1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Ngải Hài Nhi
  4. Ngải Hài Nhi Phần Cuối

Ngải Hài Nhi

Ngải Hài Nhi Phần Cuối

❮ sau

CHAP 16: TỰ SÁT.

Nghe đến đây cô Muôn với vẻ mặt đăm chiêu , cô nhìn Vân rồi từ từ giải thích :

– Dì con đã đến gặp nhà sư…Có lẽ dì con đã theo dõi khi con đi đến đó . Và với những điều kỳ lạ mà bản thân cảm nhận được , người xung quanh kể lại và chắc chắn vị sư thầy kia cũng thuật lại sự việc. Chính vì thế trên tay hai mẹ con mới có chiếc vòng đeo phong bao đỏ.

Nhấp chén trà , cô Muôn bảo Vân ngồi thư giãn một lúc. Lần nói chuyện này tuy không còn vướng mắc về thời gian như lần trước. Tuy nhiên mỗi lời kể lại những sự việc xảy ra trong quá khứ lẫn những ám ảnh Vân phải chịu gần đây khiến Vân vẫn bị áp lực tâm lý. Ai cũng vậy thôi , khi phải nhớ lại những truyện đau lòng trước đây , tim ai cũng phải nhói đau. Cô Muôn tiếp tục :

– Vạn vật trên đời này đều tương sinh , tương khắc. Thiện – Ác , Âm – Dương tồn tại song song . Có Thiện ắt có Ác , tất cả mọi việc đều có cách chế ngự chỉ là Sư Thầy không đủ khả năng. Phong bao đỏ của sư thầy cũng giống như vải Ngũ sắc mà ta đưa cho con. Nhưng sư thầy là người nhà Phật , Phật pháp phổ độ chúng sinh không hại người. Nên không biết cách thanh tẩy những bùa pháp hại người độc địa. Cũng may một điều sư thầy cũng là cao tăng nên thoát chết. Tuy nhiên dù ko phải chết nhưng lời nguyền của Ngải sẽ đeo bám suốt đời.

Chú Năm bèn hỏi vợ :

– Thế liệu ” Thầy” có giúp được cháu ấy không..? Vợ chồng mình tuy cũng có hiểu biết về Bùa Ngải nhưng câu chuyện của cháu Vân đây không hề đơn giản. Chưa bao giờ có ai bước vào phòng này mà lại toát ra cái Âm Khí khiến người khác rùng mình như vậy. Còn chưa kể đến nhà mình cũng……

Cô Muôn giơ tay ra hiệu chú Năm không được nói nữa. Chú Năm nói dở dùng một câu khiến tôi càng thêm tò mò. Tự nhiên tôi nổi gai ốc khi chợt nghĩ :

” Nhà này cũng Nuôi Ngải.”

Có thể lắm chứ , theo như tôi được biết thì vợ chồng cô chú Muôn – Năm làm cái nghề đưa người lên vùng cao ” chữa bệnh” cũng bao năm nay rồi. Có danh có tiếng trong vùng chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Nhớ lại ngày đầu tiên khi Vân chuẩn bị bước chân vào phòng thờ chú Năm đã bắt dừng lại. Tôi nhớ dòng họ nhà tôi chẳng ai có căn , có quả gì cả. Nói thật ngoài chú Năm ra thì không ai tín. Ngày mới cưới cô Muôn những thói quen nhậu nhẹt của chú Năm mất hẳn. Nhớ ngày bé tôi còn thấy ông ấy giết chó , thui rơm nhậu nhẹt với bạn bè suốt ngày. Bây giờ thì không bao giờ chú Năm ăn thịt chó.

Sau khi nghe chuyện của Vân , tôi càng tin vào khả năng vợ chồng chú Năm có liên quan đến bùa ngải. Khi Vân đến nhà bên cạnh chú Năm ắt phải có gì đó nhắc nhở , cảnh báo chú Năm đây là một mối hiểm hoạ. Và cái gì đó mà tất nhiên chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Càng nghĩ tôi càng thấy việc mình có mặt ở đây là một sự sai lầm. Càng nghe tôi càng thấy tin đó là sự thật , tin rằng ở ngôi nhà mà Vân để cái hũ sứ trắng kia có cái gọi là Ngải Hài Nhi. Tôi sợ nếu tấm vải ngũ sắc kia của cô Muôn cũng giống như phong bao đỏ của vị sư thầy , ngay lúc này hết tác dụng. Liệu nó có đang ngồi trên vai tôi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ lòm màu máu. Nhất là cái điệu cười ám ảnh của nó : ” He…he…he…he..”

Chỉ nghĩ thôi mà tôi giật mình , khẽ quay sang bên vai tôi từ từ đưa mắt nhìn không dám thở….Chẳng có gì cả , nó mà ngồi ở đó như tôi đang tưởng tượng chắc tôi lăn ra chết quá. Vân lúc này đã bình tĩnh hơn , có vẻ như Vân cũng quay sang nhìn bộ dạng thần hồn nát thần tính của tôi nên Vân khẽ cười. Lúc đó thấy mình yếu đuối không chịu được , nhưng không trách tôi được. Lần đầu ngồi nghe câu chuyện kinh dị , ma mị trong cái không gian nhang khói nghi ngút , mặt ai cũng lạnh tanh không một chút cảm xúc. Chưa kể đến gian phòng thờ nhà cô Muôn bao giờ cũng lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài mặc dù không lắp điều hoà. Thế nên sang đây tôi hay theo chú Năm vào đây ngồi chơi , thi thoảng uống chén nước chè nghe chú kể truyện ngày xưa. Trước có thắc mắc thì chú Năm bảo :

– Phòng thờ cúng bao giờ chẳng lạnh hơn phòng khác. Vì không có người ở thường xuyên nên khí Hàn nhiều hơn tạo cảm giác lạnh. Còn phòng ngủ , phòng bếp lúc nào chẳng có hơi người nên nó ấm áp.

Nghe thế nhưng cái kiểu lạnh toát này giờ càng khiến tôi nghĩ ra đủ lý do để giải thích. Có khi cô Muôn làm bùa làm phép gì nên trong phòng này mới lạnh như vậy. Cô Muôn nhìn Vân hỏi nhỏ :

– Giờ con tiếp tục kể được nữa không…?

Vân gật đầu , cô đưa cổ tay trái ra chỉ vào những vết sẹo giọng hơi trầm xuống.

Khi dì Phượng chở cu tít đi xa , Vân vội đóng sầm cửa lại. Cô đưa tay lên ôm ngực thở dốc . Quá nguy hiểm , Vân thầm trách dì Phượng tại sao lại đưa cu Tít đến đây. Dù biết dì muốn Vân dọn về đó ở , nhưng Nó sẽ làm hại bất cứ ai nếu quan tâm đến Vân. Ban nãy khi cô Muôn nói về tác dụng của phong bao đỏ Vân cũng gật đầu đồng tình. Vì nhờ có hai phong bao đó mà Nó không phát hiện được sáng sớm nay , căn nhà Ma Quỷ này có người ghé thăm. Nhớ lại đêm qua nó xuất hiện với thân hình đầy máu như một lời cảnh báo đến Vân. Nghĩ đến nó Vân vội chạy lên căn phòng nhỏ tầng hai , lạnh là cảm nhận của Vân mỗi khi bước chân vào căn phòng này. Không khí ở trong phòng có thể khiến những người gai góc nhất cũng phải rùng mình. Mấy hôm nay Vân đã dần bỏ bê việc mua đồ chơi , bánh kẹo cho nó. Sự im lặng trong căn phòng càng khiến Vân cảm thấy lo lắng sợ hãi. Nhìn đồng hồ hãy còn sớm , Vân đi vội ra đầu đường nơi có cửa hàng bánh kẹo , đồ chơi trẻ em.

Người dân xung quanh đây không ai lạ gì gia đình Vân . Dù gì căn nhà 3 tầng kiểu dáng biệt thự cũng quá nổi bật trong khu phố. Nếu ngày xưa họ biết đến gia đình Vân bởi sự giàu có thì nay cái khiến họ nhớ đến Vân lại là một con bé sống trong ngôi nhà toàn cái chết bất hạnh. Họ cảm giác rằng những ai sống trong ngôi nhà đó đều chết một cách thương tâm. Họ nhớ bố Vân chết vì tai nạn , bà giúp việc chết đến trợn mắt vì nhồi máu cơ tim , mẹ Vân thì phát điên mà chết, ngay cả ông bố dượng cũng chết đến rục xương , nát thịt theo miệng thiên hạ đồn…..Duy nhất chỉ còn cô con gái lắm đêm vẫn hét lên những tiếng thất thanh ghê sợ. Cô con gái vất vưởng đi qua đi lại nơi hành lang vào lúc 12h đêm , cô con gái mặc chiếc váy trắng đứng ngoài ban công khi gà gáy sang canh. Những gì Vân trải qua họ không thể biết nhưng những gì Vân thể hiện qua hành động , qua khuôn mặt u ám thì họ đều nghĩ cô là mầm mống của tai ương. Cầm bịch bánh với túi kẹo trên tay Vân hỏi chị bán hàng :

– Em mua mấy thứ này , chị lấy cả con gấu bông nhỏ kia cho em nữa. Bao nhiêu tiền ạ…??

Nhìn mái tóc dài đen nhánh phủ xuống qua vai , những sợi tóc sáng nay chưa được trải chuốt , thêm vào đó là dáng vẻ hốc hác , đôi mắt vô hồn tất cả những điều đó làm chị bán hàng chột dạ. Chị với lấy con gấu bông đẩy về phía Vân rồi nói :

– 200 nghìn tất cả….Em..em cứ để…để….tiền đấy cho…chị…

Nhìn Vân mà chị bán hàng sợ đến nói lắp , Vân cũng hiểu mọi người ở đây đang sợ cô. Cũng phải thôi , đến cô nhìn bản thân trong gương còn thấy sợ. Vân lặng lẽ lấy tiền đặt trên bàn không quên lấy một túi kẹo đè lên để tránh tiền bị gió thổi bay. Cầm bánh kẹo gấu bông Vân lặng lẽ quay đi , cô bước những bước chầm chậm đủ để nghe những tiếng xì xào sau lưng chưa kịp dứt :

– Tôi đã bảo mà…nó bị quỷ ám đó…Đêm nào nó cũng la thất thanh.

– Nhà nó như ngôi nhà ma ấy , chó mèo đi qua con nào cũng gầm gừ sủa vào không khí .

Hay thậm tệ hơn :

– Những người xung quanh nó ai cũng bị chết đầy đau đớn…

Cứ như thế , những lời nói khiến cho Vân cảm giác còn đáng sợ hơn cả thứ Ngải Hài Nhi đang ám ảnh không chịu buông tha cô. Bất giác cô đứng khựng lại , quay đầu với mái tóc xoã kín khuôn mặt Vân nhìn những kẻ miệng lưỡi độc địa kia bằng ánh mắt đỏ sọng lên vì uất ức chuẩn bị tuôn trào sau những giọt nước mắt. Đám đông im bặt , họ thất thần vì khuôn mặt đầy ám ảnh đó. Đúng hơn họ nhìn thấy điều gì đó toát ra từ Vân khiến họ cảm thấy lạnh sống lưng.

” He…he…he…mẹ..thấy…rồi..chứ..”

” Lũ…người..này…xấu..lắm..chỉ…có..con…bên…cạnh..mẹ..thôi…he…he..he..”

Vân không giật mình khi nghe giọng nói của nó vang bên tai , cô không giật mình khi nó đang trườn cái thân người trắng ởn thò mặt xuống nhìn cô từ trên đỉnh đầu. Bởi lẽ dù nó có đáng sợ thế nào cũng không bằng miệng đời như những con dao đâm thẳng vào lồng ngực cô. Nó khiến cô cảm thấy mình là nguyên nhân dẫn đến những bất hạnh , là nguyên nhân khiến bố mẹ chết tức tưởi….Những lời đó khiến Vân cảm thấy bản thân mình là thứ đáng sợ nhất.

” Hi…hi…hi..mẹ..đi…đâu…thế…”

Vân lê những bước thất thần trên đoạn đường ngắn về nhà , cô ngước lên nhìn nó đang bám lấy đầu cô vờn qua vờn lại. Vân nhìn nó bằng đôi mắt u uất , lạnh băng :

– Mẹ đi mua đồ chơi với bánh kẹo cho con đó.

Kết thúc câu nói Vân nhoẻn miệng cười man dại . Vào đến nhà , đi lên căn phòng nhỏ ở tầng hai . Bước vào trong Vân cho ngải ăn như thường lệ , không quên đặt bánh kẹo , đồ chơi mới xung quanh cái hũ sứ trắng. May mắn thay cả ngày hôm đó không hề thấy nó nhắc tới dì Phượng hay cu Tít , Vân thầm tạ ơn trời phật vì nhờ có phong bao đỏ mà nó không phát hiện ra điều gì.

Cả ngày hôm đó Vân nấu cơm ăn uống như bình thường , cô cố tạo không khí vui vẻ trong căn nhà . Buổi tối Vân bật đèn sáng trưng , tuy không đi đâu cô vẫn trang điểm đẹp lộng lẫy. Vào phòng nhỏ cô ngồi trước tấm gương viền gỗ vàng cười nói một mình cho đến khi đồng hồ điểm 10h tối . Trước khi ra khỏi phòng Vân còn dỗ nó :

– Mẹ về phòng ngủ nhé…con cũng ngủ ngon.

Nến trong căn phòng vụt tắt , không gian trở nên im ắng , tiếng gió thổi hắt vào từ phía cửa sổ vào trong bị nhiễm cái lạnh khiến tóc gáy của Vân dựng đứng. Giọng cười của nó vang lên trong căn phòng u ám :

” He…he…he…chúc..mẹ…ngủ..ngon..”

Vân bước xuống tầng một , nhìn đĩa hoa quả mà sáng nay dì Phượng bày trên bàn , cạnh đó là con dao Thái sắc lẹm , bóng loáng ánh màu hợp kim. Vân bê đĩa hoa quả cùng con dao vào đặt trong bàn bếp . Xong xuôi cô đi vào nhà tắm nhìn vào gương , xả nước nóng vào bồn , hơi nước bốc lên Vân thấy khuôn mặt mình nhoè dần trong tấm gương phủ đầy hơi nước.

Tiếng nước vẫn chảy , nhưng không có ai tắt cả. Hơi nước khiến cả nhà tắm trở thành một căn phòng như bị bao phủ bởi một màn sương trắng xoá.

” Keng…Keng…”

Tiếng kim loại rơi xuống nền gạch hoa tạo nên âm thanh va đập. Nước giàn ra khỏi bồn , nhưng hoà với đó là màu đỏ của máu tươi. Trước khi mê man Vân mờ mờ nhìn thấy mình đang đứng nhìn bản thân mình gục bên bồn tắm , một cánh tay nhúng vào bồn nước nóng khiến nước trong bồn trở thành một màu hồng nhạt….Vân nhìn thấy mình nằm đó miệng đang nở một nụ cười. Đột nhiên mọi thứ trở về trạng thái tối om , Vân không cảm nhận được gì nữa. Cho đến khi cô nghe thấy trong không trung hình như mẹ cô đang gọi :

– Vân….ơi…..Vân…ơi…..Vân….

Đúng tiếng mẹ rồi , vậy là cô đã có thể gặp được mẹ. Tiếng gọi càng lúc càng gần , Vân biết mình đang khóc. Vậy là từ nay cô không còn phải nhìn thấy nó nữa , từ nay cô không còn phải nghe thấy những lời cay nghiệt của người đời nữa , cô đã có thể ở cùng với bố mẹ.

Vân muốn nhìn thấy mẹ , mẹ cô đang ở đâu , mở mắt ra xung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá , ánh đèn trong phòng cấp cứu khiến Vân cảm thấy chói mắt , cô choàng dậy đưa tay với về phía trước :

– Mẹ ơi….Mẹ…ơi……

Nhưng không có mẹ nào cả , bên cạnh cô là dì Phượng đang nắm chặt lấy tay Vân khóc hết nước mắt :

– Tạ ơn trời phật , cuối cùng con cũng đã tỉnh….

Chẳng có cõi thiên đường phủ mây trắng nào cả , chỉ có màu trắng của ga bệnh viện , giường bệnh viện , ánh đèn phòng cấp cứu. Nhìn xuống cổ tay trái đã được băng bó Vân nhận ra mình vẫn còn Sống……

CHAP 17: “SỰ SỐNG” KHÔNG ĐƯỢC MONG ĐỢI.

Ánh đèn trong phòng bệnh làm Vân nhíu đôi mắt buồn bã nhìn xung quanh , dì Phượng vẫn đang khóc , nhìn dì Vân hỏi một câu đầy vẻ ngô nghê :

– Sao con lại ở đây…..??

Vẻ mặt Vân lộ rõ sự bỡ ngỡ thắc mắc , trước đó vài phút cô thậm chí đã tưởng mình chết rồi , đã có lúc cô thấy hồn mình lìa khỏi xác , đã có lúc cô đứng đó nhìn thấy tấm thân bất động của chính mình đang nằm trên vũng máu. Vậy sao giờ cô vẫn sống và tại sao dì Phượng lại đang ở cạnh cô trong bệnh viện. Dì Phượng lau nước mắt nhìn Vân đầy trách móc :

– Con còn hỏi dì nữa à , tại sao con dại dột thế . Nếu như dì không đến kịp thì con đã chết rồi biết chưa…?? Cảm ơn trời phật trước khi làm điều dại dột con còn biết gọi điện cho dì.

Vân không hiểu dì Phượng đang nói gì , mọi thứ Vân nhớ không phải là như vậy. Vân vào phòng tắm dùng con dao Thái Lan tự tử khi đó đâu có mang điện thoại theo bên người , mà cô cũng không hề gọi cho dì Phượng một cuộc nào cả. Vân nhìn dì Phượng lắp bắp :

– Là..con gọi…thật hả..dì..??

Dì Phượng nhìn Vân không khỏi lo lắng :

– Ôi con tôi , mất hết cả lý trí rồi. Nếu con không gọi sao dì biết mà đến. Dì nhớ lúc đó là 10h . Dì vừa cho cu Tít đi ngủ thì điện thoại báo số của con. Bấm nghe thì đầu dây bên kia có giọng nói cất lên : ” Dì ơi…cứu con…” . Dì nghĩ con gặp chuyện nên hỏi đi hỏi lại nhưng bên đó chỉ lặp lại duy nhất một câu : ” Dì ơi…cứu…con..” . Giọng nói của con khi đó yếu ớt , nghe xong dì lạnh hết người . Nghĩ có chuyện chẳng lành nên dì vội vàng gọi chú lấy xe chạy đến nhà con. Đến nơi là 10h20′ , cổng nhà lẫn cửa chính đều mở toang. Bước vào nhà tối om chỉ duy nhất phòng tắm có ánh điện. Chú với dì hoảng hốt khi mở cửa phòng tắm ra con đang nằm đó bất động. Xung quanh toàn máu là máu , chú Hùng lập tức cầm máu rồi bế con ra xe chở đến bệnh viện , cũng may là cứu kịp. Tại sao con lại làm thế hả Vân….Con không thương bố mẹ , thương dì sao.

Vừa nói dì Phượng vừa khóc , Vân thấy thời gian cô tự tử vừa đúng với thời gian dì Phượng nhận được điện thoại. Là nó , nó đã biết ý định tự tử của Vân ngay từ đầu. Nhưng nó không ngăn cản , nó muốn Vân hiểu rằng : ” Dù có làm cách nào Vân cũng không thể tự kết liễu cuộc đời mình .”

Nó muốn Vân cảm thấy đau đớn , nó muốn Vân trải qua cái cảm giác đau khổ , sống không bằng chết. Cái cảm giác gần như được giải thoát nhưng rồi Vân bị kéo lại bởi một sợi xích ràng buộc khiến cô quay trở về cảnh địa ngục trần gian còn đáng sợ hơn cái chết nhiều lần. Tưởng đâu ở nơi nào đó xa xôi kia Vân sắp được nắm lấy bàn tay của bố mẹ nhưng tất cả chợt tan biến chỉ còn đó hiện thực toát lên một nỗi buồn u uất , một viễn cảnh đen tối không lối thoát. Một hiện thực đáng sợ khi nó vẫn đang hiện diện ngay bên cạnh cô lúc này . Mọi người trong căn phòng dường như bất động , nó đang ngồi ngay dưới cuối giường , giương đôi mắt đỏ hau háu nhìn thẳng vào Vân. Nó le cái lưỡi đỏ lòm trong cái miệng nhoẻn cười đầy quỷ dị :

” He…he…he…mẹ…vẫn…muốn…chết…phải…không…?? ”

Vân ú ớ không nói thành câu , cổ họng cô như có gì đó đang bò lổn nhổn bên trong. Cô kinh hãi khi từ lỗ mũi cô hai con đỉa trâu to hơn ngón tay cái đang lúc nhúc chui ra. Cũng cảm giác đó ở lỗ tai cũng vậy , Vân ho ra máu , lẫn trong máu là những con đỉa đang ngoe nguẩy. Vân đau đớn nhưng không thể kêu lên , cả khuôn mặt cô toàn đỉa là đỉa. Những con đỉa to nhỏ đủ loại đang len lỏi chui ra từ hốc mắt , từ mũi , từ miệng , từ tai đang bám chặt lấy mặt cô. Và nó vẫn ngồi đó nhìn Vân nhoẻn miệng cười thích thú :

” He..he..hi…hi..mẹ…thích…chứ..”

Vân với tay như van xin nó hãy buông tha cho mình nhưng chỉ có nỗi đau đang giày vò thân xác của cô. Vân vẫn không thể cất thành lời , cô cảm giác mình đang bị hút đến cạn máu, những giọt máu rỉ chảy thành dòng khiến cô đau đớn muốn chết ngay lập tức.

– Vân ơi , đưa tay cho bác sỹ tiêm nào.

Giọng nói khiến Vân bừng tỉnh , cô thở hắt mạnh một cái như vừa thoát khỏi ảo giác . Dì Phượng vừa gọi cô, bác sỹ đứng cạnh giường đang khử trùng dụng cụ y tế. Đôi mắt Vân mở rộng nhìn xung quanh , cô đưa tay lên mặt sờ soạng nhưng không có gì cả. Phía cuối giường nó cũng không còn ngồi ở đó. Vân vừa gặp ác mộng ngay khi còn tỉnh táo. Ác mộng nhưng những cảm giác đau đớn đến tột cùng trong cơn ác mộng vừa rồi Vân vẫn còn nhớ rõ như in . Cảm giác hàng trăm con đỉa bâu vào mặt bám chặt hút từng giọt máu khiến Vân run rẩy , dường như nó vẫn còn vương trên da thịt của cô. Bác sỹ tiến lại gần nói :

– Cơ thể của cháu bị suy nhược nhiều quá. Lại vừa mất một lượng máu khá lớn. Rất dễ gây ảo giác lẫn chấn động tâm lý. Cháu cần phải được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Sáng mai sẽ có người đem kết quả kiểm tra toàn bộ sức khoẻ đến. Giờ cháu nghỉ một chút nhé….

Bác sỹ gắp bông khử trùng bắp tay Vân định tiêm thì bất ngờ Vân giật tay lại . Cô hoảng hốt kêu lên :

– Vứt nó đi , đừng đến gần tôi…

Dì Phượng lẫn bác sỹ không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ thấy Vân đang sợ hãi , cô lùi vào thành giường ôm đầu , mắt run rẩy chăm chăm nhìn vào ông tiêm bác sỹ đang cầm . Vị bác sỹ thấy mọi việc không ổn liền chạy lại thì Vân càng khủng hoảng hơn. Cô quơ tay , đưa chân đạp lung tung , Vân nhằm vào bơm kim tiêm hất nó rơi xuống đất.

” Choang…choang…xoảng…xoảng..”

Tiếng khay inox đựng đồ , dụng cụ y tế , những lọ thuốc thuỷ tinh , cả cái kim tiêm bác sỹ đang cầm bị Vân hất lên tung toé , đổ vỡ hết ra sàn nhà. Vân thu mình lại một góc sợ sệt điều gì đó mà mọi người không nhìn thấy. Khi bác sỹ cầm kim tiêm tiến lại gần cô thì đó không phải là kim tiêm , trong vô thức Vân nhìn rõ ràng đó là một con đỉa đang ngoe nguẩy trên tay bác sỹ . Chính điều đó khiến Vân hoảng loạn , Vân hét lớn :

– Tránh xa tôi ra , hãy để tôi yên…

Cô sợ đến chảy nước mắt , cô đưa tay cào cấu khuôn mặt như đang cố gỡ bỏ thứ gì đó ra khỏi cơ thể. Dì Phượng lao đến ôm chầm lấy Vân , dì cố gắng giữ chặt tay Vân lại để tránh cho cô tiếp tục huỷ hoại bản thân mình :

– Bình tĩnh lại Vân , mọi người ở đây không ai làm hại con đâu.

Một lúc sau Vân dần dần lấy lại ý thức , cô nhìn lại xung quanh không có con đỉa nào cả. Chỉ có chiếc kim tiêm mà cô nhìn thành con đỉa lúc nãy đang được chị y tá nhặt lên cho vào thùng rác. Bác sỹ nói với dì Phượng :

– Cháu nó đang bị khủng hoảng tâm lý nặng. Qua lời kể của chị thì cháu đang bị chấn động về chuyện gia đình trong một năm qua . Một cô gái mới lớn phải chịu quá nhiều áp lực dẫn đến tự tử thì tinh thần cháu hiện nay không ổn định. Thêm nữa cháu vừa bị mất quá nhiều máu sẽ sinh ra ảo giác. Sau này gia đình cần quan tâm chú ý đến cháu nhiều hơn.

Tiếp đó bác sỹ đưa thuốc cho dì Phượng dặn khi nào Vân bình tĩnh thì cho uống. Trong phòng lúc này chỉ còn hai dì cháu. Dì Phượng ôm Vân nói nhẹ nhàng :

– Có chuyện gì con hãy kể cho dì biết đi. Tại sao con lại tự tử , dì đã nói hãy đợi dì mấy hôm nữa dì sẽ tìm cách giúp con mà. Ra viện con nhất định phải chuyển về nhà dì ở.

Vân ghì chặt lấy tay dì Phượng run rẩy :

– Không được đâu dì ơi , nó sẽ giết tất cả mọi người….như cách mà nó giết bà Lanh , giết mẹ con và giết lão Toàn…

Dì Phượng gặng hỏi :

– Nó…nó là ai…?? Con kể cho dì mọi chuyện đi…

Bỗng dưng Vân thét lên kinh hãi , cô gục đầu vào lòng dì Phượng , tay chỉ về phía cuối giường :

– Á….nó kia kìa…nó đang ngồi ở đó….Nó…nó….nó đang cười với dì kìa…

Dì Phượng hơi giật mình vì bây giờ đã là 3h sáng. Hành lang bệnh viện chỉ còn ánh điện mập mở . Những phòng khác hầu như đều đã tắt điện cho bệnh nhân đi ngủ. Chỉ còn phòng Vân là sáng đèn. Tuy nhiên theo cánh tay Vân chỉ dì Phượng không thấy gì ở cuối giường cả. Vân sợ đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn. Là một người cũng tin vào tâm linh dì Phượng ôm lấy Vân mồm lẩm nhẩm niệm kinh phật. Đèn phòng bỗng dưng chớp nháy liên tục , Vân toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả chiếc áo bệnh nhân. Một luồng khí lạnh thổi qua căn phòng khiến dì Phượng lạnh buốt sống lưng. Rõ ràng là dì Phượng cũng cảm nhận được có cái gì đó không bình thường trong căn phòng này. Và điều đó là nguyên nhân khiến Vân đang lạnh cóng nhưng mồ hôi vẫn không ngừng túa ra. Trong ánh điện mập mờ một khoảnh khắc dì Phượng đã thấy nó vẫn ngồi ở cuối giường đang chăm chăm nhìn vào mình.

Dì Phượng ôm chặt lấy Vân rồi cũng nhắm mắt lại. Khi không còn nhìn thấy gì , bên tai dì Phượng có tiếng cười lanh lảnh của trẻ con vang lên một cách lạnh lẽo :

” He…he..he…he….”

Đèn sáng trở lại bình thường , dì Phượng từ từ mở mắt. Đôi bàn tay đang ôm lấy Vân của dì cũng khẽ run lên trong vô thức. Một cảm giác sợ hãi đến tê cứng người chưa bao giờ dì Phượng trải qua. Cuối giường chăn ga bị Vân đùn đẩy trở nên nhau nhúm. Tuyệt nhiên có một khoảng nhỏ hình tròn không hề có một vết gợn , cứ như vừa có đứa trẻ con nào ngồi đó từ đầu đến giờ.

Vân vẫn đang tỏ ra rất sợ hãi , hai bàn tay cô đang cào xé hai cánh tay của chính mình đến rớm máu. Cô mở đôi mắt đỏ ngàu rùng rợn , đôi mắt của người sắp trở nên điên dại nhìn dì Phượng, miệng lắp bắp :

– Nó..nó..đi…rồi….

Vân dần thả lỏng cơ thể , dì Phượng nhẹ nhàng đặt Vân xuống. Tay dì vẫn nắm chặt lấy tay Vân. Dì Phượng cũng nói nhưng giọng nói cũng đã có phần thảng thốt :

– Con…đừng…đừng…sợ. Đừng nói thêm..gì nữa cả…Dì hiểu hết rồi….

4h sáng , bệnh viện càng lúc càng trở nên tĩnh mịch. Dì Phượng cũng đã khá mệt mỏi , nằm cạnh Vân dì thiếp đi từ lúc nào. Đèn phòng vẫn sáng Vân vẫn thức , cô quay mặt vào phía dì Phượng mắt vẫn mở thao láo. Cô biết phía sau lưng cô có thứ gì đó đang nằm cạnh mình. Nhưng cô không dám quay lại nhìn . Bên tai cô là giọng một người con gái đang thì thầm :

” Quay lại…quay lại nhìn tôi đi….Tôi đang ở sau bạn nè….Nhìn…đi…quay…lại…đây…”

Vân nhận ra giọng nữ đó không phải là ai khác , đó là giọng của chính Vân. Có bàn tay đang mơn trớn sau lưng Vân , kèm theo là giọng cười :

” Hi…hi…hi…sao…không..dám…quay..lại…nhìn..à…..”

Cứ như thế , Vân biết nếu quay lại Vân sẽ phát điên. Cô ép sát mặt mình vào dì Phượng , cô mong sao dì Phượng vẫn đang thức và cứu cô ngay lúc này. Nhưng lạ thay từ nãy đến giờ dì Phượng không hề động đậy cho dù cô đang ôm chặt lấy dì . Dường như xung quanh tất cả đều không chuyển động chỉ có duy nhất mình Vân đang xoay sở trong cái địa ngục trần gian này. Vân cảm thấy cơ thể dì Phượng đang lạnh dần , ngước mắt lên nhìn nhưng Vân cũng không thể thấy khuôn mặt của dì bởi mái tóc dài che kín. Giọng nói phía sau lưng vẫn thì thầm những tiếng ai oán , lạnh lẽo đầy âm u. Vân không dám nghĩ nhiều nữa , cô chúi đầu vào ngực dì Phượng nhắm chặt mắt lại.

9h sáng , tiếng bước chân đi lại từ ngoài hành lang khiến Vân choàng tỉnh. Trời đã sáng hẳn , cô ý tá đang kéo tấm rèm cửa sổ cho không khí lẫn ánh nắng hắt vào. Vân vội vã nhìn xung quanh , nhưng dì Phượng không còn ở đó. Tầm 10′ sau có một bác sỹ nam đi vào , Vân nhận ra đó không phải là bác sỹ đêm ngày hôm qua. Vân ngồi dậy với lấy cốc nước , vị bác sỹ bước vào phòng mắt nhìn xung quanh. Thấy Vân đang cố uống nước bác sỹ đi lại lấy giùm Vân rồi hỏi :

– Cháu là bệnh nhân Nguyễn Thị Thanh Vân ..? Ơ còn người phụ nữ hôm qua đưa cháu vào đây đâu rồi..??

Vân cũng không biết dì Phượng đi đâu , cô trả lời :

– Dạ vâng đúng rồi ạ. Cháu là Vân , còn dì cháu chắc có lẽ vừa về nhà rồi ạ.

Bác sỹ hơi lưỡng lự nhưng rồi vị bác sỹ vẫn đưa ra một số giấy tờ kiểm tra sức khoẻ tổng bộ. Bác sỹ nói :

– Lẽ ra những lúc này chúng tôi cần trao đổi với người bảo hộ của cháu. Nhưng giờ đang trong giờ làm nên tôi ghé qua định thông báo kết quả luôn. Tình trạng sức khoẻ của cháu tạm thời đã ổn định. Duy nhất chỉ có cơ thể suy nhược , cộng với tâm lý bất ổn. Cái này chúng tôi cần dặn dò gia đình phải quan tâm đến cháu nhiều hơn.

Vân nhìn bác sỹ với vẻ mặt lạnh băng , cô đang lật mấy tờ giấy báo kết quả để xem qua loa thì bác sỹ nói tiếp :

– Thanh niên bây giờ dại dột quá , chuyện gì cũng có thể giải quyết. Mọi việc các cháu làm cần phải hỏi ý kiến của cha mẹ, người lớn. Đừng vì chuyện tình cảm mà làm điều dại dột. Cháu có biết chậm một chút nữa là cháu đã giết thêm một người nữa không…??

Bác sỹ nói xong câu đó cũng là lúc Vân rụng rời chân tay. Cô vừa mở đến tờ kết quả xét nghiệm có ghi : Nguyễn Thị Thanh Vân chẩn đoán thai nhi : 8 tuần tuổi.

Như có tiếng sét đánh ngang tai , vị bác sỹ vẫn đang tiếp tục nói :

– Phải biết giữ gìn nhé cháu , trẻ con không có tội tình gì. Cháu còn người thân bên cạnh . Dù thế nào cũng đừng nghĩ đến cái chết….Lát nữa nếu người bảo hộ cháu có đến bảo lên phòng bác sỹ Đức trao đổi thêm nhé….Giờ cháu nghỉ ngơi đi , sức khoẻ không có gì đáng lo nữa , chăm tẩm bổ với vui vẻ lên mọi chuyện sẽ qua…

Vừa lúc đó có cô y tá ghé vào gọi bác sỹ Đức đi thăm khám ở phòng khác. Vân lúc này vẫn chưa khỏi bàng hoàng , cái thai là của lão Toàn . Tại sao cuộc đời của cô lại có thể nghịch cảnh đến mức như thế này. Một lát sau thì dì Phượng bước vào phòng. Trên tay dì nào là cặp lồng , bánh trái , hoa quả , đường sữa lịch kịch. Đặt hết đồ ở trên bàn dì Phượng lau mồ hôi thở dốc :

– Phù…Sáng dì đã chạy đi sớm mua cháo cho con mà không ngờ người ta xếp hàng đông thế. Đợi mãi mới đến lượt xong còn chạy đi mua hoa quả với mấy thứ lặt vặt. Khiếp thật bây giờ sao lắm người bị bệnh thế…Sáng thấy con ngủ dì đi không dám nói. Cả đêm qua con mệt mỏi quá rồi….Dậy ăn đi con…

Liếc thấy Vân đang cầm giấy tờ gì đó dì Phượng hỏi :

– Giấy tờ gì đấy hả con…Đưa dì xem nào…

Vân đưa giấy kiểm tra sức khoẻ cho dì Phượng , dì Phượng đọc xong rồi cười hớn hở :

– May mà không vấn đề gì , bác sỹ chỉ nói cơ thể suy nhược. Tạ ơn trời phật…À mà thôi…Con ăn cháo đi rồi uống sữa…

Vân nhìn dì Phượng cười gượng gạo , đột nhiên Vân nắm tay dì nói :

– Dì ơi , con khoẻ rồi….Dì con mình ra viện đi. Ở đây mùi thuốc sát trùng con cảm thấy khó chịu lắm. Mình làm thủ tục xuất viện luôn bây giờ dì nhé….

Dì Phượng nhìn vân lo lắng :

– Không được , mới có một ngày sao về được . Con cứ ở lại đây vài hôm nữa cho khoẻ hẳn. Nhìn con xanh xao lắm…khổ thân con tôi.

Vân nằng nặc không chịu , cô nài nỉ :

– Nhưng ở đây ồn ào mà toàn người bệnh. Lạ nhà con cũng không ngủ được. Dì thấy đấy bác sỹ cũng chỉ nói con bị suy nhược thôi. Giờ con cũng nghĩ thông rồi, con không làm gì dại dột nữa đâu. Dì cho con về rồi con thu xếp đến ở với dì. Đi mà dì….Dì cho con về con ăn hết đồ dì mua luôn…

Thấy vẻ mặt năn nỉ cùng những lời nói khá hợp lý lại thêm điều kiện về nhà ở dì Phượng miễn cưỡng chấp nhận. Chỉ chờ có thế Vân vội vàng thay quần áo rồi cùng dì Phượng đi thanh toán viện phí rồi ra về ngay trong buổi sáng. Lúc thay bộ quần áo mà dì Phượng mới mua mang đến , trong tay Vân khẽ vò nát một tờ giấy rồi nhẹ nhàng đút vào trong túi quần.

Hai dì cháu nắm tay nhau bước ra khỏi bệnh viện. Trên khuôn mặt dì Phượng nở một nụ cười tươi rói , dì vui vì sau một đêm cô cháu ương bướng lại thay đổi nhanh như vậy. Vân nhìn dì Phượng cũng nở một nụ cười , nhưng đằng sau nụ cười đó là sự đau đớn , tủi nhục…là một cái Thai Ngoài Ý Muốn.

Căn phòng bệnh viện sau khi bước ra , Vân vẫn nghe rõ giọng cười lanh lảnh , ma mị của nó đang vang vọng khắp bệnh viện :

” He….he…he…hi….hi….hi…..he…he..”

CHAP 18: KẾT THÚC CÂU CHUYỆN….

Kết thúc buổi nói chuyện ngày hôm đó là chi tiết Vân có thai với lão Toàn , tuy nhiên theo như lời kể thì khi phát hiện mình có thai thì cái thai của Vân khi ấy đã được 8 tuần tuổi , tương đương với 2 tháng. Đến thời điểm hiện tại là bây giờ khi ngồi đây cầu cứu cô Muôn và chú Năm thì ít nhất cái thai cũng đã được 6 tháng. Nhưng sao nhìn bụng Vân vẫn phẳng lỳ chẳng có dấu hiệu gì của một bà bầu cả. Thi thoảng tôi có nhìn ra bên ngoài cửa , người phụ nữ đeo đầy vàng với thân hình phốp pháp vẫn ngồi ngoài bộ bàn ghế đá được đặt dưới giàn gấc mát rượi. Buổi nói chuyện ngày hôm đó khá lâu nhưng tuyệt nhiên bà ấy không hề tỏ ra vội vàng hay lo lắng. Bà ta ngồi đợi Vân với một phong thái ung dung , tự tại.

Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là dì Phượng , nhưng nghe Vân kể thì dì Phượng có dáng người hơi gầy và giản dị. Danh tính của người phụ nữ này thực sự chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Tôi chỉ loáng thoáng biết rằng đó là một trong những ” khách hàng” của hai cô chú ấy. Qua thái độ kính cẩn , rất mực nghe lời dặn dò của cô Muôn , cộng thêm điệu bộ từ tốn nhã nhặn tôi đoán chắc chắn đây cũng là một người cực kỳ Tín , một người Tin vào những điều tâm linh huyền bí. Quay trở lại chuyện của Vân , cái tôi thắc mắc hiện tại là liệu Vân có thai thật không hay lại là một trò ” che mắt” của con Ngải. Và nếu có thai thì cái thai lúc này đang ở đâu , hay Vân đã bỏ nó như cái cách mà cô gái dân tộc mặc váy trắng đã từng làm trong rừng qua lời Vân kể. Quá nhiều thắc mắc , quá nhiều vấn đề gây sự tò mò. Tôi ngồi im với vẻ mặt mong đợi cô Muôn sẽ hỏi Vân những điều đang làm tôi rối trí. Nhưng không , cô Muôn không hỏi gì thêm. Cô đưa tay ra hiệu cho Vân dừng lại. Cô nhìn tuần nhang ban nãy chú Năm vừa thắp , quay sang cô nói với Vân :

– Giờ cháu có thể về được rồi , hôm nay là ngày 11 âm lịch , 3 ngày nữa cháu thu xếp đi với vợ chồng cô một chuyến vào trong Hoà Bình. Nhưng chỉ được đi một mình thôi đó.

