Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 172 [Chương 868 đến 875(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 868: Không nên hỏi đừng hỏi (thượng)
Độc giác điện man chỉnh Vương trong lúc đang xoay vòng vòng thì Phương Đông Hạo đột nhiên xuất hiện tung ra một côn.
– Liệt địa thức!
Phương Đông Hạo nện thảng một côn lên đầu của Độc giác điện man chỉnh Vương.
“Ông!”
Hoàng sắc quang mang tăng vọt, đem cả thân hình Độc giác điện man chỉnh Vương bao trùm vào trong. Sau một khắc thân thể của Độc giác điện man chỉnh Vương liền chia năm xẻ bảy, những chỗ bị đứt lìa không hề có một chút huyết dịch nào chảy ra mà toàn bộ đã bị hoá đá.
– Có ý tứ, rất mạnh!
Trung niên hung ác có chút ngoài ý muốn, nói.
– Trong đám người lần này, có lẽ thực lực của hắn là mạnh nhất!
Trung niên tóc xám thầm nghĩ.
Mạnh Hiểu Linh nhìn Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cười nói:
– Loại thâm hải yêu thú như Độc giác điện man chỉnh Vương này Hạo ca có thể dễ dàng giết vài đầu, ngay cả Bạch Cốt Sa Vương cực độ tàn nhẫn cũng chưa hẳn là đối thủ của Hạo ca đó! Có hắn ở đây, chúng ta rất an toàn, không cần phải lo lắng!
– Thực lực không tệ!
Diệp Trần khẽ gật gật đầu nói.
– Phì…
Mạnh Hiểu Linh thiếu chút nữa cười ra tiếng, đối phương chỉ là một tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong vậy mà dám nói thực lực nam nhân của nàng không tệ!
Khi đầu Độc Giác Điện Man Vương vừa chết thì đám Độc Giác Điện Man còn lại lập tức tháo chạy tán loạn, trong chốc lát đã biến mất vô ảnh vô tung.
– Đã lâu không có hoạt động gân cốt, đáng tiếc vẫn chưa đã ghiền!
Thu hồi thiết côn, Phương Đông Hạo đưa ra bộ mặt chưa thoả mãn, nói.
– Tên Phương Đông Hạo này đúng là mạnh a!
– Ta đã thấy không ít Bán bộ Vương Giả nhưng chưa thấy ai hung mãnh như hắn. Vừa rồi chính là một đầu Độc Giác Điện Man Vương hẳn hoi, vậy mà chỉ một chiêu của hắn đã có thể đánh nó chia năm xẻ bảy!
– Bán bộ Vương Giả cũng có phân chia cao thấp, tên Phương Đông Hạo này chắc hẳn là đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả!
Mọi người thấy Phương Đông Hạo chỉ một côn đã giết chết tươi một đầu Độc Giác Điện Man Vương thì lập tức nhao nhao nghị luận, không ít nữ tử còn đưa đẩy ánh mắt lập lờ về phía hắn.
– Hảo, chúng ta tiếp tục đi!
Trung niên tóc xám liếc mắt nhìn Phương Đông Hạo vài lần rồi cao giọng nói.
Dưới sự dẫn dắt của trung niên tóc xám, đội ngũ tiếp tục lặn sâu xuống dưới, bất quá không khí trong đội ngũ đã không còn trầm lặng như lúc trước. Rất nhiều người đã bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, chủ đề cơ bản đều tập trung lên người Phương Đông Hạo: trẻ tuổi, thực lực cường… Phương Đông Hạo thoáng chốc đã trở thành tâm điểm trong đội ngũ
Trong đội ngũ, Phương Đông Hạo nhìn Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cười nói:
– Đầu Độc Giác Điện Man Vương vừa rồi thực lực cũng không tính là mạnh, nó ước chừng chỉ có khoảng ba ngàn năm tuổi, lần trước ta gặp phải một đầu Độc Giác Điện Man Vương năm ngàn năm tuổi, phải mất không ít khí lực mới có thể đánh bại được nó!
Tuổi thọ của yêu thú so với nhân loại dài hơn nhiều, một ít yêu thú họ quy thậm chí còn có thể sống qua mấy vạn năm, thậm chí mười vạn năm, nhân loại có thúc ngựa cũng còn kém xa. Nhưng nhân loại lại có ưu thế khác, nhân loại mặc dù tuổi thọ ngắn, người bình thường tối đa chỉ sống được một trăm tuổi, bất quá ông trời luôn công bình, nên ngộ tính của nhân loại rất mạnh, giúp cho nhân loại có thể trong thời gian ngắn lĩnh ngộ được áo nghĩa. Yêu thú ở phương diện này thì kém hơn rất nhiều, cho dù tiêu tốn mấy trăm năm cũng chưa chắc hơn được nhân loại tìm hiểu vài năm. Cho nên đối yêu thú, khả năng hoá thành nhân hình rất trọng yếu! Chỉ cần có thể hoá thành nhân hình thì ngộ tính của chúng liền có thể tiếp cận với nhân loại. Mà yêu thú hoá hình cũng cùng thiên phú và ngộ tính có quan hệ rất lớn, giống như Yến Phượng Phượng từ sớm đã có thể hoá hình.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Phương Đông Hạo thấy vậy thì có chút mất hứng, nên chuyển mắt sang Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Mộ Dung cô nương, trên người của cô nương toả ra khí tức tựa hồ không phải chân nguyên, ta từ sớm đã thắc mắc, không biết cô nương có thể nói cho ta biết không?
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Không thể!
– Có cái gì mà khó nói chứ, mọi người đều như bằng hữu mà!
Mạnh Hiểu Linh lập tức chen miệng giúp đỡ Phương Đông Hạo.
Phương Đông Hạo mỉm cười nhìn Mộ Dung Khuynh Thành, yên lặng xem nàng trả lời.
Sắc mặt Diệp Trần lạnh xuống:
– Hai vị, có những chuyện tốt nhất đừng nên hỏi tới!
– Ngươi!
Phương Đông Hạo tự nhận là khí độ hơn xa thường nhân nhưng thái độ của Diệp Trần làm cho hắn rất căm tức. Đối phương rõ rằng không xem hắn vào trong mắt, nếu không phải có Mộ Dung Khuynh Thành ở đây thì hắn sớm đã không nhịn rồi. Chỉ là một tên có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà cũng dám nói năng với hắn như vậy sao!
– Thật sự không biết lượng sức mình!
Mạnh Hiểu Linh cũng không thích thái độ của Diệp Trần nên nhỏ giọng nói.
– Xem ra chúng ta không có chung chủ đề, tụ lại một chỗ cũng không có ý nghĩa!
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày nói rồi kéo ra khoảng cách với hai người Phương Đông Hạo.
Diệp Trần cũng lên tiếng:
– Hai vị, về sau nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng quấy rầy chúng ta, ta không phải là người tốt tính đâu!
Dứt lời, hắn liền đi tới bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành.
Sắc mặt Phương Đông Hạo rất khó coi, ánh mắt rất âm trầm.
– Tức chết bổn cô nương, hai gia hoả này đúng là không biết tốt xấu mà!
Mạnh Hiểu Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
– Bọn chúng sẽ có lúc phải hối hận, sớm thôi!
Ngũ khí của Phương Đông Hạo cũng không kém phần lạnh lẽo.
…
Tốc độ mọi người lặn xuống rất nhanh, chỉ chốc lát công phu sau đã lặn xuống độ sâu hơn mười tám vạn mét, ở độ sâu này thuỷ áp vô cùng khủng bố, tuyệt đối có thể đem một khối thép lớn ép thành viên bi, cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường cho dù đến được đây thì cũng chỉ còn là một viên bi thịt.
– Vị trí của Cổ di tích có lẽ sắp tới rồi, mọi người cẩn thận một chút!
Trung niên tóc xám lên tiếng nhắc nhở.
– Có thứ gì đó đang tiến tới gần, là thâm hải Thực Nhân Ngư!
Diệp Trần cảm ứng được từ xa xa có đại lượng Thực Nhân Ngư đang tiến lại gần. Thực Nhân Ngư ở đây hình thể rất nhỏ, chỉ bằng khoảng cỡ ngón tay giữa. Bất quá đối với loại yêu thú quần cư này thì hình thể càng nhỏ thì lực sát thương lại càng lớn. Nếu nơi nào bị một đàn Thực Nhân Nhân lấy đơn vị là hàng nghìn lướt qua thì tuyệt đối là một hồi tai nạn.
Rất nhanh, những người khác cũng cảm ứng được đám Thực Ngân Ngư đang lại gần, mọi người thần sắc đều vô cùng lo lắng.
