Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 196 [Chương 976 đến 980]
❮ sautiếp ❯Chương 976: Viêm Đế rất không thích
—
Lâm Phong rời khỏi hư không chi môn của Dương gia, thở ra một hơi, dườngnhư cảm thấy thoải mái hơn, trong đó, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Bàn tay huy động, Cùng Kỳ xuất hiện, chỉ thấy đôi mắt nó nhìn xung quanh,
cười nói:
– Thế nào, chịu không ít đau khổ?
– Ngươi khuyên ta không nên vào Dương gia, chắc đã sớm đoán được?
Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.Giờ phút này nhớ lại, lời nói Cùng Kỳ lúc trước đầy thâm ý.
– Còn phải đoán sao, dùng đầu để nghĩ là biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trên thế giới này, không có thực lực thì không có tôn nghiêm. Ngươi và Dương gia, thực lực, thân phận, địa vị quá khác biệt. Mặc dù ngươi cứu thiên kim Dương gia, người khác cũng chỉ cho rằng người ban ân cầu báo, hơn nữa, ngươi còn lấy chiến hạm hư không của nàng.
Cùng Kỳ hạ giọng nói, khiến thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, hắn quá ngây thơ rồi, cho rằng mình cứu Dương Tử Diệp, ít nhất có thể kết bạn cùng nhau tham gia Thạch Hoàng và Vũ hoang thu nhận môn đồ Hoàng Vũ, nhông nghĩ bước vào Dương gia liền bị người lạnh nhạt, châm chọc khiêu khích, Dương Tử Diệp cũng như thế.
Đại lục võ đạo, đối với người không có thực lực, mặc dù có ân với người khác cũng chả là gì. Tất cả mọi người đều kính trọng cường giả, Dương gia coi ân nhân hắn như một tên ăn mày.
– Vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết.
Lâm Phong trừng mắt nhìn nó.
– Để ngươi nhớ lâu cũng tốt, biết thế giới võ đạo ấm lạnh như thế nào.
Cùng Kỳ liếc mắt nhìn hắn.
– Ngươi không lo ta bị người Dương gia giết sao?
– Không thể nào, nói cho cùng ngươi cũng cứu thiên kim bọn họ, đó là sự thật, cho dù Dương gia muốn xuất thủ đối phó ngươi, một không tự mình động, hai ám sát.
Đám thế gia này không phải chuyện gì cũng dám làm, bọn chúng còn phải giữ thể diện, cho nên ngươi ở Dương gia an toàn.
– Tên khốn khiếp.
Lâm Phong mắng Cùng Kỳ, không hổ gừng càng già càng cay, tên khốn khiếp này sống không biết bao nhiêu năm, hiểu nhiều chuyện hơn hắn, con đường hắn còn rất dài.
– Gọi ta là Viêm Đế.
Cùng Kỳ căm tức nhìn Lâm Phong.Lâm Phong khinh bỉ nhìn nó, tên này luôn giữ thể diện, tuy nhiên, xét cho cùng, nó từ đại Đế biến thành tiểu yêu, nên cũng chỉ có thể tìm một ít tự tin và cao ngạo qua lời nói.
– Hô.
…
Cùng Kỳ thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Lâm Phong, lộ ra khí thế hung ác, lạnh
nhạt nói:
– Có người theo dõi ngươi.
– Ừ, hơn nữa có không ít người.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên hàn quang, Dương gia đủ vô sỉ, hắn cứu thiên kim Dương gia, đối phương không chỉ vô lễ với hắn. Hiện giờ, còn cho người truy đuổi hắn, chẳng lẽ muốn giết hắn luôn? Thân hình lóe lên, thân thể Lâm Phong tiến vào khu vực trung tâm Thiên Nguyên thành, tốc độ rất nhanh, rất nhiều người cảm nhận một trận gió xẹt qua bên người, vô cùng mãnh liệt.
Sau lưng Lâm Phong, tay áo phiêu động, Lâm Phong giờ cảm nhận rõ, hắn bị năm đạo khí tức khóa chặt, đối phương không hề cố kỵ, không phải âm thầm mà nói rõ cho hắn biết mình đang truy đuổi hắn.Hơn nữa, cảnh giới những người này đều cao hơn hắn, Lâm Phong cũng không dùng toàn lực, nếu đối phương muốn đuổi kịp hắn thì đã nhanh đuổi kịp rồi.
Nhưng người truy đuổi phía sau lại không làm như vậy, bọn họ trước sau duy trì khoảng cách ổn định với hắn.
– Bọn chúng muốn tới nơi hẻo lánh mới xuất thủ với ngươi, ngươi đừng theo mong muốn của bọn chúng, dừng lại nơi có nhiều người đi.
Cùng Kỳ truyền âm với Lâm Phong, nó quá rõ ý nghĩ của những tên này.
– Ừ!Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Lâm Phong gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, thân hình tiếp tục lóe lên, chuyển hướng đến nơi có nhiều người. Không lâu sau, Lâm Phong đi tới quảng trường rộng lớn, quanh đó có vài tòa đại điện to lớn, bốn phía toàn là người.
– Nơi này không tệ!
Lâm Phong cười nhạt một tiếng, lập tức thân hình dừng lại, không đi nữa. Người truy đuổi Lâm Phong nhíu mày, rất nhanh bọn họ cũng tới nơi này, từng đạo sát ý đáng sợ phóng ra, tập trung vào Lâm Phong.
– Giết!
Âm thanh lạnh lẽo vang trong hư không, chỉ thấy tốc độ ngân bào nam tử cực nhanh, trong khoảnh khắc tới trước mặt Lâm Phong, vũ phiến màu bạc khủng bố chém về phía hắn, nhanh như tia chớp.
– Ông!
Cuồng phong rống giận, Lâm Phong biến mất trong nháy mắt, vô hình vô ảnh, Tiếng xuy xuy truyền ra, vũ phiến màu bạc to lớn trước người hắn phân thành từng sợi nhỏ, như muốn xé rách không gian, khiến y phục trên người Lâm Phong tan vỡ.
Nếu Lâm Phong dừng lại, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chém giết hắn. Người xung quanh tuy nhiều nhưng chỉ ngẫu nhiên có người nhìn qua, cũng không có nhiều hứng thú, chuyện sát phạt thường xuyên xảy ra tại Thiên Nguyên thành..
– Dương gia phái các ngươi tới giết người bịt miệng sao?Ngay khi ngân bào thanh niên muốn xuất thủ lần nữa, Lâm Phong giận quát một tiếng, âm thanh liên tục truyền trong không gian, người nơi này toàn bộ đều nghe
thấy.
Dương gia?
Giết người bịt miệng? Lâm Phong nói Dương gia, chỉ Dương gia nào? Trong Thiên Nguyên thành,
thậm chí toàn bộ bắc hoang, gia tộc Dương chân chính, chỉ có một, vừa đúng trong Thiên Nguyên thành.
Câu nói Lâm Phong hấp dẫn ánh mắt vô số người, bọn họ đều có chút hứng thú nhìn hắn, thật là Dương thị thế gia? Nhưng Dương gia vì sao phải đối phó với một tên Thiên Vũ tầng hai?
– Cừu Quân Lạc, Cừu gia Cừu Quân Lạc, Cừu Quân Lạc có ý với Dương Tử Diệp, muốn theo đuổi Dương Tử Diệp, không ngờ y là người truy đuổi, xem ra có liên quan đến Dương gia rồi.
Có người nhận ra thanh niên mặc ngân bào, rất nhiều người thì thầm nói nhỏ.
– Đó là Khương gia Khương Ninh, nghe nói mấy ngày nay làm khách ở Dương gia.
