Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 384
❮ sautiếp ❯Chương 2692: Người Xa Lạ Quen Thuộc (1)
Xuyên qua hoa viên, đi vào một mảng sân sâu hơn, Diệp Thiếu Dương đi lặng yên không một tiếng động, thời điểm đi qua một gian phòng, cửa đột nhiên mở ra, một người cầm theo đèn lồng từ bên trong đi ra, chiếu về phía mặt Diệp Thiếu Dương, quát: “Là ai!”
Diệp Thiếu Dương cũng thấy được người cầm đèn lồng, là một hán tử hung thần ác sát khoảng bốn mươi tuổi, nhưng hán tử này vừa thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi lập tức vẻ mặt tươi cười, một bộ dáng nịnh nọt, khom người nói: “Là thiếu gia a, ngài tỉnh rồi?”
“Ngươi làm gì vậy, làm ta sợ nhảy dựng.” Dù sao mình chính là thiếu gia mà, Diệp Thiếu Dương hiện tại không có công phu rề rà cùng hắn, nhanh chóng bày ra sắc mặt thiếu gia mà khiển trách.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân lo lắng là có tặc… Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài.”
Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng, nói: “Ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi, vị tất còn phải xin chỉ thị của ngươi.”
“A, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.” Người này cầm theo đèn lồng lại lùi vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục đi tới phía trước, tiến vào phần sân thứ hai, xuyên qua một cái ngõ, đứng ở ngoài của một gian phòng, bên trong có ánh đèn hơi sáng, tựa như có thanh âm đối thoại,
Diệp Thiếu Dương dựa vào cửa nghe lén.
“Mẹ, vì sao nắm tay của con lại nóng như vậy, con… giống như có thể cảm giác được cái gì vậy, giống như có người ở xa xa kéo con…”
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, đây không phải giọng nói của Qua Qua sao?
Lập tức lại nghe thấy giọng của một nữ nhân, nói: “Không có việc gì, chắc chắn là con gặp ác mộng nên tỉnh lại, lên giường ngủ tiếp đi.”
Sau đó một chuỗi thanh âm xì xào xì xào trên giường.
Hán Qua Qua biến thành con của người khác?
Diệp Thiếu Dương khẩn trương không nhịn được, lại kích hoạt hồn ấn hắn.
“Mẹ, người kia lại đang kéo Con, đang ở ngoài cửa…”
“Đừng nói bừa!”
Giọng nói nữ nhân kia rõ ràng mang theo sợ hãi, “Ngủ đi ngủ đi, mẹ ôm con ngủ…”
Tiếp theo liền không có động tĩnh gì.
Diệp Thiếu Dương đợi nửa ngày, có chút buồn bực, sờ bên cạnh cửa sổ, phát hiện cửa sổ là giấy, vì thể học theo chiều trong phim ảnh, dính chút nước miếng, sau đó lặng lẽ đâm xuyên cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Trên bàn đặt một ngọn đèn, chiếu sáng tầm năm sáu phần trong phòng. Diệp Thiếu Dương chuyển ánh mắt chuyển tới giường, có thể nhìn thấy trên giường có một nữ tử đang nằm, gây teo, nhưng dáng người vẫn đầy đủ điện nước, ôm một bé trai vào lòng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng bé trai.
Lúc Diệp Thiếu Dương nhìn về phía bé trai, bé trai vừa vặn cũng đang nhìn hắn, miệng lập tức mở lớn, ôm nữ tử, khẩn trương nói: “Mẹ, ngoài cửa sổ có người…”
Nữ tử lập tức xoay người đi tới. Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau, nhưng nữ tử tám phần đã thấy được bóng dáng hắn chiếu lên cửa sổ, theo bản năng kêu nhỏ: “Là ai!”
“À, là ta…”
Nữ tử mạnh mẽ đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn thoáng qua, đưa tay ôm ngực, nói: “Là thúc thúc a.”
Thúc thúc?
Ôồ, đại khái chính là chú em đi. Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trong truyện Thủy Hử, Phan Kim Liên cũng kêu Võ Tòng giống như vậy. Móa, lúc này nhớ tới chuyện này làm gì?
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, nữ tử này mình thật sự không quen biết, một gương mặt trái xoan, cằm đầy, ánh mắt dài nhỏ, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nhưng mà cảm giác gương mặt rất phổ biến, dù nhìn thế nào cũng không giống như mụ mụ đã có đứa con mấy tuổi.
“Thúc thúc!” Tiểu nam hài cũng vui vẻ kêu một tiếng.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, khóe miệng run rẩy, nói: “Ngươi gọi ta là gì?
Tiểu nam hài này là Qua Qua!
Qua Qua kêu lên: “Thúc thúc a, thúc thúc tinh rồi.”
Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Qua Qua khẳng định cũng giống như Bích Thanh, bị tẩy não mất trí nhớ.
Nữ tử nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thúc thúc, để tìm ta có việc?”
“Ồ, không có việc gì, đệ nhớ cháu, nên tới thăm nó.”
Nữ tử mỉm cười, nói: “Đệ lần này phát bệnh đã khỏe rồi, tám phần có thể duy trì tốt thêm một trận, ta vốn định hỏi thăm đệ một chút, nhưng trời đã tối, cũng không tiện cho đệ vào phòng, sáng mai lại qua đây.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói với Qua Qua: “Muốn qua chỗ thúc thúc ngủ không.”
“Mẹ..” Qua Qua lập tức quay đầu nhìn mẹ nó.
Diệp Thiếu Dương thật muốn một tay bóp chết, bà mẹ nó cha ngươi là Vô Cực Quỷ Vương, người lấy đâu ra mẹ a!
Nữ tử cười sờ sờ đầu Qua Qua, nói: “Đi thôi, thúc thúc vừa tỉnh, con đi ngủ cùng thúc thúc đi.” Thúc thúc cùng cháu ở bên nhau, nữ tử cũng yên tâm.
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn “tẩu tẩu” của mình, thật muốn hỏi có một tiếng, ca ca ta là ai?
