Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 109 [Chương 541 đến 545]
❮ sautiếp ❯Chương 541: Cảnh Tượng Kiều Diễm
– Có phòng tu luyện không?
Lâm Phong lắc lắc đầu, ở trong sân viện này không được.
– Nơi này ta ở không có phòng tu luyện, nếu cần thiết, hay là đi phòng ngủ của ta.
Hoắc Thi Vận rụt rè nói, sinh ra một chút xấu hổ, dẫn một nam tử vào trong khuê phòng của mình, dù sao cũng là một chuyện đáng xấu hổ.
– Cũng được.
Lâm Phong lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ tùy ý gật đầu thôi.
Hai người cùng đi vào trong phòng ngủ của Hoắc Thi Vận, mùi thơm mát ập đến, nhưng cũng không nồng, chỉ là loại mùi hương trang nhã nhẹ nhàng này, lại khác với trong phòng Đoàn Hân Diệp, nhưng đều khiến người khác thoải mái.
– Nữ tử của thế giới này, chỗ ngủ đều thơm tho như vậy!
Trong lòng Lâm Phong thầm nhủ, nữ tử ở thế giới này không hề trang điểm dày, thậm chí còn không trang điểm, cũng không dùng một số đồ vật để trang trí trong phòng, nhưng mùi hương thơm mát tự nhiên nhẹ nhàng tinh khiết, ngược lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
– Lâm Phong, hiện giờ ta phải làm gì?
Hoắc Thi Vận lại hỏi Lâm Phong.
– Cô ngồi xuống trước đã, công pháp ta tu luyện là hỏa diễm công pháp, xem có thể bức hàn khí trong cơ thể cô ra ngoài không.
Lâm Phong nói với Hoắc Thi Vận một tiếng. Hoắc Thi Vận lại nhìn Lâm Phong, cười khổ lắc đầu.
– Lâm Phong, vô dụng thôi, gia tộc chúng ta tu luyện cũng là hỏa diễm công pháp, Cửu Dương Công Pháp, nhưng cỗ hàn khí xâm nhập trong cơ thể ta là Cửu Âm Chưởng của Viên gia gây lên, hơn nữa Cửu Âm Chưởng này so với Cửu Dương Công của phụ thân ta còn lợi hại hơn mấy phần, không thể bức hàn khí ra ngoài.
– Cửu Dương, Cửu Âm?
Lâm Phong thấp giọng nói, dường như cũng không quá tin tưởng.
– Phải, Cửu Dương, Cửu Âm.
Hoắc Thi Vận dường như biết suy nghĩ của Lâm Phong, gật đầu nói:
– Trước đây, Cửu Dương Công Pháp của Hoắc gia ta bá đạo lợi hại, uy vọng trong Thiên Long Thành rất cao, mà có một gia tộc khác, tu luyện cũng là hỏa diễm công pháp, cũng là thế gia luyện dược, lại luôn bị Hoắc gia ta áp chế, gia tộc này, chính là Viên gia.
– Không biết có phải thiên ý hay không, sau đó Hoắc gia ta ngày một suy vong, mà người của Viên gia lại có được cơ duyên to lớn, Vũ hồn dị biến, âm dương tương dung, chính là có thể tu luyện hỏa diễm, đồng thời có thể tu luyện âm hàn công pháp, thân kiêm âm dương chi khí, vô cùng lợi hại, mà bọn họ gọi loại âm hàn công pháp kia, là Cửu Âm, ý là chống đối với Hoắc gia ta, muốn dẫm Hoắc gia ta dưới chân.
– Âm dương tương dung!
Ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng, âm dương chính là thuộc tính hoàn toàn trái ngược, giống như băng hỏa, âm dương tương dung này, giống như băng hỏa đồng nguyên của Lâm Thiên, lúc chiến đấu một âm một dương, quả thực rất kinh khủng.
– Người Viên gia muốn đối phó Hoắc gia các cô, vì sao không trực tiếp ra tay, mà lại đưa âm hàn chi khí vào trong cơ thể cô?
Lâm Phong hỏi Hoắc Thi Vận, một cô gái bị âm hàn chi khí hành hạ như vậy, thực khiến người ta đau lòng.
– Bọn họ không chỉ muốn đối phó Hoắc gia ta, mà còn muốn thay thế, muốn thôn tính Hoắc gia ta, mà mục địch, là vì có được hai món bảo vật của Hoắc gia ta.
Ánh mắt Hoắc Thi Vận có phần mông lung, chậm rãi nói:
– Hơn nữa, Viên gia bọn chúng hiện giờ, càng xuất hiện một nhân vật thiên tài, thiên phú tuyệt luân, dù là cả Long Sơn Đế Quốc, cũng là một thiên tài, được đế quốc coi trọng, thậm chí có được suất tham dự thi đấu Tuyết Vực, thực lực rất mạnh, chính là hắn, đã ép âm hàn chi khí vào trong cơ thể ta, cho dù là phụ thân ta cũng không giải được.
– Thủ đoạn thực tàn nhẫn, đưa loại hàn khí này vào trong cơ thể cô, người kia vẫn có thể hạ thủ được.
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, Hoắc Thi Vận cười khổ, không nói thêm gì, chỉ nói:
– Lâm Phong, cho nên ta nói, dùng hỏa diễm công pháp muốn ép hàn khí ra ngoài, hy vọng không lớn.
Lâm Phong cười cười, trong mắt Hoắc Thi Vận, ngay cả phụ thân nàng dùng Cửu Dương công pháp cũng không thể ép hàn khí ra ngoài, Huyền Vũ cảnh tầng một như Lâm Phong càng không thể làm được, nàng nói hy vọng không lớn, cũng chỉ là cách nói uyển chuyển, đối với nàng, Lâm Phong sao có thể dùng hỏa diễm công lực bức hàn khí ra.
– Không thử thì sao biết được.
Lâm Phong lắc lắc đầu, cho dù không thể đẩy hàn khí ra ngoài, có thể bức chúng ra đến ngoài da cũng được rồi, đã có Vũ hồn cắn nuốt rồi.
– Vậy được thôi.
Hoắc Thi Vận gật đầu, tuy rằng nàng không cho rằng Lâm Phong có thể dùng hỏa diễm công pháp ép hàn khí trong cơ thể nàng ra, nhưng nếu Lâm Phong muốn thử, nàng cũng không dễ từ chối, đó chính là không tin tưởng Lâm Phong.
Lâm Phong nói với Hoắc Thi Vận một tiếng, Hoắc Thi Vận gật gật đầu, ngồi xuống trên giường, Lâm Phong thì đi đến sau lưng nàng ngồi xuống, mở miệng nói:
– Bản thân cô có thể sử dụng Cửu Dương Công Pháp phối hợp với ta, cùng bức hàn khí ra ngoài.
– Được.
Hoắc Thi Vận gật gật đầu, theo đó, ở sau lưng nàng, Lâm Phong tâm thần hơi động, Đại Nhật Phần Thiên kinh vận chuyển, một cỗ khí tức nóng cháy đáng sợ phóng ra.
Đôi mắt Hoắc Thi Vận khép lại, song cửa khép chặt kia, dường như có ánh mặt trời trực tiếp xuyên thấu vào, rơi trên người nàng, cực kỳ lạ lùng.
– Ư!
Một tiếng hô nhỏ phát ra từ miệng Hoắc Thi Vận, một đôi bàn tay đặt lên lưng nàng, trong nháy mắt, một cỗ khí tức nóng cháy đáng sợ xâm nhập vào cơ thể nàng, cỗ khí tức này trực tiếp khiến Cửu Dương Công Pháp nàng vừa vận rối loạn, Cửu Dương Công Pháp ẩn hàm khí tức nóng bỏng, cùng với khí tức đi vào cơ thể nàng, căn bản không cùng một cấp bậc.
– Hả?
Trong lòng Hoắc Thi Vận khiếp sợ, sao lại thế, hỏa diễm công pháp của Lâm Phong, khí tức nóng cháy thực đáng sợ, nàng là người tu luyện Cửu Dương Công Pháp, đối với khí tức nóng cháy của hỏa diễm chẳng những không chống lại, ngược lại còn có phần yêu thích, nhưng lúc này, nàng lại không có một chút yêu thích nào, dường như cả thân thể đều bốc cháy, cỗ khí tức nóng cháy này, quá đáng sợ, vượt qua khả năng chịu đựng của nàng.
Ông!
Một đạo hỏa quang đột ngột dâng lên, thiêu đốt trên người Hoắc Thi Vận.
Hoắc Thi Vận nhìn lên người mình một cái, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô, hai tay ôm lấy thân thể, sắc mặt trong nháy mắt đỏ hồng, cháy mất rồi, trên người nàng, ngay khi cỗ khí tức nóng cháy vừa thiêu đốt, lập tức tất cả hóa thành tro bụi, biến mất không còn chút gì.
Thân hình uyển chuyển của Hoắc Thi Vận, thân thể đẹp đẽ hấp dẫn hoàn toàn bại lộ, hoàn toàn lộ ra xuân sắc, đôi tay của Lâm Phong vẫn dán lên lưng nàng, da thịt tiếp xúc, khiến mặt nàng đỏ bừng, thậm chí như quên đi cả cỗ khí tức nóng bỏng đáng sợ kia.
– Giữ vững tâm thần, chỉ dẫn hỏa diễm tiến vào cơ thể cô đi ép hàn ý trong thân thể cô ra ngoài.
Giọng của Lâm Phong truyền vào tai Hoắc Thi Vận, khiến Hoắc Thi Vận thầm rùng mình, sắc mặt không ngừng biến đổi, lúc này quần áo trên người nàng đã bị đốt cháy, thân thể mềm mại lộ ra nơi đây, làm sao có thể giữ vững tâm thần đây.
– Vun vút…
Một giọng nói nho nhỏ truyền ra, lại khiến Hoắc Thi Vận cả kinh, khí tức nóng cháy trong tay Lâm Phong xâm nhập vào trong thân thể nàng, va chạm với cỗ hàn khí kia, trục xuất, xóa tan hàn khí đi.
Cắn nhẹ đôi môi, đôi mắt Hoắc Thi Vận nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào tỏng cơ thể, bắt đầu chỉ dẫn hỏa diễm Lâm Phong đưa vào trong cơ thể để xua đuổi hàn khí ra ngoài.
Trong phòng ngủ, khí tức nóng bỏng tràn ngập, mà trong cỗ khí tức này, lại có xuân quang tươi đẹp lộ ra.
Chỉ một lát sau, liền có một đoàn hàn khí chậm rãi lan ra trên giường, hơn nữa cỗ hàn khí này, vẫn không ngừng tăng lên, toàn bộ đều là Đại Nhật Phần Thiên kinh trục xuất hàn khí trong cơ thể Hoắc Thi Vận ra ngoài.
Đại Nhật Phần Thiên Kinh, thái dương công pháp, chí dương chí cương, khắc chế âm hàn chi khí, cho dù cảnh giới của Lâm Phong không phải quá cao, nhưng vẫn đủ để dùng Đại Nhật Phần Thiên kinh trục xuất âm hàn chi khí ra ngoài.
– Ai… Nóng quá.
Hoắc Thi Vận sắc mặt đỏ bừng, thậm chí ngay cả da thịt trắng như tuyết của nàng cũng bị hỏa diễm nóng bỏng đốt nóng đỏ, vẻ đỏ hồng trên mặt cũng không biết là do xấu hổ hay là do nóng bức, lại khiến người ta vô cùng ngây ngất.
– Cố chịu thêm một chút nữa, hàn khí trên người cô nếu không bức ra toàn bộ, như cũ vẫn sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể cô.
Lâm Phong cũng mở miệng nói, lúc này đôi mắt hắn từ từ mở ra, nhìn thân thể mỹ diệu trước mắt da thịt không có một chút khuyết điểm, trong lòng nổi lên một chút rung động.
– Được.
Hoắc Thi Vận gật gật đầu, tùy ý Lâm Phong tiếp tục vận chuyển công pháp, không ngừng xâm nhập trong thân thể nàng.
Trong Hoắc gia đại điện, Hoắc Cửu Dương ngồi yên ở đó, nhưng kỳ thực trong lòng cũng không hoàn toàn bình tĩnh. Lâm Phong, cùng Hoắc Thi Vận rời đi cũng được một lúc rồi, hiện giờ không có một chút động tĩnh, cũng không biết thế nào nữa.
– Đại ca, huynh thực sự tin tưởng tên tiểu tử Huyền Vũ cảnh tầng một kia sao?
Hoắc lão nhị nói với Hoắc Cửu Dương, nghĩ đến Lâm Phong, trong mắt hắn lại lóe lên một đạo hàn quang.
– Dùng người không được nghi ngờ, nếu hắn muốn thử, ta sẽ cho hắn một cơ hội, không can thiệp hắn một chút nào.
Hoắc Cửu Dương lắc đầu, nói:
– Còn có nắm chắc, ta nào có thể nắm chắc cái gì, một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, muốn ép hàn khí trong cơ thể Thi Vận ra, nói sao dễ dàng, chỉ có thể tin tưởng có kỳ tích xảy ra thôi, nếu không, thực sự phải thỏa hiệp với Viên gia rồi.
Chương 542: Gây Khó Dễ
Trong phòng Hoắc Thi Vận, khí tức nóng bỏng vẫn như trước, nhưng dần dần nhạt đi, Hoắc Thi Vận dùng chăn đệm che lấy thân thể, hai vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn liền không kiềm được xúc động.
Nhất là ánh mắt xấu hổ của Hoắc Thi Vận lúc này, càng khiến người khác say mê, muốn vuốt ve một hồi.
– Lâm Phong, cảm ơn ngươi.
Hoắc Thi Vận kéo chăn đệm, nhìn Lâm Phong đối diện khuôn mặt đỏ bừng, thân thể trần truông lại càng khẩn trương, trái tim không ngừng đập mạnh.
– Không có gì, ta cũng là vì Tuyền Âm Ngọc Vương.
Lâm Phong áp chế xung động trong lòng, đứng dậy, đi ra ngoài căn phòng, mồm vẫn nói:
– Ta đợi cô ở bên ngoài.
Ra khỏi phòng, Lâm Phong thở ra một hơi dài, trong mắt lộ ra một tia cười khổ, đối mặt với một mỹ nhân như thế, thực khó mà khắc chế.
Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong đi ra ngoài, ánh mắt lấp lánh, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, bỏ chăn đệp ra, rồi tìm một bộ quần áo mình thích mặc vào, cẩn thận đánh một chút phấn.
Lâm Phong ở bên ngoài chờ hồi lâu, mới thấy Hoắc Thi Vận bước đi nhẹ nhàng, chầm chậm đi tới.
Lúc này Hoắc Thi Vận vẫn không hề trang điểm, chỉ là tẩy rửa một chút, mái tóc dài mềm mài xõa trên vai, trên đầu búi một búi, khuôn mặt đẹp đẽ lung linh, còn mang theo một chút xấu hổ, đẹp không sao tả nổi.
Hơn nữa trên người Hoắc Thi Vận mặc một bộ đồ màu tím, đôi vai lộ ra, cái cổ trắng ngần hoàn toàn lộ ra ngoài, khiến người ta bất tri bất giác muốn thuận theo bộ ngực trắng ngần tìm xuống phía dưới, đường cong hoàn hảo được bộ quần áo làm nổi bật, kinh diễm động nhân.
– Lâm Phong.
Hoắc Thi Vận thấy ánh mắt Lâm Phong ngây ra nhìn chằm chằm mình, không khỏi xấu hổ hô lên, đầu hơi cúi thấp xuống, sắc mặt càng thêm đỏ hồng.
– Hả?
Lâm Phong sửng sốt, lập tức cười khổ, Hoắc Thi Vận vào lúc này thực quá đẹp, nàng vốn đã vô cùng dịu dàng, giờ lại hơi đánh chút phấn, càng mê hoặc lòng người, nhất là thân thể mảnh mai kia, dường như muốn để người ta ôm nàng vào lòng, bảo vệ cẩn thận, đây có lẽ chính là hồng nhan họa thủy vậy.
– Thất lễ rồi.
Lâm Phong xin lỗi, cười khổ lắc đầu, hắn từng thấy không ít mỹ nữ, lại vẫn thất thần như thế, hiển nhiên Hoắc Thi Vận có một vẻ đẹp khiến hắn vô cùng kinh hãi.
– Không sao.
Hoắc Thi Vận lắc lắc đầu, rồi liền thò tay ra, đưa một cái túi thơm cho Lâm Phong, nói:
– Tuyền Âm Ngọc ở trong này, nếu âm hàn chi khí của ta đã bị ép ra ngoài, vậy cũng không còn tác dụng gì, đưa hết cho ngươi, hy vọng có thể giúp được bằng hữu của ngươi.
Lâm Phong cũng không khách khí, tiếp lấy túi thơm kia, nở nụ cười cảm ơn Hoắc Thi Vận:
– Cảm ơn, Hoắc tiểu thư.
Nghe được xưng hô của Lâm Phong với bản thân, trong lòng Hoắc Thi Vận lóe lên một tia mất mát khó hiểu, nói:
– Lâm Phong, ngươi cứ gọi ta là Thi Vận đi, gọi ta là Hoắc tiểu thư ta không quen.
Lâm Phong ngây ra, rồi lập tức mở miệng, hô:
– Thi Vận.
Hoắc Thi Vận nghe được Lâm Phong hô, mới lộ ra một nụ cười tươi tắn, nói với Lâm Phong:
– Chúng ta đi thôi, phụ thân còn đang đợi, nhanh đi nói cho họ tin tức tốt thôi.
– Ừ.
Lâm Phong gật gật đầu, lập tức cùng Hoắc Thi Vận đi về phía đại điện.
Lúc này giữa đại điện, Hoắc Cửu Dương vẫn ngồi ở đó, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn, tiết tấu có chút vội vàng, hiển nhiên lúc này tâm tình của ông, có chút xao động trong đó.
– Đại ca, hay là, để Hoắc Vân đi xem xem.
Hoắc lão nhị đề nghị Hoắc Cửu Dương, ánh mắt Hoắc Cửu Dương lấp lánh, suy tính một hồi, lập tức gật đầu nói:
– Cũng được, nhưng đừng làm rối bọn họ.
– Đại bá yên tâm đi.
Hoắc Vân gật gật đầu, quay người đi ra khỏi đại điện, chẳng qua vừa bước đi, nàng đã lại dừng bước, chỉ thấy xa xa có hai bóng người, đang chậm rãi đi về bên này, chính là Lâm Phong và Hoắc Thi Vận.
Hơn nữa bộ quần áo Hoắc Thi Vận đang mặc, càng tươi đẹp động lòng người.
– Thi Vận.
Một bóng người lóe lên như gió, Hoắc Cửu Dương nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài cửa đại điện, lúc nhìn thấy con gái mình thì cũng ngây ra, Hoắc Thi Vận luôn không thích đánh phấn, nhưng lúc này lại ăn mặc đẹp đẽ như thế, là có ý gì?
Nó không phải nên để Lâm Phong trị liệu hàn khí trong cơ thể sao?
Thấy đôi mắt của mọi người nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt của Hoắc Thi Vận không khỏi hơi chút thấp xuống, vẻ xấu hổ trên khuôn mặt, càng khiến người khác nghi ngờ.
Ánh mắt Hoắc Cửu Dương nhìn Lâm Phong đầu bất thiện, thằng nhãi này không phải đã làm gì con gái hắn chứ?
– Thi Vận, con đây là?
Hoắc Cửu Dương nhịn không được hỏi một tiếng, Hoắc Thi Vận ngước mắt lên, nhìn Hoắc Cửu Dương nói:
– Phụ thân, hàn khí trong người con, đã bị Lâm Phong đẩy ra rồi.
– Hả?
Hoắc Cửu Dương sửng sốt, Hoắc lão nhị và Hoắc Vân cũng ngây ra, hàn khí của Hoắc Thi Vận ngay cả Hoắc Cửu Dung cũng không làm gì được, lúc này Hoắc Thi Vận lại nói bị Lâm Phong đẩy ra rồi?
Thân hình run lên, Hoắc Cửu Dương nhanh chóng đến bên người Hoắc Thi Vận, bàn tay trực tiếp cầm lấy cánh tay Hoắc Thi Vận, không khỏi nheo mắt lại.
Quả nhiên, lúc này trong cơ thể Hoắc Thi Vận, đã không còn hàn khí nữa, thậm chí, Cửu Dương Công Pháp dường như cũng lợi hại hơn mấy phần.
Ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo mấy phần kinh dị, Hoắc Cửu Dương quả thực không thể tưởng tượng, Lâm Phong, lại có thể ép hàn khí ra khỏi cơ thể Hoắc Thi Vận, hắn căn bản không có hy vọng gì, chỉ là để Lâm Phong thử một chút mà thôi.
– Thực không còn.
Hoắc Cửu Dương dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn Lâm Phong, nói:
– Ngươi là Luyện Đan sư?
– Phải.
Lâm Phong gật đầu, ánh mắt Hoắc Cửu Dương trầm ngâm, cũng không hỏi nhiều, Lâm Phong có thể ép đi hàn khí của Hoắc Thi Vận, như vậy là đủ rồi.
Hoắc Thi Vận liếc nhìn Lâm Phong một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, không nói gì cả.
Lâm Phong mặc dù nói hắn là Luyện Đan sư, nhưng lúc bức hàn ý trong cơ thể nàng ra, lại căn bản không dùng bất cứ đan dược gì, thuần túy là dùng công pháp ép hàn khí ra ngoài, sau đó dùng Vũ hồn cắn nuốt toàn bộ.
Hoắc Thi Vận hiện giờ vẫn còn khiếp sợ, thực lực và Vũ hồn của Lâm Phong, lại mạnh mẽ như vậy, nhưng Lâm Phong, hắn chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một.
Lâm Phong, hắn khẳng định đã ẩn giấu tu vi.
– Với chút đỉnh tu vi của ngươi, muốn luyện chế đan dược cường đại để ép hàn khí trong cơ thể Thi Vận ra, căn bản là không thể, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, cũng không luyện chế được ra đan dược gì, trừ phi, bản thân ngươi đã có bảo vật đan dược có thể trị liệu hàn khí trong cơ thể Thi Vận, lại cố tình tung hỏa mù, ta nói có phải không?
Hoắc lão nhị tiến lên một bước, đối với hàn khí của Hoắc Thi Vận biến mất hắn tự nhiên sẽ không nghi ngờ, Hoắc Cửu Dương tự mình kiểm nghiệm không thể có sai lầm.
– Ngươi nếu nói như vậy, vậy cứ cho là thế đi.
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, nhàn nhạt trả lời một câu, hắn đến Hoắc gia, vốn là vì Tuyền Âm Ngọc, hiện giờ Tuyền Âm Ngọc đã có trong tay, hắn lại không có gì cần nhờ Hoắc gia, làm gì sẽ quan tâm nhiều đến thế, cứ để bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ.
– Hừ, quả nhiên là bị ta đoán trúng, tâm cơ của ngươi như vậy, tiếp cận Thi Vận, rốt cuộc là để làm gì, có mục đích gì không muốn người khác biết, nói mau.
Hoắc lão nhị nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong lời nói lộ ra ý chất vấn.
Ánh mắt Hoắc Cửu Dương không ngừng lóe lên, im lặng không nói gì, tuy lời của Hoắc lão nhị có phần khó nghe, nhưng lại cũng có mấy phần đạo lý trong đó.
Ánh mắt Lâm Phong quét qua hai vị chưởng môn nhân của Hoắc gia, ánh mắt lạnh lẽo, thực sự là đáng cười, khó trách Hoắc gia càng ngày càng kém, bị Viên gia bắt nạt.
Ánh mắt lướt đi, Lâm Phong cũng không nhìn Hoắc lão nhị và Hoắc Cửu Dương nữa, mà nhìn về phía Hoắc Thi Vận.
– Lâm Phong, ngươi đừng nghe nhị thúc nói.
Hoắc Thi Vận không ngừng lắc đầu, muốn giải thích, nhưng không biết nên trình bày thế nào.
– Thi Vận, hàn khí của cô đã bị trục xuất, ta đây đi trước.
Lâm Phong trực tiếp cáo từ, hắn cần gì ở chỗ này nhìn mặt mũi người khác.
– Lâm Phong.
Trên mặt Hoắc Thi Vận càng có vẻ lo lắng, đã thấy Lâm Phong không nói thêm lời nào, giơ chân bước tới, liền đi về phía xa.
– Hừ, không nói rõ mục đích của ngươi, làm sao có thể rời đi.
Hoắc lão nhị quát lạnh một tiếng, bước tới phía trước, muốn đuổi theo Lâm Phong.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoắc Thi Vận trực tiếp ngăn cản trước người hắn, tức giận nói:
– Nhị thúc, Lâm Phong cứu cháu thúc không có nửa lời cảm ơn, ngược lại lại làm khó người ta, chẳng qua là nhìn trộm tu vi của thúc một chút mà thôi, thúc lại bụng dạ hẹp hòi như vậy, khó trách Hoắc gia ta suy vong đến mức này, trong gia tộc không có một ai giống như thiên tài, nếu không cũng không bị Viên Đồng ức hiếp đến vậy.
Tính khí Hoắc Thi Vận luôn luôn ôn hòa, lúc này lại tức giận quát tháo như thế, khiến Hoắc lão nhị ngây ra tại chỗ, lập tức hắn nhìn thấy Hoắc Thi Vận quay người, đuổi theo Lâm Phong.
Chương 543: Ức Hiếp Đến Cửa
– Lâm Phong.
Hoắc Thi Vận thân hình lóe lên, ống quần tung bay, nhưng Lâm Phong không hề để ý bước đi cực kỳ nanh, nàng căn bản không đuổi được.
Lâm Phong cũng biết Hoắc Thi Vận đuổi theo ở phía sau, nhưng hắn cũng không có một chút ý gì cả, trừ thiếu nữ thiện lương kia, những người khác hắn nhìn đều thấy chưởng mắt.
Nhất là người phụ nữ mỏ nhọn như Hoắc Vân, càng khiến hắn cảm thấy đáng ghét.
Không hề dừng bước, thân thể Lâm Phong như một trận gió, xuyên qua trong Hoắc gia, rất nhanh liền xuyên qua diễn vũ trường lúc bước vào Hoắc gia, trực tiếp đi ra đại môn Hoắc gia.
Một lát sau, Hoắc Thi Vận mặc váy tím dài cũng chạy tới đây, mọi người thấy Hoắc Thi Vận lúc này tràn đầy nữ tính hiền dịu thì bất giác ngây ra, nhưng Hoắc Thi Vận căn bản không có thời gian để ý đến họ, trực tiếp đuổi ra ngoài.
– Hoắc Thi Vận đang đuổi theo thanh niên vừa rồi?
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, thanh niên vừa cùng Hoắc Thi Vận đi tới, rốt cuộc là người thế nào, lại khiến Hoắc Thi Vận lúc này khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Chạy ra khỏi Hoắc phủ, nhìn về con đường phía trước, ở đó làm gì còn bóng dáng Lâm Phong nữa, Hoắc Thi Vận bất giác đứng lại đó, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, vẻ mặt buồn thiu, giống như mất đi một thứ gì đó.
Chân còn muốn bước tới, nhưng chính lúc này, một giọng nói lại truyền tới.
– Thi Vận, được rồi.
Bước chân Hoắc Thi Vận dừng lại, quay đầu, liền thấy phụ thân nàng nhanh chóng chạy tới.
– Thi Vận, đủ rồi, hắn muốn đi con đuổi theo có tác dụng gì chứ.
Hoắc Cửu Dương mở miệng nói, lại nghe Hoắc Thi Vận cãi lại:
– Nếu không phải vì mọi người, Lâm Phong làm sao lại đi, hắn giúp con ép hàn khí ra, mọi người ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại còn nghi ngờ và sỉ nhục hắn, người không cảm thấy quá đáng lắm sao.
Hoắc Cửu Dương nghe được Hoắc Thi Vận nói liền im lặng, lập tức bước tới, đi đến bên cạnh Hoắc Thi Vận, hắn lại phát hiện lúc này khóe mắt Hoắc Thi Vận đầy nước mắt, dường như là cảm thấy ấm ức thay cho Lâm Phong, lại dường như là cảm thương vì Lâm Phong rời đi.
Xoa xoa đầu Hoắc Thi Vận, ánh mắt Hoắc Cửu Dương lộ ra một tia buồn phiền, đây là lần đầu tiên từ khi Hoắc Thi Vận hiểu chuyện đến giờ hắn nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của con gái, cho dù nàng chịu hàn khí giày vò, nhưng vẫn luôn mỉm cười đối mặt.
– Hài tử, con đã động lòng rồi.
Hoắc Cửu Dương thở dài nói, khiến Hoắc Thi Vận trong lòng run rẩy, động lòng, thường chỉ là chuyện trong chớp mắt, loại tình cảm này, trong lúc không chú ý đã ăn sâu vào trong lòng người ta.
– Nhưng Thi Vận con phải hiểu, dù là con giữ hắn lại thì thế nào, chỉ có thể tăng thêm đau thương mà thôi, hắn tuy rằng không tệ, nhưng dù sao tu vi yếu kém, không có khả năng đối kháng Viên Đồng.
Hoắc Cửu Dương chậm rãi nói:
– Người đàn ông của con, chỉ có mạnh hơn Viên Đồng, mới có thể giải quyết nguy cơ của con, nhưng hiển nhiên, người này không phải Lâm Phong.
Hoắc Thi Vận mở mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu gì, tuy nói Lâm Phong rất có thể ẩn giấu tu vi, nhưng thực có thể đối kháng Viên Đồng sao? Viên Đồng, là thiên tài trong số thanh niên cùng lứa ở Long Sơn Đế Quốc, ở thành Thiên Long vô cùng nổi danh, lần trước đánh bại cả phụ thân nàng, Lâm Phong ở đây, nếu gặp phải Viên Đồng, cũng chỉ có thể là gặp nạn.
– Thi Vận, hiện giờ hàn khí trong cơ thể con đã không còn, chỉ có thể nói con đã có thêm một lựa chọn, không còn chịu uy hiếp của Viên Đồng nữa, con có thể trốn khỏi thành Thiên Long, thậm chí rời khỏi Thiên Long Đế Quốc, nếu không, sợ rằng mấy ngày nữa Viên gia sẽ tới Hoắc gia chúng ta đòi người rồi.
Hoắc Cửu Dương lại mở miệng nói.
Trong mắt Hoắc Thi Vận mang theo nỗi buồn vô cớ, nhẹ lắc đầu, nếu nàng rời khỏi thành Thiên Long, vậy Hoắc gia phải làm sao?
– Chúng ta trở về thôi.
Mang theo tâm trạng mất mát, đi theo Hoắc Cửu Dương trở về, mà bọn họ vừa rời đi, tại một góc khuất trên con đường, lại xuất hiện một bóng người, chính là Lâm Phong.
– Viên Đồng!
Lâm Phong lẩm bẩm trong mồm, thiên tài mà Hoắc Thi Vận và Hoắc Cửu Dương nói hẳn là Viên Đồng, Viên Đồng, đã chú nhập âm hàn chi khí vào trong cơ thể Hoắc Thi Vận.
Hơn nữa, Viên Đồng dường như đang ép buộc Hoắc Thi Vận, có lẽ, là muốn để Hoắc Thi Vận trở thành người đàn bà của hắn, nói như vậy, mới có thể giải thích đoạn nói chuyện vừa rồi.
– Người của Viên gia lại đến rồi.
Ngay lúc Lâm Phong suy nghĩ, bên người hắn, có một tiếng hô lớn truyền đi, phía xa, có một hàng người nhanh chóng đi tới, hơn nữa, càng khiến người ta chú ý là, hàng người này lại còn khiêng một cái kiệu, dường như để đón người.
– Xem ra lần này Viên gia muốn đón Hoắc Thi Vận tiểu thư tới Viên gia rồi, Viên gia, thực là bá đạo mà.
Đám người bàn luận, hiển nhiên đều biết chuyện giữa Viên gia và Hoắc gia.