Vân nhìn cô Muôn gật đầu rồi hỏi :

– Dạ thưa cô vậy còn cái hũ thì sao ạ….??

Cô Muôn hẩy hẩy tay ra hiệu cho chú Năm đưa ra một cái túi nhỏ màu đen , nhìn giống như túi thơm của mấy cô tiểu thư , cung nữ trong phim cổ trang mà tôi hay xem. Nhưng nó có màu đen tuyền , không biết là bên trong đựng cái gì. Chỉ nghe cô Muôn nói :

– Tất nhiên là cháu phải mang theo cái hũ đi cùng. Nhưng 3 hôm sau khi bắt đầu bước ra khỏi cửa cháu nhớ nhất định phải giữ cái túi này bên người. Bây giờ cháu có thể về , khi về nhớ mua đồ chơi , bánh kẹo…như thường lệ. Còn tấm vải ngũ sắc cháu hãy cất dưới gối. Khi đi cũng nhớ mang theo.

Vân nhận lấy chiếc túi nhỏ màu đen từ cô Muôn . Vân khẽ đứng dậy cúi đầu chào cô Muôn và chú Năm rồi bước ra khỏi cửa. Cô chú tôi cũng gật đầu nhưng hai người không ai rời khỏi chỗ đang ngồi. Họ đợi Vân và người phụ nữ đang ở bên ngoài cùng ra xe đi khỏi lúc này cô Muôn mới thu dọn đồ đạc , chú Năm thì châm điếu thuốc phì phèo nhả khói. Đột nhiên chú Năm nói :

– Liệu có nguy hiểm quá không…? Nếu bố không giải được e rằng bản thân vợ chồng mình cũng gặp nguy hiểm..

Cô Muôn bất chợt nhìn sang phía tôi rồi trả lời một cách lạnh lùng :

– Ngay từ khi con bé bước chân vào đây lần thứ 2 là chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.

Lời nói của cô Muôn khiến tôi cảm thấy lạnh gáy , tự nhiên cô Muôn nhìn tôi rồi nói như thế khiến tôi nổi da gà. Lời của cô Muôn như một lời cảnh báo , tôi nôm na hiểu được rằng :

” Những người ở đây khi đã biết hết mọi chuyện về ” Nó ” đều phải chết. Chỉ là hiện tại cô chú tôi vẫn đang cố gắng khắc chế nó để ba hôm nữa đi tìm Thầy giải Ngải.”

Đang suy nghĩ tôi chợt giật mình khi nhận ra cô Muôn đứng trước mặt , trên tay cô là một cái túi đen nhìn bề ngoài thì giống hệt cái của Vân lúc nãy. Nhưng nó toát ra một hương thơm khá dễ chịu , tôi không biết cái của tôi và Vân có giống nhau không nhưng cô Muôn nói :

– Cháu nhớ từ bây giờ đến khi cô chú về không được bỏ cái túi này ra nghe chưa…?? Kể cả đi tắm , nhớ kỹ lời cô…Lúc nào cũng phải đeo bên mình. Và không được mở ra xem bên trong có gì. Tất cả đợi đến khi cô chú về…

Vừa nói cô Muôn vừa quàng sợi dây của cái túi vào cổ tôi. Tôi lúc đó chỉ biết ngồi im không dám phản ứng . Lời cô Muôn nói ra nó như có một áp lực đè nén cảm xúc của người khác. Khẽ nuốt nước bọt tôi gật đầu vâng dạ. Tôi biết tính tò mò của tôi đang dần đưa tôi vào một rắc rối nguy hiểm. Như sực nhớ ra trong lời cô Muôn vừa nói : ” Đợi đến khi cô chú về…”

Tôi vội hỏi :

– Cô cho cháu đi cùng được không…? Dù sao thì cháu cũng nghe hết mọi chuyện rồi…

Cô Muôn cau mày đáp :

– Không được , nhất định không thể được. Nếu là những dịp khác cháu muốn đi cô chú có thể cho đi. Nhưng lần này cháu không được đi. Cô chú không thể để cháu mạo hiểm với tính mạng của mình được. Không nói nhiều nữa , có thể khi trở về cô sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện.

Nói xong cô Muôn đi vào trong nhà , lúc này tôi mới nhìn sang chú Năm. Điếu thuốc đã tàn , chú Năm dụi dụi cái đầu lọc rồi nhìn tôi nói :

– Tò mò giúp con người ta ham học hỏi , tìm tòi. Nhưng tò mò cũng có thể giết chết chính người đó. Cô đã nói rồi đấy , cháu phải tự hiểu. Hôm đầu tiên và hôm nay khi cô bé ngồi đây kể lại sự việc. Chú chắc bản thân cháu cũng đã cảm nhận được điều gì đó. Cháu nên biết tất cả mới chỉ là bắt đầu. Giờ cháu về đi , nhớ cái túi đeo trước cổ không được tháo ra cho đến khi cô chú về.

Tôi ngậm ngùi không nói thêm gì nữa , chào chú Năm tôi đi về. Về đến nhà tôi nằm trên giường suy nghĩ về tât cả những chuyện được nghe từ Vân qua hai buổi nói chuyện. Tôi cảm thấy thương Vân vô cùng , Vân còn quá trẻ nhưng theo những gì cô kể thì cuộc đời của Vân quả thật khổ tận cam lai. Cầm cái túi trên tay tôi đưa lên mũi ngửi , quả thật mùi thơm thoang thoảng phát ra từ bên trong cái túi khiến người ta dễ chịu. Nó có mùi thơm như của thảo dược , sờ bên trong cảm giác có gì đó được sấy khô cho vào . Mùi thơm của cái túi khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Cũng phải thôi suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi im , căng hết cơ thể để nghe chuyện bùa ngải , lại thêm những giây phút thấp thỏm lạnh người bởi áp lực trong căn phòng thờ nhà cô Muôn khiến bây giờ cả người tôi mới được thả lỏng.

Tôi ngủ đến 9h tối , cơ thể cảm giác như có viên đá rất to đang đè trên ngực. Khó thở quá , tôi cố thử động đậy ngón tay nhưng không được. Càng lúc người càng chìm đi , càng không thở được. Muốn kêu cứu nhưng cũng không thể cất thành tiếng. Tưởng chừng không thể thoát ra thì nghe tiếng như có ai đó đang gọi tên tôi :

– Cò ơi , cò…dậy dậy …dậy mau…..

Tôi choàng tỉnh , mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì sớm ngủ tôi không bật quạt. Nhưng đó chỉ là lý do phụ , còn lý do chính tôi vừa gặp ác mộng . Thở hổn hển , nhìn sang bên cạnh hoá ra là mẹ tôi. Mẹ tôi đi làm công nhân lắm hôm phải tăng ca nên 8-9h tối mới về là bình thường. Nhìn thấy thằng con như xác chết vô hồn mẹ tôi hỏi :

– Mày cứ suốt ngày sang kia nghe truyện ma quỷ rồi về nằm mơ hả con. Tao mà là trộm chắc tao khuân mày đi mày cũng không biết gì mất. Ngủ từ bao giờ mà cửa nhà không đóng. Mẹ về không biết gì. Vào nhà thì cứ thấy ú ớ , gọi mãi không dậy. Mẹ phải lấy tay lay lay người mày đấy.

Đúng là phải thầm cảm ơn mẹ , ban nãy bị bóng đè nếu không có mẹ gọi chắc bây giờ tôi còn chưa tỉnh dậy được. Mất mấy giây để hoàn hồn tôi cười :

– Mẹ thì có tin ma với quỷ đâu mà sợ. Con trước cũng không tin nhưng giờ con cũng hơi hơi tin rồi đấy. Vừa con mơ sợ cực…..

Không để tôi nói hết câu mẹ tôi quát :

– Tiên sư mày cứ nghe mấy cái chuyện đó rồi về mơ với mộng. Họ hàng thật nhưng cả xóm này người ta sợ có dám lân la sang nhà đấy đâu. Ai cũng bảo đi qua nhìn vào nhà cứ thấy lạnh toát. Người ta còn nói , cùng một ngõ nhưng qua cổng nhà chú Năm đến chó còn không dám sủa. Vậy mà mày ngày nào cũng sang đó chơi cả ngày được thì cũng giỏi.

Nghe mẹ nói tôi im luôn , giờ mà kể giấc mơ ban nãy cho mẹ nghe chắc bà tế tôi như tế sao mùa hạ. Nóng quá nên tôi chạy đi tắm , không ngồi nghe mẹ ca nữa. Vào nhà tắm tôi quên bẵng đi mất , tôi sợ cái túi vải bị ướt nên tháo ra để trên kệ gương nhà tắm. Nhưng chỉ ba giây sau đó tôi chợt lạnh hết đốt sống lưng khi nhớ ra lời cô Muôn dặn :

” Nhất định không được tháo ra…phải đeo bên mình dù đi tắm…”

Tôi quay ngoắt lại chỗ tấm gương nhà tắm , với lấy cái túi rồi vội vàng đeo vào cổ. Trong tiếng nước xả xuống từ vòi hoa sen , khi với lấy cái túi tôi dám chắc tôi nhìn thấy tôi trong gương là một khuôn mặt đen xì. Giật mình lùi lại , tôi chớp mắt nhìn vào gương lần nữa thì thấy mặt tôi vẫn bình thường. Nghĩ bụng do hoa mắt , chứ làm gì có ai mặt lại đen như trát than vậy được. Lạ thay dù đeo cái túi khi tắm nhưng túi không hề bị ướt. Nó như được bôi dầu , nước chảy vào cứ trôi tuột. Tính tôi những chuyện kinh dị , mơ mộng cứ nghe xong tỉnh dậy là tôi quên sạch.

Thế cho nên dù ban ngày ngồi bên nhà chú Năm nghe chuyện có lúc sợ đến nghẹt thở , hay vừa ngủ mơ ác mộng nhưng tắm xong tôi lại thấy tất cả chả có gì. Quan trọng nhất là mẹ tôi lại đang gọi :

– Tắm xong nhớ lau khô đầu rồi mới được ngủ đấy. Trên bàn có cái đùi gà rán mẹ mới mua lúc nãy . Ăn xong rồi hãy ngủ…..

Nghe đến đồ ăn là tôi chẳng sợ gì nữa rồi , mẹ đúng là số một. Đánh chén hết cái đùi gà rán tôi đánh răng rửa mặt xong lên giường vừa đúng 11h. Rõ ràng ban nãy vừa mới ngủ dậy xong , nhưng vừa nằm một cái tôi lại ngủ luôn. Mùi thơm trong cái túi cứ như là có thuốc mê vậy.

………

………….

Cộc…cộc…cộc….Quái lạ ai lại gõ cửa vào cái tầm này. Cộc…cộc…cộc….Tiếng gõ cửa càng lúc càng to càng dồn dập. Mà sao mẹ tôi không thấy nói gì nhỉ.

Cộc….cộc…cộc…cộc…Bực mình tôi vùng dậy bước ra cửa nhưng không mở , tôi hỏi vọng ra :

– Ai đấy , biết mấy giờ rồi không…??

Bên ngoài im bặt , tiếng gõ cửa cũng không còn. Khẽ tiến lại khe hở trên cửa gỗ tôi nhìn ra bên ngoài , trời tối om , chẳng có gì ngoài cửa cả. Hơi lạnh người tôi lùi lại định quay đi thì : Cộc…cộc…tiếng gõ lại vang lên.

Giọng hơi run run tôi hỏi :

– Ai….đấy….đêm hôm..đừng có đùa…Mẹ ơi…lấy con….cái gậy….

Gọi rõ to nhưng mẹ tôi cũng không trả lời cho dù bà rất thính trong giấc ngủ. Có hôm tôi trốn đi chơi đêm mới về mà khi vừa cạch cửa một cái mẹ tôi cũng đã tỉnh giấc bước ra. Vậy mà từ nãy giờ mẹ không ý kiến gì. Tôi quay ngoắt đi tránh xa cái cửa như một bản năng. Nhưng chỉ cần quay lưng lại cánh cửa thì tôi lại càng nghe rõ tiếng gõ hơn. Hình như khi tôi cố chạy xa thì cái cửa lại càng ở gần hơn sau lưng tôi vậy. Quay lại tôi hét lên :

– Địt mẹ mày , ai đấy….!!

Lúc này mới có tiếng nói yếu ớt :

– Cứu chú….cứu chú…..

Tiếng gõ cửa nhỏ dần , tôi nhận ra đó là giọng chú Năm. Không suy nghĩ tôi chạy đến rút then cài cửa mở toang ra. Nằm trước bậc thang sõng soài là một người đàn ông đang đưa tay về phía cửa cố gắng gõ gõ. Chạy xuống tôi vừa gọi vừa lay người :

– Chú Năm , chú Năm phải không….?? Chú Năm…..

Tay tôi bê bết máu , lật người đó lại thì tôi hoảng hồn , cái đầu với cái thân người đó đã không còn dính lấy nhau . Nhìn kỹ tôi nhận ra trên người này là bộ quần áo chú Năm hay mặc. Quá sợ hãi tôi hét lên :

– Á….mẹ ơi….mẹ ơi….

Chân tay tôi lúc đó sợ đến không nhấc lên nổi , cái đầu vẫn úp mặt xuống đất , tôi cố gắng lết xa ra khỏi cái xác. Toàn thân run rẩy tôi vẫn cố gọi mẹ trong vô vọng. Tôi nhìn xuống cổ mình thì chẳng thấy cái túi đen đâu nữa. Nó đã biến mất hay rơi ở đâu từ lúc nào. Nuốt nước bọt , trong đầu tôi nghĩ đủ thứ nào là cái xác cụt đầu nằm đây thì nãy ai gõ cửa , cụt đầu sao lại có giọng chú Năm cất lên. Nhìn chằm chằm vào cái xác tôi chỉ sợ bây giờ nó mà động đậy chắc tôi ngất ra đây mất. Và điều tôi đang nghĩ đã trở thành sự thật.

Tôi kinh hãi khi nhìn thấy ở trên bậc lên xuống là cái đầu nãy giờ vẫn úp mặt xuống. Hình như nó đang động đậy , dù rất sợ nhưng không hiểu sao tôi không thể nhắm mắt lại. Đột nhiên , cái đầu từ từ quay ngửa ra , cái đầu máu me ướt sũng cả tóc . Dù có máu nhưng tôi nhận ra đó là khuôn mặt của chú Năm. Đúng là chú Năm thật rồi , chú đã bị giết rồi chặt đứt đầu ngay trước cửa nhà tôi. Chưa dừng lại ở đó , khi tôi cố nhìn vào cái đầu để xác nhận là mình sai thì một điều ghê rợn đang diễn ra. Cái đầu chú Năm bỗng dưng mở trừng mắt nhìn về phía tôi nhoẻn miệng cười kinh dị :

” He…he….he….he….he..”

Tôi gào lên :

– Mẹ…ơi….cô…Muôn…ơi….cứu…con…..

CHAP 19: SỰ BIẾN MẤT CỦA VỢ CHỒNG CÔ MUÔN.

Đang trong cơn sợ hãi tột độ tôi chợt nhận thấy có bàn tay ai đó chạm vào người và khẽ gọi :

– Cò , dậy đi….Hôm nay làm sáng mà giờ vẫn ngủ à…Dậy nhanh..

Mở tròn mắt nhìn lên trần nhà , tôi thở một hơi thật dài vì những điều kinh hoàng vừa xảy ra vẫn chỉ là một giấc mơ. Vẫn là bà mẹ không sợ ma quỷ vừa kéo tôi ra khỏi giấc mơ chết chóc đó. Mẹ thấy tôi chưa tỉnh hẳn bà tiếp tục mắng :

– Lại nằm mơ cái gì nữa hả , từ tối qua đến giờ mày bị làm sao đấy hả con. Ngủ mà chân tay quơ lung tung , mồm nghiến răng ken két. Dậy đi làm đi , hôm qua ăn xong mồm còn bảo mai con chuyển làm sáng phải dậy sớm. Dậy đi nhanh nhanh đi làm , ngủ từ sớm cho đến giờ vẫn còn mơ màng…

Tôi vội bật dậy , đúng là hôm nay tôi chuyển ca làm từ 7h30 sáng đến 2h30 chiều. Nhìn đồng hồ chỉ còn có 20′ nữa tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt rồi thay cái quần dài chào mẹ tôi phóng xe đi mất. Trên đường đi làm tôi nghĩ lại giấc mơ đêm qua , một giấc mơ như thật , giấc mơ rõ nét đến từng chi tiết…Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi lại mơ một giấc mơ đáng sợ như thế. Có khi nào tôi bị ma ám thật không , nhưng tôi vẫn cố trấn an mình với lý do các cụ thường nói :

” Ngày nghĩ gì nhiều thì đêm sẽ nằm mộng điều đó. ”

Có lẽ câu chuyện đầy kinh dị của Vân đã ám ảnh tâm trí của tôi để rồi khi ngủ tôi nằm mơ đến những chuyện hồn ma bóng quế , ma quỷ chặt đầu đầy máu me. Nhưng có một điều tôi không thể tự lừa dối mình đó là chỉ trong một buổi tối tôi nằm mơ hai giấc mơ giống hệt nhau. Trong giấc mơ buổi tối tôi thấy cô Muôn bị chết bởi một chiếc xe cán nát người. Còn giấc mơ sau đó tôi thấy chú Muôn bị chặt cụt đầu ngay trước cửa nhà. Không lẽ đó là điềm dữ , vừa đi xe vừa suy nghĩ tôi giật mình khi nhìn thấy trước mặt là một cái oto đang lấn làn xin vượt đi ngược chiều , chiếc oto đang bấm còi inh ỏi. Vội lách vào lề đường tôi kịp định thần khi may mắn làm sao tôi không bị tai nạn. Chậm một chút nữa thôi thì người bị xe cán nát người trong mơ sẽ là tôi chứ không phải cô Muôn nữa rồi.

Chiếc xe phóng vù qua như một lời cảnh báo , hình như tôi đã bước một chân qua khỏi vạch an toàn. Lấy lại bình tĩnh tôi quay ra chửi đổng mặc dù chiếc xe âm hồn kia đã mất hút từ bao giờ :

– Địt tổ mày , đâm vào đâu chết cả họ nhà mày đi…

Chửi cho nó xả bực thôi chứ nó mà đâm vào đâu chết thật thì tôi lại mừng quá. Tất nhiên đến chỗ làm tôi muộn mất 5′ , lăn tay xong ông ca trưởng nhìn tôi hỏi :

– Mặt mày sao u ám thế cháu , mất ngủ hay sao mà mặt mũi thất sắc thế kia. Có bao giờ đi làm muộn đâu mà hôm nay lại đến trễ thế.

Tôi cười trừ , gãi gãi đầu bảo :

– Tại cháu quên không đặt báo thức chú ạ…

Nói xong tôi chạy vội đi thay quần áo đổi ca cho một ông anh chắc đang bực vì hôm nay bị thay ca muộn. Chưa bao giờ đi làm tôi lại chỉ muốn về nhà ngay như bây giờ. Tôi muốn chạy sang nhà chú Năm ngay để kể cho cô chú hai giấc mơ ám ảnh ngày hôm qua. Càng nóng ruột hơn khi tôi gọi điện chú Năm không bắt máy. Cả buổi sáng hôm đó tôi như ngồi trên đống lửa , đứng ngồi không yên , cứ thấp tha thấp thỏm. Cơm ăn còn không ngon , tôi không tin vào mơ mộng , nhưng có những thứ nghe kể về truyện giải mộng khiến tôi nửa ngờ nửa tin.

Không phải tự nhiên một thằng chẳng bao giờ mơ đến ma quỷ như tôi lại mơ liền một lúc hai giấc mơ đáng sợ. Chắc chắn nó phải có điềm gì đó hoặc tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tại sao chú Năm lại không nghe điện thoại.