Qua Qua nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hai tay tiếp lấy, trong lòng cả kinh, Qua Qua lại rất nặng! Thật sự giống như một đứa nhỏ mấy tuổi đầu! Sờ sờ cánh tay hắn, còn có nhiệt độ giống như người bình thường, trong lòng khiếp sợ không thôi.
“Thúc thúc, ngày mai nhớ cho nó về sớm một chút, còn phải lên học đường đó.”
Diệp Thiếu Dương mờ mịt gật đầu đáp ứng, ôm Qua Qua, một đường trở lại phòng mình đem hắn ném lên trên giường. Qua Qua ở lộn một vòng trên giường, nói: “Thúc thúc, thúc có cái gì ăn ngon không?”
“Không có.” Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước giường, cầm lấy hai tay Qua Qua, nhìn thẳng mắt hắn, mắng: “Ngươi sao lại học theo ta giả bộ, người gọi ta là gì?”
Bích Thanh coi như bỏ đi, dù sao cũng là quen nhau ngoài đường, nhưng Qua Qua là chí thân của mình, Diệp Thiếu Dương không tin nó thật sự không biết mình.
Qua Qua vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Thúc thúc, thúc đang nói cái gì vậy?”
Thúc Con mẹ ngươi!
“Ta là lão đại người a, ta tên là Diệp Thiếu Dương, người tên Qua Qua, Qua Qua, người tên là gì?”
Qua Qua mờ mịt lắc đầu, “Con tên là Minh Minh…”
Minh Minh!
Diệp Thiếu Dương hộc máu, hít sâu một hơi, cái gì cũng không nói, một bàn tay bóp đầu hắn, quán nhập cương khí, ở trong cơ thể nó chạy một vòng, rõ ràng phát hiện trong cơ thể nó ngũ tạng cầu toàn, cùng người thường… phải nói là cùng nhân loại giống nhau như đúc!
Tại sao có thể như vậy?
Diệp Thiếu Dương ngày người một lúc lâu, lại cảm giác một phen, cái này mới phát hiện hắn giống như Bích Thanh giống nhau, huyệt Khí Hải bị một cỗ lực lượng thần bí phong tỏa, trong lúc nhất thời mình cũng vô pháp giải trừ loại phong tỏa này.
Thực có khả năng, chính đạo phong ấn này đã khóa tu vi tính và cả ký ức của bọn họ lại.
“Qua Qua, có phải người thật sự không nhớ nổi ta là ai không?”
“Ngươi… Là thúc thúc Con a, thúc từ nhỏ đã nuôi con lớn lên, con đương nhiên biết thúc là ai chứ.”
Được rồi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác cay đắng vô lực, ngã về phía sau lên trên giường, Qua Qua lập tức xông lên, ghé vào hắn trước ngực, làm nũng nói: “Thúc thúc, vì sao cứ cách một đoạn thời gian thúc lại điện một lần, cái gì cũng đều quên hết?”.
Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy, đến cùng là ai đã quên a.
“Qua Qua, ngươi…”
“Thúc thúc, con tên là Minh Minh a.”
“Được rồi, người nói cho ta biết, mụ mụ người tên là gì?”
Chương 2693: Người Xa Lạ Quen Thuộc (2)
“Mẹ con? Mẹ tên là Trần Duyệt.”
“Còn cha ngươi?”
“Cha con a, đại danh của người con không biết, chỉ biết nhũ danh gọi là Nhị Cẩu.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nó, nói: “Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở trong này?”
Qua Qua gật gật đầu.
“Ngươi cẩn thận ngẫm lại, những việc này, đều là người đã thực sự trải qua sao?” Diệp Thiếu Dương vẫn không buông tha.
Qua Qua không hiểu vì hắn sao lại hỏi như vậy, cẩn thận suy nghĩ một hồi, ngây thơ gật gật đầu.
“Tốt lắm, thúc thúc đưa người đi ngủ, kể chuyện cho ngươi, thế nào?
“Tốt quá, con muốn nghe chuyện ma!”
Chuyện ma…
Diệp Thiếu Dương ôm nó vào trong ngực, bắt đầu kể “Chuyện xưa”: “Ngày xưa, có một pháp sư, ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, ừm, tựa như thúc thúc ngươi là ta vậy, tên của hắn là Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương tên này ngươi có từng nghe qua không?”
Qua Qua chớp ánh mắt, mày mặt nhăn hẳn lên, nói: “Diệp Thiếu Dương?”
“Đúng vậy, có ấn tượng đối với tên này không?”
Qua Qua cúi đầu một hồi, nói: “Tựa như… Giống như từng nghe qua ở đâu, lại giống như chưa từng nghe qua.”
Phản ứng này của nó khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy hấp dẫn, vì thế tiếp theo kế tiếp, đem những chuyện mình trải qua, còn có cái tên Liên minh tróc quỷ đều kể một lượt, quan sát phản ứng của nó, hỏi nó có chưa từng nghe qua, Qua Qua vẻ mặt càng ngày càng ngang trọng.
“Thế nào, tên này, ngươi cũng có ấn tượng sao?”
“Ừm, giống như con từng nghe qua…”
“Thật sự?
“Con nhớ rồi.” Qua Qua vỗ một cái lên ót mình.
Diệp Thiếu Dương vui vô cùng, đúng lúc này, Qua Qua bồi thêm một câu: “Thúc thúc lần trước lúc thúc tỉnh lại, cũng nói với con mấy cái tên này! Thúc thúc chuyện này thúc nghe được từ nơi nào vậy?”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết nói gì.
“Tốt rồi, ngươi ngủ đi.”
“Ừ, con cũng buồn ngủ rồi.”
Qua Qua ngáp một cái, ôm cổ Diệp Thiếu Dương ngủ.
Nó cũng cần ngủ sao?
Diệp Thiếu Dương cố ý không động đầy, nằm đợi một hồi, Qua Qua phát ra tiếng hít thở đều đều. Diệp Thiếu Dương quan sát một chút, thật đúng là đang ngủ.
