Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 123
❮ sautiếp ❯Chương 855: Tìm kiếm hồ Tinh
Đã quen cô lâu như vậy, chưa từng nghe cô nói qua về gia đình mình, Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi tới, hôm nay rốt cuộc cũng đã biết.
“Không được nói bậy, tất cả đều do ta tự mình phấn đấu.”
Tạ Vũ Tình nói, “Cha ta là cảnh sát, nên ta chịu ảnh hưởng từ cha là cũng làm cảnh sát mà thôi, chưa từng được ông ấy chiếu cố.”
Với tính cách hiếu thắng của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương tin cô nói thật, nghĩ lại thì chưa bao giờ cô nhắc đến cha mình, khả năng là sợ người khác biết được, sẽ có thành kiến khi đối đãi với cô.
Bất quá nghi vấn trong lòng vẫn chưa rõ: vì sao cha Tạ Vũ Tình muốn gặp mặt mình, nói nửa ngày cũng không có việc gì quan trọng, đây là có chuyện gì? Tạ Vũ Tình đã mau chóng điều tra được thông tin về Kiều Ân Kỳ, bao gồm cả số di động, sau đó dùng thân phận cảnh sát hẹn gặp mặt, lý do là cao ốc Lisa đã xảy ra vụ án chết người, cô ta là một trong số những người kinh doanh tại cao ốc, nếu có thể, yêu cầu phối hợp điều tra theo quy định.
Kiều Ân Kỳ thật là rất dễ nói chuyện, lập tức tỏ ý không thành vấn đề, đồng ý gặp mặt.
Tạ Vũ Tình liền hẹn cô ta gặp mặt tại nhà hàng McDonald gần cao ốc Lisa, sau đó lái xe chở Diệp Thiếu Dương qua đó.
“Ngươi làm thế nào để xác định cô ta có phải Hồ Tinh hay không?”
Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa hỏi, “Nếu cô ta cố ý che giấu yêu khí gì đó, ngươi có biện pháp nào kiểm tra ra hay không.”
“Linh hồ chỉ có dưới bốn đuôi, không thể che giấu khi bị Âm Dương Kính chiếu vào, nếu là Yêu hồ, có thể biến ảo thành hình người, đúng là không dễ phân biệt, tuy nhiên không phải không có biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cười nói, “Bất quá có chút khó xử.”
“Là sao?”
“Yêu tinh huyễn hình, cũng không đơn giản như cô nghĩ đâu, chỉ có thành yêu tiên, mới có thể tùy tâm sở dục, thật giả khó phân, bằng không sẽ luôn có sơ hở.
Yêu quái có đuôi đều giống nhau, sơ hở khi biến hình đều nằm trên mông, bởi vì có biến thành hư vô, nhất định sẽ lưu lại ấn ký, chỉ cần để ta nhìn thấy mông cô ta…… phải nói là phần từ dưới eo, khẳng định có thể phân biệt được.”
Tạ Vũ Tình giảm tốc độ của xe lại, ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Được đó, ta đồng ý, sau khi xem xong người ta báo cảnh sát, ta liền trực tiếp bắt ngươi về, lấy tội sàm sỡ phụ nữ khởi tố.
Ngươi nói cái nào đáng tin hơn được không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cô nghe ta nói xong đã, mông đương nhiên không thể xem, nhưng còn có một chỗ, chính là chân, cái này chỉ nhằm vào con gái, chân luôn nhỏ nhắn, thon đẹp, điểm này yêu tinh không bắt chước được.
Sau khi yêu tinh biến hình chân đều khá to, hơn nữa làn da thô ráp rất rõ ràng, chỉ cần sờ chân, có phải yêu hay không, lập tức biết ngay.”
Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, nói: “Việc này cũng khó làm, người ta là một cô gái, sao có thể để ngươi sờ chân, đừng có nằm mơ.”
“Không phải tôi muốn sờ!”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, “Cho nên ta mới nói…
khó xử mà.”
Hai người chạy đến gần cao ốc Lisa, sau khi đỗ xe, đi vào nhà hàng McDonald đã hẹn trước đó.
Bữa sáng đã qua, bữa trưa còn chưa tới, McDonald xem ra không có mấy người khách.
Một cô gái tóc dài ngồi trong góc hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
Tạ Vũ Tình mặc cảnh phục, cho nên không thể nhận sai được.
Tạ Vũ Tình đi mua hai ly đồ uống, rồi qua đó ngồi xuống.
“Xin chào, cô là Kiều Ân Kỳ?”
Tạ Vũ Tình hỏi.
Cô gái gật đầu.
“Cô có bận không, không bận thì chúng ta nói chuyện một hồi, rất vui khi cô có thể phối hợp điều tra.”
“Buổi sáng ta cũng không bận chuyện gì, chỉ ngủ thôi.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá Kiều Ân Kỳ: Vóc dáng rất cao, mặt trái xoan, lông mày rậm, mắt to, trông thực không tệ chút nào, vóc người cũng rất đẹp, mái tóc dài xoã trên vai, rất ra dáng nghệ sĩ.
Tạ Vũ Tình lấy ra tấm ảnh Trương Tư Đức đã lấy được từ đồng sự, đưa cho Kiều Ân Kỳ xem.
“Đây là người đã chết sáng nay, cô có quen không?”
Kiều Ân Kỳ nhìn một hồi, có chút do dự, sau đó nói: “Trước kia đã gặp qua vài lần, chỉ biết hắn là đang làm việc ở đó, nhưng chiều ngày hôm qua, khi ta xuống lầu thì đã gặp hắn, hắn đột nhiên nói với ta mấy chuyện nghe rất kỳ quái, còn nói hắn thích ta, hơn nữa…… giống như chúng ta có quan hệ kia vậy.
Ta thấy hắn xanh xao vàng vọt, chỉ nghĩ đầu óc anh ta không được bình thường, nên nhận nhầm người, liền tát anh ta một cái rồi bỏ đi, nhưng mà thế nào…… hôm nay đã chết? là tự sát hay bị giết?”
Nét mặt Kiều Ân Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn qua không giống như giả bộ.
Tạ Vũ Tình tiếp tục dò hỏi Kiều Ân Kỳ một số tình tiết khác, biết được cô ta thuê một khu trên tầng mười sáu cao ốc Lisa, tổ chức một trung tâm huấn luyện thanh nhạc, đối tượng chủ yếu là một số học sinh muốn đi theo con đường âm nhạc.
Cuối tuần thì làm ca sĩ hát trong quán bar.
Phòng số 1603 là kho chứa hàng, để một số nhạc cụ, còn có một chiếc giường nhỏ, dùng để nghỉ trưa.
“Căn phòng này ngày thường có người ra vào hay không? Đặc biệt là buổi sáng.”
Tạ Vũ Tình hỏi.
“Không có, buổi chiều ta mới lên lớp, buổi sáng không tới đó.”
Tạ Vũ Tình quyết định thử hỏi một chút vấn đề về nghiệp vụ: “Chúng ta điều tra được một manh mối, mấy ngày trước, Trương Tư Đức đã nói với bạn gái hắn về một việc……”
Đương nhiên không thể nói là do quỷ hồn Trương Tư Đức khai báo được, cho nên Tạ Vũ Tình đã thay đổi phương thức khác.
“Hắn ta nói, hai tuần gần đây, mỗi lần đều thừa dịp lúc lau cửa kính bên ngoài, để hẹn hò với cô tại phòng 1603……”
“Sao có thể!”
Kiều Ân Kỳ kêu lên, “Trước giờ căn bản ta không hề quen biết hắn ta, hắn vì sao lại muốn hại ta chứ!”
Tạ Vũ Tình nói qua một lượt chuyện Trương Tư Đức hẹn hò với “Kiều Ân Kỳ”
Kiều Ân Kỳ nghe xong, khuôn mặt vì vừa xấu hổ vừa giận dữ mà đỏ lên.
“Đó tuyệt đối không phải ta, ta đã có chồng cũng có con rồi, sao có thể làm ra loại sự việc như thế chứ! Nhất định hắn đã nhận nhầm người.”
Kiều Ân Kỳ lấy ra di động, “Nếu các ngươi không tin, có thể gọi điện cho chồng của ta, buổi sáng từ thứ Hai đến thứ Sáu, ta là đang ở đâu.
À, nhà ta còn có một bảo mẫu, các người có thể đi điều tra.
Hay là kiểm tra camera an ninh ở tiểu khu ta sống, mình ta không thể xuất hiện ở hai nơi được đúng không?”
Diệp Thiếu Dương thấy cô ta nói kiên quyết như thế, trong lòng cũng tin, nói: “Một người đúng là không có khả năng xuất hiện ở hai nơi.”
“Thế là ý gì?”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt.
“Có cơ hội ta sẽ chứng minh cho cô thấy…”
lời nói đến bên miệng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vẫn nên tạm thời không nói rõ chân tướng, bằng không sẽ bị coi là kẻ tâm thần.
Nhân lúc Tạ Vũ Tình hỏi cô ta một số vấn đề bình thường, Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Kính, âm thầm từ dưới gầm bàn chiếu qua.
Kết quả bởi vì do động tác không được kín cho lắm, bị Kiều Ân Kỳ phát hiện, nghiêng đầu vừa thấy, một tấm gương đang chiếu chiếu vào hai chân mình, sửng sốt, đứng bật dậy mắng: “Lưu manh!”
“Lưu manh?”
Không nên mắng câu này chứ, lấy gương chiếu chân cô ta, thì có quan hệ gì tới lưu manh? Lúc này mới nhìn thấy nửa thân dưới của Kiều Ân Kỳ, Diệp Thiếu Dương mới hiểu ra, thì ra cô ta đang mặc váy, mình ngồi đối diện, lại dùng gương chiếu dưới váy người ta…… là muốn nhìn cái gì? Lập tức đỏ mặt, ra sức xua tay, “Không không không, cô đừng hiểu lầm, không phải ta muốn xem cô…… Thật không phải như cô nghĩ đâu!”
“Vậy ngươi muốn xem cái gì!”
Kiều Ân Kỳ vừa xấu hổ vừa giận dữ kêu lên, “Sao cảnh sát các người cũng làm ra mấy chuyện đáng khinh vậy chứ, ta sẽ đi khiếu nại các người!”
Dậm chân một cái, lập tức bỏ đi.
Chương 856: Sờ sờ chân cô
Tạ Vũ Tình cuống lên giữ chặt cô ta lại, một khi bị khiếu nại, cũng không phải chuyện đùa, mấu chốt là cô ta về kể lại với người khác, sẽ làm ảnh hưởng hình tượng cảnh sát.
“Kiều tiểu thư, chúng ta là cảnh sát, trong lúc phá án, sao có thể làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy, hắn làm vậy là có nguyên nhân, cô cho hắn cơ hội giải thích được không?”
Kiều Ân Kỳ do dự một hồi, đứng lại.
“Ngươi nói thật ra hết đi.”
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương nói, sự việc đã đến nước này, cũng không cách nào che giấu được nữa.
“Được rồi, ta cứ nói thẳng ra.”
Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại ngôn từ một chút, nhìn Kiểu Ân Kỳ nói: “Kỳ thật, những gì cảnh sát này vừa nói, là do Trương Tư Đức tự mình kể lại cho chúng ta biết.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt, “Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?”
“Thì chính là sau khi chết mới nói cho chúng ta biết, là quỷ hồn của hắn!”
“Hồ ngôn loạn ngữ!”
Kiều Ân Kỳ lập tức không có hứng thú tiếp tục nghe nữa, xoay người đi ra ngoài, “Ngươi không chỉ là lưu manh, còn bị bệnh tâm thần!”
Lần này Diệp Thiếu Dương tự mình đi tới ngăn cô ta lại, nói: “Muốn ta giải thích sao cô mới chịu tin?”
“Ngươi có bản lĩnh thì gọi quỷ hồn của hắn ra đi!”
Kiều Ân Kỳ thuận miệng nói cho có.
“Việc này làm không được, hắn đã vào Uổng Tử Thành, nhưng mà ta có thể dùng cách khác để chứng minh, cho ta thêm một phút thời gian.”
Diệp Thiếu Dương chắp hai tay mà cầu xin, “Cầu xin cô, tuy ta chẳng phải người tốt gì, nhưng cũng không muốn mang cái thanh danh lưu manh này!”
Tạ Vũ Tình cũng đi tới khuyên can, cuối cùng cũng kéo Kiều Ân Kỳ quay lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, hai chân khép lại.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, lấy ra một lá linh phù, niệm Địa hỏa chú, linh phù tự động bốc cháy.
“Đây là Đạo thuật.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Làm ảo thuật sao?”
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc Diệp Thiếu Dương một cái: “Đừng làm mấy trò nhỏ được không? Bắt một con quỷ ra đây đ!”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, giữa lúc trời sáng trưng thế này, lấy đâu ra quỷ mà bắt? Chính là đang lúc khó xử, có một bóng người từ trong Âm Dương Kính bay ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn Kiều Ân Kỳ khẽ mỉm cười, “Cô nương, ta chính là quỷ đây.”
Thời khắc mấu chốt, Trần Lộ đã chui ra cứu nguy, nàng chỉ hiện thân trước mặt Kiều Ân Kỳ, người khác đều không thể nhìn thấy.
Diệp Thiếu Dương chu môi nhìn Trần Lộ nói, “Cô ta chính là quỷ, cam đoan không phải hàng giả.”
Kiều Ân Kỳ ngây ngốc nhìn thân ảnh bay lượn giữa không trung, “Đây…… đây là ảo ảnh do dụng cụ khoa học nào đó tạo ra hay không?”
Trần Lộ tiến đến cúi người trước mặt cô ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Kiều Ân Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, run lên lập cập.
“Có muốn xem bộ dáng dọa người của ta không?”
Trần Lộ nói rồi, thò tay vào trong cổ họng, kéo đầu lưỡi ra ngoài, kéo dài đến tận ngực.
Đồng tử Kiều Ân Kỳ dần to ra, ngã vào trên ghế, ngất xỉu.
“Lá gan nhỏ như vậy à.”
Trần Lộ lẩm bẩm tự nói.
“Đa tạ đại tẩu.”
“Ngoan.”
Trần Lộ nghe thấy hai chữ đại tẩu liền trở nên hưng phấn, trở lại trong Âm Dương Kính.
Diệp Thiếu Dương đi lên ấn chặt vào nhân trung của Kiều Ân Kỳ, làm cô ta tỉnh lại.
“Có quỷ!”
Kiều Ân Kỳ kêu lên.
Hai người Diệp Thiếu Dương phải trấn an một lát, cô ta mới bình tĩnh trở lại, tin rằng trên đời này thực sự có quỷ.
“Thật không nghĩ tới, có quỷ trên đời……”
hai tay Kiều Ân Kỳ ôm ly nước, vẻ mặt ngây dại.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này đem sự tình nói ra cho cô ta biết.
Nghe cứ như trải qua trong câu chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm, Kiều Ân Kỳ hai tay bịt miệng, run lên bần bật.
Kiều Ân Kỳ mấy một lúc lâu mới hòa hoãn lại một chút, ấp úng nói: “Sao lại có hai người như ta được, ta thực không có chị em song sinh nào hết……”
“Có hai loại khả năng thôi, thứ nhất hồ ly tinh kia biến hóa thành bộ dáng của cô, thứ hai…… cô chính là hồ ly tinh.”
“Ngươi mới là hồ ly tinh!”
Ba chữ hồ ly tinh này đối nữ nhân, mà đặc biệt là mỹ nữ mà nói, cũng không phải lời khen ngợi gì.
“Ta không có nói ý đó, cái ta nói là hồ yêu,”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu, “Cho nên, ta mới dùng chiếc gương này để chiếu cô, không phải để xem thử cô….
là để xác định cô là người hay yêu, rồi mới tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
“Vậy hiện tại ngươi xác định chưa?”
“Gương chiếu không ra, nhưng cũng không phải là không có biện pháp nào,”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười, “Trừ phi cô có thể để ta sờ sờ chân thử…”
rồi lập tức nói lại lý luận kiểm nghiệm yêu tinh của mình một lượt.
“Ta biết việc này rất khó xử, cô không chịu ta cũng không có ý kiến, cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Kiều Ân Kỳ do dự một lúc, nhìn ngó xung quanh không ai, đành nói: “Để chứng minh trong sạch, ngươi …….
sờ đi.”
Lập tức duỗi một chân về phía bên kia sô pha nơi Diệp Thiếu Dương đang ngồi.
Chân cô đi tất ren màu đen cùng giày cao gót.
Diệp Thiếu Dương rất muốn bảo tự cô cởi giày tất ra, nhưng chân đã duỗi qua bên này, nghĩ một hồi bèn quay sang nói với Tạ Vũ Tình: “Hay là cô làm đi?”
“Ta không hiểu mấy thứ này.”
Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng nhướng chân mày, ý là để cho ngươi chiếm tiện nghi, sao còn chưa động thủ.
Diệp Thiếu Dương đành phải giúp cô ta cởi giày cởi tất, đưa tay nắm gót chân, Kiều Ân Kỳ khẽ rụt lại một chút, rồi lại duỗi ra, vẻ mặt nhẫn nhịn ghé vào bàn, nói: “Nhanh đi!”
Diệp Thiếu Dương đành phải động thủ, ở trên chân cô mà sớ sờ, nhéo nhéo.
Làn da trơn bóng mềm mại…… Không có vấn đề.
“Khụ khụ, xong rồi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Tự cô mang giày tất lại được không?”
Nếu mình giúp cô mang giày tất lại, cũng không được tiện lắm.
Kiều Ân Kỳ vội vàng xỏ lại tất giày, khuôn mặt ửng đỏ ngẩng lên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Thế nào?”
“Chân thật xinh đẹp, làn da cũng thực mềm mại, vuốt…… phi phi, xác định là người, không phải hồ ly tinh.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm lè lưỡi, thiếu chút nữa thì nói ra những lời “Vuốt có cảm giác không tệ”
, đoán chừng lúc này đã nằm trên sàn nhà.
Kiều Ân Kỳ cau mày, “Ta vẫn có chút không thể tin được……vì sao Hồ Tinh kia lại cố tình giả mạo thành ta?”
“Thứ nhất, vì cô xinh đẹp, hơn nữa cũng ở trong cao ốc, Trương Tư Đức ngày thường đã gặp qua cô, sẽ không có hoài nghi gì.
Thứ hai, sào huyệt của Hồ Tinh kia, có khả năng ở gần trung tâm huấn luyện của cô, thậm chí nằm ngay trong căn phòng 1603!”
Kiều Ân Kỳ vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức sợ hãi i, trong lúc tình thế cấp bách liền bắt lấy tay hắn đang để trên bàn, “Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta sẽ hại ta sao? Nếu ngươi đã biết chuyện này, nhất định có cách đối phó nó à!”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dùng sức rút tay về, lúc này Kiều Ân Kỳ mới ý thức được, sắc mặt lại đỏ lên.
“Cô yên tâm đi, Hồ Tinh kia ở gần cô cũng không phải ngày một ngày hai, nếu nó muốn hại cô thì đã sớm ra tay rồi, nó chỉ lợi dụng cô để hại người khác thôi, cô không cần quá sợ hãi……”
Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra bùa hộ mệnh bằng Kê Huyết Thạch, nói: “Bùa hộ mệnh này cho cô, có thể trừ tà phù hộ bình an, cố gắng hạn chế qua phòng 1603.
ta đã nghĩ ra cách tróc nã nó, cô về chờ tin của ta, đến khi bắt được nó, ta sẽ để cô đến hiện trường xem.”
Khuyên đến một lúc, Kiều Ân Kỳ mới bình tĩnh xuống, nói lời cám ơn, tiếp nhận lá bùa hộ mệnh.
Diệp Thiếu Dương còn đưa số di động của mình cho cô ta, ước định ám hiệu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện, ba người cùng nhau rời đi, chia tay ngoài cửa.
“Đúng là gái đẹp, bảo sao Hồ Tinh lại muốn biến thành hình dạng cô ta đi hại người, nam nhân đều không thể thoát được dụ hoặc.”
Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng thon dài của Kiều Ân Kỳ, tán thưởng không thôi, sau đó quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi thích quá còn gì.”
Chương 857: Kim đồng ngọc nữ (1)
“Đâu có liên quan gì đến ta, ta vì bắt yêu đành phải hiến thân.”
Diệp Thiếu Dương giọng điệu chính nghĩa hiên ngang nói.
Tạ Vũ Tình cắt ngang, “Ngươi sờ mó chân người ta, tặng người ta tấm bùa hộ mệnh, coi như hoà nhau, không nên nghĩ nhiều.”
“Cô nói như vậy, làm như là đang giao dịch.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Bất quá, ta đưa bùa hộ mệnh cho cô ta, còn có ý khác nữa.”
“Cái gì? Để người ta nhớ đến ngươi hả?”
“Phi! Cô chẳng nói được câu nào hay cả.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Đó không giống bùa hộ mệnh bình thường, ta đã bỏ thêm một chút tinh huyết ở bên trong, có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, như vậy lần sau gặp cô ta, ta sẽ biết được cô ta là thật, hay là do Hồ Tinh biến hoá, ta không thể lần nào cũng sờ chân người ta kiểm tra.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới hiểu, âm thầm bội phục Diệp Thiếu Dương tâm tư tinh tế.
“Ngươi vừa nói với cô ta, ngươi đã có cách tìm ra Hồ Tinh, là biện pháp gì hả?”
“Có biện pháp,có lẽ sẽ dụ được Hồ Tinh kia xuất hiện.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trương Tư Đức không phải trong lúc lau cửa kính mới gặp rồi cùng nó tư thông sao, vậy thì tìm một người, giả làm nhân viên lau kính, tới lau cửa sổ phòng nó, có lẽ nó sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu…”
Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nói: “Hồ Tinh kia sẽ không hoài nghi chứ?”
“Có gì mà hoài nghi, nó vốn không sợ cảnh sát các ngươi, sẽ không trốn tránh đầu sóng ngọn gió đâu, nếu nó muốn hút tinh huyết con người tu luyện, Trương Tư Đức không phải người duy nhất cũng không là cuối cùng, có cơ hội thì sao nó không làm chứ?”
Tạ Vũ Tình nói: “Hồ Tinh này sao phải dùng mấy biện pháp kỳ quái như thế chứ, dù nó có giết người cũng sẽ không lưu lại manh mối, sao không ra ngoài tùy tiện mà giết người?”
“Thứ nhất, sào huyệt của nó nhất định trong toà nhà, thậm chí ngay tại phòng 1603, để tiện việc tu luyện, không muốn đi xa.
Thứ hai, Hồ Tinh vô cùng thông minh cẩn thận, nếu tùy tiện giết người, sẽ lưu lại manh mối, dễ dàng bị pháp sư theo dõi, giống như bây giờ, mới là biện pháp ổn thoả nhất, cứ chậm rãi mà tu luyện, không ai phát hiện ra.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Như vì sao trước kia cao ốc Lisa lại không thấy phát sinh cùng loại án kiện nào?”
“Có lẽ là có, chỉ là không xui xẻo có người ngã chết, mà có thể chết trong tòa nhà, hoặc ở nơi khác, nên không liệt vào án kiện thần quái để xử lý.
Vụ của Trương Tư Đức là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu hôm qua chúng ta không tới cao ốc Lisa, án kiện này có lẽ sẽ không khiến cô chú ý.”
“Đúng vậy, ta sẽ an bài một chút, tìm người trà trộn vào cao ốc, thử một lần xem sao.”
“Người khác không được, Hồ Tinh kia không phải dễ đối phó, vạn nhất bị nó mê hoặc, hút khô tinh huyết, thì phải làm sao……”
Diệp Thiếu Dương cười xấu xai.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ý ngươi là để ngươi đi sao?”
“Làm gì còn cách nào khác, Tứ Bảo lại không ở đây.”
“Nhưng hôm qua ngươi đã tới cao ốc, Hồ Tinh kia có khả năng đã nhận ra ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cười đắc ý, “Đừng quên ta còn có mặt nạ da người, chỉ cần giấu đi khí tức, Hồ Tinh tuyệt đối nhận không ra.”
“Vậy đi, ta sẽ an bài.”
Tạ Vũ Tình vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Ngươi phải cố kiềm chế đó, đừng có tinh tẫn nhân vong.”
“Ta sẽ thải âm bổ dương, còn chưa biết ai hại ai đâu.”
Diệp Thiếu Dương bật cười rộ lên.
Trưa hôm đó,Tạ Vũ Tình đã sắp xếp mọi chuyện: Diệp Thiếu Dương mang theo mặt nạ da người, tới cao ốc Lisa nhận quần áo lao động cùng dụng cụ vệ sinh.
Giám đốc toà nhà cho rằng Diệp Thiếu Dương là cảnh sát mặc thường phục được phái tới, điều tra án kiện tử vong, người khác đương nhiên không biết gì hết, còn tưởng rằng hắn là nhân viên mới.
Dưới sự an bài của Tạ Vũ Tình, giám đốc đồng ý để Diệp Thiếu Dương đi làm ngay ngày hôm sau.
Quay lại phòng trọ, vừa mới mở cửa, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu thì thấy, Tiểu Mã đang luống cuống nhặt vật gì đó.
Trên mặt đất có mấy khối vàng óng ánh.
Kim nguyên bảo! Diệp Thiếu Dương nhanh mắt lẹ tay, vọt một bước, tranh nhau nhặt với Tiểu Mã.
“Đại gia ngươi, nhiều kim nguyên bảo vậy à!”
“Có mấy khối này thôi,đừng đừng!”
Diệp Thiếu Dương nắm ba khối trong tay, mắng: “Tên mập chết tiệt nhà ngươi, đúng là không có đạo nghĩa, dám ngang nhiên ăn mảnh!”
“Nhất định sẽ chia cho ngươi mà,”
Tiểu Mã vẻ mặt ủy khuất nói, “Chẳng qua ta sợ ngươi nộp lại cho Vũ Tình thôi!”
“Ta không phải là ngốc.”
Diệp Thiếu Dương cất ba khối kim nguyên bảo vào trong túi, “Ba khối này dùng để mua vật dụng cho nhà mới.”
“Mua vật dụng, một khối cũng đủ rồi!”
“Ta sẽ mua đồ tốt.”
Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương lại nhìn thấy dưới gầm sô pha có một thỏi bạc, trực tiếp nhào tới.
“Đây là cho lão bà ta, không thể lấy!”
Tiểu Mã nhào tới, hai người chui vào gầm sô pha mà tranh nhau.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương mạnh hơn một chút, nắm chặt trong tay, bò từ dưới gầm sô pha ra ngoài.
“Khụ khụ”
Phía sau đột nhiên có tiếng hắng giọng truyền đến, hai người cùng nhau quay đầu lại, thấy ngoài cửa có ba người đang đứng.
Nhuế Lãnh Ngọc, còn có một đôi nam nữ quần áo ngăn nắp.
Nam mặc một bộ trường bào màu xám, phía dưới là quần đen giày da, nhìn qua thực ngầu, trông cứ như minh tinh, bộ dáng cũng không tồi, nếu hiện tại phải dùng từ ngữ để miêu tả, thì chính là “Tiểu tiên nhục”
Khí vũ hiên ngang, đứng thẳng tắp, tay vân vê một khối ngọc khí, khóe môi khẽ nhếch lên như cười, có ý chế giễu.
Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, tóc dài ngang lưng, thân mặc một bộ váy dài kiểu cổ, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất thực cao quý.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái, lập tức nghĩ ngay tới Tuyết Kỳ, hai người đúng là có khí chất khá tương tự.
Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nhìn bộ dáng dính đầy bụi của Diệp Thiếu Dương, đưa tay gạt mạng nhện trên đầu hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hai vị này, một người là Côn Luân Sơn Lăng Vũ Hiên, một người là tục gia đệ tử của Phổ Đà Sơn Liễu Như Nhứ.”
Nhuế Lãnh Ngọc đơn giản giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ ánh mắt dừng trên mặt Liễu Như Nhứ, dĩ nhiên là……đệ tử Phổ Đà Sơn.
Phổ Đà Sơn không giống như Nga Mi Sơn, trên Nga Mi Sơn có hai ngọn núi, hòa thượng và ni cô mỗi bên một ngọn núi.
Nhưng trên Phổ Đà Sơn tất cả đều là nữ đệ tử, mấy năm nay vì đang thiếu ni cô, để truyền thừa pháp thuật, nên trên núi thu nạp rất nhiều đệ tử tục gia.
Bọn họ không suy xét đến tuệ căn như đệ tử nhập thất, việc thu nạp đệ tử tục gia, chỉ căn cứ vào khả năng thiên phú tu hành, cho nên pháp lực của đám tục gia đệ tử này, còn cao hơn nhiều so với đệ tử nhập thất.
“Phổ Đà tịnh bình diễn vạn vật, Diệp sư huynh.”
Liễu Như Nhứ dựng thẳng một bàn tay, hành nửa lễ, nét mặt có vẻ uy nghi, ra vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Lăng Vũ Hiên cũng tiến lên một bước, tùy tiện chắp tay, nói: “Côn Luân hồi chuyển định Càn Khôn.
Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.”
“Ta quen ngươi à?”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, bất quá hình như đã nghe tên hắn đâu đó.
Côn Luân Sơn…… Nhìn kỹ Lăng Vũ Hiên, “Ta nhớ rồi, ngươi chính là thần đồng năm đó?”
Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh trí nhớ không tồi, tại Thuỷ lục long hoa hội của Đạo môn năm đó, ta đã đánh bại hai đại đệ tử trong số các tinh anh của tứ đại môn phái, chỉ có ngươi kiên trì không động thủ.”
“À, lúc ấy ta bị cảm,không có tâm tình mà đấu pháp.”
“Người khác đều nói là ngươi sợ thua, không dám đánh, chỉ có ta không cho là như vậy.”
Chương 858: Kim đồng ngọc nữ (2)
Diệp Thiếu Dương trong lòng cười lạnh, người này nói chuyện cũng thật là lòng vòng, hỏi: “Sau đó ngươi giống như mất tích, đi đâu thế?”
“Mấy năm nay, ta đi thăm các gia tộc Đại vu thuật, Âm dương thuật ở Đông Nam Á, thậm chí còn tới cả La Mã, tìm kiếm hậu nhân của Đại Tế Tư, học thêm rất nhiều tri thức.”
Lăng Vũ Hiên chậm rãi nói, “Ta mới vừa về nước, nghe thấy nhiều người nhắc tới ngươi, dường như đã coi ngươi là đệ tử đứng đầu trong Đạo môn, điều này chứng tỏ mấy năm nay ngươi cũng nỗ lực tu hành, hậu phát tiên chí đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, coi như hiểu rõ, gia hỏa này cố ý tới phá rối đây mà, nghiêng đầu cười nói: “Vậy thì ngươi sai rồi, mấy năm nay ta cũng không làm gì hết, hàng ngày đều ăn chơi khắp nơi, đệ nhất đệ nhị, đều là do người khác nói, không liên quan gì đến ta, ngươi thích thì cứ đi mà nhận lấy, ta không có hứng thú.”
Ánh mắt Liễu Như Nhứ toát ra một tia khinh thường, liếc nhìn hắn một cái.
Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương mặt mũi đầy bụi bẩn, quần áo dính đầy mạng nhện, tay còn nắm một cái thỏi bạc, khẽ nhếch miệng cười, “Nghe ngươi nói vậy, lại thêm cái bộ dáng này, đích thực có chút siêu phàm thoát tục, ta càng có hứng thú tìm hiểu.”
“Các người là ai, tới đây làm gì?”
Tiểu Mã hai tay chống nạnh, tiến lên phía trước một bước, híp mắt nhìn Lăng Vũ Hiên.
“Đây là nhà ta, ta có nói để các người vào chưa, mau đi nhanh đi, bằng không ta báo cảnh sát đó.”
Liễu Như Nhứ sắc mặt trầm xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiếu Dương, bằng hữu này của ngươi thực không có giáo dục!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là nhà của hắn, nếu hắn bảo cô đi, không lý nào cô không đi, chẳng lẽ muốn ở lại làm nữ chủ nhân à?”
Tiểu Mã trừng mắt liếc Diệp Thiếu Dương: “Ngươi nói bậy cái gì thế, Tiểu Mã ca ta dù không có bạn gái, cũng không thể thấy nữ nhân là nhận đâu đó, ngươi tưởng ta là cái loại này heo mẹ à, ai cũng nhận là chủ nhân sao?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói: “ta sai rồi, xin lỗi nhé.”
“Ngươi, các ngươi!”
Liễu Như Nhứ tiến lên một bước, tay để bên hông, tựa hồ muốn xông vào đánh nhau.
Lăng Vũ Hiên vỗ vỗ vai cô ta, xoay người đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Ta sẽ ở lại Thạch Thành một thời gian, Diệp Thiếu Dương, ta có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với ngươi, chúng ta cứ chậm rãi mà chơi.”
“Không có thời gian.”
Liễu Như Nhứ có chút không cam lòng, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, trước giờ chưa có người nào dám làm nhục ta như vậy!”
Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn cô ta, dùng sức đám Tiểu Mã một quyền, “Sao lại còn thỏi bạc, có bao nhiêu, giao hết ra đây!”
Nói rồi đẩy Tiểu Mã xuống sô pha, lục soát khắp người, Tiểu Mã liều mạng phản kháng, loạn thành một đoàn.
Liễu Như Nhứ tức giận dậm chân, kéo Lăng Vũ Hiên xuống lầu.
Nhuế Lãnh Ngọc tốt xấu gì cũng là người dẫn bọn họ tới, vì thế đưa bọn họ đi xuống.
“Ta còn tưởng Diệp Thiếu Dương xuất thân danh môn đại phái, là một quân tử khiêm nhường chứ, không ngờ hắn lại đáng khinh như vậy, quả thực là bại hoại của giới Pháp Thuật!”
Liễu Như Nhứ hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc xéo qua Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Nhuế tỷ tỷ sao lại có thể làm bạn với loại người như vậy!”
Nhuế Lãnh Ngọc khẽ mỉm cười, “Không tiễn, sau này sẽ liên lạc lại.”
Hai người Lăng Vũ Hiên ra khỏi tiểu khu, Lăng Vũ Hiên mở cửa chiếc Bentley, ngồi vào trong, nhưng không vội lái xe đi.
“Sư huynh, cái tên Diệp Thiếu Dương này, căn bản không đáng để huynh phải ra tay!”
Liễu Như ngồi trên xe nói, “Chỉ làm bẩn tay huynh mà thôi.”
Lăng Vũ Hiên khởi động máy, chậm rãi nói: “Mặc kệ hắn là quân tử hay tiểu nhân, lần này ta về nước, muốn đứng chân trong giới Pháp Thuật, thì nhất thiết phải đạp hắn xuống dưới chân, dẫm thật mạnh”
Nói xong dùng sức dẫm mạnh chân ga.
“Hai tên ngu ngốc lúc nãy, rốt cuộc là có địa vị gì?”
Tiểu Mã tò mò hỏi.
“Nữ thì ta không biết, còn nam chính là đệ tử Côn Luân Sơn, Lăng Vũ Hiên, mấy năm trước có gặp qua hắn một lần tại Long hoa hội của Đạo gia.”
“Côn Luân Sơn…… Chưa từng nghe ngươi nói qua, mau phổ biến kiến thức cho ta chút đi, còn Phổ Đà Sơn kia nữa, là môn phái nào.”
Tiểu Mã tóm chặt tay hắn mà dây dưa, “Tốt xấu gì ta cũng là Thiên sư, những tri thức này ta cũng cần biết một chút chứ.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đơn giản giới thiệu với hắn: “Giới Pháp Thuật Giới có rất nhiều môn phái, chỉ là Đạo giáo thời xưa có vô số lưu phái, hiện tại đại bộ phận đã không còn tồn tại.
Mấy đại lưu phái chính tông nhất, được gọi là ‘Đạo gia Ngũ Đại Sơn Môn ’, đó là Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Chung Nam Sơn, Côn Luân Sơn và Lao Sơn.”
“Thiên hạ Đạo sĩ xuất Chung Nam.
Chung Nam Sơn năm đó thực mạnh mẽ……”
Trần Lộ đột nhiên từ trong Âm Dương Kính chui ra, ngồi lên đùi Diệp Thiếu Dương, nói.
Diệp Thiếu Dương mau chóng đẩy cô ta xuống.
Trần Lộ u oán liếc Diệp Thiếu Dương một cái, tiếp đó mặt mày hớn hở nói với Tiểu Mã: “Tỷ tỷ ta sinh thời là đệ tử Càn Khôn môn, chính là một nhánh của Chung Nam Sơn, đáng tiếc sau này Chung Nam Sơn giải thể, không thể tiếp tục tồn tại tiếp nữa”
“Vẫn còn một nhánh đích truyền,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chưa thấy qua, nhưng có nghe sư phụ nói đến, Chung Nam Sơn chính tông không nhiều người lắm, nhưng thực lực rất cao cường, vẫn luôn ẩn thế không ra ngoài, cũng chẳng tiếp xúc với Đạo môn đồng đạo.”
Nhắc tới chuyện xưa trong Đạo môn, Trần Lộ cảm thấy rất hứng thú, chen ngang Diệp Thiếu Dương, dõng dạc nói: “Lao Sơn phái, hiện tại vẫn là một trong Đạo môn, nhưng pháp thuật đã xuống dốc rồi.
Côn Luân Sơn cũng là môn phái rất cổ xưa, thời kỳ hưng thịnh được coi là đứng đầu Đạo môn, thời vua Càn Long vì tham gia hoạt động của Thiên Địa Hội, cho nên đã bị Hoàng Đế diệt môn.
Một đám đệ tử đi vào núi sâu tránh họa, sau này ở luôn trong đó, không chịu xuất hiện nữa, giải phóng cũng không ra ngoài, tiếp theo thì không thấy động tĩnh gì nữa.”
“Không phải không có động tĩnh,”
Diệp Thiếu Dương tiếp tục câu chuyện, lúc này Nhuế Lãnh Ngọc đã quay trở lại, Diệp Thiếu Dương đang nói đến chỗ mấu chốt, nhìn nàng gật đầu, tiếp tục nói: “Côn Luân Sơn đứng đầu Ngũ đại long mạch, một nửa núi trong thiên hạ, đều cùng liền mạch với Côn Luân, Côn Luân Sơn luôn là nơi ẩn tu của vô số Đạo sĩ, đối với phong thuỷ định huyệt có tạo nghệ vô cùng, hơn nữa bọn họ đều muốn phản Thanh phục Minh.
Sau sự kiện thời Càn Long năm đó, có một nhóm đạo sĩ Côn Luân Sơn cấu kết với Thiên Địa Hội, dĩ nhiên muốn đào đứt long mạch Đại Thanh, sau này nghe nói cũng thành công tìm được long mạch, hình như là nằm dưới một tòa Đế Vương Lăng.
Tuy nhiên do gặp phải lệ quỷ hay đại yêu gì đó, đào long mạch không thành công, ngược lại người bị chết sạch, chỉ còn mấy đạo sĩ Côn Luân Sơn trốn thoát được.
Mấy người này sau đó dường như bị trúng phải thuật nguyền rủa, từ đó về sau, đại đệ tử của Côn Luân Sơn đều bị đột tử, hơn nữa thọ mệnh không dài, cho nên môn nhân thưa thớt, cũng không thể nào thu nạp đồ đệ.
Lăng Vũ Hiên này, nghe nói là một Đạo môn kỳ tài mà chưởng môn phái Công Luân Ngọc Cơ tử, trong một lần ở dân gian, tìm được.
Mục đích thu hắn làm đồ đệ, chính là muốn hắn học giỏi đạo pháp, tìm cách trừ bỏ lời nguyền trăm năm đối với phái Côn Luân.
Cho nên có thể nói, hắn chính là toàn bộ hy vọng của Côn Luân Sơn.”
“Trách không được tự đại như vậy,”
Tiểu Mã cau mày, “Bất quá tên này quá giả tạo, ta không thích, đúng rồi, hắn nói năm đó cùng ngươi luận võ, tình huống thế nào?”
“Là chuyện của năm năm trước, Đạo môn tổ chức Long hoa hội, mấy đại môn phái đều cử người tham dự, mục đích là để các đệ tử đời thứ hai cùng nhau luận bàn đấu pháp, so phù ấn, hắn cơ bản chính là trong vòng hai mươi chiêu thắng đối thủ, lúc ấy hắn đã làm chấn động toàn bộ Đạo môn, được xưng vô địch trong số đệ tử đời thứ hai.
Đương nhiên, khi đó Đạo Phong đã rời khỏi sư môn, nên không cùng hắn đánh, bằng không một giây đã dạy cho hắn cách làm người rồi.”
Chương 859: Thu phục hồ Tinh (1)
“À, 5 năm trước, ngươi cũng đã trưởng thành rồi mà, sao lại không đánh với hắn.”
“Đệch, ngươi là đang vũ nhục ta à,”
Diệp Thiếu Dương mắng, “Ta với hắn tuổi tác không cách nhau lắm, năm năm trước cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, nhưng là do ta bị cảm, không tham gia đấu pháp.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, “Ta muốn nghe nguyên nhân thật sự.”
“Đây là nguyên nhân thật sự, ta bị cảm nặng, cả người không còn sức, không muốn đấu pháp.”
“Ta không thích đấu pháp, trói tay trói chân, không có thú vị gì hết, ta chỉ thích thực chiến.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đấu pháp kiểu này về sau đã biến mất, ở trong giới Pháp Thuật cũng phai nhạt dần, hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện, còn đến Thạch Thành?”
Câu cuối cùng này, là hỏi Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc đáp: “Hắn không phải biến mất, mà là đi ra nước ngoài, chủ yếu là đi Đài Loan với Đông Nam Á, học tập pháp thuật các phái.”
Tiểu Mã có chút khó chịu, nói: “Võ học Trung Nguyên chúng ta…… không đúng, pháp thuật Trung Nguyên bác đại tinh thâm, đi học các nước khác làm gì?”
“Vậy thì ngươi đã sai rồi, chiến loạn năm đó, khiến cho rất nhiều đồ vật truyền thống đã không còn hoàn chỉnh, ngược lại bên Đài Loan truyền thừa rất tốt.”
Diệp Thiếu Dương đối với điều này không có thành kiến.
“Phải rồi, hơn nữa Thái Lan cùng với Nhật Bản, cũng có chút pháp thuật đáng để học tập.
Hiện giờ hắn đã học thành tài quay về, khí phách hăng hái, đương nhiên muốn khiêu chiến danh gia pháp thuật trong nước.
Trước khi tới Thạch Thành, hắn đã đi qua rất nhiều môn phái, chiến tích toàn thắng.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Hiện tại chỉ có ngươi.”
“Ngốc hả, ta sẽ không đấu pháp với hắn.”
Diệp Thiếu Dương khinh thường hừ một tiếng, “Đúng rồi, sao cô lại đi cùng bọn họ đến thế, còn cô gái ở Phổ Đà Sơn kia, là chuyện gì?”
“Lúc hắn đi HongKong cầu học pháp thuật, đã tìm tới sư phụ ta, ở cùng chúng ta một thời gian, hắn có theo đuổi ta, bị ta cự tuyệt, sau đó rồi bỏ đi.”
“Theo đuổi cô?”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt hiện dữ tợn.
Tiểu Mã vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói: “Hiện tại có phải đã có động lực đánh nhau với hắn rồi hay không, ta ủng hộ ngươi, đánh hắn đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc làm như không nghe thấy, nói: “Sau đó hắn gặp được Liễu Như Nhứ, hai người ở bên nhau, Liễu Như Nhứ là đệ tử tục gia của Phổ Đà Sơn, pháp thuật cũng rất cao minh, bất quá cô ta rất ít khi tu hành trong núi, nhà cô ta là một phú thương ở Đài Loan, rất là giàu có.
Cô ta cùng với Lăng Vũ Hiên, ở Đông Nam Á tạo ra thanh danh rất lớn, được người ta gọi là ‘Kim Đồng Ngọc Nữ‘ của giới Pháp Thuật, hiện tại, bọn họ muốn tạo ra danh tiếng trong nước, hơn nữa đã thành công.”
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Thế nào mà gọi là thành công?”
“Ngươi không có nghe gì à, Lăng Vũ Hiên đã đi qua vài môn phái, khiêu chiến đệ tử đời thứ hai, trận nào cũng đại thắng.
Hiện tại chỉ thiếu mỗi ngươi.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, “Hắn muốn làm đệ nhất, thì cứ để hắn làm, đâu có liên quan gì tới ta.”
Tiểu Mã nói: “Ngươi nói thế được à, trông hắn kiêu ngạo như vậy, ngươi có thể nhịn được sao?”
“Ta học Đạo thuật, là vì bắt quỷ hàng yêu, không phải vì đấu pháp, không có gì thú vị.”
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Hắn tới Thạch Thành, không phải là để tìm ta đấu pháp chứ?”
“Đúng vậy, đó là một việc, còn có một việc khác nữa, chính là Đại yêu xuất thế.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước mỗi lần tìm ta, ta đều đi cùng sư huynh không, kỳ thực chính là để điều tra Đại yêu.
Năm nay Khuê Mộc Lang Tinh xâm nhập Quỷ Kim Dương, chủ yêu tinh hạ thế, giết chóc tràn lan.
Sự việc này ba trăm năm mới xảy ra một lần, người có năng lực trong giới Pháp Thuật đều đang tìm kiếm vị trí Đại yêu xuất thế, chúng ta đã tìm rất nhiều địa phương, hiện tại đã xác định, là ở xung quanh Thạch Thành.”
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ ra, Dương Cung Tử đã từng nói qua chuyện này với mình, cô ta cũng đang tìm kiếm địa điểm chính xác của Đại yêu xuất thế, lúc ấy mình còn có chút hoài nghi, hiện giờ nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói, mới tin đó là sự thật.
“Ngươi thân là Thiên sư, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không biết sao, tinh tượng cũng không xem?”
“Ta cũng không có xem tinh tượng, cũng không hiểu lắm, cũng rất ít lui tới cùng các pháp sư khác.”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói: “Đại yêu xuất thế…… Chẳng lẽ là Yêu Vương?”
“Vô cùng có khả năng.
Hiện tại lời đồn đã lan ra, không ít pháp sư đang tới đây, đều muốn chém giết Đại yêu, để chia một chén canh.
Lăng Vũ Hiên chính là một trong số đông pháp sư đó, chém giết đại yêu, đoạt lấy nội đan, xác định vị trí đệ nhất đệ tử Đạo môn của mình, ngươi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, đương nhiên hắn muốn nhân cơ hội này đạp ngươi dưới chân rồi.”
“Dẫm ta làm gì, đối với nội đan đó ta cũng không có hứng thú, ai thích thì cứ đi mà tranh,”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “So tranh đệ nhất đệ nhi, đã thời đại nào rồi, còn để ý mấy cái này, làm đệ nhất đâu có tiền thưởng.”
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười, “ta không tin ngươi một chút cũng không để bụng”
“Để ý chứ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không muốn theo đấu pháp với hắn.”
Diệp Thiếu Dương không muốn bàn tiếp chuyện này, hỏi: “Về con đại yêu kia, đã có manh mối gì rồi?”
“Chưa có manh mối nào, có lời đồn trong vòng một tháng tới, khẳng định sẽ xuất thế, hiện tại mọi người vẫn đang điều tra, tìm kiếm vị trí chính xác.”
Tiểu Mã dùng tay chọt chọt Diệp Thiếu Dương, nói: “Có hay không là quan hệ gì với con hồ ly tinh mà ngươi đang điều tra, không phải đều là yêu sao.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, lẩm bẩm nói: “Hẳn là không phải đâu, đại yêu ba trăm năm mới xuất thế, tám phần là Yêu Vương, hồ ly tinh dù lợi hại, làm sao có thể xưng Vương, trừ phi là Cửu Vĩ Thiên Hồ……”
“Không chừng chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cửu Vĩ Thiên Hồ, từ cổ chí kim cũng không có mấy con, ta không xui tới nỗi sẽ gặp nó chứ?”
“Các người nói gì thế, hồ ly tinh gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nói.
Diệp Thiếu Dương liền kể lại một lượt mấy sự kiện mới xảy ra gần đây.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm ngâm một lát, nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục điều tra đi, chỉ mong không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ, bằng không…… hậu quả thực không dám tưởng tượng.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ, mỗi lần xuất hiện, đều dẫn theo một đại hạo kiếp, đặc biệt là Đát Kỷ xuất thế, quả thực hại nước hại dân.
Không có pháp sư nào muốn đối đầu với loại yêu tinh trong truyền thuyết này.
“Hay là cô đi cùng ta điều tra đi?”
“Chúng ta nên tách ra thì hơn, ta tiếp tục tìm kiếm vị trí Đại yêu xuất thế, ngươi điều tra hồ ly tinh, có manh mối gì thì báo lại cho đối phương.”
Nhuế Lãnh Ngọc cố tình nhìn hắn một cái, “Ngày mai sư huynh ta sẽ đến, cùng ta đi điều tra.”
“Ách……”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Không bằng bảo hắn tới đối phó hồ ly tinh, ta cùng cô tìm đại yêu.”
Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn nói giỡn, cười cười, không để ý tới.
Nói chuyện một lát, Nhuế Lãnh Ngọc muốn nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương đưa cô tới khách sạn gần đó thuê phòng, sau đó tự mình về nhà.
Qua Qua không biết đã đi đâu, Diệp Thiếu Dương liền kích hoạt hồn ấn, gọi nó trở về, nói cho nó nghe chuyện Đại yêu xuất thế, bảo nó đi quanh đây điều tra, dù sao cũng là quỷ, nó có thể cảm nhận được hết thảy tà khí, nhanh nhạy hơn nhiều so với con người.
Qua Qua vừa mới rời đi, bất ngờ Lão Quách gọi điện thoại tới.
“Tiểu sư đệ, tin Đại yêu xuất thế, đệ đã nghe nói chưa?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Huynh cũng biết à?”
“Gần đây có mấy gia hỏa tới chỗ ta mua pháp khí, Đạo Phật nhị phái đều có.”
Quả nhiên…… Nhuế Lãnh Ngọc nói không sai.
Nhiều pháp sư vì cùng một sự kiện, tề tụ tại một nơi, chuyện này ở thời đại bây giờ quả thực hiếm thấy, dù sao cũng là xã hội hiện đại, nơi thành thị, pháp sư đều che giấu thân phận, cho nên không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
“Xem ra không thể tránh khỏi một đại chiến rồi, lần này Lăng Vũ Hiên muốn một trận thành danh, là cơ hội tốt nhất của ngươi đó.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh, khẽ lắc đầu.