Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 197 [Chương 981 đến 985]
❮ sautiếp ❯Chương 981: Ngươi không có tư cách
— Gió lốc màu bạc càng ngày càng đáng sợ, Cừu Quân Lạc và Lâm Phong đứng yên giữa hư không, đều bị cơn gió kia bao phủ, ngân mang vô tận không ngừng chiếu xuống, một trời đầy ngân vũ.
– Không có tư cách? Cừu Quân Lạc cười lạnh: – Hủy diệt đi.
Tiếng nói vừa dứt, ngân dực che khuất bầu trời, lực lượng huyết mạch khủng bố lại lần nữa rống giận, như đại dương mênh mông gầm thét. Giữa hư không xuất hiện hai phiến ngân dực hư ảo lớn đến vô tận, che phủ cả thiên địa, bỗng nhiên huy động, tạo nên gió lốc rung động thiên địa.
– Xuy.
..xuy…xuy… Từng tiếng xé gió sắc bén mãnh liệt không ngừng truyền ra, thân thể mọi người không ngừng lóe lên lui về sau. Mặc dù bọn họ đã cách nơi giao đấu rất xa, nhưng cỗ khí thế sắc bén này vẫn khiến thân thể bọn họ đau đớn, nhìn ngân quang chiếu xuống mặt đất, tạo ra một đám lỗ hổng, có thể tưởng tượng ra, trung tâm cơn gió lốc màu bạc kia đáng sợ cỡ nào, lực lượng hủy diệt kinh khủng cỡ nào.
Ngẩng đầu, cả đám đều nhìn gió lốc màu bạc giữa hư không, quá kinh khủng, thiên địa hét giận dữ, gió lốc xé rách tất cả, bọn họ cũng đã không nhìn thấy thân hình Cừu Quân Lạc và Lâm Phong nữa, gió lốc màu bạc dường như hóa thành lốc xoáy, muốn cuốn tất cả mọi thứ vào trong đó, hủy diệt. Mà trung tâm cơn gió lốc này, cánh chim Cừu Quân Lạc vẫy động, tự nhiên vô cùng phóng khoáng, đứng ngạo nghễ giữa hư không, nhìn Lâm Phong giữa tuyết lộ, vẻ mặt lạnh lùng còn mang theo vài phần miệt thị.
– Ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào, mạng của ngươi, hôm nay ta nhất định muốn.
Thanh âm lạnh như băng của Cừu Quân Lạc vang lên, Lâm Phong hôm nay, nhất định phải chết. Lâm Phong đứng trong hư không tuyết lộ, nhìn gió lốc khủng bố trước mặt, ngân mang vẫn đang hủy diệt không gian, trong lòng có chút khiếp sợ. Thực lực đệ tử đại gia tộc quả nhiên dũng mãnh, người này giống như Thiên Lâm thiếu gia, thuộc loại hậu nhân huyết mạch trực hệ của Tôn giả, kế thừa lực lượng huyết mạch đáng sợ, huyết mạch và Vũ Hồn đều cực kỳ khủng bố, dưới sự giận dữ, thiên địa biến sắc. Hơn nữa, so với Thiên Lâm thiếu gia chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng ba, thực lực Cừu Quân Lạc kinh khủng hơn, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng năm.
– Dương Tử Lam kia tuy là tên tiểu nhân, nhưng trên người y có được huyết mạch của gia tộc Dương thị.
Hơn nữa, thân là nam nhân, từng có không ít nữ nhân, trên người chắc có rất nhiều loại lực lượng huyết mạch, thủ đoạn có lẽ cũng vô cùng lợi hại đi. Lâm Phong nhìn thấy thực lực Cừu Quân Lạc, lập tức nghĩ tới những người khác. Còn có Hiên Viên công tử gì đó, người mà theo như đồn đại sẽ trở thành môn đồ Thiên Vũ cảnh đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, y có được huyết mạch của Hoàng giả, không biết sẽ lại khủng bố tới cỡ nào, có lẽ chém giết người đồng cấp thật sự giống như giết một con kiến, dễ như trở bàn tay.
– Đáng tiếc, mạng của ta, ngươi không lấy được.
Lâm Phong cũng lạnh lùng đáp trả, con ngươi yêu dị nhìn chằm chằm Cừu Quân Lạc.
– Vậy ư!
Ngân Dực, giết! Cừu Quân Lạc lạnh lùng phun ra một câu, Ngân Dực hư ảo giữa hư không quét ngang, gió lốc màu bạc chém về phía Lâm Phong. Mà lúc này, Lâm Phong cảm nhận được hư không tuyết lộ có dao động, nếu lực lượng cường đại đến một trình độ nhất định, cho dù hắn có được lực lượng hư không cũng bị lay động.
– Loại tu sĩ đáng thương như ngươi, vĩnh viễn sẽ không hiểu được sự hùng mạnh của lực lượng huyết mạch, cho dù ngươi tu luyện một số thủ đoạn lợi hại, nhưng cuối cũng vẫn sẽ phát hiện, bản thân chỉ thuộc tầng thấp nhất trong thế giới võ đạo, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sẽ nhận ra phía trước có quá nhiều người cần ngươi ngưỡng mộ, mà ngươi vẫn là một kẻ hèn mọn.
Thanh âm bình tĩnh của Cừu Quân Lạc dường như muốn lay chuyển tâm linh Lâm Phong. Nhưng mà trên khuôn mặt yêu tuấn của Lâm Phong chỉ hiện lên nụ cười nhẹ. Nội tâm hắn hùng mạnh như vậy, sao lại có thể để Cừu Quân Lạc lay chuyển. Trên con đường võ đạo, ngày nào còn chưa tới đỉnh cao, thì mỗi người đều phải nhìn lên, chỉ càng đi lên cao, người cần nhìn lên càng ít, mà người có thể quan sát lại càng nhiều. Giống như hắn ngày xưa, một con kiến Huyền Vũ, mặc dù đứng trong hoàng thành Tuyết Nguyệt quốc, cũng có rất nhiều người mà hắn cần ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng sau này, hắn đã có thể đứng trên đỉnh cao nhất của nơi đó, quan sát toàn bộ Tuyết Nguyệt, lột xác từng bước, quá trình thực lực trở nên mạnh mẽ, con người đang không ngừng lột xác, không ngừng thăng hoa.
– Người cần ta ngưỡng mộ cũng có rất nhiều, nhưng ít ra, trong số những người đó, tuyệt đối sẽ không có ngươi.
Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, bình tĩnh nhìn Cừu Quân Lạc:
– Từ khi ta bước vào võ đạo đến giờ, chiến đấu với người khác, chưa bao giờ bị người đồng cấp áp chế, luôn luôn vượt cấp khiếu chiến.
Mà ngươi, lấy thực lực của Thiên Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa còn dùng huyết mạch cùng Vũ Hồn mạnh mẽ đến áp chế một người Thiên Vũ cảnh tầng hai như ta, không có bất luận tư cách gì để khoác lác. Nếu ta và ngươi cảnh giới ngang nhau, địch nhân của ta không phải ngươi, ngươi trong mắt ta chỉ là một con kiến mà thôi. Cho dù hiện tại, trong mắt ta, ngươi cũng không tính là cái gì. Lúc Lâm Phong nói chuyện, tâm niệm cũng khẽ động, trên hư không tuyết lộ, một thanh kiếm từ trên người hắn trôi nổi ra. Khoảnh khắc khi chuôi kiếm này xuất hiện, một chùm tia sáng phun ra nuốt vào, dường như muốn phá vỡ hư không tuyết lộ, trên thân kiếm có nhiều điểm tinh quang lấp lánh, cho dù bị gió lốc màu bạc bao vây vẫn chói mắt như vậy.
– Bảo vật gì nữa đaay? Vẻ mặt Cừu Quân Lạc nghiêm trọng, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lâm Phong.
Bởi vì có hư không tuyết lộ, bản thân y không cách nào cảm nhận được sự hùng mạnh của thanh kiếm, nhưng chỉ nhìn quang hoa trên kiếm, y dường như cũng cảm nhận được sự khủng bố của nó. Vừa rồi, thời điểm Lâm Phong và y chiến đấu, đã từng sử dụng ba khối Phong Ma Thạch, ngay sau đó lại lấy ra một ngọn núi đập y đến tổn thương, trên người tên này dường như có rất nhiều bảo vật lợi hại. Mà lúc này lại xuất hiện thêm một thanh kiếm.
– Thu!
Tâm niệm Lâm Phong vừa động, hư không yêu thuật thu lại, hư không tuyết lộ biến mất, thân thể Lâm Phong chân chính hiện ra tại trung tâm gió lốc. Nhưng thanh kiếm vắt ngang tại kia, gió lốc màu bạc xung quanh dường như đều dừng lại, nơi hư không được quang hoa trên thân kiếm chiếu sáng, không có bất kỳ tia ngân mang nào có thể xâm nhập.
– Kiếm thật khủng khiếp!
Vẻ mặt Cừu Quân Lạc hơi hơi cứng lại, ánh mắt gắt gao, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Tại sao có thể như vậy, một kiếm trong tay Lâm Phong, ngay cả gió lốc màu bạc cũng không thể xâm lấn một chút nào.
– Giết cho ta!
Ngân Dực thật lớn, hư ảo khôn cùng lắc lư lay động, lực lượng gió lốc khủng bố vô biên nở rộ, toàn bộ xoắn giết về phía Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong an tĩnh đứng đó, kiếm ý tầng bảy phóng thích toàn bộ, dung nhập trong Thiên Cơ kiếm. Bàn tay hơi rung động, Thiên Cơ kiếm phát ra tiếng vù vù, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, hào quang ngân sắc kinh khủng kia như ngừng, không thể xâm lấn quang hoa Thiên Cơ kiếm tạo ra. Vẻ mặt Cừu Quân Lạc cứng ngắc tại chỗ, tại sao có thể như vậy?! Đây là kiếm gì, làm sao lại đáng sợ như thế? Lâm Phong hắn sao có bảo vật lợi hại như thế?
– Lại muốn nhờ ngoại vật sao? Vẻ mặt lạnh như băng cất tiếng châm chọc, Cừu Quân Lạc sinh ra một chút cảm giác không ổn.
– Thủ đoạn đối phó với ngươi có rất nhiều loại.
Nhưng, ngươi một tên Thiên Vũ cảnh tầng năm, sử dụng lực lượng huyết mạch chiến đấu với ta, ta không cần tôn trọng ngươi, ngươi không có tư cách đó! Lâm Phong lạnh lùng đáp trả lại, kiếm trong tay rung lên, trong khoảnh khắc, quang hoa tịch diệt nở rộ, ngân mang xung quanh đều bị xoắn dập nát.
Cừu Quân Lạc lạnh lẽo phun ra một câu, lực lượng huyết mạch khủng bố gào thét, Ngân Dực lại lần nữa khuếch trương, chém tới phía Lâm Phong, từng vũ phiến sắc bén chém tới, hào quang ngân sắc khủng bố càng thêm lợi hại. Cũng cùng lúc này, Thiên Cơ kiếm trong tay Lâm Phong chậm rãi vung lên, trong lúc vũ động, lại dường như ẩn chứa một cỗ khí tức ảo diệu đáng sợ, ẩn chứa khí tức Thánh vân.
– Xuy.
.. xuy… Từng tia ngân mang chôn vùi trong hư không, theo Thiên Cơ kiếm vũ động, một đường cong hoa mỹ hình thành. Nơi đường cong đi qua, tất cả ngân quang đều bị xoắn nhập vào trong đó, bị hủy diệt. Lúc này, bên ngoài, ánh mắt của mọi người vẫn gắt gao nhìn cơn gió lốc màu bạc đáng sợ, bọn họ đều đang đoán xem, không biết hiện tại Lâm Phong đã bị hủy diệt chết hay chưa. Gió lốc lợi hại như thế, cho dù có một chút thủ đoạn lợi hại, có lẽ lúc này Lâm Phong cũng đã bị Cừu Quân Lạc chém chết rồi nha.
– Gió lốc làm sao vẫn còn duy trì, chẳng lẽ Cừu Quân Lạc còn chưa giết được hắn hay sao, thời gian cũng chỉ còn lại nửa nén hương nữa thôi.
Khương Ninh nhíu mày lại, nhìn cơn gió lốc gào thét bên kia, cho dù gã bị cuốn vào trong, cũng bị Cừu Quân Lạc giết rồi, gã không tin Lâm Phong, một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai, có thể sống đi ra. Khương Ninh không tin, những người khác cũng đều không tin, bọn họ đều chờ đợi xem thi thể Lâm Phong, hắn lại dám kiêu ngạo như vậy, không biết sống chết!
Chương 982: Giẫm lên
— Trong gió lốc màu bạc đáng sợ, Thiên Cơ kiếm khuấy lên từng luồng ánh sáng hủy diệt, gió lốc quanh thân Lâm Phong đều bị xoắn nát.
– Kiếm này có cấp bậc gì? Sắc mặt Cừu Quân Lạc kho coi, thân kiếm dường như còn có đại đạo quỹ tích kỳ diệu, gió lốc do Ngân Dực tạo thành không dao động được Lâm Phong.
– Giết!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, Thiên Cơ kiếm chém tới, trong gió lốc màu bạc, xuất hiện một trường long rực rỡ. Cừu Quân Lạc ngưng trọng, một đôi cánh chim huy động, gió lốc màu bạc đáng sợ hóa thành lực lượng chôn vùi, ngăn cản chùm tia sáng tịch diệt kia. Chùm tia sáng hủy diệt giống như một tia chớp chém ngang trời đất, không chỗ nào có thể cản, gió lốc màu bạc ngăn cản phía trước nháy mắt hóa thành tro tàn.
– Vù.
.. vù… vù…!!!! Ngân Dực huy động, thân thể Cừu Quân Lạc nhanh chóng lui về phía sau, nhanh vô cùng, đồng thời chém ra vô số ngân mang ngăn cản kiếm quang. Nhưng mà kiếm quang nhanh hơn, mạnh hơn, chỉ trong giây lát liền đuổi theo Cừu Quân Lạc, tia ngân mang hai bên hóa thành từng luồng lưu quang vô cùng rực rỡ, chỉ có một luồng kiếm quang ở giữa ngút trời, cực kỳ chấn động lòng người.
– Lá chắn Ngân Dực!
Sắc mặt Cừu Quân Lạc đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng huyết mạch khủng bố lại lần nữa sôi trào, gió lốc màu bạc vô tận ngay lập tức tụ hội vào một chỗ, muốn bao vây thân thể y lại. Đồng thời, đôi cánh chim màu bạc kia lại một lần nữa khép kín, bao lấy thân thể y trong đó, ngân mang đính trên cánh chim, chỉ trong nháy mắt, cả người Cừu Quân Lạc được quấn tròn, hóa thành một kén tằm màu trắng bạc vô cùng lớn.
– Xuy.
… xuy…. Ánh sáng tịch diệt giáng xuống, đánh lên trên kén tằm màu bạc kia, ngân quang vô tận nổ tung, chôn vùi, từng khúc kén tằm màu bạc bị bong ra, rụng xuống.
– Răng rắc!