Chương 869: Không nên hỏi đừng hỏi (hạ)
– Hừ, không có ta, xem các người làm sao ngăn cản?
Phương Đông Hạo đã từng chứng kiến sự đáng sợ của Thực Nhân Ngư. Thực Nhân Ngư sức chiến đấu đơn thể không cao, một Bão Nguyên Cảnh võ giả cũng dễ dàng đối phó nhưng Thực Nhân Ngử ở thâm hải có hai đặc điểm, một là thân thể cứng rắn, hai là hàm răng vô cùng sắc bén. Thân thể của chúng cứng rắn tới mức Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng không thể một kích có thể giết chết được, hàm răng của chúng thì có thể cắn thủng hộ thể chân nguyên của Linh Hải Cảnh đại năng giả. Một khi Thực Nhân Nhân ở thâm hải hình thành quy mô lớn thì cho dù là Bán bộ Vương Giả cũng phải tránh lui.
– Đúng là phiền toái!
Trung niên tóc xám dùng linh hồn lực thăm dò vào trong trữ vật linh giới tìm kiếm vật gì đó.
Tốc độ của đàn Thực Nhân Ngư này rất nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã tới gần, cùng lúc đó trung niên tóc xám cũng ném ra một viên dược hoàn màu xanh lá. Từng sợi khí tức màu xanh lá phiêu phù ra, đáng tiếc tốc độ khuếch tán không quá nhanh, không bằng với tốc độ công kích của Thực Nhân Ngư.
– A a a a a a….
Chỉ trong một chốc lát, cường giả Tinh Cực Cảnh đã chết mấy người! Đối mặt với đám hung vật thâm hải Thực Nhân Ngư này hộ thể chân nguyên của Tinh Cực Cảnh cường giả không khác gì tờ giấy.
Diệp Trần lúc này cũng lọt vào sự công kích của đại lượng Thực Nhân Ngư.
Hộ thể ma nguyên của Mộ Dung Khuynh Thành có thể so với hộ thể chân nguyên của Bán bộ Vương Giả cho nên đám Thực Nhân Ngư nhất thời bám vào cũng không thể nào công phá được, tất cả đều bị bắn ngược ra sau.
Thấy cảnh này, Phương Đông Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn vốn có ý định muốn tiến tới giúp đỡ một chút để cho Mộ Dung Khuynh Thành biết rõ người có thể cứu nàng là ai. Nhưng mà dự định này không thành rồi, bởi vì Mộ Dung Khuynh Thành đã có thể bảo mệnh thì Diệp Trần chưa chắc không thể bảo mệnh, nhưng cho dù Diệp Trần không chết thì chắc chắn cũng sẽ chật vật không chịu nổi.
Đáng tiếc là hắn đã xem thường khoái kiếm của Diệp Trần.
Bất luận con Thực Nhân Ngư nào tới gần Diệp Trần đều bị một kiếm xẻ đôi, chỉ trong một thóang mà đã có mấy trăm con Thực Nhân NGư chết dưới kiếm của hắn, toàn bộ đều bị xẻ đôi, không biết được là Diệp Trần đã xuất kiếm lúc nào.
– Hả? Xuất kiếm nhanh như vậy?
Phương Đông Hạo lúc này đã thừa nhận bản thân đã xem thường Diệp Trần.
– Hạo ca, hắn tựa hồ không dễ trêu a!
Mạnh Hiểu Linh càng giật mình hơn Phương Đông Hạo. Nàng chưa từng thấy ai có thể xuất kiếm nhanh tới trình độ như Diệp Trần!
Hít sâu một hơi, Phương Đông Hạo nói:
– Kiếm cho dù có nhanh cũng không là gì, ta là Bán bộ Vương Giả, hắn là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhất định không phải đối thủ của ta. Kiếm của hắn cho dù có nhanh hơn nữa thì có thể phá được phòng ngự của ta sao? Mà ta thì chỉ cần một chiêu là có thể xé xác hắn rồi!
Khí tức màu xanh lá của viên dược hoàn rốt cuộc đã tràn ngập khắp nơi, đám Thực Nhân Ngư khi nhận ra được khí tức này thì lập tức như thiêu thân lao vào lửa, điên cuồng dùng tốc độ nhanh nhất căn nuốt những luồng khí tức màu xanh lá này.
Một tràng cảnh khủng bố lập tức phát sinh! Những con Thực Nhân Ngư khác khi thấy những con Thực Nhân Ngư vừa nuốt luồng khí tức màu xanh lá thì đôi mắt liền trở nên đỏ lòm nhanh chóng phân thây đối phương, sau đó tranh nhau cắn xé thi thể thôn phệ rồi tiếp tục điên cuồng thôn phệ những con Thực Nhân Ngư khác.
Cứ như vậy, số lượng Thực Nhân Ngư càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại một con Thực Nhân Ngư có cái bựng rất to bơi qua bơi lại một chút rồi không còn tiếng động gì nữa.
– Đây là dược hoàn gì mà đáng sợ như vậy?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trung niên tóc xám thoả mãn nói:
– Đây là đòn sát thủ mà Hắc Thuỷ liên minh đặc biệt chế ra để đối phó với Thực Nhân Ngư. Đừng nhìn một viên dược hoàn nho nhỏ như vậy mà xem thường, tài liệu dùng để luyện chế nó nếu đổi thành Thượng phẩm linh thạch phải dùng mấy trăm vạn để tính, đồng thời có thể giết chết được mấy ngàn vạn con Thực Nhân Ngư. Lúc này ta ra dùng cũng là có chút bất đắc dĩ!
Tài liệu luyện chế ra dược hoàn màu xanh lá kia thập phần hiếm thấy, mỗi một loại trong đó đều có giá trị liên thành. Sau đó còn phải được Luyện dược đại sư tinh luyện ra tinh hoa, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày luyện chế mới có thể thành công, mà xác xuất thất bại cũng cao tới năm thành!
– Không biết quý liên minh có bán ra loại dược hoàn này không?
Có người lập tức hỏi.
– Chỉ cần ngươi có đủ Thượng phẩm linh thạch thì có thể thương lượng!
– Ách, thật đúng là ta không dậy nổi!
Một quả dược hoàn như vậy trị giá ít nhất mấy trăm vạn Thượng phẩm linh thạch, cho dù là Bán bộ Vương Giả cũng không có nhiều tài phú như vậy a!
Mặc dù là có dược hoàn đối phó với Thực Nhân Ngư nhưng số lượng thương vong cũng thảm trọng. Thô lược tính toán thì Tinh Cực Cảnh cường giả ít nhất cũng chết bốn năm mươi người, Linh Hải Cảnh đại năng giả chết hơn mười người! Thoáng cái đã chết đi một phần tư số người, khiến cho sắc mặt của trung niên tóc xám rất khó coi.
– Diệp Trần, ngươi có cảm thấy kỳ quái không? Tên cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh này tựa hồ rất để ý số lượng người thương vong, theo bình thường thì đúng ra hắn không cần quan tâm tới mới hợp lý!
Mộ Dung Khuynh Thành nhìn ra có điểm không đúng.
– Đúng là có chút kỳ quái, hơn nữa không chỉ có điểm này, ví dụ như Hắc Thuỷ liên minh phân bổ nhiệm vụ, ví dụ như vô hạn đổi Thuỷ tinh chân nguyên….
Diệp Trần từ đầu đã nhìn ra Thuỷ TInh đảo có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn suy đoán không ra nguyên nhân vì sao.
– Xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu nói.
– Yên tâm, chỉ cần không gặp phải Sinh Tử Cảnh Vương giả thì ta nắm chắc có thể chạy thoát được!
Đây chính là nguyên nhân Diệp Trần bất động thanh sắc.
– Đến rồi!
Sau khi tiếp tục đi sâu xuống mấy ngàn mét, trung niên tóc xám thở phào một hơi, cao hứng hô lên.
Trước mặt mọi người lúc này có một lối vào cực lớn ở dưới đáy biển, bên ngoài cửa có vô số chu hảo thảo lan tràng, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhìn ra được.
– ĐI, đi vào thôi!
Trung niên tóc xám dẫn đầu đi vào trong.
– Đi thôi!
Mọi người nhiều ít cũng có chút nhíu mày rồi theo đi vào.
– Hắc hắc!
Tên trung niên hung ác tựa hồ cũng cảm giác được có điểm gì đó là lạ nên hắn tận lực thả chậm tốc độ đi theo phía sau mọi người tiến vào.
