Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 158 [Chương 786 đến 790]
❮ sautiếp ❯Chương 786: Thức tỉnh huyết mạch.
– Ong.. ong…ong…
Tiếng chuông không ngừng vang lên, bị chuông cổ bao lại bên trong, Vân Phi Dương không ngừng đánh lên thành chuông, một vòng sáng đáng sợ khuếch tán ra, đám người tới gần chuông cổ lại thấy cả người cứng ngắc, lần nữa lâm vào trong vũng bùn, không cách nào tự thoát khỏi, bị ánh sáng đáng sợ kia định trụ tại một nơi.
– Ong! Một âm thanh run rẩy vang lên, kim quang cực kỳ chói mắt. Là Quân Mạc Tích tới, hạo nhiên chính khí cùng trường bào màu vàng rực rỡ đan vào nhau, phóng thích ra khí thế sắc bén mà kiên cố, cắt đứt mọi thứ. Những thân hình bị định trụ sắc mặt run rẩy điên cuồng, làm sao còn có thể trốn mất, máu tươi phiêu đãng trong không khí, trường bào bay lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén, thu hoạch tính mạng của bọn họ.
– Lui. Thân thể đám người điên cuồng lui lại phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm trường bào màu vàng rực rỡ kia. Trên trường bào có những dải hoa văn giống như bí văn, lại chói mắt rực rỡ như vậy.
Hai kiện đồ vật này thật giống như là bổ sung cho nhau, phát ra uy lực thật đáng sợ, chắc chắn là bảo vật quý hiếm, bọn họ ở trong tông môn chưa từng nhìn thấy loại bảo vật khủng bố như vậy, cho dù là Tôn giả cũng không có. Khó trách các thế lực lớn của Càn Vực lại coi trọng Bí Cảnh này đến vậy, mới tiến vào đây có mấy ngày, thì có hai người đoạt được trọng bảo, trong nháy mắt, thực lực đã bỏ xa vô số người.
Dường như là cảm ứng được đại chiến bên này, xa xa lại rất có nhiều người chạy tới.
– Là bọn họ, vận khí thật tốt, vậy mà lại có thể đoạt được hai trọng bảo như thế. Đám người Thiên Trì nhìn hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương đứng ngạo nghễ trong hư không, bất ngờ, ánh mắt không khỏi nhíu lại.
Chiến đấu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi định thần lại, trên mắt đất đã có hơn mười cỗ thi thể, kinh tâm động phách. Giao phong chỉ trong chốc lát, lại có hơn mười tên cường nhân chết, những cường nhân đó đều là thiên tài trong tông môn, nhưng giờ phút này lại có vẻ như yếu ớt không thể chịu nổi một kích.
– Làm sao bây giờ? Ánh mắt mấy người Thiên Trì đều nhìn sang Vũ Thiên Cơ. Bọn họ thông qua tế đàn thời không mà đến, vẫn cùng nhau hành động, chừng bốn mươi, năm mươi người, lộ vẻ hùng dũng, ngay lập tức thu hút ánh mắt mọi người nhìn lại.
– Bọn họ là người Thiên Trì ta, còn cần hỏi ta làm sao là làm sao? Vũ Thiên Cơ cười, lập tức bước ra, hướng Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương nói: – Đúng vậy, không nghĩ tới hai người các ngươi đi trước lại tìm được trọng bảo rồi. Không biết là có còn đồ vật khác hay không, giao cho chúng ta, Thiên Trì cùng các người tồn tại, chung tay tấn công kẻ thù bên ngoài.
Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương nhìn về phía Vũ Thiên Cơ, đều thản nhiên lắc đầu. Giao cho Thiên Trì? Bọn họ gia nhập Thiên Trì là vì Lâm Phong, về phần đám người Vũ Thiên Cơ, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương làm sao có thể tín nhiệm một lòng. Đem bảo vật giao cho bọn họ, đến lúc đó còn không biết người bọn họ đối phó là ai đâu.
– Hai người các ngươi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ sợ chúng ta sẽ độc chiếm đồ vật của các người có phải không. Có người bên cạnh Vũ Thiên Cơ quát lớn.
– Không có. Vân Phi Dương phun ra một câu, có phần lạnh lùng, hời hợt.
– Nếu đã không có.. trong tay các người có hai kiện đồ vật hùng mạnh, có thể đem một trong số đó giao ra, để chúng ta mượn sử dụng, người Thiên Trì, cần đồng tâm hiệp lực, tuy hai mà một, đợi sau khi ra ngoài, nên là của các người tự nhiên sẽ trả lại các ngươi. Vũ Thiên Cơ dường như không có chút để ý nào, cười nhẹ nói.
– Nếu đều là người Thiên Trì, tuy hai mà một, vậy ở trong tay chúng ta hay trong tay các ngươi đều giống nhau, cần gì phải phiền toái như vậy. Hơn nữa chúng ta dùng cũng đã khá thuận tay rồi. Quân Mạc Tích thản nhiên đáp, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
– Hai người các ngươi chỉ là mới gia nhập Thiên Trì, nếu Thiên Trì chúng ta đã nguyện ý ra tay cùng các ngươi đối địch, thì các ngươi cũng nên có chút lòng thành. Nếu không chúng ta làm thế nào biết hai người các người có tâm địa gì khác không. Vũ Thiên Cơ nói càng ngày càng rõ ràng. Nếu không giao đồ vật ra, khả năng muốn người Thiên Trì bọn họ hỗ trợ là rất khó, thậm chí, bọn họ có lẽ sẽ đứng ở phía đối lập.
– Lúc chúng ta gia nhập Thiên Trì, tiền bối Thiên Trì đã từng nói, nếu chúng ta đoạt được bảo vật, đều giao cho chúng ta tự mình xử lý, chỉ cần chúng ta không phản bội Thiên Trì là được. Vân Phi Dương lạnh lẽo nhìn những người kia, lãnh đạm nói: – Đồ vật này chúng ta sẽ không giao ra, về phần có giúp hay không là việc của các ngươi.
– Làm càn, trong lòng các người căn bản không hề có Thiên Trì.Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Đúng vậy, nực cười, hai người này gia nhập Thiên Trì chỉ sợ là để đi vào Bí Cảnh này, không sớm thì muộn sẽ trở thành phản đồ, không bằng chúng ta hiện tại liền thanh lý môn hộ, chém chết bọn chúng, thu hồi bảo vật vốn thuộc về Thiên Trì của chúng ta.
Người Thiên Trì một đám kêu gào, khiêu khích, trong con ngươi hiện lên ánh sáng lạnh, khiến Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cười lạnh liên tục. Muốn đoạt bảo vật thì nói thẳng đi, còn quanh co lòng vòng như vậy làm gì, lợi ích thật lớn ở trước mắt, đồng tông chi nghĩa là cái rắm gì, huống chi bọn họ cùng những người đó vốn cũng không có nửa điểm liên quan, thậm chí còn xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn.
– Muốn thừa dịp cháy nhà hôi của thì nói thẳng ra, cần gì phải ra vẻ quang minh chính đại. Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng nói: – Các ngươi cũng không có nhiều người lắm, muốn đoạt bảo vật, lấy thực lực ra nói chuyện đi.
– Quả nhiên là lòng lang dạ thú, nhưng các người cuối cùng cũng là người của Thiên Trì ta, Thiên Trì chúng ta sẽ thanh lý môn hộ, đến lúc đó đồ vật trên người các ngươi cũng là sẽ do Thiên Trì nắm trong tay. Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, nhưng lại ra vẻ đường đường chính chính, giống như việc này vốn nên xử lý như vậy.
Những người khác ánh mắt lạnh lùng. Mấy người Thiên Trì khá nhiều, khoảng bốn, năm mươi người, chiếm gần như một nửa đám người tham dự cướp bảo vật. Nhưng nếu muốn đoạt bảo còn phải xem lại.
– Thật không biết xấu hổ. Một tiếng tức giận mắng vang lên, Hoàng Phủ Long từ trong đám người đi ra, căm tức nhìn đám người Thiên Trì: – Cái gì mà đoàn kết đối địch, chó má, vô sỉ đến cực điểm, vừa thấy người khác đoạt được bảo vật liền lộ ra dã tâm. Một đám Thiên Trì các người mới là phản nghịch Thiên Trì, không nghe lời dạy của Tôn giả tiền bối, người Thiên Tuyền Phong sao có thể tùy ý các ngươi khi nhục.
– Vậy sao? Khóe miệng Vũ Thiên Cơ hiện lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Long nhìn về hướng mấy người khác của Thiên Tuyền Phong, chỉ thấy mấy người này rất ăn ý đều lựa chọn trầm mặc, không nói lời nào.
– Tiểu Tuyết, bọn họ mấy phen đối phó với một mạch Thiên Tuyền Phong ta, nàng là lãnh tụ của Thiên Tuyền Phong, chẳng lẽ nàng còn muốn thờ ơ. Hoàng Phủ Long nhìn chằm chằm Thiên Trì Tuyết, hỏi.
– Bọn họ cùng Thiên Tuyền chúng ta có quan hệ gì sao? Thiên Trì Tuyết thản nhiên liếc nhìn Hoàng Phủ Long một cái, khiến sắc mặt Hoàng Phủ Long cứng đờ. Ngay sau đó, khí thế tức giận trên người dường như đều biến mất, cả người lộ ra vẻ cô đơn, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, xem ra vẫn là hắn một bên tình nguyện mà thôi.
– Xem ra là ta tự mình đa tình. Hoàng Phủ Long chậm rãi xoay người, đi tới bên Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương, bóng dáng có vẻ hiu quạnh, cô đơn.
Sau khi Hoàng Phủ Long mới đi vài bước, liền cảm giác cả người cứng đờ, hàn bằng, trực tiếp bao trùm thân thể hắn, đóng băng.
– Ầm! Một chưởng lực hàn băng đã ngay lập tức đánh lên lưng Hoàng Phủ Long, tiếp đó là một thanh âm rét lạnh vang lên: – Phản nghịch Thiên Trì, ngươi còn muốn sống sao!
Thân thể Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương run lên, hàn quang trong ánh mắt bùng lên, Thiên Trì Tuyết cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc, không nói gì.
Băng tuyết đáng sợ này dường như muốn xâm nhập vào tâm mạch của Hoàng Phủ Long, đông chết hắn.
– Ong…! Tiếng chuông ngân vang, Vân Phi Dương dẫn theo chuông cổ, bước chân ra, sát ý mạnh mẽ, bén nhọn. Quân Mạc Tích hóa thành một luồng kim sắc, biến mất không thấy gì nữa.
– A…….. Nhưng vào lúc này, một tiếng rống tức giận xông lên tận trời, dường như muốn tranh phong cùng thiên địa.
– Rống!
Một tiếng rồng ngâm chấn nhiếp trời cao, trên người Hoàng Phủ Long, một cỗ khí tức Chân Long chấn động thiên địa, một ảo ảnh đạo long, gió lốc hiện lên, xông thẳng lên trời cao, ở trong hư điên cuồng rít gào rống giận.
Cảnh tượng này khiến tâm đám người hung hăng run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long. Chỉ thấy, lúc này, Hoàng Phủ Long tóc dài tung bay, một đầu tóc đen hóa thành màu vàng, toàn thân tản ra quang hoa khủng bố, Thương Long ẩn hiện ở trong cơ thể hắn.
Dường như có một cỗ lực lượng huyết mạch đang thức tỉnh.
– Rồng, đây là huyết mạch của rồng đang thức tỉnh! Con ngươi đám người hoảng sợ, huyết mạch Hoàng Phủ Long sôi tròa, trên người hắn dường như có chân long muốn từ trong cơ thể hắn lao ra, ngay cả một đầu tóc cũng hóa thành màu vàng rực rỡ.
– Rống! Hoàng Phủ Long ngửa mặt lên trời rít gào, người phía sau hắn run rẩy, cỗ uy áp khủng khiếp này khiến cả người gã không có một chút lực lượng nào, thân thể đang run sợ.
Hoàng Phủ Long xoay người, ánh mắt lộ ra tia bén nhọn màu vàng, nhìn chằm chằm người nọ, bàn tay vung lên, dường như có móng vuốt sắc bén hiện ra, máu tươi đầm đìa.
– Giết! Nổi giận gầm lên một tiếng, máu tươi bắn ra, thân thể người nọ trực tiếp bị xé đôi, ở trong cỗ khí tức kinh khủng kia hóa thành hư vô.
– Lực lượng huyết mạch này thật đáng sợ, là huyết mạch cực kỳ cao cấp, huyết mạch Chân Long. Đám người nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long đang phẫn nộ bay lên, trong lòng vô cùng chấn động.
Chương 787: Dám chiến không.
Ánh mắt Thiên Trì Tuyết cũng cứng nhắc lại. Lúc này, Hoàng Phủ Long đưa mắt nhìn qua đám người, như Chân Long Thiên Tử chân chính, mệnh số bất phàm, long đằng vũ nội, tóc dài vàng óng vũ động, giống như muốn giẫm thiên địa ở dưới chân.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Long hắn thay đổi, hoàn toàn thay đổi, từ trùng hóa rồng.
Lột xác, thực lực lột xác, khí chất cũng lột xác. Nhìn Hoàng Phủ Long thời khắc này, Thiên Trì Tuyết lại cảm thấy bản thân được gọi là Thánh nữ, có một loại cảm giác hết sức xấu hổ.
Nàng cảm thấy Hoàng Phủ Long không có một thân uy vũ, đầu óc ngu si, căn bản không xứng với nàng. Nhưng mà, Hoàng Phủ Long cho dù đầu óc ngu si, nhưng hắn có thể phân biệt thị phi, dám làm dám chịu, vì hai người kia, cho dù cùng Thiên Trì là địch cũng không tiếc. Nàng cảm giác bản thân có chút ích kỷ, tuy là Thánh nữ, nhưng ý nghĩ lại giống như tư lợi.
– Giết hắn. Một tiếng quát lạnh truyền ra, trong khoảnh khắc, băng tuyết đầy trời từ trên không rơi xuống, một cỗ hơi thở rét lạnh đến cực điểm giống như muốn đóng băng trọn cả cái thiên địa này.
– Giết! Một tiếng gầm vang lên, tuyết ầm ầm đánh tới Hoàng Phủ Long, dường như muốn đem Hoàng Phủ Long chôn vùi trong tuyết.
– Rống. Tiếng rống giận dữ của chân long chấn động, cánh tay Hoàng Phủ Long lộ ra, từng tấc quần áo nứt rách ra, long văn hiện lên, mang theo ánh sáng màu vàng óng ánh, chói mắt.
– Ầm! Thân thể người nọ trực tiếp bị cánh tay này đánh nát, giống như có ánh sáng lân giáp của rồng hiện lên trên tay Hoàng Phủ Long, hống hách vô song, không thể ngăn cản.
– Băng Táng!
– Oanh Ca!
Hàn băng từ trên trời xuống, thân thể Hoàng Phủ Long trực tiếp bị đông cứng ở trong băng tuyết, rất nhiều thân ảnh bay thẳng đến Hoàng Phủ Long đánh giết.
– Ong…! Tiếng chuông ngân vang lên một khúc mặc niệm, một vòng sóng gợn khủng bố lan tràn, khiến thân thể một người nọ cứng đờ, lại thấy Vân Phi Dương đuổi tới, hai tay kết ấn, ngay sau đó, chuông cổ khuếch trương, từ trên cao ầm ầm đập xuống. Một người trực tiếp bị chuông đè chết, người bên cạnh bị chấn động ảnh hưởng cũng phun ra máu tươi, linh hồn run rẩy dữ dội, đã hôn mê.
– Xuy…xuy… Trường bào màu vàng nhuốm máu, quang hoa rực rỡ.
– Thiên Khuyết chưởng! Một thân gió lốc hạo nhiên chính khí nổi lên, phóng lên cao, trong chưởng lực ẩn chứa chính khí đáng sợ, làm cho người ta tự biết xấu hổ, sinh ra ý sa đọa, mũi nhọn đáng sợ sát phạt tất cả, muốn tru sát gian tà, vài người bị đánh đến thân thể run rẩy, không ngừng hộc máu.
Nhìn thấy khai chiến bên này, thân thể tất cả mọi người bắt đầu lóe lên. Hai bảo vật hùng mạnh kia, nhất định phải đoạt tới tay, sau đó trốn thật xa.
– Tiếp dẫn thiên cơ, Thất Tinh tụ hội. Vũ Thiên Cơ quát lên, ngón tay chỉ hướng trời cao, dường như có bảy luồng ánh sáng ngưng tụ, bảy ngôi sao lóng lánh hiện lên quang hoa lóa mắt.
Những lãnh tụ của các Thiên Phong khác đều ngưng tụ lực lượng, hướng tới từng cái trong bảy ngôi sao đó, ngay sau đó, lực lượng trên người bọn họ dường như được sao tiếp dẫn, hoặc băng tuyết ngập trời hoặc biển lửa khôn cùng, lại có thể là kiếm nuốt trời cao, khủng bố vô cùng. Thiên Trì Tuyết do dự, nhưng ngay sau đó cũng phóng xuất ra lực lượng của nàng, bám lấy ngôi sao thuộc về Thiên Tuyền Phong trên đó, lập tức tuyết thiên băng liệt, chôn vùi đám người ở dưới không.
Nháy mắt, trên mặt đất giống như bị một ngọn núi tuyết chốn cất.
– Mặc dù thiếu Lăng Huyết của Thiên Khu Phong, nhưng để đối phó với các ngươi vậy cũng đủ rồi. Vũ Thiên Cơ chỉ dẫn bảy ngôi sao, có dục vọng muốn hủy diệt tất cả, uy áp khủng bố của bảy ngôi sao đánh tới ba người Quân Mạc Tích, áp bách như núi thở sóng thần, sấm sét rống giận, thiên địa dường như cũng muốn sụp đổ: – Đi! Vân Phi Dương đánh một chưởng lên chuông cổ, tiếng chuông ngân vang, hiện lên luồng sáng vô cùng mãnh liệt, đánh tới bảy ngôi sao kia.
– Ong….. Chuông cổ phát ra tiếng vang nặng nề. Lần đầu tiên, chuông cổ không thể đè ép tất cả, bắn ngược trở về. Chuông cổ tuy là bảo bối cực kỳ hùng mạnh, nhưng thực lực Vân Phi Dương không đủ, chỉ có thể nắm trong tay một tia uy lực, còn kém xa mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chuông cổ.
– Rống!
Hai tay Hoàng Phủ Long xông thẳng lên trời, hình rồng ẩn hiện, dường như muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ đánh lên ngôi sao.
– Xuy…xuy… Lực lượng điên cuồng tàn sát muốn hủy diệt tất cả, không thể ngăn cản, ảo ảnh Chân Long bị xoắn giết tan biến, bảy ngôi thì sáu ngôi sao sáng lóng lánh, ánh sáng Thất Diệu không thể ngăn cản.
– Ầm! Hoàng Phủ Long kêu lên một tiếng trầm đục, khóe miệng rớm máu, những cường nhân khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, điên cuồng nhắm về phía hai người còn lại. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đoạt bảo, chuông cổ cùng trường bào màu vàng trên người Quân Mạc Tích.
– Ầm! Hạo nhiên chính khí trên người Quân Mạc Tích phóng thích đến mức tận cùng, quanh ảnh màu vàng tựa như ảo mộng, rực rỡ đến đâm đau ánh mắt đám người. Ai muốn đến gần đều là chết, bị trường bảo xé nhỏ, sẽ bị chưởng lực Thiên Khuyết khủng bố đánh chết.
Thất Diệu tinh trên không áp bức xuống, giống như biển nổi sóng thần, rất nhiều loại lực lượng hủy diệt cùng nhau giáng xuống, căn bản giống như là không thể ngăn cản, đều phải chết hết, đè ép tất cả.
Ánh mắt Hoàng Phủ Long nhìn chằm chằm trên không, trong mắt lại lóe lên màu vàng rực rỡ, rất lóa mắt.
– Rống, rống rống! Hoàng Phủ Long rống lên từng đạo gầm rống giận, không phải tiếng người, mà tiếng rồng ngâm.
Thân thể phóng lên cao, đám người dường như nhìn thấy một con thần long xông lên khoảng không trên trời cao, trên người của hắn đều là long ảnh, dường như lực lượng huyết mạch này muốn bạo phát ra hoàn toàn.
– Ầm, ầm, ầm! Cánh tay kình thiên bao phủ long lân, nắm lấy bảy ngôi sao, mặc cho lực hủy diệt tàn sát bừa bãi, cắt xé long lân, máu tươi tuôn ra mãnh liệt, tuyệt không lùi bước, hắn muốn lấy hai tay nâng lên một mảnh thiên địa.
Lực lượng ba người vô cùng thê thảm, đối kháng với hơn trăm tên thiên tài, trên người ba người đều dính đầy máu tanh, trên mặt đất, thi thể không ngừng tăng lên. Một khắc khi tiến vào Bí Cảnh, mọi người đều nên biết sẽ có một cảnh tượng như vậy. Vì đoạt được bảo vật, có vô số người phải trả giá bằng máu tươi.
Xa xa, vẫn không ngừng có người bị khí tức kinh khủng bên này hấp dẫn tới. Nhất định là có bảo vật xuất thế mới có thể khơi ra chiến đấu chấn động như thế.
Giữa đám người Thiên Trì, khóe miệng Vũ Thiên Cơ lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhìn xem ba người còn có thể ngăn cản bao lâu. Ở đây Thiên Trì bọn họ có rất nhiều cường nhân, hai kiện bảo vật hùng mạnh này nhất định là thuộc về Thiên Trì bọn họ rồi. Vũ Thiên Cơ hắn thân là lãnh tụ Thiên Trì, đương nhiên phải độc chiếm một kiện. Lúc này đây, hắn đã đang tự hỏi, là muốn chuông cổ kia, hay là trường bảo màu vàng.
Lúc này, ở ngoài mấy ngàn mét, một cầu vồng kiếm khí điên cuồng cuốn tới, giống như một thanh kiếm sắc kiên cố không gì phá nổi, bay nhanh mà đến, nhanh đến không thể tin nổi.
– Ầm! Một bóng người đang chạy tới bên này, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, trên người ngay lập tức thấm đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm luồng kiếm quang phía trước vừa chạy như bay qua bên cạnh y. Thật đáng sợ, kia thật là người sao? Vừa rồi y cảm giác, có một thanh kiếm sắc đáng sợ thiếu chút nữa đã xuyên thủng người y.
Y còn chưa kịp từ trong rung động tỉnh táo lại, lại là một ảo ảnh xẹt qua bên cạnh y, xinh đẹp vô cùng, ảo ảnh kia đạp trên hư không, bộ pháp biến đổi liên tục, ung dung tự tại, cực kỳ tự nhiên phóng khoáng.
Người tới chính là Lâm Phong và Đường U U. Bọn họ ở rất xa cũng cảm giác được hơi thở chiến đấu đáng sợ phía bên này, điên cuồng chạy tới nơi, lúc này hiện lên ở đây, rất xa đã thấy được ba người bị vây công. Chính là Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương và Hoàng Phủ Long.
Đám người điên cuồng chiến đấu dường như không nhìn thấy kiếm quang chạy như bay mà đến kia, thẳng đến lúc kiếm khí tới bên người, vào giữa trận doanh Thiên Trì. Phía sau, một người bỗng nhiên quay mình, ánh mắt lập tức trở nên kinh hãi gần chết, sau khi bị kiếm quang nuốt hết, xé rách tả tơi, thì chết thẳng cẳng.
– Xuy….xuy….. Người Thiên Trì chỉ cảm thấy một luồng khí tức sắc bén, huyết khí ngút trời, thân thể run rẩy mãnh liệt. Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một kiếm quang đâm xuyên qua đám người, một loạt những người kia trực tiếp bị kiếm khí xé rách hoàn toàn, vô cùng khủng bố.
– Vạn Kiếm, giết. Một tiếng gầm vang lên chấn động thiên địa, ngàn vạn chuôi kiếm ở cùng thời khắc đó tách ra rực rỡ sáng bóng, công kích của những tên kia với ba người Quân Mạc Tích không ngừng bị kiếm khí cắt nhỏ, có người bị giết chết, thân thể điên cuồng lui về phía sau.
– Quy Nhất. Lại là một luồng kiếm quang nở rộ, thân thể vài người bị xuyên thấu, chết, bóng người dần dần trở nên rõ ràng. Nhìn thấy bóng người đó, ánh mắt đám người hoảng sợ, là cao thủ thanh niên mà Thần cung và mấy thế lực lớn tranh đoạt, Lâm Phong.
Ánh mắt người Thiên Trì thì lại càng thêm hoảng sợ, không ngờ Lâm Phong lại cấp tốc chạy tới.
– Đi. Lâm Phong phẫn nộ quát một tiếng, năm bóng người phóng lên trời, trở lại trên vách đá trước động phủ không tiếp tục đứng trong trung tâm đám người kia nữa, ánh mắt lạnh như băng lộ ra sát ý, nhìn đám người bốn phía.
Đám người Vũ Thiên Cơ nhìn chằm chằm Lâm Phong, vừa rồi một kích của hắn, giết không ít cường nhân Thiên Trì.
– Lâm Phong, xem ra ngươi cũng muốn phản nghịch lại Thiên Trì, muốn chịu sự tru sát của Thiên Trì. Vũ Thiên Cơ lạnh lùng nói, sát ý hào hùng.
– Câm miệng. Lâm Phong phẫn nộ quát lên, trong thanh âm dường như cũng có kiếm quang phun ra nuốt vào, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ.
– Tôn giả Thiên Trì từng dặn dò chúng ta đồng tâm hiệp lực. Các ngươi lại vì đoạt bảo vật, không tiếc tru sát đồng môn, vậy mà lại còn có mặt mũi nói chúng ta là phản nghịch Thiên Trì. Ngươi cho ngươi là ai, lãnh tụ? Nếu như ngươi là lãnh tụ, vậy có dám quyết chiến với ta?
Lâm Phong lộ rõ tài năng, từng chữ từng chữ như kiếm, khiến thân thể đám người Thiên Trì run lên. Bọn họ vẫn luôn cho rằng đối nghịch với bọn họ chính là phản nghịch Thiên Trì là chuyện đương nhiên. Mà lời Lâm Phong lại đảo ngược hoàn toàn ý nghĩ của bọn họ. Vũ Thiên Cơ sao lại định đoạt Thiên Trì, hắn là lãnh tụ, dám chiến không!
Chương 788: Nghĩa khí ngất trời.
Ánh mắt của Vũ Thiên Cơ chăm chú nhìn Lâm Phong, bước chân chậm rãi bước ra nói: – Ngươi nói không sai, ta Vũ Thiên Cơ, là lãnh tụ của những người Thiên Trì tiến vào Bí Cảnh, người Thiên Trì đều nghe theo hiệu lệnh của ta.
Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ, áo trắng bồng bềnh, tư thế hiên ngang oai hùng, gã chính là lãnh tụ, người Thiên Trì đều phải nghe theo lời của gã. Những cường nhân Thiên Trì còn lại không có một người nào phản bác, dường như họ đều cam chịu nghe theo lời nói của Vũ Thiên Cơ.
Bảy ngọn núi lớn cao nhất Thiên Trì, lấy đỉnh Thiên Cơ vi tôn, mà đỉnh Thiên Cơ này, nhân vật lãnh tụ thanh niên Vũ Thiên Cơ, gã cũng đại biểu cho chiếc ghế tôn quý nhất trong bảy đại Tuyết Phong, gã là kẻ có được lực kêu gọi mạnh nhất, lời nói của gã, chỉ cần là người Thiên Trì đều phải nghe theo, đây cũng là quy củ từ trước tới nay của Thiên Trì. Nếu là có một ngày, đỉnh Thiên cơ này trở thành một nhân vật lãnh tụ thật sự, toàn bộ mọi người trong bảy đại Tuyết Phong Thiên Trì đều muốn lấy gã vi tôn, gã là đại biểu cho ý chí của Thiên Trì.
– Lâm Phong, Thiên Tuyền Phong mặc dù thừa nhận ngươi, Tuyết Ưng tiền bồi cũng sẽ không phản đối bất luận người nào ra nhập Thiên Trì Tuyết Phong ta, nhưng mà đây cũng không phải là ta đồng ý cho phép các ngươi, cũng không có nghĩa là sáu đại Tuyết Phong khác của Thiên Trì tán thành các ngươi. Vài ngày trước, sau khi các ngươi bước vào Bí Cảnh liền chém giết người Thiên Xu Phong, mặc dù là bọn họ đã sai trước, nhưng giết thì cũng đã giết rồi. Hiện giờ hai người đoạt được trọng bảo, nhất định phải giao ra, nếu không giao ra, giết.
Sát ý lóe ra trong mắt Vũ Thiên Cơ, gã không hể có bất kỳ che dấu nào.
– Buồn cười, ta nhớ được Thiên Trì tiền bối đã từng nói trước rằng, bất luận cái gì, người Thiên Trì đoạt được bảo vật đều có thể để cho tự thân sở hữu, ngươi nói ngươi là lãnh tụ Thiên Trì, chẳng lẽ ngươi lại không biết. Lâm Phong giận dữ lên tiếng mắng mỏ, Vũ Thiên Cơ rõ ràng muốn già mồm át lẽ phải.
– Nếu là Thiên Trì Tuyết đoạt được bảo vật, hoặc là một người trong bọn họ đoạt được bảo vật ta sẽ không ra tay cướp đoạt. Nhưng mà là hai người bọn họ ta đã nói rồi, Thiên Trì tiền bối đã nhận họ nhưng ta không tán thành, hơn nữa, bọn họ không có tư cách chiếm giữ trọng bảo, cho nên, mặc dù hai người có thật tâm nguyện ý ra nhập Thiên Trì thì ta vẫn không thay đối chủ ý của mình.
Thần sắc Vũ Thiên Cơ trang nghiêm quát lớn: – Trọng bảo như thế, bọn họ không xứng có được, đang có ta đây đến cầm giữ, vì mục đích này nếu áo mũ có nhuốm máu ta cũng không tiếc.
– Hết thảy vì đế quốc. Đơn thân xoa ngực, thần sắc Vũ Thiên Cơ rất trang nghiêm, mặc dù giết choc, mặc dù vi phạm ý chỉ của tiền bối gã không tiếc, đây là quan niệm của gã là ý chí của gã.
– Rắm chó không thông, vì sao ngươi không nói là ngươi làm như thể vì tư lợi của mình, vì để đem bảo vật nạp cho mình sử dụng. Cả người Lâm Phong lộ ra một luồng kiếm khí sắc bén, nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, tức giận nói: – Nhiều lời vô ích, đánh đi, ngươi nói ngươi muốn làm trong sạch phản nghịch Thiên Trì, ta Lâm Phong, đồng dạng đại biểu Thiên Tuyền, tru sát đại nghịch bất đạo, săn giết đồng bối bất tiêu chi đồ, Thiên Tuyền nhất mạch, dựa vào cái gì mà nghe hiệu lệnh của ngươi.
Vũ Thiên Cơ cảm nhận được chiến ý mênh mông trên người Lâm Phong, gã tỏ ra vui mừng không sợ hãi, tròng mắt nghiêm nghị nhìn Lâm Phong chằm chằm.
– Ta biết rằng ngươi được ba vị tiền bối dạy dỗ, thực lực mạnh mẽ, kiếm đạo ý chí đã đạt đến cảnh giới tầng thứ sáu, nói thật, ta rất hâm mộ tán thưởng ngươi, nếu ngươi đoạt được bảo vật ta cũng sẽ không đi đoạt lại của ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể làm cho Thiên Tuyền nhất mạch quật khởi. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn giúp cho hai người bọn họ, như vậy ta và ngươi sẽ có chung một trận chiến, nếu như ngươi bại ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng mà bào vật hai người bọn họ lấy được, nhất định sẽ phải giao cho ta toàn quyến sử lý.
Vũ Thiên Cơ chậm rãi nói, trong ngữ khí của gã lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
– Nếu như ngươi chiến bại thì phải làm như thế nào? Hoàng Phủ Long quát lên.
– Bại? Vũ Thiên Cơ lạnh lùng cười, đảo qua sáu đạo thân ảnh trên vách đá nói: – Người của bảy đại Tuyết Phong, ngoại trừ các ngươi ai dám vi phạm chỉ lệnh của Vũ Thiên Cơ ta, ta chính là lãnh tụ của bọn họ. Thiên Trì tổng cộng có bảy đại Tuyết Phong, ta là chủ phong Thiên Cơ, đại lãnh tụ Vũ Thiên Cơ ta sao có thể chiến bại, các ngươi thực sự nghĩ rằng, trở thành nhân vật lãnh tụ của bảy đại Tuyết Phong, thực dễ dàng như vậy sao?
Tự tin, trên người của Vũ Thiên Cơ toàn bộ đều là vô cùng vô tận tự tin, đám người Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, giờ phút này khí chất của gã dứt khoát bất đồng. Đúng vậy, đế quốc Thiên Trì là một để quốc trung phẩm hùng mạnh, lần này lực dũng mãnh ngưng tụ ở trong đế quốc trung phẩm có uy vọng cực cao, Tuyết Phong Thiên Trì, vì linh hồn của để quốc, mà Vũ Thiên Cơ, gã thân là một nhân vật lãnh tụ một thế hệ của thanh niên Thiên Trì, tương lai thậm chí còn có thể là người thực sự đứng đầu, gã làm sao có thể hư danh nói chơi.
Lâm Phong bọn họ đều phát hiện, bọn họ dường như đã xem nhẹ Vũ Thiên Cơ rồi.
Hơn nữa, Vũ Thiên Cơ biết rằng có ba vị tiền bối chỉ đạo cho Lâm Phong, gã còn biết Lâm Phong có được số lượng lục trọng ý chí kiếm đạo, nhưng ở trên người của gã cũng không có một nửa điểm sợ hãi nào, mà chỉ có chiến ý thiêu đốt.
Nhưng mà Vũ Thiên Cơ không sợ, Lâm Phong hắn làm sao lại có thể sợ hãi, trên người hắn cũng lộ ra một cỗ chiến ý mênh mông, ở trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì tu luyện một thời gian, lại đang ở giữa Bí Cảnh có điều đốn ngộ, Lâm Phong giết cường nhân tầng chin Huyền Vũ Cảnh dễ dàng, cũng giống như giết gà giết chó, hắn còn không có qua một lần chiến đầu vui sướng.
– Ngươi thối lắm, ngươi thắng thì ngươi lấy hai kiện trọng bảo, sau đó ngươi nói ngươi không bị thua là đủ rồi sao, nếu là Lâm Phong hắn cũng nói là hắn không thua thì sao? Trên người Hoàng Phủ Long hơi hơi di động, y giận dữ rống lên nói.
– Long chi huyết mạch, ta không nghĩ tới Thiên Trì ta ra nhiều người mới như vậy, đáng mừng, ta nói rồi, ta thắng chỉ cần phân phối quyển lợi hai kiện đồ vật kia, ta sẽ không chém giết các ngươi, nếu ta bại, ta cũng không đợi giá trao đổi vật. Bằng không, vị trí ta đây, lãnh tụ thanh niên trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, nhường cho hắn Lâm Phong.
– Chó má, ngươi nói ngươi là lãnh tụ thì là lãnh tụ sao, ai thừa nhận ngươi? Hoàng Phủ Long khinh thường nói.
– Bọn họ đều thừa nhận, Lâm Phong nếu là chiến thắng ta, ta cam đoan từ nay về sau, thế hệ thanh niên trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, lấy Lâm Phong vi tôn. Vũ Thiên Cơ nói.
Hoàng Phủ Long hình như còn muốn nói điều gì thì lại nghe Lâm Phong nói: – Ta đồng ý.
Chiến, trên thân thể hai ngưởi Vũ Thiên Cơ và Lâm Phong, đều tràn ngập chiến ý đang phi nước đại.
– Sảng khoái. Vũ Thiên Cơ cười, ánh mắt nhìn quét về phía những người khác, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang: – Nếu chúng ta chiến đấu, những người khác chỉ sợ cũng sẽ không ngồi yên, người Thiên Trì hãy nghe đây, ta lệnh cho các ngươi bảo vệ hai kiện đồ vật kia, để cho ta sử dụng.
Cường nhân Thiên Trì đều khe khẽ gật đầu, không ai không theo, nhất là với mỗi một tòa nhân vật lãnh tụ Tuyết Phong. Hàng năm Thiên Trì đều đã có một lần luận bàn, chỉ có bọn họ biết rằng, quỷ thần cũng khó lường được chiến lực Vũ Thiên Cơ hùng mạnh đến cỡ nào.
– Ngươi thật ra đủ tự tin. Cả người Lâm Phong lộ ra khí sắc bén, nhưng Vũ Thiên Cơ lại nói thẳng đem hai kiện đồ vật kia cho gã sử dụng, thật là một con người cuồng ngạo.
Đôi mắt lạnh lùng đảo qua đám người, chỉ thấy mọi người đều đang rục rịch, nếu là hắn đánh với Vũ Thiên Cơ một trận, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không đứng yên, họ muốn đoạt bảo vật của Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn vể hướng ba người Quân Mạc Tích cười nói: – Có cảm giác gì?
– Muốn uống rượu. Quân Mạc Tích cười sang sảng, màu vàng trường bào phiêu động rực rỡ lóa mắt.
-Đúng, rượu. Vân Phi Dương cười tự nhiên, trên người mặc dù mang theo thương thế, nhưng vẫn dường như phóng đãng không kiềm chế được, đại phong nảy sinh Vân Phi Dương này.
Hoàng Phủ Long thật thà chất phác cười ngây ngô.
Lâm Phong nhìn một bang huynh đệ này, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sảng khoái cười nói: – U U, rượu đâu?
Đường U U vung tay lên, lập tức một bình rượu mạnh đốt cháy được hiện lên bay về hướng mọi người, nàng biết rằng Lâm Phong thích loại rượu mạnh này, nên thời điểm từ đế quốc Long sơn chạy đến Tuyết Nguyệt, nàng đã chuẩn bị không ít.
Mọi người đều nắm bẩu rượu vào trong tay, trên mặt lộ ra ánh sáng hưng phấn, có thể cùng chúng quân uống một trận, thật khoái biết chừng nào.
– Thời cổ có Kiều Phong huynh đệ Thiếu Lâm kết nghĩa, hôm nay Lâm Phong ta cùng các huynh đệ đồng dạng phải oanh oanh liệt liệt một hồi, uống đến sảng khoái, giết cho đến tận cùng hứng, nào cụng ly.
Lâm Phong cầm bình rượu giơ lên cao hét lớn một tiếng, bình rượu vỡ tan, rượu mạnh đốt nguyên từ trong bầu bắn ra.
Hé miệng, Lâm Phong hút thật mạnh, lập tức rượu mạnh trong bầu đều hướng vào cổ họng của hắn mà đi tới, một luồng tư vị nóng bỏng, cực kỳ sảng khoái.
Mọi người mặc dù không biết Kiều Phong trong miệng Lâm Phong vừa nói là ai, nhưng mà cảm giác hăng hái dõng dạc nghĩa khí ngất trời, cùng nâng bình, bình nứt ra, rượu bắn ra, thống thống khoái khoái, tự nhiên phóng khoáng tự tại
Nhân sinh khổ đoản, nhất là thế giới võ đạo tàn khốc vô tình, ai cũng đều không biết được, khi nào chỉ vì một chữ lợi mà bị người giết chết, có thể gặp được vài tri kỷ, sảng khoái uống rượu, sảng khoái giết người, không phải là điều thú vị trong nhân gian hay sao?
– Cụng ly. Hét lớn lên một tiếng, trong thanh âm lộ ra nghĩa khí khảng khái, năm người, tuyệt đại tao nhã.
Đám người nhìn chằm chằm mấy người đang uống rượu, ánh mắt đọng lại, nhưng trong lòng cũng không thể nén được một cảm xúc khác thường, giống như là ghen tị, lại như lòng chua sót. Thiên hạ nhộn nhịp, ích lợi như một thanh kiếm săc bén giết người vô hình, có thể gặp được mấy người thống khoái uống rượu, có thể cùng với huynh đệ của mình giết người, thật quá khó khăn, có lẽ cuối cùng cả đời cũng đừng nghĩ tới. Bọn họ chỉ có theo đuổi võ đạo, theo đuổi con đường đỉnh phong mờ mịt hư vô, y đai dần rộng ra chung bất hối.
Chương 789: Bảy ngôi sao.
Rượu mạnh xuống cổ họng, mấy người Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng lửa thiêu đốt trong người, không có thống khổ
– Gầm! Hoàng Phủ Long nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng vang răng rắc truyền ra, những bầu rượu trong tay bọn họ không ngừng vỡ vụn, rượu vào bụng, trong hư không cũng toàn là hơi rượu, thật sảng khoái.
– Chiến
– Chiến đi!
Giận dữ gầm lên, thanh âm từ trong miệng Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương phun ra, chuông cổ tấu vang, trường bào màu vàng lóa mắt, chiến ý lăng thiên, hôm nay tất yếu sẽ nhuộm đỏ mảnh thố địa này.
Lâm Phong quay đầu lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Vũ Thiên Cơ, toàn thân đều là kiếm quang vô cùng vô tận, sát phạt hết thảy, kiên cố mà không thể phá nổi, tất cả những gì chắn ở trước mặt hắn, đều phải chết.
– Chiến! Bước chân Lâm Phong bước ra, mang theo mấy phần khí phiêu nhiên, kiếm quang sắc bén xông thẳng lên trời, phảng phất như có ngàn vạn lưỡi kiếm gào thét xung quanh thân thể của hắn, lượn lờ ở đó, dường như muốn đâm rách chư thiên.
– Hơi thở kiếm đạo thật là khủng khiếp. Đôi mắt đám người cứng đờ, thực lực của Lâm Phong thật mạnh, quả nhiên là ý chí kiếm đạo tầng thứ sáu thật là đáng sợ, lấy thực lực của hắn đủ để miệt thị quần hùng. Hiện giờ, chỉ có điều còn không biết Vũ Thiên Cơ có bao nhiêu lợi hại, lãnh tụ thanh niên đồng lứa Thiên Trì, chắc rằng cũng không thể để cho người ta thất vọng mới phải.
Người Thiên Trì cũng một đám nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt đọng lại, không thể không nói, nếu để cho bọn họ đối mặt với Lâm Phong thì không có một người nào là đối thủ, họ sẽ dễ dàng bị Lâm Phong chém giết, ý chí lực lượng kiếm đạo lục trọng, bọn họ đều không thể ngăn cản, nếu như chiến đấu, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt nhìn về hướng Vũ Thiên Cơ, đôi mắt của bọn họ đều lộ ra ý sắc bén, Vũ Thiên Cơ quỷ thần khó lường, gã cùng với Lâm Phong một trận chiến, ai thắng ai bại.