Cái này không khoa học a… Nó là yêu quái của Quỷ Vực, là không cần ngủ a.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hắn cẩn thận nhớ lại lời Qua Qua nói, “Mình” trước kia cũng bị điên, sau khi tỉnh lại sau, cũng kể những chuyện giống vậy? Không, cái này đương nhiên không phải thật sự, nhất định là ký ức nó bị người ta sửa chữa. Hoặc là, ký ức thật sự của nó bị phong tồn lại, ký ức hiện có là bị người ta giáo huẩn.
Diệp Thiếu Dương càng nghiêng về vế sau hơn.
Chỉ là, làm sao làm được tất cả những thứ này?
Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại cân nhắc mấy vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, thử kích hoạt hồn ấn mấy người khác, cũng đều không có phản ứng, cũng không biết Bánh Bao đi đâu.
Tất cả rơi vào đường cùng, Diệp Thiếu Dương đành phải tham khảo kinh nghiệm lần trước xuyên không, tính hay là trước tiên đi âm ty một chuyến, đi tìm Tiêu Dật Vân, hỏi chuyện trong năm Gia Tĩnh, khi đó Tiêu Dật Vận hẳn là đã đến âm ty rồi?
Nghĩ đến lại phải giống như lần trước, trước tiên làm cho sáng tỏ bí mật của hắn, để cho hắn tin tương thân phận mình, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy đau đầu. Loại cảm giác này thật là siêu cấp khó chịu.
Đem Qua Qua gạt sang một bên, Diệp Thiếu Dương xuống giường, vốn định bố trí pháp đàn, đột nhiên nghĩ đến mình pháp khí gì đều đã đánh mất toàn bộ, rơi vào đường cùng đành phải hồn phách xuất khiếu, nhưng mà niệm vài biến chú ngữ, cũng không có thể mở ra khe hở đi thông vào Quỷ Vực hư không.
Sao lại vậy…
Diệp Thiếu Dương thử vài lần, nhưng pháp thuật mở ra khe hở hư không một chút hiệu quả cũng không có. Diệp Thiếu Dương vô cùng kinh ngạc, hoài nghi có phải pháp thuật của mình mất đi hiệu lực hay không, vì thế thử mấy chiếu pháp thuật nhỏ khác, tất cả đều thành công, lại thư pháp thuật đi âm, vẫn là không được… Cảm giác lúc tác pháp, thật giống như lực lượng pháp thuật bị thứ gì đó chặn lại…
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Từ lúc mình đến thế giới này, khắp nơi đều gặp được việc lạ. Điểm này cũng càng khiến hắn thêm xác định, cái này tuyệt đối không phải đơn giản là xuyên không!
Mặc kệ thế nào, phải khôi phục thực lực trước rồi nói sau.
Diệp Thiếu Dương một lần nữa ngồi ở trên giường, bắt đầu phun nạp, từng chút một khơi thông kinh mạch bế tắc, tiếp tục vài chu thiên, kinh mạch đã gần như được thông suốt.
Loại cảm giác trong cơ thể có cương khí chảy xuôi này khiến Diệp Thiếu Dương bớt chút lo lắng, nhìn Qua Qua ngủ say bên cạnh, không khỏi cười khổ, mặc kệ thế nào, nhất định phải làm tỉnh lại ký ức của hắn, còn có Bích Thanh nữa.
Diệp Thiếu Dương quyết định trước tiên phải quen thuộc thế giới này
Hôm nay trời đầy mây, không có thái dương, nhưng mà trời vẫn rất sáng, Diệp Thiếu Dương muốn ra ngoài đi dạo một chút, tới cửa mới nhớ tới mình đang mặc áo ngủ, vì thế đi vào trước giá áo, bên
áo khoác, Diệp Thiếu Dương mặc thử, rất vừa người, nhìn mình cảm giác giống như là đệ tử nhà giàu cổ đại, đột nhiên nghĩ đến, quần áo này là do ai chuẩn bị, chẳng lẽ là vì mình xuyên không nên mới chuẩn bị?
Trong giây lát, hắn nghĩ đến, sẽ không giống như diễn trong TV, mình xuyên đến cổ đại, sau đó biến thành một người khác, hoặc là dùng thân thể người khác… Nói cách khác, nhà này vốn có một thiếu gia, không biết là đã chết hay là làm sao, tóm lại mình hiện tại đã biến thành hắn.
Ý tưởng này khiến cho Diệp Thiếu Dương mồ hôi lạnh chảy ròng đi tìm gương khắp phòng, cuối cùng tìm được gương đồng trên ngăn tủ, soi vào đó một chút, còn may vẫn là chính mình…
Điên rồi. Diệp Thiếu Dương tự giễu lắc lắc đầu, đi đến ngoài cửa, một đường đi đến đại sảnh, nhìn đến một cô nương đang dọn dẹp phòng, vừa thấy hắn, lập tức nói vạn phúc, “Chào thiếu gia. Thiếu gia tỉnh rồi.”
“Ừ.” Diệp Thiếu Dương trả lời cho có lệ.
“Nô tỳ hầu hạ thiếu gia rửa mặt nha.” Nha hoàn cười đến kéo Diệp Thiếu Dương, đi đến bên ngoài hoa viên, ngoài cửa có một cái giếng, nha hoàn giúp hắn lấy xong nước, sau đó đi lấy bột đánh răng cùng một thứ giống như xơ mướp.
Diệp Thiếu Dương đoán đồ chơi này hắn là dùng để đánh răng, thử một chút, cảm giác cũng rất tốt, lúc đang đánh răng, nha hoàn tìm Miêu Nhi đến đây, cùng Diệp Thiếu Dương cười cợt hai câu, dẫn hắn đi ăn cơm.
Điểm tâm bày trên bàn bát tiên của nhà ăn, cháo gạo trắng, bánh bao, dưa muối, chao, trứng vịt muối, đều là hai phần.
Quả nhiên, sau khi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, Miếu Nhi sẽ đi mời “Thiếu nãi nãi”.
Một lát sau, Bích Thanh từ trong phòng đi ra, mặc một bộ áo ngủ tơ lụa trắng noãn, tóc búi hẳn lên, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền vui vẻ, cười nói với cô: “Người mặc bộ đồ này rất đẹp đó, sau này trở về cũng có thể làm một bộ như vậy.”
