1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 122

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 122

❮ sau
tiếp ❯

Chương 849: Vạn kiếm tru tà chú

Keng một tiếng, trường kiếm rút khỏi vỏ, một đạo tử quang tản ra xung quanh.

Tào Lôi sắc mặt sợ hãi, ngây ngốc nhìn thanh kiếm.

“Đây là……”

“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đồ ngu.”

“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Mao Sơn chí bảo!”

Tào Lôi kích động đến hai chân run lên, trợn to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi là ai?”

“Thiên sư Mao Sơn đời thứ ba mươi tám, Diệp Thiếu Dương.”

“Mao Sơn…… Thiên sư!”

Trong chớp mắt, vẻ mặt Tào Lôi thay đổi mấy lần, cuối cùng cười lạnh.

“Tuy bần đạo là chân nhân, những đã tu luyện tại đây sáu trăm năm, Thiên sư thì đã thế nào….”

Lập tức phất tay một cái, mười mấy đạo đồng vây quanh đình hóng gió, thân ảnh biến động, chớp mắt đã thay đổi bộ dáng: Cả đám trở thành thân lớn đầu nhỏ, quỳ rạp trên mặt đất, phía sau là một cái đuôi thật dài.

Trên đầu trọc lóc, da nhăn nheo mọc đầy ghẻ, hai con mắt to lớn đỏ như máu, vừa trông đã thấy ghê tởm, toàn thân toả ra một cỗ khí tức tà linh màu xanh.

“Đạo hữu chắc cũng nhìn ra, vị trí mấy đạo đồng này của ta, ứng với Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, dù ngươi có là Thiên sư, thì đã làm gì được, không bằng giao ra bảo kiếm, bần đạo sẽ thả ngươi xuống núi, thế nào?”

“Ngươi tưởng ta ngốc à, đưa kiếm cho ngươi, ta còn sống được sao.”

Vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa tính toán xem phải đối địch thế nào: Đám tà linh xung quanh thực không có gì phải sợ, trên người bọn chúng hồng quang quanh quẩn, chứng tỏ cấp bậc không cao.

Chỉ có điều lão đạo sĩ kia, tà tu đã sáu trăm năm, cho dù thiên phú có bình thường, xem chừng cũng có thể ngang ngửa với Thiên sư, hơn nữa lão ta đã trụ vững ở đây mấy trăm năm không bị giết, khẳng định cũng có chút thủ đoạn.

Đáng tiếc mình ngoại trừ bảo kiếm trong tay, thì chẳng còn pháp khí nào khác, nếu đánh nhau thực đúng là khó chắc được…… Đúng rồi, sao mình không thử Vạn Kiếm Tru Tà Chú xem mới vừa học được? Vừa lúc tình huống lấy một địch nhiều như hiện tại, có thể thử ra uy lực của một chiêu kiếm chú này.

Quyết định được chủ ý, lập tức hai tay cầm kiếm, bắt đầu thi triển chiêu thức đã nhớ kỹ.

“Tứ tượng vô cực, bát phương kiếm vũ, vạn kiếm quy tâm, tru tà diệt linh!”

Cương khí trong cơ thể, lấy tốc độ cực nhanh mà dồn về bảo kiếm trong tay, tử quang trên kiếm phong tỏa sáng chói mắt, kịch liệt run lên.

Trong cơ thể hắn cương khí căn bản không chịu khống chế, giống như trường kình hấp thuỷ, bị kiếm phong hấp thu không giữ lại.

Tại sao lại như vậy! Kiếm phong rung động biên độ càng lúc càng lớn, đến Diệp Thiếu Dương cũng không thể khống chế được, phải rời tay mà bay ra.

Trường kiếm chợt loé lên, tử quang hóa thành vô số kiếm khí, lăng không mà chuyển, dựa theo phương vị Tứ Tương Bát Quái, bắn ra xung quanh.

Đám tà linh bộ dáng quái dị đó, căn bản không có cơ hội tránh né, ý nghĩ vừa lóe lên, đã bị kiếm quang xuyên qua, hóa thành một đống thịt nát Tào Lôi trợn tròn hai mắt, đối với đệ tử xuất thân ngoại môn như hắn, chưa từng thấy qua đạo pháp đáng sợ như vậy, lập tức lôi ra chiếc thước ngắn có một mặt màu đen, khẩn trương niệm chú ngữ, nghênh diện đánh tới, ít nhiều gì cũng đánh tan được một đợt kiếm quang.

Thế nhưng kiếm khí còn lại dường như có thể tự động xác định mục tiêu, hợp lại một chỗ, bám trên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đâm thẳng về phía chính diện Tào Lôi.

“Thiên địa vô cực, tài thiên phân địa! Cấp cấp như luật lệnh!”

Tào Lôi lui lại phía sau, ném đoản thước trong tay ra, lăng không bay tới, cùng va chạm với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bùng phát ra một cỗ linh lực cường đại.

Chiếc thước đen chỉ chống được vài giây, liền vang một tiếng rơi xuống đất.

Tào Lôi lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Thiếu Dương dùng chút cương khí cuối cùng triệu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhìn Tào Lôi cười cười, “Nữa chứ!”

“Tiểu tử, sau này sẽ còn gặp lại.”

Tào Lôi chạy nhanh như gió vào trong sơn động, cũng không dám quay đầu lại.

Một chiêu đã giết chết mấy chục thủ hạ của mình, lại còn phá luôn Tài Thiên Chú, đến thế này còn đánh mẹ gì nữa chứ? từ bỏ đạo quan, cái gì cũng đều từ bỏ, chạy trốn quan trọng nhất! Diệp Thiếu Dương thấy hắn đã chạy xa, hai chân chống cũng hết nổi, suy sụp ngã xuống đất, khí huyết trong cơ thể dâng trào, không dám di chuyển, bằng không phải hộc máu ra.

Một màn cuối cùng vừa rồi, hắn cũng là ráng chống, dùng kế đánh lừa, nếu thực sự Tào Lôi quay lại, tùy tiện xuất thủ, chỉ cần động ngón tay đã có thể giết chết mình rồi…… Thật không nghĩ tới, một chiêu Vạn Kiếm Tru Tà Chú này, uy lực cư nhiên lại mạnh mẽ đến vậy…… Nhưng khủng bố chính là, một lần mà hút cạn cương khí trong cơ thể mình, cơ hồ chẳng còn sót lại một tia nào! Sớm biết như vậy, có đánh chết mình cũng không dám dùng chiêu này ra, suýt chút nữa thì tự đùa chết mình rồi! Cẩn thận suy nghĩ, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nhất định là do cương khí của mình chưa đủ thâm hậu, nên mới xuất hiện tình trạng này, bất kể thế nào, sau này trừ phi liều mạng, chiêu này vẫn là ít dùng thì hơn.

Lo lắng Tào Lôi đi mà quay lại, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ thời gian thổ nạp một vòng Chu Thiên, khôi phục một ít cương khí, sau đó đi tới nhặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên.

Ánh mắt nhìn qua trên mặt đất thấy có chiếc thước màu đen Tào Lôi bỏ lại, cầm lên trên tay quan sát, biết được đây là một pháp khí không tồi.

“Đáng tiếc không phải là thước Tài Thiên, bằng không hươu chết về tay ai, thật là chưa biết.”

Nhưng pháp khí này cũng không tồi, Diệp Thiếu Dương nhét vào trong áo, nghĩ khi nào về sẽ đưa cho Lão Quách, nhất định hắn sẽ thích.

