Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 56
❮ sautiếp ❯Chương 346: Trận chiến kinh hồn
Từng đạo ánh sáng tím, từ ba đồng tiền lớn, liên tục bắn ra ánh sáng bay lên, giống như từng đạo lưỡi dao sắc bén, đem cổ tiểu quỷ đã đưa vào kết giới cắt ra vô số vết thương, máu đen chảy ra ròng ròng.
Tiểu quỷ một bên hét chói tai, tiếp tục hướng vào phía trong, đôi tay vung lên liền đánh bay Trang Thái, đắc ý nhìn Trang Vũ Ninh.
“Mụ Mụ, cạc cạc cạc ……”
Nó phát ra một trận cười thật quái dị, duỗi tay đi qua muốn bắt lấy Trang Vũ Ninh, “Phanh”
một tiếng vang lên, trên đầu tiểu quỷ nổ tung, huyết nhục văng lên tứ tung.
Mọi người sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thấy Tạ Vũ Tình đang nắm cây súng.
Nàng đã nổ súng! Tiểu quỷ đối diện, cái đầu đã bị nát hơn phân nửa, chỉ còn lại nữa khuôn mặt, còn có con mắt rũ xuống, máu tươi đầm đìa, nhưng nó cũng chưa có chết, Tiểu quỷ vẫn đang đứng đó, còn lại nửa khuôn mặt đang đong đưa qua lại, thịt nát trên mặt không ngừng mấp máy, một cái hình dáng đầu mới, từ ở dưới trường lên, nhanh chóng phủ lên vị trí bị bắn nát.
Trên mặt có vết thương trải rộng thật dài, có những vết đen đang chạy bên trong, giống như từng con rết ở trong mặt, một ít nước xanh biếc chảy ra ngoài, nhìn qua thật là khủng bố không biết nói nên lời.
Một cái đầu mới được hình thành, đôi mắt dùng ánh mắt oán độc nhìn Tạ Vũ Tình.
“Đi chết đi!”
Tạ Vũ Tình dùng ngón tay còn đang run rẩy, bóp trên cò súng, viên đạn bay ra, cư nhiên ngừng lại trước mặt tiểu quỷ.
Bên dưới cái mũi của nó, vốn không có miệng, đột nhiên nứt ra một cái miệng lớn, phun ra một cổ hắc khí, xuyên qua lỗ hổng kết giới, đánh về phía mặt của Tạ Vũ Tình, Đúng lúc này, Vô nguyệt đạo trưởng từ mặt đất bò dậy, trong hai ngón tay kẹp một lá linh phù, duỗi đến trước mặt Tạ Vũ Tình, linh phù sáng lên lam quang, liền hút hết hắc khí.
“Cạc cạc…”
Tiểu quỷ cười một tiếng, đột nhiên duỗi qua kết giới, bắt lấy tay vô nguyệt đạo trưởng.
Một cảm giác lạnh lẽo, theo tay lan tràn lên, vô nguyệt đạo trưởng cúi đầu nhìn thấy, liền chấn động, hơn phân nửa đôi tay mình đã biến thành màu đen! Không xong, quỷ khí nhập thể! Vô nguyệt đạo trưởng vội vàng vén lên tay áo, tay trái duỗi ngón tay thành chỉ, dùng sức điểm lên huyệt đạo bên cánh tay phải bị quỷ khí, sau đó ngón tay điểm tại ba vị trí khác, lúc này mới ngăn được thế đi hắc khí lan tràn lên trên.
Còn không chờ thở phào nhẹ nhỏm, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ ra, bị tiểu quỷ từ trong kết giới kéo ra bên ngoài, một bàn tay bóp cổ hắn, hắn miệng định cắn xuống.
Đột nhiên, một đồng tiên lăng không bay tới, đánh vào cái ót nó, đánh bay một khối da thịt.
Tiểu quỷ quay đầu lại nhìn, là thêm một đồng tiền nữa bay tới, lần này là trực tiếp đánh vào con mắt trái nó, tròng mắt nổ tung, phún ra một cổ dịch tương.
Cái đồng tiền thứ ba bay tới, tiểu quỷ đã có chuẩn bị, duỗi tay ra đánh nó văng ra ngoài, chăm chú nhìn lại, Diệp Thiếu Dương đã từ bên cạnh âm dương lộ đứng lên, tay cầm câu hồn tác, đối với nó cười cười “Tới đây, đợi đã lâu.”
“A……”
Tiểu quỷ quái rống một tiếng, đánh tới.
Diệp Thiếu Dương tay cầm câu hồn tác, tiến lên nghiêng chiến, Câu hồn tác vì có cương khí khu động, toàn thân hiện lên màu hồng nhạt, như một con rắn, ở phía trước tiểu quỷ du tẩu qua lại, quanh thân tiểu quỷ liền có một cổ hắc khí bay ra, cùng với Diệp Thiếu Dương đối kháng.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy một cái cơ hội, khi thân thể phía trên nó trống không, câu hồn tác từ trong tay liền vòng qua cổ nó, làm thành một vòng quanh cổ, liền kéo về phía sau, tiểu quỷ liền té ngã trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương lập tức tiến đến, quăng nó nằm sấp xuống, rồi dùng đỉnh đồi gối đè lên phía sau lưng nó, cắt ngón giữa, tay phải nắm lại như hình mắt phượng, dùng sức nện xuống tiểu môn của nó.
“Đinh linh linh …..”
ở đai lưng có treo kinh hồn linh bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi “Ở trên người có kinh hồn linh, cùng với chính mình có cương khí hộ thể, trừ phi cảm giác có đối thủ cực mạnh, nếu không thì kinh hồn linh tuyệt đối sẽ không vang!”
Lập tức xoay người, liền nhìn chung quanh, nhưng cái gì cũng không có, không có giác đến một tia quỷ khí cùng yêu khí!, nhưng là, hắn có cảm giác được, có thứ gì đó vừa vào, đang ở trong phòng, yên lặng đang nhìn chính mình.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi đến cực điểm, cư nhiên là có quỷ yêu có thể ở trước mặt mình mà che giấu, mà mình lại không phát hiện được, mẹ nó chả lẽ là quỷ khấu? Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ có thể buông ra tiểu quỷ, nhanh chóng thối lui đến một góc, cảm thụ không có hơi thở nào khác bên người, lúc này mới vội vàng lấy ra một đồng tiền lớn đặt ở trên mặt đát, ở trên có đè lên Tì Hưu Ấn, niệm chú ngữ, thở ra một hơi, cảnh cáo mọi người.
“không một ai được tới đây!”
Sau đó xoay người đi chỗ khác, lấy ra âm dương kính, quay một vòng muốn tìm ra thân hình ẩn nấp, đốt một lá linh phù, để sát mặt kính, đem ánh lửa ánh xạ ra ngoài, quả nhiên phía trước mình xuất hiện một hư ảnh màu trắng, đó là một người mặt bộ trường bào màu trắng.
Còn không chờ xem xét cẩn thận, cái bóng trường bào kia, đột nhiên lóe lên, biến mất, sau đó một cổ hơi thở cường đại từ phía bên trái mình xuất hiện, “Mặt trời sáng tỏ, thiên địa xoay chuyển, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”
Diệp Thiếu Dương biết người tới không có ý tốt, liền dùng ra khai thiên chú, đôi tay kết ấn, đánh ra một chưởng đón lấy.
Một phản chấn cường đại, đem Diệp Thiếu Dương đánh bay ra ngoài, bước chân lảo đảo trên mặt đất, Âm dương kính cũng rơi xuống đất, không chờ hắn đứng vững, lại một đạo hơi thở đối diện đánh tới.
Diệp Thiếu Dương bước né qua bên cạnh, mở ra ba lô, hỏng bét! Cư nhiên … lại không có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Diệp Thiếu Dương thật muốn đập đầu cái chết cho rồi.
Cổ hơi thở cường đại mà không nhìn thấy kia, lần thứ hai bay tới, tốc độ cực nhanh, Diệp Thiếu Dương đành phải dùng đôi tay kết ấn, đôi công với nó, kết quả lại bị đánh bay đi, sau đó lại là trò cũ, không chờ hắn rơi xuống đất, mà đánh tới, Mẹ nó, lại là dùng chiêu này! Diệp Thiếu Dương liền nhấc tay, bay ra tám cái tiền ngũ đế, vừa bày ra hình dạng bát quái, đã bị một cổ lực lượng đánh bay tứ tán rơi xuống, bất quá cũng ngăn cản cho hắn một chút thời gian, Diệp Thiếu Dương xoay người đáp xuống đất, quay người lảo đảo chui vào một gian phòng ngủ, bên tai vang lên một tiếng cười khinh miệt.
“Mao sơn thiên sư, bất quá chỉ như vậy”
Diệp Thiếu Dương kinh hoảng nhìn khắp nơi, trong miệng cũng không chịu thua mắng: “Ngươi có ngon, hiện hình ra đánh với ta.”
“Ha ha ha ha ha …..”
thanh âm ở trong căn phòng nhỏ quanh quẩn, căn bản không có nghe ra phương hướng hắn ở đâu.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương hiện ra một tia kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy sau lưng có dị động, vừa mới quay lại, thì bị một cổ lực lượng đánh lại, đem cả người hắn đánh bay ra, văng vào trên tủ ở bên đầu gường.
“Ha ha ha ha …..”
Tiếng cười tràn ngập miệt thị, đột nhiên, âm phong nổi lên, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất tro bụi bốc lên, quay quanh chính mình, hình thành một cổ lốc xoáy.
Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cảm giác được bản chất của hơi thở: Tà linh chi khí!.
Nhưng mà bốn phía tro bụi tràn ngập, hơi thơ phân bố khắp nơi, căn bản không tìm được vị trí của nó.
Diệp Thiếu Dương không ngừng xoay người, làm ra tư thế phòng bị, khi lốc xoáy tro bụi kia mạnh đến thời điểm, đột nhiên nổ tung, tám cái thân ảnh bạch sắc, phân biệt ở tám hướng đánh úp lại.
Chương 347: Bách biến chi linh
“Diệp thiên sư, kết thúc thôi!”
Một cái thanh âm lạnh lùng vang lên ở bên tai.
Diệp Thiếu Dương ánh mắt hoảng loạn, không biết nên phản kích bóng người nào, tám đạo bóng dáng kia thấy biểu hiện của hắn, liền không kiêng nể gì nữa tăng tốc độ công kích.
Khi chỉ còn cách Diệp Thiếu Dương khoảng một thước, khóe miệng Diệp Thiếu Dương, hiện lên một tia tươi cười không dễ phát hiện, bổng nhiên xoay người, lôi ra từ đai lưng, vô số đậu đồng liền bắn ra tám hướng, phân biệt đánh vào 8 cái bóng người..
Hắn mắng một tiếng, trong đó bảy cái bóng người lập tức biến mất vô tung, chỉ còn lại một bóng người, đánh bay đậu đồng, vẫn tiếp tục hướng chính mình bay đến.
“Ngu ngốc.”
Diệp Thiếu Dương tay phải duỗi ra, từ điện thờ ở trên đầu gường lấy ra thần tượng Đại Mao Quân, che ở trước người, tay trái đem một lá linh phù trống, dán ở cái gáy thần tượng, cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu lên mặt phù, bàn tay đưa đến phía trước từ đôi mắt thần tượng lau qua một cái, trong miệng thì thầm nhanh chóng.
“Hậu đại đệ tử Diệp Thiếu Dương, cầu xin chân quân, thần uy hiển linh!”
Đúng lúc này, bóng trắng kia, mang theo một cổ vạn quân tà linh chi lực, đi tới, sau một giây, thần tượng hai mắt bỗng nhiên mở ra, bắn ra một đạo kim quang nhàn nhạt, cùng bóng trắng kia đánh bào nhau.
Một cổ dao động mãnh liệt, từ bị trí kim quang cùng bóng trắng phát ra, Diệp Thiếu Dương lần thứ hai bị đánh bay ra ngoài, đánh văng vào trên tường rồi rớt xuống, một ngụm máu tươi phun ra.
Rơi xuống đất, không rảnh lo cho mình, liền đứng lên, nhìn xuống tay thấy thần tượng vẫn còn hoàn hảo, vỗ vỗ ngực “May mắn, may mắn, tổ sư gia không có việc gì, bằng không sẽ phiền toái lớn.”
Ngẩn đầu nhìn lại, vô số tro bụi rớt xuống đất, một cái bóng hình người, đứng ở bên cửa sổ, không phải là người mà chỉ là trường bào màu trắng, phiêu phù ở không trung, càng nhìn xuống càng thấy trong suốt, căn bản không có thấy hai đùi.
Trên bộ trường bào là cái đầu nhưng nằm ở trong cái mũ liền quần áo, hơn phân nửa khuôn mặt của hắn đều che giấu dưới mũ, chỉ lộ ra một cái miệng đỏ tươi.
“Là ngươi?”
Diệp Thiếu Dương nhăn mặt lại nói, liếc mắt liền nhìn ra, cái gia hỏa này chính là tên buổi tối hôm trước, ở trong hầm ngầm của tiệm thuốc, lúc đó mình đã diệt của nó một đạo thần thức phân thân, hôm nay đến đây, tuyệt đối là bản thể của nó! “Diệp Thiên sư, ngươi thật là giảo hoạt.”
Bạch y nhân mở miệng nói, thanh âm so với trước kia rõ ràng hơn nhiều, là một giọng nam nhưng lại không nhận ra được tuổi.
“Ngươi giả bộ bại lui, dụ dỗ ta lại đây, nguyên lai là muốn lợi dụng lực lượng của thần tượng, để phá đi pháp thuật che dấu của ta, chiêu dụ địch này, dùng thật tốt.”
“Làm sao giết chết ngươi, chứ để phá thuật che giấu của ngươi chỉ mất một giây mà thôi, chỉ là hôm nay ta không mang theo Long tuyền kiếm, sợ là một kích chém chết ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đằng sau cái mũ của nó, nói “Tuy rằng ta biết ngươi sẽ không nói, nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi rốt cuộc là cái người gì, không đúng, phải nói là, ngươi là đồ vật gì ….?”
Bạch y nhân vươn ngón tay thon dài, đem vành nón kéo xuống, lộ ra một bộ xương khô xanh biếc “Ngươi có phải muốn nhìn cái hình dạng này?”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hắn, nói “Nó không phải là mặt thật của ngươi.”
Bạch y nhân cười rộ lên, đôi tay kẹp lấy hai bên đầu, dùng sức ép lại, đem bộ xương khô ép thành đống bột mịn, một cái đầu trụi lủi từ trong cổ dài ra, là một cái đầu quái vật “hay là như thế này?”
Ngừng một hồi, nó đem hai ngón tay cắm vào cằm, túm lấy da mặt, hướng về phía trước mà xé lên, một cái da mặt trắng như tuyết nhưng không có ngũ quan, trơn bóng cái gì cũng không có.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ngươi muốn chơi trò biến hóa à, được rồi, tiếp tục biểu diễn đi “ Nói thế nhưng trong lòng lại hoảng sợ không thôi, quỷ quái quả thật có thể biến hóa hình thái, nhưng với hắn biến hóa, thì mỗi lần hơi thở cũng theo dung mạo mà thay đổi, lúc biến thành bộ xương khô thì cả người tràn ngập thi khí, biến thành yêu quái thì tràn ngập yêu khí, lúc sau biến thành quỷ không mặt thì xuất hiện quỷ khí… Nếu đây là thân thể của nó, vậy thì mỗi lần biến hóa, đều là chân thân của nó? Mặc kệ là khả năng nào, chuyện này cũng thật là đáng sợ ….
Bạch y nhân đem vành nón che lại, trên cằm liền xuất hiện một cái miệng đỏ tươi.
biến trở về hình dáng ban đầu, trên người quỷ khí liền tan ra, chỉ còn quanh quẩn một cổ hơi thở thần bí.
Nó chậm rãi mở miệng cười “khanh khách”
, nói “Ngươi có mắt thông thiên, có thể nhìn ra chân thân của ta mà, vì cái gì mà không thử xem? hay là pháp lực không đủ, còn đang âm thầm điều tức à?”
Diệp Thiếu Dương á khẩu, dĩ nhiên là bị nó xem thấu, lúc nãy kích hoạt sức mạnh của thần tượng, có hồ đã dùng hết pháp lực, đành phải âm thầm điều tức, một bên giở vờ cùng nó nói chuyện tào lao, ý đồ dời đi sự chú ý của nó, không nghĩ là bị xem thấu, lập tức mỉm cười nói “đừng chỉ có nói mình ta, vừa rồi ngươi cũng không sai biệt lắm, bằng không thì ngươi cũng không ngoan ngoãn biến đổi hình dạng cho ta xe, ngươi cũng đang khôi phục thôi?”
“Không, là ta đang đợi người.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, trong lòng lập tức nhớ tới Hồ Uy, gia hỏa, đến lúc này mà vẫn chưa có xuất hiện! Bất quá nghĩ lại, lập tức bình tĩnh, nhìn bạch y nhân mà cười “Ngươi chờ không thấy hắn rồi, nếu hắn tới, thì đã sớm ra tay.”
“Ngươi nói rất đúng.
Hôm nay không có thể đem ngươi giết chết, thật là đáng tiếc, ta sẽ lại tìm ngươi …..”
Nói xong, thân hình trở nên mờ ảo.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên ra tay, tay kết ấn, đem pháp lực từ nãy điều tức đem toàn bộ đánh ra ngoài.
Bạch y nhân cũng nâng tay lên, huy động tay áo, đem một cổ hơi thở đánh tới, đem Diệp Thiếu Dương chấn lùi về sau hai bước, ngẩn đầu nhìn lại, thân ảnh của hắn càng ngày càng mờ nhạt, liền hư không tiêu thất.
Ngoài cửa sổ, mây đen tan đi, sắc trời trở nên sáng hơn.
Nguyên lai người thay đổi sắc trời là nó! Diệp Thiếu Dương cảm thụ được hơi thở của nó dần tan đi, trong lòng nghĩ rốt cuộc cái bạch y nhân này rốt cuộc là thứ gì? Nghĩ đến đây là địa phương không nên ở lâu, Diệp Thiếu Dương liền đem thần tượng Đại Mao Quân nhét vào trong ba lô, đi vào nhà chính, trước tìm đến câu hồn tác lúc nãy mình vứt trên mặt đất, phát hiện không thấy tiểu quỷ kia đâu, liền hỏi “Tên tiểu quỷ kia đâu?”
“Đã sớm chạy.”
Tạ Vũ Tình trả lời, Diệp Thiếu Dương đem câu hồn tác thu hồi, sau đó nhặt lên đồng tiền lớn, cùng Tì Hưu Ấn, bảo mọi người đi ra.
Trải qua chuyện nguy hiểm khủng bố như vậy, bí thư thôn cúng với hai cháu trai của hắn sắc mặt trắng bệch, biểu tình dại ra, dựa vào trên tường không nhích.
Diệp Thiếu Dương thấy bộ dáng này, liền lắc lắc đầu, thở dài “Bảo các ngươi đi, thì không chịu đi, giờ thì như mất hồn, còn phải giúp các ngươi định hồn lại.”
Nói xong, từ trong ba lô lấy ra một khối Long Tiên Hương, dùng móng tay nạy một ít, phân biệt bôi lên thái dương của bọn họ, lại vẽ một đạo ngưng hồn phù, tuy rằng trong cơ thể không còn pháp lực, nhưng vẽ linh phù đơn giản này vẫn làm được.
Chương 348: Thì ra là kẻ thù truyền kiếp.
“Hắt xì, hắt xì …..”
ba người liên tục hắt xì, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bí thư chi bộ thôn ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, run cập cập, nhìn xung quanh một phen, “Cái con tiểu quỷ kia đâu, chạy đi rồi?”
“Đã chết.”
Diệp Thiếu Dương tùy tiện nói cho có, bảo Trang Vũ Ninh đưa phí dịch vụ cho bọn hắn, Trang Thái móc ra bóp da, cầm một ngàn đồng chưa ra, giao cho bí thư thôn, “Lúc trờ về cũng không nên nói bậy bạ”
Bí thư thôn bày ra khuôn mặt mỉm cười mà còn khó coi hơn là khóc “ta có nói ra, cũng có người tin sao?”
Ba người đi rồi, Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ Vô nguyệt đạo trưởng, cúi người nhìn hắn.
Vô nguyệt đạo trưởng đang ngồi dựa vào tường, tay trái đang cầm chặt lấy tay phải, sắc mặt tái nhợt, trong đó ẩn ẩn chứa theo 1 tia quỷ khí, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đến, dùng thanh âm yếu ớt hừ hừ nói “Sư tổ, cứu ta, cứu ta…..”
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cánh tay phải của hắn, để sát vào mà nhìn, thấy cánh tay đã sưng to lên giống như cái đùi rồi, màu đen, hơn nữa da đã nứt ra, giống như vỏ cây già.
“Sư tổ, cánh tay này của ta có phải hay không đã bị phế?”
Vô nguyệt đạo trưởng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt tràn ngập khẩn trương cùng lo lắng.
“May mắn là chính ngươi đã phong ấn ba đại huyệt, quỷ khí không có lan tràn đến cơ thể.”
Diệp Thiếu Dương một bên nói, một bên từ trong bao lấy ra chu sa tơ hồng, xuyên qua một đồng ngũ đế, cuốn lấy cánh tay của vô nguyệt đạo trưởng ở trên phần còn hoàn hảo, đem ngũ đế tiền đặt lên vị trí của ba đại huyệt, đứng đậy nói, “Trước như vậy đã, ta hiện tại pháp lực còn chưa có khôi phục, đồ vật cũng không mang theo, chờ tí nữa trở về rồi điều trị cho ngươi, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người được Diệp Thiếu Dương dẫn ra bên ngoài, đều đi ra ngoài, chỉ có Trang Thái là đang chui vào phía dưới cái bàn.
“Ba ba, ngươi đang làm gì thế?”
Trang Vũ Ninh hỏi, Trang thái không có nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, phát hiện Trang Thái đang cầm một cái khung ảnh, nhìn đến nhập thần, trong khung ảnh là di ảnh của một người đàn ông.
“Cái này là ở đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.
“Vừa rồi trong thời điểm ngươi đánh nhau, từ phía trên cái cửa rớt xuống.”
Tạ Vũ Tình nói “Rớt trúng đầu ta, sau mới rớt xuống dưới cái bàn.”
Diệp Thiếu Dương nhìn biểu hiện khác thường của Trang Thái, liền đến bên hắn ngồi xổm xuống nhìn khung ảnh màu trắng, đây là bức ảnh chụp một nam nhân khoảng 50 tuổi, tướng mạo mảnh khảnh, chưa có gặp qua người này.
“Không nghĩ tới ….
thật là hắn!”
Trang thái lẩm bẩm nói.
“là ai?”
Trang thái hít một hơi, nói “Trần Nhị tam!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, giống như có một cái gì đó trong lòng buông lỏng ra, tựa hồ nghĩ ra cái gì, trầm giọng nói “ngươi biết Trần nhị tam?”
“Biết, quá biết ….”
Trang thái buông ra khung ảnh, đứng lên, thở hổn hển một lúc, Diệp Thiếu Dương thấy hắn muốn định nói, thì vội vàng làm một cái thủ thế tạm dừng, nói “Nơi đây cũng không phải địa phương để nói chuyện, Hồ Uy mà tới đây, thì chúng ta đều phải chết tại đây, trở về rồi chậm rãi nói.”
Tạ Vũ Tình lập tức hỏi “Tiểu Diệp tử, những cái cổ mạn đồng kia, làm sao đây?”
“Cũng không dùng gì được, ngươi tịch thu đi.”
Ở Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, mọi người đi ra bên ngoài, tới khu nhà chính, Diệp Thiếu Dương nhăn mày ngừng lại, xoay người đi về phòng bếp, nhìn vào cánh cửa, lạnh lùng nói một tiếng “Đừng có ẩn núp nữa, ra đây!”
Mọi người trừng mắt to mắt nhỏ, mọi người đều ở đây, hắn đang nói ai.
Đột nhiên, có một đôi tay con nít trắng nõn ở bên cánh cửa khép hờ đẩy cửa đi ra.
Là một con tiểu quỷ có làn da trắng nõn.
“Nó cư nhiên là không có đi!”
Đám người Trang Vũ Ninh quá sợ hãi, vội vàng trốn đến sau lưng của Diệp Thiếu Dương.
“Đừng kích động, các ngươi nhìn cho rõ ràng, nó không phải con hồi nãy đâu.”
Nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói thế, mọi người ngẩn người, chăm chú nhìn lại, quả nhiên là một tiểu nam hài cỡ ba, bốn tuổi, mặc cái yếm hồng, đôi mắt to tròn, cái mũi cùng miệng nho nhỏ, nhút nhát sợ hãi nhìn Trang Vũ Ninh, bộ dáng thật là đáng yêu, cũng không có giống như con tiểu quỷ khủng bố dữ tợn hồi nãy.
“Đây là lúc nãy ta siêu độ lũ tiểu quỷ, từng bên chạy ra được một con, ta sốt ruột tới giúp các ngươi giải vây nên không có thời gian bắt lại nó, không nghĩ tới nó cư nhiên không có bỏ chạy!”
Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu quỷ, trong lòng cũng rất là buồn bực.
“Thất bảo!”
Trang Vũ Ninh thất thanh kêu lên, Tiểu nam ánh mắt sáng ngời, chạy như bay, nào vào lồng ngực nàng.
Từ trong mắt nước mắt chảy ra ròng ròng Nó dù sao cũng là quỷ, thân thể chỉ là hư ảo, hai người căn bản là không thể ôm, bất quá chỉ là ra tư thế ôm nhau.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy bọn họ nhất định đã thường xuyên làm chuyện này, không thể nào mà thuần thục đến như vậy.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi đến, chất vấn Trang Vũ Ninh “cái tiểu quỷ này là ai?”
“Nó chính là tiểu quỷ lúc trước ta nuôi dưỡng, ta kêu nó là thất bảo.”
Trang Vũ Ninh lau nước mắt, thương cảm nhìn thất bảo.
Diệp Thiếu Dương rất là giật mình, “Sao có thể, tiểu quỷ ngươi nuôi không phải con hồi nãy à, như thế nào là con này.”
“Tên kia không phải ta”
Tiểu quỷ đột nhiên mở miệng nói, thanh âm chỉ giống như một tiểu hài tử non nớt, “Tên kia, hắn đã thay thế ta, ô ô, ta mới thật sự là thất bảo.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác một chút, thấy trên người nó đích xác không có lệ khí, vì thế lấy ra một lá linh phù, nói “Được rồi, tí nữa đi về nói sau, bây giờ thì hãy chui vào đây.”
Thất bảo chần chờ nhìn Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói “Yên tâm đi Thất bảo, hắn là thiên sư, hơn nữa là bằng hữu của mụ mụ, sẽ không có hại ngươi đâu.”
Thất bảo lúc này mới ngoan ngoãn hóa thành một cổ khói trắng chui vào lá linh phù.
Trang thái lạnh lùng liếc nhìn nữ nhi một cái, thở dài “Một cái tiểu quỷ kêu ngươi là mụ mụ, chuyện này là chuyện gì!”
Trang Vũ Ninh cúi đầu, không dám nói.
Đoàn người đi ra khỏi ngôi nhà cũ của Hồ Uy, đi đến nơi dừng xe, phát hiện bên cạnh xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình xuất hiện một xe cảnh sát khác, cùng 4 gã cảnh sát đứng trước xe một chiếc xe BMW.
Thấy bọn họ đi tới, trong đó một cảnh sát đi tới, là Kỳ Thần, “Tạ đội trưởng, các ngươi không sao chứ?”
Kỳ Thần nhìn Tạ Vũ Tình hỏi.
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe BMW, trong xe có ngồi một người ở ghế lái, nhưng do tấm cửa phản quang nên không nhìn rõ được người nào, liền chu môi hỏi “Đó là ai?”
Kỳ Thần nói “Là tên Hồ Uy”
Vừa nghe thấy tên “Hồ Uy”
, Diệp Thiếu Dương đương trường ngơ ngẩn, liền đi đến chỗ Tạ Vũ Tình hỏi “chuyện gì xảy ra?”
Tạ Vũ Tình giải thích nói “Sau khi tới nơi này, ta thấy không ổn lắm, sợ có người vây chúng ta bên trong, nên phát tin nhắn bảo bọn họ lại đây, ở cửa thôn mai phục, vạn nhất ai hoặc là Hồ Uy đến, đem hắn ngăn lại.”
Kỳ Thần nói tiếp “Đúng vậy, chúng ta đến được một lúc, ở bên kia đứng không chờ, thì thấy hắn lái xe đến đây, liền bị chúng ta ngăn lại.”
Chương 349: Bạch y nhân là ai?
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Tạ Vũ Tình, cảm khái: “Ngươi đã làm một sự việc chính xác nhất, nếu không có ngươi, thì chúng ta có thể đã chết hết ở đó rồi”
“Đừng có mà động tay động chân.”
Tạ Vũ Tình gạt bàn tay hắn, nhíu mày nói “Có hay không phóng đại như vậy?”
“Một chút ta cũng không có phóng đại, hiện tại ta không phải là đối thủ của Hồ Uy, hồi nãy bạch y nhân cũng là đang đợi Hồ Uy xuất hiện, nếu hắn tới có thể giết ta dễ như trở bàn tay.”
Tạ Vũ Tình há to miệng, nhìn thoáng qua Hồ Uy ở trong xe “Hiện tại hắn có….”
“Hiện tại hắn không dám động thủ đem chúng ta giết chết, Hắn có lợi hại cũng chỉ là người, nếu hắn dám ở trước mặt bao nhiêu người mà giết người, thì cục cảnh sát sẽ truy hắn đến chân trời góc biển.”
“Trách không được khi chúng ta ngăn cản hắn, hắn cũng không có phản kháng….”
Kỳ Thần lẩm bẩm nói “Đúng rồi, trong xe ngoài Hồ Uy còn có 1 tên nam nhân trẻ tuổi nữa, cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to.”
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại, nghĩ đến ngay tứ bảo pháp sư.
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương “Hiện tại làm sao giờ? đêm bọn họ tất cả về thẩm vấn?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu “Khẳng định là không được, cái này không phải là một cái án kiện bình thường, ngươi tố cáo hắn cái gì, chả lẽ nói hắn nuôi tiểu quỷ? cho dù thượng cấp của ngươi có tán thành, cũng không có biện pháp nào định tội hắn, hắn cũng không có phóng hỏa, giết người, cho nên … cũng chỉ có thả hắn đi.”
Kỳ Thần cũng đi lên, thấp giọng nói “Tạ đội, Hồ Uy khi ở trong xe có gọi vài cú điện thoại, sau đó vương đội của chúng ta liền điện cho ta, có ý nói là có đại quan quý nhân cầu tình cho hắn, nói ngươi nên xử lý thích đáng….”
Tạ Vũ Tình biết bọn họ nói đều là tình hình thực tế, nhăn mày nói “Thật vất vả mới bắt được hắn, liền thả hắn đi như vậy, cũng không cam lòng.”
Diệp Thiếu Dương cười “Chúng ta nêu đơn giản bắt hắn thì chỉ cần đến tiệm thuốc của hắn là có thể, nhưng ngươi không thể thông qua pháp luật mà làm gì hắn, cho nên chỉ chờ ta về từ từ tìm cách đối phó hắn.
”
Tạ Vũ Tình thở dài, gật gật đầu nói “Được rồi, tiểu thần ngươi đi thả người.”
Diệp Thiếu Dương nói “Chờ một chút, để ta qua nói với hắn mấy câu.”
Đi theo kỳ thần cùng nhau lên xe BMW của hắn, DTD âm thầm hít một hơi, mở cửa xe, nhìn qua Hồ Uy, hắn ăn mặc 1 cái áo dài, có râu dê, nhìn qua rất giống bộ dạng của cao nhân.
Ở phía sau hắn quả nhiên là tứ bảo pháp sư.
Nhìn Diệp Thiếu Dương, Tứ bảo pháp sư hừ lạnh 1 tiến, không tỏ ra vẻ đã gặp hắn rồi, Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, cũng giả bộ không có nhận ra hắn, ánh mắt dừng trên mặt của Hồ Uy, nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình dùng thân thận thật để gặp hắn, nên bảo trì thái độ nhưng là lần đầu tiên gặp, có thể làm che dấu cho thân phận khác của mình, vì thế nghiêng đầu nhìn hắn, nói “Hồ tiên sinh.”
Hồ Uy cong môi cười “Diệp thiên sư.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười “Ngươi tới chậm rồi”
“Ngươi nói cái gì ta không hiểu gì cả, ta lái xe về khu nhà cũ lấy chút đồ vật, các ngươi bắt ta để làm gì, ta cũng đâu có phạm pháp?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, ngay đó nghĩ đến, có thể hắn sợ cảnh sát ghi âm, cho nên nói lời ẩn dấu, cho nên quyết định nói thẳng ra “Ở nhà của ngươi, có rất nhiều cổ man đồng.”
Hồ Uy nói “à, đó là những tiểu nhân gỗ do ta khắc, rất là nghiệp dư, không biết có vấn đề gì?”
Tạ Vũ Tình thấy hắn giả ngu thì bộ dạng hung hăng đi tới nói “Ngươi đừng có ở nơi này mà giả trang nữa, sự tình như thế nào, chúng ta đều rõ ràng hết,”
“Ồ, vậy ngươi mang ta đi thẩm vấn đi, ta cũng muốn nhìn xem, pháp luật có cấm khắc con rối gỗ không?”
“Trong nhà ngươi có hai cái quan tài, là chuyện như thế nào, trong quan tại còn có thi thể, là ai?”
Tạ Vũ Tình còn không có chịu thua.
“Quan tài là chính ta làm ra để bán, có vấn đề gì sao, cái ngươi nói thi thể trong quan tài ….
”
Hồ Uy nhún vai, “nó ở nơi nào?”
Tạ Vũ Tình nghe xong liền nghẹn lời.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy, còn tưởng hắn đã đi qua hiện trường, nhìn thấy thi thể bị thiêu, nghĩ lại liền hiểu được, chuyện này không cần xem cũng có thể đoán được, Cự thủy thi nếu không được tiêu diệt, thì mình không có khả năng đi ra đây.
“Cái căn cứ dưỡng quỷ của ngươi đã bị ta hủy, tiểu quỷ đã siêu độ rồi ”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói “Ta biết rất đau lòng, bất quá ta cũng không có cách nào, trở về ngươi thấy căn cứ của mình cũng đừng có quá sốc.”
Quay đầu nhìn Tạ Vũ Tình, gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình thở dài, Nói với Hồ Uy “Chúng ta hoài nghi có kẻ phạm tội, lợi dụng nhà ngươi không có ai ở, liền cất giữ ma túy, nên điều tra một chút nhưng không có thấy, cảm ơn ngươi đã phối hợp, ngươi nếu có ý kiến gì về hành động của chúng ta, có thể kiếu nại, giờ ngươi có thể đi được rồi.”
Hồ Uy cũng không nói gì, đem cửa xe đóng lại, khởi động ô tô, đem kính cửa sổ hạ xuống, dùng một loại ánh mắt phẫn nộ nhìn Diệp Thiếu Dương, gằn từng chữ một nói:”
Diệp Thiếu Dương, ta chờ ngươi!”
Diệp Thiếu Dương liền chu môi về phía hắn “Phụng bồi.”
Tứ bảo pháp sư cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Diệp Thiếu Dương, nắm di động trong tay sờ sờ cằm.
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nhìn qua chiếc BMW chạy đi, quay đầu nói với mọi người “Chúng ta cũng đi thôi.”
Mọi người lên xe, chạy về phía trong thành.
Chiếc xe BMW chạy như bay đến dưới chân núi, ngay một cái đường nhỏ, mà ô tô không thể chạy tới trước, hai người xuống xe đi bộ vào, đi vào trong 1 khu rừng rậm rạp.
Đi đến một mảnh đất trống, Hồ Uy ngừng lại, xoay người qua chỗ khác, thì có một đạo bóng trăng từ bên rừng cây hiện ra.
Hồ Uy nhìn hắn một cái, liên ngơ ngẩn nói: “Công tử người..
bị thương?”
Bạch y nhân nhàn nhạt nói “Ta đợi các ngươi lâu rồi.”
“Công tử thứ lỗi.”
Hồ Uy lập tức chắp tay “ta cùng tứ bảo lái xe lên núi, kết quả ở dưới liền bị bọn cảnh sát giữ lại, không có biện pháp nào, chúng ta không có khả năng công khai mà giết cảnh sát, nếu không một khi bị truy nã, thì không xong.”
Bạch y nhân cũng không có trách tội hắn, thanh âm vẫn cứ không có chút cảm súc nào nói “Đáng tiếc, bỏ qua một cái cơ hội tốt như vậy.”
Tứ bảo pháp sư đi tới trước một bước nhìn bạch y nhân, giật mình nói “Công tử, người là bị Diệp Thiếu Dương đả thương? chẳng lẽ công tử….”
“Lưỡng bại câu thương, hắn rất giảo hoạt.”
Hồ Uy than thở một tiếng, hối hận nói “Cũng trách ta lúc trước đem kho hàng đặt ở nhà cũ, cực khổ kinh doanh mấy năm, cuối cùng làm cho hắn một làm phá hết.”
Tứ bảo pháp sư vỗ vai hắn nói “Sư huynh đừng có nhụt chí, giờ mục tiêu của chúng ta là giết chết Diệp Thiếu Dương, còn có thể giúp ngươi báo thù, ngươi mấy năm nay cũng đã kiếm đủ rồi, sau khi việc kia mà thành, thì cầm tiền chạy đi thôi, còn muốn cái kho hàng làm gì nữa.”
Hồ Uy gật gật đầu, khóe miệng hiện ra một tia ý cười, nhìn bạch y nhân nói “Công tử hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta đi qua cổ mộ bố trí một chút, chờ Diệp Thiếu Dương mắc câu.”
Bạch y nhân hóa thành một làn khói biến mất.
Chương 350: Hồ Uy là kẻ thù truyền kiếp.
Hồ Uy trao đổi ánh mắt với tứ bảo pháp sư, sao đó tiếp tục lên đường, đi ra khỏi rừng cây, một đường đi đến cái khe giữa hai ngọn núi.
Tứ bảo pháp sư, ngó trước ngó sau không thấy ai, liền bên tai của Hồ Uy thấp giọng nói “Sư huynh, ta vẫn luôn có cái nghi vấn, Bạch công tử, rốt cuộc là có lai lịch gì?”
Hồ Uy quay đầu nhìn hắn “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Sư huynh ngươi đã nói với ta, chỉ cần có nó, thì cho dù chúng ta có chết, thì linh hồn cũng có thể tồn tại”
Tứ bảo pháp sư cười hắc hắc “Ta cũng muốn biết chi tiết về nó, cho an tâm một chút”
Hồ Uy trầm ngâm một lát, nói “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta ba người, thêm một quỷ đầu, đối phó với 1 mình Diệp Thiếu Dương, tuyệt đối không thể nào thất bại.”
Tứ bảo pháp sư, nói “Nhưng …..”
Hồ Uy vỗ vỗ vai hắn “Không phải ta không nói mà là không dám nói, nhưng không cần phải biết chi tiết của nó, chỉ cần biết nó khó lường là được.”
Tứ bảo pháp sư nhíu mày gật gật đầu.
Như là để hắn an tâm.
Hồ Uy hạn giọng nói “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, thôi phủ vô trướng, chuyển luân vô danh ….”
Tứ bảo pháp sư đương trường ngơ ngẩn, mơ hồ đoán được cái gì, vốn tưởng rằng nó chỉ là một con tà linh cường đại ở trên nhân gian mà thôi, không nghĩ tới ….
“Đi thôi, chúng ta còn làm chính sự nữa”
Hồ Uy chụp lên vai của tứ bảo nói.
Tứ bảo gật gật đầu, cùng hắn đi đến xe.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương, cùng nhai đi vào nhà Trang Vũ Ninh, vào cửa Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đem Vô nguyệt đạo trưởng đặt trên sô pha, trở lại trong phòng, lấy ra hộp “mười tám thần châm”
, đi đến bên người Vô nguyệt đạo trưởng, mở hộp châm ra, lấy 7 cái kim châm, phân biệt châm lên 7 đại huyệt trên tay phải hắn.
Sau đó nâng tay hắn lên, dùng cây kim khác châm thủng ngón tay hắn, liền có một luồng máu đen chảy ra, ở phía dưới đã chuẩn bị sẵn một cái thùng rác.
Diệp Thiếu Dương bật lửa đốt một bó thiên mộc tàng hương, hơ lên phía dưới cánh tay của Vô nguyệt đạo trưởng, nhan sắc cánh tay cũng đỡ đen hơn, sưng vù cũng bớt xuống 1 chút.
20 phút sau, máu đen không có chảy ra nữa, nhan sắc của cánh phục hồi lại như bình thường, chỉ là làn da vẫn còn những cái khe, trông rất thô ráp.
“Quỷ khí này thật là mạnh.”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, quay qua nói với Trang Vũ Ninh: “Giúp ta mua mấy thứ đồ vật, đậu nành, cây đậu đũa, đậu xanh, gạo kê cùng đại hạt kê vàng, mỗi loại hai cân, giã thành bột.”
Trang Vũ Ninh ngẩn người, gật đầu nói “Siêu thị thứ gì cũng có bán, ta đi xuống mua.”
Trang Vũ Ninh đi rồi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục vì Vô nguyệt đạo trưởng lấy máu, thẳng đi không còn một giọt máu nào ra nữa, mới thu hồi châm, lúc này Trang Vũ Ninh cũng đã trở lại, đưa một cái túi cho Diệp Thiếu Dương Diệp Thiếu Dương bảo đi lấy cho hắn một chậu nước sôi lại đây, sau đó bỏ hết vào quấy lên giống như hồ đặc, sau đó bôi lên tay của vô nguyệt đạo trưởng, rồi tìm một khối vải đỏ, buộc lại, búng tay một cái “Lấy 5 loại bột đậu để rút ra quỷ khí còn sót lại, nghỉ ngơi ba ngày, là có thể phục hồi như cũ.”
Trang thái gật gật đầu, thập phần cung kính nói “Diệp thiên sư, ta thay mặt vô nguyệt đạo trưởng, cảm ơn ngươi!”
“Trước nói chuyện của ngươi đi,ngươi cùng Trần nhị tam có cái quan hệ gì?”
Diệp Thiếu Dương vừa hỏi, vừa gấp linh phù thành một con hạc giấy, thổi một hơi, nó vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ, trừ bỏ Trang thái trợn mắt há mồm mà nhìn, còn mọi người còn lấy đã thấy qua pháp thuật này, biết Diệp Thiếu Dương làm hạc giấy là đi giám thị ở ngoài.
Trang thái thở dài nói “Báo ứng, tất cả là báo ứng.
Trần nhị tam, là đệ đệ của ta!”
“Cái gì!”
Trang Vũ Ninh kêu lên.
“Chuyện này là bí mật của ta, ta cũng chưa từng nói với ngươi.”
Trang Thái vỗ vỗ bả vai nàng, “Không cần nói xen vào, nghe ta nói đi đã.”
“Trần nhị tam, là con nuôi của phụ thân ta, năm đó cha ta ở vùng duyên hải làm buôn bán, có một lần đến nơi nhập hàng, gặp phải mấy tên cường đạo, muốn giết người cướp của, vừa lúc gặp Trần nhị tam, hắn cứu cha ta, năm đó hắn 20 tuổi, đã là một pháp sư.”
Diệp Thiếu Dương nghe thế, gật gật đầu, người tu đạo, đặc biệt là Mao sơn tông, mặc kệ là nam hay bắc tông, bên cạnh tu đạo cũng nghiêm khắc tu luyện thể thuật, cho dù là lão quách chỉ là ngoại môn đệ tử, muốn đối phó với người thường, thì mấy người cũng không thành vấn đề.
“Hắn hộ tống cha ta trở lại vùng duyên hải, cha ta biết hắn lẻ loi một mình, vì báo ân, nên giữ lại, hắn cũng ở lại, ở nhà máy cha ta làm ít sự tình đặc biệt, là một người cần cù thông minh, cha ta rất thích hắn, liền nhận hắn làm con nuôi, hắn là người tu đạo nên không có vợ con, sau đó dọn đến nhà của chúng ta ở.
Quan hệ của ta cùng hắn rất tốt, giống như huynh đệ ruột thịt.
Sau đó cha ta qua đời….”
Nói đến đây, Trang thái liếc nhìn Tạ Vũ Tình một cái “Năm đó, con chỉ mới có một tuổi.
Cha ta phân di chúc thành ba phần, cho ta cùng muội muội, trần nhị tam mỗi người một phần, nhưng là bởi vì khi đó Trần nhị tam nhiễm phải tật xấu đánh bạc, thường xuyên thua tiên.
cha ta cũng biết điều đó, cho nên di chúc có viết, muốn quan sát hắn ba năm, nếu đến đó không còn đánh bạc nữa, thì đem phần thuộc về hắn đưa cho hắn.
Nhưng hắn khi đó đánh bạc thiếu tiền, 5
– 7 lần tìm ta đòi tiền, ta không cho, liền hoài nghi ta cố ý lấy cớ không phân tài sản cho hắn, ài, người chết vì tiền những lời nói quả không sai, vốn dĩ chúng ta như huynh đệ ruột thịt, kết quả trở mặt thành thù, sau hắn lại dùng tà pháp câu hồn phách của con, để ta đưa tiền cho hắn….”
Trang Vũ Ninh nghe thế, giật mình dùng đôi tay che miệng, “Ta sợ đưa tiền cho hắn, hắn cũng không thực hiện lời hứa, vì thế âm thầm tìm người giới thiệu, từ nói khác mời đến một vị pháp sư lợi hại, sau đó dụ hắn đến lấy tiền, vị pháp sư khi đấu pháp với hắn, đánh bại hắn, từ trên người hắn lấy ra hồn phách con, dùng pháp thuật trả lại trong cơ thể con, may mà không chịu bất luận thương tổn gì.
Trần nhị tam bị pháp sư kia phế cái gì kinh mạch, nói là cả đời không thể thi triển pháp thuật được nữa, sau đó đuổi hắn đi, từ đó về sau, ta cũng chưa có gặp qua hắn, ta cũng không biết nguyên là hắn trở về quê.”
Nghe thế Tạ Vũ Tình nhịn không được: “không đúng, lúc Trần nhị trở về, còn tiếp tục làm thầy cúng, nếu bị phế…..”
Diệp Thiếu Dương nói “Pháp thuật là phải dùng cương khí thi triển, một khi linh mạch bị phế, liền không thể thi triển pháp thuật, nhưng thầy cúng ở nông thôn, xử lý cũng chỉ là quỷ bám thân linh tinh việc nhỏ, căn bản không cần đến pháp thuật, chỉ cần một ít pháp dược đơn giản, liền có thể thu phục được.”
Nghĩ nghĩ, nhìn Trang thái nói “Hồ Uy là con nuôi của Trần nhị tam.
ý ngươi là hắn là vì báo thù cho Trần nhị tam, cho nên đối với vũ vũ ra tay? Chính Trần nhị tam gieo gió gặt bão, sự tình đã qua lâu, hắn như thế nào đối với gia đình ngươi cừu hận lớn như vậy?”
Chương 351: Tiểu quỷ nứt đầu (1)
rang Thái bùi ngùi nói “Lúc ấy, Trần nhị tam trước khi bị phế linh mạch, đã từng đau khổ cầu xin ta buông tha cho hắn, nói sẽ không bao giờ tìm ta nữa, nhưng ta không thể nào tin hắn được nữa, vẫn là để vị pháp sư kia xuống tay, hắn chắc hẳn vì vậy mà ghi hận trong lòng, cho nên ta mới nói là báo ứng, ta nào có nghĩ đến, sự tình đã qua bao nhiêu năm hư vậy, con hắn lại tìm vũ vũ trả thù…..”
Nghe hắn nói xong, mọi người đều không nói gì, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát nói “Trách không được, Hồ Uy lại bày ra một bố cục lớn đến như vậy để đối phó với vũ vũ, nguyên lai không phải vì tiền, cũng không phải là ngẫu nhiên…..”
Tạ Vũ Tình nói: “Vẫn không đúng, Trang tiểu thư, ngươi không phải là chủ động tìm Hồ Uy để mua tiểu quỷ sao? Nếu là trả thù, thì hắn cũng không chờ đến bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương nghe thế, trong lòng liền động, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Hồ Uy có lẽ cũng không nghĩ đến chuyện báo thù, mà là vũ vũ vừa khéo đến Thạch thành học đại học, lại tìm đến hắn mua tiểu quỷ, thời điểm Hồ Uy nhìn thấy tên họ cùng sinh thần bát tự, thì hắn cũng tìm được cơ hội báo thù.”
Trang Vũ Ninh đỏ mặt nói “Có lẽ là trùng hợp muội đến Thạch thành học đại học, nhưng việc mua tiểu quỷ là do oánh oánh chỉ dẫn, chả lẽ đây cũng là kế hoạch của Hồ Uy, oánh oánh cũng là đồng lõa của hắn?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói “Có lẽ nàng ấy cũng chỉ bị hắn lợi dụng mà thôi, có thể Hồ Uy nghe được quan hệ giữa 2 người, sau đó cố ý tiếp cận nàng ấy, bán ra tiểu quỷ, cố ý bảo nàng ấy tìm bằng hữu cùng tới mua ….
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, bất quá sự tình đã đến mức này rồi thì chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.”
Trang Vũ Ninh gật đầu, mày nhăn lại nói “Hắn bán cho ta thất bảo, thất bảo lại là một tiểu quỷ bình thường, mà hắn cũng không có nói phải huyết dưỡng …..”
Diệp Thiếu Dương nói “Chuyện này cứ hỏi thất bảo một chút là biết.”
Nói xong, lấy ra lá bùa có chứa thất bảo, phách tay một cái, thất bảo liền bị roi xuống dưới đất, mở to đôi mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra Trang Vũ Ninh, liền muốn đi qua.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay ngăn cản nói “Tiểu gia hỏa, đừng có gấp vậy.”
Thất bảo nhìn hắn một cái, sợ tới mức rụt người trở về, trên mặt là bộ dáng ủy khuất cùng sợ hãi.
“Thiếu Dương ca, đừng có dọa nó nữa, nó ngoan lắm”
Trang Vũ Ninh tiến đến ôm nó vào ngực, tuy rằng hai người cũng không thể là ôm thật với nhau.
Trang Thái có chút tức giận liếc nhìn nữ nhi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài.
Diệp Thiếu Dương cố ý nói: “Tiểu quỷ đã ăn thịt uống máu rồi mà ngoan? ”
“Ta không có…”
Thất bảo ủy khuất nói “ta cùng mụ mụ ở bên nhau nữa năm, chưa từng ăn qua những thứ đó.”
Diệp Thiếu Dương xem ra nó cũng không giống là đang nói dối, nhíu mày nói “Thế nàng ấy cho ai ăn thịt sống? ”
“Hẳn là ….
Nứt đầu.”
“Nứt đầu?”
“Chính là con quỷ lúc nãy bị ngươi đánh bại, nó là dùng 10 tấm da trẻ con may chồng lên nhau, đầu có vết nứt, nên chúng ta đều kêu nó là nứt đầu.”
Trong mắt thất bảo, xuất hiện nỗi sợ mãnh liệt.
Diệp Thiếu Dương nhìn nó, nói “Nói rõ ràng hơn”
“Chúng là bị Hồ Uy bắt tới, nhốt trong quan tài thủy tinh, lúc đầu ở đó có hai tòa quan tài thủy tinh, có mười tiểu quỷ có lệ khí rất mạnh, được nhốt chung trong một tiểu quan tài thủy tinh, chúng nó rất đáng sợ, sau đó nứt đầu được bỏ vào, nó là, nó là 1một đứa trẻ con chân chính, linh thân của nó chính là thân thể nó!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, linh thân cũng là cổ mạn đồng? 10 tấm da người khâu vá lại thành? Loại tà thuật này, đến hắn cũng là chưa có nghe qua bao giờ, lập tức cảm thấy rét lạnh, nói “Tiếp theo thì sao”
“Sau đó nó ở trong thủy tinh quan đó, liền bắt các tiểu quỷ khác chém giết, 10 tiểu quỷ kia liền bị nó ăn sống hết, hấp thu hết hồn lực cùng lệ khí, cái này là chính chúng ta tận mắt nhìn thấy, sau đó nó bị Hồ Uy mang đi, sau đó chúng ta lần lượt bị hắn phong ấn trong cổ mạn đồng, sau đó đến phiên ta, sau đó thì biết mụ mụ….”
Nói đến đây, nó cuộn tròn trong ngực của Trang Vũ Ninh, tuy rằng thân thể của nó là hư vô, không cảm giác được thân thể của Trang Vũ Ninh, nhưng nó thích loại cảm giác này.
“Mụ mụ đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích nơi này, vốn dĩ ta cho rằng sẽ ở rơi đây, nhưng cho đến một ngày, Hồ Uy tới bắt trộm ta đi, ta đành phải chuồn đi ….”
Thất bảo nước mắt chảy xuống.
“Sau đó, hắn đem nứt đầu bỏ vào trong cổ mạn đồng, tuy rằng nó có thân thể, nhưng cũng thể thoát ra khỏi linh thân ban đầu, nứt đầu ngụy trang thành bộ dáng của ta, cùng mụ mụ ở chung một thời gian, mê hoặc nàng cung cấp thịt sống cho nó, sau đó liền hiện ra bản tính ….
”
Diệp Thiếu Dương nghe thế, chậm rãi gật đầu, thì ra Trang Vũ Ninh lựa chọn huyết dưỡng là vì bị nứt đầu kia mê hoặc, điểm này đến nàng cũng không biết.
Như vậy nàng cũng chỉ là người bị hại, từ đó một cái vấn đề vẫn nằm trong lòng cũng được giải thích.
Tại sao lúc trước mình nghĩ mãi không ra, vì sao từ một con sống dưỡng tiểu quỷ, lại có thể chuyển thành huyết dưỡng, nửa năm cũng không đến, liền biến thành một con ác linh đáng sợ như vậy, thậm chí có thể cùng với mình đối kháng, thì ra chân tướng là vậy.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ngươi lúc ấy không phải đã chạy trốn rồi sao, vì sao sự tình sau đó, ngươi làm sao biết được?”
“Ta đào tẩu xong, trốn một thời gian, lại trở về liền thấy nứt đầu, ta rất sợ nó, định nhắc nhở mụ mụ, nhưng trên người nàng đã dính lấy tà khí của nứt đầu, nên ta chỉ có thể từ xa nhìn, những đều này là ta núp ở bên nhìn thấy.”
Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn kỹ nó: “Ngươi không có tu vi gì, sao mà có thể từ trên tay của Hồ Uy chạy thoát, ngươi làm thế nào?”
“Là có 1 cái pháp sư giúp ta, nói là Hồ Uy muốn đến bắt ta, ta mới có cơ hội chạy thoát, pháp sư kia dùng pháp thuật ẩn tàng khuôn mặt nên dù ta có mắt quỷ, cũng không thể nào nhìn ra bộ dáng của hắn.”
Thất bảo ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, “Mụ mụ có biết không, người pháp sư vẫn luôn giúp người, bảo hộ tâm thần, nhưng sau này người bị nứt đầu mê hoại quá lợi hại, hắn không âm thầm giúp đỡ được, nên dùng một đạo phật âm đánh thức người, làm cho người tạm thời thanh tỉnh, cảm nhận được sự đáng sợ của nứt đầu, sau đó người mới ném đi cổ mạn đồng…”
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, nguyên lai là còn có người âm thầm giúp đỡ, hắn đột nhiên nghĩ đến tin nhắm mà mình thu được, chả lẽ cùng một người? Còn có, Thất bảo nói hắn đánh thức Trang Vũ Ninh bằng ….
phật âm? Lập tức sờ soạng trong túi tìm di động, kết quả không có.
“Ở nơi ta”
Tạ Vũ Tình đem điện thoại đưa cho hắn, nói:”
Ngươi có phải hay không tìm số của tin nhắn kia? lúc nãy ta đã gọi thử, tắt máy không có ai.”