Bích Thanh nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: “Huynh đang nói cái gì, bệnh điển của huynh còn chưa hết sao?”
Bệnh điện…
Diệp Thiếu Dương không nói gì, cầm lấy một cái bánh bao tự ăn.
Bích Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, cũng bắt đầu ăn cơm.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy thứ cô ăn, lập tức choáng váng. Cô là yêu tinh a, còn là một gốc hoa sen, hoa sen không ăn thứ này, nhìn bộ dáng cô ăn rất ngon miệng, Diệp Thiếu Dương cả người đều cứng đờ.
“Quan nhân, huynh làm sao vậy?” Bích Thanh khó hiểu hỏi.
Chương 2694: Người Xa Lạ Quen Thuộc (3)
“Không có gì, ta hơi loạn.”
Một chút hứng thú ăn cơm cũng không có, Diệp Thiếu Dương buông bát, ngồi ngây người.
Bích Thanh vừa ăn đồ ăn vừa lẳng lặng nhìn hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Ngươi có chuyện muốn nói cho ta biết?
Bích Thanh gật gật đầu. “Lát nữa rồi nói sau, quan nhân người dùng cơm trước đã.”
“Không ăn, ta chờ ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút kích động.
Ăn cơm xong, Bích Thanh mời hắn đến phòng mình, để cho hắn ngồi ở trên giường, mình ngồi ở bên cạnh, kéo cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Ta có chút tâm sự, không biết có nên nói hay không…”
“Nói đi, muốn nói cái gì?” Diệp Thiếu Dương đầy cõi lòng chờ mong.
Bích Thanh há miệng thở dốc, nói: “Quan nhân, huynh năm nay cũng hơn hai mươi tuổi đầu, cha mẹ đã sớm đã qua đời, ca ca cũng mất, huynh là trụ cột trong nhà, ta cảm thấy, huynh không thể cứ tiếp tục như vậy…”
Diệp Thiếu Dương miệng há hốc, “Ngươi… muốn nói với ta điều này sao?”
“Đúng vậy, ta đã nhịn thật lâu, huynh với ta chính là vợ chồng, mà nay huynh chơi bời lêu lổng, cũng là ta quan tâm không tốt… Ta muốn khuyên huynh tiến lên một bước, quản lý kinh doanh gia nghiệp.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, thở dài, quay đầu nhìn cô, nói: “Bích Thanh, người thật đúng là tức phụ tốt a.”
Bích Thanh nói: “Ta tên Điệu Điệu.”
“Được rồi được rồi, người muốn gọi tên gì đều được, dù sao, ngươi cũng không phải lão bà của ta, người xem cho thật kỹ ta là ai, rồi lại nhìn xem chính ngươi là ai!”
Bích Thanh ngây ngốc nhìn hắn, bả vai kích thích, đột nhiên nghẹn ngào, run giọng nói: “Quan nhân, huynh cần gì nói những lời này, chẳng lẽ huynh không cần ta nữa?”
Hỡi ơi…
Diệp Thiếu Dương sợ nhất thấy con gái khóc, lúc này buông tay nói: “Ta không phải có ý này.”
Bích Thanh đột nhiên ghé vào lòng hắn, khóc hu hu, khóc thật sự thương tâm, khóc ướt hết quần Diệp Thiếu Dương.
“Ta biết, sức khỏe ta vẫn chưa tốt, chưa thể cùng quan nhân viên phòng, quan nhân lòng mang dán giận, nhưng quan nhân ngàn vạn đừng nói ra những lời nói này, ta đã được gả cho huynh, bất luận sinh tử, đều là người của huynh…”
Cái quỷ gì cái quỷ gì!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương như có một vạn con ngựa chạy như điên qua.
Đột nhiên, Bích Thanh tức khắc ngồi dậy, như là hạ quyết tâm gì, đưa tay cởi quần áo mình ra, lộ ra hai chiến tuyết trắng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Quan nhân nếu như muốn, ta hiện tại liền cho huynh…”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không tự chủ được dùng ở trước ngực cô… Nuốt nước miếng, sau đó giúp cô kéo quần áo lên.
“Quan nhân, huynh… Không muốn ta sao? Bích Thanh mười phần khẩn trương.
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, cong thắt lưng, hộc đầu lưỡi, vô lực ngồi ở trên mép giường, đờ đẫn phe phẩy đầu, nói: “Không phải không muốn, ta không biết nên nói như thế nào, ta hiện tại sắp điên rồi.”
“Điên…” Bích Thanh vừa nghe, nghĩ đến hắn lại muốn phát bệnh, bị dọa giật mình, đang muốn đi thỉnh đại phu.
“Quên đi, ta đi ra ngoài một chút sẽ tốt thôi.” Diệp Thiếu Dương giãy dụa đứng hẳn lên, vô lực đi ra ngoài.
“Quan nhân muốn xuất môn sao, vậy huynh chờ ta!”
Bích Thanh khẩn cầu Diệp Thiếu Dương chờ ở cửa, mình đã vào nhà thay quần áo, lại chỉnh trang đầu tóc, sau đó kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi ra.
Đi thẳng ra đại môn, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nhà mình là nóc nhà cao nhất, rộng rãi nhất trong cả con đường, ở giữa một khối hoành phi, mặt trên viết hai chữ “Drong phủ”, ở cửa còn có hai con sư tử bằng đá.
Đột nhiên nghĩ đến, thân phận này của mình cũng không tệ a, thiếu gia nhà có tiền, còn không có cha mẹ quản, trong nhà có ốc lại có điền, cuộc sống vui vẻ khôn cùng, còn có tức phụ xinh đẹp lại săn sóc như vậy… Được rồi, so với Bích Thanh mà mình quen biết thì quan tâm săn sóc gấp một trăm lần.
Nếu cứ như vậy trường kỳ ở trong này làm thiếu gia, cứ vậy mà sống sót, có vẻ cũng không tệ a.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, mặc cho Bích Thanh kéo cánh tay, cùng tiến lên phố.
“Bích… Điệu Điệu, nơi này của chúng ta, cách Trường An có xa lắm không?”
Bích Thanh cúi đầu một chút, nói: “Không biết nữa, ta chưa từng đi, hình như rất xa đó.”
“Chúng ta có xe ngựa không?”
“Đương nhiên là có.” Bích Thanh đột nhiên đứng lại, khẩn trương theo dõi hắn, “Quan nhận huynh muốn đi Trường An?”
“Ồ, ta chỉ nói vậy thôi.” Diệp Thiếu Dương trong lòng bắt đầu nghĩ cách.
Bích Thanh dẫn hắn đi vào đường phố phồn hoa nhất, trên đường cái gì cũng có bán, có cửa hàng, cũng có tiểu thương bán hàng ven đường, Diệp Thiếu Dương đi hết một con phố, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, lại đi tiếp đến con phố phía trước, lúc này mới phát hiện vấn đề ở chỗ nào: ít người!
Trên đường có người, nhưng mà không nhiều lắm, trong ấn tượng của Diệp Thiếu Dương, Minh triều hơn là dân cư nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa nơi này là thành phố lớn phủ Ủng Thiên (nghe tên hắn là rất đại), lại là cái gọi là con đường phồn hoa nhất, không nên ít người như vậy mới đúng.
Còn có một điểm để cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy kỳ quái nhất, những người này đều nói tiếng phổ thông, ngay cả Bích Thanh cũng vậy, hơn nữa nói chuyện tựa như không có cảm giác đặc biệt cổ đại, có một chút từ ngữ tựa như có điểm giống với thời đại của mình.
Hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao lại như vậy, bởi vì hiểu biết đối với cổ đại không đủ, cũng không biết cổ đại có phải như vậy hay không, nhưng nếu mình đang ở cổ đại, vậy khẳng định chính là bình thường.
Hai người vừa đi đường vừa trò chuyện, Bích Thanh vẫn kéo cánh tay mình, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người, Diệp Thiếu Dương liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, chờ tương lai nếu cô khôi phục ký ức, nhớ tới cái đoạn này, nhắm chừng xấu hổ mà chết, hoặc là… sẽ hành hung đánh mình một trận.
Cho nên mình ngàn vạn không thể làm gì đối với cô, bằng không tương lai cô nhớ lại việc này, sẽ không bỏ qua cho mình…
“Đúng rồi, cái kia… Điệu Điệu, trên đường có tiệm bán quan tài hay không?”
Bích Thanh lập tức đứng lại, giật mình nhìn hắn, nói: “Huynh tìm tiệm quan tài làm gì?
“Không tìm a, ta chính là tò mò, đi nãy giờ lại không thấy tiệm quan tài.” Diệp Thiếu Dương muốn đi mua ít pháp được gì đó để ở trên người.
Bích Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Tây phố hình như có một tiệm quan tài.”
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhớ kỹ.
Bích Thanh thực hưởng thụ cảm giác cùng hắn tản bộ, không chủ động yêu cầu trở về, Diệp Thiếu Dương một lòng muốn làm quen hoàn cảnh, vì thế mang theo cô cùng nhau lững thững đi tới phía trước, chỉ chốc lát, đi tới bên cạnh tường thành, đi men theo phía dưới, Diệp Thiếu Dương giật mình cảm thấy nơi này rất quen thuộc, tựa như đã tới, nhưng cẩn thận quan sát, lại không có ấn tượng.
Đi thẳng đến địa phương có thể nhìn thấy của thành, loại cảm giác quen thuộc này càng thêm mãnh liệt. Bích Thanh đột nhiên nói: “Quan nhân, phía trước không thể đi, nơi đó là địa phương của quan phủ.”
“Quan phủ? Địa phương nào?”
Diệp Thiếu Dương đứng lại, nhìn tường thành thật dài phía trước, trong giây lát một cỗ cảm giác rất tinh tường nảy lên trong lòng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, nói: “Phía sau tường thành này, có phải có cái hồ hay không a.”
“Đúng vậy, Huyền Vũ hồ, cũng không phải quan nhân cái gì cũng đã quên hết.” Bích Thanh thực vui vẻ.
Hóa ra… Phủ Ủng Thiên chính là Nam Kinh a!
Chương 2695: Đào Mộ (1)
Mình không phải đang ở Thừa Đức sao, như thế nào sau khi xuyên không lại trở lại Nam Kinh?
Thật sự là không thể tưởng tượng.
Diệp Thiếu Dương và Bích Thanh cùng nhau đi lên phía trước, quan sát phụ cận một phen, phát hiện vùng phụ cận, trừ tường thành này cùng của thành, mình cái gì cũng chưa nhận ra được, nghĩ cũng phải, cách xa nhau mấy trăm năm, trung gian còn trải qua vài triều đại thay đổi, có thể bảo tồn được tường thành cùng của thành đã là không tệ rồi.
Nhìn thành lâu cùng tường thành cách mấy trăm năm cũng không khác biệt lắm, Diệp Thiếu Dường nghĩ rằng, Nam Kinh nơi này thật đúng là địa phương có lịch sử a.
Căn cứ vị trí hiện tại của mình, Diệp Thiếu Dương phỏng đoán ra vị trí nhà của mình, hiện tại, địa phương đó hoặc là một mảng hoang vu dã ngoại, hoặc chính là một mảng dân trạch nào đó.
Hai người đi dạo một vòng, Bích Thanh la than mệt (yêu tinh mà thể lực chỉ từng ấy), Diệp Thiếu Dương vì thế cùng cô về nhà. Trên đường, Diệp Thiếu Dương lại hỏi không ít vấn đề về thế giới này, biết được thiên hạ coi như thái bình, không có chiến tranh, dân chúng sống cũng không quá thảm, nhưng nghe nói trong cung nội đấu rất lợi hại, cho dù là Bích Thanh chưa từng ra khỏi nhà, cũng từng nghe nói qua, hiện tại trên cung đình người được hoàng đế sủng ái nhất chính là đại danh đỉnh đỉnh Nghiêm Tung.
Mình lại có thể xuyên không đến triều đại này. Diệp Thiếu Dương cảm thấy là lạ.
“Đúng rồi, quan nhân, huynh đã hơn một năm không đi viếng mồ mả, sắp tới năm mới rồi, khi nào rỗi rãnh đi tới trước mộ phần cha mẹ tể bái đi.”
“Ừ.” Diệp Thiếu Dương nhận lời.
“Vậy trưa nay đi nha.” Bích Thanh thấy hắn đồng ý, có chút bất ngờ, vội tiếp tục đề nghị.
Diệp Thiếu Dương nghĩ dù sao cũng muốn làm quen hoàn cảnh, đi một chút cũng tốt, nhìn xem người đưa mình đến thế giới này, đến tột cùng đã an bài cho mình bao nhiêu tin tức.
Về tới nhà, Qua Qua cũng từ học đường trở lại, nhìn qua nó cùng vị thúc thúc này của hắn thực thân, vẫn bám chặt không tha. Diệp Thiếu Dương nhìn nó, còn có Bích Thanh, hai người ngày hôm qua thân thuộc với mình biết bao giờ một người trở thành thế tử của mình, một người trở thành cháu mình, cảm giác này… thật sự hơi dở khóc dở cười.
Cơm trưa thực phong phú, hơn nữa đồ ăn cũng chỉn chu hơn so với thời đại của mình, chỉ là hạt gạo không được tinh chế, thời đại này hẳn là không có thóc lại các kiểu, nhưng cũng không có phần hóa học cùng chất phụ gia, đồ ăn đều rất tươi, Diệp Thiếu Dương ăn hai chén.
“Tẩu tử” của hắn, mẹ Qua Qua, Trần Duyệt, có nha hoàn chuyên môn đưa cơm tới cho cô, không có đi ra,Qua Qua Cơm nước xong cũng đã vào nhà tìm cô cùng nhau đi ngủ trưa.
Bích Thanh tỏ vẻ mình đi bộ quá nhiều, cũng muốn vào nhà ngủ trưa, hỏi Diệp Thiếu Dương muốn ngủ cùng hay không. Diệp Thiếu Dương để cho cô đi một mình, tỏ ý muốn lên phố mua mấy thứ.
Sau khi rời khỏi Bích Thanh, Diệp Thiếu Dương một mình ngồi ở phòng khách uống trà, lúc này một lão nhân đi vào, nhìn sơ tầm sáu mươi tuổi, đội một chiếc mũ màu đen, mặc trường sam tơ lụa màu nâu vàng thêu hoa văn, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hoàn toàn không giống những người hầu khác cúi đầu khom lưng, chỉ là hơi hơi khom người, nói: “Thiếu gia tỉnh rồi.”
Miêu Nhi đang ở bên cạnh thu dọn chén bát, thấp giọng nói nhỏ bên tai Diệp Thiếu Dương: “Vị này là Ngô quản gia.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy chào hỏi, mời hắn ngồi.
Ngô quản gia nói lời cảm ơn, ngồi xuống ngay tại bên cạnh, đánh giá Diệp Thiếu Dương một lượt, nói: “Thiếu gia, đầu óc đã tỉnh táo chưa?”
“Rất nhiều sự việc không nhớ được, những thứ khác vẫn tốt.”
Ngô quản gia nhíu nhíu mày, nói: “Kinh học văn chương, vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Diệp Thiếu Dương đờ đẫn lắc đầu.
Ngô quản gia thở dài, nói: “Thiếu gia, không phải lão nô nói cậu, cậu năm này cũng hai mươi tuổi đầu, dù sao cũng phải thi cho có công danh, rạng rỡ tổ tông…”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn ba la ba là một tràng những lời khuyến học, cũng không biết phản bác như thế nào, đành ậm ừ có lệ.
Sau khi Ngô quản gia nói một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho Diệp Thiếu Dương, “Đây là số thu tô tháng này cùng khoản chi thuê nhân công, thiếu gia xem đi.”
Diệp Thiếu Dương mở ra nhìn thoáng qua, ném cho hắn nói: “Người làm chủ là tốt rồi.”
Ngô quản gia chắp tay, “Thay thiếu gia làm chủ mà thôi.”
“Còn nữa, cho ta ít tiền, buổi chiều ta ra phố mua ít thứ.” Diệp Thiếu Dương đang lo trên người một xu cũng không có, vừa lúc hắn đến đây, vì thế đòi hắn.
“Thiếu gia cần bao nhiêu tiền?”
“Tùy ý đi, ta chỉ mua chút đồ.”
Ngô quản gia vì thế từ trong tay áo lấy ra hai thỏi bạc, nặng trịch, đặt lên bàn.
Ngô quản gia lại dùng những lời thường gặp khuyên bảo một phen, rồi cáo từ.
Diệp Thiếu Dương cầm bạc, tự mình ra phố, tìm được cái gọi là Tây phố, đi dạo một vòng trên đường, tìm được rồi tiệm quan tài mà Bích Thanh nói, không có chiều bài, chỉ là trước cửa bày vài vòng hoa cùng ngựa giấy, các tiệm mai táng cổ đại đều như vậy, tên là hối khí, thông thường đều bày trước cửa những thứ này, vừa thấy là biết làm gì
Nhưng tiệm quan tài này không mở cửa, Diệp Thiếu Dương đến gần xem, vòng hoa cùng hàng mã đều hư rồi, trên ván của toàn là bụi, có vẻ như đã lâu không mở cửa, có chút tò mò, vừa lúc bên cạnh là một tiệm bánh bao, ông chủ đang hấp bánh bao, Diệp Thiếu Dương đi qua đó hỏi thăm.
“Nhà bọn họ a, ngày hôm qua còn khai trương, hôm nay ông chủ có việc.”
Đến không khéo, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm phụ cận còn có tiệm quan tài khác hay không, nói là không rõ, Diệp Thiếu Dương đi bộ ra đường, mua vài cái bánh nướng ăn, hương vị cũng không tệ
1 Thanh đã rời khỏi giường, nói là gọi người chuẩn bị xe ngựa, cùng nhau đi về viếng mồ mả.
Qua Qua cũng muốn về quê, cố ý xin được mẫu thân đồng ý, sau đó vui tươi hớn hở lên xe ngựa của Diệp Thiếu Dương.
Bích Thanh cùng Qua Qua quan hệ cũng tốt lắm, dọc theo đường đi đều chơi đùa cùng nó, Qua Qua cũng thực vui vẻ đùa vui cùng Cô, đột nhiên nói: “Thẩm thẩm, khi nào thẩm cùng thúc thúc sinh cho Con một đệ đệ đây?”
Bích Thanh đỏ mặt lên, cười thẹn thùng với Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện này phải hỏi thúc thúc
con…”
Diệp Thiếu Dương không nói gì.
Cái gọi là quê, thật ra cũng không xa, sau khi ra khỏi thành, chạy xe ngựa không quá một giờ, xe ngựa dừng ở phía trước một trái núi nhỏ, nơi này chính là phần mộ tổ tiên “Dương gia”.
Diệp Thiếu Dương thật ra rất ngạc nhiên, phần mộ tổ tiên này từ đầu mà tới, là nơi nào đến, có lẽ thật sự có người tên Dương Thiệu Nghiệp, mình chỉ đảm nhiệm thân phận của hắn, Bích Thanh cùng Qua Qua cũng đều giống nhau, đều là người từ ngoài đến, nguyên bản thể thân là nhân vật có thật, về phần trước kia mấy người nhà này làm gì đi, Diệp Thiếu Dương cũng không biết.
Diệp Thiếu Dương một hàng ba người lên núi, đi vào khu mộ, tìm được mộ phần “Cha mẹ”, Diệp Thiếu Dương cố ý nhìn tên trên mộ bia, đều là hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Vài người hầu bày cống phẩm trước mộ bia, thắp ba thanh nhang, Diệp Thiếu Dương ba người bắt đầu hóa vàng mã.
Sau khi làm xong, Diệp Thiếu Dương mang theo hai người hầu cầm xẻng, bắt đầu bồi thêm đất cho mộ phần. Tất cả những thứ này đều là Bích Thanh an bài, Diệp Thiếu Dương thấy hẳn là phong tục địa phương, cũng rất phối hợp, lúc bồi thêm đất, Diệp Thiếu Dương tùy ý nhổ mấy cây cỏ lên, xếp lại với nhau, đốt trước mộ phần, trong miệng niệm chú ngữ cùng tên người chết.
Chương 2696: Đào Mộ (2)
Đây là một loại pháp thuật rất đơn giản, nếu người chết đã đi đầu thai, có trên mộ phần sẽ toát ra khói màu vàng, nếu người chết ở âm ty, sẽ là khói màu xanh da trời, nếu người chết có cái gì oan khuất, sẽ toát ra khói đen.
Diệp Thiếu Dương thật ra cũng chỉ là tùy tiện thử một lần, kết quả… Phép thử cho ra kết quả rất bất ngờ: sương khói rất nhạt, nhưng toát ra là khói bình thường.
Đương nhiên không có khả năng là pháp thuật không nhạy, pháp thuật đơn giản như vậy, hơn nữa
thời điểm tác pháp, rõ ràng cảm nhận được linh lực sinh ra, cũng có mộ phần phát sinh tác dụng… Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nghĩ đến một loại khả năng.
Thừa dịp nhóm người hầu đang bồi thêm đất, hắn lại ngắt lấy mấy nhánh cỏ trên mộ phần, lại tác pháp, kết quả vẫn là giống nhau.
Diệp Thiếu Dương trong lòng đã hơi hiểu hiểu, bất động thanh sắc đợi hoàn tất việc bồi thêm đất, thời điểm Bích Thanh gọi hắn trở về, nói với Bích Thanh, mình muốn ở tại đây một đêm, ngày mai mới trở về.
“Ở trong này một đêm? Như vậy sao được a, huynh sẽ sinh bệnh.” Bích Thanh không đồng ý.
“Ngươi để thảm trong xe ngựa lại cho ta là được, ta có một số việc muốn nói với cha mẹ, cũng muốn ở lại nơi này bầu bạn với bọn họ một đêm, không có việc gì đâu.” Lý do này thật sự không được coi là rất tốt, nhưng mà nay là thời Đại Minh, khác với mấy trăm năm sau là thời đại sợ vợ của mình, lúc này nam nhân là người đứng đầu một nhà, hắn lần nữa kiên trì, Bích Thanh tuy khổ sở khuyên bảo, cuối cùng không có biện pháp, đành phải suy nghĩ biện pháp thỏa hiệp:
Cách phần mộ tổ tiên năm sáu dặm có một thôn nhỏ, có nhà cũ của bọn họ, chỉ là lâu rồi không có người ở. Bích Thanh để cho hai người hầu đi tới nhà cũ dọn dẹp một gian phòng, như vậy chờ buổi tối Diệp Thiếu Dương muốn đi nghỉ ngơi, có thể trực tiếp đi về nhà cũ ở.
Diệp Thiếu Dương đồng ý, để cho cô và Qua Qua cùng nhau đi về trước.
Bích Thanh dặn dò các loại, lúc này mới không tình nguyện leo lên xe ngựa, cùng Qua Qua rời khỏi.
“Hai người các ngươi đi dọn dẹp phòng đi, đợi tối rồi tới tìm ta là được.” Diệp Thiếu Dương đuổi hai người hầu đi, ngồi đợi bên cạnh mồ một hồi, trời dần tối.
Hôm nay trời đầy mây, không có ánh trăng, cũng không có sao, trên trời chỉ có một đám mây lớn, che khuất toàn bộ bầu trời.
Diệp Thiếu Dương thắp ngọn đèn người hầu để lại, đặt ở bên cạnh phần mộ, cầm lấy xẻng, bắt đầu đào mộ…
Đúng vậy, hắn phải tận mắt nhìn xem thi thể như thế nào, hoặc là, nhìn xem bên trong có thi thể hay không.
Đào mộ là hoạt động cần thể lực, nhưng hoạt động này chỉ có thể một mình làm, vạn nhất để cho người ta nhìn thấy mình đào mộ phần “Cha mẹ” ra, nhắm chừng sẽ bị trở thành tên điên tội ác tày trời.
Đào nửa giờ, cuối cùng đào được một cái sâu hố tầm nửa thước, bằng phẳng giống như trên mặt đất, lại tinh thần hăng hái đào thêm xuống, đào được chừng hai mươi ly, vẫn là không thấy quan tài.
Diệp Thiếu Dương cảm giác không thể tưởng tượng, dựa theo truyền thống Hoa Hạ, quan tài đều chôn không sâu, có thể sẽ không vượt qua hai mươi ly, đây là điều cần lưu ý trong phong thuỷ học, cho dù thầy địa lý sứt sẹo đến mấy, cũng sẽ không vi phạm quy luật này, trừ phi… Chỉ có một loại khả năng, chính là người chết trước khi được hạ táng, có dấu hiệu thi biến, sau khi xử lý xong, muốn đem quan tài chôn sâu, tránh cho vị trong quan tài kia thật sự thì biến, chôn quá nông có khả năng bò ra ngoài (đương nhiên chỉ là sự lo lắng), nhưng Diệp Thiếu Dương lại không cảm nhận được phía dưới có thi khí.
Ôm theo tò mò, Diệp Thiếu Dương tiếp tục đào, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, hỏng rồi, là mấy người hầu đi dọn dẹp nhà cũ, nhưng mình thật sự cũng đã quên chuyện bọn họ sẽ trở về. Hai người hầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt giống như là đang nhìn một tên điên.
“Ta…”
Diệp Thiếu Dương vốn định tìm cái cớ giải thích, cúi đầu nhìn hiện trạng… Trong lúc nhất thời thật sự không thể tưởng được có cái cớ gì có thể chống đỡ việc mình đào phần mộ song thân.
“Các ngươi lại đây, giúp ta một tay.”
Diệp Thiếu Dương mạnh dạn vẫy tay về phía bọn họ.
Hai người hầu như là quỳ mà đi tới, bị dọa mất hồn, run rẩy nói: “Thiếu gia, ngài đang làm gì a, sao
lại.”
“Các ngươi đến giúp ta đào đất.” Diệp Thiếu Dương làm như thật, “Ta phát hiện một tình huống, mồ này căn bản không có quan tài!”
Hai người giật mình, cùng nhau đi tới.
Người lớn tuổi trong đó nói: “Sao lại như vậy được, lúc trước lão thái thái hạ táng, là ta nâng quan tài, sau đó lão thái gia mất, ta cũng hỗ trợ hợp táng.”
Lúc đi đến trước mộ phần, nhìn đến Diệp Thiếu Dương đào ra hố đất trống trơn, đành đem những lời kế tiếp nuốt trở lại. Một người khác cũng là trợn mắt há hốc mồm, mông ngã xuống đất, thất thanh nói: “Kẻ trời đánh nào đã trộm quan tài của chúng ta đi!”
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, hai người này nhìn một người hơi năm mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, lúc trước Bích Thanh có nói, hai người đều là lão nhân trong nhà, từ nhà cũ mang tới.
Bỗng nhiên trong lòng vừa động, hỏi: “Năm đó thời điểm phụ mẫu ta mất, lúc hạ táng các ngươi đều Có mặt?
Hai người cùng nhau gật đầu, “Thiếu gia ngài quên rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương trèo khỏi hố đất, ngồi trên mặt đất, ôm hai tay, nhìn hai người kia, nói: “Ai sẽ trộm quan tài chứ, cho dù là trộm mộ, cũng không có khả năng ngay cả thi thể cùng quan tài cũng trộm đi?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, đi vài vòng quanh hố đất, thật sự không nghĩ ra đây là chuyện gì.
Tuy hố rất nhỏ, nhưng đã đủ chứng minh tình huống, dù sao vị trí quan tài là điều đáng lưu ý, nhất định là ở ngay dưới nấm mồ, không có khả năng chốn đi nơi khác.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi một ít chi tiết lúc hạ táng, hai người đối đáp trôi chảy, cũng không có khả năng nói dối, Diệp Thiếu Dương một lần nữa nhảy xuống hố, kiểm tra mọi nơi một phen, từ tình huống thổ nhưỡng bốn phía, cũng không có dấu vết cho thấy được đào lấp, thổ nhưỡng một khi đào ra lấp lại, trong vòng mấy chục năm, đều sẽ có khác nhau rõ ràng. Phát hiện này khiến cho Diệp Thiếu Dương hoang mang không thôi.
Chẳng lẽ là bị sai vị trí phần mộ?
Cái này trên cơ bản không có khả năng, trước mộ phần có bia, mặt trên có khắc tinh danh người chết, sinh thần kị nhật, hơn nữa đều là hôm hạ táng mới lập bia, tuyệt đối không có khả năng tính sai, nhưng mà, phía dưới mộ lại không có quan tài, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất kỳ quái.
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương không có cách nào khác giải thích, lúc đó chỉ có thể nhảy khỏi hố, ngồi ở bên cạnh mộ phần đau khổ suy tư. Hai người hầu cũng không có chủ ý, đứng ở một bên trừng to đôi mắt nhỏ, bọn họ vẫn cảm thấy quan tài là bị người ta trộm, bởi vì lúc trước bọn họ đều tham dự hạ táng, tin tưởng vững chắc tuyệt đối không có gì sai lầm.
“Gần nơi này, còn có phần mộ nhà nào khác không?”
“Trên ngọn núi phía đông có rất nhiều, đều là phần mộ tổ tiên của mấy thân phụ cận.” Người hầu lớn tuổi kia nói.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy xẻng trên mặt đất, kêu bọn họ dẫn mình tới đó.
Hai người không rõ ràng lắm hắn muốn làm gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, sau khi xuống núi, đi tới ngọn núi đối diện, trên đường nhìn thấy không ít nấm mồ. Diệp Thiếu Dương chọn nửa ngày, tìm một cái mả mới vị trí có vẻ khuất, để cho hai người giúp hắn cùng nhau đào.