Tiếng vang trong trẻo truyền ra, kén tằm màu bạc cuối cùng cũng bị bong ra toàn bộ, lộ ra cánh chim hoa mỹ kiam, kiếm quang vẫn chưa từng dừng lại, đánh lên phía trên cánh chim, phát ra từng tiếng vang bén nhọn, Vũ Hồn Ngân Dực xuất hiện từng vết nứt, không ngừng đan vào nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát.
– Rống!
Lực lượng huyết mạch hét giận dữ, phía trên cặp Ngân Dực xuất hiện từng đường huyết sắc đỏ tươi, Ngân Dực vỡ vụn giống như từng khối hoa văn huyết sắc, nhìn thấy ghê người, nhưng mà mức độ cứng rắn dường như lại khủng bố hơn rồi.
– Xuy.
.. xuy….! Kiếm quang làm Ngân Dực rạn nứt, nhưng chỉ một lúc đã tiêu tan hết, thân thể Cừu Quân Lạc được bao vậy trong Ngân Dực huyết sắc rơi từ khoảng không xuống, đập nứt cả mắt đất. Lập tức, thân ảnh Lâm Phong bước ra khỏi gió lốc màu bạc, lúc này Thiên Cơ kiếm trong tay hắn đã biến mất không thấy đâu nữa, đám người nhìn Lâm Phong lông tóc không hao tổn gì, cùng Cừu Quân Lạc rơi trên mặt đất, cảm thấy trái tim đều hung hăng đập chệch một nhịp.
– Sao lại thế này? Gió lốc màu bạc vừa rồi, vậy mà không thể giết chết Lâm Phong, ngược lại, Cừu Quân Lạc lại bị đánh đến thê thảm? Lâm Phong làm như thế nào? Tu vi Thiên Vũ cảnh tầng hai, làm sao lại khủng bố như thế? Khương Ninh cùng đám đệ tử đại gia tộc cũng đều sững sờ, bọn họ biết rõ thực lực Cừu Quân Lạc, không kém hơn bọn họ, Vũ Hồn Ngân Dực vô cùng mạnh mẽ, công thủ đều cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà gió lốc công phạt quay tròn như thế lại không thể giết chết Lâm Phong, thậm chí còn không thể khiến Lâm Phong bị thương, mà phòng ngự cũng bị phá tan.
Cuối cùng phải dùng huyết sắc ngân vân mới có thể bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa đã chết, bị một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai giết chết. Lâm Phong nhìn chằm chằm đám huyết văn trên Ngân Dực, trong lòng chửi nhỏ, Ngân Dực này cũng quá mức cứng rắn rồi, vừa nãy hắn đã cảm giác sắp phá vỡ nát được rồi, nhưng thời khắc cuối cùng, Ngân Dực lại sinh ra huyết vân, khiến đạo kiếm quang kia không thể đâm rách Ngân Dực.
Bước chân tới, thân hình Lâm Phong từ trên không nhảy xuống, mạnh mẽ giẫm lên trên huyết sắc Ngân Dực kia, một thanh âm giòn tan truyền ra, Ngân Dực chìm vào trong đất, tâm đám người rung lên, người này giẫm nát Cừu Quân Lạc dưới chân, sau khi Cừu Quân Lạc đi ra, có lẽ sẽ điên mất. Thiên Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa có Vũ Hồn cùng lực lượng huyết mạch mạnh mẽ, lại vẫn thua trên tay Lâm Phong, thậm chí bị giẫm lên như thế, bọn họ dường như tưởng tượng ra cảnh Cừu Quân Lạc nổi điên rồi.
– Một đám các người coi ta là con kiến, nghĩ có thể dễ dàng giết chết, nhưng giờ phút này, con kiến trong mắt các ngươi đạp trên người đồng bạn các ngươi.
Không biết, trong lòng các ngươi hiện tại có cảm giác gì? Lâm Phong nhìn đám người Khương Ninh, lãnh đạm lên tiếng. Đám người Khương Ninh cứng ngắc, bọn hắn thật sự không để Lâm Phong vào mắt, cho rằng tùy ý một người cũng có thể dễ dàng mạt sát Lâm Phong. Dương Tử Lam cũng cho rằng như thế đó, bởi vậy y mới cho những người này thời gian hai nén hương, để bọn họ giết chết Lâm Phong, nhưng thời gian hai nén hương đã trôi qua, Lâm Phong chẳng những không chết, ngược lại còn giẫm lên tôn nghiêm Cừu Quân Lạc.
– Tiểu tử, tránh ra, người này dám nhục mạ bản Đế, bản Đế cũng muốn để cho hắn nếm thử một chút mùi vị.
Cùng Kỳ nghênh ngang đi lên trước, nói với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong trợn trắng mắt, tên khốn khiếp này, thực phá hư không khí. Thân hình chớp lên, Lâm Phong đã rơi trên mặt đất, lại nhìn thấy Cùng Kỳ cười lạnh, nhìn chằm chằm Ngân Dực huyết văn kia, cười nhạo nói:
– Có một tầng xác ấy sẽ an toàn ư, cho ngươi thử tư vị bị lửa thiêu xem.
Cùng Kỳ dứt lời, liền hé miệng, phun ra một ngọn lửa. Trong khoảnh khắc đoàn lửa này bám vào phía trên cái ngân kén huyết sắc, bao vây nó lại, không ngừng thiêu đốt. Đôi mắt đám người đều cứng đờ, yêu thú này thật ác độc, lại còn muốn dùng ngọn lửa thiêu nữa. Ngọn lửa thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt, bao bọc trọn cái kén, phát ra tiếng nổ lốp bốp. Lại thấy trong đôi mắt Cùng Kỳ hiện lên một tia biểu tình yêu dị, dường như châm chọc. Ngọn lửa này của nó, cũng không phải dễ tắt đâu, xem tên kia có thể trốn tới khi nào. Lúc này, Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phương xa, lãnh đạm nói:
– Thời gian hai nén hương hẳn qua rồi nhỉ? Lời của Lâm Phong vừa dứt, nhìn thấy phía xa xa có hai bóng người lóe lên mà đến, rõ ràng là huynh muội Dương Tử Lam.
Tuy nhiên, giờ phút này, vẻ mặt hai huynh muội lại cũng không hề dễ nhìn, nhất là Dương Tử Lam. Thời điểm nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trên kén tằm ngân dực Cừu Quân Lạc, nụ cười trên mặt y có vẻ cực kỳ cứng ngắc. Lâm Phong chẳng những không chết, ngược lại còn hung hăng làm nhục Cừu Quân Lạc một phen.
– Lâm huynh, huynh làm cái gì vậy? Dương Tử Lam hỏi Lâm Phong một tiếng, thanh âm có chút lạnh lùng.
– Lấy áo nghĩa chi tinh ra đi, sau đó ta và Dương gia ngươi, hai bên không thiếu nợ nhau.
Lâm Phong mặc kệ lời hắn…. Dương Tử Lam nói lời nào mà chả ngụy trang, giả vờ, cái gì chả có thể nói. Cùng Kỳ làm vậy không sai, nếu đối phương muốn cùng hắn giả bộ, vậy nói một chút chuyện thực tế đi, lấy áo nghĩa chi tinh ra để trả ơn hắn cứu Dương Tử Diệp. Vẻ mặt Dương Tử Lam trầm xuống, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho Lâm Phong nói:
– Lâm huynh có thể đếm một chút, xem có phải.
… đã đủ một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh hay không!
– Một ngàn miếng!
Đám người chung quanh run lên, tâm nổ bùm bùm, một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, con số đáng sợ nha. Tâm niệm Lâm Phong vừa động, hình thành liên hệ với nhẫn trữ vật này, trong nháy mắt vung xuống, từng miếng áo nghĩa chi tinh hiện ra trên mặt đất.