2h30 chiều , khi xe oto vừa chở nhân viên làm ca chiều đến là tôi bỏ lên phòng thay đồ thay quần áo chạy xuống lăn tay , chỉ kịp ới lại với chú ca trưởng :

– Nhà cháu có việc gấp , nãy gặp anh B trên phòng thay đồ cháu bàn giao hết rồi. Cho cháu về sớm mấy phút…

Ca trưởng chưa kịp gật đầu tôi đã chạy ra bãi lấy xe phóng mất. Về đến nhà vừa đúng 3h , mẹ tôi đã đi làm nên giờ này nhà không có ai. Cho xe vào nhà tôi đóng cửa chạy sang ngõ nhà chú Năm luôn. Cổng không khoá , nhưng nhà đóng cửa im ỉm. Con chó chạy ra mừng tôi nhưng tuyệt nhiên không sủa tiếng nào. Căn nhà rộng rãi không một tiếng động , chẳng biết cô Muôn với chú Năm có nhà hay không..?? Tôi gọi to nhưng không ai trả lời , gió thổi nhè nhẹ lay động tiếng lá của giàn gấc trước cửa , tôi ngồi xuống nơi bộ bàn ghế đá nghĩ bụng :

– Sao thấy bảo hẹn 3 hôm nữa mới đi cơ mà. Hôm nay sao lại không có ai ở nhà nhỉ….?!

Sờ vào ấm trà để ở trên bàn , nước vẫn còn hơi ấm. Chú Năm cũng hay có thói quen ăn cơm xong ra đây ngồi nhâm nhi chén trà , có hai cái chén còn vương lại vài giọt trà nơi đáy chén. Chẳng lẽ hai cô chú vừa có khách , nhìn ấm trà tôi thở phào vì giấc mơ đêm qua chỉ là điều vớ vẩn. Ông chú tôi vẫn chè cháo bình thường không có vấn đề gì xảy ra cả. Mà tôi cũng lo quá thật , giả dụ có chuyện gì thì cả cái xóm này đã đồn ầm lên rồi , đâu có im lìm như tàu chìm thế này được.

Ngồi nghỉ một lúc cho mát tôi ngắm giàn gấc của chú Năm , quả thật lâu nay sang đây suốt mà tôi không chú ý. Cái gốc Gấc to tầm một người ôm không hết , vỏ thân xù xì có những hốc nhỏ nhìn cổ kính vô cùng. Có lần tôi nghe đâu chú Năm nói :

– Cây gấc này đánh từ trên núi xuống , mất bao nhiêu công sức mới đem về được đến đây.

Tôi chỉ nhớ thế chứ tuổi của nó bao nhiêu thì tôi chịu. Giàn gấc này mà đến mùa quả chín nhìn đẹp lắm , quả không to nhưng tròn đều và chín thì đỏ rực cả khu vực bộ bàn ghế đá. Ngắm cảnh một lúc mà chẳng thấy ai về , tôi xoa xoa đầu con chó nhà chú Năm rồi ra về. Con chó vẫy đuôi , sang đây suốt nó cũng coi tôi như người nhà. Bước ra khỏi cổng tôi giật nảy người :

– Gâu…Gâu…Gâu…

Mẹ sư con chó , nãy vào nhà thì nó không sủa. Giờ tôi vừa bước ra khỏi cổng quay lưng đi thì nó sủa ba tiếng như đuổi khách vậy. Tôi giơ tay doạ doạ đấm nó nhưng nó vẫn đứng yên đó hướng mắt về phía tôi nhìn chăm chăm. Tôi trở về nhà nằm suy nghĩ không biết cô Muôn với chú Năm đi đâu tầm này. Nghĩ bụng thôi kệ , chiều sang thể nào họ cũng về. 5h chiều hôm đó mẹ tôi đi làm về , hôm nay mẹ không phải tăng ca. Thấy mẹ về trên tay là đồ ăn mà mẹ vừa qua chợ mua về , tôi chào mẹ rồi tót đi luôn. Chỉ kịp nghe mẹ mắng :

– Không ở nhà phụ mẹ nấu cơm còn đi đâu…?? Mày giỏi đi nhỉ…??

Tôi quay lại vừa chạy vừa nói :

– Con sang nhà chú Năm một tẹo rồi về ngay.

Sang đến nơi vẫn là khung cảnh buổi chiều , nhìn bên ngoài là đủ biết không có ai ở nhà rồi. Chỉ có mỗi con chó đang nằm trước hiên , nhà vẫn đóng kín cửa , không một tiếng động. Vừa hay có bà hàng xóm của chú Năm cũng đi chợ về , tôi liền hỏi :

– Bà ơi , bà có nhìn thấy cô chú cháu đi đâu không…??

Bà hàng xóm nhìn tôi trả lời :

– Không , bà không biết…Từ sáng đến giờ thấy mở cửa mỗi lần. Sau đó chẳng thấy động tĩnh gì cả. Mà chắc hai vợ chồng lại đi công việc ấy mà.

Tôi gật đầu cảm ơn bà hàng xóm , hỏi vậy thôi chứ hành tung của cô chú tôi đến người thân còn chẳng biết nữa là người ngoài. Nhưng lần này cả hai biến mất một cách không rõ nguyên nhân khiến tôi bỗng cảm thấy lo lắng. Xâu chuỗi lại sự việc tôi thấy quả thật không ổn chút nào. Từ hôm gặp Vân lần cuối , cô Muôn đưa cho tôi cái túi đen có mùi thơm dễ chịu sau đó tôi về nhà mơ thấy ác mộng , cho đến nay đã là ba hôm nhà chú Năm đóng cửa không một ai ra vào , ba hôm nay ngày nào tôi cũng sang tìm cô chú nhưng kết quả vẫn là chẳng tìm thấy ai. Chỉ có con chó vẫn nằm ở hiên , và tôi vẫn cho nó ăn như thường lệ mỗi khi cô chú ấy đi có việc.

Con chó cũng là một lý do tôi cảm thấy lần mất tích này của hai người có điều gì đó không bình thường. Tại sao tôi lại nói vậy bởi vì , lần nào đi đâu xa vài ngày chú Năm cũng sẽ gọi tôi nhờ tôi cho con chó ăn mỗi ngày. Lần này tôi gọi chú Năm còn không nghe máy , mà sang nhà cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Mà đã ba ngày nếu như có chuyện gì thì cũng phải có thông báo về nhà lỡ như có chuyện xấu nhất xảy ra rồi chứ. Càng nghĩ càng rối , người không thấy đâu nhưng cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không..??

Cứ như thế cho đến ngày thứ 10 , hôm đó tôi được nghỉ làm , buổi sáng tôi vẫn ngó qua nhà chú Năm như thường lệ , buổi trưa sang cho chó ăn cơm. Vẫn thế , vẫn là ngôi nhà đóng cửa im ỉm. Cho đến 6h tối hôm đó , đang đổ cơm cá vào bát của con chó thì bỗng nhiên nó bỏ ăn chạy ra ngoài cổng sủa inh ỏi. Tôi vội chạy ra xem thì con chó vừa sủa vừa vẫy đuôi , chú Năm mở cổng bước vào. Nhìn tôi chú Năm cười cười rồi hỏi :

– Vẫn cho chó của chú ăn đều đấy chứ…??

Tôi gắt nhẹ :

– Ngày nào cũng hai bữa đều như vắt chanh….Mà chú đi đâu giờ mới về thế..?? Cô Muôn đâu ạ…??

Chú Năm không vội trả lời , chú đưa tôi chìa khoá mở cửa nhà. Vừa mở cửa ra một luồng khí lạnh trong nhà toả ra khiến tôi lạnh cóng. Chú Năm bước vào nhà bật đèn , giờ tôi mới nhìn thấy khuôn mặt hốc hác lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt chú Năm. Nhìn chú gầy hẳn hơn trước , mặc dù mới chỉ có 10 ngày. Đặt cái balo cũ mà chú giữ lại từ hồi đi bộ đội về xuống ghế , chú năm ngồi phịch sang ghế bên cạnh thở phù một cái rõ mạnh.

Im lặng 5 phút , chú Năm châm điếu thuốc rồi nhìn tôi nói :

– Nãy cháu hỏi chú đi đâu phải không…Còn nhớ chuyện của cô bé tên Vân chứ…??

Tôi liền đáp :

– Tất nhiên là cháu nhớ rồi , mà cô Muôn đâu ạ…

Nhắc tới cô Muôn chú Năm hơi nhéo đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi , nhưng chú lặng im không trả lời. Kéo một hơi dài , chú Năm tiếp :

– Cô Muôn….chưa…về…được..Nhưng mọi chuyện sắp xong rồi. Muốn biết 10 ngày qua chú đi đâu làm gì chứ…??

Điều đó còn phải hỏi , tất nhiên là tôi tò mò muốn biết gần chết rồi. Tôi trả lời :

– Dạ , dạ có…Ngày nào cháu cũng sang đây chỉ mong cô chú về để kể cháu nghe mà. Chú kể đi chú , mai cháu không phải đi làm.

Đồng hồ chỉ 7h tối , trong ngôi nhà chỉ còn hai chú cháu. Chú Năm vẫn lặng yên ngồi đó suy tư lại xem nên bắt đầu kể từ đâu. Còn tôi chăm chú nhìn người đàn ông chuẩn bị kể cho tôi nghe cái kết của câu chuyện Ngải Hài Nhi………

CHAP 20: HỒI KẾT

Người đàn ông trở về với gương mặt mệt mỏi vẫn ngồi đó . Hết điếu thuốc chú Năm đỡ cái balo để sang một bên rồi bảo tôi :

– Thế 10 ngày qua cháu có cảm thấy gì khác thường không..??

Chú Năm hỏi làm tôi chợt giật mình nhớ lại giấc mơ ngay hôm từ nhà chú Năm trở về , tôi nói :

– À đúng rồi có chú ạ , hôm từ đây về nhà tối hôm đó cháu mơ sợ lắm. Hai giấc mơ cùng một sự việc. Cháu.. cháu…thấy cô Muôn bị tai nạn nát cả xác..còn chú thì…bị…..bị…chặt đầu ngay trước cửa nhà cháu. Lúc đấy không có mẹ gọi dậy chắc cháu cũng sợ mà chết. Giấc mơ như thật ấy…

Chú Năm cũng chăm chú nghe tôi kể , dưới ánh đèn sáng chú Năm móc ra một cái túi đen nhìn rất giống cái túi mà cô Muôn đeo cho tôi. Chú Năm hỏi :

– Cháu vẫn còn giữ cái túi giống như này chứ.

Tôi đưa tay sờ lên cổ , tất nhiên tôi vẫn đang đeo nó. Tôi móc cái túi đen từ trong áo ra gật đầu với chú Năm :

– Lúc nào cháu cũng đeo , chỉ duy nhất một lần đi tắm cháu quên tháo ra mất một lúc nhưng lại vội vàng đeo vào ngay.

Nhưng kỳ lạ thay cái túi đen giờ không còn phát ra mùi thơm như lúc ban đầu nữa. Cái vật cứng cứng mà tôi đoán đó là rễ cây hay thảo dược cũng chẳng còn. Bên trong chỉ còn sạn sạn như cát , không đúng hơn kiểu bụi tro . Chú Năm khẽ thở dài một cái :

– Đúng là thanh niên mau quên , may sao lúc đó không xảy ra chuyện gì. Cháu đặt cái túi xuống đây , lát nữa chú sẽ giải thích cho cháu cái túi có tác dụng gì. Giờ đi pha một ấm trà đi , câu chuyện sẽ khá dài đấy thanh niên hay quên ạ…

Tôi bật dậy lấy nước cho vào bình siêu tốc , rửa bộ ấm chén bằng đá màu đen bóng , tráng trà rồi nhẹ nhàng đổ nước vào ấm tôi bê ra bàn đặt xuống . Nhìn chú Năm tôi tò mò :

– Chú kể được không chú. Cháu muốn nghe lắm rồi.

Căn nhà lúc này đã được chú Năm đóng hết các cửa , đèn điện cũng đã tắt bớt . Không khí trong phòng trở nên im ắng , chú Năm ngồi đó như đang chờ đợi điều gì. Đột nhiên chú nhìn tôi nói :

– Rồi giờ bắt đầu nhé , chắc cháu đang thắc mắc cô chú đã đi đâu suốt 10 ngày qua phải không..??

Tôi gật đầu :

– Dạ vâng , rồi còn chuyện cô chú mang Vân lên Hoà Bình để giải bùa nữa. Hôm đó cháu tưởng chú hẹn 3 ngày sau mới đi cơ mà.

Chú Năm rót chén trà nhấp một ngụm rồi nói :

– Cứ từ từ đã , mọi chuyện giờ đã kết thúc . Giờ chú sẽ kể lại cho cháu nghe tất cả những việc xảy ra trong mười ngày vừa qua.


………….Sau khi kết thúc buổi nói chuyện ngày hôm đó lúc tôi vừa ra về thì cô Muôn và chú Năm đã đi đến nhà Vân một cách không ai biết. Hai người họ muốn tận măt chứng kiến ngôi nhà ma quỷ thật sự nó như thế nào. Chú Năm giờ đây kể lại với tôi vẫn không khỏi bàng hoàng :

– Đó là một ngôi nhà chết chóc , với người bình thường cũng sẽ cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ ngôi nhà. Còn với người như cô Muôn , ngay khi nhìn vào ngôi nhà cô Muôn đã bị chảy máu mắt. Ngôi nhà đó chứa quá nhiều oan nghiệt , sự tức tưởi , ai oán . Lúc đó chú chỉ cảm nhận được rằng mình phải rời khỏi đó ngay. Nhưng cô Muôn vẫn đứng nhìn chằm chằm vào nó miệng chỉ nói một từ : ” Máu.”

Nuốt nước bọt tôi không bỏ sót một chữ , theo chú Năm kể nhìn cô Muôn đứng bất động hướng về phía căn nhà đến chú Năm cũng còn thấy sợ. Khi cô Muôn bị chảy máu mắt chú Năm đã phải lôi cô đi không để cô tiếp tục nhìn vào đó nữa. Lúc lên xe cô Muôn nói :

– Không được về nhà , không được nghe điện thoại . Tuy chưa rõ ràng nhưng em dám chắc em và nó đã nhìn thấy nhau.

Lau giọt máu đang chảy xuống từ bên mắt trái của cô Muôn chú Năm lưỡng lự :

– Vậy còn chuyện giải ngải thì sao…??

Cô Muôn trả lời :

– Anh yên tâm , ba ngày nữa sẽ có người đưa cháu Vân lên đến Hoà Bình. Em đã có dự liệu từ trước , mình không thể tiếp xúc với cô bé ở bên ngoài được. Rất nguy hiểm , hiện tại người phụ nữ đưa cô bé đến nhà chúng ta hai lần vừa rồi nếu không nhanh chóng giải ngải thì người đó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thời gian gấp rút lắm rồi, hai vợ chồng mình phải đến gặp bố em ngay trong ngày mai .

Vậy là ngay trong tối hôm đấy cô Muôn với chú Năm đã không trở về nhà mà đi thẳng vào trong Hoà Bình gặp thầy giải ngải cũng là bố của cô Muôn. Chú Năm kể :

– Tối hôm đó chú phải lái xe đến nửa đêm để đưa cô Muôn vào tận trong bản. Đường xá thì đồi núi sâu hun hút , chú không dám đi nhanh nhưng cô Muôn cứ trừng mắt nói nào là nhanh lên , Nó sẽ bám theo mất….Chú cảm giác cô mày đang cố gắng chống trọi lại một thứ gì rất nguy hiểm. Chưa bao giờ cô Muôn lại tỏ ra lo lắng như vậy.

Đồng hồ chỉ 23h32′ cũng là lúc cô chú đi được vào nhà thầy A Cố . Cái tên A Cố là người sống ở bản Mường A Táo gọi thầy theo cách gọi của dân bản địa. Trên này người ta gọi là thầy Mo A Cố , thầy Mo ám chỉ những người làm bùa phép , điều khiển âm binh. Mo A Cố năm nay cũng đã gần 100 tuổi , người thì nói Mo năm nay 90 người nói 97 , người thì lại bảo đã hơn 100 tuổi. Chẳng ai biết tuổi thật của Mo A Cố là bao nhiêu. Họ chỉ biết từ hồi ông bà họ còn là thanh niên thì đã truyền tai nhau về cái thứ gọi là Bùa Yêu từ Mo A Cố. Dân làng cũng truyền tai nhau mỗi khi cô Muôn dẫn người dưới xuôi lên những câu quen thuộc :

– Lại có người lên đây giải quyết ân oán dưới kia đây mà.

Hay khi họ gặp những người mặt mũi xám xịt , cơ thể yếu đuối :

– Mo Cố mà không giải được thì chỉ có chết.

Nói như vậy để các bạn hiểu từ luyện Ngải đến giải Bùa danh tiếng của mo A Cố đã lan truyền ngay trong những câu chuyện thường ngày của người dân nơi đây. Quay trở lại với chú Năm , sau khi chú Năm đỡ cô Muôn đến gần cửa chưa kịp gọi thì thầy mo cũng là bố vợ của chú Năm đã ở đó đợi sẵn từ lúc nào. Đưa cô Muôn vào trong cũng là lúc cô Muôn đổ gục xuống đất. Thầy mo như đã chuẩn bị từ trước , ông lấy bát nước màu vàng nhạt đặt sẵn trên bàn nói với chú Năm :

– Mày đỡ vợ ngồi lên đây rồi cho nó uống cái này vào. Ngủ một giấc sẽ tỉnh lại thôi. Có chuyện gì , xác chưa vào đến nhà mà hồn đã gõ cửa thế này. Không tự nhiên mà con Muôn nó lại bị át mất phần hồn đâu.

Chú Năm sau khi cho cô Muôn uống thứ nước vàng vàng ấy xong thì đặt cô nằm trên chiếc giường tre . Tiếp đó chú ra cạnh bếp lừa đang cháy với những tiếng củi khô đang nổ lép bép. Mo A Cố lúc này cũng đang ngồi hút tẩu chờ ông con rể kể về lý do cuộc viếng thăm vào giữa đêm như thế này. Chưa đầy hai tiếng sau cô Muôn tỉnh lại , cô bật dậy bàng hoàng khi hơi mơ hồ quên đi mình đang ở nhà của thầy Mo nổi tiếng nhất bản Mường và cũng là nhà của bố cô. Chợt nhớ lại việc cấp bách cô nhìn sang bên bếp lửa thấy chồng đang nói chuyện với bố. Cô Muôn gượng dậy đi chầm chậm về phía hai người , thầy Mo nhìn cô Muôn lắc đầu :

– Mày thích đi tìm chết thì tự đi. Đến đây làm gì. Không nhớ lời tao dặn à….??

Cô Muôn quỳ xuống van xin :

– Con biết lỗi của con khi tự nghĩ Nó dễ giải quyết . Nhưng con sai rồi , thầy làm ơn giúp con lần này không sẽ có nhiều người khác phải chết. Con lạy thầy…..

Mo A Cố phì phèo cái tẩu , gương mặt gầy ruộc với mái tóc bạc trắng lưa thưa nhìn rõ cả sọ đầu , đôi bàn tay với những chiếc móng dài đến độ cong vút vào trong tất cả lập loè trong ánh lửa cũng đủ khiến chú Năm người đã tiếp xúc với Mo A Cố nhiều lần phải thấy giật mình. Mo A Cố rất ít khi ra ngoài nhưng chỉ cần nhắc đến tên ai ai trong làng cũng phải run sợ. Run sợ vì tài làm bùa ngải là chắc chắn rồi nhưng với những ai đã từng nhìn thấy Mo A Cố thì họ sẽ cảm thấy sợ hãi với gương mặt của thầy Mo hơn.