Chương 870: Xem ra là ngươi muốn chết (thượng)
– Cẩn thận một chút!
Diệp Trần nắm tay Mộ Dung Khuynh Thành, hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Cái cửa vào này rất sâu, phảng phát như một khe nứt ở dưới đáy biển, không ai biết nó thông tới hướng nào. Nếu không phải hiện tại người đông thế mạnh thì thật sự không ai sám một mình tiến vào đây!
Ước chừng đi được khoảng thời gian một chén trà nhỏ, hai mắt mọi người toả sáng, rốt cuộc cũng đã thông qua cửa vào đi vào trong thế giới dưới đáy biển.
Diệp Trần quét mắt nhìn bốn phía nói:
– Nơi này có chút cổ quái!
– Cổ quái sao? Ta không nhìn ra được ở đây có cửa vào Cổ di tích!
Mộ Dung Khuynh Thành lắc lắc đầu, nàng thật sự nhìn không ra cái gì!
– Nàng để ý xem, nơi này không có cảm giác của Cổ di tích lâu năm không có người tới phủ đầy bụi bặm hay đại loại như vậy. Tựa hồ nơi này thường xuyên có người đến nên đã phá hư khung cảnh tự nhiên ở đây!
Nghe Diệp Trần nó vậy, Mộ Dung Khuynh Thành lập tức nhận ra. nàng không có tâm tư kín đáo như Diệp Trần nhưng cũng không phải ngu ngốc.
– Nếu có động tĩnh gì thì lập tức rời đi!
Diệp Trần ngưng trọng nói.
– Ừm!
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, cẩn thận tới sát bên cạnh Diệp Trần.
– Mọi người đi theo phía sau ta, đừng làm loạn trận hình!
Trung niên tóc xám đi phía trước truyền âm nhắc nhở.
– Không phải là tìm kiếm Cổ di tích sao? Hiện tại đã tìm được tại sao còn chưa trở về?
Có người lên tiếng thắc mắc.
Một tên Tông Sư đi bên cạnh trung niên tóc xám lạnh lùng nói:
– Nếu không muốn đi thì hiện giờ ngươi có thể trở về, ta không ngăn cản!
– Ta chỉ nói vậy thôi!
Người vừa lên tiếng lập tức im lặng.
Cổ di tích rất lớn, đầu tiên là một cái đại sảnh, sau đó là một thông đạo thẳng tắp. Hai bên thông đạo đều có một chiếc đèn chiếu sáng, phảng phất như dẫn đường cho mọi người. Sau một phút đồng hồ, mọi người rốt cuộc cũng đi xuyên qua thông đạo, đi vào một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi.
Phía trước dải đất bằng này là một cái thạch môn cực lớn, ở trung tâm dải đất là một cái lục mang tinh. Bên trong lục mang tinh khắc rất nhiều phù văn khó hiểu, những phù văn này cũng không phải dùng để trang trí bởi vì trên bề mặt phù văn tràn ngập khí tức năng lượng, thỉnh thoảng còn có lưu quang loé lên.
“Ầm! Ầm!…”
Đột ngột thông đạo phía sau lưng mọi người bị phong kín đem mọi người nhốt lại đây.
– Chuyện gì xảy ra?
– Chuện gì vậy?
– Đáng chết, chúng ta đã bị nhốt ở đây!
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên có rất nhiều người vẫn đang còn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Một số khác thì thất kinh, nơi này cách mặt biển hơn mười tám vạn mét, không ai muốn bản thân bị nhốt ở đây không cách nào ra ngoài.
– Mẹ nó, không phải chỉ là một cái miệng cống thôi sao? Có cái gì phải cuống lên? Xem ta phá nó!
Một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư bước ra giơ tay phải lên, trên quyền đầu của hắn toả ra một đoàn hoả diễm màu đỏ, sau đó hắn hung hăng nện lên cửa sập.
“Ầm! Ầm!…”
Cửa sập không chút sứt mẻ, một chút đá vụn cũng không hề văng ra.
– Cái gì?
Tên Linh Hải Cảnh Tông Sư này vẫn không tin nên điên cuồng công kích lên cửa sâp.
– Mọi người cùng nhau công kích!
Thấy cửa sập phá không mở, có người liền hiệu triệu mọi ngươi cùng nhau phá.
– Một… hai… ba! Công kích!
“Rầm rầm rầm…”
Hơn trăm đạo công kích tập trung lên cửa sập khiến cho nó thoáng chút lắc lư rớt xuống một ít tro bụi nhưng vẫn không bị phá mở!
– Tránh ra cho ta!
Tên trung niên hung ác đẩy mọi người ra, bước tới trước.
– Một mình ngươi liệu có được không?
Một số người có chút khó hiểu, hỏi.
– Để hắn đến đi, chúng ta công kích mặc dù nhiều nhưng do võ học mọi người phức tạp, có chút khắc chế chân nguyên của nhau cho nên không phát huy ra được uy lực đáng có!
– Thì ra là vậy, ta quên mất điểm này!
Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tên trung niên hung ác. Trong đám người chỉ có ba Bán bộ Vương Giả, mà tên trung niên hung ác này là một trong đó, tuy họ không biết thực lực của hắn như thế nào nhưng chắc cũng sẽ không quá kém. Bán bộ Vương Giả thuỷ chung vẫn là Bán bộ Vương Giả!
Tập trung tư tưởng đứng trước cửa sập, trung niên hung ác hít sâu một hơi, theo cái hít hơi của hắn, không gian xung quanh thân hình hắn có chút vặn vẹo, từng đoàn khí lưu mày đen toả ra, khí tức điên cuồng tăng lên vô cùng đáng sợ.
– Phá!
Hắn gầm lên một tiếng rồi bổ thẳng một chưởng lên cửa sập.
“Oanh!”
Cửa sập lắc lư với tần suất lớn hơn trước đó nhiều, tro bụi mù mịt che khuất cả tầm mắt.
– Chắc chắn vậy sao!
Tên trung niên hung ác biến sắc.
– Chúng ta liên thủ!
Phương Đông Hạo cũng không nhịn được nữa, đứng sóng vai với tên trung niên hung ác.
– Nếu có thể phá mở được thì chúng ta cũng sẽ không bị dẫn dụ tới chỗ này!
Diệp Trần lắc lắc đầu, lườm mắt nhìn về phía ba người trung niên tóc xám
Tên trung niên tóc xám cũng rất nhạy cảm đối, nghiêng đầu tìm nơi ánh mắt chiếu tới.
Bất quá Diệp Trần đã sớm thu hồi ánh mắt lại.
– Cuồng lan trảm!
– Liệt địa thức!
Tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo thi triển tuyệt học của bản thân cùng lúc công kích lên cửa sập.
“Rầm rầm rầm…”
Cửa sập mãnh liệt chấn động, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt.
– Sắp phá rồi!
Mọi người thấy thế thì đại hỉ.
– Một lần nữa!
Phương Đông Hạo nói với tên trung niên hung ác.
– Hảo!
Tâm tình của tên trung niên hung ác cũng không tệ, chỉ cần phá vỡ cái cửa sập này là có thể thoát khốn mà ra.
– Hừ!
Tên trung niên tóc xám thầm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc đám người này cho rằng có thể phá vỡ được cửa sập rất khinh thường.
– Làm sao có thể chứ?
Dưới ánh mắt khó có thể tin được của mọi người, tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo liên thủ công kích lần này lại không hề làm cho cửa sập rung động chút nào, bởi vì trên về mặt của cửa sập đột nhiên hiện lên một vầng sáng nhu hoà đem công kích của hai người đẩy ngược về phía hai người.
“Phốc phốc phốc…”
Do không kịp chuẩn bị nên hai người Phương Đông Hạo đều liên tục thổ huyết bay ngược ra sau, hai chân xoạt trên mặt đất kéo dài một đoạn xa mới dùng lại được.
– Như vậy thì làm sao có thể phá mở được?
Sắc mặt của Phương Đông Hạo thập phần khó coi.
Diệp Trần thở dài một hơi, lên tiếng nói:
– Hai vị không cần phải uổng sức làm gì, chúng ta đã bị dẫn dụ tới đây thì đã không có khả năng chạy thoát được nữa!
– Ngươi có ý gì?
Phương Đông Hạo dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Chương 871: Xem ra là ngươi muốn chết (hạ)
Diệp Trần nói:
– Các ngươi cho rằng chúng ta bị nhốt ở nơi này là bởi vì cơ quan của Cổ di tích mà không phải do có người cố ý làm sao?
– Ý ngươi muốn nói là có người cố ý muốn đưa chúng ta tới đây?
