1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Ngải Hài Nhi
  4. Ngải Hài Nhi Phần 2

Ngải Hài Nhi

Ngải Hài Nhi Phần 2

❮ sau
tiếp ❯

CHAP 6: “SỰ THAY ĐỔI TRONG CĂN NHÀ.”

Cái chết của bà Lanh khiến Vân suy sụp tinh thần , vì nghĩ đến người mẹ đáng thương nên Vân vẫn cố gắng gượng một chút nghị lực sống cuối cùng. Nhưng một người sống mà như đã chết như mẹ Vân cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay thần chết. Bà Lanh chết được một tháng thì bệnh tình của mẹ Vân ngày càng nặng hơn , bà không ăn , không uống……Nhìn thấy Vân là bà khóc , cơ thể bà ngày càng gầy gò , xanh xao..Hình ảnh người phụ nữ quyền quý , xinh đẹp , phúc hậu nay chỉ còn là một goá phụ thân tàn ma dại . Nhìn Vân bà khẽ đưa đôi bàn tay gầy gò , xanh xao thấy rõ từng đường gân xanh ngắt chạm vào má Vân hai hàng lệ bà chảy không ngưng….Mọi người đều nói mẹ Vân bị khủng hoảng tâm lý , bị suy nhược một cách trầm trọng.

Cái ác của lão Toàn đó chính là trong con mắt của người ngoài lão luôn là một người tốt , cực kỳ tốt. Lão biết rõ lý do vì đâu mẹ Vân trở thành một người ngẩn ngơ , một bà mẹ điên , một người vợ tâm thần. Nhưng lão vẫn đi tìm những bác sỹ tốt nhất , nhưng phương thuốc đắt đỏ , nhưng bệnh viện nổi tiếng để cứu chữa cho mẹ Vân. Tất nhiên chẳng đâu cứu được , bệnh tình chỉ ngày một xấu đi. Những vết bầm trên cơ thể được kết luận là do mẹ Vân tự giày vò bản thân. Quả đúng có những hôm mẹ Vân như người dại lên cơn. Bà tự cào cấu , tự lao đầu vào tường đến chảy máu. Tất cả những hành động đó được chiếc camera đặt trong phòng ghi lại. Mà theo lão Toàn nói với bác sỹ , công an là :

– Nhiều lúc tôi phải đi ra ngoài , đặt camera để còn biết ở nhà vợ có xảy ra chuyện gì hay không…??

Rồi khi lão đưa những đoạn video đó cho bác sỹ xem thì điều họ kết luận mẹ Vân bị điên không có gì là lạ. Hôm nay nhìn mẹ , Vân cảm thấy tim mình đau như đang bị dao lam cắt ra từng mảnh. Nhưng Vân không khóc , bởi vì nếu cô khóc thì người mẹ đáng thương kia sẽ càng khóc to hơn . Như vậy cả hai chỉ càng đau thêm mà thôi , những tháng qua mẹ Vân bị đánh đập , hành hạ một cách dã man. Đã đến lúc cơ thể người đàn bà tội nghiệp đó không thể giữ lại chút hơi tàn.

Tối hôm đó khi đang cố mớm cho mẹ chút nước , Vân đã khóc , cô khóc oà lên sau bao ngày bị kìm nén cảm xúc , cô làm rơi cái cốc thuỷ tinh , ôm mẹ Vân gào thét trong tuyệt vọng. Mẹ cô đã chết ngay trên tay cô , nhưng gương mặt của bà thoáng chút cười như vừa được giải thoát , bàn tay xanh xao của bà vẫn đang nắm lấy tay Vân. Kết cục bi thương của một gia đình , đám tang mẹ Vân được tổ chức rất long trọng , và kia….lão Toàn đang khóc. Giống hệt lời kể của bà Lanh khi lão khóc cô Loan. Lão khóc khiến người đến phúng viếng cảm tưởng lão đang đau đến đứt từng khúc ruột. Còn Vân , mẹ mất mà sao cô dửng dưng đến vô cảm , cô đứng trước di ảnh mẹ mà đôi mắt lạnh lùng , không có hồn….Cô không rơi một giọt nước mắt, họ đâu có biết con tim của cô đang rỉ từng giọt máu. Cô đã khóc đến rơi cả huyết lệ vào cái ngày mẹ cô mất.

Thế giới này không còn gì níu kéo Vân nữa , sự lựa chọn của Vân bây giờ có lẽ là cái chết để giải thoát. Nhưng kẻ đang khóc thảm thiết kia vẫn ung dung sau khi bức hại biết bao nhiêu người…Từ sâu thẳm con tim , nỗi đau tột cùng đã biến thành thù hận…..Vân muốn sống , Vân phải sống….sống để biết mình đang chống lại cái gì…..sống để Báo Thù…..Kẻ đó là ai , chính là người mà Vân vẫn gọi là dượng Toàn..Đội mảnh khăn tang trùm kín đầu , có lẽ không ai chú ý , khuôn mặt cúi gằm , mái tóc dài buông xoã kia vừa nở một nụ cười bí hiểm.

Chôn cất mẹ Vân xong xuôi , ngay buổi tối hôm đó lão Toàn đã mò vào phòng Vân để thoả mãn thú tính. Không như những lần trước , lần này Vân chủ động tiến về phía lão. Vân đã thay đổi biến thành một con người hoàn toàn khác , không những không chống cự , Vân còn thể hiện mình ham muốn , mình cần hắn….Tất nhiên trước sự mời gọi từ một người lão ngày đêm thèm muốn sở hữu nay lại ngoan ngoãn , nghe lời như vậy lão Toàn đắm chìm trong sung sướng , khoái lạc. Với gương mặt xinh đẹp , đôi mắt lạnh nhưng hút hồn , bàn tay mềm mại đang mơn trớn lão Toàn lúc đó có thể từ bỏ mọi thứ để giữ mãi cảm xúc này.

Sau khi được thoả mãn xong , lão ôm Vân trong vòng tay nhẹ nhàng hỏi :

– Sao em lại thay đổi như thế…

Chẳng mất một giây suy nghĩ Vân áp mặt vào vai lão nhỏ nhẹ :

– Hiện tại con chỉ còn mỗi dượng thôi…nếu dượng không vui thì sao con có thể sống tiếp được…Từ giờ con là của một mình dượng…

Được nghe những lời đó từ chính cái miệng xinh xắn của Vân lão Toàn cười sảng khoái , lão ôm Vân , hôn vào ngực Vân……Đêm đó lão đã bị Vân mê hoặc…Suốt một đêm ân ái , sáng hôm sau khi lão Toàn vẫn đang nằm ngủ say sau một đêm hưởng thụ , Vân nhẹ nhàng dậy , với lấy chiếc áo sơmi trắng khoác vội lên người….Vân mở cửa đi xuống tầng hai , căn nhà vắng tanh , toát lên sự lạnh lẽo , trời vẫn chưa sáng hẳn càng khiến căn nhà trở nên âm u , Vân cảm thấy hơi lạnh vì trên người cô chỉ có mỗi cái áo sơmi….Đi qua căn phòng nhỏ Vân dừng lại.

Giọng nói của Nó lại vang lên giống như những lần Vân đứng trước cửa phòng :

” He…he…he….vào….đi….sao….mãi…không…vào….”

Vân đưa tay cầm lấy nắm cửa , Vân muốn vào , lý trí của Vân bây giờ không còn cản được Vân nữa…Nguy hiểm sao , đáng sợ sao….hãy nhìn Vân đi , liệu rằng bây giờ còn gì có thể làm Vân thấy nguy hiểm nữa. Giọng trẻ con vang khắp hành lang tầng hai :

” Mở…đi….mở…cửa…mà…vào….hi…hi…hi…”

Cái núm cửa tự xoay trong tay vân kêu cái ” Cách” , cửa từ từ mở ra , một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến Vân lạnh toát người , nến trong căn phòng đột nhiên được châm sáng , ánh nến le lắt soi sáng cái hũ sứ màu trắng. Vân nghe tiếng nói từ trong chiếc bình vọng ra :

“cô…không…muốn…biết…tôi…là…ai…à…hi…hi..”

Lúc này đây sự tò mò , lòng căm thù , nghĩ đến bà Lanh , nghĩ đến mẹ , nghĩ đến cả cô Loan , Vân không do dự đi thẳng vào trong căn phòng ma quái. Vừa bước vào trong cánh cửa tự đóng sầm lại :

” He..he..he…đúng rồi…lại…đây…nào.”

Vân tiến lại gần bàn thờ , nơi đặt cái hũ sứ màu trắng . Hôm nay là lần đầu tiên Vân đứng giữa căn phòng này từ ngày lão Toàn chuyển đến. Bên cạnh bàn thờ trong góc nhỏ có để một cái gương viền gỗ vàng óng , được chạm trổ cầu kỳ. Căn phòng lại vang lên giọng nói lanh lảnh , pha tiếng cười ma mị :

” Ngồi…xuống….cái…ghế…trước…gương…nhìn vào …đó…chúng…ta…sẽ…thấy…nhau..he..he…he”

Như có ma lực trong giọng nói , Vân làm theo những điều Nó yêu cầu. Ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào gương , lúc đầu không có gì , ngọn nến lúc này cháy to hơn , ánh sáng phản chiếu vào gương toả ra khắp phòng…Cái gì kia…Vân run rẩy , trong gương là Vân đang ngồi với hai bàn tay đan vào nhau….Nhưng trên vai cô là đứa trẻ trần truồng , đầu không một sợi tóc , nước da của nó dưới ánh nến trắng toát , đôi mắt màu đỏ của nó đang nhìn Vân chằm chặp….Nó đang quay sang nhìn Vân cười , nụ cười khiến ai nhìn cũng phải rùng mình. Vân quay sang bên vai nhưng không thấy gì cả , nhìn vào gương thì rõ ràng nó vẫn đang ngồi đó. Giọng Vân run run :

– Mày….là…ai…??