– Lâm huynh, huynh làm cái gì vậy? Dương Tử Lam nhìn thấy động tác của Lâm Phong, vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: – Huynh không tín nhiệm Dương mỗ!
– Ngươi nói đúng, ta quả thực không thể nào tín nhiệm được ngươi.
Lâm Phong mỉm cười, đem chiếc nhẫn trữ vật kia ném xuống đất, ngay sau đó, dùng chiếc nhẫn trữ vật của mình thu áo nghĩa chi tinh vào.
– Đối với một gia tộc lấy oán trả ơn, còn có thể có cái gì đáng giá để tín nhiệm.
Tốt lắm, hiện tại Dương gia ngươi cùng Lâm Phong ta, hai bên không thiếu nợ nhau, ngươi cũng không cần phải… tiếp tục ngụy trang nữa. Lâm Phong nhìn sắc mặt Dương Tử Lam khó coi, cười đến rất rạng rỡ:
– Không cần nói cho ta biết, thời gian hai nén hương kia ngươi lưu lại cho bọn hắn giết ta đâu.
Ngươi cũng không có tính cho ta áo nghĩa chi tinh, có lẽ không lâu trước, ngươi còn đang suy nghĩ, ta cũng dám muốn áo nghĩa chi tinh của Dương gia, nhất định phải chết. Đáng tiếc, kế hoạch của ngươi thất bại, cuối cùng vì giữ gìn mặt mũi Dương gia, không thể không tiếp tục ngụy trang, thậm chí đem áo nghĩa chi tinh giao cho ta, thật sự làm khó dễ ngươi rồi, nhiều áo nghĩa chi tinh như vậy, ta nhận nha, cảm ơn ý tốt của Dương gia.
– Lâm huynh, có mấy lời, vẫn là suy nghĩ kỹ rồi mới nói thì tốt hơn.
Dương Tử Lam sắc mặt âm trầm nói.
– Không cần uy hiếp ta, thời điểm ta đưa muội muội ngươi đến Dương gia còn không có cùng ngươi trở mặt, ngươi cũng đã muốn giết ta.
Cho tới hiện tại, có lẽ ngươi cũng đã lên kế hoạch, làm như thế nào để lấy mạng ta, lấy chiến hạm hư không cùng áo nghĩa chi tinh về rồi đi. Nếu kết quả đều là các ngươi muốn giết ta, ta lại không thể làm gì Dương gia các ngươi, cũng chỉ có thể nói vài lời ngoài miệng mà thôi, bằng không lòng ta không thoải mái, ta lại không thích nhịn đến nghẹn như ngươi, khó chịu.
– Còn có, Dương tiểu thư!
Ánh mắt Lâm Phong nhìn Dương Tử Diệp, cười nhạt nói:
– Ngươi thực không đáng cho ta toan tính, sở dĩ giúp ngươi, chỉ vừa vặn do ngươi đã giúp ta, cũng không có gì khác.
Ta đến Dương gia, vốn muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, dù sao chúng ta gặp nhau trong Hoang Hải coi như có duyên. Đáng tiếc, ngươi khiến ta hiểu được, chúng ta vẫn là người của hai thế giới, không cùng đẳng cấp và thân phận, bất luận tình nghĩa gì đều vô căn cứ, cảm ơn ngươi, cáo từ.
Chương 983: Rất nhiều cao thủ
— Lâm Phong dứt lời, bước chân ra, theo Cùng Kỳ cùng nhau bay lên không rời đi, trong giây lát đã biến mất trong mảnh không gian này.
Dương Tử Diệp nghe được lời Lâm Phong, nhìn vẻ mặt cùng bóng dáng đó, mắt đẹp lóe lên, trong lòng dường như có một chút hối hận. Cùng Lâm Phong tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không nói nhiều, nhưng trên thân đối phương có chính khí, quả thật không phải loại người giống như huynh trưởng nàng nói.
Nhớ ngày đó, Lâm Phong biết lực lượng huyết mạch của nàng bất thường, chỉ cần trong lòng Lâm Phong có tà niệm, trong hoang đảo làm loạn nàng, ai có thể biết được, cần gì phải đưa nàng trở về Dương gia. Nhưng mà, chút hối hận này cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, rất nhanh đã không còn sót lại chút gì.
Đúng như Lâm Phong đã nói, thân phận của họ không cùng một cấp bậc, nàng là thiên kim của thế gia Dương thị, làm gì cần để ý một Lâm Phong. Tuy lúc này đây, Lâm Phong nhìn như thắng, nhưng Dương Tử Diệp biết chắc, huynh trưởng nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Không lâu nữa, Lâm Phong sẽ là một người chết, nàng không cần phải vì… một người sẽ chết mà sinh lòng hối hận. Có lẽ, chỉ có một ngày, thời điểm Lâm Phong đứng trên vị trí còn cao hơn nàng, hối hận mới có thể lượn lờ trong lòng nàng. Đương nhiên, điều đó không có khả năng, ít nhất nàng cho rằng không có khả năng. Dương Tử Lam cũng nhìn bóng dáng Lâm Phong biến mắt, ánh mắt mới bắt đầu từ âm trầm khôi phục lại bình tĩnh, cũng không có bảo người khác đuổi giết.
– Nể mặt ngươi đã giúp Tử Diệp, lúc này đây ta buông ta cho ngươi.
Nhưng mà ngươi cũng đã nói, nợ của ngươi, Dương gia đã trả, nhưng việc hôm nay ngươi bất kính với Dương gia còn chưa có tính. Dương Tử Lam nói với hư không, tựa như nói cho Lâm Phong đã rời đi nghe, nhưng Lâm Phong không có khả năng nghe được. Tất cả mọi người đều hiểu được, y nói cho mọi người nghe, muốn giết Lâm Phong cũng phải có một cái lý do.
– Ngươi nói rất đúng, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại đấy.
Lần tới, chỉ dựa vào chuyện hôm nay ngươi bất kính với Dương gia, ngươi cũng đáng bị GIẾT! Dương Tử Lam lạnh lùng nói một câu, sau đó nhìn về phía đám người nói:
– Nếu có người nào có thể lấy tính mạng hắn, đưa thi thể của hắn về Dương gia, Dương Tử Lam ta hứa hẹn, gả một nữ tử có huyết mạch Dương thị cho người đó.
Đám người nghe thấy lời Dương Tử Lam, vẻ mặt suy tư. Rất nhiều người trong mắt đều lộ ra tia sáng kỳ dị, nữ tử có huyết mạch Dương thị, có thể làm hùng mạnh lực lượng huyết mạch bản thân.
Lực lượng huyết mạch là vô hình, nếu lực lượng huyết mạch nhỏ yếu, có lẽ sẽ nhìn không ra tác dụng của nó, nhưng khi huyết mạch chân chính cường đại, có thể phát hiện ra, lực lượng huyết mạch có bao nhiêu khủng bố. Giống như vừa rồi, trong trận chiến của Cừu Quân Lạc, nếu không phải có lực lượng huyết mạch, có lẽ gã đã trở thành một cái thi thể, hơn nữa, cũng không thể tạo ra gió lốc màu bạc hủy thiên diệt địa kia. Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều bóng người bay lên không, nhảy vào chân trời, truy kích hướng Lâm Phong rời đi.
Mặc dù bọn họ có chút thông cảm với Lâm Phong, nhưng bất kể thông cảm hay thương hại, đều không thể ngăn cản được sức hấp dẫn từ nữ tử mang huyết mạch Dương thị, người có lực lượng huyết mạch càng hùng mạnh thì càng động tâm. Nhưng mà bọn họ nhất định không có khả năng đuổi theo Lâm Phong rồi. Lúc này, giữa hư không Thiên Nguyên thành, một chiến hạm hư không xẹt qua một đường cong hoa mỹ, đi ra phía ngoài Thiên Nguyên thành.
