1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 121

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 121

❮ sau
tiếp ❯

Chương 843: Linh hồ Hai đuôi (2)

Diệp Thiếu Dương hai tay ôm đầu, “Ta thề, nếu ta nhìn thứ không nên xem, đời này sẽ không tìm được lão bà……”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Cái gì là không nên xem?”

“Chuyện này……”

“Ý nói của ngươi thế này, ngươi đã nhìn thấy gì, đều là nên xem à?”

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn bị thu phục, choáng váng cả người.

Tạ Vũ Tình xoay người quay lưng về phía hắn, giọng vừa buồn bực vừa u oán nói: “Vì sao mỗi lần đi cùng ngươi, cũng đều bị chiếm tiện nghi như thế, đặc biệt là hôm nay, sau lưng thì bị ngươi sờ soạng, đằng trước thì bị ngươi thấy hết, aii…..đúng là kiếp trước thiếu ngươi ……”

Bỗng nhiên nhớ ra gì, quay đầu lại, chất vấn Diệp Thiếu Dương: “Tí nữa thì ta quên, ban nãy lúc ta bị nhập, ngươi còn làm gì ta không đó?”

“Cái gì cũng không có làm, là thật đó, không có ……”

tự nhiên bị chất vấn liên tục, Diệp Thiếu Dương có cảm giác như muốn khóc.

“Thật sự không làm gì?”

“Không có làm…….phi, lời này nghe ám muội quá đi, hãy nghe ta nói, chúng ta có thể quay lại việc chính không, ta còn muốn đuổi bắt con Hồ Tinh kia nữa.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt, “Chẳng phải nó chạy rồi sao?”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương lập tức khôi phục thần thái, kéo cô một phen, “Mau, chúng ta xuống trước, vừa đi vừa nói chuyện.”

Đem mấy vật dụng trên pháp đàn thu lại, còn mỗi cối xay, vật nặng như vậy, cứ để lại cho Lão Quách tự mình tới thu dọn, dù sao thứ này cũng chẳng người nào thèm trộm.

Lúc xuống lầu, Diệp Thiếu Dương nói rõ chân tướng: “Thật ra lần tiếp xúc cuối cùng đó, ta có thể một chưởng đánh chết hoặc thu nó lại, nó cũng chỉ là Linh Hồ hai đuôi mà thôi, dùng hồn phách hiện thân, cũng không khó đối phó.

Nhưng mà ta dùng Toả hồn phù đánh nó bị thương, đem phù ấn vào trong cơ thể nó, nó có chạy đến đâu, ta cũng có thể cảm giác được.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao làm vậy, hay là ngươi muốn tra ra sào huyệt của nó ở đâu à?”

“Đúng vậy, Hồ Tinh rất ít khi sống đơn độc, nhất định phải là một đám, giết một con cũng không hết việc, tốt nhất là tìm ra hang ổ rồi giết hết!”

Hai người nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương niệm Truy hồn chú, cảm nhận vị trí của Hồ Tinh, “Hướng đông bắc, cách đây khoảng bảy tám km, nó vẫn đang chạy, đuổi theo.”

Tạ Vũ Tình khởi động ô tô, có Diệp Thiếu Dương chỉ đường, một đường mà đuổi theo.

“Cái gì là linh hồ hai đuôi?”

Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.

“Miêu sinh da, hồ sinh đuôi.

Nói vậy là vì, Hồ Tinh tu luyện sau một trăm năm, sẽ mọc ra cái đuôi thứ hai, sau đó lại qua hai trăm năm, trải qua thiên kiếp, mọc thêm một cái thành ba cái đuôi, từ đó về sau cứ tu luyện tăng thêm trăm năm sẽ mọc thêm một cái đuôi, nhưng mà cụ thể ta cũng không có rõ ràng lắm, ta cũng chưa có đánh với Hồ Tinh bao giờ.

Chỉ biết số lượng đuôi, biểu thị cho cấp bậc Hồ Tinh, nhiều nhất là chín đuôi, dưới bốn đuôi là Linh hồ, từ bốn đến tám đuôi là Yêu hồ, còn cao nhất Cửu Vĩ là Thiên hồ.”

“Cửu Vĩ Hồ?”

“Không sai, Cửu Vĩ Thiên Hồ, nếu là chính tu, thì chính là yêu tiên, danh liệt tiên tịch, cũng giống cấp bậc Địa Tiên trên nhân gian, có thể hưởng thụ hương khói cung phụng, này, con đường bên trái kìa!”

Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa lẩm nhẩm một hồi, nói: “Nếu tính mỗi cái đuôi thêm một trăm năm, vậy thì…

muốn tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, ít nhất cũng phải mất ba ngàn năm, sao có thể!”

“Thì chính là không có khả năng nào, Hồ Tinh có rất nhiều thiên địch, hơn nữa nội đan của nó, bị một số pháp sư tà tu muốn chiếm lấy, có thể sống mấy ngàn năm, hơn nữa trải qua tám lần thiên kiếp, tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ…… Từ cổ chí kim chỉ có một, người ta gọi là Hồ Tam Thái Gia.”

Tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Cho nên Hồ Tinh bình thường sẽ lựa chọn tà tu, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng nếu như vậy, muốn tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, gần như là không thể, từ cổ chí kim, Cửu Vĩ Thiên Hồ được ghi chép trong điển tịch, không vượt quá ba con, có một con rất có danh tiếng, cô cũng biết đó.”

“Ta? Ta làm sao lại biết chứ?”

Tạ Vũ Tình thoáng sửng sốt, chợt nhớ ra cái gì: “Đát Kỷ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu.

“Sau Đát Kỷ, không còn xuất hiện Cửu Vĩ Thiên Hồ, ít nhất là điển tịch không ghi chép lại.”

Diệp Thiếu Dương khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Lẽ ra nhất tộc Hồ Tinh, thường sẽ ở trong núi sâu tu luyện, thỉnh thoảng cùng mấy loại yêu tinh khác tàn sát lẫn nhau, hay tế luyện các kiểu, rất ít khi chạy đến nhân gian, con Hồ Tinh này rốt cuộc có lai lịch gì, sao nó lại chạy đến nơi náo nhiệt như thế này!”

Tạ Vũ Tình nói: “Có phải nó cố tình dụ chúng ta đi vòng quanh hay không?”

“Không có khả năng, nó không cảm nhận được phù ấn tồn tại, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, muốn mau chóng quay lại thân thể, thổ nạp dưỡng thương…”

Diệp Thiếu Dương chợt mở to hai mắt, “Nó dừng lại!”

Mười phút sau, xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình dừng lại trước một toà nhà văn phòng ít nhất cũng cao ba mươi tầng, hai người ngước mặt nhìn lên cao.

“Ngươi khẳng định, Hồ Tinh chạy đến đây?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tạ Vũ Tình lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi dùng pháp thuật thăm dò xem, hiện nó đang ở vị trí nào.”

“Chuyện này không có biện pháp nào đâu, hồn phách nó đã quay lại thân thể, phù ấn không còn hiệu quả nữa.”

Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, trong lòng cảm thấy buồn bực khó hiểu: Một nơi có nhân khí nặng như vậy, lẽ ra yêu tinh không thích mới phải, sao thân thể hồ ly này lại nằm trong tòa nhà lớn như vậy? Là nơi sống tạm thời, hay là sào huyệt lâu năm? Nếu là vế sau, vấn đề liền trở nên phức tạp rồi đây.

“Vào kiểm tra từng tầng một xem sao.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Đành phải vậy thôi.”

Lúc này đã là tám giờ tốii, cửa chính toà nhà đã đóng, bên cạnh có một cái cửa kính nhỏ.

“Đây là nơi kiểm soát ra vào.”

Tạ Vũ Tình chỉ vào máy quét phía trên góc cửa.

Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, phía sau là phòng an ninh, vì thế dùng sức gõ vào cửa kính.

Một bảo an trẻ tuổi đi tới, mở cửa ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người, “Công ty nào?”

“Cảnh sát.”

Tạ Vũ Tình lấy thẻ cảnh sát ra, giơ giơ trước mặt hắn, tuy mặc là vẫn mặc áo ngủ, nhưng cô vẫn luôn mang theo thẻ cảnh sát bên người.

“Có một vụ án kiện liên quan đến người trong tòa nhà này, chúng ta muốn vào điều tra một chút.”

Bảo an một tay chặn cửa, không cho bọn họ vào, hỏi ngược lại: “Công ty đều đã hết giờ làm rồi, chỉ có mấy người tăng ca còn ở lại, các người muốn tìm ai, nói tên ra trước đi?”

Tạ Vũ Tình khó chịu nói: “Cảnh sát phá án, còn phải đăng ký à?”

Bảo an cười cười, “Đây là quy định, hơn nữa…… Ta cũng chưa thấy qua thẻ cảnh sát bao giờ, không biết được thật giả, đâu dám tùy tiện để các người vào, hai vị vẫn nên đăng ký đi, không cần làm khó xử bảo an nhỏ như ta.”

Tạ Vũ Tình cũng không có báo tên, tỏ thái độ cường ngạnh lấn áp một phen, tên bảo an vẫn không nhượng bộ, Tạ Vũ Tình giận đến mức muốn xông đến đánh hắn một trận.

Tên bảo an cũng không muốn đắc tội với cô, bèn nói: “Hai vị, bằng không thì như vậy đi, tổng giám đốc đang ở trên lầu mở cuộc họp, ta đi xin chỉ thị, hai vị chờ một lát, thế nào?”

“Được rồi, ngươi đi đi.”

Tạ Vũ Tình bảo hắn chạy nhanh đi.

Chờ hắn tiến vào thang máy, Tạ Vũ Tình lập tức hỏi Diệp Thiếu Dương: “Sau khi vào trong, ngươi có cách nào tìm ra vị trí Hồ Tinh kia không?”

“Chỉ cần trong vòng khoảng cách hai mươi mét, có thể nhận ra được yêu khí.”

“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.”

Nói xong kéo hắn chui qua cửa nhỏ.

Chương 844: Bắt hồ Tinh ở cao ốc (1)

“Này, cô làm như thế cũng được sao?”

Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

“Không thì làm sao, ta không có lệnh điều tra, đến lúc đó hắn không cho vào, ta lại không thể xông vào”

“Vậy cô cứ đi vào như vậy…… không phải càng nghiêm trọng à?”

Tạ Vũ Tình lập tức nói, “Thì chính là xông vào thôi, không phục thì gọi cảnh sát bắt ta à.”

Tiến vào trong thang máy, nhìn thấy tổng cộng có 32 tầng, Tạ Vũ Tình nói: “Đi từng tầng một à?”

“Đi tầng cao nhất trước đi, lên sân thượng mà tìm xem đã, nơi đó có khả năng cao hơn cả, nếu không có, chúng ta sẽ theo thang lầu đi xuống.”

Diệp Thiếu Dương tháo Kinh hồn linh từ đai lưng xuống, vẽ một đạo phù văn kích hoạt, treo vào bên hông.

Thang máy mở ra nhìn thấy là một hành lang, có thể là do buổi tối không ai làm việc, hành lang tối đen không có ánh đèn, chỉ có dưới chân sáng lên một dãy huỳnh quang dẫn đường.

Trên cửa dọc hai bên hành lang, có gắn đủ loại biển, viết tên các công ty khác nhau.

Diệp Thiếu Dương đơn giản nhìn lướt qua một lượt, hầu hết công ty liên quan đến viễn thông, cửa công ty đều đã đóng, đương nhiên người cũng đã về nhà hết.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi qua.

Tạ Vũ Tình đuổi theo, hỏi: “Sao ngươi không lấy pháp khí gì đó, để kiểm tra qua một chút?”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng.

“Ta đã kích hoạt Kinh hồn linh, chỉ cần đi dạo là được.”

Mới đi được một nửa hành lang, bên phải xuất hiện cửa kính, bên ngoài là một cái sân rất lớn.

“Leng keng!”

Kinh hồn linh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng vang thanh thúy.

Nhanh vậy đã tìm thấy mục tiêu? Diệp Thiếu Dương tinh thần rung lên, dùng ngón tay hủy đi phù văn trên Kinh hồn linh, để nó không phát ra tiếng nữa.

Giơ tay kéo cửa, phát hiện giữa hai cánh cửa chỉ sợi dây cột lại, không có khóa, vội vàng đẩy ra, chạy như bay ra ngoài.

Tạ Vũ Tình theo sát phía sau.

Sân thượng to đến như vậy, nhưng lại chất đầy tạp vật, gây cản trở tầm mắt.

Không có tốn thời gian mà đi kiểm tra từng nơi, Diệp Thiếu Dương trực tiếp mở ra thiên nhãn, cảm nhận khí tức xung quanh, vòng qua một đống giấy gói thành từng bó, chăm chú quan sát: Đối diện là mảnh đất trống ở bên sườn của sân thượng, một con hồ ly màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, dựa vào chân sau cùng hai cái đuôi mà ngồi, hai chi trước chắp lại với nhau, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng, giống như một người quen thuộc cúng bái.

Miệng khẽ nhếch lên, một quả cầu pha lê kích thước như hạt châu đang lấp lóe, phát ra hồng quang.

Bộ lông trên người nó trắng tinh, dưới ánh trăng mà tỏa ra một tầng hàn quang dày đặc.

Quả nhiên ở đây bái nguyệt trị thương.

Hơn nữa xem bộ dáng này, dường như nó không phát hiện ra hai người mình.

Hồ Tinh có tri giác rất nhanh nhạy, hai người bọn họ cũng không dán Ẩn khí phù, đi đến gần nó như vậy mà cũng chưa bị phát giác, Diệp Thiếu Dương suy đoán, thứ nhất là do nó đang thổ nạp quá nhập tâm, thứ hai nó bị thương quá nặng, yêu khí không đủ, ảnh hưởng năng lực cảm giác.

Lập tức cười lạnh, từ đai lưng lấy ra tám đồng Ngũ Đế, kẹp giữa hai ngón tay, dùng sức ném về phía Hồ Tinh.

Tiền Ngũ Đế bay được nửa chừng, thì bị Hồ Tinh phát giác, liếc mắt một cái, vội vàng thu nội đan vào trong bụng, bất ngờ nhảy dựng lên.

“Muốn chạy!”

Diệp Thiếu Dương sớm đã đoán được, tay phải nhấc lên, Câu Hồn tác lăng không đánh về phía nó, trúng ngay giữa ót của Hồ Tinh, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống.

Tám đồng tiền Ngũ Đế cũng rơi xuống đất, làm thành một vòng quanh thân nó, ở trên mặt đất xoay tròn không rơi xuống.

Hồ Tinh xoay người đứng lên, muốn chạy ra ngoài, kết quả tám đồng Ngũ Đế cùng nhau toả ra từng cột sáng, nhẹ nhàng đánh nó rơi xuống.

“Chạy à, không phải ngươi thích chạy lắm à?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi qua đó, nghĩ xem nên làm gì, bảo Tạ Vũ Tình theo sát mình, tránh cho ở nơi này còn có Hồ Tinh, vạn nhất tình huống lúc trước lại phát sinh lần nữa, đây là sân thượng hơn ba mươi tầng, ngã xuống thì đến xương cốt cũng nát ra.

