Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 187 [Chương 931 đến 935]
❮ sautiếp ❯Chương 931: Hung thú Cùng Kỳ
— Vô Ưu sơn trang có rất nhiều tửu lâu và quán trà, phần lớn trong đó đều rất ồn ào.
Nhưng có một quán rượu lại đặc biệt yên tĩnh, quán này rất rộng nhưng không có nhiều vị trí, chỉ có tám bàn. Thậm chí, tám bàn rượu này đều không có ngồi đầy, có rất nhiều khoảng không.
Về phần người trong quán rượu, toàn bộ đều là thanh niên, dù nam hay nữ, tất cả đều có khí chất phi phàm.
Đám thanh niên phân làm ba phe, ngồi cùng một chỗ, thấp giọng bàn luận, dường như đều có mục đích của bản thân. Lúc này, quán rượu yên tĩnh truyền ra tiếng bước chân, có mấy người ngẩng đầu, nhìn lối vào của quán, lập tức thấy huynh muội họ Hoa tiến vào, nhưng bên cạnh huynh muội họ Hoa còn có hai đạo thân ảnh, một vị nam tử sắc mặt vàng như nến. Đạo thân ảnh còn lại là một con yêu thú, hung thú Cùng Kỳ.
– Hung thú thượng cổ? Có người nói nhỏ, thanh niên trong quán rượu đều tò mò nhìn, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Cùng Kỳ, đúng là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, hơn nữa còn là một con Thiên yêu.
Về phần Lâm Phong, dường như bị mọi người lãng quên, rất nhiều người chỉ tùy ý liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó dời đi, căn bản không hề để ý.
– Hoa huynh, ngươi tìm hung thú này ở đâu? Trong quán rượu, một vị thanh niên hỏi thanh niên họ Hoa.
Thanh niên họ Hoa khẽ lắc đầu, cười nói:
– Hung thú Cùng Kỳ không phải của ta, đây là yêu thú đồng bọn của Lâm huynh.
– Hắn sao? Lúc này Lâm Phong mới hấp dẫn không ít ánh mắt, không phải do bản thân hắn mà vì hắn dính với ánh sáng của Cùng Kỳ.
– Lại là ngươi.
Lúc này một âm thanh lạnh lùng truyền ra, dường như lộ ra hàn khí. Ánh mắt của Lâm Phong từ từ nhìn qua, dừng lại trên người một người, Thiên Lâm thiếu gia
– Tưởng ai lên tiếng, hóa ra là ngươi, thật là âm hồn bất tán.
Lâm Phong cười nhẹ nói, ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia nhìn Lâm Phong càng ngày càng lạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn xuất thủ đối phó Lâm Phong, giết chết hắn.
Mọi người thấy cảnh này, không khỏi lộ ra thần sắc thú vị, Thiên Lâm thiếu gia và Lâm Phong dường như có cừu oán, thanh niên họ Hoa lại dẫn Lâm Phong tới, xem ra có chút ý tứ. Nơi này là Càn Vực, lại có một tiểu tử Thiên Vũ cảnh tầng hai, dám bất kính với Thiên Lâm thiếu gia.
– Hoa huynh, ngươi có ý gì? Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nói.
Lần trước, thanh niên họ Hoa bảo vệ Lâm Phong, hiện giờ đối phương lại còn đi cùng với Lâm Phong, lý nào lại vậy.
– Thiên Lâm thiếu gia, Lâm huynh là bằng hữu của ta, ta dẫn hắn tới làm quen với một số thanh niên tài tuấn, Thiên Lâm thiếu gia làm gì mà như gặp phải đại địch vậy.
Thanh niên họ Hoa mỉm cười một tiếng, lập tức mang Lâm Phong tới một bàn rượu có sáu cái ghế, trên bàn rượu đã có hai người rồi, thêm huynh muội họ Hoa, Lâm Phong và Cùng Kỳ, vừa đủ lấp đầy bốn vị trí còn lại.
– Lâm huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này là Tiết huynh, vị này là Hàn huynh, Thanh niên họ Hoa chỉ vào hai người trên bàn giới thiệu, hai người thản nhiên gật đầu với Lâm Phong, bọn họ đang cấp thể diện cho thanh niên họ Hoa, ngay sau đó, ánh mắt của bọn dừng trên người hung thú Cùng Kỳ, hiển nhiên, Lâm Phong không hấp dẫn bằng Cùng Kỳ.
– Lâm huynh thật may mắn, có được hung thú Cùng Kỳ làm đồng bạn.
Thanh niên họ Tiết thản nhiên cười, thanh âm có chút châm chọc. Lâm Phong cười từ chối cho ý kiến, những người này cả đám tinh thần sung mãn, khí vũ hiên ngang, tu vi ít nhất đều là Thiên Vũ cảnh tầng ba, đều không phải người lương thiện. Ở trước mặt hắn, bọn họ dường như cảm thấy rất có cảm giác ưu việt.
– Vận khí không tệ mà thôi.Nhất Tâm – Nhị Vấn : Mọi chuyện hay vấn đều nào đó ở thư mục này đều trước Thấy Bản Tâm Sau đó Vấn Tâm cuối cùng mình mới viết nhé. …!
Tuy nhiên, Tiết huynh tự đại như vậy, chắc vận khí tốt hơn ta. Lâm Phong cười nhẹ, tùy ý nói, khiến thanh niên họ Tiết nhìn hắn nhiều thêm một cái, ánh mắt hiện lên vẻ bén nhọn.
– Ha ha!
!! Hoa Trường Phong thấy không khí không đúng, cười khẽ, đối với Lâm Phong nói:
– Lâm huynh, người các bàn rượu khác cũng đều là tuấn kiệt chi sĩ, ta giới thiệu cho ngươi, coi như là để làm quen.
– Hoa huynh, không biết người này dựa vào gì mà kết giao với chúng ta.
Lúc này, trên bàn rượu Thiên Lâm thiếu gia, một người mở miệng châm chọc, hỏi ngược lại.
– Đúng, Hoa Trường Phong, ngươi phải biết, rồng là rồng, rắn là rắn, ngươi mang một con rắn tới giữa bầy rồng, là ý gì? Lại có người mở miệng châm chọc: – Người này chẳng qua chỉ có một con yêu thú tốt, chẳng lẽ Hoa Trường Phong ngươi nhìn trúng con Cùng Kỳ này, cố ý mang người này tới đây sao? – Một tên phế vật cũng có tư cách tới nơi này sao.
Thiên Lâm thiếu gia trực tiếp châm chọc.
– Rồng là rồng, rắn là rắn, nói rất hay, Thiên Lâm thiếu gia tự cao tự đại, mấy ngày trước liên tục bị nhục nhã, hiện giờ vẫn có thể duy trì thái độ cao cao tại thượng, khiến Lâm mỗ vô cùng khâm phục, có thể hòa với người, ha ha… Lâm Phong cười nhẹ, không nói tiếp – Ngươi nói năng cho đàng hoàng.
Nghe Lâm Phong nói, người vừa mới mở miệng lập tức phun ra giọng nói lạnh lùng. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia cũng có chút khó chịu, bị Lâm Phong nói trúng chỗ đau.
– Một đám phế vật cũng có thể giương nanh múa vuốt, bát hoang thập vực, Cửu U thập nhị quốc không có ai sao? Cùng Kỳ mở miệng khiến thần sắc của những người đó cứng lại.
– Tốt một con súc sinh, biết bảo vệ chủ nhân.