Đám người nhận ra thân phận thanh niên áo lam. Lập tức, năm người đều bị nhận ra, mọi người phát hiện, năm người này đều là đệ tử đại gia tộc. Mặc dù không bằng Dương gia nhưng cũng rất khủng bố, nghe nói Dương Tử Diệp gặp nạn trong Hoang Hải, bọn họ đều tới Dương gia, nhưng không ngờ lúc này họ lại đuổi giết một thanh niên Thiên Vũ tầng hai.
– Ông!
Một đạo thân ảnh màu trắng xẹt qua, nhanh như tia chớp, trong thiên địa xuất hiện ngân quang rực rỡ.
– Ngân dực hỏa diễm, không tệ!
Cùng Kỳ hé miệng, thở ra một hơi nhìn đạo ảo ảnh màu bạc kia, một cỗ hỏa diễm đáng sợ bao phủ cả mảnh không gian.
– Xuy, xuy…
Quang hoa màu bạc khủng bố nở rộ trong hỏa diễm, hỏa diễm rống giận, xé tan mọi thứ.
– Bản Đế cho ngươi thêm chút lửa.
Con ngươi Cùng Kỳ lộ ra ý lạnh, há mồm phun ra một cỗ hỏa diễm. Cừu Quân Lạc không hề cố kỵ, ảo ảnh màu bạc vẫn tiến về phía trước, loại cấp bậc hỏa diễm này không thể đả thương y. Tuy nhiên đúng lúc này, con ngươi Cừu Quân Lạc mạnh mẽ co lại, một cỗ hỏa diễm màu ám hồng đáng sợ lao về phía y, lực lượng thiêu đốt đáng sợ.
– Cút!
Vũ phiến màu bạc mạnh mẽ chém về phía hỏa diễm ám hồng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng xuy truyền ra, trong nháy mắt, vũ phiến bị thiêu đốt, thậm chí còn tiếp tục đốt về phía y. Lông mày Cừu Quân Lạc nhíu lại, ngân quang lóe lên, thân thể lui về sau, đồng thời, lại thấy Cùng Kỳ mở miệng nuốt vào, toàn bộ hỏa diễm bị nó nuốt vào trong bụng, dường như chưa từng xuất hiện.
– Hả?
Tất cả mọi người lộ ra thần sắc kỳ dị, chỉ một con Thiên yêu, lại có thể bức lui Cừu Quân Lạc? Tuy con yêu thú này là hung thú Cùng Kỳ, hỏa diễm màu hồng vừa rồi dường như lộ ra khí tức hư hỏa, chẳng lẽ yêu hỏa bản mạng của Cùng Kỳ? Hung thú thượng cổ quả nhiên lợi hại, yêu hỏa bản mạng lại là hư hỏa.
– Đám người các ngươi thật đáng ghét, đồng bọn của ta chỉ chơi nữ nhân, các ngươi lại giết người bịt miệng.
Cùng Kỳ nói khiến thần sắc mọi người cứng đờ! Cừu Quân Lạc vốn định xuất thủ lần nữa, thân thể cũng cứng lại, chơi nữ nhân?
– Lão hỗn đản!
Lâm Phong sửng sốt, lập tức truyền âm mắng, tên khốn khiếp này nói cái gì.
– Bản Đế giúp ngươi xả giận, ngươi có tâm cứu người, kết quả bị người nhục nhã, thậm chí người khác còn muốn giết người diệt khẩu, chẳng lẽ không cho ta xả giận? Ngươi có thể chịu được nhưng bản Đế không chịu được.
Cùng Kỳ chửi nhỏ một tiếng, khiến thần sắc Lâm Phong lạnh lại, trong lòng thực sự có một cỗ tức giận. Đúng là chó cắn Lã Động Tân, coi như hắn xui xẻo, nhưng không ngờ đối phương lại ác độc như vậy, hắn cứu người, người khác lại muốn giết hắn!
Chương 977: Xé rách da mặt
—
– Chỉ là một con súc sinh lại dám hồ ngôn loạn ngữ.
Cừu Quân Lạc lạnh lùng nói, Thiên yêu Cùng Kỳ này dám phá hoại thanh danh của Dương Tử Diệp, việc này nếu lan truyền ra ngoài, bọn họ không dám mặt mũi nào nhìn người Dương gia.
– Ta hồ ngôn loạn ngữ, vậy các ngươi nhiều đệ tử đại gia tộc như vậy, vì sao lại truy sát đồng bọn của ta.
Nực cười, đồng bọn ta trên hoang đảo cứu thiên kim Dương gia, hai người tình đầu ý hợp, có chuyện mây mưa, các ngươi ghi hận trong lòng, mới từ Dương gia đuổi giết đến đây, không khỏi quá mức vội vàng đi.
Cùng Kỳ to gan lớn mật, hồ ngôn loạn ngữ, không hề cố kỵ, khiến Lâm Phong xấu hổ, tên khốn khiếp này muốn làm gì…
– Ngụy đế!
Lâm Phong truyền âm nói, Cùng Kỳ không để ý tới hắn nói:
– Tiểu tử yên tâm đi, bản Đế mang ngươi trở về đại lục, nói thế nào cũng không để ngươi chịu ủy khuất, những thứ Dương gia tặng cho ngươi, bản Đế cam đoan giúp ngươi đòi lại.
Lâm Phong đảo tròng mắt trắng dã, tên khốn khiếp này không biết có phải uống lộn thuốc hay không, sau khi tiến vào Bát Hoang cảnh trở nên rất hưng phấn.
– Nghiệt súc, nói bậy nói ba, dám nói xấu Tử Diệp tiểu thư!
Sắc mặt năm người đều trầm xuống, trên người lộ ra sát khí.
– Ngươi mới là súc sinh, vì một nữ nhân làm nô bộc cho Dương gia, bị người nô dịch, tên đáng thương, nữ nhân kia không có cảm tình với các ngươi, chỉ lợi dụng các ngươi mà thôi.
Cùng Kỳ nhìn năm người, cảm nhận sát ý trên người năm người, lạnh lùng nói:
– Động thủ đi, giết chúng ta, không ai biết chuyện mây mưa trên hoang đảo nữa.
Sắc mặt đám người Cừu Quân Lạc trắng bệch, vô cùng khó coi. Giờ phút này, bọn họ không biết làm thế nào, động thủ đánh chết Lâm Phong và Cùng Kỳ cũng khó. Nếu hắn thực sự giết bọn chúng, thanh danh Dương Tử Diệp sẽ bị tổn hại,
bọn họ giết người bịt miệng, nếu nói như vậy…bọn họ đừng nghĩ tới việc Dương gia cảm tạ, cho dù muốn vào cửa Dương gia cũng khó. Không nghĩ gặp phải con yêu thú khốn kiếp như vậy, ăn nói lung tung, cái gì
cũng dám nói.
Lâm Phong nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ, tên khốn khiếp này đang đùa giỡn với đối phương.
– Quân Lạc huynh, các ngươi làm gì vậy? Lúc này, xa xa có hai đạo thân ảnh bay tới, rõ ràng là huynh muội Dương thị,
Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp.
Chỉ thấy giờ phút này, sắc mặt Dương Tử Diệp vô cùng khó coi, không nghĩ con yêu thú Cùng Kỳ bên cạnh Lâm Phong lại phá hoại thanh danh của nàng. Tuy nhiên, khuôn mặt Dương Tử Lam vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhìn không ra dị thường.
– Lâm huynh, ta không nghĩ đám người Quân Lạc huynh lại để ý tới chiến hạm hư không của Tử Diệp như vậy, mong Lâm huynh chớ trách bọn họ.
Dương Tử Lam ôn hòa nói với Lâm Phong:
– Lâm huynh trên hoang đảo trợ giúp Tử Diệp, mang Tử Diệp trở về Dương gia.
