Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 261 [Chương 1400 đến 1405]
❮ sautiếp ❯Chương 1400: Lục giai đỉnh phong linh khu
Chỉ chốc lát sau, Ám Long Đế cũng vọt ra, tại phía sau hắn vẫn còn hai con Hỏa Tinh Thú Hoàng đang đuổi theo.
“Có người vừa bước ra trước ta sao?”
Ám Long Đế cảm ứng rất nhạy cảm, Diệp Trần di động với tốc độ tiếp cận ánh sáng nên dấu vết còn lưu lại đã lộ rõ trong mắt hắn, hắn không nghĩ tới rõ ràng còn có một người khác cũng giống như mình vẫn lưu lại đến bây giờ mới ly khai Hoang Hỏa Tinh, xem ra, thu hoạch có lẽ không nhỏ.
“Hừ, không đụng phải ta thì coi như vận khí của ngươi tốt rồi.”
Hừ lạnh một tiếng, Ám Long Đế tăng tốc độ đến cực hạn, hướng phía nơi khác trong Huyền Vũ phế tích bay đi, tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với Diệp Trần.
Hỏa Tinh Thú Hoàng đuổi theo một khoảng rồi liền ngừng lại và quay trở lại Hoang Hỏa Tinh, đối với chúng mà nói, ngoại giới thật lạ lẫm, không nên ở lâu, chỉ có Hoang Hỏa Tinh mới là chỗ an toàn của mình.
…
Trên Mị Ảnh hào, Diệp Trần ngồi ở đại sảnh uống rượu.
Ồ ồ ồ ồ!
Một bình rượu bị Diệp Trần uống cạn, qua một hồi lâu, Diệp Trần buông vỏ chai rượu xuống.
“Lần này thu hoạch không nhỏ, tối trọng yếu nhất chính là Linh Năng Hỏa Tinh cùng Kim Qua Chiến Mâu.”
Rầm rầm!
Mảng lớn mảnh vỡ Hỏa Tinh Thú rơi ở chỗ trống trong đại sảnh, chồng chất như một tòa núi nhỏ, cái có màu sắc hồng nhạt chính là mảnh vỡ Hỏa Tinh Thú bình thường, còn cái có màu hồng đậm thì chính là mảnh vỡ của Hỏa Tinh Thú Vương, bất kể là Hỏa Tinh Thú bình thường hay là Hỏa Tinh Thú Vương thì con mắt cùng trái tim của chúng đều là cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh, nhưng của Hỏa Tinh Thú bình thường lại tương đối kém hơn Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh một chút, có thể dùng để rèn luyện Ngũ giai Linh khu, còn con mắt cùng trái tim của Hỏa Tinh Thú Vương là Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh tốt hơn, có thể rèn luyện Lục giai Linh khu, trừ việc đó ra, các mảnh vỡ còn lại kỳ thật cũng ẩn chứa năng lượng Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh, chỉ có điều bị pha loảng đi rất nhiều.
Mảnh vỡ Hỏa Tinh Thú bình thường đối với Diệp Trần dĩ nhiên vô dụng, Diệp Trần thu vào trữ vật linh giới, chỉ để lại các mảnh vỡ Hỏa Tinh Thú Vương.
Sửa sang lại thoáng một chút, Diệp Trần đạt được tổng cộng hai mươi con mắt Hỏa Tinh Thú Vương, mười trái tim Hỏa Tinh Thú Vương, bởi vì con mắt cùng trái tim đều muốn tốt hơn rất nhiều so với một khỏa Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh, Diệp Trần thoáng đánh giá, hai mươi con mắt cộng thêm mười trái tim này, ước chừng tương đương 1200 khỏa Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh có thể rèn luyện Lục giai Linh khu.
Mà mảnh vỡ thân thể Hỏa Tinh Thú Vương cũng có ẩn chứa năng lượng Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh, nếu tính thêm cả những mảnh vở này nữa thì đoán chừng tương đương với 3000 khỏa Cao cấp Linh Năng Hỏa Tinh có thể dùng để rèn luyện Lục giai Linh khu, tổng cộng lại là 4200 khỏa.
“Chậc chậc, không sai biệt lắm có lẽ đã đủ rồi a!”
Cũng không đi vào mật thất chiến hạm, Diệp Trần trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất ở đại sảnh và bắt đầu rèn luyện Linh khu.
Diệp Trần lựa chọn sử dụng đầu tiên chính là mảnh vỡ thân thể Hỏa Tinh Thú Vương.
Đại khái sau khi dùng 200 khỏa, Diệp Trần đã đem Linh khu tăng từ Lục giai sơ kỳ lên tới Lục giai trung kỳ.
Linh khu càng về sau thì cần phải gia tăng mấy chục lần năng lượng để rèn luyện, nên số lượng 200 khỏa cũng không coi là nhiều.
Sau đó, lại bỏ ra thêm 800 khỏa nữa, Diệp Trần đã tăng Linh khu lên tới Lục giai hậu kỳ.
Từ Lục giai hậu kỳ đến Lục giai đỉnh phong, tắc thì bỏ ra trọn vẹn 3000 khỏa, mảnh vỡ thân thể Hỏa Tinh Thú Vương xem như đã dùng hết hoàn toàn rồi, lại còn phải tiêu hao thêm mười tám đôi mắt và chín trái tim.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai con mắt và một trái tim, như vậy không đủ để Diệp Trần tăng Linh khu lên tới Thất giai.
“Đáng tiếc.”
Diệp Trần có chút tiếc nuối.
Lục giai đỉnh phong Linh khu cùng Thất giai Linh khu không phải là một cái cấp bậc quá lớn, Lục giai Linh khu có thể thu nạp tổn thương, Thất giai Linh khu tắc thì có thể hình thành ra một đạo Bất Diệt lực lượng, đạo Bất Diệt lực lượng này rất yếu ớt, nhưng lại có thể tại trong thời gian ngắn mà khôi phục bất luận thương thế gì, nghe nói, Luyện Thể Chí Tôn có Cửu giai Linh khu sẽ đạt đến Bất Diệt chi thân, mà Bất Diệt chi thân ẩn chứa chính là Bất Diệt lực lượng, chỉ cần Bất Diệt lực lượng không tiêu tan thì cơ hồ không một ai có thể đánh bại hay đánh chết hắn.
Chậm rãi đứng người lên, Diệp Trần cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng, cảm giác như có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét lớn thật dài. Lục giai đỉnh phong Linh khu thật quá cường đại, bất quá tương ứng với việc đó là Chân Nguyên trong cơ thể quá ít, quả thực là giống như đang lắc lư một cái bình chỉ có nửa lượng nước vậy, không, ngay cả nửa bình nước cũng đều không có.
Tinh tế cảm thụ Lục giai đỉnh phong Linh khu thật lâu, Diệp Trần thở ra một hơi khí tức, mở hai mắt ra.
Bá!
Trong tay lóe lên hào quang, Kim Qua Chiến Mâu lập tức xuất hiện.
Với tư cách là cao đẳng Đế cấp vũ khí, bảo khí Kim Qua Chiến Mâu phát ra uy năng khủng bố đến cực điểm, nếu như đây là Vương cấp chiến hạm bình thường thì tuyệt đối sẽ không chịu nổi uy năng trùng kích của Kim Qua Chiến Mâu
“Gã Khô Hải Đế này cũng coi như rất cao minh, đáng tiếc là đi hại người cuối cùng thành ra hại mình.”
Nếu như Khô Hải Đế không tận lực muốn giết Diệp Trần thì hắn hoàn toàn có thể sống sót, Diệp Trần cũng không có khả năng đoạt được Kim Qua Chiến Mâu.
“Sau khi trở về, tựu sẽ dùng cái chuôi Kim Qua Chiến Mâu này đổi lấy một thanh cao đẳng Đế cấp bảo kiếm a!”
Tuy Diệp Trần vẫn còn chưa đủ tư cách để mua sắm Cao đẳng Đế cấp Bảo Khí, nhưng có thể lấy vật đổi vật, Kim Qua Chiến Mâu là Cao đẳng Đế cấp vũ khí nên tất nhiên có thể dùng để đổi lấy một thanh cao đẳng Đế cấp bảo kiếm, chỉ cần cả hai có giá trị tương đương nhau là được.
Khi đã có cao đẳng Đế cấp bảo kiếm, cũng phải hòa hợp cùng nó trong một thời gian ngắn thì mới có thể phát huy ra tám phần uy lực, củng cố thực lực trung đẳng Chiến Hoàng của mình.
Có chút bất đắc dĩ chính là phòng ngự lần nữa đã trở thành nhược điểm của Diệp Trần.
Trung đẳng Thiên Vương Cấp sáo trang Thiết Huyết Thâm Lam tương đương với cấp thấp Đế cấp bảo giáp, vốn cũng không tính là quá yếu, đáng tiếc tu vi bản thân Diệp Trần quá kém, mới chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, mà dọc theo con đường này, những cường nhân mà Diệp Trần đụng phải, không có kẻ nào mà không phải là Phong Đế Vương giả chứ, và cũng không kẻ nào lại không nhờ vào Đế cấp áo giáp, Diệp Trần hoàn toàn không thể so sánh cùng bọn hắn.
Nhất là Ám Long Đế, rõ ràng hắn đã có được đỉnh tiêm Đế cấp áo giáp cùng cấp thấp Hoàng Cấp vũ khí, nếu đơn đả độc đấu thì Diệp Trần hoàn toàn không phá được phòng ngự của đối phương, còn ngược lại đối phương có thể một chiêu đánh chết mình.
Ông!
Mị Ảnh hào theo trong hư không hiển hiện ra, Diệp Trần đi xuống.
Hắn cũng không có ý định sẽ lập tức ly khai Huyền Vũ phế tích, ít nhất phải có thu hoạch đầy đủ rồi mới trở về, ví dụ như đánh chết một tên Tam Tinh Tướng Quân.
Nếu đánh chết một Tam Tinh Tướng Quân địch nhân, hắn sẽ có tư cách mua một kiện cao đẳng Đế cấp Bảo Khí, điều này là thập phần hấp dẫn, cũng đúng lúc có thể bù đắp chỗ thiếu hụt bên trên phòng ngự.
Diệp Trần vừa động ý nghĩ này đã có không ít dị tộc quân đội gặp phải đại nạn rồi.
Bất kể là 500 người dị tộc quân đội, hay vẫn là một ngàn người, năm ngàn người thậm chí năm vạn người dị tộc quân đội, gặp phải Diệp Trần chỉ có một con đường chết, một đường diệt sát qua, ít nhất cũng có năm sáu vạn dị tộc binh sĩ chết ở trên tay Diệp Trần, trong đó có cả một gã Nhị Tinh Tướng Quân.
Kể từ đó, Diệp Trần đã đánh chết một gã Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh, một gã Nhất Tinh Tướng Quân cùng một gã Nhị Tinh Tướng Quân rồi.
Suốt nửa tháng đi qua, vận khí của Diệp Trần rốt cuộc đã đến, hắn đã gặp được một Tam Tinh Tướng Quân Tà Linh tộc, đối phương cũng là một kẻ độc hành, cũng không có Thống Lĩnh quân đội.
Vèo!
Diệp Trần cũng không che dấu hành tung của mình, rất nhanh bay vút qua.
“Nguyên một đám Tử Kim Thống Lĩnh cũng không dám làm cho ta chú ý.”
Không thể không nói, tu vi của Diệp Trần thật sự quá thấp nên rất dễ dàng trong việc “giả làm heo để ăn thịt hổ”, nếu như tu vi Diệp Trần là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì đoán chừng đối phương còn có chút kiêng kị.
“Chết đi!”
Gã Tà Linh tộc Tam Tinh Tướng Quân này có tên gọi là Tra Man Đế, hắn giơ trường thương trong tay lên, đâm một thương về hướng Diệp Trần, thương mang ngưng tụ thành một cái xương sọ tà ác, nhắm người du phệ qua.
“Chết chính là ngươi đấy.”
Kim Qua Chiến Mâu vung vẩy, hắc kiếm khí tựa như cắn nuốt cả một mặt trời, hào quang tỏa ra vạn trượng, phốc, đầu lâu tà ác nát bấy, kiếm khí dư thế lao đến đánh trúng vào thân thể Tra Man Đế, lập tức, cả người tra man đế bị xé toạc ra, trên khải giáp trung đẳng Đế cấp của hắn liền xuất hiện một vết kiếm thật sâu.
“Làm sao có thể chứ?”
Một giọng nói chấn động truyền ra, Sinh Mệnh Khí Tức của Tra Man Đế đã triệt để biến mất.
Thân hình lóe lên, Diệp Trần thu dọn chiến lợi phẩm.
Tam Tinh Tướng Quân huy chương một quả, Trữ Vật Linh Giới một quả, trung đẳng Đế cấp áo giáp một kiện, cấp thấp Đế cấp bảo thương một kiện.
“Quá dễ dàng.”
Thần kinh căng cứng của Diệp Trần được thư giãn xuống, đến hôm nay, Tam Tinh Tướng Quân đã không còn là một chiêu chi địch của hắn nữa rồi, ngẫm lại cũng đúng, thực lực của hắn bây giờ đã đạt tới trung đẳng Chiến Hoàng cấp bậc, tương đương với Ngũ Tinh Tướng Quân, mà Kim Qua Chiến Mâu trong tay cùng Thất giai Hủy Diệt Kiếm Ý cũng không phải bài trí, khi phối hợp lại sẽ có lực sát thương cực lớn.
Chương 1401: Chiến hổ đế kinh ngạc
Kim Giáp Tinh, Bảo Khí Tháp.
Bảo Khí Tháp cùng đồng dạng như Bí Pháp Tháp, đều là các trọng địa tại Kim Giáp Tinh, có bố trí trận pháp cùng cấm chế thủ hộ của Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên Chí Tôn, cho dù là Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Phong Đế Vương giả cũng đều khó có khả năng cưỡng ép xâm nhập vào Bảo Khí Tháp, trừ phi những kẻ này là bán tôn thậm chí Chuẩn Tôn có chiến lực nghịch thiên thì mới có thể.
Tại cửa vào Bảo Khí Tháp, người người ra ra vào vào nối liền không dứt.
“Thanh Vũ Đế, lần này ngươi thu hoạch thế nào, ta có nghe nói, nàng đã đánh chết một gã Nhị Tinh Tướng Quân Dạ Xoa tộc.” trên Kim Giáp Tinh, đại bộ phận mọi người đều biết đến các Phong Đế Vương giả, người đang chào hỏi Thanh Vũ Đế chính là một kẻ lưng hùm vai gấu, trên mặt có các đường Hổ Văn Yêu Đế, người có kiến thức lớn cũng sẽ biết gã Yêu Đế này có tên gọi là Chiến Hổ Đế, chính là một Nhị Tinh Tướng Quân, bản thể là một Cuồng Phong Chiến Hổ.
Còn Thanh Vũ Đế là một nữ tử Nhân tộc có tướng mạo thanh tú, lông mi cong cong tinh tế, nhìn bên ngoài sẽ thấy nàng rất thoải mái, tuy cũng không phải là giai nhân tuyệt sắc, nhưng rất nhiều Phong Đế Vương giả đều đang theo đuổi nàng. Thanh Vũ Đế cười cười, nói: “Thật sự là cái gì cũng đều không thể qua được tai của ngươi, cũng không tệ, lần này ta may mắn đánh chết một tên Dạ Xoa tộc Nhị Tinh Tướng Quân, đang có ý định mua một kiện trung đẳng Đế cấp bảo giáp.”
“Chậc chậc, xin chúc mừng, thực lực của ta không bằng nàng, chỉ có thể đánh chết một gã Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh mà thôi.”
Chiến Hổ Đế đã có một kiện cấp thấp Đế cấp vũ khí rồi, lần này hắn có ý định sẽ mua sắm một kiện cấp thấp Đế cấp bảo giáp.
“Rất tốt rồi, theo ta nhớ, khoảng năm trăm năm trước, ngươi vẫn chỉ là một Nhất Tinh Tướng Quân, vậy mà bây giờ là Nhị Tinh Tướng Quân rồi.” Thanh Vũ Đế tính tình ôn hòa, không coi nhẹ bất luận người nào.
“Cũng nhờ may mắn thôi, à đúng rồi, sang năm ta có ý định đi Hắc Tinh Bí Cảnh, nàng có muốn cùng đi hay không, hiện cùng đi còn có Hắc Xà đế, Loạn Phong Đế cùng với mấy người Đỉnh Băng Đế nữa đấy.” Chiến Hổ Đế nói ra lời mời.
Thanh Vũ Đế gật gật đầu, “Đến lúc đó nói sau, nếu như không có việc gì, có lẽ ta sẽ đi.”
Thám hiểm Bí Cảnh là chuyện mà các Phong Đế Vương giả thường xuyên làm. Nói không chừng tại trong Bí Cảnh sẽ có thể lấy được cường đại Bảo Khí hoặc là các bảo vật khác, nếu như cơ duyên phong phú thì thực lực có khi sẽ tăng lên gấp 10 lần cũng rất có thể đấy.
“Ồ, ngươi xem kìa, một tên tiểu gia hỏa Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên tu vi.” Chiến Hổ Đế chú ý tới một người trẻ tuổi mặc áo lam cách đó không xa đang đi tới.
Men theo ánh mắt đối phương nhìn qua, Thanh Vũ Đế suy đoán nói: “Có thể hắn cũng tới Bảo Khí Tháp đấy, tất nhiên là Tử Kim Thống Lĩnh, không thể coi thường đâu, nói không chừng ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn đấy.”
“Không thể nào đâu! Tu vi hắn thấp như vậy?” Chiến Hổ Đế không tin.
Thanh Vũ Đế chân thành nói: “Ngươi còn chưa từng nghe nói sao! Nhân tộc chúng ta đã xuất hiện một vị Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh, cũng là mặc trang phục màu lam, ta đoán chừng chính là hắn đấy.”
“Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh.”
Chiến Hổ Đế ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu như đối phương thật sự là Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh thì thật sự hắn đã không phải là đối thủ nữa. Luận về thực lực, Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh đã tương đương với Tam Tinh Tướng Quân rồi, còn luận về địa vị tôn quý thì ngay cả Ngũ Tinh Tướng Quân cũng đều phải kém sắc một bậc. Dù sao đối phương còn chưa đạt tới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, một khi trở thành Phong Đế Vương giả thì chiến lực của hắn tuyệt đối là nghịch thiên.
Đương nhiên, Chiến Hổ Đế kỳ thật không thể nào tin được người trẻ tuổi áo lam này chính là Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh, chủ yếu là vì tu vi của hắn thấp hơi có chút thấp kém, nếu đổi thành Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên thì còn không sai biệt lắm.
Người trẻ tuổi áo lam này đúng là Diệp Trần, hắn đến Bảo Khí Tháp là để mua sắm Đế cấp Bảo Khí.
“Tiểu huynh đệ, lần này thu hoạch như thế nào rồi?”