Vũ Thiên Cơ thắng, hai kiện bảo vật hùng mạnh kia sẽ do Vũ Thiên Cơ phân phối, thân mình thực lực dũng mãnh, hơn nữa lại có bảo vật khủng bố, Vũ Thiên Cơ sẽ càng đáng sợ hơn.
Đương nhiên, nếu như Vũ Thiên Cơ bại, chẳng lẽ gã thật sự muốn đem chức vị lãnh tụ tặng cho Lâm Phong, thừa nhận Lâm Phong cầm đầu Thiên Tuyến Phong nhất mạch, lấy Lâm Phong vi tôn?
– Không thể bại được, Vũ Thiên Cơ có được tinh thần lực tiếp dẫn, khả năng quỷ thần khó lường, mặc dù Lâm Phong kiếm khí Lăng Thiên, cũng sẽ thua ở trong tay Vũ Thiên Cơ. Đám người thầm nghĩ trong lòng, đúng Vũ Thiên Cơ tràn đầy tự tin, lãnh tụ thanh niên đồng lứa đỉnh núi tuyết Thiên Trì Vũ Thiên Cơ, chưa từng nghe nói gã chiến bại bao giờ.
– Xì xì. Vô tận kiếm khí phóng về hướng Vũ Thiên Cơ, người chưa đến, nó liền thật giống như muốn đem thân thể của gã cắt nhỏ, giết chết.
– Tuyết! Trong miệng Vũ Thiên Cơ thốt ra một giọng nói, lập tức không gian xung quanh dường như thay đổi, hóa thành một nơi băng tuyết, những bông tuyết bay lên từ trên không trung rơi xuống, trên mặt đất bao trùm sương trắng, ý niệm vừa động khiến cho cả phiến không gian đều biến hóa, uy năng thật đáng sợ.
– Ý chí lục trọng. Đôi mắt đám người ngưng tụ lại, Lâm Phong có được ý chí lực lượng kiếm đạo lục trọng, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, mà Vũ Thiên Cơ lại có lục trọng ý chí tuyết cảnh giới, thiên địa tuyết bay.
Oanh! Bước chân của Lâm Phong đạp thật mạnh trên mặt đất, kiếm khí đáng sợ điên cuồng bốc lên, toàn bộ bổ nhào về phía Vũ Thiên Cơ, phát ra tiếng vang lợi hại. Vũ Thiên Cơ có được ý chí tuyết lục trọng, nhưng mà đôi mày Lâm Phong lại cũng không hề nhăn một chút, chỉ có chiến ý lăng thiên, Vũ Thiên Cơ không mạnh, chiến, cũng không có ý nghĩa.
Những bông hoa tuyết bồng bềnh, hơi thở rét lạnh tràn ngập trên không trung, phải đóng băng toàn bộ không gian thế giới, kiếm khí kia dường như đều bị sương lạnh đóng băng lại, uy lực suy giảm, khi gần đến bên người Vũ Thiên Cơ thì nó lại tiêu tan ở vô hình.
– Quá hùng mạnh, ta không phải là địch thủ của bọn họ, hiện tại nhất định phải thừa dịp lúc bọn hắn chiến đấu là lúc đoạt lấy bảo vật, bằng không mà nói sẽ không có cơ hội. Trong lòng đám người sinh ra rất nhiều ý nghĩ, có được chuông cổ với trường bào, Vân Phi Dương cùng với Quân Mạc Tích đã rất kinh khủng, nếu để Lâm Phong và Vũ Thiên Cơ chiến đấu xong, lại đi ngăn cản bọn họ thì bọn họ làm gì còn có cơ hội.
Âm vang khủng bố, hơi thở điên cuồng bùng ra, liều mạng, bọn họ đi vào Bí Cảnh không phải là vì để đoạt được bảo vật, làm cho tự thân hùng mạnh, đoạt lấy một cơ duyên đó sao. Hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt bọn họ, có thể nào bọn họ không cố sức mà bắt lấy.
– Giết.
Ầm vang!
Hơi thở sát phạt điên cuồng bùng lên, chiến hỏa thiêu đốt, đám người Quân Mạc Tích sớm đã có chuẩn bị, không cần đợi cho những người khác động thủ, bước chân của bọn họ đều đã bước ra. Quân Mạc Tích khoác trường bào màu vàng rực rỡ, tốc độ như tia chớp, vả lại không có gì kiên cố mà không phá nổi, Vân Phi Dương thục giục chuông cổ, tiếng chuông tấu vang, giống như chương nhạc tử vong, Hoàng Phủ Long một thân long khí, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Đường U U bộ pháp chân đạp tiêu dao, chưởng lực khủng bố cũng phát huy uy lực dũng mãnh.
Đại chiến, đã bùng nổ trong nháy mắt, đây cũng là đám người bước vào Bí Cảnh này một lần va chạm quy mô nhất, cả trăm người đại chiến.
Lâm Phong vả Vũ Thiên Cơ ở trong giữa đám người, Lâm Phong bước ra một bước, từng bước đi đều lộ ra uy thể vô tận, kiếm ý lăng thiên, chém chết hết thảy, càng ngày càng mạnh, đến thời khắc này cả phiến không gian toàn bộ đều là kiếm, kiếm vô tận như sóng triều giận dữ trên hải dương.
Kiếm, chủ sát phạt, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, tuy rằng Vũ Thiên Cơ có tuyết ý chí, đồng dạng với ý chí kiếm đạo của Lâm Phong, vì đều là tầng thứ sáu, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản được uy lực sát phạt của kiếm.
Những bông tuyết không ngừng bị kiếm khí băm nhỏ, Vũ Thiên Cơ vẫn vui mừng không sợ, thần sắc trang nghiêm, hai tay ngưng ấn, đầu ngón tay hướng lên hư không, lập tức phảng phất như có bảy vì sao bay xuống, ánh sáng sao chói chang có thể so với ánh sáng mặt trời đan vào trên người Vũ Thiên Cơ, hóa thành đồ án thất tinh, rung động lòng người.
– Tiếp dẫn sao. Đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ lại, ánh sáng mặt trời từ trên cao tỏa ra, dừng ở vô tận trên thân kiếm kia, ngàn vạn lần những lưỡi kiếm đều lộ ra ánh sáng mặt trời lóa mắt đáng sợ, dường như kiếm đang thiêu đốt, trừ phi không có gì kiên cố mà kiếm khí sắc bén không phá nổi, không còn lộ ra chỗ nào mà không có ý hủy diệt.
Đây là ý chí kiếm và ý chí ngọn lửa kết hợp lại, mới hoàn mỹ như thế.
– Quy nhất kiếm quyết, sát. Lâm Phong giận dữ quát lên, thiên địa đồng dạng vô tận kiếm và ngọn lửa khủng bố thiêu đốt hòa thành một thể, ý chí kiếm vả ý chí ngọn lửa đồng thời bùng ra, kiếm xâm nhập vào thiên địa, cả phiến không gian thiên địa đều nghe tiếng núi thét biển gào âm thanh sát phạt.
– Tiếp dẫn sao, cho ta mượn quang hoa bất diệt. Cuối cùng Vũ Thiên Cơ thốt ra một giọng nói, bảy ngôi sao thần nối thành một bức tường chắn trước mặt gã, từng đạo quang hoa giăng khắp nơi đan vào thành một mắt sao đồ án lóa mắt, phát ra ánh sáng bất diệt.
Ầm!
Kiếm hủy diệt và ngọn lửa thiêu đốt chém vào phía trên quang hoa, hào quang đáng sợ phảng phất như muốn cắn nuốt cả thiên địa, làm cho ánh mắt đám người đều không thể mở ra được.
Răng rắc. Một tiếng vang lớn truyền ra, chỉ thấy bên trong bảy ngôi sao thần, có ba ngôi sao theo tiếng vang mà vỡ vụn ra, còn bốn ngôi sao thần khác trong nháy mắt hơi có chút mờ đi, nhưng lại lập tức trở nên rực rỡ lóa mắt, hào quang không ngừng lưu chuyển.
– Ừ? Đôi mắt của Lâm Phong cứng đờ, Vũ Thiên Cơ quả nhiên rất mạnh, không biết gã nắm giữ lực lượng kỳ lạ gì? Không ngờ có thể tiếp dẫn sao, hóa bảy ngôi sao cho mình sử dụng, mặc dù không dựa vào lực lượng của sáu người khác, nhưng gã vẫn cường đại như vậy. Dung hợp kiếm đạo ý chí cùng với ngọn lửa ý chí, một kiếm không ngờ chỉ có thể chém vỡ ba ngôi sao.
– Sao quang hoa là vĩnh viễn không tắt đấy.
Vũ Thiên Cơ thản nhiên thốt lên một giọng nói, chỉ thấy bảy ngôi sao đồ án, có bốn ngôi sao điên cuồng lưu chuyển, trong khoảnh khắc ba ngôi sao bị Lâm Phong chém vỡ kia lại lần nữa sáng lên, ánh sáng lóa mắt.
Trong mắt của Lâm Phong lộ ra vẻ kỳ dị, thật kỳ lạ, năng lực thần thông thế giới võ đạo quả nhiên có đủ những cái lạ lùng, không phải hắn có thể đo lường được tất cả, các loại thần thông hùng mạnh, năng lực nhiều đếm không xuể, hãy nói ngay Vũ Thiên Cơ này, gã lại có thể tiếp dẫn sao, ấp ủ lực lượng bảy ngôi sao thần, phóng ra ánh sáng quang hoa bất diệt.
– Không đúng, uy lực có yếu đi một chút. Lâm Phong có một tri cảm, tâm sáng như gương, ba ngôi sao kia một lần nữa trở nên rực rỡ, nhưng quang hoa đã không rực rỡ bằng bốn ngôi sao kia, mặc dù là ánh sáng sao, cũng không thể nào bất diệt.
– Giết!
Bước chân Lâm Phong ầm ầm bước lên một bước, lập tức lại là kiếm quang vô cùng vô tận oanh thẳng về hướng ánh sao kia, oanh, két, lại có thêm hai vì sao thần vỡ vụn rơi xuống, ánh sáng của bảy ngôi sao, giờ chỉ còn lại có hai ngôi sao lóa mắt nữa thôi.
Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ lại, gã không nghĩ tới Lâm Phong phát hiện huyền bí trong đó, trong khóe miệng gã lộ ra một ý lạnh lùng, song chưởng của gã run lên, lập tức ánh sáng bảy ngôi sao điên cuồng xoay tròn, từ trong hư không áp bách Lâm Phong, mượn lực lượng thiên địa sao đến trấn áp, kiếm của Lâm Phong dường như đã suy yếu đi rất nhiều.
– Lực lượng hủy diệt, rất đáng sợ. Ánh sáng thất diệu bao phủ thần thể của hắn, bất kể hắn né tránh như thế nào đều dường như không thể tránh khỏi ánh sao chiếu rọi, thân thể hắn phảng phất như có một chút cứng ngắc, ánh sáng sao kia bắt đầu tiêu diệt không gian, hướng tới hắn mà giảo sát, mất đi hơi thở vô cùng cường đại.
– Phá cho ta. Lâm Phong đánh ra một chỉ kình thiên, toàn bộ đầu ngón tay của hắn đều là kiếm ý, không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ thấy hóa thành kiếm khí vô tận, cuối cùng hòa tan vào hai đạo kiếm sắc, đâm rách hai vì sao thần cuối cùng, ánh sáng thất diệu trở nên mờ đi rất nhiều.
– Quả nhiên. Sau khi Lâm Phong làm tan biến bảy ngôi sao, ánh sáng thất diệu tuy rằng còn lưu chuyển tại đó, nhưng đã ảm đạm hơn rất nhiều rồi.
– Phá phá phá. Thân thể vút lên không, quả đấm của Lâm Phong oanh ở phía trên thất diệu, tiềng ầm vang hủy diệt truyền ra, thất diệu vỡ vụn, tan thành tro bụi.
Chương 790: Thử hỏi thiên cơ.
– Lợi hại. Một tiêng quát lạnh lùng truyền đến, sao mai một, đã có một luồng hơi thở băng hàn đến cực điểm giáng xuống, tiếng rung động ầm vang truyền ra. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, thiên địa đều bị che kín, cả người hắn phảng phất như muốn bị đông cứng.
Chỉ thấy Vũ Thiên Cơ đứng ở phía trên hư không, tay nâng một tòa núi tuyết cực kỳ to lớn, giờ phút này Vũ Thiên Cơ như thể là cự thần băng tuyết, cánh tay gã run lên, lập tức một tòa núi tuyết ầm ầm nện xuống hướng Lâm Phong, tiếng vang ầm ầm, phảng phất như muốn đem tất cả trời này đất này đè sụp xuống.
Rất nhiều người cảm nhận được uy áp khủng bố này, ánh mắt bọn họ vòng lại nhìn về phía bên này, họ nhìn thấy trên tay Vũ Thiên Cơ nâng một tòa núi tuyết. đám người sợ đến há miệng không thể nói nên lời. Bên trong các đế quốc, đế quốc Thiên Trì từ ngày xưa là một đế quốc yếu nhất, dần dần phục hưng tới uy thế hiện giờ, trong đó thế lực trấn quốc, Thiên Trì Tuyết Phong thanh niên đồng lứa quả nhiên là nhân tài, xuất hiện lớp lớp, nhân vật lãnh tụ thanh niên đồng lứa không ngờ trình độ lại cường đại đến bực này, lấy tay nâng hắn một tòa núi tuyết, cần phải đè bẹp Lâm Phong.
– Trấn! Giận dữ quát lên một tiếng, cả tòa núi tuyết nện xuống thân thể Lâm Phong, tiếng nổ lớn ầm vang truyền ra, tuyết ở dưới núi phảng phất như đều muốn đóng thành băng, thân thể của Lâm Phong dường như đã trở nêncứng ngắc.
– Ầm ầm! Núi tuyết ngay lập tức giáng xuống, áp bách trên đỉnh đầu Lâm Phong, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào một tòa núi tuyết trên không trung, cả người quang hoa không ngừng lưu chuyển, Phật ma lực không ngừng điên cuồng bốc lên, cả người Lâm Phong dường như hóa thành một Tôn Sư Ma Đạo, hai tay nâng lên, muốn lấy tay đỡ trời.
Ầm! Một âm thanh cuồn cuộn nổ tung rung động thiên địa, tòa núi tuyết bị đâm thủng ra một cái lỗ hổng, nhưng mà cả tỏa núi tuyết vẫn tiếp tục áp bức xuống, muốn ép cho Lâm Phong phải tử vong.
Lúc này Vũ Thiên Cơ giẫm đạp ở phía trên tòa núi tuyết, bước chân hung hăng bước lên, vô cùng vô tận lực lượng xuyến thấu qua tòa núi tuyết lan tràn hướng xuống phía dưới, cả tòa núi tuyết càng thêm thế mãnh liệt, cả người Lâm Phong cũng đã bị triệt để mai táng trong giữa núi tuyết, cũng không biết đã bị tuyết ép chết hay chưa.
Rất nhiều ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào tòa núi tuyết to lớn kia, một trận trầm mặc. Quá mạnh mẽ, ảo hóa ra một tòa núi tuyết làm thủ đoạn công kích, đem chôn vùi người ta, loại chiến lực khủng bố này, tuyệt đối có thể xưng vương xưng bá ở nơi này.
Két răng rắc…! Tiếng vang vỡ vụn truyền ra, ở phía trên tòa núi tuyết xuất hiện một cái khe nứt, lập tức cái khe nứt này càng lúc càng lớn, dường như cả tòa núi tuyết này đếu sắp bị vỡ ra.
Oanh! Ngút trời khí ma đạo lạnh lùng chấn động trời cao, bóng dáng Vũ Thiên Cơ trong nháy mắt bay vụt lên trời. Lập tức người ta nhìn thấy một đạo ma ảnh ngút trời ở phía dưới thân thể của gã, thông qua tòa núi tuyết mênh mông này một cái lỗ hổng thật lớn xông lên tận trời, thân thể giống như một trận gió bay lên không, hướng tới Vũ Thiên Cơ mà oanh giết, lực lớn không cùng, thế có thể phá cả trời.
– Táng! Vũ Thiên Cơ hét lớn lên một tiếng, chưởng lực oanh ra từng chùm tuyết lớn hướng tới Lâm Phong mà chôn vùi, coi như thật sự phải mai táng Lâm Phong, trong giữa hư không phảng phất như có thiên thạch tuyết không ngừng rơi xuống, đập tới hướng Lâm Phong.
Song chưởng Lâm Phong nhất tề đánh ra, Phật ma lực lưu chuyển, lực lớn vô cùng, không có chỗ nào bất diệt, tất cả khối tuyết lớn này trực tiếp bị oanh vỡ vụn rơi xuống.
Rốt cục, hai đạo thân ảnh lại một lần nữa đối lập, tuy nhiên giờ phút này bọn họ đứng ở phía trên hư không, họ ngóng nhìn lẫn nhau, trên thân người cả hai người vẫn lộ ra chiến ý mênh mông hùng mạnh.
– Ta xem ngươi còn thủ đoạn nào nữa không. Lâm Phong lạnh lùng thốt ra một giọng nói, thất diệu nở rộ bất diệt quang hoa vẫn bị tan biến vỡ vụn ở trước mặt hắn, núi tuyết càng không thể nào chôn vùi được sinh mạng của hắn, Vũ Thiên Cơ còn có thể có thần thông gì để đối kháng với lưỡi kiếm không có gì kiên cố mà không phá nổi của hắn.
– Còn có một loại thủ đoạn cuối cùng. Vũ Thiên Cơ mỉm cười với Lâm Phong, nụ cười kia, nhưng lại có mấy phần quỷ dị.
– Ta là Vũ Thiên Cơ, Lâm Phong, ta sẽ cho ngươi xem một chút, lãnh tụ Thiên Trì trẻ tuổi, đến tột cùng có thù đoạn thần thông như thế nào. Tiếng nói Vũ Thiên Cơ vừa dứt, hai tay gã giơ lên, lập tức bách nhật đương không lại dường như có ánh sáng sao tách ra hoa quang, ánh sáng Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu rọi, thiên địa sáng ngời giống như vầng thái dương.
– Lại muốn mượn lực lượng sao à? Ánh mắt Lâm Phong nghiêm nghị, thủ đoạn này của Vũ Thiên Cơ rất độc đáo, mượn lực tinh thần, chỉ sợ điều này có liên quan đến thiên phú cùng với thủ đoạn tu luyện thần thôngcủa Vũ Thiên Cơ.
Rất nhiều cường nhân Thiên Trì đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm sao quang hoa chói mắt trong hư không, thì thào nói nhỏ: – Quỷ thần khó lường, biết thiên cơ.
Sao quang hoa trên bầu trời càng ngày càng trở nên rực rỡ, ở trước mặt Vũ Thiên Cơ, những bông tuyết điên cuồng bay múa, cùng với ánh sao chiếu rọi.
– Dẫn tinh thần, mượn thiên cơ. Hai tay Vũ Thiên Cơ trang nghiêm, trong miệng thốt ra một thanh âm thánh khiết, lập tức ánh sáng sao vô tận dường như hội tụ thành một luồng kiếm quang đáng sợ, trong giữa kiếm quang lại có ngọn lữa bùng ra, còn bản thân trên thân người Vũ Thiên Cơ lại dường như được che một tầng quang hoa ma đạo rét lạnh mạnh mẽ, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ làm cho nội tâm chấn động.
Ừ? Đồng tử của Lâm Phong co rút lại một trận, sao lại thế này, điều này sao có thể?
Ý chí kiếm đạo, số lượng kiếm lực khủng bố, còn có ngọn lửa, ngọn lửa vô tận thiêu đốt thiên địa, lại còn có ma khí, Vũ Thiên Cơ dường như đã hóa thành cổ ma.
Giờ khắc này, Lâm Phong khiếp sợ đến nói không nên lời, ba loại lực lượng thần thông, toàn bộ đều là thuôc loại lực lượng thần thông của hắn. Quỷ thần khó lường Vũ Thiên Cơ, thử hỏi Thiên Cơ, mượn Thiên Cơ là mượn lực lượng của Lâm Phong.
Kiếm, ngọn lửa, cùng với Phật ma lực, những lực lượng vừa rồi Lâm Phong đã dùng qua, giờ phút này Vũ Thiên Cơ, gã dẫn động sao, mượn mà dùng.
Ánh măt của Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, chỉ thấy lúc này đôi tròng mắt kia càng trở nên yêu dị hơn, dường như là không phải ánh mắt của người mà là sao quang hoa, đôi tròng mắt kia xuyên thấu qua sao, phảng phất như muốn nhìn thấu hết thảy.
– Thần thông thủ đoạn thật đáng sợ. Tâm thần Lâm Phong hung hăng run lên, chỉ cần vừa rồi hắn sử dụng qua thần thông thủ đoạn gì, Vũ Thiên Cơ không ngờ cũng có thể mượn. Quỷ thần khó lường, biết thiên cơ, đại khái đó hẳn là chỉ vào những điều này, Thiên Trì Tuyết Phong, nhân vật lãnh tụ thanh niên đồng lứa, quả nhiên không thể tầm thường mà so sánh.
Lâm Phong nghĩ đến, dựa vào thần thông thủ đoạn của mình, hắn đủ để có thể miệt thị bất luận cái gì thiên tài, nhưng chung quy vẫn có người có thể đủ cùng hắn đối kháng, đánh với hắn một trận.
Nhân vật lãnh tụ thế lực khủng bố, thực lực sao có thể yếu.truyện ma
Ngọn lửa ánh sáng quang hoa cùng với kiếm quang điên cuồng hồi tụ, lại còn có sao tô điểm vào, hơi thở kinh khủng tại trong hư không gào thét tụ tập, dường như Vũ Thiên Cơ muốn một kích này, sẽ đánh bại Lâm Phong.
Ánh mắt của Lâm Phong gắt gao nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, đây đều là lực lượng của chính mình, chỉ có điều hiện giờ Vũ Thiên Cơ đem toàn bộ lực lượng của hắn tụ tập lại, lại phụ thêm lực lượng sao và lực lượng băng tuyết mạnh mẽ đến mức độ không thể tin nổi. Nếu hắn muốn phá giải một kích này, so với lực lượng vừa rồi hắn dùng qua, lực lượng cộng lại còn muốn phải mạnh mẽ hơn thù đoạn công kích, nếu không hắn tất bại.
Rất tuyệt vời, dựa vào thù đoạn dũng mãnh của Vũ Thiên Cơ, ai chiến đấu với hắn có thể không xuất ra chiến lực khủng bố nhất, một khi lấy ra rồi, đã vì nó mà đem ra sử dụng, ngươi xuất ra chiến lực càng hùng mạnh, hắn lấy sao mượn lại cũng càng hùng mạnh.
– Vũ Thiên Cơ phải thắng. Có người còn đang quan vọng cuộc chiến đấu trên hư không, tự nói thầm một tiếng.
Không thể trì hoãn nữa rồi, Vũ Thiên Cơ này quả thật rất đáng sợ, quỷ thần khó lường.
Giờ khắc này, tât cả mọi người đều bị thủ đoạn của Vũ Thiên Cơ làm cho rung đông, họ cho rằng chiến đấu đã không còn trì hoãn nữa, Lâm Phong đã không còn có khả năng tái chiến thắng Vũ Thiên Cơ, hắn làm sao còn có thể sử dụng ra thù đoạn công kích khủng bố hơn so với vừa rồi.
Ánh mắt của Lâm Phong dửng lại ở trên người Vũ Thiên Cơ, hai tròng mắt trang nghiêm, hiện giờ tình trạng như thế, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có cách đột phá chính mình, để chiến đấu.
Đôi mắt khép hờ, tám mươi mốt đạo đồ án ở trong đầu óc hắn không ngừng đan vào quấn quýt, từng đạo, từng đạo đồ án kia phảng phất như muốn tương dung không cùng lúc.
Một luồng kiếm ý tịch diệt quẩn quanh ở xung quanh thân thể của Lâm Phong, điên cuồng gào thét lên, giữa hư không toàn bộ đều là kiếm quang, ngàn vạn lưỡi kiếm gào thét lên giận dữ, giống như núi sụp đổ biển cả giận dữ thét gào.
– Giỏi, một thiên tài. Vũ Thiên Cơ nhìn Lâm Phong chằm chằm, gã không nghĩ tới Lâm Phong khi nhìn đến thủ đoạn của gã lại vui mừng không sợ, cón có thể có chiến ý đáng sợ như thế, phóng thích ra kiếm quang mạnh mẽ như thế.
– Lâm Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi thanh niên Thiên Trì nhất mạch, ta là lãnh tụ, ngươi là trợ thủ của ta, ta vả ngươi, hai người cùng tồn tại, lo gì Thiên Trì không xưng bá Càn Vực. Vũ Thiên Cơ nhẹ nhàng nói: – Cẩn thận nhé.
Kiếm đang gào thét, ngọn lửa đang thiêu đốt, hơi thỏ ma khí đang quay cuồng, sao rực rỡ, băng tuyêt như trời đông giá rét, năm loại lực lượng dũng mãnh trong nháy mắt bùng ra.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang vô sắc, mang theo lực lượng hủy diệt không gì sánh kịp, chém ra.
Lại nhìn Lâm Phong, hắn dường như không cảm nhận được kiếm quang hủy diệt hết thảy kia, ngàn vạn lưỡi kiếm, đồng thời quy nhất, nhưng không bắn ra ngoài, mà lại lật trùm lên trên người của hắn. Cả người Lâm Phong coi như đốt cháy, thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì nữa, còn ở vị trì hắn đang đứng thì xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm mang theo hình người, kiếm, không có gì kiêm cố mả không phá nổi.
Cả người Lâm Phong lần này, chân chân chình chính, hóa kiếm.truyện Ma Tu audio