Dương gia vô cùng cảm kích, Lâm huynh thích chiến hạm hư không, tự nhiên tặng Lâm huynh, Quân Lạc huynh, sao các người lại tự ý đối phó Lâm huynh vậy?
Đám người nghe thế dường như hiểu ra, chỉ có điều chuyện phát sinh thế nào, bọn họ vẫn không rõ. Thần sắc Lâm Phong lãnh đạm nhìn Dương Tử Lam, diễn quá giỏi, có thể thản nhiên diễn như thế thật khiến người ta khâm phục. Hơn nữa, chỉ một câu đã chụp mũ lên đầu mình, khiến người ta nghĩ Lâm Phong ham muốn chiến hạm hư không của Dương Tử Diệp nên đám người Cừu Quân Lạc mới đuổi giết hắn.
– Dương huynh, người này ỷ mình có ân với Tử Diệp, không ngờ đê tiện, muốn đoạt chiến hạm hư không của Tử Diệp, Dương gia đại lượng không chấp, nhưng chúng ta không nhịn được.
Đám người Cừu Quân Lạc sao lại không biết phối hợp, hai bên kẻ xướng người họa, biến Lâm Phong thành kẻ đê tiện, vô sỉ, ham muốn chiến hạm hư không. Lâm Phong lạnh lùng nhìn đám người ra vẻ đạo mạo, đám đệ tử đại gia tộc đều là những kẻ âm u giả dối, thậm chí còn vô cùng âm hiểm.
– Thấy chưa, ngươi cho rằng những tên đó đuổi giết ngươi mà Dương gia không biết sao, ngay cả nữ nhân được ngươi cứu cũng im lặng, cho nên ngươi không cần phải khách khí.
Cùng Kỳ truyền âm với Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong bình tĩnh, thậm chí khuôn mặt của hắn nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhìn thấy không ít kẻ nham hiểm trên thế gian, thói đời vốn như thế, chỉ có điều hắn đã quá xem trọng Dương thị, kỳ thật cũng giống vậy mà thôi.
– Dương thiếu gia, Dương Tử Diệp tiểu thư.
Lúc này Lâm Phong cười một tiếng, khiến thần sắc huynh muội Dương Tử Lam ngưng tụ, lập tức Dương Tử Lam cười nhìn Lâm Phong:
– Lâm huynh có gì chỉ bảo.
– Lâm mỗ muốn hỏi mấy vấn đề, chẳng biết có được không?
Lâm Phong nói.
– Lâm huynh cứ hỏi.
Dương Tử Lam khách khí nói.
– Ta hỏi Dương tiểu thư trước.
Lâm Phong cười nhạt, nhìn Dương Tử Diệp nói:
– Xin hỏi Dương tiểu thư, trong Hoang Hải, chiến hạm hư không của ngươi bị rơi, hơn nữa thuộc hạ làm phản, đánh ngươi bị thương, thậm chí thiếu chút nữa làm nhục ngươi, có phải thế không?
– Đúng, nhưng bọn chúng không thành công.
Dương Tử Diệp lập tức trả lời.
– Đúng, bọn chúng không thành công nhưng Dương tiểu thư rõ ràng bị thương, không địch nổi đối phương, vì sao bọn chúng không thành công? Lâm Phong lại hỏi.
– Là ngươi cứu ta.
Dương Tử Diệp trầm mặt nói.
– Đúng vậy, là ta cứu ngươi.
Lâm Phong cười nhạt, mọi người hiểu ra, thì ra là thế, Lâm Phong trên hoang đảo cứu Dương Tử Diệp, Dương gia tiểu thư không ngờ thiếu chút nữa bị thủ hạ làm nhục, tin tức này thật chấn động.
– Ta lại hỏi Dương tiểu thư, Lâm mỗ trên hoang đảo, có hành động quấy rối nào với tiểu thư không?
– Tất nhiên không.
Dương Tử Diệp vội vàng trả lời. Lâm Phong cười nhẹ, đối với việc liên quan tới danh dự của nàng, nàng trả lời
rất nhanh.
– Vậy, chiến hạm hư không của Dương tiểu thư bị hỏng, sao ngươi có thể trở về Bát Hoang cảnh, trở về Dương gia.
Lâm Phong tiếp tục hỏi. Sắc mặt Dương Tử Diệp không được tốt lắm, nhưng vẫn trả lời:
– Là ngươi sửa chữa chiến hạm hư không, mang ta về Dương gia.
– Ha ha, cảm ơn Dương tiểu thư đã kể lại mọi chuyện.
Ánh mắt Lâm Phong từ từ đảo qua, dừng trên người Dương Tử Lam, nói:
– Hiện tại ta muốn hỏi Dương thiếu gia, nếu không có ta, chiến hạm hư không của Dương tiểu thư chỉ là một kiện phế vật, bị vứt bỏ trên hoang đảo.
Hơn nữa, Dương tiểu thư cũng không có khả năng vượt hoang hải, trở lại Dương gia, Dương thiếu gia thấy ta nói đúng không?
– Ân tình của Lâm huynh đối với Tử Diệp, Dương gia nhớ rõ.
Dương Tử Lam ôn hòa nói. Lâm Phong cười lạnh trong lòng, tiếp tục nói:
– Chiến hạm hư không bị hỏng do ta sửa chữa lại, nếu ta rời đi, chiến hạm hư không là của ta, Dương tiểu thư tiếp tục bị vây khốn trên hoang đảo.
Nhưng ta không làm như vậy, ta mang Dương tiểu thư thoát khỏi hoang đảo, chiến hạm hư không thuộc về ta, có đúng không?
– Đó là điều tất nhiên.
Dương Tử Lam vẫn như trước mỉm cười, nhưng trong lòng sinh sát ý, hận không thể lập tức chặn miệng của Lâm Phong lại.
– Vậy ư, nhưng vì sao từ miệng Dương thiếu gia kể lại, lại không giống như vậy.
Thần sắc Lâm Phong đột nhiên lạnh xuống, trào phúng nói:
– Ta mang Dương tiểu thư về Dương gia, kết quả nhận đãi ngộ gì, Dương thiếu gia nói ta ham muốn chiến hạm hư không của Dương tiểu thư, sau đó lại dùng áo nghĩa chi tinh để đuổi ta đi, Dương thiếu gia coi ân nhân cứu mạng của Dươngtiểu thư là gì?
– Lâm huynh đã hiểu lầm, ta cũng chỉ muốn tận tâm tận ý, tạ ơn Lâm huynh trợ giúp Tử Diệp.
Nụ cười trên khuôn mặt Dương Tử Lam dần biến mất.
– Vậy sao? Ta vừa mới ra khỏi Dương gia, vì sao những tên này đã truy đuổi ta, trực tiếp hạ sát thủ với ta, Dương thiếu gia giải thích như thế nào?
Lâm Phong bức bách hỏi.
Lúc này mọi người xì xào bàn tán, rốt cuộc mọi người cũng biết tiền căn hậu quả của chuyện này.
– Ta cũng không ngờ đám người Quân Lạc huynh lại coi trọng Tử Diệp như vậy, thậm chí vì chiến hạm hư không mà đuổi tới đây, đều trách Dương mỗ.
Dương Tử Lam nhìn Lâm Phong, mặc dù nói trách y nhưng trong giọng nói không có ý xin lỗi.
– Vậy sao?