– Bản Đế giúp ngươi làm nhục Dương gia một phen, còn đòi lại một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, ngươi tính cảm tạ ta như thế nào? Đôi mắt của Cùng Kỳ lười nhác nhìn Lâm Phong, nói.
– Hình như ngươi ngoại trừ một mồi lửa cuối cùng, thì chưa từng động thủ đi? Lâm Phong hung hăng khinh bỉ nó Cùng Kỳ một phen.
– Tốt xấu gì cũng cắn nuốt Nghiệp Hư Chi Viêm, hiện giờ hẳn có một chút thủ đoạn lợi hại đi, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng sử dụng qua, ta rất muốn biết chiến lực của lão khốn khiếp ngươi như thế nào? – Ít nhất, đốt ngươi không có vấn đề.
Cùng Kỳ cũng khinh bỉ nhìn lại hắn.
– Vậy sao ngươi chưa bao giờ ra tay, có phải dừng toàn bộ lực lượng ngọn lửa để tăng thực lực rồi hay không, ta xem khí tức ngươi dường như rất nhanh lại có thể lên cấp nữa rồi!
Lâm Phong trừng Cùng Kỳ, tốc độ tu luyện của lão khốn khiếp này quả thật lợi hại, còn nhanh hơn so với hắn, cũng không biết có phải tiêu hao một chút năng lượng của Nghiệp Hư Chi Viêm hay không.
– Bản đế là ai, cường nhân Đại Đế vĩ đại, tốc độ tu luyện đương nhiên rất nhanh rồi.
Về phần vì sao bản Đế không ra tay, nếu cái gì cũng cần ta xuất thủ, vậy làm sao rèn ngươi thành cường giả một phương. Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại tùy ý một người nào của đại gia tộc cũng có thể hung hăng miệt thị ngươi, nhục nhã ngươi, loại gia tộc này ngày xưa trước mặt bản đế, ngay cả tư cách xuất hiện cũng không có. Nếu có một ngày, ngươi đứng trên hư không quan sát bọn họ, bọn họ không phải sắc mặt này, mà lấy ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng nhìn ngươi. Về phần nữ nhân kia, nói không chừng còn chủ động nhào vào ôm lấy, nào dám dùng loại ánh mắt lãnh đạm đó nhìn ngươi. Cùng Kỳ ngẩng cao đầu lên nói, khiến Lâm Phong thầm mắng trong lòng. Lão khốn khiếp kia không chính diện trả lời vấn đề của hắn.
– Nếu có một ngày ta đứng vị trí cao hơn bọn họ, sắc mặt của họ nhất định sẽ trở nên rất đặc sắc.
Lâm Phong cười nhạt, lập tức nói với Cùng Kỳ:
– Lão khốn khiếp, lúc trước ngươi bảo ta lấy chiếc chiến hạm hư không này, cũng để cho mình bớt việc đi.
Hiện tại, chạy trốn cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không cần ngươi ra tay nữa rồi.
– Ngươi đừng hy vọng vào bản Đế, nếu ngươi không có nguy hiểm về tính mạng, bản đế lười ra tay với loại kiến hôi này!
Cùng Kỳ ngạo nghễ nói.
– Ngươi không thổi phồng thì chết à? Lâm Phong chịu không nổi cái loại vẻ mặt này của nó, một cước đá lên đầu nó, vì thế trên chiến hạm hư không truyền ra vài tiếng rống hung bạo của yêu thú cùng với ngọn lửa điên cuồng rít gào.
…….. Bên ngoài một trấn nhỏ tại bắc hoang, hư không ngẫu nhiên nổi lên từng trận gió âm u lạnh lẽo, trên không trung, một chiếc chiến hạm hư không trôi nổi, Cùng Kỳ hắt hơi một cái, lười nhác mở to mắt, nhìn thoáng qua bóng đêm hoang vắng, con ngươi hiện lên một tia hào quang khác lạ.
– Tiểu tử, tỉnh lại cho ta!
Cùng Kỳ hô với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong mở mắt ra, trừng mắt nhìn nó, lúc này đây, trên người hắn có mấy cái lỗ thủng, bị ngọn lửa của Cùng Kỳ đốt.
– Làm sao, cảm giác có chút lạnh? Lâm Phong có chút hồ nghi hỏi.
– Nhìn bản đồ, chúng ta hiện tại tới nơi nào? Cùng Kỳ hỏi Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, lấy ngọc ký ức ra, sau đó đưa thần thức xâm nhập vào trong, địa đồ nơi bắc hoang mênh mông hiện lên trong đầu hắn.
Sau một lát, thần trí Lâm Phong mới rời khỏi ngọc ký ức, nói với Cùng Kỳ:
– Nơi này là Ô trấn, cách mục tiêu của chúng ta không xa, nếu ngồi chiến hạm hư không.
.. đại khái mất ba ngày hành trình. Lâm Phong nói mục tiêu, đương nhiên chỉ địa phương mà Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ.
– Ô trấn!
Đôi mắt Cùng Kỳ lóe lên, nói:
– Nơi này có cổ quái, hơn nữa, có rất nhiều cao thủ, thu chiến hạm hư không lại.
– Rất nhiều cao thủ? Vẻ mặt Lâm Phong sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời Cùng Kỳ, thu chiến hạm hư không lại, tuy tên này tính tình cực thối, nhưng lời của nó, bình thường vẫn rất chuẩn.
Ngồi trên lưng Cùng Kỳ, tốc độ hai người chậm lại.
– Vì sao ta lại cảm giác lạnh nhỉ? Lâm Phong nói với Cùng Kỳ: – Hàn ý trên người cường giả phóng thích ra sao? – Không phải, do mảnh khu vực này có cổ quái, không có cường giả nào rảnh vừa đi vừa phóng thích hàn khí cả.
Cùng Kỳ đáp lại một tiếng, khiến vẻ kinh dị trên mặt Lâm Phong càng đậm, mảnh khu vực này thậm có cổ quái.
– Tiểu tử, chúng ta dường như lại đụng vào chuyện tốt gì rồi, ngươi nhìn trên đỉnh đầu xem!
Cùng Kỳ nói, thấy hư không phía trên đỉnh đầu, trăng sáng như gương, một bóng dáng tối đen chắn lại ánh sáng, như thể từ trong mặt trăng hạ xuống vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng đen này rơi vào một mảnh tối đen phía xa xa, giống như chưa từng xuất hiện qua. Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, còn chưa chờ hắn tỉnh táo lại, trong khoảnh khắc, lại thêm một hắc ảnh che ánh trăng, giống như từ trong mặt trăng rơi xuống, giống như đúc vừa rồi. Thân thể Cùng Kỳ cũng ngừng lại nhìn vầng trăng tròn, từng bóng đen đáp xuống, liên tục không ngừng, khiến Lâm Phong cảm giác được hàn ý càng ngày càng lợi hại.
– Bóng người? Giọng điệu Lâm Phong lộ ra một tia nghi vấn.
– Không biết!
Cùng Kỳ lắc đầu, ngay sau đó, một đạo cuồng phong thổi qua bên cạnh người Lâm Phong, xoay chuyển ánh mắt, Lâm Phong nhìn thấy một cái bóng dần dần đi xa, ngay sau đó biến mất không thấy nữa.
– Tốc độ thật nhanh!
Lâm Phong nhìn chằm chằm nơi bóng dáng kia biến mất, tốc độ đó đủ sánh ngang khi hắn ngồi chiến hạm hư không, có thể thấy kinh khủng tới cỡ nào. Hơn nữa, thời điểm đối phương xuất hiện phía sau, vậy mà hắn lại không có chút cảm giác, lặng yên không một tiếng động, tu vi ít nhất Tôn Vũ. Xem ra quả đúng như lời Cùng Kỳ nói, rất nhiều cao thủ!
