Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 383
❮ sautiếp ❯Chương 2686: Ảo Cảnh Cuối Cùng (1)
“Đã phá xong rồi.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Há, bày đặt tỏ ra huyền bí.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cũng lười giải thích.
Cầu thang này chỉ có năm tầng, nhìn thoáng qua thấy bình thường. Nhưng đây mới là nơi khủng bố nhất của thang Huyền hồn: nhìn từ bên ngoài chính là cầu thang bình thường, nếu phá không xong, một khi đi vào, thang lầu sẽ tuần hoàn vô hạn, người ra không được, có thể sẽ chết đói ở bên trong, mà một khi phá giải, sẽ bình thản vô kỳ, một đường đi thẳng xuống không xảy ra chuyện gì het.
Phương pháp chế tác thang huyền hồn đã thất truyền, nghe nói là một môn bí thuật do cổ đại địa sự nắm giữ, tuyệt không truyền ra ngoài, hơn nữa cần thiên thời địa lợi, yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh, bởi vậy mỗi một thang huyền hồn đều không giống nhau. Giới pháp thuật vẫn nghiên cứu thang huyền hồn, thủy chung không tìm được quy luật trung tâm, cho dù là Diệp Thiếu Dương đạo môn thiên tài như vậy, đối mặt với thang huyền hồn cũng không nhiều biện pháp.
Có một số thang huyền hồn, dùng biện pháp của giới pháp thuật giới cũng có thể phá được, nhưng mà có một vài thang huyền hồn cao cấp, thật sự là không có biện pháp đối phó.
Mãi đến khoảng thời gian trước, Diệp Thiếu Dương trở lại thời điểm Dân quốc, quen biết Diệu Tâm, lúc ở cùng nhau đã có lần cố ý hỏi chuyện có liên quan thang huyền hồn, Diệu Tâm là địa sự truyền nhân, xem như chuyên gia về phương diện này, tuy cô không nói cho Diệp Thiếu Dương biết nguyên lý chế tạo thang huyền hồn, nhưng mà nói cho hắn biết một bí quyết phá giải thang huyền hồn, dùng phương pháp này, có thể thu phục đại bộ phận thang huyền hồn.
Mới vừa rồi Diệp Thiếu Dương chính là dựa theo biện pháp Diệu Tâm cung cấp, làm thử một lần, quả nhiên thành công.
Nhớ tới Diệu Tâm, Diệp Thiếu Dương trong lòng chợt run lên một cái, giống nhau lại nhớ tới không gian thời gian trăm năm trước, những cái tên quen thuộc lần lượt hiện lên trong đầu, Ngô Đồng, Mao Tiểu Phương, còn có Đạo Uyên chân nhân phiên bản trẻ tuổi, còn có Thúy Vân khờ khờ đáng yêu, có phải vẫn còn đang chờ mình hay không?
Nếu có Sơn hải ấn, mình thật đúng là muốn một lần nữa đi vào Dân quốc, tụ họp cùng bọn họ, chào từ biệt cho đang hoàng, còn có Ngô Đồng… cuối cùng không biết cùng Diệu Tâm thế nào rồi?
Son hải ấn, nếu như có thể mình nhất định phải tìm được nó.
“Sơn Dương, thất thần gì vậy, mau tới bên này nhìn xem?”
Tứ Bảo ở xa xa hô một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn lại, Tứ Bảo đang dùng đèn pin chiếu lên một món đồ, tựa như đang quan sát cái gì.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới.
Đó là một pho tượng bằng đá, cao bằng đầu người chạm trổ rất thô kệch, Diệp Thiếu Dương nhìn nửa ngày, mới nhìn ra tương khắc một con mãnh thú thuộc dòng hổ báo, nhưng mà kỳ quái là, từ vị trí cổ của con rắn lại mọc ra một đôi cánh, nhưng không phải thuộc loài chim, mà là giống một loại côn trùng, hai cánh thật dài cánh trên cổ buông thả xuống.
Miệng mãnh thú đang mở ra, mọc bốn tầng răng nanh, nhìn thấy có một loại mười phần ghê tởm cùng tà ác, bên môi còn có hai hàng râu, toàn bộ nhìn qua chẳng ra cái gì cả.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương vậy ở phía trước, nghiên cứu nửa ngày, nhưng không một người có thể nhận ra mãnh thú này là cái gì, có vẻ như Sơn hải kinh hay là điển tịch khác đều không có loại dị thú này.
“Ta biết!” Tiểu Mã bay đến đỉnh đầu mãnh thú, vuốt ve đầu nó, mặt mày vui vẻ nói: “Thứ này gọi là Long Tu Báo!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đang muốn hỏi hắn cụ thể, Tiểu Mã tiến tới nói: “Đây là quái vật trong trò chơi Thần Võ, cấp 45, xem như sủng vật xuất sắc phi thường trong cấp thấp.” Vài người cùng nhau trọn trắng mắt nhìn hắn.
Tay này, thật sự vẫn giống như lúc trước, mặc kệ là trong trường hợp gì, đều không hề có chút đứng đắn.
Ở nơi cách tòa điêu khắc này không xa, còn có vài tòa điêu khắc khác, đoàn người theo thứ tự đi tới xem, đều là hình thái hoàn toàn chưa thấy qua, Diệp Thiếu Dương nhớ lại lúc Vương Tỉnh Lộ kế chuyện, chứng minh nơi này chính là trung tâm của tòa cổ mộ.
Bởi vì có tiền nhân làm trụ cột, bọn họ tránh được một tầng mai phục kia, trực tiếp đi tới trung tâm mộ thất. Giờ phút này bày ra ở trước mắt bọn họ là một tòa điêu khắc thật lớn ở giữa bốn tòa điều khắc.
Mấy đèn pin cùng nhau chiếu vào mặt trên, bọn Diệp Thiếu Dương lập tức sợ ngây người.
“Linh bà bà!” Lão Quách sợ hãi kêu lên.
Đứng vững tại vị trí trung tâm nhất của tòa cổ mộ lại chính là pho tượng Linh bà bà Thánh Linh hội cung phụng!
Vốn dĩ, bọn họ đối với thể lực sau lưng cổ mộ còn có điều hoài nghi, cũng không xác định cổ mộ nhất định là tổng đàn Thánh Linh hội, nhưng mà nhìn thấy pho tượng Linh bà bà này, tất cả đều rõ ràng.
Nơi này, chính là tổng đàn Thánh Linh hội.
“Cái gì Linh bà bà, tổ chức tà giáo sao?” Lưu Kỳ vừa nói vừa muốn đến gần một chút để xem cho rõ ràng
Diệp Thiếu Dương đưa tay giữ chặt cô, hơn nữa nhắc nhở mọi người cùng nhau lui về sau một chút, không được vượt qua mấy toà điêu khắc này, quay đầu nhìn Lão Quách, Lão Quách cũng thần sắc ngưng trọng gật gật đầu.
Không sai, tại nơi trung tâm nhất của cổ mộ, lại có tố tượng Linh bà bà… còn to lớn như thế, cao gấp ba con người, mới đầu mọi người đều nghĩ nó là một cây cột đá, thậm chí xem nhẹ tồn tại của nó… vậy đủ để chứng minh, địa phương dưới chân bọn họ chính là sở tại của Cửu Tinh Điệp Khí trận nhãn!
Nói cách khác, thông qua các nơi cung phụng pho tượng Linh bà bà, sẽ sinh ra nguyện lực, rất có khả năng đến cuối cùng đều bị chuyển vận đến pho tượng trước mắt này.
Tuy không biết nó khởi động như thế nào, nhưng mà Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt nghĩ đến, địa phương cực kỳ quan trọng thế này, tuyệt đối không có khả năng không gì phòng ngự, tương phản, nhất định là địa phương nguy hiểm nhất.
“Nơi này không thấy một thủ vệ nào, chúng ta thực có khả năng bị người ta gài bẫy.” Ngô Gia Vĩ nhìn trái phải xung quanh, nói.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn pho tượng thật lớn trước mặt, nói: “Không giống với Vương Tĩnh Lộ miêu tả, hắn cũng không nói gì đến pho tượng này.”
Lão Quách nói: “Vậy càng có thể chứng minh, nơi này là trọng địa Cơ yếu của Thánh Linh hội, bởi vì mười năm trước còn không có Thánh Linh hội, khả năng, nơi này vốn là người khác san xẻ, hoặc là tiền nhân lưu lại, bị bọn họ chiếm lấy, ở ngay trên trụ cột vốn có, kiến thành trận nhãn Cửu tinh điệp khí trận.”
Đoàn người đều gật đầu, cảm thấy phỏng đoán của hắn thật sự có lý.
“Các anh đang thảo luận cái gì vậy.” Lưu kỳ không kiên nhẫn nói, “Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu tự hỏi vấn đề này, lẽ ra, tình cảnh trước mắt bọn họ rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm rốt cuộc đến từ nơi nào lại không biết. Bốn phía mặc dù có đường, hướng thông ra khác nhau phương hướng, nhưng Diệp Thiếu Dương đã không có hứng thú gì để đi (cho dù nơi đó mới là chủ mộ thất chân chính, khả năng sẽ có không ít vàng bạc tài bảo linh tinh).
Đoàn người duy trì cảnh giác, chờ đợi một lát, vẫn là không có động tĩnh gì, Lão Quách đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nói: “Tục ngữ nói thấy lạ nhưng không thể lạ, nếu lạ thì tự bại. Chúng ta tiên hạ thủ vi cường, ta có thể đặt thuốc nổ định hướng, cho nổ tòa điêu khắc này, nhìn xem sẽ phát sinh điều gì, các ngươi cảm thấy?”
Chương 2687: Ảo Cảnh Cuối Cùng (2)
“Có thể.” Tứ Bảo nói, “Nếu thực có cái gì đang âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta, ta không tin bọn họ có thể tiếp tục bình thản, mặc cho chúng ta nổ tung điêu khắc.”
Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu.
Thế là Lão Quách mở ba lô ra, bắt đầu điều chế thuốc nổ. Lưu Kỳ đứng ở bên cạnh hắn, lên tiếng nhắc nhở hắn tự mình chế tác thuốc nổ là phạm pháp, dùng để phá, càng thêm phạm pháp…
Lão Quách cũng không quan tâm cô lải nhải, hòa một đống bùn lớn, dưới sự bảo vệ của đám người Diệp Thiếu Dương, đi đến trước mặt tòa điêu khắc kia, đem bom bùn do mình chế tác quét lên trên điêu khắc, đem lỗ hổng hạ xuống, bố trí pháo tuyến, một đầu hợp với công tắc khởi động chạy bằng điều khiển từ xa điện của ô tô, sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Lão Quách nhìn nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương gọi đoàn người tản ra, pháp khí đều cầm trong tay, chuẩn bị tốt việc bị tập kích… dựa theo bọn họ phỏng đoán, nếu thực có người đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn, vậy nhất định là sẽ không cho phép Lão Quách tạc hủy tòa điêu khắc này. Nói cách khác, bọn họ cũng không trông cậy Lão Quách thật sự có thể thành công.
Lão Quách hít sâu một hơi, đi xuống ấn nút phá nổ… không ẩn xuống được.
Ngón tay cái đã dán lên trên ấn phím, nhưng mà trong lúc mở chốt, có một cỗ khí lưu nồng đặc, bụng ngón tay chựng lại, căn bản không ấn được.
Lão Quách quá sợ hãi, cũng không biết cỗ khí lưu này là cái gì, thử vận dụng cường khí để xua tan, nhưng không làm được chút gì, lúc này mới nhận thấy được là mình tu vi không đủ, trong tình thế cấp bách đem công tắc đưa sang Tứ Bảo đứng ở gần mình nhất.
“Đưa ta làm gì.” Tứ bảo có chút bất ngờ, nhưng theo bản năng đưa tay tiếp lấy, nhưng mà lúc thiết bị điện tử kích nổ này bay được nửa chừng, giống nhau bị vật gì đó bắt lấy, lại có thể không nhúc nhích mà dừng lại!
“Trời đất!” Lưu Kỳ thất thanh kêu lên, cô luôn luôn bảo trì thuyết vô thần, hạ mộ đến nơi đây, cuối cùng gặp được chuyện khác thường không thể tưởng tượng bậc nhất, mấy cảnh sát phía sau Cô cũng đều lập tức ngơ ngác.
Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, sải bước tới thiết bị kích nổ, đúng lúc này, đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Lấy đèn pin chiếu qua, có thể nhìn thấy phía dưới điêu khắc Linh bà bà, ở rìa điêu khắc có đá phiến dọc theo, chính ngay trung tâm của điêu khắc, từng vòng tròn di động tới.
Tổng cộng có chín vòng, phương hướng mỗi một vòng di động đều không giống nhau, điểm này nhìn qua giống như âm dương bàn trong tay Diệp Thiếu Dương.
Đang trong quá trình di động, đồ án trên mỗi một khối đá cũng đều tổ hợp cùng nhau, cấu thành một ít ký hiệu thần bí, trong không gian tối đen phát ra ánh sáng màu da cam.
Ánh sáng này một khi sinh ra, lập tức chiếu sáng chung quanh đông tây nam bắc bốn tòa điêu khắc, ánh mắt mỗi một tòa điêu khắc đều phát ra hồng quang, giống như tia hồng ngoại liếc mắt một cái, đem chùm tia sáng nhắm ngay pho tượng Linh bà bà, giăng linh quang khắp nơi, hình thành một hình dạng giống như ngôi sao năm cánh, nhưng mà tính toán thì có tổng cộng có chín điểm sáng.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy nó, trong lòng lập tức cả kinh, cái ký hiệu này, rõ ràng giống như đúc cái mình từng ở cái bệ phía dưới pho tượng Linh bà bà!
Cửu tinh điệp khí trận!
“Tám phần là trận pháp khởi động rồi, mọi người trước tiên lui về sau đến cửa ra bên kia, nhanh! Diệp Thiếu Dương thúc giục đoàn người, cũng ngay lúc này, pháp trận do cửu tinh gắn bó cùng thăng lên tới không trung, sau đó dần dần tản ra, đem linh quang đan vào cũng đưa tới bên rìa không gian to lớn, chín ngôi sao sáng lóng lánh lên.
Đám người Lưu Kỳ nhìn cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim khoa học viễn tưởng, đã kinh ngạc đến không biết nói cái gì cho phải, ngây ngô ngẩng đầu nhìn tinh quang này.
Mọi người lui về phía sau! Lui ra phía sau!” Diệp Thiếu Dương lại nhắc nhở, sau này xua đuổi mọi người.
Đúng lúc này, một trận đất rung núi chuyển, phía dưới điêu khắc Linh bà bà đột nhiên xuất hiện một chỗ hổng thật lớn, điêu khắc rơi xuống dưới, một giây tiếp theo, bên trong huyết động bán kính tầm năm thước phóng xuất ra một cỗ lực lượng cường đại, giống như gió xoắn tới phía đoàn người… nhưng mà kết quả tạo thành không phải là thổi mọi người đi, hoàn toàn tương phản, là đem người hít vào trong huyết động.
Vương Tỉnh Lộ đã trải qua chuyện này!
Những người khác đều bị hít vào, chỉ có hắn lợi dụng lực lượng nguyền rủa, tránh được một kiếp.
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không có khả năng dùng cái gì nguyền rủa, lập tức đón gió đánh ra một đạo linh phù, niệm một lần chú ngữ… Linh phụ ngay cả một chút sáng còn chưa phát ra, đã bị cuốn vào trong gió, hút vào bên dưới huyệt động.
Sao lại thế này?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, thử vận khí… Trong lòng lập tức có chút hoảng, vô dụng, giống như đúc lời Vương Tỉnh Lộ nói cương khí mảy may không để lên được.
Lâm giới! Cho dù không phải lâm giới chân chính, cũng là tác dụng giống nhau như đúc.
Ở trong này, không riêng gì người, sinh linh gì cũng không thể tác pháp vận khí.
“Đi, đi mau!” Diệp Thiếu Dương vừa quay lại hô to, vừa xoay người chạy như điên, mặc kệ nói như thế nào, ít nhất trước tiên chạy ra khỏi địa phương quỷ quái này rồi mới quyết định.
Đám người Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ cũng đều phát hiện dị thường trước tiên, xoay người bước đi. Cũng may nơi này tuy không thể tác pháp, nhưng thân thể bọn hắn cũng không chịu trói buộc, bọn họ đều tu luyện cùng loại võ thuật thể thuật, thân thể so với người bình thường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lập tức thả người chạy như điện tới cửa ra.
Diệp Thiếu Dương lúc nãy vì bảo hộ đoàn người, đứng xa nhất, khi xoay người chạy trở về, ánh mắt xẹt qua đoàn người. Lưu Kỳ cùng mấy tên thủ hạ vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ không nhìn ra sự tồn tại của lực lượng tà ác này, căn bản không biết đã xảy ra cái gì, một đám hoàn toàn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
“Chạy đi!” Diệp Thiếu Dương tức muốn nổi điên, la lớn.
Lưu Kỳ lúc này mới dẫn người bắt đầu chạy trở về, nhưng bởi vì khởi động chậm, ngược lại bị rơi lại phía sau.
Tứ Bảo thả người đi qua, một chiêu ôm công chúa, ôm Lưu Kỳ vào trong ngực, cười hắc hắc chạy như điên về phía cửa động.
Vì để phòng có đặc thù tình huống phát sinh, bọn họ vốn đứng ở vị trí không xa cách của động, chỉ là cỗ lực lượng tà ác này mạnh mẽ quá mức, bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, đánh giá dựa theo bọn họ tốc độ, có một bộ phận người có khả năng không kịp chạy đi, trong lòng rất sốt ruột.
Cảm giác không thể làm phép, thật sự rất khó chịu, tựa như một võ sĩ mất đi đao, tay súng mất đi súng.
Mắt thấy Lão Quách lạc lại phía sau, cùng mấy cảnh sát tốc độ khởi động chậm, sắp bị lực lượng tà ác quấn lấy, Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, xoay người đứng lại, cắn chót lưỡi, đối diện cổ tà phong phun ra một búng máu.
Thiên sư huyết có thể khắc trăm tà, nhưng mà có thể khắc chế cô yêu phong này hay không, Diệp Thiếu Dương cũng không nắm chắc, chỉ đánh cược một phen.
“Ông…”
Huyết khí tản ra giống như mưa, va chạm vào bên cạnh tà phong, lập tức sinh ra phản ứng kỳ quái, cản trở một chút thể thủ của tà phong.
Diệp Thiếu Dương tinh thần chấn động, nhớ tới trong ba lô mình còn có mấy bao máu chó mực, vội vàng lấy ra, sau khi lấy ra, ném về phía tà phong, khí thế tà phong quả nhiên lần lượt bị ngăn cản, nhưng là vì lực lượng tiếp sau quá mạnh mẽ, vẫn là nhanh chóng lấy lại thể công, điên cuồng vọt tới.
Chương 2688: Ảo Cảnh Cuối cùng (3)
Cũng may Diệp Thiếu Dương làm như vậy, ít nhiều cũng thắng được một ít thời gian, đưa tay tới giữ chặt cánh tay Lão Quách, mang theo hắn cùng nhau chạy.
Ngô Gia Vĩ cũng đi tới giúp hai cảnh sát bị rơi lại.
“Khỉ gió, bộ xương già của ta, chạy bộ không ổn…” Lão Quách quay đầu nhìn thoáng qua, tà phong lại đuổi theo, đành phải nhanh hơn bước chân, ngay lúc này dưới chân uy một cái, một cú té ngã lảo đảo trên đất, nhưng mà, vào thời khắc ngã xuống đất, hắn hầu như là dựa vào bản năng, mạnh tay đẩy Diệp Thiếu Dương một cái.
“Ngươi mau đi đi!”
Diệp Thiếu Dương bị đẩy một cái lảo đảo, thời điểm xoay người lại, tà phong đã hầu như bao vây hắn, hắn không chút suy nghĩ, một bước xa hướng tới, đồng thời đem bao máu chó mực cuối cùng, đánh qua phía sau với Lão Quách, huyết vụ tản ra, cản tà phong một chút, nhưng rất nhanh lại tụ lại. Hầu như chỉ được khoảng thời gian hai ba giây.
Diệp Thiếu Dương nâng Lão Quách lên, nhưng đã không kịp rời khỏi… hai bên trái phải, yêu phong đã lướt qua vị trí bọn họ, đang từ hai bên hút bọn họ vào để bổ khuyết chỗ hổng.
Tiêu rồi!
Diệp Thiếu Dương cắn răng một cái, đem Lão Quách trực tiếp đánh ra ngoài, miệng hô tên Ngô Gia
Vi.
Ngô Gia Vĩ đã sớm chú ý bên này, tiến lên tiếp lấy Lão Quách, hai người cùng lăn một vòng trên đất, đã đến gần cửa động rồi. Ngô Gia Vĩ buông Lão Quách ra, còn mình lại đi hướng tới phía Diệp Thiếu Dương.
“A…”
Một tiếng thét chói tai, hấp dẫn mọi người ánh mắt, quay đầu nhìn lại, là một cảnh sát, bị tà phong bao lấy, cả người bay lên không trung, tựa như cánh diều bị đứt dây, bị tà phong lôi cuốn, không ngừng bay tới hướng huyết động, lúc này rớt xuống, tiếng thét chói tại cũng ngừng bặt.
“Tiểu Vương!” Lưu Kỳ giãy dụa từ trong lòng Tứ Bảo nhảy xuống, muốn đi tới tìm hắn, Tứ Bảo lội kéo không cho, hai người dây dưa như vậy, tà phong dĩ nhiên đuổi tới, đều bị bao lấy, bay vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương đang thi triển Lăng không bộ, cùng tà phong thi chạy, vốn vẫn là có hi vọng tránh được, nhìn thấy Tứ Bảo bị tà phong mang đi, do dự một chút, hô to với Lão Quách: “Ngươi chạy mau, ngàn vạn đừng quay đầu, sau khi ra ngoài lập tức tìm Đạo Phong!”
Nói xong, không chút quay đầu xoay người, vọt vào bên trong tà phong.
Hắn không thể bỏ lại huynh đệ. Đây là truyền thống liên minh tróc quỷ. Hắn không thể để Tứ Bảo một người đi đối mặt nguy hiểm.
Hô…
Tà phong bọc lấy hắn, cũng bay nhanh về phía huyết động.
Trong không trung, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, Ngô Gia Vĩ vốn đã chạy đến gần thang lầu, nhìn thấy mình, trong nháy mắt cũng không do dự, đi theo vọt vào trong tà phong.
Qua Qua cùng Bánh Bao, cũng không chút do dự.
Lưu Kỳ vì cứu thủ hạ mất tích kia, cũng vọt đi vào.
“Các ngươi đây là…” Long Dương chân nhân do dự một chút, cũng vọt lại, nhưng bị Lão Quách gắt gao kéo lại.
“Phải có người trở về, còn phải nghĩ biện pháp đi cứu bọn họ a!” Lão Quách nước mắt rơi như mưa.
Bích Thanh nghe thấy những lời này, nói: “Giao cho các ngươi.” Nói xong cũng vọt vào trong tà phong, trong không trung đuổi theo ánh mắt Diệp Thiếu Dương, cười cười. Cô cùng giới pháp thuật bất luận kẻ nào cũng không quen thân, cũng không tốn công giao tiếp với bọn họ, cho dù ở lại cũng không được gì, nếu tà phong này có thể giết người, thì đành vậy, nếu không thể, cô tình nguyện cùng Diệp Thiếu Dương cùng nhau sóng vai chiến đấu.
Cô cũng không biết mình vì cái gì phải làm như vậy, chính là khoảnh khắc bốc đồng, nhưng cũng không có gì hối hận.
“Ngoan nào, loại sự tình này làm sao có thể thiếu được cô vương!
Tiểu Mã quay đầu cười cười với bọn Lão Quách, “Các ngươi chạy mau!” Nói xong một chân thò ra phía trước, đưa nắm tay ra, bày ra tư thế siêu nhân, sau khi bị tà phong bao lấy, dùng tư thế làm màu nhất này để bay qua.
“Thích a, thích quá, tự ta không bay nhanh được như vậy! Tiểu Diệp Tử, hòa thượng bạch mi, ta đến đây a, chờ ta…”
Thanh âm bao phủ ở trong huyết động.
Đều tiêu tan.
Lão Quách một tay giữ chặt Long Dương chân nhân, còn có một cảnh sát, cùng nhau xoay người chạy như điện trên cầu thang, hắn muốn mình chạy ra khỏi trường kiếp nạn này, không thể lãng phí Cơ hội chạy thoát thân mà Diệp Thiếu Dương dùng chính bản thân hắn đổi lấy.
Tên khốn nạn, chờ người trở về, xem ta hung hăng chửi một trận. Lão Quách lau nước mắt, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Pháp khí phá giải thang huyền hồn vẫn còn, bọn họ cũng không bị thang huyền hồn vây khốn, một hơi chạy tới tầng trên cùng.
Tà phong không đuổi theo, nhưng mà bọn Lão Quách lo lắng, một hơi chạy đến cửa ra cổ mộ, lên khỏi mặt đất, người hầu như đã mệt rã rời, đặt ông ngã ngồi xuống mặt đất.
Vài cảnh sát lưu thủ trên mặt đất lập tức lại gần, kinh ngạc hỏi thăm bọn hắn đã xảy ra chuyện gì. Hai người căn bản không để ý tới.
Mấy cảnh sát này phát hiện đi theo ở phía sau là đồng sự của bọn họ, vì thế đi tới vây công hắn, nhưng mà tiểu tử này bị dọa choáng váng một câu đều nói không nên lời, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ: “Có quỷ, có quỷ..”
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Long Dương chân nhân dùng sức thở hổn hển một hồi, nhìn Lão Quách, hoang mang lo sợ nói.
“Nghe lời Thiếu Dương, tìm Đạo Phong, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu bọn họ.”
Long Dương chân nhân nhìn nhìn Lão Quách, nhịn không được nói: “Bọn họ… đều còn sống chứ?”
“Nói thừa! Bọn họ không có khả năng cứ như vậy mà chết, tuyệt đối không thể
Nghe giọng điệu quả quyết của Lão Quách, Long Dương chân nhân cũng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong giới pháp thuật, không có lực lượng gì có thể nháy mắt giết chết bọn họ. Nói như vậy… chưởng môn sư huynh ta cũng còn sống?
Lão Quách chậm rãi gật đầu, nói: “Bọn họ khả năng bị đưa vào không gian nào đó, về phần là cái gì, ta cũng không biết. Nhưng ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể trở về!”
Một chiếc giường vô cùng thoải mái, Diệp Thiếu Dương nằm trên giường mặt trên, uống coca, nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, một lát sau, một em gái quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, ngượng ngùng cười cười với Diệp Thiếu Dương, sau đó tắt đèn điện, làm cho cả phòng lâm vào một mảng tối đen.
“Vũ Tình, chị ở đâu?” Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ sờ phía trước, đột nhiên chạm được đến chỗ mát mẻ mềm mại, cẩn thận sờ mó, bánh bao thịt! Máu toàn thân lập tức xông lên ót, ôm Tạ Vũ Tình vào trong ngực, đè lên người cô… Đột nhiên mơ hồ lại cảm thấy có chỗ không đúng, trời đất, lúc nãy vào phòng tắm không phải Lãnh Ngọc sao, như thế nào biến thành Tạ Vũ Tình?
Lúc này Tạ Vũ Tình đã cưỡi trên người hắn, nằm úp sấp xuống dưới, cả người dân lấy hắn, Diệp Thiếu Dương lập tức lại mê loạn…
Ngay tại thời khắc mấu chốt nhất, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh. Trên người không có ai…
Lập tức từ trên giường ngồi hẳn dậy, sờ sờ dưới thân, ối, mộng di rồi…
Diệp Thiếu Dương đối với nằm mơ ấy ấy cùng Tạ Vũ Tình, trong lòng có chút áy náy, đồng thời cũng để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ trong lòng ta điều mong muốn nhất khi ngủ là cô?
Chương 2689: Thế Giới Xa Lạ (1)
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, ký ức cũng từng chút một thêm vào. Không phải mình bị tà phong hút vào rồi sao? Vì sao lại xuất hiện tại đây? Đây là nơi nào vậy?
Diệp Thiếu Dương xải bước xa, nhìn trái nhìn phải, phòng này có một cửa sổ, bên ngoài có ánh trăng, từ cửa sổ chiếu vào, khiến những đồ vật trong phòng hiển hiện ra lờ mờ.
Một cái giường lớn khắc hoa, đệm chăn bên trên đều là tơ lụa, ánh lên lóng lánh dưới ánh trăng. Bên trên giường có hai ngăn tủ gỗ lim, phía trên bày một ít sách vở cùng thẻ tre, bên cạnh còn có một giá quần áo, bề ngoài lộ vẻ vài món quần áo giống như trường sam.
Đây là… phòng ngủ phong cách cổ điển?
Diệp Thiếu Dương trong lòng đột nhiên run lên một cái, nghĩ tới một loại khả năng, run rẩy đứng hẳn lên, bắt đầu quan sát trong phòng. Tất cả mọi thứ đều là hình thức cổ điển…
Không không không, cái này nhất định là căn phòng nào đó trang hoàng phong cách cổ điển, không có khả năng là… Diệp Thiếu Dương cúi đầu mạnh nhìn một vật, bị dọa đến cả người lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.
Phía dưới giường, lại có một ống nhổ!
Tất cả mọi thứ trong phòng đều biện minh được, đều có thể giải thích là chủ nhân căn phòng thích đồ vật cổ điển, có lẽ là một lão nhân nào đó, nhưng mà, cho dù là lão già phục cổ, hắn tuyệt đối không tin, đến năm nay còn có người dùng ống nhổ!
Không thể nào, như vậy là thật sự lại xuyên không rồi sao?
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến chuyện nhìn lại người mình, trên người mình mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng, nhìn qua giống như loại con cháu nhà giàu trong phim cổ trang hay mặc, giật mình lập tức ngồi liệt trên giường.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ có người đi lại, Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, đi tới mở cửa ra (thế quái nào cửa cũng là loại mộc xuyên kiểu cũ), một đạo bóng dáng ở phía trước đi tới, cũng nghe được tiếng mở cửa, cố ý quay đầu nhìn qua, Diệp Thiếu Dương vừa lúc thò đầu ra bên ngoài nhìn, thấy một cô nương, hai tay bưng một thứ giống như cái khay, bên trên có một chén canh nóng hôi hổi, bên cạnh còn có ngọn đèn dầu, chiếu lên mặt cô nương này:
Thân mặc áo khoác ngắn thêu hoa, quận rộng thùng thình màu xanh phỉ thúy, tóc chải ra sau đầu, kết thành hai bím tóc, phía trước để tóc mái, rất giống với nha hoàn trong nhà giàu cổ đại thường thấy trên phim truyền hình.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi.” Nha hoàn nhìn thấy hắn, vui mừng kêu một tiếng.
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đi tới, để cho ngọn đèn chiếu sáng mặt mình, là để cho cô nhìn rõ mặt mình, tránh nhận sai, nhìn chằm chằm cô nói: “Ngươi là ai?”
Nha hoàn rõ ràng sửng sốt một chút, sợ run nửa ngày nói: “Thiếu gia, sao cậu mắc bệnh một trận rồi ngay cả ta cũng không biết sao.” Nói xong đem ngọn đèn xê dịch tới trước mặt, nói: “Ta là Miếu Nhi
a.
“Miêu Nhi?”
Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói.
“Thiếu gia cậu về phòng chờ ta trước, thiếu nãi nãi muốn uống thuốc, ta đi đưa thuốc cho cô ấy, rồi sẽ đi tìm cậu.” Nói xong còn cười quyến rũ với Diệp Thiếu Dương một cái. Đây là ý gì?
Diệp Thiếu Dương sợ run một chút, đi theo sau Miếu Nhi, xuyên qua một con ngõ kiểu cổ đại, đi đến phía trước một căn phòng, Miếu Nhi chui vào trong, vừa định đóng cửa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cười cười, quay đầu thấp giọng nói với bên trong: “Nhị thiếu nãi nãi, thiếu gia tới thăm cô.”
Diệp Thiếu Dương lại muốn xem thử “Nhị thiếu nãi nãi” là thần thánh phương nào, vì thế đi theo
vào.
Miêu Nhi thắp đèn, trong phòng sáng hẳn lên. Đây là một loại khuê phòng tiểu thư cổ đại, trên giường gỗ lim bốn phía đều buông rèm, một cô nương ngồi trên giường, bởi vì có rèm, ngọn đèn cũng có vẻ hôn ám, Diệp Thiếu Dương không thể thấy rõ hình dáng như thế nào, mạnh dạn đến gần vài bước, thừa dịp Miếu Nhi vén rèm lên đưa thuốc, liếc mắt một cái, lúc đó liền ngây dại.
Vài giây sau, hắn một bước vọt tới, bắt lấy tay “Nhị thiếu nãi nãi” này, kích động nói: “Bích Thanh, chúng ta đang ở địa phương nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhị thiếu nãi nãi nằm trên giường này lại chính là Bích Thanh!
Cô cũng mặc cổ trang, tóc tán ra hai bên, một bộ dáng say đắm lòng người.
Bích Thanh bị hắn nắm lấy hai tay, sợ run một lúc lâu sau đột nhiên thở dài, nói với Miếu Nhi: “Mang thiếu gia trở về đi, bệnh huynh ấy lại tái phát rồi.”
Phát bệnh?
“Ta có bệnh gì!”
Bích Thanh hiển nhiên mặc kệ hắn, nhất quyết kêu Miêu Nhi đưa hắn trở về.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay Bích Thanh, muốn dùng cường khí cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện kinh mạch trong cơ thể bế tắc, chỉ có một cô cường khí nhỏ có thể miễn cưỡng vận hành, trong lòng bị dọa giật mình, nghĩ đến sự việc xuyên không lần trước đã trải qua, cũng may khí quan cùng huyệt vị trong cơ thể đều tốt, chỉ là kinh mạch bế tắc, cũng không ảnh hưởng cương khí phóng thích.
Cương khí tiến vào trong cơ thể Bích Thanh, cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện, trong cơ thể cô tựa như rỗng tuếch, chỉ có huyệt Khí Hải bị một cỗ lực lượng bao vây lấy, cương khí của mình không có cách nào xâm nhập, bên trong tựa như có khí tức lưu động, những chỗ khác không có gì khác người thường.
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống nặng nề: nói cách khác, tu vi Bích Thanh bị lực lượng nào đó không biết tên phong ấn trong huyệt Khí Hải, hiện tại cô đã trở thành một người bình thường, không, phải nói là yêu quái bình thường.
“Khụ khụ…” Bích Thanh che miệng ho khan. Miếu Nhi vừa thấy, cảm thấy tội nghiệp nên thúc giục Diệp Thiếu Dương, “Thiếu gia, cậu nên trở về thôi…”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy hai tay Bích Thanh, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói: “Bích Thanh, người thật sự không biết ta?”
Bích Thanh cũng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngừng ho khan, thở phì phò nói: “Ta sao lại không biết huynh, huynh là phu quân ta a. Nhưng tên ta không phải như huynh vừa gọi, ta tên Điệu Điệu.”
“Cái gì?”
“Điệu Điệu a.” Cô cầm lấy bàn tay Diệp Thiếu Dương, viết viết trên tay hắn, cười cười với hắn, “Tốt rồi quan nhân, ta phải uống thuốc, ngày mai lại đi hầu hạ quan nhân.”
Quan nhân… đậu móa, cái quỷ gì vậy?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy nhất thời không thể làm rõ được, đành phải đi ra ngoài trước, dứt khoát lần mò trở lại phòng mình, muốn tìm chút manh mối khác.
Trên giá sách không hề thiếu thẻ tre cùng bộ sách buộc chi, Diệp Thiếu Dương lật giở lung tung, đều là cổ đại tứ thư ngũ kinh các kiểu, bên trên còn có đủ loại phê bình chú giải…
Tìm một vòng trong phòng, không có manh mối gì, Diệp Thiếu Dương chán nản nằm trên giường, xác định, mình khẳng định là xuyên không rồi.
Mình cuối cùng là bị cỗ tà phong đó hút vào, có lẽ, sau khi cửu tinh điệp khí trận mở ra, có thể hình thành công năng giống như Sơn hải ấn, đưa người về thời cổ đại?
Nhưng mà, vì cái gì mình lại ở chỗ này, trở thành thiếu gia nhà này, thứ trêu ngươi nhất là, vì sao Bích Thanh lại là thiếu nãi nãi. Hơn nữa, Bích Thanh vì sao không biết mình, chẳng lẽ là bị cái gì tẩy não?
Diệp Thiếu Dương trăm nỗi thắc mắc không thể lý giải, nhưng an ủi lớn nhất chính là, mình cùng Bích Thanh ít nhất còn ở chung một chỗ, hơn nữa đều là an toàn, Tứ Bảo, Tiểu Mã bọn họ khẳng định cũng đều ở thế giới này.
Chương 2690: Thế Giới Xa Lạ (2)
Bọn họ ở đâu?
Diệp Thiếu Dương ngây ngô ngồi ở trên mép giường, hắn tâm tình dần dần tỉnh táo lại, quyết định trước tiên điều tức khôi phục kinh mạch bế tắc, vì thế ngồi ở trên giường bắt đầu hít thở, cố gắng để cho cương khí quán thông kinh mạch, như vậy mới phát hiện bế tắc kinh mạch, cũng không nghiêm trọng như mình nghĩ, hơn nữa, không có khả năng là do người tạo thành — nếu đối phương có năng lực làm tổn thương kinh mạch của mình mà mình không hay biết gì, như vậy chi bằng trực tiếp giết chết mình.
Có lẽ là trong quá trình xuyên không, thân thể bởi vì sự biến hóa của không gian thời gian, sinh ra một loại kết quả giống như tác dụng phụ?
Cảm giác được bên ngoài có người đi lại, Diệp Thiếu Dương trước tiên đã hít thở xong, sau đó lắng lặng đợi một hồi, cửa bị đẩy ra, một cái đầu vói vào, mỉm cười với mình, là nha hoàn Miếu Nhi kia.
Sau khi Miêu Nhi vào nhà, lập tức trở tay đóng cửa, tiếp theo đặt ngọn đèn lên trên tủ đầu giường, đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Để Miêu Nhi hầu hạ thiếu gia lên giường nha.”
“Há, hiện tại ta không muốn ngủ.” Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.
Miêu Nhi giận hắn liếc mắt một cái nói: “Ta biết rồi.”
Nói xong cúi đầu hơi ngượng ngùng cởi bỏ quần áo.
Đây là… làm gì vậy?
Tới thời điểm Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, Miêu Nhi đã cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc yếm nhỏ màu đỏ rực, cô đang đưa tay cởi dây lưng cái yếm. Diệp Thiếu Dương đưa tay giữ tay cô lại, cả kinh nói: “Người làm cái gì vậy?”
“Thiếu gia, không phải người muốn sao?”
Muốn…
Diệp Thiếu Dương vội vàng lắc đầu, “Không không, người hiểu sai ý rồi, ta nói không ngủ được, không có nghĩa là ta muốn cái đó… Ngươi mau mặc quần áo vào đi!” Nói xong đem quần áo cô cởi ra khoác trở lại trên người cô.
Miêu Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Thiếu Dương, cắn môi, lẩm bẩm nói: “Thiếu Dương không thích Miếu Nhi sao?”
“Ta…”
“Trước kia người đều khó kiềm chế nổi.”
Diệp Thiếu Dương hộc máu, nhãn chầu chuyển động, ấn hai vai Miêu Nhi, nói: “Trước tiên đừng vội làm việc này, không phải ta vừa tỉnh lại hay sao, ta cái gì cũng không nhớ rõ, người trước tiên trả lời cho ta một vài câu hỏi, sau đó bàn lại chuyện khác, thế nào.”
“Nói như vậy, thiếu gia vẫn còn thích Miếu Nhi?” Miêu Nhi vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy, miễn cưỡng có lệ trẻ xuống, sau đó hỏi cô: “Trước tiên người nói cho ta biết, hiện tại là triều đại gì?”
Mình xuyên không đến niên đại gì, đây là vấn đề trước mắt hắn cảm thấy hứng thú nhất.
“Triều đại?” Miêu Nhi nháy mắt, “Là có ý gì?”
Há, cổ đại tựa như không có từ triều đại này?
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu, nói: “Triều đại, chính là niên đại, năm nay là năm nào?”
Miêu Nhi nghe xong vẫn không hiểu.
Từ ngữ cùng khái niệm này, đều là xã hội hiện đại. Cô nghe không hiểu cũng là bình thường.
Diệp Thiếu Dương tương đối bó tay, đau khổ suy tư tìm kiếm khái niệm để cho cô có thể hiểu được.
“Hoàng để chúng ta tên gọi là gì?”
Miếu Nhi quá sợ hãi, một tay che miệng Diệp Thiếu Dương, mười phần khẩn trương nhìn ra cửa sổ, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, hạ giọng nói: “Thiếu gia, sao người có thể hỏi vấn đề lớn mật như vậy, không muốn sống nữa! Hơn nữa Hoàng Thượng tên là Hoàng Thượng a, nào có tên gì.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, nghĩ nghĩ nói: “Niên hiệu phải có chứ, vậy các ngươi gọi hắn cái gì ta nói là trừ Hoàng Thượng ra.”
“Hình như là có một cách xưng hô.” Miêu Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng ta không nhớ rõ.” Suy nghĩ nửa ngày vẫn là không nhớ ra, đột nhiên vỗ đùi, để cho Diệp Thiếu Dương cho một chút, mình mặc quần áo, đi đến bên ngoài, một lát sau, cầm một cái giống như lịch ngày gì đó trở lại, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Hoàng lịch!
Diệp Thiếu Dương trước mắt sáng ngời, nha đầu kia cũng rất thông minh đó, ở cổ đại, giống như lịch ngày ở thời hiện tại, hoàng lịch cũng là hàng năm đều ban bố một phần, chủ yếu dùng cho nông canh, phía trên có can chi tiết khí linh tinh, còn có một chút dự đoán về phương diện chọn ngày cát hung, xem như đồ vật phải có của từng nhà.
Quan trọng nhất là, trên hoàng lịch có ghi năm. Diệp Thiếu Dương cầm lấy hoàng lịch, lật đến trang đầu tiên, liếc mắt một cái là thấy được vài cái chữ to viết bằng bút lông biểu thị năm, lập tức ngơ ngác, cảm giác cả người đều không ổn rồi.
Trên hoàng lịch viết: Đại Minh Gia Tĩnh năm thứ 17.
Đại Minh triều, Gia Tĩnh…
Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy hẳn lên. Hay rồi, lần này xuyên không, cũng là đủ xa… Lần trước là Dân quốc, lần này một phát đánh tới đại Minh triều. Đại Minh triều a! Gia Tĩnh là hoàng để thứ mấy vậy? Diệp Thiếu Dương không rành lịch sử lắm, nhưng cũng biết đại khái thời đại này cách mình tới mấy trăm năm.
Ngay lúc đó còn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, ngưỡng mặt nằm xuống.
“Thiếu gia cậu làm sao vậy?” Miêu Nhi hỏi quan tâm.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, ở trong lòng không ngừng an ủi mình, mặc kệ xuyên qua bao nhiều năm, thật ra đều giống nhau, hơn nữa lần này huynh đệ cùng xuyên không tới còn nhiều hơn,
phòng cách vách có một người kia, hơn nữa, mình không bị thương giống lần trước, điều này cũng là tốt rồi, ít nhất còn có thực lực không phải sao.
Trong giây lát Diệp Thiếu Dương nghĩ đến điều gì, đưa tay sờ soạng trên lưng mình, rỗng tuếch, đầu nổ ông một tiếng, đai lưng không có, ba lô cũng không thấy! Thất tinh long tuyền kiếm của mình cũng không thấy!
Mấy thứ này, tương đương với tính mạng của chính mình.
Diệp Thiếu Dương cả người run rẩy hẳn lên.
Sau một lúc lâu mới dịu bớt, không để ý tới câu hỏi của Miêu Nhi, mạnh mẽ nhận định, sau đó dùng thần niệm tác động lên…những pháp khí này đều từng được mình tể luyện, là pháp khí bổn danh của mình, cho dù ở rất xa, đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó.
Rất nhanh liền cảm giác được sự tồn tại của Thất tinh long tuyền kiếm, còn có m dương kính, các pháp khí Thái Ất phất trần, những pháp khí đều ở cùng một vị trí, cách mình… rất xa.
Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ cảm giác, phát hiện lực lượng thần thức của mình không đủ, có thể là nguyên do khoảng cách quá xa, nhưng tâm lại yên ổn hơn một chút. Ít nhất, pháp khí này ở cùng một
n thời gian với mình, như vậy mình sẽ có hy vọng tìm được chúng nó. Hơn nữa, đây đều là pháp khí bản mạng đi theo mình nhiều năm, đã sớm thông linh, cho dù bị người khác có được, cũng vô pháp tế luyện.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, trước mắt, tối quan trọng là biết rõ ràng tình cảnh của mình, còn có nguyên nhân khiến mình xuyên không. Vì thế để bản thân tỉnh táo lại, hỏi Miếu Nhi: “Nơi này của chúng ta là địa phương nào?”
“Nơi này của chúng ta là phủ Ứng Thiên a, thiếu gia, sao cậu ngay cả điều này cũng không nhớ rõ?
Ứng thiên… Ứng thiên là nơi nào tới? Tô Châu, Nam Kinh, hay là Hàng Châu?
Diệp Thiếu Dương vắt hết óc, lúc này mới hối hận đã không học hành đàng hoàng môn lịch sử.
Trước mắt cứ kệ vậy…
Diệp Thiếu Dương xấu hổ bỏ qua dòng tâm tư, tiếp tục hỏi Miếu Nhi một ít vấn đề, sau đó ở trong đầu mình tổng kết một chút: nơi này không phải Nam Kinh thì là Hàng Châu (ít nhất Miếu Nhi biết nơi này là Giang Nam, hơn nữa Trường Giang chảy ngang qua ngoại thành), thời đại này cũng không tệ lắm, mưa thuận gió hoà, nhất là phủ Ủng Thiên loại địa phương lớn này, trên cơ bản xem như an cư lạc nghiệp.
Chương 2691: Thế Giới Xa Lạ (3)
Mà “nhà mình” là một đại phú hộ nổi danh trong thành, thuộc loại gia tài bạc triệu, nhưng cha mẹ song vong (thực thảm), huynh đệ hai người, ca ca vài năm trước mắc bệnh ho lao mà chết (thảm tới cực điểm), hiện tại còn lại chị dâu góa bụa, mang theo một đứa nhỏ, còn mình đã thành hôn hai năm (tức phụ chính là Bích Thanh…), không có con cái… Mình luôn luôn du sơn ngoạn thủy, không học hành đàng hoàng, gia nghiệp cũng đều do một lão quản gia xử lý.
Mình mắc bệnh điện, cứ cách một khoảng thời gian sẽ hôn mê, sau đó mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên người trong nhà cũng đã quen, trừ lúc đó ra, mình tất cả bình thường…
“Thiếu Dương, cậu còn muốn biết điều gì?” Miêu Nhi ghé vào trên đùi hắn, chớp ánh mắt hỏi.
“Vậy… Tên của ta là gì?”
Miêu Nhi bật cười, “Như thế nào lần này ngay cả tên mình cũng quên, cậu họ Dương, tên Dương Thiệu Nghiệp, thiệu trong hàng hiệu, nghiệp trong gia nghiệp, nghe nói là năm đó lão gia đặt tên này cho người, hiển nhiên muốn người kế thừa tốt gia nghiệp.”
Dương Thiệu Nghiệp… đây không phải cái tên lúc trước mình mình tùy tiện đặt ra để che giấu tung tích sao, đọc ngược lại chính là tên thật Diệp Thiếu Dương. Ai mà đùa mình quá vậy?
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm giác chuyện này tuyệt đối là một âm mưu! Hơn nữa không chỉ là xuyên không đơn giản như vậy!
“Thiếu Dương, đã khuya rồi, có thể đi ngủ chưa? Miếu Nhi xấu hổ nói, miệng tiến đến bên tai Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói, “Miếu Nhi đã chờ không nổi rồi…”
Chờ không nổi… Móa, mình hấp dẫn như vậy sao?
Diệp Thiếu Dương đè lại Miêu Nhi đang rạo rực, mặt nghiêm túc nhìn cô, nói: “Miếu Nhi, ngươi nói cho ta biết, hai ta nhận thức đã bao lâu, trước kia ta là người như thế nào?”
“Cái này… Ta là nha hoàn bồi giá của nhị thiếu nãi nãi a, từ lúc qua cửa, chúng ta luôn ở cùng nhau
“Nha hoàn bồi giá? Ngươi với cô ấy cùng nhau lớn lên?”
“Đúng vậy, ta ở nhà mẹ đẻ của nhị thiểu nãi nãi, vẫn luôn hầu hạ cô ấy, mãi cho đến khi gả về đây.”
Ánh mắt của cô thực là chân thành, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn lo lắng, muốn thử thiệt giả, vì thế đưa tay sờ nhịp tim của cô.
Miêu Nhi khẽ cười, mở một lỗ hổng trên áo yếm, để cho hắn đưa tay vói vào.
Sặc… Hình như cô ấy hiểu sai ý rồi?
Không kịp quan tâm nhiều như vậy, Diệp Thiếu Dương để tay lên nơi mềm mại trước ngực cô, tiếp theo lại hỏi thêm mấy vấn đề, nhịp tim của cô đột nhiên gia tốc.
Diệp Thiếu Dương cười lên, “Ngươi đang gạt ta.”
“Cái gì?” “Tim ngươi đập nhanh hơn.”
Miếu Nhi nhất thời mặt đỏ, ngập ngừng nói: “Người ta… Người ta là bị cậu sờ…”
Há!
Diệp Thiếu Dương không nói gì sau khi trải qua trắc nghiệm nhiều lần, xác định cô không có nói dối, ít nhất không có chủ quan nói dối. Như vậy vấn đề đã tới rồi: mình rõ ràng là vừa xuyên không, vì cái gì ở trong trí nhớ của cô, trước kia đã quen biết mình, còn có Bích Thanh, lại có thể là tiểu thư cô hầu hạ từ nhỏ, vậy càng không thích hợp!
Chỉ có một loại khả năng, cô bị người ta sửa chữa ký ức, không riêng gì cô, còn có những người “mình” có thể tiếp xúc ở thế giới này, đều bị sửa chữa ký ức, làm cho bọn họ thừa nhận thân phận mình, nhưng… Chẳng lẽ Bích Thanh cũng bị tẩy não? Vì cái gì ngay cả cô cũng không biết mình?
Diệp Thiếu Dương đang đau khổ suy tư, Miếu Nhi đột nhiên dán sát vào mình, ẩn mình lên trên giường.
Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, lập tức hiểu rõ cô muốn làm gì, thật đúng là dục vọng mãnh liệt a… Vội vàng quay mặt sang một bên, nói: “Nếu ngươi nếu là nha hoàn bồi giá của tức phụ ta, ngươi làm như vậy, không khiến cô ấy thất vọng sao?”
Miêu Nhi cười quyến rũ nói: “Thiếu Dương đừng giả bộ hồ đồ nữa, nha hoàn bồi giá, vốn chính là người của cậu, chỉ là không có danh phận mà thôi… Hơn nữa, là tiểu thư kêu ta như làm vậy nha.”
“Cái gì! Cô ấy biết?” Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
“Đúng vậy, tiểu thư thân thể không tốt, hay sinh bệnh, không thể cùng thiếu gia thân mật cá nước, trong lòng áy náy, lúc này mới để ta thay cô ấy tý phụng thiếu gia nhiều hơn, thiếu gia yên tâm, Miêu Nhi chỉ là cái nha hoàn, vĩnh viễn sẽ không quên thân phận của mình.”
Đậu nóa!
Đây là logic quỷ gì vậy, hóa ra làm cổ nhân tốt như vậy…
Diệp Thiếu Dương cảm động đến độ muốn khóc.
“Chuyện này, hôm nay thân thể ta không được thoải mái, không tiện a, ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi… Hôm nay miễn đi.” Diệp Thiếu Dương mười phần xấu hổ tìm kiếm lấy cớ.
“Ồ, thiếu gia không nói sớm, vẫn là sức khỏe quan trọng.” Miêu Nhi cười cười với hắn đầy vẻ quan tâm, đứng dậy mặc quần áo, nói: “Vậy thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi, Miêu Nhi không quấy rầy.”
Cuối cùng cũng qua rồi…
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, nói: “Nghe người nói chuyện, ngươi cũng từng đọc sách?”
“Miếu Nhi từ nhỏ đã cùng tiểu thư đọc sách, cũng biết được mấy chữ.”
“Ừ, ngày mai gặp, ngủ ngon.”
“Thiếu gia nói cái gì?”
“Há, không có việc gì không có việc gì, người về đi.”
Miêu Nhi kiên trì giúp Diệp Thiếu Dương nằm xuống, đắp kỹ chăn cho hắn, lúc này mới tắt đèn bước ra.
Diệp Thiếu Dương làm sao ngủ được!
Chờ cô vừa đi khỏi, lập tức ngồi hẳn lên, tựa vào đầu giường, trong bóng đêm tiếp tục suy tư.
Hiện tại vấn đề khiến cho hắn cảm thấy hoang mang nhất, cũng có vài cái đầu tiên chính là nguyên nhân mình xuyên không: cái này nhất định là Thánh Linh hội thao khống, về phần Dương Thiệu Nghiệp này, thực có khả năng là bọn họ tùy tiện đặt, cũng suy nghĩ giống như lúc trước mình giả danh… trực tiếp lộn ngược tên lại là đơn giản nhất.
Sau đó chính là, vì cái gì lại an bài cho mình một thân phận như vậy, sau đó sửa chữa ký ức những người ở bên cạnh mình, bao gồm Bích Thanh, mục đích là gì, làm sao làm được như vậy?
Đây đều là nan đề trước mắt không thể giải thích.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình nên lấy Bích Thanh làm nơi đột phá, trước tiên giúp cô khôi phục ký ức, sau đó còn lại nghĩ biện pháp khác. Nếu bọn Tứ Bảo cũng có được ký ức, nhất định sẽ giống như mình lần đầu tiên xuyên không, trước tiến tới kinh thành, sau đó gây ra động tĩnh gì hấp dẫn mình chú ý, mà mình, cũng có thể lại đến một lần nữa, đến giới pháp thuật ở thể giới này làm việc, để cho bọn họ có thể tìm mình.
Bọn họ đều đã xuyên không một lần, vẫn phải có sự ăn ý này.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là, lỡ như bọn Tứ Bảo cũng bị tẩy não, mất đi ký ức, không nghĩ ra để làm như vậy, vậy mình nên đi chỗ nào tìm bọn họ?
Phải rồi, Qua Qua và Bánh Bao!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến bọn họ, vội vàng mở bàn tay ra, may mà hồn ấn đều còn, vì thể lần lượt kích hoạt hồn ấn Qua Qua cùng Bánh Bao.
Bánh Bao không có đáp lại, hồn ấn Qua Qua sau mấy phút đồng hồ có một tia đáp lại.
Diệp Thiếu Dương lập tức nhảy lên khỏi giường.
Qua Qua, ngay tại cách vách không xa a!
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, tìm được một đôi giày vải ở trước giường, lê đi ra ngoài.
Bên ngoài đã không có người. Diệp Thiếu Dương lại cảm giác hồn ẩn một chút, một lát sau, Qua Qua cũng phản hồi lại.
Xác định vị trí, Diệp Thiếu Dương theo phương hướng đi tới, xuyên qua một đạo hành lang thật dài, đi vào trong một hoa viên, trong hoa viên có giả son lương đình gì đó, còn có một hồ nước, có khu vườn hai bên dùng tường hoa để ngăn cách, nhìn qua cảnh đẹp ý vui, tiêu chuẩn của gia đình giàu có thời cổ đại.