Lâm Phong cười lạnh với Dương Tử Lam, lập tức thanh âm hoàn toàn lạnh xuống:
– Chuyện đã rõ ràng, không cần ngụy trang nữa, không phải ngươi cố ý xúi giục bọn chúng, bọn chúng làm sao biết chuyện về chiến hạm hư không, không có sự ngầm đồng ý của các ngươi, bọn chúng dám đuổi giết ta sao? Dương gia các ngươi lấy oán trả ơn, còn làm bộ làm tịch, khiến cho người ghê tởm.
Hiện tại, chuyện đã rõ, các ngươi cũng không cần ngụy trang nữa, tới động thủ giết ta đi!
– Dương gia, Dương thị, một thế gia tốt thật.
Lời Lâm Phong lộ ra ý trào phúng nồng đậm, hoàn toàn xé rách da mặt.
Chương 978: Chiến Ngân Dực
—
Tiếng cười Lâm Phong vang bên tai đám người Dương Tử Lam có vẻ cực kỳ chói tai.Giờ phút này, sắc mặt Dương Tử Lam hoàn toàn trầm xuống, không còn cười như trước nữa.
– Sự tình hóa ra như vậy, Dương gia lấy oán trả ân.
Rất nhiều người có chút thông cảm với Lâm Phong, cứu Dương Tử Diệp một mạng, hiện giờ còn bị Dương gia ngầm đồng ý người đuổi giết, thật thảm.
– Mà lá gan người này thật lớn, đồ của Dương gia dễ lấy vậy sao, hơn nữa còn là chiến hạm hư không, mặc dù đã bị hỏng nhưng Dương gia cũng không cho phép hắn mang đi đâu.
Rất nhiều người bàn tán, phỏng đoán được tám chín phần mười, Dương gia là thế gia của bắc hoang, cực kỳ khổng lồ, ai không cung kính, nịnh hót bọn họ. Mặc dù người này cứu Dương Tử Diệp nhưng hắn lấy chiến hạm hư không, đã phạm vào điều tối kỵ.
– Giao tiếp với loại thế gia này, cần phải cẩn thận!
Có ít người thở dài, người này thật sơ suất, cho rằng mình cứu Dương Tử Diệp có ân với Dương gia, lại không ngờ Dương gia lấy oán trả ân.
– Lâm huynh sao lại nói như vậy, Dương gia vô cùng thành ý nhưng lại bị Lâm huynh hiểu lầm, ta không có gì để nói.
Dương Tử Lam lãnh đạm nói. Mặc dù trong lòng mọi người đều rõ, nhưng biểu hiện ra ngoài không thể làm mất thể diện của Dương gia.Lâm Phong chuẩn bị mở miệng, Cùng Kỳ đã giành nói:
– Vậy sao?
– Nếu nói vậy thì chúng ta hiểu lầm Dương gia rồi, Dương gia muốn lấy đồ để trả ân, vậy lấy ra để trả đi.
Ta nghĩ tính mạng Dương gia tiểu thư, một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh và một tấm bản đồ bắc hoang, chắc không quá phận chứ.
Cùng Kỳ cười lạnh một tiếng, lập tức khiến thần sắc mọi người cứng lại, quả nhiên là công phu sử tử ngoạm, một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, một con số đáng sợ nha, bất quá đối với Dương gia, chắc không thành vấn đề.
Lâm Phong sửng sốt, lập tức thản nhiên cười, đúng vậy, nếu Dương Tử Lam còn tiếp tục ngụy trang, vậy dùng vật để đổi lấy việc hắn cứu Dương Tử Diệp.
– Thế nào, chính ngươi cũng nói muốn báo đáp, chúng ta cũng không khách khí, trừ khi ngươi cho rằng tính mạng của muội muội ngươi không bằng một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh.
Cùng Kỳ tiếp tục nói, phải khiến Dương gia phun ra chút máu. Đôi mắt Dương Tử Lam lóe lên, lập tức khuôn mặt của y mỉm cười, nói:
– Ý Lâm huynh thế nào?
– Ta không có ý kiến, mang áo nghĩa chi tinh và bản đồ đến, ta và Dương gia các ngươi, không nợ gì nhau.
Lâm Phong lãnh đạm nói.
– Tốt lắm, nếu Lâm huynh cũng có ý này, Lâm huynh trước nhận bản đồ bắc hoang này.
Dương Tử Lam lấy ra một miếng ngọc ký ức, ném về phía Lâm Phong. Lâm Phong tiếp nhận ngọc ký ức, lập tức Dương Tử Lam tiếp tục nói:
– Trên người của ta không có một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, nhưng ta có thể về gia tộc lấy, Lâm huynh có thể chờ ta ở chỗ này?
– Thời gian bao lâu!
Cùng Kỳ lạnh lùng nói. Ánh mắt Dương Tử Lam ngưng tụ, liếc mắt nhìn Cùng Kỳ, lập tức nói:
– Thời gian hai nén hương, thế nào?
– Nếu hai nén hương thời gian qua đi, ngươi không đến, chúng ta sẽ cho rằng Dương gia các ngươi cố ý, những lời vừa rồi toàn bộ đánh rắm.
Cùng Kỳ lạnh nhạt nói.
– Tốt, ta đi đây.
Dương Tử Lam xoay người nói với Dương Tử Diệp:
– Tử Diệp, ngươi đi theo ta.
Nói xong, thân hình hai người lóe lên, rất nhanh rời khỏi nơi đây. Sau khi hai người rời đi, đám người Cừu Quân Lạc chậm rãi bước đến, hướng về phía Lâm Phong, trên người xuất hiện hàn ý. Lâm Phong liếc mắt nhìn đám người, nhìn bóng lưng hai người kia biến mất, trong lòng cười lạnh:
– Đã xé mặt còn muốn ngụy trang, nếu trong thời gian hai nén hương, những người này không giết được ta, ta xem ngươi có vẻ mặt thế nào?Giờ phút này, trong lòng mọi người sáng tỏ, Dương Tử Lam còn chưa hoàn toàn trở mặt với Lâm Phong thôi, nói quay về lấy áo nghĩa chi tinh chỉ là cái cớ, để đám người Cừu Quân Lạc xuất thủ giết Lâm Phong, nếu không y cũng không mang Dương Tử Diệp đi.
Dương gia chỉ cần có một người ở đây, đám người Cừu Quân Lạc không thể giết Lâm Phong, nếu không Dương gia lấy oán trả ân sẽ truyền ra ngoài. Hiện tại tuy trong lòng mọi người đều rõ nhưng không có ai đứng ra chỉ trích Dương gia.
– Dương thiếu gia vừa mới rời đi, các ngươi có ý gì? Lâm Phong nhìn đám người vây quanh mình, cười lạnh một tiếng.
– Không có gì, chúng ta hành động không có quan hệ gì với Dương gia, ngươi và con súc sinh kia sỉ nhục ta, ta muốn xem các ngươi có năng lực gì.
Cừu Quân Lạc lạnh lùng nói, khí thế sắc bén trên người lại lần nữa phóng ra, hàn quang màu bạc không ngừng lóe lên trong hư không.
– Còn muốn tìm lý do đàng hoàng!
Đôi mắt Lâm Phong hiện lên hàn ý, nhìn năm người, giá lạnh nói:
– Một đám đệ tử đại gia tộc, lại lấy đông bắt nạt ít, nếu các ngươi đã nguyện ý làm súc sinh cho người khác, cùng tiến lên giết ta đi.
– Nực cười, giết một con kiến Thiên Vũ tầng hai như ngươi, còn cần chúng ta cùng nhau xuất thủ sao.
Trong mắt Cừu Quân Lạc hiện lên vẻ coi thường nồng đậm, nói với những người khác:
– Hắn giao cho ta, chư vị nhìn xem, cái mệnh ti tiện này, ta chỉ cần mấy thời gian mấy hô hấp thôi đã đủ.
– Một tên phế vật nhưng lại kiêu ngạo, nếu Quân Lạc huynh muốn mạng của hắn, chúng ta sẽ đứng nhìn.
Có người lạnh lùng nói.
– Giết hắn đi, ta lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Vũ cảnh tầng hai ngông cuồng như thế, nực cười.
Những người đó coi thường Lâm Phong, dường như cho rằng có thể dễ dàng giết chết Lâm Phong, không cần tốn nhiều sức. Cừu Quân Lạc đối mặt với Lâm Phong, cười lạnh nói:
– Ta cũng khó gặp được người ngu xuẩn như thế, luôn tự tìm đường chết, một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho hắn.
Nói xong, quanh người Cừu Quân Lạc phóng ra tia sáng màu bạc, vô cùng rực rỡ, không ngừng chiếu sáng. Giờ phút này, từng sợi tia sáng sắc bén phóng về phía Lâm Phong.
– Giết ngươi, giống như giết một con kiến.
Cừu Quân Lạc giơ cánh tay lên, lập tức vũ phiến liên tục xoay tròn, từng tia sáng màu bạc sắc bén tỏa ra, bàn tay lớn huy động, vũ phiến lập tức xoay tròn liên tục xẹt qua hư không, từng tia sáng sắc bén chém về phía Lâm Phong, không gianphát ra tiếng động chói tai.
Cừu Quân Lạc phát động công kích, trên người Lâm Phong, từng đạo hàn quang rực rỡ tỏa ra. Cả người Lâm Phong lộ ra khí tức sắc bén đáng sợ, vô kiên bất tối, không có gì không phá được. Giờ phút này Lâm Phong như một thanh kiếm sắc rời khỏi vỏ, tất chém sạch người trước mặt.
– Sát!
Cừu Quân Lạc phun ra một chữ sát, vũ phiến lập tức hàng lâm trước người Lâm Phong, từng đạo tia sét nhanh như thiểm điện mạnh mẽ phóng xuống.
– Xuy xuy!Nguồn truyện audio
Một tiếng động chói tai đáng sợ truyền ra, chỉ thấy trước người Lâm Phong, một thanh cự kiếm vô cùng sắc bén hiện ra, cự kiếm trong nháy mắt ngưng hình, kiếm ý ngập trời cuồn cuộn gào thét. Vũ phiến va chạm với cự kiếm, phát ra âm thanh bén nhọn. Đồng thời, phía sau Cừu Quân Lạc, Vũ Hồn hiện ra, liên tục xoay tròn, vũ phiến ngưng tụ thành ngân dực sắc bén tùy ý chấn động, lập tức vô số đạo ngân quang đâm giết về phía Lâm Phong. Mỗi một đạo ngân quang đều vô cùng lợi hại, không gian như bị đâm nát.
– Vũ Hồn Ngân Dực, thật lợi hại!
Đám người âm thầm kinh hãi, tia sáng màu bạc khiến mắt mọi người nhói đau, mặc dù cách nhau rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận rõ mỗi một đạo ngân quang ẩn chứa khí thế sắc bén, tốc độ vô số ngân quang cũng nhanh tới nỗi khiến người không hít thở nổi.
– Oanh, oanh, oanh!
Tia sáng màu bạch công kích lên thân cự kiếm, cự kiếm không ngừng biến hình, điên cuồng lõm xuống, từng đạo tia sáng màu bạc trực tiếp khắc trên cự kiếm.
– Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn truyền ra, Vũ Hồn Ngân Dực xẹt qua hư không, lại thấy Cừu Quân Lạc đứng trên đầu Lâm Phong, Vũ Hồn Ngân Dực chớp động, ánh mắt của y lộ ra vẻ coi thường.
– Con kiến dám tranh đấu với mặt trăng, không biết sống chết, sát!
Cừu Quân Lạc nói xong, ngân dực chớp động, lập tức vô số tia sáng màu bạc từ Vũ Hồn Ngân Dực phóng ra, hóa thành vô số mũi nhọn sát phạt, phóng về phía
Lâm Phong phía dưới.
– Dùng ưu thế về cảnh giới để áp chế, không biết ngươi kiêu ngạo cái gì.
Lâm Phong lạnh lùng nói, trong thiên địa đột nhiên trở nên giá lạnh, chỉ thấy hoa tuyết phiêu động trong hư không, trên người Lâm Phong, mơ hồ có thêm một cỗ khí tức yêu dị, vô cùng yêu tuấn.
– Hư không yêu thuật!
Lâm Phong nói, nhẹ thở ra, vô số tia sáng xẹt qua bên cạnh hắn, trong nháy mắt biến mất. Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, trước mặt hắn, xuất hiện một hư không tuyết lộ.
Chương 979: Không phục thì cùng lên
– Hử?
Cừu Quân Lạc nhướn mày, ngân mang vô tận lại không thể chạm được vào Lâm Phong, chuyện gì đang xảy ra?
Đám người chung quanh cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng một kích này Lâm Phong chết chắc rồi.
Mà lúc này, trên người Lâm Phong lộ ra tia sáng yêu dị rực rỡ, ngân mang vô tận căn bản không thể đụng tới hắn.
– Giết!
Gầm lên một tiếng, ngân quang đầy trời, Vũ Hồn Ngân Dực tiêu sái, một đường cong màu bạc rực rỡ xẹt qua, giết tới phía Lâm Phong, phủ xuống phía trước
hắn.
– Xuy.
.. xuy….
Ngân Dực hóa thành lưỡi dao sắc bén đáng sợ, cắt không gian, giống như muốn chặt đứt Lâm Phong, nhuệ khí khủng bố làm người ta có cảm giác hít thở không thông. Nhưng thời điểm Ngân Dực xẹt qua không gian, muốn chém Lâm Phong thành hai đoạn, không gian phía trước Lâm Phong lại làm cho người ta cảm giác hư ảo,
không có thật. Ngân Dực vô cùng lớn chém qua người Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong vẫn như trước, đứng bên trong tuyết lộ, trên mặt vẫn vẻ yêu dị như vậy.
– Giết không đến!
Ngân Dực đáng sợ của Cừu Quân Lạc vậy mà không thể giết được Lâm Phong, đây là… lực lượng hư không!
– Làm sao có thể, hắn mới Thiên Vũ cảnh tầng hai, làm sao có thể vận dụng hư không lực.
Đám người biểu tình khiếp sợ, một đám tiến tới giết Lâm Phong lại càng cứng ngắc, không ngờ Lâm Phong hiểu được hư không lực, có thể đưa thân thể vào hư không. Loại thủ đoạn này thật đáng sợ, giống như Cừu Quân Lạc hiện giờ, ngay cả Ngân Dực uy lực sát phạt vô cùng dũng mãnh, nhưng không chạm đến được góc áo Lâm Phong, làm sao lấy mạng hắn? Sắc mặt Cừu Quân Lạc vô cùng khó coi, trường bào màu bạc vung lên, phát ra
tiếng vang to lớn, Ngân Dực đáng sợ lại lần nữa chém rách không gian, chém giết về phía Lâm Phong. Nhưng vẫn giống như vừa rồi, Ngân Dực bổ vào không khí, Lâm Phong vẫn không có việc gì, còn đứng trước mặt Cừu Quân Lạc, lạnh lùng nhìn y.
– Sát!
Một tiếng gầm truyền ra, chỉ thấy bàn tay Lâm Phong dường như lộ ra từ giữa hư không, hóa thành kiếm khí sắc bén đáng sợ, trảm giết về phía Cừu Quân Lạc.
– Vù.
..vù…vù…
Ngân Dực đột nhiên lóe lên, tốc độ Cừu Quân Lạc nhanh đến không thể tin nổi, còn nhanh hơn công kích của Lâm Phong, né tránh được một kích này.