Chương 984: Rồng ngâm đêm khuya
— – Thật muốn xem đã xảy ra chuyện gì quá1 Đôi mắt Cùng Kỳ tỏa ra tia sáng kỳ dị, dường như có chút hưng phấn.
– Tên này, dường như có chuyện không thành thật!
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ hưng phấn, thầm nhủ một tiếng, có lẽ nó nhìn thấy kỳ ngộ gì chăng?
– Ca, hắc ảnh dưới ánh trăng vừa rồi là gì, thật đáng sợ? Lúc này, phía sau Lâm Phong truyền đến một giọng nói, ánh mắt Lâm Phong đảo qua, thần sắc không khỏi ngưng lại.
Người quen, Lâm Phong biết hai người phía sau. Hai đạo thân ảnh này ngự không mà đến, một nam một nữ, nam tử tuấn lãng, nữ tử mỹ lệ, khí chất không tầm thường.
– Hoa huynh!
Lâm Phong hô lên một tiếng với nam tử, khiến thần sắc đối phương cứng lại, lập tức cẩn thận đánh giá Lâm Phong vài lần, dường như có chút quen thuộc. Sau đó, Hoa Trường Phong nhìn về phía tọa kỵ của Lâm Phong, hung thú Cùng Kỳ, con ngươi của y không khỏi mạnh mẽ ngưng tụ.
– Lâm huynh? Hoa Trường Phong lên tiếng xác nhận.
Ngày xưa, Lâm Phong và y có quen biết, khi đó Lâm Phong dùng một khuôn mặt khác.
– Đúng là ta.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, lập tức khiến ánh mắt Hoa Trường Phong kinh ngạc, không ngờ lại đúng là Lâm Phong.
– Lâm huynh, ta biết ngươi sẽ tới Bát Hoang cảnh, không nghĩ còn có thể gặp nhau.
Hoa Trường Phong cười sang sảng, có vẻ bất ngờ. Hai người quen biết nhau ở Càn Vực, thật khó gặp được nhau tại Bát Hoang cảnh. Hơn nữa, ngày ấy Lâm Phong đại náo Vạn Tông đại hội, sau khi rời đi, y cũng biết thân phận Lâm Phong, không ngờ Lâm Phong bị đám người Tiêu Dao môn chủ truy nã lại là người ngụy trang trước mắt bọn họ.
– Quả thật khéo,Hoa huynh muốn đi đâu? Lâm Phong hỏi Hoa Trường Phong một tiếng.
– Chính là nơi này, Ô trấn.
Hoa Trường Phong cười nói khiến đôi mắt Lâm Phong nhíu lại, Ô trấn, chẳng lẽ nơi này thực sư phát sinh chuyện?
– Lâm huynh, ta đã nghe nói qua chuyện ngươi làm ở Thiên Trì, thật khó lường, khiến đám người Vạn Tông đại hội chạy trối chết, thậm chí còn chém đứt một cánh tay Tiêu Dao môn chủ, đáng tiếc ta không tận mắt nhìn thấy.
Hoa Trường Phong mỉm cười nói. Ngày xưa, Vạn Tông đại hội vây công Thiên Trì, bởi vì có Vu Tiểu nên y không tham gia.Vu Tiểu và Thiên Lâm công tử đi cùng nhau, y tham gia cũng không có ý nghĩa.
– May mắn thôi!
Lâm Phong tùy ý cườiMa chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– May mắn? Hoa Trường Phong cười không nói, Lâm Phong đại náo Vạn Tông đại hội, thậm chí dẫn động sát phạt đại trận đáng sợ, giết chết rất nhiều cường giả trong tông môn cự đầu của Càn Vực, sau đó ẩn vào trong đám người biến mất.
Sau lại xuất hiện tại Thiên Trì, bố trí trận pháp khủng bố, khiến người Vạn Tông đại hội chật vật bỏ chạy, tử thương vô số. Hoa Trường Phong chưa bao giờ quên Lâm Phong. Ở Càn Vực, Lâm Phong nhấc lên một trận phong bạo đáng sợ như thế, môn đồ Hoàng Vũ cũng không để trong mắt.
– Đúng rồi, Hoa huynh, Ô trấn này, ta cảm giác có rất nhiều cường giả tới, ngươi có biết phát sinh chuyện gì không? Lâm Phong hỏi Hoa Trường Phong.
– Biết, mấy ngày này, có rất nhiều cường giả tới đây.
Một số sư huynh của ta cũng tới, Lâm huynh cũng có hứng thú sao? Hoa Trường Phong cười nói.
– Muốn biết rõ một phần.
– Vậy ta nói cho Lâm huynh biết, có người nghe được tiếng rồng gầm trong đêm tại đây.
Hoa Trường Phong không giấu diếm, chuyện phát sinh trong Ô trấn đã truyền đi, không còn là bí mật, nói cho Lâm Phong biết cũng không sao.
– Rồng ngâm!
Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, quốc gia kiếp trước của mình, Long là vật tổ, hiện giờ ở dị giới, long là dị thú, thuộc hệ yêu thú, yêu thú cực kỳ cường đại. Tương truyền Long và Hoàng dường như có mối liên hệ. Lâm Phong cũng xem qua một ít sách cổ, yêu Long trưởng thành có thể thuận lý thành chương trở thành Hoàng yêu, sánh vai với Hoàng giả của Nhân loại. Long là Hoàng tộc của yêu giới. Trong Ô trấn, thậm chí có người nghe được rồng ngâm trong đêm, quả thật đáng sợ.
– Có khả năng nghe lầm không, vì sao người khác dám xác định? Lâm Phong nói.
– Không có khả năng, gần đây có không ít người tới Ô trấn, nghe nói, trong đó có vài người cũng nghe được tiếng rồng ngâm này.
Hoa Trường Phong khẳng định.
– Hơn nữa, ngay cả vị trí cụ thể cũng biết.
– Vị trí cụ thể cũng biết.
Thần sắc Lâm Phong chậm lại, không ngờ thực sự có tiếng rồng ngâm. Điều này chẳng phải có ý nghĩa có khả năng xuất hiện thân ảnh Hoàng tộc yêu giới sao, khó trách có nhiều cường giả tới vậy.
– Bất quá ta tới đây chỉ để tham gia náo nhiệt thôi.
Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ, ta và một số sư huynh tới chúc mừng, mặt khác xem qua thịnh thế đại điển. Đi ngang qua Ô trấn cũng chỉ đến xem thôi, bởi vì có không ít cường giả đến đây xem rõ thực hư. Một số cường giả sư huynh của ta cũng đến nên ta đến đây xem náo nhiệt. Hoa Trường Phong cười nói, nếu có thật nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài thôi. Nhìn như thản nhiên, cảm giác bất đắc dĩ, không có thực lực nhúng tay vào. Lâm Phong gật đầu với Hoa Trường Phong, hắn cũng ý thức được Hoa Trường là môn đồ của một Hoàng khác trong Bát Hoang cảnh. Hiện giờ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Hoa Trường Phong và sư huynh đến chúc mừng là chuyện bình thường.
– Lâm huynh, ngươi xem bên kia!
Lúc này, Hoa Trường Phong chỉ về phía xa, ánh mắt Lâm Phong nhìn ra xa, mượn ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa tháp.
– Đó là Ô tháp, nghe nói tháp này hấp dẫn ô nha (quạ đen) nên mới gọi Ô tháp, thường xuyên có ô nha nghỉ trên đó.
