Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 111 [Chương 551 đến 555]
❮ sautiếp ❯Chương 551: Có Duyên Gặp Lại
Ngao!
Viên Đồng thống khổ kêu lên, hắn chỉ cảm thấy phía trước xương ngực vỡ vụn không biết bao nhiêu rồi.
Đương nhiên là lúc này thì Lâm Phong cũng không hơn gì, tuy rằng là có phật ma lực bảo vệ thân thể, nhưng âm hàn sát khí vẫn xâm nhập vào trong giữa thân thể của hắn, khiến cho hắn có cảm giác rét lạnh, nhưng trên người lại mơ hồ như có một đám sương lạnh sinh ra.
– Đốt!
Lâm Phong quát lên, ánh sáng mặt trời vẫn như trước thật đáng sợ chiếu rọi trên người của hắn, sưởi ấm thân thể hắn, đuổi đi hàn khí lạnh lẽo.
Hắn sở dĩ dám cứng rắn chống đỡ một kích của đối phương, hắn lại cũng muốn oanh giết Viên Đồng, bởi vì hắn đã từng đuổi đi hàn khí trên người Hoắc Thi Vận, hắn sẽ không sợ, Đại Nhật Phần Thiên kinh của hắn nhất định có thể đuổi đi sạch sẽ hàn khí.
Nhưng Viên Đồng này lại không giống, tuy rằng vừa rồi một kích kia không đủ để đánh chết hắn nhưng cũng đã làm cho Viên Đồng bị thương nặng lắm rồi, hiện giờ thì Viên Đồng càng không còn là đối thủ của hắn nữa rồi.
Bước nhanh lên một bước, Lâm Phong cầm kiếm sát phạt hướng tới Viên Đồng mà đi, sát phạt ý khủng bố rít gào làm rung động tâm thần của Viên Đồng.
– A…!
Viên Đồng rú lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ vô cùng, hai nắm đấm dữ tợn run lên mãnh liệt, âm dương chưởng lực dời non lấp biển đánh giết ra ngoài thân thể của hắn, nhưng nó lại hóa thành một đạo lưu quang hướng tới phía xa xa mà bỏ chạy đi.
Hắn thua rồi, hôm nay hắn uy phong lẫm lẫm đến nơi này, vô cùng cao ngạo, nhưng hiện giờ hắn lại thua ở trên tay Lâm Phong của nước Tuyết Nguyệt, chật vật mà bỏ chạy.
Hơn nữa, hắn lại trong lúc đang nở mày nở mặt đoạt nữ tử, vậy mà ngay trước mặt mọi người đã bị Lâm Phong đánh bại.
Hắn và Lâm Phong, cả hai người đều chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực, còn chưa lên tới trên võ đài của đại hội Tuyết Vực hắn đã bị thiên tài của nước Tuyết Nguyệt là Lâm Phong đánh bại, hắn còn có thể diện gì nữa mà đứng ở trên đài chiến đấu của đại hội Tuyêt Vực, mặc dù tới rồi, hắn còn có thể chiến thắng Lâm Phong sao?
Đại hội Tuyết Vực, nơi đó đã không thể là vinh quang của hắn mà sẽ là một sỉ nhục, khiến cho hắn phải khắc sâu trong tâm khảm sự sỉ nhục này.
Lâm Phong nhìn bóng dáng Viên Đồng nhanh chóng bay đi khỏi, hắn không có truy đuổi, lấy tốc độ đáng sợ của Viên Đồng mà nói thì dù Lâm Phong có đuổi thì cũng chưa chắc đã đuổi kịp Viên Đồng.
Đám người đứng nhìn Lâm Phong vẫn đứng ngạo nghễ trong hư không cùng với bóng dáng Viên Đồng đã bỏ chạy đi khỏi, ánh mắt bọn họ đều có môt chút ngây dại.
Thật rung động, Lâm Phong đã mang lại cho họ rung động đủ để cho bọn họ không thể nào quên.
Vừa mới bắt đầu, Viên Liệt đã làm nhục Lâm Phong đã bị Lâm Phong đánh chết, sau đó người của Hoắc gia là Hoắc lão nhị làm nhục Lâm Phong cũng đã bị Lâm Phong giận dữ chặt đứt hai cánh tay.
Cuối cùng, Viên Đồng từ trên không trung bay đến, cao ngạo vô cùng, lấy ánh mắt quan sát chúng sinh mà quan sát Lâm Phong ở phía dưới.
Nhưng Lâm Phong, chân đứng trên mặt đất bay vọt lên không, tay cầm kiếm tiếp nhận một trận chiến, một trận chiến này kinh động thiên địa đã làm khiếp sợ trong lòng bọn họ.
Thắng, Lâm Phong lại thắng Viên Đồng, một thiên tài của đế quốc Long Sơn tham gia đại hội Tuyết Vực, trong toàn bộ thiên tài của đế quốc Long Sơn trong bảng xếp hạng đều có thể nằm trong top 10.
Sự kiện này phát sinh ngay trước mắt bọn họ, làm sao bọn họ có thể không khiếp sợ, làm sao trong lòng bọn họ có thể quên một trận chiến này, một trận chiến chắc chắn là sẽ trờ thành kinh điển.
Hù…!
Tất cả đám người của Hoắc gia đều thở dài một hơi nhìn Lâm Phong, không biết là họ muốn gì, cách đây còn không lâu Hoắc lão nhị và Hoắc Vân còn muốn Lâm Phong đi đến Viên gia chịu chết, có ai có thể nghĩ được, chỉ sau một trận chiến Lâm Phong đã trở thành anh hùng, lúc này Hoắc lão nhị cùng với Hoắc Vân bỗng nhiên trợn tròn mắt ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
Buồn cười, bọn họ phát hiện ra mình thật là buồn cười, một thiên tài như vậy mà có thể bị bọn họ khinh bỉ làm nhục, thậm chí bọn họ còn muốn Lâm Phong phải chết, ở trong mắt Lâm Phong bọn họ căn bàn cái gì cũng không phải, đừng nói là bọn họ nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, nếu là Lâm Phong thật sự giận dữ, giống như Viên Đồng, thực sự muốn giết bọn họ thì bọn họ có thể làm gì.
Hoắc Cửu Dương cũng đồng dạng khiếp sợ nhìn Lâm Phong, ngay từ ban đầu hắn cũng chỉ nghĩ rằng Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ Cảnh tầng một, đương nhiên hắn cho rằng Lâm Phong không xứng với Hoắc Thi Vận, lúc đó nếu Lâm Phong có rời đi thì hắn cũng không ngăn trở, mặc dù là Lâm Phong có giúp Hoắc Thi Vận đuổi hàn khí xâm nhập trong cơ thể của mình.
Mặc dù là Lâm Phong giết Viên Liệt, Hoắc Cửu Dương tuy rằng có kinh ngạc nhưng trong lòng cũng chưa có chấn động gì nhiều, giết Viên Liệt căn bàn không cải biến được tình hình gì, đến khi Lâm Phong đánh bại Hoắc lão nhị hắn mới nhìn đến thiên phú của Lâm Phong, nếu cho Lâm Phong thời gian thì Lâm Phong có thể vượt qua được Viên Đồng, bởi vậy hắn mới muốn để cho Lâm Phong và Hoắc Thi Vận cao chạy xa bay.
Nhưng mà hiện tại, hắn nhìn người thanh niên đứng trên hư không kia, hắn lại cảm giác thấy như là mình rất là hèn mọn, nhỏ bé, hắn không thể thắng nổi Viên Đồng, nhưng Lâm Phong lại chiến thắng, Lâm Phong đã khiến cho Viên Đồng phải chật vật chạy trốn, như thế này là thiên phú hùng mạnh đến bực nào.
Lâm Phong, hắn so với Viên Đồng trẻ hơn, hắn lại là đại biểu của nước Tuyết Nguyệt đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tiền đồ của hắn không thể nào có thể đo đếm được, lúc này hắn làm sao còn có thể cho rằng Lâm Phong không xứng với Hoắc Thi Vận con gái của hắn, mà ngược lại, hắn còn có chút bận tâm, không biết là Lâm Phong có thật sự có ý định với Hoắc Thi Vận hay không.
Nhìn Hoắc Thi Vận đang đứng ở bên cạnh, hắn liếc mắt môt cái, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thi Vận cũng không ngừng lóe lên nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đứng trên hư không kia, lúc này trên khuôn mặt dịu dàng của nàng đang hiện lên một nụ cười sán lạn.