– Tốc độ thật nhanh!
Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc, lại thấy ngân quang lần nữa lóe lên, thân thể Cừu Quân Lạc giết trở về, Ngân Dực rực rỡ che trời phủ đất, chém ngang hư không.
– Có tác dụng sao!
Lâm Phong cười lạnh, thân thể lại lần nữa chui vào hư không tuyết lộ. Hiện giờ, hắn cực kỳ quen thuộc hư không yêu thuật, tùy ý nắm trong tay, ý tùy tâm, tâm vừa động, thân thể lập tức xuất hiện trong hư không tuyết lộ, Vũ Hồn Ngân Dực lại lần nữa chém vào khoảng không.
– Ta không tin không giết được ngươi!
Vẻ mặt Cừu Quân Lạc khó coi, Ngân Dực rung động, trong thiên địa lập tức bị ngân quang đáng sợ bao phủ, đem cả phiến không gian, cả hư không tuyết lộ cùng Lâm Phong bao phủ bên trong.
– Giết, giết, giết!
Cừu Quân Lạc nổi giận gầm lên một tiếng, ngân mang vô cùng vô tận xoắn giết về phía Lâm Phong trong hư không tuyết lộ. Hiện giờ, y đã chấp nhận sự thật rằng Lâm Phong có thể sử dụng lực lượng hư không, tuy nhiên lấy tu vi Lâm Phong, thời gian sử dụng loại lực lượng hư không này đương nhiên rất ngắn, y không tin Lâm Phong có thể cứ mãi trốn trong đó.
Đám người nhìn thấy ngân quang đầy trời, chém giết, chôn vùi không gian nơi Lâm Phong đứng, chỉ cảm thấy có chút hít thở không thông. Thật đáng sợ, nếuLâm Phong không trốn trong đó, thì dù có mười Lâm Phong cũng sẽ bị chém hết.
Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ngân quang đầy trời, ánh mắt hắn lập tức nhìn chằm chằm về phía Cừu Quân Lạc, trong đôi mắt yêu tuấn lộ ra ý cười lạnh yêu dị. Hư không tuyết lộ chậm rãi lan tràn về phía Cừu Quân Lạc.
Cừu Quân Lạc nhíu mày, tuy nhiên cũng chưa trốn, mà thuận theo tất cả mọi việc xảy ra, rất nhanh, thân thể y cũng hiện ra giữa hư không tuyết lộ.
– Lại dám đem ta mang vào, ta không tin lúc này ngươi còn không chết!
Cừu Quân Lạc lạnh lùng lên tiếng, Ngân Dực mở ra, gió lốc đánh thẳng tới phía Lâm Phong, ánh mắt y lộ ra khí tức sát phạt mãnh liệt.
– Aaaaa!
!!!
Lâm Phong hé miệng, một tiếng hét giận dữ, thiên địa cuồn cuộn, hư không tuyết lộ dường như cũng muốn sụp đổ. Trong lòng Cừu Quân Lạc mạnh mẽ run lên, y chỉ cảm thấy có vô số cuồng ma đánh giết tới, toàn bộ trước mắt đều làyêu ma đáng sợ muốn chém giết y.
– Khí tức ma đạo?
Cừu Quân Lạc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy rất không thoải mái, Lâm Phong này lúc thì như yêu, giờ lại như ma, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ngân Dực mở ra, che trước mặt y, sau đó, trên Ngân Dực giống như có vô số lưỡi dao sắc bén do vũ phiến màu bạc biến thành chém giết ra phía ngoài, cuồng ma cũng bị chém sạch.
Lại thấy thân hình Lâm Phong lúc này khẽ động, bước chân tới, bàn tay xuất hiện một tấm bia đá, hiển lộ ra lực lượng phong ấn đáng sợ.
– Hôm nay ngươi không chết không phải khiến ngươi mất một tầng da.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, Phong Ma Thạch mạnh mẽ chấn động, lực lượng phong ma đáng sợ lập tức bao phủ Cừu Quân Lạc. Ngân Dực Cừu Quân Lạc mạnh mẽ đánh về phía Phong Ma Thạch.
– Phong cho ta!
– Ầm ầm ầm!
!!
Lâm Phong xuaats ra Phong Ma Thạch, thiên địa xuất hiện từng đạo quỹ tích phong ma, mà phía trên Ngân Dực lại có từng đạo hoa văn màu đen lan tràn, ngân quang dường như bị mờ đi rất nhiều. Cừu Quân Lạc chau mày, y cảm giác lực lượng của Vũ Hồn Ngân Dực dường như đang bị trói buộc, hào quang lại lóe lên, một bên khác của Ngân Dực tác ra, chém về phía Lâm Phong.
– Phong cho ta!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, lại một khối Phong Ma Thạch nữa đánh ra, một tiếng nổ ầm vang, đôi Ngân Dực của Cừu Quân Lạc đều bị trấn áp, giống như có hai tòa núi lớn trấn áp Vũ Hồn y, ngân mang đáng sợ cũng không thể nở rộ.
– Aaaaa!
!!!!
Cừu Quân Lạc hét giận dữ với Lâm Phong, hai tròng mắt y đều hóa thành màu bạc, khiến ánh mắt Lâm Phong cảm thấy đau đớn.
– Ngươi muốn chết, giết!
Cừu Quân Lạc cuồng mãnh gầm lên, mi tâm mở ra, từng tia ngân quang vô cùng rực rỡ đâm giết về phía Lâm Phong. Những ngân quang này hóa thành Ngân Dực đáng sợ, che trời phủ đất, Cừu Quân Lạc cũng ngưng tụ thần niệm của mình thành Ngân Dực giống như Vũ Hồn, lộ ra lực lượng sát phạt đáng sợ.
– Muốn chết sao, cánh của ngươi ta có thể phong, thần niệm cũng vậy thôi!
Lâm Phong cười lạnh, phong ma lực đáng sợ lại lần nữa nở rộ, trong tay hắn, lại xuất hiện một khối Phong Ma Thạch nữa, khiến sắc mặt Cừu Quân Lạc trở nên cực kỳ khó coi. Tại sao có thể như vậy, Lâm Phong làm sao có thể có nhiều khối Phong Ma
Thạch như vậy.
– Phong Sát!
Lâm Phong đánh một chưởng leen Phong Ma Thạch, vẻ mặt Cừu Quân Lạc cứn đờ, thần niệm Ngân Dực nháy mắt quay về chỗ mi tâm, nhưng mà khối Phong Ma Thạch vẫn tiến lên phía trước. Một tiếng ầm vang đập lên người Cừu Quân Lạc, khiến cả người y cứng đờ, dường như cả người đều bị phong trụ. Lâm Phong mạnh mẽ bước chân tới, thân thể bay lên không, cảm giác trong bàn tay ẩn chứa một cỗ lực lượng đáng sợ.
– Kế tiếp đến lượt ta.
Trong bàn tay Lâm Phong, lực lượng phong ấn không ngừng lưu chuyển, ngoại trừ cảm giác đáng sợ, còn lộ ra phong ma lực.
– Giết!
Song chưởng khủng bố từ trên khoảng không chém giết xuống, sắc mặt Cừu Quân Lạc xanh mét, ngân quang lại lần nữa nở rộ, Vũ Hồn Ngân Dực thật lớn kia chậm rãi mở ra, cho đến khi bao bọc toàn thân y bên trong. Cả người Cừu Quân Lạc núp trong ngân mang rực rỡ, ba khối Phong Ma Thạch đều khắc trên người y.