Xung quanh Ô tháp là Ô giang, nước Ô giang toàn màu đen, có hoang khí nhè nhẹ, không biết làm sao mà thành. Muốn tiến đến Ô tháp, chỉ có thể đi từ Ô giang, nghe nói tiếng rồng ngâm từ Ô tháp truyền ra. Hoa Trường Phong giải thích cho Lâm Phong, khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc. Ô giang, không ngờ lại có hoang khí.
– Hoang Hải là chiến trường thượng cổ, Ô giang cũng có hoang khí, chẳng lẽ cũng từng thuộc chiến trường cổ đó, khiến sinh linh lầm than.
Lâm Phong hạ giọng nói.
– Có lẽ vậy.
Hoa Trường Phong cười nói:
– Có người đoán vậy, nhưng cũng có người nói có cường giả khủng bố lĩnh ngộ lực lượng hoang khí, sau đó tới đây tu luyện, khiến toàn bộ Ô giang nhiễm hoang khí, nhưng không ai biết loại tình huống cụ thể như thế nào.
– Đúng rồi Lâm huynh, ngươi tuy vượt Hoang Hải tiến vào Bát Hoang cảnh nhưng chắc ngồi chiến hạm hả, không có chân chính cảm thụ hoang khí.
Trong Ô giang, lực lượng hoang khí không quá mãnh liệt, chúng ta tiến lên dạo chơi một phen, thuận tiện nhìn Ô tháp, thế nào? Hoa Trường Phong đề nghị, hắn cho rằng Lâm Phong đi chiến hạm vượt Hoang Hải, nhưng y không thể nghĩ, Lâm Phong chẳng những cảm thụ Hoang Khí, thậm chí còn dùng thân thể cảm thụ rồi cắn nuốt hoang lực nữa. Lâm Phong tự nhiên không nói chuyện này cho Hoa Trường Phong. Lực lượng hoang khí trên người là át chủ bài của hắn, không thể dễ dàng bại lộ, nếu không có lẽ hắn sẽ bị người bắt đi nghiên cứu.
– Ta cũng có ý này!
Lâm Phong cười nói, đáp ứng đề nghị. Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau tiến vào Ô giang. Nước Ô giang không phải đen sì mà rất trong suốt, hoàn toàn khác Hoang Hải. Tuy nhiên, tất cả đều như Hoa Trường Phong nói, Ô giang lộ ra hoang khí nhè nhẹ. Tuy nhiên, chút hoang khí đó không ảnh hưởng gì tới Lâm Phong. Nếu hắn nếu mở yêu hải ra, có thể dễ dàng cắn nuốt. Hoa Trường Phong vung tay, xuất hiện một con thuyền nhỏ.
– Lâm huynh, mời!
Hoa Trường Phong giơ tay mời, ba người bước lên thuyền, trên Ô giang dạo chơi, tiến về phía Ô tháp.
– Mặc dù hoang khí không bằng Hoang Hải, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới võ tu, Thiên Vũ cấp thấp bình thường không dám tới đây.
Tất nhiên, người phi phàmnhư Lâm huynh đây, dù hoang khí mạnh hơn, cũng không thể ảnh hưởng tới được đâu. Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong điềm nhiên như không, cười khẽ nói.
– Hoa huynh cũng giống vậy.
Lâm Phong cười một tiếng đáp lời. Trong hư không, một đạo thân ảnh chạy như bay, Hoa Trường Phong ngẩng đầu nhìn người kia, cười nhẹ nói:
– Trong lúc rảnh rỗi, không bằng ngồi uống trà, thưởng thức hoang khí trên Ô giang.
Thuyền nhỏ từ từ tiến tới Ô tháp, Lâm Phong nằm truyền thuyền nhỏ, dường như rất thoải mái.
– Ngao… Một âm thanh từ thiên ngoại truyền vào tai, thân thể Lâm Phong run lên, trong nháy mắt ngồi dậy, huyết dịch trong cơ thể không ngừng quay cuồn, như muốn lao ra ngoài cơ thể.
– Lâm huynh, làm sao vậy? Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong có phản ứng lớn, nghi ngờ hỏi.
Lâm Phong dường như không nghe thấy hắn hỏi, huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào, giống như đang điên cuồng rống giận gào thét! Đêm khuya, rồng ngâm!
Chương 985: Nguyệt lạc ô đề
— Lâm Phong nghe Hoa Trường Phong hỏi, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy thần sắc đối phương mang theo nghi hoặc và khó hiểu.
– Hả? Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, rồi nhìn muội muội Hoa Trường Phong, nữ tử mỹ lệ tương tự nhìn hắn, mang theo vẻ nghi hoặc giống ca ca.
– Hai người bọn họ đều không nghe được.
Trong lòng Lâm Phong hung hăng chấn động, nói cách khác, chỉ có hắn vừa mới nghe được rồng ngâm.
– Viêm Đế, vừa rồi ngươi có nghe được âm thanh gì không? Vì để xác định, Lâm Phong truyền âm hỏi Cùng Kỳ.
Đôi mắt to của Cùng Kỳ lóe lên, nhìn Lâm Phong:
– Không, chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi nghe được gì? – Ta nghe thấy rồng gầm.
Lâm Phong không giấu Cùng Kỳ, trực tiếp nói cho nó, khiến đôi mắt to của Cùng Kỳ cứng lại. Lâm Phong nghe được rồng gầm.
– Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Lâm Phong cười với Hoa Trường Phong, không nói cho hắn biết mình nghe được tiếng rồng gầm, bọn họ tuy quen nhau nhưng có một số việc không nên nói. Tuy Hoa Trường Phong nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục hỏi, chỉ có điều nhìn về phía Ô tháp, giữa bầu trời đêm, xuất hiện vài đạo hắc ảnh, hướng về phía Ô tháp.
– Tiểu tử, ngươi xác định vừa rồi không nghe lầm, tiếng rồng gầm? Ánh mắt Cùng Kỳ nghiêm túc, đối với Lâm Phong, long là Hoàng tộc yêu giới, đây là việc chấn động.
– Không xác định.
Lâm Phong lắc đầu.
– Không xác định? Ánh mắt Cùng Kỳ cứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
– Ta chưa từng nghe rồng ngâm, sao có thể xác định.
Tuy nhiên vừa rồi, ta cảm giác tai chấn động, huyết dịch quay cuồng, muốn phá thể mà ra, dường như… lực lượng huyết mạch! Lâm Phong bổ sung. Thần sắc Cùng Kỳ cứng lại, đúng, Lâm Phong chưa từng nghe rồng gầm, cho nên mới không thể xác định, nhưng cảm giác vừa rồi của hắn?
– Trước kia từng có loại cảm giác đó không? – Không có.
Lâm Phong trực tiếp nói.
– Lực lượng huyết mạch của ngươi rất yếu.
Cùng Kỳ hung hăng khinh bỉ nói, lực lượng huyết mạch yếu mới không thể cảm thụ. Huyết mạch cường đại tới trình độ nhất định, có thể dễ dàng cảm nhận được huyết dịch sôi trào, bản thân có thể cảm nhận được lực lượng huyết mạch. Vừa rồi một tiếng ngâm trong đêm, kích phát lực lượng huyết mạch Lâm Phong, có nghĩa tiếng ngâm trong đêm khuya có liên quan tới huyết mạch Lâm Phong, dẫn tới cộng hưởng.
– Lực lượng huyết mạch của ngươi là gì? Cùng Kỳ hỏi Lâm Phong, điều này rất quan trọng.
– Không biết, ta chỉ nghe mẫu thân nói, tổ tiên của ta từng xuất hiện một vị Tôn giả, cắn nuốt Cửu Long Thiên Phệ Thú, hóa thành lực lượng huyết mạch bản thân, khiến hậu nhân có di truyền Vũ Hồn Cửu Long thiên phệ.
Lâm Phong nói.
– Cửu Long Thiên Phệ Thú!
Ánh mắt Cùng Kỳ ngưng tụ, lập tức lóe lên:
– Khó trách lực lượng huyết mạch của ngươi yếu như vậy.
Tổ tiên từng có một vị Tôn giả những đã cách rất lâu. Tuy nhiên, Cửu Long Thiên Phệ Thú đích thực có huyết mạch của Rồng. Ngươi có thể cảm ứng được, xem ra thực sự tiếng rồng gầm. Nhưng cũng không hẳn tiếng ngâm, bằng không không chỉ người có lực lượng huyết mạch của Long sinh ra cộng hưởng mà tất cả mọi người đều nghe được.
– Ừ? Lâm Phong đồng ý với Cùng Kỳ, chắc không phải tiếng ngâm mà huyết mạch sinh ra cộng hưởng mới khiến hắn phản ứng mãnh liệt như thế.
Nhiều thân ảnh lóe lên, tiến về phía Ô tháp. Hẳn cũng có người giống hắn, có được Long huyết mạch hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng lực lượng Long huyết mạch trên người hắn quá yếu. Ngày thường không cảm giác được lực lượng huyết mạch, khác hắn với đám người Thiên Lâm công tử, Cừu Quân Lạc, trực tiếp vận dụng lực lượng huyết mạch, tăng phúc Vũ Hồn
– Lâm huynh, hình như có động tĩnh.
Hoa Trường Phong nói với Lâm Phong, rất nhiều thân ảnh lóe lên tiến về Ô tháp, nhờ ánh trăng, có thể thấy trên hư không đứng không ít bóng người.
– Ừ? Lâm Phong gật đầu, xem ra những người nghe được tiếng rồng ngâm gọi bằng hữu tới, nếu không cũng không có nhiều người cùng tới như vậy.
Dị tượng Rồng ngâm đêm khuya, không thể đoán được chuyện gì sẽ phát sinh, những người đó mời bằng hữu tới giúp cũng bình thường.
– Ngao… Trái tim Lâm Phong lại lần nữa hung hăng run rẩy, thân thể mãnh liệt đứng lên, giờ phút này hắn cảm giác huyết mạch sôi trào, lại là rồng gầm.
Lúc này mới cách bao nhiêu lâu, hắn lại nghe được tiếng thứ hai. Hơn nữa, còn kịch liệt hơn lần vừa rồi. Bởi vì Lâm Phong che giấu tốt nên Hoa Trường Phong vẫn chưa phát hiện dị thường, nhìn Lâm Phong đứng đó hỏi:
– Lâm huynh, hiện giờ ở Ô tháp cường giả như mây, chúng ta có qua không? – Qua chứ, vì sao lại không qua, ít nhất có thêm kiến thức cũng tốt.
Những cường giả đó sẽ không vô cớ đụng tới những người đứng xem như chúng ta đâu. Lâm Phong nói. Giờ phút này, trong lòng của hắn cũng chấn động, liên tục hai tiếng rồng gầm, điều này đại biểu cho cái gì?
– Trường Phong!
Giữa hư không, một âm thanh truyền đến, Lâm Phong và Hoa Trường Phong ngẩng đầu, nhìn vài đạo thân ảnh đứng trong hư không, cả đám ánh mắt sắc bén, tinh thần sáng láng, khí chất phi phàm.
– Sư huynh, các huynh tới rồi sao!
Hoa Trường Phong ngẩng đầu nói.
– Trường Phong, trong đêm khuya liên tục truyền ra hai tiếng rồng ngâm.
Dị tượng như thế là điềm lành, khả năng có việc sắp xảy ra. Ngươi mang muội muội ngươi rời khỏi nơi này, các ngươi không thích hợp tới đây. Trong hư không, một người mở miệng nói. Nói xong liền ngự không rời đi. Ánh mắt Hoa Trường Phong cứng lại, trong đêm khuya liên tục truyền ra hai tiếng rồng ngâm? Nhìn Lâm Phong, Hoa Trường Phong dường như muốn nói gì.
– Hoa huynh, sư huynh ngươi cũng nói có điềm lành xuất hiện, không tới kiến thức, ngươi cam tâm sao? Lâm Phong cười nhạt nói: – Đương nhiên Hoa huynh rời đi cũng không có gì, ta một mình tới.
– Ha ha, nếu Lâm huynh hào hứng, ta sao có thể vắng mặt.
Hoa Trường Phong cười sang sảng, thuyền nhỏ trên Ô giang tiếp tục tiến về phía Ô tháp. tốc độ không nhanh không chậm. Lâm Phong cười không nói theo sau, hắn lại nghe được tiếng gầm thứ ba, chấn động tâm linh hắn. Mặc dù tiếng gầm đã tắt, hắn vẫn cảm thấy cảm xúc bành trướng, khó có thể bình thường trở lại. Đồng thời, khoảng cánh giữa đám người Lâm Phong và Ô tháp càng ngày càng gần. Nhưng phía trên Ô tháp đã hội tụ rất nhiều cường giả, liên tục ba tiếng rồng gầm, thu hút toàn bộ cường giả tới. Trong không gian, yên tĩnh thần kỳ, không chút âm thanh nào. Lúc này ánh trăng mờ đi, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên không, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua mặt trăng, che mặt trăng lại. Lập tức, vầng trăng tròn không ngờ từ từ trầm xuống.
– Cô dát, cô dát….
Từng tiếng ô nha gáy truyền ra. Trong bóng đen, rất nhiều ô nha giương cánh bay, kết thành đội, rời xa Ô tháp.
– Tại sao vậy? Hoa Trường Phong nhìn ánh trăng trầm xuống cùng với ô nha phi hành, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng.
– Sao vậy? Lâm Phong hỏi Hoa Trường Phong.
Ánh mắt Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong, từ từ nói.
– Nguyệt lạc, ô đề!
– Nguyệt lạc, ô đề!
Lâm Phong cau mày, không hiểu ý Hoa Trường Phong.
– Lâm huynh, rồng ngâm đêm khuya chính là điềm lành, ý nghĩa tường hòa, kỳ ngộ, nhưng nguyệt lạc ô đề là biểu tượng cho đại hung, tượng trưng cho hủy diệt, tử vong.
Ánh mắt Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong, ánh mắt ngưng trọng:
– Tối nay, trước có rồng ngâm đêm khuya lại có nguyệt lạc ô đề, điềm lành và đại hung cùng xuất hiện, khiến người ta có cảm giác kinh hồn khiếp vía.
– Có cách nói đó? Lâm Phong thì thầm nói nhỏ, chẳng lẽ còn có thể thông qua dị tượng tự nhiên để đo lường hung cát.
– Đúng, võ tu và thiên địa tranh đấu, đoạt tạo hóa thiên địa, không tin vào số mệnh nhưng cổ nhân không lừa người, sự hiện hữu của một số vật đều có đạo lý!
Hoa Trường Phong từ từ nói:
– Tử xưa tới nay, rồng ngâm đêm khuya là điềm lành, nguyệt lạc ô đề là điềm hung.
Tối nay có cả hai loại dị tượng, nói thật, ta cũng có chút khủng hoảng. Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, nhìn về phía Cùng Kỳ.
– Có cách nói đó!Nguồn truyện audio
Cùng Kỳ gật đầu, mặc dù Đại Đế như hắn nhưng cũng phải thừa nhận. Điều này khiến Lâm Phong sinh ra cảm giác kỳ diệu, có một chút kinh sợ, lại có vẻ mong đợi. Điềm lành và đại hung cùng hiện ra, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì? Giờ phút này, thuyền nhỏ trôi trên Ô giang, tới bên cạnh Ô tháp. Ở phía xa hơn, là lãnh địa của các cường giả.