Mặc kệ cô Muôn vẫn quỳ ở đó chưa dám ngẩng đầu lên. Mo A Cố đứng dậy đi vào một cái phòng được ngăn bởi cánh cửa làm bằng tre nứa mà khi mở ra nó kêu kẽo kẹt gai hết cả người. Lát sau thầy đi ra trên tay cầm một cái hộp vô cùng cũ kỹ , lớp bụi phủ trên đó cũng phải dày đến hàng cm , ngồi xuống thầy mo nói :

– Ngẩng lên đi , tao nghe thằng Năm nói hết rồi. Tiểu Quỷ à…để xem nào…hồi tao theo học Mo A Lý cách đây 50 năm cũng đã nghe qua. Nhưng Ngải này tao chưa từng gặp…

Vừa nói Mo A Cố vừa phủi phủi lớp bụi , ông lấy ra từ trong hộp một quyển sách cũ kỹ , rách rưới , nhàu nát….Nhẹ nhàng dùng những chiếc móng tay dài cong vút mo A Cố cẩn thận lật từng trang giấy với những ký tự loằng ngoằng khó hiểu. Đột nhiên mo A Cố dừng lại ở một trang có vẽ hình một chiếc bình , có cái nắp đậy được tô màu đỏ :

– Đây rồi….Ngải hài nhi hay còn gọi là Tiểu Quỷ theo cách gọi của người Trung Quốc. Dùng một chiếc hũ sứ trắng có nắp bọc vải đỏ. Bên trong là Ngải được luyện từ thai nhi từ 16 – 24 tuần tuổi . Khi luyện phải dùng máu xen lẫn với đất nơi người mẹ bỏ đi đứa con. Ngải luyện thành vẫn có hình dạng thai nhi đặt trong hũ sứ trắng có tro cốt của người mẹ……Cho Ngải ăn mỗi ngày sẽ thực hiện được điều mình mong muốn.

Cô Muôn nhìn thầy chăm chú rồi khẽ hỏi :

– Thầy có giải được không ạ..?? Ngôi nhà mà Ngải đang ở thật sự rất khủng khiếp.

Mo A Cố nhìn cô Muôn rồi nói :

– Người luyện Ngải sẽ có cách giải Ngải. Từ xa xưa Ngải được người luyện ra chỉ với mục đích là giúp người , chữa bệnh. Đó là tôn chỉ của những người luyện Ngải như chúng ta. Tuy nhiên trong thế giới tâm linh cũng vậy , luôn có những thầy mo lạm dụng quyền năng đi ngược lại với tôn chỉ đó , cộng với việc sử dụng Ngải không giống như mục đích ban đầu của chủ sở hữu đã tạo ra những bùa Ngải hại người hiểm độc như thế này.

Uống ngụm nước , mo A Cố khẽ lắc đầu :

– Bất kể là thiện hay ác , khi luyện ngải bắt buộc phải dùng đến những yếu tố mang sức mạnh âm binh , ma quỷ giúp đỡ. Bản chất của ma quỷ vốn dĩ là hại người , chính vì vậy một khi chủ sở hữu sử dụng nó vào mục đích xấu thì phần Ác trong Ngải càng tăng , nó sẽ tăng dữ dội hơn khi càng giết hại được nhiều người. Rồi sẽ đến lúc Ngải sẽ trở thành chủ thao túng luôn hành động của người sở hữu.

Tất cả im lặng nghe thầy Mo giải thích :

– Theo như hai đứa kể thì con Quỷ con đó đã hại chết rất nhiều người. Và bây giờ việc nó đang điều khiển chủ là rõ ràng. Ta không thể nói trước được điều gì…Khi một thầy Mo giải Ngải sẽ dùng pháp lực của mình áp chế sức mạnh của Ngải với điều kiện pháp lực của người giải phải mạnh hơn người yểm. Bằng không chính bản thân người giải sẽ bị phản ngược lại mà chết. Loại bùa Ngải sử dụng bào thai là một trong những thứ độc địa , đáng sợ nhất. Kẻ luyện ra thứ này nhất định cũng phải là một người có pháp lực mạnh mẽ , am hiểu bùa chú huyễn thuật. Khi giải ngải nhất định hai người liên quan sẽ phải đối nghịch với nhau. Chà…chà….sống hơn 100 năm nay đây là lần đầu ta cảm thấy hồi hộp đến như vậy. Phải chi thầy A Lý vẫn còn sống….

Cô Muôn lặp lại câu hỏi :

– Thưa thầy , vậy có cách nào hoá giải không ạ..?

Vừa hẩy nốt phần củi đang cháy vào trong bếp lửa , mo A Cố trả lời :

– Có cách….Nhưng thành công hay không ta không thể nói trước. Nếu thất bại thì hai đứa tự hiểu sẽ có kết cục như thế nào rồi đấy….

Trầm ngâm một lúc , mo A Cố thở dài như vừa trút bỏ được suy nghĩ . Ông nói :

– Hai ngày nữa cô gái ấy sẽ đến đây phải không ? Ngay ngày mai hai đứa phải đi chuẩn bị cho ta một số thứ .

Nói đoạn Mo A Cố rì rầm nói vào tai cô Muôn những lời bằng thứ tiếng dân tộc. Lúc đó đã là gần 4h sáng , vợ chồng cô Muôn đi nằm nhưng không tài nào ngủ được. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ sau khi nghe Mo A Cố phần nào giải đáp về thứ bùa Ma Quỷ. Về phần mo A Cố , ông vẫn ngồi bên bếp lửa đăm chiêu , khi gà vừa gáy tiếng thứ nhất ông đứng bật dậy. Chú Năm thấy ông đi ra sau khu vườn trồng khá nhiều cây dạng thảo mộc , trời tờ mờ sáng chú Năm không nhìn rõ Mo A Cố đang hì hục đào cái gì. Chỉ biết sáng hôm sau , Mo A Cố bê một vật gì đó được phủ một tấm vải đen đặt vào một cái hòm đóng kín. Trên cái hòm chỉ có duy nhất một cái lỗ hình tròn không hiểu để làm gì.

Vợ chồng cô Muôn cũng không dám hỏi chỉ lặng lẽ đi sâu vào trong bản , nơi mà mỗi ngôi nhà cách nhau đến hàng cây số để tìm những thứ mà Mo A Cố dặn dò. Hai người họ đi đến tờ mờ tối mới trở về. Bước vào nhà họ thấy Mo A Cố đang ngồi giữa nhà với cái hòm bí ẩn phía trước , cô Muôn ngăn cho chú Năm không được phát ra tiếng động. Cả hai chôn chân nhìn mo A Cố cầm con dao sắc lẹm cứa máu từ lòng bàn tay mình nhỏ qua chiếc lỗ trên cái hòm. Không khí trong căn nhà chao đảo , cảm giác một áp lực lớn đang dần bóp chặt tim của những người đang chứng kiến.

Áp lực đó chỉ dừng lại khi những giọt máu từ lòng bàn tay mo A Cố ngừng chảy. Trùm một tấm vải đỏ che cái lỗ lại , Mo A Cố xoa một thứ bột gì đó màu đen vào lòng bàn tay , mồm lẩm nhẩm thần chú. Tất cả trở lại bình thường , quay ra phía cửa Mo A Cố nhìn vợ chồng cô Muôn hỏi :

– Có tìm được những thứ ta bảo không…??

Cô Muôn chỉ dám gật đầu không cất lên lời. Mo A Cố tiếp tục :

– Mang nó ra vườn sau nhà , thả ở đó không cho ăn uống gì.

Cô Muôn vội vàng làm theo lời bố , chú Năm vẫn đứng đó nhìn chăm chăm , bất chợt chú giật mình bởi giọng nói như thét của Mo A Cố :

– Đừng nhìn như thế , mày muốn chết à…??

Như bừng tỉnh chú Năm vội chạy theo cô Muôn. 12h đêm hôm đó , mo A Cố rải muối trắng thành vòng tròn , chính giữa là ông và cái hòm kỳ quái. Ông đuổi vợ chồng cô Muôn vào gian trong :

– Đừng để phát ra tiếng động.

Cả hai đứng nép sau cánh cửa tre nhòm qua khe hở không dám thở mạnh. Ban đêm không khí tĩnh mịch , dưới ánh đèn dầu lập loè , chỉ có tiếng chuông , tiếng lẩm bẩm niệm những câu vô cùng khó hiểu của Mo A Cố , bỗng nhiên trong cái hòm có tiếng lộc cộc , càng lúc cái hòm càng rung động mạnh , như thể bên trong có vật gi đó muốn thoát ra ngoài. Mo A Cố càng lúc lẩm nhẩm càng nhanh , cái hòm càng chuyển động dữ dội.

” Chát…Chát…Chát..”

Tiếng chiếc roi da bọc vải đỏ cũ sờn đã được nhúng qua một thứ nước gì đó liên tục quất thẳng vào chiếc hòm. Cái tĩnh mịch đêm khuya khiến con người có thể nghe thấy từng chuyển động nhỏ của lá cây ngoài vườn.

Và giờ vợ chồng cô Muôn đang nghe rõ từ trong cái hòm phát ra những tiếng rên rỉ , những tiếng rít , những tiếng kèn kẹt như bên trong có người cầm mảnh sành cứa vào thành hòm , một loại âm thanh ai nghe cũng phải nổi da gà. Mo A Cố Vẫn chưa dừng lại , ông vẫn liên tục cầm roi quất mạnh vào cái hòm. Cho đến lúc những âm thanh kỳ lạ biến mất , cái hòm cũng không còn động đậy nữa , nhưng ở đáy hòm rỉ ra một thứ nước sền sệt như máu nhưng có màu đen. Lúc này ngọn roi da trên tay Mo A Cố mới dừng lại.

Dán bốn lá bùa màu vàng có những ký tự loằng ngoằng vào bốn phía cái hòm, mo A Cố khẽ lật tấm vải đỏ che cái lỗ trên hòm ra. Tấm vải vừa mở ra từ trong cái hòm xuất hiện một làn sương trắng bay lên rồi tan biến ngay lúc đó. Mo A Cố dùng tay gõ vào cái thùng ba tiếng :

” Cộc…Cộc…Cộc…”

Sau đó ông lại tiếp tục cảnh tượng lúc ban ngày đó là cầm dao rạch một đường sâu vào lòng bàn tay còn lại. Máu tiếp tục chảy vào cái lỗ nhỏ trên chiếc hòm. Lần này máu chảy nhiều hơn , lâu hơn. Có lúc chú Năm cảm thấy không ổn vì mo A Cố đang bị mất rất nhiều máu. Cô Muôn nhận thấy vội ghì chặt chú Năm lại. Một lát sau máu từ lòng bàn tay Mo A Cố ngừng chảy.

Đôi bàn tay thầy mo khẽ đưa lên run run , ông che tấm vải đỏ lại. Thứ bột đen đó lại tiếp tục được xoa vào tay , lần này không thấy ông niệm chú nữa. Ông vẫy tay ra hiệu cho hai vợ chồng cô Muôn đi ra , hai người tiến lại gần ông nói :

– Chuyển cái hòm này vào gần đầu giường của ta.

Chỉ sau một ngày một đêm , mo A Cố dường như già đi chục tuổi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông nhiều lên trông thấy , ông ngồi ở đó với mái tóc bạc lưa thưa ướt đẫm mồ hôi , đôi bàn tay của ông vẫn chưa ngừng run rẩy. Máu không chảy nhưng còn đó là những ngón tay gầy ruộc chỉ còn da và xương. Đưa tay lên lau mồ hôi cho bố vợ , chú Năm nhận ra những sợi tóc bạc của ông đang rụng dần dính vào tay của mình.

Câu chuyện của chú Năm mới kể được phần đầu tiên nhưng khiến tôi vô cùng tò mò. Rót cho chú chén trà tôi hỏi :

– Liệu thầy mo đó có giải được ngải không ạ ?

Chú Năm nhấp chén nước rồi khẽ giơ tay :

– Im lặng nghe tiếp đi , cái gì cũng phải có căn nguyên của nó. Lúc nhìn chú cũng thắc mắc như vậy nhưng tuyệt nhiên không dám hỏi.

Câu chuyện được tiếp tục , tiếp ngày sau đó nữa vào 12h trưa và 12h đêm mo A Cố vẫn cắt máu nhỏ vào trong cái hòm , chỉ có điều những lần sau này không còn khó khăn như trước. Mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng , chỉ sau ba nén nhang mọi việc kết thúc. Và rồi cái ngày mà Vân đặt chân lên bản cũng đến , đó là buổi sáng ngày 15 . Một cô gái được đệ tử của Mo A Cố đón từ tận ngoài bản bước vào làng khiến những người dân ở đó ai cũng phải kiêng dè lùi lại mỗi khi cô đi đến gần. Hình như người dân tộc ít nhiều ai ai cũng có một chút cảm nhận về bùa ngải. Vân bước vào làng với trang phục áo sơ mi trắng , quần bò sơ vin lịch sự , mái tóc dài đen nhánh xoã ngang lưng , gương mặt thanh tú nhưng người dân trong bản đều nhìn cô với ánh mắt dè chừng. Không có lẽ họ dè chừng với cái balo mà cô đang đeo trên vai.

Vợ chồng cô Muôn không được xuất hiện khi đón Vân. Mọi việc vẫn xảy ra bình thường chỉ đến khi đệ tử dẫn đường của Mo A Cố đưa Vân đến trước cửa nhà thầy mo. Bỗng nhiên Vân khựng lại , người phụ nữ đi cùng Vân lúc đó chính là dì Phượng cũng không khỏi kinh hãi khi đột nhiên mắt Vân chuyển thành màu đỏ. Vân đưa tay bóp cổ dì Phượng nhưng bị người đệ tử của thầy Mo tạt một thứ nước màu đỏ sậm có mùi khá nồng và tanh vào mặt. Vân gục xuống đất giãy dụa , lúc này cô Muôn và chú Năm từ trong nhà chạy ra. Họ dùng những sợi dây thừng đỏ như đã được nhuộm qua máu trói chặt Vân lại. Vân gào thét , cô rú lên những tiếng hãi hùng.

Dì Phượng đau đớn nhìn cháu gái bị mọi người trói lại . Phải rất khó khăn họ mới đưa được Vân vào bên trong ngôi nhà của Mo A Cố . Xung quanh căn nhà đã được giăng đủ loại dây có gắn bùa chú chằng chịt , càng tiến vào sâu bên trong Vân càng tỏ ra đau đớn quằn quại . Mắt Vân rỉ từng giọt máu . Cô gào thét :

– Thả tao ra…thả..tao…ra…Tao sẽ giết chết tất cả bọn mày…!!

Vân bị đặt xuống giữa nhà bên trong vòng tròn nơi có bốn bức tượng đồng đen đặt bốn phía , vòng tròn được vẽ bằng máu chó có rải muối trắng bên trên. Mo A Cố ngồi trên bục cao nhìn xuống. Ông lẩm nhẩm đọc những câu chú khiến cái lạnh lùa vào khắp căn phòng , bầu không khí trở nên lạnh lẽo âm u , cô Muôn tiến lại chiếc balo của Vân lấy cái hũ sứ màu trắng bên trong đặt đối diện chậu nước trong vòng tròn , phía bên kia là cái hòm gỗ ký bí. Mặc cho Vân đang giãy dụa đến rách cả da thịt nơi cánh tay bị trói , mo A Cố bước vào vòng tròn tay cầm roi da. Ông rút ra bốn sợi dây màu vàng óng từ bốn bức tượng đồng đen buộc tất cả vào chiếc hũ sứ trắng. Đồng thời mở cái hòm bí ẩn lấy ra một chậu cây có hình dạng thảo mộc , lá dài to bản , xanh rì , ở chính giữa có một bông hoa 5 cánh khá to màu trắng muốt. Đoạn Mo A Cố gật đầu ra hiệu cho cô Muôn đưa vật tế vào trong buổi lễ trừ tà . Đó là một con gà màu trắng , con gà được cô Muôn đi tận vào trong rừng sâu tìm mang về. Ba ngày qua con gà được thả ở vườn Ngải sau nhà không được ăn uống gì. Nhưng hôm nay khi cô Muôn bắt nó để làm vật tế , khi vào vườn cô không khỏi hốt hoảng khi bên dưới những gốc ngải bị đào bới là xác những con rết to bằng ngón tay cái bị mổ chỉ còn nửa thân.

Con gà vào tay mo A Cố như bị yểm bùa , nó nằm im một chỗ không hề cử động. Mọi người bên ngoài đóng kín các cửa , dán bùa , dùng máu chó vẽ những nét nguệch ngoạc lên tất cả các tấm niếp trong ngôi nhà gỗ. Mo A Cố khoác một chiếc áo vàng bắt đầu nghi lễ giải ngải. Lúc này vừa đúng 12h trưa , mọi người ngồi hết sang một bên lo lắng , nhất là dì Phượng nhìn thấy cháu nằm đó đau đớn , giãy dụa dì Phượng không cầm nổi nước mắt. Mo A Cố trừng mắt quát to :

– Trong lúc ta giải Ngải không được ai có hành động gì bất thường. Nhất là người thân , nhắm mắt lại , đừng tin đừng nghe những gì mình nhìn thấy , nghe thấy. Nếu thất bại không chỉ một mà tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị nguyền rủa đến chết.

Mọi người chắp tay đồng thanh ” Dạ” một tiếng. Vân vẫn nằm đó , máu từ mắt , mũi , miệng của cô đang chảy ra thành dòng khắp khuôn mặt. Mo A Cố rửa tay vào chậu nước , ông đốt một lá bùa màu đen thành tro hoà chung với một loại nước được chuẩn bị sẵn trong bát , sau đó ông bóp mồm Vân đổ thẳng vào trong. Mo A Cố ngồi xếp bằng , chính giữa là chậu đồng có chứa nước trong vắt , đối diện là Vân , bên trái chậu nước là hũ sứ trắng đang bị quấn , buộc bởi những sợi dây màu vàng từ bốn bức tượng đồng đen , bên phải là chậu cây thân thảo lá to xanh ngắt với bông hoa năm cánh trắng muốt.

Mo A Cố bắt đầu niệm chú , sau những lời niệm chú là những cơn co giật của cả Vân lẫn chiếc bình. Tiếng niệm chú càng lúc càng nhanh , cả căn nhà như rung chuyển . Mặt nước trong chậu trở nên lay động. Bốn sợi dây buộc vào hũ sứ trắng như bị kéo căng , những lá bùa dán trên đó bay phần phật dù không có gió. Tiếng khóc , tiếng cười của trẻ con vang lên khắp gian phòng :

“He…he…he..Oa….oa…hu….hu…hi…hi..”

Mo A Cố cầm roi da quất mạnh vào cơ thể Vân tạo ra những tiếng chát chúa , miệng ông không ngừng quát :

– Ta trục xuất mi ra khỏi thân xác cô gái này. Tiểu Quỷ chớ có hại người , ác nghiệt của ngươi ngày càng nặng. Ngoan ngoãn theo ta sẽ được siêu thoát.

Sau một câu là chiếc roi da lại được quật xuống. Vân tỏ ra vô cùng đau đớn nhưng miệng cô vẫn nhoẻn cười man dại , đúng hơn chỉ là thân xác của Vân đang bị con Ngải nhập hồn . Nó hướng đôi mắt đầy máu me nhìn mo A Cố :

” Lão…Thầy..mo…đáng…chết…mày…không…giết…được…tao…đâu…he…he…he….”

Căn nhà vọng ra những tiếng nghiến răng kèn kẹt , những tiếng cười lanh lảnh , rồi những tiếng khóc ai oán. Mọi thứ hỗn độn , những người khác nhắm mắt cố gắng chịu đựng bỗng nhiên dì Phượng định lao đến chỗ Vân , nhưng nhanh như cắt chú Năm và cô Muôn đã giữ chặt dì lại , dì Phượng cũng gào thét quằn quại bên ngoài vòng tròn :

– Thả…tôi…ra…Cháu tôi nó đang cầu cứu tôi kìa. Con ơi…Vân…ơi….

Trong mắt dì Phượng nhìn thấy bây giờ là khuôn mặt cô cháu gái đáng thương đang ướt đẫm nước mắt , cố nhìn về phía dì Phượng cất lên những tiếng yếu ớt :

– Dì ơi, cứu con…Con đau quá….Con đau lắm….

Nghi lễ đang dang dở , con Ngải tìm mọi cách để phá hoại mo A Cố. Nó đang khiến dì Phượng nhìn thấy những cảnh tượng thương tâm. Cô Muôn biết nếu để dì Phượng lao vào đó mọi chuyện sẽ hỏng hết. Sẵn những lá bùa lẫn máu chó vẫn còn đó. Cô Muôn nhúng bùa vào máu chó rồi dán vào trán dì Phượng. Ghé sát tai dì Phượng cô Muôn nói :

– Đừng tin những gì nó cho mình thấy , tỉnh lại đi….Tỉnh lại đi….

Lập tức dì Phượng không giãy dụa nữa , dì mở to mắt nhìn thẳng vào Vân. Dì lùi lại kinh hãi , đó không phải khuôn mặt đáng thương , ngây thơ , tội nghiệp mà dì vừa nhìn thấy. Thay vào đó là một khuôn mặt ma quái , máu me be bét đang nhìn dì với cái miệng cười ngoác rộng , gương mặt của một con quỷ đội trong lốt người. Mo A Cố nói :

– Nhắm mắt lại , hiện tại nó không phải là cháu gái , không phải là con người. Nó là một con Quỷ.

Bên ngoài lúc này trời mây đen kéo xám xịt , sấm chớp nổ vang cả một vùng. Gió càng lúc càng mạnh, những ngọn nến trong nhà le lắt theo từng cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm lùa vào trong. Chậu nước càng lúc càng rung động dữ dội. Cơ thể Vân vẫn đang phải chịu những đòn đau đớn từ chiếc roi da quất xuống. Nhưng tuyệt nhiên không có lấy một vết bầm. Nụ cười ma mị của Vân dần biến mất , thay vào đó là gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Mo A Cố vẫn một mực quát lớn :

– Ta trục xuất ngươi ra khỏi thân xác cô gái này. Theo ta ngươi sẽ được yên ổn. Bằng không muôn kiếp không được đầu thai.

Vân gào lên trong đau đớn :

” Bố….ơi…cứu…con…”

Sau đó thân xác của Vân nằm im bất động , như chớp lấy được thời cơ mo A Cố nhanh như cắt lấy tấm vải đỏ dùng che cái lỗ của cái hòm phủ lên chiếc hũ sứ trắng đồng thời ông hét lớn :

– Đưa con bé ra ngoài .

Như chỉ chờ có thế chú Năm cùng cô Muôn lao đến nhấc bổng Vân ra khỏi vòng tròn. Đồng thời đệ tử của thầy mo dùng máu chó xoa lên khắp bàn tay , bàn chân của Vân. Dì Phượng lúc này cũng đỡ lấy Vân lau những giọt máu còn đang chảy nơi mắt , mũi , miệng. May thay cơ thể Vân chỉ bị trầy xước nơi cổ tay , cổ chân vì cố vùng vẫy thoát khỏi những sợi thừng màu đỏ. Vân đang trong tình trạng hôn mê , bất tỉnh.

Sau lời cầu cứu :

” Bố…ơi…cứu..con..”

Gió bỗng nhiên thổi mạnh tắt hết nến , chỉ duy nhất chiếc đèn dầu bên trong vòng tròn vẫn còn đang sáng leo lắt. Đệ tử thầy mo thấy vậy liền chạy lại thắp nến. Tuy nhiên vừa chạy được mấy bước anh ta đột nhiên lăn đùng ra hộc máu. Mo A Cố không kịp ngăn cản , ông quát to :

– Tất cả ngồi im không được động đậy. Kẻ luyện ra con Tiểu Quỷ này đang chống lại chúng ta nhằm giải thoát cho con Nó.

Nói đoạn Mo A Cố lấy dao cắt lòng bàn tay nhỏ máu vào chậu cây thân thảo có hoa trắng , máu nhỏ vào đâu lá cây rung động ở đó. Mo A Cố lẩm nhẩm :

– Ăn máu của ta thì phải giúp ta chống lại kẻ thù. Con của ta thì phải nghe lời ta.

Từ chậu cây thân thảo một làn khói trắng như sương lan toả ra khắp căn phòng. Mo A Cố miệng vẫn niệm chú , nhưng giờ đây ông tỏ rõ sự mệt mỏi , gương mặt ông nhăn lại đầy đau đớn . Bàn tay vẫn rỉ máu , những sợi tóc bạc đang rụng càng lúc càng nhiều. Từ lúc bắt đầu nghi lễ đến nay đã tròn 6 tiếng đồng hồ . Mặc cho mọi việc xung quanh đang rung chuyển , con gà trắng vẫn nằm đó mở mắt nhưng bất động. Đột nhiên mo A Cố thổ huyết , ông chống hai tay xuống dưới đất , máu từ miệng ông phun ra nhuộm đỏ cả chậu nước trước mặt.

Cô Muôn thấy bố bị Ngải nguyền định chạy lại nhưng chú Năm ghì cô xuống. Làn sương trắng bị hút lại bởi chậu cây thân thảo. Mo A Cố vẫn tiếp tục thổ máu tươi. Bỗng nhiên nến trong căn nhà được thắp sáng trở lại. Trong một khắc con gà trắng bị mo A Cố cắt tiết , ông nhỏ máu gà từ chiếc hũ sứ trắng , nhỏ qua chậu nước nhỏ sang đến tận gốc chậu cây thân thảo hoa trắng. Miệng đầy máu mo A Cố vẫn quát lên những tiếng đanh thép :

– Kẻ luyện ra ngươi đã chết , nếu không theo ta thì ngươi sẽ hồn xiêu phách tán. Hãy theo con đường máu bạch kê này nhập vào cây huyết ngải. Ta sẽ giúp ngươi thanh tẩy. Kết thúc rồi…

Chiếc hũ sứ trắng đột nhiên vỡ tan , tro cốt bên trong hũ theo đường máu gà bay sang gốc cây thân thảo. Tro bay đến đâu máu gà bị hút sạch đến đó. Chậu nước ở giữa chiếc hũ và chậu cây ban nãy là màu đỏ từ máu của mo A Cố và máu gà nay chuyển thành màu đen kịt. Thứ duy nhất còn sót lại trong chiếc hũ bể là cái xác thai nhi khô quắt . Mo A Cố nhặt lấy cái xác khô đó ông châm lửa đốt cháy thành tro bụi. Chậu cây thân thảo khẽ đung đưa những chiếc lá tán rộng. Bông hoa màu trắng muốt đang dần dần chuyển thành màu đỏ tươi như máu. Mo A Cố khẽ vuốt nhẹ cánh hoa , ông cất giọng run run :

– Huyết Ngải , từ nay đây sẽ là chỗ ở mới của ngươi. Khi nào cánh hoa trở lại thành màu trắng ngươi sẽ được siêu thoát.

Kết thúc nghi lễ giải Ngải cũng là lúc trời quang mây tạnh , sấm chớp không còn , thay vào đó là tiếng lá vương những giọt nước mưa đang rơi tí tách ngoài vườn sau . Cô Muôn chạy đến đỡ lấy người cha già đang ngồi gục xuống đó với gương mặt trắng bệch cùng làn da nhăn nheo tựa hồ không còn chút thịt , những sợi tóc bạc cuối cùng của ông cũng đã rụng hết. Chú Năm bế bố vợ lên chiếc giường tre để ông ngồi tựa vào đó. Mo A Cố ra hiệu lấy cho ông cái tẩu dài quen thuộc , phì phèo vài hơi ông nhìn cô Muôn nói :

– Chuyện ta đã làm xong giúp con , nhưng việc của con chưa hết….Giải Ngải chỉ để giúp con người thoát khỏi nó. Nhưng bản thân con người có thoát khỏi chính mình hay không….Việc đó còn khó hơn giải Ngải rất nhiều lần…Đưa mọi người về đi..

Cô Muôn sụt sùi nước mắt cảm ơn bố , cô quay lại nhìn Vân lúc này cũng đã tỉnh lại. Cô bé đang nằm trong lòng dì Phượng , mở đôi mắt to tròn , Vân ngơ ngác nhìn xung quanh . Cô thấy cái hũ sứ trắng đã bị vỡ , cô ngước lên nhìn dì Phượng nức nở :

– Nó đi..rồi…Nó..đi…rồi…dì ơi…

Dì Phượng ôm chặt Vân khóc :

– Đúng vậy , từ nay con sẽ không còn nhìn thấy nó nữa…Con được giải thoát rồi…Nào..nào..ngồi dậy đi ra cảm ơn ân nhân đi con..

Vân cùng dì Phượng tiến lại gần chiếc giường tre nơi mo A Cố đang nghỉ ngơi . Dì Phượng mở lời :

– Cảm ơn thầy đã giúp đỡ chúng con. Gia đình con biết ơn thầy lắm lắm. Đội ơn thầy….

Vân cũng cúi đầu lạy mo A Cố , cô không nói lên lời . Dì Phượng nhìn cô Muôn nói :

– Cảm ơn cô đã giúp cháu nó , ơn này gia đình biết trả thế nào đây..??

Cô Muôn nhìn dì Phượng cười :

– Cơ Duyên , người chị nên cảm ơn đó là người phụ nữ đã không ngại nguy hiểm đưa cháu đến gặp tôi. May mắn làm sao chị và người đó lại quen nhau. Bố tôi là một thầy mo luyện ngải chữa bệnh cứu người , người phụ nữ đó cũng có thiện tâm cứu nhân độ thế không ngại xa xôi lên đây tìm thuốc mang về xuôi chữa bệnh cho trẻ em nghèo. Chính vì thế khi chị ấy trình bày với tôi về chuyện của cháu Vân tôi cũng thật lòng muốn giúp đỡ. Chỉ là không ngờ thứ bùa ngải đó lại độc địa đến như vậy. Suýt chút nữa đã hại chết nhiều người..May mà….

Cô Muôn nhìn sang mo A Cố lúc này vẫn đang phì phèo tẩu thuốc. Ông nhìn Vân khẽ lắc đầu :

– Cô gái này vẫn còn chuyện vương vấn.

Vân chợt quay sang nhìn cây Huyết Ngải , đưa tay ra Vân định chạm vào cánh hoa thì chú Năm ngăn lại :

– Đừng chạm vào nó….

Mo A Cố ra hiệu cho chú Năm bảo mọi người về đi. Chú Năm nói :

– Giờ mọi chuyện đã xong xuôi , chị Phượng đưa cháu trở về nhé. Ngôi nhà đó tốt nhất không nên ở nữa. Tuy đã giải được bùa Ngải nhưng những người chết trong ngôi nhà đó cũng góp phần tạo ra những thứ ám ảnh. Chị nên để cháu về nhà chị sẽ tốt hơn.

Dì Phượng gật đầu đồng ý , vì vốn dĩ dì rất muốn Vân dọn về ở cùng mình. Hai dì cháu cúi đầu cảm tạ mọi người rồi từ từ bước ra khỏi căn nhà. Trong lúc nhìn hai người họ rời đi , cô Muôn bất chợt bắt gặp ánh mắt của Vân ngoái lại nhìn chằm chặp vào cây Huyết Ngải. Lá cây Huyết Ngải cũng khẽ rung rinh như muốn nói điều gì đó với Vân. Chú Năm nhẹ nhàng nhấc chậu cây cho vào trong cái hòm , chú cũng phủ tấm vải đỏ lên cái lỗ rồi di chuyển đến đầu giường nơi mo A Cố lúc này đã chìm vào giấc ngủ.

Người đệ tử của thầy mo nằm bất động tưởng như đã chết thì lúc này cũng lồm cồm bò dậy , anh ta ngơ ngác một lúc rồi sau đó cùng cô Muôn thu dọn đồ đạc sau khi kết thúc nghi lễ. Tôi thắc mắc tại sao từ lúc xuất hiện không thấy anh đệ tử đó nói câu nào thì chú Năm mới giải thích đó là vì anh ta bị câm. Mo A Cố nhận anh ta trong một lần vào rừng tìm thuốc. Thấy anh ta không nói được nhưng chăm chỉ , nghe lời nên mang về nhà cho phụ việc hàng ngày.

Vậy là câu chuyện về Ngải Hài Nhi đã kết thúc . Nhờ bố cô Muôn mà Vân đã được giải thoát khỏi bùa chú hiểm độc. Nhưng xâu chuỗi câu chuyện lại tôi chợt nhớ những điều chú Năm kể chỉ mới diễn ra trong khoảng 5 ngày , vậy 5 ngày sau đó chú Năm đã đi đâu. Còn cô Muôn nữa , sao chú Năm lại về có một mình. Tôi định hỏi :

– Thế cô Muôn đi đâu rồi hả chú..??

Nhưng chú Năm giả bộ không nghe thấy gì. Chú Năm nhìn xuống hai cái túi đen nhỏ đặt trên bàn từ đầu rồi nói với tôi :

– Trong này chính là củ của cây Ngải đấy. Nhờ đeo cái này nên cháu mới được an toàn trong những ngày qua sau khi tiếp xúc với Vân. Mỗi người gặp Vân ở đây cô Muôn đều đưa cho mỗi người một cái. Nhưng nó cũng chỉ có tác dụng một thời gian ngắn. Nếu như không giải được Nó thì tất cả chúng ta kể cả cháu đều sẽ bị nó nguyền rủa cho đến chết. Một cái chết đau đớn nhất mà cháu có thể tưởng tượng. Sau này nhớ đừng bao giờ tò mò về chuyện bùa ngải , nó không phải là thứ có thể mang ra để đùa. Cũng sắp 12h đêm rồi cháu về đi không mẹ lại mong. Chắc vài hôm tới chú lại phải đi , cháu nhớ cho con chó ăn nhé….

Nhìn đồng hồ kém 10′ nữa là 12h đêm. Giờ này mà đi qua đoạn ngõ nhà chú Năm nhất là vừa nghe truyện tâm linh xong chắc tôi sợ chết mất. Nhưng không về mà ở đây thì lại càng sợ hơn , thôi thì tôi nín một hơi chạy thẳng một mạch về nhà. Về đến nhà gõ cửa mãi mà mẹ không chịu mở , tôi đứng bên ngoài run như cầy sấy. Khoảng 5′ sau mẹ tôi mở cửa cho tôi vào nhà vừa đúng 12h đêm. Mẹ tôi mắng :

– Sao mày không giỏi đi nữa đi , còn biết vác xác về cơ đấy. Đi từ đầu giờ tối đến bây giờ…

Tôi vâng dạ rồi chạy tọt vào phòng , nằm miên man tôi tự hỏi :

– Không biết sau khi từ Hoà Bình về Vân đang làm gì nhỉ..?? Chắc có lẽ sau này Vân không quay lại nhà cô Muôn nữa đâu…??

Nghĩ vu vơ tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào , đêm hôm đó tôi có một giấc mơ nhẹ nhàng . Chắc có lẽ do nghĩ về Vân nhiều quá hay sao mà tôi mơ thấy cô ấy. Trong mơ tôi thấy Vân không còn là cô gái với đôi mắt lạnh băng , vô hồn trống rỗng nữa. Thay vào đó là một dáng vẻ hồn nhiên , đôi mắt lấp lánh đang cười một nụ cười rạng rỡ. Nhưng có một điều tôi càng tiến lại gần thì Vân càng rời xa.

NGẢI HÀI NHI – PHẦN CUỐI

Người phụ nữ bước tới gần cổng ngó nghiêng nhưng không dám cất tiếng gọi. Bởi lẽ bình thường khi cô chú tôi ở nhà cổng nhà luôn mở. Hoặc đơn giản hơn những vị khách đến đây đều đã có lịch hẹn từ trước. Đoán chắc người này đến tìm cô chú tôi mà không hề biết họ đều đã đi vắng. Thấy điệu bộ lúng túng của bà ấy tôi vỗ vỗ nhẹ vào đầu con chó đang hùng hục ăn vì đói rồi tiến về phía cổng hỏi :

– Cô đến tìm cô chú Muôn Năm phải không ạ..??

Người phụ nữ cũng nhận ra tôi mặc dù chưa nói chuyện lần nào. Cũng phải thôi hai lần trước đưa Vân đến đây lần nào tôi chẳng ngồi bên trong chờ hóng hớt. Bà ấy nói với giọng lúng túng :

– Không…không…à mà…nhà không có ai…hả cháu..??

Mình đang hỏi thì bà ấy lại hỏi ngược lại , tôi trả lời :

– Không có ai đâu cô ạ..Cô Muôn thì đi từ đợt đó chưa thấy về. Chú Năm chắc mới đi đâu sáng nay. Hay cô cứ vào nhà để cháu gọi điện xem chú ấy đi đâu..?

Nghe thấy thế bà ấy vội xua tay :

– Thôi không…không…cần đâu…Không cần gọi đâu…Cảm ơn cháu nhé..

Như có điều gì khó nói nhưng tôi cũng không muốn quan tâm sâu. Cái tôi định hỏi bây giờ là cái khác cơ. Nhưng tôi nghe loáng thoáng bà ấy lẩm bẩm gì đó :

– Sao lại trùng hợp không ai ở nhà lúc này…

Tôi gọi bà ấy :

– À cô ơi..cô gái tên Vân lần trước đi với cô đâu ạ. Giờ Vân có khoẻ không cô…Cháu thấy bảo việc của Vân được giải quyết xong rồi.

Nghe đến đây bà ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Chắc có lẽ bà ấy không nghĩ được rằng đến chuyện giải Ngải này mà tôi cũng được biết. Cũng đúng, cô chú tôi làm việc trước nay vô cùng kín kẽ. Nếu không phải lần này tình cờ nghe được câu chuyện ma quỷ , bùa ngải đáng sợ kia thì làm sao tôi có thể nghĩ ra việc cô chú tôi lại ” thần thông- quảng đại” như vậy. Tôi vẫn đứng đó chờ câu trả lời nhưng người phụ nữ đó hình như không muốn nói cho tôi biết. Hoặc có khi bà ấy không muốn tôi làm phiền đến Vân, một cô gái vừa trải qua những nỗi đau tận cùng của con người nay mới thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian. Tuy nhiên bà ấy không trả lời thì tôi càng thấy bực , ít ra không muốn nói thì cũng phải có lý do hay cùng lắm là câu : ” Cô không biết”. Đằng này…tôi chạy ra cổng đến sát gần bà ấy hỏi tiếp :

– Không thì cô cho cháu địa chỉ nhà Vân đi. Có dịp cháu về Thái Bình thăm Vân cũng được. Dù gì cháu cũng là người trong cuộc..Bây giờ mọi chuyện đã xong đâu còn nguy hiểm gì nữa…

Lúc này bà ấy mới nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm. Điều đó không có gì lạ , dù sao Vân cũng là một cô gái xinh đẹp , một thằng thanh niên tiếp xúc , gặp gỡ được đôi lần muốn hỏi địa chỉ là điều có thể hiểu được. Thấy bà ấy vẫn chưa muốn cho , tôi nài nỉ :

– Cháu không có ý gì đâu , chỉ là khi đã nghe được câu chuyện của Vân cháu cảm thấy đồng cảm , cháu thấy Vân xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn sau những khó khăn bao ngày qua. Cái cháu quan tâm nhất là khi mọi chuyện đã kết thúc thì Vân sống như nào thôi. Hôm trước cháu có nằm mơ…

Nói đến đây tôi vội dừng lại , ngượng chín cả mặt. Mồm vừa nói không có ý gì mà câu sau đã định nói nằm mơ thấy người ta. Chết dơ , chết nhục…Thấy bộ dạng hài hước của tôi người phụ nữ khẽ lắc đầu rồi gượng cười nói :

– Cô không biết địa chỉ nhà Vân , vì cô chưa bao giờ đến đó. Những lần đón Vân trước đều là dì của Vân dẫn đến nhà cô.

Như bắt được cơ hội tôi hỏi ngay lập tức :

– Vậy cô cho cháu địa chỉ nhà dì Phượng đi ạ…Đến đó cháu hỏi cũng được…

Bà ấy tròn mắt ngạc nhiên :

– Sao cháu lại biết dì Vân tên là Phượng..??

Tôi cười khoái trí :

– Thì vừa rồi vào Hoà Bình chính dì Phượng dẫn Vân đi mà. Chú Năm kể với cháu như thế.