– Bá đạo thì sao chứ, Viên Đồng thiên phú mạnh mẽ, trong thế hệ trẻ tuổi cả Long Sơn Đế Quốc, cũng có thể xếp trong mười hạng đầu, được lựa chọn tham gia thi đấu Tuyết Vực, tuy Hoắc gia tiểu thư trời sinh xinh đẹp động lòng người, nhưng Viên Đồng cũng tuyệt đối xứng với nàng, không đến mức hạ nhục nàng.
Trong lúc đám người nói chuyện, người của Viên gia xa xa đã ngày càng gần, quay đi quay lại, đã đi tới Hoắc phủ.
– Đi xem xem, không biết có thể nhìn thấy thiên tài Viên Đồng không.
Rất nhiều người chạy về phía Hoắc phủ, trong ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lộ ra vẻ suy tư, cuối cùng vẫn giơ chân bước tới, quay trở lại Hoắc phủ, hòa vào trong đám người.
Người Viên gia còn chưa tới, Hoắc gia liền loạn cả lên, trên diễn vũ trường to lớn, tất cả mọi người đều dừng lại, toàn bộ đều tụ tập một chỗ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đoàn người Viên gia đi tới.
Trong đám người Viên gia, bóng một người thanh niên đi ra, ánh mắt quét qua đám người, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng.
– Viên gia Viên Liệt, đến đây đón Hoắc Thi Vận tiểu thư về Viên gia ta.
Thanh niên này mở miệng nói, khiến đám người cả kinh, quả nhiên là tới đón Hoắc Thi Vận, Viên Liệt tới bản thân Viên Đồng hình như lại chưa tới.
Đám người Hoắc gia tách ra, một hàng người đi ra, hàng người này, lại chính là Hoắc Cửu Dương và Hoắc Thi Vận vừa trở vào, còn có cha con Hoắc lão nhị và Hoắc Vân.
– Viên Liệt!
Hoắc Cửu Dương lạnh lùng hô lên, người thanh niên này hắn đương nhiên biết, một thân Cửu Âm Chưởng Lực cực kỳ lợi hại, trong Viên gia, trừ Viên Đồng ra, thiên phú mạnh nhất chính là Viên Liệt, hiện giờ đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, vượt qua bất cứ người trẻ tuổi nào trong Hoắc gia hắn, thậm chí còn mạnh hơn một số nguyên lão trong Hoắc gia.
– Hoắc gia chủ.
Viên Liệt nhìn Hoắc Cửu Dương, trong ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt:
– Hoắc gia chủ, lần này huynh trưởng Viên Đồng để ta đến đây đón Hoắc Thi Vận về Viên gia ta trước, từ đây Viên gia chúng ta và Hoắc gia, đã trở thành người một nhà rồi.
– Viên Đồng hắn không tự mình tới, lại để ngươi mang theo vài người, khiêng theo một cái kiệu, liền muốn đón con gái Thi Vận của ta đi Viên gia ngươi?
Ánh mắt Hoắc Cửu Dương lạnh lùng, Viên gia, quá không coi ai ra gì.
– Ha ha, Hoắc gia chủ chớ tức giận, huynh trưởng sắp phải tham dự thi đấu Tuyết Vực, tu luyện tự nhiên là chuyện quan trọng số một, thời gian không hề sung túc, nhưng vẫn luôn nhớ nhung Thi Vận tiểu thư, vì thế mới để ta đến đây, hy vọng Hoắc gia chủ có thể hiểu được.
Viên Liệt không nhanh không chậm nói.
– Thi đấu Tuyết Vực.
Rất nhiều người đều thầm hô một câu, có thể tham gia thi đấu Tuyết Vực, không thể nghi ngờ là vinh quang to lớn, Viên Liệt này, hiển nhiên là đang khoe khoang.
– Hắn đã không có thời gian, vậy liền đợi đến khi hắn có thời gian thì đến đi.
Giọng Hoắc Cửu Dương lạnh lẽo, không đến là tốt nhất.
– Vậy thì không được, cho dù chúng ta có thể đợi, nhưng cũng không thể để Thi Vận tiểu thư chịu ấm ức, hàn ý kia, không dễ chịu đựng.
– Cái này không cần ngươi bận tâm.
Hoắc Cửu Dương trả lời.
Thấy Hoắc Cửu Dương dứt khoát như thế, đôi mắt Viên Liệt cũng dần dần lạnh đi.
– Hoắc gia chủ, Viên Liệt ta thay mặt huynh trưởng đến đây đón Hoắc Thi Vận tiểu thư, Hoắc gia chủ một mực thoái thác, chẳng lẽ cảm thấy huynh trưởng Viên Đồng ta không xứng với Hoắc Thi Vận tiểu thư sao.
– Đâu có như thế, Viên Đồng thiên phú tuyệt luân, là con gái Thi Vận nhà ta không xứng với hắn.
Hoắc Cửu Dương lập tức nói.
– Huynh trưởng Viên Đồng ta không hề để ý, Hoắc gia chủ đã cho rằng như vậy, vậy sao còn một mực từ chối, chẳng lẽ trong lòng Thi Vận tiểu thư có người còn tốt hơn huynh trưởng ta sao?
Viên Liệt từng chữ nói ra, dường như Viên Đồng cao cao tại thượng, nhìn chúng Hoắc Thi Vận, vậy Hoắc Thi Vận tất phải nghe theo.
– Viên Liệt thiếu gia nói gì thế, Thi Vận nhà ta chỉ là cần một chút thời gian mà thôi, cũng không có ý khác.
Lúc này, Hoắc lão nhị cảm nhận được sự lạnh lẽo giữa không trung, mở miệng nói.
– Ngươi nói không sai, trong lòng ta quả thực đã có người khác.
Chẳng qua đúng vào lúc này, Hoắc Thi Vận mở miệng nói, khiến ánh mắt của mọi người trở nên ngây dại, Hoắc Thi Vận nàng lại nói trong lòng đã có người khác, lẽo nào còn có thể ưu tú hơn Viên Đồng sao.
Chương 544: Giết Người Hoắc Gia
Ánh mắt Viên Liệt cũng cứng lại, hàn mang lạnh lẽo lóe lên, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thi Vận một chút, rồi lập tức quét ánh mắt sang nam tử bên cạnh Hoắc Thi Vận, lạnh lùng nói:
– Ta muốn hỏi cho rõ ràng, người đàn ông Thi Vận tiểu thư thích là ai, lại dám tranh dành với huynh trưởng Viên Đồng nhà ta, tìm chết sao.
– Ngươi hỏi ta có người khác không, ta nói có, vậy là người trong lòng ta đáng chết?
Sắc mặt Hoắc Thi Vận khó coi, hét lên.Nguồn truyện audio
– Đương nhiên, có người nào có thể so với Viên Đồng, dám nói ra câu này, huynh trưởng Viên Đồng ta không có ở đây, Viên Liệt ta tất sẽ khiến hắn chết rất khó coi, để Thi Vận tiểu thư hiểu rằng ánh mắt mình có phải hoa rồi không.
Ngữ khí Viên Liệt lạnh lùng bá đạo, trong ngực Hoắc Thi Vận trào lên tức giận, bởi vì Viên Đồng muốn con người của nàng, mà người đàn ông nàng thích phải chết sao?
– Là ai, lăn ra đây.
Ánh mắt Viên Liệt lại quét về phía nam tử đối diện, lạnh lùng hét.
Đám người Hoắc gia sắc mặt cứng đờ, vô cùng khó coi, Viên Liệt này, thực là bá đạo vô lễ, nơi này, là Hoắc gia bọn họ.
Bọn họ cũng đã hiểu rồi, hôm nay Viên Liệt đến đây, rõ ràng là tới lập uy, uy hiếp Hoắc gia họ.
– Đều là những tên nhát gan sao?
Thấy người Hoắc gia không có phản ứng, Viên Liệt lại hét lên một tiếng:
– Chớ cho rằng không đi ra thì sẽ có tác dụng, phàm là thanh niên, ta sẽ giết từng người một, đến khi có người bước ra mới thôi.
Ánh mắt mọi người co rụt, giết?
Viên Liệt, hắn nói hắn muốn giết từng người từng người một, đến khi có người bước ra.
Thực quá đáng mà, quá tàn nhẫn bá đạo.
Trong lòng đám người Hoắc gia đều vô cùng căm tức, giận không thể nhịn được, vì thế những thanh niên này đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Liệt, ánh mắt đều hận không thể xé xác Viên Liệt, để giải mối hận trong lòng họ.
– Ngươi muốn giết người Hoắc gia ta?
Hoắc Cửu Dương giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Liệt.
Viên Liệt này, đã vượt qua giới hạn rồi.
– Phải.
Viên Liệt cũng nhìn chằm chằm Hoắc Cửu Dương, không hề sợ sệt, lạnh lùng nói:
– Người phụ nữ của huynh trưởng Viên Đồng, làm sao có thể thích người khác, ta muốn xem xem ai có thể so sánh với huynh trưởng Viên Đồng của ta, nếu không tự mình bước ra, ta liền giết từng người từng người một, đến khi Thi Vận tiểu thư tự mình nói ra mới thôi.
– Đương nhiên, Hoắc gia chủ ngài có thể ngăn cản ta, nhưng Hoắc gia chủ chắc cũng rõ ràng, ta là làm việc cho huynh trưởng Viên Đồng, nếu ngươi cản trở ta, hậu quả tự gánh lấy.
Lời nói của Viên Liệt lộ ra uy hiếp mãnh liệt, Hoắc Cửu Dương nếu như ra tay, vậy Viên Đồng sẽ có thể tới giải quyết, Viên gia hôm nay tới đây, chính là muốn khiến Hoắc gia họ đẹp mặt.
Vừa lúc, Hoắc Thi Vận nói, tìm cho Viên Liệt một cái lý do, lý do lập uy chấn nhiếp.
Sắc mặt Hoắc Thi Vận vô cùng khó nhìn, lời nói của nàng vừa rồi cũng có mấy phần xung động tức giận trong đó, nàng thực không ngờ được, bởi vì một câu nói của nàng, lại tìm cho Viên Liệt một cái lý do để giết người, hiện giờ, muốn nàng nói ra người trong lòng nàng là ai, nàng nói ai, Viên Liệt liền giết người đó, như thế, nàng làm sao có thể nói.
– Ta bây giờ bắt đầu hỏi, Thi Vận tiểu thư, người cô nói, là ai?
Viên Liệt bước tới, đi đến trước mặt đám người Hoắc gia, ánh mắt lạnh lẽo quét lên đám người Hoắc gia, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Hoắc Thi Vận im lặng, người của Hoắc gia, cũng đều im lặng, không gian vô cùng áp lực, mà trên người Viên Liệt, một cỗ khí tức âm lãnh như có như không không ngừng lan tràn.
– Không nói, vậy đừng trách ta không khách khí.
Viên Liệt nói dứt lời, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng vô cùng.
– A…
Một tiếng hét thảm truyền ra, đám người liền thấy chưởng lực của Viên Liệt nhẹ nhàng lướt qua hạ xuống thân một người, chỉ trong nháy mắt, người kia liền bị chưởng lực đánh bay, cửu âm hàn khí xâm nhập cơ thể, trực tiếp tử vong.
Một màn này khiến ánh mắt mọi người co rút, giết, Viên Liệt không phải nói đùa, mà là thực sự ra tay, không hề lưu tình.
Hoắc Thi Vận mở miệng, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
– Viên Liệt, ngươi…
Hoắc Thi Vận sắc mặt trắng bệch, mở miệng, lại không nói lên lời.
– Ta làm sao?
Viên Liệt cười lạnh nói:
– Thi Vận tiểu thư nếu không nói ra người mình thích là ai, ta liền tiếp tục giết, đến khi thanh niên Hoắc gia chết hết toàn bộ.
Sắc mặt Hoắc Thi Vận càng trở nên trắng bệch, không nói, sẽ tiếp tục giết, đến khi thanh niên Hoắc gia không còn, thủ đoạn này, quá độc, coi mạng người như cỏ rác.
Trên mặt người Hoắc gia lộ ra một tia lạnh lẽo, ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía gia chủ Hoắc Cửu Dương, chỉ có hắn ra lệnh, mới có thể ngăn cản Viên Liệt.
Nhưng, Hoắc Cửu Dương nếu như hạ lệnh ngăn cản, vậy thì sẽ như Viên Liệt nói, chỉ là cho Viên gia một cái cớ khác, dựa vào cái cớ đó, người chết, sẽ càng nhiều hơn.
Viên gia này, rõ ràng là muốn nhân dịp này giết chết thanh niên Hoắc gia hắn, để Hoắc gia hắn tuyệt tự, mất đi hy vọng.
– Thi Vận tiểu thư không nói, vậy xin lỗi rồi.
Viên Liệt lại lần nữa ra tay, người chưa tới, khí tức âm hàn đã tới, một chưởng trực tiếp, hướng tới ngực một thanh niên Hoắc gia, trong chớp mắt, lại một người, chết.
– Hô…
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều rung động, Viên giả, quả thực quá bá đạo rồi, nói giết liền giết, lại muốn mạng của thanh niên Hoắc gia.
Nhìn tộc nhân từng người ngã xuống, trong lòng Hoắc Thi Vận rất đau, trống ngực thình thịch, vô cùng khó chịu.
– Thi Vận tiểu thư, hiện giờ cô có phải có thể nói rồi không?
Viên Liệt lại hỏi, đôi môi Hoắc Thi Vận mềm ra, nói, muốn nàng nói ai?
– Ta, là ta.
Một tiếng hét truyền tới, chỉ thấy một bóng thanh niên bước ra, lạnh lùng nhìn chăm chú Viên Liệt, nói:
– Người Thi Vận tiểu thư nói, là ta.
Trong lòng Hoắc Thi Vận cả kinh, nhìn người này, đây chính là thanh niên lúc nàng dẫn Lâm Phong vào Hoắc gia, ngăn trước mặt nàng hỏi Lâm Phong là ai.
– Ngươi?
Viên Liệt nhàn nhạt nhìn người này một cái, lập tức cười lạnh nói:
– Thi Vận tiểu thư, hắn nói là hắn, ta nghĩ cô sẽ không không có mắt như thế chứ.
Đôi môi Hoắc Thi Vận khẽ động, lại nghe được thanh niên kia tiếp tục nói:
– Ngươi còn ở đó nói những lời thừa như vậy, nói là ta thì chính là ta, ngươi muốn động thủ thì động thủ đi.
– Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta sẽ giúp ngươi toại nguyện, giết ngươi rồi, ta sẽ hỏi lại Thi Vận tiểu thư rốt cuộc là ai.
Viên Liệt tàn nhẫn cười, hắn há sẽ dừng lại chém giết, người này bước ra tự nhận, lại muốn để hắn buông tha những người khác sao? Nằm mơ!
Thân thể nhẹ nhàng chuyển động, đánh về phía người vừa nói, như cũ là một chưởng nhẹ nhàng.
Thanh niên kia không hề né tránh, hắn đã dám đứng ra, thì đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi.
Chưởng phong đánh tới, ánh mắt thanh niên thậm chí còn nhắm lại, một cỗ âm hàn chi khí trực tiếp thổi nên mặt hắn.
– Trở về.
Đúng vào lúc này, một tiếng hét lạnh truyền tới, khiến ánh mắt Viên Liệt ngưng lại, chưởng lực tung bay vung lên, một bàn tay mang theo khí tức nỏng bỏng trực tiếp va chạm với chưởng lực âm hàn của hắn.
Thân thể khẽ run, thân ảnh Viên Liệt như gió quay về chỗ cũ, trong lòng bàn tay, một cỗ khí tức nóng cháy dần lan ra.
Ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, ở đó, một thân ảnh trẻ tuổi tuấn tú đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt mà lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh niên kia mở mắt, phát hiện trước người đứng một người khác, bất giác ngây ra, không chết, có người cứu hắn.
Mà Hoắc Thi Vận thấy người thanh niên này xuất hiện, ánh mắt cũng ngưng đọng, trong lòng hơi có một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền hiện ra một tia lo lắng.
Thì ra thanh niên xuất hiện này, chính là Lâm Phong.
– Hả?
Hoắc Cửu Dương và cha con Hoắc Vân cũng nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt không khỏi ngây ra, Lâm Phong lại xuất hiện, trong mắt cha con Hoắc Vân, Lâm Phong, đây là đang tìm chết.
Lâm Phong vừa rồi vẫn đứng ở một bên quan sát, nhìn thấy hai người chết đi,, cuối cùng không thể nhịn được ra tay.
Người Hoắc gia, cũng quá yếu đuối đi, tình nguyện nhìn người của gia tộc mình bị giết, cũng chỉ là tức giận, tức giận biểu hiện trong đôi mắt.
Hai anh em Hoắc Cửu Dương, thân là nhất gia chi chủ, lại một câu cũng không nói.
– Ngươi là ai?
Viên Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lộ ra một tia sát cơ.
– Hắn chính là người ngươi muốn tìm, Thi Vận, đường bị người này mê hoặc, Viên Liệt, ngươi muốn giết, thì giết hắn đi, việc gì phải làm khó người Hoắc gia ta.
Hoắc lão nhị mở miệng nói, khiến ánh mắt Hoắc Thi Vận cứng đờ, quay đầu nhìn nhị thúc của nàng, lạnh lùng nói:
– Nhị thúc, ngươi quá vô liêm sỉ.
Lâm Phong cũng quay đầu nhìn Hoắc lão nhị, thản nhiên nói:
– Ta là lần đầu tiên nhìn thấy lấy oán báo ân, còn có hạng người vô liêm sỉ có thể nói được đường hoàng như thế, người gia tộc ngươi bị người ta giết, ngươi đứng ở đó không dám cả đánh rắm, hiện giờ, ta cứu người Hoắc gia ngươi, ngươi lại nhanh chóng muốn khiến ta chết đi, ngươi còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?
Chương 545: Lâm Phong ra tay
Những lời của Lâm Phong vừa rồi nói với lão nhị của Hoắc gia thì không thể nghi ngờ là nó rất chói tai, nhưng ở trong tai của những người khác trong Hoắc gia thì cũng không hoàn toàn như vậy, Lâm Phong vừa rồi hắn đã cứu người của Hoắc gia bọn họ.
Nhưng mà người mà thờ ơ với người trong gia tộc của mình lại chính là lão nhị của Hoắc gia, vào thời điểm Lâm Phong cứu người của Hoắc gia không ngờ hắn lại ném đá xuống giếng, đẩy Lâm Phong ra, nói Lâm Phong chính là người mà Viên Liệt muốn tìm, như thế không phải là muốn hại chết Lâm Phong hay sao?
– Có loại người nhà như nhị thúc, ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Hoắc Thi Vận lạnh lùng nhìn nhị thúc của nàng nói.
Cảm nhận thấy ánh mắt của những người trong Hoắc gia cũng nhìn mình không thiện cảm, ánh mắt Hoắc lão nhị cứng đờ, sắc mặt trở nên rất khó coi.
– Ta nói có gì không sai, người này cách đây không lâu vẫn cùng với cháu gái Thi Vận sống với nhau cùng một phòng, không biết là đã làm ra những sự tình gì nữa, mà Thi Vận lại ăn mặc xinh đẹp đến mê hoặc người như thế, cũng không biết có phải là để cho người này nhìn hay không, nói ra những chuyện này ta cũng thật đau lòng, nhưng ta thật không đành lòng nhìn người của Hoắc gia bị chết oan uổng.
Hoắc lão nhị lại bổ sung thêm, dường như là hắn cũng chỉ suy nghĩ vì Hoắc gia mà thôi.
– Được, tốt lắm.
Ánh mắt Viên Liệt rét lạnh nhìn Lâm Phong, sát khí càng ngày càng nồng đậm.
– Ngươi cũng thật là to gan, ngay cả con gái huynh trưởng Viên Đồng của ta mà ngươi cũng dám nhòm ngó đến, ngươi chỉ là một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, xem ra người thật sự chán sống rồi.
Viên Liệt sử dụng thiên nhãn nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong mới chỉ là thực lực Huyền Vũ cảnh tầng một, lập tức hắn liên tục cười lạnh nhạt, Lâm Phong này, đích thực là chán sống, muốn tìm đường chết.
Viên Đồng là ai, thực ra ta cũng chưa từng nghe qua, tuy nhiên ngươi vừa mở miệng ra là huynh trưởng Viên Đồng, ngươi đúng là một con chó đấy, một con chó đang cắn càn.
Lâm Phong thản nhiên lên tiếng châm chọc khiến cho đôi mắt Viên Liệt cứng đờ, Lâm Phong lại dám nói hắn là chó, là súc sinh.
Hơn nữa, Lâm Phong lại vẫn dám nói Viên Đồng là ai, hắn chưa từng nghe nói qua.
Lâm Phong, ở đây chỉ có việc của Hoắc gia ta và Viên gia, không có việc của ngươi, ngươi mau đi đi.
Ánh mắt của Hoắc Thi Vận chợt lóe lên, nhìn Lâm Phong hống hách kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, trong lòng nàng không khỏi lo lắng, Lâm Phong đây là đang chọc giận Viên Liệt, đúng là tự tìm đường chết.
– Đi, đi, chạy đi đâu?
Viên Liệt lạnh lùng cười nói:
– Ta muốn nhìn xem tiểu thư Thi Vận, xem lý do như thế nào mà lại làm cho ngươi, ngay cả huynh trưởng Viên Đồng, ngươi cũng có thể quên được.
Ý lạnh trên người Viên Liệt phóng thích ra, áp lên trên người Lâm Phong.
– Để cho ta nhìn xem xem, ngươi là phế vật cỡ nào? Để cho tiểu thư Thi Vận thấy rõ ràng, nàng đã sai lầm như thế nào, để xem ngươi ở trước mặt ta hèn mọn đến cỡ nào, lại càng không cần phải nói ở trước mặt huynh trưởng Viên Đổng ta.
Viên Liệt dứt lời, hàn ý trên thân người của hắn phóng thích ra, chưởng lực âm hàn lượn lờ, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một dòng khí màu trắng rét lạnh, thực sự rất lạnh.
– Viên Liệt, người nghĩ sai rồi, ta với hắn chẳng qua hôm nay mới quen biết nhau, ta làm sao mà có thể thích hắn được.
Thân hình Hoắc Thi Vận chợt lóe xuống chắn ngay trước mặt Lâm Phong, điều này làm cho mọi người càng thêm khẳng định rằng Hoắc Thi Vận thích Lâm Phong, xem ra người mà Hoắc Thi Vận thích nhất định là Lâm Phong rồi, cho nên nàng đã sử sự như thế, đem thân mình che ở trước mặt Lâm Phong.
Đáng tiếc là, Hoắc Thi Vận chỉ sợ là không có cách nào để cứu Lâm Phong, chỉ có thể trách người mà nàng thích thì thực lực lại không đủ mạnh, đừng có nói là bảo vệ nàng, mà ở trước mặt những nhân tài của Viên gia, chỉ sợ là muốn bảo vệ mình cũng không nổi.
– Nghĩ sai à?
Viên Liệt cười lạnh lùng:
– Ta đây thà rằng giết nhầm cũng không thể buông tha cho hắn được.
Ánh mắt của Hoắc Thi Vận cứng ngắc ngay tại đó, lập tức nàng cắn răng lại mà nói:
– Ngươi không cần phải làm khó cho những người khác, ta đi với ngươi, ta sẽ đi đến Viên gia với ngươi ngay bây giờ.
– Vận tiểu thư, cần sớm biết phải nên như thế, tuy nhiên, chờ ta giết xong người này ta sẽ nói sau.
Viên Liệt âm trầm nói, Hoắc Thi Vận càng bênh vực Lâm Phong, thì hắn lại càng phải giết.
Hoắc Thi Vận vẫn đứng che ở trước mặt Lâm Phong, không chịu lui đi, ánh mắt rét lạnh.
Tuy nhiên vào lúc đó, một bàn tay khoác lên vai nàng, khiến cho thân thể của nàng hơi hơi rung động.
– Để chứng minh là ánh mắt của nàng cũng không tệ lắm, hãy lại đây với ta.
Lâm Phong vui vẻ nói đùa, khiến cho trong lòng Hoắc Thi Vận run lên, đến với hắn ư?
Chẳng lẽ là Lâm Phong thật sự còn có thể đối phó với Viên Liệt hay sao?
Đích xác đấy, dựa trên thực lực hàn khí trên thân người của Lâm Phong bức bách ra, thì không chừng hắn có thể đối phó được với Viên Liệt cũng nên.
– Để ta giúp nàng.
Lâm Phong nhẹ nhàng nói lại một lần nữa rồi lập tức nắm lấy cánh tay của nàng, hắn kéo Hoắc Thi Vận đến phía sau lưng hắn.
Hoắc Thi Vận nương theo động tác của Lâm Phong, đến đứng ở phía sau của Lâm Phong, nàng nhìn bước chân của Lâm Phong đang chậm rãi bước ra.
– Kỳ thực, đối với Hoắc gia và Viên gia mà nói, ta chỉ có thể coi như là người ngoài, ngoại trừ Thi Vận của Hoắc gia ra, thì ta cũng không quen ai, thậm chí ta còn cảm thấy chán ghét mấy người.
Lâm Phong đi về hướng Viên Liệt, chậm rãi mở miệng nói:
– Việc Viên gia và Hoắc gia, không có quan hệ gì tới ta, nhưng ngươi lại muốn cuốn ta vào, vậy thì ta đây liền nhập cuộc, giờ đây, hiện tại ngươi có thể thấy rõ ràng, ánh mắt Thi Vận như thế nào.
Lâm Phong đi từng bước một về phía trước, giọng nói đầy vẻ thản nhiên va tự tin.
Viên Liệt, hắn thật sự suy nghĩ mãi mà không hiểu được, một tên Huyền Vũ cảnh tầng một đang đối mặt với hắn, sao lại có thể tự nhiên như vậy, thậm chí không có một chút sợ hãi nào.
– Ta đương nhiên là sẽ phải nhìn cho rõ ràng và cũng sẽ để cho người của Hoắc gia và tất cả mọi người ở đây thấy rõ ràng, tiểu thư Thi Vận đã lựa chọn một người yếu ớt như thế nào.
Viên Liệt nâng bàn tay lên, chưởng lực cửu âm vận chuyển, sương mù màu trắng rét lạnh bốc lên từ trong lòng bàn tay của hắn, nó rất lạnh lại phát ra tiếng vang hít hà hít hà rất nhỏ, Viên Liệt phỉ nhổ xung quanh lòng bàn tay, không gian gần như cũng ngưng tụ lại, xuất hiện thành những giọt mưa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn phát ra cửu âm chưởng lực, quả nhiên thật là khủng bố.
Đám người nhìn bước chân vẫn đang bước đi của Lâm Phong, âm thầm cảm thấy đáng tiếc, Lâm Phong, thực lực Huyền Vũ cảnh tầng một, làm sao có thể ngăn cản được cửu âm chưởng lực, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
– Chết đi.
Thân thể Viên Liệt run lên bắn nhanh về phía Lâm Phong, chưởng lực cửu âm xuất lộ ra đánh mạnh về phía Lâm Phong, chỉ cần một chưởng này cũng đủ để giết chết Lâm Phong rồi.
– Không nhìn được.
Lâm Phong lạnh lùng quát lên, hắn bước lên một bước, mặt đất sụp xuống vỡ vụn ở dưới chân hắn, trên người của hắn đột ngột sinh ra một cỗ khí nóng cháy, cháy điên cuồng, cháy rừng rực, nóng cháy đến cực hạn.
Ầm!
Xuy xuy!
Hai luồng chưởng lực hùng mạnh điên cuồng va chạm vào nhau, thân thể Viên Liệt lập tức bị cứng đờ ra, cửu âm chưởng lực lập tức bị khắc chế, một luồng khí cực kỳ nóng bỏng cháy thành một ngọn lửa theo cánh tay của hắn mà phóng ngược lên, đốt cháy kinh mạch trên cánh tay của hắn.
A…!
Một tiếng kêu đau đớn thê thảm từ trong miệng Viên Liệt truyền ra, chỉ thấy thân thể của hắn kịch liệt lui nhanh về phía sau, toàn bộ một cánh tay bị nóng đỏ lên, cửu âm hàn khí toàn bộ đã bị mai một.
– Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể sảy ra?
Trong đôi mắt Viên Liệt tràn đầy nỗi nghi ngờ không thể giài thích được, một chưởng kia của Lâm Phong là cực hạn dương, đã hoàn toàn khắc chế chưởng lực cửu âm của hắn.
Mà cửu âm công pháp của Viên gia, kể cả Cửu Dương công pháp của Hoắc gia, hắn cũng không sợ, làm sao lại có thể bị chưởng lực của Lâm Phong khắc chế như vậy, hơn nữa, một chưởng này của Lâm Phong khi phát ra cũng giống như hắn, thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn.
Thái dương công pháp, Đại Nhật Phần Thiên Kinh, chí cương, chí dương, sao lại không có thể khắc chế chưởng lực cửu âm.
Tất cả những người khác đều ngơ ngẩn cả người, làm sao có thể như thế, làm sao mà Lâm Phong chỉ dùng có một chưởng mà đã đánh bay Viên Liệt ra ngoài, tình huống này đối với trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn tương phản.
Hơn nữa, lúc này hình như Lâm Phong còn chưa có ý định bỏ qua.
Chỉ thấy bước chân của Lâm Phong bước lên, trên người của hắn đột ngột xuất hiện một ngọn lửa sáng rực bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, lúc này dường như Lâm Phong đang hoàn toàn được tắm trong ánh sáng mặt trời.
Thân thể vọt lên không, trên hư không ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên người Lâm Phong, một ngọn lửa chí cương chí dương nóng cháy càng ngày càng rực rỡ chiếu sáng lên thân thể của Lâm Phong, thân thể của hắn ép xuống, trực tiếp lại một chưởng nữa mãnh liệt oanh kích về phía Viên Liệt
Viên Liệt ngẩng đầu lên, nhìn trên hư không thấy thân thể của Lâm Phong ép xuống, chỉ thấy lúc này Lâm Phong vô cùng chói lóa mắt, không thể địch nổi, cái cỗ khí chất này so sánh với cỗ khí chất vừa rồi, có thể nói là lột xác.
– Ngươi dám.
Trong lúc vội vã hắn đưa tay ra, đó là một đạo cửu âm chưởng lực đã bị thương, dùng đạo chưởng lực đã bị thương cố gắng chống đỡ.
Ầm, ầm!
Song chưởng đụng vào nhau, lực lượng dương hỏa nóng cháy rừng rực kinh khủng theo cánh tay của Viên Liệt đi lên, ánh sáng của ngọn lửa mãnh liệt lưu chuyển trên người của Viên Liệt, từ trên áp bách xuống khiến cho mặt đất sụp xuống, hai chân của Viên Liệt trực tiếp chìm ngập vào trong lòng đất.
– Ngươi như thế này mà nói chứng minh nhãn quang của Thi Vận kém hay sao?
Lâm Phong lạnh nhạt nói, hắn giống như thiên thần hạ xuống trần, chưởng lực vẫn dính cùng một chỗ với bàn tay của Viên Liệt, hắn lại hơi hơi dùng sức, thân thể lại một lần nữa áp xuống, khiến cho thân thể Viên Liệt không ngừng chìm sâu vào lòng đất, sắc mặt thì trắng bệch.
– Nếu như ngươi muốn giết ta, hãy còn phải cố gắng nhiều lắm.
Một ngọn lửa thái dương đáng sợ thiêu đốt trên người Lâm Phong.
– Ngươi dám.truyện tiên hiệp audio
Dường như là cảm nhận được lực lượng đáng sợ này, sắc mặt Viên Liệt biến đối ghê gớm, hắn gầm lên thành tiếng.
Nhưng ở trên khóe miệng của Lâm Phong thì lại chỉ có một nụ cười lạnh như băng, hắn thì có cái gì mà hắn không dám chứ.
Ngọn lửa đáng sợ tiếp tục chiếu nghiêng xuống, chỉ có trong nháy mắt, Viên Liệt đã bị ngọn lừa bao phủ, thiêu cháy.