Không sao, tất cả đều không sao rồi, Lâm Phong đã đánh bại Viên Đồng, người của Hoắc gia không còn nguy hiểm nữa, Lâm Phong cũng không còn nguy hiểm nữa, nàng cũng không phải trở thành người phụ nữ của Viên Đồng, đây là những điều mà nàng có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới kết cục này, không nghĩ rằng kết cục nó lại có thể tuyệt vời như thế này, điều này giống như là trong giấc mộng vậy.
Lâm Phong vẫn đứng ở trên hư không vẫn không bước xuống, hắn nhắm mắt lại, Đại Nhật Phần Thiên kinh điên cuồng vận chuyển trong hư không, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu rọi trên thân người của hắn.
Ở trong cơ thể của Lâm Phong, từng chút từng chút hàn khí không ngừng chảy ra, Lâm Phong hắn ở đấy, lấy Đại Nhật Phần Thiên kinh để đuổi đi hàn khí trong cơ thể, không muốn để cho hàn khí lưu lại trong cơ thể ảnh hưởng đển sức lực của hắn.
– Lâm Phong hắn vừa rồi vì đã đánh giết Viên Đồng, cứng rắn chống đỡ cửu âm chưởng lực của Viên Đồng, giờ phút này hắn cũng đang có chút bị tổn thương, không biết liệu có việc gì hay không?
Hoắc Cửu Dương thì thào nói nhỏ, Hoắc Thi Vận đứng ở bên cạnh, hai tay nắm chặt, nàng lắc đầu nói:
– Không sao đâu, hàn khí ở trong cơ thể của con cũng là do Lâm Phong lấy ngọn lửa công pháp kia mà đuổi đi đấy, Lâm Phong sẽ không thể nào có việc gì đâu.
Hoắc Cửu Dương gật gật đầu nói:
– Hy vọng là như thế.
Mọi người đều nhìn lên hư không, mọi con mắt đều dừng ở trên người của Lâm Phong.
Qua thật lâu sau, thân thể của Lâm Phong run lên mãnh liệt, một cỗ băng hàn khí từ trong cơ thể bị hắt bắn ra ngoài, ánh sáng mặt trời cùng với ngọn lửa chói chang thổi quét đốt cháy hoàn toàn cỗ hàn khí này.
Nguyên do vì bản thân phật ma lực lượng nó đã chống đỡ với bộ phận cửu âm hàn khí, ở trong cơ thể của mình, Lâm Phong thậm chí không cần thông qua Võ Hồn, chỉ cần mượn mặt trời Đại Nhật Phần Thiên kinh hùng mạnh hống hách lầ có thể đuổi đi hàn khí kia.
Đôi mắt mở to, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua đám người của Viên gia, hiện giờ người của Viên gia đã bị người của Hoắc gia vây quanh, không còn có một chút bình tĩnh nào, làm sao còn có thể giống như lúc mới đến đây, tự đắc vênh váo.
– Cút về đi, hãy nói cho Viên Đồng biết, nếu là hắn còn dám đến Hoắc gia, ta sẽ đánh vào Viên gia, gặp kẻ nào giết kẻ đó.
Lâm Phong quát lên nói với những người của Viên gia đang đứng trên mặt đất, khiến cho trong lòng bọn họ run lên.
Đám người Hoắc gia nghe thấy Lâm Phong lên tiếng, họ cũng đều tránh cả ra để cho người của Viên gia đi.
Có cơ hội để giữ lại mạng sống của mình, người của Viên gia đương nhiên không muốn tiếp tục ở lại, một đám chật vật chen chúc nhau rời đi, không bao lâu sau đã biến mất hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một người cũng không còn thấy đâu nữa.
– Ta đã nói những lời này, nói vậy Viên Đồng kia sẽ không dám động tới người của Hoắc gia nữa, trừ phi hắn phát rồ không để ý đến sự chết sống của Hoắc gia.
Chân nguyên lực vẫn hồi tụ ở dưới chân khiến cho thân thể của Lâm Phong trôi nổi trong hư không, hắn không hạ xuống mà là ánh mắt của hắn hướng tới dừng ở trên ngưởi của Hoắc Thi Vận.
– Thi Vận, trên người của cô hàn khí đã được đuổi đi rồi, Viên Đồng cũng không còn dám đến xâm phạm nữa, vậy bây giờ ta đi đây, về sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Lâm Phong mỉm cười với Hoắc Thi Vận, bước chân bước lên hướng về phía xa xa mà đi, điệu bộ rất phóng khoáng không có lưu lại một dấu vết gì.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thi Vận cứng ngắc ngay tại đó, ánh mắt Hoắc Cửu Dương cũng ngưng đọng lại, lúc này toàn bộ đám người đều sửng sốt, kết cục này hiển nhiên là đều ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Ra đi, có duyên gặp lại?
Lâm Phong, hắn cứ như vậy mà đi?
Trong lòng Hoắc Thi Vận xuất hiện một cảm giác mất mát vô tận, lập tức trên khóe miệng của nàng nở một nụ cười gượng gạo, kết cục luôn như vậy, ra ngoài dự đoán của mọi người.
– Lâm Phong, ngươi chờ một chút.
Như là đột nhhiên nghĩ ra điều gì, Hoắc Thi Vận đột nhiên hướng lên bầu trời gọi to, nhưng lúc này trong hư không đã không còn một bóng người, thân hình của Hoắc Thi Vận hơi chùng xuống, đôi mắt chắm chằm nhìn về phương xa.
– Thi Vận, còn có chuyện gì sao?
Một bóng người từ đàng xa truyền đến, lập tức một bóng dáng phiêu đãng xuất hiện, nhìn kỹ thì rõ ràng đúng là Lâm Phong.
Nhìn thấy Lâm Phong quay lại, trong mắt Hoắc Thi Vận lộ ra một nụ cười sán lạn, từ trên người, nàng lấy ra một bức tranh bằng da dê, còn có một miếng ngọc trí nhớ, nàng bay thẳng lên hư không ném về phía Lâm Phong.
– Giữ lấy, làm kỷ niệm nhé.
Hoắc Thi Vận cười gọi to lên, hai tay đặt thẳng phía trước mặt.
Lâm Phong nhận vật mà Hoắc Thi Vận đưa cho, hắn cầm ở trong tay nói:
– Tạm biệt.
Dứt lời Lâm Phong lại một lần nữa nhẹ nhàng bay đi, để lại cho Hoắc Cửu Dương đang giật mình thấy Hoắc Thi Vận đem những đồ đó đưa cho Lâm Phong.
Nhìn về phía con gái của mình, Hoắc Cửu Dương đã thấy nụ cười của nàng đã lại sán lạn như trước, tuy nhiên trên gương mặt tươi cười đã có những giọt nước mắt tràn ra.
Chương 552: Thiên Tài Tề Tựu
Sau khi Lâm Phong rời khỏi Hoắc gia, hắn liền đi thẳng về dịch quán, nơi trú ngụ của mình.
Khi vừa bước vào phòng, Lâm Phong liền khoanh chân ngồi xuống, hào quang lóe ra ở trước người của hắn, cuộn tranh bằng da dê và viên ngọc trí nhớ đang để ở ngay bên cạnh.
– Không biết là Thi Vận đã đưa cho ta cái gì đây?
Lâm Phong cầm lấy cuộn tranh bằng da dê chậm rãi mở ra, nó thực sự có vẻ rất cũ kỹ, cuộn tranh da dê này hình như là đã rất cổ xưa rồi.
Lâm Phong từ từ mở cuộn tranh da dê ra, trên đó thấy có viết một dòng chữ, nhìn thấy hàng chữ này đôi đồng tử của Lâm Phong hơi hơi ngưng tụ.
Ở cuối cùng của phía bên phải từ trên xuống dưới có khắc ba chữ thật lớn rất rõ ràng:
Lạc Thần đan.
Lạc Thần đan, cuộn tranh da dê này không ngờ lại là môt phương thuốc, Lạc Thần đan là một bảo vật vô cùng quý giá.
Lâm Phong căn bản cũng không nghĩ đến, Hoắc Thi Vận lại đem một trọng bảo như thế mà tặng cho mình. Đan phương Lạc Thần đan này ghi lại phương pháp luyện chế Lạc Thần đan, rất có thể đây là một thiên phẩm đan dược, hơn nữa, khi Lâm Phong đi vào đế quốc Long Sơn hắn cũng hy vọng có thể kiếm được phương thuốc Lạc Thần đan, nhưng hắn không nghĩ tới, phương thuốc này lại được Hoắc Thi Vận tặng cho hắn.
Nghĩ đến cái dung nhan dịu dàng kia Lâm Phong thở dài một tiếng, hắn đem cất phương thuốc Lạc Thần đan đi và lại cẩm viên ngọc trí nhớ lên, nếu cuộn tranh da dê kia là phương thuốc Lạc Thần đan bảo quý như thế thì viên ngọc trí nhớ này chắc cũng không phải là môt đồ vật tầm thường.
Lâm Phong đem trí nhớ xâm nhập vào trong giữa viên ngọc, lập tức, những tin tức dũng mãnh tiến vào trong giữa đẩu óc hắn, khiến cho đôi đồng tử của Lâm Phong lại một lần nữa ngưng tụ lại.
– Cửu Dương công pháp.
Viên ngọc trí nhớ này, trong viên ngọc rõ ràng đã ghi lại Cửu Dương công pháp của Hoắc gia.
Từ những đoạn này trong trí nhớ, có thể biết được Cửu Dương công pháp này nếu tu luyện lâu dài ở trước mặt trời, càng tu luyện lâu dài, ngọn lửa cửu dương diệu nhật càng mạnh, công pháp càng ngày càng lợi hại.
Lâm Phong tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, đó chính là thái dương công pháp, là công pháp chí dương chí cương, nếu là tu luyện Cửu Dương công pháp nhất định có thể phát huy ra uy lực hùng mạnh, nói như vậy thì Hoắc Thi Vận chính là vì nguyên nhân này mới đưa cửu dương thần công pháp này tặng cho hắn.
Mặt khác, Lạc thần đan chính là đan dược chí dương, trong đan đó mặt chủ yếu của nó là cửu dương của cây cỏ cho nên nó sung mãn khí dương, người tu luyện cửu dương thần công dùng Lạc Thần đan có thể làm cho ngọn lửa càng thêm dữ dội hơn, thuộc tính của mặt trời càng mạnh hơn, công pháp càng lợi hại hơn, càng khủng bố hơn.
Ở trong Hoắc gia, họ lấy Lạc Thần đan cùng với Cửu Dương công pháp để làm pháp quyết tu luyện, cách tu luyện này đã lưu truyền cả nhiều đời nay.
Đến ngày nay, truyền đến trong tay Hoắc Cửu Dương, khi Viên Đồng tiến đến Hoắc gia, Hoắc Cửu Dương nghĩ đến thời điểm hắn phải chết nên đã đem phương thuốc Lạc Thần đan giao cho Hoắc Thi Vận, hắn lại không thể ngờ rằng Hoắc Thi Vận đã đem trao liền qua tay cho Lâm Phong, tất cả Cửu Dương công pháp cùng với pháp quyết.
– Ta tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh chí cương chí dương, đó cũng chính là thái dương công pháp, hiện giờ Cửu Dương công pháp này tới tay ta hoàn toàn có thể lấy tinh hoa này để tu luyện, không cần phải trùng tu công pháp đầy đủ nữa cũng có thể đạt được đến thủ đoạn công kích dũng mãnh.
Trong ánh mắt của Lâm Phong lóe ra, Đại Nhật Phần Thiên kinh phối hợp với phương pháp công kích của cửu dương thần công, lực công kích tất nhiên sẽ vô cùng mạnh mẽ dũng mãnh, ít nhất là sẽ mạnh hơn nhiều so với Hoắc lão nhị đã dùng.
Nghĩ vậy, đôi mắt của Lâm Phong nhắm lại, hắn bắt đầu dựa theo pháp quyết đã ghi lại trong Cửu Dương công pháp để vận hành kinh mạch quanh thân mình, một cỗ hỏa diễm nóng bỏng lập tức điên cuồng rung động ở trong cơ thể của Lâm Phong.
Mặc dù chưa được tu hoàn chỉnh pháp quyết, nhưng có ngọn lửa chí dương chí cương của Đại Nhật Phần Thiên kinh, Lâm Phong tu luyện căn bản sẽ không có bất kỳ khó khăn gì.
Một cỗ lực dũng mãnh ở trong cơ thể của Lâm Phong cuồn cuồn chuyến động, ngọn lửa ở bên ngoài thân thể của Lâm Phong bốc cháy lên bừng bừng, phảng phất như có từng vầng khí thái dương hiện ra tại nơi đó.
Sau nửa canh giờ, hai tay Lâm Phong ngưng ấn, nhanh vô cùng, ngay lập tức ở trước ngực của hắn xuất hiện một vầng thái dương thứ nhất, sặc sỡ lóa mắt.
– Đi.
Lâm Phong thấp giọng quát, vầng thái dương này oanh kích ra, nó lập tức xuyên thấu qua cửa sổ oanh kích ra bên ngoài.
Đồng thời một tiếng nổ vang, một cỗ khí nóng bỏng cuồn cuộn truyền ra.
Nhưng mà Lâm Phong lại không co chút nào để ý tới, hắn vẫn nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện công pháp cửu dương.
…
Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện, tin tức thiên tài Viên Đồng của đế quốc Long Sơn, người được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực đã bị đánh bại nhanh chóng được truyền đi, mà điều càng làm chấn động hơn nữa là người đánh bại Viên Đồng lại cũng là một người được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực, chỉ có điều người nọ không phải là người của đế quốc Long Sơn mà chỉ là một người của nước phụ thuộc đế quốc Long Sơn, đó là ngưởi của nước Tuyết Nguyệt.
Ở trong những thanh niên thiên tài trong đế quốc Long Sơn, tu vi của Viên Đồng có thể liệt kê ở top 10 vậy mà lại bị một thiên tải của nước phụ thuộc đánh bại, điều này làm sao mà có thể không khiến cho mọi người rung động.
Lúc này, ở bên trong phủ đệ của Viên gia, một bóng người phi thân lướt nhanh đến, bóng người này đáp xuống một nóc nhà trong phủ đệ của Viên gia rồi lập tức thản nhiên ngồi im ở đó.
Người này sắc mặt nghiêm nghị, băng lạnh như một lưỡi dao, toàn thân toát ra một cỗ khí tức cường đại, nhưng điều làm cho mọi người càng kinh hãi hơn là tuổi của hắn còn rất trẻ, chắc chắn là còn chưa vượt quá ba mươi.
Sau khi đáp xuống nóc nhà, người này liền an tĩnh ngồi ở đó, yên lặng, cực kỳ yên lặng không có một chút động tĩnh nào.
Rất nhiều người trong Viên gia phát hiện thấy người này, họ không khỏi xì xào bàn tán, họ đang tranh luận và suy nghĩ xem rốt cục người này là ai mà lại đến nóc nhà của phủ đệ Viên gia, lại ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như hắn coi như nơi này là nơi nghỉ ngơi của hắn vậy.
Thậm chí có người muốn lên đó để đuổi người kia rời đi, nhưng cũng đúng vào lúc này, từ xa xa lại có một bóng dáng nữa đang bay đến, nhanh vô cùng, chỉ trong một nháy mắt công pháp liền cũng giáng lâm ngay đến trên nóc nhà, chỉ có điều người này liếc mắt một cái nhìn người áo đen kia, sau đó cũng ngồi an tĩnh trên nóc nhà đối diện với người áo đen, vẫn như trước không hề phát ra một giọng nói nào.
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho người của Viên gia muốn lên xua đuổi lại phải do dự, hai người này tự nhiên ngổi ở đó, điều này đem đến cho người ta một cảm giác xấu không lường được, chỉ sợ là lên xưa đuổi sẽ chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nói không chừng còn có thể gặp nguy hiếm nữa, đơn giản hơn là không để ý tới nữa, rồi đi thông báo cho thiếu gia Viên Đồng là cách tuyệt vời nhất.
Tuy vậy, cũng không phải chỉ có hai người này mà chỉ sau một thời gian ngắn không ngừng có những bóng người khác nữa tiếp tục bay đến đáp xuống trên nóc nhà của Viên gia, không một người nào nói một lời, thật là kỳ lạ.
Bây giờ, trên nóc nhà đã đã có tới năm người rồi.
Vào lúc này, từ môt nơi xa có tiếng rít gào truyển tới, ánh mắt năm người này lập tức nhìn về hướng người mới đến kia, lập tức đồng tử của bọn họ đều ngưng tụ lại.
Chỉ thấy người mới đến đây, trên người lộ ra một cỗ lãnh khí, trong lãnh khí lộ ra sự linh hoạt sắc bén, điều càng làm cho người ta phải để ý, đó là tay của hắn, tay trái của hắn có màu đen.
Ở trong đế quốc Long Sơn thì chỉ cần nhìn thấy cánh tay này mọi người đều biết đến một cái tên, tay trái màu đen, Thôi Vô Mệnh.
Thôi Vô Mệnh, người này có một cái tay trái cực kỳ lợi hại, giết người vô số, xếp hàng thứ năm trong các thanh niên thiên tài của đế quốc Long Sơn, không người nào không biết, không người nào không hiểu.
– Xem ra việc của Viên Đồng phát sinh ra đã có ảnh hưởng rất lớn rồi, thậm chí ngay cả Thôi Vô Mệnh cũng đã được hút tới đây, không thể biết trước, Thôi Vô Mệnh với bốn người kia liệu có người nào còn lại đây nữa hay không.
Lúc này, một bóng người cười nhẹ thấp giọng nói.
– Không thể nào, hoàng Thành Quân Mạc Tích còn không đến mức làm cho xuất hiện một việc nhỏ kia, về phần hai nữ tử kia ngươi có cảm thấy là các nàng sẽ trở về không, lại còn Kiếm Thần nữa, hắn hẳn là cũng sẽ không đến.
Một người khác đáp lại khiến cho người nói gật gật đầu cười, Thôi Vô Mệnh đến làm cho bọn họ có chút kinh hãi rồi, bốn người ở phía trước chắc là sẽ không xuât hiện nữa đâu.
Bóng dáng Thôi Vô Mệnh đáp xuống, lập tức những người này đều nhìn nhau mang theo một nụ cười khác.
– Không nghĩ tới lần này chư vị đều có ý nghĩ giống nhau, đều đã cùng nhau đến.
Người vừa rồi hỏi câu hỏi kia lại mỉm cười một lần nữa, nếu là có người biết giờ phút này ngồi ở trên nóc nhà của Viên gia là một hàng thanh niên, đều là những thanh niên thiên tài nhất hiện giờ của đế quốc Long Sơn, không biết điều này sẽ gây ra dư luận như thế nào.
– Viên Đồng lại có thể bị một người tham gia đại hội Tuyết Vực của nước Tuyết Nguyệt đánh bại, chúng ta sao có thể không đến xem sao.
Có người cười nói:
– Cũng không biết người đã đánh bại Viên Đồng kia là thần thánh ở phương nào, ở trong nước Tuyết Nguyệt hắn được xếp ở vị trí thứ mấy.
Không biết, có lẽ thứ nhất, cũng có lẽ thứ nhì, nhưng chắc chắn ít nhất cũng phải ở top 3.
Một người khác đáp lại nói, nếu người có thể đánh bại Viên Đồng lại phải xếp hạng sau ở nước Tuyết Nguyệt chẳng phải là sẽ rất đả kich bọn họ.
– Các ngươi tại sao lại không hỏi ta?
Lúc này trong giữa hư không lại có một đạo bóng dáng lóe ra phóng nhanh đến, người này mặc một chiếc áo trắng, chân đạp lên trường kiếm đứng trên kiếm mà bay, rất tự nhiên phóng khoáng.
Nhìn thấy người này ánh mắt của tất cả mọi người lại ngưng tụ, nhất là cánh tay trái màu đen Thôi Vô Mệnh, trong đôi mắt của hắn lại còn xuất hiện nồng đậm chiến ý.
– Hắn cũng tới rồi.
Trong lòng đám người xuất hiện một giọng nói, hiển nhiên thật không ngờ, thiên tài xếp hạng thứ bốn của đế quốc Long Sơn, Kiếm Thần cũng đã tới.
Chương 553: Lâm Phong Đi Ra
Kiếm khí gào thét trên hư không, trong nháy mắt Kiếm Thần đã tới, hạ xuống trên nóc nhà.
– Chư vị đã tới, thật là khéo.
Kiếm Thần cao giọng cười lớn, trong giọng nói lộ ra một cỗ hào khí, ánh mắt quét về phía đám người. Những người này rõ ràng đều là thiên tài của đế quốc Long Sơn, hơn nữa lại là những người xếp hạng đầu, sau khi nghe được tin Viên Đồng bị Lâm Phong đánh bại ở Hoắc gia, Kiếm Thần cũng đã đoán được, những người này sẽ không an phận, nhất là kỳ đai hội Tuyết Vực rất mẫn cảm lại sắp triệu khai ở đây.
Nhưng điều trọng yếu hơn là, đánh bại Viên Đồng lại là một thiên tài của nước Tuyết Nguyệt, một nước phụ thuộc đế quốc Long Sơn, một thiên tài cũng chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực.
Dưới một bối cảnh loại như thế này, những người đang tự cho mình là đồng lứa thiên tài siêu phẩm của đế quốc Long Sơn, tự nhiên sẽ không chịu ngồi im.
– Kiếm Thần, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi và Nhược Lam Sơn tiền bối một dạo đi tới nước Tuyết Nguyệt, tự nhiên là biết được chi tiết về thiên tài của nước Tuyết Nguyệt này, cái người đã đánh bại Viên Đồng, cái tên Lâm Phong này ở nước Tuyết Nguyệt xếp vào hàng thứ mấy.
Có người mở miệng hỏi Kiếm Thần, bọn họ tự nhiên rất có hứng thú đối với thiên tài nước Tuyết Nguyệt đang tiến tới đế quốc Long Sơn này. Bọn họ muốn biết thực lực của những người đó như thế nào và đương nhiên điều mà bọn họ càng muốn biết hơn chính là, những người đó so với bọn họ như thế nào.
– Kiệt xuất của nước Tuyết Nguyệt có tám vị thiên tài nổi danh là bát đại công tử, Lâm Phong này hắn không nằm trong danh sách bát đại công tử đã liệt kê mà là một thiên tài mới xuất hiện, tuy nhiên hắn lại đã đánh chết vài nhân vật trong số bát đại công tử kia, mặt khác ở một nước phụ thuộc chúng ta, nước Thiên Phong, những thiên tài kiệt xuất nhất của bọn họ được xưng là Thiên Phong Thất Sứ, nhưng ngoại trừ Đệ Nhất Sứcòn lục Sứ tiến vào Tuyết Nguyệt đều bị Lâm Phong hoặc là làm nhục hoặc là đánh chết, mặc dù một vị hoàng tử Thiên Phong, hoàng tử điện hạ Phong Trần cũng đã bị chết ở trên tay của Lâm Phong, nhưng nếu ngươi muốn hỏi ta, Lâm Phong ở trong nước Tuyết Nguyệt là thiên tài xếp ở hàng vị trí thứ mấy thì ta cũng không biết.
Kiếm Thần vừa cười vừa nói làm cho đám người này lông mày đều hơi nhíu lại, nếu nghe như lời Kiếm Thần vừa nói thì tên Lâm Phong này dường như là rất vô cùng, nếu lấy tên một nhân tài mới xuất hiện quật khởi cho Tuyết Nguyệt, hiện giờ hắn đến tại đế quốc Long Sơn, ở trong Thiên Long hoàng thành, chỉ một trận chiến đã thành danh khiến cho bọn họ cũng đều biết được tên này.
– Lâm Phong cụ thể tu vi, là cảnh giới gì?
Thôi Vô Mệnh người có cái tay trái màu đen lên tiếng hỏi làm cho trong lòng đám người run lên, đây cũng là điều mà bọn họ rất quan tâm, Lâm Phong cuối cùng là cảnh giới tu vi như thế nào?
– Khi ta và hắn chia tay là lúc mà tu vi của hắn vẫn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, ta nghe nói, khi hắn cùng Viên Đồng chiến đấu là lúc mà tu vi của hắn đã đột phá đến Huyền Vũ cảnh tầng bốn rồi.
Ánh mắt Kiếm Thần nhìn kỹ đám người, quả nhiên khi tiếng nói của Kiếm Thần vừa dứt thì lập tức trong đôi mắt của toàn bộ đám người đều run lên, còn lóe ra những ánh sao.
Huyền Vũ cảnh tầng bốn, điều này sao có thể, làm sao Lâm Phong có thể lấy Huyền Vũ cảnh tầng bốn của hắn để đánh bại Viên Đồng tu bi Huyền Vũ cảnh tầng sáu?
Viên Đồng thân là thiên tài của đế quốc Long Sơn, bản thân so với Huyền Vũ cảnh tầng sáu bình thưởng còn hùng mạnh hơn rất nhiều, âm dương chi nhãn Võ Hồn lại phối hợp với âm dương công pháp lợi hại vô cùng, làm sao mà cái tên Lâm Phong này có thể khiêu chiến vượt lên hai cấp như thế.
– Khả năng này có nhiều không?
Có vài người mở miệng nói, xem ra có nhiều điểm nghi ngờ.
– Điểm ấy ngươi cần phải hói Viên Đồng mới biết được.
Kiếm Thần cười nói.
Người nọ nghe được lời nói của Kiếm Thần thì quả nhiên đôi mắt quay lại nhìn về phía Viên gia quát to:
-Viên Đồng, lão bằng hữu, mau tới đây, làm gì mà không ra đây một lát.
Giọng nói cuồn cuộn truyền khắp mọi ngõ ngách trong Viên gia, nhưng những người trong Viên gia lúc này đều một đám câm như hến, họ dường như cũng biết rằng, đám người này là không dễ trêu chọc.
Cả không gian yên lặng trong một lát, rốt cuộc một bóng người từ trong hư không dạo bước, đến đôi mắt lạnh lùng, người này đúng là Viên Đồng.
Bị Lâm Phong đánh bại, hiện giờ mọi người đều đã biết, dư luận đang xôn xao, những người này thậm chí chạy đến hẳn Viên gia để chê cười hắn, để nhìn xem sắc mặt của hắn đẹp đẽ như thế nào.
– Các ngươi tới nơi này, là để chê cười Viên Đồng ta đấy sao?
Đôi mắt lạnh lùng của Viên Đồng đảo qua đám người, hơi thở hơi hơi di động, một quyền kia của Lâm Phong oanh vào ngực của hắn có thể cũng không nhẹ hắn, vừa rồi hắn đang trị thương nhưng đang giữa chừng bị bừng tỉnh.
– Viên Đồng, ngươi không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ là muốn hỏi xem, cái tên Lâm Phong đã đánh bại ngươi kia rút cuộc là tu vi cành giới gi?
Người đã nói chuyện vừa rồi lại lên tiếng nói một lần nữa, mặc dù trong miệng nói là Viên Đồng không nên hiểu lầm, nhưng lại đem hai chữ đánh bại kia đặc biệt nhấn mạnh, hiển nhiên là để châm chọc Viên Đồng, thực ra trong lòng của hắn rất khinh thường, đường đường là thanh niên tài tuấn thành Thiên Long, xếp hạng ở top 10 nhưng lại bị một người ở nước Tuyết Nguyệt tới đánh bại, đúng thực là hư danh.
– Tần Xuyên, ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo như thế.
Viên Đồng lạnh băng băng nhìn người vừa nói, rồi nói tiếp:
– Về phần ngươi hỏi, tu vi của Lâm Phong đó là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nếu ngươi cho mình là lợi hại đến cỡ nào, ngươi có thể đi tìm hắn để đọ sức một lần, để chứng minh ngươi hùng mạnh hơn so với Viên Đồng ta.
– Huyền Vũ cảnh tầng bốn sao?
Trên khóe miệng của Tần Xuyên lóe lên một nụ cười lạnh nói:
– Ngươi phải nhớ, Tần Xuyên ta nếu là người thấp hơn ta đến hai tầng cảnh giới thì nhất định không thể đánh bại ta, nếu thế còn mặt mũi nào để xưng là thiên tài của đế quốc Long Son tham gia đại hội Tuyết Vực.
– Không tiễn.
Viên Đồng lãnh đạm nói, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tần Xuyên nghe được hai tiếng sống sượng của Viên Đồng thì trên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
– Viên Đồng, ngươi hãy chờ.
Tiếng nói vừa dứt, Tần Xuyên bước chân vào hư không vội vã bay thẳng về phía xa xa.
– Chúng ta đến xem một chút thiên tài của nước Tuyết Nguyệt đi.
Thôi Vô Mệnh trong miệng thốt ra một tiếng nói, lập tức một chân bước ra, nóc nhà dưới chân hắn trong nháy mắt sụp xuống vỡ vụn, thân thể hắn gào thét rời đi, những người khác cũng đều liếc mắt một cái nhìn Viên Đồng rồi cũng đều hóa thành một chùm tia sáng, tất cả đều nhanh chóng rời đi.
Ầm ầm!
Nóc nhà bị sụp xuống truyền ra những tiếng vang ầm ầm, Viên Đồng hai nắm tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đám người vừa rời khỏi, hắn cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, hắn đương nhiên hiểu được điều nhục nhã này và cũng thấy được ánh mắt khinh thường của những người kia.
Nhưng phẫn nộ thì có thể biết làm thế nào, ai bảo hắn lại để cho Lâm Phong đánh bại.
– Lâm Phong, ở sân khấu đại hội Tuyết Vực ta nhất đinh sẽ đánh bại ngươi, tốt nhất ngươi đừng để cho ta gặp lại.
Hai nắm đấm của Viên Đồng mãnh liệt nắm chặt lại, tiếng răng rắc truyền ra, nắm tay nổi gân xanh.
Ở trong dịch quán nơi người của nước Tuyết Nguyệt đang ở, một hàng bóng dáng trên không bay đến, không gian gào thét, những bước chân trực tiếp bước lên đỉnh tòa đại diện cao nhất của dịch quán.
Đám người này tự nhiên là nhưng thanh niên tài tuấn của đế quốc Long Sơn, một đám người sắc mặt sắc bén, dường như là đến không phải vì mục đích tốt đẹp.
– Nghe nói có một vị thiên tài của nước Tuyết Nguyệt vừa mới đến đế quốc Long Sơn chúng ta, mong rằng có thể ra cho chúng ta gặp một chút.
Trong đám người có một người lên tiếng hét to, âm thanh cuồn cuộn bao phủ cả dịch quán.
Chỉ có điều chỉ sau đó một lát liền có một bóng dáng lóe ra hạ xuống ở trên đỉnh phòng ốc cao nhất, nơi đám người kia đang đứng.
Những người này, một đám tinh long thần hổ, hai mắt nhoang nhoáng, toàn bộ thần thái đều no đủ, còn để lộ ra ý sắc bén vừa thấy liền biết ngay là thực lực phi phàm.
– Các ngươi là ai?
Vu Thanh Vạn Thú môn sắc mặt rét lạnh như thú, âm trầm nhìn chằm chằm bọn người trẻ tuổi này, lạnh lùng hỏi.
– Ai là Lâm Phong?
Không người nào để ý đến Vu Thanh, ánh mắt Tần Xuyên liếc một cái nhìn những người của nước Tuyết Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra vài phần hơi thở, linh hoạt sắc bén.
– Lâm Phong?
Cả một đám người của nước Tuyết Nguyệt, ánh mắt đều ngưng lại nhìn đối diện lẫn nhau, những người này tìm Lâm Phong làm gi?
Lâm Phong cũng giống như bọn họ, không phải vừa mới tới thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn hay sao? Làm sao lại có nhiều người đến tìm hắn như vậy.
Không có người trả lời, ánh mắt của Tần Xuyên nhìn về phía Kiếm Thần đã thấy Kiếm Thần cười nói:
– Bọn họ đều không phải Lâm Phong.
– Đều không phải?
Ánh mắt Tần Xuyên bị kìm hãm, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa quét về phía dịch quán, âm thanh lạnh lùng thốt ra:
– Lâm Phong ở đâu?
– Lâm Phong ở đâu, Lâm Phong ở đâu…!
Âm thanh cuồn cuộn khủng bố bao phủ dịch quán, khắp mọi ngõ ngách đều tạo lên một âm thanh vọng lại.
Không gian lại rơi vào yên lặng, yên lặng quá mức bình thường.
Nhưng cũng vào lúc này, từ ở một nơi, một bóng người mặc một chiếc áo dài màu trắng từ từ bay thẳng lên không trung, bóng người ấy hết sức trẻ trung, so với những người này đều trẻ hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ lộ ra vài phần lạnh lùng, ánh mắt quét vể những bóng dáng đang đứng ở chỗ cao kia.
Cuối cùng thân thể của hắn cũng hạ xuống ở trên đỉnh một tòa kiến trúc.
– Chuyện gi?
Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên, hơi thở lộ ra vài phần lạnh lùng, hắn vừa rồi đang ngồi tu luyện lại bị Tần Xuyên cắt ngang, tự nhiên trong lòng không được vui.
Hơn nữa trong tiếng gào thét của Tần Xuyên mang theo ý phẫn nộ mãnh liệt chấn động, bất kể là một người đang làm gì đó đều phải bừng tỉnh, đây là một hành vi cực kỳ không lễ phép.
– Ngươi chính là Lâm Phong?
Tần Xuyên nhìn Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
– Phải.
Lâm Phong gật đầu đáp lại.
Nghe được Lâm Phong trả lời khẳng định, tâm thần Tần Xuyên vừa động, hướng Thiên Nhãn thuật nhìn về phía Lâm Phong khiến cho Lâm Phong nhíu mày tăng cường sự lợi hại, đồng thời Lâm Phong cũng lấy Thiên Nhãn thuật nhìn về hướng Tần Xuyên, người này cùng với Viên Đồng tương đương, đều là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.
Chương 554: Vu Thanh Xuất Chiến
– Cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một.
Đôi lông mày của Tần Xuyên nhíu lại, hắn đang dùng Thiên Nhãn thuật để nhìn trộm tu vu của Lâm Phong, rõ ràng hắn phát hiện ra, Lâm Phong không ngờ chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một.
– Không ngờ lại tu luyện thù đoạn ẩn nấp tu vi.
Trong nháy mắt Tần Xuyên đã phán đoán được Lâm Phong đã tu luyện pháp thuật ẩn nấp tu vi, bằng không mà nói thì Lâm Phong không thể nào lại chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, nếu là Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một thì mặc dù có khả năng thông thiên triệt địa cũng không thể có khả năng thắng được Viên Đồng với tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.
Mặc khác trên đế quốc Long Sơn các thanh niên thiên tài đều dùng Thiên Nhãn thuật, bọn họ không chỉ có nhìn trộm tu vi của Lâm Phong mà tất cả các thiên tài khác của nước Tuyết Nguyệt bọn họ đều muốn nhìn, họ muốn biết cái gì là thực lực thiên tài của nước Tuyết Nguyệt này.
Rất nhanh, trên khóe miệng bọn họ lộ ra một ý cười lạnh lùng, những thiên tài ở nước Tuyết Nguyệt này, ngoại trừ hai người ra đều không có được cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu, trên cơ bản không tạo thành uy hiếp gì lớn đối với bọn họ, còn trong số bọn họ đi đến đây, tu vi yếu nhất cũng đều là đỉnh cao tầng năm Huyền Vũ cảnh.
Nước Tuyết Nguyệt dù sao thì vẫn là một nước phụ thuộc, không thể so sánh cùng với đế quốc Long Sơn của bọn họ được, mặc dù là thiên tài thì tu vi cảnh giới cũng đều kém không ít.
Hơn nữa, ở trong lòng của bọn họ đều biết rõ ràng, bọn họ còn ba người chưa đến, ba người ấy thực lực mới là kinh khủng nhất.
Lâm Phong dường như cũng đã đọc và hiểu được ý nghĩ của bọn họ, khóe miệng của hắn cười lạnh lùng, hắn cũng dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm tu vi của những người nước Tuyết Nguyệt, chỉ có trong bát đại công tử người xếp hạng thứ hai là Nguyệt Thiên Mệnh cùng với người xếp thứ ba là Vu Thanh là có được tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, còn những người khác thì cũng đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm và Huyền Vũ cảnh tầng bốn, quả thật thiên tài so với đế quốc Long Sơn thật là quá phân biệt, những người có tầng bốn Huyền Vũ cảnh và tầng năm Huyền Vũ cảnh được tham gia đại hội Tuyết Vực, tuy là vinh quang thật đấy nhưng cũng rất có thể sẽ là vật hy sinh.
Về phần đế quốc Long Sơn, vì sao cũng không chọn lựa nhiều thiên tài đi tham gia đại hội Tuyết Vực, Lâm Phong cũng không hiểu được thật rõ ràng, nhưng có lẽ là để cho cân bằng, khiến cho các nước phụ thuộc cũng có cơ hội cùng phát triển.
Dù sao thì số thiên tài này mặc dù tu vi không bằng thiên tài của các đế quốc, nhưng không nhất định có thể nói là thiên phú của bọn họ yếu, có lẽ nếu bọn họ được đổi vào hoàn cảnh của đế quốc Long Sơn để tu luyện bọn họ sẽ lại càng mạnh mẽ hơn, lần này để bọn họ đi ra hiểu biết hơn thiên địa rộng lớn, tham gia đại hội Tuyết Vực tăng cường mở rộng nhãn giới của bọn họ, có lẽ là sẽ có những người trước đây không phải là thiên tài chói mắt nhất sẽ đột nhiên quật khởi.
Những loại chuyện như thế này trước kia cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhất là ở trên võ đài của đại hội Tuyết Vực, tình thể có thể thay đổi trong nháy mắt, có thiên tài ngay ở trong chiến đấu đã có thể đột phá ngộ đạo, có người từ trong tuyệt địa phản kích, đều là những việc rất bình thường.
Hơn nữa, ở trong các nước phụ thuộc cũng có người giống như Đoàn Vô Đạo, là thiên tài khủng bố thực sự, bất kể nói theo phương diện nào các đế quốc cũng không thể thoát ly khỏi các nước phụ thuộc, các nước phụ thuộc cũng là những nước có tài nguyên, các đế quốc phát triển hùng mạnh đương nhiên muốn lợi dụng để khai thác.
– Nghe nói ngươi đã đánh bại Viên Đồng?
Tần Xuyên nhìn Lâm Phong cất tiếng hỏi.
Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Tần Xuyên nói:
– Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng ra, không cần phải nhiều lời thừa như vậy.
– Ây!
Đám người nghe Lâm Phong nói thì đôi mắt không khỏi ngưng tụ lại, người này quả nhiên rất kiêu ngạo, đối mặt với những người của đế quốc Long Sơn mà lại vẫn dám cuồng vọng như vậy.
Nhất là Tần Xuyên, chỉ thấy ánh mắt của hắn hơi hơi nheo lại, hắn nhìn Lâm Phong chằm chằm, trong ánh mắt của hắn lộ ra vài tia hàn quang.
– Ha hả!
Lúc này một tiếng cười yếu ớt truyền ra, chỉ thấy Kiếm Thần bước lên trước một bước đối mặt với đám người nói:
– Chư vị thanh niên tài tuấn, các chư vị từ trước đến nay đều vẫn chưa có dịp gặp nhau, vẫn còn chưa biết nhau, không bằng để ta giới thiệu các chư vị với nhau.
– Không cần giới thiệu, chỉ cần biết bọn họ là thiên tài của nước Tuyết Nguyệt đến tham gia đại hội Tuyết Vực là đủ rồi, cái gì nên nhớ thì ta nhớ, cái gì không cần nhớ thì có giới thiệu ta cũng sẽ không nhớ.
Giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng Thôi Vô Mệnh thốt ra, sắc mặt của hắn thì vẫn như cũ, vẫn lãnh đạm như vậy còn mang theo mấy phần sát khí, cái tay trái màu đen kia thì giờ đây đang giấu kỹ ở trong ống tay áo, nhưng nó lại làm cho không có người nào có thể nhìn ra.
– Đúng đấy, nếu cần biết thì tự nhiên sẽ biết.
Một người khác nói phụ họa khiến cho những người nước Tuyết Nguyệt ánh mắt đều nheo lại, đối diện với một đám người, một đám người khí thế đếu cao ngạo vô cùng, ý tứ của bọn họ tự nhiên là, thiên phú cao, thực lực mạnh, thì bọn họ sẽ nhớ rõ, còn nếu là người bình thường thì bọn họ căn bản cũng không có để vào mắt.
– Ha hả! Một khi đã như vậy thì ta đây cũng sẽ không giới thiệu nữa, nước Tuyết Nguyệt của chư vị nói vậy chắc rằng cũng đã đoán được chúng ta là ai rồi.
Con mắt của Kiếm Thần liếc một cái nhìn đám người của nước Tuyết Nguyệt nói:
– Đây là những thanh niên tài tuấn, là những người đều sắp sửa tham gia đại hội Tuyết Vực, bọn họ cố ý đến đây để gặp chư vị.
– Hừ!
Đám người của nước Tuyết Nguyệt đều hừ lạnh một tiếng, gặp bọn họ, là đến nhìn trộm tu vi của bọn họ mới đúng.
– Tuy nhiên là, vừa nhìn thấy thì cũng có hơi thất vọng, nước phụ thuộc thì dù sao vẫn là nước phụ thuộc, người mạnh nhất thì cũng chi có đến tu vi Huyền Vũ cảnh tấng sáu mà thôi.
Một thanh niên mặc áo màu đen lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo ý châm chọc nồng đậm, khiến cho những ngưởi của nước Tuyết Nguyệt đôi mắt đều sụp cả xuống.
– Tu vi của ngươi dường như cũng không mạnh mẽ gì, ngươi có tư cách gì ở đây nói những lời ngông cuồng.
Đôi đồng tử của Vu Thanh thâm thúy lạnh lùng, hắn thản nhiên thốt ra một giọng nói.
– Ây!
Lông mày hắn thanh niên lạnh lùng kia chau lại, trong đôi mắt hiện lên một mũi nhọn lợi hại nhìn về hướng Vu Thanh.
Vu Thanh cũng không sợ hãi nhìn lại hắn, trong đôi mắt đồng thời nhìn đối phương nhưng lại có vài phần yêu dã khí bùng nổ ra.
– Ha ha!
Người thanh niên lạnh lùng cười, ánh mắt lại một lần nữa nhìn quét về phía những thanh niên Tuyết Nguyệt, hắn chậm rãi mở miệng nói:
– Chư vị cũng giống như chúng ta, đều là những người đi tham gia đại hội Tuyết Vực, hôm nay có cơ hội như thế này, không bằng chúng ta cùng nhau luận bàn một phen, xem như thế nào.
– Đến rồi!
Trong lòng của những người của nước Tuyết Nguyệt đểu giật mình, người của đế quốc Long Sơn quả nhiên là muốn mượn cơ hội này để động thủ, để hạ nhục bọn họ một phen.
Tuy nhiên, những thiên tài của nước Tuyết Nguyệt này đến từ khi hào tình vạn trượng, giờ phút này vẻ hào hùng cũng đã tàn lụi đi không ít, thiên tài ở bên ngoài so với trong tưởng tượng của bọn họ phải càng nhiều hơn càng mạnh hơn, cả một đám bóng dáng này theo như hơi thở phát ra không có một người nào trong đó yếu hơn bọn họ, mặc dù không có Thiên Nhãn thuật, bọn họ cũng có thể cảm giác được.
– Cuộc tỷ thí này, hãy để cho ta thả con săn sắt bắt con cá rô đi, không biết chư quân bên Tuyết Nguyệt có ai ứng chiến không?
Người thanh niên lạnh lùng kia lại lên tiếng một lần nữa, ánh mắt của hắn tập trung ở trên người Vu Thanh, trong giọng nói mang theo mấy phần khiêu khích.
Vu Thanh không nói gì, bước chân bước ra lập tức phóng vào phía trên hư không, đôi đồng tử yêu dị lạnh lùng nhìn người thanh niên kia, trong miệng thốt ra hai tiếng:
– Ta đây!
Người thanh niên lạnh lùng kia mỉm cười đồng thời chân cũng bước vào trong hư không.
Tần Xuyên sửng sốt đứng ở đó, hắn không nghĩ đến trận chiến đầu tiên này lại không phải là hắn và Lâm Phong động thủ mà lại là Hắc Sa người thanh niên lạnh lùng này và yêu dị nam tử kia.
Tuy nhiên thì hắn cũng không vội, đôi bên đang đều còn ở cả đây, muốn chiến đấu cũng sẽ dễ dàng.
Hôm nay, bọn họ phải khiến cho những người của nước Tuyết Nguyệt này hiều được, cũng là thiên tài, nhưng thiên tài của đế quốc và thiên tài của các nước phụ thuộc là có chênh lệch đấy.
-Ta là Hắc Sa, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.
Hắc Sa nhìn Vu Thanh, từ trong miệng lạnh lùng thốt ra một giọng nói.
– Vu Thanh, tu vi cũng giống như ngươi.
Vu Thanh lạnh băng băng nói, hắn ngẩng đầu lên, cặp đồng tử yêu dị kia càng ngày càng yêu dị hơn.
– Hãy cẩn thận.
Từ trong miệng Hắc Sa thốt ra một giọng nói lạnh lùng, bước chân bước lên thân thể hắn trực tiếp bật ra, hắn chém ra một chưởng, trong không gian lập tức giống như đang có một trận bão cát điên cuồng.
Đôi đồng tử yêu dị của Vu Thanh không có bất kỳ một màu sắc nào, thân thể hắn cũng run lên phóng ra ngoài, hắn múa may mà ra chưởng mà lại lộ ra một cỗ hơi thở yêu khí.
Ầm ầm!
Chưởng lực của hai người va chạm trong hư không, bàn tay của Vu Thanh thì kiên cường hống hách, nó giống như bàn tay gấu chưởng lực lớn vô cùng, vậy mà dưới một kích này Vu Thanh cũng cảm thấy bàn tay tê dại, rất là đau đớn.
Nhìn thoáng qua bàn tay, ở trong giữa lòng bàn tay của Vu Thanh xuất hiện sắc máu giống như là mắt hột, hơi có chút đau đớn.
Tuy nhiên thì Hắc Sa cũng không khá hơn chút nào, chưởng lực Vu Thanh đáng sợ dường như có được đến khoảng cách hàng trăm vạn cân oanh vào, làm cho cánh tay của hắn cũng hơi hơi rung động.
– Lực lượng thật đáng sợ.
Đôi mắt Hắc Sa liếc xéo nhìn Vu Thanh đôi mắt không còn kiêu căng như vừa rồi nữa, tên yêu dị nam tử trước mắt này dường như cũng không phải dễ trêu chọc, thật không đơn giản.
– Làm lại!
Bước chân của Hắc Sa lại một lần nữa bước ra, cuồng sa vũ động giữa hư không phảng phất như có vô tận cuồng sa hồi tụ trên bàn tay của hắn, khiến cho bàn tay của hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, hơn nữa lại còn sắc bén.
– Sợ rồi phải không?
Vu Thanh cũng đồng thời oanh sát ra, cái bàn tay kia vung ra không ngờ là nó lại không ngừng khuếch đại, nó hóa thành màu tối đen thậm chí lại còn là màu đen của da lông, giờ đây nó không còn là tay của người nữa mà là tay của gấu.
Lâm Phong kinh dị nhìn Vu Thanh, người này thân là công tử thứ ba trong bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy Vu Thanh xuất thủ.
Chương 555: Không Rảnh Luận Bàn
Ầm!
Bàn tay cương mãnh như gấu va chạm với chưởng lực bén nhọn, cát vàng bay múa trong không gian, nhưng Hắc Sa cảm thấy một lực lượng khôn cùng từ trong lòng bàn tay truyền tới, chấn cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều run rẩy.
– Giết!
Hắc Sa hét lớn một tiếng, trong miệng hắn phun ra là cuồng sa lợi nhận, những hạt cát kia giống như là từng thanh kiếm đâm tới Vu Thanh.
– Grào…
Vu Thanh gầm lên một tiếng như tiếng thú rống, cái miệng khổng lồ mở ra, trên mặt vô cùng dữ tợn, giống như là một đầu cuồng sư phát ra tiếng sư tử gầm, một khuôn mặt yêu sư như thực chất lộ ra.
Cuồng sa lợi nhận bị tiếng sư tử gầm thổi tan, Vu Thanh quát to một tiếng, chưởng lực vô cùng cương mãnh thu lại, sau đó giết ra. Thân thể Hắc Sa như một luồng lưu quang lùi lại, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ.
– Bịch, bịch…
Tiếng chân dẫm lên mặt đất, từng vết nứt xuất hiện. Hắc Sa liên tục lui về sau, nhìn những vết nứt kia cũng đủ biết thân thể hắn phải chịu đựng lực lượng khủng bố bực nào.
Mọi người đều tập trung nhìn về nơi này, ai cũng nhìn chằm chằm vào Vu Thanh, chỉ trong chớp mắt giao phong này, Vu Thanh dĩ nhiên chiếm thượng phong. Dùng chưởng lực cuồng bạo mà đẩy lui Hắc Sa, lực lượng thật đáng sợ.
Lâm Phong ngó chừng Vu Thanh, ánh mắt không ngừng lóe lên, năng lực Vũ hồn Vu Thanh rốt cuộc là gì? Vì sao hắn phát ra Đại Lực Hùng Chưởng mà lại phát ra tiếng sư tử gầm.
Vậy thì Vũ hồn của Vu Thanh là Hùng yêu hay là Sư yêu?
Về phần những người nước Tuyết Nguyệt biết được năng lực của Vu Thanh thì không kỳ quái gì, Vu Thanh là người đứng thứ ba trong tám đại công tử nước Tuyết Nguyệt, thực không cường đại sao được. Không phải là kẻ nào của đế quốc Long Sơn cũng có thể tùy ý sỉ nhục khiêu khích.
– Thiên tài đế quốc Long Sơn cũng không hơn gì! Thật không biết là lấy tư cách gì mà sỉ nhục người nước Tuyết Nguyệt ta!
Vu Thanh nhìn chằm chằm vào Hắc Sa, lạnh lùng phun ra một câu. Sau đó hắn lại lùi về chỗ mình đứng lúc trước, giống như là không có chuyện gì xảy ra.
Mà Hắc Sa thì sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi, lần giao phong này, hắn đã bại.
Vừa rồi còn lớn lối đắc ý, giờ lại bị thiên tài nước Tuyết Nguyệt đánh bại, mất hết mặt mũi rồi.
– Hắc Sa, xem ra ngươi phải tu luyện thêm một phen mới được.
Tần Xuyên lãnh đạm nói, Hắc Sa bị đánh bại thì bọn họ cũng cảm thấy mất mặt. Bọn họ muốn xem thử Lâm Phong là thần thánh phương nào, thuận tiện sỉ nhục các vị thiên tài nước Tuyết Nguyệt một phen. Nhưng Hắc Sa xuất thủ thì không những không sỉ nhục được người nước Tuyết Nguyệt mà còn bị người ta đánh lui. Bị người ta tát cho một phát làm cho bọ họ đều cảm thấy không còn mặt mùi gì rồi.
– Tần Xuyên, khong phải là ngươi muốn luận bàn với Lâm Phong một trận sao? Hiện tại, có phải là nên động thủ rồi phải không? Nếu ngươi muốn xuất chiến mà nói, bản thân ta cũng muốn đấu với người đánh bại Viên Đồng một trận.
Lúc này, một người nhìn Tần Xuyên nói, kéo lấy chú ý của mọi người, tất cả đều tập trung lên người Lâm Phong.
– Không sai!
Tần Xuyên gật đầu nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khiêu khích:
– Lâm Phong, có dám ra luận bàn một phen không?
– Chỉ vì nguyên nhân này mà các ngươi hưng sư động chúng tới đây?
Lâm Phong đạm mạc nói, mọi người đều sửng sốt, không rõ ý tứ của Lâm Phong.
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói:
– Các ngươi từ ngàn dặm xa xôi mà tới, tụ tập ở đây, khong phải là vì muốn đánh bại chúng ta, nhục nhã người nước Tuyết Nguyệt chúng ta một phen để chứng minh thực lực cường đại của các ngươi sao!
– Chỉ sợ các ngươi thất vọng rồi, đối với luận bàn gì đó, ta không có hứng thú!
Lâm Phong nhàn nhạt nói mấy câu, tên Tần Xuyên này lại muốn dùng Lâm Phong hắn để chứng minh sự cường đại của mình, chứng minh là Tần Xuyên hắn lợi hại cỡ nào.
Lâm Phong hắn không rảnh luận bàn với bọn họ.
Xoay người, Lâm Phong chuẩn bị rời đi, cũng không để ý tới mấy người kia.
Thiên tài?!
Thiên tài chân chính còn phải nhờ luận bàn để chứng minh sao? Thiên tài chân chính, tự nhiên sẽ phát ra quang mang chói mắt trên võ đài đại hội Tuyết Vực.
Cái gọi là luận bàn này chỉ là vì bên trong nhóm người bọn họ. Muốn dùng người nước Tuyết Nguyệt để chứng mình sự lợi hại của chính mình.
Hơn nữa, Hắc Sa đánh một trận với Vu Thanh cũng không chiếm được tiện nghi, lúc này bọn họ liền đưa mắt nhìn sang phía Lâm Phong hắn.
Muốn dựa vào việc đánh bại Lâm Phong mà lấy lại mặt mũi đã mất đi, đồng thời chứng mình Tần Xuyên hắn có cường đại bao nhiêu, lợi hại thế nào!
Nhìn Lâm Phong quay người bước đi, những người kia đều nheo mắt.
Không đánh!
Lâm Phong lại lười luận bàn với bọn họ!?
Tần Xuyên trở nên lạnh lùng, ánh mắt không ngừng lóe lên. Bây giờ, đánh hay không thì không phải Lâm Phong có thể định đoạt. Hôm nay, hắn đã buộc vào thế phải đánh bại Lâm Phong, sao có thể tay không mà về.
Nghĩ tới đây, Tần Xuyên bước tới, đuổi theo Lâm Phong.
Đồng thời, trên người Tần Xuyên phóng ra khí tức cường đại mà lạnh lẽo, bao phủ cả người Lâm Phong.
– Đánh hay không thì không phải ngươi nói là xong!
Tần Xuyên theo cương phong cuồng bạo mà tới, cuồng phong thổi qua mặt hắn, ánh mắt nhìn về bóng lưng Lâm Phong, chiến ý ngút trời bao trùm Lâm Phong.
Chân nguyên lực cuộn trào trong thân thể, Lâm Phong không đánh, hắn cũng phải bức Lâm Phong phải đánh.
Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia băng hàn cùng cực, ngay một khắc này, thân hình hắn đột ngột xoay người đứng lại. Đôi mắt lạnh lùng hắc ám rét lạnh thấu xương. Tần Xuyên nhìn không được mà thầm run rẩy, đôi mắt lạnh đến đáng sợ.
– Bốn ngàn Phật Ma lực!
Trong lòng Lâm Phong thầm quát một tiếng, một tia hắc ám cuộn trào, lực lượng Phật Ma đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay, Lâm Phong xoay người đánh về Tần Xuyên đang lao tới.
Cương phong mãnh liệt cắt qua không gian, phát ra từng tiếng phần phật, dường như muốn xé nát cả không gian.
Tròng mắt Tần Xuyên đột nhiên co lại, không nghĩ tới Lâm Phong lại bỗng nhiên công kích dữ dội như vậy, làm cho hắn ứng phó không kịp, căn bản không có bất kỳ ứng phó gì.
Kinh phong khủng bố đập vào mặt, Tần Xuyên nhanh chóng lui về sau, nếu bị lực lượng của Lâm Phong đánh trùng thì chắc sẽ bị thương rất nặng.
– Gió!
Thân hình Lâm Phong như một cơn gió mà theo sát Tần Xuyên. Lực lượng Phật Ma đáng sợ vẫn cuộn trào như trước, ép lên mặt Tần Xuyên, thổi bay mái tóc dài của Tần Xuyên.
– Cút ngay…
Tần Xuyên muốn vận khởi chân nguyên lực mà công kích, nhưng đã không có kịp rồi. Lâm Phong trực tiếp mạnh mẽ tấn công, đây nào phải luận bàn. Với lực đạo của Lâm Phong cùng với chân thân cương mãnh giết ra trong nháy mắt, nhanh tới mức không tin nổi.
– Diệt!truyện ma
Trong lúc gấp gáp, Tần Xuyên giơ tay lên, chân nguyên lực ngăn cản công kích của Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong càng thêm lạnh lùng, căn bản không bỏ qua, thân hình hắn gần như dán vào Tần Xuyên, làm cho Tần Xuyên không có thời gian phản kích.
Chân nguyên cuộn trào trong tay, Tần Xuyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Phong.
– Cửu Dương Liệt Nhật!
Lâm Phong lại quát to một tiếng, một chùm ánh sáng mặt trời chói mắt phóng lên, theo tay trái Lâm Phong mà tràn ra, cực kỳ nhanh manh. Mục đích của hắn là bức cho Tần Xuyên không kịp ra tay.
Mọi người nhìn hai bóng người, ánh mắt đều trợn trừng. Nhanh, tốc độ của hai người quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ cảm thấy gần như mơ hồ. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, Lâm Phong dán sát vào Tần Xuyên, căn bản không để Tần Xuyên có cơ hội xuất thủ.