Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 382
❮ sautiếp ❯Chương 2681: Gặp Lại Người Yêu (1)
Diệp Thiếu Dương chu miệng thành hình chữ o: “An thật a?”
Tiêu Đồ quay đầu nhìn hắn một cái, nghiêng đầu, ngạo nghễ nói: “Ăn thịt người, còn đùa giỡn sao? Đúng rồi ồ, ngươi là chủ nhân của giao nhận công chúa kia chứ gì, ta lại muốn ăn cô ta, nhắn cô ta tắm rửa sạch sẽ chờ ta, ta có thời gian sẽ đi ăn cô ta!”
Tuy giọng nói của cô nghe có vẻ rất giống đang đùa giỡn, nhưng Diệp Thiếu Dương vừa nghe những lời này, vẻ mặt lập tức đanh lại, nói: “Ngươi muốn đùa cợt ta sao.”
“Ai đùa cợt với người chứ, long tộc ta cùng giao nhận thế bất lưỡng lập, sớm muộn gì cũng ăn cô
ta!”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi ăn ta trước đi?”
“Nhưng ta không thể ăn ngươi, ta thường không ăn nhân loại, lại càng không ăn nam nhân.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh, quay đầu nhìn Đạo Phong, nói: “Vậy là có ý gì?”
Đạo Phong không để ý đến hắn, quay đầu nói với Tiêu Đồ: “Ngươi có thể đi rồi.”
Tiêu Đồ bĩu môi, từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài, giường cánh bay, lúc này xảy ra một màn kinh người: bầu trời vốn sáng sủa đột nhiên vang lên tiếng sấm sành đùng đùng, có tia chớp đánh xuống, rắc rắc đánh vào trên người cô, Tiêu Đồ lại không hề hấn gì, giống như tia chớp đó bị cô hấp thu vậy, trên người dường như được mạ thêm một tầng kim quang.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi Đạo Phong: “Cô ấy thật sự là rồng?”
“Ngươi không cần lo cho chuyện của cô ấy, không quan hệ tới ngươi.”
“Ta mà thèm quan tâm cô ấy. Nhưng mà lúc nãy cô ấy nói, cô ấy là sư muội người, cái này…”
Đạo Phong hơi hơi cúi đầu, nói: “Người để ý điều này?”
“Đương nhiên, ta muốn hiểu rõ ràng có chuyện gì đã xảy ra.”
Đạo Phong nhìn thẳng hắn, nói: “Đều là chuyện quá khứ, mà nay, ta chỉ có một sự đệ là ngươi.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười nói: “Lời này ta thích nghe, nhưng, trong truyền thuyết rồng sinh chín Con, trong đó hình như có một người tên là Tiêu Đồ, chính là cô ấy?”
Đạo Phong gật đầu thừa nhận, tiện đà đổi đề tài, hỏi: “Người tìm ta tới làm gì?”
Tìm người?
“Ồ ồ đúng rồi, ” Diệp Thiếu Dương vỗ ót, nhớ tới mình lúc nãy tùng kích hoạt tuyết hoa mã não giới, nhưng mà một thời gian dài không có hồi âm, thật ra đã quên chuyện này.
“Vốn là muốn tìm người hỏi thăm tình hình gần đây của Lãnh Ngọc, hiện tại tìm người muốn thương lượng một chuyện còn trọng yếu hơn.”
“Chuyện gì?” Đạo Phong hỏi.
“Trước tiên là nói về chuyện đầu tiên, Lãnh Ngọc hiện đang ở đâu, ở Phong Chi Cốc thế nào?”
“Chuyện này đợi nói sau, trước tiên hãy nói về chuyện thứ hai.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, nhưng nghe khẩu khí Đạo Phong cũng biết Lãnh Ngọc khẳng định không có chuyện gì, vì thế tác pháp dùng Mao Sơn bí thuật đem ngăn cách toàn bộ không gian trong phòng lại, tuyệt đối không có người khác nghe được, lúc này mới đem chuyện ban ngày gặp phụ thân kể một lượt từ đầu tới cuối, nói xong hắn phát hiện sắc mặt Đạo Phong cũng hơi hơi thay đổi.
“Từ Công lặp đi lặp lại hỏi cha ta có phải nghe được sự tình bạch y quỷ sứ cùng Chuyển Luân Vương nói chuyện với nhau không, cha ta tuy không thừa nhận, nhưng khẳng định là đã nghe thấy được, hơn nữa ta nghĩ, chuyện này nhất định có liên quan tới ta, cho nên cha ta mới có thể không để ý tất cả kể cho ta biết, nhưng ta lại cảm thấy rất kỳ quái a, loại tiểu nhân vật như ta… Đại đế như thế nào mà cố ý phái quỷ sứ đi tìm Chuyển Luân Vương nói chuyện của ta chứ, Đạo Phong người phân tích cho ta đi.”
Diệp Thiếu Dương nói ra nghi hoặc trong lòng, cuối cùng những phỏng đoán này, thật đúng là không phải khiêm tốn, mình tuy nhân gian vô địch, nhưng chung quy là một pháp sử nhân gian, ở trước mặt Đại Đế, thật sự chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Đạo Phong trầm ngâm, không nói lời nào, trong lòng cũng nhanh chóng tự hỏi.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, cảm khái nói: “Hắn là bạch y quỷ sứ, bạch y chủ tạng, khẳng định không phải là chuyện gì tốt đẹp, từ nay về sau, trong lòng ta hoang mang rối loạn, à, ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng nói gì đi chứ.”
Đạo Phong lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Phụ thân người nói người tìm hai người bằng tuổi ngươi, sau khi tìm được, giết bọn họ?”
“Đúng vậy, ta hoàn toàn không hiểu gì hết.”
“Vậy nghe lời hắn, tìm được hai người kia, giết bọn họ.”
Diệp Thiếu Dương lập tức ngày người.
“Ngươi nói những lời này có ý gì, Đạo Phong, có phải người biết được điều gì hay không?”
Đạo Phong quay đầu đi, nói: “Ta cái gì cũng không biết. Chỉ là, người tin tưởng phụ thân người chứ?”
“Nói lời thừa, cha ta đương nhiên là muốn tốt cho ta rồi.”
“Những lời hắn nói, nhất định là muốn tốt cho người, không nói cho người biết chân tướng, tự nhiên Có nguyên nhân, người nghe lời hắn là xong.”
Diệp Thiếu Dương buông tay nói: “Nhưng mà hắn kêu ta giết người a, đó là chưa kể, cho dù ta nguyện ý giết, cũng phải cho ta lý do chứ, tại sao ta phải giết người ta?”
Đạo Phong trách mắng: “Ngươi hỏi tại sao làm gì nhiều vậy, cho dù ngươi không muốn giết, cũng đi trước tiên tìm được hai người kia, tìm được rồi quyết định mới đúng.”
“Đúng đó.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhớ lại lời phụ thân.
“Hai người, cùng tuổi với ta, hoặc là pháp sư, hoặc là là tiền thiên linh thể… Phạm vi này quá lớn, đi đầu tìm a.”
Đạo Phong không nói lời nào, bởi vì hắn cũng không biết tìm như thế nào.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, nói: “Chỉ có một biện pháp, tìm Thôi phủ quân, xem Sinh tử bộ.”
Trong Sinh tử bộ, ghi lại toàn bộ thời khắc người sinh hay chết, hơn nữa cực kỳ chuẩn xác, cho dù hộ tịch đăng ký sai thời gian, sinh tử bộ đều không có khả năng tính sai.
“Chuyện này… Phi thực tế quá.” Diệp Thiếu Dương đổ hít một hơi, “Đừng nói đây là vi phạm quy tắc, Thôi phủ quân không có khả năng hỗ trợ, cho dù hắn chịu làm, trong cùng một thời điểm có nhiều người được sinh ra như vậy, làm sao điều tra đây.”
“Trong vòng một tiếng đồng hồ, Hoa Hạ có hơn hai ngàn người ra đời, nếu có giờ phút cụ thể thì sẽ ít hơn, đại khái có thể thu nhỏ lại còn tầm mấy trăm người, Sinh tử bộ dựa theo thời khắc để sắp danh sách, chỉ cần tìm được ngay thời khắc người sinh ra, lật trước lật sai một chút, nhớ kỹ từng cái tên sẽ có manh mối.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc suy nghĩ một hồi, cảm thấy biện pháp Đạo Phong đưa ra coi bộ có thể làm được.
Đơn vị âm ty dùng để đếm số là số đếm cổ đại, tức thời khắc, như buổi trưa canh ba, giờ mẹo lục khắc vân vân, “khắc trong cổ đại so với “khắc” hiện tại dùng theo tây phương giống nhau, đều là mười năm phút đồng hồ, nếu Đạo Phong nói không sai, một giờ có hơn hai ngàn người được sinh ra, như vậy mười năm phút đồng hồ, chính là ba trăm.
Mình chỉ cần nhớ kỹ tên của ba trăm người này, sau khi trở lại dương gian, có thể tìm Tạ Vũ Tình giúp mình thông qua hộ tịch hệ thống lọc bớt một ít, đem tính danh cùng sinh ra ngày đối chiếu, có
này, tuy nhiên trung gian cũng có khả năng để sót, nhưng có thể xem là biện pháp duy nhất.
“Vấn đề duy nhất chính là chỗ Thôi phủ quân, hắn sẽ không cho ta xem Sinh tử bộ.” Diệp Thiếu Dường nhìn Đạo Phong nói.
Đạo Phong trầm ngâm một chút, nói: “Vì không thể, cho nên, người chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác.”
“Không cho xem, còn có thể có biện pháp gì?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi muốn nói… xem trộm.”
“Hoặc là người đánh thắng Thôi phủ quân, cướp đi sinh tử bộ.”
“Ngươi điên rồi a!”
Chương 2682: Gặp Lại Người Yêu (2)
Diệp Thiếu Dương cũng biết là hắn đang trêu chọc mình. Trước tiên đừng nói Thôi phủ quân pháp lực vô biên, cho dù thực sự lợi hại hơn so với hắn, cũng không có khả năng cướp Sinh tử bộ từ Thiên tử điện, nếu có, trừ phi là toàn bộ âm ty đều bị công hãm…
“Chỉ có xem trộm, hơn nữa chỉ có thể xem ở Thiên tử điện, một khi người đem Sinh tử bộ đi khỏi Thiên tử điện, chính là tội vạn kiếp bất phục.” Đạo Phong phân tích cho hắn.
Sinh tử bộ liên quan sinh tử của sinh linh tam giới, là văn kiện cơ mật tối quan trọng của âm ty, nhìn lén là trái pháp luật, vụng trộm lấy đi, đó thật sự là bất luận kẻ nào cũng không bao che được.
“Vậy chỉ có tìm Chanh Tử.” Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói, cũng bị những lời của Đạo Phong làm cho động tâm. “Nhưng mà, cho dù có cơ hội như vậy, ta sợ liên lụy Chanh Tử.”
“Ngươi chỉ nhìn tên, không xem bản án của mỗi người, không tính trọng tội, ít nhất cũng sẽ chờ người chết rồi mới tính sổ sau, về phần Chanh Tử, có quan hệ của cô ấy cùng Tiêu Dật Vân, còn cần ta nói sao?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biện pháp này… thật ra có thể thử xem, ít nhất có thể tìm Chanh Tử trước, thăm dò tính khả thi của sự việc.
“Đạo Phong, sao ta lại cảm thấy, chuyện này rất kỳ lạ, ngươi nói xem, hai người chưa từng gặp mặt, sẽ có quan hệ gì với ta đây? Đạo Phong, người nói trong chuyện này, có phải ẩn chứa âm mưu gì không?”
“ m mưu thì không biết, nhưng mà… nhất định sự tình trọng đại.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, suy sụp ngồi ở trên giường, thực khó chịu mà nói: “Ngươi nói ta dễ dàng sao, nói năng không làm màu a, cho tới bây giờ ta luôn cảm thấy mình là một tiểu nhân vật, vì cái gì nhiều sự tình như vậy đều sẽ tìm tới ta, ta thật sự có chút khó hiểu.”
Nói đến điều này, Diệp Thiếu Dương ngưỡng mặt nằm xuống hướng lên trên giường đi, trầm mặc thật lâu sau, yên lặng nói: “Ngươi có biết ta luôn luôn không tin số mệnh, nhưng mà có đôi khi ta đã nghĩ, có phải vận mệnh của ta đã được an bài xong hết rồi hay không, ta sống, là để hoàn thành việc này, nói cách khác, cho dù ta nghĩ đến đi làm cái gì đó cũng là vận mệnh chỉ dẫn cho ta, ta vĩnh viễn không có cách nào thoát ra khỏi vận mệnh… Đạo Phong, người biết không, loại cảm giác này, khiến cho ta thực sợ hãi, cảm giác mình thực nhỏ bé.”
Những lời từ đáy lòng này khiến cho Đạo Phong trong lòng cũng sinh ra xúc động mãnh liệt, hắn hiếm hoi ngồi bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nằm xuống nửa người trên giường giống như hắn, huynh đệ hai người đều gác cánh tay, song song nằm ở trên giường, tư thế giống nhau.
“Ngươi sợ hãi sao?” Đạo Phong trầm mặc thật lâu sau rồi nói.
“Có hơi hơi.” Diệp Thiếu Dương thở dài, “Trước kia ta từng đọc được một đoạn ở trong đạo thư, nói thiên địa như bàn cờ, thế nhân như quân cờ, toàn bộ tất cả, chỉ là một hồi trò chơi của hai vị đang chơi cờ mà thôi, bất luận kẻ nào, cũng khó chạy trốn khỏi vận mạng. Đạo Phong, ngươi không sợ
sao?”
“Ta cũng từng sợ.”
Đạo Phong yên lặng nói.
“Ta nói thật với người, hai mươi năm trước, ta từng hỏi sư phụ vấn đề giống như ngươi.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn, vội hỏi: “Sư phụ nói như thế nào?”
“Sư phụ cũng không biết, nhưng mà người để cho ta mình đi tìm, đầu tiên, người cần hiểu rõ mình là ai, người tới đến nhân gian là vì cái gì. Nói cách khác, đầu tiên người phải thấy rõ vận mệnh mình mới có thể thoát khỏi nó.”
Diệp Thiếu Dương tinh tế thưởng thức một chút, nhíu mày nói: “Nhưng mà, người ta không thấy được vận mệnh mình, làm sao người biết người làm những chuyện như vậy, không phải là vận mệnh an bài cho ngươi đây?”
“Thai trung chi mê, bước đầu tiên là bài trừ thai trung chỉ mê, sau đó mới có thể nhìn thấy vận mệnh…”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Cái này khó à, người sống không làm được.”
Đạo Phong cũng quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi không cần làm được, chỉ cần có người khác làm được, thực xác nói cho ngươi biết, vận mệnh của con người có thể là đảo ngược, như vậy đủ rồi.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu, nói: “Là đạo lý này, nhưng ta làm sao biết hắn nói là thật sự.”
Đạo Phong nói: “Trước mặt người chính là một ví dụ.”
“Ngươi?”
Đạo Phong từ từ nói: “Năm xưa ta xuống núi, trước tiên du lịch ở nhân gian, sau lại đi Quỷ Vực, vào cái gọi là ma đạo, ta đã cho rằng mình đã thoát khỏi vận mệnh, nhưng mà không phải, ta, ngươi, toàn bộ chúng ta, vẫn đều nằm trong lòng bàn tay của vị đùa bỡn kia, tất cả những chuyện giống như phản loạn mà ta làm, thật ra cũng đều nằm trong vận mệnh, hoặc là nói, là vị đó giao cho ta trách nhiệm. Nhưng mà hiện tại, ta đã thoát khỏi vận mệnh.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, dưới vẻ mặt ngây ngốc là nỗi khiếp sợ Cực hạn trong lòng.
“Ngươi… Ngươi nói vị kia, là đại đế?”
Đạo Phong mỉm cười với hắn, không có trả lời, xem như thừa nhận.
“Ta ở Quỷ Vực khai tông lập phái, thành lập Phong Chi Cốc, mỗi lần người đến thời điểm nguy nan, ta đều sẽ đến cứu người, mỗi lần người cùng âm thần giao tiếp, bọn họ đều đã giúp người, thậm chí âm thầm hỗ trợ cho người, những thứ này, đều là do hắn sắp đặt.”
Diệp Thiếu Dương hít một hơi, cảm giác làng lạnh toát.”Nói như vậy, nhóm những âm thần đại lão đều biết chân tướng?”
“Không, bọn họ chỉ là nghe lệnh mà thôi, nói trắng ra là, bọn họ đã ở bên trong vận mệnh của mình, bọn họ có thể nhìn thấy vận mệnh, nhưng có thể sẽ không vi phạm, bởi vì, tất cả những thứ này đều là vì âm ty, vì trật tự trong tam giới.”
“Ta không hiểu.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Đây là một bàn cờ quá rộng lớn!”
Đạo Phong cười khổ: “Là bàn cờ cực lớn, bàn cờ là tam giới, chủ yếu là nhân gian.”
Diệp Thiếu Dương híp mắt suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu đại để là một trong hai người chơi cờ, vậy đối thủ của hắn là ai?
Đạo Phong trầm mặc một chút, chậm rãi nói ra bốn chữ: “Vô Cực Quỷ Vương.”
Khiếp sợ tam giới, một cái tên nghe tới là giật mình.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười lạnh: “Vô Cực Quỷ Vương cùng Phong Đô đại để chơi cờ, lấy chúng ta làm quân cờ sao?”
Hắn nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, cô thân là quý đồng chuyển thể, chỉ sợ sẽ là quân cờ của Vô cực Quỷ Vương.
Suy nghĩ này khiến cho Diệp Thiếu Dương trong lòng sinh ra một loại cảm giác mười phần quái dị, nói không nên lời là sợ hãi hay là phẫn nộ.
“Loại cảm giác này, thực sự đặc biệt khó chịu.” Diệp Thiếu Dương lắc đầu cảm thán nói, “Đúng rồi, quân cờ, chỉ sợ không chỉ có chúng ta thôi?”
“Đối phương không chỉ có vậy. Nhưng quân cờ cũng có khác nhau, đại bộ phận mọi người là đầy tớ, mà ngươi là tướng.”
“Tướng?”
“Là người quan trọng nhất, một khi người đã chết, cả bàn cờ cũng đã chơi xong, mà người đặt mình trong trong đó, cũng là người lâm vào sâu nhất, người tuy quan trọng nhất, nhưng mà tướng vĩnh viễn ở trong cái ô vuông, một con tốt cũng không ăn được.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, suy tư về những lời này của hắn.
“Đạo Phong, ta phát hiện người thật sự là một nhân tài a, Có thể nói ra những lời triết học như vậy, trước kia ta sao lại không phát hiện, nhưng, nếu ta là tướng, vậy ngươi là cái gì?”
“Ta đối nội là “Sĩ, là thủ hộ ngươi, cam đoan người sẽ không bị người khác xử lý, đối ngoại là xe, quét ngang bát phương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, quay đầu nhìn sườn mặt hắn.
Đạo Phong… Thật là đẹp trai, cho dù là sườn mặt cũng toàn những đường cong hoàn mỹ, Diệp Thiếu Dương trong lòng tìm không thấy từ ngữ nào để miêu tả loại soái khí này, nếu là để miêu tả nữ nhân, thì phải là đẹp đến không bút mực nào tả xiết.
Chương 2683: Quân Cờ (1)
“Cho dù là quân cờ, có thể làm loại quân cờ thế này cũng là rất ghê gớm đó.” Diệp Thiếu Dương nói.
Đạo Phong cũng quay đầu lại, nhìn hắn, hỏi: “Người thích làm quân cờ?”
“Không thích.” Diệp Thiếu Dương trả lời thực rõ ràng, dù cho quân cờ tốt mấy, cũng chỉ là quân cờ, đều là bị người ta lợi dụng, bị người ta xem như cây súng.
“Nhưng, nếu như ta là tướng, nếu ta chết thì làm sao bây giờ? Nói cách khác, đại để có thể sẽ không để cho ta chết?”
“Ngươi bị ăn rồi, người chơi cờ sẽ mở lại một ván khác.”
Đạo Phong cầm cổ tay hắn cổ, nói: “Quân cờ, vĩnh viễn chỉ là quân cờ, ngươi không muốn làm quân cờ, vậy nhảy ra bàn cờ, đừng để cho người khác nắm người trong tay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Làm thế nào nhảy khỏi bàn cờ?”
“Ngươi đã nhảy ra ngoài rồi.”
“Cái gì?”
“Ít nhất người đã nhảy ra được một nửa. Chờ tới thời điểm người biết được chân tướng, người sẽ hoàn toàn nhảy ra ngoài, nhưng kết quả chưa chắc là tốt.”
“Ta hiểu rồi… Một khi ta không có giá trị lợi dụng, quầng sáng dành cho nhân vật cũng không còn.”
Đạo Phong khe khẽ thở dài nói: “Bởi vì ta đã nhảy ra, ta nhất định sẽ không có kết cục tốt. Thiếu Dương, mà nay, chúng ta phải tự mình chiến đấu, vị bên trên kia, có thể sẽ kh chúng ta nữa, thậm chí trái lại sẽ diệt chúng ta.”
Nói đến điều này, hắn tạm dừng một hồi, tự mình suy nghĩ, nói tiếp: “Nhưng ta với người không giống nhau, ta đã được buông tha hoàn toàn, mà ngươi, ít nhất vẫn còn có tác dụng, vị chơi cờ kia, trăm phương ngàn kế địa bày ra những trò này, hắn không muốn cứ như vậy nhận thua đâu.”
Diệp Thiếu Dương ngồi hẳn lên, nói: “Nếu người biết được điều gì, hãy nói cho ta biết, để cho ta cũng hiểu rõ thì tốt hơn. Đạo Phong, ta căn bản không sợ vị kia, chỉ cần có người đi cùng ta, không Có gì là đáng sợ.”
Đạo Phong do dự một chút, nói: “Bây giờ chưa thể nói với người, bởi vì người còn chưa đủ cường đại, ta cũng không đủ, đợi ta chém được Tam Thi, ta sẽ nói tất cả cho ngươi, ngươi không cần hỏi
lại.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, nhưng cũng hiểu tính cách Đạo Phong, nếu hắn không nói, dù có nài ép hắn thế nào cũng vô dụng, lập tức hỏi: “Ngươi làm thế nào chém được Tam Thi?”
“Ta tự có biện pháp, đến lúc đó người sẽ biết.”
Đạo Phong đứng hẳn lên, từ trong tay áo lấy ra Sơn hà xã tắc đồ, nói: “Không phải người muốn gặp Lãnh Ngọc của ngươi sao, đi gặp cô ấy đi.”
“Cô ấy… ở trong này?” Diệp Thiếu Dương nhìn Sơn hà xã tắc đồ, nhất thời tim đập nhanh hơn.
“Ta không có cách nào khác trực tiếp mang cô ấy đến nhân gian, bằng không sẽ đem cả Thái m son cùng m ty đưa tới, ngươi tự đi gặp cô ấy, ta ở chỗ này chờ ngươi, gặp mặt xong thì người đi ra.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn hắn một cái, chờ hắn triển khai Sơn hà xã tắc đồ, sau đó vận dụng thần niệm, chui đi vào…
Thế giới hồng hoang.
Vẫn là phong cảnh giống như lúc trước.
Đã lâu rồi không vào đây. Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh khắp nơi, đi đến phía trước tấm bia đá, lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng gọi quen thuộc: “Thiếu Dương.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy Nhuế Lãnh Ngọc, mặc một thân váy dài cổ trang, đứng ở bên cạnh bụi cỏ, tay chắp sau lưng, mím miệng cười với mình.
Diệp Thiếu Dương run sợ một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, nhìn một hồi, cười nói: “Em mặc cổ trang, thật sự rất đẹp đó.”
“Ỷ anh là em mặc phục sức hiện đại rất khó coi?”
“Hic, anh nào dám nói như vậy.” Diệp Thiếu Dương sờ sờ cái mũi, “Em mặc cái gì cũng rất đẹp, thật đó.”
Nói xong chậm rãi đi tới, càng đi càng nhanh, cuối cùng một bước chạy vội tới bên cạnh cô, Nhuế Lãnh Ngọc cũng ăn ý giang hai tay ra, để cho Diệp Thiếu Dương ôm cô vào ngực.
Nói không hết triền miên tương tự.
Đạo Phong triệt bỏ kết giới, liếc mắt nhìn thấy có một cô gái đứng ở cửa phòng tắm, quấn khăn tắm nhìn mình chằm chằm.
Là Liên hoa yêu kia.
Bích Thanh tĩnh tĩnh nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi có biện pháp nào giúp ta tìm được sư huynh ta không.”
“Hắn đi Tu La giới.”
“Ta biết, ngươi có biện pháp nào tìm được hắn không.”
“Chỉ cần người đi Tu La giới là có thể tìm hắn.” Đạo Phong tựa như không muốn nói chuyện phiếm cùng cô.
Bích Thanh hầm hừ nói: “Ngươi nói lời thừa, nếu ta có thể đi, còn hỏi người làm gì.”
Đạo Phong lười để ý cô, quay đầu bước đi sang một bên.
Bích Thanh quấn khăn tắm đi ra, nói: “Vậy ngươi có thể giúp ta một việc hay không?”
Đạo Phong hồ nghi nhìn cô.
“Giúp ta tìm về hang luyện thi của ta, ở trên tay Tinh nguyệt nô.”
Đạo Phong nhíu mày, nói: “Người ở lại bên cạnh Thiếu Dương, có phải là vì chuyện này không?”
“Đúng vậy, nhưng mà hiện tại hắn bận rộn nhiều việc, căn bản không có thời gian, hơn nữa, hắn cũng không phải đối thủ của Lê Sơn Lão Mẫu.”
Đạo Phong nói: “Vì sao ta phải giúp ngươi?”
“Ngươi muốn cái gì?” Bích Thanh tựa vào tường, cười quyến rũ với hắn.
Đạo Phong không nói gì.
Nữ yêu này cũng quá lắm, lại có thể dùng mỹ nhân kế đối phó mình.
Bích Thanh nhìn hắn không có hành động gì, đi đến trước mặt hắn, nói: “Nói a, ngươi muốn cái gì chỉ cần ta có thể cho.”
Đạo Phong vốn không muốn để ý cô, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói: “Ta giúp người tìm về hang luyện thi cũng được thôi, người đồng ý với ta một chuyện.”
“Ngươi nói đi, chỉ cần không phải thật sự hiến thân, vừa rồi ta chỉ là muốn xem phản ứng ngươi.” Bích Thanh Tuấn chặt khăn tắm.
“Yên tâm, ta không có hứng thú đối với người. Ta muốn người ở lại bên cạnh Thiếu Dương, giúp ta làm một chuyện…”
Hắn nói ra chuyện này.
Bích Thanh hít sâu một hơi, nói: “Vì sao ngươi không tự mình động thủ?”
“Tới thời điểm đó, ta chưa chắc ở ngay bên cạnh hắn, không thể chậm trễ, nhất định phải lập tức xuống tay, những người bên cạnh hắn, không một ai có thể làm được.”
Bích Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ có hậu quả gì?”
“Sẽ đắc tội âm ty, nơi nơi truy bắt người. Sợ sao?”
Bích thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, “Ta chưa từng sợ ai. m ty là cái gì sao chứ, cho dù Phong Đô đại đế thì thế nào, sự phụ ta là Thái Thượng Lão Quân, ta sợ ai a!”
Đạo Phong nói: “Quyết định như vậy đi.”
Bích Thanh gật gật đầu, “Chừng nào thì người động thủ?”
“Đêm nay.”
“Tốt.” Bích Thanh hài lòng cười cười với hắn, nghiêng đầu đánh giá hắn, nói: “Ngươi thật sự rất đẹp trai đó.”
Đạo Phong không để ý tới cô.
Bích Thanh hài lòng xoay người trở lại phòng tắm, tiếp tục xem phim truyền hình.
Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Thiếu Dương từ trong Sơn hà xã tắc đồ đi ra, rạng rỡ, nhìn thấy Đạo Phong, lập tức hơi xấu hổ, líu ríu nói: “Tốt rồi. Tuy không nỡ xa cô ấy, nhưng ta cũng không thể ở lại bên trong mãi.”
Đạo Phong nói: “Ta đi đây, trước lúc hùng đông lại đến.”
“Ngươi… Đi đâu?”
“Đi làm một chuyện.” Đạo Phong nói xong, một tay xé mở hư không, chờ khe hở hình thành rồi lập tức chui đi vào.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đi đến phía trước cửa sổ, hít sâu một hơi, dùng sức phun nạp.
Hồi tưởng lại một tiếng đồng hồ được ở bên Nhuế Lãnh Ngọc, thật là vừa đắng vừa ngọt, một tiếng đồng hồ này, bọn họ cũng chưa làm được gì, chính là dựa vào nhau nói chuyện phiếm, nói về những việc bản thân đã trải qua, cùng nỗi nhớ mong dành cho đối phương.
Chương 2684: Quân cờ (2)
Một tiếng đồng hồ, căn bản không đủ, hoặc nói là bao nhiêu thời gian cũng không đủ, nhưng mà không có cách nào, với lực lượng hiện nay của mình, căn bản không đủ giữ cô lại bên cạnh.
Diệp Thiếu Dương đề nghị, để cô đợi ở trong âm dương kính hoặc Son hà xã tắc đồ, như vậy cũng tương đương ở bên cạnh mình, mình nhớ cô, liền đi vào trong gặp cô. Nhưng mà Nhuế Lãnh Ngọc không muốn ở lâu trong loại không gian rất bế tắc đó, cô vẫn tình nguyện ở Phong Chi Cốc, có Dương Cung Tử cùng tiểu hồ ly Tôn Ánh Nguyệt, Trần Lộ mấy người quen, mọi người ở bên nhau cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.
Diệp Thiếu Dương nghĩ, điều cô lo lắng cũng rất có lý, nên vì đề nghị của mình mà thấy tự trách. Trước lúc chia tay, Diệp Thiếu Dương đem thiên sự bài của mình đưa cho cô, như vậy nếu ở Quỷ Vực cô có việc triệu hồi mình, có thể dùng cường khi kích hoạt thiên sư bài, mình có thể cảm ứng được, sau đó có thể thông qua pháp thuật, đem ý niệm trong đầu mình cách không bám lên trên thiên sư bài thượng, coi như là một loại phương thức thông tín.
“Ngươi đã gặp vị hôn thê của ngươi?”
Bích Thanh từ phòng tắm đi ra, cô đã thay váy dài màu xanh lục, cái váy này là hắn dùng lá sen của cô biến thành (không phải biến ảo), nhìn giống như một đóa hoa sen thật lớn.
“Ngươi không đi xem TV sao?” Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, lúc này hắn muốn yên tĩnh một mình, không nghĩ nói chuyện phiếm.
“Ngươi cho là ta chỉ biết xem những thứ đó thôi sao?” Bích Thanh cười cười, “Đơn giản là lạ lẫm, thưởng thức một lát mà thôi.”
“Ừ, ta biết người là một yêu quái sống có mục đích.”
“Ta không có mục đích gì.” Bích Thanh đi vào trong phòng khách, cầm hai chai sprite, đưa cho Diệp Thiếu Dương một chai, mình mở một chai, nhoài người ra cửa sổ yên lặng.
Ngoài điện thoại di động cùng máy tính, loại nước ngọt sprite này là cái thứ hai cô thích ở thời đại này, tuy không thể hấp thu, nhưng mà cô thực thích loại thức uống có gas này.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Ta thực hâm mộ ngươi, ngươi là một người cổ đại, không đúng, yêu quái cổ đại lạc vào xã hội này, có nhiều thứ ngon lành thú vị, ngươi có thể phát hiện từng món từng món một.”
Bích Thanh vuốt vuốt tóc, cười nói với hắn: “Đây có phải mục đích không?”
“Còn không phải sao?” Diệp Thiếu Dương nghiêng người đối diện với cô, vẫn nói giỡn: “Ngươi không giống lúc bình thường lắm.”
“Bị người làm cho xúc động.” Bích Thanh uống hợp thật to, hài hước nói.
“Xúc động? Như thế nào, ngươi cũng có người thích, à, yêu quái thích sao?”
Bích Thanh nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu sau, nói: “Ta cho tới bây giờ vẫn cũng không biết
ùng sư huynh, ta chỉ cần nghe theo lời hắn dặn dò là được, hắn kêu ta tu luyện, ta liền tu luyện, kêu ta đi theo, ta liền đi theo, căn bản không cần lo lắng cái gì, cũng không cần phải quan tâm tương lai sẽ như thế nào, sau lại rời xa hắn, ta một mình ở cổ mộ, tuy nhàm chán, nhưng là có hy vọng, bởi vì có thể chờ hắn, ta biết, một ngày nào đó ta có thể gặp lại hắn. Mười năm, một trăm năm, thậm chí năm trăm năm, với ta mà nói, đều không có gì khác nhau…
Nhưng mà hiện tại, hắn một mình đi tới Tu La giới. Với tu vi của ta, khả năng vĩnh viễn cũng không đi tới đó được, ta không biết mình có thể làm gì, trừ xem phim truyền hình, phát hiện cái gì mới, ta còn có thể làm gì, nhưng mà tất cả những thứ này, cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Nói xong lời cuối cùng, Bích Thanh cười khổ thành tiếng.
Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, thì ra, trong lòng Bích Thanh cũng có chỗ yếu mềm như vậy.
Tất cả những thứ này, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nháy mắt, Diệp Thiếu Dương có một cảm giác đồng bệnh trong liên, hé miệng cười với Bích Thanh, nói: “Ta cảm thấy, người ít nhất còn có hy vọng, tu luyện cho tốt, tranh thủ có một ngày có thể có cơ duyên tới được Tu La giới, tuy rất khó, nhưng mà như thế này cũng có ý nghĩa phấn đấu, không phải
sao?”
Bích Thanh ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta có thể làm được sao?”
“Thử đi, không thử thì làm sao biết.”
Bích Thanh trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi gật gật đầu.
Hai người đứng yên trước cửa sổ thật lâu, sau lại Bích Thanh tiếp tục xem phim, Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường mình, ngồi thiền hai chu thiên, trước lúc ngủ lại nhịn không được suy nghĩ về chuyện ước định với Đạo Phong, vì thế kích hoạt hồn ấn Chanh Tử, một lát sau, Chanh Tử đã đến.
Chanh Tử không có hảo cảm gì với Bích Thanh, chào hỏi đơn giản, Bích Thanh cũng không có hứng thú nghe bọn hắn nói cái gì, lại khôi phục thành yêu tinh sống không có gì để theo đuổi, ôm ipad xem phim.
Diệp Thiếu Dương nói đại khái tình hình cho Chanh Tử biết, Chanh Tử càng nghe càng kinh, khó khăn lắm mới chờ được Diệp Thiếu Dương nói xong, mở lớn miệng nhìn hắn, nói: “Xem Sinh tử bộ của mấy trăm người… Lão đại, không phải người đang đùa ta chứ.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta biết không dễ dàng, cho nên tìm người đến thương lượng, không được thì bỏ đi, lại nghĩ biện pháp khác.”
“Lão đại nhất định phải tìm hai người đó?”
“Cũng không phải, ta cũng không biết tìm được bọn họ rồi sẽ làm gì.”
Chanh Tử tuy bề ngoài tùy tiện, nhưng tâm tư cũng rất tinh tế, cẩn thận suy nghĩ, nếu phụ thân Diệp Thiếu Dương mạo hiểm một chuyến phiêu lưu để thông báo với hắn chuyện này, khẳng định không phải việc nhỏ, thậm chí có khả năng liên quan đến sống chết của hắn.
Chanh Tử trầm tư sau một lúc lâu, nói: “Lão đại, chuyện này quá mức trọng đại, ta không thể làm chủ, ta phải đi thương lượng cùng Tiểu Lang, xem phải làm như thế nào.”
“Nếu khó thì bỏ đi, ngàn vạn đừng liên lụy các ngươi. Ta nói thật đó.”
“Ta biết mà.” Chanh Tử hé miệng cười, “Ta sẽ cố hết sức.”
Bàn xong sự tình, Chanh Tử đi vào trong tắm rửa, sau đó mới thư thả quay về âm ty.
Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương bị Lão Quách điện thoại đánh thức, nói cho hắn biết đoàn người đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát.
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lưu Kỳ, vừa hỏi thì biết bên cô cũng chuẩn bị gần xong rồi, vì thể thương lượng sẽ gặp nhau ở bên cạnh căn phòng xi măng. Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài tìm bọn Lão Quách, Qua Qua, Bánh Bao cùng Tiểu Mã cũng đã đi chơi về rồi. Diệp Thiếu Dương nhìn các vị đang xoa tay, vừa định mở miệng, Tứ Bảo xua tay nói: “Ta biết người muốn nói gì, vẫn là mấy câu đó, mọi người đều nhớ kỹ.”
Long Dương chân nhân đứng dậy, chắp tay hướng về phía mọi người, vẻ mặt cảm kích nói: “Lần này các vị ít nhiều cũng là vì chưởng môn sư huynh ta, những lời cảm kích ta không nói nhiều, dù sao Long Hổ Sơn vĩnh viễn nhớ rõ tình cảm này!”
Lão Quách nói: “Đừng khách khí, chúng ta cũng là người quen cũ, hơn nữa chuyện này không chỉ là vì lão Trường, coi như là vì toàn bộ giới pháp thuật đi.”
Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu với Long Dương chân nhân, nói: “Ta đã nhận lời Trương sư thúc, nhất định phải tìm được hung thủ sát hại Đạo Uyên lão tổ, tự tay giải quyết, tuyệt không nuốt lời. Huống hồ cũng không chỉ mình hắn mất tích, còn có hảo bằng hữu của ta ở Lạc Già son, hắn thay ta mà đến, ta cũng không thể làm ra vẻ mặc kệ, tóm lại hôm nay nhất định phải điều tra rõ bí mật cổ mộ.”
Đoàn người cùng xuất phát, lái xe đi tới bên cạnh căn phòng xi măng. Một chiếc xe 16 chỗ của cảnh sát dùng ở phụ cận, cửa xe mở ra, Lưu Kỳ dẫn theo hai cảnh sát bước xuống, ba người đều mặc bộ sắc phục rằn ri, đeo ba lô trên lưng, trong tay còn cầm một chiếc xẻng công binh gấp gọn.
Chương 2685: Quân Cờ (3)
Lưu kỳ nhìn lướt qua nhóm người Diệp Thiếu Dương, nói: “Sao các anh không có chút trang bị nào vậy, không biết phải hạ mộ sao?”
“Đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ba lô của mình.
Lưu Kỳ nhìn ba lô xẹp lép trên người hắn, nhăn mày nhăn mặt, dùng hoài nghi giọng điệu nói: “Tôi nói cho các anh biết, lần này là phải hạ mộ, các anh phải chuẩn bị cho tốt các loại tình huống cực đoan, nếu không gặp phải nguy hiểm, hậu quả không phải đùa giỡn.”
Diệp Thiếu Dương cùng đám người Tứ Bảo nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là cười trừ.
Lưu Kỳ kêu mấy tên thủ hạ theo lên, cùng đi tới trước căn phòng xi măng, Lưu Kỳ để cho những người này thủ ở bên ngoài, phân phối bộ đàm, như vậy vạn nhất phía dưới có tình huống gì, những người ở trên cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì, có thể sớm cứu viện cho kịp.
Theo lẽ thường mà nói, xử lý như vậy đương nhiên là chính xác, nhưng theo cách nhìn của Diệp Thiếu Dương, bố trí như thế này hoàn toàn vô dụng, bởi vì loại hành động này vốn đã không phải là một sự kiện bình thường.
Tiến vào căn phòng xi măng, Lưu Kỳ cùng hai thủ hạ đều mang theo công cụ, lúc mở nắp giếng ra, một luồng khí ấm lãnh đập vào mặt.
Cửa vào tối như mực, có thể nhìn thấy từng tầng bậc thang kéo dài tới phía trước.
Lưu Kỳ mở ba lô ra, lấy ra ba chiếc đèn pin, chia cho bọn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng tôi xuống trước, các anh đi theo sau?”
“Hay là để tôi xuống trước đi.” Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, kiểm tra một chút, huyệt động phía dưới không có tà khí gì, nhưng âm dương bàn vẫn bị quấy nhiễu, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn thoáng qua đoàn người, nói: “Đi thôi, tôi đi đầu, nhóm cảnh sát đi giữa, Tứ Bảo cùng Tiểu Mã đi sau cùng.”
Lưu Kỳ vừa nghe, lập tức phản bác: “Này, như vậy giống như bọn tôi đang được bị bảo hộ.”
“Vốn là vậy mà.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu nhảy xuống, tay cầm đèn pin, thật cẩn thận đi về phía trước. Lần trước nguyên thần của hắn đã tới một lần, đối với địa hình nơi này cũng hiểu sơ, cũng không có gì phải sợ.
Hơn nữa, trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc kệ đám ẩn nấp dưới cổ mộ kia là thủ lãnh Thánh Linh công hội hay là tà vật gì khác, dù sao, ngay tại bước chân đầu tiên của mình trên cổ mộ, thật ra đã bị bại lộ trong tầm mắt của bọn họ.
Hoặc là nửa đường đến ngăn trở, hoặc là đã thiết lập mai phục gì, chờ bọn họ đến lọt bẫy.
Bị động khẳng định là bị động, nhưng nếu đã đi đến bước này, cũng chỉ có thể một đường đi đến
cùng.
Theo bậc thang đá một đường đi thẳng tới trước, xuống dưới khoảng tầm mấy chục thước, phía trước trở nên bằng phẳng, một đường thông thoáng đi thẳng tới trước, hai bên cứ đi được một khoảng cách thì trên tường đều có xuất hiện bích động được đào ra, bên trong tất cả đều là điêu khắc đồng thau, các hình thái hoa, điều thú linh tinh, tất cả đều rỗng, nhìn từ hốc tường đào ra hoặc từ tâm của đóa hoa, trong lớn ngoài nhỏ, dùng đèn pin chiếu vào, bên trong có ánh sáng phản lại, hình như là chất lỏng.
Tứ Bảo lấy ra một bó nhang, đốt xong, vôi vào bên trong, hương khói gặp được chất lỏng, lập tức dấy lên ngọn lửa, từ trong lỗ thủng của pho tượng toát ra.
“Các ngươi xem đây đều là miệng nhỏ bụng lớn, hình dạng cũng là hình cung, đây đều là tạo hình được cố ý thiết kế ra, sau khi đốt lửa, có thể cháy được vài phút, sau đó bên trong thiếu dưỡng khí, lửa sẽ tự động tắt, tránh lãng phí dầu thắp. Nhưng mà tác dụng cũng rất yếu, cũng chính là mấy người thợ giỏi tay nghề thời Mãn Thanh làm ra cho vui, sau lại dùng trong mộ táng. Chỉ cần điểm này thôi cũng biết ngôi mộ này tám phần là do hoàng gia kiến tạo.”
Tứ Bảo giải thích, bình phẩm từ đầu đến chân, Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát nghe xong đều sửng sốt, cuối cùng hỏi hắn: “Anh là một hòa thượng, làm sao biết nhiều như vậy?
“Hắn nha, còn có một chức nghiệp, chính là…”
Diệp Thiếu Dương còn chưa nói xong, đã bị Tứ Bảo dùng tay che miệng lại, cười nói với Lưu Kỳ, “Tiểu tăng nghiệp dư thích nghiên cứu điều này. Nghiên cứu mà thôi.” Quay đầu hung hăng trùng mắt với Diệp Thiếu Dương, “Muốn chết a, muốn có phải muốn ta bị bắt hay không!”
Dọc theo mộ đạo một đường đi về phía trước, trên đường gặp được một cánh cửa, cửa đang mở, Lão Quách tới gần vị trí khóa cửa kiểm tra một chút, nói: “Cửa này đáng lẽ là khóa, sau đó bị người ta phá hủy, hắn là đám người lần trước đi vào cổ mộ làm.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi qua cánh cửa này, hai bên bỗng nhiên sáng sủa, là một không gian hình vòng tròn thật lớn, mặt trên là khung đình, phía dưới là đất bằng lát đá xanh, ở giữa chằng chịt khe rãnh, tạo thành một đồ án thật lớn, nhìn qua giống như đồ đằng hoặc là phù văn, lần lượt ôm lấy trung tâm, sắp hàng thành một chỉnh thể.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương xem xét từng cái, đều rất trừu tượng, đến ngay cả Lão Quách cùng Tứ Bảo kiến thức uyên bác cũng không nhìn ra đây là cái quỷ gì.
“Có thể là một số đồ đằng linh tinh mà Mãn Thanh sùng bái.” Tứ Bảo đoán, “Ta từng đào không ít mộ thời nhà Thanh, không gì đáng nghiên cứu.”
“Đào mộ?” Lưu Kỳ tò mò hỏi một câu.
Tứ Bảo thè lưỡi, tự biết nói lỡ, không dám nói nữa.
Ngay giữa trung tâm của vòng tròn này là một lỗ thủng hình tròn đường kính tầm ba thước, lúc đi qua đó nhìn, có một cái cầu thang vòng tròn, kéo dài hình xoắn ốc xuống dưới, cao tầm năm thước, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.
Tất cả đều giống như lời của Vương Tỉnh Lộ. Diệp Thiếu Dương ghé vào bên cạnh cầu thang nhìn xuống, nói: “Đây hẳn là chính là thang Huyền hồn.”
“Thang Huyền hồn rốt cuộc là cái gì?” Lưu Kỳ hỏi.
“Cầu thang Penrose.” Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin ra soi, tựa như có thể soi đến cùng. “Nhìn thì thấy đáy, nhưng mà có khả năng vĩnh viễn cũng đi không hết cầu thang.
“Đạo mộng không gian?” Một cảnh sát tò mò nói.
Tuy tính chất giống nhau, nhưng mà nguyên lý căn bản hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện giải thích, từ trong ba lô lấy ra một sợi dây đỏ đã chuẩn bị sẵn, mình cầm lấy một đầu, một đầu kia giao cho Lão Quách, Lão Quách gật gật đầu, nói: “Ngươi xuống đi!”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy đầu dây, bắt đầu đi xuống theo bậc thang, vừa đi, vừa từ trong ba lô lấy ra một nắm gạo nếp, không ngừng rãi ở trên đất, đến chỗ quẹo đầu tiên, Diệp Thiếu Dương đứng lại. Sau đó Lão Quách đem sợi dây giao cho Tứ Bảo, sau đó tự mình xuống dưới, đứng ở vị trí phía trên Diệp Thiếu Dương, nắm chặt dây đỏ, sau đó Diệp Thiếu Dương xuống thêm một tầng nữa.
Lúc này Tứ Bảo sẽ đem dây thừng giao cho Ngô Gia Vị, bản thân đi đến vị trí của Lão Quách nơi đó, Lão Quách lại đi tới chỗ Diệp Thiếu Dương, cứ như vậy kéo dài.
Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không biết bọn họ đang làm gì.
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã đến tầng cuối cùng trong lòng đất, đưa mắt nhìn bốn phía, là một không gian hoàn toàn khác với trên mặt đất, bốn phía cũng đều có đường đi, nhìn qua giống như một chữ thập.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lên trên, có thể nhìn thấy Long Dương chân nhân đứng ở trên cùng.
Diệp Thiếu Dương gọi bọn họ xuống dưới.
Lưu Kỳ mang theo vài cảnh sát đi xuống, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các anh bày trò xiếc gì vậy, không phải nói đi mãi không hết sao?”