1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 159 [Chương 791 đến 795]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 159 [Chương 791 đến 795]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 791: Lãnh tụ.

Hóa kiếm, người vì kiếm, ngàn vạn thanh kiếm dung hợp làm một, dung nhập trên người Lâm Phong, lập tức cả người Lâm Phong cũng hòa tan vào trong kiếm, trở thành một thanh kiếm.

Cảnh tượng này, khiến cho tất cả những người nhìn thấy trong lòng đều hung hăng run rẩy, hóa kiếm, Lâm Phong, hắn không ngờ hóa kiếm rồi.

Phải nhập kiếm đạo, trước tiên phải ngộ ý chí kiếm, phải ngộ ý chí lực lượng, trước hết cần phải tiến vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, nhưng mà nhân kiếm hợp nhất chỉ là nói về một phương diện, về một cái cảnh giới, cả người giống như một thanh kiếm, người và kiếm tương dung, nhưng người vẫn là người mà kiếm thì vẫn là kiếm.

Nhưng giờ phút này, Lâm Phong làm sao lại chỉ có là nhân kiếm hợp nhất từng đó, mà là cả người hắn đã hoàn toàn hóa kiếm

– Tới một cảnh giới nhất định, chẳng lẽ người thật sự có thể trở thành kiếm? Rất nhiều người vẫn không thể tin được, dường như là không chân thực thì phải, người chính là người tại sao lại có thể trở thành đồ vật, trở thành kiếm. Nhưng cái cảnh tượng trước mắt kia, nó lại chân chân thật thật nói cho bọn họ biết, người có thể trở thành kiếm, Lâm Phong, hắn đã hóa thành một thanh kiếm.

– Là ảo giác, đây nhất định là ảo giác, đây là một loại thần thông thủ đoạn mạnh mẽ, làm cho cả người thoạt nhìn giống như là một thanh kiếm. Rất nhiều người trong lòng điên cuồng mãnh liệt run rẩy, một giọng nói thốt ra, bọn họ cũng không đoán sai, Lâm Phong, làm sao lại có thể trở thành kiếm, một thanh kiếm sắc thực sự. Ít nhất thì hiện tại Lâm Phong còn không thể làm được, đây chỉ là một loại thủ đoạn thần thông vô cùng cường đại mà thôi.

Quy nhất kiếm quyết thức thứ hai, người kiếm quy nhất, người cùng kiếm quy vị nhất thể, nhìn cũng nhìn không ra, người giống như đã trở thành một thanh kiếm.

Kiếm quang hiện lên, không có tiếng vang ầm ầm rung động, cũng không có uy áp hủy thiên diệt địa, chỉ có một đạo lưu quang, kiếm, thực sự không có gì kiên cố mà nó không phá nổi, vô sở bất diệt.

Đó là do năm loại lực lượng ảo hóa xuất ra lưỡi kiếm ngũ sắc, dung hợp với kiếm đạo đáng sợ, lĩnh ngộ kiếm quy nhất va đụng vào nhau cùng một nơi, chỉ có điều trong nháy mắt lưỡi kiếm quang ngũ sắc quy về hư vô. Bất kể hắn khủng bố như thế nào, hùng mạnh như thế nào, nhưng giờ phút này, toàn bộ quy nhất, vô luận là kiếm của ai, đều phải quy nhất.

Nhìn thấy lưỡi kiếm ngũ sắc tịch diệt, nội tâm của Vũ Thiên Cơ hung hăng run rẩy lên, những ngôi sao to lớn trong mắt mọi người trong khoảnh khắc đều mất đi sắc thái. Một kiếm kia quá mức đáng sợ, người với kiếm tương dung, đây không phải là chỉ có tầng thứ sáu ý chí kiếm đạo, cũng không phải chỉ là kiếm thuật hùng mạnh, mà là một loại lĩnh ngộ chân chính trên kiếm đạo, hết thảy tất cả hợp cùng một chỗ, hòa hợp này trở thành kiếm, không có gì kiên cố mà nó không phá nổi.

Tiếng vang xì xì truyền ra, đôi mắt Vũ Thiên Cơ cứng đờ, một thanh kiếm dừng lại ở trước mặt gã, lập tức thanh kiếm hóa thành một đạo thân ảnh, Lâm Phong.

Trong giữa hư không, một trận trầm mặc, Vũ Thiên Cơ và Lâm Phong mặt đối mặt mà đứng đó, đồng dạng phiêu nhiên, đồng dạng không kiềm chế được.

– Ta thua rồi. Vũ Thiên Cơ nhìn bóng dáng người tuổi trẻ trước mặt, vừa rồi một kiếm kia, nếu Lâm Phong không dừng lại, đã có thể giết chết gã.

Quỷ thần khó lường Vũ Thiên Cơ, Thiên Trì Tuyết Phong, ngọn núi cao nhất Thiên Cơ, lãnh tụ thanh niên đồng lứa, chiến bại, thua ở trong tay Lâm Phong.

Thở dài một tiếng, Vũ Thiên Cơ có cảm giác như có mấy phần đang ở trong mộng ảo, có mấy phần tinh thần hao tổn, người thứ nhất, đỉnh núi tuyết Thiên Trì, phải đổi chỗ rồi.

Trên mặt đất, đám người rung động nhìn lên giữa hư không, nhất là người Thiên Trì Tuyết Phong, họ cảm thấy một trận hoa mắt, đánh bại quỷ thần khó lường, Vũ Thiên Cơ không ngờ lại thua ở trong tay Lâm Phong, điều này đối với họ mà nói thật sự là quá mức rung động, trong lúc nhất thời thậm chí họ thấy có một loại cảm giác không chân thực.

Vũ Thiên Cơ không ngờ thua trong tay một thanh miên cường nhân không có tiếng tăm gì.

Nhưng mà điều này dường như là cũng không thể trách Vũ Thiên Cơ được, lực lượng sao dẫn động, hóa thành sao ánh sáng thất diệu bất diệt, ảo hóa thành một tòa núi tuyết trấn áp hết thảy, lại còn mượn lực lượng sao vấn thiên cơ, sử dụng lực lượng dũng mãnh của Lâm Phong, loại thủ đoạn nào cũng đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Vũ Thiên Cơ vẫn là chiến bại. Một kiếm phá vạn pháp, để cho lực công kích cường đại đến một cảnh giới nhất định, hết thảy tất cả đều là hư vô, trong thiên hạ chỉ duy nhất chỉ có một kiếm kia phong tình, vĩnh tồn.

– Lâm Phong, ta thua rồi, ta sẽ tuân thủ lời hứa của ta, từ hôm nay, ngươi Lâm Phong, trở thành lãnh tụ thanh niên đồng lứa Thiên Trì. Vũ Thiên Cơ thở dài, gã chậm rãi cất tiếng nói khiến đôi mắt những người Thiên Trì đều run lên, những người Thiên Trì trẻ tuổi, phải lấy Lâm Phong vi tôn, chẳng lẽ lại đem tương lai của Thiên Trì đặt vào trong tay của Lâm Phong hay sao?

Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ, người này đúng là một nhân vật kiêu hùng, vô cùng mạnh mẽ, nếu hắn không có thực lực đã từng vài lần lột xác, hôm nay căn bản không thể chiến thắng được Vũ Thiên Cơ, thật là đáng sợ.

Chẳng lẽ mỗi đợt thực lực dũng mãnh tiến vào Bí Cảnh, đều có được nhân vật đáng sợ như Vũ Thiên Cơ bực này.

– Từ giờ khắc này về sau, phàm là người của đỉnh núi tuyết Thiên Trì, đều nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Vũ Thiên Cơ cất tiếng nói, thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, Vũ Thiên Cơ này là một nhân vật kiêu hùng. Nếu không phải hắn lấy lực lượng kiếm đạo tầng thứ sáu, hơn nữa ngộ tám mươi mốt đồ án, đối với kiếm lĩnh ngộ mà phát huy ra quy nhất kiếm quyết thức thứ hai, người và kiếm quy nhất, hắn chỉ sợ rất khó mà chiến thắng được Vũ Thiên Cơ.

– Coi như xong, nói vậy ta cũng không thể ra lệnh cho bọn họ, đừng trêu chọc ta. Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn cũng không trông cậy gì.Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

– Vũ Thiên Cơ ta đã nói được thì làm được, người Thiên Trì cũng không phải không chịu nổi như ngươi tưởng tượng, nếu có ai không nghe theo hiệu lệnh của ngươi, ta sẽ ra tay tru sát, Vũ Thiên Cơ lại nói, khiến cho đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm.

– Tốt lắm, một khi đã như vậy, người Thiên Trì giờ nghe ta hiệu lệnh, phàm là từ giờ phút này, người nào động thủ đoạt bảo đều phải tru sát. Ánh mắt Lâm Phong nhìn xuồng khoảng không bên dưới, lạnh lùng thốt ra một giọng nói, lập tức đôi măt người núi tuyết Thiên Trì đều run lên nhìn Lâm Phong chằm chằm, ánh mắt lóe ra, từ nay về sau, hắn làm lãnh tụ sao?

Mặc dù cảm giác còn có chút giống như mộng ảo, nhưng mà mọi người vẫn động thủ, Lâm Phong ngay cả Vũ Thiên Cơ hắn cũng có thể chiến thắng. Ở Thiên Trì, thanh niên nhất mạch thuộc về người mạnh nhất, sẽ là nhân vật lãnh tụ, xem ra sau này Thiên Tuyền nhất mạch thế quật khởi tất hành, địa vị lại lên như diều gặp gió. Ở đỉnh núi tuyết Thiên Trì, thanh niên mạnh thì tuyết phong mạnh, tương lai một ngày kia Lâm Phong đắc thế, trở thành lãnh tụ Thiên Trì, lấy Thiên Tuyền Phong vi tôn, một người đắc đạo, gà cho lên trời.

Điều này tất cả mọi người đều hiểu được, mặc dù là Vũ Thiên Cơ gã cũng biết rõ, nhưng gã vẫn thản nhiên nhượng xuất vị trí lãnh tụ.

Khí băng tuyết trong nháy mắt phảng phất như muốn đem trọn phiến thiên địa này đóng băng lại, toàn bộ một phiến hư không này đều là những bông tuyết phiêu đãng, thế giới toàn màu trắng lại không ngừng có máu tươi rơi xuống, nhuộn đỏ đất tuyết.

Đám người Quân Mạc Tích cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, những người đoạt bảo này quá điên cuồng, ra tay hằn là sát chiêu tàn nhẫn không chút lưu tình, phải đem mấy người bọn họ đưa vào chỗ chết, hắn không giết người, người cũng giết hắn, giết đến cuối cùng, không có ai có nửa điểm lưu thủ.

Bước chân Vũ Thiên Cơ bước ra, đóng băng thiên địa, gã chém ra một kiếm, lập tức có một đầu người bị chém rụng, băng tuyết làm cho máu đều đông cứng lại.

Lâm Phong nhìn động tác của Vũ Thiên Cơ, đôi mắt ngưng tụ, tên này thật là lợi hại, Vũ Thiên Cơ, thử hỏi thiên cơ, sử dụng ra năng lực của hắn, giờ phút này đã không có sao ánh sáng mênh mông như trước, vẫn còn có thể sử dụng xuất kiếm sát chiêu, tuy rằng uy lực không bằng vừa rồi, nhưng loại năng lực khùng bố này quả thật dũng mãnh.

Bước chân bước ra, kiếm ý điên cuồng, Lâm Phong cũng ra nhập đội quân sát phạt, một kiếm giết một người, không ngừng có người bị chém giết từ vong.

Rất nhiều người thân hình chớp động, bắt đầu chạy trốn, những người đoạt bảo vô vọng rồi, gia nhập Thiên Trì, Lâm Phong cùng với sự gia nhập của Vũ Thiên Cơ, giết người như ngóe, máu tươi phiêu tán rơi rụng khắp nơi, điều này đối với những người đoạt bảo mà nói, đúng là ác mộng.

Tràn ngập khí tàn sát bừa bãi, sau một thời gian giằng co cuối cùng thì cũng trôi đi, lúc này đại địa đã bị máu đỏ tươi cùng với băng tuyêt nhuộm thành một màu sắc yêu dị, không gian đã yên tĩnh trở lại, trên mặt đất nắm ngổn ngang vô số thi thể, chết thì chết, trốn thì trốn. Trên người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cũng có không ít vết thương, tuy nhiên Quân Mạc Tích có được bất tử Võ Hồn nên thương thế trong nháy mắt đã được khôi phục.

Trong tay Lâm Phong, chân nguyên chi kiếm từ từ biến mất, trường bào nhuốm máu, ánh mắt nhìn đám người xung quanh, đôi mắt sắc bén. Những người Thiên Trì kia vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, vẫn hãy còn chưa hoàn toàn chuyển hoán thân phận, Lâm Phong, bây giờ là lãnh tụ của bọn họ.

– Việc trước kia, những chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, sẽ bắt đầu từ bây giờ, nếu là ta còn nhìn thấy người Thiên Trì nội chiến, chân trời góc biển ta cũng sẽ tru sát hết. Trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng nói rét lạnh, khiến cho đám người trong tâm run lên.

– Còn có một việc, người Thiên Trì, mặc dù là không tế đài mà đến, đồng thời tập trung vào cùng một chỗ, đối với người khác mà nói là chiếm cứ ưu thế, nhưng mà nhiều người như vậy cùng đi một đường, liệu có thể tìm được bảo vật không? Mà nếu thực sự có gặp được bảo vật thì sẽ phân phối như thế nào? Lâm Phong tiếp tục nói: – Nhiều người cùng đi với nhau như vậy, mặc dù tìm được bảo vật cũng chỉ có mấy người được hưởng, những người khác trong lòng tất có khúc mắc, xuất hiện trong tâm không công bằng.

– Tất cả các người muốn đoạt được bảo vật, đều chính mình phải đi, phải dựa vào lực lượng của chính mình, ai tìm được? Thuộc về ai? Người phân khai ra, cơ hội cũng sẽ lớn hơn một ít, nếu là các ngươi cảm thấy thực lực của bàn thân không đủ, có thể lựa chọn mấy người cùng nhau hành động.

– Ừ? Đôi mắt mọi người ngưng tụ, bọn họ đồng thời cùng đi, so sánh với các thế lực khác mà nói, bọn họ có ưu thế tuyệt đối, nhưng Lâm Phong lại làm cho bọn họ tách ra, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận là Lâm Phong nói có lý.

Đôi mắt Vũ Thiên Cơ lóe ra, gã liếc mắt một cái nhìn mọi người: – Đúng là ta sai lầm rồi, không trải qua tử vong đau khổ, mặc dù có được phân phối bảo vật, cũng không thể thực sự trưởng thành lên.

Hết thảy, đều phải dựa vào chính mình.

Chương 792: Ma hoàng.

Người Thiên Trì đều từ từ rời đi, hoặc là đi một mình, hoặc là mấy người liên kết lại, mảnh không gian này không biết có biết bao nhiêu bảo vật, bảo vật lợi hại cũng tuyệt đối không ít. Quân Mạc Tích tìm được trường bào hay Vân Phi Dương tìm được chuông cổ, loại kỳ bảo này đều có thể có, còn có cái gì không có khả năng phát sinh. Hơn nữa, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương còn phát hiện ra một động phủ mộ địa, có lẽ đó chỉ là nơi táng thân của một Tôn giả lợi hại.

Sau khi mọi người rời đi khỏi, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương liên kết san động phủ cùng với vách núi thành bình địa, đem mảnh thổ địa này hoàn toàn mai táng, khiến cho thi cốt này vĩnh viễn nằm ở trong lòng đất.

– Lâm Phong. Ánh mắt Quân Mạc Tích nhìn về hướng Lâm Phong, dường như có điều gì muốn nói.

– Làm sao vậy? Lâm Phong nhìn hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương hỏi.

– Vừa rồi chúng ta tiến vào một tòa địa cung, chiếm được ba kiện bảo vật. Lời nói của Quân Mạc Tích khiến cho đồng tử Lâm Phong ngưng tụ lại, địa cung, hóa ra trong động phủ này là một tòa địa cung.

– Ba kiện bảo vật. Đôi mắt Lâm Phong hơi hơi đọng lại, ngoại trừ chuông cổ và trường bào màu vàng, còn có kiện bảo vật thứ ba?

– Đúng. Quân Mạc Tích tâm thần vừa động, chỉ thấy trong tay y xuất hiện một bao tay vàng lấp lánh, màu vàng bao tay hòa lẫn vào màu vàng trường bào trên người của hắn, tản mát tỏa ra ánh sáng lóa mắt, cực kỳ rực rỡ.

Cái bao tay này, hẳn là cùng với trường bào kia là một bộ bảo vật, thật là lợi hại, chỉ có điều nếu chỉ tùy ý liếc mắt nhìn cũng chỉ biết đây ít nhất là bảo vật cấp bậc thiên khí, so với trước kia hắn lấy được huyền khí linh khí, không biết lợi hại hơn nhiều hay ít.

Quân Mạc Tích cầm bao tay màu vàng đưa cho Lâm Phong, Lâm Phong nhận lấy, lực chân nguyên lập tức mờ mờ lưu chuyển, lập tức kim quang đại phóng rực rỡ lóa mắt, bên trong găng tay lộ ra khí không có gì kiên cố mà không phá nổi, thật là đáng sợ.

– Ta có loại cảm giác, mặc dù là uống máu kiếm, vẫn đều xa xa không đạt đến cấp bậc của găng tay này. Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, hắn lấy ra kiếm uống máu, hào quang xẹt qua vẽ một vệt ở phía trên bao tay màu vàng, chỉ nghe một tiếng vang chói tai truyền ra, bao tay màu vàng phóng ra hào quang kỳ lạ, khi Lâm Phong trở lại trạng thái ung dung bình ổn là lúc, quả nhiên ngấn vẽ đã không còn.

Lâm Phong cầm bao tay trả cho Quân Mạc Tích, đã thấy Quân Mạc Tích mỉm cười lắc đầu: – Lâm Phong, ta đã được đến trường bào không có gì kiên cố mà không phá nổi, ta lại có bất tử Võ Hồn, nếu còn có thêm cái bao tay này chỉ là phung phí của trời, ngươi cầm lấy đi.

– Ta không cần. Lâm Phong lắc lắc đầu, hắn chính là kiếm tu, lực công kích vô cùng cường đại, cái bao tay này ở trong tay hắn sẽ không thể phát huy ra được hiệu quả mạnh nhất.

– Ngươi có thể chuyển giao cho người khác. Quân Mạc Tích tự nhiên cười nói, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thoáng về phía Đường U U, khiến cho đôi mắt Lâm Phong bị kìm hãm, lập tức nở nụ cười gượng gạo.

Một thân cuồn cuộn, Quân Mạc Tích rõ ràng có thể trực tiếp đưa bao tay cho Đường U U, nhưng y lại không làm như vậy, mà lại đưa cho Lâm Phong trước, sau đó Lâm Phong chuyển cho Đường U U. Lâm Phong hiểu Quân Mạc Tích, đó là y đang tác hợp cho hắn cùng với Đường U U.

– U U, cái bao tay này, ngươi cầm đi. Lâm Phong đưa bao tay cho Đường U U, Đường U U cũng không cự tuyệt, lòng tốt của Quân Mạc Tích, tự nhiên không kiềm chế được.

Ánh mắt Đường U U bị kìm hãm, nàng vừa nhìn Lâm Phong vừa liếc nhìn Quân Mạc Tích, lập tức trên nét mặt nàng lộ ra một nụ cười sán lạn, cũng không có nói lời khách sáo, nàng giơ tay ra nhận chiếc bao tay. Nàng rất vui mừng, Quân Mạc Tích và đám người Lâm Phong có thể có một hồi quen biết, loại này không thèm quan tâm, phóng đãng tự nhiên hào hùng, ở giữa võ tu, quá khó khăn để có thể có được những người như thế này. Không cần quan tâm, thực sự không cần quan tâm, mặc dù là một kiện bảo vật cực kỳ quý báu, đây là thổ lộ tình cảm.

– Lâm Phong, ở trong địa cung, chúng ta còn biết một thiên đại bí mật. Vân Phi Dương nhìn mấy người cười, lập tức lại hấp dẫn ánh mắt của Lâm Phong.

– Bí mật gì?

– Mảnh không gian này đích thật vốn là không gian thế giới Vương giả, bên trong phiến không gian mênh mông vô hạn này cũng thực sự có một ngôi mộ, ngôi mộ Vương giả.

Vân Phi Dương cất tiêng nói, ngay lập tức trong đôi mắt của Lâm Phong lộ ra một tia sáng sắc bén. Đồn đại quả nhiên là thật sự, nơi này là thế giới Vương giả, mà ở phiến thế giới này có mộ của Vương giả.

– Chúng ta tiến vào mảnh không gian này, đã thấy được rât nhiều thi thể, họ đều là trực tiếp bị đánh chết, phản ứng cũng không kịp, bởi vì, mảnh không gian này từng phát sinh ra một hồi đại chiến có một không hai, hai vị Vương giả chiến đấu. Vân Phi Dương lại cất tiêng nói, lập tức thu hút lực chú ý của Lâm Phong vào trong đó, hai vị Vương giả chiến đấu, thật đáng sợ.

– Mảnh không gian thế giới này là một thế giới độc lập thuộc về một vị Vương giả, vị Vương giả này là cao nhất, cầm giữ rất nhiều người hầu Thiên vũ cảnh, còn có thật nhiều Tôn giả là thuộc hạ của ngài, mà ở trong giữa những Tôn giả này, có bốn vị Tôn giả mạnh nhất, ở bốn đại phương vị, giữ phủ đệ Tôn giả của chính mình. Ta cùng với Quân Mạc Tích bước vào bên trong địa cung, đó chính là phủ đệ của một vị Tôn giả tiền bối, một người trong số đó, ở nơi đó chúng ta đã chiếm được ba kiện bảo vật.

– Bốn vị chí tôn Tôn giả, Đôi mắt Lâm Phong sáng lên, chả trách được hai kiện trọng bảo này dũng mãnh như thế, hóa ra là Tôn giả lợi hại nhất bên dưới Vương giả vốn có đấy.

– Trong giữa địa cung, tiền bối có khắc lời trăn trối, mảnh không gian thế giới Vương giả này đắc tội với một vị Ma hoàng vô cùng cường đại, đã bị đuổi giết, lên trời xuống đất đều không có lối đi, cuối cùng tại phiến không gian thế giới này, bố trí hoàn hảo tất cả, thậm chí ngay cả đến huyệt cung của mình cũng xây dựng xong xuôi. Ông ta biết rằng, mọi người đều phải chết, Tôn giả tiền bối kia cũng biết, tất cả mọi người trước khi chết, nên có một đoạn lời trăn trối.

Vân Phi Dương còn nói ra những tin tức chấn động, Lâm Phong cả kinh, thân thể hắn không ngừng điên cuồng run rẩy. Mảnh không gian này là một thế giới Vương giả, bị người đuổi giết, ông ta biết mình phải chết?

Thật là đáng sợ, Vương giả kia cao cao tại thượng, như một đám mây cường đại tồn tại, không ngờ lại bị người ta đuổi giết đến nỗi lên trời xuống đất đều không có lối đi, cuối cùng bố trí hoàn chỉnh tất cả, thậm chí ngay cả đến mộ địa của chính mình cũng kiến tạo xong, chỉ vì tôn nghiêm mà chết, sau khi tử vong cũng có một nơi chôn cất uy nghiêm.

– Ma Hoàng, thực lực Ma Hoàng kia đáng sợ đến cỡ nào? Lâm Phong thì thào nho nhỏ, cái dạng khủng bố gì đang tồn tại, có thể đưa một Vương giả đến tình trạng như thế, quả thực có thể nói là thê thảm, Vương giả và vô số Tôn giả đều ở chỗ này chờ chết, biết mình chắc chắn chết, không thể nghi ngờ.

Bởi vì vương giả đắc tội với Ma Hoàng, không biết bao nhiêu Tôn giả hùng mạnh, còn có vô số cường nhân Thiên Võ đều phải chôn cùng ở trong không gian thế giới này, làm bạn cùng chết với Vương giả.

Tin tức này thật là quá mức rung động, Lâm Phong trong đầu của hắn gần như tưởng tượng thấy, Ma Hoàng sát nhập phiến thế giới này, cảnh tượng xưng bá thiên địa này sẽ là lộng lẫy tráng lệ đến cỡ nào.

– Ta cũng muốn biết, Ma Hoàng kia rốt cục kinh khủng đến cỡ nào, để có thể khiến cho một Vương giả ở trong này, xây dựng mộ huyệt cho mình chờ chết. Vân Phi Dương lắc đầu cười gượng gạo, thời điểm gã và Quân Mạc Tích nhìn thấy lời trăn trối của tiền bối, cũng cả kinh không nhẹ.

– Cái mộ huyệt Vương giả này ở đâu? Có biết hay không? Lâm Phong lên tiếng hỏi.

Vân Phi Dương lắc lắc đầu: – Ở trong lời trăn trối của tiền bối, vị Vương giả kia lấy đại thần thông mà bố trí huyệt mộ, không có người nào biết mộ huyệt ở nơi nào, cũng không phải dễ tìm như vậy, nếu không, những người bước vào Bí Cảnh trước chúng ta, cũng không có nghe nói có người nào nhìn thấy mộ Vương giả.

– Tuy nhiên… Nói đến đây Vân Phi Dương hơi hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục nói: – Tuy nhiên, trong lời trăn trối có nhắc đến, năm đó đi theo vương giả có bốn đại chí tôn Tôn giả, ngài là một người trong số đó, ba người còn lại ở trong phủ đệ trong mảnh không gian thế giới này, phân biệt ở bốn phương vị, bốn phương vị này là vị trí tốt nhất thế giới, mơ hồ thành trận.

– Ý tứ của ngươi… Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, phát ra những tia sáng sắc bén.

– Bốn đại chí tôn Tôn giả, đây là một vị trong số đó, động phủ của ngài trong giữa thạch cung có được ba kiện trọng bảo, ba vị chí tôn Tôn giả khác, nếu là chúng ta có thể tìm được động phủ của bọn họ, chỉ sợ đồng dạng có thể được đến chỗ tốt thật lớn, có lẽ sẽ biết càng nhiều hơn về sự tình mộ địa Vương giả.

Quân Mạc Tích cất tiếng nói, khiến cho đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ, đúng vậy, nếu là có thể tìm được mộ địa của ba vị Tôn giả khác, mặc dù là không tìm được mộ địa của Vương giả, bọn họ cũng đồng dạng có thể có được chỗ tốt thật lớn, chuyến đi này sẽ thật không tệ, đương nhiên, nếu là có thể có được tin tức về mộ địa Vương giả kia thì sẽ lại càng tốt hơn.

Lúc này Lâm Phong tràn ngập tò mò đối với bí sử đã phát sinh không biết bao nhiêu năm trước, huyệt mộ Vương giả, lại còn có Ma Hoàng.

Đám người Lâm Phong lúc này cũng không biết, khi bọn hắn còn đang ở đây thì ở một nơi xa xôi, động phủ của tòa chí tôn Tôn giả thứ hai đã bị người ta phát hiện, hơn nữa đồng thời đã xảy ra một trận đại chiến, rất nhiều cường nhân đã chết, về phần người phát hiện mộ địa của vị chí tôn Tôn giả kia, vẫn là một người mà Lâm Phong cực kỳ quen biết, mà gã cũng đã nhận được một kiện bảo vật mạnh mẽ, giết người không thấy máu, cực kỳ dũng mãnh, những người đã từng chứng kiến kiện bảo vật này đều điên cuồng, nhưng không ai có thể đoạt lại được từ trong tay gã.

Chương 793: Âm sát hồ lô.

Ở bên trong một đống hoang tàn, mang theo từng luồng, từng luồng hơi thở tịch diệt lạnh lẽo, có rất nhiều người vây quanh mảnh không gian này, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh đang đứng ở phía trên đống hoang tàn kia.

Chỉ thấy người nọ mặt như quan ngọc, sinh ra có vẻ anh vũ bất phàm, nhưng mà bên trong đôi con ngươi sáng ngời kia lại lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, ánh mắt nhìn quét về phía đám người, ở trên người của gã đồng dạng có một luồng khí âm u lạnh lẽo không ngừng lượn lờ phóng thích ra, cực kỳ đáng sợ.

Thật sự làm cho đám người kiêng kị nhất đó là một quả hổ lô trong tay người này, phía trên quả hồ lô này âm khí lượn lờ mang theo hơi thở tịch diệt, làm cho người ta phải táng đảm kinh hồn, đã không biết có bao nhiêu người đã bị chết trong tay hồ lô này.

– Đoàn Vô Nhai, chúng ta tốt xấu gì cũng là người Đông Hải Long Cung, ngươi sao có thể một thân một mình đoạt bảo, ngoại trừ chiếc hồ lô này ra, chắc chắn ngươi còn chiếm được những bảo vật khác nữa, muốn hay không muốn cũng phải phân cho đồng môn một ít, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi đối phó với những người khác.

Chỉ thấy có một thân ảnh trên người khoác áo long bào nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia, người này là người của Đông Hải Long Cung, còn về phần thanh niên kia, đó chính là người mà Lâm Phong hận thấu xương đó là Đoàn Vô Nhai.

– Tất nhiên nếu tiến lại, tất cả nhất thiết đều các bằng bản sự, cái ta đã lấy được tự nhiên là thuộc về ta tất cả, các ngươi nói muốn, có thể đến chỗ của ta mà lấy, nếu các ngươi có thực lực, ta tự nhiên không ngại đem bảo vật giao cho các ngươi. Đoàn Vô Nhai cười nhạt nói, tuy nhiên giọng nói kia như thế nào cũng đều bị người ta có cảm giác là gã không có ý tốt. Thực lực Đoàn Vô Nhai vốn đã mạnh mẽ, hiện giờ lại được hồ lô bảo vệ lại càng vô cùng khủng bố, gần như không có người nào có thể đến gần thân thể của gã.

– Các ngươi có muốn hay không, nếu như là không muốn vậy thì…, ta phải đi rồi. Đoàn Vô Nhai cười khiến cho ánh mắt mọi người cứng đờ, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy mà nhìn Đoàn Vô Nhai rời đi sao?

– Đi tìm chết. Đúng lúc này phía sau lưng Đoàn Vô Nhai xuất hiện một đạo thân ảnh, đánh thẳng tới hướng Đoàn Vô Nhai,

– Giết. Thấy cảnh tượng như vậy, phía trước có vài đạo thân ảnh cũng xông lên, bọn họ không cam lòng để cho Đoàn Vô Nhai cứ như vậy rời đi, bảo vật hồ lô kia chỉ có một cơ hội lấy được, họ đều phải cố gắng đoạt lại.

Ánh mắt Đoàn Vô Nhai thản nhiên nhìn lướt về phía sau, không thèm quan tâm, ở trên người của gã một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo phiêu đãng bao phủ khắp cả trên thân người của gã một đám mây u ám phiêu động, phía sau người nọ chưởng lực khủng bố trực tiếp oanh tại phía trên khối u ám kia, nhưng mà lập tức đã thấy luồng khí u ám kia trực tiếp bao trùm thân thể của gã rồi, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thân thể người nọ trực tiếp bị xé rách, máu me văng ra tung tóe.

– Thủ đoạn thật là tàn nhẫn. Đám người nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ánh mắt đếu cứng đờ, thủ đoạn của Đoàn Vô Nhai thật quá tàn nhẫn, đem thân người xé ra thành mảnh vụn.

– Các người muốn tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho các người. Thân hình của Đoàn Vô Nhai lại một lần nữa hiện ra, từng ngón tay hướng lên phía trên hồ lô, lập tức trong hồ lô có một luồng khí màu xám u ám đáng sợ phóng ra chiếu xạ trên thân thể những người đó, bao phủ thân thể của bọn họ lại, lập tức đám người liền nhìn thấy những người đó đều đã bị chết trong giữa luồng khí u ám kia, hóa thành hư vô, chết mất xác luôn.

– Thật đáng sợ. Đôi mắt đám người hơi có chút cứng ngắc lại, thật lợi hại, giết người không thấy máu, chỉ cần khối mây lạnh lẽo âm u trong hồ lô bao phủ, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

– Còn có người muốn bảo bối này của ta sao? Ánh mắt Đoàn Vô Nhai quét về phía đám người thản nhiên nói, ánh mắt những người đó cứng ngắc, một trận trầm mặc, hồ lô kia thật là đáng sợ, số người chêt đã đủ nhiều rồi, nếu bọn họ lại đi đoạt bảo, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị giết chết.

– Các ngươi không cần phải nói… ta đây sẽ đi. Đoàn Vô Nhai thản nhiên cười, lập tức thân hình run lên, ngay lập tức biến mất rất nhanh ngay trước mắt đám người, mọi người chỉ còn kịp nhìn thấy một luồng mây u ám lượn lờ tại đó.

Đoàn Vô Nhai ở trên giữa hư không, trong ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang.

– Nơi này khí tử thi nặng nhất, không ngờ lại phát hiện một phủ đệ của một vị Tôn giả chí tôn, chiếm được không ít bảo vật, còn ba tòa phủ đệ của ba vị Tôn giả chí tôn khác, hẳn là phải có thể có âm khí mạnh mẽ mới đúng. Đoàn Vô Nhai thầm nhủ trong lòng, ý thức lập tức phóng ra, gã đi cảm thụ khí tử thi âm u lạnh lẽo, gã đối với âm khí và thi khí có cảm giác cực kỳ nhạy bén, bằng không mà nói, gã cũng sẽ không tìm được nơi mai táng mộ Tôn giả chí tôn đã hóa thành một đống hoang tàn.

Nơi mộ vị Tôn giả chí tôn này khiến cho gã chiếm được chỗ tốt cực kỳ lớn, nếu là có thể tìm được mộ của ba Tôn giả chí tôn khác, nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy tuyệt vời.

Sau một khoảng thời gian Đoàn Vô Nhai rời đi, Vũ Thiên Cơ không ngờ cũng đến nơi đống hoang tàn đó, ánh mắt lóe ra không chừng.

Đôi mắt y liếc một cái về phía một người khác, Vũ Thiên Cơ hỏi: – Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Người nọ quét ánh mắt về phía Vũ Thiên Cơ một cái nói: – Có người tìm được một tòa bảo tàng, đoạt đươc một vài món bảo vật cực kỳ lợi hại, đã trốn tới phương hướng kia, nếu là ngươi muốn có bảo vật, ngươi có thể đuổi theo.

Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ, y cười mà không nói gì, đương nhiên y biết rằng trong lòng đối phương mang điều ác, tuy nhiên y cùng không để ý đến tên này, ánh mắt y chỉ có nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn kia.

Bước chân bước ra, lập tức chân nguyên hội tụ, phảng phất có chân nguyên lực ngưng tụ trên thân thể, Vũ Thiên Cơ đi về hướng đống hoang tàn kia, sao ánh sáng xoắn động hết thảy, nhưng Vũ Thiên Cơ lại hướng về phía mặt trong phế tích mà đi đến.

Đôi mắt đám người chung quanh đều ngưng tụ lại, họ nhìn Vũ Thiên Cơ chắm chằm, người này không ngờ lại đi vào mặt trong phế tích.

– Ừ? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lậptức ánh mắt lóe ra, thân thể của bọn họ cũng bắt đầu chuyển động theo sau Vũ Thiên Cơ tiến tới đống hoang tàn kia mà đi, không biết dưới nền đất kia rốt cuộc là có cái gì?

Nhưng mà sau khi qua một thời gian dài, lại cũng chỉ thấy một mình Vũ Thiên Cơ động thổ mà chui ra, những người khác thì chẳng khác gì ném đá vào biển rộng, không có một chút tiếng vang nào.

Thân hình đứng vào giữa hư không, ánh mắt Vũ Thiên Cơ lóe lên không chừng, giữa động phủ kia sát khí âm u lạnh lẽo thật mạnh mẽ, sau khi đi vào nếu không có bất diệt tinh quang hộ thể chỉ sợ rằng gã rất khó đi ra. Người đoạt được bảo vật kia xem ra là người cũng có thủ đoạn phi thường, không ngờ từ nơi khí âm sát trong địa cung Tôn giả chí tôn mà đoạt được dị bảo.

Nhìn xuống phía dưới lòng đất, Vũ Thiên Cơ thở dài một tiếng, những người theo sau hắn, chỉ sợ cũng lại đã bị chết hết tại bên trong rồi.

Hai tay giơ lên, nhiều điếm ánh sáng sao không ngừng lóe ra, phảng phất có bảy ngôi sao, ở nơi đó phát ra ánh sáng lóa mắt, trong đó điểm ánh sáng chói mắt bắn vào hai phương vị, trong đó một phương vị đúng là phía dưới thấp nhất nơi gã đang đứng, còn một phương bị khác là chỉ vào địa phương mà đám người Quân Mạc Tích vừa rồi đã đoạt được bảo vật.

Còn năm ngôi sao khác chậm rãi lưu chuyển, dường như nguyên nhân hai ngôi sao định trụ tinh quang mà động, cuối cùng, năm ngôi sao chỉ hướng năm phương vị, khiến cho Vũ Thiên Cơ thở dài một tiếng.

– Nếu là có thể tìm được tòa tôn phủ thứ ba, thì tòa thứ bốn cũng có thể dễ dàng tìm được.

Nói nhỏ một tiếng, bước chân Vũ Thiên Cơ bước ra biến mẩt không thấy gì nữa, gã đi theo một phương vị, thuận theo một ngôi sao ánh sáng chỉ dẫn mà đi, năm ngôi sao ánh sáng này chỉ phương hướng phương vị, rất có thể sẽ xuất hiện ba tỏa tôn phủ.

Sau khi Vũ Thiên Cơ rời khỏi, lại có không ít người tới vị trí này, trong đó có bọn Lâm Phong.

– Âm sát khí thật nặng nề. Lâm Phong nói nhỏ, nơi này sát khí tử thi thật nặng nề, vừa rồi lại đã phát sinh đại chiến, cũng không biết đã chết bao nhiêu người.

– Ta cảm giác đến hơi thờ đồng dạng, có lẽ nơi này là tòa phủ đệ Tôn giả chí tôn thứ hai đã bị phát hiện rồi.

Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng tụ, nhìn về đống hoang tàn nói: – Ở trong quá khứ mấy trăm năm, vào lúc có không ít người tiến vào Bí Cảnh, chẳng lẽ bọn họ đều không phát hiện phủ Tôn giả chí tôn này, chỉ cho đến hôm nay bọn họ mới phát hiện hay sao?

– Bên trong tối tăm đều có định số, có lẽ là Hoàng giả chủ nhân mộ địa muốn một ngàn năm sau đến hôm nay mới xuất thế, hoặc là chúng ta lúc này đây bước vào Bí Cảnh, nhất định có người có được kế thừa của bọn họ. Quân Mạc Tích nói nhỏ, thế giới võ đạo căn bản không thể nói rõ ràng, việc huyền diệu thường xuyên phát sinh. Một để quốc có khi trăm năm cô đơn, không có thiên tài xuất thế, lại có đôi khi thiên tài hội tụ tranh bá thiên hạ, ngôi sao chói mắt nhất kia quật khởi, nhất định có vô số sao băng rơi xuống đến phù trợ, những điều này đều là mệnh số.

– Đúng vậy, nói không chừng mộ Hoàng giả này lần này cũng muốn xuất thế. Hoàng Phủ Long cười ha hả nói, Lâm Phong không bình luận gì hắn chỉ nói: – Hy vọng là như vậy, chúng ta đi đến hai phương vị khác xem xem.

Dứt lời thân hình cả bốn người bay lên trời, nếu bốn tòa chí tôn phủ đệ là ở bốn phương vị thì đã xuất hiện hai cái phủ đệ rồi, như vậy hai phủ đệ chỉ tôn khác, nhất định là hai phương vị khác rồi, chỉ có điều vị trí cụ thể của nói thì tìm được cũng thật là khó khăn.

Tin tức chí tôn phủ đệ dần dần lưu truyền ra, rất nhiều người tiến vào trong Bí Cảnh đều biểt rồi, mặc dù người không biết được, cũng có thể ở giữa các cung điện phủ đệ, tìm được một tí bảo vật lợi hại, thậm chí không ít có thể dùng cho lĩnh ngộ ý chí tu luyện ý chí tinh túy, tinh thậm chí còn có cực ít người chiếm được ý nghĩa sâu xa tinh túy, tuy nhiên những người này chiếm được bảo vật, họ đều giấu diếm rất kín đáo, rất ít người biết được.

Chương 794: Ao máu hoang mạc.

Đám người hướng về phương hướng phía đông cuồn cuộn mà đi, lúc này, giữa một mảnh sa mạc màu vàng, Vũ Thiên Cơ đi lại trên mặt đất, ở trong tay gã nâng lên một sao bàn, có từng chùm, từng chùm ánh sáng sao lóe ra không chừng, chỉ dẫn cho gã đi về phía trước.

Vũ Thiên Cơ gã có được sao thể chất quỷ thần khó lường, lực trong cơ thể gã có thể cùng với sao hô ứng, gã tu luyện một loại công pháp hiếm thấy, cầm giữ thật nhiều những cái mà người khác coi là một loại năng lực kỳ lạ, được người ta coi là quỷ thần khó lường biết Thiên Cơ.

Nhưng chỉ có tự một mình gã hiểu, chân chính khí chất thiên cơ, loại tu vi này có thể nhìn trộm, mặc dù giữa tối tăm có được định số, có được thiên cơ. Người Đại Năng muốn nắm trong tay đại thần thông mới có thể lấy thủ đoạn thần thông dũng mãnh đi nhìn trộm, gã còn xa xa mới làm được điểm ấy, gã chỉ là dựa vào phương pháp sao khu động một số lực lượng tinh thần, để chỉ dẫn cho gã, để cho gã đi cảm thụ một đám thiên nhiên huyền diệu kia.

Tại đây giữa một mảnh sa mạc mênh mông màu vàng này, đại địa bị ánh mặt trời thiêu đốt có vè quá mức nóng cháy, thậm chí một luồng nhiệt khí không ngừng nhào lên. Không có đống hoang tàn, không có thi thể, thoạt nhìn dường như không có khả năng có di tích, nhưng mà Vũ Thiên Cơ lại rất nghiêm túc ở trong này lục lọi tìm kiếm, gã dùng sao bàn chỉ dẫn, gã mơ hồ có cảm giác, giữa mảnh sa mạc này nhất định sẽ có một cái gì.

– Ừ? Đúng lúc này phía trước xuất hiện một bóng người máu xám, người nọ dáng người gầy yếu, cả người lộ ra một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo.

– Chẳng lẽ là y? Đôi mắt Vũ Thiên Cơ bị kìm hãm, nghĩ tới cái người ở giữa đống hoang tàn kia, đoạt được bảo vật sau đó bay lên không mà đi, giống như chính là người này.

Chỉ thấy đạo thân ảnh kia dường như cũng cảm nhận được hình như có giống một cái gì, giữa đôi con ngươi âm u lạnh lẽo nhìn hướng tới bên này, hiện lên một nụ cười rét lạnh, nụ cười này khiến cho Vũ Thiên Cơ cảm thấy cả người chợt lạnh, nụ cười này nhìn thì như ôn hòa, nhưng lại lạnh đến tận xương tủy.

– Người này rất nguy hiểm, đích thực là một hạng người cực kỳ âm hiểm gian trá. Sao lưu chuyển trong con ngươi Vũ Thiên Cơ, chỉ sau một cái liếc mắt, phảng phất như đã nhìn thấu đối phương, đã thấy đối phương đến với gã cười nói: – Ngươi cũng tới đây tìm bảo?

– Ừ. Vũ Thiên Cơ gật đầu, bước chân tiếp tục bước ra phía trước.

– Rất tốt, không ngờ ngươi cũng cảm thấy, ta cho rằng tại đây, bên dưới mảnh thổ địa sa mạc này nhất định có xuất hiện trọng bảo, ngươi nhanh nhanh cố gắng đào bới đi. Người nọ dứt lời, tiếp tục đi về phía trước, khiến cho Vũ Thiên Cơ cười lạnh trong lòng, người này khuyên gã cố gắng đi tìm bảo, nhưng nếu là gã thật sự tìm được rồi, chỉ sợ sẽ trước tiên sẽ giết người mà đoạt bảo đi.

– Ngươi cũng thế. Vũ Thiên Cơ không thèm để ý cười, gã tiếp tục nâng sao bàn di động đi tới, nếu là thật sự tìm được bảo rồi cất giữ, gã không tin đối phương có thể cướp được từ tron tay gã.

– Hai kẻ ngu, lại muốn tìm bảo vật trong giữa mảnh hoang mạc này. Trong hư không có vài đạo thân ảnh ngự không bay qua, châm chọc nói.

Vũ Thiên Cơ căn bản không để ý tới, Đoàn Vô Nhai lại còn ngẩng đẩu lên thản nhiên cười với người đang châm chọc gã, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác âm u lạnh lẽo.

Giữa hoang mạc khô móng, yên tĩnh, không có nơi nào có người ở, rất nhiều người cũng chỉ là đi ngang qua rồi liển rời đi, có rất ít người dừng lại, cũng tựa như mấy người kia nói như vậy. Bọn họ không tin mảnh sa mạc này có nơi nào còn xuất hiện bảo vật, ít nhất phải là cái loại giống như đống hoang tàn vừa rồi, hoặc là khí tử thi rất nặng mới có khả năng, bọn họ tình nguyện đi đến những tòa tòa cung điện, họ tìm bảo vật ở trong đó.

Năm người Lâm Phong theo mặt đông mà đi, giờ phút này lại cũng tới mảnh sa mạc này.

– Nơi này nóng quá, phương hướng không có sai lầm, không ngờ lại chỉ là một mảnh sa mạc. Vân Phi Dương nói nhỏ một tiếng, nhiệt độ mảnh sa mạc này so với địa phương khác cao hơn rất nhiều.

– Sự xuất khác thường tất có yêu. Lâm Phong thản nhiên nói, bọn họ nghiên cứu vị trí phía dưới và hai vị trí chí tôn tôn phủ, địa phương xuất thế đối lập, mảnh hoang mạc này là một phương vị, không có sai.

– Vì sao ta cảm thấy rất hưng phấn. Trong con ngươi Hoàng Phủ Long mang theo những tia sáng kỳ dị, khiến ánh mắt người khác ngưng tụ, nhìn Hoàng Phủ Long hưng phấn, ở giữa mảnh hoang mạc này không ngờ gã lại cảm giác thấy hưng phấn.

– Ngươi cảm thấy có điều gì dị thường sao? Lâm Phong hỏi Hoàng Phủ Long.

– Chúng ta xuống đi. Hào quang trong mắt Hoàng Phủ Long càng ngày càng thịnh, nhưng lại có vài phần ý nóng cháy, rất hưng phấn, máu của gã dường như có một loại cảm giác đang dần dần thiêu đốt.

Bước chân bước xuống đạp lên trên mặt đất, thân hình của Hoàng Phủ Long trong nháy mắt hiện ra tại trên mặt đất.

Đám người nhìn thấy động tác của Hoàng Phủ Long, đôi mắt đều ngưng tụ lại, đi theo Hoàng Phủ Long bọn họ cùng nhau đi xuống, bọn họ thậm chí còn liếc nhau một cái, Hoàng Phủ Long chẳng lẽ gã thật sự cảm ứng được cái gì?

– Như thế nào đây? Lâm Phong lại hỏi Hoàng Phủ Long một tiếng

– Đúng vậy, là loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt rồi, rất hưng phấn, máu của ta giống như sôi trào. Trong con ngươi Hoàng Phủ Long đại phóng ra những tia sáng kỳ dị, bước chân mạnh mẽ bước ra, không ngờ gã chạy như điên trong sa mạc, gã dường như nghe được điều gì từ trái tim đại địa đang nhảy nhót, một loại cảm giác kỳ diệu, trên người của gã có môt loại huyết khí mãnh liệt đang tràn ngập.

Đám người đều ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới Hoàng Phủ Long lại có loại cảm giác này, chẳng lẽ phủ đệ chí tôn Tôn giả thật sự tại đây, tại dưới nền đất mảnh sa mạc này?

Thân thể lóe ra, cả đám bọn họ đều theo sát thân thể của Hoàng Phủ Long mà đi, rốt cục chạy quanh quẩn hồi lâu Hoàng Phủ Long cũng dừng lại, giờ phút này coi như cả người gã máu đều cháy đốt, trên mặt một mảnh đỏ thẫm, trên người mơ hồ như có lực lượng huyết mạch lưu chuyển.

– Chính là loại cảm giác này, chính là ở trong này. Thân thể của Hoàng Phủ Long trong lúc đó phóng lên cao, rồi lập tức đột nhiên rơi đập xuống đất, ầm một tiếng nổ, trên sa mạc cát vàng quay cuồng bắn ra bốn phía, Hoàng Phủ Long cả người điên cuồng nhảy vảo trong lòng đất.

– Gầm. Một tiếng gầm giận dữ truyền ra, đó là thanh âm của Hoàng Phủ Long, lập tức ầm vang một tiếng nổ lớn, khắp mặt đất chấn động, nơi sa mạc đang run rẩy, Lâm Phong và đám người chỉ nghe được một tiếng vang răng rắc truyền ra, phảng phất giống như có một cái gì đang vỡ vụn.

– Oanh! Cát vàng cuồn cuộn bay múa đầy trời, hướng tới không trung phóng lên, cả phiến thiên địa toàn bộ đều là cát vàng, dường như cát bụi gió lốc đều ngưng tụ lại, mà nơi mặt đất vừa rồi Hoàng Phủ Long mới nhảy vào xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn, cát vàng điên cuồng bị lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, có từng đạo ánh sáng huyết khí cũng xông lên tận trời.

– Huyết khí, thật cường đại huyết khí. Lâm Phong và đám người đi đến phía bên này, bon họ nhìn thấy lốc xoáy kia thì đôi mắt run lên, lập tức bọn họ nhìn thấy ở chỗ sâu trong đại địa như có một ao máu, màu vàng óng ánh tràn ngập, lực lượng vô cùng mênh mông.

– Thật sự tìm được rồi. Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, cảm giác của Hoàng Phủ Long thật đúng, gã thật sự tìm được rồi, trong ao máu tràn ngập lực lượng xuất ra thật đáng sợ, đó là lực lượng huyết mạch hùng mạnh.

Bước vào cảnh giới Tôn giả, có thể ngưng tụ huyết khí hóa thành huyết mạch, lực lượng huyết mạch cực kỳ hùng mạnh có thể lưu truyền xuống, mà tứ đại Tôn giả bên dưới Vương giả chính là chí tôn Tôn giả hùng mạnh vô cùng, huyết mạch của bọn họ lại dũng mãnh vô cùng. Nếu như bọn họ nguyện ý, bon họ có thể đem lực lượng huyết mạch của mình hóa thành một ao máu, để cho huyết mạch lực lượng của mình lưu truyền xuống, chỉ có điều, có rất ít tôn giả làm như vậy, đều chết hết, còn lưu lại lực lượng huyết mạch làm gì?

Nhưng mà vị chí tôn Tôn giả này dường như đã đúng là làm như vậy, vào lúc tử vong là lúc ngài đem máu của mình hóa thành huyết mạch lưu truyền xuống dưới, mai táng ở dưới nền đất sa mạc.

Hơn nữa, luồng huyết mạch này cực kỳ cuồng bạo, nóng cháy như thể là huyết dịch của rồng, khiến cho đám người Lâm Phong ám đạo nói chuyện với nhau, khó trách khắp sa mạc có nhiệt nóng cháy dữ dội như vậy, hóa ra ở trong này có một lực lượng huyết mạch cường đại như vậy, ảnh hưởng tới khắp hoang mạc.

Bốn người nhìn thoáng qua lẫn nhau, lập tức mọi người đều minh bạch ý nghĩ của đối phương, không cần nhiều lời, bốn đạo thân ảnh lóe ra đứng vào trong giữa hư không, thủ hộ cho mảnh ao máu này.

Nếu Hoàng Phủ Long và lực lượng huyết mạch này hữu duyên, như vậy thì cơ duyên này thuộc về gã, mà ở trong đó gã dẫn phát động tĩnh cường đại như vây, chỉ sợ rất nhanh sẽ hấp dẫn cường nhân đến.

Rất nhanh, liền có một bóng dáng lóe ra, thân ảnh này bốn người đều biết, đó rõ ràng là Vũ Thiên Cơ, bọn họ không nghỉ tới là y cũng tới nơi này.

Vũ Thiên Cơ cũng sửng sốt, y có chút kinh ngạc, không ngờ là bọn Lâm Phong cũng phát hiện ra nơi này.

– Sao lại thế này? Vũ Thiên Cơ nhìn thoáng qua mảnh huyết khí khủng bố kia, hỏi.

– Là Hoàng Phủ Long phát hiện đấy, hắn đang ở đó kế thừa huyết mạch lực lượng. Lâm Phong nói với Vũ Thiên Cơ: – Vũ Thiên Cơ thủ hộ cho Hoàng Phủ Long .

Ánh mắt của Vũ Thiên Cơ lập tức lóe ra, gật gật đầu nói: – Được.

Bước chân bước ra, Vũ Thiên Cơ cùng với đám người Lâm Phong đi vào cùng với nhau, ánh mắt Hoàng Phủ Long nhìn thật sâu liếc mắt một cái, lại là người của Thiên Tuyền Phong, chẳng lẽ là Thiên Tuyền Phong này nhất định quật khởi, là định mệnh đã xác định đấy hay sao?

– Hy vọng lúc này đây, Thiên Trì ta có thể hưng thịnh. Vũ Thiên Cơ nhìn thoáng qua trên trời cao, dường như gã muốn thăm dò thiên cơ.

Chương 795: Ai dám động thủ.

Hoang mạc gió xoáy cuồn cuộn bốc lên tận trời, trong giữa luồng gió xoáy này còn mang theo một cỗ huyết khí đáng sợ, cực kỳ mãnh liệt, mặc dù là ở những nơi cực kỳ xa xôi, nhưng đám người đều có thể nhìn thấy hiện tượng dị thường này.

– Người này quá vọng động rồi, động tĩnh lớn đến như vậy, thật không hay ho gì. Lâm Phong đối với Hoàng Phủ Long cũng không nói gì, đầu tên này thật không thể nào dễ dùng, phát hiện bảo vật thì người ta phải lén lén lút lút, vậy mà không ngờ gã lại làm ra động tĩnh lớn như thế này. Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Lâm Phong liến nhìn thấy từng đạo, từng đạo bóng dáng đều là nhanh chóng lóe ra hướng về phía bên này, hiển nhiên là bọn họ đã bị hiện tượng dị thường này hấp dẫn mà tới đây.

Lúc này, chỉ thấy có một người trên thân người lộ ra một luồng khí âm u lạnh lẽo, gã khoác trường bào màu xám chậm rãi đi đến, khi thời điểm gã tới bên này ánh, mắt của gã đột nhiên hơi hơi cứng đờ.

Đồng dạng ánh mắt của Lâm Phong cũng cứng đờ, lập tức một luồng ánh sáng sắc bén lạnh lẽo đáng sợ hiện lên trong đôi mắt Lâm Phong, sát phạt khí cuồn cuộn chuyển động bốc lên.

– Thật là đúng dịp, không nghĩ rằng sau khi ngươi nhập ma, còn có thể khôi phục được như lúc ban đầu, không hổ là ta vẫn đánh giá tốt về ngươi. Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, nụ cười này thoạt nhìn thì vẫn giống với lúc trước, nó vô hại với cả người lẫn vật, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết hòa đồng chỉ, có điều khí âm u lạnh lẽo trên người y thì đã mất đi cái dịu dàng của ngày trước.

– Ừ, thật là khéo. Trên người của Lâm Phong tràn ngập sát ý, kiếm khí tung hoành gào thét càng ngày càng mãnh liệt, nếu là xem trong đám tất cả những kẻ thù hắn muốn giết nhất là ai, thì đó chính là Đoàn Vô Nhai, Đoàn Vô Nhai sẽ xếp ở vị trí hạng nhất không thể nghi ngờ.

Tất cả âm mưu, đều do một tay Đoàn Vô Nhai bày ra.

Lâm Phong, ngươi cũng không nên hận ta nhiều như vậy, ngươi phải biết rằng, nếu như không có ta có lẽ cũng sẽ không có ngươi ngày hôm nay, ta vẫn mong ngươi trưởng thành lên, tuy rằng trong lúc không ít người đã chết, nhưng ít ra thì ngươi cũng đã hùng mạnh như hiện nay, mà ta thì cũng đã nhận được những thứ mà ta muốn, ta và ngươi đại khái vẫn có thể tiếp tục liên kết, xưng bá Càn Vực. Đoàn Vô Nhai dường như không để ý đến sát ý của Lâm Phong, nhợt nhạt cười nói.

– Đối với ngươi ta chi có một ý niệm trong đầu. Bước chân Lâm Phong chậm rãi bước ra, kiếm khí ngút trời: – Đó là! Giết.

Kiếm khí cuồn cuộn rít gào, một kiếm Lâm Phong chém ra, kiếm khí ngút trời.Nguồn truyện audio

– Lâm Phong, cẩn thận y cũng giống như các ngươi, chiếm được bảo vật của tứ đại Tôn giả. Vũ Thiên Cơ không nghĩ tới Lâm Phong và người này có thù hận lớn đến như thế, không khỏi không nhắc nhỏ một tiếng.

– Thiên phú của ngươi quả nhiên đáng sợ, ngươi trường thành đên mức làm cho trong lòng ta kinh sợ. Đoàn Vô Nhai cảm nhận được kiếm khí chém tới kia nói nhỏ một tiếng, trên người y một luồng khí âm u lạnh lẽo điên cuồng đập ra, trong tay y xuất hiện âm sát hồ lô, Đoàn Vô Nhai hướng vào trong đó đánh ra một chưởng, lập tức một luồng âm khí cuồng mãnh đáng sợ đánh về phía Lâm Phong, lạnh đến mức tận cùng, kiếm khí hùng mạnh này đếu bị ăn mòn rơi xuống, hết thảy tất cả đều hóa thành tịch diệt.

Đôi mắt của Lâm Phong ngưng tụ, khí ăn mòn này thật đáng sợ Đoàn Vô Nhai không ngờ cũng đã chiếm được bảo vật của chí tôn Tôn giả.

Uống máu kiếm xuất hiện, huyết khí tung hoành, kiếm khí vũ động, lập tức trước mặt Lâm Phong xuất hiện từng màn, từng màn kiếm đáng sợ xoắn giết về phía trước, khí cực âm oanh ở phía trên màn kiếm kia, nhưng lại xuất hiện tiếng vang ầm vang, kiếm khí lại một lần nữa bị ăn mòn rơi xuống, làm cho lòng người kinh sợ.

– Ta đến đây. Quang hoa màu vàng nở rộ chói mắt, chỉ thấy hai chiếc cánh chim màu vàng rực rỡ bao bọc thân thể Quân Mạc Tích vào trong đó, cả người gã trực tiếp phá vỡ âm sát khí đáng sợ kia, kim quang lóe ra tróc thẳng vào đầu của Đoàn Vô Nhai.

– Ngươi cũng có dị bảo. Đoàn Vô Nhai cả kinh, chỉ thấy màu vàng quang hoa cắt nhỏ những luồng khí âm sát, mà thân thể của Đoàn Vô Nhai thì lại theo một luồng khí âm sát quay cuồng hiện ra tại một nơi khác, y vẫn nhìn chằm chằm vào người của Lâm Phong.

Ông… Chuông cổ tấu vang, chỉ thấy một chiếc chuông cổ thật lớn hướng tới Đoàn Vô Nhai mà chụp xuống, lậpt ức Đoàn Vô Nhai cảm thấy cả người cứng đờ, khí âm sát trên người y phiêu động, tất cả đều giống như bị tiếng chuông này giữ chặt lại.

– Giết! Hàng nghìn hàng vạn kiếm khí điên cuồng gào thét giận dữ hướng tới Đoàn Vô Nhai mà chém giết, kiếm khí khủng bố này phảng phất giống như muốn đem cả người Đoàn Vô Nhai cắn nuốt sạch.

Đôi mắt cứng đờ, sự mạnh mẽ của Lâm Phong khiến cho Đoàn Vô Nhai vô cùng run sợ, hắn chỉ tùy ý phát ra một kiếm mà có thể đáng sợ như thế, nếu mà y không có được chí tôn hồ lô, y gặp phải Lâm Phong chỉ sợ y sẽ bị giết chết.

– Đi. Một chưởng dừng ở trong âm sát hồ lô, một luống khí âm u lạnh lẽo xoáy lốc ra bao phủ toàn bộ kiếm khí kia, nuốt vào trong miệng hồ lô, nhìn thấy Lâm Phong một kiếm chém giết qua, Đoàn Vô Nhai lại đánh ra một chưởng, âm sát khí điên cuồng từ giữa hồ lô phun ra, tràn ngập khoảng không ăn mòn hết thảy.

Kiếm trong tay Lâm Phong điên cuồng vũ động, cửu trọng kiếm mạc xuất hiện, đã ngăn cản được toàn bộ luồng khí âm sát này.

– Lâm Phong, sau này còn gặp lại. Một giọng nói từ ở rất xa truyền đến, lập tức Lâm Phong đã nhìn thấy Đoàn Vô Nhai ngồi ở trong hồ lô phóng đại, nhanh chóng bay đi.

Nhìn thân ảnh Đoàn Vô Nhai biến mất trong giây lát, trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên từng đạo hàn quang, thật là lợi hại hồ lô, hắn không ngờ đã không thể giết được Đoàn Vô Nhai.

Kim quang lóe ra, Quân Mạc Tích trở lại bên người Lâm Phong, cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi xa kia, nói: – Hồ lô kia thật là khủng khiếp, dường như so với trường bào của ta còn muốn lợi hại hơn, có thể công lại cũng có thể phòng, hơn nữa lại cực kỳ âm u lạnh lẽo.

– Các ngươi ở tòa phủ đệ thứ nhất chiếm được hai kiện bảo vật, mà y ở đây là phủ đệ của tôn giả thứ hai, chiếm được một kiện bảo vật hồ lô kia, bởi vậy uy lực của hồ lô mạnh hơn đã ở trong tình lý. Vũ Thiên Cơ cất tiếng nói, kỳ thật gã không biết bọn Lâm Phong chiếm được ba kiện bảo vật.

Đám người Lâm Phong thoải mái, chí tôn Tôn giả dũng mãnh, chỉ sợ một người có thể lật tung bất luận cái thế lực cường đại nào ở Càn Vực này, bảo vật của các ngài, sao có thể không lợi hại.

– Y quả nhiên vẫn là âm hiểm như trước. Trong mắt Lâm Phong vẫn lộ ra ánh sáng lạnh lùng như trước, một kích Đoàn Vô Nhai liền lui, nhìn đến tình hình không thuận lợi y không tiếp tục ham chiến một chút nào, trực tiếp rời đi, cực kỳ cẩn thận, âm hiểm, nhưng thật ra không có thay đổi.

Càng ngày càng có nhiều cường nhân tới khu vực này, nhìn thấy ao nước huyết mạch bên dưới lốc xoáy sa mạc kia, trong mắt mọi người đều xuất hiện một vẻ tham lam. Trọng bảo, bên trong nhất định có trọng bảo xuất thế, tại ao máu này đều là cực kỳ lợi hại, tràn ngập huyết mạch lực lượng, rất đáng sợ.

– Nếu là có thể đi vào tẩy rửa một phen, tuyệt đối sẽ được đến một chỗ tốt thật lớn, rất nhiều người trong lòng nghĩ như thế. Tôn giả dũng mãnh lấy lực lượng huyết mạch hóa thành ao máu, cho dù có không hợp với thể chất của bọn họ thì cũng có thể tăng cường khí lực, làm cho bọn họ đối với loại huyết mạch vốn có này sinh ra một lực hấp dẫn.

Vừa rồi những người nghĩ rằng bên dưới sa mạc ngầm không có khả năng có bảo vật, đám người về tới đây nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng phải ngạc nhiên một trận, lại thật sự vẫn xuất hiện bảo vật.

Lâm Phong hướng về phía ao máu nhìn thoáng qua, thân thể Hoàng Phủ Long đã hoàn toàn không có ở trong ao máu nữa, trải qua huyết mạch tẩy rửa, cảnh tượng này khiến cho hắn không thể không nghĩ tới, chính mình cũng đã từng từ trong một ao máu hấp thu qua, Tử Xà, Tôn Yêu, hóa thành huyết trì, tuy nhiên lực lượng kia so với luồng lực lượng này phải kém hơn rất nhiều.

Huyết trì ngày xưa là ở trong thạch động, trải qua lực lượng huyết mạch ngàn năm, đã phát huy rất nhiều, nên đã trở nên yếu đi không ít, mà ao máu này lại tựa hồ như bị vị chí tôn Tôn giả kia phong ấn chặt, thằng đến vừa rồi Đại Hại Trùng mới cảm nhận được phong ấn mà phá vỡ nó đi. Hơn nữa, bản thân thực lực tôn giả dũng mãnh khôn cùng, huyết mạch lực lượng cũng không có tiết ra ngoài, có lẽ đây là chỗ chênh lệch.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, nếu là lúc trước hắn có được mạnh như hiện tại, không phải là dựa vào Võ Hồn cắn nuốt mà trực tiếp hấp thu, không biết sẽ mạnh hơn biết bao nhiêu, hiệu quả mãnh liệt hơn biết bao nhiêu.

Lúc này, Lâm Phong cũng muốn nhảy vào trong giữa ao máu kia để trải qua tẩy rửa, đương nhiên đây chỉ là một loại kích động, hắn không có khả năng lúc này vào quấy rầy Hoàng Phủ Long, về phần tại sao có sự kích động này, đó là vì Võ Hồn của hắn.

Cường nhân tụ tập tới càng ngày càng nhiều, ánh sáng tham lam trong mắt đám người càng ngày càng thịnh, thời điểm ít người bọn họ không dám động thủ, đồ vật trên người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương tựa hồ như cũng rất cường đại, lại còn có Lâm Phong, thực lực vừa rồi bùng ra rất khùng bố, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nếu có nhiều người thì lại khác, liên kết lại liền có cơ hội.

Lúc này, có một người nhìn đám người cất tiếng nói: – Chư vị trong ao máu này ẩn chứa huyết mạch cực kỳ hùng mạnh, nếu chúng ta có thể được tẩy rửa, đắm chìm trong ao này, nhất định sẽ có được một thiên đại ưu đãi, bây giờ chúng ta cùng nhau động thủ, chém giết những người này, sau đó cùng nhau chia sẻ ao máu này.

Xì… Lời của gã vừa dứt, bon họ liền nhìn thấy một đạo huyết sắc kiếm quang hướng về gã mà chém giết, để cho Đoàn Vô Nhai bỏ chạy mất, tức giận của Lâm Phong còn chưa được giải tỏa, người này lại dám làm chim đầu đàn. Hắn, một kiếm liền trực tiếp chém ra, một kích nén giận, kiếm khí đi nhanh như chớp điện.

Đồng tử người nọ mạnh mẽ co rút lại, gã cuồng quýt oanh ra một chưởng, nhưng chưởng này lại không có một chút tơ hào tác dụng nào. Kiếm của Lâm Phong dữ dội, hùng mạnh, một kiếm xuyên thẳng qua yết hầu, đôi mắt người nọ mở to, mới vừa rồi gã còn mơ tưởng được tắm rửa trong ao máu, giờ phút này đã trở thành một cái người chết.

– Ai dám động thủ, giết. Lâm Phong tức giận quát lên, sát ý linh hoạt sắc bén, ai dám ra tay giết không tha, không độc không chấn áp được những người này.truyện ma

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)