Người nọ lạnh lùng nhìn Cùng Kỳ. Thần sắc Cùng Kỳ chợt lóe, hàn quang lóe lên, con ngươi hung bạo nhìn chằm chằm đối phương, khiến người nọ cảm giác lạnh lẽo.
– Hoa Trường Phong tôn sùng ngươi, mang ngươi đến đây, ta xem ngươi có tư cách gì.
Người nọ lạnh lùng cười, bàn tay huy động, lập tức chén rượu trong tay xoay tròn, bay về phía Lâm Phong, rượu bên trong hóa thành từng lưỡi dao hàn băng sắc bén, đâm về phía Lâm Phong.
– Ông!
Trong hư không xuất hiện một đạo hỏa diễm, đem chén rượu và lưỡi dao hàn băng sắc bén bao trùm, trong nháy mắt hòa tan. Lâm Phong đứng dậy, nhìn người đó cười lạnh nói:
– Muốn đánh thì ra ngoài, nơi này quá nhỏ, Thiên Lâm thiếu gia là một tên phế vật, như vậy, ngươi chắc cũng không khá hơn.
Nói xong, Lâm Phong đứng dậy, đi ra ngoài.
– Giết hắn.
Thiên Lâm thiếu gia nhắc nhở người nọ, người này khẽ gật đầu, đôi mắt hiện lên sát ý, giết hắn, chiếm lấy con hung thú kia, chỉ là một con nghiệt súc vậy mà cũng dám càn rỡ.
Mọi người đều đi ra ngoài, ánh mắt lộ ra một tia hứng thú, Hoa Trường Phong mang nam tử bệnh trạng đến, dường như vô cùng kiêu ngạo, xem hắn có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt bọn họ. Trong phút chốc, mọi người tới một khu đất trống ngoài quán rượu, người ở quán rượu khác thấy động tác bên này, đều lộ ra vẻ hứng thú, chạy tới. Bọn họ lập tức nhận ra Lâm Phong.
Sáu ngày trước, người này dám đấu với Thiên Lâm thiếu gia. Hiện giờ, không ngờ lại chọc tới đám người đi cùng Thiên Lâm thiếu gia. Có thể đi cùng với Thiên Lâm thiếu gia đều là người không đơn giản, thậm chí rất nhiều người đều là môn đồ Hoàng Vũ, thiên phú cường đại. Bởi vậy, bọn họ mới coi thường, không để ý Lâm Phong.
– Để ta tới cho.
Cùng Kỳ nói với Lâm Phong, thanh âm lạnh lùng, nhìn chằm chằm người nọ, dám nhục nhã Đại Đế, muốn chết mà.
– Hử? Lâm Phong sửng sốt, lập tức gật đầu nói.
– Được thôi!
Hôm nay tên này đã là Thiên yêu, không biết hiện tại thực lực khủng bố thế nào, có thể chiến với Thiên Vũ cảnh tầng ba hay không?
– Một con súc sinh cũng dám khoe khoang.
Trước tiên ta bắt ngươi, sau đó giết chủ nhân ngươi. Về sau súc sinh nhà ngươi đi theo ta. Thanh niên cười lạnh nói, một tiếng vang nhỏ truyền ra, cánh hỏa diễm khổng lồ của Cùng Kỳ mở ra, khí thế hung ác khủng bố vạn phần. Đôi cánh lóe lên, thân thể Cùng Kỳ xông ra ngoài.
– Thật nhanh!
Đôi mắt của mọi người mở lớn, Cùng Kỳ dường như hóa thành một đạo hào quang màu hỏa hồng, tốc độ cực nhanh và mạnh, không thế nhìn rõ.
– Muốn ăn đòn.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, song chưởng mạnh mẽ phóng ra, chưởng lực bài sơn đảo hải chấn động không gian.
– Rống!
Một tiếng thú rống chấn động màng tai mọi người, khiến tất cả đứng không vững. Tiếng hô này có thể chấn động hồn phách, ngay cả người xuất thủ, thân thể cũng hơi cứng lại, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, gã lập tức nhìn thấy chưởng ấn tan vỡ, thân hình khổng lồ của Cùng Kỳ giết về phía gã.
– Rống!
Một đoàn hỏa diễm từ miệng Cùng Kỳ phun ra, trong khoảnh khắc bao phủ chôn vùi cả mảnh không gian, thân thể người nọ và Cùng Kỳ cùng nhau biến mất.
– Nghiệt súc, muốn chết!
Tiếng quát lạnh như băng truyền tới, hỏa diễm mơ hồ bất định, không ngừng đung đưa. Trong nháy mắt, liền yên tĩnh trở lại.
– Hử? Ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn, hỏa diễm khủng bố biến mất, bọn họ lập tức hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ thấy móng vuốt to lớn của Cùng Kỳ giẫm lên người thanh niên, cái miệng hung bạo có vết máu, trong mắt vẫn giá lạnh như trước.
Thanh niên kia, đầu dường như bị lệch, nằm trong vũng máu.
– Hung thú!
Đôi mắt mọi người cứng lại, quả nhiên là hung thú!
Chương 932: Đánh bại Thiên Lâm thiếu gia
— Đã chết!
Trong lòng mọi người hung hăng co quắp, bọn họ không nhìn thấy chuyện xảy ra trong đoàn hỏa quang, chỉ trong nháy mắt, thanh niên cường giả kia đã bị Cùng Kỳ cắn chết. Ngay cả Lâm Phong cũng ngạc nhiên, tên này… trong nháy mắt cắn chết đối phương?
– Loại phế vật này mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản Đế, gặp tên nào cắn chết tên đấy.
Cùng Kỳ kiêu ngạo nói, lập tức nghênh ngang trở về, ngẩng cao đầu, đôi cánh hung bạo vẫn mở ra trông có vẻ buồn cười. Tên này không ngờ tự xưng bản Đế, thật quá kiêu ngạo.
– Rồng là rồng, rắn là rắn, quả nhiên là rồng trong loài người, thật lợi hại.
Lâm Phong cười nhạo một tiếng, thanh âm có vẻ rất châm chọc, vừa rồi những người kia vô cùng kiêu ngạo, tự cao tự đại, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tên tự cho mình là thiên tài bị Cùng Kỳ cắn chết. Sắc mặt của Thiên Lâm thiếu gia khó coi nhất, cắn chết, Cùng Kỳ dám cắn chết người của gã.
– Thật to gan!
Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nói. Lâm Phong xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người Thiên Lâm thiếu gia, nói:
– Thế nào, vừa rồi người Thiên Lâm thiếu gia người dùng thực lực trấn áp, muốn giết ta, đoạt yêu thú đồng bọn của ta.
Hiện giờ không có thực lực, lại dùng thân phận môn đồ Hoàng Vũ để dọa ta sao? Những lời này khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia càng thêm khó coi. Đúng vậy, gã muốn giết chết Lâm Phong, nhưng không nghĩ tới việc người bên mình bị giết, phế vật trong mắt gã, vậy mà có thể giết người của gã.
– Thật xem mình là kinh tài tuyệt diễm rồi, môn đồ Hoàng Vũ, cho dù môn đồ Hoàng Vũ, các ngươi cũng chỉ là phế vật trong đám môn đồ.
Lâm Phong chân bước ra, chỉ vào Thiên Lâm thiếu gia nói:
– Ngày ấy còn không sảng khoái chiến đấu, hôm nay ta lĩnh giáo xem môn đồ Hoàng Vũ luôn miệng nói ta là phế vật có bao nhiêu lợi hại.
Thiên Lâm thiếu gia bị Lâm Phong chỉ, sắc mặt khó coi, chậm rãi bước chân đi ra, ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Lâm Phong, phế vật này không ngờ dám chiến với gã.
– Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.
Thiên Lâm thiếu gia lạnh như băng nói. Bàn tay huy động, lập tức Vũ Hồn Phong Bạo hủy diệt xuất hiện, lực lượng áp bách đáng sợ phóng ra, cực kỳ mãnh liệt.
– Giết!
Thiên Lâm thiếu gia giận dữ quát một tiếng, trực tiếp dẫn Vũ Hồn Phong Bạo áp bách về phía Lâm Phong, phong bạo hủy diệt điên cuồng giết về phía Lâm Phong. Bàn tay Lâm Phong huy động, thủ chưởng xuất hiện từng đạo ánh sáng phong ấn, tỏa ra giữa hư không, phong bế lực lượng cắn giết.
– Ngươi cho rằng hữu dụng sao, hôm nay ngươi phải chết.
Thiên Lâm thiếu gia dẫn Vũ Hồn Phong Bạo áp bách về phía Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy một cỗ lực lượng áp bách vô cùng vô tận, Vũ Hồn che khuất bầu trời, không ngừng xoay tròn, khoảng không trên đầu Lâm Phong bị bao phủ bởi hủy diệt u ám.
– Vũ Hồn Phong Bạo quả thật lợi hại, mặc dù tu vi của ta đã tới Thiên Vũ cảnh tầng hai, vẫn bị bó tay bó chân như trước, rất khó đối phó.
Lâm Phong nhìn Vũ Hồn trong hư không, thầm nhủ trong lòng. Giờ phút này, hắn phải ngụy trang thân phận, không có khả năng dùng toàn bộ thực lực để chiến đấu, bằng không rất dễ bị người có ý nhận ra.
Tâm niệm khẽ động, bàn tay Lâm Phong xuất hiện một khối đá, Lâm Phong phóng thích không gian Vũ Hồn Thiên Thư, Thiên Tuyền thạch tiến vào thế giới hoang vu của Vũ Hồn. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng, thậm chí Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ cũng trực tiếp hiện ra trong đầu Lâm Phong.
Bàn tay phải tung ra, một cỗ lực lượng đáng sợ từ lòng bàn tay hắn, không ngừng lưu chuyển, dường như lực lượng thiên địa tự nhiên dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, khiến trên người hắn lại xuất hiện một cỗ xu thế thiên địa tự nhiên kỳ diệu.
Hình ảnh trong đầu, uy thế thiên địa vô tận điên cuồng tiến vào bàn tay của hắn. Trước cỗ đại thế thiên địa đáng sợ này, Vũ Hồn Phong Bạo chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Nếu có một ngày, hắn có thể thông qua Thiên Tuyền thạch, sử dụng được toàn bộ lực lượng tự nhiên, lúc đó hắn có thể dễ dàng hủy diệt Vũ Hồn Phong Bạo.
Đây là lực lượng vốn có của Thiên Tuyền Thạch, Tuyết Tôn giả từng là chủ nhân của nó, bởi vậy, lúc chiến đấu với Tiêu Dao môn chủ, mặc dù không sử dụng lực lượng áo nghĩa băng tuyết, vẫn có thể cuồng chiến một hồi. Dựa vào sự lĩnh ngộ cường đại với lực lượng thiên địa tự nhiên, mỗi một lần chém giết, chưởng lực đều cực kỳ dũng mãnh, tương tự đó, bởi vì trường kỳ cảm ngộ thông qua Thiên Tuyền Thạch, thần hồn của lão nhân vô cùng cường đại, thần niệm cực kỳ lợi hại.
Uy thế phong ấn dung nhập vào lực lượng thiên địa tự nhiên, lòng bàn tay Lâm Phong giống như có từng cỗ quang hoa kỳ hiệu đan xen lưu chuyển, lộ ra một cỗ lực lượng mênh mông, lực không gian chung quanh dường như đều hội tụ vào bàn tay hắn.
Cuồng phong rống giận, Vũ Hồn Phong Bạo càng ngày càng mãnh liệt, áp bách cách đỉnh đầu Lâm Phong hai thước, áp bách thân thể Lâm Phong chìm sâu xuống đất, lực lượng cắn giết đáng sợ xé rách y phục Lâm Phong, nếu không phải lực lượng thân thể hắn cường đại, chỉ sợ hiện tại thân thể hắn tràn ngập vết máu rồi.
– Đi chết đi!
Thiên Lâm thiếu gia giận quát một tiếng, Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ hoàn toàn đè xuống dưới, muốn đè chết Lâm Phong. Nhưng đồng thời, bàn tay Lâm Phong bắt đầu chuyển động, một chưởng nhìn như bình thường đánh về phía Vũ Hồn Phong Bạo trên không. Lập tức, trong không gian thiên địa, từng đạo lực lượng vô hình điên cuồng lưu chuyển, dường như hội tụ vào trong bàn tay hắn, dung hợp cùng chưởng lực hắn, chưởng lực khủng bố dung hợp lượng thiên địa tự nhiên to lớn.
– Ầm vang!
Tiếng va chạm to lớn truyền ra, cuồng phong gào thét, đè áp không gian, Vũ Hồn Phong Bạo bị đánh bay lên trên không, sức mạnh không gian tự nhiên to lớn, chấn động Vũ Hồn Phong Bạo, đồng thờim một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ lưu chuyển, phong ấn lực cắn giết của nó.
– Hả? Đôi mắt mọi người run lên, Lâm Phong dựa vào một chưởng, đánh tan Vũ Hồn Phong Bạo của Thiên Lâm thiếu gia.
Thậm chí, lực lượng phong ấn đáng sợ còn phong ấn lực lượng cắn giết, một chưởng kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Thiên Lâm thiếu gia cũng ngây người, Vũ Hồn của gã bị Lâm Phong đánh bay lên không, không thể đè chết đối phương. Lúc này, thân thể Lâm Phong nhanh như tia chớp, lao về phía hắn. Ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia lần nữa kinh ngạc, chỉ thấy bàn tay Lâm Phong hội tụ uy thế điên cuồng đáng sợ đánh về phía mình.
– Ta không tin, ngươi có thể phát ra một chưởng như vừa rồi nữa.
Thần sắc hắn lạnh như băng, Vũ Hồn bị Lâm Phong phá giải, sắc mặt gã cực kỳ khó coi, hai tay ngưng ấn, một cỗ phong bạo hủy diệt điên cuồng hội tụ.
– Sát!
– Rống!
Cuồng phong giận dữ gào thét, Thiên Lâm thiếu gia phát ra một chưởng, hóa thành nộ long gầm thét, một cơn phong bạo như nộ long chi thủ, muốn cuốn thân thể Lâm Phong vào trong xoắn giết.
– Ầm vang!
Không gian mạnh mẽ chấn động, bàn tay Lâm Phong phóng ra, vẫn chỉ một chưởng bình thường nhưng khi chưởng lực phóng ra, không gian xung quanh dường như hung hăng chấn động, một cỗ uy thế thiên địa giáng lâm, phong bạo nộ long đáng sợ dần bị đè áp, lập tức tan biến.
Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia đại biến, mạnh mẽ phát ra mấy chưởng, nhưng uy thế thiên địa đáng sợ đã giáng lâm, một tiếng ầm vang to lớn truyền ra, lực lượng không gì sánh kịp dừng trên người của gã, thân thể gã bị đánh bay ra ngoài, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động. Liên tục phát ra vài chưởng, nhưng không thể ngăn cản được uy thế một chưởng của Lâm Phong.
– Phốc!
Một ngụm máu tươi từ miệng Thiên Lâm thiếu gia phun ra, Vũ Hồn Phong Bạo nhập vào thân thể gã, té lăn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể và tâm linh cùng chịu thống khổ. Bại, gã bị mổ kẻ mà gã luôn mồm nói là phế vật đánh bại, hoàn toàn bại, cho dù dựa vào ưu thế Vũ Hồn đè áp đối phương, nhưng vẫn vô dụng, bị hai chưởng khủng bố của Lâm Phong đánh bại.
– Môn đồ Hoàng Vũ, luôn miệng nói ta là phế vật, quả thật lợi hại, ngay cả phế vật cũng không bằng.
Lâm Phong lạnh lùng cười. Giờ phút này, thanh âm rơi vào tai Thiên Lâm thiếu gia, khiến hắn càng thêm thống khố, trái tim co giật. Mặt khác, ánh mắt mọi người cũng cứng lại, bọn họ không ngờ Thiên Lâm thiếu gia, sử dụng lực lượng Vũ Hồn đè ép, lại thua trong tay Lâm Phong.
Chương 933: Môn đồ cường đại
— – Rồng là rồng, rắn là rắn, các ngươi chỉ biết cuồng vọng tự đại, thật đáng thương, ta và các ngươi quả thực không cùng một đường.
Lâm Phong châm chọc bọn họ, khiến sắc mặt tất vô cùng khó coi. Trước đó, bọn họ châm chọc Lâm Phong không xứng kết giao với họ, Lâm Phong là rắn, bọn họ là rồng.
Nhưng chân chính dùng thực lực nói chuyện, Lâm Phong lại dùng thủ đoạn chấn động trấn áp Thiên Lâm thiếu gia, thân là môn đồ Hoàng Vũ, Thiên Lâm thiếu gia dựa vào huyết mạch Vũ Hồn cường đại cũng không làm gì được Lâm Phong, còn Lâm Phong đối phó gã, chỉ cần một chưởng, bực nào tàn khốc. Uy lực một chưởng kia thật đáng sợ, thời điểm xuất chưởng nhìn như bình thường, như khi chưởng lực hạ xuống, ẩn chứa sức mạnh thiên địa tự nhiên khủng bố, uy lực vô cùng.
– Thiên Lâm thiếu gia, ngươi còn mặt mũi gì xưng là thiếu gia, loại phế vật như ngươi, nếu không dựa vào Vũ Hồn tổ tông truyền xuống thì chỉ là phế vật thôi.
Lúc ngươi nhục mạ người khác, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ. Lâm Phong từ từ bước về phía Thiên Lâm thiếu gia, trên người lộ ra cỗ sát phạt lạnh lẽo. Lúc này Thiên Lâm thiếu gia cố gắng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Chẳng lẽ ngươi dám giết ta? – Môn đồ Hoàng Vũ Thiên Lâm thiếu gia muốn lấy mạng Lâm mỗ, mọi người đều rõ như ban ngày.
Lâm mỗ ta đại nhân đại lượng, sẽ không lấy tính mạng ngươi nhưng tu vi của ngươi, ngoại trừ dùng để giễu võ dương oai còn dùng làm gì? Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn bước ra một bước, thân ảnh như gió, vô cùng dũng mãnh, đánh về phía đối phương.
– Cho nên, phế bỏ còn hơn.
Miệng Lâm Phong phun ra thanh âm lạnh giá, thân thể áp bách về phía Thiên Lâm thiếu gia, cuồng phong gào thét giận dữ, khí sát phạt cực kỳ nồng đậm. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng bệch, Lâm Phong muốn phế bỏ tu vi gã, nếu tu vi bị phế bỏ, gã chính thức tiêu đời. Cước bộ di động, Thiên Lâm thiếu gia thi triển Tiêu Dao bộ pháp, điên cuồng lùi về sau, cực kỳ nhanh chóng.
– Tiêu Dao bộ pháp sao!
Lâm Phong cười lạnh, sử dụng Phong Khởi Cửu Thiên, phong ý chí phóng ra, thân thể hắn được một cỗ phòn lực bao phủ, phiêu diêu bất định, theo gió mà động.
Chân của hắn đạp bộ pháp huyền diệu, cũng có vài phần tiêu dao, hơn nữa cùng với gió, càng lộ vẻ phiêu nhiên, tiêu sái. Lâm Phong dung hợp Tiêu Dao bộ pháp với Phong Khởi Cửu Thiên cùng với phong ý chí. Nhanh, giờ phút này tốc độ Lâm Phong còn nhanh hơn Thiên Lâm thiếu gia.
Khoảnh cách giữa hai người ngày càng gần hơn, khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia ngày càng khó coi, gần như tái mét. Không chỉ bị Lâm Phong áp chế trên lực lượng, ở phương diện tốc độ, gã cũng không bằng Lâm Phong, thân là người của Tiêu Dao Thần Tông, tu luyện Tiêu Dao bộ pháp, gã lại không nhanh bằng Lâm Phong.
Ánh mắt những người khác cũng cứng lại, tốc độ Thiên Lâm thiếu gia lại không bằng nam tử bệnh trạng này. Người này rốt cuộc là ai, lần trước nhìn như yếu hơn Thiên Lâm thiếu gia, bị Thiên Lâm thiếu gia áp chế, còn lần này tu vi đột phá Thiên Vũ cảnh tầng hai, không ngờ lại hoàn toàn áp chế Thiên Lâm thiếu gia.
Ánh mắt Hoa Trường Phong cũng lóe lên, lộ ra thần sắc hoài nghi, chẳng lẽ ngày ấy không phải Lâm Phong che giấu tu vi, mà hắn vốn là Thiên Vũ cảnh tầng một. Trong thời gian sáu ngày, hắn lại tăng lên một cảnh giới tới Thiên Vũ cảnh tầng hai nên mới vững vàng chế trụ Thiên Lâm thiếu gia?
– Giết!
Thiên Lâm thiếu gia rống giận, Vũ Hồn Phong Bạo xuất hiện, liều lĩnh phóng thích, đè ép về phía Lâm Phong.
– Ngươi muốn chết.
Lâm Phong giận dữ gầm lên, lực lượng phong ấn từ bàn tay điên cuồng tràn ra, một chưởng khủng bố phóng ra, không gian run rẩy, Vũ Hồn không ngừng chấn động, thân thể Thiên Lâm thiếu gia cũng theo đó run lên.
– Oanh!
Uy thế đáng sợ lại lần nữa giáng lâm lên người Thiên Lâm thiếu gia, gã lại bị đánh bay ra ngoài, mặt Lâm Phong không chút biểu tình, chân tiếp tục bước ra, lạnh lùng nói:
– Ngày đó ta từng nói, nếu ta và ngươi cùng cảnh giới, giết loại phế vật như ngươi, không khác gì bóp chết một con kiến, không tốn nhiều sức, ngươi bất quá chỉ biết kiêu ngạo, ngông cuồng, mà không biết bản thân mình phế vật thế nào.
Lâm Phong nhanh bước đi, khí sát phạt nồng đạm, bàn tay nâng lên, lộ ra khí thế sắc bén, dường như thực sự muốn phế bỏ Thiên Lâm thiếu gia.
Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía đám người cùng đi với mình, bi ai phát hiện, giờ phút này không có ai nguyên ý giúp gã, không có ai là bằng hữu, chỉ là quan hệ bề ngoài mà thôi.
Những người này chỉ sợ hận không thể sớm phế bỏ gã, hiện thực tàn khốc khiến Thiên Lâm thiếu gia cảm thấy lạnh lẽo, thân là môn đồ Hoàng Vũ hưởng thụ vinh quang, nhưng kết quả lại bi ai như vậy. Lúc này Lâm Phong tới bên cạnh Thiên Lâm thiếu gia, chuẩn bị phế bỏ gã, sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng xám như tờ giấy, ánh mắt băng hàn nhìn Lâm Phong, nói.
– Ngươi dám động tới ta, sư huynh của ta đến, ngươi chắc chắn phải chết.
– Sư huynh của ngươi tới rồi mới nói.
Lâm Phong lạnh lùng cười, dù sao hắn cũng che giấu thân phận, cùng lắm sau khi phế bỏ đối phương rồi bỏ chạy, có gia hỏa Cùng Kỳ bảo vệ, hắn không chết được, đến lúc đó đổi một thân phận khác, ai biết hắn là Lâm Phong.
– Thiên tài, chào tạm biệt và hẹn gặp lại.
Lâm Phong nói, bàn tay giơ lên, muốn chém giết.
– Dừng tay!
Một tiếng gầm từ trên trời giáng xuống, khiến cả người Lâm Phong run lên, một cỗ lực lượng hủy diệt giết tới, không chút do dự, thân thể Lâm Phong trong nhanh chóng lùi về sau, chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một cái động sâu, vô thanh vô tức, trong khoảng khắc hóa thành tro bụi.
– Uy thế thật đáng sợ.
Thân thể mọi người cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hư không, chỉ thấy ở đó, một thanh niên khoác trường bào màu vàng, sắc mặt giá lạnh, uy nghiêm bá đạo, kim quang vạn trượng vô cùng chói mắt, đồng tử người này thâm thúy, đôi mắt chấn động lòng người, dường như trải qua nhiều kinh nghiệm, nhìn không rõ tuổi tác.
– Thật mạnh!
Mọi người ngẩng đầu nhìn người này, chỉ liếc mắt một cái, cũng cảm giác đối phương cường đại, rất mạnh, cỗ uy thế kinh khủng này, cùng cấp bậc với Tiêu Dao môn chủ, nhưng đối phương lại trẻ tuổi như vậy.
Lâm Phong biết đối phương không thực sự trẻ tuổi, tu vi tới cảnh giới nhất định có thể trở lại nguyên trạng, ví dụ như Huyền Vũ có tuổi thọ khoảng hai trăm năm, Thiên Vũ có tuổi thọ khoảng năm trăm năm, bước vào Tôn Vũ, tuổi thọ càng dài hơn, một ít Tôn giả cường đại, nghe nói có thể sống đếnngàn năm mới khô cạn sinh mệnh.
Bởi vậy, cùng một trăm tuổi, Huyền Vũ cảnh sao có thể so sánh với Tôn giả? Huyền Vũ cảnh, một trăm tuổi coi như sống nửa đời nên mới trông có vẻ già, còn Tôn giả, một trăm tuổi, thoạt nhìn như thanh niên.
Bởi vậy có rất nhiều cường giả theo đuổi cảnh giới cao hơn, cảnh giới càng cường đại, thực lực càng siêu phàm, tuổi thọ càng dài, có thể trường tồn với hậu thế, ai lại không liều mạng theo đuổi, mặc dù trong quá trình đó có vô số người tử vong. Giờ phút này, thân ảnh đứng trong hư không, thoạt nhìn chỉ là thanh niên nhưng tuổi của y không có khả năng là hai, ba mươi tuổi.
– Sư huynh, giết hắn.
Thần sắc Thiên Lâm thiếu gia lạnh như băng, hô lên một tiếng với nam tử vừa xuất hiện. Hóa ra người này là môn đồ Hoàng Vũ, sư huynh của Thiên Lâm thiếu gia. Chỉ có điều cùng là môn đồ Hoàng Vũ, nhưng tu vi và thực lực của người này không biết mạnh hơn Thiên Lâm thiếu gia bao nhiêu lần. Ánh mắt mọi người ngưng tụ, không ngờ sư huynh Thiên Lâm thiếu gia đã đến.
Người này là do Thiên Lâm thiếu gia mời tới làm lãnh tụ của Vạn Tông đại hội, lần này, tên kia chết chắc rồi. Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Phong mang theo thần sắc thông cảm, cường giả đáng sợ như thế xuất hiện, Lâm Phong chắc chắc phải chết. Cùng Kỳ phát ra tiếng hô trầm thấp, bất tri bất giác đứng phía sau hắn, con ngươi hung tàn nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong hư không nói:
– Tu vi của người này rất lợi hại, lão sư của ngươi cũng không làm gì được đối phương, trong đám môn đồ Hoàng Vũ hóa ra cũng có người ưu tú.
Lâm Phong âm thầm gật đầu, trong lòng thầm mắng Thiên Lâm thiếu gia, tên khốn kiếp này không ngờ gọi tới một tên lợi hại như vậy.
– Ngươi theo ta lang bạt, không cần phải bó chân bó tay như vậy.
Cùng Kỳ dụ hoặc nói, tuy nhiên Lâm Phong lập tức hồi phục nói.
– Có Đại Đế như ngươi bên cạnh, ta sao phải sợ, dù sao ta cũng không chết được.
– Khốn kiếp, chẳng lẽ bản Đế còn phải bảo vệ tính mạng của ngươi sao? Cùng Kỳ giận nói.
– Ta chết, ngươi có thể gặp được người dễ nói chuyện như ta sao!
Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, khiến Cùng Kỳ không thể nói gì, nó đương nhiên biết, Cửu Tiêu đại lục vô cùng vô tận, nếu nó bị một số nhân vật lợi hại bắt được, không biết sẽ có hậu quả gì, Lâm Phong tuy đáng giận nhưng rất dễ nói chuyện.
Chương 934: Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm
— – Ngươi rất to gan.
Thanh niên đứng trên hư không nhìn chằm chằm Lâm Phong, lãnh đạm nói. Một cỗ uy áp vô hình từ trên không giáng xuống người hắn, chỉ một cỗ lực lượng uy áp dường như đã muốn đè sập Lâm Phong.
– Môn đô Hoàng Vũ!
Lâm Phong cười nhẹ, mang theo ý châm chọc.
– Ngươi cười cái gì? Thân ảnh trong hư không lạnh lùng hỏi.
– Ta cười các ngươi tự cho mình siêu phàm, nhưng lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Giống như Thiên Lâm thiếu gia, bảo thủ tự cho mình là đúng, cho mình là thiên tài, mắt cao hơn trán, không ai có thể địch nổi hắn, nhưng kết quả thế nào, tu vi và cảnh giới của ta thấp hơn hắn, nhưng có thể dễ dàng hành hạ hắn, nếu tu vi của hắn và ta giống nhau, ta giết hắn giống như giết một con kiến. Ta không thể không nói, môn đô Hoàng Vũ chỉ là đám phế vật thôi. Lâm Phong nhìn thân ảnh trong hư không, đối diện với uy áp, lưng thẳng tắp.
– Hiện giờ hắn bị ta hành hạ đánh bại, ngươi lại xuất hiện, kim quang tỏa sáng vạn trượng, muốn khoe vẻ tuấn tú sao? Khoe khoang mà thôi, muốn động thủ thì trực tiếp động thủ đi, làm gì phải giả bí hiểm, nếu tu vi ta và ngươi giống nhau, ngươi cũng chả khác gì Thiên Lâm thiếu gia, từ trên cao ngã xuống, giống như một con kiến, ngươi chẳng qua tu luyện nhiều năm hơn ta thôi, có gì đáng khoe khoang.
Lâm Phong thản nhiên nói, khiến nhiều người âm thầm vì hắn mà toát mồ hôi, người này thật to gan, không sợ chết! Nhưng chẳng lẽ kêu Lâm Phong quỳ xuống đất cầu xin, đối phương sẽ tha cho hắn sao? Kết cục giống nhau cả thôi, nên phải thể hiện ngạo khí, châm chọc tên tự cho là thanh cao kia một phen.
– Nói rất hay.
Thanh niên trong hư không lãnh đạm đáp lai, nói:
– Đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy ngày ngươi đứng ở độ cao như ta.
– Có lẽ ngươi sẽ thấy.
Lâm Phong cười khẽ.
– Vậy sao? Thanh niên trong hư không nhấc lên một cỗ hào quang kim sắc hủy diệt, chói mắt như thái dương, khiến mọi người không thể mở mắt.
– Không ai biết chuyện tương lai, nhưng hiện tại, giết ngươi không khác gì giết một con kiến.
Lòng bàn tay thanh niên tỏa ra kim quang vạn trượng, càng ngày càng mãnh liệt, vung mạnh xuống dưới, giống như một đoàn quang hoa màu vàng chói mắt, vô kiên bất tồi, lao về phía Lâm Phong.
– Đối phó với một hậu bối, ngươi đủ vô sỉ!
Lúc này, một đạo thanh âm từ xa truyền đến, Lâm Phong truyền âm nói với Cùng Kỳ:
– Đi.
Tuy nhiên Cùng Kỳ không có phản ứng, ánh mắt nhìn hư không, chỉ thấy nơi đó, một đạo quang hoa màu bạc nở rộ, thiên hà đảo lộn, không gian dường như không ngừng quay cuồng.
– Kiếm, đây là kiếm!
Đôi mắt mọi người cứng lại, chỉ thấy ngân quang nở rộ, vạn vật thiên địa mất đi hào quang, ngày cả quang hoa màu vàng cũng không còn rực rỡ như trước nữa. Giữa không gian dường như xuất hiện một mảnh hư không khác, nơi đó, có ánh sáng luân hồi, vô tận thâm uyên, nuang hoa màu vàng bị bao phủ vào bên trong, không còn ánh sáng chói lọi Khi hư không bình tĩnh trở lại, hư không thâm uyên vô tận khép lại, ánh sáng luân hồi tiêu tan, kim quang rực rỡ biến mất không còn tung tích. Sắc mặt thanh niên mặc áo vàng âm trầm, ánh mắt lóe lên, nhìn thân ảnh cách đó không xa, người này khoác trường bào màu bạc, thân mang cây kiếm màu bạc, cả người vô cùng thuần khiết, không nhiễm bụi trần, tóc dài màu đen, lông mày như kiếm, tròng mắt tối đen, toàn thân lộ ra cỗ khí chất phiêu nhiên.
– Thanh niên tài tuấn!
Đôi mắt mọi người hơi ngưng tụ, nhìn chằm chằm người này, vừa rồi nam tử mặc trường bào màu vàng bá đạo lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác thị giác bị tấn công, nhưng người này lại khiến mọi người có cảm giác tươi mát, cả người mang theo vẻ tuấn mỹ nhu hòa, nhưng lại sắc bén như một thanh kiếm.
– Lại một cường giả thiên tài đáng sợ.
Trong lòng mọi người âm thầm nói, người vừa đến thân mặc trường bào màu bạc, đứng ở đó khiến người ta có cảm giác giống như một ngọn núi cao, không thể lay động.
– Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm!
Ánh mắt hoàng bào thanh niên trở nên nghiêm túc, không ngờ là y, người này có thanh danh to lớn, hào quang chói mắt, là nhân vật cực kỳ lợi hại.
– Không ngờ ngươi lại tới Càn Vực.
Kim bào nam tử vô cùng kinh ngạc, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ngờ xuất hiện ở địa phương nhỏ bé như Càn Vực, với thiên tư của y, nơi y đến hẳn phải là Thánh thành Trung Châu mới đúng.
– Ngươi có thể tới, vì sao ta không thể.
Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm lãnh đạm nói.
– Vu Tiểu, ngươi là môn sinh Hoàng Vũ, được Hoàng giả chỉ đạo, không ngờ chạy tới Càn Vực khoe uy, khi nhục tiểu bối Thiên Vũ cảnh tầng hai, chẳng lẽ ngươi không cảm giác hổ thẹn sao!
– Có ngươi sỉ nhục sư đệ của ta, ta tự nhiên muốn xuất thủ.
Vu Tiểu lạnh lùng nói:
– Huống chi, người này có quan hệ gì với Hầu Thanh Lâm ngươi đâu? – Ta không thích, nên ra tay.
Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói:
– Lý do này đủ chưa? Ánh mắt Vu Tiểu hơi nheo lại, chỉ không thích, đơn giản vậy sao? Uy danh Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ai không biết, tu kiếm đạo luân hồi, độ người vào luân hồi, Luân Hồi Kiếm ra, tất có người vào luân hồi, chưa từng có ngoại lệ, vừa rồi đạo kiếm quang kia, chỉ là vỏ kiếm luân hồi sáng lên mà thôi, mà đã có uy thế đáng sợ như vậy.
Chỉ cần Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm ra khỏi vỏ, cho dù người mạnh hơn y, cũng phải vào luân hồi, không nắm chắc, kiếm y cũng không rời vỏ.
Dưới đất, cả đám môn đô Hoàng Vũ cả kinh, kim bào nam tử này lại là môn sinh Hoàng Vũ, được Hoàng Vũ chỉ điểm, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua, bởi vì uy danh gã chưa đủ lớn, còn Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, không ai không biết, bởi vì thanh danh của y rất vang dội. Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ngờ lại tới Càn Vực, làm mọi người bất ngờ. Hơn nữa, y còn xuất thủ trợ giúp Lâm Phong chặn lại một kích hủy diệt. Ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia càng có chút tái nhợt, đây là vì sao? Vì sao lúc hủy diệt Lâm Phong, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm lại xuất hiện.
Hơn nữa, còn vì Lâm Phong mà ra mặt, không có nguyên nhân, chỉ có vài chữ, không thích! Không thích liền xuất thủ, nam tử tuấn tú nhu hòa, lời nói đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ ngạo nghễ bá tuyệt. Xa xa, rất nhiều cường giả xuất hiện trong hư không, bị uy thế của hai người giá lâm, chấn nhiếp.
– Vu Tiểu!
Tiêu Dao môn chủ nhìn kim bào thanh niên, trong nháy mắt đã nhận ra, Thiên Lâm thiếu gia vậy mà mời được Vu Tiểu tới Càn Vực, Tiêu Dao môn chủ hiểu, xem ra do phụ thân Thiên Lâm thiếu gia, nếu không, Thiên Lâm thiếu gia cũng không có thể diện lớn như vậy. Chỉ có điều người kia là ai, khoác trường bào màu bạc, khí độ phi phàm, đứng ở đó dường như không thể lay động. Tuyết Tôn giả cũng tới, thân ảnh của ông đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, nhìn tu vi Lâm Phong trở nên mạnh mẽ, trong lòng không khỏi yên tâm, hơn nữa Cùng Kỳ kia vậy mà đã trở thành Thiên yêu!
– Nghiệp Hư Chi Viêm!
Tuyết Tôn giả biết Nghiệp hư chi viêm bị Lâm Phong cướp đi, giờ nhìn Cùng Kỳ lột xác, lập tức nghĩ tới Nghiệp Hư Chi Viêm, Lâm Phong rốt cuộc dùng thủ đoạn gì làm cho Cùng Kỳ tiêu hóa Nghiệp Hư Chi Viêm, chuyện này không có khả năng!
– Lão sư, kim bào nam tử là sư huynh Thiên Lâm thiếu gia, khi gã đối phó ta, có người khác xuất thủ tương trợ, lão sư có nhận ra là ai không? Lâm Phong truyền âm với Tuyết Tôn giả, không biết có phải vì Thiên Trì nên mới xuất thủ trợ giúp hắn hay không, dù sao hắn vốn là không biết thanh niên lợi hại như vậy.
Tuyết Tôn giả khẽ lắc đầu:
– Thanh niên này rất lợi hại, Thiên Trì không có thanh niên cường giả khủng bố như vậy, ta cũng không nhận ra.
– Sư huynh Thiên Lâm thiếu gia gọi hắn là Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, tên Hầu Thanh Lâm!
Lâm Phong lại hỏi, xem lão sư có thể nhớ ra gì không?
– Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm….
Hầu Thanh Lâm! Lão nhân trầm ngâm một lát, ánh mắt lóe lên, không có chút ấn tượng, vì thế lại lắc đầu, khẳng định nói:
– Tuyệt đối không biết!
– Vậy thì kỳ quái.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Lâm Phong có chút nghi hoặc, không rõ vì sao đối phương lại giúp mình. Lúc này, các cường giả mới biết mọi chuyện từ người phía dưới, hóa ra mọi chuyện do Lâm Phong đấu với Thiên Lâm thiếu gia. Hơn nữa, Thiên Lâm thiếu gia chiến bại.
– Các hạ, việc này dường như không quan hệ với ngươi, mong các hạ không nên xen vào.
Tiêu Dao môn chủ nói với Hầu Thanh Lâm.
– Xem ra Tiêu Dao môn chủ muốn mượn danh tiếng Tiêu Dao Thần Tông áp bách mọi người, đánh bại người của ngươi, lập tức có người mạnh hơn xuất thủ, Tiêu Dao môn quả nhiên uy phong.
Một khi đã như vậy, cần gì tổ chức Vạn Tông đại hội nữa, Tiêu Dao môn sao không trực tiếp đi công phá Thiên Trì đi. Thân thể Tuyết Tôn giả chậm rãi bay lên không, trên người lộ ra hàn ý.
Chương 935: Khiêu khích loạn chiến
— Ánh mắt Hầu Thanh Lâm dừng trên người Tiêu Dao môn chủ, thản nhiên cười nói: – Nghe nói các ngươi tổ chức Vạn Tông đại hội, để Vu Tiểu tranh đoạt vị trí lãnh tụ, nếu hắn có thể tranh đoạt, ta cũng có thể, ta và hắn cùng cạnh tranh công bằng.
– Vạn Tông đại hội là việc của Càn Vực, các hạ nhúng tay vào có chút không thỏa đáng.
Ánh mắt Tiêu Dao môn chủ nhíu lại, nói.
– Vu Tiểu, còn có đám môn đồ Hoàng Vũ, bọn họ cũng không phải người Càn Vực, nếu bọn họ tham gia được, vì sao ta không được, xin được chỉ giáo.
Hầu Thanh Lâm nhìn Tiêu Dao môn chủ nói.
– Vu Tiểu là thanh niên tuấn kiệt của tổng tông của Tiêu Dao môn ta, Tiêu Dao Thần Tông, hắn tham gia cũng không có gì không thích hợp.
– Ngươi nói đây là chuyện của Càn Vực, mà không phải chuyện của Tiêu Dao môn các ngươi, Tiêu Dao Thần Tông dường như không phải tông môn tại Càn Vực đâu.
Thần sắc Hầu Thanh Lâm lãnh đạm, bình tĩnh nói:
– Không cần phải cưỡng từ đoạt lý, Vu Tiểu có thể tham gia Vạn Tông đại hội, ta cũng có thể, không có gì để nói.
– Các hạ đây là muốn đối địch với Càn Vực sao? Tiêu Dao môn chủ lạnh lùng nói.
– Người của Tiêu Dao môn đều vô sỉ như vậy sao? Lâm Phong ở dưới có chút nghe không nổi, lạnh lùng nói: – Thiên Lâm thiếu gia vô sỉ, chư vị rõ như ban ngày, luôn mồm gọi ta phế vật, cuối cùng hắn so với phế vật còn phế vật hơn.
Hiện giờ, việc của Càn Vực lại biến thành việc của Tiêu Dao môn, người Tiêu Dao môn tới tham dự liền nói là cống hiến cho Càn Vực, còn thanh niên cường giả khác tới tham dự lại bị gạt bỏ, còn bị cho là đối địch với Càn Vực, xin hỏi đầu của môn chủ có vấn đề hay ta không có năng lực hiểu rõ!
– Làm càn, súc sinh ở chỗ nào chui ra, trong mắt không có trưởng bối, náo loạn chung quanh.
Tiêu Dao môn chủ giận quát một tiếng với Lâm Phong, sóng âm khủng bố chấn động khiến hồn phách Lâm Phong run rẩy. Thần sắc Lâm Phong biến lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Dao môn chủ.
– Một con chó già, lại muốn cắn người sao!
– Oanh!
Lâm Phong chửi khiến Tiêu Dao môn chủ lộ ra một cỗ uy thế đáng sợ, ánh mắt vô cùng bằng hàn, chó già? Chỉ một tên Thiên Vũ dám nhục mạ gã là chó già, lý nào lại như vậy. Mọi người xung quanh khẽ run, tên này điên rồi, dám nhục mạ Tiêu Dao môn chủ là chó già, lá gan quá lớn.
Lá gan Lâm Phong đương nhiên lớn, cũng không phải loại không có đầu óc, nếu đã kết thù, khách khí với đối phương cũng vô nghĩa, đối phương mắng hắn là súc sinh, hắn sao có thể không phản kích, cùng lắm sau này không gặp lại, dù sao, thay đổi khuôn mặt, ai cũng không biết là ai. Lâm Phong không quản, quản ngươi là Tiêu Dao môn chủ hay ai khác cũng vậy.
– Ngươi muốn chết.
Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng nói, trên người lộ ra sát khí.
– Sớm biết lão cẩu muốn cắn người, không cần phải che dấu, cắn thì nói cắn, đã là cẩu mà còn tỏ vẻ giống người.
Lâm Phong tiếp tục châm chọc, khiến Tiêu Dao môn chủ bạo tẩu.
– Nói không chừng, lão cẩu thực sự cắn ngươi bị thương, ngươi phải cẩn thận một chút.
Cùng Kỳ phát ra một tiếng gầm nhẹ, miệng phun ra một câu, khiến Tiêu Dao môn chủ không kiềm chế được khí tức trên người, một con kiến Thiên Vũ cảnh, một con súc sinh, nhục nhã Tiêu Dao môn chủ hắn là lão cẩu.
– Các ngươi muốn chết.
Một cỗ sát ý đáng sợ hướng về phía Lâm Phong và Cùng Kỳ, Tuyết Tôn giả ở trong hư không cười lạnh một tiếng:
– Ngươi bất kính với người khác trước, sao khiến người khác tôn trọng, đối với tên càn rỡ như ngươi, nên thế.
Nói xong Tuyết Tôn giả bước chân đi ra, chưởng lực phóng ra, trong hư không truyền ra tiếng va chạm, công kích của Tiêu Dao môn chủ tiêu tan giữa hư không.
– Giết hắn và con súc sinh kia cho ta.
Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng nói. Trong phút chốc, rất nhiều người đi ra, những người này đều là người của Tiêu Dao môn. Môn chủ hạ lệnh, bọn họ tất nhiên phải động thủ, giết Lâm Phong và Cùng Kỳ.
– Nếu ngươi muốn giết đệ tử của ta, cũng đừng trách ta không khách khí.
Tuyết Tôn giả lạnh lùng nói, một đạo chưởng lực phóng ra, bức Tiêu Dao môn chủ lui về sau, đồng thời thân thể của ông cũng lao xuống dưới, lực lượng khủng bố lao về phía đám người Tiêu Dao môn, trong nháy mắt, những người đuổi giết Lâm Phong lập tức bị tiêu diệt.
– Ngươi dám!
Tiêu Dao môn chủ giận dữ hét lên.
– Ngươi dám giết đệ tử của ta, vì cái gì ta không dám.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, thần niệm quét xuống dưới đuổi giết, quát lạnh nói:
– Thần Niệm Như Sơn, giết!
Nói xong, thần niệm lão nhân hóa thành một ngọn núi, giết về phía đám người, lực lượng thần niệm khủng bố trấn áp mọi thứ.
– Oanh, oanh, oanh!
Từng âm thanh do thần niệm kim sơn công kích tạo thành, lập tức có người chết, triệt để hủy diệt.
– Aaaaaaaaaaa!
Tiêu Dao môn chủ giận dữ hét lên, thần niệm bài sơn đảo hải lao tới, muốn giết Lâm Phong
– Ngươi không có cơ hội.
Lão nhân cười lạnh, thần niệm sơn phong tỏa ra quang hoa, công kích thần niệm bài sơn đảo hải, trấn áp thần niệm Tiêu Dao môn chủ.
– Lão cẩu chính là lão cẩu, ngu như lợn, để người Tiêu Dao môn giết ta, ngươi đây muốn người Tiêu Dao môn đi chịu chết!
Lâm Phong châm chọc một tiếng, đả kích Tiêu Dao môn chủ, lão nhân chỉ cần bảo vệ một mình Lâm Phong, nhưng gã không bảo vệ được người của Tiêu Dao môn bởi vì quá nhiều người, chính vì nhiều người nên lão nhân tùy ý một lần đuổi giết là giết được một đám, ai có thể chống đỡ được.
Người Tiêu Dao môn cũng không dám tiến về phía Lâm Phong nữa, Lâm Phong được lão nhân bảo vệ, bọn họ không thể tới gần, Tiêu Dao môn chủ lại không thể chế trụ được lão nhân. Ánh mắt mọi người cứng lại, không nghĩ tới Vạn Tông đại hội còn chưa tổ chức, nơi này đã loạn thành một đám, biến thành tình huống như hiện giờ. Người bên phía Tiêu Dao môn chủ dường như nhất định phải nắm lấy vị trí lãnh tụ Vạn Tông đại hội, muốn khống chế lần Vạn Tông đại hội này trong tay.
Nhưng thầy trò Lâm Phong cũng có ý với vị trị lãnh tụ Vạn Tông đại hội, hiện giờ xuất hiện tranh đoạt, mới có tình huống như bây giờ, nội bộ tự chém giết nhau trước. Nhưng bọn họ không biết, thầy trò Lâm Phong muốn vị trí lãnh tụ Vạn Tông đại hội sao? Hai người bọn họ ước gì Vạn Tông đại hội sụp đổ, càng loạn càng tốt, muốn ngọn lửa chiến loạn lan càng xa càng tốt. Tiêu Dao môn chủ muốn dễ dàng khống chế Vạn Tông đại hội để diệt Thiên Trì, Lâm Phong tất nhiên không đồng ý, hắn sẽ dùng mọi biện pháp để phá hư.
– Người Tiêu Dao môn chỉ là một đám phế vật, có tư cách gì để kiêu ngạo, đi theo lão cẩu tông chủ không có tiền đồ gì, không bằng theo thầy trò chúng ta? Lâm Phong chỉ vào người của Tiêu Dao môn, vô cùng ngông cuồng nói.
Người của Tiêu Dao môn tức giận, cả đám lạnh như băng nhìn hắn.
– Các ngươi không phục sao? Không phục có thể xuất chiến, Thiên Vũ tầng năm trở xuống tùy ý đứng ra, lão sư ta tuyệt đối không nhúng tay, giết các ngươi đơn giản như giết chó lợn.
Lâm Phong chỉ vào những người đó, giờ này lão nhân và Tiêu Dao môn chủ đã triệt để đại chiến với nhau, vận dụng lực lượng thần niệm đáng sợ, thậm chí không thể phân tâm.
– Ta thành toàn ngươi!
Một đạo thân ảnh đạp Tiêu Dao bộ pháp đi ra, giết về phía Lâm Phong Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bước chân di động, cả người phóng thích khí tức đáng sợ, bàn tay hắn cầm Thiên Tuyền Thạch, một chưởng ẩn chứa sức mạnh thiên địa to lớn chém ra, một tiếng ầm vang truyền ra, hắn và cường giả Thiên Vũ tầng năm của Tiêu Dao môn bắt đầu chiến đấu.
– Giết!
Lâm Phong gầm lên, thần niệm hóa chuông cổ phóng ra.
– Ngươi muốn chết!
Đối phương là Thiên Vũ cảnh tầng năm, sao có thể sợ Lâm Phong vận dụng lực lượng thần niệm, lực lượng thần niệm của hắn hóa thành một chiếc linh vũ, chém về phía chuông cổ của Lâm Phong.
– Ông!
Chuông cổ không ngừng chấn động, dường như muốn tan vỡ.
– Ầm vang!
Lại một tiếng vang nhỏ truyền ra, chuông cổ vỡ vụn, quang hoa màu vàng vô tận phóng ra, giữa hư không bất ngờ xuất hiện một tòa cung điện, Thần Niệm Cung Khuyết, hình dạng cung khuyết không chân thực như chuông cổ nhưng nó trói buộc linh vũ vào trong, thần niệm linh vũ công kích cung khuyết chưa hoàn thiện, dường như muốn thoát ra ngoài.
– Xuy!
Tay Lâm Phong giơ lên, một đạo quang hoa màu vàng lao về phía đối phương, khiến thân thể người nọ run lên, thần niệm linh vũ điên cuồng chấn động, muốn công phá cung khuyết nhưng vẫn bị vây bên trong. Quang hoa màu vàng tiến vào mi tâm đối phương, từng tiếng răng rắc truyền ra, sắc mặt người nọ trong nháy mắt trắng bệch, thần niệm linh vũ dần dần mất đi ánh sáng trong cung khuyết, thất khiếu chảy máu.
– Ngươi đê tiện!Nguồn truyện audio
Một người giận quát, không ngờ Lâm Phong vận dụng lực lượng khác lén gạt bỏ đối phương.