– Như vậy cũng được sao? Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, song chưởng khủng bố mạnh mẽ đánh lên trên người Cừu Quân Lạc, nhưng mà lại cảm giác, bàn tay của hắn đánh phải sắt thép, Ngân Dực vô cùng cứng rắn, lực phòng ngự đáng sợ.
– Vũ Hồn thật biến thái!
Lâm Phong buồn bực phun ra một câu, Vũ Hồn này lúc công kích sát phạt thì vô cùng lợi hại, lúc phòng ngự lại đem bao trùm toàn thân thể chật như nêm cối. Lúc này, hư không lực đã tiêu tan, Cừu Quân Lạc bị Lâm Phong đánh xuống dưới đất, mặt đất cũng bị đánh ra một cái lỗ lớn, thân thể Cừu Quân Lạc bị chôn một nửa trong đó.
Đám người chung quanh đều cực kỳ rung động, không ngờ tới cục diện chiến đấu lại trở thành như vậy. Lâm Phong liên tục tập kích, Cừu Quân Lạc lại bị áp chế. Đáng tiếc Cừu Quân Lạc một thân tu vi đáng sợ, lại không phá giải được lực lượng hư không của Lâm Phong, hiện giờ lại bị Phong Ma Thạch phong sát, chỉ có thể bị Lâm Phong hành hạ.
– Thiên tài, ngươi không phải xem ta như con kiến, mấy hơi thở liền có thể mạt sát ta sao.
Bây giờ sao lại như con rùa rúc trong đó rồi?
Lâm Phong nhìn chằm chằm Cừu Quân Lạc, châm chọc nói. Một tiếng ầm vang đáng sợ truyền ra, một chưởng của Lâm Phong đánh lên Phong Ma Thạch, đánh thân thể Cừu Quân Lạc đang chôn trong đất đi ra.
– Lấy loại bảo vật như Phong Ma Thạch đến áp chế, tên vô sỉ.
Khương Ninh sắc mặt vô cùng khó coi. Lúc này, thời gian đã qua nửa nén hươngrồi, Cừu Quân Lạc chẳng những không thể giết Lâm Phong, ngược lại còn bị áp chế. Bọn họ chỉ có thời gian hai nén hương, nếu không đến lúc Dương Tử Lam trở về, bọn họ cho dù muốn giết Lâm Phong thì cũng không thể hạ thủ được.
– Theo ý ngươi, ta phải lấy lực lượng Thiên Vũ cảnh tầng hai đánh với Thiên Vũ cảnh tầng năm?
Con ngươi lạnh lùng của Lâm Phong liếc nhìn Khương Ninh một cái, lạnh lùng
nói:
– Ngươi không phục thì cũng có thể cùng tiến lên!
Chương 980: Lực lượng huyết mạch
— Lời nói cuồng ngạo của Lâm Phong khiến vẻ mặt Khương Ninh cứng lại.
Hắn vậy mà lại bảo mình cùng tiến lên, hai tên đệ tử đại gia tộc Thiên Vũ cảnh tầng năm đối phó với một Thiên Vũ cảnh tầng hai, nói ra cũng đủ mất mặt. Mà lúc này, nếu gã không sử dụng át chủ bài cũng không thể nắm chắc tuyệt đối có thể giết Lâm Phong. Người này thế nhưng lại hiểu được lực lượng hư không, hơn nữa còn có được vài khối Phong Ma Thạch, muốn giết hắn, dường như không đơn giản.
– Răng rắc!
Tiếng vang trong trẻo truyền ra, quang hoa màu bạc bao vây thân thể Cừu Quân Lạc chậm rãi mở ra, ngân quang lóe lên, Ngân Dực thật lớn bắt đầu dịch chuyển, dường như muốn đi ra. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bước chân đi tới, hiện ra trên khoảng không phía trên thân thể Cừu Quân Lạc, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm chùm ánh sáng màu bạc phía dưới. Tâm niệm vừa động, bàn tay Lâm Phong xuất hiện một tảng đá, chỉ trong khoảnh khắc, tảng đá liền hóa lớn, hóa thành một tòa núi cao nguy nga, được Lâm Phong nâng trong lòng bàn tay. Cảnh tượng này làm cho vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, lại là bảo vật gì nữa, người này chẳng lẽ muốn dùng ngọn núi này đập Cừu Quân Lạc? Cuồng phong hét lên giận dữ, đám người dường như cảm nhận được lực lượng tự nhiên trong thiên địa hội tụ về phía đỉnh núi. Cự sơn mà Lâm Phong nâng trong lòng bàn tay lại có thể kết nối với lực lượng tự nhiên của thiên địa. Tay nâng Thiên Tuyền Thạch, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ, cái cảm giác kỳ diệu khi kết nối với đại đạo tự nhiên lại lần nữa hiện lên. Lúc này đây, hắn dường như sử dụng được lực lượng tự nhiên của thiên địa, công kích của hắn có thể dẫn động đại thế thiên địa mênh mông. Trường bào bị cuồng phong thổi bay phấp phới, ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm phía dưới, vẻ mặt mang theo tia rét lạnh, tâm niệm vừa động, trong khoảnh khắc, ba khối Phong Ma Thạch từ trong chùm ngân quang kia bay ra, quay trở về trên người hắn.
– Răng rắc, răng rắc!
Cừu Quân Lạc dường như phát hiện ra điều gì đó, Vũ Hồn Ngân Dực phát ra tiếng vang to lớn, chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt y. Ngay lập tức, y liền nhìn thấy Lâm Phong đứng hư không phía trên, trong tay nâng ngọn núi cao, mang theo nụ cười yêu dị, mạnh mẽ bước về phía y, người còn chưa tới, một cỗ uy áp đáng sợ đã đánh tới khiến y gần như hít thở không thông. Bụp một tiếng, Vũ Hồn Ngân Dực lại lần nữa khép kín, chặt chẽ bao trùm thân thể y, mà đồng thời, thân thể của Lâm Phong cũng mạnh mẽ hạ xuống.
– Ầm ầm!
!! Đám người dường như nghe được thiên địa gào thét, lấy Lâm Phong làm trung tâm, một cỗ đại thế tự nhiên cuồng bá dẫn động lên một cơn lốc, điên cuồng rống giận, làm cho vẻ mặt bọn họ kinh hoảng. Lần này, Cừu Quân Lạc thảm rồi.
– Ta cho ngươi trốn!
Lâm Phong la lên một tiếng, thiên địa nổ vang, đưa tay ném núi, Thiên Tuyền Thạch biến thành cự sơn cuồng mãnh nện xuống chùm ngân quang kia. Lúc này, trong ánh mắt mọi người chỉ còn một tòa đỉnh núi này.
– Oanh, ầm ầm!
Giống như tiếng sấm xẹt qua trời cao, cự sơn đánh lên ngân quang, mặt đất trong nháy mắt nứt ra, xuất hiện từng khe rãnh cực sâu, giăng khắp nơi, không ngừng lan tràn ra bốn phía. Đám người hoảng sợ, nhìn chằm chằm mặt đất đang vỡ ra, bước chân nhảy lên, lại cảm thấy trái tim hung hăng đập mạnh một cái, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vị trí Cừu Quân Lạc. Chỉ thấy nơi đó xuất hiện một cái cửa động, Cừu Quân Lạc đã không biết bị nện tới nơi nào rồi. Thân thể Lâm Phong bay lên không, Thiên Tuyền Thạch vẫn được nâng trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm trên mặt đất. Mặt đất sau khi rạn nứt đã không còn một chút tiếng động nào. Đám người Khương Ninh nuốt nước miếng cái ực. Vừa rồi, cái uy thế đó làm cho bọn họ đều có loại cảm giác run sợ trong lòng, không biết Cừu Quân Lạc hiện tại thế nào. Nhưng vào lúc này, một chùm ngân quang xẹt qua không gian, chỉ thấy một thân ảnh hiện ra phía trên hư không, chính là Cừu Quân Lạc. Lúc này lớp Ngân Dực thật lớn của y đã mở ra, quần áo rách nát, cả người toàn máu, trên trán xuất hiện một miệng vết thương, nhìn mà thấy ghê người, cả người y như một huyết nhân. Vẻ mặt Cừu Quân Lạc lạnh đến mức tận cùng, con ngươi như thể địa ngục lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong, như muốn nuốt sống Lâm Phong.