Đi tới hai bước, đột nhiên dừng lại, âm thầm thở dài: mình làm sao có thể về đây? Vạn nhất vĩnh viễn về không được, thì phải làm thế nào? Một nỗi tuyệt vọng chợt hiện lên trên trong lòng.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại một chút, quyết định quay lại chỗ bia đá xem thử, rốt cuộc mình đã từ đó đi ra, suy đi tính lại, biết đâu sẽ tìm được biện pháp quay về.

Tuy khả năng không lớn lắm, nhưng vẫn là hy vọng duy nhất.

Ra khỏi hang động, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn tòa đạo quan kia, vốn định vào kiểm tra một phen, xem Tào Lôi có để lại thứ gì tốt hay không, tuy nhiên trước mắt một lòng mong muốn trở lại nhân gian, căn bản chẳng còn tâm tư này.

Trong ngoài thạch môn, đều có trận pháp cấm chế của Đạo gia, bất quá với sự hiểu biết về Tiên Thiên Bát Quái của Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng chỉ như trò trẻ con, nhẹ nhàng phá giải.

Đi ra bên ngoài, Diệp Thiếu Dương trước tiên đảo mắt nhìn quanh khắp nơi, không thấy đám đèn lồng màu đỏ đâu nữa.

Theo lời Tào Lôi nói, Lão Lão xem chừng là Yêu Vương, mình không có khả năng đánh thắng được, cho nên tránh đi vẫn hơn.

Theo đường cũ trở lại, đi được mới nửa đường, đột nhiên thấy trên mặt đất có một ít ánh sáng, khom lưng nhìn xuống, là một đám hồn tinh đang bị tan biến.

Trên mặt đất còn có dấu vết hồn khí màu đen, dường như có một con quỷ vừa ngã trên mặt đất, sau đó hồn phi phách tán.

Có người đánh nhau? Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, không phát hiện bất kỳ động tĩnh gì, cẩn thận tìm kiếm, lại phát hiện vài đạo hồn ấn vẫn chưa tan hết, rất rõ ràng, mới rồi có mấy con quỷ đã bị giết chết tại đây.

Là ai làm, đám quỷ bị giết đó, có lai lịch gì? Bỗng nhiên nhớ đến lời của Tào Lôi, giữa các thế lực ở đây thường xuyên xảy ra xung đột, hay mới rồi người của hai phe đã đánh nhau một trận? Thế giới này thật là đáng sợ, Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ thầm vạn nhất nếu không quay về được, dứt khoát sẽ tự sát, hắn không muốn sinh tồn ở một nơi xấu xí như thế này chút nào.

Vòng qua một sơn cốc, phía trước bỗng xuất hiện một bóng người đang bay tới.

Diệp Thiếu Dương theo bản năng trốn sang ven đường, bóng người lướt qua, nhờ vào ánh trăng nhìn kỹ lại, trong lòng lập tức kích động chịu không nổi, buột miệng thốt lên: “Con mọt sách!”

Chương 850: Giang lưu thạch bất chuyển

Lâm Tam Sinh quay đầu lại, nhìn thấy hắn, thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Đúng thật là tha hương ngộ cố tri mà.

“Làm sao ngươi lại đi vào đây?”

“Ta làm sao biết được.”

Nhớ tới những việc mình vừa trải qua, Diệp Thiếu Dương ức khuất đến phát khóc.

Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, vội vàng hỏi: “Vừa rồi trên đường, ta thấy mấy con quỷ đó, là ngươi giết sao?”

Lâm Tam Sinh gật đầu, dẫn hắn qua ven đường ngồi xuống, ẩn thân trong một bụi cỏ, kể về những việc vừa xảy ra với mình: “Ta một mình trong phòng khách đã lâu, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, vốn định vào phòng tìm ngươi nói chút chuyện, nhưng chẳng thấy ngươi đâu, Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại trải trên giường, vật này ta đã tiếp xúc qua nên cũng biết nó, lập tức nghĩ ngươi đã vào trong này, nên vội vào đây kiếm ngươi, nhưng mà tìm khắp nơi không thấy…

Sau đó ta gặp được đám quỷ tốt do Lão yêu kia phái tới, liền bắt một tên, hỏi thăm tin tức của ngươi, xác định ngươi không bị Lão yêu bắt đi, nên mới tiêu diệt bọn chúng, tiếp tục đi tìm ngươi, ngươi vào đây lâu như vậy, đã đi đâu hả?”

Diệp Thiếu Dương cũng kể lại một lần chuyện mình đã trải qua, cuối cùng nhìn hắn với con mắt tràn đầy chờ mong, nói: “Nếu ngươi có thể vào đây, khẳng định biết cách ra ngoài chứ?”

Lâm Tam Sinh gật gật đầu, chứ không phải là lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương thấy vậy thở phào một hơi, “Đúng là trời giáng phúc âm mà, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, nói: “Đi thôi, đừng đứng ngây ở đó làm gì, mau ra ngoài thôi.”

Lâm Tam Sinh vẫn đứng yên ở đó, nói: “Giang lưu thạch bất chuyển, họa nội hữu càn khôn.

Đây là khẩu quyết đi vào trong tranh.

Còn Song Ngư Đồ trên bia đá, chính là cơ quan mở ra cấm chế, đó là một cái Bát Trận Đồ, nói vậy chắc ngươi sẽ biết cách phá giải.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: “Giang là thủy, thạch là thổ, càn khôn là trên dưới.

Đây là thủy thượng thổ hạ, chính là mắt trận sao?”

Lâm Tam Sinh gật đầu, “Ngươi biết Tiên Thiên Bát Quái, chỉ cần biết được vị trí mắt trận, Bát Trận Đồ cũng không làm khó được ngươi, bất quá cấm chế này là do thần niệm sinh ra, phải dùng thần niệm tiến vào Song Ngư Đồ, tái hiện trận pháp, sau đó dùng thần niệm điều khiển, không cần phải thăm dò bằng tinh bàn.”

Diệp Thiếu Dương ghi nhớ trong lòng, nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì, ngươi định không ra ngoài sao?”

Lâm Tam Sinh khẽ mỉm cười, “Nhân gian ta đã không còn vướng bận, lại không muốn luân hồi, ta muốn nhớ Uyển Nhi vĩnh viễn, nơi niết bàn này, vừa lúc là nơi ta đang tìm kiếm.”

“Ngươi điên rồi, nơi này đâu đâu cũng là lệ quỷ đại yêu, niết bàn nơi nào chứ! Ngươi ở lại đây rất nguy hiểm!”

“Ta lại muốn đấu pháp cùng quỷ yêu, có lẽ giết quỷ sẽ khiến ta có cảm giác phát tiết ra, ta sống không còn gì luyến tiếc, dù có chết trong tay đối phương, thì cũng có làm sao.”

Lâm Tam Sinh nói rồi, quay sang chắp tay nhìn Diệp Thiếu Dương, cười thảm nói, “Thiếu Dương, tâm ý ta đã quyết, ngươi không cần phải khuyên ta đâu, nếu ngươi muốn động thủ cưỡng ép ta, ta sẽ tự bạo nguyên thần.”

Diệp Thiếu Dương thở dài.

Lâm Tam Sinh khịt khịt mũi, nói: “Trân lộ tửu?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ta không biết là rượu gì, mới rồi tên đạo sĩ kia mời ta uống, cũng may là không có độc.”

“Còn không?”

“Hắn mang một vò ra, mới uống được một ly, còn rất nhiều, ngươi muốn uống sao?”

“Ta muốn say một lần, có muốn uống cùng ta không?”

Nếu đã nắm giữ khẩu quyết, lúc nào cũng có thể ra ngoài, Diệp Thiếu Dương cũng không vội mà đi, nếu trong lúc uống rượu có thể khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, cùng mình rời khỏi đây, thế thì không còn gì tốt hơn.

Vì thế đi trước dẫn đường, quay lại cửa đá, mở ra cấm chế đi vào, men theo đường nhỏ lên núi, mọi thứ vẫn còn nguyên như lúc trước, chứng tỏ Tào Lôi không trở về.

Nhưng mà hiện giờ mình đã thêm một hỗ trợ, cho dù hắn quay về cũng là tìm chết thôi.

Diệp Thiếu Dương thật ra cũng không có lo lắng.

“Trân lộ tửu, được làm từ sương sớm đọng trên Thất diệp tử lan hoa, tuy không phải tuyệt phẩm, nhưng trong thời khắc chuyển đổi giữa ngày và đêm, đã hấp thu được khí âm dương, cho nên rượu này người hay quỷ đều có thể uống.

Đáng tiếc nhân gian đã không còn Thất diệp tử lan hoa, chỉ nơi này mới có.”

Lâm Tam Sinh nói xong, vươn ra ngón tay điểm vào giữa ly một chút, rót nhập quỷ khí, lập tức rượu hoá thành làn khói, bị hắn hút vào một ngụm, thở ra một hơi, liền khen: “Rượu ngon, tên đạo sĩ này có thể nhưỡng ra rượu ngon đến vậy, thật khó có được”

Diệp Thiếu Dương cũng uống một ngụm, cảm giác hương vị cũng không khác rượu thường là mấy, không phải là ngon, có lẽ khẩu vị người với quỷ vị không giống nhau.

“Sao ngươi biết nhiều chuyện trong này như vậy?”

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Ngươi có biết vì sao Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, nằm trong tay Kiến Văn Đế không?”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không biết, lắc đầu, nghe hắn nói tiếp.

“Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, truyền thuyết là do Lưu Bá Ôn dâng lên Thái tổ Hoàng đế, thật giả thế nào không biết, sau này khi Thái tổ Hoàng đế truyền ngôi cho Kiến Văn Đế, có nói cho hắn biết về diệu dụng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nếu Chu Lệ phát binh, không chốn dung thân được nữa, có thể vào trong tranh này lánh nạn…… Thái tổ Hoàng đế có thể nói là dụng tâm lương khổ, may mà sau đó Kiến Văn Đế chạy thoát khỏi kinh thành, cho nên vẫn chưa sử dụng bức họa này.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Không có logic gì, nếu Thái tổ Hoàng đế đã biết trước Chu Lệ sẽ phản, vì sao không dứt khoát phế hắn trước cho rồi?”

“Cái này ta không biết, có lẽ Thái tổ Hoàng đế muốn nhìn hai người xem ai có tư cách gách vác giang sơn, chỉ là e ngại Kiến Văn Đế không phải đối thủ, cho nên mới để lại cho hắn một chỗ ẩn thân, không đến mức nguy hại đến tính mạng, đây cũng là do ta đoán thôi.”

Ngừng lại một chút, Lâm Tam Sinh nói tiếp: “Ta đi theo Kiến Văn Đế đã lâu năm, cho nên cũng biết khẩu quyết của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cũng đã từng vào đây mấy lần, nên cũng biết tình huống trong này.

Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, thu rất nhiều lệ quỷ đại yêu, trừ bọn chúng ra, còn có một ít pháp sư rất lợi hại.”

“Pháp sư? Giống như Tào Lôi à?”

“Hắn mà tính là nhân vật gì,”

Lâm Tam Sinh khinh thường nói, “Ta nghe nói nơi này năm đó phong ấn không ít Thiên sư đạo môn, một số có khả năng là lão tổ tiên trong sư môn của ngươi, ở trong này giết quỷ tu luyện, trường sinh bất tử……”

Hai mắt Diệp Thiếu Dương trợn tròn đến nứt rai.

Tổ tiên….

Đạo môn, dĩ nhiên tồn tại trong bức họa này, quả thực khiến người không thể tin được.

“Nếu thả bọn họ ra ngoài, giới pháp thuật chẳng phải sẽ đánh đến long trời lở đất sao.”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.

“Cho nên, ngươi nhất định không thể nói khẩu quyết cho bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ chủ nhân của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ ra không vào, bằng không một khi để quỷ yêu thoát ra, nhân gian chắc chắn sẽ đại loạn.

Đến lúc đó cho dù là Phật Đạo tổ tiên, ở trong này giết nhiều quỷ như vậy, khó tránh khỏi đi vào con đường tà tu.”

Diệp Thiếu Dương dùng sức gật đầu, “Yên tâm đi.

Ta sẽ không để cho một con đi ra ngoài.”

Trong lòng thầm nghĩ, nếu thực sự tồn tại tổ tiên như vậy, đánh chết cũng không thể thả ra, vạn nhất bọn họ trở lại nhân gian, thì chiêu bài Đạo môn đệ nhất Thiên sư này của mình sao còn sài được nữa? “Không nói nhiều nữa, về sau này ngươi từ từ lĩnh hội đi, nhất định sẽ có người muốn đoạt bảo đồ này, ngươi phải giữ cho cẩn thận.”

Lâm Tam Sinh một hơi uống lên ba chén rượu, trên mặt lộ vẻ bi thương, cầm chén đi đến trước bờ vực, nhìn về nơi xa, cảm khái ngâm một câu thơ.

Diệp Thiếu Dương đứng phía sau nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra, khi còn nhỏ đã thấy qua trong sách một bức hoạ Lý Bạch nâng chén, quả thực rất giống.

Chương 851: Ít ra thì ngươi cũng đã đợi

“Ta đợi đã sáu trăm năm, thật không nghĩ tới được, lại có kết quả như thế này.”

Lâm Tam Sinh chậm rãi lắc đầu.

“Ít ra ngươi cũng đã đợi, cố kiên trì đến cùng, tuy kết quả không được tốt, nhưng cũng không có gì phải hối hận.”

Diệp Thiếu Dương thật lòng nói.

Lâm Tam Sinh trầm mặc không nói gì, chỉ lo uống rượu.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được an ủi vài câu, Lâm Tam Sinh uống cạn nửa bình uống rượu, nói: “Ngươi không cần an ủi ta, trong cả trăm kiếp, tình kiếp là khó vượt qua nhất, ngươi cũng có tình kiếp của mình, ta nhìn ra được.”

Một câu này, khiến cho sâu trong nội tâm của Diệp Thiếu Dương có chút dao động, thở dài nói: “Bất kỳ lệ quỷ đại yêu nào ta đều không sợ, quỷ khấu ta cũng dám đấu một trận, nhưng chuyện tình cảm, có đôi khi thật sự rất khó nắm bắt.”

“Cho nên mới gọi là tình kiếp.”

“Tình kiếp…… Tình cũng có kiếp?”

Lâm Tam Sinh chậm rãi nói: “Ngươi có pháp thuật cao minh, đạo tâm kiên định, chuyện gì cũng không làm khó được ngươi, nhưng ngươi nhất định cũng có kiếp số của mình, đó chính là tình kiếp, chỉ có chuyện này, mới có thể khiến một Thiên sư như ngươi cảm thấy bất lực, nếu ngươi có thể độ kiếp, cắt đứt tơ tình, nói không chừng sẽ còn có tạo hoá lớn hơn nữa.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn vô ngữ.

Lời nói này của Lâm Tam Sinh, khiến hắn phải suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên nhớ tới kinh văn siêu độ mà Tứ Bảo đã từng niệm qua:“Chung quy kiếp số tẫn, trần thế dã thành không.”

Vì sao phải cắt đứt tơ tình? Vì sao phải độ kiếp? “Vốn dĩ ta muốn an ủi ngươi, nói thêm một lúc, lại thành ngươi đi an ủi ta.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Hai người không ngừng rót rượu, uống rượu, tuy không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn vô cùng hiểu ý đối phương, thỉnh thoảng nhìn nhau cười.

Uống hết mấy chén rượu xuống bụng, Diệp Thiếu Dương cũng đã có chút say, đứng dậy nói: “Được rồi, uống nữa sẽ không quay về được, ngươi thật là không muốn theo ta sao?”

Lâm Tam Sinh lắc đầu, “Ta không đi đâu, nếu ngươi có chuyện cần tìm ta, có thể vào đây.”

“Làm thế nào mới có thể tìm ngươi?”

Lâm Tam Sinh nghĩ một hồi, mở tay ra, Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới, khép tay hắn lại.

“Ta biết ngươi muốn làm gì, đừng thì hơn.”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đạo quan phía sau hắn, nói: “Bằng không ngươi cứ ở lại đây đi, trên núi này có thập nhị cấm chế Đạo gia, quỷ yêu bình thường cũng vào không được, điều ta lo lắng chính là yêu đạo kia sẽ quay lại”

“Ngươi xem thường ta à.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Vậy được rồi, ta dạy ngươi cách mở cấm chế trên cửa đá, ngươi cứ coi nơi này là nhà, nếu ta có việc cần tìm ngươi, sẽ tới đây tìm.”

Lâm Tam Sinh nói: “Ta không cam đoan sẽ ở đây lâu, nếu ngươi tìm không thấy ta, chứng tỏ ta đã đi rồi, hoặc là đã chết.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, gật gật đầu.

Hai người cùng nhau đi tới trước cửa đá, Diệp Thiếu Dương nói cho hắn biết yếu lĩnh ra vào cửa đá, Lâm Tam Sinh ghi nhớ, quay sang chắp tay cáo biệt Diệp Thiếu Dương.

“Cố gắng sống sót, đừng ngủm đó.”

Diệp Thiếu Dương có chút không đành lòng khi từ biệt hắn.

“Khi nào ta nghĩ thông, sẽ quay về cùng ngươi kề vai chiến đấu, ta vĩnh viễn là…… một thành viên của Liên minh bắt quỷ, vị trí quân sư đó, nhất định sẽ không nhường ai cả.”

Hai người nhìn nhau cười rộ lên.

Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay chào hắn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lâm Tam Sinh nhìn hắn bóng dáng, miệng lẩm bẩm: “Lần này đi, đúng là thương hải hoành lưu, hiện ra anh hùng bản sắc.”

Đến chính hắn cũng không rõ, câu này nói về chính mình, hay là Diệp Thiếu Dương.

Một đường quay trở lại trước bia đá, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh tứ phía không một bóng người, ngồi xuống đất, quan sát Song Ngư Đồ trên bia đá, phóng thích thần niệm, Song Ngư Đồ quả nhiên xoay tròn, lúc nhanh lúc chậm, vị trí trên dưới mắt con cá cũng biến hoá.

Nhìn qua thấy hỗn độn không có quy luật, nhưng trong mắt Diệp Thiếu Dương, chính là ẩn giấu huyền cơ Âm dương ngũ hành.

Dùng thần niệm định trụ ngư nhãn, Diệp Thiếu Dương dựa theo quy luật thượng thuỷ hạ hỏa, bắt đầu từ từ suy diễn, trong lòng kinh hãi không thôi: Bát Trận Đồ thần diệu đến cỡ nào, cho dù có dùng tinh bàn tính lên, thì ít nhất cũng phải có tám cơ quan cấm chế, suy diễn từng cái một, không phải Đạo môn tông sư khẳng định không thể làm được.

Huống chi trận pháp trước mắt này, chỉ là một sợi tàn niệm bám trên bia đá, tạo nên tám tinh bàn riêng biệt, hợp thành Bát Trận Đồ, người nào mà có thần niệm cường đại đến vậy? Càng khiến Diệp Thiếu Dương chấn động chính là: sợi thần niệm này sao có thể trường tồn trong thời gian dài ở bia đá như thế? Nếu là pháp thuật, thì phải là pháp thuật gì mới có thể làm được? Diệp Thiếu Dương khẳng định, nhân gian tuyệt đối không có pháp thuật thần kỳ như vậy, cũng không người nào có pháp lực thâm hậu đến thế.

Cấm chế mở ra, bên trong Song Ngư Đồ xuất hiện một vòng xoáy giống như hắc động.

Diệp Thiếu Dương đang định chui vào, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu tử, ngươi biết Tiên Thiên Bát Quái?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một người mặc đạo bào màu xám, theo bản năng nghĩ là Tào Lôi, liền cuốn tay áo xông qua đó.

“Ngươi cái lão già này, ta đang lo không tìm được ngươi, còn dám tới đây à!”

Sau khi đến gần mới nhận ra không phải Tào Lôi, mà là một ông lão càng già hơn, khom khom lưng còng, chòm râu dài đến bụng, mí mắt rũ xuống, hai mắt ông ta đều không thể mở ra được.

Nơi này sao mà lắm đạo sĩ thế? “Ông là ai?”

Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.

“Ngươi biết Tiên Thiên Bát Quái?”

Lão gia hoả lặp lại một lần, giọng nói không hề già nua, mà vô cùng trẻ, nghe như thiếu niên chưa bị vỡ giọng, có chút giống với chuột kêu, nghe rất không thoải mái.

“Ông là ai?”

“Ngươi biết Tiên Thiên Bát Quái?”

Hai người hỏi đi hỏi trước vài lần, cuối cùng Diệp Thiếu Dương cũng chịu thua, không kiên nhẫn đáp: “Biết, thì làm sao?”

Lúc này, Lão đạo sĩ mới đi tới, bước chân tập tễnh, Diệp Thiếu Dương thấy vậy thực muốn tiến lên dìu ông ta một phen.

Lão đạo sĩ nheo mắt, nhìn chằm chằm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay hắn một hồi, nói: “Ngươi là người của Mao Sơn?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, người này liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Long Tuyền Kiếm, tất nhiên cũng có chút lai lịch, nhịn không được hỏi ngược lại: “Ông là ai?”

“Ngươi là người của Mao Sơn?”

“Được được, ta là người của Mao Sơn.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ông bị điếc sao?”

“Sao ngươi biết Tiên Thiên Bát Quái?”

“Học được từ người khác,”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: “Rốt cuộc ông là ai hả?!”

“Sao ngươi lại biết Tiên Thiên Bát Quái?”

“Này! Ông đủ chưa đó!”

Diệp Thiếu Dương giận đến điên đầu, “Ông cứ như vậy không thể tiếp tục nói chuyện được, tái kiến.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu thì thấy, quầng sáng bên trong Bát Trận Đồ, đang ngày càng nhỏ lại, không muốn tốn thời gian với ông lão thần kinh này, vừa định chui vào đi, đột nhiên tay trái bị người ta nắm lấy.

Quay đầu lại nhìn, lão đạo sĩ đang ở phía sau mình, một tay nắm chặt cổ tay mình, nheo mắt đánh giá, hỏi: “Ngươi học được Tiên Thiên Bát Quái từ ai?”

“Quan hệ gì tới ông!”

Diệp Thiếu Dương thực sự có chút tức giận, “Mau buông tay ta ra, nếu không thấy ông lớn tuổi như thế, ta đã cho ông một trận rồi đó!”

Lão đạo sĩ hơi nhếch miệng cười, “Tiểu tử hỗn láo”

Buông tay hắn ra, ba ngón chụm lại, đâm thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vội vàng làm ra pháp quyết, hóa giải đòn tấn công, lui về phía sau một bước nói: “Ông muốn đánh nhau à!”

Lão đạo sĩ không nói gì, thân ảnh như quỷ mị phóng qua, một tay kết ấn, tiếp tục đánh tới.

Chương 852: Đạo sĩ so tài

Diệp Thiếu Dương cũng kết ấn phản kích.

Kết ấn đối địch, là phương thức chiến đấu văn minh nhất giữa các pháp sư, giống như chỉ luận bài so tài với nhau mà thôi, uy lực ấn pháp tuy không mạnh, nhưng vì hai người mặt đối mặt đấu pháp, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, hết thảy đều xảy ra ngay tức khắc, là cách thức khảo nghiệm khả năng ứng biến cũng như pháp lực cao thấp của pháp sư.

Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, bản thân mình từ nhỏ đến lớn, theo Thanh Vân Tử hàng yêu bắt quỷ khắp nơi, mỗi lần đi ngang qua một đạo quan, Thanh Vân Tử đều tới gõ cửa kết giao, nếu đối phương là pháp sư, sẽ cùng người đó luận bàn kết ấn đấu pháp.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, Diệp Thiếu Dương chưa từng bại dưới tay bất kỳ kẻ nào, đương nhiên cũng là vì một số nhân vật cấp tông sư coi mình có bối phận cao, không muốn giao thủ với hắn.

Bất quá đó là khi còn nhỏ, hiện giờ Diệp Thiếu Dương rất tự tin, nếu chỉ là kết ấn đấu pháp, trong thiên hạ không mấy người có khả năng tiếp được hai mươi chiêu của mình.

Nhưng mà càng tiếp tục đấu pháp, vẻ mặt tươi cười của Diệp Thiếu Dương càng cứng lại: chỉ trong chớp mắt, Lão đạo sĩ đã hoá giải hơn ba mươi chiêu của hắn.

Hơn nữa lão nhân này nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng trong lúc đấu pháp, tốc độ tay lại rất nhanh, một lần ra tay có thể biến hoá thủ ấn tới năm lần!.

Thế này đúng là muốn tuyệt đường sống của mình mà! “Ông rốt cuộc là người nào!”

Diệp Thiếu Dương vừa phản kích, vừa giật mình mà hỏi.

Lão đạo sĩ mí mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, ánh mắt cũng tỏ vẻ khiếp sợ như hắn.

“Từ khi nào Mao Sơn lại xuất hiện một người kỳ như ngươi?”

“Ông mắng ai kỳ hả!”

“Mắng ngươi?”

Lão đạo sĩ có chút giật mình.

Diệp Thiếu Dương ngay sau đó nhớ tới, thì ra mình đã hiểu lầm, Lão đạo sĩ này đang muốn khen mình, kỳ này là kỳ tài chứ không phải kỳ quái.

Hai người đều có trình độ tông sư, nhất tâm lưỡng dụng, vừa nói chuyện vừa đấu pháp cũng không hề ảnh hưởng, trong chớp mắt đấu quá trăm chiêu.

Diệp Thiếu Dương lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ, càng đánh càng hăng, hưng phấn kêu lên: “Tới đây, đại chiến ba trăm hiệp!”

Không ngờ Lão đạo sĩ bỗng nhiên nhẹ nhàng lui người về phía sau, hai tay thay đổi kết ấn, lại tập hợp một đạo hỗn nguyên cương khí, từ lòng bàn tay phóng ra.

Mạnh thế? “Dùng kiếm là khi dễ ông.”

Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm vào đai lưng, hai tay cũng kết ấn, đôi công qua đó.

“Oanh!”

Hai cỗ cương khí va chạm, Diệp Thiếu Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn Lão đạo sĩ thân hình chỉ khẽ lay động, rồi dừng lại.

Sau khi rơi xuống đất, vừa lúc ngã bên cạnh tấm bia đá.

Thấy Lão đạo sĩ cười một cách dữ tợn, đi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé vào bia đá, một lần nữa mở ra Bát Trận Đồ với tốc độ nhanh nhất, chui vào bên trong, đằng sau còn vang lên tiếng Lão đạo sĩ: “Tiểu tử đừng có đi!”

Trước mắt chợt tối sầm, cảm giác thân thể nặng nề, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, phát hiện mình đã quay lại phòng ngủ, vẫn đang nằm trên giường, kiểm tra toàn thân, tay chân đều còn đủ.

Cuối cùng cũng đã quay lại……loại cảm giác này thật tuyệt vời.

May mắn là Lão đạo sĩ kia không có đi theo tới đây.

Không đi? Ở lại chờ chết sao? “Ngươi tỉnh rồi hả, không tỉnh ta phải gọi cấp cứu 120 đó.”

Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu, nhìn thấy Tiểu Mã ngồi trên tủ đầu giường, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ta vẫn nằm ở đây à?”

“Ừ, giống như lợn chết ấy, gọi thế nào cũng không tỉnh, Lâm Tam Sinh nói ngươi đã tiến vào trong bức họa, nên cũng vào đó tìm ngươi, thế có gặp hắn không?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, trong lòng thập phần khó hiểu: Thân thể mình rõ ràng ở đây, chứng minh vừa rồi là hồn phách vào đó, vậy thân thể mình trong bức họa, là từ đâu ra? Chẳng lẽ là hình ảnh phản chiếu từ quá khứ? Tình huống này căn bản là không nghĩ ra được, vậy thì không nghĩ nữa.

Tiểu Mã còn đang dò hỏi, Diệp Thiếu Dương lười không muốn nói nhiều, liền đuổi hắn ra ngoài, sau đó lên giường nằm xuống.

Trong đầu suy nghĩ về những chuyện vừa trải qua ở thế giới trong bức họa, đặc biệt là Lão đạo sĩ kia, thực lực của ông ta quả thực long trời lở đất.

Tuy nói mình đánh nhau một trận với Tào Lôi, pháp lực khô kiệt, thổ nạp một vòng Chu Thiên, cũng chỉ khôi phục chưa đến một nửa pháp lực, chiêu cuối cùng đánh bừa cũng không dùng hết sức, nhưng lão lỗ mũi trâu kia dường như cũng chưa xuất toàn lực.

Nói như vậy, nếu hai bên dốc toàn lực đấu pháp, thì tám phần mình không phải đối thủ của ông ta…… Lão lỗ mũi trâu này, ít nhất cũng là bài vị Địa tiên, thậm chí cũng có thể là Linh tiên trong truyền thuyết! Nhân gian tuyệt đối không có đạo sĩ bài vị Linh tiên! Cho nên chỉ có một khả năng, lão đạo sĩ này chính là một trong số những tiền bối Đạo môn năm đó đã tiến vào thế giới trong bức hoạ mà Lâm Tam Sinh đã nói, hiện vẫn còn chưa ra ngoài, ở bên trong tu luyện không biết đã mấy trăm năm, công tham tạo hóa, đăng phong tạo cực.

Cứ nghĩ như vậy, toàn thân Diệp Thiếu Dương vì kinh hãi mà toát mồ hôi lạnh, may mắn đối phương không hạ sát thủ, bằng không mình còn mạng trở về hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng mà…… lão đạo sĩ kia ở trong đó lâu như vậy, lẽ ra nhất định muốn quay về nhân gian mới đúng, sao thấy mình mở ra Bát Trận Đồ, không lập tức tìm cách chui vào, cứ bám lấy mình đòi đấu pháp là có ý gì? Hay là ông ta không có ác ý với mình? Cúi đầu thoáng nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương rất muốn vào đó hỏi lão đạo sĩ kia một chút, tuy nhiên lại không dám mạo hiểm, hơn nữa tự cảnh báo bản thân, sau này bất luận thế nào cũng không thể tùy tiện vào đó.

Thế giới trong bức hoạ, quả thực rất đáng sợ, mình cứ ngoan ngoãn ở nhân gian chơi thì hơn.

Thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương tâm tình rối loạn, cũng không buồn ngủ, vì thế ngồi vào bàn, tiếp tục suy diễn tâm pháp Đại Chu Thiên, sau khi hoàn thành một thiên, mới lên giường niệm Tĩnh tâm chú đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng Tạ Vũ Tình vô cùng khẩn trương, “Thiếu Dương, cao ốc Lisa đã xảy ra chuyện rồi!”

“Ở đâu nào?”

“Cao ốc Lisa, chính là cao ốc chúng ta đến tối hôm qua đó, để tìm sào huyệt Hồ Tinh đó!”

Diệp Thiếu Dương ngây người một chút, ngồi bật dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có một công nhân vệ sinh cửa kính bị ngã từ trên lầu xuống chết, nhưng ta hoài nghi không phải ngoài ý muốn, không thể trùng hợp như vậy, ngươi có muốn qua hiện trường xem hay không?”

“Đương nhiên là tới rồi!”

“Vậy ngươi đi trước, ta đang trên đường tới, đến đó rồi gặp.”

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trong đầu nghĩ đến tình huống Tạ Vũ Tình vừa nói, bất chợt bên người vang lên tiếng nữ nhân: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái đang nằm trên giường, sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, nhìn kỹ nhận ra đó là Trần Lộ.

“Cô, sao cô lại ngủ trên giường của ta hả?”

“Ta thấy trời đã sáng, nên ra khỏi Âm Dương Kính mà hít thở không khí, mới vừa nằm xuống thôi, ngươi khẩn trương cái gì.”

Trần Lộ không cảm thấy là có gì mà trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi là người, ta là quỷ, ta có thể thế nào với ngươi chứ, hơn nữa ta còn là đại tẩu của ngươi đó.”

“Thế cũng không được! Nếu cô muốn ngủ thì qua phòng Tiểu Mã mà ngủ, hoặc ngủ trên sô pha, cô còn như vậy, ta, ta sẽ không khách khí nữa!”

Nằm chung giường với một nữ quỷ, chuyện này là có chuyện gì đây…… Trần Lộ hừ một tiếng, trở vào trong Âm Dương Kính.

Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương đón xe đi tới dưới cao ốc Lisa, hiện trường đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, một số cảnh sát được bố trí thành hàng rào ngăn cản không cho ai tiến vào, nhìn qua có vẻ như sự việc mới vừa mới xảy ra cách đây không lâu.

Diệp Thiếu Dương không đi vào, vừa định gọi điện cho Tạ Vũ Tình, thì thấy cô đang từ xa đi tới, vẫy tay với hắn.

Chương 853: Hút tinh khí hại chết người

Tạ Vũ Tình dẫn hắn chen vào hiện trường, cúi đầu nhìn thi thể, lập tức ghê tởm muốn nôn ra: Một nam nhân nằm trên mặt đất, đầu vỡ ra thành mấy mảnh, tứ chi cũng đứt gãy thành vài khúc, nhưng mà trên người lại không có máu chảy ra, nhìn qua khô quắt đỏ bừng.

“Trước giờ ta chưa từng thấy thi thể bị nát thành ra như vậy…… Nhìn qua cứ như cái hình nộm giả người ấy.”

Tạ Vũ Tình tự mình lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là hành thi sao?”

Diệp Thiếu Dương muốn đi tới xem thử, đột nhiên nhớ ra có rất nhiều người đang vây xung quanh mà nhìn, cũng không cần phải bại lộ thân phận, vì thế nói thầm với Tạ Vũ Tình vài câu.

Tạ Vũ Tình gật đầu, hai người liền đứng qua một bên chờ.

Thi thể mau chóng được cho vào túi bọc xác, đưa lên một chiếc xe taxi, chạy về Cục Cảnh Sát.

Tạ Vũ Tình lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đi theo.

Trong phòng nghiệm thi, Diệp Thiếu Dương có thể quan sát thi thể gần hơn.

“Trên người không có thi khí hay quỷ khí, không phải hành thi.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá Thí oan phù, dán lên khuôn mặt khô quắt của thi thể, đợi một hồi, Thí oan phù biến thành màu đỏ tươi.

Lập tức gật đầu, nói: “Quả nhiên là do yêu quái làm ra, nguyên nhân cái chết đích thực của người này, chính là bị yêu tinh hút khô tinh huyết, cho nên mới khô quắt như vậy, thân thể cũng cứng giòn như khúc củi khô.”

Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn, nói: “Theo kết quả điều tra của Cục Cảnh Sát, đại khái gia hoả này từ một tháng trước, đã bắt đầu trở nên gầy ốm, cả người thường hay hoảng sợ.”

“Cái này có gì sai đâu? Bình thường tiểu yêu hút tinh huyết con người, không phải một ngày có thể hút khô được, cũng cần thời gian để tiêu hóa.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Người này làm nghề gì?”

“Vệ sinh cửa kính trên cao, thả dây thừng trèo xuống từ mái nhà giống như Spider man, vệ sinh mặt ngoài toà nhà cùng cửa kính, một tuần hai ba lần.

Cái chết của hắn, có liên quan gì đến Hồ Tinh hay không?”

“Hỏi chính hắn thì biết.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi kéo rèm lại, dùng bút chu sa vẽ vòng định hồn trên mặt đất, trực tiếp cầm cánh tay người chết đặt vào trong vòng định hồn, tiếp theo hỏi Tạ Vũ Tình họ tên với sinh thần bát tự của người chết, viết lên trên lá phù, rồi dùng lửa nến thiêu rụi, sau đó rung Kinh hồn linh.

Tạ Vũ Tình cũng đã thấy qua nhiều lần nên không lạ gì, nên đứng đó chờ hồn phách xuất hiện.

“Trương Tư Đức, ba hồn bảy phách quy ngô đàn, Trương Tư Đức……”

Trong phòng bắt đầu nổi âm phong, thế nhưng qua một lúc vẫn không thấy phản ứng gì.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ngừng làm phép, lấy từ ba lô ra một lọ nước tinh khiết, đổ vào trong chén sứ, bắt đầu vẽ phù lần nữa.

“Sao lại thế này?”

Tạ Vũ Tình hỏi.

“Tên này hồn phách đã xuống Âm Ty, hơn nữa đã vào Uổng Tử Thành, không tiện đi lên.

giờ thay đổi biện pháp.”

Chỉ cần hồn phách vẫn còn, tất cả đều không thành vấn đề.

Diệp Thiếu Dương vẽ xong linh phù, niệm chú cầu khấn một phen, sau đó đốt cháy linh phù, ném vào trong chén sứ.

Linh phù gặp nước không tắt, mà lan ra thành một đoàn lửa, phiêu phù trên mặt nước.

Mặt nước dần dần tạo nên gợn sóng, một làn khói màu đen chậm rãi toát ra.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống đất, thổi một hơi làm tan làn khói, mặt nước giống như gương, phản chiếu ra một mặt người, đeo kính râm, tóc vuốt keo sáng bóng, nhìn qua rất lãnh khốc.

Diệp Thiếu Dương trong lòng bất đắc dĩ, người chết thành quỷ, đều thích biến mình thành bộ dáng trông đẹp nhất lúc sinh thời, lập tức quát: “Trước mặt bản Thiên sư, biến cái gì mà biến, mau hiện chân thân ra!”

Mặt nước rung động, rồi bình ổn trở lại, khuôn mặt lúc nãy đã biến thành một gia hoả xanh xao vàng vọt, trên mặt mang theo một cỗ bi thương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Là Trương Tư Đức phải không, ngươi như thế nào mà vào Uổng Tử Thành nhanh thế?”

“Thưa đại pháp sư, sau khi ta chết, sợ con yêu tinh hại người kia câu hồn phách của mình, cho nên ngay lập tức tiến vào Âm Ty, gặp đúng lúc Tam Pháp Vương thăng đường, nói rõ oan tình, liền cho ta vào Uổng Tử Thành, ta cũng vừa đến thôi.”

Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty …… Chính là tên lần trước đã đánh với mình một trận? Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi chết như thế nào?”

Đối với quỷ hồn, một không hỏi sinh tử, hai không hỏi oan tình.

Bằng không sẽ kích phát oán khí, khiến chúng bạo tẩu.

Hơn nữa Trương Tư Đức vừa mới chết, vẫn còn lưu lại một chút thừa niệm về nhân sinh, vừa nghe lời này, lập tức bị kích động lên, oán khí bùng nổ ra, làm cho chén nước bùa rung động liên tục.

“Oan, đại pháp sư, ta bị chết oan!”

Trương Tư Đức gào khóc oa oa lên, thân ảnh lung lay, cơ hồ có ý muốn chui ra khỏi mặt nước.

Diệp Thiếu Dương cầm bút chu sa, vẽ vài nét lên trên chén sứ, lạnh lùng nói: “Người chết như đèn tắt, oan tình của ngươi, sẽ có người giúp ngươi đi đòi, ngươi ở đây kêu gào cái gì, nếu ngươi không thành thật, có tin ta nhốt ngươi trong chén nước này, để ngươi không thể xuống dưới đó, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Đây đương nhiên chỉ là câu đe dọa, nhưng đối với mấy quỷ hồn vừa mới chết này, có hiệu quả rất tốt.

Trương Tư Đức vừa nghe như thế, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không dám làm xằng làm bậy nữa.

Diệp Thiếu Dương thấy ánh sáng của ngọn Dẫn hồn đăng trên mặt nước đang ngày càng thu nhỏ, xem chừng không lâu nữa sẽ tắt.

Đây khế ước giữa Âm Ty với pháp sư nhân gian: Một khi quỷ hồn tiến vào Uổng Tử Thành, có nghĩa là âm dương tương cách, không thể để pháp sư nhân gian đề hồn thẩm vấn, tránh tiết lộ cơ mật của Âm Ty.

Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư, ít nhiều gì cũng có chút đặc quyền, nhưng quá trình đề hồn, nhiều nhất cũng chỉ có thể diễn ra liên tục mười lăm phút, tiểu tử này lại làm chậm trễ thời gian, đã mất mấy phút rồi.

Lập tức mắng: “Còn không mau nói đi! Rốt cuộc ngươi chết thế nào!”

Trương Tư Đức nghẹn ngào nói: “Thưa đại pháp sư, ta là bị Hồ Tinh hút khô tinh huyết mà chết……”

Quả nhiên là Hồ Tinh, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo truy hỏi Trương Tư Đức: “Đã xảy ra chuyện gì, từ đầu mà nói, nhưng phải nhanh lên, cấm được dong dài!”

“Thưa đại pháp sư, ta là nhân viên công ty vệ sinh cho cao ốc Lisa, vì ta nhỏ gầy, thân thể linh hoạt, lại không sợ độ cao, cho nên chuyên môn phụ trách lau cửa kính bên ngoài toà nhà, kỳ thật cũng là vì kiếm miếng ăn, nuôi bạn gái, bạn gái ta tiêu tiền rất lợi hại, hôm nay muốn túi xách da ngày mai muốn máy tính, một cái máy tính bảng cũng trên ngàn tệ, hu hu, đáng tiếc ta sẽ không còn được gặp nàng nữa……”

“Ngươi lại dong dài gì đó, ta làm ngươi đến Diêm Vương gia cũng không thể gặp giờ!”

Diệp Thiếu Dương quát to, trong lòng thực rất buồn bực, vốn đã không có nhiều thời gian, giờ lại gặp phải con quỷ lảm nhảm thế này.

“Là là, mỗi tuần ta lau kính hai lần, thứ hai và thứ sáu, lần nào cũng vào buổi sáng, cũng biết hồ ly tinh kia, gần đây khoảng hai ba tuần, buổi sáng ngày hôm đó, ta lau cửa sổ tầng mười sáu, qua cửa kính trong suốt thấy có mỹ nữ đang nằm trong phòng ngủ, ăn mặc rất mát mẻ, ta liền nhìn thêm một hồi……”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đúng là một con sắc quỷ.

“Ai ngờ cô ta tỉnh dậy, nói ta rình trộm, ta vội giải thích cầu xin tha thứ, cô ta thấy ta thành thật, không làm khó ta, hỏi ta có biết sửa máy tính hay không, ta liền từ cửa sổ chui vào, giúp cô ta sửa máy tính, sau đó,hai chúng ta đã làm chuyện đó……”

“Sắc quỷ, chết cũng xứng đáng!”

Tạ Vũ Tình vừa nghe nói có loại sự việc này liền tức giận, chất vấn hắn: “Vì sao cô ta lại muốn cùng ngươi…… cái kia, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trương Tư Đức thở dài: “Thưa cảnh sát, cô ta nói thích cảm giác yêu đương vụng trộm như vậy, cô ta cũng xinh đẹp như cô, ta chỉ là một tên tiểu tử, sao có thế chịu được mê hoặc.”

“Đừng có lấy ta ra so sánh!”

Tạ Vũ Tình mắng, đúng là sắc quỷ mà, chết rồi mà vẫn còn háo sắc như vậy.

Chương 854: Lãnh đạo thần bí

Diệp Thiếu Dương mắng: “Nói tiếp đi!”

“Cô ta nói mình đã có chồng, cho nên không có cho cách liên hệ, ta cũng hiểu được, xong việc cũng không trao đổi số điện thoại.

Cách mấy ngày ta lại lau cửa kính bên ngoài phòng cô ta, cô ta lại bảo ta vào trong…… Cứ như vậy chúng ta duy trì quan hệ này, hu hu, ta tưởng được hưởng diễm phúc, hiện giờ nghĩ lại, mỗi lần như vậy cô ta đều hút tinh huyết của ta, thân thể ta ngày một suy yếu, nhưng lúc đó ta cũng không biết, cứ muốn gặp được cô ta.

Trong đầu hết thảy đều là cô ta, sau khi tan ca liền tránh trong nhà ngủ, đến bạn gái cũng không gặp, hu hu….

ta thật là có lỗi với bạn gái ……”

Trương Tư Đức khóc nấc vài tiếng, nói tiếp: “Ta vốn không muốn xen vào cuộc sống của cô ta, hôm qua cũng chỉ là trùng hợp, ta đến cao ốc nhận tiền lương, vừa lúc gặp được cô ta, ta nhất thời kích động, thấy phụ cận không có ai, liền cùng cô ta nói chuyện, hỏi cô ta xem có nguyện ý từ bỏ gia đình đi theo bên ta hay không.

Cô ta mắng ta lưu manh, sau đó lại còn tát ta một cái, ta không trách cô ta, ngược lại có chút áy náy, đặc biệt là khi nghĩ đến bạn gái mình… ta về nhà tự suy nghĩ lại, quyết định cắt đứt quan hệ vụng trộm này, hôm nay đi làm, ta lại lau cửa sổ phòng cô ta, cô ta bảo ta vào trong, tôi đã nói lời chia tay.

Cô ta đồng ý, sau đó nói là muốn làm lần cuối cùng…… ta nhịn không được, liền trèo vào phòng, lúc quay ra, toàn thân cơ hồ không còn cảm giác, hai chân mềm ra, lúc buộc đai an toàn, nhất thời không thể đứng vững, liền ngã xuống mà chết……”

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn ngọn lửa dẫn hồn đang lung lay sắp tắt, biết không còn thời gian hỏi tỉ mỉ thêm nữa, đành phải chọn vấn đề quan trọng nhất: “Số phòng cô ta là bao nhiêu?”

“Phòng 1603, tầng mười sáu, cửa sổ thứ ba từ bên trái qua.”

“Cô ta kêu là gì, làm nghề gì?”

Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Ta đã điều tra qua, cô ta tên Kiều Ân Kỳ, đang mở một trung tâm huấn luyện ở lầu trên, bất quá……”

Mặt nước rung động, thân ảnh Trương Tư Đức càng lúc càng mờ nhạt, thanh âm cũng nhỏ dần.

“Bất quá cái gì?”

Diệp Thiếu Dương vội hỏi.

Phụt một tiếng, phù hỏa tắt ngấm.

Thân ảnh Trương Tư Đức hoàn toàn biến mất.

“Đậu má!”

Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, “Gia hỏa này lảm nhảm quá nhiều, có chút chuyện mà mười lăm phút vẫn chưa xong, thời khắc mấu chốt lại biến mất!”

Tạ Vũ Tình nói: “Hay ngươi làm phép thêm lần nữa đi?”

“Nào có chuyện tốt như vậy,”

Diệp Thiếu Dương trợn to mắt, “Đã vào Uổng Tử Thành, sẽ bỏ hết chuyện trước kia, tuyệt đối không được câu thông với nhân gian, ta có thể tìm hắn hỏi một lần đã là không tồi rồi, cô cho rằng Âm tào địa phủ là nhà ta à, muốn làm gì thì làm?”

Tạ Vũ Tình trầm ngâm một hồi.

“Cũng may chúng ta đã biết tên cô ta, Kiều Ân Kỳ đúng không, cô ta là hồ ly tinh sao?”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, vừa thu thập đồ vật, vừa suy nghĩ trong đầu.

“Cô giúp ta hẹn cô ta ra ngoài, tìm một chỗ gặp mặt.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Tạm thời không cần phải điều tra phòng 1603.”

“Vì sao?”

Tạ Vũ Tình rất hiếu gì.

“Không phải ngươi nên lập tức thu phục cô ta sao?”

“Nếu đổi lại là cô, giết người xong, còn lưu tại nơi đó chờ bị bắt không? Huống chi tối hôm qua ta mới giết chết một con Hồ Tinh, cô ta không thể không phòng bị được.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói, “Nếu bây giờ chúng ta tìm tới tận cửa, chứng tỏ chúng ta đã nghi ngờ, lần này tìm cô ta không được, sau này khẳng định cô ta sẽ trốn đi mất.”

Tạ Vũ Tình nói: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì, ta hẹn Kiều Ân Kỳ gặp mặt với ngươi, chẳng phải giống như cho cô ta biết, chúng ta hoài nghi cô ta sao?”

“Không giống nhau, vạn nhất cô ta không phải Hồ Tinh, thì cũng không có rút dây động rừng.”

“Không phải Hồ Tinh? Sao có thể?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Hồ Tinh thiên biến vạn hóa, quỷ kế đa đoan, cô không biết rõ, cô cứ giúp ta hẹn được cô ta rồi nói sau.”

“Ta sẽ đi an bài.”

“Mặt khác, phái người điều tra một chút về lịch sử tòa cao ốc này, ta không tin một đám Hồ Tinh tung hoành lâu như vậy, mà chưa từng phát sinh sự kiện thần quái nào.”

Tạ Vũ Tình gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng nghiệm thi, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, đáp ứngmột tiếng, rồi quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Có vị lãnh đạo của chúng ta muốn gặp ngươi.”

“Lãnh đạo gì?”

“Lãnh đạo rất lớn.”

Tạ Vũ Tình cười thần bí.

“Tìm ta làm gì?”

“Không biết, đi thôi.”

Tạ Vũ Tình dẫn hắn đi tới trụ sở cảnh sát.

Diệp Thiếu Dương vốn định thông qua biển trên cửa văn phòng, phán đoán ra cấp bậc vị lãnh đạo đó là gì, kết quả Tạ Vũ Tình lại dẫn hắn đến phòng điều khiển.

Một nam nhân to lớn bụng phệ trông rất có quan uy, từ trên sô pha đứng lên, rất khách khí chào hỏi Diệp Thiếu Dương, “Diệp tiên sinh, nghe đại danh đã lâu, mời ngồi.”

Diệp Thiếu Dương đánh phải ngồi xuống đối diện ông ta, Tạ Vũ Tình tự mình đi pha trà.

Diệp Thiếu Dương quan sát, người này không mặc cảnh phục, nhưng trên áo có in chữ “Police”

bằng tiếng Anh, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, Thiên Đình no đủ, dáng người ngay thẳng, tướng mạo uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là người chính khí, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

“Chuyện của Diệp tiên sinh, ta đã nghe nói qua một chút, Đạo môn cao nhân, rất là kính ngưỡng.”

Nam tử nói chuyện khách khí, cũng không có ra vẻ làm quan.

Lúc này Tạ Vũ Tình bưng hai ly trà qua đây, lúc đưa cho nam nhân, có sờ sờ tay ông ta, quan tâm hỏi: “Hôm nay uống thuốc chưa?”

Nam nhân gật đầu.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, cấp trên với cấp dưới, sao mà thân mật như thế, cái này…… hay là giữa họ có gì đó…… không dám nghĩ tiếp nữa.

“Vừa rồi chuyện xảy ra trong phòng nghiệm thi, ta đều thấy được, tuy xem không rõ lắm, nhưng thật là vượt quá tưởng tượng, Diệp tiên sinh đúng là cao nhân, ta vẫn luôn nghe Vũ Tình nói chuyện về ngươi, còn có chút hoài nghi, bây giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác gật đầu.

“Có chút án kiện, chúng ta còn phải nhờ vào Diệp tiên sinh.”

Nam tử mỉm cười, không tiếp tục nói đề tài này, mà khéo léo chuyển sang thăm hỏi chuyện nhà một hồi.

Tạ Vũ Tình ngồi một bên, có chút không tự nhiên, nhìn đồng hồ nói: “Được rồi, chúng ta còn có việc phải làm.”

Nam tử đứng dậy bắt tay từ biệt Diệp Thiếu Dương, tiễn bọn họ ra cửa, đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy Vũ Tình thế nào?”

“À.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, cười cười, “Rất tốt, chúng ta là bạn tốt.”

“Vậy là tốt rồi, các ngươi cứ hợp tác tốt nha, nếu Vũ Tình có làm gì không đúng, ngươi cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp chủ trì công đạo cho.”

Tạ Vũ Tình lập tức kéo Diệp Thiếu Dương ra ngoài.

Đến tận đại sảnh, trong đầu Diệp Thiếu Dương vẫn còn mơ mơ hồ hồ, gãi đầu: “Ông ta làm gì thế, tìm ta nói chuyện nửa ngày, chỉ nói mấy chuyện này?”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng.

“Mà, hai người…… rất thân mật đó.”

Diệp Thiếu Dương trộm liếc cô một cái, chuyện này không thể không hỏi.

“Chúng ta hàng ngày làm việc cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, ngươi tin không?”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng nhướng chân mày.

“Cô nói thì ta tin.”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Ngay sau đó, Tạ Vũ Tình bật cười ra, “Đó là cha ta đó!”

Diệp Thiếu Dương lập tức cứng đờ.

Một lúc mới phục hồi tinh thần, ghé sát vào tai Tạ Vũ Tình nói: “Lúc trước ta cứ thắc mắc, cô thăng quan nhanh như vậy, nhất định có bối cảnh, cô còn không chịu thừa nhận.

Thì ra cô cũng là quan nhị đại!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 12 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^