Hồ Tinh biết mình không thể chạy thoát, vừa bị đánh ngã xuống, vội quỳ rạp dưới đất, giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, bái lạy trên mặt đất đối với Diệp Thiếu Dương, miệng phát ra tiếng người rất bi thương: “Đại pháp sư, thương tình ta tu luyện không dễ, xin hãy tha cho ta, ta nguyện lấy nội đan tặng người, đổi lấy cái mạng này……”

Lập tức há mồm nhả ra một viên châu lập loè hồng quang, chính là nội đan mà nó vừa dùng để thổ nạp dưới ánh trăng.

“Bản thiên sư cũng không thiếu cái này.”

Diệp Thiếu Dương không có nhận lấy, nhìn nó, hỏi: “Ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ siêu độ cho ngươi, bằng không sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, ta không nói giỡn với ngươi đâu.”

“Sào huyệt của ngươi ở đâu, ngoại trừ ngươi còn có bao nhiêu con Hồ Tinh, các ngươi ở tòa nhà này làm gì?”

“Đại pháp sư đừng hỏi, lấy nội đan của ta rồi chạy đi đi, để tránh họa sát thân.”

“Họa từ đâu ra?”

Hồ Tinh không trả lời, bắt chước giọng điệu con người, khóc lóc bi thương thảm thiết, dập đầu kính sợ lạy Diệp Thiếu Dương, cầu xin tha thứ, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Tạ Vũ Tình nhìn thấy cũng không đành lòng, giữ chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Không thì ngươi…… tha cho nó đi?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, quay sang nói với Hồ Tinh: “Ta thu nội đan của ngươi, sau đó siêu độ ngươi, thế nào?”

“Tùy đại pháp sư xử lý.”

Hồ Tinh giọng điệu vui mừng.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa tay vào trong cấm chế do tiền Ngũ Đế tạo thành, bắt lấy nội đan, chưa kịp rút tay về, thì đột nhiên toàn thân Hồ Tinh lông tóc dựng ngược.

Một bóng trắng từ thân thể nó bay ra, chính là bổn mạng nguyên thần của Hồ Tinh, nhanh như chớp bay tới mu bàn tay Diệp Thiếu Dương.

“Thiên địa vô cực!”

Diệp Thiếu Dương lập tức lật ngửa bàn tay, không biết từ khi nào đã giấu một thanh Đào Mộc Kiếm dài ba tấc, dùng ngón tay bắn ra, lăng không lao tới, đánh trúng nguyên thần của Hồ Tinh.

Một tiếng thảm thiết phát ra, nguyên thần của Hồ Tinh bị đánh nát, vô số tinh phách bay ra rồi đi về phương bắc.

“Cô còn vì nó mà cầu tình à, có thấy không hả, nó hại ít nhất cũng hơn mười mạng người rồi.”

Tạ Vũ Tình ngẩn người nhìn đám tinh phách bay đi, nói: “Nhưng lúc ấy trông nó thật sự rất đáng thương.”

“Đáy mắt nó có ẩn chứa hắc khí, đương nhiên là yêu tinh tà tu, nó làm vậy, chỉ để chúng ta thả lỏng cảnh giác, đi lấy nội đan.

Sau đó nó liều mạng bỏ lại thân thể, nguyên thần bám vào tay ta, ý thoát khỏi cấm chế, chỉ cần còn nguyên thần, nó sẽ có thể đoạt xá mà trọng sinh.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa nhặt mấy đồng Ngũ Đế từ dưới đất lên, quay lại nhìn thân thể Hồ Tinh, lúc này đã là một cái thi thể.

Tạ Vũ Tình chậm rãi lắc đầu, “Ta không rõ, vì sao nó lại không chịu hợp tác cùng ngươi, để cho ngươi siêu độ, ngược lại còn muốn mạo hiểm một phen, cuối cùng còn bị hồn phi phách tán……”

“Căn bản nó sẽ không hợp tác, yêu cùng quỷ không giống nhau, yêu tinh vô cùng trung thành đối với dòng tộc, thà chết cũng không muốn bán đứng đồng loại, ta hỏi nó một lần là biết ngay kết quả, cho nên không cần phải phí sức mà hỏi.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, nói: “Đi thôi, tòa cao ốc này nhất định có sào huyệt của Hồ Tinh, chúng ta kiểm tra từng tầng một, tốt nhất có thể tận diệt hết.”

“Cái xác này làm sao giờ?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, cười nói: “Da lông của bạch hồ đều là thứ tốt, nhưng ta cũng không có hứng thú lấy, lưu lại coi như cảnh cáo những con Hồ Tinh khác đi.”

Nói rồi vẽ một đạo Thiên hỏa phù, ném lên người bạch hồ, oanh một tiếng thiêu rụi.

Diệp Thiếu Dương không hề chậm trễ, dẫn theo Tạ Vũ Tình rời khỏi sân thượng, tìm được cửa vào lối thoát hiểm phòng cháy, đi xuống lầu dưới, liên tiếp kiểm tra hai tầng, đều không phát hiện vấn đề.

Xuống đến tầng thứ tư, vừa từ hàng hiên đi ra, ngẩng đầu đã thấy mấy bóng người đang đứng đối diện:

Chương 845: Bắt hồ Tinh ở cao ốc (2)

Ba nhân viên bảo an, đứng giữa là một nam nhân trung niên đeo kính.

Một tên bảo an là lúc trước đã gặp dưới lầu, vừa thấy hai người Diệp Thiếu Dương, lập tức nói: “Phương tổng, chính là hai người họ, nói là cảnh sát, cũng không biết là thật hay giả.”

Phương tổng kia đi tới, nhìn hai người cười rất khách khí, “Ta là giám đốc quản lý toà nhà này, Phương Hoành Vĩ.”

“Ta nghe nói có chuyện, lập tức xuống dưới lầu, tưởng là sẽ gặp hai vị ở đó, không ngờ hai người đã đi lên, nếu không phải ta xem camera theo dõi, còn nghĩ hai vị đã đi rồi.

Các người tự tiện xông vào, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tạ Vũ Tình đưa thẻ cảnh sát ra.

Phương Hoành Vĩ xem qua thẻ, sau đó quan sát cô.

“Nhìn cái gì, chưa thấy cảnh sát mặc thường phục à.”

“Mặc áo ngủ đi tuần tra, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Phương Hoành Vĩ cười cười, trả lại thẻ cảnh sát cho cô, nói: “Hai vị cảnh sát điều tra sao rồi, cao ốc của chúng ta hiện đã đóng cửa, nếu các người muốn điều tra, ngày mai có thể quay lại trong thời gian làm việc.”

Tạ Vũ Tình đương nhiên không chịu, nhưng thứ nhất: không có lệnh điều tra, thứ hai: giờ này người làm việc tại toà nhà đã về hết, không có lý do gì để điều tra cái gì, vì thế quay sang liếc mắt một cái với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn làm cô khó xử, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Hai người được mấy tên bảo an “hộ tống”

rời khỏi toà nhà văn phòng.

“Cũng tốt dù sao cũng đã giết chết con Hồ Tinh kia rồi.”

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương an ủi chính mình, ít nhất chuyến này cũng không về tay không.

Hai người thương lượng một hồi, Tạ Vũ Tình trở về trước báo cáo lại tình huống, sau đó nghĩ cách can thiệp với quản lý cao ốc, khi nào thu xếp xong sẽ báo lại cho Diệp Thiếu Dương, cùng nhau vào điều tra.

“Mặt khác có thể phái người âm thầm điều tra thử, nếu nơi này có sào huyệt của Hồ Tinh, không thể nào không có phát sinh mấy chuyện thần quái.”

Diệp Thiếu Dương nói.

Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn về nhà, trên đường nhớ tới cái gì, hỏi: “Ta nhớ rõ lúc trước, ngươi có nhắc tới Ngũ đại gia tiên, đó là thứ gì?”

“Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi: Hồ tiên chính là hồ ly, Hoàng tiên là chồn, Bạch tiên là nhím, Liễu tiên là rắn, Hôi tiên là chuột.

Năm loại yêu tinh này, thường xuyên làm sào huyệt trong nhà dân ở nông thôn, dân chúng không dám đắc tội, cho nên gọi chúng là Gia tiên.

Nếu trùng hợp, tinh quái tới nhà là chính tu, lại được cung phụng tốt, đúng là có thể được hưởng một số điều tốt, vạn nhất là tà tu thì rất phiền phức, vì loại tinh quái này thích nhất là nhập thân quấy phá.

Bất quá đám Gia tiên làm ổ ở nhà dân quê, tu vi cũng chẳng ra gì.

Mấy thầy cúng phù thủy ở nông thôn, phần lớn đều kiếm sống dựa vào xua đuổi mấy loại gia tiên này.”

Diệp Thiếu Dương cầm nội đan của Hồ Tinh, tung tung trong tay, nói: “Thứ này không tồi, bên trong có chứa không ít tu vi của Hồ Tinh, cầm về cho Quả Cam.”

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi giết nó, lại còn lấy nội đan của nó, ta cảm thấy có chút không tốt.”

“Thì có sao nào, ta giết nó không phải để lấy nội đan, dù sao nó cũng đã chết, cũng không thể bỏ nội đan đi, lãng phí mới đáng xấu hổ.”

Ô tô chạy đến dưới lầu, Tạ Vũ Tình cũng xuống xe, nói: “Ta cùng ngươi lên nhà.”

“Cô lên đó…… làm gì?”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói thêm một câu, “Mấy người Tiểu Mã đều ở nhà.”

Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái: “Nếu bọn họ không có ở đó, ta một người như vậy cùng ngươi lên nhà làm gì! Ta muốn tìm Tuyết Kỳ, dù sao cô ấy cũng là con gái, ở cùng hai tên nam nhân các người, thực sự không tiện chút nào, hơn nữa ta thật sự thích Tuyết Kỳ, định đón cô ấy qua nhà ta ở.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.

“Cô ấy là quỷ thi, có gì mà không tiện, cô nghĩ đi đâu vậy.”

“Ta biết, nhưng dù sao cũng là một con gái, hơn nữa ta thật sự thích cô ấy, sao ngươi không bỏ được cô ấy qua nhà ta ở cùng à?”

“Nếu Tuyết Kỳ đồng ý, cô cứ đưa cô ấy đi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Nghĩ thầm dù sao Tuyết Kỳ là Quỷ Phó của mình, chỉ cần mình triệu hoán, bất kể ở đâu, cô ấy cũng sẽ tới.

Cửa mở ra, Diệp Thiếu Dương trông thấy cảnh tượng khiến người giật mình: Tiểu Mã đang dùng máy tính ở phòng khách chơi game, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã biết là game hắn vẫn thường chơi, gọi là Liên minh anh hùng, Qua Qua ngồi ở trên vai Tiểu Mã, Quả Cam ngồi trên tay vịn sô pha, cả Trần Lộ cũng đứng bên cạnh.

Hai quỷ một yêu, thích thú nhìn game, Quả Cam thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Mã bày mưu tính kế.

“Chuyện này thật là……”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Trò chơi này hay đến vậy sao, đến quỷ hồn yêu quái cũng thích.”

Thấy hai người vào nhà, mấy người chỉ chào hỏi một cái, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, la lớn, bày mưu tính kế.

Diệp Thiếu Dương vốn định cùng Tạ Vũ Tình bàn luận một chút, kết quả Tạ Vũ Tình cũng đi tới xem họ chơi game.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đi tắm rửa thay quần áo, vừa từ WC ra tới, vừa lúc đã đánh xong một ván, phe Tiểu Mã thua, bị hai quỷ một yêu khinh thường.

Tiểu Mã cho rằng mình không sai, nên tranh luận với Qua Qua, một người một quỷ sai chỉ vì trò chơi mà cãi nhau lên.

Tạ Vũ Tình biết được Tuyết Kỳ đang ở trong phòng một mình, vì thế vào trong thuyết phục cô đi theo mình.

Diệp Thiếu Dương gọi Quả Cam tới, đưa nội đan cho cô, Quả Cam mừng rỡ vô cùng, liền hỏi làm sao có được, Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích.

“Lão đại vẫn là tốt nhất với ta!”

Quả Cam ghé vào mặt hắn, hôn lên một cái.

Diệp Thiếu Dương xấu hổ xoa xoa mặt, lại nghe cô nói: “Lão đại, nhà ta xảy chút việc, đang giục ta trở về, phải đi ngay bây giờ.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Là có chuyện gì, có cần hỗ trợ không?”

“Ta về trước xem sao, nếu cần hỗ trợ, nhất định sẽ nói cho lão đại.”

Quả Cam cười ngọt ngào, “Lão đại mau trang bị bồn tắm lớn cho nhà mới, chờ ta quay lại dùng đó!”

“Tìm Mã ca của ngươi đi, bảo hắn cống hiến một cái kim nguyên bảo ra đây, thì cái gì cũng có.”

Tiểu Mã tròng mắt xoay như chong chóng, nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục chơi game.

Lúc này Tạ Vũ Tình khoác vai Tuyết Kỳ ra tới, quay sang Diệp Thiếu Dương ra hiệu đã thành công, nói: “Ta sẽ đưa tiểu cô nương này đi.”

Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có việc nhớ triệu hoán ta.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, mình là một đại nam nhân, còn chưa có kết hôn, bên người mà dẫn theo một tiểu cô nương, đích thực có chút khó nói.

Quả Cam vốn sốt ruột muốn mau chóng quay về, vốn là vì chờ Diệp Thiếu Dương về gặp mặt, nói lời tạm biệt, sau đó cùng hai người Tạ Vũ Tình rời đi.

Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ ra xe, lại dặn dò Quả Cam một lượt, lúc này mới để bọn họ rời đi.

Trần Lộ trêu chọc Diệp Thiếu Dương một lát, rồi chui vào trong Âm Dương Kính tu luyện.

“Dạy cho ngươi bộ tâm pháp kia, tu luyện thế nào rồi?”

Quay lại phòng khách, thấy Tiểu Mã đang chuẩn bị chơi ván mới, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm một chút.

“À, rất tốt, ta cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng!”

Tiểu Mã buông chuột mắt tính ra, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Diệp Thiếu Dương, “Đúng rồi ngươi không phải có bộ tâm pháp Đại Chu Thiên gì đó sao, còn lợi hại hơn cái này, dạy cho ta đi?”

“Hiện tại Kỳ kinh bát mạch của ngươi vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, để sau rồi nói.”

“Cái gì mà Kỳ kinh bát mạch, không phải là đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?”

Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, tiểu tử này, xem nhiều phim võ hiệp quá rồi đó.

Chương 846: Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến

Đột nhiên cảm nhận được một cỗ quỷ khí từ ngoài cửa sổ thổi vào, Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đang bay vào.

Lâm Tam Sinh! Trên mặt Lâm Tam Sinh không hề có bất kỳ biểu hiện gì, hoặc là nói biểu tình tuyệt vọng, chầm chậm đi tới.

“Ta nói này huynh đệ……”

Tiểu Mã đứng lên.

“Có rượu không?”

Tiểu Mã ngơ ngác nhìn qua Diệp Thiếu Dương, đến tủ lạnh cầm một chai rượu trắng lần trước uống chưa hết, rót một ly đưa qua cho hắn,chợt nhớ ra hắn là quỷ, không cầm được, vì thế đặt trên bàn.

Lâm Tam Sinh cúi người, hít một hơi mùi rượu.

“Hồn phách của ngươi không ổn định, sao lại thế?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Ta đi đến quỷ thị uống rượu, trên người không có tiền, đánh nhau với tên bán rượu một trận.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong vô ngữ,quỷ thị mà hắn vừa nói ra là ở Âm Ty, do Quỷ Phủ khai trương, bắt chước nhân gian, phàm là quỷ dịch, âm binh, hay quỷ hồn chưa tới giờ luân hồi, đều có thể vào trong trong tự do mua bán, đương nhiên là phải trả tiền.

Điểm này đến Âm Thần cũng không được miễn, cho nên Tiêu Lang Quân mới có thể đòi hắn tiền giấy hương nến.

Lâm Tam Sinh dĩ nhiên đi uống rượu không trả tiền, có thể quay về đã là không tồi, nếu bị tuần du bắt được, trực tiếp sung thành quỷ dịch, không những không cho tiền lương, cũng giống như đi lao động cải tạo trên nhân gian.

Diệp Thiếu Dương vốn định trách mắng hắn một phen, nhưng nghĩ đến việc hắn vừa mới bị thất tình, tâm tình không tốt, vì thế nhịn xuống.

“Nếu ngươi muốn tìm người tâm sự, ta sẽ nói với ngươi.”

Lâm Tam Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta muốn ở một mình một lát, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”

Diệp Thiếu Dương dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Mã, từng người quay về phòng, không quấy rầy đến hắn.

Nếu đổi lại mình là hắn, thì mình sẽ lựa chọn sao đây? Diệp Thiếu Dương tựa người vào giường, nhẹ nhàng lắc đầu.

Giả thiết này căn bản không thành lập, người có tư cách lựa chọn chính là Kim Oánh, không phải Lâm Tam Sinh.

Mọi người đều rời khỏi, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thanh tĩnh khó có được, ngồi ở giường, dùng tâm pháp Đại Chu Thiên thổ nạp một vòng chu thiên.

Lúc thu công, bên trong huyệt Khí Hải sinh ra một cỗ dị động kỳ diệu, giống như cương khí đã được tích lũy đến trình độ nhất định, chuẩn bị có đột phá.

Diệp Thiếu Dương khóe môi nở ra một nụ cười, tâm trạng có chút kích động, tuy mình vẫn luôn không có thăng bài vị, vẫn là Thiên sư, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc tích luỹ cương khí thuần dương.

Không biết mình hiện giờ, so với danh xưng “Nhân gian Đạo thần”

như Đạo Phong còn kém bao xa? Diệp Thiếu Dương rất muốn đi ra ngoài uống bia, chúc mừng một chút, thế nhưng vừa đặt tay lên nắm cửa, liền nghe từ phòng khách truyền đến tiếng Lâm Tam Sinh than thở: “Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến Hà sự thu phong bi họa phiến Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm Khước đạo cố nhân tâm dịch biến…”

Đây chỉ là một đoạn trong bài “Mộc Lan Hoa Lệnh”

của Nạp Lan Tính Đức.

Sau đây là nguyên bài cùng bản dịch của tiểu hài nhi.

Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, Hà sự thu phong bi hoạ phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, Khước đạo cố nhân tâm dị biến.

Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, Dạ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hãnh cẩm y lang, Tỷ dực liên chi đương nhật nguyện.

dịch: Nếu mãi tình ta tựa thuở nào, Quạt hoa phải luỵ gió thu sao? Bỗng đâu người ấy thay lòng dạ, Lại nói tim ai dễ đổi trao.

Ly Sơn lời cạn nửa đêm thâu, Mưa đổ chuông ngưng có trách đâu.

Bởi dẫu bạc lòng như họ Sở, Hôm nào còn hứa mãi bên nhau.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vẫn là không nên quấy rầy hắn, đi tới phía trước cửa sổ, bên tai vẫn còn vọng lại câu thơ mà Lâm Tam Sinh đang ngâm, “Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến”

, câu này mình đã từng nghe qua, hình như là do người nào đó triều Thanh viết? Lâm Tam Sinh là người triều Minh, bị nhốt trong cổ mộ mấy trăm năm, sao lại biết bài thơ do người triều Thanh viết? Trong lòng suy đoán, tương lai nhất định phải tìm hắn hỏi một chút, bất quá mấy câu từ này, cùng với tao ngộ của hắn thật là xứng đôi.

Đứng trước cửa sổ hồi lâu, đột nhiên Diệp Thiếu Dương nhớ tới một việc, lấy từ dưới gối ra cuốn Thạch thư kia: Với pháp lực của mình lúc đó, chỉ có thể mở ra một trang, học được Lục Giáp Bí Chúc.

Không biết với thực lực bây giờ, mình có cơ hội mở ra trang thứ hai hay không? Trong lòng khẩn trương, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên trang sách, dựa theo nguyên lý vận chuyển của Tiên Thiên Bát Quái, phân chia khí tức, dẫn vào Thạch thư, hai ngón tay kẹp vào trang sách, hít sâu một hơi, dùng sức lật ra.

Thật không ngờ, trang sách bằng đá thực sự được giở ra.

Diệp Thiếu Dương trong lòng vô cùng kích động, không nhìn kỹ nó trước, mà thử lật xem trang sau, có thể cảm nhận được mình đã quá nóng lòng, trang sau cũng không có mở được.

Trang thứ nhất chính là Lục Giáp Bí Chúc, đã có uy lực cường đại, vượt xa pháp thuật Đạo môn bình thường, không biết trang thứ hai này ghi lại pháp thuật gì, có phải sẽ còn lợi hại hơn cả Lục Giáp Bí Chúc? Lấy lại bình tĩnh, Diệp Thiếu Dương nhìn vào trang thứ hai của Thiên thư: Thấy mặt trên có mấy ký hiệu phát sáng tạo thành chữ viết: “Tứ tượng vô cực, bát phương kiếm vũ, vạn kiếm quy tâm, tru tà diệt linh.”

Đây là tâm pháp chú ngữ, mặt trên có đề tên: Vạn Kiếm Tru Tà Chú.

Tên này…… rất khí phách đó.

Phía dưới tâm pháp, còn có một hàng yếu lĩnh pháp quyết, Diệp Thiếu Dương xem đi xem lại mấy lần, xác định đây là một Kiếm chú.

Kiếm pháp chỉ có một chiêu thức, dùng chú ngữ để thi triển ra.

Nghĩ đến vừa lúc mình cũng có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, có thể phối hợp thi triển, uy lực nhất định sẽ càng lớn hơn.

“Tứ tượng vô cực, bát phương kiếm vũ……”

Chẳng lẽ, Kiếm chú này là quần công?.

Đem chú ngữ ghi nhớ kỹ trong đầu, Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, thử huy động kiếm theo chiêu thức, bất quá do không có đối tượng, kiếm pháp không thể thi triển được.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, có thể được ghi lại trên thiên thư, cùng với Lục Giáp Bí Chúc, tám phần là có uy lực phá thiên, lần sau có cơ hội nhất định phải thử một lần, nếu dùng tốt, sau này sẽ dạy lại cho Nhuế Lãnh Ngọc, để nàng cũng có thể sử dụng.

Khép lại thiên thư, đặt dưới gối như cũ, Diệp Thiếu Dương gối đầu lên hai tay, tâm trạng thực rất vui sướng, nằm trên giường một hồi, ngủ không được, đột nhiên nhớ đến một vật, một lần nữa tìm trên giường đệm, lấy ra một bức hoạ được cuộn tròn.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Sau khi ra khỏi cổ mộ, mình vẫn chưa có cơ hội nghiên cứu qua thứ này, hiện tại đang rảnh, rốt cuộc phải xem nó có lợi hại ở chỗ nào.

Diệp Thiếu Dương trải bức hoạ đang cuộn tròn lên trên giường, cúi người xuống, dùng thần thức quan sát, rất nhanh liền chứng kiến một màn biến hoá như lần trước, tuy nhiên lần này không có quỷ Hoàng Hậu ra tay cản trở.

Thần thức của Diệp Thiếu Dương càng vào càng sâu, một lực hút cường đại, kéo hắn về một hướng, cuối cùng cả người quay cuồng tiến vào, bị ngã trên mặt đất.

Mơ mơ màng màng bò dậy, quay đầu nhìn lại, thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, sắc trời tối tăm, giống như hoàng hôn.

Nơi xa sơn ảnh ẩn hiện, có một ngọn núi, trên đó đương như có một tòa cung điện, bốn phía treo rất nhiều đèn lồng đỏ như máu.

Bỗng có tiếng nhạc truyền đến, giống như đang hát tuồng.

Đây là…… thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ? Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn trên người mình, phát hiện thân mặc áo ngủ, đai lưng cũng như ba lô đều không có, nhưng tay đang nắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hình như lúc luyện kiếm vẫn còn cầm trong tay chưa buông ra.

Thật là may mắn mà, bằng không một mình tay không, vạn nhất gặp phải lệ quỷ hay đại yêu, sẽ có đủ phiền toái.

Nhéo cánh tay một cái, cảm giác được đau, Diệp Thiếu Dương xác định không chỉ riêng hồn phách, mà cả thân thể cũng cùng tiến vào.

Tại sao lại như vậy, Diệp Thiếu Dương không rõ, nhưng cái hắn càng quan tâm hơn chính là vấn đề khác: Làm thế nào mới có thể quay về? Thử niệm một lần Quy hồn chú, không có hiệu quả, cắn đầu lưỡi cũng vô dụng.

Diệp Thiếu Dương có chút bối rối, xoay người lại quan sát, lúc này mới phát hiện phía sau mình có một tấm bia đá, vội vàng khom người xuống xem.

Chính diện bia đá có khắc Song Ngư Đồ, bên trên viết tám chữ triện cổ: Vũ trụ hồng hoang, lan nhược vô giới.

“Lan nhược vô giới……”

đây chẳng phải là thuật ngữ của Phật gia sao, vì sao phía dưới lại có khắc Song Ngư Đồ?

Chương 847: Hầu ca trư đệ

Mặc kệ có thế nào, tấm bia đá này nhất định là mấu chốt để ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm Song Ngư Đồ, dùng thần thức cảm giác thử, nhưng không thấy có bất kỳ biến hoá gì.

Đang lúc buồn bực, đột nhiên nghe được một tiếng quái dị thô ráp từ sau lưng vang lên: “Quả nhiên có người xông vào, cạc cạc, đây chính là vận may mấy trăm năm mới gặp một lần, huynh đệ chúng ta hôm nay vận khí thật tốt, hôm nay được đồ tốt.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn: Đứng ngay phía sau lưng mình là một gia hoả thân người đầu heo, cùng với một con khỉ lông trắng.

Hầu tinh, trư yêu? Hai con yêu quái đáy mắt ngập tràn hắc khí, vừa nhìn đã biết là tà tu.

“Cạc cạc!”

Hầu tinh kia vò đầu bứt tai, ý đồ nhảy qua đây, bị trư yêu ngăn lại, thì thầm nói: “Hầu ca chớ nông nóng, nơi này mấy trăm năm không có người tới, Lão Lão còn đang nghi hoặc, vừa lúc bắt tên này trở về, để Lão Lão tra hỏi một phen, hắc hắc…..sẽ lập công lớn đó.”

Lão Lão là cái quỷ gì? Thiên Sơn Đồng Lão? Hai con yêu tinh này tuy là nói không có rõ ràng, ngữ khí cũng rất cổ quái, có chút giống giọng Hà Nam, nhưng tốt xấu gì cũng là Hán ngữ, vẫn có thể nghe hiểu.

Trư yêu nhìn Diệp Thiếu Dương, quát: “Ngươi ngoan ngoãn theo bọn ta đi, đừng có để ta phải tốn công trói ngươi lại.”

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hai con yêu: “Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới?”

“Cái gì?”

Hai con yêu nhìn nhau, giống như không hiểu.

“Hừ, không phải là được.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Các ngươi nói ‘Lão Lão’ là ai?”

Trư yêu thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Theo chúng ta đi về, tự nhiên sẽ biết.”

Hầu tinh nói: “Ngươi nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp trói lại đi!”

Trư yêu tiến lên một bước, tháo sợi xích từ sau lưng xuống, cũng không nói nhiều, trực tiếp quất vào người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghiêng người tránh được, tay trái bắt lấy xiềng xích, phi thân bay lên, tay phải rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chém một kiếm vào ót trư yêu.

Trư yêu cả kinh, cũng không có ngốc, cảm nhận được linh lực cường đại của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không dám chống cự, buông sợi xích ra, vội vàng lui lại phía sau.

Diệp Thiếu Dương dùng tay chộp lấy sợi xích, thoáng nhìn qua, cười nói: “Cái thứ đồ dỏm này, kém xa Câu Hồn tác.”

Tuỳ tiện ném xuống đất.

“Tiểu tử này có chút thủ đoạn, Nhị đệ, ngươi phải cẩn thận đối phó!”

con hầu tinh kia thấy Diệp Thiếu Dương khó đối phó, hầu tinh nói rồi lui về phía sau vài bước, khích trư yêu tiếp tục xông lên.

Trư yêu đúng là ngu ngốc hơn nhiều, nghe thấy lời này, tỏ ra đắc ý, khoé miệng chảy ra nước dãi màu xanh biếc, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể bạo trướng, hiện ra chân thân: Một con heo to lớn mập phì, miệng thò ra hai cái răng nanh thật dài.

Toàn thân bao phủ một tầng yêu khí màu xanh nhạt, chứng tỏ tu vi của nó chỉ là cấp bậc yêu linh, cao hơn yêu thú bình thường.

Đối thủ như vậy, Diệp Thiếu Dương không để vào trong mắt, cười nhạt, nói: “Nhị sư huynh, ngươi đây một thân mỡ béo, chắc cũng đến bảy tám trăm cân, ta thật là không hiểu vì sao chủ nhân ngươi lại không giết ngươi lấy thịt, chẳng lẽ còn muốn nuôi dưỡng thêm chút nữa?”

“Rống!”

Trư yêu rống giận đến thân mình cũng rung lên, chạy nhanh xông lên, yêu lực tập trung trên răng nanh, cúi đầu muốn húc Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhún người một cái, nhảy dựng lên lưng nó, không hề dong dài, trực tiếp vung kiếm cắm vào giữa đỉnh đầu trư yêu.

Một tiếng rống lớn vang lên, toàn thân trư yêu mềm nhũn, nằm vật trên mặt đất, chết queo.

Diệp Thiếu Dương từ trên mình nó nhảy xuống, xoay người tìm hầu tinh, phát hiện gia hỏa này đã bỏ chạy ra xa, miệng thì thầm.

“Đừng trách Đại sư huynh không có đạo nghĩa.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quan sát thân hình cực đại của trư yêu, lòng thầm ngạc nhiên.

Trong thế giới thực, tuổi thọ của heo quá ngắn, trí lực rất thấp, hơn nữa dù có là lợn rừng, cũng không tránh khỏi nguy cơ bị người bắt giết, gần như không có khả năng thành yêu.

Không nghĩ tới ở đây lại dĩ nhiên gặp được một con trư yêu có tu vi trên sáu trăm năm, thật đúng là hiếm lạ.

Bất quá, đã có tu vi sáu trăm năm, sao mới chỉ đạt cấp bậc yêu linh, đến đánh nhau cũng không biết, có chút không khoa học à? “Đạo hữu.

Bần đạo có lễ.”

Phía sau vang lên một giọng già nua.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, là một đạo sĩ ăn mặc như lão giả, tay cầm một cây phất trần, nhìn qua có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.

Phía sau ông ta, là một hàng đạo đồng.

Diệp Thiếu Dương cũng hoàn lễ.

Lão đạo sĩ kia bước lên phía trước, cười nói: “Đạo hữu từ nhân gian tới?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Xin hỏi sư trưởng, đây là nơi nào?”

“Đây là trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chẳng lẽ đạo hữu không nhớ mình đã vào bằng cách nào sao?”

“Đương nhiên ta nhớ rõ, chính là muốn hỏi một chút, tình hình trong thế giới này như thế nào, sư trưởng là người nào?”

“Bần đạo họ Tào, tên Lôi, là đại đệ tử đời thứ hai mươi ba của Long Hổ Sơn.”

“Thì ra là Long Hổ Sơn đạo huynh……”

Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ, đột nhiên ngẩn người, “Đệch, đời thứ hai mươi ba?”

Tào Lôi nói: “Đúng vậy, bần đạo vào năm Hồng Vũ thứ ba, không cẩn thận đã vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, tính đến giờ cũng hơn sáu trăm năm rồi.

Xin hỏi đạo hữu, Đại Minh triều truyền đến vị hoàng đế thứ bao nhiều rồi?”

Những lời này khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút giống như đã xuyên không vậy, cười khổ nói: “Nhà Minh đã sớm vong, Đại Thanh cũng diệt vong, xã hội phong kiến đã không còn, hiện tại là nhà nước cộng hoà, toàn dân ấm no thịnh vượng.”

“Thịnh vượng……là cái gì, niên hiệu hay là tên huý của đế vương?”

Diệp Thiếu Dương á khẩu, xua tay nói: “Nhất thời không thể nói rõ với ông, ta muốn hỏi, ông là người hay quỷ?”

Không cảm nhận được quỷ khí trên người ông ta, nhưng nếu đạo trưởng này là người của mấy trăm năm trước, chắc chắn không thể còn sống.

“Bần đạo là người.”

Tào Lôi cười cười, “Ta cũng giống như ngươi, dùng thân thể tiến vào trong tranh, nơi đây chính là vạn cổ hồng hoang, không có lục đạo luân hồi, chết thì sẽ bị hồn phi phách tán, sống sẽ được muôn đời trường tồn……”

Diệp Thiếu Dương cả kinh cắm thiếu chút đã rơi xuống “Có chuyện tốt vậy à?”

Tào Lôi cười lớn, “Cũng không phải tốt hết đâu, nơi này đâu đâu cũng là quỷ yêu tà linh, chư phương tranh đấu,sơ xảy một chút là bị quỷ yêu bắt đi luyện hoá, bần đạo pháp lực có hạn, chỉ biết vận dụng nhân gian đạo pháp, bày ra linh trận ở đây, lập ra một động phủ, mới có thể sống tới ngày nay”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe ông ta nói như vậy, càng thêm giật mình, ánh mắt dừng lại trên người mấy đạo đồng đứng ở phía sau hắn, thấy cả đám đều chỉ hơn mười tuổi, cũng không có quỷ khí, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ bọn chúng cũng từ nhân gian tới?”

“Bọn họ không phải, trong hồng hoang này, cũng có con người, tuy nhiên sinh lão bệnh tử cũng giống như trên nhân gian, chỉ là yếu quá mà thôi, dễ dàng bị quỷ yêu làm hại, bọn chúng đều là đệ tử do bần đạo thu nạp.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghĩ thầm trong bức họa đúng là một thế giới khác, không khỏi khiếp sợ, thảo nào được gọi là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lúc trước quỷ Hoàng Hậu nói nơi này cần cái gì cũng có, chình mình khi đó còn tưởng cô ta nói quá, thì ra là sự thật.

Đang muốn mở miệng hỏi thêm, Tào Lôi quay đầu nhìn qua bên trái, đột nhiên biến sắc, nói: “Không hay rồi, Lão Lão phái người tới, đạo hữu mau đi theo ta, tới lánh tạm ở động phủ của bần đạo!”

Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của ông ta, chỉ thấy trên núi đèn đuốc sáng trưng, có một số đèn lồng nhanh chóng di chuyển xuống núi, dường như có một đám người đang cầm đèn qua đây.

Trong lòng chần chừ một chút, quyết định cùng đi với lão đạo sĩ này, tìm hiểu rõ tình huống nơi này đã rồi tính sau.

Chương 848: Đạo sĩ đáng khinh

Đi qua hai ngọn núi, rồi theo một khe suối nhỏ uốn khúc đi mấy vòng, đi đến trước một đầm nước.

Thượng du đầm nước, một bên là vách đá thẳng đứng, chính giữa có một cánh cửa đá, bên trên là một thạch bàn hình bát quái.

Tào Lôi đi tới trước mặt, tay ấn vào hai mắt của Song Ngư, miệng lẩm bẩm, chỉ trong chốc lát, cửa đá mở ra, phía sau là một sơn động tối đen như mực.

Mấy đạo đồng tiến vào trước, châm lửa đốt đèn trong bích động, sau đó Tào Lôi mời Diệp Thiếu Dương cùng vào.

Trong sơn động có một lối đi bằng đá trải dài về phía trước, lòng vòng một hồi, đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, đi theo con đường mòn lên núi.

Trên đỉnh núi có một đạo quan không lớn lắm, tên đề “Tam Thanh Quan”

Gạch xanh ngói đỏ, nhìn qua có kiến trúc không khác gì trên nhân gian.

Diệp Thiếu Dương cười thầm trong lòng, Tào Lôi thực đúng là gan lớn, dĩ nhiên dám lấy tên nghịch thiên này đặt cho đạo quan của mình.

Tào Lôi không dẫn hắn vào xem, mà vòng đến một đình hóng gió hình tứ giác bên cạnh huyền nhai, mấy đạo đồng của ông ta đều đứng vây xung quanh.

Diệp Thiếu Dương đi đến cạnh bờ vực, phóng tầm mắt quan sát ra ngoài, xa xa núi non trùng điệp, đan xen là một số ít thôn trang, khói bếp bốc lên lượn lờ, chẳng khác gì so với nhân gian.

Dưới chân núi có một số bóng người, tay cầm đèn lồng màu đỏ, bay tới bay lui, tuy không thấy rõ mặt, nhưng mấy cái bóng đều lượn lờ như vậy, vừa nhìn đã biết không phải con người.

“Bọn chúng không lên đây sao?”

“Đạo hữu yên tâm, trên núi này của bần đạo có​ ​mười hai đạo cấm chế, cho dù là lệ quỷ đại yêu, cũng không tìm được cửa, không đi vào được.”

Tào Lôi phất tay áo ra hiệu cho đạo đồng phía sau, nói: “Bày rượu.”

“Bọn chúng đều là thủ hạ của Lão Lão kia à, Lão Lão đó rốt cuộc là quỷ gì vậy?”

“Lão Lão không phải quỷ, mà là Đại yêu, nhưng cụ thể là yêu gì, bần đạo cũng không biết, bà ta đã nhiều lần phái người đến đây lôi kéo bần đạo, bần đạo trên danh nghĩa là phục tùng, nhưng chưa từng tới lui với bà ta.”

Lúc này có đạo đồng đem đến hai vò rượu, Tào Lôi tự mình mở nắp phong, rót vào hai chén sứ, phía trên chất lỏng, còn bồng bềnh lơ lửng một lớp sương mù.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua rất ngạc nhiên.

“Đây là rượu Hàn tuyền thanh nhưỡng rượu hoa quả, người hay quỷ đều có thể uống.

Nơi này không có trà, chỉ có rượu.

Chúng ta lấy rượu thay trà, mời đạo hữu dùng.”

Diệp Thiếu Dương cầm lên ngửi ngửi, có mùi hương của gạo ủ lâu năm, nếm thử một ngụm, hương rượu rất nhẹ.

Vừa uống vừa hỏi thăm Tào Lôi một số thông tin về thế giới hồng hoang này, Diệp Thiếu Dương nghe hết nửa ngày, cuối cùng cũng đại khái biết được: Nơi đây cũng giống như nhân gian thời cổ đại: Có các loại thế lực, quốc gia, tranh đấu với nhau, điểm khác biệt lớn nhất chính là: Nơi này con người thực lực nhỏ yếu, quỷ yêu hoành hành, điều khiển nhân loại.

Chỉ có những người hay quỷ hồn từ nhân gian bị hút vào trong này, mới dám bỏ qua một số quy tắc của thế giới hồng hoang, tự lập thành phái, cùng nhau chống lại.

Thế giới này chính là dựa vào luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, hết thảy sinh linh đều phải tu luyện, không phải để thành tiên hay để làm gì, mà chỉ vì tiếp tục sinh tồn, không bị kẻ khác giết chết.

Cái gọi là Lão Lão kia, chính là bá chủ một phương trong thế giới này, các thế lực khác đều phải quy thuận phục tùng bà ta, bằng không sẽ bị giết chết.

Lão Lão cùng với mấy thế lực lớn phụ cận, quan hệ giống như trong Tam quốc, kiềm chế ràng buộc lẫn nhau, không ngừng thâu tóm các thế lực nhỏ yếu, trong mấy phương thế lực này, thế lực của Lão Lão là mạnh nhất, mấy trăm năm qua vẫn luôn trụ vữngkhông đổ, ngược lại ngày càng trở nên lớn mạnh, âm thầm thâu tóm các thế lực xung quanh.

Còn ở nơi xa hơn có thế lực cường đại nào nữa, Tào Lôi cũng không rõ lắm.

Sau khi Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng chấn động, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh trở lại.

“Hồng hoang thế giới này, rốt cuộc lớn tới thế nào?”

“Có rất nhiều nơi Hỗn Độn chưa phân, bần đạo có thể chiếm được một phương này, đã không dễ dàng, cũng không dám đi xa, cho nên không biết.”

Tào Lôi bưng chén uống một ngụm rượu, nói: “Bần đạo từng quen biết một hòa thượng, hiện giờ hắn đã bị luyện hồn, hắn từng nói với ta, hồng hoang thế giới này, là do Tử Vi Đại Đế dựa vào hình chiếu trên nhân gian mà tạo thành, phong ấn trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Vốn là để thu nạp lệ quỷ đại yêu không thể siêu độ trên nhân gian, ở nơi này thiên địa đã tự thành, hình thành pháp tắc, vạn vật tự nhiên diễn sinh, nhưng mà nơi này giống như là một thế giới bị bỏ hoang, không có sự cai quản, cũng không có lục đạo luân hồi.”

Tào Lôi thở dài thật mạnh, thoáng nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Diệp Thiếu Dương, dò hỏi hắn vì sao lại có được.

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói qua.

Tào Lôi vừa nghe, kích động đứng dậy.

“Nói như vậy, đạo hữu chính là chủ nhân của Sơn Hà Xã Tắc Đồ này? Đạo hữu chắc cũng biết cách ra ngoài không?”

Diệp Thiếu Dương uể oải nhún vai, “Nếu ta biết, còn chỗ này của ông à?”

“Người truyền Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ngươi, chẳng lẽ không nói ngươi biết khẩu quyết linh tinh gì đó?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nếu vậy tám phần là bị quỷ Hoàng Hậu kia cho một vố, tặng cho mình đồ vật, nhưng lại không cho khẩu quyết, có lẽ cô ta đã sớm đoán được, sẽ có ngày mình vô ý đi vào trong này, sau đó…… không thể ra được.

“Có biện pháp nào ra ngoài hay không?”

Diệp Thiếu Dương vẫn ôm một tia hy vọng hỏi.

Tào Lôi cười lớn, “Bần đạo đã ở đây tận sáu trăm năm, chưa từng thấy một người nào vào đây mà có thể ra ngoài.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hoá đá.

Thật sự…… không ra được nữa sao? Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên một nỗi bi thương.

Tào Lôi cười nói: “Đạo hữu tới đâu hay tới đó đi, không bằng ở lại đây với bần đạo, cùng nhau tu luyện, sau này thong thả bàn mưu tính kế mở mang bờ cõi……”

Quả nhiên muốn mời chào mình, bảo sao lại tốt với mình như vậy.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: “Tu luyện thế nào?”

“Dưới chân núi có hai thôn trang, do ta bảo hộ, mỗi khi thôn dân sinh con, sinh được ba người, thì phải đưa ta một đứa nhỏ, dùng bí thuật trừu hồn luyện hoá……”

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Tà tu!”

Tào Lôi không để ý mà cười, “Đạo hữu, muốn sống sót ở mấy nơi thế này, tất nhiên chỉ tà tu mới có thể nhanh chóng tăng thêm thực lực.

Đây là thế giới không có quy tắc, phép tắc cùng đạo đức trên nhân gian, ở chỗ này đều không dùng được, sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn thôi.”

Tào Lôi từng bước dụ hoặc, vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Diệp Thiếu Dương, thấy hắn không chút dao động, cười tà tà nói: “Trông bộ dáng của đạo hữu, dường như không muốn làm bạn cùng bần đạo?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nếu là trên nhân gian, gặp phải pháp sư tà tu như ngươi, ta chắc phải giết rồi.”

Tào Lôi ngửa mặt cười lớn, “Giết ta ư? Ngươi cho rằng sáu trăm năm tu luyện của bần đạo đều là uổng phí sao?”

“Con rùa rụt đầu sống một ngàn năm thì sao, lớn tuổi là cường à?”

Sắc mặt Tào Lôi trầm xuống, ngay sau đó nhàn nhạt cười, “Đạo hữu tuổi không lớn, nhưng khẩu khí thực không nhỏ, được thôi, niệm tình ngươi cùng thuộc Đạo môn, bần đạo không giết ngươi.

Mau đưa thanh kiếm trên tay cho ta, bần đạo sẽ thả ngươi xuống núi.”

“Ta đang tự hỏi sao ngươi lại có lòng tốt như vậy, hoá ra là muốn lấy đồ vật của ta.

Ngươi biết đây là kiếm gì không, đoán đúng ta có thể đưa nó cho ngươi.”

Tào Lôi nhìn chằm chằm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một hồi, nói: “Tuy bần đạo không biết tên của kiếm này, nhưng cũng không phải là người mù, thanh kiếm dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng linh quang đã tản ra, nhất định là thượng đẳng pháp khí.”

“Năm đó ngươi ở Long Hổ Sơn, chắc chắn địa vị không cao.”

Đã thành công thăm dò được chi tiết của đối phương, Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu là đệ tử quan trọng, không lý nào lại không nhận ra thanh kiếm này.

Hôm nay coi như ta cho ngươi được mở mắt.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 1 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