1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 110 [Chương 546 đến 550]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 110 [Chương 546 đến 550]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 546: Lấy Oán Trả Ơn

Viên Liệt, dưới một kích của Lâm Phong đã trờ thành một người lửa, đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa.

Đám người kia khiếp sợ nhìn cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt, trong lòng đều rất run sợ, Viên Liệt, rất thiên tài.

Vì sao lại xuất hiện thanh niên này, rõ ràng chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng một, lại lấy thực lực mãnh liệt áp chế Viên Liệt, giống như thần lửa từ trên trời giáng xuống, uy vũ hống hách, cả người đều tắm trong lửa, hống hách vô cùng.

Người của Viên gia đều ngẩn cả ra, tại sao lại có thể như thế, Hoắc gia, lại vẫn có thanh niên có thể đánh bại được Viên Liệt, hơn nữa, dám động thủ giết chết Viên Liệt.

Toàn bộ người trong Hoắc gia đều vô cùng khiếp sợ, người thanh niên vừa rồi đã được Lâm Phong cứu kia, sắc mặt ửng hồng, hắn kích động vô cùng, nếu hắn cũng có được loại sức mạnh như thế này thì sao só thể khiến cho Hoắc gia, khiến cho Thi Vận bị khi nhục, xem ra hắn thực sự không xứng với Thi Vận, Lâm Phong, tên này mới có tư cách.

– Hắn che dấu thực lực.

Bống nhiên anh em Hoắc Cửu Dương và Hoắc Vân trong lòng đều run lên, rất hiển nhiên là Lâm Phong che dấu thực lực tu vi, rõ ràng là hắn có chiến lực của Huyền Vũ cảnh tầng bốn, làm sao lại có thể chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng một, Lâm Phong nhất định là có tu luyện bí pháp gì đó làm cho bọn họ nhìn nhầm, hắn đã đem tu vi của mình che dấu đi.

– Hắn làm sao lại có thể mạnh như vậy.

Săc mặt Hoắc Vân cứng ngắc thật khó coi, ả vẫn rất xấu hổ và nhục nhã trước mặt Lâm Phong, thậm chí đã từng muốn ra tay với Lâm Phong, nhưng giờ phút này, khi thấy Lâm Phong đã hoàn toàn áp chế Viên Liệt thì nàng biết, nàng không phải là đối thủ của Lâm Phong, nếu lấy thực lực của Lâm Phong đang tỏa ra trong lúc này thì hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết nàng.

– Ngươi dám động thù, ngươi thật không sợ gặp phải Viên Đồng trả thù sao?

Viên Liệt mãnh liệt quát ra một tiếng chói tai, cả người hắn đang bốc cháy lên, rất thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất đinh sẽ bị ngọn lửa đốt cháy, nguyên lực hết, tất sẽ chết.

– Ta nói rồi, Viên Đồng, ta chưa từng nghe qua.

Từ trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng nói rất hống hách, thân thể hắn lại một lần nữa tiếp tục ép xuống, tiếng vang ầm ầm truyền ra, mặt đất lại tiếp tục nứt ra, toàn bộ một nửa người của Viên Liệt đã bị chôn trong lòng đất.

– Bỏ Viên Liệt ra.

Lúc này người của Viên gia lao đến, một đám khí chân nguyên bùng ra, nếu cứ tiếp tục như thế này Viên Liệt sẽ bị Lâm Phong giết chết.

– Cút!

Lâm Phong mở miệng ra, một ngọn lửa chân nguyên lực từ trong miệng của hắn phun ra nhưng lại hóa ra những ngọn hỏa xà cuồng bạo múa may trong hư không, toàn bộ đều nóng cháy, đều là thiêu đốt, đốt giết hết tất cả.

A…!

Chỉ trong nháy mắt có mấy người đã bị ngọn lửa này bao phủ, thân thể trong nháy mắt cháy lên, chân nguyên lực không chống cự được, trên người trực tiếp bị đốt cháy, vô cùng thống khổ.

– Ngươi có thể biết tu vi của Viên Đồng, ông ta là cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng sáu, sắp tham gia đại hội Tuyết Vực, đây là ngươi đang muốn chết, hiện nay dừng lại hãy còn kịp.

Viên Liệt giống như là đang phát điên hét lên liên tục, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ chết, sự sợ hãi đang không ngừng lan tràn ra, hắn thật không ngờ hôm nay đến Hoắc gia lại gặp phải Lâm Phong, một cường nhân hống hách đến loại này, khhông những chỉ có thực lực mạnh hơn hắn, hơn nữa còn dám động thủ giết hắn, giết người của Viên gia.

– Quên nói cho ngươi biết, ta cũng đi tham dự đại hội Tuyết Vực đấy.

Một giọng nói chui vào trong tai của Viên Liệt, Viên Liệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy khóe miệng của Lâm Phong chứa một nụ cười lạnh như băng, nụ cười sát phạt, hắn thì thào nói nhỏ:

– Cho nên, tham dự đại hội Tuyết Vực thì có gì đáng để ngươi khoe khoang, để ngươi kiêu ngạo, chết đi.

Giọng nói thốt ra, vô cùng vô tận lửa thái dương hạ xuống trên người của Lâm Phong, rồi lập tức theo thân thể của Lâm Phong áp lên trên người của Viên Liệt, tiếng lửa cháy ong ong truyền ra, cuối cùng Viên Liệt không còn chống đỡ được nữa, chân nguyên lực cuối cũng không còn ngăn được lửa thái dương.

A…!

Tiếng kêu thê thảm phát ra từ trong miệng của Viên Liệt, vô cùng thống khổ bao quanh hắn, dày vò hắn.

– Ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta cũng xem mạng của ngươi như chó lợn.

Lâm Phong khẽ quát, bàn tay nâng lên lại lập tức đột nhiên hạ xuống, một tiếng vang ầm ầm truyền ra, cả người Viên Liệt đã trở thành một ngọn lửa trực tiếp chìm vào trong lòng đất, biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn có tiếng kêu thảm thiết từ trong lòng đất truyền ra.

Trên mặt đất, xuất hiện một cái hố thật lớn, nhìn thấy mà ghê cả người.

Sau một lúc lâu tiếng kêu hoàn toàn không còn nữa, Lâm Phong đứng trên mặt đất, ngọn lửa vẫn như trước sáng rực ở trên người không ngừng lưu chuyển, ánh hào quang thái dương không ngừng chiếu rọi trên người của hắn vô cùng chói lọi, ánh sáng lóa mắt, hắn giống như là con trai của mặt trời, được mặt trời yêu thương sủng ái.

– Thật đáng sợ.

Trong lòng đám người rung động đến tột đỉnh, vừa rồi Viên Liệt tới Hoắc gia đã hống hách bừa bãi đến bực nào, nói giết ai thì giết, nhưng Lâm Phong xuất hiện, chấm dứt lực lượng bá đạo gạt bỏ hắn, không thể ngăn cản.

Nhìn người thanh niên còn đang đứng trên mặt đất kia, bọn họ giống như là còn đang trong cơn mê, quá mức khiếp sợ, giống như là vừa trải qua một cơn ác mộng.

– Phù.ù…!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Dường như qua thật lâu sau mới có được một tiếng thở bật ra, đám người đó nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt không ngừng chuyển động, Lâm Phong lần này giết chết Viên Liệt nhất định sẽ chọc giận Viên gia, chỉ sợ rằng rất nhanh Viên Đồng sẽ đến giết bọn họ.

Đến lúc đó Hoắc gia, ai có thể đủ để chống đỡ lực lượng hống hách hùng mạnh của Viên Đồng.

-Ngươi giết người Viên gia ta, ngươi giết Viên Liệt,

Viên Đồng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Một thân ảnh với cánh tay vừa rồi bị Lâm Phong đốt cháy, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, Lâm Phong, người này nhất định phải chết mới có thể giải được mối hận trong lòng của Viên gia, người Viên gia phải chém hắn thành trăm mảnh.

– Có lẽ như thế, nhưng ít ra là ngươi không được nhìn thấy rồi.

Lâm Phong quát to, bàn tay rung lên, lập tức một dòng lửa mặt trời bùng ra trực tiếp bao phủ thân thể của hắn, ngọn lửa giống như tằm ăn lên, cuối cùng nuốt cả người hắn vào trong giữa ngọn lửa.

Giết, Lâm Phong, giết người Viên gia, giống như vừa rồi Viên Liệt giết người của Hoắc gia.

Đám người của Hoắc gia tay nắm chặt thành nắm đấm, những thanh niên này cảm giác như khí huyết đang sôi trào, đây mới là điều mà họ muốn nhìn thấy, đáng tiếc, Lâm Phong không phải là người của Hoắc gia bọn họ, nếu như Lâm Phong là người của Hoắc gia thì thật tốt, hắn sẽ giết sạch bọn súc sinh Viên gia.

Tuy nhiên lại cũng có những ánh mắt không tốt nhìn Lâm Phong, đó chính là hai người, Hoắc lão nhị và Hoắc Vân.

– Đủ rồi.

Lúc này Hoắc lão nhị cũng không còn chịu đựng được nữa, lão ta quát to lên một tiếng.

Lâm Phong chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Hoắc lão nhị, lạnh lùng nói:

– Là ngươi đang nói chuyện với ta?

– Không phải nói chuyện với ngươi thì ta nói chuyện với ai, ngươi giết người của Viên gia, Viên gia đến báo thù ngươi có chịu trách nhiệm được không?

Hoắc lão nhị căm tức nhin Lâm Phong, Lâm Phong bá đạo như thế, Viên Đồng đánh tới đây, bọn họ ai có thể ngăn cản được.

– Ta giết người của Viên gia, liên quan gì đến ngươi, cũng không liên quan gì đến Hoắc gia nhà ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

– Ngươi là ngưới cầm lái của Hoắc gia, nhìn thấy người trong gia tộc bị giết, ta đã giết đối thủ của ngươi vậy mà ngươi lại quát lên với ta, thật là buồn cười, buồn cười đến cực điểm.

Ánh mắt mọi người trong Hoắc gia cũng đều nhìn cứng cả vào đó, nhị gia của bọn họ đúng là đã quát Lâm Phong, vừa rồi Lâm Phong đã ra tay chính là vì ngăn cản Viên Liệt giết người của Hoắc gia.

– Ngươi thì biết cái gì, thực lực Viên Đồng mạnh mẽ ai có thể chống đỡ nổi, ngươi sao lại lại đây hại chểt người của Hoắc gia ta, ngươi muốn chết thì ngươi tự đi tìm đường mà chết, sao lại làm liên lụy đến người của Hoắc gia.

Hoắc Vân bước ra, chỉ tay vào Lâm Phong quát lớn, ả giống như một người đàn bà chanh chua, rất chanh chua.

Lâm Phong mỉm cười lạnh nhạt nói:

– Xem ra ta cũng phải giống như người của Hoắc gia các ngươi, nhìn người của gia tộc mình bị giết chết một cách nhục nhã thì mới đúng.

Lâm Phong châm chọc nói khiến cho mọi người trong Hoắc gia ánh mắt đều cứng ngắc lại, nghe ý tứ của Hoắc Vân thì hình như đúng là như thế, hẳn là để cho Viên Liệt làm nhục một đám người của Hoắc gia, sau đó giết đi một đám cũng không được ngăn cản.

– Vậy cũng không có quan hệ gì đến ngươi.

Hoắc Vân nhìn thấy rất nhiều người nhìn mình chằm chằm thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

– Là không có quan hệ gì tới ta, nhưng ta giết người thì có quan hệ gì tới ngươi, ta giết người của Viên gia chỉ là vì Thi Vận mà thôi, ngươi cho là ta là vì người của Hoắc gia hay là vì ngươi, ngay cả ngươi mà cũng muốn?

Lâm Phong thấp giọng nói trong giọng nói mang theo mấy phần châm chọc.

Sắc mặt Hoắc Vân bỗng nhiên âm trầm nói:

– Một khi đã như vậy thì ngươi cút ngay đi, cút ngay đến Viên gia mà nhận tội.

– Vì loại người như ngươi ta đi Viên gia nhận tội sao?

Lâm Phong có cảm giác giống như một con tinh tinh.

Hoắc Vân xoay người lại nhìn về phía Hoắc Cửu Dương, nói:

– Đại bá theo cách nhìn của cháu, bắt ngay lấy người này, sau đó mang đến Viên gia, đồng thời cũng đem luôn Thi Vận muội muội cùng đi, chỉ có như thế mới có thể tránh cho Hoắc gia thoát khỏi lửa giận của Viên Đồng, chúng ta chỉ có cách làm như vậy.

– Vân tỷ.

Hoắc Thi Vận nghe được Hoắc Vân nói như thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi, sắc mặt một đám người của Hoắc gia cũng cực kỳ khó coi, đây gọi là đạo lý gì? Lâm Phong giúp Hoắc gia, bọn họ vẫn còn phải bắt đem đi Viên gia.

– Vì Hoắc gia, chúng ta nhất định phải làm như vậy.

Hoắc Vân đột nhiên dường như rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng bỗng nhiên Hoắc Cửu Dương nhìn nàng, ánh mắt cũng rất khó coi.

– Đại ca, Hoắc Vân nói không sai, hiện tại chúng ta dường như là chỉ có cách làm như vậy mới có thể giải thoát được tai họa cho Hoắc gia, thủ đoạn của Viên Đồng huynh cũng thấy rõ ràng rồi, hơn nữa hắn lại còn tham gia đại hội Tuyết Vực, được đế quốc coi trọng, chúng ta không thể trêu vào.

Hoắc lão nhị cũng mở miệng nói.

Chương 547: Ngươi Tính Toán Thế Nào?

Ý tứ của Hoắc lão nhị và Hoắc Vân là, bọn họ không thể trêu vào Viên Đồng nên muốn bắt Lâm Phong phải đi chịu chết, để tiêu trừ đi lửa giận của Viên Đồng.

– Phụ thân.

Hoắc Thi Vận bỗng nhiên nhìn Cửu Dương, trong ánh mắt của nàng mang theo thật nhiều hy vọng, nàng hy vọng phụ thân nàng không giống như nhị thúc và Hoắc Vân, hai người bọn họ thì thực sự là quá vô liêm sỉ rồi.

– Thi Vận, nàng không cần phải nói.

Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói, trong khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng, bọn họ lại định bắt hắn đưa đi Viên gia?

Buồn cười, thật sự là quá buồn cười.

Hắn quay người lại nhìn Hoắc lão nhị và Hoắc Vân, trong khóe mắt của Lâm Phong lộ ra một vẻ tà ác, lạnh lùng:

– Bắt ta đưa đi Viên gia đền tội, trong các ngươi, ai sẽ tới bắt ta?

Dứt lời, bước chân của Lâm Phong bước ra, môt tia lãnh ý trên thân người của hắn phóng thích ra, lạnh đến tận xương.

Thân thể Hoắc Vân bỗng nhiên cứng đờ, ả nhìn Lâm Phong chằm chằm, lạnh lùng nói:

– Ngươi muốn làm gì?

– Ta muốn làm gì ư?

Lâm Phong cười lạnh lùng:

– Ta muốn nói cho ngươi biết, ta không phải là nô lệ của Hoắc gia, ta giúp người Hoắc gia giết người, hiện tại ngươi lại nói muốn bắt ta đi đến Viên gia chịu chết, ngươi nói xem, ta nên làm như thế nào?

Bước chân của Hoắc Vân lui về phía sau, đôi mắt ả vẫn cảnh giác nhìn Lâm Phong chằm chằm.

– Đừng cho là ta sẽ giết, chỉ có điều người của Viên gia, với mặt mũi của ngươi thật sự làm cho người ta rất chán ghét.

Bụp!

Sau khi tiếng nói của Lâm Phong vừa dứt, thì một cái tát vung ra từ bàn tay của Lâm Phong trực tiếp tát vào mặt của Hoắc Vân, khiến cho bước chân của Hoắc Vân lùi lại thiếu chút nữa thì ngã lăn ra trên mặt đất, trên mặt liền xuất hiện dấu vết của năm đầu ngón tay.

Lâm Phong không hề nghĩ là mình sẽ đánh phụ nữ, nhưng có vài phụ nữ rất cần phải đánh, những loại này nhìn thấy khiến cho hắn ghê tởm.

– Ngươi dám đánh ta?

Hoắc Vân ôm mặt hét lên giận giữ.

Bụp.

Trả lời nàng lại là một cái tát vang dội nữa, cái tát này trực tiếp quật ngã thân thể của ả trên mặt đất.

Khóe miệng tràn đầy máu, Hoắc Vân ôm khuôn mặt đang nóng bỏng vừa mới định mở miệng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Phong đang đứng ở ngay trước mặt, ánh mắt của hắn thậm chí cũng không thèm liếc nhìn ả lấy một cái.

– Nếu như là ngươi còn nói câu nào nữa, ta sẽ giết ngươi, giọng nói của ngươi thật là khó nghe.

Một đạo sát ý như có như không từ trên người Lâm Phong phóng thích ra lượn lờ trong lòng Hoắc Vân, nó khiến cho trong lòng Hoắc Vân khẽ run lên, cho nên những điều đang muốn nói ra cũng đều bị trực tiếp nuốt trở về.

Lâm Phong, hắn không phải là người của Hoắc gia, hắn dám giết lắm đấy, không chỉ có người của Viên gia mà người của Hoắc gia, nếu đắc tội với hắn, hắn cũng dám giết.

Một đám người nhìn thấy Hoắc Vân đang ngã trên mặt đất với Lâm Phong vẫn đứng ở đó, đều một trận thất thần.

Mặc dù mọi người đều lo lắng cho người của Hoắc gia, nhưng họ cũng đều không thù hận gì Lâm Phong, Hoắc Vân, người phụ nữ tâm tính ác độc này, đương nhiên là cần phải đánh rồi.

Lâm Phong cứu người Hoắc gia bọn họ, vậy mà ả lại muốn đem Lâm Phong đi tìm đường chết, lại còn muốn đem Hoắc Thi Vận đi Viên gia, vậy thì ả có phải vì Hoắc gia hay không? Điều đó mọi người đều nhìn ra được, ả thực ra chỉ là vì cái mạng nhỏ của mình, hai bàn tay của Lâm Phong đánh cho ả như thế thật là xứng đáng.

Lúc này, Hoắc lão nhị đi đến trước mặt Lâm Phong, thần sắc của lão vô cùng lạnh lùng, cả người lộ ra môt cỗ ý nóng cháy cuồng bạo, trong cỗ nóng cháy cuồng bạo này lai lộ ra một sát ý lạnh lẽo.

– Ngươi muốn tìm cái chết?

Hoắc lão nhị nhìn Lâm Phong chằm chằm, âm u lạnh lẽo nói.

– Ta tìm cái chết?

Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, bước chân của hắn bước ra, hắn không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa, đúng như thế, hắn thậm chí cũng không muốn nói những lời thừa.

Âm!

Một ngọn lửa nóng cháy đáng sợ từ trong lòng bàn tay của Lâm Phong đập ra, một cỗ ý sát phạt cường đại bao phủ toàn thân của Hoắc lão nhị, khiến cho thân thể của Hoắc lão nhị cứng đờ, Lâm Phong ra tay với lão không có chút nào do dự, trực tiếp xuất chiêu đối phó với lão.

Cửu dương công pháp vận chuyển lại, cả người Hoắc lão nhị nóng rừng rực, bàn tay run lên, đột nhiên chém ra, lập tức ở giữa bàn tay của Hoắc lão nhị lại giống như có một vừng thái dương từ trong lòng bàn tay phóng ra.

Cửu dương công pháp, làm sao có thể tranh nhau phát sáng được với Đại Nhật Phần Thiên kinh.

Trong lòng Lâm Phong lạnh lùng nghĩ, thái dương này bất quá là dựa vào ngọn lửa mà ngưng tụ, rất hư ảo, dối trá, mà Đại Nhật Phần Thiên kinh của hắn mới chính thức có thể cùng với thái dương trên không trung chiếu dọi, phát huy ra uy năng của mặt trời chói chang.

Ầm, ầm!

Chưởng lực của hai người va chạm vào nhau, lập tức ngọn lửa cuồng bá sát phạt tàn sát bừa bãi, Lâm Phong thối lui năm bước mà Hoắc lão nhị thì chỉ thối lui gần hai bước.

– Cảnh giới chênh lệch sao có thể bù lại được, nếu ngươi muốn chết ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, ta sẽ đem thi thể của người giao cho Viên Đồng, như vậy thì cũng như nhau thôi.

Hoăc lão nhị lạnh lùng nói, hai tay lão run lên, lập tức có năm vòng mặt trời xuất hiện ở trước lòng bàn tay của lão, song chưởng của lão đột nhiên đẩy năm vòng mặt trởi này oanh giết về hướng Lâm Phong.

– Mặt trời ngưng hỏa.

Thần sắc của Lâm Phong lạnh như băng, trên bầu trời ánh sáng thái dương chiếu rọi trên người của hắn, ngọn lửa thái dương phát xạ ra, ánh sáng ngọn lửa khủng bố vô cùng.

– Đi!

Một tiếng quát mãnh liệt, hỏa diễm trường long bay múa gào rít mà đi ra, nó phóng thẳng vào năm vòng thái dương kia, đụng nhau ngay trong giữa hư không, toàn bộ đều là ngọn lửa, ngọn lửa bạo ngược hùng mạnh, làm cho nhiệt độ cả phiến không gian không ngừng tăng lên.

– Thất nhật.

Hoắc lão nhị gầm lên, viên thái dương thứ bảy tách ra, ánh sáng càng thêm lóa mắt nuốt hết tất cả hỏa long.

– Bát diệu.

Sắc mặt Hoắc lão nhị trầm xuống, một lần nữa lão lại quát lên lại, một vòng thái dương càng chói mắt hơn nữa xuất hiện nuốt hết vòng thái dương thứ bảy kia, viên thái dương này lại càng lóa mắt hơn.

Mặc dù là ngươi che dấu thực lực như thế nào thì hiện tại cũng nên kết thúc, ngươi chuẩn bị chết đi.

Hoắc lão nhị lạnh như băng, một giọng nói phun ra, khí tức trên thân thể hắn vẫn như trước không ngừng tăng lên, làm cho người ta phải rung động vô cùng.

Đáng tiếc, thanh niên thiên tài này đến trợ giúp Hoắc gia, không ngờ lại phải chết ở trên tay người của Hoắc gia, thật sự là đáng tiếc.

Tuy nhiên nhị gia của Hoắc gia, đang thật sự giận đấy.

Trong lòng rất nhiều người hiện tại chỉ biết thở dài, nhìn lực lượng của Hoắc lão nhị thì không ngừng tăng lên mà Lâm Phong phỏng chừng đã không thể ngăn cản được nữa rồi, Cửu Dương công pháp càng về sau càng mạnh, Thất Nhật Bát Diệu càng ngày càng dũng mãnh, còn cửu dương thì lại càng khủng bố.

Hoắc lão nhị thực sự là muốn giết Lâm Phong, vì vậy mới chuẩn bị trực tiếp sử dụng cửu dương.

– Lâm Phong.

Trong lòng Hoắc Thi Vận mãnh liệt run lên, Cửu Dương công pháp tới rồi, Cửu Dương công pháp lực đó là lực mạnh nhất có thể phát ra sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, nhị thúc của nàng thực lực vốn đã mạnh mẽ hơn Lâm Phong, lại sử dụng cửu dương lực, Lâm Phong chắc chắn phải chêt không thể nghi ngờ.

Thân thể nàng lao ra, Hoắc Thi Vận không ngờ đã vọt tới trước người Lâm Phong, hình ảnh này làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ.

– Thi Vận, lui ra.

Tay Lâm Phong hơi hơi dùng sức đẩy Hoắc Thi Vận về phía xa, đồng thời trên thân người hắn, sát phạt khí điên cuồng kéo lên, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

– Quên nói cho ngươi biết, vừa rồi là ta mới chỉ đùa chơi với ngươi mà thôi.

Hoắc Thi Vận thiếu chút nữa thì ngã xấp xuống, nàng lại vừa chuẩn bị lao ra thì chợt nghe thấy lời nói của Lâm Phong, trong nội tâm của nàng không khỏi run lên, nàng chăm chú nhìn vào bàn tay của Lâm Phong đang vươn tới giữa hư không.

Ở trên tay của Lâm Phong, một thanh chân nguyên chi kiếm từ từ ngưng tụ lại, một ngọn lửa kiếm từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm mặt trời chói chang.

Ánh thái dương chiếu trên thân kiếm chân nguyên, tại đây dường như ngọn lửa thái dương đều hướng tới hồi tụ vào trong đó làm cho trong lòng đám người không khỏi điên cuồng run rẩy.

Vui đùa một chút, vừa rồi Lâm Phong là chỉ có vui đùa một chút với Hoắc lão nhị, hắn còn có quân bài chưa lật, hắn có thể còn mạnh mẽ hơn.

– Cửu dương công pháp, lợi hại lắm sao?

Khóe miệng của Lâm Phong chứa đựng một nụ cười lạnh lẽo, Đại Nhật Phần Thiên Kinh, thái dương công pháp, chân chính chí cương chí dương, khắc chế tất cả các công pháp hàn âm, đồng thời cũng trấn áp tất cả các thần công dương cương.

Cửu dương công pháp này cũng chỉ là công pháp của ngọn lửa, sao có thể so sánh với Đại Nhật Phần Thiên Kinh.

– Hừ!

Sắc mặt Hoắc lão nhị trầm xuống, lão hừ lạnh một tiếng, toàn thân quay cuồng, một ngọn lửa tướng lĩnh đó là mặt trời thứ chín đột ngột xuất hiện, nó rực rỡ đến nỗi làm nhói đau ánh mắt tất cả mọi người.

Mặt trời thứ chín này cũng nuốt hết tất cả bát diệu, dường như trong thiên địa chỉ còn duy nhất một vòng mặt trời này.

Thần sắc Lâm Phong vẫn lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào mặt trời thứ chín kia, chân nguyên chi kiếm trong tay càng ngày càng chói mắt ánh sáng mặt trời hồi tụ vào thân kiếm, trên thân kiếm nảy không ngờ ở đó cũng xuất hiện một thái dương chi kiếm.

Ý chí lực thật đáng sợ từ trong kiếm phóng thích ra, phảng phất như muốn đốt giết hết thảy, chém giết hết thảy.

– Củu dương, giết!

Hoắc lão nhị giận giữ quát lên, mang theo một thiên dương thật lớn rung động mà đi tới hướng Lâm Phong, phải hủy diệt hết thảy.

Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng, khi thân người Hoắc lão nhị đi vào là lúc mà cánh tay của Lâm Phong cũng bắt đầu chuyển động, Đại Quang Minh Chi kiếm chém giết phóng ra.

Đại Quang Minh Chi kiếm, là Thái Dương chi kiếm, nó giống như là ánh sánh vầng thái dương nghiêng nghiêng vẩy xuống đụng vào vòng mặt trời thứ chín chói chang kia.

Xuy, xuy!

Một kiếm mang theo ý chí lực đáng sợ, đó là ý chí thái dương, ý chí ngọn lửa, ở giữa vòng thái dương thứ chín kia bị rách mở ra kia, ở đó trương ra khuôn mặt kinh hoàng của Hoắc lão nhị.

Kiếm, cắt cổ, thực sự thì chỉ có ánh sáng mặt trời.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu tươi bay tung tóe, đôi mắt đám người bị ánh sáng thái dương đâm vào, tất cả ánh mắt đều nhắm lại, đến khi họ mở mắt ra thì họ nhìn thấy thân thể của Hoắc lão nhị bay ngược trở ra, toàn bộ bị chém đứt, Lâm Phong không phải là chém chết lão mà là chém đứt hai cánh tay của lão.

Bước chân Lâm Phong bước ra đến bên người Hoắc lão nhị, trực tiếp một chân Lâm Phong đạp vào trên ngực của lão, ánh mắt Lâm Phong vẫn như trước, vẫn rất là khinh thường.

– Hoắc lão nhị, ngươi dùng thiên nhãn nhìn trộm tu vi của ta, ta cũng nhìn trộm ngươi, ta cảm thấy ngươi thật là vô cùng nhục nhã, bởi vì ngươi tự cho rằng mình là tiền bối cao cao tại thượng, nhưng hiện tại ta thực sự muốn hỏi ngươi một chút, ngươi tính toán kiểu gì vậy?

Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng, khiến cho không gian ngưng tụ lại.

Chương 548: Viên Đồng

Thì ra là thế, hóa ra là lão nhị Hoắc gia nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, Lâm Phong phản qua lại cũng nhìn trộm lão ta, lão ta cảm giác thấy nhục nhã nên mới kết thù kết oán với Lâm Phong.

Có lẽ là Hoắc nhị gia cho rằng mình cao cao tại thượng, nhưng chỉ sợ rằng, ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người thanh niên mà ông ta vừa mới vừa rồi đã nhục nhã nhìn trộm tu vi, giờ phút này lại đang dùng một chân mà dẫm lên mặt của lão ta.

Rất chấn động, cảnh tượng lúc này thật ghê gớm làm hung hăng chấn động trong lòng đám người.

Nhất là những người trong Hoắc gia, Lâm Phong hắn chỉ là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nhưng hắn không chỉ có thể chiến thắng Viên Liệt, gạt bỏ Viên Liệt, mà hiện nay hắn đang chiến thằng nhị gia của Hoắc gia, đang dẫm nhị gia của Hoắc gia ở dưới chân hắn.

Hoắc Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không chỉ có ả bị Lâm Phong cho hai cái tát vào mặt, mà hiện tại phụ thân của ả còn đang bị Lâm Phong dẫm ở dưới chân, song chưởng của phụ thân nàng đã bị Lâm Phong chặt đứt, từ nay về sau trở thành một phế nhân.

Giờ đây Hoắc Cửu Dương cũng nhìn Lâm Phong chằm chằm, há miệng thở dốc mà không biết nói gì. Người thanh niên này thật đáng sợ, tuổi của Lâm Phong nếu so với thiên tài Viên Đồng còn trẻ hơn rất nhiều, nhưng huynh đệ của ông là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa lại đã sử dụng Cửu Dương công pháp, vậy mà còn thua ở trong tay Lâm Phong, ngay cả hai cánh tay cũng đã bị Lâm Phong chém đứt.

Như vậy thiên phú của Lâm Phong, không phải là ngang với Viên Đồng rồi sao?

– Nếu là để thêm cho thời gian mấy năm thì tốt rồi.

Hoắc Cửu Dương thở dài, ông ta suy nghĩ, Lâm Phong hoàn toàn xứng đôi với Hoắc Thi Vận, xem ra con mắt nhìn người của ông còn không bằng con mắt nhìn người của Hoắc Thi Vận con gái ông, Lâm Phong chính là một thiên tài thiên phú tuyệt luân.

Giờ đây đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thi Vận cũng đang nhìn Lâm Phong chằm chằm, nàng há miệng thở dốc, trong đôi mắt có nỗi khiếp sợ lẫn với niểm vui bất ngờ, mặc dù nàng biết là Lâm Phong có che dấu thực lực, nhưng cũng không nghĩ đến Lâm Phong lại có thể chấn động đến như vậy, ngay cả nhị thúc của nàng mà Lâm Phong cũng có thể đánh bại, một kiếm chặt đứt hai cánh tay, hơn nữa là còn dưới tay lưu tình. Nếu là vừa rồi Lâm Phong không nể mặt thì nhị thúc của nàng không phải chỉ có đơn giản bị chém đi hai cánh tay, mà ngay đến cả mạng cũng không còn.

Bỗng nhiên Hoắc nhị gia nằm trên mặt đất thống khổ gào lên nghe thấy lời của Lâm Phong hắn cảm giác không còn biết là mình muốn gì nữa.

Người thanh niên này thực lực thì ra đã khủng bố đến như thế này rồi, đã tới đến trình độ này, lão đã sử dụng Cửu Dương công pháp đến mặt trời thứ chín cũng không thể ngăn được một kiếm ngạo nghễ kia.

– Ai bắt ta đi Viên gia, là ngươi sao?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi, bắt hắn, Hoắc gia ai có thể bắt được hắn đây.

– Ngươi giết ta đi.

Hoắc lão nhị thống khổ gào lên, hiện giờ hai tay đã bị Lâm Phong chém đứt, giờ đây lão đã là một phế nhân, sống trên đời này cũng chỉ để cho người đời sỉ nhục không bằng để Lâm Phong giết đi còn hơn.

– Giết ngươi, đương nhiên ta có thể giết, ta có thể giết người của Viên gia thì ta cũng có thể giết người của Hoắc gia, ngoại trừ Thi Vận, các ngươi có mấy người, so với Viên gia các ngươi càng làm cho ta căm hận, nhưng hiện tại, ta vẫn lưu cái mạng ti tiện này cho ngươi.

Lâm Phong đá một cước thân thể Hoắc lão nhị bay ra ngoài, Hoắc lão nhị lại thống khổ gào lên, thân thể của lão đã bị Lâm Phong đá bay đi.

Bỗng nhiên thân hình Hoắc Cửu Dương chợt lóe lên, ông ta nhìn thấy thương thế của Hoắc lão nhị, trong mắt hiện lên một nỗi buồn bã không nén được một tiếng thờ dài.

Hoắc gia bọn họ, thật là đã muốn đi đến cuối đường rồi hay sao.

Vì Viên Đồng, bọn họ cũng không thể ứng phó được, có thể chỉ sợ rất nhanh Viên Đồng sẽ đánh đến đây.

– Đại ca báo thù cho ta.

Bỗng nhiên nhị gia nhìn Hoắc Cửu Dương gào rú lên thành tiếng, chỉ thấy trên nét mặt Cửu Dương không có một chút thay đổi nào, ông ta giận dữ nói:

– Ngươi lại còn khăng khăng một mực đấy ư, Hoắc gia ta cũng đã như vậy, Viên Đồng căn bản cũng sẽ không buông tha cho chúng ta, ngoại trừ hắn muốn lấy Thi Vận, ngoài ra chính là hắn muốn hai kiện bảo vật của Hoắc gia, sau đó còn có thể cho Hoắc gia chúng ta diệt vong, hắn hoàn toàn không có khả năng buông tha cho Hoắc gia chúng ta.

Trong giọng nói của Hoắc Cửu Dương bỗng nhiên lộ ra mấy phần thê lương, từ khi Viên Liệt ra tay với thanh niên Hoắc gia, ông ta cũng đã biết là Viên gia cố gắng tìm ra một cái cớ để diệt Hoắc gia của ông ta.

Mà tình hình như bây giờ thì không thể nghi ngờ là đã cho Viên Đồng một cái cớ để diệt Hoắc gia của bọn họ.

– Thi Vận.

Bước chân Hoắc Cửu Dương run lên, ông ta đi đến bên cạnh Hoắc Thi Vận, từ trên người ông ta lấy ra một cuộn bằng da dê cổ giao cho Hoắc Thi Vận nói:

-Thi Vận hãy cất cho kỹ đi.

Cả người Hoắc Thi Vận run lên, nàng kinh ngạc nhìn Hoắc Cửu Dương.

– Mau cầm lấy.

Ánh mắt của Hoắc Cửu Dương rất nghiêm túc, Hoắc Thi Vận lúc này mới cầm lấy cuộn da dê cổ kia.

– Thi Vận, Cửu Dương công pháp ngươi tự mình cũng đã biết, cho nên cũng không cần cho ngươi thêm gì nữa, bây giờ thì ngươi và Lâm Phong hãy đi đi, để cho hắn mang ngươi rời khỏi thành Thiên Long, xa chạy cao bay.

Lời nói của Hoắc Cửu Dương thốt ra khiến cho đôi mắt Hoắc Thi Vận cứng đờ, đây là Hoăc Cửu Dương đem nàng gửi gắm cho Lâm Phong, để cho nàng và Lâm Phong cùng rời đi, còn Hoắc Cửu Dương thì cùng với người của Hoắc gia chuẩn bị cùng nhau đối mặt với Viên Đồng.

– Lâm Phong.

Hoắc Cửu Dương cất tiếng gọi to, Lâm Phong quay lại nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Cửu Dương.

– Lâm Phong, con gái của ta là Hoắc Thi Vận, tính cách ôn hòa thiện lương, hơn nữa dung mạo cũng đẹp đẽ hơn người, làm thê tử của ngươi như vậy cũng không có nhục cho ngươi, mặt khác ta cũng thấy Thi Vận đối với ngươi có ý, bây giờ ngươi mang nó rời khỏi đây đi, hãy rời khỏi thành Thiên Long, thậm chí rời khỏi đế quốc Long Sơn này càng nhanh càng tốt, con gái của ta, ta đã giao cho ngươi rồi.

Hoắc Cửu Dương, ngay tại đây đem Hoắc Thi Vận gửi gắm cho Lâm Phong

Lâm Phong sững sờ ở ngay tại đó, hắn thật không thể nào ngờ được Hoắc Cửu Dương lại làm như thế, khiến cho hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

– Lâm Phong, ngươi còn suy xét cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng con gái Thi Vận của ta không xứng với ngươi?

Hoắc Cửu Dương thấy thái độ trầm mặc của Lâm Phong, cau mày nói.

– Đương nhiên không phải.

Lâm Phong lắc lắc đầu, hắn còn đang muốn tiếp tục nói thì lại nghe Hoắc Cửu Dương nói tiếp:

– Thế này là được rồi, hiện tại ngươi đi mau đi, nếu ngươi không mau đi sẽ không còn kịp đâu, thực lực của Viên Đồng không phải là Viên Liệt có thể so sánh được, Viên Đồng so với Viên Liệt hùng mạnh hơn nhiều lắm.

Bước chân của Lâm Phong vẫn không di động một mảy may, ánh mắt Hoắc Thi Vận nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp thật sán lạn rạng rỡ.

– Chạy, biết chạy đi đâu?

Đúng vào lúc này, trên giữa hư không có một giọng nói phiêu đãng bay đến khiến cho cả người Hoắc Cửu Dương run lên, ông ta thầm nhủ một tiếng, không xong rồi

– Hết rồi!

Sắc mặt đã biến thành sắc trắng bệch, ông ta hiểu rằng thanh âm này chính là giọng nói của Viên Đồng.

Viên Đồng cuối cùng thì hắn cũng đến, hiện tại nếu Lâm Phong và Hoắc Thi Vận có muốn chạy trốn thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Trong nội tâm những người của Hoắc gia đều run lên, hôm nay chẳng lẽ lại là ngày tàn của Hoắc gia hay sao?

Tất cả đám người đều náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi ánh mắt đều không ngừng lóe lên, không ngừng tìm kiếm tông tích Viên Đồng

Không thấy ai xuất hiện, nếu không phải giọng nói vừa rồi rất rõ ràng như vậy thì mọi người đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

Sắc mặt Hoắc Cửu Dương trở nên thật là khó coi, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nếu trốn không được thì việc gì phải trốn nữa.

– Nếu đã đến đây thì xuất hiện đi.

Hoắc Cửu Dương thản nhiên nói, như thể là đang nói chuyện với không khí vậy.

Hoắc gia chủ nhiều ngày rồi không gặp, ông mạnh khỏe chứ.

Giọng nói mờ mờ ảo ảo kia lại một lần nữa truyền đến, lập tức đám người nhìn thấy trong hư không một người đang phi hành đến, trên không dạo bước, tà áo dài bay bay giống như đang múa trông rất tự nhiên phóng khoáng.

– Viên Đồng.

Đám người nhìn thấy thân ảnh ấy thì trong lòng đểu suy nghĩ, một bóng dáng thật trẻ tuổi, một thanh niên như thế mà lại có được tu vi đến bực này, hiên ngang giữa hư không như thế này là đến bực nào tự nhiên phóng khoáng.

Viên Đồng, thanh niên thiên tài của đế quốc Long sơn, ở trong toàn bộ hoàng thành Thiên long cực kỷ nổi danh thiên phú, rất nhiều người đều biết đến hắn, hơn nữa hiện giờ hắn lại lấy được danh ngạch đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tiền đồ bừng sáng, sớm hay muộn cũng sẽ trở nên ngày càng hùng mạnh, một ngày kia bước vào cảnh giới thiên võ biết bao uy phong dữ dội.

Lâm Phong lúc này cũng đang quan sát bóng dáng đang dạo bước trong hư không, không thể coi là tuấn tú nhưng trên mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra một cỗ âm khí, khí chất phi phàm làm cho người ta vừa thấy dường như có thể cảm giac được sự mạnh mẽ của hắn.

– Có ngươi đang ở đây thì ta làm sao mà có thể mạnh khỏe được.

Hoắc Cửu Dương nhìn Viên Đồng trong hư không cất tiếng nói.

Viên Đồng cười cười, sắc mặt bình tĩnh nói:

– Hoắc gia chủ nói đùa.

Ánh mắt từ từ vòng lại, lập tức Viên Đồng nhìn về phía Lâm Phong và Hoắc Thi Vận, nhìn thấy Hoắc Thi Vận có vẻ kinh sợ, trong mắt hắn hiện lên một nét cười.

– Thi Vận thực sự nàng càng ngày càng đẹp, vừa đúng lúc làm nữ tử của ta.

– Ai muốn làm nữ tử của ngươi?

Hoắc Thi Vận ngửng đầu lên tức giận trừng mắt nhìn Viên Đồng, ra là vì cái người này mà đưa đến cho Hoăc gia bọn họ gà chó không yên, luôn luôn phải sống trong hoảng loạn.

– Có làm nữ tử của ta hay không, có thể không phải ngươi có thể lựa chọn được.

Viên Đồng nhẹ nhàng cười nói:

– Không ngờ tới hàn khí trên người của ngươi không ngờ lại biến mất, chắc là công lao của ngươi, Hoắc gia chủ để cho ngươi tùy ý xa chạy cao bay thực ra là rất để mắt đến ngươi.

Ánh mắt Viên Đồng cuối cùng cũng dừng lại trên người Lâm Phong, chậm rãi nói:

– Viên Liệt đúng là do ngươi giết phải không?

Lâm Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn Viên Đồng, ánh mắt đối phương bình tĩnh cao ngạo khiến cho Lâm Phong khó chịu vô cùng, dường như chính là hắn đang cao cao tại thượng quan sát mọi người.

Chương 549: Hãy Chứng Minh Cao Ngạo Của Ngươi

– Đúng là ta giết.

Lâm Phong thản nhiên đáp lại trên mặt không có một chút thay đổi nào.

– Ngươi đã giết Viên Liệt lại còn muốn động đến người con gái của ta, ngươi nói xem, ta nên cho ngươi chết như thế nào?

Viên Đồng vẫn đứng ở trên hư không ánh, đôi mắt quan sát Lâm Phong, trong ánh mắt của hắn toàn bộ là ánh sáng lạnh miệt thị, Lâm Phong, đương nhiên phải giết.

– Ngươi không thể giết hắn.

Hoắc Thi Vận cũng ngẩng đẩu lên nhìn Viên Đồng, giọng nói lạnh băng băng.

– Ngươi lại vẫn muốn che chở cho hắn, thật buồn cười, ngươi muốn ta nhìn ngươi như thế nào, người như thế nào mới để ngươi động tâm?

Khóe mắt Viên Đồng cười rất lạnh, người phụ nữ của hắn lại coi trọng Lâm Phong, khiến cho hắn cảm thấy một sự nhục nhã lớn lao.

Một cỗ sát khí rét lạnh như có như không phóng thích ra hướng tới khoảng không bên dưới bức bách đi, giáng lâm ở trên người của Lâm Phong.

Hoắc Cửu Dương bước chân lên trước một bước chắn trước người Lâm Phong và Hoắc Thi Vận, cất giọng nói:

– Lâm Phong ngươi mang Thi Vận đi càng nhanh càng tốt, để ta ngăn hắn lại.

Lâm Phong nhìn thấy Hoắc Cửu Dương thì ánh mắt hắn cứng đờ, đúng, cách nhìn của Hoắc Cửu Dương đã cải biến rất nhiều, Hoắc Cửu Dương và đệ đệ của ông ta bất đồng, ông ta mới thực sự là vì Hoắc gia vì con gái Hoắc Thi Vận mà suy sét, còn Hoắc lão nhị thì lại chỉ suy tính vì cái mạng nhỏ của mình.

– Hoắc gia chủ, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng không thể bảo vệ được bon họ, hôm nay ai cũng không thể nghĩ đến chạy trốn.

Viên Đồng ngạo nghễ nói, giọng điệu lạnh lùng cao ngạo, mọi người đều không thể trốn thoát, toàn bộ đều phải ở lại.

– Trốn?

Lâm Phong nói nhỏ, vì sao mọi người đều cho rằng hắn cần phải trốn.

Hắn lấy Thiên Nhãn thuật điều tra tu vi của Viên Đồng, cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, loại cảnh giới này ai nói là hắn không thể chiến đấu một trận.

Người của Huyền Vũ cảnh tầng sáu không phải là Lâm Phong chưa từng giết qua.

– Vậy thì, tại sao phải trốn?

Lâm Phong dường như là tự hỏi mình, lại tựa hồ như đang hỏi Hoắc Cửu Dương, hỏi Viên Đồng đang đứng ở trong hư không.

Người họ Viên đau lòng nhìn Lâm Phong, lông mày nhíu lại, ánh mắt họ lộ ra một nét kỳ lạ, Lâm Phong không ngờ lại nói, tại sao lại phải trốn?

Lâm Phong cũng ngẩng đầu nhìn Viên Đồng, khóe miệng của hắn phác họa ra một ý lạnh như băng, hắn lập tức lạnh lùng thốt ra một giọng nói:

– Ngươi cho là đứng được cao một chút thì là biểu hiện cho thực lực mạnh mẽ sao, ánh mắt của ngươi làm cho ta chán ghét.

Bước chân của Lâm Phong đạp mạnh lên mặt đất, thân thể của hắn trực tiếp bay vọt lên giữa hư không đối diện với Viên Đồng.

Tất cả ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, chẳng lẽ Lâm Phong này lại dám một trận chiến với Viên Đồng?

Dường như là để xác minh cho ý tưởng của đám người kia, trên người của Lâm Phong một cỗ ý chiến đấu đáng sợ tại trong hư không phóng thích ra bốc cháy lên, quần áo trên người Lâm Phong cũng phiêu động điên cuồng.

Chiến, Lâm Phong, hắn lại muốn chiến với Viên Đồng.

Viên Đồng cau mày lại nhìn Lâm Phong chằm chằm, trên khóe miệng của hắn một ý cười lạnh lùng phất qua Lâm Phong, tên khùng này lại dám cùng với hắn một trận chiến.

– Từ trước đến nay ta chưa từng gặp ngươi, ngươi cũng đã biết ta là người nào?

Viên Đồng cao ngạo nhìn Lâm Phong, hạng người vô danh này giờ lại đứng đối diện với hắn, cùng chiến đấu với hắn, điều này không thể làm cho hắn sinh ra một cảm giác đắc ý nào.

– Ngươi lại phải khoe khoang để chứng minh sự mạnh mẽ, biểu hiện uy nghiêm và cao ngạo của ngươi sao?

Lâm Phong lãnh đạm hỏi.Nguồn truyện audio

– Thực sự không phải là muốn khoe khoang cái gì, chỉ là ta muốn cho ngươi biết ta là Viên Đồng, mặc dù không phải là hùng mạnh xuất thân thế gia, nhưng hiện giờ ta dựa vào thiên phủ của mình và sự cố gắng, ta đã trở thành một thành viên trong đại hội Tuyết Vực, ngươi nói ta không đứng được cao hay sao? Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì để có thể đứng cùng một chỗ với ta?

Giọng nói của Viên Đồng vẫn cao ngạo như cũ, thiên tài đế quốc Long Sơn nhiều không kể xiết, mà hắn, Viên Đồng có thể ở trong đám thiên tài kia mà trổ hết tài năng, lấy được một vị trí nhỏ nhoi, đó là trở thành một thành viên tham gia đại hội Tuyết Vực đây là vinh dự đến bực nào, Viên Đồng hắn có đủ tư cách khoe khoang, cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.

Về điểm này, từ trong ánh mắt của rất nhiều người là đều có thể công nhận, bọn họ nhìn về phía Viên Đồng, trong đôi mắt của họ đều lộ ra vẻ sùng kính.

Đại hội Tuyết Vực, đối với bọn họ mà nói, nó là một cái gì đó rất xa xôi lắm, đây là một vinh dự đến bực nào.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Phong, bọn họ nghĩ đến, có thể trong mắt của Lâm Phong họ có thể nhìn thấy nỗi khiếp sợ, nỗi sợ hãi, nhưng mà ánh mắt của Lâm Phong vẫn như cũ, bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một nửa điểm gợn sóng nào, dường như những lời nói đó của Viên Đồng không có ở trong lòng hắn, nên không có một chút nào gợn sóng.

– Rất kiêu ngạo.

Lâm Phong thản nhiên thốt ra khiến cho ánh mắt tất cả mọi người đểu cứng đờ, ở đâu đó bên trong ngữ khí của hắn hình như lại còn có mang theo vẻ châm chọc.

Chỉ có tham gia đại hội Tuyết Vực thôi mà ngươi lại đem ra khoe như khoe của cải, thật là buồn cười, thật đáng buồn loại người như ngươi thì cũng chỉ có thể đi đến hiện tại một bước này thôi.

Lâm Phong lạnh lùng nói, nhưng Viên Đồng cũng hừ lạnh một tiếng nói:

– Ngươi thì có tư cách gì để nói ta.

– Ta có thể nói cho ngươi biết, ta Lâm Phong chính là người của nước Tuyết Nguyệt, lần này đến đế quốc Long Sơn, đó là do Nhược Lam Sơn mời tham gia đại hội Tuyết Vực.

Từ trong miệng của Lâm Phong thản nhiên thốt ra một giọng nói nhưng nó lại làm cho trong lòng của tất cả mọi người hung hăng run rẩy lên.

Rất nhiều người trong đầu chỉ cảm thấy có một tiếng ong ong thật lớn vang lên, trong mắt bọn họ đều ánh lên một nỗi khiếp sợ không gì có thể nói hết được.

Lâm Phong, đó là người của nước Tuyết Nguyệt, hắn đến đế quốc Long Sơn là do Nhược Lam Sơn mời đến tham gia đại hội Tuyết Vực.

Hắn cũng là thiên tài chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực.

Ánh mắt Hoắc Cửu Dương đông cứng ngay tại nơi đó, ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đang đứng trong hư không, trong lòng không biết là có mong muốn gì, chả trách, chả trách thiên phú của hắn khủng bố như thế, hóa ra là hắn cũng tới để tham gia đại hội Tuyết Vực đấy.

Bên cạnh ông ta ánh mắt của Hoắc Thi Vận lại càng cực kỳ phức tạp, nàng hôm nay mới biết Lâm Phong, một chút quá khứ của Lâm Phong nàng cũng không biết, nhưng điều này, lần đầu tiên lại làm cho nàng phải động tâm rồi.

Nhưng, Lâm Phong thật sự hắn có cần nàng không?

Lâm Phong, hắn là thiên tài thực sự của nước Tuyết Nguyệt tới đây tham gia đại hội Tuyết vực đấy, Lâm Phong hắn so với Viên Đồng hắn còn trẻ hơn rất nhiều.

Về phần Hoắc lão nhị đang ngồi ở dưới đất cùng với Hoắc Vân đang nẳm ở kia, ánh mắt lại hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn họ có cảm giác chính mình thật buồn cười giống như là một thằng hề, bọn họ đã xem thường Lâm Phong, miệt thị Lâm Phong, nhưng kỳ thực thì đúng là giống như Lâm Phong đã nói, bọn họ ở trước mặt Lâm Phong thì tính là gì, cái gì cũng không tính.

Nếu không phải là vì Hoắc Thi Vận có lẽ là Lâm Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ đâu, nhưng bọn họ cũng bởi vì Lâm Phong dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm bọn họ, bọn họ liền nhân cơ hội làm khó dễ Lâm Phong, hơn nữa là bọn họ đã sử dụng Lâm Phong trước.

– Tốt lắm.

Từ trong miệng Viên Đồng một giọng nói thốt ra, ánh mắt nhìn Lâm Phong dần dần trở nên sắc sảo.

Lâm Phong lại cũng là đến tham gia đại hội Tuyết Vực sao.

Vừa đẹp, trước tiên hãy đánh một trận.

– Người của nước Tuyết Nguyệt nếu đã đi đến đế quốc Long Sơn ta, như vậy Viên Đồng ta vừa lúc cũng muốn thử xem, nước Tuyết Nguyệt này là một nước phụ thuộc, tới tham gia đại hội Tuyết Vực có thực lực như thế nào, có tư cách gì mà có thể tranh phong với thiên tài của đế quốc Long Sơn ta.

Trên người của Viên Đồng lộ ra môt cỗ chiến ý mạnh mẽ, là một thiên tài của đế quốc Long Sơn, đứng trước người của nước Tuyết Nguyệt phụ thuộc đến tham gia đại hội Tuyết Vực, hắn cũng có vài phần miệt thị đấy.

Thiên tài của nước phụ thuộc làm sao có thể đánh đồng, hôm nay vừa vặn gặp được Lâm Phong, tạm mượn Lâm Phong để khai đao.

– Ngươi sẽ nhìn thấy.

Trên người Lâm Phong đồng thời chiến ý lăng liệt, gay gắt đối chọi.

– Hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng, không nên nghĩ rằng đểu giống như dĩ vãng, mỗi lần đại hội Tuyết Vực, cái gọi là thiên tài của các nước phụ thuộc đều là đến để chịu chết, nhất là các ngươi, ở nước Tuyết Nguyệt chưa bao giờ được đứng ở trong top 10.

Giọng điệu của Viên Đồng lộ ra ý châm chọc, đại hội Tuyết Vực thực sự là một cái sân khấu cười châm biếm cho mọi người, vẫn chỉ là người của bốn đại đế quốc, người của các nước phụ thuộc này khó có thể thắng được thiên tài của các đế quốc.

Dù sao, để trở thành một người thiên tài kiệt xuất nhất của đế quốc, không người nào là không được trọng điểm bồi dưỡng, thủ đoạn vô số, tu luyện đều là công pháp thần thông lợi hại, những nước phụ thuộc này hiển nhiên là không bằng.

– Nước Tuyết Nguyệt nhưng lại không có được trong vị trí top 10.

Lâm Phong nghe được những lời này trong lòng cũng hơi dao động, vậy lần này đại hội Tuyết Vực sẽ là phấn kích phi thường rồi, hắn, Lâm Phong nhất định phải tranh thủ trước chín người, còn có thái tử nước Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo thần bí hùng mạnh kia, tuy nói mười ba nước Tuyết Vực thiên tài vô số, nhưng nếu lấy tên Đoàn Vô Đạo đứng vào top 10 chắc hẳn là không có vấn đề gì.

Lần đại hội này, đại hội Tuyết Vực sẽ đem gió nổi mây phun.

– Ngươi nói đi nói lại không thể nghi ngờ, chẳng qua vẫn là muốn cho người khác biết ngươi là tài trí hơn người, hiện tại ngươi hãy dùng thực lực của chính mình để chứng minh là ngươi cao ngạo đi, nếu không ngươi thua ở trên tay của ta thì chỉ có vẻ như ngươi càng hèn mọn buồn cười hơn.

Lâm Phong châm chọc nói khiến cho đôi mắt Viên Đồng trầm hẳn xuống nhưng hắn lại lập tức mỉm cười.

– Ngươi nói rất đúng, chỉ có thực lực tài năng mới có thể chứng minh được chênh lệch giữa ta và ngươi, thiên tài của nước Tuyết Nguyệt có lẽ không chịu nổi một kích rồi.

Viên Đồng lạnh lùng nói, trên người của hắn một cỗ hơi thở cuồng bá bùng ra, một lạnh một nóng, một âm một dương.

Chương 550: Chém Giết

Ở trên người Viên Đồng thậm chí còn xuất hiện những đường hoa văn âm dương không ngừng lưu chuyển.

Hai tay nâng lên, trong lòng bàn tay phải của Viên Đồng ngọn lửa bập bùng, còn giữa lòng bàn tay trái thì lại là khí âm hàn tàn sát bừa bãi.

– Lâm Phong ngươi phải cẩn thận, âm dương công pháp củaViên Đồng, cửu âm chưởng lực âm hàn độc ác, còn dương lực ngọn lửa vầng mặt trời hống hách đáng sợ.

Hoắc Cửu Dương từ trên mặt đất lên tiếng nhắc nhở Lâm Phong, Lâm Phong khe khẽ gật đầu, không cần phải Hoắc Cửu Dương nhắc nhở thì Lâm Phong cũng hiểu được, âm dương công pháp đồng thời công kích khẳng định sẽ ra tăng so với công pháp bình thường rất nhiều.

– Biết thì đã sao, ta xem hắn sẽ ngăn cản như thế nào.

Viên Đồng ngạo nghễ nói, giọng nói thật lạnh lùng.

– Nhất định phải ngăn cản sao?

Từ trong miệng của Lâm Phong cũng thốt ra một giọng nói, chân nguyên lực điên cuồng thổi quét ra, trên người hắn, một cỗ khí nóng cháy đáng sợ đang bốc lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người của hắn rực rỡ lóa mắt, tay phải của Lâm Phong thái dương chi kiếm chói lóa mắt, hào quang bắn ra bốn phía.

Hơn nữa, ngoại trừ cỗ thái dương nóng cháy đáng sợ này, trên người của Lâm Phong còn lộ ra một cỗ sát phạt khí càng ngày càng mãnh liệt, ngay tại trong hư không điên cuống thổi quét rít gào.

Một vùng ánh sáng chân nguyên hắc ám đáng sợ từ ở tay trái của Lâm Phong hội tụ lại, lại là một thanh kiếm đã ngưng tụ thành, thanh kiếm này giống như là sát phạt kiếm, nó chỉ có sát phạt.

Hai tay của Viên Đồng, tay phải là âm tay trái là dương, mặt trời âm dương tương dung.

Mà hai tay của Lâm Phong thì đều là kiếm, chỉ có điều trên tay trái là sát phạt kiếm, trong đó lộ ra ý chí sát phạt, còn tay phải của Lâm Phong thì lại là kiếm ngọn lửa, đó là thái dương kiếm, đốt giết hết thảy.

– Thế giới này vĩnh viễn không thiếu khuyết thiên tài, không cần quá cho là đúng, ngươi có thủ đoạn không có nghĩa là những người khác không thể có thủ đoạn.

Hai tay của Lâm Phong cầm kiếm giống như sát thần, con ngươi của hắn trở nên tối đen lạnh lùng, đôi đồng tử hắc ám làm cho người khác phải khiếp sợ kinh hồn.

Tiếng nói vừa dứt, bước chân của Lâm Phong đã lập tức bước ra, chính như hắn đã nói, ai nói hắn Lâm Phong có thể ngăn cản, tại sao chỉ có thể ngăn cản, hắn Lâm Phong, vì sao không thể chủ động công kích.

Ánh sáng mặt trời chói mắt nghiêng chếch chiếu ra đâm tới hướng Viên Đồng, tay phải Lâm Phong trực tiếp một kiếm chém ra, không gian gào thét giống như đang bị ngọn lửa kia đốt cháy.

Cảm nhận được kiếm ý đáng sợ này, sắc mặt Viên Đồng lập tức trầm hẳn xuống, trong giây lát lập tức hữu chường phát ra một cỗ khí dương cương nóng cháy hóa thành một ngọn lửa hoa văn thật lớn oanh kích về phía Lâm Phong.

Ầm ầm!

Tiếng vang do va chạm rung động trong hư không, một kiếm của Lâm Phong đã đem ngọn lửa hoa văn kia bổ ra, bước chân vẫn như trước tiến về phía trước không sợ hãi, khí sát phạt trên người toàn bộ giáng lâm vào trên người Viên Đồng.

– Giết!

Lâm Phong giận dữ quát lên, một cỗ sát phạt khí này lao vào trên người Viên Đồng ào vào trong cơ thể của hắn không ngờ lại ảnh hưởng tới tâm linh của hắn, rung động ý chí của hắn, khí sát phạt này dường như nó đã có sinh mạng, nó là một loại ý chí.

– Âm dương hai cấp.

Song chưởng của Viên Đồng đồng loạt đánh ra, ở trước mặt hắn phảng phất như là có một hoa văn thái cực hình thành âm dương hai cấp hướng tới Lâm Phong mà oanh kích.

– Chém.

Lâm Phong giận dữ quát lên, không có bất kỳ một thủ đoạn gì, chỉ có một kiếm chém phá vạn vật, chém giết tất cả.

Xuy xuy…!

Âm thanh của vật bị xé rách truyền ra, hoa văn hai cấp bị kiếm sát phạt của Lâm Phong chém rách rơi lả tả, lúc này kiếm của Lâm Phong là không thể ngăn cản được.

– Cút đi!

Chân nguyên đích thực Viên Đồng đập ra oanh kich lên trên thân kiếm của Lâm Phong, còn thân thể của hắn thì điên cuồng nhanh chóng thối lui về phía sau, trong nháy mắt đã thối lui ra ngoài một khoảng cách rất xa, đôi mắt âm u lạnh lẽo của hắn nhìn Lâm Phong chằm chằm.

– Ngươi là đang an ủi chính mình đấy ư, hay là chính ngươi phải nhanh chóng trốn tránh đi mới đúng.

Hai tay Lâm Phong cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, lanh lùng chăm chú nhìn bóng dáng Viên Đồng.

Sắc mặt Viên Đồng cứng ngắc, khó coi vô cùng.

Mà đám người đang đứng ở chỗ này thì toàn bộ ngơ ngác nhìn lên giữa hư không, trong nội tâm của họ đang rung động đến tột đỉnh.

Lâm Phong mang đến cho họ rung động quá sức mãnh liệt, hai tay cầm kiếm tắm trong ánh sáng mặt trời, trên người bao phủ toàn bộ sát phạt khí, hắn giống như một sát thần, thực sự trực tiếp tiến hành công kích Viên Đồng hơn nữa còn đang đánh lui Viên Đồng.

Đang cùng Viên Đồng giao phong Lâm Phong lại vẫn chiếm cứ thượng phong, thanh niên này rốt cuộc muốn mang đến cho bọn họ bao nhiêu rung động mãnh liệt.

Thiên tài nước Tuyết Nguyệt có phải thật sự không bằng đế quốc Long Sơn, điều này chẳng phải cần phải xem lại xem, đó là thiên tài hay là đây mới đúng là thiên tài.

– Hiện tại, có cảm giác hay giống như những lời vùa rồi của mình là đang đánh vào mặt của mình.

Lâm Phong thản nhiên thốt ra một lời nói khiến cho ánh mắt Viên Đồng lại cứng đờ, vừa rồi Lâm Phong đã nói dùng thực lực của mình để chứng minh cao ngạo của mình mà không phải là dùng lời nói để chứng minh cái gì kia đều là không thể chứng minh được.

Hiện tại Lâm Phong hắn đang dùng thực lực của hắn để chứng minh chính mình cao ngạo, nhưng lời nói vừa rồi vừa cao ngạo vừa ngông cuồng, còn Viên Đồng thì lại không có cách gì chứng minh được, ngược lại còn bị Lâm Phong áp chế, điều này giống như là Lâm Phong đang làm cho hắn bẽ mặt, đã nói với hắn những lời vừa rồi thật chói tai.

Lúc này đây Viên Đồng không còn khoe miệng lưỡi lợi hại được nữa rồi, thực lực của Lâm Phong rất mạnh rất là kình địch, nhưng nếu hắn không đem tất cả thực lực của mình ra để chứng minh chính mình chỉ sợ rằng hôm nay toàn bộ sẽ mất hết.

Tâm thần khẽ động, phía sau Viên Đồng Vũ hồn xuất hiện, Vũ hồn này rõ ràng không ngờ có hai mắt âm dương, một âm một dương làm cho người ta cực kỳ chói mắt, làm cho người ta có càm giác không thoải mái một chút nào.

– Có thể bức bách ta sử dụng Vũ hồn, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng.

Viên Đồng nói giọng lạnh như băng, lần này hắn không bị động chờ đợi Lâm Phong công kích mà là bay thẳng đến Lâm Phong mà đánh.

Tay phải của hắn đột nhiên hướng tới Lâm Phong phất động một cái, một ngọn lửa dương cương từ rất xa liền hướng tới Lâm Phong bổ nhào qua, nơi không gian nó đi qua phát ra tiếng vang hít hà hít hà thậm chí còn xuất hiện những đốm lửa nhỏ, phảng phất như cả không gian đang muốn bốc cháy lên.

Mà ở phía sau hắn thì đôi mắt Vũ hồn âm dương kia mặt trời chiếu rọi phía trên dương khí đáng sợ nhưng lại khiến cho nó sinh ra một tầng sương mù sáng bóng, vô ảnh vô hình.

Lâm Phong không hề do dự chém ra một kiếm, nhưng một kiếm này lại như thể chỉ chém vào giữa không gian, có vẻ như hỏa khí mặt trời này vẫn hướng tới phía hắn xâm nhập bổ nhào đến, kiếm chém không đứt.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, thân thể bước trong hư không phiêu động như gió.

Nhìn thấy thân thể Lâm Phong phiêu động, thân thể Viên Đồng cũng nhanh chóng đồng dạng triển khai, đôi mắt âm dương dường như còn có thể đem tập trung trên thân người, quỹ tích của Viên Đồng phiêu động với quỹ tích phiêu động của Lâm Phong dường như là hoàn toàn giống nhau, cùng là một cái đường cong.

Hơn nữa đám người lúc này rõ ràng chú ý thấy đôi mắt âm dương phía sau Viên Đồng không ngờ lại xoay tròn tản mát ra từng sợi sáng bóng kỳ dị.

– Diệt.truyện Ma Tu audio

Trong miệng của Viên Đồng một giọng nói thốt ra, bàn tay trái của hắn lại phất lên đôi mắt âm dương, trong nháy mắt một cỗ hàn khí âm hàn sát khí theo bàn tay của Viên Đồng mà động, một cỗ âm hàn sát khí vô ảnh vô hình hướng tới Lâm Phong bổ nhào đến cực kỳ mau lẹ, mà thân thể của Viên Đồng thì cũng gần như là đã gần sát với thân thể của Lâm Phong rồi.

Đôi mắt của Lâm Phong ngưng tụ, trong khóe miệng chứa đựng một nụ cười lạnh lẽo băng hàn, ánh mắt đám người khiếp sợ nhìn chăm chú, hắn không ngờ lại không có lui về phía sau né tránh.

Trên người hào quang không ngừng lưu chuyển, bên ngoài thân phật ma lực bắt đầu chuyển động.

Bước chân của Lâm Phong bước về phía trước một bước nhưng lại đón luồng âm hàn sát khí đáng sợ mà bước ra

Xuy xuy…!

Âm hàn sát khí ập vào trên người của Lâm Phong, trong thân thể của Lâm Phong lại có một vầng khí sáng bóng đen thui lóe lên, dường như là để ngăn cản âm hàn sát khí xâm lấn.

Lực lượng phật ma tuy rằng lớn, nhưng ở dưới luồng chiếu rọi của đôi mắt âm dương, âm hàn sát khí không ngừng xâm nhập vào trong thân thể của Lâm Phong, khiến cho cả người của Lâm Phong đều hung hăng run rẩy, lạnh quá, lạnh đến tấn xương tủy.

Nhưng ánh mắt của Lâm Phong thì vẫn là vô cùng cứng cỏi, còn thân thế thì nhanh đến không thể nào tin nổi.

Thái dương kiếm trong tay phải đột nhiên vung lên hướng tới đôi mắt âm dương Vũ hồn của Viên Đồng mà chém.

Xuy xuy…!

Kiếm thái dương trực tiếp xuyên vào giữa đôi mắt âm dương, thân thể Viên Đồng hung hăng run rẩy.

A…!

Linh hồn đau đớn do bị kiếm xé rách, Viên Đồng thốt ra một giọng đau đớn thê lương khiến cho toàn bộ đám người đôi mắt đều cứng đờ.

Độc, Lâm Phong quá mức tàn nhẫn, không ai có thể nghĩ tới hắn lại có thể dùng đến phương thức chiến đấu không muốn sống loại này, dùng thân thể để chống đỡ với âm hàn sát khí, để cho âm hàn sát khí tùy ý xâm nhập vào trong cơ thế, còn kiếm của hắn thì lại vẫn chém ra đâm vào Vũ hồn của Viên Đồng.

Lâm Phong, đúng quả thực là người điên.

– Tìm đường chết.

Song chưởng của Viên Đồng đều xuất hiện khí âm dương toàn bộ đều hướng về phía Lâm Phong mà oanh kích, Lâm Phong vẫn như trước trầm mặt chịu đựng hàn khí trong thân thể, trong tay kiếm sát phạt lại chém ra chém lên trên khí âm dương, đồng thời thân thể của hằn trực tiếp mang theo ngọn lửa cuồng bá cùng với phật ma lực khủng bỗ hướng về phía trước còn cách Viên Đồng chỉ có một chút.

– Giết!

Một tiếng quát chói tai từ trong miệng của Lâm Phong thốt ra, bốn ngàn phật ma lực toàn bộ hồi tụ trong một quyền này hướng vào đầu của Viên Đồng mà oanh kích tới.

Trong lúc vội vàng Viên Đồng vội vã thu hồi toàn bộ hai tay chắn ở trên người, thần thể điên cuồng thồi lui.

Rắc rắc.

Bốn ngàn phật ma lực trực tiếp đánh vỡ xương cốt của Viên Đồng, cuối cùng một quyền kia không đánh trúng đầu của Viên Đồng mà là trúng vào ngực của hắn, một quyền này đánh vào làm cho ngực của Viên Đồng lõm hẳn xuống còn thân thể thì cũng bay ra ngoài.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 3 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin