Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 287 [Chương 1557 đến 1562]
❮ sautiếp ❯Chương 1557: Nhân thể cảnh giới
Nhân thể tức là một vũ trụ cá biệt, muốn triệt để hiểu rõ nhân thể thì phải khai phá ra toàn bộ ảo diệu của nó, so với việc hiểu rõ triệt để vũ trụ cũng chẳng dễ dàng hơn chút nào, bất quá nhân thể cùng vũ trụ lại có điểm bất đồng, vũ trụ thì từ cổ chí kim vẫn không thay đổi, nhưng nhân thể thì lại biến hóa không ngừng, bởi vì tùy theo việc tu luyện mà nhân thể mỗi thời khắc đều có sự tiến hóa.
Bất Hủ kiếm thể muốn tiếp tục tăng lên thì nhất định phải càng hiểu rõ nhiều hơn về ảo diệu nhân thể, mà điểm ấy lại trùng hợp với khiếm khuyết mà Diệp Trần đang gặp phải.
“Hay là ta đi thỉnh giáo Kim Phật Chí Tôn a!”
Diệp Trần nghĩ nghĩ rồi bay ra khỏi Thiên Thần bảo điện, hướng phía Vạn Phật Đại Lục của Kim Phật Chí Tôn bay đi.
…
“Diệp Trần, sao rảnh rổi tới tìm ta thế?”
Kim Phật Chí Tôn mời Diệp Trần đi vào Vạn Phật đại điện.
Trong Vạn Phật đại điện, Kim Phật Chí Tôn đang ngồi khoanh chân thiền định, đối diện với ông là một bộ bàn ghế bằng đá rất đơn giản.
Diệp Trần an tọa rồi đi thẳng vào vấn đề, nói: “Kim Phật Chí Tôn, ta muốn thỉnh giáo ngài thoáng một chút về sự ảo diệu của nhân thể, rất mong được ngài chỉ điểm.”
“Thì ra là thế.”
Kim Phật Chí Tôn gật đầu, nói ra: “Ở đây ta có một bản Nhân Thể Chân Giải, ngươi cầm qua đi, có chỗ nào không rõ thì cứ tới hỏi ta.”
Kim Phật Chí Tôn lấy ra một quyển sách và đưa cho Diệp Trần.
“Vậy xin đa tạ rồi!”
Tiếp nhận quyển sách, Diệp Trần nói lời cảm tạ.
…
Nhân Thể Chân Giải quả nhiên là một bản kỳ thư, mặc dù trong đó chỉ nói về quy tắc chung, nhưng cũng đủ để cho Diệp Trần nhận được những ích lợi không nhỏ.
“Vũ trụ có bổn nguyên, nhân thể cũng có bổn nguyên, vũ trụ bổn nguyên có thể diễn hóa vạn vật, còn nhân thể bổn nguyên thì diễn hóa Huyết nhục và xương tủy…”
Nhân Thể Chân Giải mặc dù chỉ là một bộ sách ghi lại những tri thức của tiền nhân về cơ thể con người, thế nhưng căn cứ vào những tri thức này, nhân thể cảnh giới tựu chung được chia thành mười tầng. Sau khi đọc sơ qua, Diệp Trần đánh giá thoáng một chút về bản thân và nhận ra mình chỉ mới đạt tới nhân thể cảnh giới tầng thứ tư mà thôi, hơn nữa chỉ mới là tầng thứ tư sơ kỳ, nếu có thể hiểu được tất cả tri thức trong Nhân Thể Chân Giải thì sẽ có thể đạt tới tầng thứ tám. Về phần tầng thứ chín cùng tầng thứ 10 thì không cách nào chỉ đọc sách mà có thể ngộ ra được, phải dựa vào sự trải nghiệm của bản thân thì mới có thể vượt qua. Đương nhiên, điều này đối với Diệp Trần mà nói cũng là quá mức xa vời rồi, vẻn vẹn chỉ với tám tầng đầu tiên thì cũng đủ để hắn phải nghiên cứu trong vô số năm rồi.
“Kỳ tuyệt đến không thể diễn tả bằng lời nữa!”
Diệp Trần thoáng cái đắm chìm vào trong nội dung của Nhân Thể Chân Giải.
Nháy mắt, hai mươi năm lại qua đi.
Ngày hôm đó, Diệp Trần bỗng nhiên tỉnh táo trởi lại.
“Hiện tại, có lẽ ta đã đạt tới nhân thể cảnh giới tầng thứ năm rồi!”
Nhân thể cảnh giới tầng thứ tư tương ứng với việc có thể tu luyện Bất Hủ kiếm thể đến tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, tầng thứ năm tương ứng với tầng thứ chín hoặc tầng thứ 10, nếu như nhân thể cảnh giới thật sự đạt đến tầng thứ năm thì Bất Hủ kiếm thể tối thiểu nhất cũng có thể tu luyện tới tầng thứ chín cảnh giới.
Nghĩ đến là làm, Diệp Trần bắt đầu tu luyện Bất Hủ kiếm thể.
Tầng thứ tám!
Tầng thứ tám đỉnh phong!
Tầng thứ chín!
Tầng thứ chín đỉnh phong!
Lúc Bất Hủ kiếm thể được tu luyện tới tầng thứ chín đỉnh phong thì những tri thức về nhân thể mà Diệp Trần nắm được cũng dần dần tiêu hao hết, trừ việc đó ra, Luyện Thể tri thức cũng đã đến tận cùng rồi.
Tầng thứ chín Bất Hủ kiếm thể sẽ đủ để ngạnh kháng công kích của cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn, còn tầng thứ chín đỉnh phong sẽ có thể làm giảm lực phá hoại của đối phương xuống đến mức thấp nhất.
Tỷ như Thiên Ma Tôn cùng Chân Vũ Chí Tôn nếu không có Thánh khí trong tay thì Diệp Trần hoàn toàn có thể không cần sợ hãi hai người, đối mặt Hủ Ma Thiên Tôn, Diệp Trần cũng có thực lực đánh một trận cùng hắn.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng rất rõ ràng, tầng thứ chín Bất Hủ kiếm thể của hắn so với tầng thứ chín Cửu Chuyển Kim Thân của Kim Phật Chí Tôn, như trước vẫn còn kém rất xa.
Cửu Chuyển Kim Thân mỗi lần tăng lên một chuyển thì lực phòng ngự sẽ tăng lên đột biến, ở cảnh giới Bát chuyển hậu kỳ là đã có thể ngạnh kháng công kích của cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn rồi. Đến Bát chuyển cực hạn thì có thể ngạnh kháng công kích của đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn, còn khi đã đến Cửu chuyển thì ngay cả siêu Vô Thượng võ học của Hủ Ma Thiên Tôn cũng không thể làm bị thương Kim Phật Chí Tôn được. Đoán chừng ngay cả Thánh khí cũng không thể gây ra uy hiếp quá lớn đối với hắn, như vậy không sai biệt lắm sẽ có thể ngạnh kháng công kích của Truyền Kỳ Chí Tôn rồi.
Mà Bất Hủ kiếm thể muốn ngạnh kháng công kích của Truyền Kỳ Chí Tôn thì tối thiểu phải được tu luyện tới tầng thứ 11, thậm chí tầng thứ 12.
Hết cách rồi, Kim Phật Chí Tôn đã trở thành Chí Tôn từ mấy chục vạn năm, trong tuổi thọ của Diệp Trần so với ông ta thì đến số lẻ cũng đều không bằng.
“Cái môn kiếm thể này của ngươi thật là thần kỳ, bất quá tựa hồ như vẫn còn có chỗ thiếu hụt đấy.”
Hai mươi năm không gặp, tiến bộ của Diệp Trần lại để cho Kim Phật Chí Tôn phải sợ hãi thán phục, hỏi qua một số tin tức về Bất Hủ kiếm thể, Kim Phật Chí Tôn đã đề ra quan điểm của mình.
“Xác thực mà nói, ta không thể chỉ ra được chính xác chỗ thiếu hụt của nó, nhưng có lẽ vấn đề chủ yếu là tại bên trên Bất Hủ Kiếm Ý, trước mắt, cấp độ kiếm thể của ngươi vẫn còn thấp quá, cho nên đối với yêu cầu Bất Hủ Kiếm Ý cũng không cao, nhưng khi Bất Hủ kiếm thể đạt tới cấp độ bằng với Bất Hủ Kiếm Ý thì khi đó muốn tiếp tục tăng Bất Hủ kiếm thể lên, biện pháp duy nhất tựu là phải tăng Bất Hủ Kiếm Ý lên. Ngươi cũng biết, để chí cao Kiếm Ý từ Bát giai đỉnh phong tăng lên tới Cửu giai là khó khăn như thế nào, không thể đơn giản hơn so với việc trở thành Truyền Kỳ Chí Tôn đấy.”
Kim Phật Chí Tôn chậm rãi nói.
Diệp Trần cười nói: “Không cần vội vã như vậy.” Kỳ thật, hắn đã sớm cân nhắc qua vấn đề này, bất quá hắn xác thực không vội. Thứ nhất, hắn có Hủy Diệt Kiếm Ý, Hủy Diệt Kiếm Ý cùng Bất Hủ Kiếm Ý có sự cộng hưởng lẫn nhau, hai đại chí cao Kiếm Ý này có tốc độ tiến bộ rất nhanh. Thứ hai, Hủy Diệt Kiếm Ý cùng Bất Hủ Kiếm Ý đều đã đạt đến Bát giai đỉnh phong, khoảng cách đến Cửu giai bất quá chỉ còn một bước ngắn nữa, có lẽ một bước này sẽ thập phần gian nan, nhưng bất quá Diệp Trần có cảm giác chuyện này sẽ không tốn hao thời gian quá dài.
“Không vội ư?” Kim Phật Chí Tôn sững sờ, chợt cười nói: “Ha ha, hoàn toàn chính xác là không vội, bằng vào tuổi của ngươi thì thời gian đối với ngươi mà nói, không tính là vấn đề gì lớn a.”
Hắn đã lý giải sai ý của Diệp Trần rồi.
Diệp Trần cũng không giải thích, ngoại giới tuy cũng biết bản thân hắn sở hữu hai đại chí cao Kiếm Ý, nhưng họ cũng không biết là hai đại chí cao Kiếm Ý này luôn bổ sung cho nhau và sinh ra cộng hưởng lẫn nhau.
Cứ như vậy, Diệp Trần có khi bế quan nghiên cứu Nhân Thể Chân Giải, có khi lại đến chỗ Kim Phật Chí Tôn thỉnh kinh, có khi cũng cùng Từ Tĩnh và Mộ Dung Khuynh Thành họp gặp, chỉ điểm một chút cho hai người, thời gian trôi qua rất sung túc, mỗi một ngày đều có được thu hoạch nhất định.
“Ta nên đi đến Hắc Phong Giản một chuyến rồi.”
Để có được Luyện Thể tri thức thì còn đường ngắn nhất là chỉ có đi đến Hắc Phong Giản, những Luyện Thể võ học lưu truyền trong Nhân tộc từ xưa tới nay, Diệp Trần cơ bản đều đã xem qua rồi, trong đó Vô Thượng Luyện Thể võ học có hơn mười bản, nhưng số lượng Luyện Thể tri thức cũng có hạn, chỉ có trong Hắc Phong Giản mới ẩn chứa vô số Luyện Thể tri thức, phải biết rằng tù nhân bị giam giữ ở nơi đó toàn bộ là những tà ma Chí Tôn, suốt mấy vạn năm qua, không biết nơi đây đã giam giữ bao nhiêu tên, chết đi bao nhiêu, và có bao nhiêu tin tức còn sót lại.
Đối với việc Diệp Trần muốn đi vào Hắc Phong Giản, Chân Vũ Chí Tôn cũng không ngăn cản, Diệp Trần trước mắt cũng không phải ai cũng có thể dụ hoặc, không giống với Cuồng Tôn lúc trước.
“Cần phải coi chừng cẩn thận các hang động trong Hắc Phong Giản nhé, chỗ đó từng giam giữ qua một số kẻ tà ma cấp bậc Bán Thần đấy.”
Chân Vũ Chí Tôn chỉ có hơi chút nhắc nhở.
“Vâng!”
Diệp Trần gật gật đầu.
…
Hắc Phong Giản!
Huyền Hà Chí Tôn cùng A Nan Chí Tôn đang ở lối vào nghênh đón Diệp Trần.
Những tình huống nơi ngoại giới, Huyền Hà Chí Tôn cùng A Nan Chí Tôn sớm đã biết được, đối với việc Nhân tộc liên minh đại thắng, hai người tự nhiên thập phần mừng rỡ, càng mừng rỡ hơn chính là, Nhân tộc lại có thêm một vị cường hãn Siêu cấp Chí Tôn, hơn nữa còn có được Thánh khí. Kể từ đó, Ma tộc liên minh về sau muốn đánh Nhân tộc liên minh thì phải lo lắng rất nhiều rồi, sẽ không đơn giản khai chiến như trước nữa.
“Ta lại quấy rầy hai vị rồi.”
Diệp Trần đối với hai người, nói.
Lần này hắn tới đây, thuần túy là để nghiên cứu những làn đen chứ không tham dự tuần tra, cho nên, nhiệm vụ tuần tra như trước vẫn do Huyền Hà Chí Tôn cùng A Nan Chí Tôn hoàn thành, cho đến khi đủ kỳ hạn năm trăm năm.
“Không quấy rầy, không quấy rầy, sau này nói không chừng còn mong Diệp Chí Tôn chỉ điểm chúng ta một hai thứ nữa đấy.”
Huyền Hà Chí Tôn cùng A Nan Chí Tôn cười nói.
“Được chứ.”
Được người khác xem như một tôn sư, Diệp Trần cũng không khiêm tốn.
Theo tu vi cảnh giới tăng lên, Diệp Trần phát hiện ra, bản thân cũng không thể nghiên cứu thấu triệt đám khói đen ở hai bên nham bích trong Hắc Phong Giản, vì vậy tạm thời không cần phải đi vào hang động.
“Diệp Chí Tôn thực là khắc khổ, khó trách trong thời gian không đến một ngàn năm mà có thể trở thành là siêu cấp Chí Tôn.” Huyền Hà Chí Tôn gặp Diệp Trần mỗi ngày đều nghiên cứu làn khói màu đen mà trong nội tâm bội phục vô cùng.
“Cuồng Tôn, ta lại tới nữa.”
Ngày hôm đó, Diệp Trần đi vào chỗ huyệt động mà Cuồng Tôn bị phong ấn.
Chương 1558: Bất hủ kiếm thể tầng thứ 10
“Chân Vũ Chí Tôn thật đúng là hào phóng đối với ngươi a.”
Thanh âm Cuồng Tôn từ trong huyệt động truyền ra.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, nói: “Ta trước giờ cứ gọi ngươi là Cuồng Tôn, vậy ngươi có cái danh xưng gì tốt hơn để ta gọi không?”
“Ngươi có ý gì hả?”
“Ta muốn nói là, trong trí nhớ của ngươi có lẽ không có gì ngoài trí nhớ của một tên chí tôn điên loạn đâu, phải không?”
Hang động trong Hắc Phong Giản là nơi đã từng giam giữ những tà ma có cấp bậc Bán Thần, lần trước Diệp Trần đã từng gặp qua một số ý niệm đã phai nhạt từ tâm trí của một số Bán Thần trong động, bất quá ý niệm trong đầu cuối cùng vẫn chỉ là ý niệm trong đầu, còn Cuồng Tôn thì ngay lúc đó rất quang minh chứ không đến mức bị một cái “ý niệm trong đầu” kia xâm chiếm tâm trí. Nếu như Diệp Trần đoán không sai, Cuồng Tôn có lẽ đã dung hợp phải một thứ dị chủng Võ Đạo Nguyên Thần nào đó, vì thế cho nên trí nhớ mới bị hỗn loạn, không phân biệt rõ mình rốt cuộc là nhân loại hay là tà ma.
“Đúng thì sao, mà không đúng thì như thế nào?.”
Phong ấn trong huyệt động được buông lỏng đi một ít, một tia tinh khí thần từ bên trong thoát ra.
“Chỉ là ta có chút hiếu kỳ mà thôi.”
“Ngươi đã muốn biết thì ta đây sẽ nói cho ngươi biết.”
Hống hống hống…
Tiếng cuồng phong gào khóc thảm thiết vang lên, một bóng người Bạch Ngân sắc tháo chạy về hướng Diệp Trần, nhưng trông nó lại tựa như một trận cuồng phong mà bạc vậy.
Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần!
Không ai biết được rằng, Cuồng Tôn Võ Đạo Nguyên Thần không phải là Thanh Đồng Võ Đạo Nguyên Thần, mà là một Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần. Diệp Trần cũng nhìn ra được, Võ Đạo Nguyên Thần của Cuồng Tôn so với Hủ Ma Thiên Tôn càng muốn tinh thuần hơn nhiều, phảng phất như được tạo thành từ một cây Ngân sắc cương châm vậy, lộ ra ngân sắc quang mang vô cùng sắc bén.
Tốc độ của bóng người Bạch Ngân sắc cực nhanh, chỉ thiểm lược một cái đã đem Diệp Trần cuốn đi vào vòng cuồng phong của nó, chợt sau đó xoay tròn mãnh liệt và co rút lại, “ông ông”… âm thanh chấn động làm cho hai bước tường nham bích phải run rẩy.
Diệp Trần mặt vẫn không đổi sắc, lập tức rút Thiên kiếm ra khỏi vỏ và bình thản đâm một kiếm vào bên trên bóng người Bạch Ngân sắc.
“Thánh khí!”
Bóng người Bạch Ngân sắc hét lên một tiếng, rồi lập tức kéo dài khoảng cách ra.
“Nếu như ngươi triệt để thoát ly khỏi phong ấn thì có lẽ ta sẽ kiêng kị ngươi một hai phần, nhưng hiện tại…” Diệp Trần thân hình lóe lên, vung vẩy Thiên kiếm huy sái ra kiếm quang tràn ngập.
Bóng người Bạch Ngân sắc có tốc độ mặc dù nhanh, nhưng như thế nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ vung vẩy của Thiên kiếm, vì vậy đã bị thiết cắt ra thành mười khối tròn.
“Đáng giận!”
Mấy chục khối bóng người Bạch Ngân sắc nhanh chóng hướng phía huyệt động chui vào. Thực chất chúng chỉ là một bộ phận của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần chứ không phải toàn bộ lực lượng, vì vậy căn bản đánh không lại uy năng Thánh khí. Trước đây, huyệt động dùng để phong ấn nó thì hiện tại đã trở thành chỗ tránh nạn của nó, dù sao Diệp Trần cũng không dám phá hư phong ấn, một khi phá hư phong ấn thì nguyên vẹn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần sẽ triệt để thoát khốn ra.
“Chạy đi đâu!”
Thiên kiếm trong tay Diệp Trần run lên, mấy trăm cánh hoa múi bay phất phới, cả âm thanh lẫn ánh sáng đều lập tức bất động, thế nhưng mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần quá cường đại, Kiếm Thế gần kề chỉ có thể lan đến một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần ở gần nhất, toàn bộ các mảnh vỡ khác đều đã chui được vào huyệt động.
Đưa tay tóm lấy, Diệp Trần đã bắt được cái mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần này.
Xuy xuy xùy!
Phảng phất như bắt phải một con nhím gai, Kiếm Nguyên của Diệp Trần hệt như bị đâm vào trăm ngàn vết lở loét to lớn vậy.
“Cút đi!”
Hủy Diệt Kiếm Ý, Kiếm Nguyên cùng với Tâm lực bộc phát làm mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần nát vụn ra, chợt, Diệp Trần cầm Thiên kiếm quét vẽ ra một vòng tròn khép kín, khiến cho cái mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần vừa bị nổ vụn kia bị rơi vào trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Kiếm giới của Thiên kiếm tuy nói không phải là rất tinh diệu, nhưng kết cấu của nó lại thập phần cường đại, dư sức phong ấn một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần.
“Ngươi..! Ngươi sẽ phải hối hận vì điều này.”
Trong huyệt động, Cuồng Tôn oán độc nói.
“Đó là chuyện sau này.”
Thiên kiếm vào vỏ, tay Diệp Trần khẽ vẫy, Hắc Phong lệnh bài lập tức xuất hiện, sau một khắc, Hắc Phong lệnh bài nhẹ nhàng bay ra ngoài và dán lên bên ngoài huyệt động. Ngay tiếp đó, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu hình thành và bù đắp vào chỗ phong ấn bị hư hao, những huyệt động ở hai bên nham bích củang Hắc Phong Giản chỉ có thể phong ấn những kẻ tà ma có cấp bậc dưới Truyền Kỳ Chí Tôn mà thôi, vì vậy không cách nào phong ấn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bất quá có Hắc Phong lệnh bài trấn giữ thì phong ấn sẽ có thể được gia cố lên một tầm cao hơn. Như vậy mới có đủ sức mạnh để phong ấn những “tù nhân” trong hang động Hắc Phong Giản.
“Lực lượng của Hắc Phong lệnh bài có đồng căn đồng nguyên cùng lực lượng của Hắc Phong Giản, không biết nó được chế tạo như thế nào nhỉ?” Thật lâu sau, Diệp Trần thu hồi Hắc Phong lệnh bài, trong lòng thầm nghĩ.
Hắc Phong lệnh bài cũng không phải là vật do Chân Vũ Chí Tôn sáng tạo ra, Chân Vũ Chí Tôn gần kề chỉ có được quyền quản lý mà thôi, nghe nói, lực lượng bên trong Hắc Phong lệnh bài chính là tuyệt mật của Nhân tộc.
…
Bên trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Từ tầng thứ nhất đến tầng cuối cùng trong tkiếm giới ràn ngập từng điểm sáng, những điểm sáng này chính là những mảnh vỡ rất nhỏ của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bên trong mỗi một điểm sáng này đều ẩn chứa đại lượng tin tức.
Diệp Trần sở dĩ khiêu khích “Cuồng Tôn “, nguyên do cũng không phải là vì tâm huyết dâng trào, Cuồng Tôn cũng sẽ không vô duyên vô cớ điên tiết lên như vậy. Có lẽ có đến tám phần khả năng là hắn đã bị một tia dị chủng Nguyên Thần nào đó xâm lấn rồi, khi cả hai Nguyên Thần dung hợp lại với nhau sẽ làm cho thần trí bị hỗn loạn, phân không rõ bản mình rốt cuộc là ai. Mà Diệp Trần đã dám đến khiêu khích thì tất nhiên đã có mười phần nắm chắc, thứ nhất, phong ấn hai bên nham bích Hắc Phong Giản cũng không phải quá yếu, nếu như đối phương có thể thoát khốn thì đã sớm thoát ra rồi, đoán chừng là trong những năm gần đây đối phương mới bắt đầu tấn thăng đến cấp bậc Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, và đang chuẩn bị súc tích lực lượng để một lần hành động là có thể đột phá phong ấn, chạy ra khỏi Hắc Phong Giản. Một khi đối phương chạy thoát Hắc Phong Giản thì uy hiếp còn muốn lớn hơn so với Hủ Ma Thiên Tôn, một Võ Đạo Nguyên Thần mang theo một tia Bán Thần tà ma sẽ ẩn chứa lực lượng cùng tri thức nhiều vô kể, đến mức những thường nhân sẽ khó có thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng có chút kinh hãi, hắn kỳ thật không phải khẳng định chính xác mà chỉ là muốn thăm dò thoáng qua, nhưng kết quả lại câu được “một con cá lớn”, và cũng may mắn là hắn có được Thiên kiếm, nếu không thì “con cá lớn” này đã ăn tươi nuốt sống hắn rồi, và Võ Đạo Nguyên Thần của hắn cũng sẽ bị ăn sạch.
Lần thăm dò này có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là “kẻ tài cao gan cũng lớn”.
“Trong hang động nguy hiểm hơn nhiều, vì vậy cứ nghiên cứu những mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần này là an toàn nhất rồi.”
Ngoại trừ Cuồng Tôn ra, cơ hồ không có người nào nghiên cứu đám khói đen nhiều hơn so với Diệp Trần, cho nên Diệp Trần biết rõ trong hang động Hắc Phong Giản có rất nhiều nguy hiểm, căn bản không thể ở lâu trong đó được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Diệp Trần sẽ không lựa chọn đi vào các huyệt động. Hắn tuy có tự tin, thế nhưng khi đối mặt các tà Ma Nguyên thần có cấp bậc Bán Thần, thì sựu tự tin có đôi khi sẽ biến thành tự phụ, và trở nên giống như Cuồng Tôn vậy.
Một đạo!
Hai đạo!
Rất nhanh, Diệp Trần đã nghiên cứu mấy lần các điểm sáng từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 10 trong kiếm giới của Thiên kiếm, trong đầu đã có thêm được số lượng rất nhiều thông tin về Luyện Thể cùng Luyện Thần rồi.
Luyện Thần chính là “tu luyện Võ Đạo Nguyên Thần”, Diệp Trần tạm thời gác qua một bên.
Rất nhanh, một năm qua đi.
“Không sai biệt lắm đã có thể đột phá rồi.”
Ngày hôm đó, Diệp Trần mở hai mắt ra và chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí.
Không hổ là Võ Đạo Nguyên Thần của Bán Thần, tuy Cuồng Tôn không dung hợp quá nhiều thứ, nhưng lượng tin tức lại nhiều đến không cách nào đoán chừng hết được, còn nhiều hơn gấp trăm nghìn lần so với Truyền Kỳ Chí Tôn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, cả bên trên chiều sâu cũng cao hơn.
Bất Hủ Kiếm Ý chợt tỏa ra và phóng thẳng lên trời, còn Bất Hủ kiếm thể trên người Diệp Trần cũng bị chấn động mấy lần, “két” một tiếng, trên người chợt bị xé ra vô số vết rách, phảng phất trông như một mạng nhện trải rộng khắp thân thể Diệp Trần. Những vết rách càng lúc càng nhiều hơn, làm cho máu tươi không người chảy xuống, nhưng ngay sau đó, những vết rách này được trám liền lại, đám máu tươi một lần nữa đảo chiều và tiến vào trong cơ thể.
Bất Hủ kiếm thể tầng thứ 10, đột phá!
Vừa rồi, sở dĩ thân thể Diệp Trần xuất hiện vết rách, là vì cấu tạo thân thể bị phá vỡ quá nhanh, sau đó một lần nữa tổ hợp lại với nhau để trở nên cường đại và cứng rắn hơn.
Chương 1559: Thiên địa hàn tuyền
Bất Hủ kiếm thể tầng thứ chín đã có thể ngạnh kháng công kích của cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn, tầng thứ 10 tắc thì có thể ngạnh kháng công kích của đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn. Trong cả Nhân tộc, ngoại trừ Kim Phật Chí Tôn ra thì đã không có người nào có được phòng ngự thân thể mạnh hơn so với Diệp Trần nữa. Nhưng nghe thiên hạ đồn rằng, trong Long tộc có một vị Hoàng Kim Chí Tôn đa mất tích từ lâu, ông cũng là một Luyện Thể chí tôn và có thành tựu còn muốn vượt qua cả Kim Phật Chí Tôn.
Đương nhiên, Kim Phật Chí Tôn cùng Hoàng Kim Chí Tôn đều có Linh khu là Cửu giai Linh khu, thậm chí Chân Vũ Chí Tôn, Thanh Đồng Chí Tôn và một số ít Chí Tôn khác cũng có được Cửu giai Linh khu. Nếu như Diệp Trần có thể đem Linh khu của mình tăng lên tới Cửu giai, như vậy Bất Hủ kiếm thể tầng thứ 10 không chỉ có thể chống lại công kích của đỉnh phong Chí Tôn, mà cả công kích của Sơ cấp Truyền Kỳ Chí Tôn cũng đều có thể kháng cực, ví dụ như Hủ Ma Thiên Tôn chẳng hạn.
Cửu giai Linh khu được xưng tung là Bất Diệt chi thân, nên khi đạt được thì Bất Diệt lực lượng sẽ bành trướng mãnh liệt, thêm nữa đối với việc Bất Hủ kiếm thể tăng lên sẽ có được chỗ tốt cực lớn, cả hai hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên, Diệp Trần cảm thấy tất yếu phải đem Linh khu tăng lên tới Cửu giai.
Nhưng đáng tiếc, do không phải là một Luyện Thể Chí Tôn, vì vậy muốn tăng Linh khu lên thì không cách nào chỉ dựa vào bản thân mình mà làm được, chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo mà thôi. Như vậy, để tu luyện ra Cửu giai Linh khu là cực kỳ khó khăn, nhưng luyện được rồi thì vẫn kém hơn không ít so với Luyện Thể Chí Tôn. Đã đạt đến cảnh giới này, hắn mới cảm nhận được thắm thiết tác dụng của lực phòng ngự, bởi nếu có được phòng ngự cao thì khi đánh không lại người khác, ít nhất cũng có thể chạy trốn. Mà công kích dù có cao nhưng phòng ngự lại yếu thì có lẽ có thể đánh trọng thương đối phương, nhưng lúc gặp phải địch nhân có phòng ngự cao thì ngược lại chẳng làm gì được đối phương cả, ví dụ như Kim Phật Chí Tôn tại bên trên công kích thì không bằng Diệp Trần, nhưng ngược lại Hủ Ma Thiên Tôn lại không làm gì được Kim Phật Chí Tôn, như vậy tác dụng của phòng ngự là có thể nghĩ là gì rồi.
Kim Thân quả, Bách Luyện thảo, Sinh Mệnh Tuyền Thủy…
Ly khai Hắc Phong Giản, Diệp Trần như “ngựa không dừng vó”, tiến thẳng về phía trước tất cả các đại Chí Tôn Bí Cảnh nhằm tìm kiếm những bảo vật có thể giúp tăng Linh khu lên. Sự tình Kim Phật Chí Tôn lần trước là một đại sự kiện của Nhân tộc, quan hệ đến sinh tử tồn vong của cả chủng tộc, còn lần này là chuyện cá nhân của Diệp Trần, cho nên Diệp Trần chỉ có thể dựa chính mình để đi tìm mà thôi.
Vận khí của Diệp Trần không tệ khi đã tìm được một ít Sinh Mệnh Tuyền Thủy.
Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền là một trong vài loại nước suối tương đối trân quý trong Vũ Trụ Tinh Không, có thể tìm được một cái thì đã xem như có đại vận khí rồi, đương nhiên, Sinh Mệnh lực lượng của một đạo Sinh Mệnh Tuyền Thủy không phải có được vô tận, từ Bát giai Linh khu đột phá đến Cửu giai Linh khu, đoán chừng chỉ có thể tiêu hao một đạo Sinh Mệnh Tuyền Thủy trong một lần duy nhất mà thôi.
Cho nên, Sinh Mệnh Tuyền Thủy tuy có rất nhiều, chỉ có điều rất khó tìm mà thôi.
Về phần Kim Thân quả cùng Bách Luyện thảo cũng không phải là thứ quá mức trân quý, mà trân quý thực sự chính là Kim Thân quả cùng Bách Luyện thảo có hỏa hầu tương đối cao, mười vạn năm hỏa hầu Kim Thân quả cùng năm vạn năm hỏa hầu Bách Luyện thảo, so với một đạo Sinh Mệnh Tuyền Thủy hoặc là một đạo Thiên Địa Hàn Tuyền bình thường đều phải cao hơn một cấp bậc.
Hàn Băng Bí Cảnh!
Chí Tôn Bí Cảnh rét lạnh nhất trong Vũ Trụ Tinh Không, nhiệt độ bên trong là cực thấp, dưới cái lạnh này, ngay cả thời không ở đây cũng đều tuyệt đối rơi vào tình trạng bất động, đương nhiên, đây là sự rét lạnh tự nhiên của vũ trụ, dưới tình huống luyện băng võ giả làm ra thì nhiệt độ vẫn còn có thể thấp hơn.
Để có thể tiến vào Hàn Băng Bí Cảnh thì điều kiện tiên quyết chính là phải trở thành Chí Tôn, nếu không thì sẽ không có biện pháp sinh tồn ở đây trong thời gian dài. Nhưng có ý nghĩa nhất chính là, Thiên Địa Hàn Tuyền có nhiệt độ còn thấp hơn cả nhiệt độ tự nhiên trong bí cảnh, nhiệt độ của Thiên Địa Hàn Tuyền càng thấp chừng nào thì độ trân quý càng cao, ví dụ như nó lạnh gấp đôi, gấp năm lần hay gấp 10 lần…
Trong trạng thái bình thường, Thiên Địa Hàn Tuyền chỉ thấp hơn gấp đôi so với nhiệt độ tự nhiên.
Đi vào Hàn Băng Bí Cảnh, Diệp Trần có cảm giác thời không xung quanh đều bị dừng lại, tư duy vận chuyển cũng chậm chạp đi không ít. Trong hư không nơi đây cũng ngưng kết ra từng khối Băng Cầu hình tròn, những Băng Cầu này nhỏ nhất cũng có đến kích thước đến mấy tỉ dặm, còn lớn thì cỡ chừng vài chục tỷ dặm. Bước vào đây tựa như đi vào một thế giới cổ đại vậy, Diệp Trần mỗi lần tiến lên một khoảng cách thì lượng Kiếm Nguyên bị tiêu hao lại cao hơn gấp 10 lần ngoại giới, may là Chí Tôn có rất nhiều năng lượng nên chỉ điểm tiêu hao ấy thì Diệp Trần cũng không xem vào đâu.
U Minh Thánh Nhãn mở ra, Diệp Trần quan sát những Băng Cầu ở xung quanh.
“Ân!”
Diệp Trần phát hiện ra thứ gì đó.
Nhưng rất nhanh sau đó lại cười khổ một tiếng.
Tại bên trên một cái Băng Cầu, Diệp Trần thấy được một dòng chất lỏng lưu động, cái chất lỏng này kỳ thật chính là nước suối Thiên Địa Hàn Tuyền, nhưng đáng tiếc là nó không còn nguyên vẹn nữa, có lẽ đã có ai đó lấy đi rồi, đây chỉ là một ít nước suối còn sót lại. Ở bên trong Hàn Băng Bí Cảnh này, chỉ có nước suối Thiên Địa Hàn Tuyền là có thể lưu động mà thôi.
Ở bên trong Hàn Băng Bí Cảnh này không tồn tại thời gian, vì vậy Diệp Trần cứ tìm kiếm cả ngày lẫn đêm.
Ngoại giới đã trải qua ba năm.
Ngày hôm đó, ánh mắt Diệp Trần chợt sáng ngời, “bá” một tiếng, bất chấp lãng phí Kiếm Nguyên, Diệp Trần dùng tốc độ cao nhất lướt đến bên trên một khối Băng Cầu khổng lồ, “rầm rầm”, thanh âm nước chảy nhanh vang lên, Diệp Trần đã tìm thấy được một dòng nước suối lưu động, dòng nước suối này tuôn ra từ một lỗ thủng ở bên ngoài khối Băng Cầu.
“Cuối cùng đã tìm được rồi!”
Kiếm Nguyên bộc phát, Diệp Trần hung hãn đào bới bên trên Băng Cầu để lấy dòng Thiên Địa Hàn Tuyền này, cái lạnh này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là nhiệt độ bình thường mà thôi.
Thiên Địa Hàn Tuyền phảng phất giống như một con Bạch Long vậy, không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay Diệp Trần, may mắn Diệp Trần là Chí Tôn, phải biết rằng, một ít Thiên Địa Hàn Tuyền thôi cũng đủ để làm đóng băng cả một cái tinh cầu nhỏ, biến nó trở thành một khối Băng Cầu.
Két, két, Tạch…!
Bên ngoài Băng Cầu, dùng lỗ thủng làm trung tâm, chợt bề mặt nó nứt ra một khe hở lớn, “ầm ầm”, một con băng quái to lớn từ khe hở chui lên, nó chính là Hàn Băng cự quái, một loại sinh mạng có độc suống trong Hàn Băng Bí Cảnh.
“Nếu như ngươi nghe hiểu được lời của ta thì tốt nhất đừng tới đây.”
Tay cầm Thiên Địa Hàn Tuyền, Diệp Trần thản nhiên nói.
Vù vù vù…
Hàn Băng cự quái có linh trí rất thấp, nên không thể nghe hiểu được Diệp Trần, nó chỉ biết là, Diệp Trần đã cướp đi Thiên Địa Hàn Tuyền của nó, mà Thiên Địa Hàn Tuyền chính là thứ có thể làm cho nó càng ngày càng lớn mạnh. Chiếc miệng to lớn của con quái thú hé mở và thổi ra một cơn cuồng phong cực lạnh, có thể làm vòng phòng hộ của một Chí Tôn bình thường bị vỡ nát.
Lắc đầu, Diệp Trần đâm tới một chiêu Kiếm chỉ.
Phốc!
Cơn hàn phong lập tức bị cắt đứt, còn Hàn Băng cự quái thì bị chỉ lực mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, trên ngực bị lỏm mất một khối lớn. Nếu luận về lực phòng ngự thì Hàn Băng cự quái cũng không yếu hơn Kim Xuyên cự quái, đương nhiên, cái này chủ yếu là vì Diệp Trần không ra tay hạ thủ, nếu không, chỉ cần lấy Thiên kiếm ra thì dưới một kiếm này, Hàn Băng cự quái hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Đánh bay Hàn Băng cự quái, Diệp Trần kiệt lực phong ấn lấy Thiên Địa Hàn Tuyền, bởi nó có nhiệt độ quá thấp, nếu bỏ vào Trữ Vật Linh Giới thì không gian trong đó sẽ bị hủy hoại ngay lập tức, cũng vì vậy mà hàn khí của Thiên Địa Hàn Tuyền cũng bị tiêu hao một cách vô ích, chỉ có phong ấn, hoặc là đặt nó ở bên trong Hàn Băng Bí Cảnh thì mới không lãng phí.
Trong lúc tiến hành phong ấn, Hàn Băng cự quái cũng không tiếp tục liều mạng công kích Diệp Trần nữa, trên người bị thiếu mất một khối đã làm cho nó có kinh nghiệm hơn rồi, lập tức tránh xa khỏi Diệp Trần. Nó tuy có linh trí rất thấp, nhưng mơ hồ cũng biết được, nếu tiếp tục công kích địch nhân thì bản thân mình không có được bất kỳ chỗ tốt nào.
Rất nhanh, Diệp Trần đã phong ấn chặt Thiên Địa Hàn Tuyền rồi cho vào Trữ Vật Linh Giới.
“Nên ly khai nơi này rồi.”
Có được đại lượng Kim Thân quả, Bách Luyện thảo cùng với một đạo Sinh Mệnh Tuyền Thủy, một đạo Thiên Địa Hàn Tuyền, Diệp Trần đã có chừng ba bốn thành nắm chắc có thể chạy nước rút đến cảnh giới Cửu giai Linh khu. Nếu không được thì chí ít cũng có thể đem Linh khu tăng lên tới Bát giai đỉnh phong, đợi sau này tìm thêm bảo vật hữu dụng thì sẽ đánh thẳng vào, như vậy sẽ không gặp nhiều phiền toái nữa.
Ly khai Hàn Băng Bí Cảnh, Diệp Trần quay trở lại Cửu Chuyển tinh Thiên Thần đại lục.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền được thả ra, trên Thiên Thần đại lục lập tức có thêm hai con sông dài, một cái thì tản ra sinh cơ vô tận, một cái thì tản ra hàn khí vô tận, hai con sông dài giao vào nhau, hình thành nên một cái hồ nhỏ trông giống như một Thái Cực đồ vậy. Diệp Trần nhảy vào trong hồ nước nhỏ kia để nhận lấy sự gột rửa của nước suối Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền.
Chương 1560: Thám hiểm vũ trụ
Trong chiếc hồ “Thái cực” nhỏ.
Diệp Trần nhảy vào trong đó mà hứng chịu đau đớn đến không chịu nổi, phải rên lên một tiếng, Thiên Địa Hàn Tuyền quá lạnh, dưới tình huống không đề phòng thì đúng thực là người bình thường sẽ không thể sống nổi khi tiếp xúc với nó. Lưu thông khí huyết dần dần trở nên chậm chạp, sinh cơ cũng có dấu hiệu bị đông cứng. Vị trí mà Diệp Trần đang ngâm mình cũng chính là chỗ giao giới của Thiên Địa Hàn Tuyền và Sinh Mệnh Tuyền Thủy, nữa thân thể bên trái thiếu chút nữa đã bị Thiên Địa Hàn Tuyền đông cứng, còn nữa thân thể bên phải thì lại đang tiếp thu Sinh Mệnh Tuyền Thủy thẩm thấu, một bên thì khoan khoái, còn một bên thì lạnh thấu xương, quả thực như là “băng hỏa cửu trọng thiên” vậy.
Lấy ra một viên Kim Thân Quả, Diệp Trần trực tiếp nuốt xuống.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy một tầng kim sắc từ trên người Diệp Trần lan tràn ra, đây chính là dược lực của Kim Thân Quả.
Điểm đặc sắc lớn nhất của Kim Thân Quả chính là khả năng hấp thu rất nhanh.
Sau khi dược lực Kim Thân Quả tiêu hao hết, Diệp Trần tiếp tục lấy ra một cây Bách Luyện Thảo để hấp thu vào, sau một khắc, tinh chất trong Bách Luyện Thảo hóa thành một đoàn hàn quang và tiến vào trong miệng.
So với Kim Thân Quả thì Bách Luyện Thảo càng khó hấp thu hơn khá nhiều, nhưng với hỏa hầu ngang nhau thì dược lực của Bách Luyện Thảo so với Kim Thân Quả càng mạnh hơn gấp mười lần, chỉ thấy trên người Diệp Trần toả ra từng điểm từng điểm hàn quang. Khi những hàn quang này dần dần phủ kín cả người Diệp Trần thì thân thể hắn cũng giống như một khối sắt thép thiên chuy bách luyện vậy, ngay cả tóc cũng đều trở nên cứng rắn, không ngừng bắn ra hàn quang bốn phía.
Sử dụng hết bốn mươi viên Kim Thân Quả, năm cây Bách Luyện Thảo, cuối cùng, trên người Diệp Trần bắt đầu đan xen giữa kim quang cùng hàn quang, còn khí tức cũng trở nên cực kỳ kiên cường.
Đến một bước này, dù có dùng nhiều Kim Thân Quả cùng Bách Luyện Thảo hơn nữa thì cũng vô dụng, bởi khả năng hấp thu của thân thể là có hạn mà thôi. Diệp Trần dù sao vẫn không phải là một luyện thể chí tôn nên cực hạn hấp thu của thân thể sẽ kém họ rất xa, như vậy ở trạng thái bình thường mà muốn phá vỡ cực hạn hấp thu của bản thân thì chỉ có cách tìm được càng nhiều bảo vật trân quý càng tốt, sau đó mới tiến hành trùng kích cực hạn.
Hiện tại, nếu lần này không thể nỗ lực đột phá cửu cấp linh khu thì sau này Diệp Trần chỉ có cách đi tìm những bảo vật càng trân quý hơn thì mới có thể tiến hành đột phá tiếp.
Sinh Mệnh Tuyền Thủy mang đến sinh cơ vô hạn, Thiên Địa Hàn Tuyền thì lạnh lẽo thấu xương, thân thể ngâm trong hai dòng suối này, đôi lúc Diệp Trần cảm thấy thân thể ngứa ran, có lúc lại cảm thấy tê buốt, một lúc sau lại cảm thấy nóng hừng hực, sau đó lại lạnh thấu xương, một lúc khác lại đau nhói, cũng có lúc cốt tủy trở nên rất mềm yếu…
Dưới tác dụng của Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền, dược lực của Kim Thân Quả cùng Bách Luyện Thảo trong cơ thể Diệp Trần nhanh chóng bị hấp thu và luyện hóa, sự thẩm thấu của Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng sự đâm chọc của Thiên Địa Hàn Tuyền ít nhiều gì vẫn có thể tăng thêm một ít lực hấp thu.
“Đã đến Bát cấp cực hạn rồi.”
Diệp Trần rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình càng ngày càng cường kiện hơn, xương cốt càng lúc càng trở nên cứng rắn, cả cơ bắp cũng càng lúc càng tràn ngập lực bộc phát, bất diệt lực lượng trong cơ thể thì như “nước lên thì thuyền lên”, liên tục tăng lên.
Nhắm mắt lại, Diệp Trần đắm chìm vào trong dòng nước suối, việc đột phá cửu cấp linh khu không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn vẫn còn nhiều thời gian để tu luyện.
…
Một tháng trôi qua, Diệp Trần nổi lên.
Việc đột phá cửu cấp linh khu quả thực khó hơn vô số lần so với trong tưởng tượng của hắn, chẳng trách cả Nhân tộc cũng chỉ có năm người đột phá thành công, ngoại trừ Chân Vũ Chí Tôn ra, những người khác đều là luyện thể chí tôn, phải biết rằng những chí tôn này khi đột phá thành công đến cửu cấp linh khu thì tuổi của bọn họ đã rất cao, người nhỏ tuổi nhất cũng mấy ngàn tuổi, lớn nhất cũng đến mấy trăm ngàn tuổi, nếu như dễ dàng đột phá như vậy thì bọn họ đã sớm đột phá từ lâu rồi.
Năng lượng Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền còn sót lại không đủ một phần trăm ban đầu, Diệp Trần gọi Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành tới và cho các nàng ngâm mình trong thái cực tiểu hồ.
Từ Tĩnh là một luyện thể hoàng giả nên linh khu từ lâu đã đạt đến Bát cấp hậu kỳ, Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kém, đoạn thời gian trước cũng vừa đột phá đến bát cấp sơ kỳ, bất quá luyện thể võ học cảnh giới của hai người đều quá thấp, không giống như Diệp Trần, tức là một chí tôn, lại vừa có Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ mười nên nới có thể chống lại nhiệt độ thấp của Thiên Địa Hàn Tuyền. Vì vậy, một phần trăm năng lượng Sinh Mệnh Tuyền Thủy cùng Thiên Địa Hàn Tuyền còn lại là vừa đủ để các nàng có thể vượt qua cực hạn chịu đựng, đối với các nàng có rất nhiều lợi ích.
Trong thái cực tiểu hồ, hai thân hình trắng mịn bơi qua bơi lại, trông như có một phong vị rất khác.
Đã từ lâu không thân mật với nhau như “cá và nước”, vì vậy trong lòng Diệp Trần cũng hơi động tâm, liền cùng hai nàng quấn quýt lấy nhau, những âm thanh tươi đẹp lan truyền ra….
…
Trong tinh không mênh mông, vô biên vô tận.
Diệp Trần quyết định nhất định phải đột phá cửu cấp linh khu.
Thiên Hà quá mức khó lường, Địa ngục quá mức quỷ bí, hai nơi này, Diệp Trần tạm thời vẫn không muốn đến, vì vậy, hắn đem mục tiêu đặt vào việc thám hiểm vũ trụ. Vũ trụ đối với chí tôn mà nói đều là vô biên vô hạn, thám hiểm vũ trụ trên căn bản đều là ước mơ của mỗi người. Phải biết rằng, địa phương mà Nhân tộc liên minh cùng Ma tộc liên minh chiếm lĩnh, vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ của vũ trụ, ở những nơi khác có những chủng tộc khác hay không thì nếu không tận mắt nhìn thấy thì không ai dám khẳng định cả.
Diệp Trần dùng một tốc độ cực kỳ nhanh phi hành đi, một ngày có thể bay ra ngoài mấy trăm ngàn năm ánh sáng là chuyện bình thường, nếu dốc toàn lực bay đi, thì một ngày bay được trăm vạn năm ánh sáng cũng đều có khả năng.
Diệp Trần đi qua rất nhiều nơi, tỷ như Tử Thần tinh vực nơi sinh sống của Tử Thần Đằng, tại mảnh tinh vực này, trên mỗi tinh cầu đều có một cây Hoàng cấp Tử Thần Đằng, thậm chí có một số cây Tử Thần Đằng đạt đến cấp bậc chí tôn. Nó có thể giết chết một chí tôn bình thường hay thậm chí là một cường đại chí tôn, “người tài cao gan lớn”, Diệp Trần tại Tử Thần tinh vực đấu đá lung tung, đám Tử Thần Đằng tràn ngập tinh không cơ bản vẫn không ngăn được hắn.
“Suốt ba tháng trời mới đến được đây, nơi này có lẽ cách tứ đại sinh mệnh tinh vực cũng đến mấy trăm triệu năm ánh sáng rồi!”
Diệp Trần đứng trên một ngôi sao trung tử, sao trung tử có lực hút cực mạnh và nhiệt độ cao đến khủng bố, nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn như “thùng rỗng kêu to” mà thôi, ngay cả y phục của hắn cũng đều không thể phá hỏng được.
“Xoạt”!
Sao trung tử chợt xuất hiện một cái hố sâu, Diệp Trần liền biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Rất nhanh, đã nửa năm qua đi.
Diệp Trần đi tới bên cạnh một dòng sông màu đen thâm sâu khó lường, đây chính là Hắc Ám Tinh Hà, một con sông lừng lẫy có tiếng trong vũ trụ tinh không, bên trong Hắc Ám Tinh Hà có rất nhiều hắc ám cự thú, trừ thứ này ra, còn có một loại bảo vật vô cùng hiếm thấy là Hắc Ám Chi Liên. Rễ cây Hắc Ám Chi Liên có thể tôi luyện thân thể, lá sen của nó có thể chữa thương, nhưng trân quý nhất chính là hạt sen. Một hạt hạt sen đủ để khiến người ta bớt đi ngàn năm khổ công, nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là, Hắc Ám Chi Liên chỉ hữu dụng đối với người tu luyện ma lực, tỷ như Ma tộc, tỷ như Nhân Ma tu luyện ma lực.
Mộ Dung Khuynh Thành có thiên phú cùng ngộ tính cũng không tính là đỉnh tiêm, nếu như dưới tình huống không có ngoại lực hỗ trợ thì ít nhất đều muốn mấy vạn năm mới có thể trở thành chí tôn. Cũng giống với Độc Cô Tuyệt, nếu như hắn không thể nắm giữ đại thế thì như vậy để trở thành chí tôn thì hắn phải tiêu tốn thời gian nhiều hơn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, ít nhất thì cũng phải mất mấy ngàn năm thời gian. Đây cũng là vì sao tại mỗi một thời đại, chỉ có thể có một hay hai người kinh tài tuyệt diễm đến đáng kinh ngạc như vậy, còn những người khác đều sẽ trở thành “lót nền” cho bọn hắn mà thôi.
Có Hắc Ám Chi Liên, Mộ Dung Khuynh Thành có thể bớt đi mấy ngàn năm khổ công.
Đúng lúc đó, một con hắc ám cự thú có thể so với một chí tôn bình thường đánh về phía Diệp Trần, thân thể khổng lồ của nó tách ra một dòng nước cùng tỏa ra thanh thế dọa người.
Đối mặt hắc ám cự thú lớn hơn mình ngàn vạn lần, Diệp Trần đưa tay phải ra, nhẹ nhàng quét một trảo, “phốc”, thân thể hắc ám cự thú liền bị nắm thành thịt nát, Bất Hủ Kiếm Thể mang đến cho Diệp Trần lực phòng ngự cường đại, đồng thời cũng mang đến cho hắn thứ sức mạnh mà không gì là không thể xuyên thủng. Tuy nói lực lượng ẩn chứa trong Bất Hủ Kiếm Thể, vẻn vẹn chỉ có thể so với cường đại chí tôn, nhưng nó lại rất thần kỳ.
Hắc Ám Tinh Hà mỗi giờ mỗi khắc vừa tĩnh lặng nhưng thực tế lại lưu động, do không biết chuyện này nên Diệp Trần đã bị Hắc Ám Tinh Hà dẫn đến một hướng khác, một phương vị mà Diệp Trần chưa từng đến.
Chương 1561: Khí tức hoang dã
Hắc Ám Tinh Hà tuy rằng kém Thiên Hà rất xa, nhưng lại biến hoá vô cùng thất thường, chí tôn bình thường đi vào đây rất có thể sẽ bị nhốt lại, không thể thoát ra được.
Ngao du tại bên trong Hắc Ám Tinh Hà, Diệp Trần dần dần quen thuộc với hoàn cảnh của nó.
Cảm giác mà nơi này mang đến cho người ta chính là sự cô quạnh, tĩnh mịch và âm lãnh.
“Ah? Có rung động ma lực!”
Ngày hôm đó, Diệp Trần cảm nhận được một hồi rung động ma lực không giống với ám hắc cự thú gây ra, cỗ rung động này rất yếu ớt, Diệp Trần phải phân biệt rõ vài lần mới xác nhận được.
Không có chút gì do dự, Diệp Trần hướng về nơi xuất phát ma lực rung động lao đi.
Diệp Trần phát hiện, càng đến gần điểm rung động thì càng có nhiều hắc ám cự thú, có loại tương đồng với chí tôn bình thường, có loại mạnh như cường đại chí tôn, thậm chí là siêu cấp chí tôn. Những con hắc ám cự thú này có thú tính rất tàn bạo, khi nhìn thấy Diệp Trần liền điên cuồng công kích. Khi thấy càng lúc càng nhiều hắc ám cự thú công kích mình, Diệp Trần cũng trở nên tàn nhẫn, hắn rút Thiên Kiếm và chém ra một chiêu Tử Vong Thiết Cát.
Võng kiếm dày đặc quét sạch một mảnh hắc ám cự thú, vẻn vẹn chỉ có mấy con siêu cấp hắc ám cự thú là vẫn còn sống.
Ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú Diệp Trần vài lần, mấy con hắc ám cự thú này vung đuôi một cái rồi dồn dập bỏ chạy về một hướng.
Diệp Trần cũng chẳng muốn truy sát chúng, tiếp tục tiến lên.
Thời gian hơn nửa ngày qua đi, Diệp Trần đã đi tới được vị trí ma lực rung động, chỉ thấy dòng nước màu đen tại đó tạo thành một vòng xoáy, mà nơi trung ương của nó là một đóa hoa sen màu đen to lớn như một ngọn núi. Rễ cây của nó cắm sâu vào trong vòng xoáy, lá sen thì bao trùm phía bên trên, và trên lá sen này là một cái đài sen to như một ngọn núi nhỏ.
“Hắc Ám Chi Liên!”
Diệp Trần trên mặt loé lên một tia vui mừng.
Đang lúc muốn hái Hắc Ám Chi Liên xuống thì thời không ở khu vực phụ cận chợt dập dờn, một cái đầu thật lớn từ đó chui ra, đó là một con hắc ám cự thú. So với siêu cấp hắc ám cự thú thì con cự thú này nhỏ hơn một chút nhưng trên đầu nó lại có thêm một đám hoa văn màu kim sắc, bên trong vẻ thô bạo lại lộ ra một nét tôn quý, đây hẳn là con đầu đàn.
Hống!
Phát hiện ra Diệp Trần, con hắc ám cự thú đầu đàn ngửa mặt lên trời rít gào lên một tiếng làm phát xạ ra một sóng âm vô cùng khủng bố, đến mức mái tóc cùng y phục trên người Diệp Trần phải bay phần phật.
“Cao đẳng siêu cấp chí tôn hay vẫn là đỉnh phong siêu cấp chí tôn nhỉ?”
Trước đó, có vài con siêu cấp hắc ám cự thú vẻn vẹn là sơ đẳng siêu cấp chí tôn hoặc là trung đẳng siêu cấp chí tôn mà thôi.
Thế nhưng, công kích của con Hắc ám cự thú đầu đàn này đủ để Diệp Trần nhận biết nó thuộc cấp bậc gì. Chỉ thấy cả người nó vừa chui ra đã giương móng vuốt bên phải lên, lập tức năm đạo hắc quang từ đó lóe lên, nó khủng bố đến mức có thể làm cho dòng nước đen bị bốc hơi. Dưới một vuốt khủng bố này, Diệp Trần lập tức dựng thẳng Thiên Kiếm lên đó đỡ nhưng cũng nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài.
Cấp bậc đỉnh phong siêu cấp chí tôn!
Sức chiến đấu của Diệp Trần cũng thuộc về cấp bậc đỉnh phong siêu cấp chí tôn, nhưng lại có điểm mạnh hơn một chút. Chỗ mạnh của hắn nằm ở chỗ lực phòng ngự lúc này đã không yếu hơn bao nhiêu so với khả năng công kích, có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của một đỉnh phong siêu cấp chí tôn rồi. Khi thấy thực lực của con quái thú là đỉnh phong siêu cấp chí tôn thì Diệp Trần cũng có phần yên lòng, chỉ cần nó không phải là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì trên căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp đối với hắn. Thực sự cho dù là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì Diệp Trần cũng có thực lực đán một trận, lại có Thiên Kiếm trong tay, hắn đồng dạng có cơ hội gây tổn thương được cho chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn rồi.
Một người một thú đại chiến làm cho dòng nước đen xung quanh bị bốc hơi đến không còn sót lại chút gì.
Diệp Trần có phòng ngự mạnh, nhưng con hắc ám cự thú đầu đàn cũng không kém. Tuy nhiên, đáng tiếc cho nó là Diệp Trần đang cầm trong tay Thiên Kiếm, chỉ cần huy vũ một chiêu kiếm liền vẽ ra trên người nó một vết kiếm nhất định, cứ tiếp tục như thế thì nó sẽ càng đánh càng yếu đi, cho đến bị Diệp Trần giết chết.
Hống!
Hắc ám cự thú đầu đàn nổi giận, kim sắc hoa văn trên đầu nó chợt sáng lên lấp loá, sau một khắc, cái miệng rộng khổng lồ của nó há mở và phun ra một đạo hắc sắc quang mang. Điều đáng nói là đạo hắc quang vừa lóe lên thì lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt Diệp Trần rồi, nguyên nhân là bởi vì nơi đây chính là Hắc Ám Tinh Hà nên tốc độ cùng năng lực né tránh của Diệp Trần bị mất đi rất nhiều, vì thế không có cách nào có thể hoàn toàn né tránh được.
“Chết đi!”
Vô cùng thẳng thắn, Diệp Trần không tránh không né mà trực tiếp bổ một kiếm trúng vào đám hắc quang.
Xì xì!
Hắc quang bị kiếm mang chia cắt làm hai nửa, một nửa trong đó rơi trúng vào trên bả vai Diệp Trần. “Ầm” một tiếng, trúng chiêu, bả vai Diệp Trần bị nứt toác ra, máu tươi chảy xuống đầm đìa, luồng hắc quang này có thể phá tan nát phòng ngự của Diệp Trần.
“Đây hẳn là sát chiêu mạnh nhất của nó rồi!”
Vết rách trên vai được nối liền lại, Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.
Hắc ám cự thú đầu đàn thấy đã gây thương tổn được cho Diệp Trần, liền tiếp tục phun ra môt đạo hắc quang khác.
“Không có cơ hội cho ngươi đâu.”
Diệp Trần cũng không muốn lại bị hắc quang bắn trúng, tuy nói hắc quang chỉ có thể gây ra vết thương không quá lớn cho hắn, nhưng cũng đủ để làm hắn bị tiêu hao không ít sức lực. Giơ Thiên Kiếm lên cao, Diệp Trần bổ ra một đạo kiếm khí Ngũ sắc.
Ngũ Hành Kiếm Pháp – Ngũ Hành Trảm!
Ầm ầm!
Ngũ sắc kiếm khí cùng hắc quang đụng vào nhau làm phát sinh ra tiếng nổ mạnh liên hồi!
Đột ngột, một bóng người lướt về phía bên cạnh con cự thú đầu đàn, một chiêu kiếm ngay sau đó được quét ngang qua, kèm theo là mấy trăm cánh hoa bay xuống, thời gian xung quanh cũng theo đó mà trở nên bất động.
Tạp sát!
Một kiếm này đã cắt mất một phần ba thủ cấp của hắc ám cự thú đầu đàn, chất lỏng màu đen từ trên vết thương của nó không ngừng chảy ra.
Hắc ám cự thú đầu đàn chợt cảm thấy run sợ, nó đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Tại thời khắc mấu chốt, hắc ám cự thú đầu đàn uốn lượn thân hình một cái làm cái đuôi dài của nó đánh về hướng Diệp Trần, khiến cho Diệp Trần không thể không kéo dài khoảng cách ra.
Nhận lấy một màn ngoài dự liệu từ Diệp Trần, hắc ám cự thú đầu đàn liền từ bỏ đại chiến cùng Diệp Trần mà trốn đi không còn thấy hình bóng đâu nữa.
“Huyết nhục sinh mệnh chung quy vẫn là huyết nhục sinh mệnh, trí tuệ so với năng lượng sinh mệnh vẫn cao hơn nhiều.”
Diệp Trần cười nhẹ một tiếng.
…
“Lên đây!”
Tay phải nắm chặt lấy rễ cây Hắc Ám Chi Liên, Diệp Trần dùng sức bứt nó ra.
Chỉ chốc lát sau khi Diệp Trần rút Hắc Ám Chi Liên ra, cả Hắc Ám Tinh Hà bắt đầu rung chuyển, phảng phất như có một con thủy quái khổng lồ đang lăn lộn ngang ngược, muốn hủy diệt tất cả vậy.
Tại bên trong cỗ lực lượng cuồn cuộn này, Diệp Trần chợt có một tia khiếp đảm, không phong ấn Hắc Ám Chi Liên ngay mà bay thẳng đến phương xa để thoát thân.
Không biết đi qua bao lâu, khi rung chuyển sau lưng càng lúc càng nhỏ đi thì Diệp Trần mới dừng lại.
Giơ Hắc Ám Chi Liên trong lên, Diệp Trần quan sát tỉ mỉ một thoáng, phát hiện trên đài sen Hắc Ám Chi Liên có bảy hạt sen, có người nói rằng, chín hạt sen là cấp bậc cao nhất của Hắc Ám Chi Liên.
“Bảy hạt sen này có thể giúp nàng tăng thêm bảy ngàn năm công lực, nếu như có thể nhờ được một vị luyện Dược Hoàng giả hoặc là Luyện dược chí tôn luyện chế một chút, như vậy muốn tăng thêm vạn năm công lực cũng không phải là không có khả năng.”
Bên trong vũ trụ ngân hà, nghề nghiệp trân quý nhất chính là nghề luyện dược, trong số một ngàn vị bát trọng thiên hoàng giả thì may ra chỉ có một người là am hiểu về luyện dược, mà luyện dược chí tôn thì càng hiếm thấy, cả Nhân tộc muốn tìm được một vị Luyện dược chí tôn cũng đều không có. Nhưng bất quá cũng có một ít vị chí tôn có nghiên cứu luyện dược, sau khi trở thành chí tôn, tuổi thọ của bọn họ cũng dài hơn những người khác, như vậy có thể phân ra một bộ phận tinh lực để đi làm những chuyện khác.
Sau khi tạo ra đủ 49 cái phong ấn trên Hắc Ám Chi Liên, Diệp Trần mới có thể kiểm soát được nó, khiến cho tinh hoa lực lượng trong nó không bị thất thoát ra bên ngoài, như vậy mới có thể đưa vào trữ vật linh giới được.
“Có thể đi được rồi.”
U Minh Thánh Nhãn mở ra, ánh mắt Diệp Trần xuyên thấu từng mảng từng mảng dòng nước màu đen, rơi vào một nơi rất xa.
“Chính là hướng này.”
Rất nhanh, Diệp Trần đã tìm được khu vực biên giới Hắc Ám Tinh Hà gần nơi mình nhất, thân hình lóe lên rồi biến mất không thấy hình bóng đâu nữa.
…
“Rốt cục đã đi ra được rồi, ồ, đây là nơi nào vậy chứ?”
Tại chỗ biên giới Hắc Ám Tinh Hà, Diệp Trần vừa nhìn chung quanh thì đã cau chân mày lại, chỗ này xưa nay hắn chưa từng nghe nói qua. Nhắm mắt lại cảm nhận, từng cỗ từng cỗ khí tức khiến lòng run sợ tràn ngập chung quanh mình. Giờ khắc này, Diệp Trần cảm giác như mình chỉ làm một người bình thường, hắn đã đi tới một thế giới hoang dã, khắp nơi đều là hung thú hoang dã cả.
Chương 1562: Đại lục thần bí
Bò….ò…!
Một con trâu khổng lồ bay qua trong tinh không, nhìn vào khí thế của nó, rõ ràng cho thấy đây là một con Hoàng cấp Cự Thú, thế nhưng ngay sau đó, một đám ác ngư có bộ răng sắc nhọn và đôi cánh trên lưng từ xa bay tới cắn xé con Đại Ngưu Cự Thú, sau một khắc, con thú khổng lồ kia ngay cả xương cốt cũng đều không còn sót lại chút gì. Khí tức của đám ác ngư cũng là Hoàng cấp nhưng lại yếu hơn rất nhiều so với con Đại Ngưu Cự Thú, tuy nhiên số lượng của chúng lại quá đông nên con trâu khổng lồ kia vẫn không thể kháng cự nổi.
Xé xác xong con Đại ngưu Cự Thú, đám ác ngư như trước vẫn chưa đủ thỏa mãn, nhanh chóng lao về hướng Diệp Trần.
Diệp Trần cũng không động thủ phản kích mà để cho chúng tùy ý gặm cắn thân thể, đương nhiên, kết quả khẳng định là rất thê thảm, hàm răng của cả đám ác ngư đều gãy nát. Đưa tay bắt lấy một con ác ngư, Diệp Trần phóng xuất Linh Hồn Lực ra để nghiên cứu.
Con ác ngư này có kết cấu cơ thể hết sức phức tạp, rõ ràng có tới ba quả tim.
“Đây là Tam Tâm Ác Ngư, nếu như ta đoán không sai, con đại ngưu cự thú kia có thể là Thực Nguyệt Cổ Ngưu, cũng giống với Thiên Thanh Mãng Ngưu vậy, chúng có sở thích nuốt sống những thứ thuộc thể âm, tỷ như ánh trăng là loại ánh sáng có chứa đựng năng lượng âm tính…”
Tam Tâm Ác Ngư cùng Thực Nguyệt Cổ Ngưu đều là các hung thú trong Tinh Không, trong tinh không đến cùng là có bao nhiêu loại hung thú thì không ai có thể biết rõ được. Yêu tộc cùng Tinh Không hung thú khác biệt ở chỗ, một bên thì có trí tuệ của nhân loại, một bên thì có trí tuệ rất thấp, chỉ biết giết chóc để sinh tồn mà thôi.
Diệp Trần thử thuần phục đám Tam Tâm Ác Ngư, nhưng phát hiện ra, khi Linh Hồn Ấn Ký của mình lạc ấn vào thì linh hồn của Tam Tâm Ác Ngư lập tức bị vỡ nát, vì vậy căn bản không cách nào thuần phục được chúng.
“Tới đây cho ta!”
Tam Tâm Ác Ngư cũng là một loại mỹ thực, Diệp Trần cũng không muốn buông tha cho chúng, trực tiếp đem cả đám bọn nó phong ấn lại rồi đưa vào trong một không gian Ngũ Hành do chính mình tạo ra. Ngũ Hành không gian của Diệp Trần so với của Ngũ Lăng lão tổ lúc trước đã ổn định hơn vô số lần, “rầm rầm”, mở ra một nhánh sông, Diệp Trần đem bầy Tam Tâm Ác Ngư thả vào.
Thực Nguyệt Cổ Ngưu!
Tam Tâm Ác Ngư!
Thiên Hương Cự Xà!
Quyển Tâm Quái Thái!
Lạc Lôi Kình!
Hắc Diễm Cự Điểu!
…
Trên đường đi, Diệp Trần có thể bắt được cái gì thì bắt cái nấy, Ngũ Hành không gian cơ hồ nhanh chóng biến thành một ổ Tinh Không hung thú, cũng may là những Tinh Không hung thú này đã bị Diệp Trần phong ấn chặt toàn bộ sức mạnh rồi, dù là ở bên trong chúng có cắn giết lẫn nhau thì khả năng phá hoại cũng không lớn, hơn nữa chúng đã mất đi sức mạnh nên dù có cắn nhau thì cũng không gây thương tích gì lớn.
“Nhiều mỹ thực như vậy, có lẽ sẽ làm cho các Man tộc Chí Tôn hâm mộ mà chết mất.”
Man tộc thích nhất là ăn thịt, mà Man tộc Chí Tôn muốn ăn thịt thì tự nhiên không phải là các loại thịt bình thường, tối thiểu phải là thịt của Đế cấp Tinh Không hung thú thì mới có thể vào được miệng của bọn hắn. Thịt của Hoàng cấp Tinh Không hung thú là ngon nhất, về phần Chí Tôn cấp Tinh Không hung thú thì tất cả mọi người đều không nỡ ăn mà tìm cách thuần phục chúng.
Vừa bay đi, Diệp Trần vừa mở U Minh Thánh Nhãn để dò xét bốn phía.
“Cái gì? Một tinh cầu kim loại ư!”
Chợt, Diệp Trần thấy được một tinh cầu bằng kim loại có màu xanh thẳm, cái tinh cầu kim loại này không lớn lắm, nhưng cũng có đến vài nghìn dặm, không ngừng xoay tròn trong tinh không và tản ra ánh sáng xanh thẳm chói lọi và vô tận.
Bá!
Thuấn di một cái, Diệp Trần đã đi vào trên tinh cầu kim loại.
Vận công khiến tay phải sắc cứng như đao kiếm, Diệp Trần muốn đào ra một khối kim loại, nhưng sau một hồi cố gắn, hắn gần kề chỉ đào ra được một tí mảnh vụn kim loại mà thôi.
“Đây là kim loại cấp Chí Tôn sao?”
Diệp Trần kinh hỉ vô cùng.
Kim loại cấp Chí Tôn là nguyên liệu tốt nhất dùng để luyện chế ra các loại vũ khí Chí Tôn, cũng chỉ có kim loại cấp Chí Tôn thì Diệp Trần mới không thể dùng tay không phá hỏng hết được.
Đương nhiên, đây là Diệp Trần không sử dụng đến Thiên kiếm, cũng không thi triển võ học, bằng không, nếu vẻn vẹn là Chí Tôn kim loại thì không thể ngăn cản được Diệp Trần, trừ phi nó đã được rèn đúc thành Chí Tôn vũ khí rồi.
“Đúng rồi, quyển kinh thư nói về Chí Tôn tài liệu lần trước ta vẫn chưa xem qua, thử tìm xem trong đó có về loại kim loại này hay không.”
Trữ Vật Linh Giới lóe lên ánh sáng âm u, trên tay Diệp Trần lập tức có một quyển sách bảy màu. Khi quyển sách được mở ra, mỗi một trang đều có một hình chiếu, trên đó giới thiệu về màu sắc và hình dáng mỗi một loại nguyên liệu khác nhau, mức độ cứng rắn, hiệu quả … và đủ loại tin tức khác. Rất nhanh, Diệp Trần đã tìm được tin tức hữu dụng.
“Úy Lam Tinh Thiết, Tam cấp Chí Tôn kim loại, có màu sắc xanh thẳm, độ cứng rắn đủ để ngăn cản công kích của Siêu cấp Chí Tôn, có thể dùng để làm nguyên liệu chủ lực để chế tạo ra vũ khí Tam cấp Chí Tôn, cũng có thể dùng với tư cách là nguyên liệu phụ để chế tạo ra Tứ cấp Chí Tôn vũ khí…”
Vũ khí Chí Tôn được phân chia làm năm cấp, từ thấp đến cao là Nhất cấp, Nhị cấp, …, Ngũ cấp.
Hoàng Thần Kiếm mà Diệp Trần sử dụng trước đây chính là Nhị cấp Chí Tôn Bảo kiếm.
Đồng dạng như vậy, nguyên liệu Chí Tôn cũng được phân chia thành năm cấp.
Bất kể là trong Nhân tộc liên minh hay là Ma tộc liên minh thì vũ khí Tam cấp Chí Tôn rải rác không có mấy cái, Tứ cấp Chí Tôn vũ khí thì cơ hồ là không có chứ đừng nói chi là vũ khí Ngũ cấp Chí Tôn rồi. Phải biết rằng Tứ cấp Chí Tôn vũ khí là dành cho Truyền Kỳ Chí Tôn sử dụng, Ngũ cấp Chí Tôn vũ khí là dành cho Bán Thần sử dụng. Về phần Thánh khí thì chính là vũ khí Chí Tôn được gắn Thần Thạch vào, nhưng không phải thanh vũ khí Chí Tôn nào cũng đều có thể dung nhập Thần Thạch, mà để dung nhập được Thần Thạch thì yêu cầu tối thiểu là thanh vũ khí Chí Tôn đó phải đạt tới Tam cấp hoặc là cao hơn. Còn từ Tam cấp trở xuống thì một khi dung nhập Thần Thạch sẽ trực tiếp bị hỏng mất, nói một cách đơn giản thì vũ khí Chí Tôn có đẳng cấp càng cao thì khi dung nhập Thần Thạch sẽ có xác xuất thành công càng cao.
Ví dụ như Thiên kiếm của Diệp Trần, trước khi chưa trở thành Thánh khí thì đẳng cấp thấp nhất của nó phải là vũ khí Tam cấp Chí Tôn, có khả năng là Tứ cấp hoặc là Ngũ cấp, đương nhiên, khả năng là Ngũ cấp thì tương đối thấp.
“Thu vào đây cho ta!”
Phong ấn chặt Úy Lam Tinh Thiết, Diệp Trần trực tiếp bắt nó thu vào trong không gian Ngũ Hành, về phần Trữ Vật Linh Giới thì không gian bên trong nó không thể to lớn như vậy.
Bất tri bất giác, Diệp Trần đã đi tới cùng phụ cận của một tòa đại lục.
Cái tòa đại lục này lơ lửng trong tinh không, đường kính của nó lớn đến mấy trăm ức dặm, cỗ Man Hoang khí tức khủng bố xung quanh đúng là từ cái tòa đại lục này phát ra. Diệp Trần đã dùng U Minh Thánh Nhãn để xem thấu toàn bộ đại lục, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra, cái tòa đại lục này đã bị một lực lượng thần bí nào đó bao phủ, mặc dù có thể xem thấu không gian vô tận nhưng U Minh Thánh Nhãn chỉ có thể quan sát được vài nghìn dặm quanh đại lục, Linh Hồn Lực lại càng không chịu nổi, chỉ có thể phóng xạ ra ngoài chừng vài dặm mà thôi.
“Có nên đi vào hay không đây?”
Diệp Trần có thể cảm giác được, cái tòa đại lục này rất nguy hiểm, càng nguy hiểm hơn vô số lần so với Chí Tôn Bí Cảnh, những thứ bí ẩn, từ trước đến nay đều ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm.
“Có lẽ là kỳ ngộ!”
Do dự trong chốc lát, Diệp Trần bay về phía đại lục.
Ngay một sát na đáp chân xuống đại lục kia, Diệp Trần cảm nhận được mình đã bị một loại quy tắc nào đó trói buộc, làm cho tốc độ của hắn đại giảm, phạm vi khuếch tan linh hồn lực bị giảm mạnh, ngay cả lực phá hoại hắn của hắn cũng bị giảm trên một diện rộng. Tóm lại, tại trên phiến đại lục này, Diệp Trần cảm giác mình bị yếu đi rất nhiều, ngay cả Bất Hủ kiếm thể cũng đều suy nhược đi không ít, tổng hợp thực lực đoán chừng cũng không bằng nổi một Chí Tôn bình thường, chỉ còn ở tầm một Chuẩn Tôn hay cao lắm là một Chí Tôn bình thường mà thôi.
Lực lượng quy tắc ở đây có thể vượt qua hết thảy mọi thứ, trừ phi ngươi có thể vượt qua được quy tắc.
“Không tốt rồi!”
Diệp Trần phát hiện ra mình không cách nào có thể chạy ra khỏi đại lục, bay càng cao thì áp lực càng lớn, căn bản chạy không thoát trói buộc của đại lục, thật giống như người bình thường không cách nào thoát ly khỏi tinh cầu vậy, đây là bởi vì bọn họ không cách nào thoát khỏi trói buộc của tinh cầu.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy!
Thời điểm lúc này mà có hối hận thì cũng vô dụng rồi, huống chi Diệp Trần cũng không lấy làm hối hận, việc thám hiểm vốn đã tồn tại phong hiểm rồi, nếu không có sự tình phong hiểm thì đại biểu cho thu hoạch mình đạt được cũng không nhiều.
Phi hành một cách chậm chạp, Diệp Trần hướng về chỗ sâu trong đại lục tiến lên.
Không biết đã bay suốt bao nhiêu ngày, Diệp Trần thông qua U Minh Thánh Nhãn đã thấy được một cái thôn trang nhỏ, trong thôn trang, chỉ có hơn trăm gia đình.