Tên trung niên hung ác lập tức đã hiểu được ý của Diệp Trần.
– Cái này thì nên hỏi hắn.
Diệp Trần đưa ngón tay chỉ về phía tên trung niên tóc xám.
– Làm càn!
– Không biết sống chết!
Hai tên Tông Sư đứng bên canh tên trung niên tóc xám lập tức mở miệng mắng chửi Diệp Trần.
Diệp Trần cười lạnh, nói:
– Nếu đã đem chúng ta tới đây thì các ngươi đã thành công rồi, sao còn không chịu cởi mặt nạ ra!
– Ha ha ha…
Tên trung niên tóc xám lớn tiếng cười ha hả, trong tiếng cười của hắn ẩn chứa sự đắc ý cùng một chút khâm phục.
– Ta không ngờ tâm tư của ngươi kín đáo như vậy, không ngờ lại bị ngươi phát hiện, ngươi làm sao nhận ra được?
Sau khi cười xong hắn liền nhìn Diệp Trần hỏi.
– Ngay từ đầu ta chỉ hoài nghi nhưng khi vừa tiến vào Cổ di tích thì ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi!
– Ồ, vậy sao ngươi không trốn?
– Hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, mà lúc đó ta muốn trốn cũng đã không được rồi, các ngươi không có khả năng không có hậu thủ!
– Ngươi đoán không sai, ngay sát na các ngươi vừa bước vào trong Cổ di tích này thì các ngưoi đã vô phương thoát ra rồi. Mà đem các ngươi vào nơi này chính là bước thứ hai! Ta không thể không khâm phục ngươi, những người khác cho dù có hoài nghi thì cũng sẽ không nghĩ tới ta, cũng sẽ không đem mục tiêu đặt lên người ta. Cho nên nói, thực lực cũng không phải là nhất, năng lực sinh tồn của ngươi vượt qua tất cả mọi người ở đây!
Tên trung niên tóc xám rất thưởng thức Diệp Trần, đương nhiên đó là hắn còn chưa biết thực lực của Diệp Trần mà chỉ cho rằng Diệp Trần có tâm tư kín đáo mà thôi.
– Không cần khâm phục ta, kỳ thật ta mới khâm phục Hắc Thuỷ liên minh các ngươi, dự mưu lớn như vậy hiển nhiên là muốn đem tất cả mọi người một mẻ hốt gọn. Nếu ta không đoán sau thì kế hoạch của các ngươi hẳn là có liên quan tới Thôn Phệ Đảo, đúng không?
Diệp Trần mỉm cười, từ tốn nói.
Không chỉ tên trung niên tóc xám mà ngay cả hai tên Linh Hải Cảnh Tông Sư bên cạnh hắn cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ bằng vào một ít dấu hiệu mà Diệp Trần đã có thể đơn giản nói rõ được kế hoạch của bọn chúng thì cái này không thể dùng chữ tâm tư kín đáo để hình dung nữa rồi. Năng lực phân tích thật đáng sợ!
– Hắn nói có đúng không?
Tên trung niên hung ác trên mặt đầy sát khí, hỏi.
– Thật là buồn cười, đến lúc này còn hỏi ta câu đó?
Tên trung niên tóc xám cười lạnh, nói.
– Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Tên trung niên hung ác đúng là không phải hạng tốt lành gì. Trước giờ chỉ có hắn chơi đùa người khác, đã khi nào bị người khác chơi đùa như vậy đâu! Lần này khiến cho hắn cảm giác vạn phần phẫn nộ.
“Oanh!”
Tay phải hắn dựng thẳng đứng lên, lấy chưởng làm đao, trên chưởng đao của hắn ngưng tụ ra một cái lưỡi cưa màu đen nhạt lập tức bổ mạnh về phía ba người tên trung niên áo xám.
“Phanh!”
Một kích này lập tức bị một quầng sáng mỏng màu lục ngăn trở, ba người trung niên tóc xám vẫn đứng vững như bàn thạch tại chỗ nhưng mặt đất dưới chân ba người lại tự động di động đưa ba người lùi gần vào trong vách tường. Nhìn màng lục quang bao phủ trên vách tường này thì chỉ sợ cho dù là mười Bán bộ Vương Giả cũng khó có khả năng phá vỡ được. Mà ba người trung niên tóc xám vẫn có thể xuyên thấu mà quầng lục quang nhìn đám người Diệp Trần, mấy người Diệp Trần cũng đồng dạng có thể thấy được ba người bọn chúng.
– Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội tấn công?
Trên mặt tên trung niên áo xám đầy vẻ trào phúng.
– Ta, con mẹ ngươi!
Tên trung niên hung ác điên cuồng công kích lên quầng lục quang khiến cho nó liên tục gợn sóng như sóng nước, đáng tiếc là lực phòng ngự của quầng lục quang này quá biến thái. Mặc cho hắn công kích thế nào cũng không thể làm gì được nó, chỉ tốn công vô ích.
– Mọi người cùng nhau xông lên!
Sau khi biết rõ người chủ mưu đằng sau là Hắc Thuỷ liên minh và ba tên trung niên tóc xám kia thì mọi người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể băm vằm tên trung niên tóc xám thành trăm ngàn mảnh.
“Ầm! Ầm!…”
“Ầm! Ầm!…”
Quầng lục quang bị công kích giống như đại dương dậy sóng!
Phương Đông Hạo và Mạnh Hiểu Linh cũng gia nhập vào trong đám người công kích, duy chỉ có Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vẫn đứng một bên không hề động thủ, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Thật lâu sau, khí kình tán đi nhưng quầng lục quang vẫn không hề có chút tổn hại nào.
– Vô dụng thôi, đã tiến vào chỗ này thì đừng uổng phí sức lực nữa!
Diệp Trần rất tỉnh táo nói.
– Ngươi đã sớm biết thì tại sao không nói cho chúng ta biết? Đồ Lão Tam ta sẽ hảo hảo dạy ngươi biết cách làm người, bạn gái của ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi chăm sóc!
Tên trung niên hung ác tự xưng là Đồ Lão Tam nghẹn một bụng tức khí, hắn đã không làm gì được ba người trung niên tóc xám, lập tức chuyển sự tức giận lên đầu Diệp Trần. Lúc này trong đầu hắn chỉ muốn giết Diệp Trần rồi sau đó hưởng lạc trên người Mộ Dung Khuynh Thành để phát tiết cho thống khoái!
Dứt lời, trên mặt Đồ Lão Tam hiện lên nụ cười dâm tà, giống như Mộ Dung Khuynh Thành đã là vật trong tay hắn vậy!
– Muốn chết!
Trong mắt Phương Đông Hạo, sát khí loé lên rồi biến mất, hắn cũng rất thích khi Đồ Lão Tam muốn giết Diệp Trần, đợi Diệp Trần bị giết rồi thì hắn có thể quang minh chính đại cứu Mộ Dung Khuynh Thành, nhất cữ lưỡng tiện!
– Xem ra là người chán sống rồi!
Thần sắc Diệp Trần lạnh như băng, sát khí nồng nặc. Mấy người đang đứng gần Đồ Lão Tam lập tức lui về phía sau, vô cùng khiếp sợ với sát khí của Diệp Trần phát ra.
– Người trẻ tuổi kia có sát khí thật khủng khiếp, so với Bán bộ Vương Giả còn khủng bố hơn mấy lần!
– Ừm, đúng là làm cho người ta khó hiểu!
– Sát khí dày đặc thì có cái rắm gì, tất cả đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện, ta thấy hắn xui xẻo rồi, chỉ sợ trong vòng một hai chiêu lập tức sẽ bị giết chết, đáng tiếc cho mỹ nữ kia a!
Mọi người tuy sợ hãi sát khí của Diệp Trần nhưng không ai cho rằng hắn có thể toàn mạng trên tay Đồ Lão Tam bởi vì song phương chênh lệch quá xa.
– Ta chán sống?
Đồ Lão Tam nhếch miệng cười nói:
– Hảo, lát nữa ta sẽ không trực tiếp giết ngươi mà sẽ cho ngươi nếm thử tư vị thừa sống thiếu chết!
– Nói xong chưa? Hiện tại ngươi có thể chậm rãi mà chết rồi, sẽ rất chậm đấy!
Diệp Trần dứa lời thì rút Lôi Kiếp Kiếm ra chém thẳng một kiếm.
Chương 872: Thôn phệ đảo-Thánh linh
“Phựt!”
Máu tươi bắn ra, toàn bộ cánh tay phải của Đồ Lão Tam đã bị chém đứt, bởi vì quá mức đột ngột nên máu tươi phun ra thành vòi bắn ra xa tới bảy tám mét!
– Cái gì?
Mọi người đều trợn mắt há mồm, kết quả này cùng với cảnh tượng trong đầu bọn họ hoàn toàn trái ngược! Đồ Lão Tam nói thế nào thì cũng là Bán bộ Vương Giả hàng thật giá thật, nhưng rõ ràng lại bị Diệp Trần một kiếm chém rụng cánh tay!
– Không thể nào!
Đồ Lão Tam nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, không biết là do quá đau hay là sợ hãi, hoặc là cả hai?
– Không có gì là không thể!
Diệp Trần lại chém ra một kiếm, kiếm nhanh đến nỗi thời gian để cho Đồ Lão Tam phản ứng cũng không có, cánh tay trái liền bị chặt đứt!
– Hãy tha cho ta một mạng, ta cam đoan sẽ không tiếp tục trêu chọc ngươi!
Đồ Lão Tam thập phần sợ hãi, hiện tại mọi người đang bị rơi vào bẫy của Hắc Thuỷ liên minh nhưng ít ra vẫn còn hi vọng sống a!
– Ngươi quá ngu xuẩn!
Diệp Trần không có chút cảm tình nào, Lôi Kiếp Kiếm giơ cao lên.
– Con mẹ ngươi, mọi người cùng nhau xông lên giết chết hắn!
Đồ Lão Tam tuyệt vọng điên cuồng rú lên, đáng tiếc không có ai nghe theo lời hắn. Hiện tại đối nghịch với Diệp Trần không phải là muốn chết sao?
Lắc lắc đầu, Diệp Trần nắm Lôi Kiếp Kiếm chém ra một chiêu Lôi Phệ!
Mất đi hai cánh tay, Đồ Lão Tam đã mât đi năng lực phản kích nên hắn trực tiếp bị hắc lôi cầu thôn phệ vào trong. Lôi cầu vặn vẹo bành trướng, từng tiếng bạo tạc mãnh liệt vang lên, thất khiếu của Đồ Lão Tam đều bị lôi điện phong kín, làn da trên người có thấy được đang nhanh chóng cháy đen, rạn nứt, cuối cùng khô quắp!
“Phanh!”
Thi thể của Đồ Lão Tam ngã xuống mặt đất chia năm xẻ bảy không khác gì một khối than khô. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người tuyệt đối sẽ không cho rằng đây là một cái thi thể!
Phương Đông Hạo liếc nhìn những mảnh thi thể đen thui trên mặt đất rồi liếc nhìn Diệp Trần, sắc mặt thập phần khó coi. Từ lúc gặp mặt cho tới nay hắn chỉ coi Diệp Trần là một tên cao thủ có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cho dù có thể vượt cấp chiến đấu cũng chỉ có thể tương đương với một Bán bộ Vương Giả bình thường mà thôi, so với hắn chênh lệch quá lớn. Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không thể nào biêt được Diệp Trần tu vi tuy không cao nhưng chiếc lực so với trong trí tưởng tượng của hắn cao hơn không chỉ vài lần. Mạnh như Đồ Lão Tam cũng trụ không quá ba kiếm, mặc dù trong đó cũng có chút chủ quan của đối phương.
– Nguyên lai hắn lợi hại như vậy!
Mạnh Hiểu Linh vô thức thì thào.
Đằng sau quầng lục quang, tên trung niên tóc xám cũng nói:
– Ta thật sự không ngờ được ngươi mới là người mạnh nhất trong đội ngũ này!
– Thực lực cường thì sao chứ? Không phải vẫn bị Hắc Thuỷ liên minh các ngươi tính kế sao?
Diệp Trần thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói.
– Ha ha, tựa hồ ngươi cũng không có chút khẩn trương nào a!
Tên trung niên tóc xám cười nói.
– Lúc này nếu khẩn trương mà có tác dụng thì ta cũng không ngại khẩn trương một chút xem sao!
Vừa nói chuyện, Diệp Trần vừa đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt hắn đọng lại trên Lục Mang Tinh dưới chân. Vừa rồi hắn cũng không quá chú ý tới Lục Mang Tinh này!
Trung niên tóc xám thấy Diệp Trần chú ý tới Lục Mang Tinh thì nói:
– Vô dụng thôi, qua một lúc nữa tất cả các ngươi đều sẽ bị Thôn Phệ Đảo cắn nuốt vào trong mà khu vực các ngươi đang đứng chính là một trong các đường đi thông tới Thôn Phệ Đảo.
– Ra là vậy!
Trung niên tóc xám vừa nói ra thì mọi người lập tức giật mình. Hắc Thuỷ liên minh quả thật có liên hệ tới Thôn Phệ Đảo, còn về phần liên hệ như thế nào thì bọn họ không thể nào biết được mà tạm thời cũng không muốn biết. Lúc này rất nhiều người đã cảm thấy tuyệt vọng, bọn họ hận thời gian sao không đảo ngược ngược lại để bọn họ có thể rời khỏi kiếp nạn này!
“Ông!”
Đột nhiên Lục Mang Tinh tản mát ra năng lượng chấn động mãnh liệt, cổ năng lượng chấn động này so với mười tên Bán bộ Vương Giả đồng thời phóng thích chân nguyên còn cường đại hơn. Khi Lục Mang Tinh đã hoàn toàn kích hoạt, thạch môn trước mặt mọi người ầm ầm mở ra, bên trong hiện lên một vòng xoáy năng lượng đang điên cuồng xoáy tròn thôn phệ tất thảy mọi thứ vào trong.
– Khôngggggg!
Do quá đột ngột nên có hơn phân nửa người lập tức bị vòng xoáy năng lượng hút vào trong. Không ai có thể biết được đầu bên của của vòng xoáy năng lượng là cái gì đang chờ đợi mình.
Lực thôn phệ của vòng xoáy năng lượng quá mức cường đại, đám người Diệp Trần giở hết thủ đoạn ra cũng chỉ có thể làm cho bản thân bị hút vào chậm hơn một chút mà thôi!
Đợi khi vòng xoáy năng lượng biến mất, thạch môn đóng lại, quầng lục quang trên vách tường cũng tự động tan ra, ba người trung niên tóc xám từ từ đi tới.
– Lại có một đám đi vào, thật đúng là nhẹ nhõm!
Tên Tông Sư bên trái trung niên tóc xám cười nói.
– Ngươi thấy nhẹ nhõm sao? Hắc Thuỷ liên minh của chúng ta thừa nhận áp lực không nhỏ, gần đây khẩu vị của đám Sinh Tử Cảnh Vương Giả càng lúc càng lớn. Nếu không cung cấp đủ Thuỷ tinh chân nguyên cho bọn họ thì những chuyện này sớm sẽ bị lộ ra, đến lúc đó Hắc Thuỷ liên minh chúng ta chắc chắn sẽ rất khốn đốn!
Trung niên tóc xám thở dài nói.
– Khẩu vị của họ có lớn thì cũng có điểm mấu chốt a! Dù sao Sinh Tử Cảnh Vương Giả của Hắc Thuỷ liên minh chúng ta cũng không ít!
Tên Tông Sư còn lại cũng lên tiếng.
– Ngươi thì biết cái gì! Thế giới của Vương giả không phải dễ dàng nói chuyện như vậy!
– Vậy sao?
– Đi thôi, trở về trả nhiệm vụ!
…
Nơi này là thế giới kỳ quái, phóng nhãn nhìn quanh thì trên bầu trời là thất thải hỗn độn, biển màu đen, và một tiểu đảo hình dạng lục giác, không còn gì khác nữa.
– Đây là đâu?
Đứng trên không trung, đám người Diệp Trần lộ vẻ nghi hoặc.
– Quản nó là ở đâu, không chết là tốt rồi!
Sau khi nghi hoặc, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ mừng rỡ như điên, vốn tưởng rằng phải chết nhưng không ngờ lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đây mới là điều trọng yếu!
– Đừng cao hứng quá sớm!
Diệp Trần biết Hắc Thuỷ liên minh sẽ không có hảo tâm như vậy, hắn có dự cảm, không chết so với chết còn đáng sợ hơn. Chết là hết, nhưng không chết thì sẽ còn phải đối đầu với những thứ không biết ở nơi này đang chờ bọn họ.
Mọi người đang chuẩn bị đi lên đảo thì hư không phía trước đột nhiên truyền tới một hồi chấn động, một bóng người trong suốt ngưng tụ thành, sau lưng có một cặp cánh cũng trong suốt.
– Chào các ngươi, nơi đây là Thôn Phệ Đảo, cac ngươi có thể gọi ta là Thánh Linh!
Người trong suốt nói với mọi người.
Chương 873: Hắc Sơn khu (thượng)
– Thánh Linh? Có ý tứ gì?
– Cái này các ngươi không cần biết. Tiếp theo ta sẽ nói quy tắc của Thôn Phệ Đảo cho các ngươi. Quy tắc của Thôn Phệ Đảo chính là cung cấp Thuỷ tinh chân nguyên. Tu vi Tinh Cực Cảnh mỗi tháng cung cấp mười khối Thuỷ tinh chân nguyên, Tu vi Linh Hải Cảnh mỗi tháng là năm mươi khối, Bán bộ Vương Giả mỗi tháng là một trăm khối!
– Này, chúng ta tới đâu để tìm Thuỷ tinh chân nguyên chứ?
Có người lên tiếng hỏi.
Người trong suốt vẫn lãnh tĩnh nói:
– Ở Thôn Phệ Đảo thì các ngươi có thể tự mình chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên. Hiện tai các ngươi có thể thử xem!
– Tự mình có thể chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên?
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều không tin. Bình thường chỉ có một ít Bán bộ Vương Giả mới có thể tự mình chế tạo ra được Thuỷ tinh chân nguyên, tu vi như bọn họ căn bản không làm được.
Nhưng do hiếu kỳ, mọi người đều bắt đầu thử xem.
– Thực sự có thể chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên!
Chỉ chốc lát sau đã có người kinh hô lên.
Mọi người phát hiện chỉ cần bọn họ áp súc chân nguyên là chân nguyên sẽ kết tinh. Một ít thuộc tính tạp chất bên trong sẽ tự động bị bài trừ trở nên vô cùng thuần tuý. Đương nhiên bởi vì thời gian quá ngắn nên mọi người chế tạo ra Thuỷ tinh chân nguyên phi thường không ổn định, vừa mất khống chế là lập tức tan rã.
– Thực sự có thể chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên? Chẳng lẽ Thuỷ tinh chân nguyên của Hắc Thuỷ liên minh đều từ đây mà ra?
– Khống kiếp, đám người Hắc Thuỷ liên minh lừa gạt chúng ta tới đây nhất định là muốn chúng ta làm lao công chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên cho bọn họ, làm gì có chuyện tốt như vậy! Hừ!
Một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư cảm thấy Thánh LInh cũng không có gì đáng sợ, nên nói:
– Chúng ta chế tạo ra Thuỷ tinh chân nguyên vì sao phải cung cấp cho các ngươi?
– Bởi vì đây là quy tắc của Thôn Phệ Đảo!
Thanh Linh lãnh đạm trả lời.
– Quy tắc chó má, ta hỏi ngươi, chúng ta làm sao mới có thể đi ra ngoài?
Thánh Linh nói:
– Đi ra ngoài rất đơn giản, Tinh Cực Cảnh có đủ một vạn khối Thuỷ tinh chân nguyên, Linh Hải Cảnh năm vạn khối, Bán bộ Vương Giả mười vạn khối là có thể đi ra ngoài!
– Tinh Cực Cảnh phải có một vạn khối Thuỷ tinh chân nguyên? Xin hỏi, Tinh Cực Cảnh một tháng có thể chế tạod dược bao nhiêu Thuỷ tinh chân nguyên?
– Mười lăm khối!
– Mười lăm khối? Các ngươi đùa với bọn ta hả? Một vạn khối tính ra cũng phải sau bảy mươi năm ư?
– Đây là quy tắc!
Không ít người trong mắt đã lộ hung quang.
Ngữ khí của Thánh Linh vẫn lãnh đạm như trước, không hề có chút biến hoá nào.
– Đủ Thuỷ tinh chân nguyên là có thể đi ra ngoài!
– ĐI chết đi!
Có ba người lập tức liên thủ tấn công Thánh Linh.
“Phốc phốc phốc…”
Cặp cánh của Thánh Linh khẽ vỗ một cái, ba người kia liền thổ huyết bắn ngược lại.
– Tại Thôn Phệ Đảo, cho dù là Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng không phải là đối thủ của ta, các người đừng phí sức. Mặt khắc, các người phải nhớ kỹ, nếu như các ngươi lười biếng, một tháng không giao đủ số lượng Thuỷ tinh chân nguyên quy định thì các ngươi sẽ chịu sự trừng phạt của ta. Ngoài ra, ở đây không được giết người, nếu người giết người thì nhiệm vụ của người bị ngươi giết sẽ gộp vào cho ngươi. Hay nói cách khác, vốn ngươi là Tinh Cực Cảnh cường giả chỉ cần giao hết một vạn khối Thuỷ tinh chân nguyên là có thể rời đi nhưng ngươi giết một Tinh Cực Cảnh cường giả khác thì phải giao hai vạn khối mới được đi!
Thánh Linh vừa nói vậy, thì Diệp Trần chau mày, nói:
– Không đúng!
– Diệp Trần, cái gì không đúng?
Mộ Dung Khuynh Thành hỏi.
Diệp Trần trả lời:
– Nếu giao đủ Thuỷ tinh chân nguyên là có thể ra ngoài thì sự tình trên Thôn Phệ Đảo hẳn đã bại lộ ra ngoài, nhưng thực tế thì ở bên ngoài Thôn Phệ Đảo vẫn là một truyền thuyết!
– Ý ngươi nói là không thể đi ra được?
– Rất có thể là vậy!
– Tên Thánh Linh kia gạt chúng ta?
– Ta không biết, chúng ta cứ hành sự theo hoàn cảnh đi!
Thôn Phệ Đảo quá kỳ quái, hiện tại Diệp Trần cũng không có đầu mối nên hắn chỉ có thể cố gắng quan sát một thời gian rồi mới quyết định được.
Sau khi biết rõ không thể đánh thắng được Thánh Linh, mọi người đều mang vẻ mặt đau khổ. Dựa theo lời nói của Thánh Linh thì Thôn Phệ Đảo này chính là một cái nhà giam, một cái nhà giam có nhiệm vụ. Nếu không làm xong nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, mà số lượng Thuỷ tinh chân nguyên cần có nhiều như vậy thì tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây?
– Các người đều xuất hiện từ hướng này, vậy thì ngay ở chỗ Thôn Phệ Đảo số ba làm việc đi!
Thánh Linh đưa ngón tảy chỉ về phía hòn đảo bên dưới nói, sau đó liền biến mất không thấy nữa.
– Đi hay không đây?
Không ít người do dự.
– Có thể không đi sao? Ngươi có biện pháp ly khai à?
– Đi! Trước hế xem tình hình thế nào đã!
Cứ như vậy, mọi người đi tới Thôn Phệ Đảo số ba.
Diện tích của Thôn Phệ Đảo số ba cũng không lớn, chỉ có thể gọi là một tiểu đảo nhưng người trên đảo cũng không ít, phải tình bằng đơn vị hàng ngàn. Một số người đang ở trong sơn động của mình tu luyện, một số người đang chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên, một số người thì hoặc là nói chuyện phiếm hoặc là đang bàn luận võ học.
– Nhìn kìa, lại có một đám không may tới!
– Chắc là lại bị Hắc Thuỷ liên minh lừa tới!
Mấy người đang nói chuyện phiếm khi thấy đám người Diệp Trần thì ngữ khí có chút ha hả và một chút đờ đẫn.
– Hắc Thuỷ liên minh đúng là lừa gạt được không ít người!
Mộ Dung Khuynh Thành khi thấy trên đảo có tới mấy vạn người thì không khỏi giật mình. Phải biết rằng Thôn Phệ Đảo có tới sáu hòn tiểu đảo hợp thành. Cộng cả sáu tiểu đảo lại thì nhân số ít nhất cũng trên mười vạn người, mà trong mười vạn người này tu vi thấp nhất đều là Tinh Cực Cảnh, cao nhất là Bán bộ Vương Giả, nếu có thể thu phục được bọn họ thì đây tuyệt đối là một cổ lực lượng vô cùng đáng sợ.
– Năm tháng tích luỹ được nhiều như vậy cũng không có gì kỳ quái!
Con ngươi Diệp Trần đảo một vòng, nói:
– Nhìn đám người này ở đây chắc đã không ít năm, mặc dù không chết nhưng cũng không khác gì cái xác không hồn!
Nghe vậy, Mộ Dung Khuynh Thành thoáng đánh giá mọi người trên đảo một chút thì phát hiện trong một trăm người sẽ có vài người thần sắc đờ đẫn, cái gì cũng không quan tâm, đôi con ngươi dần như đã hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
– Chúng ta có thể trở thành như vậy hay không?
Trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành có chút lo lắng, hỏi.
Nhẹ thở ra một hơi, Diệp Trần cười lạnh nói:
– Muốn giam ta thì cũng phải xem nơi này có đủ để dung được ta hay không mới được!
Chương 874: Hắc Sơn khu (trung)
Tên Thánh Linh kia nói Sinh Tử Cảnh Vương Giả ở đây cũng không phải là đối thủ của hắn nhưng thực tế thì nơi này cũng không có Sinh Tử Cảnh Vương giả, từ đó có thể thấy được Sinh Tử Cảnh Vương Giả có thể là không làm gì được Thánh Linh nhưng cũng không e ngại hắn, cho nên chỉ có trở thành Sinh Tử Cảnh Vương Giả thì mới có hi vọng ra ngoài. Đương nhiên đó là chuyện của sau này, nói không chừng chưa cần đạt tới Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng đã có thể ra ngoài rồi!
– Này, các ngươi mới tới chắc vẫn chưa biết quy củ nơi này, bọn ta cũng rãnh rỗi, sẽ nói cho các ngươi một chút!
Một trung niên cao lớn chất phát đi tới, nói.
– Thứ nhất, ở Thôn Phệ Đảo mỗi người đều có động phủ của riêng mình, nếu các ngươi muốn có chỗ để nghỉ ngơi thì phải tự mình tạo động phủ, động phủ phải cách động phủ của người khác hơn năm mươi mét, cho nên không thể quá lớn. Thứ hai, trong đảo có một thánh địa tu luyện, trừ ngày cuối cùng mỗi tuần ra thì đều có thể đi vào tu luyện, đương nhiên là phải có thứ tự. Thứ ba, ngày cuối cùng mỗi tháng là ngày giao nộp Thuỷ tinh chân nguyên. Các người ngàn vạn lần đừng quên, về phần giao ở đâu thì các ngươi không cần phải lo lắng. Lúc tạo động phủ xong thì sẽ có một thạch đàn xuất hiện, các ngươi chỉ cần đem Thuỷ tinh chân nguyên đặt lên thạch đàn là được.
– Được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi nhanh chóng tìm chỗ tự tạo động phủ cho mình! Núi đá ở chỗ này rất cứng đó!
Dứt lời, trung niên chất phác phẩy phẩy tay rời đi.
…
Bởi vì hòn đảo cũng không lớn lắm nên địa điểm có thể tạo động phủ cũng không nhiều. Trên đảo chỉ có vài toà tiểu sơn, lúc này chúng đã không khác gì tổ ong, căn bản không có chỗ có thể tạo động phủ. Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành tìm kiếm khá lâu mới tìm được một sườn núi đào ra một cái động phủ.
Sở dĩ phải chọn bên trong núi đá để tạo động phủ là do Diệp Trần phát hiện núi đá ở đây thập phần cứng rắn, nhưng lại có tác dụng ngăn cách linh hồn lực. Linh hồn lực của Linh Hải Cảnh đại năng giả ở trong núi đá tối đa chỉ có thể lan ra ngoài mười mét, Bán bộ Vương Giả cũng không vượt quá ba mươi mét. Linh hồn lực của Diệp Trần mặc dù mạnh nhưng cũng chỉ có thể lan ra tầm năm mươi mét.
Sau khi tạo xong động phủ, trong hư không đột nhiên truyền tới từng trận chấn động, một cái thạch đàn từ trong hư không từ từ ngưng tụ thành thực chất chậm rãi rơi xuống.
– Thôn Phệ Đảo tựa hồ có thiên địa pháp tắc của chính nó!
Diệp Trần có điều suy ngẫm.
– Ngươi nói xem tên Thánh Linh kia là thứ gì?
Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên liên tưởng tới tên Thánh Linh kia.
Diệp Trần nói:
– Hắn chính là quản lý của phiến thiên địa này, còn về phần hắn có phải là sinh mạng hay không thì ta cũng không biết! Ta có cảm giác nơi này có một địa vị rất lớn, lớn đến mức ngay cả Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng kiêng kị, nếu không tên Thánh Linh kia cũng không nói Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng không làm gì được hắn.
– Vậy là bất hảo rồi!
Mộ Dung Khuynh Thành nhăn đôi mi thanh tú lại.
– Hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn có rất nhiều việc chưa rõ ràng lắm, từ từ sẽ biết!
Diệp Trần lấy khôi lỗi ốc từ trong Trữ vật linh giới ra đặt ở chính giữa động phủ, hắn cũng không muốn ngủ trên nền đá cứng rắn.
…
Tinh Cực Cảnh mỗi tháng có thể chế tạo được khoảng mười lăm viên Thuỷ tinh chân nguyên, bình quân là hai ngày một viên. Khả năng chế tạo của Linh Hải Cảnh là gấp đôi Tinh Cực Cảnh, mỗi tháng bảy mươi lăm viên, bình quân hai ngày năm viên.
Bốn ngày kế tiếp, Diệp Trần chế tạo mười một viên Thuỷ tinh chân nguyên, cao hơn tiêu chuẩn bình quân một viên. Về phần Mộ Dung Khuynh Thành chế tạo ra là thuỷ tinh ma lực, được tới mười lăm viên, năng lực chế tạo so với Diệp Trần mạnh hơn không ít, dù sao thì ma lực vốn là dạng năng lượng cao cấp hơn chân nguyên.
– Không biết thuỷ tinh ma lực có hữu dụng không?
Mộ Dung Khuynh Thành lo lắng nói.
Diệp Trần nói:
Trên Thôn Phệ Đảo không chỉ có nhân loại mà còn có yêu thú, mà yêu thú lại chế toạ ra thuỷ tinh yêu lực, nói vậy thì thuỷ tinh ma lực cũng có thể hữu dụng!
– Hi vọng là vậy!
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.
– Đi, ở trung tâm đảo có một cái thánh địa tu luyện, chúng ta tới đó xem!
Bốn ngày chế tạo được mười một viên Thuỷ tinh chân nguyên, một tháng ít nhất cũng chế tạo được tám mươi viên. Mà Linh Hải Cảnh chỉ cần giao ra năm mươi viên là được, vẫn còn dư ra ba mươi viên để xài.
– Ừm!
Mộ Dung Khuynh Thành cùng Diệp Trần rời khỏi động phủ.
Hòn đảo không lớn nên hai người vừa ra khỏi động phủ liền có thể thấy được những người trên đảo.
– Tháng này ta mới chế tạo được mười sáu viên Thuỷ tinh chân nguyên, mười viên giao nhiệm vụ còn ba viên giao cho tên quản lý của Hắc Thuỷ liên minh, chỉ còn có ba viên mà ngươi thoáng cái muốn thu hai viên, vậy tháng này ta không phải là mất công toi sao?
Cách đó không xa, một gã Tinh Cực Cảnh đang lớn tiếng ồn ào.
– Ta mặc kệ tháng này ngươi chế tạo được bao nhiêu viên Thuỷ tinh chân nguyên, ta bảo ngươi giao thì giao, nếu không ta sẽ lấy đi toàn bộ Thuỷ tinh chân nguyên của ngươi, để cho ngươi bị Thánh Linh trừng phạt. Sự trừng phạt của Thánh Linh ta tin cũng có rất nhiều người biết nó có bao nhiêu thống khổ, ngươi không ngại thử xem?
Nói chuyện là một trung niên tướng mạo thập phần âm lãnh. Ở sau lưng hắn còn có hơn mười tên Linh Hải Cảnh bộ dáng rất hùng hổ.
– Người đừng khinh người quá đáng.
Giọng điệu của tên Tinh Cực Cảnh kia hơi chút yếu xuống.
– Ta khinh ngươi thì sao? Nhanh lên, ta không có rãnh rỗi cùng ngươi dông dài!
Tên trung niên kia đã có chút nóng nảy.
Cuối cùng tên Tinh Cực Cảnh cũng phải giao ra hai viên Thuỷ tinh chân nguyên rồi tức giận rời đi.
– Ai, ở đâu cũng vậy a!
Ở cách Diệp Trần không xa, một lão nhân lắc lắc đầu nói.
Diệp Trần nghiên đầu nhìn sang, hỏi:
– Lão tiền bối, đây là chuyện gì vậy?
– Còn có thể là chuyện gì? Đó là đám xã hội đen ở đây!
Lão đầu này tu vi cũng không kém, là một cường giả Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
– Xã hội đen? Trừ Hắc Thuỷ liên minh ra, ở đây còn có xã hội đen khác?
Mộ Dung Khuynh Thành có chút khó hiểu.
Lão đầu giải thích:
– Ở Thôn Phệ Đảo này ngoài trừ Thánh Linh thì Hắc Thuỷ liên minh chính là quản lý lớn nhất. Cả sáu đảo đều bị bọn chúng thống trị, mỗi đảo cũng có không ít xã hội đen. Ở đảo số ba chúng ta đang ở đây phân thành ba mươi khu, mỗi khu đều có một đám xã hội đen thống trị. Khu của chúng ta gọi là Hắc Sơn khu, thống trị nhóm xã hội đen ở Hắc Sơn khu này là một tên Bán bộ Vương Giả gọi là Lang Vương. Quy củ của Lang Vương là: chỉ cần là người ở trong Hắc Sơn khu, Tinh Cực Cảnh mỗi tháng giao ra hai viên Thuỷ tinh chân nguyên, Linh Hải Cảnh thì mười khối, Bán bộ Vương Giả miễn!
Chương 875(a): Hắc Sơn khu (hạ)
– Chẳng lẽ Hắc Thuỷ liên minh mặc kệ?
Mộ Dung Khuynh Thành hỏi tiếp.
Lão đầu bĩu môi, nói:
– Đều là cá mè một lứa, kỳ thật đám xã hội đen này đều do Hắc Thuỷ liên minh bố trí nhằm để quản lý các đảo cho tốt, nếu không để xảy ra tạo phản thì Hắc Thuỷ liên minh cũng rât đau đầu.
– Thì ra là thế!
Diệp Trần gật gật đầu.
– Các ngươi là người mới tới?
Lão đầu thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành rất lạ mặt nên hỏi.
– Vâng!
– Bây giờ đang là đầu tháng, sẽ không có người tới thu Thuỷ tinh chân nguyên của các ngươi, nhưng sau khi hết tháng này các ngươi cũng sẽ gặp phải tình cảnh như vậy! Nhớ kỹ, không nên đối kháng với thế lực của Lang Vương, càng không nên đối kháng với Hắc Thuỷ liên minh, nếu không người bị thiệt chỉ có thể là các ngươi!
– Đa tạ lão tiền bối đã nhắc nhở!
Diệp Trần ôm quyền nói rồi cùng Mộ Dung Khuynh Thành hướng phía trung tâm đảo bay đi.
Trên đường, Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Thôn Phệ Đảo này so với trong tưởng tượng còn loạn hơn nhiều. Chỉ một cái tiểu đảo số ba này đã phân thành ba mươi khu, mỗi khu ít nhất cũng có bảy tám trăm người, trong đó chín thành là Tinh Cực Cảnh, mỗi tháng cũng có thể thu hơn một ngàn viên Thuỷ tinh chân nguyên, Linh Hải Cảnh cũng khoảng gần một thành, mỗi tháng cũng có thể thu được tầm một ngàn viên Thuỷ tinh chân nguyên. Cộng lại cũng hơn hai ngàn khối, đúng là một tài sản không ít!
Diệp Trần lắc lắc đầu, nói:
– Không đơn giản như vậy, Hắc Thuỷ liên minh chắc chắn sẽ không để cho Lang Vương ăn một mình, hơn phân nữa là Hắc Thuỷ liên minh nuốt rồi, Lang Vương chắc hẳn chỉ có thể kiếm được chút canh!
Thánh địa tu luyện là một sơn cốc ở trung tâm đảo, lúc hai người Diệp Trần đến thì ở bên ngoài sơn cốc đã có không ít người đang xếp hàng.
– Nhiều người như vậy?
Mộ Dung Khuynh Thành thấy hàng người ít nhất cũng hơn một trăm.
– Hay chúng ta cứ đi về trước rồi tính!
Diệp Trần kỳ thật cũng không xem trọng thánh địa tu luyện gì, hắn chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới Bán bộ Vương Giả, Mộ Dung Khuynh Thành cũng không khác là mấy. Tu luyện đã không còn bao nhiêu tác dụng.
Lúc đám người Diệp Trần tới đây là đầu tháng, tất cả Thuỷ tinh chân nguyên chế tạo ra đều bỏ vào trong Trữ vật linh giới, còn chưa tới lúc giao nộp.
Nháy mắt đã hai mươi ngày trôi qua, khoảng cách đến cuối tháng ngày càng gần.
Trong khoảng thời gian này Diệp Trần tổng cộng chế tạo ra năm mươi lăm viên Thuỷ tinh chân nguyên, Mộ Dung Khuynh Thành thì chế tạo ra bảy mươi lăm viên thuỷ tinh ma lực, đã vượt qua quy định nhiệm vụ không ít.
– Tháng này có thể thư thả một chút hay không? Ta lích luỹ chân nguyên nên đã dùng không ít Thuỷ tinh chân nguyên, tới cuối tháng tối đa chỉ có sáu mươi viên, đưa các ngươi mười khối thì không đủ giao nhiệm vụ!
Tình cảnh giống như lần trước lần nữa phát sinh, bất quá lần này đối tượng bị thu lại là một tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
– Xin lỗi, bắt buộc phải giao, nhanh lên!
Thủ hạ của Lang Vương không hề nói bất luận cái gì đến tình cảm.
Tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong khẽ cắn răng giao ra mười viên Thuỷ tinh chân nguyên. Nguyên lai, tháng này hắn vừa vặn từ Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong đột phá lên Linh Hải Cảnh hậu kỳ, sau khi dùng mấy viên Thuỷ tinh chân nguyên đã tăng lên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng do lỡ dùng không ít nên mới bị hao hụt Thuỷ tinh chân nguyên,
– Nè, hai người các ngươi tới đây, giao ra Thuỷ tinh chân nguyên, mỗi người mười khối!
Thu hồi Thuỷ tinh chân nguyên vừa thu lại, tên thủ hạ của Lang Vương chú ý tới hai người Diệp Trần.
Diệp Trần cũng không suy nghĩ nhiều, mỗi cuối tháng đến đầu tháng thì đám xã hội đen này đến để thu Thuỷ tinh chân nguyên, dù sao một khu cũng gần ngàn người, muốn thu hết cũng không ít ngày.
– Để cho Lang Vương của các ngươi tới nói chuyện với ta!
Diệp Trần không chút hoang mang, chậm rãi nói.
– Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lang Vương là người ngươi muốn gặp là gặp sao?
Mấy tên thủ hạ của Lang Vương lập tức vây tới, cầm đầu chính là tên trung niên âm lãnh lần trước.
– Ta để cho các ngươi đi gọi Lang Vương cũng vì tốt cho các ngươi thôi!
Trải qua nhiều ngày ở đây, Diệp Trần đối với tình huống ở Hắc Sơn khu này cũng đã biết khá nhiều. Tên Lang Vương này ở đảo số ba không tính là lợi hại nhất nhưng lại là tên tàn nhẫn nhất, nếu không hắn cũng không thể thu được nhiều Thuỷ tinh chân nguyên như vậy.
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Thấy Diệp Trần kiêu ngạo như vậy, đám người này gần đây đã quen thói bá đạo làm sao có thể nhịn được. Lập tức có bốn tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ nhảy tới liên thủ công kích Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
Diệp Trần căn bản không cần rút kiếm, trực tiếp điểm ra một kiếm chỉ.
“Phốc phốc phốc…”
Dù chỉ là một cái kiếm chỉ nhưng bốn tên kia cũng không thể thừa nhận nổi, cả bốn tên như bốn cái bao tải bay ngược ra sau.
– Lợi hại!
– Đánh chết đám gia hoả khốn kiếp này đi!
Chỉ một thoáng đã có không ít người vây quanh nơi này, thấy Diệp Trần chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà có thể một chiêu đồng thời đánh bại bốn tên thủ hạ của Lang Vương thì trong lòng rất sảng khoái.
– Tiểu tử, khó trách lại kiêu ngạo như vậy, nguyên lai cũng có vài phần thủ đoạn!
Cặp mắt của tên trung niên âm lãnh nhíu lại, hàng quang đột khởi, hắn phất phất tay để cho toàn bộ thủ hạ của hắn xông lên.
– Giết!
– Đi chết đi!
Có thể trở thành thủ hạ của Lang Vương thì tu vi thấp nhất cũng là Linh Hải Cảnh trung kỳ. Hơn mười tên cao thủ đã ngoài Linh Hải Cảnh trung kỳ hung hăn đánh về phía Diệp Trần, sát khi trùng thiên.