Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 57
❮ sautiếp ❯Chương 352: Tiểu quỷ nứt đầu (2)
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Ngươi có thể tìm cách tra ra số đó của ai hay không?”
“Ta đã an bài rồi, có tin tức gì sẽ báo cho ta.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười “Hảo cộng sự”
Quay đầu hỏi Thất bảo “sau thì thế nào?”
“Nứt đầu sau khi bị ném đi, thì đi trở về, dây dưa với mụ mụ, nhưng vẫn không có xuống ta giết mụ mụ, ta cũng không biết vì cái gì, sau đó ta lại bị Hồ Uy bắt được, có lẽ tiểu quỷ còn không nhiều lắm nên hắn không có giết ta, chỉ đem ta bỏ vào quan tài thủy tinh, tính toán bán đi lần nữa.”
Nói đến đây nó giống như một tiểu hài tử vậy, khóc ô ô lên “ta thật không nghĩ tới, còn có cơ hội nhìn thấy mụ mụ ….., cho nên lúc ngươi siêu độ ta liền không đi, ta muốn ở lại bên nhau với mụ mụ….”
Trang Vũ Ninh mắt cũng ướt lên, duỗi tay muốn chùi nước mắt cho nó, kết quả ngón tay từ thân thể nó xuyên qua, mới nhớ nó là quỷ, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không nghĩ tới, sự tình là vậy, hiện tại thì tốt rồi, ngươi đã trở lại, mụ mụ sẽ không bỏ rơi ngươi nữa đâu…..”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn thoáng qua Trang Thái, lại thấy Trang thái cũng lo lắng sốt ruột nhìn mình, liền minh bạch hắn lo lắng cái gì, nhìn hắn gật gật đầu, ý tứ là hắn tạm thời đừng nói vội.
Trầm mặc một lúc, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói “Hiện tại đã rõ ràng rồi, Ta nói đơn giản qua quá trình một chút “Hồ Uy cùng nhà các ngươi, xem như là kẻ thù truyền kiếp, vẫn có ý nghĩ trả thù, vừa lúc vũ vũ tới Thạch thành học, lại có bạn nuôi dưỡng tiểu quỷ.
Nên hắn mê hoặc oánh oánh thuyết phục vũ vũ, vũ vũ lại tìm đến hắn, cái này không nói đến nữa.
Dù sao hắn là lợi dụng cơ hội dưỡng tiểu quỷ, đưa trước một cái tiểu quỷ bình thường, để nàng thích tiểu quỷ, sau đó đánh tráo, mê hoặc nàng huyết dưỡng.
Từ đây rõ ràng là hắn có mưu đồ bí mật hơn nữa, mà không có giết nàng, cái này không suy đoán ra, bất quá kế hoạch của hắn đã bị một pháp sư thần bị phá hoại, sau ta lại nhúng tay vào, thành ra như vậy.
Ta vẫn luôn cho rằng phía sau Hồ Uy là dưỡng quỷ sư, hắn chỉ là tốt thí ở ngoài, nhưng hiện tại ta biết mình sai rồi, hắn không phải là tốt thí mà chính là dưỡng quỷ sư!”
Tạ Vũ Tình cả kinh nói “Ngươi làm sao biết được?”
“Thất bảo vừa mới nói, hết thảy đều là Hồ Uy làm, còn có hai cổ quan tài chôn ở nhà hắn tuyệt đối là trên 5 năm rồi, nên nói từ lúc đó hắn đã nuôi tiểu quỷ, mà khi đó Trần nhị tam còn chưa có chết.
Bên người bọn họ không có lý nào lại có thêm một dưỡng quỷ sư nữa, Mao sơn bắc tông tuy rằng cũng có thuật dưỡng quỷ, nhưng lại không có làm cổ mạn đồng.
Cổ mạn đồng đến từ Nam dương, Trang tiên sinh đã nói Trần nhị tam lúc trước ở vùng duyên hải nhiều năm, cũng có thể ở đó hắn đã học được, sau khi hắn bị phế linh mạch, trở về quê, thu dưỡng Hồ Uy, dạy cho hắn Mao sơn thuật cùng dưỡng quỷ thuật, sau đó là chuyện chúng ta đã biết.
Nhưng nếu là con nuôi, khẳng định hắn không tìm tùy tiện, cho nên Hồ Uy rất có thiên phú tu đạo, mới bị Trần nhị tam nhìn trúng, hắn từ nhỏ đã học đạo thuật, pháp lực khẳng định sẽ không yếu, là một tên khó đối phó.”
Tạ Vũ Tình liếc hắn nói “Ý ngươi là, ngươi không nhất định đánh lại hắn?”
“Mao sơn bắc sơn rất là thần bí, rất nhiều pháp thuật ta cũng chưa có thấy qua, bất quá ta cũng không có sợ hắn.”
Nghĩ nghĩ, đem ánh mắt nhìn Thất bảo “Tên nứt đầu kia, rất nghe lời Hồ Uy có phải hay không?”
Thất bảo gật gật đầu, “Nứt đầu rất là hung tàn, không có ác linh nào bằng, nhưng lại đối với Hồ Uy phi thường trung thành, kêu hắn là ba ba.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn “Sao nó lại xưng hô như vậy?”
Thất bảo lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Trang thái vẫn luôn suy nghĩ lời nói của hắn, nghĩ đến cái gì, suy đoán nói: “Diệp tiên sinh, Hồ Uy vẫn luôn không ra tay với vũ vũ, có phải hay không muốn dụ ta tới, để cùng thu thập?”
“Cũng khả năng, bất quá ….
ngươi ơ vùng duyên hải, chi cần theo dõi vũ vũ liền có thể tìm ra ngươi, ngươi lại không biết hắn, nên tìm ngươi rất dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “chuyện này cũng có điểm đáng ngờ, nhưng có thể khẳng định, Hồ Uy có âm mưu nhắm vào hai cha con ngươi.”
Trang thái đứng lên, cung kính vái một cái thật sâu Diệp Thiếu Dương, thực lòng cảm kích hắn.
“Diệp tiên sinh, ta thật là có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, lúc trước đối với ngươi ….
thật là xin lỗi, ta thành thật xin lỗi, hiện tại cha con ta đều trông cậy vào Diệp tiên sinh cả, ta biết Diệp tiên sinh là cao nhân, nếu nói tiền thì thật là tục, nhưng ta chỉ có thế….
sự việc sau này, tại hạ tất nhiên là có hậu tạ”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Ta đã thu tiền của Vũ vũ, mặc kệ chuyện gì, cũng không bỏ dỡ giữa chừng, điểm này ngươi có thể yên tâm.”
Trang thái gật gật đầu “Không biết kế hoạch tiếp theo của Diệp tiên sinh là gì, có yêu cầu gì không, ta sẽ tận lực đáp ứng.”
Diệp Thiếu Dương dựa trên sô pha, ôm cánh tay rồi suy nghĩ một hồi, nói “Nhà cũ của Hồ Uy, tất cả đều là tiểu quỷ bình thường, vừa rồi Thất bảo cũng đã nói, trước đó hắn đã đem các ác linh đi rồi, khẳng định hắn có địa phương bí mật khác phong ấn ác linh, hiện tại nên tìm ra vị trí của hắn, đem những tiểu quỷ nguy hiểm này xử lý hết….
Hiện giờ, chúng ta có ba đối thủ: Hồ Uy, bạch y nhân, còn có nứt đầu tiểu quỷ”
Tạ Vũ Tình nhịn không được nói một câu “Con tiểu quỷ kia rất yếu mà, nó bị ngươi nhẹ nhàng thu phục”
Thất bảo lập tức nói, “hôm nay xuất hiện chỉ là quỷ linh của nó, không có thân thể,nếu nó kết hợp với linh thân xác chết của nó thì lợi hại hơn nhiều.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi “Nếu nó muốn đến giết ta, vì cái gì không đem linh thân đến?”
“Lúc trước ta có nghe tiểu quỷ khác nói, Hồ Uy đang dùng tà pháp gì đó, giúp nó luyện hóa xác chết, nếu hoàn thành, thì sẽ rất lợi hại, hiện tại nó để linh thân ở một địa phương đặc thù để tu luyện, không thể di động.”
“Còn có chuyện như vậy?”
Diệp Thiếu Dương mày càng nhăn lại, tuy không biết là cái tà thuật gì, nhưng từ lời thất bảo nói, một khi nó tu luyện thành công, thì sợ rất khó đối phó.
Đáng tiếc mình không có chút manh mối nào có thể lần ra địa phương nó tu luyện.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn nói “Hồ Uy tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là con người, nếu không dùng pháp thuật, có thể dùng phương pháp khác?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu “Ngươi nói không sai, mà sợ hắn sau này không có dễ dàng xuất hiện, tránh ở chỗ tối, nếu không, chỉ cần dùng súng cũng có thể chế phục hắn.
Cái ta lo lắng chính là tên bạch y nhân kia.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói “Tên đó rất lợi hại à?”
Chương 353: Nhi tử tương lai.
Diệp Thiếu Dương nói “Rất lợi hại! Chúng ta đã từng đối phó qua Phùng Tâm Vũ, Thất bà bà, tuy rằng lợi hại nhưng đều nằm trong trận pháp, khi đánh nhau có thể dùng lực lượng của trận pháp, còn thứ này không bị trói buộc, còn có thể tìm được mình, rất khó đánh.
Ta mượn tiên lực của thần tượng, mới có thể cùng nói lưỡng bại câu thương, Mao sơn am hiểu nhất là bày trận.
Tên này nếu cùng lên với Hồ Uy, sẽ là phiền toái lớn, hơn nữa còn tên tiểu quỷ nứt đầu nữa, Đệch, chúng liên thủ ta lập tức chết chắc.
Phiền nhất là đến bây giờ, ta cũng không biết nó là cái thứ gì.”
“Biết được thi sao? có quan trọng không?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi! Bất luận sinh linh nào, đều có nhược điểm của mình, quỷ có nhược điểm của quỷ, yêu có nhược điểm của yêu, tà linh chỉ cần hoàn cảnh sinh ra nó, là có thể tìm ra biện pháp khắc chế, vấn đề là thứ này không phải là quỷ, yêu, thi, mà cũng không phải là tà linh.”
“Không phải quỷ, không phải yêu … có thể là khi trước ngươi nói qua Âm sinh chi quỷ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ”
Cũng không phải, cho nên mới thật là phiền phức.”
Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, đề nghị nói “Bằng không đối phó với nứt đầu trước, đem từng cái một đánh bại?”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt liếc nàng nói ”
Ngươi nói nghe rất nhẹ nhàng, hiện tại không biết cái xác chết của nó ở nơi nào, đi đâu tìm nó đây?”
Trang Vũ Ninh lúc này mới nói “Đúng rồi, còn ta còn chưa nói đến một người, là tên pháp sư ….
hắn không phải là đồng bọn của Hồ Uy sao?”
“Muội nói Tứ bào pháp sư”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm rồi lẩm bẩm nói “Kỳ quái là.
hôm nay gặp hắn, hắn biểu hiện giống như là lần đầu thấy ta, nhưng mà chúng đã gặp qua rồi ….
Vì cái gì hắn lại tỏ vẻ như vậy?”
Tạ Vũ Tình nói “Chỉ có khả năng, hắn không muốn người khác nhận ra là hai người các ngươi đã từng gặp mặt.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng nảy lên “Ngươi nói là Hồ Uy? nhưng vì cái gì?”
Tạ Vũ Tình còn muốn nói nữa, thì di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, cầm lên xem, thì trong lòng giật mình, vẫn là số điện thoại lạ kia, vội mở ra tin nhắn, chỉ có một câu: Tiểu quỷ nứt đầu, ở bệnh viện tâm thần Thanh sơn.
Diệp Thiếu Dương ngây người, vội vàng gọi lại số đó, nhưng bên đó tắt máy.
“Bệnh viện tâm thần Thanh sơn? có ý gì?”
Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua tin nhắn nói, đột nhiên “Nha”
: “Bệnh viện này ở phía tây Thạch thành, chẳng lẽ nói, xác chết nứt đầu đang đặt ở đó?”
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Vừa nhắc đến! Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá truy tung phù, ném ra bên ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, nhờ lực lượng của linh phù, truy tìm chung quanh một hồi, nhưng không có phát hiện ra gì, nên ở trong biệt thự cũng không có người theo dõi.
Chả lẽ là trùng hợp, người này biết mình sẽ tính tiêu diệt nứt đầu trước nên mới nhắn tin này qua, Diệp Thiếu Dương giật mình, nói với Tạ Vũ Tình “Ngươi giúp ta điều tra qua một chút?”
“Cái này tra ra sao? chả lẽ đêm mỗi tấc của bệnh viện kiểm tra?”
“không phải làm như vậy,”
Diệp Thiếu Dương nói “Xác chết của nứt đầu, không có khả năng luôn đặt ở bệnh viện mà không có ai biết, tám phần là cùng người trong biện viện có liên quan.”
Tạ Vũ Tình tỉnh ngộ, nói “Ta lập tức đi điều tra, để coi bệnh viện tâm thần Thanh sơn có hay không xảy ra sự việc gì bất thường!”
“Đúng rồi, còn có hồ sơ của người bệnh”
Diệp Thiếu Dương nghĩ rồi nói thêm “Có lẽ từ đó sẽ tìm ra được điểm đáng ngờ.”
“Uh, thế còn ngươi, hiện tại làm cái gì?”
Tạ Vũ Tình đứng lên nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn thất bảo trong lòng của Trang Vũ Ninh, nói “Ta còn có việc khác, ngươi đi trước đi, ta chờ tin của ngươi.”
Tạ Vũ Tình cáo biệt, sau khi nàng đi rồi, cha con Trang Vũ Ninh, mọi ánh mắt đều tâm trung lên mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn chằm chằm Trang Vũ Ninh, nói “Ngươi làm sao với nó đây?”
Trang Vũ Ninh sửng sốt, bản năng ôm thất bảo thật chặt nói “Nó là hài tử của ta, nếu đã trở lại, ta muốn tiếp tục nuôi dưỡng nó!”
“Tuyệt đối không thể!”
Trang thái nói một cách dứt khoát “ ngươi là người, nó là quỷ, sao ngươi có thể nuôi dưỡng nó!”
Trang Vũ Ninh vội vàng nói “Ba ba, ngươi cũng đã nghe tới, nó là con quỷ tốt, không có hại ta, hơn nữa chúng ta đã ở bên nhau một thời gian, cảm tình rất tốt.”
Trang thái nhất thời nghẹn lời, nhìn Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ.
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, nghĩ thầm ngươi là cha của nàng ấy mà không quản được, ta sao quản đây, mà ta cũng đâu phải con rể của ngươi.
“Chuyện này…..”
không chờ Diệp Thiếu Dương nói lời thuyết phục, liền bị Trang Vũ Ninh cắt đứt lời nói, kiên định nói.
“Thiếu Dương ca, ta biết ngươi muốn khuyên ta, nhưng lúc trước ngươi tìm tiểu quỷ cho oánh oánh, còn đưa nó cho nàng ấy, cho nên ta chỉ hỏi, thất bảo có thể lưu lại trên nhân gian không, không cần gạt ta.”
“Cái này ….
có.
Chúng nó đã bị độ hóa đi lệ khí, chỉ cần cư trú trong Cổ mạn đồng, hơn nữa nhận chủ, nên ….
cũng không cần thiết phải đuổi nó xuống âm ty.”
Diệp Thiếu Dương chầm chậm nói.
Loại Cổ mạn đồng này, là tiểu quỷ vô hại đối với nhân gian, tuy rằng phải xuống âm ty báo tin, nhưng chỉ cần chúng nó không có làm ác, thì âm ty cũng không có cho người tới bắt.
Nhưng mà loại tiểu quỷ này rất nhiều, làm cho chúng nó an phận mới là điều quan trọng, một khi bị đuổi bắt, sẽ làm cho chúng nó sợ hãi, vứt bỏ cổ mạn đồng mà đào tẩu, ngược lại dễ đi vào con đường tà tu, trở thành yếu tố nguy hiểm.
Trong rất nhiều chuyện, âm phủ cùng nhân gian giống nhau, chỉ cầu an ổn là chủ, cho nên vẫn cho phép một ít phạm vào quy tắc được tồn tại.
Diệp Thiếu Dương cũng không có nghĩ sẽ lừa này, nên nói như vậy Trang Vũ Ninh nghe vậy, gật gật đầu nói “Vậy là tốt rồi, Thiếu Dương ca, không cần khuyên ta nữa, ta quyết định muốn tiếp tục chiếu cố cho thất bảo.”
Thất bảo nghe nàng nói như vật, khuôn mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, Trang thái sốt ruột nhìn Diệp Thiếu Dương “Diệp tiên sinh ….”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Trang Vũ Ninh “Ta đem tiểu quỷ đưa lại cho oánh oánh là vì hai người bọn họ không có phản đối mối quan hệ này, nên ta không nói, nhưng ngươi là băng hữu của ta, ta thế nào cũng phải khuyên bảo nàng, nàng đem nó lưu lại, đối với tương lai của nàng thế nào cũng có ảnh hưởng.”
Trang Vũ Ninh ngẩn ra “Ảnh hưởng gì? Nó không gây hại cho muội, cũng không có đòi hỏi gì, đem nó nuôi như nuôi dưỡng hài tử của mình thôi ”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng “Hài tử của mình? nàng còn không thể ôm lấy nó, như thế nào là hài tử? Nàng còn chưa có kết hôn, ta chỉ hỏi, nếu sau này nàng lấy chồng, ngươi giới thiệu với hắn sao về thất bảo, nàng có thể xác định được người ta cũng sẽ chấp nhận cùng với nó là quỷ ở chung, cho dù nó là tiểu quỷ vô hại.
Nếu các nàng cãi nhau, lỡ thất bảo sử dụng quỷ lực đả thương hắn thì sao? chuyện đó nàng có thể cam đoan sao?”
Trang Vũ Ninh ngạc nhiên, mình cũng là nhất thời kích động, không có nghĩ đến chuyện này, nhìn thoáng qua thất bảo đáng yêu, cắn răng nói “Vậy ta cũng không cần bạn trai”
Chương 354: Ấn ký của Diệp Thiếu Dương
“Nàng vì thất bảo mà không tìm bạn trai? Hiện tại nàng nói như thế, lỡ như sau này có một người làm nàng động lòng, ví như người đẹp trai như ta, nàng từ chối sao? Đến lúc đó, buông bỏ hay giữ lấy, thì nàng làm sao?”
Diệp Thiếu Dương từng bước nói, lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của mình cũng thật tốt.
“Cho dù hắn có chấp nhận thất bảo đi, sau đó các ngươi lại có con của mình, rồi làm sao? Ngươi cho nó là một người với một quỷ chơi đùa với nhau? Ngươi có hay không xác định hắn không đánh chết thất bảo? còn nàng thì sao, phải làm sao với tình cảm hai một bên đây?”
Trang Vũ Ninh lất tay che mắt.
lắc lắc đầu “Ta không muốn nghe, đi một bước tính một bước, chờ đến lúc đó rồi nói lại….”
“Nếu đến lúc đó, đã chậm rồi.
Hiện giờ tình cảm còn chưa có sâu nặng lắm, phải quyết đoán!”
Diệp Thiếu Dương mình thất bảo một cái “Còn có ngươi, ngươi nghĩ ở bên nàng sẽ thật thoải mái, có người cung phụng, còn có thể tu luyện, ngươi đó là biểu hiện ích kỷ của ngươi, làm hại nàng ngươi có biết không?”
Thất bảo nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, trong mắt hiện lên hổ thẹn,tuy rằng tính cách của nó như một đứa bé, nhưng chỉ số thông minh của nó lại hơn xa bọn con nít, Diệp Thiếu Dương nói nhiều như vậy, nó đều hiểu được, nên thái độ cúng chậm rãi biến hóa, Nhìn Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng “Ta chỉ không nghĩ là cùng mụ mụ xa nhau……”
Diệp Thiếu Dương trong đầu đột nhiên lóe lên, nghĩ đến 1 cái biện pháp tốt: “Ta có một cái biện pháp vẹn cả đôi đường, ta viết cho ngươi một đạo phù, ngươi đi xuống đưa cho Chuyển Luân Vương, hắn sẽ đặc biệt cho phép ngươi đầu thai làm tiểu hài tử của vũ vũ, như vậy là vấn đề được giải quyết, ngươi có thể làm con chân chính của nàng ấy, hưởng thụ một đời, thế nào?”
Trang Vũ Ninh cùng Thất bảo đều ngây người.
Qua một lúc, thất bảo ngập ngừng “Nếu thật là như vậy, ta còn cầu không được, Chính là ….
ta chưa bao giờ nghe nói tới, Chuyển Luân Vương sẽ cấp ân tình cho ai?”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Người khác thì ta không biết, nhưng mặt mũi của ta hắn nhất định phải cấp, cái này ngươi có thể yên tâm, cùng lắm thì ta lại nói cho Thôi Phủ Quân một câu, trước khi luân hồi cho ngươi làm quỷ dịch, như vậy mỗi năm ngươi có thể trở về dương gian một hai lần, các ngươi có thể gặp mặt, thế nào? ”
Diệp Thiếu Dương quả thật là buồn bực, biện pháp giải quyết tốt như thế, thế mà từ nãy không nghĩ ra sớm, làm tốn nhiều nước miếng như vậy.
Quả nhiên, thất bảo vui sướng gật đầu: “Nếu là như vậy, ta nguyện ý!”
Trang Vũ Ninh cũng chần chờ rồi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Thiếu Dương ánh mắt nhìn lên mặt Trang Thái.
“Ta ……”
Trang Thái nhìn thất bảo một cái “Đứa nhỏ này cũng rất đáng yêu, làm ông ngoại của nó, ta cũng không ý kiến gì.”
Thất bảo cười, ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh “Mụ mụ người phải nhanh kết hôn rồi mang thai nha”
Trang Vũ Ninh khuôn mặt lập tức đỏ lên, ngập ngừng nói “Ta bây giờ bạn trai còn chưa có….”
Trang thái sợ nữ nhi đổi ý, vội vàng nói “Bạn trai còn không dễ tìm sao, đàn ông tốt nhiều như vậy mà, tỷ như Diệp tiên sinh là một chàng trai tài tuấn này, các ngươi có thể phát triển một chút.”
“Ba ba!”
Mặt Trang Vũ Ninh càng thêm đỏ, giận nhìn Trang thái một cái.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, lão già này, vì cứu nữ nhi mà không từ thủ đoạn nào, chính mình cũng biến thành mồi, nhưng cũng vì Trang Vũ Ninh, nên cũng không có phản bác, Lấy ra một lá linh phù, dùng bút chu sa, đơn viết xuống an bài cho thất bảo, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ cũng là lần đầu tiên mình làm sự tình này.
Cái Chuyển Luân Vương, mặt mũi cũng phải cấp cho hắn, nhưng hắn có thể không biết thật giả ra sao, Đột nhiên nghĩ đến một cái biện pháp, từ trong túi lấy ra thiên sư bài, nắm trong tay, kích hoạt cương khí, chiếu về phía linh phù.
Thiên sư bài sáng lên ánh sáng nhu hòa, đem đồ án phong diệp thông qua pháp lực khắc vào linh phù, hình thành một dấu kim ấn.
Diệp Thiếu Dương dùng tay vuốt ve một chút, ở trên linh phù có chứa một ít cương khí của mình.
“Không tồi, rất có uy thế, sau này phong diệp là tiêu chí của ta.”
Diệp Thiếu Dương đắc chí nói, giao linh phì cho thất bảo “Được rồi, ngươi cũng nên đi thôi.”
Thất bảo lưu không rời Trang Vũ Ninh, rơi lệ nói “Mụ mụ khi ta đi rồi, một năm ta lại về thăm người, người cũng kết hôn rồi mang thai nhanh đi, ta cũng rất mong chờ ngày làm con chân chính của người.”
“Ta ….
ta sẽ”
Trang Vũ Ninh đỏ mặt gật gật đầu, ngập ngừng nói.
Lau nước mắt, giống như dặn dò nhi tử của mình, nói “Ngươi ở dưới đó phải ngoan một chút, đừng có gây chuyện ….”
Thất bảo nhìn Diệp Thiếu Dương, cười cười “Mụ mụ yên tâm, ai chọc ta, ta liền nói ra danh hào Diệp thiên sư, là cha tương lai của ta, cam đoan đến ngay cả Thôi Phủ Quân cũng không dám chọc ta.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác như muốn phun một búng máu ra ngoài, còn muốn mắng nó vài câu, thất bảo bám vào trên linh phù, bay ra ngoài cửa sổ.
“Cha, mẹ, con đi đây……”
Trang Vũ Ninh ngơ ngẩn một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng nói “Lời nói của con nít không có ý tứ, Thiếu Dương ca, ngươi không cần để ý, ta cũng không có để ý đâu.”
Diệp Thiếu Dương cười khổ, trong lòng lo lắng thất bảo ở dưới âm ty, lại làm như vậy, lúc đó thì mặt mũi của mình liền ném mất.
Nghĩ vậy, thật ảo não cho cái chủ ý của mình, chết tiệt, biết vậy lập tức bắt nó đi là xong chuyện rồi.
Trang thái đi tới, cầm tay của Diệp Thiếu Dương, cơ hồ muốn quỳ xuống “Diệp tiên sinh ….
đại ăn không có lời nào cảm tạ hết được!”
“Đừng có làm vậy, ta là lấy tiền làm việc, không ai nợ ai.”
Diệp Thiếu Dương sợ nhất là người khác thiếu mình ân tình, “Các ngươi cha con gặp nhau, trò chuyện đi, ta đi tắm rửa thay đổi quần áo đã, đợi lát nữa rồi nói.”
Diệp Thiếu Dương trở về phòng mình, tắm rửa xong, phát hiện quần áo còn chưa có giặt, nên mặc quần áo mà hôm qua Trang Vũ Ninh mua cho, sau đó đi vào phòng khách.
Cha con Trang Vũ Ninh đang ngồi trên sô pha nói chuyện, nhìn Diệp Thiếu Dương mặc đồ mới rực rỡ hẳn lên, Trang thái mắt sáng lên, tiểu tử này nhìn cũng rất đẹp trai.
“Thiếu Dương ca, quần áo mặc có vừa người không, nếu không vừa để ta đem đi đổi.”
Trang Vũ Ninh nói.
“Rất thích hợp”
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống sô pha nói.
Trang thái vừa nghe, biết quần áo là do nữ nhi mình mua, trong lòng không khỏi nghĩ cái gì.
thấy cũng đã trưa, Vì thế bảo Trang Vũ Ninh gọi điện thoại đặt một bàn đồ ăn đến, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cơm nước xong, ba người đi vào gian phòng ngủ.
xem qua Vô nguyệt đạo trưởng, thấy hắn còn chưa có tỉnh, nhưng sắc mặt đã hồng hào, cũng không có gì nguy hiểm nữa.
“Buổi chiều hắn có thể sẽ tỉnh lại, bất quá sẽ rất yếu, hai ba ngày có thể không ăn được cơm, nơi này lại không có ai chiếu cố hắn, tốt nhất là đưa hắn đến bệnh viện đi, tìm một hộ lý chăm sóc hắn.”
Diệp Thiếu Dương đề nghị.
Trang thái gật gật đầu, lấy ra di động, cũng không biết gọi cho ai, an bài xong, sau đó mời Diệp Thiếu Dương trở lại phòng khách uống trà.
Trang thái tự mình pha trà, bưng cho Diệp Thiếu Dương, trong miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Chương 355: Thu quỷ phó (1)
Diệp Thiếu Dương nghe thế cảm thấy không được thỏa mái “Ta nói rồi, ta là lấy tiền mà làm việc, Trang tiên sinh ngươi không cần nghĩ quá nhiều, nếu ngươi còn nói cái này, ta đi ngủ đây.”
“Ha ha, vậy nói cái khác, cái khác.”
Trang thái cười cười “Diệp Thiếu Dương, ngươi đến từ Mao sao đúng không, Ngươi là người ở đó?”
“Không phải, ta là người Dự Châu, Hoài Thượng huyện”
“Tuổi của Diệp tiên sinh, chắc cha mẹ vẫn còn chứ?”
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ha ha, chỉ nói chuyện phiếm mà thôi …..”
“Đổi chủ đề đi, không nói chuyện này nữa.”
Diệp Thiếu Dương cầm chén trà, uống một ngụm Trang thái nói cái vấn đề tiếp theo, thiếu chút nữa hắn phun ra nước trà mới uống “Diệp tiên sinh chưa kết hôn đúng không?”
Diệp Thiếu Dương rốt cuộc hắn cũng hiểu ra vấn đề, mở to hai mắt nhìn hắn “Sao, ngươi tính làm mai cho ta?”
Trang thái cười cười, ngẩng đầu nhìn con gái, “Chuyện này, ta cũng không nói gì, là chuyện của những người trẻ tuổi.”
Ý tứ rất là rõ ràng, Trang Vũ Ninh mặt đỏ lên,”
Ba ba đừng có nói bậy, Thiếu Dương ca, đã có bạn gái, là tiểu thư Thạch thành Chu gia, gia cảnh cũng là đệ nhất Thạch thành.”
Trong mắt Trang thái toát lên vẻ thất vọng, Diệp Thiếu Dương vội xua tay “Đừng nói bậy, ta cùng nàng cũng chỉ là bạn bình thường, quan hệ tốt chút thôi.”
“Như vậy à”
Trong lòng Trang Thái lại có hy vọng, chầm chậm nói “Kỳ thật nhà giàu có rất nhiều quy củ, hơn nữa còn phải ở rể, thực dễ bị xem thường, Diệp tiên sinh ngươi nói có đúng không, chúng ta chỉ là trung lưu, nhưng rất là thoải mái…..”
“Dừng, dừng lại!”
Diệp Thiếu Dương liên tục xua tay, “Ta chỉ lo bắt quỷ, cũng không có tặng kèm tình cảm, việc này đưng có tìm ta, ta đi ra ngoài đi dạo một chút, cha con ngươi nói chuyện đi.”
Nói xong không ngừng chạy xuống lầu.
Nhìn Diệp Thiếu Dương xuống lầu, Trang Vũ Ninh trừng mắt Trang thái một cái, tức giận nói ”
Ba ba ngươi sao lại nói vậy, Thiếu Dương ca khẳng định sẽ giúp ta, người không cần phải làm vậy”
Trang thái “Ta mà cần đem nữ nhi của mình đi lung lạc hắn sao? Ta thật sự cảm thấy hắn rất được, đáng giá cho ngươi phó thác cả đời.”
Trang Vũ Ninh dậm chân, dỗi nói “ Chuyện của mình, ta không cần ba ba an bài, ngươi làm như vậy sẽ dọa người ta bỏ đi!”
Trang Thái cười ha ha “Tính cách của con, ta sao không biết, nếu dựa vào con, chắc một vạn năm nữa cũng không dám thổ lộ.”
Trang Vũ Ninh âm thầm thở dài “Hiện tại con không có nghĩ đến chuyện đó, chờ vượt qua chuyện này rồi nói sau.”
Nhắc tới chuyện này, Trang thái cau mày, lẩm bẩm nói:”
may mắn là có Diệp tiên sinh ở đây, nếu không nhà của ta lần này nguy rồi.”
Từ biệt thự đi ra, Diệp Thiếu Dương đi đến tiệm của lão Quách, lúc trước chiến đấu, một ít pháp khí đã dùng hết, nền cần bổ xung một ít.
Vừa vào cửa, lão Quách đang vẽ người giấy, nhìn thấy hắn đến liền gào lên “Tiểu sư đệ ngươi đến thật đúng lúc, ngươi mau đem cái quỷ phó của ngươi đi, ta không chịu nổi nữa, hương nến của ta đều bị nó ăn sạch.”
“Quỷ phó của ta?”
Diệp Thiếu Dương không hiểu gì.
“Chính là tiểu quỷ nhỏ kia, ngươi tới đây, ta mang ngươi tìm hắn.”
Nói xong lôi kéo tay Diệp Thiếu Dương, đi vào trước quầy, hướng về một cái búp bê sứ trên quầy nói “tiểu tử kia xuất hiện đi, chủ nhân của ngươi tới này.”
Búp bê sứ không có động đậy gì, Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn, không biết lão quách đang nói cái gì.
Lão Quách cầm búp bê sứ trong tay, “Giả ngu đúng không, được, để xem ngươi lợi hại tới đâu!”
Tay phải kết pháp ấn, đánh lên đầu của búp bề sứ, kết quả một luồng hắc khí từ bên trong bắn ra, chấn bay tay lão quách, hắn đau đến kêu oa oa.
Quỷ khí? Diệp Thiếu Dương lập tức phục hồi tinh thần, nắm lấy búp bê sứ, ngón tay giữa ở sau đầu nó ấn một cái, một đạo quỷ ảnh từ búp bê sứ lăn xuống dưới, muốn bỏ chạy ra bên ngoài.
“Còn muốn chạy?”
Diệp Thiếu Dương giơ tay đánh ra một cái đậu đồng, quỷ ảnh gập về phía sau né đi.
Ồ né được! Diệp Thiếu Dương duỗi tay muốn cầm cây hồn tác, liền thấy quỷ ảnh đứng lên, xua tay kêu lên “Lão đại đừng đánh, là ta, Qua Qua đây!”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn lại thì ra là tên tiểu quỷ Qua Qua, nhíu mày hỏi “Ngươi như thế nào đến đây?”
Qua Qua cười hắc hắc, không nói lời nào.
Lão Quách xoa tay, đau đến muốn không thở nổi, nói với Diệp Thiếu Dương “Nó không phải quỷ phó của ngươi?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt “Sư huynh thấy ta có quỷ phó khi nào?”
Đến phiên lão Quách giật mình, chỉ vào Qua qua cả giận “Hắn nói hắn là quỷ phó của ngươi, nói là gần đây giúp ngươi bắt tiểu quỷ, vì kế hoạch gì đó, đến nơi này của ta trốn mấy ngày, cùng nó hỏi vài chuyện, sự tình của ngươi nó cũng đều trả lời được, nên lúc này ta mới tin, không nghĩ nó là lừa đảo?”
Diệp Thiếu Dương á khẩu “Sư huynh thật là, hắn nói gì ngươi cũng tin, ngươi không biết điện thoại cho ta à.”
Lão quách càng nghe càng ủy khuất, chỉ vào Qua Qua mắng “là thằng nhóc nói lúc này ngươi đang thực hiện cái kế hoạch bí mật, không tiện gọi điện thoại, làm ta lưu nó lại, kết quả trong hai buổi tối 200 hương nến mà ta trữ hàng đều bị nó dùng hết, đó toàn là dùng quặng ni-trat,kali làm nên chuyên dùng cho pháp sư, rất quý à!”
“hai buổi tối mà hết 200 cây nến?”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chính xác là 250 cái! Không tin ngươi hỏi nó đi!”
Qua qua lập tức lộ ra biểu tình ngượng ngùng “Cái này….
Từ trước đến h ta chưa từng hút qua hương nến thuần khiết đến vậy, nên không có nhịn được, Diệp lão đại đừng trách ta nha.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng “Vậy tại sao ngươi dám dùng danh tự của ta, ngươi không phải đang giúp lũ tiểu quỷ kia à, tới nơi này làm gì?”
Qua qua đáng yêu nói “Gần đây Thái Âm sơn cho người tới truy tìm ta, ta không dám xuất hiện bên ngoài, đành tìm một chỗ trốn, ở đây rất thích hợp, vừa có búp bê phong ấn, ta cần linh thân nên trốn vào nó, có thể ngăn cách quỷ khí …..”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Không thể nào, người của Thái Âm sơn, sao lại truy ngươi? là người nào?”
Qua qua nói “Ta cũng không biết là ai, nhưng ta có thể cảm giác được chúng nó tồn tại”
Nói đến đây xong liền ôm đùi của Diệp Thiếu Dương, “Ta vất vả lắm mới trốn lên được nhân gian, không nghĩ sẽ bị bắt lại, Diệp lão đại, Ngươi là lão đại của ta, ngươi nhất định phải giúp ta nha, đúng rồi, tên kia biết ngươi là lão đại của ta, hắn nói ….
nói nếu gặp được cũng chém luôn”
“Còn dám nói bậy!”
Diệp Thiếu Dương không nhịn được, một người —-
– không dúng là một con quỷ, có thể vô sỉ đến nói bừa, châm ngòi ly gián, Diệp Thiếu Dương thật muốn một chân đem nó đá đi, mặc kệ nó, nhưng nghĩ lại, nếu là người từ Thái Âm sơn đi ra, kiến thức qua một chút cũng tốt, vì thế nhìn Qua qua “Ta hỏi ngươi, ngươi không phải tìm ta sao, vì sao tới nơi này, làm sao biết hắn là sư huynh ta?”
Chương 356: Thu quỷ phó (2)
Qua qua nói: “Cái này là Trương tiên sinh nói cho ta.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động “Quỷ ký Trương tiên sinh?”
Qua qua gật gật đầu “Hắn không biết ngươi hiện tại ở đâu, liền nói cho ta lão quách là sư huynh của ngươi, nên ta đi đến nơi chờ ngươi tới.
Tin tức này ta dùng 20 cái hương nến đổi đó.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói “Ngươi lấy đâu ra hương nến?”
Qua qua cười hắc hắc nói “Chính là trộm ở nơi này.”
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, Trương tiên sinh này cũng thật là được, cư nhiên sai tiểu quỷ đi trộm cắp hương nến cho mình sử dụng, lần sau gặp hắn, nhất định cảnh cáo hắn một chút.
Lão Quách vừa nghe mình bị trộm hương nến, giận đến sôi máu “Tên này toàn là lời nói dối, không có lời nào là thật, ngươi không nên tin tưởng nó, bằng không nó cũng đào hố chôn ngươi, mau đem nó đuổi xuống âm ty đi!”
Qua qua lập tức tỏ ra đáng thương, nhìn Diệp Thiếu Dương “đừng đuổi ta đi, Diệp lão đại, ta có rất nhiều bản lĩnh, có thể giúp ngươi làm việc …..”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng không để trong lòng, nhưng bổng nghĩ đến, nó nói cũng không sai, chính mình đang đối phó với đám người Hồ Uy, thiếu nhất là người giúp đỡ, nếu có nó bên người, cũng có thể giúp được chút ít, Huống hồ, hắn cũng muốn kiến thức qua truy tung giả của Thái âm sơn, rốt cuộc là quỷ gì.
“Được rồi, tính là ngươi may mắn, ta tạm thời mang theo ngươi, nhớ kỹ, ngươi nên thành thật một chút!”
Qua qua mặt mày hớn hở lên, khen tặng vuốt đuôi, Diệp Thiếu Dương lười nghe nó nói, để nó trở về trong búp bê sứ, đem cái búp bê sư bằng quả trứng gà bỏ vào trong ba lô.
Lão quách nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, “Chỉ vài ba câu, ngươi liền thu nó làm quỷ phó?”
Diệp Thiếu Dương nói “Ta cũng không nói thu nó làm quỷ phó, tạm thời để nó theo ta mà thôi.”
Lão quách gãi gãi ót “Còn 250 hương nến, thi ta tìm ai đòi đây?”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Ta khẳng định là không trả rồi.”
Trong búp bê sứ, truyền ta tiếng của Qua qua ồm ồm “Quách sư bá, sau này ta kiếm tiền trả lại cho ngươi.”
Lão quách vội vang xua tay “Tiểu tổ tông, những cái hương nến đó ta không đòi nữa, ngươi về sau đừng có đến nơi này của ta là được.”
Diệp Thiếu Dương đem yêu cầu cần thêm pháp khí nói ra, viết ra một cái đơn, đưa cho lão quách đi chuẩn bị, Diệp Thiếu Dương đi vào trong viện dưới táng cây hồng, mà dựa vào ghế nằm xuống nghỉ ngơi, không bao lâu sau, nhận được điện thoại của Mã Thừa, nói cho hắn, Hồ Uy hẹn hắn ngày mai đến tiệm thuốc lấy hàng.
“Hơn nữa hắn còn nói, buổi sáng ngày mai, trên lầu hai có buổi gặp mặt nhỏ giữa các khách hàng, hỏi ta có tham gia hay không.”
Mã Thừa nói trong điện thoại.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, Hồ Uy có hang ổ gần nhất bị phá đi, hắn vẫn có tâm đi làm buổi gặp mặt này? Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không có để bụng chuyện ngôi nhà cũ, vẫn là có âm mưu nào lớn hơn sao? “Uy, Tiểu Diệp, ngươi đang nghe chứ?”
Mã thừa chờ một lúc không thấy hắn đáp lại, liền hỏi.
Sau khi quen thân, hắn không kêu là “Diệp thiên sư”
hay “Diệp tiên sinh”
, mà cũng tùy tiên kêu “Tiểu Diệp tử”
, sau lại cảm thấy không được ổn, liền bỏ chữ “tiểu”
chỉ còn kêu hắn “Diệp tử”
“Uh, Buổi sáng ngày mai, ta sẽ đi với ngươi, đến lúc đó gọi điện liên hệ”
Mã Thừa đáp ứng một tiếng, rồi tắt cuộc gọi Diệp Thiếu Dương nằm trên ghế, hồi tưởng lại những việc đã xảy ra, tìm kiếm những còn đáng ngờ, tự hỏi cùng phân tích, tuy rằng còn nhiều chỗ khúc mắc, nhưng sự tình cũng trở nên rõ ràng hơn, hiện tại cần giải quyết vấn đề quan trọng nhất: Đối thủ quá nhiều, mà lực lượng bên mình là không có.
Trải qua đấu tranh tư tưởng một lúc, Diệp Thiếu Dương mới gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, sau ba tiếng chuông, thì điện thoại được nối, bên kia vang lên âm thanh quen thuộc: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói chủ đề chính “Là chuyện lúc trước ta nói với ngươi đó, có một người rất mạnh, ta không chắc được, ngươi có thể hay không….
đến giúp ta một chuyến?”
Bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc cười khẽ “Còn có chuyện gì mà Diệp đại thiên sư không làm được đây?”
“Chuyện này … thật là không được, không phải là ta tìm cớ, mạng người quan trọng, ta hy vọng ngươi có thể đến giúp ta.”
“Thật xin lỗi, hiện ta đang ở Tây Xuyên, cũng đang làm một chuyện, thật sự không đi được.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra “Ngươi đến Tây Xuyên lúc nào?”
“Cũng mới thôi, hiện không thể nói chuyện được, ta đang vội, chờ bên này xong rồi,ta sẽ đến tìm ngươi.”
Tuy rằng nàng không thể tới, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng biết được nguyên nhân mấy ngày nay không thấy tin nhắn của nàng, trong lòng cũng bình tĩnh lại “Đã biết, ngươi … cũng chú ý an toàn.”
“Yên tâm, ta có bằng hữu đi cùng mà, sẽ chiếu cố ta, đang vội, sau hãy nói.”
“Uy uy, bằng hữu nào, nam hay nữ?”
Diệp Thiếu Dương hỏi 1 hơi, nhưng bên kia đã tắt điện thoại.
Diệp Thiếu Dương cũng cất đi di động, trong lòng hiện lên 1 chút không vui.
“Ngươi thích cô nương kia.”
Từ sau lưng ở búp bên sứ vang lên âm thanh của Qua qua “Vừa rồi khi ngươi gọi điện thoại, ta cảm giác được tim ngươi đang đập nhanh.”
“Nói gì đó, có tin ta đánh ngươi xuống quỷ vực”
Qua qua lập tức im miệng.
Diệp Thiếu Dương nhìn không trung, bất đắc dĩ cười.
Qua không lâu sau, Chư Tĩnh Như gọi điện tới, dò hỏi tình huống của hắn, gần đây hai người bọn họ không có gặp mặt, cơ bản mỗi ngày nàng đều điện thoại, nhắn tin với hắn, làm trong lòng Diệp Thiếu Dương ấm áp, nghĩ đến lão Quách chuẩn bị pháp khí chắc cũng gần xong,vì thế bảo nàng lại đây ăn cơm chiều.
Tắt cuộc gọi, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi gọi cho Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình, gọi bọn hắn cùng lại đây, Tạ Vũ Tình đang phải ở bệnh viện tâm thần Thanh sơn xem hồ sơ người bệnh, để tìm manh mối, không có thời gian lại đây, đành phải thôi.
Nửa giờ sau, Tiểu Mã cùng Chu Tĩnh Như lục tục đến, nhìn hai người bạn đến, tâm tình của Diệp Thiếu Dương tốt lên, chờ lão quách đi ra, rồi kêu một nồi lẩu dê, mấy người một bên ăn, một bên nghe Diệp Thiếu Dương kể lại diễn biến sự việc, Chu Tĩnh Như vì hắn mà khẩn trương không thôi.
Diệp Thiếu Dương không nghĩ để cho họ tham dự quá nhiều vào chuyện này, vì thế ăn xong, bảo Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như về trước, Chu Tĩnh Như dặn dò hắn một phen, sắp sửa lái xe đi, Tiểu Mã đi cùng xe với nàng, trước khi lên nói với Diệp Thiếu Dương: “Đúng rồi tiểu Diệp tử, cái tên đồ đệ của ngươi tìm ngươi phát điên lên rồi kìa.”
“Đồ đệ nào?”
“Là cô gái võ si, Trương Tiểu Nhụy”
, Tiểu Mã nói.
“Nàng còn chưa biết ngươi đem số của nàng cho vào danh sách đen, nên ta lừa nàng nói ngươi đã bị mất di động, nàng nói đã cơ bản học xong Mao sơn thể thuật, muốn cùng ngươi luận bàn một chút, xem tiến bộ ra sao, ngươi gần đây không nên đến trường, miễn cho nàng tìm được.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, đúng là một người điên…..
Tiễn hai người họ đi, Diệp Thiếu Dương từ lão Quách lấy được pháp khí, chính mình bắt xe đi về nhà Trang Vũ Ninh.
Chương 357: Thiên sư quy vị
Cha con Trang Vũ Ninh đều ở trong nhà, Diệp Thiếu Dương đơn giản nói kế hoạch ngày mai cho bọn họ, liền về phòng ngủ, luyện tập vẽ một chút thần phù, phát hiện không thể nào tĩnh tâm được, suy nghĩ ra mới biết vì Nhuế Lãnh Ngọc nói câu “Có bằng hữu chiếu cố nàng.”
bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lên giường niệm một lần tĩnh tâm chú rồi ngủ.
Một đạo sấm sét lóe lên, làm Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, mở to mắt thì thầy mình đứng trên một bãi cỏ, trước mặt là một tòa núi nhỏ, ở giữa màn đêm, có con đường nhỏ uốn lượn đi lên núi.
Đây là địa phương nào? Ta sao lại ở đây? Diệp Thiếu Dương trong lòng khiếp sợ, nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây cũng quen thuộc, tựa hồ đã tới rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra là địa phương nào, nhìn bốn phía cũng không có gì cả, đành phải đi lên núi xem xét.
Mơ hồ đi lên đỉnh núi, trong màn đêm, nhìn thấy một tòa cung điện, đi tới phía trước, trên cánh cửa có treo một cái bảng, trên đó viết ba chữ to thiếp vàng: Thanh thiên quan.
“Thanh thiên quan ….”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy tên này rất quen thuộc, trong lòng bỗng cả kinh, nghĩ tới, đây không phải mình từng đi qua một lần trong không gian thiên sư bài sao! Trong lòng hoảng hốt, Thiên sư bài không còn vào được sao? Chính mình sao lại tới địa phương này? Chẳng lẽ là nằm mơ? Còn đang chần chờ, một cái tiểu đạo sĩ mặc bộ thanh y đi ra khỏi cửa, chắp tay nói “Cung nghênh Diệp thiên sư.”
“Ngươi là ai?”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hắn, giật mình hỏi.
Tiểu đạo sĩ cười mà không nói gì, chỉ dùng thủ thế mời hắn đi vào.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đi theo hắn vào trong đạo quan, ven đường chứng kiến các cảnh tượng cùng lần trước tới giống nhau.
Một đường đi vào đại điện, Tiểu đạo sĩ đưa cho Diệp Thiếu Dương một bó hương, mời Diệp Thiếu Dương dâng hương cho Tam Thanh, Diệp Thiếu Dương cũng không rõ là hắn muốn làm gì, Nhưng nhìn thấy Tam Thanh là phải dâng hương, đó là quy củ của đạo môn, không có gì là không đúng, vì thế quỳ xuống bồ đoàn, đối với Tam Thanh xá một cái.
Khấu đầu xong, bên người đột nhiên sáng lên một đạo kim quang, vội vàng đứng dậy, phát hiện thần tượng Tam Thanh bị một đoàn ánh sáng nhu hòa bao trùm, trong lòng kinh hãi, còn không chờ hắn xem xét rõ ràng, một tiếng chuông dài từ bên ngoài vang lên, tiếp theo là một chuỗi tiếng bước chân chỉnh tề đi vào.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thấy mấy chục bóng người, Từ trước viện tử xếp hàng không nhanh không chậm bước tới, chờ bọn họ đến trước mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn xem qua, tức thì kinh hãi: Những người này, một nửa là đạo sĩ, còn lại mấy cái là, một cái đầu người thân răn, một cái là người đầy lông trắng không biết là quái vật gì, một cái khác là một con quỷ thủ cả người phóng ra màu tím của quỷ khí.
Còn không chờ Diệp Thiếu Dương xem xong, Bọn họ cùng nhau nhìn mình khom lưng, trong miệng cùng phát ra một âm thanh: “Cung nghênh Diệp thiên sư quy vị…..”
Cái gì? Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn bọn họ, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm,”
Các ngươi nói cái gì, thiên sư quy vị?Nói ta à?”
Đoàn người không có đáp, lại cùng kêu lên một lần “Cung nghênh Diệp thiên sư quy vị….”
Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét, tiếng chuông vang lên không ngừng, DTD phát hiện chính mình có một đạo ánh sáng màu tím bao quanh, từ chính mình phát ra, cúi đầu nhìn, là từ trên ngực mình phát ra, đem tay sờ đến, cầm lên thiên sư bài, ánh sáng từ đồ án hình phong diệp trên thiên sư bài, có một loại cảm giác sinh thật sinh động.
Diệp Thiếu Dương còn chưa nhìn kỹ, thì mảnh phong diệp này nhảy ra khỏi thiên sư bài, bay lên trên ót của mình, Diệp Thiếu Dương lại không nhìn thấy ót của mình, chỉ có thể cảm giác ót nóng rực lên, tựa như bị phiến phong diệp kia in lên.
Trước mắt kim quang sáng chói, trời đất quay cuồng, giống như đang xuyên qua không gian và thời gian.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn nằm trên gường, trong phòng có thứ gì “ong ong ”
vang lên không ngừng, theo tiếng vang nhìn lại, thì ra là Thất Tinh Long Tuyền kiếm, đang đặt bên cạnh gối, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm, Ở Mao sơn có câu nói: Thất tinh trường minh, thiên sư giá lâm.
Hắn vẫn luôn không hiểu những lời này đại biểu cho ý gì, Duỗi tay cầm bảo kiếm lên, thanh âm lập tức đình chỉ, một đạo ánh sáng tím từ vỏ kiếm tràn ra, sau đó dần thu liễm lại trong vỏ kiếm.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại tình cảnh còn ở trong mơ, Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng nhảy xuống gường, từ trong ba lô tìm được âm dương kính, chiếu lên ót của mình, có một phiến phong diệp phát ra ánh sáng nhu hòa, đang từ từ chậm rãi biến mất, nhìn qua cảm giác như chính là dấu vết của trong chính cơ thể mình.
Vài giây sau, ánh sáng hoàn toàn biến mất, Diệp Thiếu Dương cầm Âm dương kính nhìn thêm hồi lâu, cũng không phát hiện ra dấu vết gì, như là trong cơ thể cũng cùng trong đầu, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thử đề khí, cảm giác cùng với ngày thường giống nhau, không khỏi buồn bực, Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Thiên sư trở về vị trí cũ….
ta vốn dĩ không phải là thiên sư sao, sao lại phải nói trở về vị trí cũ? Diệp Thiếu Dương lấy ra thiên sư bài, kiểm tra một lần, vẫn là như vậy, không có gì khác nhau.
Diệp Thiếu Dương tìm đai lưng lấy ra búp bê sứ, chụp lên đầu nó, nói “Ra đây!”
Một cái thân ảnh mơ mơ màng màng ngủ, ngáp lên từ bên trong chui ra, đúng là Qua qua, oán trách nhìn Diệp Thiếu Dương “Lão đại, buổi tối còn kêu ta ra, không biết là ta đi ngủ à”
“Ngươi là quỷ, mà ngủ cái gì!”
Qua qua phản bác “Quỷ như thế nào lại không được ngủ, ta tu luyện cũng xong rồi, không làm gì thì ngủ nhiều cho thoải mái.”
“Đừng dài dòng, vừa rồi ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
Qua qua nhíu mày nhìn hắn “Cái gì?”
“Ta đang hỏi ngươi!”
“Không biết, ta vẫn đang ngủ, cái gì cũng không có phát hiện, không biết gì.”
Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi thêm “Lăn trở về đi!”
“Làm ta ra ngoài rồi, không nói rõ để mơ hồ trở về…..”
Qua qua oán giận, nhưng không dám nói nhiều, vẫn là thành thật trở lại trong búp bê sứ, tiếp tục ngủ.
Diệp Thiếu Dương đờ người một lúc, sau đó trở lại trên gường, thay đổi suy nghĩ, chuyện này, việc lạ phát sinh không phải là không có duyên cớ, hay là gần đây mình làm ra sự tình gì, làm chuyện này phát sinh? Suy nghĩ một chặp, trừ bỏ những lúc đánh nhau, giống như cũng không có làm chuyện gì mà …..
không đúng, mình có làm ít nhất 2 việc: đầu tiên là đem thần tượng đại mao cất vào ba lô, thứ 2 là cầm thiên sư bài ở trên linh phù hạ ấn ký.
Diệp Thiếu Dương chạy tới đem thần tượng từ ba lô lấy ra, cẩn thận quan sát, phát hiện thần tượng còn lưu lại một tia hơi thở thần bí, lại đem thiên sư bài tới, giật mình phát hiện ra trên thiên sư bài cũng có hơi thở giống như ở trên tượng thần!, Qua một lúc hơi thở ở trên hai cái đồ vật cũng nhạt dần rồi biến mất.
Diệp Thiếu Dương đem sự việc liên kết lại, một cái ý nghĩ lớn mật hiện ra: Thiên sư bài có tiêu chí Phong diệp, đây là loại thiên sư truyền thừa, Hoặc thật sự là đồ vật của thiên sư Diệp pháp thiện lưu lại, vốn dĩ nó là một loại cơ duyên, nhưng mình vẫn không có sử dụng thiên sư bài.