Con ngươi Chiến Hổ Đế đảo một vòng, tiến đến gần nói.
Diệp Trần liếc đánh giá đối phương, “Cũng không tệ lắm, nói chung là không phí công khi đi vào Huyền Vũ phế tích.”
“Ha ha, ngươi đã đánh chết mấy tên vinh dự Thống Lĩnh vậy?” Gặp Diệp Trần cũng không đến mức đáng ghét, hắn đáp lời, Chiến Hổ Đế từ trước đến nay là như vậy.
“Ta giết được vinh dự Thống Lĩnh không nhiều lắm, chỉ mới được một tên Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh.”
“Ha ha, rất tốt rồi, ta thấy tại tu vi này của ngươi, bất quá chỉ làm được Thống Lĩnh bình thường mà thôi.” Cười cười, Chiến Hổ Đế cũng không dây dưa nhiều ở Diệp Trần.
“Thế nào, hắn hẳn không phải là Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh, bằng không thì sẽ không chỉ giết được một tên Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh.” Chiến Hổ Đế đối với Thanh Vũ Đế nói.
Thanh Vũ Đế cười cười, “Ngươi thật đúng là không có việc gì làm, nói không chừng hắn chỉ dạo chơi tại Huyền Vũ phế tích một thời gian ngắn, thực lực dù có mạnh thì cũng phải gặp được địch nhân thì mới ra tay được.”
Lắc đầu, Thanh Vũ Đế tiến vào Bảo Khí Tháp.
Bảo Khí Tháp một tầng bầy biện đại lượng cấp thấp Đế cấp Bảo Khí, hào quang tỏa ra bốn phía.
Diệp Trần có ý định mua cho mỗi người Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành một kiện cấp thấp Đế cấp bảo giáp, về phần trung đẳng Đế cấp bảo giáp thì hoàn toàn không cần đến, hơn nữa khi sử dụng lại quá tiêu hao chân nguyên rồi.
Xem qua một hồi, Diệp Trần phát hiện, Đế cấp bảo giáp so với Đế cấp vũ khí thì mắc hơn gấp đôi, số lượng cũng chỉ bằng sáu bảy thành so với Đế cấp vũ khí.
“Hắc Ô giáp, ba trăm tám mươi vạn Nguyên thạch.”
“Mộc Linh khải, 400 vạn Nguyên thạch.”
“Tử Kim Hồn Thiên Khải, 450 vạn Nguyên thạch.”
“Thanh Điểu khải, bốn trăm hai mươi vạn Nguyên thạch.”
“Hổ Đầu Lượng Ngân Giáp, ba trăm chín mươi vạn Nguyên thạch.”
“Hắc Phượng Triển Sí Giáp, bốn trăm sáu mươi vạn Nguyên thạch.”
…
Trên cơ bản, cấp thấp Đế cấp bảo giáp có giá đều từ 400 vạn Nguyên thạch trở lên.
“Ta muốn mua cái Tử Kim Hồn Thiên Khải này.”
Diệp Trần lựa chọn đầu tiên chính là Tử Kim Hồn Thiên Khải, Từ Tĩnh là Hoàng Kim cự long, được phối hợp thêm Tử Kim Hồn Thiên Khải thì các phương diện đều thích hợp, mặt khác, phòng ngự của Tử Kim Hồn Thiên Khải cũng là mạnh nhất, dù sao giá trị cũng đến 450 vạn Nguyên thạch.
“Để mua được cấp thấp Đế cấp Bảo Khí thì nhất định phải có một cái huy chương Nhất Tinh vinh dự Thống Lĩnh hoặc là một cái huy chương Nhất Tinh Tướng Quân.” Làm việc tại Bảo Khí Tháp tầng một đều là Sinh Tử Cảnh Vương giả, người Nữ Vương có diện mạo mỹ lệ nhắc nhở.
“Của ta đây.”
Diệp Trần đưa ra một cái huy chương Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh cùng với một cái Trung phẩm Trữ Vật Linh Giới chứa 450 vạn Nguyên thạch, Diệp Trần có rất nhiều Trữ Vật Linh Giới nên cũng không quan tâm đến một cái này.
“Tốt, ngày có thể nhận lấy.”
Người Nữ Vương lấy ra Tử Kim Hồn Thiên Khải đưa cho Diệp Trần.
Thu hồi Tử Kim Hồn Thiên Khải, Diệp Trần hướng đến cái khác trên bục, “Cái Hắc Phượng Triển Sí Giáp này ta cũng muốn mua.”
Nói xong, Diệp Trần lần nữa lấy ra một cái huy chương Nhất Tinh Tướng Quân cùng một cái Trung phẩm Trữ Vật Linh Giới chứa 460 vạn Nguyên thạch.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đã đánh chết một gã Nhất Tinh Tướng Quân sao?”
Đúng lúc đó, Chiến Hổ Đế cũng ở bên cạnh, trước đó hắn đã chứng kiến Diệp Trần mua một kiện Tử Kim sắc bảo giáp, hiện tại lại mua thêm cái Hắc Phượng Triển Sí Giáp này, nên thoáng có chút kinh ngạc.
Diệp Trần gật gật đầu, “Cũng là may mắn thôi.”
“Thật lợi hại.”
Chiến Hổ Đế nhếch ngón tay cái lên chúc mừng, muốn đánh chết Nhất Tinh Tướng Quân cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, bởi Nhất Tinh Tướng Quân thường thống lĩnh năm vạn đại quân.
“Có thời gian ta mời ngươi uống rượu, ta đi lên tầng hai trước rồi.” Diệp Trần cũng không để ý lời tán dương của đối phương, bước chân hướng đến cầu thang tầng hai đi đến.
“Cái gì? tầng hai?.”
Lần này, Chiến Hổ Đế thật sự kinh ngạc.
Nhị Tinh Tướng Quân cùng Nhất Tinh Tướng Quân không giống với nhau, không chỉ có thực lực rất mạnh, hơn nữa trên người bọn hắn khẳng định cũng có trang bị một kiện Cấp thấp Đế cấp Bảo Khí, nếu như là cấp thấp Đế cấp Bảo giáp thì muốn giết được chúng, e rằng ngay cả Tam Tinh Tướng Quân cũng đều chưa hẳn có thể làm được, đối phương hoàn toàn có thể chạy trốn, cho nên, muốn đạt tới quân hàm Tướng Quân là rất khó, không phải nói thực lực mạnh hơn đối phương là có thể đánh chết được đối phương.
“Chẳng lẽ hắn đã đánh chết Nhị Tinh vinh dự Thống Lĩnh?”
Lúc trước Diệp Trần có nói hắn chỉ đánh chết một gã Nhất Tinh Hắc Ám Thống Lĩnh, Chiến Hổ Đế có chút hoài nghi, chẳng qua lúc đó đối phương có lẽ không cần phải nói dối, nói dối nhất định là có mục đích, mà hai người căn bản không hề biết nhau.
“Cùng đi qua xem.”
Chiến Hổ Đế quyết định đi theo đằng sau Diệp Trần, hắn đối với Diệp Trần bắt đầu sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt.
Chương 1402: Vĩnh dạ đế kiếm
Bảo Khí Tháp tầng hai chứa toàn bộ là trung đẳng Đế cấp Bảo Khí, số lượng ít hơn rất nhiều so với cấp thấp Đế cấp Bảo Khí tại tầng một, đương nhiên, đây là nói tương đối mà thôi, Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn qua, khắp nơi đều là vầng sáng Đế cấp Bảo Khí, ngũ quang thập sắc, phảng phất như hắn vừa tiến vào một chốn thần tiên vậy.
Trung đẳng Đế cấp Bảo Khí có giá cao gấp bội so với cấp thấp Đế cấp Bảo Khí, Diệp Trần nhìn thoáng qua đã thấy, trung đẳng Đế cấp vũ khí có giá trên dưới 1500 vạn Nguyên thạch, mà trung đẳng Đế cấp bảo giáp có giá tiền trên dưới 3000 vạn, bất quá, đối với Phong Đế Vương giả mà nói, mấy ngàn vạn Nguyên thạch kỳ thật cũng không coi vào đâu.
“Nhìn xem có thanh bảo kiếm nào không?”
Diệp Trần không chỉ có ý định mua cao đẳng Đế cấp bảo kiếm, mà còn ý định mua một thanh trung đẳng Đế cấp bảo kiếm, có một thành ngữ gọi là “lo trước khỏi hoạ”, sở hữu thêm một thanh bảo kiếm thì cần phải chuẩn bị nhiều thêm một phần, dù sao đôi khi cũng có thể phát sinh sự cố ngoài ý muốn, nếu như chỉ có một thanh bảo kiếm tiện tay, một khi mất đi thì thực lực tất nhiên sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều, huống hồ, Diệp Trần quyết định sẽ dùng trung đẳng Đế cấp bảo kiếm khi xuất đầu lộ diện, còn cao đẳng Đế cấp bảo kiếm tại thời khắc mấu chốt mới sử dụng đến, với tu vi hiện tại của hắn thì dùng cao đẳng Đế cấp bảo kiếm là quá mức gây chú ý rồi, “cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ”, những lời này không phải là không có đạo lý.
“Tử Điện Ngưng Sương Kiếm, 1400 vạn Nguyên thạch.”
“Liệt Diễm Thanh Phong kiếm, 1300 vạn Nguyên thạch.”
“Đằng Giao Bảo Kiếm, 1350 vạn Nguyên thạch.”
“Phong Linh Bảo Kiếm, 1450 vạn Nguyên thạch.”
“Bích Nguyệt Thu Quang Kiếm, 1500 vạn Nguyên thạch.”
“Bạch Vụ Kiếm, 1250 vạn Nguyên thạch.”
“Khốn Long Kiếm, 1500 vạn Nguyên thạch.”
“Sương Hoa Bảo Kiếm, 1600 vạn Nguyên thạch.”
“Hàn Băng Thiên Hà kiếm, 1650 vạn Nguyên thạch.”
“Bạch Tinh Thiên Lang Kiếm. 1600 vạn Nguyên thạch.”
“Ngân Xà Bảo Kiếm, 1700 Nguyên thạch.”
…
Trung đẳng Đế cấp bảo kiếm có rất nhiều, tuyệt nhiên không thiếu, với tư cách là loại vũ khí chủ lực, Kiếm cùng đao là có số lượng nhiều nhất, tinh phẩm cũng cao nhất, cuối cùng, Diệp Trần lựa chọn Ngân Xà Bảo Kiếm.
Ngân Xà Bảo Kiếm là một thanh kiếm giống như ngân xà. Chuôi kiếm tựa như được chế tạo từ bạc tinh khiết vậy, trên thượng diện bao trùm lấy rậm rạp chằng chịt Ngân sắc vảy rắn, thân kiếm có thể uốn lượn như một con rắn, tỏa ra ánh sáng chói, mũi kiếm thì giống như đầu rắn vậy, mặt khác, Ngân Xà Bảo Kiếm là một thanh nhuyễn kiếm, thích hợp với người có kiếm pháp cực kỳ cao minh, đối với Kiếm Đế tầm thường sẽ rất khó phát huy ra toàn bộ uy lực của Ngân Xà Bảo Kiếm.
Đưa ra một cái huy chương Nhị Tinh Tướng Quân cùng 1700 Nguyên thạch. Diệp Trần đã nhận được Ngân Xà Bảo Kiếm.
“Hảo kiếm.”
Diệp Trần cẩn thận quan sát một phen, càng xem càng yêu thích.
Ngân Xà Bảo Kiếm nắm trên tay sẽ cảm thấy rất lạnh buốt, tựa hồ lại có thể để đem đến lực lượng tỉnh táo cho người chủ. Loáng thoáng, Diệp Trần có thể cảm nhận được thân kiếm như đang run động, thật sự giống như một con bạch xà vậy.
Vỏ kiếm Ngân Xà Bảo Kiếm rất hoa lệ, cũng được bao phủ bởi vảy rắn Ngân sắc, nhìn về phía trên càng giống là một đầu ngân xà, ở tận cùng vỏ kiếm được khảm nạm hai khỏa bảo thạch màu đỏ giống như mắt rắn vô tình và lạnh như băng.
Bang!
Tra Ngân Xà Kiếm vào vỏ, Diệp Trần đeo nó tại trên lưng.
“Nhị Tinh Tướng Quân huy chương?”
Chiến Hổ Đế há to mồm, không cách nào khép kín.
Hắn đi theo Diệp Trần đằng sau, rõ ràng đã chứng kiến Diệp Trần lấy ra Nhị Tinh Tướng Quân huy chương.
“May mắn hắn là Nhân tộc, nếu như là địch nhân, ta khinh thị hắn như vậy thì đã sớm chết không đất chôn thân rồi.” Diệp Trần không sai chính là một Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên tu vi, thế nhưng mà chiến lực của Diệp Trần đã để cho Chiến Hổ Đế phải chấn động không thôi, khi ở trên chiến trường, nếu như Chiến Hổ Đế cho rằng đối phương là quả hồng mềm, thì chỉ sợ hắn đã chết mà không biết tại sao mình lại bị chết đấy.
Đương nhiên, Chiến Hổ Đế càng cảm thấy Diệp Trần là thứ gì đó rất biến thái, loại biến thái này hi vọng phía dị tộc không có, bằng không thì có một ngày đụng phải tựu chính là xui xẻo thực sự rồi.
“Chiến Hổ Đế, ta nói không sai đúng không!”
Thanh Vũ Đế cũng nhìn thấy một màn này.
“Ừ, vẫn là ánh mắt của ngươi tốt.”
Chiến Hổ Đế liên tục gật đầu.
Thanh Vũ Đế lắc đầu nói: “Không phải ánh mắt ta tốt, mà là vấn đề tâm tính, Vũ Trụ Tinh Không quá to lớn, bất kể dạng thiên tài nào cũng đều có thể gặp được, nếu như ta đoán không sai, hắn có lẽ chính là một vị Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh duy nhất của Nhân tộc ta, bất quá có rất ít người biết đến điều này, các cao tầng đã cố ý phong tỏa cái tin tức này rồi.”
“Ai, xem ra ta vẫn là quá táo bạo rồi, so ra kém ngươi không ít, bất quá cái này cũng là một chuyện tốt, ít nhất nó có thể lúc nào cũng nhắc nhở ta, không thể xem thường người trong thiên hạ.”
Chiến Hổ Đế cười nói.
“Thế nào, ngươi đã chọn xong cấp thấp Đế cấp Bảo Khí thích hợp rồi sao?” Thanh Vũ Đế hỏi.
“Còn chưa có, kiện cấp thấp Đế cấp Bảo Khí đầu tiên cũng nên cẩn thận chọn lựa một chút, ta phải tuyển chọn cho được cái thích hợp với ta nhất, đúng rồi, còn ngươi thì sao?”
“Ta đã chọn xong rồi.”
Thanh Vũ Đế lấy ra một kiện bảo giáp tựa như được điêu khắc từ Thúy Lục Phỉ Thúy thành vậy.
“Không hổ là trung đẳng Đế cấp bảo giáp.”
Chiến Hổ Đế vẻ mặt đầy hâm mộ.
Ngân Xà Bảo Kiếm đến tay, Diệp Trần cũng không ngừng lại, tiếp tục hướng đến tầng thứ ba Bảo Khí Tháp bước đi.
“Không thể nào!”
Vốn cho rằng Diệp Trần muốn xuống lầu, Thanh Vũ Đế cùng Chiến Hổ Đế hít lấy một hơi lãnh khí rồi hai mặt nhìn nhau, “cái này?” Đối phương đến tột cùng tại Huyền Vũ phế tích đã giết bao nhiêu dị tộc Tướng Quân, như thế nào lại nhiều đến như vậy chứ?.
Bảo Khí Tháp tầng ba trưng bày các cao đẳng Đế cấp Bảo Khí, số lượng ít hơn một nửa so với tầng 2, đương nhiên, số lượng như trước vẫn rất nhiều.
Nơi này chính là chủ ý của Diệp Trần, hắn phải ở chỗ này tuyển chọn một thanh cao đẳng Đế cấp bảo kiếm cùng với một kiện cao đẳng Đế cấp bảo giáp, về phần đến Thần Chi Nhạc Viên hối đoái cao đẳng Thiên Vương Cấp sáo trang thì chờ sau này hãy nói đến, hiện tại hắn chỉ có khoảng 500 vạn Thần tệ, vẫn còn một khoảng cách không nhỏ nhưng cũng không thể một mực không để ý tới.
Phòng ngự chính là nhược điểm lớn nhất của hắn nên trước hết giải quyết cho thỏa đáng.
“Thái Ất Xích Tiêu Kiếm, một trăm triệu 2000 vạn Nguyên thạch.”
“Cự Linh kiếm, một trăm triệu 1000 vạn Nguyên thạch.”
“Phi Không Trảm Lãng Kiếm, một trăm triệu Nguyên thạch.”
“Chân Vũ Thất Kiếp kiếm, một trăm triệu 2000 vạn Nguyên thạch.”
“Thiên Hồng Bảo Kiếm, chín ngàn vạn Nguyên thạch.”
“Huyết Ảnh cổ kiếm, chín ngàn 500 vạn Nguyên thạch.”
…
Cao đẳng Đế cấp bảo kiếm tại tầng ba, không có thanh nào mà không phải là trân phẩm hiếm thấy, Phong Đế Vương giả tầm thường chỉ cần đạt được một thanh bất kỳ nào cũng đều đối đãi nó như chí bảo vậy, dù sao đã đến cấp bậc cao đẳng Đế cấp thì trên thị trường sẽ càng rất hiếm, rất nhiều người tình nguyện lưu truyền cho hậu nhân sử dụng chứ cũng không muốn đem ra bán đấu giá.
“Chân Vũ Thất Kiếp kiếm không tệ, đáng tiếc không quá thích hợp với ta.”
Chân Vũ Thất Kiếp kiếm, thân kiếm sở hữu bảy họa tiết, chuôi kiếm có một cái Hắc Bạch Thái Cực Đồ, nhìn về phía trên sẽ thấy nó mang phong cách cổ xưa đại khí, tràn ngập uy nghiêm cùng Thiên Đạo ý cảnh, nhưng là Diệp Trần cảm thấy trong nó rất tối tăm, Chân Vũ Thất Kiếp kiếm mặc dù tốt nhưng bất quá lại không hoàn toàn thích hợp chính mình, có thể có quan hệ cùng tính cách của mình.
“Ồ!”
Chợt, Diệp Trần bị một thanh kiếm thu hút ánh mắt.
Đây là một thanh kiếm ẩn ẩn tản ra Đế khí, thân kiếm đen nhánh, không có một tia sáng nào tràn ra ngoài, nếu xem xét thật kỹ thì trông nó hệt như một thanh Hắc Kiếm bình thường, nếu như nó không phải là có khí tức đặc biệt thì sẽ rất khó phát giác được sự hiện hữu của nó, phảng phất như nó chính là đế vương trong đêm tối vậy, cao quý, thần bí, thâm bất khả trắc.
“Vĩnh Dạ Đế Kiếm, một trăm triệu 6000 vạn Nguyên thạch.”
“Tốt cho một thanh Vĩnh Dạ Đế Kiếm, tựu chính là nó.”
Không chần chờ chút nào, Diệp Trần chọn lấy cái chuôi bảo kiếm độc nhất vô nhị này, Hủy Diệt Kiếm Ý kích phát ra kiếm khí là màu đen, thanh kiếm này cũng là màu đen, khi kết hợp với nhau thì sức mạnh càng tăng thêm.
Lấy ra Kim Qua Chiến Mâu, Diệp Trần đổi lấy thanh kiếm.
“Thật có lỗi, ta không cách nào đoán chừng ra giá cả cái chuôi chiến mâu này, xin chờ một chút.” nhân viên làm việc tầng ba vội vàng ly khai, tựa hồ đi tìm người chủ sự có thể xem xét giá cả Kim Qua Chiến Mâu.
Diệp Trần cũng không vội, vẫn đứng nguyên chỗ lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau công phu, một lão giả thân mặc hắc y đã đi tới.
Chương 1403: Địa thủy hỏa phong tứ đế
Hắc y lão giả này có tu vi không thấp, cao hơn một trọng so với Diệp Trần, là Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên tu vi, hắn tiếp nhận Kim Qua Chiến Mâu trên tay Diệp Trần rồi tinh tế quan sát, thỉnh thoảng vận dụng Linh Hồn Lực quan sát, rồi sau đó lại lấy ra một cái bệ đá tứ phương ra, đem Kim Qua Chiến Mâu thả lên đó, hào quang trên bệ đá lập loè, cuối cùng nhất định dạng ở màu xanh lá cây.
Thu hồi bệ đá, hắc y lão giả ngẩng đầu đối với Diệp Trần nói: “Cái chuôi chiến mâu này tại trong số các cao đẳng Đế cấp vũ khí đã thuộc về tinh phẩm, giá cả là một trăm triệu 2000 vạn Nguyên thạch.”
“Như thế nào là tinh phẩm?”
Diệp Trần hỏi thăm.
Hắc y lão giả giải thích nói: “Bảo Khí cùng phẩm giai cũng phân ra nhiều phẩm cấp tốt xấu khác nhau, bình thường nhất chính là hạ đẳng, tiếp theo là tinh vi phẩm, rồi sau đó là trân phẩm, cuối cùng là Cực phẩm, tỷ như cái chuôi Vĩnh Dạ Đế Kiếm này, nó chính là Cực phẩm trong số các cao đẳng Đế cấp bảo kiếm, trong một vạn chuôi cũng không có được một, nếu như ngươi muốn đổi cái chuôi Vĩnh Dạ Đế Kiếm này thì cần lấy thêm ra bốn ngàn vạn Nguyên thạch nữa.”
“Thì ra là thế, được.” Diệp Trần gật gật đầu, lấy ra bốn ngàn vạn Nguyên thạch, đưa cho đối phương.
Tiếp nhận Nguyên thạch cùng Kim Qua Chiến Mâu, hắc y lão giả giao cho nhân viên làm việc rồi chợt vội vàng ly khai, bộ dáng tựa hồ rất bận rộn.
Tay cầm Vĩnh Dạ Đế Kiếm, Diệp Trần lập tức cảm giác được một cỗ Đế khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, tâm thần liền lâm vào trong một phiến bóng tối vô cùng mênh mông nhưng cũng không phải là không thể nhìn thấy mọi vật, ngược lại còn có thể nhìn rõ mọi hương vị của thân thể, phảng phất nhưng nắm trong tay không phải là một thanh kiếm, mà là một mảnh đêm tối vậy.
“Thanh kiếm này còn cường đại hơn nhiều so với Kim Qua Chiến Mâu.”
Diệp Trần hít sâu một hơi, kìm lòng không được nên quơ quơ Vĩnh Dạ Đế Kiếm.
Vù vù!
Kiếm phong màu đen kích động vụt bay ra làm một gã Phong Đế Vương giả đang lựa chọn bảo khí ở gần đó không kịp chuẩn bị, bị thổi bay ra ngoài, hộ thể Chân Nguyên trên người lập loè.
“Hắc!”
Ổn định thân hình, người Phong Đế Vương giả này nhìn hằm hằm Diệp Trần.
“Thật có lỗi.”
Diệp Trần lập tức kịp phản ứng, nói xin lỗi người nọ.
“Được rồi, lúc trước ta cũng giống ngươi, vừa đạt được bảo vật liền có chút kìm lòng không được.” Người Phong Đế Vương giả này cũng không phải đắc thế mà không buông tha người, gặp Diệp Trần cũng không phải cố ý nên cũng không truy cứu nữa.
“Thật sự là thật có lỗi, đây là mười bình Nham Tương Tửu cùng Băng Hải Tửu xin ngài nhận cho.” Diệp Trần thấy y phục trên người đối phương bị thổi rách bươm, thập phần chật vật, nên cảm thấy thật sự rất có lỗi.
“Thần Chi Nhạc Viên Nham Tương Tửu cùng Băng Hải Tửu, thứ tốt đấy.”
Đôi mắt người này sáng ngời, thống khoái nhận lấy.
“Ta tên gọi là Lãng Phong, cái này ta nhận, chúng ta nên là bằng hữu a, không biết tên của ngươi là gì?.” Lãng Phong tại Kim Giáp Tinh cũng rất nổi danh, phong hào là Xích Phong Đế, là một Ngũ Tinh Tướng Quân có thực lực rất cường đại, thế nhưng hắn cũng không có một chút ngạo khí nào, ngược lại rất thích kết giao bằng hữu, nếu không đổi thành một người khác thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Tại hạ Diệp Trần.”
Diệp Trần nói ra danh tính của mình.
“Ngươi chính là Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh duy nhất của Nhân tộc ta đó ư?” Xích Phong Đế Lãng Phong rất linh thông tin tức, chần chờ nói.
“Cứ xem là như thế đi!” Diệp Trần cũng không phủ nhận điều này.
Đem Vĩnh Dạ Đế Kiếm cắm vào bên trong vỏ kiếm, lập tức, Vĩnh Dạ Đế Kiếm trở lại trạng thái bình thường, không phát tán ra bên ngoài một tia khí tức nào nữa.
“Ta thấy thực lực của ngươi có lẽ không chỉ là Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh đâu, không sai biệt lắm là Ngũ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh đấy.”
Có thể ở bên trên tầng ba Bảo Khí Tháp để mua bảo khí thì bằng vào chiến lực Tứ Tinh Tử Kim Thống Lĩnh có thể là không đủ trình độ đấy, Xích Phong Đế không khỏi kính nể đối với Diệp Trần, Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên mà đã có thực lực như thế, có thể nói là nhân tài nghịch thiên.
Trò chuyện trong chốc lát, Xích Phong Đế nói: “Nếu không bận rộn gì, chúng ta cùng đi Nhật Nguyệt Tửu Lâu ở Kim Giáp Tinh Vân Lai quân doanh uống rượu nào, chỗ đó rượu cũng không tệ đâu, rượu chỉ thiếu một ít so với Thần Chi Nhạc Viên mà thôi.”
“Nhật Nguyệt Tửu Lâu, hẳn là ngài biết Tuyết Không Đế chứ?”
Diệp Trần không khỏi nói.
Xích Phong Đế ha ha cười nói: “Tuyết Không Đế chính là bạn gái của ta, vì truy cầu nàng mà ta phải bỏ ra thời gian một trăm năm cơ đấy, bất quá chúng ta đã biết nhau tại trong Thần Chi Nhạc Viên rồi.”
Nguyên lai, Xích Phong Đế cũng đã từng là thành viên của Thần Chi Nhạc Viên, trên thực tế, đại bộ phận Phong Đế Vương giả thậm chí Chí Tôn, đều có xuất thân từ Thần Chi Nhạc Viên, về điểm ấy Diệp Trần cũng không lấy làm kinh ngạc.
“Ta còn muốn tuyển thêm một kiện bảo giáp nữa, chốc lát sau sẽ đến Nhật Nguyệt Tửu Lâu.”
Diệp Trần nghĩ nghĩ, nói.
“Được, một lời đã định nhé, đêm nay chúng ta không say không về.” Bởi vì cái gọi là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, Xích Phong Đế dựa vào trực giác đã biết rõ, Diệp Trần chính là người rất đáng để kết giao bằng hữu, trực giác của hắn rất ít phạm sai lầm.
Xích Phong Đế ly khai, Diệp Trần tiếp tục ở lại tầng ba Bảo Khí Tháp.
Cao đẳng Đế cấp bảo giáp có giá cả rất là kinh người, rẻ nhất cũng là 200 triệu Nguyên thạch, có cái thậm chí đạt tới ba trăm triệu, điều này đối với Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên Phong Đế Vương giả cũng là một con số không nhỏ, dù sao rất nhiều người sau lưng đều có gia tộc chống lưng, chứ thực tế, tài phú trên người có thể không quá thập phần hùng hậu.
“Thất Hải Giao Long Giáp, 200 triệu bốn ngàn vạn Nguyên thạch.”
“Cửu Long giáp, 200 triệu tám mươi triệu Nguyên thạch.”
“Tinh Hà khải, 200 triệu tám mươi triệu Nguyên thạch.”
“Quang Mang Thần Giáp, 200 triệu 2000 vạn Nguyên thạch.”
“Xích Địa Chiến Giáp, 200 triệu Nguyên thạch.”
“Hỗn Nguyên Nhất Khí khải, ba trăm triệu Nguyên thạch.”
…
Áo giáp là dùng để bảo vệ tánh mạng, giá cả đắt đỏ như vậy cũng có thể lý giải, chỉ sau chốc lát thời gian, Diệp Trần đã chọn trúng Hỗn Nguyên Nhất Khí khải có giá trị ba trăm triệu Nguyên thạch.
Hỗn Nguyên Nhất Khí khải rất kỳ lạ, chất liệu chế tác là một loại ngọc thạch, mặt ngoài tràn ngập khí lưu có màu sắc hỗn độn, nếu cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện ra, những Hỗn Độn Khí lưu này vận động có quy luật mà trở thành nhất thể, không thể phân cách.
Đưa ra Tam Tinh Tướng Quân huy chương cùng ba trăm triệu Nguyên thạch, Diệp Trần đem Hỗn Nguyên Nhất Khí khải cầm trên tay.
Đang!
Diệp Trần búng ngón tay của mình lên bảo giáp, nương tựa theo xúc cảm, Diệp Trần cảm giác được lực lượng do ngón tay búng ra hoàn toàn đã bị phân tán ra, căn bản không cách nào tập trung tại một vị trí được.
Tiến hành suy luận sẽ không khó lý giải, Hỗn Nguyên Nhất Khí khải đã làm phân tán lực công kích, đoán chừng toàn bộ lực lượng đánh vào nó đã bị phân tán thành trăm ngàn phần, trừ phi lực lượng công kích vượt qua hạn mức cao nhất của Hỗn Nguyên Nhất Khí khải, bằng không thì rất khó có thể công phá được phòng ngự của nó.
“Thứ tốt đúng là có rất nhiều, thế nhưng tốt nhất vẫn là Hoàng Cấp bảo giáp cùng với những Chí Tôn bảo giáp hiếm thấy trong vũ trụ.”
Diệp Trần cảm thán một tiếng, thu hồi Hỗn Nguyên Nhất Khí khải.
…
Đêm tối đến, tại Vân Lai quân doanh, Nhật Nguyệt Tửu Lâu.
Trong một gian phòng xa hoa nhất ở trên tầng cao nhất của tửu lâu, có bốn người đang ngồi ở đó.
Trong bốn người này, có hai người theo thứ tự là Xích Phong Đế cùng Tuyết Không Đế, hai người khác cũng không giống như người bình thường, mỗi người họ đều có tu vi Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, nếu có người biết bọn hắn ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, hai người này chính là Hỏa Tước Đế cùng Thạch Nhân Đế, một người là Tứ Tinh Tướng Quân, một người là Ngũ Tinh Tướng Quân, tương đối mà nói, Tuyết Không Đế ngược lại chính là người yếu nhất trong số họ, là Tam Tinh Tướng Quân.
Bốn người này đã biết nhau từ rất lâu, bởi vì cảm tình giữa họ rất tốt nên ở ngoại giới đã gán cho bọn họ một cái hợp xưng, gọi là Địa Thủy Hỏa Phong tứ đế. Địa chính là Thạch Nhân Đế, Thủy chính là Tuyết Không Đế, Hỏa chính là Hỏa Tước Đế và Phong chính là Xích Phong Đế, trong đó Thạch Nhân Đế là người cao tuổi nhất, còn Tuyết Không Đế nhỏ nhất.
“Lãng Phong, đã trễ như thế rồi, ngươi nói hắn có tới hay không?.”
Hỏa Tước Đế tính cách hơi hấp tấp, cắn một miếng thịt nướng, hỏi.
Xích Phong Đế cười nói: “Nhất định sẽ đến, ta nhìn người không sai đâu.”
Ba người họ là bằng hữu tốt nhất của Xích Phong Đế, trong đó Tuyết Không Đế là tình nhân của hắn, bốn người họ đã vài năm nay không gặp mặt rồi, lần này hẹn nhau tại Nhật Nguyệt Tửu Lâu, về sau, Xích Phong Đế lại mời thêm Diệp Trần. Mà Hỏa Tước Đế cùng Thạch Nhân Đế đối với Diệp Trần cũng rất là hiếu kỳ, cũng tựu hơi mong đợi.
“Đã đến rồi.”
Đúng lúc này, Xích Phong Đế cùng Tuyết Không Đế đứng lên, đi ra ngoài phòng nghênh đón.
Chương 1404: Đoán xúc xắc
“Thật thứ lỗi vì đã tới muộn.”
Sau khi rời đi Bảo Khí Tháp, Diệp Trần tìm một chỗ để khảo nghiệm một chút uy lực của Ngân Xà bảo kiếm cùng Vĩnh Dạ Đế Kiếm, thiếu chút nữa đã quên tối nay còn có tụ hội.
“Không muộn đâu, mời bên này, giới thiệu cho ngươi hai người bằng hữu của ta.” Xích Phong Đế tùng hạ một hơi, hắn hoàn toàn sợ Diệp Trần không đến, như vậy tựu hơi mất mặt mũi rồi.
Tuyết Không Đế đánh giá Diệp Trần, cười nói: “Chỉ mới cách một thời gian không lâu mà nhìn ngươi đã khác xưa hoàn toàn, loại tốc độ tiến bộ của người như ngươi mà truyền tới tai bọn dị tộc, chỉ sợ sẽ nổi lên khiêu khích thiên đại phong ba đấy.”
Ban đầu ở trong thần tích tại Huyền Vũ phế tích, Diệp Trần có thực lực so với nàng còn yếu hơn không ít, không nghĩ tới chỉ mới qua một năm mà giờ đây hắn tựu đã vượt qua mình rồi, không bội phục cũng không được.
Vào gian phòng, Diệp Trần đã gặp được hai người bằng hữu của Xích Phong Đế.
Một người là mỹ nữ mặc Hồng hỏa y vũ, tướng mạo cùng vóc dáng cũng nóng bỏng và vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài màu hỏa diễm được cột thành dáng đuôi ngựa, trông giống như một ngọn lửa vậy, đôi mắt thì đỏ thẩm, phảng phất giống như hai quả hồng nhỏ vậy, đôi môi đỏ mọng nở nang khẽ nhếch lên, hiện ra dáng vẻ như cười mà không cười, lúc này nàng đang thoải mái quan sát Diệp Trần.
Người còn lại là một gã thanh niên có mặt mũi “cũ kỹ”, hắn mặc trên người một bộ y phục màu xám tro, nhìn qua cũng không phải là hết sức chói mắt, nhưng cũng không làm cho người khác không chú ý đến, mơ hồ truyền ra một cổ hương vị nặng nề dầy cộm nào đó.
Hai người này đều là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên tu vi, cô gái vũ y chính là một Yêu Đế, còn thanh niên “cũ kỹ” là nhân loại Phong Đế Vương Giả.
“Đây là Hỏa Tước Đế, còn đây là Thạch Nhân Đế.”
“Hắn chính là Diệp Trần đấy.”
Xích Phong Đế giới thiệu cho hai bên.
“Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, tu vi có hơi thấp, thực sự rất khó tưởng tượng nổi thực lực của ngươi lại có thể đánh chết Tam Tinh tướng quân đấy.” Hỏa Tước Đế tâm tình ngay thẳng, nói.
Diệp Trần cười cười, cũng không có giải thích.
“Tất cả mọi người cùng ngồi xuống nào, tối nay mọi người không say không về nhé.”
Với tư cách là lão bản của Nhật Nguyệt Tửu Lâu, Tuyết Không Đế nhiệt tình kêu gọi.
Từng mâm rượu ngon, món ngon được đưa lên, năm người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí dần dần dâng cao.
“Không bằng mọi người cùng chơi một trò chơi vậy, người thua phải tiếp nhận câu hỏi và không được phép nói dối.” Hỏa Tước Đế bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý, nói.
Nói thật lòng thì có mạo hiểm quá không? Diệp Trần nhíu mày.
“Trò chơi gì vậy?” Xích Phong Đế câu hỏi.
“Đoán xúc xắc.” Hỏa Tước Đế từ trong trữ vật linh giới lấy ra một cái dụng cụ có nắp đựng. Sau đó lại lấy ra mười viên xúc xắc, xúc xắc có sáu mặt, theo thứ tự là từ một đến sáu.
“Cái dụng cụ này có thể ngăn cách Linh Hồn Lực cùng năng lượng, là một bảo khí đặc thù. Chờ một lát, ta đem mười viên xúc xắc bỏ vào, sau đó lay động. Mọi người đoán vài lần, nếu đoán sai thì sẽ phải tiếp nhận câu hỏi từ mọi người. Như thế nào? Rất đơn giản nhưng rất vui đấy.”
“Ta không có ý kiến.” Xích Phong Đế là người giơ tay lên đầu tiên.
“Ta cũng vậy, không có ý kiến.” Tuyết Không Đế cười nói.
“Tựa hồ được đấy.” Thạch Nhân Đế gật đầu.
Cuối cùng chỉ còn lại có một người Diệp Trần.
“Có thể vui đùa một chút.” Diệp Trần gật đầu, đoán xúc xắc thoạt nhìn rất đơn giản nhưng thật ra thì rất khó, dưới tình huống Linh Hồn Lực cùng năng lượng cũng bị ngăn cách. Chỉ có thể dựa vào thính lực, nhưng là mười viên xúc xắc là rất nhiều, lại cùng lay động thì biến số cũng sinh ra rất nhiều, huống chi, tất cả mọi người đều không phải là người bình thường, tốc độ lay động xúc xắc khẳng định sẽ rất nhanh, điều này đối với thính lực là một khiêu chiến rất lớn.
“Tốt, trò chơi chính thức bắt đầu.”
Hỏa Tước Đế đem mười viên xúc xắc bỏ vào đồ đựng dụng cụ rồi đóng nắp lại, “Như vậy đi, ta lắc xúc xắc đầu tiên, mọi người luân phiên nhau.”
“Bắt đầu đi!” Xích Phong Đế có chút khẩn cấp, hắn rất thích những loại trò chơi có độ khó cao và mang tính khiêu chiến này.
Rầm!
Giơ đồ đựng dụng cụ lên, Hỏa Tước Đế lay động có tiết tấu, xúc xắc ở bên trong lắc lư đụng nhau, phát ra thanh âm giống như các hạt đậu bị vỡ tung vậy, tiết tấu càng lúc càng nhanh, thanh âm nối thành một mảnh, cùng lúc đó, lỗ tai mọi người cũng kích động, cẩn thận phân biệt dụng cụ đựng và xúc xắc đã đụng vào nhau mấy lần cùng vị trí của xúc xắc.
Ba!
Tay phải chúi xuống, dụng cụ hung hăng vỗ vào trên bàn, Hỏa Tước Đế nói: “Ta là người đoán cuối cùng.”
“Ta đoán 34 điểm.” Xích Phong Đế đoán đầu tiên.
“36 điểm.” Thạch Nhân Đế theo sát nói ra một vài chữ.
“42 điểm.” Sau đó là Tuyết Không Đế.
Diệp Trần suy tư hạ xuống, nói: “48.”
Hỏa Tước Đế kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Trần, đối phương đoán được mấy chữ cũng giống như nàng, “Ta cũng vậy, 42.”
Nắp mở ra, bên trong là ba mặt bốn giờ, hai cái sáu giờ, hai cái năm giờ, hai cái ba điểm, một cái hai điểm, tổng cộng đúng là 42 điểm.
“Lãng Phong, ngươi sai nhiều nhất.”
Hỏa Tước Đế chỉ vào xích Phong Đế.
Xích Phong Đế vẻ mặt buồn bực, “Thật tà môn, ta hẳn là không có nghe sai a!”
“Đừng biện minh nữa, chấp nhận chịu thua cuộc đi, được rồi, tùy ta hỏi đây.” Hỏa Tước Đế đắc ý nói.
“Được rồi, ngươi hỏi đi.”
“Xin hỏi, ngươi cùng Tuyết Nhi đã động phòng từ lúc nào thế?” Hỏa Tước Đế hì hì cười nói.
Á!
Tuyết Không Đế sắc mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng mắt liếc Hỏa Tước Đế.
Xích Phong Đế cười hắc hắc, “Đại khái là bảy mươi hai năm trước đấy!” Nói xong còn cố ý nhíu mày, bất quá rất nhanh buồn bực kêu một tiếng, phần eo của hắn, bị Tuyết Không Đế hung hăng vắt tròn một cái.
“Đến lượt ta.” Xích Phong Đế ồn ào.
“Phải, tới lượt ngươi.” Hỏa Tước Đế đem dụng cụ đựng đưa cho xích Phong Đế.
“Ta muốn chơi với độ khó cao, mọi người cẩn thận rồi.” Cầm dụng cụ lên, Xích Phong Đế cũng không điều chỉnh xúc xắc mà trực tiếp dao động lên, thỉnh thoảng làm nhanh tiết tấu, thỉnh thoảng lại làm chậm tiết tấu, thỉnh thoảng chợt nhanh chợt chậm, đem tiết tấu ban đầu đánh loạn xạ, nói về độ khó thì đúng là khó hơn rất nhiều so với Hỏa Tước Đế.
“Tốt lắm, mọi người đoán đi.”
Xích Phong Đế để dụng cụ xuống.
Tuyết Không Đế chau mày, oán hận nhìn thoáng qua xích Phong Đế, nàng một điểm đầu mối cũng không có, “Hẳn là hai mươi bảy điểm ah!”
“Hai mươi chín điểm.” Thạch Nhân Đế chân mày cũng nhíu lại.
“Bốn mươi ba điểm.” Diệp Trần đáp án so với trước nhiều hơn một điểm.
“Năm mươi ba điểm.” Lần này đáp án của Hỏa Tước Đế không giống với Diệp Trần.
Xích Phong Đế cười đắc ý, nói: “Đáp án dĩ nhiên là ba mươi điểm.”
Nói xong, hắn mở nắp ra, bất quá sau một khắc, mặt đỏ lên, thì ra bên trong không phải là ba mươi điểm, mà là đáp án của Diệp Trần, bốn mươi ba điểm.
“Mẹ nó, thật là tà môn mà.” Xích Phong Đế gãi gãi đầu.
“Này, ngươi không có bản lãnh gì đặc thù để có thể thấy bên trong chứ?!” Hỏa Tước Đế vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần ngạc nhiên nói: “Không có a, chính là dựa vào thính giác thôi.”
“Á, thật là biến thái.”
Hỏa Tước Đế cùng Xích Phong Đế đảo cặp mắt trắng dã.
“Tuyết Nhi, lần này đến phiên ngươi, các ngươi không hổ là một đôi.” Hỏa Tước Đế không có hảo ý nhìn về hướng Tuyết Không Đế.
Tuyết Không Đế biết vậy nên thấy không ổn, nàng rất rõ ràng Hỏa Tước Đế rất khó dây dưa, “Không phải là người đổ xúc xắc sẽ hỏi sao?”
“Đúng, là ta hỏi mới đúng chứ.” Xích Phong Đế phục hồi tinh thần lại.
“Ngươi đoán trật lất, đến “điểm tâm” để ăn cũng không có.” Đã mất tư cách hỏi rồi.
“Ăn.”
Tuyết Không Đế tùng hạ một hơi.
Như vậy kế tiếp sẽ do Tuyết Không Đế hỏi, và người bị hỏi chính là Hỏa Tước Đế, Tuyết Không Đế hỏi đối phương chính là “Người ngươi thích là ai?”
“Thanh Y Hoàng!”
Hỏa Tước Đế trả lời không chút do dự.
Tuyết Không Đế cười khổ một tiếng, nàng đã quên, Hỏa Tước Đế là người từ trước tới giờ không biết xấu hổ là gì.
“Thanh Y Hoàng hẳn là một Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Phong Đế Vương Giả a”, Diệp Trần thầm nghĩ.
Chơi xúc xắc suốt một canh giờ thì tất cả mọi người không muốn chơi tiếp nữa, Diệp Trần thật sự quá biến thái, không một lần nào đoán sai quá xa, như vậy còn chơi thế nào nữa, đối với việc này, Hỏa Tước Đế tức đến nghiến răng.
Chương 1405: Truyền thuyết về chí tôn không đầu
“Không bằng chúng ta kể về một chút kỳ văn dị sự mà bản thân mình đã từng gặp được a?”
Xích Phong Đế bỗng nhiên đề nghị nói.
“Kỳ văn dị sự, cái này ta cũng từng gặp qua một ít.” Chơi đoán xúc xắc thì Thạch Nhân Đế thua nhiều hơn thắng, nghe được lời nói của Xích Phong Đế, ánh mắt hắn sáng lên.
“Cái này không sai ah.” Tuyết Không Đế gật gật đầu.
“Ta kể trước cho.” Xích Phong Đế tổ chức mạch suy nghĩ thoáng một tý, mở miệng nói: “Chắc các vị cũng biết Tinh Không Cự Thú chính là loại quái thú vũ trụ, không biết các ngươi đã từng gặp qua Tinh Không Cự Thú chưa, con lớn nhất là thế nào?”
“Đại khái mấy vạn dặm a!”
“Ta đã thấy Tinh Không Cự Thú dài đến mười vạn dặm đấy.”
“Chỉ vậy thôi sao? Ta tại trong một chỗ bí cảnh đã chứng kiến một bộ hài cốt nguyên vẹn của Tinh Không Cự Thú, tính từ đầu đến đuôi thì chiều dài của nó có khi vượt qua trăm vạn dặm, chỉ hốc mắt thôi đã có thể bằng một khỏa tinh cầu bình thường rồi.”
Mọi người đều phát biểu ra ý kiến của mình.
“Diệp Trần ngươi thì sao?” Xích Phong Đế hỏi Diệp Trần.
Diệp Trần xấu hổ cười một tiếng, “Không cao hơn năm nghìn dặm.”
Số lần mà hắn gặp được Tinh Không Cự Thú có thể đếm được trên đầu ngón tay, hoàn toàn chính xác chưa từng thấy qua con nào quá lớn.
“Các ngươi có biết không, ta đã thấy Tinh Không Cự Thú lớn thế nào không?” Xích Phong Đế cố ý kích thích tò mò của mọi người.
“Thế ngươi có nói hay không?.”
Hỏa Tước Đế bĩu môi.
“Hắc hắc.” Xích Phong Đế nói: “Ta đã thấy Tinh Không Cự Thú lớn nhất, một cái lân phiến của nó đã lớn đến trăm vạn dặm, tròng mắt có thể so với một tánh mạng tinh cầu, trên đầu có một cái sừng, từ ở trên đó nhìn xuống không thấy được đầu, ngay cả trời xanh đều tựa hồ bị đâm xuyên qua, lúc ấy ta sợ tới mức mất hồn mất vía, ba hồn bảy phách chạy mất cả.”
“Khoác lác quá đi a, làm gì có Tinh Không Cự Thú nào to đến thế?” Hỏa Tước Đế hỏi.
“Cái này ta sao lại không biết chứ, bất quá nó dài chừng trên dưới mười triệu dặm đấy!”
“Thế làm sao ngươi còn sống đến bây giờ?”
Hỏa Tước Đế hỏi lại.
Tinh Không Cự Thú lớn đến mười triệu dặm thì tuyệt đối là quái thú nghịch thiên. Chỉ hơi thở của nó thôi đoán chừng cũng có thể thổi chết Xích Phong Đế rồi. Đối phương ở đâu có khả năng vẫn còn ngồi ở chỗ này.
Xích Phong Đế nói: “Kỳ thật, ta cũng không có thực sự chứng kiến, chỉ là nhìn qua một bức họa, trong đó, con Tinh Không Cự Thú này bị chín sợi dây xích cực dài khóa lại.”
“Nguyên lai hình ảnh lưu lại đôi khi cũng là chuyện có thực, Tinh Không Cự Thú dài đến mười triệu dặm, chưa hẳn là không có đâu.” Thạch Nhân Đế có kiến thức rộng rãi, cũng không hoài nghi có loại quái thú nghịch thiên này.
“Đúng vậy, như trong truyền thuyết, Tinh Không Cự Thú chí tôn có con dài đến vài tỷ dặm đấy, tuy con này so ra nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng không kém cạnh đâu.” Tuyết Không Đế nói giúp Xích Phong Đế.
“Tốt rồi, ta nói xong rồi, đến các ngươi đấy.”
Xích Phong Đế nhìn về phía Thạch Nhân Đế.
Thạch Nhân Đế gật đầu nói: “Ta sẽ nói về Chí tôn không đầu trong truyền thuyết a!”
“Chí tôn không đầu?”
Kể cả Diệp Trần, bốn người cảm thấy sững sờ, nhưng sau đó chợt định thần lại.
Sinh tử cảnh Cửu Trọng Thiên chí tôn tại trong vũ trụ tinh không chính là những tồn tại chí cao vô thượng, nhưng chuyện “Chí tôn không có đầu” thì đúng là chuyện vô cùng kỳ bí mà bất luận kẻ nào cũng đều muốn biết thực hư.
“Thiên hà chính là một trong những khu vực tồn tại thần kỳ nhất trong vũ trụ. Nó cơ hồ đem vũ trụ này chia thành hai phần, muốn thông qua thiên hà thì căn bản không thể nào phi hành qua được, mà chỉ có thể đi thuyền để qua bờ bên kia, chính bản thân ta đã thấy được “Chí tôn không đầu” tại trong thiên hà.” Thạch Nhân Đế chậm rãi nói.
Thiên hà? Diệp Trần như ngừng thở, hắn đã từng nghe nói qua thiên hà, nói còn hơn là đệ nhất kỳ cảnh trong vũ trụ tinh không này.
Thiên hà dài không biết bao nhiêu dặm trường, ngọn nguồn của nó cũng không biết ở nơi nào, chỉ biết là, thiên hà mãi mãi là một tồn tại mà chưa từng có người nào có thể thăm dò ra nó dài bao nhiêu. Ngọn nguồn thiên hà đến từ nơi nào, cho dù là chí tôn đối mặt thiên hà đều lực bất tòng tâm, tại bên ngoài thiên hà, tùy tiện như thế nào cũng có thể phi hành, cao thấp tả hữu căn bản không có cực hạn, nhưng tại trên mặt sông thiên hà thì không ai có thể bay qua, nếu cưỡng ép phi hành thì chỉ có thể bị rơi vào bên trong thiên hà, muốn qua được bên kia bờ sông thì chỉ có thành thành thật thật đi thuyền mà qua, hoặc là đạp trên nước sông cũng được. Tục truyền, trong thiên hà có vô số bảo vật, cũng có vô số hài cốt, lại còn có rất nhiều thái cổ mãnh thú, nơi đó vừa là đệ nhất kỳ cảnh của vũ trụ, vừa là một địa phương vô cùng huyền bí.
Diệp Trần cũng là từ trong một quyển sách mà chứng kiến được một ít cảnh vật của nó, trong nội tâm một mực nhớ mãi không quên.
“Lúc ấy ta ở chỗ thiên hà, chỉ là trên nhánh sông của thiên hà, dòng nước mang màu ngân sắc như một tấm gương vậy, ngẫu nhiên lại có thủy quái mãnh thú vô cùng hung ác trùng kích vào bảo thuyền, cũng may lúc đó trên bảo thuyền chúng ta có ba vị tôn hoàng sinh tử cảnh bát trọng thiên tọa trấn, nên một đường bình an vô sự. Nhưng bất quá ngay tại một năm sau, một đầu thủy quái cực lớn vô cùng xuất hiện, con thủy quái này trông giống như cá chạch vậy, nhưng so với cá chạch thì hung ác gấp ngàn vạn lần, to lớn hơn gấp hàng tỉ lần, một cú há miệng của nó cũng có thể làm cho nước sông thiên hà biến động như phô thiên cái địa, bảo thuyền suýt nữa đã bị đánh chìm, ngay cả ba vị tôn hoàng sinh tử cảnh bát trọng thiên cũng không phải đối thủ của nó, ngay tại lúc chúng ta cho rằng mình sắp bỏ mạng tại trong dòng nước sông thì một đạo thân ảnh xuất hiện.”
“Đạo thân ảnh này cũng không phải là rất lớn, chỉ vẹn cao chừng mười thước, nhưng đứng ở nơi đó mà phảng phất như một cự nhân đỉnh thiên lập địa, chí tôn khí tức tràn ngập không gian làm cho sóng nước mãnh liệt của thiên hà lập tức bình lặng trở lại, ngay sau đó bàn tay to lớn của hắn tung một trảo, khiến con thủy quái như bị một lực lượng vô hình trói buộc đến không thể động đậy, cuối cùng nhanh chóng bị thu nhỏ lại rồi bị hắn nhét vào trong cổ, lúc đó ta mới phát hiện ra, cái đạo thân ảnh này không có đầu, huyết thủy theo chỗ bị đứt gãy không ngừng chảy xuôi xuống, ta nghĩ rằng, hắn hẳn là dùng máu huyết của con thủy quái để bổ sung cho bản thân, để không đến mức máu huyết cuối cùng bị tiêu hao hết, đương nhiên, ta cũng vì vậy mà đâm ra vô cùng lo lắng, liệu rằng cái người không đầu chí tôn này có thể đem chúng ta cũng trở thành máu huyết bồi bổ cho bản thân hay không, nhưng thật may mắn là điều mà ta lo lắng không biến thành sự thật, không đầu chí tôn chỉ “liếc xem” chúng ta rồi trong chớp mắt hướng phía thiên hà mênh mông bước đi, cuối cùng biến mất không còn thấy đâu nữa.”
“Bất quá ta lúc quay đầu lại thì phát hiện trên mặt ba vị hoàng tôn sinh tử cảnh bát trọng thiên rơi lệ đầy, bọn hắn nói, vị không đầu chí tôn này là Nhân tộc chúng ta, đích thị là tiền bối cổ xưa, khí tức bi thương lúc đó tràn ngập tại trên bảo thuyền, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, đều nhìn về hướng mà không đầu chí tôn biến mất.”
“Sau khi trở về, ta cố ý tìm kiếm một ít tư liệu về không đầu chí tôn và phát hiện không đầu chí tôn đã tồn tại không biết bao nhiêu cái năm tháng rồi, hắn một mực bồi hồi tại trên sông thiên hà, mãi cho tới bây giờ cũng không có đi qua địa phương khác, bởi vì thiên hà mênh mông cuồn cuộn, muốn gặp được không đầu chí tôn là chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, ngay cả các chí tôn khác cũng khó có thể tìm được hắn.”
Bất tri bất giác, Thạch Nhân Đế đình chỉ tự thuật nhưng không phát giác rằng tất cả mọi người như trước đã dừng lại tại những hình ảnh mà Thạch Nhân Đế miêu tả, lúc này trong đầu bọn hắn phảng phất xuất hiện hình ảnh của không đầu chí tôn, thật cô tịch, thật bi thương.
Diệp Trần là người đầu tiên tỉnh táo lại, không nói tiếng nào, Diệp Trần cầm lấy chén rượu cùng cụng ly với Thạch Nhân Đế.
Ngay sau đó, những người còn lại cũng thanh tỉnh, chỉ uống rượu mà yên lặng không nói lời nào.
Trên con đường tu hành, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, câu chuyện “không đầu chí tôn” làm cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác tàn khốc, bọn hắn không biết không đầu chí tôn là ai, cũng không biết không đầu chí tôn đã bị ai chém tới rơi đầu, bọn hắn rất khó tưởng tượng ra, một người không có đầu nhưng lại ngây người trên con sông thiên hà trong vô số năm là vì cái tư vị gì chứ, có lẽ hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, có lẽ chỗ đó có thứ gì để cho hắn nhớ nhung chăng.
“Thực sự không dễ chịu, ngươi kể một câu chuyện bi thương như vậy, ngươi nên tự phạt mình ba bình rượu ah.” Hỏa Tước Đế trừng mắt Thạch Nhân Đế nói.
“Phải rồi, nên phạt.”
Thạch Nhân Đế ha ha cười một tiếng, rồi bắt đầu ngửa đầu uốngf.
Buổi tụ hội một mực tiến hành đến sáng ngày thứ hai mới chấm dứt, năm người đều riêng phần mình tách ra, bất quá đã hẹn ước lần sau lại gặp mặt.