Không nghĩ một thằng thanh niên nhìn có vẻ nghịch ngợm như tôi mà lại được biết nhiều thế. Bà ấy chép miệng :

– Đúng là cái duyên thật rồi , được rồi nếu cháu đã muốn như vậy thì cháu tự mình tìm hiểu nhé. Đây là danh thiếp lẫn địa chỉ của nhà dì Phượng. Nói đúng hơn đây là danh thiếp của chú Hùng chồng của dì Phượng. Nhưng theo cô cháu không nên đến đó thì hơn. Cháu không biết là……

Ôi dào , người lớn cứ ra vẻ nguy hiểm. Tất nhiên là tôi biết quá khứ của Vân như thế nào. Tôi cũng hiểu những thứ Vân đã trải qua nó khủng khiếp như nào. Vì tôi mới chỉ mơ trong một đêm cái lần mơ thấy chú Năm bị chặt đầu ngay trước cửa nhà , sau đó cái đầu chuyển động quay sang nhìn tôi cười man dại. Nghĩ thôi tự nhiên da gà , da vịt nổi lên ầm ầm. Tôi ngắt lời bà ấy :

– Vâng , vâng…Cháu hiểu rồi mà…Cháu xin địa chỉ không phải để tán tỉnh gì đâu. Cháu muốn hỏi thăm thôi , cảm ơn cô nhé. Nếu chú Năm mà về cháu sẽ nhắn có cô đến tìm…

Cầm được địa chỉ cái là tôi lăng ba vi bộ chạy vào trong sân trêu con chó vẫn đang ăn dở bữa cơm. Nhớ ra chưa chào người phụ nữ mà tôi vô ý đến cái tên còn chưa hỏi. Tôi quay ra định chào thì bà ấy đã đi mất hút từ bao giờ. Khiếp thật người đâu to béo mà vù cái mất tích con mẹ hàng lươn luôn. À mà tôi quên , bà ấy đi oto cơ mà. Chắc xe đậu trên đường nên đi nhanh.

Được đâu tầm hai ngày , tất nhiên ngày nào tôi cũng sang nhà chú Năm rồi. Cho chó ăn tự nhiên thành trách nhiệm và nghĩa vụ của một thằng chẳng còn chuyện gì để hóng. Chiều tối đó tôi sang thì thấy chú Năm đi đâu về , đi cùng là một ông anh khá trẻ . Người lạ mặt đó có nước da ngăm đen , tóc xoăn tít. Thấy chú tôi vội chào :

– Chú Năm , khiếp chú đi đâu mà bỏ bê con chó mấy ngày thế. Không có cháu chắc nó chết khô xương rồi.

Chú Năm cười cười rồi lại lục tục chuyển mấy thứ linh tinh vào nhà. Thấy ông anh tóc xoăn đứng đó tôi cũng chào :

– Em chào anh , anh đi với chú em ạ..??

Mình chào đàng hoàng mà ông ấy éo thèm trả lời. Nhìn mình xong gật đầu cái rụp , đang định giới thiệu thì chú Năm gọi to :

– Êi , phụ phụ bê hộ cái hòm này vào…

Ông anh tóc xoăn vội vàng chạy đến cúi xuống khiêng với chú Năm cái hòm gỗ vào nhà. Chẳng hiểu đợt này đi đâu mà lắm hòm lắm túi thế. Tôi cũng định ghé vào khiêng cùng thì bị quát :

– Thôi lui lui ra , hai người được rồi. Cháu cứ cho con chó nó ăn đi. Xong chú lại đi bây giờ ấy mà. Thi thoảng nhớ sang nhòm chú cái nhà. Kẻo trộm , à mà chìa khoá chú vẫn để một cái dưới chậu hoa trước cửa đấy nhé…

Hơi hậm hực vì bị coi như người thừa , tôi đáp với giọng hơi bực :

– Cái đấy cháu biết rồi , mà chẳng bao giờ cháu mở. Nhà chú trộm nào dám vào…

Tôi loanh quanh ở bên chú Năm một lúc , tới khi hai người họ đi ra cái bàn đá uống nước tôi mới nhớ đến người phụ nữ hôm nọ :

– À chú ơi, hai hôm trước có cái cô béo béo lần trước dẫn Vân đến đây tìm chú đó. Nhưng không có ai cô ấy lại đi về. À mà , cô Muôn đi đâu lâu thế….

Mặt chú Năm hơi biến sắc khi tôi nhắc đến người phụ nữ không tên kia. Chú tặc lưỡi ra điều đăm chiêu :

– Sao còn đến đây làm gì nhỉ..??

Như sợ chú ấy quên vế sau tôi hỏi lại :

– Thế cô Muôn đâu ạ..??

Chú ấy trả lời :

– À thì cô mày vẫn trên đó chăm sóc mo A Cố chưa về được.

Ông anh đang ngồi uống nước đưa tay lên định nói gì đó thì chú Năm ngắt lời :

– Thôi , mình đi đi kẻo lên đó lại muộn. Ở nhà thi thoảng coi chú cái nhà nhé. Hôm nào về chú mang cho mấy món dân tộc ăn cho biết. Chú đi đây…

Tôi chào chú Năm rồi cũng đóng cổng về luôn, ông anh đi cùng cũng vẫy vẫy tay chào tôi một cách thân thiện. Chắc nãy mệt nên không muốn giao tiếp. Hai người họ đi mất bóng tôi cũng về nhà đợi mẹ về ăn cơm. Đợt đó cũng đúng đợt công ty cắt phép cho nhân viên nghỉ luân phiên , tại không làm thế ai cũng khôn dồn hết phép tới cuối năm nghỉ cho sướng. Vậy nên công ty nó bắt mỗi người nghỉ bớt đi vài ngày. Tôi thì nghỉ trước sướng trước , không ai xin nghỉ thì tôi xin nghỉ cmn 5 ngày. Còn 4 ngày nữa chẳng biết làm gì ngoài việc cơm nước đợi mẹ và cho chó ăn. Tối đó ăn cơm xong tôi bỏ ví ra định kêu khổ với bà bu rằng thì là mà : ” Hết Tiền.”

Thì tự nhiên thấy cái danh thiếp có ghi địa chỉ nhà dì Phượng. Trong đầu tôi chợt nghĩ :

” Hôm trên Hoà Bình về chú Năm có nói dì Phượng muốn Vân về nhà dì ở. Có địa chỉ nhà dì Phượng ở đây lo gì không gặp được Vân.”

Nghĩ hí hửng như thế tôi lại nghĩ đến ngay 4 ngày phép còn lại. Thiên thời – địa lợi – nhân hoà , còn gì nữa mà không xách balo lên và đi. Gì chứ Thái Bình cũng là mảnh đất tôi cắm dùi gần 2 năm khi còn đi Nghĩa Vụ Quân Sự. Tuy nhiên ngày trước tôi đóng quân ở Tiền Hải , còn danh thiếp ghi nhà dì Phượng ở trên thành phố Thái Bình. Ngồi xe đến bến xe ở thành phố đưa cái danh thiếp này taxi chở đến nơi trong vòng nốt nhạc. Quá đơn giản , vì danh thiếp ghi nhà dì Phượng cũng chính là công ty TNHH vận tải Hùng Phượng.

Nghĩ là làm , tôi gấp vài ba bộ quần áo cho vào balo . Chuẩn bị xong xuôi tôi chạy ra bảo mẹ :

– Mẹ ơi , mai con đi Thái Bình tầm 1-2 hôm nhé.

Mẹ tôi tính cũng thoải mái , con cái lớn rồi thích đi đâu là tạo điều kiện cho đi luôn. Nhìn nhìn tôi bà đoán :

– Lại tổ chức về thăm đơn vị cũ à..?? Mà lũ chúng mày lạ nhỉ , mẹ còn nhớ hồi mới đi bộ đội về ra đây ăn uống thằng nào kể cũng căm ghét cán bộ lắm . Thế mà giờ lại cứ thích mò lên đấy…Cũng tài….

Bà bu nói thế chẳng lẽ lại cãi là con đi tìm cái cô bị ma ám bây giờ chú Năm với cô Muôn đã giúp giải quyết xong. Có mà điên , thấy lý do mẹ đưa ra hợp lý tôi vơ vào luôn :

– À thì khoá sau có mấy đứa em cũng đi ở đó nên bọn con đi thăm ấy mà.

Mẹ gật đầu rồi hỏi tiếp :

– Thế có tiền đi chưa , sớm thấy kêu hết tiền mà sao còn đi. Mà đi xe khách thôi , đi xe máy nguy hiểm. Đây cho 1tr , đi sớm về sớm.

Quả là bà mẹ tuyệt vời , như chết đuối vớ phải cọc , chẳng ngần ngại tôi cầm luôn 1tr rồi rối rít cảm ơn , thanh kiu thanh củng các thứ. Tót vào phòng định bụng ngủ sớm thì ngoài cổng có tiếng cho sủa inh ỏi . Bực mình đi ra nghĩ bụng :

– Đm , chó má nhà ai mà sủa vào cái tầm gần nửa đêm thế này không cho ai ngủ.

Bật điện ngoài tôi nhận ra đó là con Ki nhà chú Năm. Thôi chết rồi , lúc chiều vê đi cả tôi quên đóng cửa. Nhưng kể cả có quên thì cũng chẳng bao giờ con chó nó chạy sang nhà tôi cả. Nhìn thấy tôi nó vẫy đuôi mừng , nhưng vẫn hướng mặt vào trong sủa inh ỏi. Tôi chạy ra mở cổng cho nó vào nhà. Đầu nghĩ :

” Hay chạy sang bên đó khoá cổng lại.”

Nhưng ý nghĩ đó vụt tắt trong vòng 0,01s sau khi nhìn con Ki chân toàn bùn đen , nghĩ ngay đến con chó trắng trong chuyện của Vân. Mặc dù con Ki có màu đen bóng , lông nó mượt lắm. Nhìn đồng hồ đã là 23h hơn , giờ này cho thêm tiền tôi cũng đéo dám sang cái ngõ bên nhà chú Năm. Ban ngày đi qua đã hơi rợn rợn nói gì ban đêm. Nghĩ vậy nên tôi cho con Ki vào rồi khoá cổng. Nhà chú Năm trộm nào dám vào , bản lĩnh thì cũng phải gai hết người. Tôi từng nghe một câu chuyện về việc thờ ma xó ngày còn bé. Hồi nhỏ bà ngoại hay kể truyện ma để ru tôi ngủ , có một lần bà kể về Ma Xó bà nói :

– Người nào thờ ma xó nhà thường rất lạnh , nhất là phòng thờ ma xó . Bao giờ nó cũng lạnh hơn những phòng khác. Ma xó thì có nhiều loại nhưng phổ biến nhất vẫn là bàn tay trái của người bị sét đánh chết. Thờ loại ma xó này thì ăn lên , làm ra. Đi đánh bạc ở đâu thì được ơ đấy. Thêm một điểm nữa là khi gia chủ đã thờ ma xó thì tuyệt nhiên chẳng ăn trộm nào dám vào nhà mặc dù nhà có mở cửa cả ngày không có ai đi chăng nữa.

Nhớ tới truyện Ma Xó tôi liên tưởng đến cái lạnh trong nhà chú Năm. Trước tôi đoán chú Năm cũng nuôi Ngải , nhưng giờ nghĩ lại truyện hồi nhỏ tôi đoán có khi chú Năm thờ Ma Xó. Mà Ngải hay Ma Xó đi chăng nữa thì chuyện trộm vào nhà chú Năm trước đến nay chưa bao giờ có. Con Ki chui vào trong , tôi quay lại đóng cửa thì nó tiếp tục sủa lên ba tiếng :

” Gâu…Gâu…Gâu..”

Như đã có kinh nghiệm về ma quỷ , nghi ngờ rằng xung quanh có thứ gì đó đang hiện hữu , đột nhiên tôi lạnh sống lưng. Quay lại tôi chạy một mạch vào trong nhà , thở phù một cái để biết mình vẫn an toàn. Con Ki từ lúc vào trong cũng nằm im không thấy sủa gì nữa. Đồng hồ điểm đã 12h đêm , nhưng nằm háo hức nghĩ ngày mai lên đường đi Thái Bình tôi không tài nào ngủ được. Nhiều câu hỏi trong đầu nảy ra , nào là gặp Vân sẽ chào hỏi như nào. Trước giờ đâu có thân quen gì mà tự nhiên lại mò đến thăm , hay có khi Vân chẳng nhớ tôi là thằng ất ơ , ngáo ngơ nào cả…..??? Nghĩ mãi rồi cũng buồn ngủ , chẳng hiểu mơ hay thật mà tôi thấy khi đó trời cũng đã tờ mờ sáng , con Ki cào cào cửa như muốn đánh thức tôi dậy. Mở cửa nó như ra hiệu cho tôi đi theo nó. Cũng chẳng hiểu vì sao tôi cũng lại chạy theo nó. Ra đến cổng , trong sớm ban mai không khí trong lành xen lẫn mùi vị của cỏ cây. Ở ngoải cổng là bóng dáng một cô gái ăn mặc đơn giản , cô gái xinh xắn đó đang hướng về phía tôi mỉm cười. Con Ki thấy vậy chạy đến , tôi như nhận ra hình bóng người quen cũng đi vội theo con Ki mở cổng. Gần đến cổng tôi nhận ra đó là Vân , con Ki chạy đến chỗ Vân . Rồi con chó đi trước , Vân đi sau cả hai đang tiến về phía cái ngõ nhà chú Năm. Như đang đợi tôi Vân quay lại gọi :

– Nhanh lên nào , anh còn định đứng đó đến bao giờ.

Nhưng quái lạ , tôi muốn bước ra khỏi cổng nhưng không tài nào ra được. Chân tôi như đang bị thứ gì đó giữ lại . Nhìn xuống dưới thì tôi giật mình khi hai chân mình đang bị hai bàn tay đen xì thò lên từ lòng đất giữ lại. Mồm ú ớ không nói được câu nào .

Tỉnh dậy , trời đã sáng hẳn , nhìn đồng hồ 7h sáng. Tôi quên ngay giấc mơ ban nãy , chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt tôi mở cửa trước thì con Ki vẫn đang nằm đó lim dim mắt ngủ gà ngủ vịt. Thấy tôi nó chẳng thèm mừng , tiên sư con chó vô ơn. Ngày nào cũng cho nó ăn , đêm nó gọi còn phải mở cổng cho nó mà giờ nó cho mình ăn sinh tố Bơ. Lấy chân hẩy hẩy vào người nó nhưng nó vẫn không thèm care. Lúc này mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm , thấy tôi mẹ hỏi :

– Chưa đi hả con…Mà sao con chó nhà chú Năm lại ở đây. Tí đi khoá cửa , khoá cổng rồi cầm khoá theo nhé. Mẹ đi làm đây.

Tôi chỉ vội trả lời :

– Chú Năm đi vắng con mang nó sang đây cho tiện. Mà con đi thì mẹ ở nhà cho nó ăn hộ con nhé. Có khi đi 1 hôm con về luôn.

Mẹ tôi gật đầu rồi lên xe máy đi làm , quần áo thay xong xuôi , kiểm tra ví tiền , điện thoại trươc khi khoá cửa nhà , tôi vuốt ve con chó mấy cái nhưng nó vẫn tỏ thái độ thờ ơ như kiểu giận dỗi. Bực mình tôi chửi :

– Bố Chó…Nằm đấy tao đi đây.

Lúc tôi đang khoá cổng thì con Ki lúc này mới nhổm dậy. Nó hướng ra cổng nhìn tôi sủa :

“Gâu…Gâu…Gâu…”

Chắc giờ nó mới sủa như chào tạm biệt tôi vậy. Bắt xe từ Hải Phòng đi Thái Bình , trong lòng tôi không khỏi hồi hộp. Nhớ lại giấc mơ lúc sớm tôi cảm giác có phần ma mị. Mà đây là lần thứ 2 tôi mơ thấy Vân rồi , lần này Vân còn gọi tôi nữa. Đang ngồi thì xe dừng lại bắt khách , người lên nườm nượp kín hết cả ghế . Nghĩ bụng ngày gì mà lắm người đi Thái Bình thế nhỉ..? Đêm qua ngủ chưa đủ giấc , xe chạy tiếp cũng là lúc tôi ngủ thiếp đi. Đằng nào bến cuối cũng là đến thành phố Thái Bình.

Trên xe mà tôi ngủ còn ngon hơn ở nhà , tôi chỉ tỉnh dậy khi loáng thoáng nghe thấy anh phụ xe hô to :

– Đến bến cuối rồi mọi người chuẩn bị xuống xe nhé..

Quáng quàng dụi mắt đứng lên với cái balo tôi bước xuống xe với một loạt các bác xe ôm thân thiện :

– Thanh niên đẹp zai đi đâu đấy…Lên chú chở..Giá rẻ như bèo…

Tôi xua tay , lắc đầu , đi được một tí lại :

– Thằng cháu này của tôi nhé , về đâu thế cháu..

…….

– Xe ôm đi em , thanh niên trắng trẻo đi bộ làm gì….

Cứ gọi là như cái chợ bắt người. Sợ quá tôi bước vội ra đầu đường nơi có mấy chiếc taxi đang đỗ. Một anh taxi đang ngồi quán nước chè thấy tôi có ý định đi taxi chạy ra đon đả :

– Em zai về đâu , đi hai người hả…? Lên xe anh chở đi.

Điên à mà đi hai người , tôi quay ra nhìn nhưng đông thế này nhầm lẫn là bình thường :

– Em đi một mình chứ đâu mà hai .

Anh taxi nói :

– Ờ anh nhầm , nãy thấy chú em đi từ kia ra đây có người đi cạnh tưởng chú đi hai người.

Điên , xuống xe thì hàng hai ba mươi người xuống . Ai đi cạnh cũng đi cùng chắc quen cả. Lên xe tôi đưa cái danh thiếp cho anh taxi nói :

– Anh chở em đến địa chỉ này nhé , có gần không ạ…??

Anh taxi nhìn nhìn rồi trả lời :

– Mất tầm 20′ lái xe thôi , chỗ này anh cũng chở khách đến khu đấy suốt. Nhà này to cũng nhất nhì chỗ đó đấy. Em là họ hàng đến chơi à…??

Tôi cũng thật thà trả lời :

– Không , em đến tìm thăm một người bạn.

Nghe đến đây anh taxi không hỏi han gì nữa. Nói là 20′ nhưng khoảng tầm 15′ là xe đã dựng ở đối diện một ngôi nhà 4 tầng. Xuống xe anh taxi chỉ tôi :

– Bên kia đường là địa chỉ chú cần tìm đấy . Xem kỹ lại có đúng không…??

Nhìn cái biển hiệu Công Ty TNHH Vận Tải Hùng Phượng to đùng thế kia thì nhầm sao được. Cười toe toét trả tiền cho anh taxi xong tôi bước sang đường. Nói chung tính tôi ra ngoài cũng khá tự tin , chẳng mất giây suy nghĩ nào tôi đưa tay bấm chuông như thể quen biết .

” Ting…Ting….Ting….”

Hai lần như vậy thì có một người phụ nữ ăn mặc quý phái , nhìn toát lên vẻ hiền hậu , nhẹ nhàng. Nhìn thấy tôi là người lạ , người phụ nữ ấy không vội mở cổng mà bước ra hỏi :

– Xin lỗi , cháu là…..??

Đoán chắc đây là dì Phượng , tôi hỏi luôn :

– Dạ cháu chào cô , cô có phải là cô Phượng dì của Vân không ạ…??

Nghe tôi nhắc đến Vân khuôn mặt người phụ nữ hơi giãn ra , người phụ nữ lúc này mở cổng ra nhìn tôi rồi nói :

– Đúng rồi , cô tên Phượng . Cháu là bạn của Vân à…??

Tôi gãi đầu ấp úng :

– Dạ , gọi là bạn cũng không đúng. Nhưng cháu biết Vân từ chỗ cô chú cháu là…cô Muôn với chú Năm. Cháu cũng là người đã nghe hết câu chuyện của Vân. Hôm nay cháu đến thăm Vân ạ.

Dì Phượng mở cửa cho tôi vào nhà , ngôi nhà 4 tầng rộng rãi với tầng trệt là văn phòng làm việc. Nhưng lạ cái công ty tại gia sao cổng với cửa lại đóng kín. Chắc có lẽ hôm nay là ngày nghỉ. Dì Phượng mời tôi ngồi rồi rót nước , tôi nhìn xung quanh căn nhà như đang tìm kiếm thứ gì đó. Dì Phượng chợt nói :

– Vân không sống ở đây cháu ạ . Chắc cháu cũng đã biết hết chuyện của Vân rồi nhỉ….Mà uống nước nghỉ ngơi đi , lát cô sẽ chở cháu đến nhà của Vân. Cô cũng mới ở đó về sáng nay…Con bé chắc vui lắm vì có bạn ở xa đến thăm thế này.

Nhìn dì Phượng có vẻ mệt mỏi , tôi cũng ngại khi phải làm phiền dì như thế. Nhưng không có Vân ở đây ở lại cũng không tiện. Tôi uống vội cốc nước rồi ngại ngùng nói :

– Dạ , vậy làm phiền cô ạ. Cháu cũng muốn gặp Vân xem hiện tại Vân sống ra sao thôi. Không có ý gì khác đâu ạ.

Dì Phượng lấy xe rồi chở tôi đến một khu phố cách đó tầm 8km , vào trong khu đó dì Phượng dừng xe trước cổng một ngôi nhà to nhất khu. Cánh cổng bằng sắt rộng bao quanh khuôn viên đằng trước có nhiều cây cảnh hình dáng rất đẹp. Đúng như lời Vân kể , ngôi nhà như cái biệt thự này chỉ có người lắm tiền mới sở hữu được. Tuy nhiên ngôi nhà hiện tại không còn đáng sợ theo như những gì tôi được nghe. Có chăng chỉ là vì ngôi nhà quá rộng nên tôi cảm thấy có cái gì đó trống vắng , đúng hơn là cảm thấy thiếu sức sống của con người. Dì Phượng mở cổng rồi gọi tôi đi vào trong. Trên lối đi lát đá dẫn vào cửa nhà rất sạch sẽ , không có lấy một chút rác , chỉ có vài cái lá cây khô đang khẽ lay động khi gió thổi qua. Cây cối xung quanh làm không khí của ngôi nhà trở nên thoáng đãng dễ chịu.

Mở cửa vào trong nhà tôi nhìn thấy bộ ghế sofa nơi Vân kể hay nằm đó ngủ quên khi xem tivi , gian bếp thiết kế kiểu châu âu vẫn còn đó cái tủ lạnh to đùng nơi bàn tay lão Toàn mục rữa đang cố gắng thò ra ngoài trong câu chuyện của Vân. Thấy tôi ngó nghiêng dì Phượng gọi :

– Con bé đang ở trên phòng . Cháu đi lên đây.

Đi về phía cầu thang bước theo dì Phượng lên tầng hai. Dì Phượng dẫn tôi vào một căn phòng khá rộng. Đó chính là phòng thờ , trên bàn thờ lớn là ảnh của một người đàn ông và một người phụ nữ nhìn hao hao giống dì Phượng. Dì Phượng nói :

– Đây là bố mẹ của Vân…

Tôi cảm thấy hơi sợ sợ khi đột nhiên dì Phượng lại dẫn tôi vào phòng thờ giới thiệu những người đã khuất. Tôi nói với giọng ấp úng :

– Dạ..dạ…cháu đến để gặp Vân mà cô…??

Dì Phượng bật khóc , nhìn về phía góc trong của ban thờ lớn. Tôi đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của dì , trong góc đó có một cái bàn thờ nhỏ. Tiến lại gần tôi rụng rời chân tay khi nhận ra trên chiếc bàn thờ nhỏ ấy là di ảnh của Vân . Bức ảnh khiến tôi giật mình khi nhớ lại khuôn mặt đó , nụ cười đó tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ vào cái ngày mà chú Năm kể chuyện giải ngải cho Vân ở Hoà Bình. Đúng nụ cười ấy rồi , nhưng không thể nào. Tôi không tin vào mắt mình , tay tôi run run đặt lên vai dì Phượng hỏi ấp úng :

– Tại…tại sao Vân lại chết…Cháu tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi cơ mà….Vậy tại sao cô ấy lại chết.

Lúc này nước mắt tôi cũng tự nhiên chảy thành dòng. Dì Phượng vẫn khóc nức nở không kìm được nước mắt. Trong căn phòng với ba bức ảnh thờ của một gia đình , hai con người đang đứng đó khóc thành tiếng. Phải mất một lúc khá lâu , tối mới lấy lại được bình tĩnh. Sau khi thắp cho ba người họ nén nhang. Dì Phượng dẫn tôi đi đến phòng Vân , đi qua căn phòng nhỏ mà tôi đoán chắc thứ bùa ngải hiểm độc đó từng ngụ tại căn phòng này. Chính nó đã giết tất cả mọi người , lên đến tầng 3 phòng của Vân là một căn phòng cũng khá rộng , còn đó chiếc laptop vẫn cắm tai nghe , phía ban công nhìn xuống là mảnh vườn sau nhà có gốc Nhãn xảy ra bao chuyện kỳ quái. Căn phòng gọn gàng , sạch sẽ như được lau dọn mỗi ngày. Dì Phượng mở một ngăn kéo nhỏ lấy ra một bức thư rồi nói trong nước mắt :

– Căn phòng này là nơi Vân tự tử. Sau khi từ Hoà Bình về hai hôm. Trước đó nó đồng ý với cô là sẽ chuyển đến nhà cô ở. Vân xin cô về nhà một hôm để thu xếp quần áo với thắp nhang cho bố mẹ. Mọi chuyện nhờ cô chú cháu đã xong nên cô nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Mà lúc đó Vân vui lắm , trên đường về nó cười suốt. Hai dì cháu nói chuyện rất vui vẻ. Ấy vậy mà…..Trưa ngày hôm sau cô gọi điện nhiều lần không thấy Vân nghe máy. Nghĩ có chuyện chẳng lành cô bảo chú Hùng chở đến đây thấy nhà đóng cửa , bấm chuông gọi không ai trả lời. Chú Hùng phải gọi người đến phá khoá vào nhà. Dưới nhà không có ai , cô chú chạy lên phòng Vân thì thấy nó nằm ở giường bất động. Dưới sàn nhà là những viên thuốc ngủ vương vãi , chỉ có bức thư này là nằm ngay ngắn trên bàn học….

Dì Phượng rưng rưng nươc mắt đưa lá thư được gấp vuông vắn cho tôi . Mở bức thư ra là những dòng chữ ngay ngắn , đôi chỗ nét mực bị nhoè đi . Trong cái đêm Vân từ bỏ cõi đời , cô đã viết những dòng cuối cùng của mình trên những giọt nước mắt :

” Gửi dì , con xin lỗi vì đã phụ lòng mong mỏi của dì. Con biết mọi người đều muốn con có một cuộc sống an lành , muốn con có một gia đình mới hạnh phúc hơn. Con biết khi đọc những dòng này dì sẽ rất đau đớn , bản thân con cũng rất đau khi phải lìa xa mọi người. Nhưng cuộc sống của con đã không thể trở lại bình thường kể từ ngày con bị lão Toàn làm nhục , kể từ ngày con nguyền rủa rồi giết chết ông ta , kể từ ngày con làm mẹ của ” Nó ” . Sau tất cả những thứ con phải trải qua trong những ngày tháng đó , thật sự con chỉ muốn mình được giải thoát. Con nhớ bố , nhớ mẹ , nhớ đến những điều mình đã làm khiến con không thể tha thứ cho bản thân mình. Dì ơi , làm sao con có thể sống tiếp khi mang trong mình đứa con của kẻ hại chết cả gia đình mình….Và điều không thể nào con tha thứ cho bản thân , cũng như không ai có thể tha thứ cho con khi chính tay con đã giết chết nó. Con đã giết chính đứa con của mình dì ạ….Con đã thoát khỏi nó nhưng con lại không thể thoát ra khỏi bản thân mình….Chính cái ngày quyết định giết đứa con đang mang trong bụng của kẻ ma quỷ cũng là ngày con đã chết. Nhưng khi đó ngay đến cái chết của mình con cũng không thể tự quyết định. May mắn sao con đã được giải thoát , để giờ đây con có thể kết thúc mọi chuyện. Dì đừng buồn con nhé , con đi để gặp lại gia đình con mà thôi. Dì hãy thay con gửi lời cảm ơn đến những người đã quan tâm giúp đỡ con trong thời gian qua. Tất cả mọi người đều là người tốt. Vĩnh biệt dì….”

Tôi sững người khi đọc xong những dòng Vân để lại. Điều làm tôi thấy hoang mang đó là khi nghe Vân kể cho cô Muôn những sự việc đã xảy ra , khi đó tôi có thắc mắc tại sao với cái thai mấy tháng mà nhìn bụng Vân vẫn không có biểu hiện gì. Giờ đây đọc bức thư này tôi đã hiểu , bởi vì chính tay Vân đã bỏ đi cái thai trong bụng. Chuyện này ngay cả dì Phượng cũng không hề hay biết. Nhớ lại lời chú Năm kể , mo A Cố từng nhỉn Vân nói :

” Giải Ngải là cứu giúp con người thoát khỏi Ngải. Nhưng sau đó con người có thoát khỏi bản thân mình sau những chuyện đó hay không thì còn khó hơn giải Ngải nhiều lần.”

Câu nói đầy ẩn ý đó dường như mo A Cố đã nhìn thấu được mọi suy nghĩ của Vân. Ông đã biết Vân có ý định tự tử sau khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng với Vân ông biết được cứu hay hay tự bản thân cứu mình lúc này tất cả là do Vân quyết định. Cứu một người để rồi người đó sống mang tội lỗi , mang nỗi đau còn hơn cả chết thì hãy để họ quyết định vận mệnh của mình. Giờ thì tôi đã hiểu , đọc xong lá thư tôi cảm thấy tâm can mình như bị giằng xé. Tôi tự hỏi nếu là tôi thì quyết định của tôi cũng sẽ là Tự Vẫn . Chết đôi khi không phải là kết thúc. Mà có khi đó chính là sự Giải Thoát. Nói với dì Phượng những điều đang suy nghĩ , cả tôi lẫn dì Phương lúc này bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Bên ngoài cây Nhãn đang xôn xao , cành lá khẽ lay động. Một làn gió nhẹ thổi vào trong mang một hương thơm dịu nhẹ. Dì Phượng nhìn tôi mỉm cười :

– Chắc Vân nó cũng cảm ơn cháu vì đã đến đây ngày hôm nay. Dì cũng đã hiểu vì sao khi nhìn thấy cháu dì lại mơ màng nhìn thấy hình bóng của Vân ở đằng sau. Cảm ơn cháu nhiều lắm….

Cũng không còn sớm , từ Thái Bình về Hải Phòng chỉ mất tầm gần hai tiếng. Tôi nhìn lại căn phòng của Vân một lần cuối rồi ra xe dì Phượng chở tôi về. Dì Phượng nằng nặc đòi mời tôi bữa cơm gia đình rồi mới cho tôi về. Dì gọi điện cho chú Hùng mua đồ chuẩn bị đãi khách. Tuy không gặp được Vân nhưng dường như tôi lại cảm thấy thanh thản , tôi nhớ lại hương thơm từ làn gió nhẹ ban nãy. Đó chính là hương thơm của Vân lần đầu tôi gặp Vân tại nhà chú Năm. Ban nãy rõ ràng Vân đã ở đó…..Về đến cổng nhà dì Phượng , hai dì cháu bước vào trong tôi bất ngờ nhận ra người phụ nữ phốp pháp hôm trước đến tìm chú Năm. Dì Phượng ngạc nhiên :

– Chị Mai đấy à , đến lâu chưa sao không gọi điện cho em.

Thì ra bà ấy tên là Mai , nhìn tôi bà ấy cười rồi hỏi :

– Cháu đã làm được việc mình mong muốn rồi chứ…

Tôi nhìn bà Mai với vẻ không vui :

– Tại sao cô không nói cho cháu biết sự thật…

Bà Mai nhìn tôi khẽ lắc đầu rồi cười hiền hậu :

– Bởi vì khi đó có người bên cạnh cháu không muốn ta nói cho cháu biết chuyện này. Trên đường đến đây cháu không cảm thấy có gì lạ sao..?? Nghĩ lại

xem nào….!!

Tôi chợt nhớ lại bắt đầu từ giấc mơ con Ki đi trước , Vân ngoái lại gọi tôi bằng giọng nói ấm áp. Rồi sau đó lúc chuẩn bị đi con Ki không thèm chú ý đến tôi nhưng khi tôi ra khỏi cổng nó lại sủa lên mấy tiếng. Rồi trên xe khách , xe rõ đông nhưng cái ghế cạnh tôi trong suốt chuyến đi chẳng ai ngồi cả….rồi ban nãy dì Phượng có nói khi tôi đến nhà dì có thấy bóng dáng của Vân ở sau tôi. Tôi giật mình khi xâu chuỗi lại mọi việc , con Ki không phải chào tôi mà nó nhìn thấy Vân nên sủa , cái ghế cạnh tôi không ai ngồi cũng là do Vân đang ngồi ở đó , rồi câu nói của dì Phượng…..Vân đã đi cùng tôi bắt đầu từ khi tôi bước chân ra khỏi nhà. Bất giác tôi quay lại đằng sau nhìn ngó , quơ tay nhưng tất nhiên là chẳng thấy gì rồi. Dì Phượng lẫn bà Mai nhìn tôi ra điều thích thú. Còn tôi thì thấy hơi lạnh sống lưng rồi , họ đều là những người Tín nên rất có khả năng họ nhìn thấy Vân đi cùng tôi là sự thật. Bà Mai chợt hỏi tôi :

– Cô chú cháu đã về chưa…??

Tôi trả lời :

– Dạ chú Năm hôm qua có về với một ngừoi nữa xong lại đi luôn. Cô Muôn thì lâu rồi cháu chưa thấy.

Bà Mai chép miệng :

– Cũng đúng thôi , việc thầy mo nổi tiếng nhất vùng qua đời đâu phải ngày một ngày hai. Phong tục với những thứ mo A Cố truyền lại không phải ai cũng học được……

Tôi đang nghe cái gì vậy , chú Năm chỉ nói bố cô Muôn ốm thôi mà. Tôi lắp bắp :

– Mo A Cố mất rồi ạ….??? Tại sao……chú…

Bà Mai vội che miệng lại nhìn tôi :

– Thôi chết , cô lại nói bậy rồi…Xin cháu đừng về nói với ai là cô nói nhé….Tai hại thật…..

Mọi việc đến bây giờ đều được giải đáp , mo A Cố chết là sự thật , có như thế cô Muôn mới không về nhà. Ăn xong bữa cơm gia đình với vợ chồng dì Phượng , với bà Mai , chú Hùng muốn chở tôi về tận nhà. Bữa cơm đó vui vẻ và đầy tiếng cười , chú Hùng nói :

– Lâu lắm rồi cả nhà mới được cười nhiều như này đấy. Cháu đến đây đúng là may mắn cho gia đình. Nếu không có việc gì thì mai hãy về .

Tôi gãi đầu , gãi tai :

– Dạ thôi ạ , cháu về sớm không mẹ ở nhà lại bảo đi qua đêm , rồi lại bị mắng chết. Lát chú chở cháu ra bến xe nhé.

Chú Hùng cười :

– Không phải lo , chú sẽ tự tay chở cháu về tận nhà. Thái Bình – Hải Phòng đâu có xa…

Nghĩ được đi oto riêng về còn gì bằng , nghiện nên không ngại. Tôi đồng ý luôn , ăn uống xong xuôi tôi chào mọi người rôi ra xe chú Hùng đang đợi . Cu Tít chạy lại kéo quần tôi hỏi hỏi :

– Mai anh lại đến chơi tiếp nhé….

Cu Tít mà Vân rất quý , nhìn cu Tít hỏi tôi như thế dì Phượng lau vội nước mắt :

– Ngày trước khi cái Vân đến chơi , lúc về nó cũng hỏi y như vậy…

Tôi nhìn dì Phượng cười rồi xoa đầu cu Tít :

– Có cơ hội anh sẽ lại đến….

Chú Hùng chở tôi về đến nhà cũng là lúc đồng hồ điểm 9h tối. Muốn mời chú vào nhà nhưng chú nói cũng đã muộn không tiện. Tôi chào chú rồi bước vào nhà , vào đến nhà tôi gọi mẹ :

– Mẹ ơi , con về rồi đây….Đi hẳn oto xịn về nhé.

Bà bu đang giặt quần áo với ra chửi :

– Tiên sư mày , tưởng mày đi đến mai mới về. Ăn cơm chưa con , oto khách to đùng thì lại chẳng xịn….

Có bà mẹ khá là bá đạo tôi cũng chỉ còn nước cười trừ. May vừa về đến nhà thì mưa, ngó quanh không thấy con Ki đâu tôi hỏi :

– Con chó đâu hả mẹ , mẹ cho nó ăn chưa…???

Mẹ tôi ới ra :

– Ăn lâu rồi , chắc nó chạy quanh đâu đây. Sớm mẹ không đóng cổng.

Nghĩ nó chạy về bên chú Năm , lại đang mưa thế này. Tôi chộp vôi cái ô phi sang nhà chú Năm không chút ngần ngại. Vừa đến cổng đã nghe con Ki sủa ầm ĩ , cổng vẫn mở vì hôm qua đến giờ tôi mới sang. Con chó hướng vào trong nhà sủa không ngớt. Nhìn thấy tôi nó không sủa nữa mà gầm gừ . Mưa ngày càng nặng hạt , chẳng lẽ trong nhà có trộm. Mưa thế này đứng bên ngoài cũng không được , tôi tiến lại gốc cây cảnh gần cửa thò tay xuống hốc cây lấy chìa khoá. Lạch cạch một lúc vì không quen tôi cũng mở được cửa nhà. Con Ki phi thẳng vào trong luôn , tôi gọi nó lại không kịp . Bật đèn sáng nhưng chỉ có hai cái bóng lập loè vì điện yếu là còn mập mờ. Bên ngoài sấm bắt đầu nổ đùng đoàng , con Ki vẫn gầm gừ đâu đó. Tôi gọi :

– Ki…Ki…Ki mày ở đâu….??

Đi theo tiếng gầm gừ tôi thấy con Ki đang ở trong phòng chú Năm , bật đèn phòng tôi thấy nó đang đứng gần gầm giường , thu mình như chuẩn bị lao về

phía trước. Nó nghiến răng phát ra tiếng…Bỗng nhiên trong gầm phía đầu giường có tiếng động :

” Lộc cộc…lộc…cộc…cộc…cộc…”

Cái thùng gỗ , cái thùng gỗ mà hôm qua chú Năm với ông anh tóc xoăn kiệm lời đó bê vào để ở đây. Bây giờ nó đang rung lên và phát ra những tiếng động như đang có ai nằm bên trong. Mặc dù cái thùng gỗ đó không lớn lắm , ánh điện phản chiếu làm tôi nhìn thấy có mảnh vải đỏ đang phủ trên nắp thùng. Con Ki càng lúc càng sủa dữ dội , nó xù dựng đứng lông lên nhìn vào cái thùng bằng đôi mắt đỏ lửng. Sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái tôi lùi lại , chẳng may đụng trúng cái balo mà hôm đầu tiên chú Năm từ Hoà Bình trở về đem theo. Giờ nó đang được đặt ở cái bàn gần cửa ra vào sau lưng tôi. Một phần khoá của balo chưa được kéo kín….Lộ ra bên trong cái gì đó có màu trắng sứ . Tính tò mò khiến tôi liên tưởng đến một vật gì đó khá quen thuộc. Hai tay run rẩy vì những tiếng động lạ chưa chấm dứt , dưới chân là con Ki đang tỏ ra ngày càng hung dữ. Tôi khẽ kéo nốt phần khoá của balo ra , một tiếng sét nổ ngang trời , cả căn phòng loé lên ánh sáng trắng xoá. Thứ đang nằm trong balo bị anh sét chiếu vào trở lên sáng bóng. Đó chính là Chiếc Hũ Sứ Màu Trắng Có Nắp Bằng Vải Đỏ…

Không dám động vào , tôi từ từ lùi về phía cửa mặc cho hai chân đang run lẩy bẩy :

” Kịch.”

Chân tôi hình như đang vướng phải một vật gì đó cứng cứng đằng sau , tôi chôn chân bất động không lùi được nữa. Con Ki bỗng ngừng sủa , nó quay lại phía cửa nhìn tôi im lặng. Tôi cảm nhận rõ rệt có thứ gì đó đang đứng ở đằng sau tôi , hơi thở của nó rõ ràng khiến vai tôi run lên vì sợ :

– Cháu lại tò mò thêm một lần nữa rồi…
Cảm ơn các bạn đã cùng mình đi hết chặng đường của Ngải Hài Nhi.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo