Ngải Hài Nhi
Ngải Hài Nhi Phần 3
❮ sautiếp ❯CHAP 11: KHÔNG LỐI THOÁT.
” Cộc…Cộc…Cộc…”
Vân ngần ngại không muốn mở cửa , vì với những chuyện vừa xảy ra không ngoài khả năng bên ngoài cánh cửa kia lại là một thứ gì đó vô cùng kinh dị đang chờ Vân. Cô rụt rè tiến lại gần , một giọng nói bất ngờ vang lên :
– Vân ơi , dì Phượng đây….Con có trong nhà không…??
Thì ra là dì Phượng , nghe tiếng dì Vân vội ra mở cửa nhưng đứng trước cánh cửa Vân lại do dự. Vân nhớ lại lần trước khi Vân đang ở trong phòng bà Lanh cũng có giọng mẹ Vân gọi nhưng đi ra thì không có ai , sau đó bà Lanh chết . Không dám thở mạnh , Vân nhẹ nhàng mở cửa ra nhưng chẳng thấy ai ở bên ngoài cả , trên tay nắm cửa có treo một túi đồ ăn nào là bánh kẹo , sữa tươi , cả trứng rồi mỳ tôm kèm mảnh giấy :
– Dì đến nhà nhưng gọi điện thì con không nghe máy , gọi cửa không thấy trả lời. Dì có mua cho con ít đồ ăn treo ngoài cửa. Con đọc được thì gọi lại cho dì.
Vân tự trách bản thân quá đa nghi , dì Phượng gọi mãi không thấy Vân trả lời nên đã để lại lời nhắn rồi đi về. Phải chi có dì Phượng ở đây thì Vân đỡ sợ đi được bao nhiêu. Bình tâm lại một chút , Vân cầm túi đồ ăn lên tầng ba , đi vào phòng Vân bóc hộp bánh , uống một hộp sữa. Ban nãy Vân đi xuống tầng một điện thoại Vân để trên giường trong phòng. Với lấy cái điện thoại quả thật dì Phượng đã gọi cho Vân 6 cuộc. Nhưng kỳ lạ , tất cả cuộc gọi đều báo lúc 9h30 tối , lúc đó Vân đã tỉnh và đang ở dưới tầng một với những sự việc kinh hoàng. Sao lúc đó dì Phượng gọi cửa Vân lại không nghe thấy gì.
Đổ mồ hôi hột Vân lấy điện thoại gọi cho dì Phượng , may quá dì Phượng chưa ngủ . Thấy Vân gọi dì vội bắt mắt :
– Vân đấy à con , sao giờ mới gọi cho dì….Chắc con ngủ hả , khổ thân con tôi…
Vân lắp bắp , giọng hơi run run hỏi dì :
– Dì ơi có phải…dì….vừa….ở..nhà…con về…không….?
Dì Phượng lấy làm ngạc nhiên nói :
– Đúng là nãy dì có đến nhà con nhưng đợi mãi không thấy con đâu nên dì treo đồ ăn ở cửa chính. Sau đó dì về , tầm đó là 10h tối rồi. Dì ở ngoài đợi con phải mất 30′ đấy….
Không thể nào , vừa mới đây thôi lúc 11h Vân nghe rõ đúng giọng dì Phượng. Sao dì lại có thể về lúc 10h được , lại còn đứng ngoài đợi 30′ . Khoảng thời gian đó Vân đang ở ngay trong phòng khách , sự sợ hãi khiến Vân hét lên kinh hãi , sao dì ở ngoài lại không nghe thấy….Đang nghe điện thoại thì cửa phòng Vân lại có tiếng gõ cửa :
” Cộc…Cộc…..Cộc..”
Vân làm rơi điện thoại xuống giường , bên trong là tiếng đi Phượng vẫn đang hỏi Vân , thấy Vân không trả lời dì vẫn :
– Alo, Alo…con còn đó không Vân…??
Vân tắt điện thoại , giọng nói ngoài cửa phòng Vân vang lên :
” Vân….ơi…mở….cửa…cho….Dì….”
” Dì….Phượng…đây…con….ơi..”
” he….he….he….he….”
Giọng dì Phượng nhưng không phải là dì Phượng…..Vân kinh hãi hét lên , cô vò đầu , bứt tai….Vân nhảy khỏi giường chạy lại góc nhà ngồi co ro thu mình vào đó. Lúc đó nhìn Vân như điên loạn . Vân cảm giác chỉ có góc nhà đó là an toàn với cô. Chỉ cần cô bước ra khỏi đó sẽ có một điều gì đó khiến cô sợ hãi sống không bằng chết. Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn , rõ hơn :
” CỘC ..CỘC…..CỘC…”
” Vân…ơi….dượng….Toàn….đây…”
Giọng lão Toàn vang lên đằng sau cánh cửa , Vân không chịu nổi nữa , cô thét lên trong tuyệt vọng :
– Các Người cút hết đi…..Cút…đi….
Cô gào lên như thế trong một khoảng thời gian dài. Không còn sức Vân lả đi , cô chỉ tỉnh dậy khi ánh nắng chiếu qua kính cửa sổ đối diện góc nhà cô đang nằm soi vào khuôn mặt hốc hác , đôi mắt đờ đẫn sau một đêm kinh hoàng. Vân mở mắt ra , trời sáng thật rồi. Ánh mặt trời làm căn phòng trở lên ấm áp , nó xua tan những nỗi sợ vẫn đang ám ảnh Vân. Tiếng chim ngoài vườn đang hót khiến Vân cảm thấy dễ chịu. Không biết mình ngất đi từ lúc nào , nhưng những cảm giác sợ hãi tối hôm qua Vân vẫn còn nhớ như nó mới vừa xảy ra ngay trước mặt.
Điện thoại reo , là dì Phượng gọi…Vân nghe máy , dì Phượng nói :
– Sao đêm qua đang nói chuyện con lại tắt máy đột ngột thế….Bây giờ dì đang đi đến nhà con đây…Lát mở cửa cho dì nhé…
Thật sự Vân không muốn dì Phượng đặt chân vào căn nhà ma quái này. Nhưng trong sâu thẳm Vân cũng cần một người có thể chia sẻ , có thể nói chuyện. Vân trả lời :
– Dạ vâng. Con xuống mở cửa ngay bây giờ đây…
Vân thay quần áo rồi đi xuống dưới mở cửa , đi qua phòng khách Vân nhìn thấy cái hũ đựng tro cốt của lão Toàn. Vân chợt giật mình nhớ lại tối hôm qua bàn tay lão thò ra từ hũ cốt tóm chặt lấy tay Vân. Nó vẫn nằm ở vị trí đó , không hề có sự xê dịch hay thay đổi gì. Vân biết cái hũ đó không bình thường , Vân đi qua nó đầy dè chừng. Bên ngoài có người gõ cửa , giọng dì Phượng :
– Vân ơi Vân….Mở cửa cho dì.
Vân đi lại cửa chính , bất thình lình Vân cảm giác có ai đó đang đứng sau nhìn chằm chằm vào gáy cô. Giật mình Vân quay lại nhưng tất nhiên là chẳng có ai rồi. Vân nghĩ bụng chắc do những giấc mơ ám ảnh đêm qua làm Vân chưa hết hoảng loạn , bây giờ đang là buổi sáng cơ mà. Vân mở toang cánh cửa , ánh sáng chiếu vào làm Vân nheo mắt lại . Dì Phượng đang đứng bên ngoài tay xách , nách mang. Nào là thịt , cá , rau , củ , quả…..không thiếu thứ gì.
Nhìn thấy Vân dì cười tươi rồi bước vội vào trong nhà. Vừa đặt chân vào trong dì Phượng cảm thấy rùng mình vì không khí lạnh lẽo của căn nhà. Dì nói :
– Sao nhà con lạnh thế hả Vân , bên ngoài trời nắng ấm áp thế cơ mà. Con phải mở hết cửa nẻo ra cho ánh nắng chiếu vào chứ.
Đoạn dì đi xuống bếp mở tủ lạnh , dì chép miệng :
– Nhà không còn gì ăn sao không gọi cho dì hoặc đi mua về. Tủ lạnh trống không thế này , lát dì sẽ nấu cơm cho con ăn.
Thu xếp cho đống đồ ăn vào tủ xong dì đi ra bàn phòng khách. Thấy cái hũ đựng tro cốt dì Phượng mới hỏi thì Vân nói :
– Hũ đó là hũ tro cốt của ông Toàn dì ạ.
Dì Phượng giật mình hốt hoảng :
– Tại sao con lại để ở đây, phải đem lên phòng thờ thắp hương chứ. Đúng là trẻ con không hiểu chuyện mà…
Nói rồi dì Phượng bê hũ tro định đi lên tầng , khoảnh khắc đó Vân nhìn thấy hũ tro đang động đậy. Rõ ràng nó đang lắc lắc trên tay dì Phượng nhưng dì lại không cảm thấy gì. Vội vàng Vân giật lấy hũ tro từ tay dì rồi nói :
– Thôi dì cứ nấu cơm đi , để con bê lên cho….Con cũng phải thắp hương cho bố mẹ.
Dì Phượng gật đầu đồng ý , Vân bê hũ tro lên tầng nhưng cô không muốn đặt vào phòng thờ của gia đình. Cô không muốn để tro cốt của kẻ đã hại chết bố mẹ mình lại được thờ cúng ở đó. Đi qua phòng nhỏ tầng hai Vân nghe rõ giọng trẻ con phát ra từ bên trong căn phòng :
” He..he…he…Mẹ….phải…vứt…cái…hũ…đó..đi…”
Vân sợ hãi nhưng cô không biết phải để cái hũ cốt ở đâu. Cô đặt cạnh góc tường cạnh căn phòng nhỏ rồi chạy xuống dưới tầng một. Lúc này đi Phượng đang làm thức ăn , dì đang hầm chân giò , nấu canh cá….Vân muốn phụ nhưng nhìn sắc mặt của Vân quá mệt mỏi , đôi mắt thâm quầng trũng sâu do thiếu ngủ , đầu tóc thì chải vội vàng . Dì Phượng bảo Vân cứ ra ghế sofa ở phòng khách mà nghỉ ngơi , bao giờ xong dì sẽ gọi Vân.
Vân nhìn dì cười rỗi khẽ gật đầu , quả thật cả đêm qua có lúc cô đã gần như kiệt sức. Dựa vào thành ghế sofa , Vân nhìn mông lung lên trên trần nhà. Bỗng nhiên Vân giật mình khi nhìn thấy cái hũ đựng tro cốt lão Toàn vẫn đang ở trước mặt của mình , nó vẫn đang được đặt ở bàn phòng khách. Mặc dù trước đó chính tay Vân đã bê nó đặt ở góc tường trên tầng hai.
” Ai đã bê nó xuống đây ”
Chưa kịp hoàn hồn thì Vân đã phải giật người lại. Cãi hũ cốt bị mở nắp từ bao giờ , bên trong hũ bốc mùi xác thối nồng nặc , lại là thứ nước đen xì , xú uế đó đang chảy từ miệng hũ ra. Trong hũ một nửa cái đầu lão Toàn đang trồi lên , nó lăn lông lốc ra bàn hướng gương mặt nửa người nửa quỷ ghê rợn về phía Vân , miệng cái sọ vẫn còn mấp máy :
” Vân…..mày…..phải….chết…”
Vân sợ hãi , cô nhìn sang phía bếp nơi dì Phượng đang đứng nấu ăn cầu cứu. Nhưng dì Phượng không thấy đâu nữa , lấy hết sức Vân chạy lại gian bếp , Vân hét lên kinh hãi :
– Á….á…..á……
Vân thấy dì Phượng đang nằm trong vũng máu dưới sàn nhà bếp , nhưng đó là một cái xác không có đầu . Máu từ cổ cái xác chảy ra lênh láng khắp nơi. Trên bếp là nồi canh cá dì Phượng đang nấu. Vân che miệng không thể hét lên thành lời , cảnh tượng trước mặt Vân vô cùng đáng sợ. Trong nồi canh cá là cái đầu của dì Phượng , nồi canh đang sôi sùng sục , cái đầu của dì Phượng với mái tóc dài đang nổi lên nổi xuống trong nồi nước. Mắt dì Phượng vẫn mở và đang nhìn trừng trừng về phía Vân.
Vân quay người bỏ chạy thì bị một bàn tay giữ chặt lại. Lão Toàn với cơ thể thối rữa , đôi bàn tay nhàu nát đang từ từ bóp cổ Vân , Vân không thể kêu lên, cũng không thể thở được. Vân co giật , giãy dụa….cô sắp chết.
Đột nhiên có bàn tay lay lay người Vân , mở mắt ra Vân nghe thấy tiếng dì Phượng :
– Vân….Vân…tỉnh lại…con mơ thấy gì mà khóc thét lên thế. Con làm gì sợ quá..
Vân ngồi bật dậy , cô đổ mồ hôi lạnh . Nhìn dì Phượng đang nắm tay mình cô thở phào vì tất cả chỉ là mơ. Nhưng có một điều là thật , dì Phượng nhìn Vân hỏi :
– Dì nấu cơm xong rồi , con dậy ăn đi…À mà sao con bảo bê cái hũ này lên phòng thờ rồi cơ mà. Sao nó vẫn còn ở đây.
Vân há hốc mồm , hai tay cô run lẩy bẩy….Rõ ràng cái hũ không thể tự mình quay trở lại đây được. Nó đang được để ở tầng hai cơ mà….Vân lúng túng không biết giải thích như thế nào. Dì Phượng xoa đầu Vân rồi nói :
– Thôi cứ để tạm đấy , ra ăn cơm đi con. Nhanh không nguội hết rồi.
Vân đứng dậy đi theo dì ra bàn ăn , cô không quên ngoái lại nhìn cái hũ cốt. Không có chuyện gì xảy ra , quay lại Vân không khỏi hốt hoảng khi đang ngồi trên đầu dì Phượng là đứa trẻ con trần truồng với đôi mắt đỏ như máu cùng nước da trắng bạch…Nó quay ngược đầu về đằng sau nhin Vân cười :
” He…he..he….bảo…bà…ấy….ra…khỏi…nhà..”
” Nếu…..không….thì….”
Dứt lời cái đầu nó rơi xuống đất , lăn về phía Vân đang đứng chôn chân . Cái đầu nhìn Vân rồi cười những điệu cười ma quái :
” Hi…hi….hi….he…he…he….hi…hi…”
Rồi nó biến mất , phía trước dì Phượng vẫn không nhìn thấy gì . Dì gọi Vân lại ăn cơm , đứng trước bàn ăn Vân nhìn bát canh cá lại nhớ đến giấc mơ vừa nãy . Vân không ăn được , cô nôn oẹ khi nhìn thấy đồ ăn. Nghĩ đến những điều Hài Nhi nó vừa nói , Vân kéo tay di Phượng ra ngoài cửa :
– Dì về đi…..con tự lo được…dì về đi…sau đừng đến đây nữa….
Bất ngờ trước cách xử sự của Vân dì Phượng không hiểu gì…Vân kéo dì ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại. Đứng bên ngoài di Phượng nói vào trong :
– Vân …sao con lại làm thế..Có chuyện gì con cứ nói dì sẽ giúp được con mà…??
Vân quát lên :
– Dì về đi…cứ mặc tôi…..hu…hu..hu…
Vân khóc thành tiếng nhưng cô vội bịt miệng lại để dì biết cô không khóc. Đứng một lúc sau dì Phượng mới buồn bã ra xe đi về. Vân ngồi gục xuống cánh cửa , cô khóc như một đứa trẻ con… Cô không biết cô đã làm gì sai mà cuộc đời cô lại khốn khổ đến như vậy. Giọng Hai Nhi vang lên :
” Mẹ…ơi…cho..con….ăn….hi…hi…hi..”
Như có người điều khiển Vân lững thững bước lên tầng hai đi vào căn phòng nhỏ. Lúc này đồng hồ chỉ đúng 12h trưa…..Căn nhà lại trở nên u ám , lạnh lẽo như nó vốn có.
Vân trở về phòng lúc 1h chiều , điện thoại reo. Là chú Hùng chồng dì Phượng , Vân bắt máy chú Hùng nói :
– Vân ơi , dì gặp tai nạn trên đường từ nhà cháu về. Bây giờ đang nằm trong viện…..
CHAP 12: GIẤC NGỦ BÌNH YÊN
Nghe chú Hùng nói xong Vân nghẹn ở cổ không thốt được lời nào , chẳng lẽ ngay cả khi Van đã làm theo lời nó là đuổi dì Phượng ra khỏi nhà mà nó cũng không tha . Vội vàng Vân hỏi địa chỉ bệnh viện , số phòng mà dì Phượng đang nằm rồi dập máy. Vân đi đến bệnh viện , hỏi được phòng dì Phượng , Vân chạy ập vào. Cô bật khóc nức nở khi thấy dì Phượng đang ngồi dựa vào thành giường . Trên đầu có băng một lớp băng gạc. Vân chạy đến nắm tay dì :
– Là lỗi tại con….nếu như con không….
Dì Phượng ngăn Vân lại , dì cười :
– Không phải do con đâu…Tại dì không chịu quan sát , cứ nghĩ lung tung nên mới bị như thế này.
Chú Hùng đứng cạnh đó nói :
– Cái thằng đâm dì con nó phi từ trong ngõ ra , dì con không làm chủ được tay lái nên ngã đập đầu xuống đường. Thằng đó gây tai nạn xong lên xe chạy mất rồi. Cũng may người dân gần đó kịp thời đưa dì con đến bệnh viện, không thì không biết ra sao…
Dì Phượng nhìn chồng nói :
– Cũng không có gì mà , tại dì bị bất tỉnh lên chú con cứ lo quá lên…
Vân biết dì đang cố gắng tỏ ra dì không hề hấn gì để Vân đỡ trách bản thân . Nhìn vết máu vẫn còn loang trên trán dù đã được băng bó Vân biết dì Phượng bị ngã không phải nhẹ. Chú Hùng thấy vợ nói vậy cũng không nói gì thêm nữa. Dì Phượng tiếp :
– Mà con ăn uống gì chưa…Phải ăn vào mới có sức. Con xem thế nào chuyển về nhà dì ở nhé. Có cả chú ở đây , dì chú thương con như con đẻ. Con cứ sống mãi như thế sao được. Người chết cũng đã chết rồi , người sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Con đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Dì biết con có nỗi khổ riêng…nhưng có gì cứ nói cho dì biết. Rồi chúng ta tìm cách giải quyết…
Vân nghe những lời nói từ tim gan của dì khiến cô bật khóc. Cô biết vợ chồng dì Phượng thật sự rất thương yêu cô , không phải vì bố mẹ Vân mất mà dì chú như vậy. Kể từ nhỏ Vân đã coi nhà dì Phượng như ngôi nhà thứ 2 của mình. Vân muốn đến sống với vợ chồng dì lắm chứ , nhưng nếu Vân làm như vậy gia đình dì Phượng sẽ gặp nguy hiểm. Như hôm nay , chưa biết tai nạn có phải do Nó gây ra hay không nhưng việc nó bắt Vân đuổi dì Phượng về cũng là nguyên nhân chính. Càng nghĩ Vân càng lo sợ bản thân mình sẽ gây nguy hiểm đến những người xung quanh. Vân nói :
– Dạ , chuyện này dì cứ mặc con được không ạ. Con sống một mình được mà….
Chú Hùng liền nói :
– Không được đâu , dì nói con ở một mình không ra ngoài. Hàng xóm cũng bàn tán ì xèo những chuyện không đâu. Bản thân dì con hôm nay cũng…..mà thôi con phải nghe lời dì , con như thế chú làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ con lúc xuống suối vàng…..
Vân biết mình không tìm được lý do thích hợp nào để từ chối. Cô vội lảng tránh :
– Dì không sao là tốt rồi…Giờ con phải đi có chút việc…Chú ở lại chăm sóc dì giùm con nha…Con chào dì , chú…..
Nói xong Vân vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng không kịp để hai người họ nói thêm điều gì. Dì Phượng mặt buồn rầu nhìn Vân đi mất , dì biết trong căn nhà đó có điều gì không bình thường. Là một người cực Tín , tuần rằm , lễ lạp nào dì cũng lên chùa thắp nhang , nghe nhà sư giảng kinh , ăn chay , niệm phật….Cũng vì thế dì Phượng cũng có một chút căn quả , vậy nên dì hoàn toàn hiểu được lý do vì sao Vân đuổi mình về. Vì bản thân dì cũng đã mờ mờ nhìn thấy ” Nó ” , dì Phượng cũng cảm giác được nó đang ngồi trên người mình lúc ở nhà Vân.
Khi dì hỏi Vân về hũ cốt của lão Toàn sao lại còn ở đây là vì dì Phượng muốn Vân nói ra điều gì đó cho mình nghe. Bởi vì chính mắt dì nhìn thấy Vân bê hũ cốt lên tầng sau đó đi xuống tay không. Chưa hết , dì Phượng có hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhà Vân và biết được những câu chuyện ma quái vào lúc nửa đêm. Nhưng tất cả chỉ là mơ hồ , không có gì chứng thực…nhưng mỗi lần gặng hỏi Vân đều tìm cách lẩn tránh. Chính vì thế dì Phượng muốn đưa Vân ra khỏi căn nhà đó càng sớm càng tốt.
Về phần Vân sau khi từ bệnh viện về cô lang thang , thơ thẩn…Cô dừng chân lại ngay cây cầu mà lão Toàn đã nhảy xuống. Cô đi đến đúng nơi lão Toàn “tự vẫn” , bỗng nhiên cô nghe thấy giọng của Nó :
” Mẹ…định…làm…gì…vậy…he…he…he..”
Vân giật mình rụt chân lại , ngay lúc đó đã có mấy người áp sát ngay cạnh Vân. Họ nhìn thấy bộ dạng thất thần cùng khuôn mặt buồn bã của Vân nên họ sợ cô có ý định tự tử. Nghĩa là lúc đó Vân muốn nhảy cũng không nhảy được. Cô đưa đôi mắt buồn lạnh lẽo nhìn những người xung quanh rồi đi qua họ ra xe đi về. Đã sẩm tối , phía xa đường chân trời mặt trời đã khuất hẳn , thứ ánh sáng cuối ngày để lại một khoảng mây màu đỏ như máu. Bóng của Vân in xuống mặt đường kéo dài một vệt lê thê , ảm đạm.
Về đến nhà , căn nhà lặng im như tờ , cây cối không chút lay động. Đứng trước cổng Vân biết mình sắp bước chân vào một thế giới đầy những thứ đáng ghê sợ , những thứ ám ảnh có thể giết chết một con người. Dù bản thân rất sợ nhưng chân tay Vân không làm theo ý mình , cơ thể Vân như có người điều khiển , nó tự ý bước vào bên trong . Vừa vào đến nhà giọng cười quen thuộc lại vang lên :
” He….he…he….mẹ…đã…về….”
” Mẹ…có…mua…quà…cho…con..không..”
Vân lấy hết bình tĩnh hỏi nó :
– Sao mày lại làm như vậy…Tao đã đuổi dì ấy đi rồi cơ mà…..??
Nó hiện ra ngay trước mặt Vân , nó mở cái miệng dài ngoác , rộng toác ra cười :
” Hi..hi…hi…làm..gì…ạ…..”
” Bà…ấy….có…thể…nhìn…thấy..con….he…he..he..”
Vân vẫn đứng giữa nhà , cô hét lên đáp lại nó :
– Nếu mày còn làm hại người thân của tao nữa tao sẽ giết mày…..Tao..sẽ….chết….
Đồ vật trong căn nhà bỗng nhiên rung lắc dữ dội , Nó vẫn ở trước mặt Vân , nó cau mày nhìn Vân , đôi mắt đỏ lòm của nó nhìn như xuyên thấu tâm can của Vân. Mọi thứ dừng lại , nó biến mất. Không gian trong căn nhà chỉ vọng lên tiếng trẻ em :
” Mẹ…Không…Chết…Được…Đâu…”
Vân đờ đẫn lê từng bước mệt nhọc lên tầng hai. Cô không đi vào căn phòng nhỏ nữa , lướt qua nó cô thoáng thấy ven vách tường hũ cốt lão Toàn ban ngày cô đặt ở đó , nay nó vẫn ở đó….Sao lúc trưa nó lại xuất hiện ở bàn phòng khách. Nhưng bây giờ Vân không để ý đến nó nữa , Vân bỏ mặc nó ở đó rồi bước lên tầng ba vào phòng của mình. Lúc này mới là 7h tối , Vân cố ăn chút bánh , uống chút sữa mà hôm qua dì Phượng mua tới . Cơ thể mệt mỏi , khủng hoảng tâm lý khiến Vân gục xuống giường ngủ thiếp đi. May mắn cho cô hôm nay cô không gặp ác mộng.
Đang ngon giấc Vân giật mình tỉnh dậy vì tiếng Sấm . Bên ngoài trời đổ cơn mưa rào , sấm chớp giật đùng đùng. Nhìn ánh sáng hắt vào chiếc đồng hồ lúc này đang là 11h30 tối. Những ánh chớp loé lên làm cả căn phòng bừng sáng , tiếng gió đập mạnh vào cánh cửa sổ , tiếng lá cây xào xạc….Rèm cửa trong phòng Vân bay lên theo từng cơn gió lùa vào. Vân mở mắt choàng dậy , cô chạy đến toan đóng cửa. Ánh chớp lập loè , gió thổi mạnh , bất giác cô lùi lại ôm miệng để không hét thành tiếng . Đằng sau tấm rèm vừa bung lên vì gió , Vân thấy rõ có bóng người phía sau rèm cửa sổ. Ánh chớp giúp Vân nhận ra không ai khác đó chính là Mẹ cô.
Trong cơn mưa , dưới ánh chớp giật Vân thấy rõ khuôn mặt mẹ mình đang buồn bã đứng ngoài cửa sổ.
” Đùng Đoàng…”
Tiếng Sấm nổ vang trời , ngoài trời sáng loà lên . Vân với tay gọi :
– Mẹ….mẹ…..ơi….
Cô chạy đến bên thành cửa sổ nhưng không có ai ở đó , chỉ có những cơn gió mạnh cuốn theo những hạt mưa táp thẳng vào mặt Vân….Cô oà khóc :
– Mẹ ơi….mẹ..ở đâu….??
Vân nghĩ ngay đến điện phòng , cô chạy lại chỗ công tắc bật đèn. Nhưng không có điện , có lẽ do trời mưa to lên nguồn điện bị cắt. Vân quay lại nhìn về phía cửa sổ , cái bóng đen tóc dài bây giờ vẫn đứng đó…Vân định chạy lại thì có giọng nói vang lên :
” Chạy…đi……chạy….đi….”
Giọng mẹ Vân vọng ra từ phía cửa sổ , Vân không hiểu mẹ muốn nói gì . Giọng nói đó lại tiếp tục :
” Con…chạy…đi…..chạy….đi…”
Cái bóng biến mất , Vân nhào đến chỗ cửa sổ nhưng tất nhiên làm gì có ai. Cô hét lên một cách Tuyệt Vọng :
– Mẹ ơi…Mẹ ở đâu…..
Không ai đáp lại , gió thổi quá mạnh khiến một cành cây bị gãy đập thẳng vào cửa sổ. May mắn Vân không bị làm sao , cô quỳ xuống sàn nhà. Trong không gian tối đen như mực , chỉ có tiếng gió , tiếng mưa. Mưa hắt vào ướt hết cả căn phòng , Vân đưa tay ra cố sức kéo hai cánh cửa sổ lại. Thò đầu ra ngoài cửa sổ Vân nhìn thấy dưới gốc cây nhãn có một người đàn ông đang ngước mắt nhìn lên trên cửa sổ phòng Vân. Ánh sáng mờ mờ của sấm chớp làm Vân nhìn thấy người đó đang mặc bộ quần áo giống với lão Toàn hôm tự tử. Lão đang đứng đó ngẩng đầu nhìn lên trên phòng Vân.
Kéo hết sức Vân cũng đóng được cửa sổ lại.
” Cộc..cạch….cạch….”
Bên ngoài như có ai đang gõ , dù hình ảnh lão Toàn đang đứng dưới gốc cây làm Vân sợ khiếp vía. Nhưng Vân lại nghĩ có khi nào Mẹ Vân cũng đang ở bên ngoài. Dù biết mẹ đã chết nhưng từ ngày mẹ chết chưa bao giờ Vân mơ được gặp mẹ. Hôm nay thấy mẹ cô không sợ mà còn thấy thương mẹ vô cùng. Ban nãy cô thấy khuôn mặt mẹ rất buồn , đôi mắt bà đang khóc chứ không phải vì nước mưa. Bà còn gì đó chưa kịp nói với Vân , lấy hết can đảm Vân tiến lại gần cửa sổ , kéo tấm rèm lên Vân kinh hồn bạt vía.
Lão Toàn….lão Toàn đang đứng đó với thân xác thối rữa , nát bét…Trên tay lão đang ôm hũ tro cốt của chính bản thân mình. Lão nhìn Vân bằng hai hốc mắt sâu thẳm , đen xì. Vân ngã ngửa về đằng sau , cô hạ rèm xuống.
Tiếng ” Cộc…Cộc…Cộc…” lại vang lên đằng sau cửa sổ. Lùi lại góc nhà đối diện Vân thu mình lại cái xó nhỏ quen thuộc , cô mở trừng mắt nhìn về phía cửa sổ. Cảm giác như cánh cửa sẽ bung ra bất cứ lúc nào. Vân lo sợ điều đó , cô không dám nhắm mắt. Tiếng gõ càng lúc càng to , nó làm Vân phát điên lên. Cô hét lên trong tiếng sấm nổ dền trời. Đột nhiên trong bóng đêm kinh hoàng đó có tiếng chó tru lên ai oán .
” Hú…ú….Gâu….Hú…..ú…..ú…”
Sao lại có tiếng chó tru vào lúc này , nhà Vân không nuôi chó. Tiếng chó tru lên cũng là lúc bên ngoài cửa sổ không còn tiếng gõ nữa. Không gian bỗng chốc trở nên im bặt. Vài giây sau Vân nghe thấy tiếng Chó sủa dữ dội , nó gầm gừ , sủa lên từng tiếng rõ rệt.
Tiếng chó sủa vang vọng khắp khu vườn sau nhà. Không biết con chó từ đâu xuất hiện nhưng Vân cảm thấy nó đang cào xé , nó rít qua kẽ răng những tiếng Ngầm Ngừ như muốn xua đuổi kẻ thù……Mưa đã ngớt , gió ngừng thổi…Sự lặng im càng làm tiếng Chó sủa trở nên rõ rêt hơn , cửa sổ lúc này không còn bất cứ tiếng động gì nữa. Vân bạo gan chạy đến gần cửa sổ , khẽ vén tấm rèm lên một kẽ nhỏ. Vân nhòm qua đó , dưới kia là gốc cây Nhãn ….Có con chó trắng đang lao vào gốc cây cào , nghiến mặc dù gốc cây không có ai đứng đó cả. Bỗng nhiên con chó quay đầu lên hướng cửa sổ Vân tru lên một hồi dài.
Vân sợ hãi thả tay để rèm buông xuống , đèn bật sáng , ngừng mưa điện cũng đã có trở lại. Vân nhìn đồng hồ đã là 1h đêm , cô không dám tắt điện , trèo lên giường Vân trùm chăn kín đầu. Cô lắng nghe từng chuyển động , từng tiếng vang phát ra trong không khí. Nhưng thoạt nhiên tất cả chỉ còn là một sự Yên Lặng , nhưng nó khác hẳn cái không khí Yên Tĩnh đến lạnh lùng như thường lệ…..Không hiểu vì sao nhưng từ lúc con Chó tru lên trong màn đêm Vân cảm giác mình được An Toàn. Một cảm giác đã từ rất lâu Vân không được cảm nhận……Và rồi Vân được ngủ một giâc ngủ trọn vẹn trong suốt những chuỗi ngày ác mộng kia…..
CHAP 13: CƠ DUYÊN
Sáng hôm sau Vân tỉnh dậy trên giường , sau một giấc ngủ không gặp ác mộng cô nhẹ nhàng mở mắt nhìn xung quanh. Cô nghĩ mình đã ngủ một giấc thật dài , nhìn lên đồng hồ mới chỉ là 6h30 sáng . Vân nghĩ ngay đến con chó trắng kỳ lạ đêm qua ở sau vườn. Chạy ra phía cửa sổ , vén tấm rèm lên Vân nhìn xuống sân vườn nhưng không thấy con chó nào cả. Nghĩ đến cảnh đêm qua con chó gầm gừ lao mình vào gốc nhãn cào xé Vân tò mò không biết lúc đó ở gốc cây có cái gì khiến con chó trở lên hung dữ như vậy.
Bật dậy khỏi giường , Vân chạy xuống dưới tầng. Đi ngang qua căn phòng nhỏ tầng hai , ở cạnh vách tường không thấy hũ cốt của lão Toàn đâu nữa. Càng lúc càng tò mò , Vân còn nhớ như in lúc trời mưa gió Vân đã sợ đến khóc thét lên khi thấy lão Toàn đứng ngoài cửa sổ tay ôm hũ cốt của mình. Trong đầu Vân nghĩ :
” Có khi nào lão đã thành ma rồi bê hũ cốt đi không.?”
Chạy xuống tầng một , Vân mở cửa sau đi ra vườn. Nhưng có gì đó chắn trước cửa , hơi khó mở. Vân dùng sức đẩy :
” Oẳng….gấu…gâu…gâu..”
Tiếng chó sủa cất lên , thì ra con chó trắng đêm qua Vân nhìn thấy đang nằm chắn trước cửa. Vân đi ra vườn , con chó thoạt đầu còn gầm gừ , nó lùi lại vài bước , nhìn Vân một lúc nó từ từ tiến lại liếm bàn tay Vân đang đưa ra. Vân ngồi xuống xoa đầu nó , hai chân trước của nó vì cào vào thân cây nhãn nên chảy máu. Nhìn kỹ Vân thấy bộ lông trắng muốt của nó bị lấm bẩn bởi một thứ bùn đen có mùi khó chịu. Thứ bùn này không phải là bùn đất ở phía sau vườn. Chỗ nó nằm còn có gì đó như những mảnh xương vụn. Những mảnh xương nhỏ đen xì , y hệt những mẩu xương hôm hoả táng lão Toàn mà Vân dùng kẹp gắp bỏ vào trong hũ cốt. Như hiểu ra vấn đề Vân vuốt nhẹ người con chó , đứng dậy Vân tiến về phía gốc nhãn. Thân cây nhãn bị móng vuốt con chó cào lên từng vệt dài , bảo sao chân nó không bị thương.
Vân giật mình nhận ra cạnh gốc nhãn ngoài vết chân chó còn có cả vết giày đàn ông. Những vết giày in lại bởi lớp đất màu chưa kịp khô vì cơn mưa đêm qua. Đằng sau thân cây nhãn chính là hũ cốt của lão Toàn :
” Gâu…Gâu….Gâu….Ngừ…..gừ….”
Con chó bỗng nhiên sủa ầm lên khi Vân định cúi xuống bê hũ cốt. Nghĩ có điều chẳng lành Vân lùi lại .
” Kính….Koong….kính..koong..”
Phía trước cổng nhà có người bấm chuông , nghĩ chắc là Dì Phượng lại đến. Vân vội chạy về phía trước nhà , con chó trắng cũng chạy theo Vân. Ra đến cổng Vân thấy cánh cổng mở toang , mặc dù tối qua về nhà Vân nhớ đã cài then , khoá cẩn thận. Sao ổ khoá lại bung ra , có khi nào là trộm. Đứng sau gờ tường là bóng một người phụ nữ đang lấp ló nhìn vào trong. Con chó đột nhiên lao nhanh về phía trước , nó chạy đến cạ đầu vào chân người phụ nữ kia rồi quẫy đuôi. Lúc này người phụ nữ mới lộ mặt ra nhìn Vân. Thì ra là cô Hương hàng xóm ngay sát nhà Vân. Cô Hương nhìn Vân nói rụt rè :
– Xin lỗi cháu vì làm phiền sáng sớm như vậy. Đêm qua không hiểu sao con chó nhà cô lại chui qua hàng rào cây chạy đi mất. Đêm qua mưa to quá nên sáng nay cả nhà mới đi tìm , nãy đi ngang qua đây nghe thấy tiếng chó sủa mà cổng lại mở nên cô bấm chuông hỏi chút…..
Vân nhìn cô hàng xóm nói :
– Vâng , chắc đêm qua nhà có trộm nên khoá cổng bị mở tung ra. Con chó có lẽ nhìn thấy trộm nên mới chạy vào nhà cháu cô ạ .
Cô Hương tỏ vẻ lo lắng :
– Chết thật , cháu phải cẩn thận đấy. Thân con gái lại ở một mình cái nhà to như này trộm nó dễ chú ý.
Đoạn cô Hương gõ yêu vào đầu con chó :
– Con Heracles này , lần sau còn chạy linh tinh tao xích vào chuồng…
Nhìn con chó trắng quấn quýt lấy chủ vẫy vẫy cái đuôi Vân bỗng bật cười. Cô hàng xóm thấy thế cũng cười theo. Chào Vân cô Hương dắt chó đi về , con Heracles đi theo chủ nhưng vẫn dừng lại quay đầu nhìn về phía Vân sủa lên ba tiếng :
” Gâu …Gâu…Gâu..”
Nó cúi đầu cào cào chân trước xuống mặt đường. Cô Hương phải quay lại nạt nó mới chịu đi về. Với những gì nhìn thấy sáng nay sau vườn Vân thầm biết ơn con chó , nhờ có nó đêm qua Vân mới được ngủ ngon. Cái bóng đàn ông đứng dưới gốc nhãn nhìn lên cửa phòng , những mảnh xương vụn nơi con chó nằm ở cửa sau , hũ cốt lão Toàn từ tầng 2 lại được đặt ở sau gốc nhãn , việc con Heracles lao vào cào xé gốc cây chính là vì nó thấy Hồn Ma Bóng Quế của lão Toàn.
Còn việc vì sao cánh cổng khoá lại bị bung ra và việc con chó trắng chạy sang nhà cô Vân chỉ có thể nghĩ được rằng đó là do mẹ cô Phù Hộ. Ngay từ lúc trời bắt đầu đổ mưa Vân đã được mẹ hiện về báo mộng , hình ảnh mẹ Vân khi đó buồn bã kêu Vân :
” Chạy..đi….chạy…đi….”
Là do bà biết lão Toàn đang gây nguy hiểm cho Vân. Bằng cách nào đó mà bà đã dẫn con Heracles đến bảo vệ Vân….Chứ làm
gì có thằng trộm nào đủ bản lĩnh để bước vào căn nhà thoạt nhìn qua đã dựng tóc gáy này.
Nghe Vân kể lại câu chuyện của mình từ lúc đầu đến giờ tôi chăm chú nghe không bỏ sót một chữ nào. Nửa tin nửa ngờ , nhưng cái cách mà Vân kể , khuôn mặt bộc lộ nỗi sợ hãi khi nhắc đến lão Toàn , hai bàn tay run rẩy khi phải nhớ lại những chuyện kinh dị từng trải qua thật sự làm cho người khác phải tin Vân đã bị khủng hoảng tâm lý một cách nặng nề. Vân hỏi cô Muôn :
– Trước giờ cháu chỉ nghĩ chỉ có chó mực mới đuổi ma. Nhưng sao hôm đó lại là con chó trắng..
Cô Muôn mặt đăm chiêu , những điều Vân kể cũng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều , cô Muôn nói :
– Cái đó là do quan niệm của mỗi người , chúng ta thường hay có suy nghĩ chỉ có chó đen mới đuổi được tà ma. Nhưng theo cô được biết một quan niệm khác thì chó trắng là hiện thân của sứ giả địa ngục. Linh hồn người khi mới chết sẽ lang thang vô định , con chó trắng sẽ dẫn đường xuống cõi âm cho những linh hồn đó. Đồng thời với những linh hồn đầy oán hận , chết tức tưởi cố tình ở lại ám ảnh người còn sống thì nó sẽ ngăn cản những ác hồn đó lại.
Nghe cô Muôn nói tôi cũng thấy hợp lý , các cụ ngày xưa hay nói chó kỵ ma , cho nên trắng hay đen thì cũng là chó. Mà đã kỵ thì con nào nó chẳng kỵ. Trên thế giới cũng chẳng thiếu những quan niệm khác nhau về mỗi con vật đại diện cho tâm linh. Nghe Vân kể , nghe cô Muôn giải thích tôi đã phần nào tin : Ma Là Có Thật.
Cô Muôn hỏi Vân :
– Thế hũ cốt đó cháu không đem vào nhà hay tìm cách giải quyết à….?? Người chết do bùa ngải âm hồn thường bất tan , bố cháu mất cũng đã lâu năm , hôm đó cháu nhìn thấy mẹ cũng là do vấn đề này. Nhưng việc ông Toàn khiến cháu cảm thấy sợ hãi vì người chết trong tuần đầu tiên sẽ rất khó kiểm soát linh hồn , và nếu bị hại họ sẽ tìm cách báo oán…..
Tôi cũng từng là một fan hâm mộ truyện ma của chú Nguyễn Ngọc Ngạn , quả thật trong mỗi câu chuyện báo oán của oan hồn đa phần đều diễn ra trong tuần đầu tiên sau khi nạn nhân bị chết. Nghe truyện qua băng đĩa thì cũng chỉ là một cách giải trí , tuy sợ nhưng dễ quên. Còn ngồi nghe kể trực tiếp thế này không có gì lạ mỗi khi đến đọan cao trào tôi bỗng nổi hết da gà. Nhất là lại trong cái không gian nhang khói , khuôn mặt ai cũng căng như dây đàn. Lắm lúc đang tập trung nghe mà có tiếng động lạ ngoài cửa thôi là cũng giật mình thon thót . Vân nghe cô Muôn nói xong thì khẽ trả lời :
– Dạ , lúc cô Hương hàng xóm đi về nhà , cháu cũng quay đi luôn nhưng có tiếng người đứng gần đó nói….
Tôi lại ngồi lặng im tiếp tục hóng……
– A di đà phật….Nữ thí chủ thần sắc không tốt. Cô còn nhớ những lời bần tăng đã nói cách đây ba hôm không…??
Vân quay lại , nhà sư cô đã nói chuyện hôm hoả táng thi thể lão Toàn. Nhìn nhà sư Vân tỏ vẻ bất ngờ , cô ấp úng :
– Dạ chào thầy…Sao…sao…thầy biết nhà con..?
Sư thầy nhìn Vân rồi nói :
– A di đà phật…Ngay khi cô về bần tăng có hỏi những người thân của vị thí chủ xấu số kia , chính họ đã chỉ dẫn cho bần tăng. Cô yên tâm , bần tăng đến để giúp cô chứ không có mục đích gì khác….Thật sự nếu cô còn giữ hũ tro cốt ấy bên người Tai Hoạ sẽ ập đến..Nhưng có vẻ như khi đến đây bần tăng còn cảm thấy có một thứ khác còn Tàn Ác hơn đang ở trong căn nhà này…A…di…đà…phật..
Nghe nhà sư nói như thế Vân thấy rất mừng , nhưng cô không khỏi lo lắng bởi vì Nó có thể sẽ làm hại đến nhà sư này. Nhưng dù có một hi vọng Vân vẫn muốn bấu víu vào….Cô nhìn nhà sư bằng đôi mắt buồn rầu rồi mời nhà sư vào trong nhà . Trước khi bước vào cổng nhà sư lấy trong tay nải ra một chuỗi hạt vòng , vừa bước vào nhà sư vừa nhẩm miệng niệm một điều gì đó mà theo Vân đó là Kinh Phật.
Vào đến phòng khách Vân rót nước , mời nhà sư ngồi. Nhà sư vẫn nhắm mắt niệm Kinh , bất chợt ông dừng lại nói :
– Căn nhà này Âm Khí quá nặng , đã quá nhiều người chết ở đây. Những oan ức , những thù hằn , những bi ai mà dù có chết cũng không giải toả được. A di đà phật…hũ cốt đó giờ đang ở đâu..??
Vân vội vàng nói :
– Dạ thưa thầy , hũ cốt đang ở vườn sau. Để con đi lấy vào đây rồi sẽ thưa chuyện với thầy..
Dứt lời Vân chạy ra vườn , cô tiến đến gốc nhãn. Hũ cốt vẫn còn ở đó , Vân vội vàng bê vào trong. Đặt hũ cốt xuống trước mặt nhà sư tại bàn phòng khách Vân ngồi xuống bắt đầu kể lại những chuyện kì dị từ hôm Vân mang hũ cốt về , lý do vì sao nó lại nằm ở vườn sau gốc cây nhãn. Nhà sư vẫn bình tâm nhắm mắt nghe Vân kể. Sau khi nghe xong ông nói :
– Kẻ còn sống mang đầy ác nghiệp , hãm hại người khác khi chết đi sẽ khó được đầu thai..Bần tăng không rõ lý do thí chủ này vì sao lại chết..Nhưng cái chết của ông ta đầy đáng sợ…Chết trong lúc vẫn còn sống…Cái chết của ông ta là do bị Ma Quỷ ám , giờ linh hồn vất vưởng không thể siêu sinh…lang thang vô độ. Điều này sẽ ảnh hưởng đến những người thân gần gũi khi còn sống. Bởi vì người chết không siêu thoát sẽ tìm về nơi họ gắn bó hoặc tìm đến kẻ thù hại chết mình…A di đà phật…
Nghe nhà sư nói Vân chợt đổ mồ hôi , vì ngôi nhà này chính là nơi mà lão Toàn gắn bó bấy lâu nay , cũng chính là nơi mà người hại chết lão là Vân đang sống. Dù gì lão Toàn cũng đã phải trả giá bằng một cái chết đáng sợ , hơn nữa việc lão cứ như âm hồn bất tán ám ảnh Vân ngày này qua ngày khác cũng khiến Vân sống không bằng chết. Vân hỏi nhà sư :
– Có cách nào để siêu độ cho người này không ạ…? Mong sư thầy giúp con….
Nhà sư tay vẫn đếm chuỗi hạt , một tay đặt trước ngực nói tiếp :
– A di đà phật…Bần tăng đến đây hôm nay là để siêu độ , giải mối hận thù….Cô hãy yên tâm….Có điều….
Vân thấy nhà sư hơi ngập ngừng :
– Thưa thầy … có điều gì ạ…?
Nhà sư chắp hai tay lại nói :
– A di đà phật…trước mắt hãy siêu độ cho vị thí chủ xấu số này đã…Sau đó bần tăng sẽ nói. Bây giờ phiền cô hãy bọc hũ cốt vào tấm vải đỏ này.
Nói đoạn nhà sư lấy trong tay nải ra một chiếc chuông bạc đưa cho Vân :
– Bây giờ là giờ Thìn , cô hãy đợi đến giờ Tỵ (9h sáng – 11h trưa ) . Lúc đó hãy bê hũ cốt được bọc vải đỏ này đến ngôi chùa gần bờ sông hôm nạn nhân bị chết. Khi đi nhớ cách mỗi đoạn hãy dừng lại lắc chuông ba lần. Bần tăng là trụ trì ở đó , khi cô đến ta sẽ có cách dự liệu. Bần tăng xin phép cáo từ…A di đà phật..
Nhà sư đứng dậy , tay ông vẫn cầm chuỗi hạt , miệng nhẩm kinh đi từ trong nhà ra đến cổng. Vân đi theo cảm ơn rồi tiễn nhà sư ra về. Trước khi đi nhà sư lấy ra một phong bao đỏ buộc trước cổng nhà Vân. Nhìn thấy việc lạ Vân định hỏi nhưng nhà sư ra dấu muốn Vân đừng nói gì cả. Xong xuôi ông cúi chào Vân rồi đi mất……..
CHAP14: SIÊU THOÁT
Sau khi nhà sư đi khỏi Vân vội chạy vào nhà chuẩn bị đồ đạc. Cô thay một bộ quần áo giản dị , hũ cốt của lão Toàn đã được bọc bằng tấm vải đỏ một cách cẩn thận. Đồng hồ lúc đó chưa đến 9h , Vân nhớ ban nãy nhà sư có dặn phải xuất phát từ nhà đi vào giờ Tỵ vì đó là giờ rắn không cắn người. Ý nghĩa thâm sâu của những lời nhà sư nói ra Vân không thể hiểu được hết nhưng cô được dặn nhất định phải làm theo.
Tuy những ngày qua vô cùng mệt mỏi , ăn không ngon , ngủ không yên , luôn bị ám ảnh bởi những giấc mơ kinh hoàng nhưng chưa khi nào Vân bỏ quên việc chăm sóc Ngải. Đồng hồ chỉ 9h sáng , Vân đi lên tầng vào căn phòng nhỏ , như thường lệ cô chích máu của mình nhỏ vào hũ cho Ngải ăn. Không quên đặt đồ chơi , bánh kẹo xung quanh cái hũ sứ trắng.
Kỳ lạ thay hôm nay không thấy Nó hiện ra cho dù Vân có ngồi xuống ghế , nhìn vào tấm gương viền gỗ vàng được trạm trổ kỳ công nhưng cả căn phòng tĩnh lặng không có gì xảy ra. Khác hẳn với mọi ngày khi cho Nó ăn máu , nó sẽ hiện ra lởn vởn xung quanh Vân , cười nói như một đứa trẻ tinh nghịch . Mặc dù giọng cười của nó dù đã nghe rất nhiều lần nhưng Vân vẫn cảm thấy lạnh người. Không suy nghĩ nhiều nữa , nhìn đồng hồ đã là 9h30 , Vân vội vàng chạy xuống tầng một ôm hũ cốt lão Toàn rồi lấy xe đi đến ngôi chùa mà sư thầy đã dặn.
Giữa đường đi Vân không quên mỗi đoạn đường đều bỏ chiếc chuông bạc ra lắc ba lần. Có những lúc đi đến chỗ đông người , khi Vân lắc chiếc chuông không ít người nhìn Vân bằng ánh mắt hoài nghi , lạ lẫm. Cũng phải thôi một cô gái đi xe máy cứ một đọan lại dừng lại lắc chuông không gây tò mò thì người ta cũng nghĩ cô này có vấn đề về thần kinh. Nhưng chẳng ai biết mỗi lần dừng xe để lắc chuông kêu lên là một lần Vân cảm thấy sống lưng lạnh cóng , cái lạnh len vào từng đốt xương sống , men dần lên đến cổ rồi bóp chặt lại khiến Vân cảm thấy khó thở. Và nó chỉ dừng lại khi tiếng chuông thứ 3 vang lên. Đoạn đường bình thường đi chỉ mất 30 phút mà hôm nay Vân phải đi mất gần một giờ đồng hồ. Phải vất vả lắm Vân mới đến được ngôi chùa nằm ở ven sông.
Đến nơi Vân nhẹ nhàng bê hũ cốt bước vào trong chùa. Cảnh chùa thanh tịnh , phảng phất mùi hương trầm khiến tâm hồn Vân cảm thấy thư thái , nhẹ nhõm lạ thường. Cô bước vào điện chính , sư thầy đang ngồi đó từ trước , ông đang gõ mõ tụng kinh. Vân chưa kịp mở lời sư thầy đã nói :
– A di đà phật…Thật may mắn khi thí chủ đã đến đúng giờ….
Vân liếc nhìn đồng hồ ở tay , lúc này vừa đúng 11h trưa. Nếu như hôm nay Nó mà hiện lên vòi vĩnh , trêu chọc thì có lẽ Vân đã không đến kịp trước giờ Tỵ. Sư thầy nói tiếp :
– Hiện tại thí chủ đừng vội nói gì , hãy lặng im đi theo bần tăng…Nhớ vừa đi vừa lắc chuông cho đến khi dừng lại. A di đà phật.
Vân đứng cúi đầu , tay vẫn ôm hũ cốt lặng lẽ đi theo sau sư thầy. Đến một gian phòng đang được đóng kín cửa chỉ nghe thấy những tiếng tụng kinh đang phát ra rầm rì.
” Leng…Keng…Leng…Keng…Leng..Keng.”
Vân vẫn đang lắc chiếc chuông bằng bạc sau mỗi bước chân. Sư thầy dừng lại mở cửa căn phòng, bên trong còn hai nhà sư nữa đang ngồi , trên tay mỗi người cầm một chuỗi hạt , tay kia đặt trước ngực miệng lẩm nhẩm đọc Kinh. Căn phòng có rất nhiều tượng đồng : chính giữa là bức tượng Phật Tổ khá lớn , xung quanh là tượng Bồ Tát , tượng Thích Ca…. nhang khói nghi ngút . Sư thầy và Vân bước vào nhưng hai nhà sư vẫn không lơ là , họ tập trung vào bài Kinh của mình. Sư thầy quay lại nhìn Vân nói :
– Thí chủ hãy đặt cái hũ đó vào chiếc khay đồng đen ở chính giữa hai vị cao tăng đây. Tiếp đó thí chủ hãy dùng muối trắng trong cái bát gỗ kia rắc một vòng tròn xung quanh cái hũ. Sau cùng hãy từ từ mở mảnh vải đỏ kia ra..
Vân tiến lại gần chiếc khay bằng đồng đen bóng loáng , cô nhẹ nhàng đặt cái hũ cốt xuống chính giữa khay , cô làm theo lời sư thầy rắc một dải muối thành vòng tròn bao quanh cái hũ. Lúc này sư thầy đã đóng cửa lại , ông ngồi vào chiếc nệm tròn đã được đặt sẵn ở đó , ba vị cao tăng tạo thành một thế tam giác. Sau khi vân mở nút buộc tấm vải ra sư thầy cũng bắt đầu cầm tràng hạt , lẩm nhẩm đọc Kinh. Không khí ngay khi tấm vải đỏ được ra lập tức thay đổi. Căn phòng dù đã được đóng kín cửa nhưng bỗng từ đâu có một cơn gió lạnh thổi ngang qua khiến Vân sởn hết gai ốc. Cô vội lùi ra mép cửa quỳ xuống nhắm mắt , chắp tay.
Cả căn phòng trở nên lạnh lẽo , ba vị cao tăng vẫn giữ được thần thái chỉ có Vân lúc này đang đổ mồ hôi lạnh. Đột nhiên cái hũ cốt bật nắp , ngay lập tức cả ba vị cao tăng đều quàng tràng hạt mình đang niệm vào cái hũ. Vân tò mò hé mắt nhìn , trước mắt cô là hình ảnh cái đầu lão Toàn đang cố ngoi lên khỏi hũ nhưng không cách nào thoát được. Lão đang tru lên những tiếng đau đớn , cả ba tràng hạt dường như đang phát sáng quấn chặt vào cái hũ. Sư thầy bỗng nói :
– Nhắm mắt lại……Thí chủ càng nhìn vong linh càng khó siêu thoát…Tĩnh tâm….a di đà phật…
Vân vội nhắm chặt mắt , miệng cô không ngừng lẩm bẩm :
” a di đà phật….a di đà phật..”
Những tiếng gào thét đầy đau đớn đang văng vẳng bên tai cô . Vân nghe rõ như lão Toàn đang ghé sát tai cô cất giọng ai oán :
“Vân….cứu….dượng….cứu…dượng..”
Vân không dám trả lời cô vẫn nhắm nghiền mắt. Lúc này Vân nghe thấy giọng sư thầy đang niệm chú :
– Nam-mô Đại-Bi Hội-Thượng Phật Bồ-Tát……Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại-bi tâm đà-la-ni……Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da………
Tuy không hiểu gì nhưng Vân thấy những tiếng gào thét đã yếu dần sau những lời chú của vị sư thầy. Trong lúc vị sư thầy niệm chú thì hai vị cao tăng còn lại tay cầm chuông bạc rung liên hồi. Không hiểu vì lý do gì mà khi sư thầy niệm chú Vân cũng khó thở đến tức cả lồng ngực. Từng lời sư thầy phát ra như có những mũi kim đâm thẳng vào tim Vân vậy.
Tiếng chuông , lời niệm chú , kinh cầu tất cả vang lên một cách liên tục làm Vân cảm giác không gian trong căn phòng chao đảo. Cứ như thế mọi chuyện diễn ra trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Vân bắt đầu thở dốc , chân tay cô run lẩy bẩy , Vân mất dần ý thức. Giọng sư thầy vang lên :
– Thí chủ hãy cố gắng chịu đựng…Phải giữ cho Tâm thật thanh tịnh..Sắp kết thúc rồi.
Vân cố gắng gượng không để bản thân gục ngã. Ba vị cao tăng ngưng niệm chú , họ dán ba miếng giấy vàng có ghi những ký tự nhìn như chữ Nho vào cái hũ sau đó đóng nắp lại. Sư thầy nhúng tay vào một bát nước trắng để ngay gần sau đó vẩy nước về phía cái hũ cốt. Vân lúc này đã dần trở lại bình thường , cô nhìn vào chiếc khay đồng đen , dải muối trắng tinh ban nãy cô rải xung quanh hũ lúc này đã chuyển màu đen xì , đen đến mức muối ở khay còn nổi hơn cả màu đồng đen.
Sư thầy nhẹ nhàng đặt hũ cốt lên một chiếc bàn nhỏ hai tầng đã được chuẩn bị từ trước , hai vị cao tăng kia cũng sắp đồ lễ nào là lư hương , hoa quả , tiền vàng đặt ở tầng dưới . Sư thầy quay lại nhìn Vân , ông chỉ tay vào một khay cơm chay đã được chuẩn bị , cùng một bộ quần áo nâu sòng nói :
– Thí chủ hãy lấy những thứ nhà chùa chuẩn bị bày lên đây. Sau đó thắp ba nén hương để vong linh người đã khuất được Thanh Thản…
Không khí trong căn phòng lúc đó thật bình yên , chỉ có tiếng gõ mõ , tiếng nhạc kinh phật đang vang lên khắp mọi nơi. Sư thầy nói tiếp :
– A di đà phật…Người này lúc còn sống phạm nhiều tội ác…Chết rồi vẫn không được siêu sinh…Bần tăng chỉ giúp được linh hồn người chết cảm thấy được an ủi , xoá bớt nỗi oán hận….nhưng quan trọng nhất vẫn chính là sự Tha Thứ của người có liên quan…A di đà phật…Phật pháp đại từ đại bi , người chết thì đã chết , oan oan tương báo bao giờ mới tan….Nữ thí chủ hãy suy nghĩ kỹ…..
Vân hiểu được ngụ ý trong những câu nói của sư thầy…Vân cẩn thận làm theo lời sư thầy nói. Những ngày qua khi lão Toàn chết Vân phần nào cũng đã nguôi ngoai , những cơn ác mộng xuất hiện trong giấc ngủ khiến Vân thấy bất an , lo sợ. Cảm giác giết hại một người chỉ vì thù hận đã biến thành ăn năn , sám hội đối với một cô gái chỉ tầm đôi mươi. Mặc dù trước đó Vân chỉ muốn băm lão thành nghìn mảnh.
Nhưng rồi khi kẻ thù bị chết , cái cảm giác hả hê chỉ đến trong chốc lát. Một cô gái với bản tính nhân hậu những ngày qua phải sống trong đau khổ dằn vặt. Những lời sư thầy vừa nói như thấu hiểu tận tâm can , sâu thẳm trong lòng Vân. Bên cạnh chiếc bàn hai tầng là một cái ghế nhỏ. Sau khi Vân thắp nhang chắp tay thành khẩn , vị sư thầy lắc ba hồi chuông rồi lẩm nhẩm điều gì đó. Bất chợt ông dừng lại chỉ tay về phía cái ghế :
– A di đà phật….Linh hồn người thân thí chủ đang ngồi ở ghế kia…Mời thí chủ rót rượu , dâng cơm….
Vân tiến lại rót một chén rượu đưa lại gần ghế mặc dù bây giờ Vân không nhìn thấy gì cả :
– Mời cơm. – Giọng sư thầy vang lên.
Vân bê cả khay cơm chay đưa lên phía trước ghế.
– Dâng y phục . – Sư thầy nói tiếp.
Vân hạ khay cơm chay xuống lấy tiếp bộ quần áo nâu đưa lên. Bên cạnh là hai vị cao tăng đang đốt vàng tiền , mồm niệm kinh phật. Hoàn tất mọi việc sư thầy nói với Vân :
– Thí chủ có đồng ý tha thứ cho những lỗi lầm mà người này đã gây ra…
Vân im lặng một lúc , cô bật khóc khi nghĩ đến bố mẹ , bà Lanh , và cả dì Loan….Nhưng rồi nước mắt ngang tròng cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào :
– Dạ thưa…thầy….con…đồng….ý….
Cảm giác lúc đó căn phòng như sáng bừng lên trong tiếng nhạc phật , cửa sổ , cửa chính căn phòng bỗng mở bung ra cho những tia nắng buổi trưa tràn vào. Không khí nặng nề , lạnh lẽo tan biến hẳn. Sư thầy mỉm cười chắp tay lạy trước bức tượng Phật Tổ :
– A di đà phật…
Tiếp đó hai vị cao tăng dọn dẹp đồ lễ , vị sư thầy tiến lại gần bóc ba miếng giấy màu vàng ban nãy dán trên hũ cốt ra , đưa hũ cốt cho Vân sư thầy nói :
– Lát nữa bần tăng sẽ dùng thuyền đưa thí chủ đến thượng nguồn con sông , ở đó thí chủ hãy rải tro cốt của người thân theo dòng nước. Từ nay linh hồn của người chết sẽ có cơ hội được siêu sinh….
Vân hơi còn thắc mắc :
– Dạ thưa thầy , có cơ hội là sao ạ…??
Nhà sư nhẹ nhàng đáp :
– A di đà phật….Tuỳ vào nghiệp của chúng sinh mà sau khi chết linh hồn sẽ phải đi về đâu…Ai tích đức làm thiện thì sẽ về với Trời , ai tạo nghiệp , làm ác thì sẽ đến Địa Ngục , Ngạ Quỷ , Súc Sanh để trả giá cho tội ác lúc còn sống….Bần tăng chỉ có thể giúp được đến đây , còn có được luân hồi chuyển kiếp hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người…
Như đã hiểu ra phần nào Vân nhìn sư thầy như còn có ý muốn hỏi. Sư thầy nói tiếp :
– Oan oan tương báo , thù hận càng giữ càng sâu….Bần tăng gặp thí chủ ngày hôm đó ở đài hoả thiêu âu cũng là có Cơ Duyên….Nay thí chủ đã mở lòng Vị Tha điều đó cũng giúp vong linh những người đã khuất được yên ổn…A di đà phật..
Điều vị sư thầy muốn nói đó chính là việc Vân tha thứ cho lão Toàn đã giải được nỗi thù hận từ cả những cái chết trước đó. Vân ngập ngừng hỏi :
– Vậy bố mẹ con…….
Nhà sư nhìn lên trời mỉm cười :
– Phật pháp đại từ đại bi….Người tốt ra đi sẽ được An Nghỉ…A di đà phật.
Vân nhắm mắt cúi đầu lễ tạ vị sư thầy đáng kính. Chiều hôm đó trong ánh chiều tà , con thuyền nhỏ chở Vân lên thượng nguồn dòng sông , trên thuyền còn có Sư thầy và hai vị cao tăng nọ. Người rung chuông , người rải tiền vàng , sư thầy đứng niệm kinh….còn Vân nhẹ nhàng bốc từng nắm tro tàn rải xuống dòng sông theo từng làn gió nhẹ. Cảnh sắc sông nước dưới ánh chiều tà khiến mỗi nắm tro rải đi làm Vân thấy vô cùng nhẹ nhõm , trong thâm tâm cô bình yên đến lạ thường. Khi nắm tro cuối cùng theo gió bay đi Vân bỗng nhìn thấy bố mẹ mình đang nắm tay nhau nhìn cô cười nhẹ cho dù nét mặt họ vẫn rất buồn…Vân dụi mắt nhìn xuống dòng nước , hình ảnh lão Toàn lúc còn sống đang nhìn cô , không phải là khuôn mặt kinh dị đáng ghê sợ nữa…hình như lão đang khóc. Đâu đó trong không khí vang lên giọng nói :
” Cho…Dượng…Xin…Lỗi….”
Vân chợt chảy nước mắt , cô quay mặt đi nói nhỏ một câu gì đó. Vậy là tất cả đã kết thúc , về đến chùa Vân hỏi sư thầy :
– Dạ thưa thầy , con rất biết ơn thầy đã giúp con…Nhưng dù gì nhà chùa cũng chuẩn bị cho con tất cả mọi thứ…Giờ mọi việc đã xong , bản thân con cảm thấy như trút được gánh nặng….Vẫn biết nhà chùa làm việc Thiện nhưng xin phép thầy cho con được trả tiền lễ vật….
Sư thầy nhìn Vân cười , ông khẽ cúi đầu rồi nói :
– A di đà phật…Bần tăng với thí chủ gặp nhau là do Cơ Duyên mang lại….Việc giúp thí chủ đây cũng là bần tăng đang giúp chính bản thân mình…Thí chủ không nên suy nghĩ quá nhiều….Nhưng thí chủ mới chỉ gỡ được nút thắt trong quá khứ , còn hiện tại thí chủ vẫn còn mang nhiều uẩn khúc…A di đà phật…Thiện tai…Thiện tai…
Vân hiểu điều sư thầy đang nói là gì , nhưng cô không dám nhờ thầy giúp đỡ. Sư thầy tiễn Vân ra đến cổng chùa , ông nói :
– Phong bao đỏ bần tăng treo trước cổng nhà thí chủ giờ này có lẽ cũng đã hết tác dụng….Có thể sau này chúng ta không còn được gặp nhau nữa…..
Vừa dứt lời sư thầy quỵ xuống , tiếng cười của Nó vang lên :
” He…he..he…Mẹ …đến…đây…làm…gì…”
Nó đang ngồi trên vai sư thầy nhìn Vân bằng đôi mắt đỏ như máu. Vân vội vàng xua tay nói lắp bắp :
– Không …không…chuyện…này…không…liên quan..đến..con…Đừng làm hại thầy…
Vị sư thầy lúc này cố gắng gượng dậy , Nó đột nhiên biến mất….Sư thầy thổ huyết chỉ tay về phía Vân nói :
– Thí chủ đang…nuôi…một…con….con…Quỷ…..
Trong không khí giọng nói của nó vang lên :
” Lão…có…thể…nhìn…thấy..ta…lão…phải…chết….hi…hi…hi….”
Sư thầy ho khụ khụ…sau mỗi tiếng ho là những tia máu lại văng ra. Ông cố gắng lấy ra một tấm bùa kẹp giữa hai đầu ngón tay , ngồi xếp bằng sư thầy miệng đầy máu vẫn lẩm nhẩm đọc kinh , niệm phật…Vân muốn chạy đến nhưng chân cô cứng đơ như khúc gỗ. Cô hét lên :
– Dừng lại…Dừng lại đi…Tao sẽ không gặp lại ông ta nữa…
Nó hiện lên trên vai của Vân rồi cười một nụ cười quái dị :
” He…hi…he…hi…he..he….con..không…giết…được..lão…ở…đây…”
” Nhưng…lão…không…giúp…được..mẹ….”
” Ai…đến…gần..mẹ…đều…phải…chết…”
Vân chỉ kịp nói :
– Được…được…hãy tha cho ông ấy…
Sư thầy như qua được cơn nguy hiểm , ông ngồi bất động nói :
– A di đà phật…Bần tăng muốn giúp thí chủ nhưng con Quỷ này mang quỷ khí tích tụ lâu năm quá nặng….Bần tăng không đủ pháp lực , càng không thể giúp thí chủ loại bỏ nó…Mong thí chủ lượng thứ…Thiện tai….Thiện tai..
Vân nhìn sư thầy đang đau đớn chịu đựng , cô khóc thành tiếng :
– Con…xin….lỗi….
Trong khung cảnh trời nhá nhem tối , vị cao tăng ngồi trước cổng chùa thổ huyết , cô gái đang khóc vì ăn năn , hối hận do tai hoạ của mình mang đến cho mọi người….Còn nó thì đang ngồi ôm lấy cổ Vân thủ thỉ vào tai cô bằng một giọng nói đến từ địa ngục :
” He…he…he….Về…nhà…thôi…mẹ…”
Nhìn vị sư thầy từ lúc đó Vân biết sẽ chẳng ai có thể Giải Thoát được cho mình…..
CHAP 15: TIA HI VỌNG
Trên đường về nhà Vân vừa đi vừa khóc nức nở , nghĩ đến những người vì cô mà chết như bà Lanh , mẹ cô…thậm chí dì Phượng cũng gặp tai nạn , rồi bây giờ là nhà sư cũng vì muốn giúp cô mà ông bị nó hại đến thập tử nhất sinh , sống chết còn chưa biết thế nào. Vân tự trách bản thân mình đã gây tai hoạ đến mọi người. Cô khóc thành tiếng nhưng trên đoạn đường nhá nhém tối không một bóng người Vân cảm thấy mình lạc lõng , cô đơn. Dường như trên cõi đời này Vân sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Về đến cổng nhà Vân ngừng khóc , khuôn mặt cô trở lại với trạng thái lạnh như băng , đôi mắt vô hồn trống rỗng , cô biết cái mình cần làm bây giờ là gì.
Định mở cổng đi vào nhà Vân chợt nhìn thấy phong bao đỏ mà sư thầy đã buộc trước cổng nhà Vân sáng nay. Bỗng nhiên nó bùng cháy phừng phừng dù không có ai châm lửa. Vân giật mình khi nghe thấy giọng của Nó :
” He…he…he..lão..già..đáng..chết…”
” Lão..dám..dán..lá..bùa..ở…đây..làm..con…không..xuất…hiện…được…cả…ngày…hôm..nay….hi…hi…he…he…”
Nhớ lại ban nãy sư thầy có nói đến :
” Phong bao đỏ đã hết tác dụng.”
Giờ Vân mới hiểu ra chính phong bao này đã cầm chân Ngải , không cho nó ra khỏi nhà bám theo Vân trong khi cô đến chùa để làm lễ Cầu Siêu cho linh hồn lão Toàn , cũng là để linh hồn những người bị lão Toàn hại chết trước đó được thanh thản ra đi. Đến khi phong bao không còn kìm hãm được quỷ khí của Nó cũng là lúc Nó xuất hiện trước cổng chùa hãm hại nhà sư. Vị sư thầy kia cũng đã đoán được trước kiếp nạn của mình sắp phải đối mặt nên ông có nói với Vân một câu :
” Có thể sau này bần tăng và thí chủ sẽ không còn được gặp nhau nữa.”
Nghĩ đến đây Vân cảm thấy ghê sợ thứ bùa Ngải đáng khinh này. Nó đã hại chết những người xuất hiện thân quen bên cạnh Vân . Nó muốn đối với Vân thì chỉ có nó là duy nhất , những người khác mà Vân chỉ cần quan tâm thì nó sẽ không ngần ngại ra tay hãm hại. Việc nó muốn giết sư thầy cũng chính vì nó không muốn sư thầy ra tay giúp đỡ Vân. Một loại Ngải độc địa , hung ác và tàn bạo. Vân cố kìm nén cảm xúc , cô hỏi nó :
– Mày…hại…chết..nhà sư..rồi phải không..??
Cánh cổng không ai đẩy tự nhiên mở ra với âm thanh gai người :
” Cạnh…cạnh…cạnh…két…..kéeeeeeeet……”
Vân bước vào trong thì cánh cổng đóng sập một cái “Rầm” . Giọng nó vang lên :
” He..he…lão..chưa…chết..đâu..tuy…nhiên..lão…cũng…chẳng…đi…đâu…được..he…he..he…”
Vân tự cảm ơn trời vì nhà sư vẫn còn sống , nhưng vì Vân mà có lẽ ông bây giờ đã thành thân tàn ma dại. Vân im lặng bước vào trong căn nhà âm u , 7h tối trong căn nhà không một chút ánh sáng , vào trong Vân cũng không buồn bật đèn. Căn nhà tĩnh mịch , chỉ có tiếng gió lùa vào cửa sổ phòng khách tạo lên những âm thanh như đến từ địa ngục . Rèm cửa bay phần phật , tiếng gió hú khi thổi vào căn nhà rộng không ánh điện , tiếng lá cây xào xạc như đang có ai ngồi trên cành cây lay động. Những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau làm Vân như muốn phát điên. Cô lê từng bước mệt mỏi lên đến tầng ba , vào phòng mình Vân cởi bỏ bộ quần áo đầy bụi đường , cô khoác lên mình một chiếc váy ngủ màu trắng rồi nằm suy nghĩ miên man.
Vân ngủ thiếp đi ngay sau đó , trong mơ cô thấy mình đang dạo bước trên một thảm cỏ màu xanh , tiếng nhạc du dương làm cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Không bước tiếp , Vân nằm thả mình trên bãi cỏ xanh êm ái , hít một hơi thật dài cảm nhận mùi cỏ tươi nồng nàn , mùi đất phảng phất hương vị của rễ cây. Cô nghe thấy tiếng bước chân sột soạt như ai đó đang tiến lại gần. Ngồi dậy Vân chợt chảy nước mắt , từ xa xa hai hình bóng quen thuộc đang đi về phía Vân. Họ đang nắm tay nhau , bước chầm chậm nhìn Vân họ mỉm cười ấm áp. Vân đứng bật dậy chạy về phía họ , vừa khóc vừa gọi :
– Bố….Mẹ…..Con nhớ bố mẹ lắm….
Cô ôm chầm lấy cả hai khóc nức nở , nhưng cả hai người đều không nói gì . Bố Vân khẽ đưa tay xoa lên đầu cô , ông nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh của cô con gái bất hạnh về phía sau. Nhìn Vân ông khẽ cười , Vân nhìn bố cũng cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Đã từ rất lâu rồi Vân mới mơ được gặp bố , từ ngày bố mất chỉ duy nhất một lần trong tuần đầu Vân mơ thấy bố đứng ở cuối giường với một khuôn mặt u buồn , trong mơ khi đó Vân cố với tay giữ lấy bố nhưng càng cố với ông càng đi xa để rồi ông biến mất ngay cửa phòng trước khi quay lại nhìn Vân lần cuối. Giấc mơ đó Vân có kể với mẹ và mẹ cô có nói :
– Bố hiện về thăm mẹ con mình lần cuối trước khi đi xa đó con.
Nhưng hiện tại trước mặt cô là khuôn mặt hồng hào , mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Bố cô mặc bộ vét đen kết hợp sơ mi trắng đầy lịch lãm. Kế bên là mẹ cô cũng rạng rỡ không kém , mẹ cô vẫn hiền hậu , nhẹ nhàng nhưng vô cùng sang trọng. Hình ảnh mà từ khi bố Vân mất thì mẹ Vân cũng quên đi vẻ đẹp của chính mình. Thay vào đó là cuộc sống tối tăm bị lão Toàn bạo hành không nương tay.
Nhìn cả bố lẫn mẹ Vân chỉ muốn giữ họ lại thật lâu , Vân ước thời gian lúc đó ngừng lại để gia đình họ không phải rời xa nhau nữa. Mẹ Vân khẽ đưa tay lên vuốt má cô , bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống nơi gò má có chút hốc hác , xanh xao sau bao ngày chịu đựng những ám ảnh kinh hoàng. Đột nhiên họ hạ tay xuống , khuôn mặt của bố mẹ Vân bỗng trở nên buồn bã , nụ cười trên môi hai người vụt tắt. Cả hai như đang lùi xa dần về phía sau , mẹ Vân đưa tay chỉ vào bụng Vân rồi càng lúc càng xa dần. Vân không hiểu gì cả chỉ cố gắng đưa tay với lấy hình bóng của bố mẹ nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của họ , cô chỉ nhìn thấy môi mẹ Vân đang mấp máy nói điều gì đó nhưng cô không nghe rõ…và rồi họ biến mất. Vân cố gọi theo vô vọng :
– Bố mẹ ơi…..Đừng bỏ con…..Con muốn đi cùng bố mẹ…….
Bất giác Vân cảm thấy như có gì đang chảy bên dưới chân mình , cô giật mình khi nhìn xuống là hai hàng máu đen chảy thành vũng ngay dưới bàn chân cô. Vân ôm đầu hét lên kinh hãi , bãi cỏ xanh chuyển thành một màu đỏ như máu, không gian xung quanh trở nên mờ mịt , máu chảy càng lúc càng nhiều . Vân nhìn thấy trong vũng máu dưới chân có một vật hình thù giống như thai nhi còn nguyên dây rốn đang nằm khẽ cọ quậy. Giật mình cô la lên thất thanh khi thai nhi đó đang cất lên tiếng khóc thảm thương :
” Oe….oe….oe…oeeeeee……”
Quá sợ hãi cô thét lên nhưng không có ai giúp đỡ. Choàng tỉnh dậy Vân đổ mồ hôi ướt đẫm chiếc váy ngủ. Ánh trăng sáng chiếu vào phòng từ cánh cửa sổ vẫn đang mở khiến cô có thể nhìn rõ chiếc đồng hồ đang chạy từng giây ” tách…tách…tách..” .
Lúc này vừa tròn 12h đêm , lau mồ hôi còn vương trên trán , Vân hoàn hồn bước ra khỏi giường. Cô tiến về phía ban công ngoài cửa phòng , trăng hôm nay không phải là trăng ngày rằm , nhưng bầu trời đêm đen kịt khiến ánh sáng mờ ảo của trăng trở nên lung linh , huyền ảo vô cùng. Những làn gió nhẹ pha chút sương đêm thôi qua làm chiếc váy ngủ màu trắng khẽ tung lên theo chiều gió. Nhìn Vân một cô gái mỏng manh với mái tóc dài đen nhánh đang hoà mình ánh trăng mờ ảo khiến khung cảnh trong màn đêm tựa hồ như truyện cổ tích.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao Vân nhớ lại giấc mơ vừa trải qua , có lẽ bố mẹ cô cũng đã hoá thành một trong những ngôi sao kia và đang lấp lánh nhìn cô từ trên trời cao vời vời. Nhìn từ ban công tầng ba xuống dưới bãi đất trống sau vườn bỗng nhiên trong đầu Vân nảy ra ý muốn nhảy xuống dưới . Cũng phải thôi , bố mẹ cô đã mất , bản thân cô cũng đã trả được thù. Vân không còn gì lưu luyến ở cái thế giới này nữa. Tiến về phía lan can….Nhưng chân của Vân không thể bước tiếp , có cái gì đó đang níu chặt lấy chân cô. Đối diện ban công là cây nhãn quen thuộc , cây nhãn lâu năm có tán khá rộng , có những cành vươn dài gần đến phòng của Vân. Và hiện giờ những cành nhãn đó đang rung rinh phát ra những tiếng xào xạc . Cơ thể không thể cử động , Vân đưa mắt nhìn về phía cành nhãn đang dao động mặc dù gió thổi không mạnh.
” He…he…he…mẹ..định…làm..gì..vậy.”
Giọng nói của nó cất lên từ phía cành nhãn , nhưng đáng sợ nhất nó xuất hiện với một hình thù kì dị. Nó đang treo ngược bản thân bằng một sợi dây dính liền với phần bụng. Cả thân hình nó đang nhỏ từng giọt máu chảy ngược về phía phần đầu trọc lóc trắng ởn không một sợi tóc , đôi mât đỏ loé lên nhìn Vân một cách ghê sợ. Vân há hốc mồm vì phát hiện ra sợi dây đang treo ngược nó lủng lẳng trên cành nhãn chính là dây nhau . Cảnh tượng hãi hùng giống như giấc mơ cô vừa trải qua.
Vân chớp mắt nhìn lại nhưng khi mở mắt ra thì nó biến mất không còn ở đó nữa. Thay vào đó là cảm giác nhớp nháp bởi một thứ chất nhờn đang ngồi trên vai cô , sợi dây nhau của Nó đang quàng quanh cổ Vân rỉ từng giọt máu chảy xuống cơ thể biến chiếc váy ngủ trắng thành những vệt đỏ dài .
” Sao…mẹ…không…trả..lời…he…he…he..”
Vân bất động , chỉ ú ớ lên câu :
– Mẹ…không…ngủ…được..
Dứt lời nó biến mất , nhưng chiếc váy ngủ còn in những vệt máu như một lời cảnh cáo vẫn còn. Vân biết chỉ cần cô có ý định tự tử thì nó sẽ xuất hiện ngăn cản. Vì nó biết hiện tại Vân chính là sợi dây liên kết của nó với thế giới này, máu của Vân là thức ăn của nó mỗi ngày. Nếu Vân chết nó cũng sẽ chết , tuyệt vọng vì đến cả cái chết cũng không thể làm theo ý mình Vân đi vào phòng thu mình vào góc nhà nhìn lên chiếc đồng hồ đang chậm rãi nhích từng kim giây ” tách….tách….tách…” . Vân thức đến tận sáng ngày hôm sau cho đến khi những tia sáng của bình minh chiếu vào căn phòng. Cả đêm qua cô chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để kết liễu bản thân mình.
Đang ngồi trong góc nhà tự kỷ Vân chợt giật mình khi nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh gọi dưới nhà :
– Chị Vân ơi…Em đến chơi với chị này.
Vân không khỏi bàng hoàng vì đó là giọng của cu Tít con dì Phượng. Tại sao cu Tít lại ở trong nhà Vân lúc này. Chưa kịp định thần thì giọng dì Phượng vang lên :
– Vân ơi , con đâu rồi…Dì dẫn cu Tít đến thăm con này. Vân ơi….
Giọng dì Phượng vang khắp căn nhà , Vân vùng dậy chạy ra khỏi phòng đi vội xuống tầng một. Quả nhiên dì Phượng đang đứng ở phòng khách , cu Tít thì lăng xăng chuẩn bị leo lên đến tầng hai. Thấy Vân chạy xuống cu Tít mừng rỡ :
– Em chào chị Vân , lâu lắm chị không đến nhà chơi với em gì cả.
Vợ chồng dì Phượng hiếm muộn , ở với nhau phải đến chục năm mới có con. Ngày trước có thai cu Tít dì Phượng đi khắp nơi khoe :
– Nhờ chăm đi chùa lễ bái thành tâm nên các cụ thương nên cho thằng cu.
Đẻ cu Tít xong dì Phượng lại càng chăm làm công đức nơi cửa phật. Cu Tít năm nay mới học lớp 4 , ngày nó học mẫu giáo suốt ngày bám rịt lấy Vân mỗi khi Vân đến nhà dì Phượng chơi. Nó quý Vân lắm , căn nhà này quá nguy hiểm với cu Tít. Vân vội vàng bế bổng cu Tít đi xuống tầng một. Nhìn dì Phượng đang xếp hoa quả ra đĩa Vân quên chào dì mà hỏi luôn :
– Dì…sao dì lại đến đây..? Mà chìa khoá đâu mà dì vào…??
Dì Phượng hơi bất ngờ trươc thái độ của Vân. Dì chưa kịp trả lời , Vân chợt nhận ra mình quá vô tâm khi trên đầu dì Phượng vẫn chưa tháo băng sau vụ tai nạn hôm trước. Vân vội sửa sai :
– Ý con là dì vẫn chưa bình phục không nên đi lại…
Dì Phượng nhìn Vân cười rồi nói :
– Có sao đâu con , vết thương ngoài da ấy mà. Nhìn con còn xanh xao hơn cả dì kia kìa. Dì lo cho con lắm…Hôm nay cu Tít nghỉ học nên dì dẫn đến thăm con luôn.
Thực ra cái Vân muốn biết là tại sao dì Phượng lại có chìa khoá vào nhà. Biết Vân còn đang thắc mắc dì Phượng giải thích :
– Không giấu gì con , hôm trước đến đây nấu cơm cho con , dì có lên phòng cũ của mẹ con. Thấy chùm chìa khoá để ở trên mặt bàn dì đã lấy mang về. Cho dì xin lỗi vì đã không hỏi ý con. Cũng tại mấy lần trước dì đến gọi mà con đâu có mở cửa. Đừng trách dì nhé….
Thì ra là như vậy , Vân đã hiểu…Không phải Vân ghét bỏ dì , trái lại Vân coi dì như mẹ thứ hai của mình. Nhưng dì đến đây như thế này là quá nguy hiểm , chưa kể đến còn dẫn theo cả cu Tít. Vụ tai nạn lần trước vẫn khiến Vân cảm thấy bất an vô cùng. Vân vội nói :
– Dạ không sao ạ , nhưng hay bây giờ dì cứ về đi lát con qua…Nhà cửa con bừa bộn lắm..
Cu tít nghe thế thì nũng nịu :
– Không em không về đâu , em chơi với chị Vân cơ.
Vân không dám xoa đầu thể hiện tình cảm với cu Tít như bình thường . Cô chỉ cười rồi nói :
– Cu tít ngoan về với mẹ đi rồi chị đến nhà chơi với cu Tít sau nhé.
Vân quay sang nói với dì Phượng :
– Dì về đi..con xin dì…Ở đây nguy hiểm lắm dì ơi…hu..hu.
Thấy Vân bật khóc dì Phượng nói :
– Dì về cũng được nhưng con phải hứa đến nhà dì ở.
Chẳng còn cách nào Vân gật đầu chấp nhận , dì Phượng xoa đầu cu Tít nói :
– Chị Vân bị ốm , mẹ con mình về cho chị Vân nghỉ ngơi. Mấy hôm nữa chị Vân về nhà mình ở với cu Tít luôn nhé…
Cu tít ngây thơ vỗ tay hoan hô tỏ vẻ mừng rỡ. Trước khi về dì Phượng quay lại nói với Vân :
– Dì biết con đang có chuyện , những chuyện kỳ lạ diễn ra trong căn nhà này dì cũng phần nào hiểu được. Dì đã đến gặp……À mà thôi , hôm nay dì dẫn cu Tít đến đây là muốn con biết gia đình của dì cũng rất mong muốn con về sống chung. Vài hôm nữa dì sẽ dẫn con đến gặp người này.
Vân im lặng không nói gì , vì lời nói của dì Phượng vẫn chưa thể hiện hết ẩn ý. Nhưng có một điều bây giờ Vân mới chú ý khi nhìn thấy dì Phượng và cu Tít nắm tay nhau bước ra khỏi nhà. Trên cổ tay hai mẹ con dì Phượng đều đeo một sợi dây màu đỏ có buộc một chiếc phong bao nhỏ giống như sợi dây mà vị sư thầy hôm trước buộc vào cổng nhà Vân.
Hôm nay hai mẹ con dì Phượng đến nhà nhưng ” Nó” không xuất hiện………..