– Cánh chim của ngươi đủ cứng đấy!
Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, lực lượng mạnh mẽ như vậy cũng không thể đánh rách tả tơi Ngân Dực, chỉ có thể làm cho Cừu Quân Lạc được bao ở bên trong bị thương. Đám người tràn đầy đồng cảm, mức độ cứng rắn của Vũ Hồn Ngân Dực này của Cừu Quân Lạc thật là đáng sợ, bị một kích uy thế cuồng mãnh như thế của Lâm Phong đánh, mà cũng không bị rách tả tơi, thật là đáng sợ.
– Ta muốn ngươi chết!
Cừu Quân Lạc phun ra một câu, thanh âm rét lạnh tới cực điểm, lông mày Lâm Phong chau lại, lộ ra ý cười lạnh lùng:
– Vừa rồi ngươi cũng nói, chỉ mấy hơi thở liền có thể giết ta, hiện tại thì sao!
– Ta sẽ cho ngươi hiểu được, lực lượng cường đại chân chính, không phải chỉ dựa vào ngoại vật là có thể chống đỡ được.
Lúc Cừu Quân Lạc nói chuyện, trên người đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng huyết mạch đáng sợ. Lúc này, mọi người dường như nghe được biển rộng đang gầm thét, sấm sét quay cuồng.
– Lực lượng huyết mạch thật mạnh!
Ánh mắt mọi người mở lớn. Lúc này, Cừu Quân Lạc đang sử dụng lực lượng huyết mạch của y, ngân quang phủ xuống thiên địa, một làn gió sắc bén rít gào trong hư không. Rất nhanh, mọi người phát hiện ra, cả phiến hư không này đều bị một cỗ khí tức sắc bén đáng sợ bao phủ. Trên người của Cừu Quân Lạc xuất hiện một cỗ huyết mạch lực xông lên tận trời, cực kỳ đáng sợ, quang hoa màu bạc cuốn lên gió lốc, Vũ Hồn Ngân Dực thật lớn mở ra, điên cuồng vươn ra bốn phía, mỗi một phiến ngân dực đều kéo dài ra đến trăm mét, như thể cánh chim của một yêu thú đáng sợ, ngân quang rực rỡ trên cánh chim khúc xạ làm mọi người không thể nhìn thẳng. Huyết mạch sinh Vũ Hồn, Cừu Quân Lạc lại lấy lực lượng huyết mạch để cường đại Vũ Hồn. Giờ khắc này, giữa hư không đã phủ lên một cỗ gió lốc màu bạc vô cùng cuồng mãnh, gió lốc thật sự đáng sợ. Trong gió lốc, mỗi một mảnh vỡ đều lộ ra vẻ sắc bén kinh người, dường như có thể giết người trong nháy mắt.
– Lui, lui về phía sau!
Rất nhiều người bắt đầu cấp tốc lui về phía sau, cỗ gió lốc màu bạc này dường như muốn đem cả mảnh không gian này cắn nuốt, uy thế thật là đáng sợ. Xem ra Cừu Quân Lạc thực sự nổi giận, lấy thân phận của y, lại bị một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai hành hạ, bị đánh thương nặng đến như vậy, cả người đẫm máu. Lúc này đây, ngay cả lực lượng huyết mạch cũng lôi ra sử dụng. Lâm Phong lãnh đạm đứng trên hư không, đối diện với Cừu Quân Lạc. Mục tiêu của cái cơn gió lốc màu bạc đáng sợ này là hắn, dường như muốn nuốt chửng hắn.
– Lực lượng huyết mạch, hậu duệ cường giả, có được huyết mạch mạnh mẽ, Vũ Hồn lợi hại, thực lực khủng bố, giết người đồng cấp dễ như trở bàn tay.
Ta tu luyện nhiều thủ đoạn lợi hại như vậy, giết người Thiên Vũ cảnh tầng năm bình thường thì dễ dàng. Nhưng muốn đối phó với loại người như Cừu Quân Lạc, không sử dụng một ít quân bài chưa lật, căn bản giết không nổi y. Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ lực lượng của cơn gió lốc, thầm nghĩ trong lòng. Nếu hắn dùng toàn lực, đương nhiên có thể giết chết Cừu Quân Lạc, nhưng có chút thủ đoạn không phải có thể tùy ý sử dụng, vừa bước vào Bát Hoang cảnh, nếu không phải người Dương gia vô sỉ, hắn cũng sẽ không gặp phải chuyện này, ngay lúc này liền kết thù, đó cũng không phải điều hắn mong muốn, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn cứu mạng người, đối phương lại muốn giết hắn, còn có lời gì có thể nói, chỉ có thể chiến thôi! Ánh mắt đám người nhìn chằm chằm Lâm Phong, không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, chiến lực lại khủng bố như vậy. Lúc này, Lâm Phong hiện lên vẻ tuấn tú yêu dị, trường bào phiêu động, khí chất phi phàm, cái khó có được của thiên tài. Đáng tiếc, nếu hắn không còn con bài chưa lật nào khác, có lẽ sẽ phải chết trên tay của Cừu Quân Lạc, cỗ lực lượng huyết mạch này quá kinh khủng rồi.
– Ngươi vậy mà lại có được Phong Ma Thạch, đáng tiếc, nó sẽ trở thành của ta.
Cừu Quân Lạc nhìn chằm chằm Lâm Phong lạnh lùng nói, gió lốc màu bạc càng ngày càng mãnh liệt, tâm niệm Lâm Phong vừa động, bông tuyết bay xuống, hư không yêu thuật lại lần nữa xuất ra, cỗ gió lốc kia không thể ảnh hưởng đến hắn.
– Hư không thuật, ta không tin Thiên Vũ cảnh tầng hai như ngươi có thể bố trí ra hư không thuật lợi hại.
Nếu lực công kích dũng mãnh tới trình độ nhất định, hư không thuật của ngươi cũng sẽ bị phá. Cừu Quân Lạc lạnh như băng nói, gió lốc màu bạc khủng bố không ngừng xoắn giết về phía Lâm Phong:
– Hơn nữa, cho dù không phá được hư không thuật của ngươi, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu.
Đôi mắt yêu dị của Lâm Phong cười lạnh nhìn Cừu Quân Lạc, lạnh lùng nói:truyện ma
– Ngươi vẫn tự tin như vậy, hư không thuật quả thực có thể phá, nhưng chí ít, ngươi không có tư cách nói lời này!
Không có thủ đoạn nào không phá được, hư không thuật cũng có thể phá, chỉ cần lực công kích đủ hùng mạnh. Nhưng mà, Lâm Phong rất rõ ràng hư không yêu thuật của bản thân, lấy Linh Lung Thánh Tiên khí mà biến ảo ra hư không yêu thuật, ít nhất, Cừu Quân Lạc không có khả năng phá được. Về phần thời gian, lấy trình độ điều động Linh Lung Thánh Tiên khí hiện giờ của Lâm Phong, hư không yêu thuật chống đỡ qua thời gian hai nén hương, không có nửa điểm vấn đề. Hơn nữa, hắn cần phải trốn mãi sao? Cừu Quân Lạc không khỏi cũng quá mức tự tin rồi!