Nhìn trong gương Nó đang ghé sát mặt vào tai cô , Vân nghe rõ mồn một :

” Tôi…Là… Một ..Tiểu …Quỷ ”

” Cô…sẽ….chơi…với…tôi…chứ..”

” he…he…he….he…he…he…”

Vân lắp bắp…dù Vân nghĩ sẽ không gì có thể làm Vân sợ được nữa…nhưng khi đối mặt với nó Nỗi Sợ của Vân không những trở lại mà còn tăng lên bội phần. Vân không dám nhìn vào gương nữa, khuôn mặt của đứa trẻ khiến Vân bị ám ảnh tột độ.

” Sao…cô…không…trả…lời…Mẹ…ơi…”

Vân rùng mình , cô sợ đến không thể nói lên lời….Nó gọi cô là Mẹ…..Lấy hết chút sức lực còn sót lại , dồn hết vào đôi chân đang run lẩy bẩy Vân vùng dậy chạy khỏi căn phòng….Cô nhào đến cánh cửa nhưng không thể mở :

” Mẹ…ghét…con…sao….Con sẽ …làm …giúp mẹ ..mọi…chuyện…nếu..Mẹ..chơi…với…con..”

Vân lắp..bắp , cố nói một từ :

– ….Đươ..c…được….

” he…he…he…con…vui…quá..”

Cánh cửa mở ra…Vân chạy ra ngoài đóng sập cửa lại…Hốt hoảng Vân chạy lên tầng ba , mở cửa phòng lão Toàn cũng đang định đi ra ngoài. Thấy bộ dạng thất thần , vã mồ hôi hột của Vân lão hỏi :

– Em đi đâu mà dậy sớm thế…??

Lấy hết bình tĩnh nhưng giọng vẫn còn run Vân trả lời :

– Con…con…dạ..em..đi toilet…trong…đó có con Gián …dượng ạ….

Lão Toàn cười hềnh hệch , nắm tay Vân lão nói :

– Có anh ở đây không con gì có thể làm hại được em đâu…

Vân nhìn lão cười một nụ cười giả tạo , lão Toàn nhìn Vân trìu mến mà không biết rằng lão sắp phải đối mặt với một cái chết đầy đau đớn…

CHAP 7: NGẢI ĐỔI CHỦ

Tôi từng nghe ở đâu đó có người nói một câu : ” Tính Tò Mò Sẽ Giết Chết Con Mèo.”

Người chết đã chết , người sống vẫn sống , có người thì sống như đã chết. Tất cả đều đang diễn ra trong căn nhà rộng lớn nhưng đầy tĩnh lặng này. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Vân đặt chân vào căn phòng nhỏ , nhìn vào chiếc gương gỗ có viền vàng được điêu khắc những hình thù kỳ dị nhưng vô cùng tỉ mỉ. Sau những lần ân ái , Vân không ngừng hỏi dò lão Toàn về cái hũ đang được đặt trong phòng. Tuy nhiên lão Toàn chỉ trả lời những điều mà Vân đã được biết từ bà Lanh. Khi Vân hỏi :

– Trong đó có gì vậy dượng , có phải là tro cốt của dì Loan không..??

Lão Toàn mặt hơi biến sắc , nhưng lão vẫn trả lời quả quyết trong đó là tro cốt của người vợ cũ xấu số. Lão còn dặn Vân không được tự ý mở cái hũ đó ra vì :

– Vợ anh chết không nhắm mắt , khi còn sống vẫn còn nhiều gánh nặng trên vai , bỏ lại mẹ già , em nhỏ…Hơn nữa người tự tử phải gánh tội đời rất khổ cực , khó lòng siêu thoát. Chính vì thế anh mới nhờ thầy làm một lá bùa cho vào trong hũ , dùng vải đỏ đậy lại để giúp linh hồn vợ được yên nghỉ. Vẫn chưa tới thời điểm nếu mở ra linh hồn sẽ tiêu tán không được siêu sinh. Em đừng mở cái hũ đó ra . Hãy để người chết được an nghỉ.

Lão Toàn nói dối không một chút hổ thẹn , Vân biết lão đang cố giấu diếm thứ đó . Nhưng Vân lại tiếp tục hỏi :

– Vậy sao dượng lại hay mua đồ chơi đặt cạnh hũ để thắp hương cho dì Loan vậy..?

Không chút mảy may , lão Toàn giải thích một cách vô cùng hợp lý :

– Ngày xưa bọn anh ở với nhau , Loan mong muốn nhất là có một đứa con. Nhưng Loan bị vô sinh , mong ước đó không bao giờ thực hiện được. Chính vì vậy anh mua những món đồ chơi trẻ con cũng là để làm Loan yên lòng…

Thấy hơi lạ vì Vân đang hỏi những chuyện quá khứ của mình . Lão Toàn vội hỏi :

– Mà sao hôm nay em lại hỏi những chuyện này….Em thắc mắc gì à…??

Tất nhiên là Vân muốn hỏi về đứa trẻ trần truồng với đôi mắt đỏ như máu. Nhưng Vân biết càng hỏi sẽ càng khiến lão Toàn thêm nghi ngờ. Lão không hề biết rằng Vân và bà Lanh đã từng nhìn thấy nó , hơn nữa mới tuần trước trong căn phòng nhỏ thứ đó còn gọi Vân là Mẹ….Nghĩ đến đây Vân tự hỏi : Tại sao Nó lại gọi Vân là Mẹ…..

Rất nhiều , rất nhiều những câu hỏi cần giải đáp. Nhưng Vân biết có hỏi lão Toàn cũng sẽ không trả lời. Thấy Vân ngồi thẫn thờ không trả lời câu hỏi của mình , lão Toàn huých nhẹ vai Vân. Giật mình Vân nói :

– Thì giờ con muốn hiểu thêm về dượng , trong nhà chỉ còn hai người chúng ta chẳng lẽ thế là sai sao..??

Thấy Vân ra vẻ giận dỗi , lão Toàn vội nịnh nọt , an ủi. Đồng hồ điểm 11h tối , lão Toàn nói :

– Ngủ thôi , ngày mai anh còn có việc quan trọng. Chắc đi phải sáng ngày kia mới về…Em ở nhà đừng làm gì nguy hiểm nhé…

Vân khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại , cô không thể nào ngủ được vì những suy nghĩ mông lung. Cô đang nghĩ làm thế nào để giết lão già súc sinh bên cạnh . Cô nằm im lặng nhìn lên trần nhà , không phải cô không muốn tự tay giết lão , trong giấc ngủ say đã nhiều lần cô muốn giết lão. Nhưng suy nghĩ đó lần nào cũng vội tan biến và cô ngủ thiếp đi trước khi hành động. Đêm nay cũng vậy , cô thò tay xuống góc gầm giường , đây rồi…con dao cô đã để ở đây ba ngày hôm nay. Con dao thái sắc nhọn , dưới ánh trăng hắt vào từ khe cửa sổ con dao phản chiếu bóng loáng ánh thép. Lão Toàn đã ngủ say , cô nhẹ nhàng ngồi dậy , giơ cánh tay cầm dao lên cao. Mười hai giờ đúng , tiếng cười ma quái lại xuất hiện trong đầu cô :

” He…he…he….mẹ…không…được…làm…thế…đó…là…bố…con.”

Đang lơ lửng trên không trung là bóng trắng hình đứa trẻ con đang giữ lấy tay Vân. Hoảng sợ Vân rụt tay lại , lão Toàn lay mình , Vân vội vã để con dao lại chỗ cũ. Vân biết khi còn có Nó trong căn nhà này , việc giết lão Toàn là điều không thể. Cô nhắm mắt để xua tan đi cái bóng nhỏ vừa rồi. Tầm năm phút cô lại mở mắt , Nó chưa biến mất , nó đang ngồi trên bụng cô nhìn cô bằng ánh mắt đỏ lòm. Tay Vân run lên , cô quay người sang bên cạnh….Nhưng nó lại đang ngồi ở sát mặt cô…Vẫn nhìn cô bằng ánh mắt màu máu đó. Vân trùm chăn lại che đầu , bỗng nhiên trong đầu cô có tiếng thì thầm :

” Vì..sao..mẹ…muốn…giết…Bố…”

Giọng nói đầy thắc mắc , Vân chợt nhớ lại những lời Nó nói trong căn phòng nhỏ : ” Nếu Vân chơi với nó , nó sẽ giúp Vân mọi việc.” Lấy hết can đảm Vân chui ra khỏi chăn , đi vội đôi dép Vân bước ra khỏi phòng. Vân đi xuống cầu thang , căn nhà lúc nửa đêm sao mà heo hút , tối tăm , nhìn xuống cuối cầu thang tầng 2 nó như một cái hố sâu không thấy đáy , sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám bước xuống tiếp. Tiếng chim Lợn ban đêm kêu lên những tiếng hãi hùng , sao chim lợn lại kêu…Vân nhớ lại lời mẹ Vân ngày trước hay doạ Vân :

” Chim Lợn kêu là báo nhà đó sắp có người chết.”

Sao nửa đêm tiếng Chim Lợn lại kêu thảm thiết như vậy. Đứng nhìn qua cửa sổ hành lang cầu thang tầng ba. Bên ngoài trời mùa hè không gian im ắng , cành lá không chút động đậy. Nếu là Vân của một năm trước chắc cho vàng Vân cũng không dám đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn ra đằng sau vườn. Yên tĩnh quá , chỉ có một màu đen của bóng tối . Hoà lẫn vào đó là những ánh trăng phản chiếu trên những tán lá cây Nhãn sau vườn.

” Rầm”

Có cái gì đó đập thẳng vào kính cửa sổ , không rõ là cái gì nhưng trên kính có vệt máu tươi đang từ từ chảy xuống. Quá kinh hãi Vân chạy một mạch xuống dưới tầng hai. Chính Vân cũng không biết tại sao mình lại chạy xuống dưới này. Đèn hành lang không bật , bóng tối bao trùm , duy chỉ có ánh gỗ từ cánh cửa căn phòng nhỏ là còn nhìn thấy mập mờ. Chân Vân tự bước đến trước cửa phòng…..Kẹt….kẹt…kẹt….cửa phòng đang dần hé ra dù Vân biết chắc lão Toàn ngày nào trước khi đi ngủ cũng khoá trái căn phòng này lại.

” Hi…hi….Mẹ…sẽ…vào…chơi…với…con…chứ..”

Không hiểu lúc đó do đã quá quen với giọng nói của Nó , hay Vân thật sự muốn tìm đến Nó. Nhưng những điều đó không quan trọng. Vân bước thẳng vào trong , tự tay Vân khẽ khép cánh cửa lại. Ngồi trước gương Vân thấy hình ảnh mình trong đó nhưng trong gương là một Vân đang nhoẻn miệng cười với ánh mắt màu đỏ. Chưa hết Vân trong gương đang mấp máy nói điều gì đó mà Vân ở ngoài nghe thấy :

” Chào..Mẹ…he….he..he..”

Một luồng khí lạnh chạy ngược sống lưng làm Vân nổi hết cả da gà.

” Mẹ….muốn…tìm…con..”

Căn phòng tối om , chỉ có tấm gương đang phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Cơ thể như bị điều khiển , Vân đứng dậy đỡ lấy cái hũ sứ màu trắng ngồi ôm trước gương…

” Mẹ…muốn…mở…ra…không..”

Bàn tay Vân run lập cập , nhưng Vân gật đầu. Vân xoay cái nắp hũ được bọc bằng vải đỏ , một vòng, hai vòng , đến vòng thứ ba thì cái nắp mở ra. Từ từ nhìn vào trong hũ vân thấy một vật gì đó màu đen , ánh sáng từ gương phả lại . Vân nhìn thấy đó là một bức tượng , để cái hũ trên hai đùi , Vân đưa hai tay vào lấy thứ bên trong hũ ra.

” Uỳnh..”

Một tia chớp loé lên ngay bên ngoài cửa sổ , gió bỗng nhiên thổi mạnh , cửa sổ buông rèm khoá trong nhưng gió ở đâu mà tấm rèm tung lên như có gió thổi mạnh.

” Cộp…Cộp…Cộp…”

Tiếng cành cây va đập vào cửa sổ , quay lại nhìn thẳng vào gương Vân thấy mình đang ẵm một đứa trẻ con tầm 3 tháng tuổi. Nó nhỏ lắm , còn nguyên những vệt máu tươi đang chảy trên cơ thể nó. Vân hoảng hồn nhìn xuống dưới hai tay mình. Không phải là bức tượng , đó là một cái xác khô hình Thai Nhi đang nằm co quắp . Vân giật mình suýt chút nữa buông tay….Trấn an lại bản thân trước hình ảnh quái dị đó , trong gương không nhìn thấy gì nữa kể cả là hình ảnh của Vân. Vội vàng cho cái xác trở lại trong hũ , Vân hấp tấp đến run sợ đậy cái nắp có bọc vải đỏ lại miệng hũ. Vẫn ôm cái hũ trong tay Vân nghe thấy giọng nói trẻ con :

” Mẹ…sẽ….chơi….với…con…chứ…”

Vân nói qua kẽ răng những từ run rẩy :

– Mẹ…sẽ..chơi…với..con..nhưng…con..phải…giúp mẹ..”

Cả căn phòng vang lên những tràng cười đáng ghê sợ :

“Hi…hi….he…he…he…hi…hi..”

” Con….sẽ…giúp…mẹ….bất…cứ….chuyện…gì..”

Nến trong phòng bỗng nhiên được thắp sáng…Vân nhẹ nhàng đặt cái hũ lại chỗ cũ…Nhìn vào tấm gương trống không mặc dù Vân đang ngồi trước Gương…Vân nói :

– Mẹ muốn ông Toàn phải chết….chết một cách đầy đau đớn….Thật…đau…đớn..

” Được…vậy…mẹ…cho…con…ăn…máu…đi.”

Bên ngoài gió càng lúc càng to , ánh chớp loé lên liên hồi. Cả căn phòng lúc sáng rực ánh chớp , lúc lại âm u leo lắt ánh nến.

Vân rời khỏi ghế , đứng dậy Vân thấy cạnh hũ có miếng vải bọc một cây kim. Vân biết nó nằm ở đây vì hôm đầu tiên dượng Toàn chuyển đến Vân đã nhìn thấy lão lấy chiếc kim trong tấm vải này chích vào tay , nhỏ máu vào trong hũ sứ . Giờ đây Nó muốn Vân làm như vậy. Lòng căm thù , nỗi đau thể xác , sự tủi nhục bao ngày qua lão Toàn gieo cho Vân khiến Vân không ngần ngại khi dù chỉ có một cơ hội giết lão.

Ba giọt máu từ ngón tay Vân nhỏ vào trong Hũ. Giọng cười lanh lảnh lại xuất hiện , Nó đang ngồi vắt vẻo trên vai Vân , không cần nhìn qua gương Vân vẫn có thể thấy Nó. Nó đưa bàn tay nhỏ bé , lạnh toát ra sờ nhẹ lên má Vân :

” Từ…bây…giờ…con…đã…là…của..Mẹ….Hãy cho…con..ăn…mỗi…ngày…nhé….”

Đột nhiên nó biến mất , chỉ còn lại giọng nói :

” Con…sẽ…thực …hiện…điều…mẹ…muốn..”

Căn phòng tối om trở lại , bên ngoài khi nãy gió còn thổi , sấm chớp đùng đoàng bây giờ lại trở lại yên ắng như chưa xảy ra chuyện gì. Vân mở cửa phòng đi ra , trở về phòng Vân thấy lão Toàn vẫn đang ngủ rất say. Đồng hồ điểm 1h sáng , trở lại giường Vân trằn trọc , suy nghĩ những điều kỳ dị vừa diễn ra trong một tiếng đồng hồ qua. Rồi Vân thiếp đi ngủ từ lúc nào….

CHAP 8: “CÁI CHẾT ĐÁNG SỢ”

Sáng sớm hôm sau , lão Toàn dậy chuẩn bị quần áo , đồ đạc để đi công chuyện. Vân lúc này cũng đã tỉnh giấc nhưng cô làm ra vẻ vẫn ngủ rất say. Vân không muốn nói chuyện hay nhìn thấy lão. Thấy Vân đang say giấc lão Toàn cũng không muốn đánh thức Vân dậy . Lão lặng lẽ đi ra khỏi phòng , nằm trên giường Vân nghe thấy tiếng xe oto vừa đi ra khỏi cổng. Vậy là lão đã đi rồi , nhìn ra ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn . Chỉ có tiếng chim kêu ríu rít chuẩn bị đón ánh bình minh , trong màn sương sớm những chiếc lá cũng khẽ rung rinh như chuẩn bị tỉnh giấc sau một đêm dài. Bình yên quá , sao hôm nay Vân cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường . Nằm trên giường nhìn ra vườn qua cánh cửa sổ Vân , lắng nghe tiếng chim hót , riếng gió khẽ đưa qua từng chiếc lá…cảm giác thật là bình yên.

Nhưng chỉ là trong một phút Vân cảm nhận được điều đó. Vân chợt nhớ lại chuyện kỳ lạ tối qua khi Vân đang đứng trước cửa sổ hành lang tầng ba . Có vật gì đó đập thẳng vào cửa kính để lại vệt máu kéo dài. Vùng dậy khỏi chăn Vân không kịp xỏ dép mà chạy thẳng ra cánh cửa sổ ngoài hành lang. Vệt máu vẫn còn ở đó , chắc có lẽ ban nãy lão Toàn đi sớm khi trời còn nhá nhem , hoặc do vội nên lão không để ý. Vân chạy xuống tầng một , mở cửa sau Vân đi ra vườn. Vân đi đến khoảng đất trống từ cửa sổ tầng ba nhìn xuống.

Nằm trơ trọi trên khoảng đất màu nâu là một con chim có bộ lông trắng toát , tiến lại gần hơn Vân thấy nó đã chết cứng ngắc , hai chân chổng lên trời….Con chim này Vân mới lần đầu nhìn thấy , nó có hình dáng như cú mèo , có cái mũi nhọn hoắt , hai mắt to đen nhánh….Vân đoán đó là con chim lợn đã kêu vào rạng sáng ngày hôm nay. Chỗ nó nằm cũng có máu nhưng đã khô . Điều Vân thắc mắc là tại sao nó lại lao vào cửa kính để rồi chết. Với lấy cái xẻng dựa ở góc tường , Vân đào một cái hố rồi chôn cất con chim xấu số. Trời lúc này đã sáng hẳn , chôn cất xong xuôi Vân đi vào nhà , đồng hồ lúc này đã điểm 6h sáng.

Đi tiếp lên phòng thờ nơi đặt di ảnh của bố mẹ , Vân thắp cho họ mỗi người một nén nhang. Điều mà ngày nào Vân cũng làm , mặc chiếc áo ngủ màu trắng Vân lang thang khắp căn nhà không khác gì một hồn ma vất vưởng. Cuối cùng Vân dừng lại trước cửa căn phòng nhỏ , không có tiếng gọi , không có tiếng cười. Tất cả đều lặng im , Vân đưa tay mở cửa căn phòng. Bước vào trong cái hũ sứ trắng vẫn ở đó. Chẳng biết ai xui khiến mà Vân như người vô hồn đỡ lấy cái hũ xong ngồi xuống ghế nhìn vào gương :

” he…he…he…Mẹ…đến…rồi…à..”

” Mẹ…nhìn…kìa….”

Vân nhìn thẳng vào gương , trong gương hiện lên hình ảnh chiếc BMW X6 màu đỏ mận của lão Toàn đang đỗ trên cầu. Và trên thành cầu là lão Toàn đang đứng đó . Xung quanh có rất nhiều người đứng nhìn đang cố tìm cách đưa lão xuống . Giọng nói của “Nó” thủ thỉ bên tai Vân :

” Nhảy….đi…”

“Nó” vừa dứt lời thì trong gương lão Toàn gieo mình xuống dòng nước xiết trước sự chứng kiến của bao nhiêu người . Dòng nước chảy cuốn theo lão Toàn không thấy tăm hơi. Đến đây tấm gương trở về trạng thái bình thường. Giọng trẻ con vang lên :

“Con…đã….giúp..mẹ…giết…ông…ấy..”

” Bây…giờ…mẹ…phải….nuôi….con….he…he…he..”

Vân sững người trước hình ảnh vừa thấy trong gương. Vân chảy nước mắt , vậy là lão Toàn đã bị chết..Điều Vân mong muốn suốt bao tháng qua , hôm nay nó đã xảy ra. Ngồi giữa căn phòng Vân ngẩng mặt lên trần nhà , hai hàng lệ vẫn chảy , tay ôm cái hũ sứ trắng Vân cười như điên dại :

– Ha…ha…ha….lão già súc sinh đó chết thật rồi….ha…ha….ha.

Đặt cái hũ nhẹ nhàng vào chỗ cũ , Vân bước ra khỏi căn phòng. Đi dọc cầu thang Vân vẫn cười , một điệu cười lạnh lùng , ghê sợ , nó vang vọng ra khắp căn nhà . Kẻ giết người đã phải đền mạng. Pha lẫn trong tiếng cười của Vân là tiếng cười của “Nó “:

” Hi…hi..hi…he..he..he..Mẹ…vui…rồi..”

” Cho…con…ăn…đi…mẹ…”

Giọng nói làm Vân bừng tỉnh , phải rồi..Vân đã báo được thù nhưng “Nó” vẫn còn ở đó. Giờ nó luôn xuất hiện ở bên cạnh Vân , nó đang quấn lấy Vân không chịu rời…Sau khi lão Toàn chết điều đầu tiên Vân muốn làm tiếp theo đó là cái chết của chính mình. Nhưng Vân vẫn còn nhiều nghi vấn , nhiều câu hỏi muốn giải đáp. Và câu hỏi Vân muốn có lời giải đáp nhất chính là : Nó Là Ai…??

Vân đã tưởng rằng từ lúc lão Toàn chết mình sẽ không còn vướng mắc gì để lưu lại cõi đời này nữa . Nhưng suy nghĩ đó thật sự là sai lầm , Vân đã cho Ngải ăn máu của mình , bây giờ Vân muốn buông xuôi đâu có dễ. Đứng trước bàn thờ trong căn phòng nhỏ u ám Vân không còn một chút sợ hãi. Vân lấy cây kim chích máu nhỏ vào trong hũ..Giọng Nó vang lên :

” Con…muốn..ăn…kẹo..”

Sẵn trên bàn thờ bánh kẹo lúc nào cũng có. Vân mở túi kẹo rồi đổ ra ngay bên cạnh cái hũ…Nó đang ngồi đó nghịch kẹo như một đứa trẻ con thật sự. Vân nhìn nó rồi hỏi :

– Mày…Là…Ai…?

Nó quay ra nhìn Vân rồi cười một cách ma quái :

” He..he..he..sao..mẹ..lại..gọi…con..như..thế..con..là…con..của..mẹ…mà…”

Vân lạnh lùng nói :

– Mày không phải con tao…Mày…là..ai…??

Nó lơ lửng sát ngay trước mặt Vân , nó nghiêng đi , nghiêng lại nhìn Vân bằng đôi mắt màu đỏ tươi. Nó nhoẻn miệng rồi từ từ tiến vào trong đầu của Vân….Đôi mắt của Vân biến thành màu đỏ. Những thứ xung quanh Vân đang xoay chuyển , không gian chuyển động rất nhanh. Vân cảm giác mình không còn ở trong căn phòng nhỏ. Mọi thứ xung quanh chao đảo , Vân ôm đầu vì chóng mặt không thể chịu nổi. Bất ngờ mọi thứ dừng lại , trước mắt Vân là một khu rừng rậm. Vân đưa tay chạm vào một gốc cây nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh , một ảo ảnh giống như thật.

Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì Vân thấy một cô gái mặc váy trắng , kiểu váy của đồng bào dân tộc. Cô gái cũng tầm tuổi Vân , nhìn từ sau Vân cảm giác như đang thấy chính mình. Cô gái mặc váy trắng đó có khuôn mặt xinh xắn , tóc đen dài , cô cầm trong tay một cái chai nhỏ bên trong đựng một loại nước màu đen, tay kia cô cầm một mảnh vải dài cũng màu trắng. Cô gái xinh đẹp đi đến ngay gốc cây to mà Vân vừa thử chạm vào. Ngồi xuống gốc cây cô gái uống chai nước màu đen cầm tay ban nãy. Uống được tầm 10′ cô gái ôm bụng gào thét , cô lấy nhánh củi khô dưới đất cho vào mồm nghiến răng cắn chặt. Giữa rừng rậm không một bóng người chỉ có tiếng gào thét đau đớn của cô gái :

” A….a….a…….a…”

Vân chạy đến muốn giúp cô gái nhưng không chạm vào được…Những thứ Vân đang nhìn thấy chỉ là hình ảnh từ quá khứ rất lâu mà Nó muốn cho Vân thấy. Cô gái vẫn ở đó giãy dụa , khuôn mặt cô hiện lên sự đau đớn vô cùng. Từ từ máu ở giữa hai chân cô chảy ra ướt hết chân váy. Càng lúc càng chảy nhiều , cô gái nhìn xuống dưới , miệng vẫn nghiến chắt nhánh củi khô. Cô đang cố lấy hết sức để rặn , để đẩy thứ bên trong bụng ra :

“Hm….Hm..A…a….a..hm…hm….”

Chiếc váy trắng cô mặc giờ bị máu nhuộm đỏ một nửa phần bên dưới. Vân lấy tay che miệng lại vì cảnh tượng hãi hùng , Vân chảy nước mắt khi nhìn thấy thứ vừa trôi ra từ bụng cô gái. Một Thai Nhi đỏ hỏn nhỏ xíu chỉ bằng lòng bàn tay đang nằm trên vũng máu…Cô gái bây giờ khuôn mặt đã giãn ra , mồ hôi tuôn như tắm , cô thở dốc..rút con dao găm bên hông, cô cắt phăng sợi dây liên kết giữa cô và Thai Nhi đó.

Ngồi một lát sau như để lấy sức , cô gái yếu ớt vịn tay vào thân cây đứng dậy , máu vẫn rỉ ra từng dòng chảy xuống chân cô…Cô gái bỏ mặc cái Thai nằm đấy , cố lết từng bước đau đớn đi ra khỏi khu rừng. Nhìn cô gái Vân như thấy hình ảnh của mình những ngày bị lão Toàn hành hạ thân xác. Nếu so sánh cảnh hai người bước đi vô vọng trong đau đớn thì Vân và cô gái dân tộc kia chính là một. Còn Thai Nhi nằm trên vũng máu kia không ai khác chính là Nó. Vân phần nào đã hiểu ra vì sao nó lại gọi Vân là Mẹ. Vì Vân trạc tuổi người đã bỏ rơi nó , ngoại hình khá giống nhau , nhìn từ đằng sau thì y hệt…..Cũng không hẳn là Nó nhầm , mà là Nó chỉ nhớ hình ảnh Mẹ nó bỏ đi sau khi từ chối nó….Và ngày đầu tiên khi Vân chạm tay vào cái hũ định chuyển vào nhà giúp lão Toàn thì nó đã muốn Vân là Mẹ của nó. Chính vì thế mà Vân nghe thấy tiếng cười man dại của nó trong cơn mưa lớn….Nó thích Vân.

Bóng người con gái khuất dần sau những cây cổ thụ to lớn….Cái Thai vẫn nằm ở đó , mặt trời dần xuống , khi trời nhá nhem tối ngay gốc cây đó xuất hiện một ông già , đầu đeo khăn trắng , tóc cũng bạc trắng , ông già có đôi mắt sắc như dao cạo , trên tay ông ta đang cầm là cái hũ sứ màu trắng quen thuộc. Dừng ngay chỗ Thai Nhi lúc này đang bị những con rết bò lổm nhổm khắp người , ông ta lấy trong túi áo ra một lọ nước màu trắng . Vẩy vẩy thứ nước ấy lên Thai Nhi , những con rết đang bò bỗng dưng bất động. Tiếp đó ông ta bốc cả đám đất phía dưới Thai Nhi và đám rết đặt vào trong một tấm vải đỏ rồi nhẹ nhàng cho vào hũ sứ trắng. Để cái hũ sang một bên ông ta nhắm mắt lẩm nhầm những từ gì mà Vân không hiểu được. Cuối cùng ông ta đốt những đồng tiền vàng bằng giấy cùng một lá bùa màu vàng có vẽ những hình thù kỳ dị rồi ôm cái hũ đi vào sâu trong rừng.

Vân chứng kiến tất cả từ đầu tới cuối , cô gái đi vào rừng sâu để bỏ cái thai tầm 4 tháng tuổi và ông thầy theo Vân là người Luyện Ngải cho cái Thai vào hũ đem về. Không gian lại thay đổi , lần này Vân đang đứng trong một ngôi nhà bằng gỗ , bên trong căn nhà là những bức tượng với những hình thù kỳ quái. Ông thầy Luyện Ngải đang ngồi hút thuốc bằng một chiếc tẩu rất dài. Cửa mở một thanh niên dân tộc bước vào , theo sau không ai khác chính là lão Toàn. Vào trong nhà lão Toàn chắp tay vái lạy ông thầy Ngải , sau đó họ nói với chuyện với nhau bằng một thứ tiếng mà Vân không hiểu….Vân không biết đấy là tiếng dân tộc hay tiếng Trung Quốc , chỉ biết sau một lúc nói chuyện ông thầy Luyện Ngải bê ra cái hũ sứ trắng , có nắp vải đỏ đưa cho lão Toàn. Họ tiếp tục nói chuyện….Nói xong lão Toàn lấy trong ba lô ra một chiếc hộp giấy vuông , mở ra bên trong toàn Vàng miếng. Lão hai tay dâng hộp Vàng cho thầy Luyện Ngải rồi chắp tay lạy. Khuôn mặt lão vô cùng rạng rỡ , như hắn vừa mua được một báu vật vô giá. Ôm chiếc bình trong tay lão Toàn cúi chào thầy rồi theo thanh niên kia đi ra khỏi nhà.

Vậy là lão Toàn đã lặn lội vào tận rừng sâu để mua cái hũ sứ bên trong đựng xác Thai Nhi. Tiếp theo đó Vân thấy cảnh lão Toàn mỗi ngày đều chích máu nhỏ vào hũ cho Ngải ăn , thời gian đầu khi sở hữu Ngải Hài Nhi lão Toàn làm ăn rất phát đạt , những mối hàng tưởng chừng như không thể qua được cửa khẩu nhưng rồi lại được đi qua một cách trót lọt , Vân nhớ lại khoảng thời gian đó bố Vân cũng hợp tác làm ăn với lão Toàn . Và đó là thời điểm tiền đổ vào nhà Vân như nước , sau đó thì bố Vân coi lão Toàn như một người anh em chí cốt.

Tiền tài….nhà cao cửa rộng…tất cả những thứ đó phất lên trong thời gian ngắn…Điều lão Toàn cần lúc bấy giờ là một đứa con…Chính vì vậy lão hết mực chăm sóc vợ , lão mua cho vợ những thứ ngon nhất , bổ nhất , tất nhiên là lão dành nhiều thời gian cho vợ hơn….Dần dần lão bỏ bê việc Chăm Ngải…Vẫn cho Ngải ăn hàng ngày nhưng thời gian thờ cúng , mua đồ chơi , bánh kẹo thưa dần. Và điều này làm Nó không vui. Một ngày nọ , lão đi từ bệnh viện về trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm , đặt tờ giấy lên bàn lão chửi rủa cô vợ là đồ vô sinh , nhưng kỳ lạ thay , kết quả trong tờ giấy không giống với lời bà Lanh kể với Vân. Vân nhìn vào tờ kết quả thì thấy không phải lão Toàn bị vô sinh , cũng không phải dì Loan không thể có con….Cả hai đều có sức khoẻ tốt , không bệnh tật gì cả. Chính Nó đã thay đổi kết quả khi lão Toàn hay bà Lanh nhìn vào tờ giấy.

Trong khung cảnh đó dì Loan một mực van xin , khẳng định mình không hề mắc bệnh..Nhưng đứa trẻ con đang ngồi vắt vẻo trên vai lão ghé tai thì thầm với lão câu gì đó khiến lão xô vợ ra ban công rồi đẩy từ tầng ba xuống . Nó không muốn lão Toàn có con hoặc quan tâm bất cứ ai ngoài Nó. Sau khi vợ chết lão Toàn biến thành một con người khác , cả ngày lão chỉ ngồi trong gian phòng thờ Ngải nói chuyện một mình. Để rồi đến một ngày bố Vân dẫn lão về nhà giới thiệu với mẹ con Vân đây là một người bạn Tốt đã góp phần giúp đỡ gia đình có được ngày hôm nay. Đó cũng chính là ngày Định Mệnh khi lão Toàn thấy mẹ Vân và Vân. Khoảng thời gian ấy lão thường xuyên lui tới nhà Vân hơn , dần dần lão chiếm được tình cảm của mọi thành viên trong gia đình. Một phần vì lão đối xử với mọi người rất chu đáo , phần còn lại gia đình Vân đều thương lão vợ mất sớm mà không có con cái gì.

Những cảnh tượng mà Vân vừa trải qua chính là nguồn gốc của Ngải Hài Nhi , từ khi nó bị chối bỏ cho đến lúc đến tay lão Toàn rồi gây tội ác hại người. Vân giờ thì Vân đã biết nó là ai…Nó chính là một Thai Nhi bị mẹ đẻ bỏ rơi mang đầy Oán Hận . Vân không muốn nhìn nữa nhưng Nó nói :

” Vẫn…chưa…hết…mà…Mẹ…cứ….xem…tiếp…đi.”

Khung cảnh lại thay đổi , sau một lần ăn cơm ở nhà Vân về. Lão Toàn đi lên gian thờ Ngải như thường lệ. Ngồi trước tấm Gương viền gỗ vàng lão nói :

” Con…có…thể…giúp….bố…có…được…hai…mẹ…con…Nga( tên mẹ Vân)…được…không..”

Giọng cười lanh lảnh , đầy ám ảnh vang lên trong căn phòng :

“He…he…he…chỉ…cần…bố…cho…con…ăn…con…sẽ…làm…hết..”

Và ngày hôm sau chính là ngày bố Vân xảy ra tai nạn , và sau đó cũng là bố Vân đem hai mẹ con Vân gửi gắm lão Toàn trước lúc chết…..Vân không tin vào mắt mình , cô không muốn nhìn thấy cảnh bố cô bị hại chết…Vân lấy tay che mắt lại nhưng hình ảnh vẫn hiện ra trong đầu. Vân gục xuống kêu lên thảm thiết :

– Dừng lại đi , tôi không muốn thấy những chuyện này nữa….làm ơn dừng lại đi….

Vân quay cuồng giữa thời gian , quá khứ , hiện tại …Đôi mắt đỏ của Vân đang chảy ra những giọt máu đỏ….Tất cả những gì bây giờ Vân nhìn thấy chỉ còn là một màu máu tươi…Quá sợ hãi Vân đưa tay lên định móc mắt mình ra nhưng hai bàn tay như bị khống chế không cử động được. Giọng của Nó vang lên từ mọi phía :

” He …he….he….giờ…Mẹ…đã…biết…con….là..ai…rồi…chứ…..”

” Con…là…con….của…Mẹ…”

” Con…Muốn….Được…Ăn…Máu…Của…Mẹ…”

“Hi…hi…hi….Nếu…Mẹ…Bỏ…Rơi…Con…Như….họ….ai….xung…quanh…Mẹ….đều….phải….Chết…”

Vân vẫn đang quỳ giữa nhà , hai tay cô không thể động đậy…hai dòng huyết lệ vẫn không ngừng chảy . Ngẩng mặt lên trần nhà Vân run rẩy nói :

” Mẹ…biết….rồi….”

Sau câu nói đó mọi thứ trở lại bình thường , Vân nhìn thấy mình trong gương như chưa từng có những chuyện kỳ lạ vừa xảy ra….Mắt Vân không còn là màu đỏ nữa…cũng không có huyết lệ nào đang chảy. Mọi việc Vân trải qua vừa rồi tựa hồ như một giấc mơ. Nhưng Vân biết tất cả những gì Vân nhìn thấy đều là Sự Thật.

Vân bước ra khỏi căn phòng , lúc này đã là 12h đêm . Cả một ngày trôi qua Vân chỉ ở trong căn phòng nhỏ. Lão Toàn đã chết , nhưng điều đáng sợ hơn tất cả chính là lão Toàn không bị Vô Sinh như lời bà Lanh kể. Vân bất giác sờ vào bụng mình tự nhủ :

– Không thể nào….không…thể…nào…

Như một cái xác không hồn , Vân bước lên tầng ba , vào phòng Vân đổ gục người xuống giường…….Vân giờ không biết mình sẽ ra sao…..Mở đôi mắt vô hồn trong căn phòng tối Vân chỉ mong được Chết….4h sáng chuông điện thoại bàn reo lên …Vân mệt mỏi nhấc điện thoại , đầu dây bên kia là giọng đàn ông :

– Alo , chị có phải là người nhà của ông Toàn…..Chúng tôi là công an….Hiện đã có người báo vớt được xác của ông Toàn..Cả ngày hôm nay chúng tôi liên lạc với gia đình không được…Giờ chị có thể đến đồn công an XXX để đi cùng chúng tôi đến nhận diện được không…..??

Giọng Vân trả lời yếu ớt :

– Dạ được..Tôi…đến..ngay…

CHAP 9: “CÁI CHẾT – GIẢI THOÁT…..?”

Trời tờ mờ sáng , Vân cũng không lấy gì là bất ngờ sau khi nghe tin báo của công an. Nhưng vì hiện tại Vân là người thân , gần gũi nhất với lão cho nên việc đến xác nhận thi thể là điều cần thiết. Vân mặc nguyên cả bộ quần áo đen đến đồn công an.

Vân bước vào trong , lúc này có ba anh công an đang trực . Nhìn Vân đi vào với vẻ mặt thản nhiên , lạnh lùng mấy anh công an hơi ngờ ngợ không dám nhận , họ ấp úng hỏi :

– Em..à…chị…là….??

Vân trả lời không một chút do dự :

– Dạ , em là Vân con của dượng Toàn. Nãy có người gọi điện thông báo đã tìm vớt được xác của dượng…Yêu cầu em đến nhận dạng thi thể.

Anh công an đang ngồi ở bàn đứng dậy nói :

– Đúng rồi , ban nãy là tôi gọi điện cho chị..Giờ mời chị đi cùng chúng tôi đến địa điểm người dân phát hiện ra cái xác. Sáng nay có một vụ tự tử trên cầu , cái xác được phát hiện cũng ngay gần đó . Theo điều tra từ giấy tờ , bằng lái trong xe thì chúng tôi biết hiện tại chủ nhân chiếc xe đang ở tại nhà chị…Chính vì thế chúng tôi cần chị xác nhận xem đó có phải ông Nguyễn Văn Toàn , chủ nhân chiếc BMW X6 màu mận đỏ hay không. Chị có nhớ lúc ra khỏi nhà ông ấy mặc quần áo như nào không ạ…??

Vân gật đầu , cô không biết rằng những cảm xúc của cô lúc này đang bị ba anh công an chú ý một cách đầy nghi hoặc. Cũng phải thôi , khi họ thông báo là người thân của Vân được tìm thấy xác nhưng Vân không hề hỏi lại một câu nào , cứ như Vân đã biết trước cái chết của lão Toàn. Tiếp đó nếu là một người bình thường khi đến đồn công an dù chưa biết thực hư có phải người nhà mình hay không cũng đều có tâm lý hốt hoảng , gấp gáp , lo lắng…Đằng này thái độ lạnh lùng đến vô cảm của Vân khiến những người xung quanh cảm thấy có gì đó không ổn.

Lên xe oto , khoảng 15′ sau Vân cùng mấy anh công an có mặt ở hiện trường phát hiện ra xác lão Toàn. Lúc này đã là 5h20′ sáng. Dân chài đánh lưới quanh khu vực ven sông cũng đã dậy từ lâu , họ tạo thành đám đông vây quanh cái xác . Phải khá vất vả và nhờ đi cùng công an nên Vân mới len được vào trong khu vực cái xác đang nằm. Đến nơi anh công an dẫn Vân đến gặp một người có lẽ là Sếp của anh ta :

– Báo cáo thủ trưởng , tôi đã đưa người nhà nạn nhân đến xác nhận..

Ông sếp nhìn trung tuổi đi đến chỗ Vân rồi nói :

– Cô hãy thật bình tĩnh vì cái xác hiện tại không còn được nguyên vẹn mặc dù chỉ mới một ngày..Nếu cô không muốn nhìn thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác. Thật sự nếu nhìn nó tôi e cô sẽ bị ám ảnh.

Nói đến chết trôi bản thân tôi cũng đã từng được nhìn thấy một lần. Đó là năm tôi học lớp 9 , đi chơi với lũ bạn ở gần sông . Hôm ấy đứa con gái nhỏ của một gia đình ven sông không biết đi đứng thế nào mà rơi xuống nước. Phải mất đến 5 tiếng đồng hồ mò mẫm mới lôi được bé ấy lên. Mọi người bàn tán nó bị ma bắt , vì khi mò được xác đầu của bé gái cắm sâu xuống bùn , chân duỗi thẳng lên trên. Ngày đó còn nhỏ nên tò mò , họ đưa cô bé lên bờ sông rồi rửa lại cơ thể. Lúc ấy tôi cũng đứng rất gần , nhìn khuôn mặt trắng bạch cũng không phải nhưng nó có đôi chỗ bầm tím. Nhất là khi người ta móc từ trong mồm cô bé ra những thứ bùn đất mới thật sự đáng sợ. Chân tay cô bé cứng đơ , mồm há hốc , mắt bị bùn đen trát kín. Sau lần đó tôi không bao giờ muốn nhìn người chết trôi thêm một lần nào nữa.

Nghe Vân kể đến đây tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ , những tưởng sau khi ông Sếp nói như vậy Vân sẽ không đến nhìn nhưng Vân nói một cách thản nhiên :

– Không sao đâu ạ , cháu cũng muốn Xác Nhận đây có phải là dượng Toàn hay không….??

Công an lẫn người dân đứng đó khá bất ngờ khi một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt , nhút nhát nhưng lại tỏ thái độ lạnh lùng đến như vậy. Vân tiến lại gần xác chết….Ngay khi chạm mắt nhìn cái xác Vân đã phải che miệng vì suýt nôn. Hay tay bịt miệng , Vân nhìn kỹ cái xác . Quả thật nó không còn là một cái xác nguyên vẹn. Hai mắt của cái xác trống không chẳng còn con ngươi lẫn tròng mắt , chỉ còn lại hai cái hốc mắt đen xì. Một nửa bên mặt lão Toàn bị rỉa mất lộ cả xương gò má , phần miệng thì nát bét, bên trong miệng vẫn còn nước . Nếu nhìn mặt thì không bao giờ Vân có thể nhận ra đây là lão Toàn. Quá kinh dị cho một khuôn mặt bị chết đuối.

Nhưng đúng chính xác 100% đây là lão Toàn..Bộ quần áo lão đang mặc dù có rách rưới nhưng không sai vào đâu được , trên túi áo sơ mi còn có chiếc kẹp cà vạt mà mẹ Vân mua cho lão. Cũng chẳng phải nghĩ đâu xa , hình ảnh Vân được nhìn trong gương trước khi lão nhảy xuống sông chính là bộ quần áo này. Vân vẫn lấy tay che miệng , nhưng bây giờ không phải để tránh bị nôn nữa. Đằng sau hai bàn tay ấy Vân đang Cười , Vân cười vì lão đã chết không toàn thây. Lão chết mà đôi mắt còn bị rỉa mất , một cái chết đầy đau đớn và kinh tởm.

– Cô không sao chứ….??

Giọng ông Sếp vang lên , Vân hơi giật mình. Cô nói :

– Dạ đúng rồi ạ , đây đúng là bộ quần áo mà dượng đã mặc khi ra khỏi nhà sáng nay. Sáng sớm cháu phải dậy mở cổng cho dượng đánh xe ra mà….

Thấy Vân run lẩy bẩy , mọi người tưởng Vân bị sốc . Họ vội đỡ Vân :

– Trước mắt như vậy đã , cảm ơn cô….Giờ chúng tôi sẽ đưa cái xác về để tiến hành điều tra.

Vân hốt hoảng :

– Sao còn phải điều tra gì ạ..??

Ông sếp nói :

– Tuy đã biết nạn nhân là ai nhưng chúng tôi vẫn phải điều tra xem có đúng là tự tử hay không. Vì mọi người trên cầu khi ấy có nói. Ông ta đang đi đột nhiên dừng lại giữa đường. Trèo lên thành cầu nhưng không nhảy ngay. Mọi người khi đó gọi ông ấy không trả lời. Có người nói ông ấy như người mất hồn. Đúng lúc chuẩn bị có người chạy lại thì ông ấy gieo mình rơi xuống. Cô yên tâm , cũng chỉ là giám định một vài thủ tục pháp y thôi. Xong xuôi chúng tôi sẽ trả xác về cho gia đình mai táng.

Nói xong ông sếp ra hiệu cho cấp dưới đưa Vân về. Vân vừa quay chân bước đi thì như có gì đó níu Vân lại. Giật mình Vân nhào về phía trước. Quay đầu lại thì ra Vân vừa vấp phải một cành cây. Bỗng nhiên cái xác động đậy , phần bụng cái xác rung lên.

” Xoạt..Xoạt…”

Có thứ gì đó đang cố xé nát lớp da ở bụng lão Toàn chui ra . “Phụp..” có con gì vừa trườn ra từ bụng lão Toàn. Nó đen xì , bóng loáng……Những người xung quanh chạy toán loạn , mấy anh công an cũng lùi lại….Họ lấy đèn pin soi vào xác lão Toàn.

Vân run rẩy , Vân muốn chạy nhưng chân không còn sức lực. Chẳng lẽ lão Toàn chưa chết , hay lão biến thành Ma để giết Vân trả thù.

Cái thứ đen xì kia đang quẫy trong vũng nước cạnh xác lão Toàn. Ánh đèn chiếu vào thì ra đó là một con cá Trê to như bắp đùi. Làm cách nào mà một con cá Trê to như thế lại có thể chui vào bụng lão Toàn. Cảnh tượng hãi hùng khiến ai ở đó cũng không dám nhìn. Con cá Trê vừa phá ổ bụng nạn nhân chui ra ngoài , bên trong nội tạng đã bị ăn sạch sẽ. Nhìn con cá to đùng đang quẫy đuôi Vân thoáng thấy hình ảnh của Thai Nhi bị mẹ bỏ rơi trong rừng , cô chỉ kịp hét lên :

– Á…….á….á..

Vân ngất xỉu vì hoảng sợ , khi tỉnh dậy Vân thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bên cạnh là bà dì bên đằng mẹ , cùng một số họ hàng nhà lão Toàn…Từ ngày mẹ mất họ hàng cả nội lẫn ngoại đều muốn đón Vân về ở. Nhưng làm sao mà Vân đi được , Vân không thể đồng ý , thêm một phần lão Toàn trong mắt mọi người luôn biết cách đối nhân xử thế. Ai cũng nghĩ Vân ở với lão cũng sẽ ổn. Họ đâu biết Vân đang sống trong căn nhà mang tên Địa Ngục. Bà dì nắm lấy tay Vân khóc :

– Sao số cháu tôi khổ thế này…Con phải cố gắng nhé….hu..hu…hu.

Vân nhìn dì lại nhớ đến mẹ , Vân cũng khóc. Tuy nhiên họ hàng nhà lão Toàn lại xì xèo bàn tán :

– Nhin nó như bị quỷ ám ấy…Nãy đến đây tôi còn nghe công an họ nói , nó nhìn thấy bố dượng chết mà không rơi một giọt nước mắt.

Người thì nói :

– Cả nhà nó chết hết chỉ còn lại mình nó….Nó đến nhà ai ở chắc nhà đó lại mang hoạ..

Khác máu tanh lòng , Vân còn nhớ những người đang miệt thị Vân ngày trước họ quý Vân lắm , cũng phải thôi ngày đó nhà Vân giàu nhất họ . Giúp đỡ hết người này người kia lúc họ khó khăn. Không lễ tết nào nhà Vân không có quà , tiền bạc cho họ. Bây giờ Vân còn gì đâu , bố mẹ đều đã mất . Vân im lặng không nói gì , bà dì quay lại nói với lũ người kia :

– Mấy người bớt nói nhảm đi được không…Cháu nó thì đang chịu cú sốc lớn về tinh thần…Không nói không ai bảo câm đâu.

Lũ người vô ơn , bội bạc kia lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh. Chỉ còn lại hai dì cháu , bà dì nói tiếp :

– Sau này con chuyển về nhà dì ở nhé…Nhà dì cũng rộng mà chỉ có hai vợ chồng với thằng cu Tít. Nó cũng quý con lắm đấy , lâu không thấy con đến chơi nó cứ hỏi chị Vân mãi..

Vân ngẩng khuôn mặt vô cảm , đôi mắt lạnh lẽo nhìn dì nói :

– Những người kia nói đúng đó dì ….Con mà về nhà dì lại xảy ra chuyện. Dì cứ kệ con đi. Con tự lo được…..

Bà dì không đồng ý :

– Không thể được , dì với mẹ con là hai chị em ruột. Giờ mẹ con mất rồi , con không ở với dì thì ở với ai. Xảy mẹ thì bú dì. Hai vợ chồng dì cũng quyết định rồi…..Con ở một mình dì không yên tâm.

Vân quay mặt đi không nói gì , cái xác của lão Toàn ở bờ sông ban sáng làm Vân thấy ám ảnh thật sự. Vân nhớ lại yêu cầu mà cô nói với Quỷ Hài Nhi :

” Hãy ..làm …cho…lão…chết…thật…đau..đớn..”

Nếu rơi xuống sông mà chưa chết , bên cạnh đó bị rỉa từng mẩu thịt đến nát cơ thể thì còn gì đau đớn hơn. Một cái chết không toàn thây. Càng nghĩ Vân càng sợ , bỗng nhiên Vân giật mình . Có tiếng trẻ con đâu đây :

” Mẹ….ơi….cho…con..ăn..”

Vân choàng dậy nhìn đồng hồ đã là 11h trưa. Vội vàng Vân đi ra khỏi phòng , bà dì thấy thế chạy theo hỏi :

– Con đi đâu bây giờ , ở lại xem sức khoẻ thế nào đã.

Vân chỉ kịp trả lời :

– Con có việc phải về nhà gấp….Dì thanh toán viện phí giùm con ạ…Chào dì..

Bà dì nói với theo :

– Mấy hôm nữa dì sẽ đến đón con…..

Vân vội vã bước ra khỏi bệnh viện , gọi taxi đi về nhà. Vậy là Nó đã giúp Vân thực hiện mong muốn theo như Vân yêu cầu. Không Vân cảm thấy cái chết của lão Toàn còn đáng sợ hơn nhiều. Ngồi trong xe Vân cười như người điên , điệu cười của cô khiến anh tài xế phải lạnh gáy :

– He…he…he…hi…hi…hi…..Mình có thể đi được rồi……

Anh tài xế nhìn qua gương chiếu hậu , một cô gái xinh xắn , nhưng hình như có vấn đề về tâm lý. Với mái tóc đen dài buông thõng che kín mặt , bộ quần áo màu đen….Nhìn Vân lúc này ai cũng phải giật mình. Nhất là điệu cười ma quái kia nữa…Vân bắt anh tài xế dừng lại ở một cửa hàng đồ chơi và bánh kẹo. Vân mua nào là xe hơi đồ chơi , búp bê , siêu nhân rồi nào là bánh kẹo đủ loại. Anh tài xế lấy làm lạ liền hỏi :

– Cô mua nhiều thứ thế cho em trai à…??

Anh hỏi vậy vì thấy Vân còn rất trẻ , Vân vẫn cúi gằm mặt , đôi mắt bị che bởi mái tóc đen nhánh. Vân trả lời :

– Em mua cho con em anh ạ….he….he…he..

Sau câu nói đó anh tài xế thấy lạnh sống lưng. Đoạn đường còn lại anh không dám hỏi thêm một lời nào nữa. Xe dừng trước cửa nhà Vân , Vân đưa cho anh tài xế 200k không lấy lại tiền thừa. Vân mở cửa xuống xe , từ trên xe anh tài xế bất giác nhìn thấy cả căn nhà có một điều gì đó không ổn. Rõ ràng trời không có gió nhưng cây cối trong vườn căn nhà đó lay động bất thường , tất nhiên những nhà bên cạnh thì không. Anh cố nán lại nhìn Vân bước vào trong , càng nhìn càng thấy căn nhà âm u , lạnh lẽo…..nó giống cái cảm giác khi con người ta bước vào nghĩa địa lúc trời nhá nhem tối.

” Đi…Đi….he….he..he..”

Bản năng sinh tồn trong con người mách bảo anh rằng….Nếu anh không đi khỏi đây anh sẽ gặp nguy hiểm. Xe chạy mất , Vân vào nhà dần dần khép cửa lại….Từ khe cửa hẹp có thể nhìn rõ khuôn mặt Vân đang từ từ biến mất….Nhưng Cô đang nhoẻn miệng Cười..

“he…he…he…”

Cánh cửa đóng kín , ngôi nhà trở nên tĩnh mịch , u ám dù bây giờ mới chỉ là 12h trưa..

CHAP 10: NHỮNG CƠN ÁC MÔNG…

Sau hôm đó xác lão Toàn được đưa về cho gia đình , người thân lão mai táng. Lúc đưa đến khu hoả thiêu Vân tất nhiên cũng đi cùng. Đứng nhìn chiếc quan tài được cho vào lò thiêu lần cuối , người thân của lão Toàn khóc lên khóc xuống. Kẻ gục đầu người ngã vật ra đất , họ không thể hiểu vì sao một người khoẻ mạnh , công việc thuận lợi , giàu có như lão Toàn lại chọn cách gieo mình xuống sông tự tử. Lão chết một cách quá nhanh , chết mà không kịp để lại một lời nào. Kết quả giám định phía công an cũng cho biết : Lão Toàn chết là do tự tử , không phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của sự giết người. Và họ cũng nói tuy lão Toàn làm ăn phi pháp nhưng không hề nợ nần hay có vấn đề gì khủng hoảng trong công việc.

Vậy nên ngoài việc phỏng đoán do lão quá đau buồn về việc vợ mới chết thì chẳng ai nghĩ được gì. Nhưng có người nhà lão nói :

– Dạo gần đây tôi gặp anh ấy vẫn vui vẻ lắm mà. Anh ấy cũng phần nào nguôi ngoai chuyện buồn rồi sao lại tự tử được.

Khi tất cả mọi lý do đều không hợp lý thì họ sẽ chuyển mũi dùi sang phía Vân. Cũng phải thôi , khi họ đang khóc đến khản cả cổ thì đằng kia Vân đứng đó không rơi một giọt lệ. Họ đổ tại những cái chết xảy ra trong nhà Vân đều là do Vân mang tới.

Đến khi hoả táng xong , người ta gọi Vân vào gắp lấy ba miếng xương đầu tiên vào hũ. Lật miếng vải đậy khay dựng tro cốt lên Vân nhìn trong đám tro tàn đó có mấy mảnh xương vụn , Vân gắp mảnh nào thì mảnh đó chuyển màu đen xì. Hơi giật mình Vân vội vàng gắp ba mảnh cho vào hũ rồi bước vội ra ngoài.

Vân vừa quay đi thì bỗng có cảm giác ai đó đang kéo tay áo Vân lại. Không dám quay lại đằng sau Vân chạy vội ra ngoài ngồi thở dốc. Tuy không dám quay lại nhìn nhưng bàn tay nắm lấy tay áo Vân khi nãy chắc chắn là của lão Toàn.

Hoàn tất việc hoả táng , một sư thầy cầm hũ cốt tiến về phía gia đình lão Toàn nói :

– A di đà phật…Bần tăng có điều này muốn nói với gia đình. Cũng từng hoả táng cho rất nhiều người , nhưng đây là lần đầu tiên bần tăng cảm giác có điều gì đó bất ổn khi hoả táng xác của vị thí chủ này. Vì vậy bần tăng mạn phép xin gia đình mang hũ tro này về thờ sau ba ngày sau đó bần tăng sẽ đến làm lễ. Hoặc có thể chôn hoặc có thể đem rải cho ngoài biển….nhưng nhất quyết đừng để thờ trong nhà…..

Nghe đến đây không ai trong số họ hàng lão Toàn muốn nhận hũ cốt. Họ đưa đẩy , nhừa nhau….cuối cùng hũ cốt được truyền đến tay Vân. Một người phụ nữ nói :

– Vân , mày đem về nhà đi…Dù gì lúc còn sống anh Toàn ở nhà mày lâu nhất….Với lại lúc sống anh Toàn chăm lo cho mẹ con mày thế còn gì….?

Vân im lặng không nói gì , cầm hũ cốt trong tay Vân đưa đôi mắt vô hồn nhìn hết một lượt đám người nhà lão Toàn rồi mở một nụ cười bí hiểm. Vân quay bước đi được một đoạn thì nhà sư ban nãy chạy theo nói :

– A di đà phật…Nữ thí chủ hãy để lại danh tính địa chỉ. Ba ngày sau bần tăng sẽ đến giúp cô. Hũ cốt này nhất định không được để thờ trong nhà…Âm..khí…của…..

Nhà sư chưa nói hết câu thì Vân quay lại nhìn ông bằng một ánh mắt không có thần sắc , cô nhoẻn miệng cười buồn bã :

– Cảm ơn thầy , nhưng thầy đừng đến thì hơn…..

Nhìn mặt Vân nhà sư hơi nhíu đôi lông mày , nhà sư lùi lại một bước. Hình như ông vừa thấy ở Vân có một điều gì đó khiến ông giật mình. Thứ đó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần hũ tro cốt mà ông mới dặn dò Vân. Ông chắc chắn Vân đang vướng phải một rắc rối lớn từ một thứ không phải con người.

Đi qua đám người nhà lão Toàn khi nãy , nhà sư nán lại chào hỏi một vài câu rồi , không hiểu họ nói với nhà sư điều gì mà ông chép miệng , lắc đầu sau đó bước vội vào bên trong. Về phần Vân , về đến nhà cô đặt hũ tro cốt trong phòng khách rồi đi lên tầng hai , mở cửa bước vào căn phòng nhỏ. Vân cho Ngải ăn như thường lệ , nhưng từ khi lão Toàn chết Vân cũng đã báo được thù . Trong lòng Vân giờ cũng chẳng thiết sống nữa. Bây giờ cô chỉ nghĩ : ” Mình sẽ chết như thế nào ” mà thôi.

Căn nhà bây giờ chỉ còn Vân và nó , chỉ lúc cho ăn thì Nó mới hiện ra nói chuyện rồi cười đùa với Vân một chút . Nó đòi Vân đồ chơi , bánh kẹo tất nhiên Vân đều đáp ứng cho Nó. Cô cũng đã quen với việc nhìn thấy nó mỗi ngày. Chỉ có điều từ hôm lão Toàn chết cô bắt đầu mơ thấy ác mộng. Hôm đầu tiên cô mơ thấy mình chính là cô gái dân tộc trong rừng tự tay uống thuốc độc để bỏ cái thai trong bụng. Vân cảm nhận được từng nỗi đau mà cô gái đó phải trải qua. Để rồi cô giật mình tỉnh giấc , mồ hôi nhễ nhại…nhìn đồng hồ lúc đó mới chỉ là 1h sáng. Lần thứ hai Vân mơ thấy dì Loan với cái đầu dập nát , chân tay rơi rụng đang nằm đúng với tư thế rơi từ tầng ba xuống…trong mơ Vân hốt hoảng nhận ra dì Loan đang nằm cạnh mình. Hôm đó là 3h sáng , Vân không dám trèo lên giường ngủ tiếp nữa , cô thu mình vào trong góc , không dám nhắm mắt lại. Mới nhất là đêm hôm qua , Vân cũng mơ…trong giấc mơ Vân đi xuống tầng một , mở cửa phòng của bà Lanh . Trên chiếc ghế bà Lanh vẫn ngồi đó , nhưng bà với tay về phía Vân gọi :

” Cô…chủ….nhỏ…cứu….già….”

Bà Lanh hướng đôi mắt trắng dã , cái lưỡi đỏ lòm ấy về phía Vân cầu cứu , nhưng Vân sợ không dám lại gần…..Trong mơ Vân kinh hãi đến ngất đi , nhưng khi tỉnh lại Vân thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng của bà Lanh. Hoảng hốt Vân vùng dậy chạy ra ngoài. Lúc đó cũng mới chỉ là 2h sáng. Nhưng kết thúc mỗi cơn ác mộng Vân đều thấy Nó đang ở trước mặt mình , lần nào nó cũng cười rồi hỏi :

” He…he…he….Mẹ….lại…mơ….thấy..gì..à..”

Lần nào cũng thế , giọng cười của nó khiến Vân cảm thấy kinh hoàng , sau mỗi giấc mơ Vân không dám ngủ tiếp. Vì cứ hễ nhắm mắt lại Vân lại phải tiếp tục nhìn thấy những hình ảnh đang sợ đó. Vân đóng cửa trong nhà đã mấy hôm nay , căn nhà lúc nào cũng trong tình trạng u ám , ngày trước hàng xóm còn thi thoảng qua gõ cửa hỏi thăm. Nhưng lâu rồi chẳng có ai dám bén mảng đến trước cổng nhà Vân nữa. Đến gần căn nhà không ai không hoảng sợ trước cái không khí lạnh lẽo đến rợn người phát ra từ đó. Hàng xóm còn rỉ tai nhau trong nhà có Ma.

Có người trong khu đi đâu đó về muộn vào lúc 12h đêm trở ra thi thoảng thấy ở tầng 2 sáng đèn , nhiều khi họ còn nhìn thấy qua cửa sổ có bóng trắng đi qua đi lại , rồi hàng xóm xung quanh có lúc nghe thấy những tiếng thét đầy sợ hãi , không ai khác chính là Vân sau những cơn ác mộng. Những điều đó càng khiến những người xung quanh xa lánh căn nhà. Quá mệt mỏi , Vân về phòng của mình ngả lưng , cô buồn ngủ không nói đúng hơn là cô thèm ngủ. Cô ước một giấc ngủ yên bình…Rồi Vân dần thiếp đi , không biết đã ngủ được bao lâu nhưng sao cơ thể Vân không cử động được , Vân thấy mình đang chìm trong dòng nước. Trước mặt Vân là lão Toàn , khuôn mặt lão bị mất đi một nửa có con gì đang chui vào lỗ tai lão rồi đục mắt lão chui ra ngoài , lão đau đớn giãy dụa trong dòng nước. Hàng đàn cá đang thi nhau rỉa sống từng miếng thịt của lão. Đáng sợ hơn cả dù cơ thể đang từ từ bị rã ra nhưng lão vẫn sống. Bất chợt lão đưa tay ra túm lấy tay Vân mồm ú ớ nhưng không thành tiếng. Con cá trê đen xì Vân thấy hôm đến nhận xác đang chui vào mồm lão , nó xé toạc miệng lão để chui cả cái thân to như bắp đùi vào bên trong. Xung quanh lão nước sông nhuộm thành một màu đỏ. Lão đau đớn , lão giãy dụa trong sự kinh hoàng. Nhưng bàn tay lão vẫn tóm chặt lấy Vân không buông , lão đang kéo Vân chìm xuống cùng lão. Vân không thở được , cô cảm thấy như mình sắp chết. Bất chợt cô mở to mắt , cô thấy mình vẫn đang nằm trên giường , cô thở như vừa chết đi sống lại. Tay cô cảm thấy như đang chạm vào một thứ gì đó nằm bên cạnh. Cô từ từ quay đầu sang bên , nhìn từ từ , Vân thét lên kinh hãi :

– Á….Á……á……..á……

Lão Toàn đang nằm cạnh cô , hai cái hốc mắt đen xì không tròng đang quay về phía cô. Cái miệng bị xé nát dài đến mang tai đang nhe những chiếc răng còn sót lại cười một cách man rợ. Vân vùng dậy , quay người Vân định chạy khỏi giường thì lạ thay chẳng có cái xác nào đang nằm cạnh cô cả. Tất cả chỉ là mơ , giấc mơ đáng sợ nhất của cô trong mấy ngày hôm nay. Nhìn đồng hồ lúc này mới có 9h tối , cả ngày chưa ăn gì Vân thấy đói , đi xuống tầng một , bước vào bếp Vân mở tủ lạnh tìm đồ ăn nhưng chẳng còn gì. Mấy ngày hôm nay Vân đâu có ra ngoài. Vân đóng tủ lại nhưng không được , có gì đó đang chặn lại ngay cánh tủ. Một bàn tay trắng bạch với những miếng thịt dính chút da như sắp rơi xuống đang với ra ngoài từ bên trong tủ. Vân thấy rõ bàn tay đó còn lẫn bùn đất đang rỉ ra một thứ nước đen xì thối hoắc. Vân hoảng loạn đập mạnh cánh cửa tủ lạnh liên tục. Nhưng bàn tay đó vẫn động đậy thò ra ngoài. Bóng đèn trong căn nhà nhấp nháy liên tục , chỉ có ánh sáng phát ra từ cánh cửa tủ lạnh làm Vân nhìn rõ bàn tay kinh dị kia đang cào vào thành tủ lạnh tạo nên những âm thanh gai người.

Cô hoảng sợ lùi lại về phía bàn ở phòng khách. Đột nhiên Vân giật mình khi tay cô vừa chạm vào vật gì lạnh toát , một cái lạnh khiến toàn thân Vân đông cứng. Quay đầu nhìn , Vân vừa chạm vào cái hũ đựng tro cốt lão Toàn mà hồi chiều cô đặt ở đây. Nhưng sao nó lạnh thế , nó khiến cô không còn sức để mà hét lên nữa…Chân tay cô bủn rủn , không còn sức để chạy , bàn tay phía tủ lạnh biến mất , nó biến đi đâu…? Vân gục xuống khi vừa bất giác nhận thấy cái nắp hũ tro cốt vừa bị đẩy bung , và kia bàn tay nhơ nhớp ban nãy trong tủ lạnh đang thò ra từ trong miệng hũ túm chặt lấy tay cô. Trong căn nhà u tối , ánh điện lập loè cô nghe thấy giọng lão Toàn :

” Vân….ơi……dượng….lạnh…lắm….”

” Dượng…đau…lắm…Vân…ơi…”

Vân bật khóc vì quá sợ hãi , lúc này đèn điện sáng trưng lại bình thường. Hũ tro cốt vẫn nguyên si , nắp của nó không hề bị bật. Phía kia là cái tủ lạnh vẫn mở he hé , nhưng không có vết máu , vết cào xé hay thứ nước đen xì bốc mùi khi nãy nữa. Nó toàn toàn bình thường , Vân sợ nhũn hết người , cô run rẩy tiến lại gần cái tủ nhưng không dám đứng gần. Với tay cô định khép cánh cửa tủ lạnh lại thì :

” Cộc…..Cộc…..Cộc..”

Tiếng cửa chính như có ai đang gõ , Vân giật mình không hiểu ai lại đến nhà cô vào giờ này. Đã 11h tối , lâu lắm rồi đâu có ai đến nhà Vân đâu , kể cả là buổi sáng chứ đừng nói lúc này đang là tầm đêm hôm…..

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !