1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 171 [Chương 860 đến 867]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 171 [Chương 860 đến 867]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 860: Ly khai Chân Linh Đại Lục (hạ)

– Diệp Trần, hảo hảo sống sót.

Tần Liễu là trưởng bối, dặn dò.

Thiên Vũ Vực chỉ cách Nam Trác Vực một đoạn ngắn, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cưỡi phi hành khôi lỗi, bay vút gấp mười lần vận tốc âm thanh.

Ngồi trên lưng phi hành khôi lỗi, Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Diệp Trần, thời gian cấp bách, ngươi không cần theo ta quay về Mộ Dung gia tộc, ta tự mình trở về là được.

– Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Diệp Trần cảm thấy có lý.

– Ừ. Đúng rồi, chúng ta ly khai Chân Linh Đại lục, đi nơi nào?

Mộ Dung Khuynh Thành hỏi.

Diệp Trần nghiêng nhìn phía nam. Nói:

– Chỗ đó có ta mấy người bằng hữu, đầu tiên đến biển cạn phía nam, sau đó đến vô tận chi hải, địa điểm tập hợp ngay tại Nam Trác Vực gần biển quốc gia Thiên Nam quốc.

Thiên Nam quốc là một tiểu quốc gia trong Nam Trác Vực, gần biển cạn phía nam, cách Thiên Phong Quốc cũng không xa lắm.

– Tốt.

Sau khi chia tay Mộ Dung Khuynh Thành, Diệp Trần lập tức hướng về Diệp gia bay đến.

Diệp gia.

– Ngươi phải ly khai Đại lục?

Diệp Thiên Hào khó hiểu.

Diệp Trần không thể không đem sự tình kể cho cha mẹ.

Trầm Ngọc Thanh tuy trên mặt không muốn, nhưng vẫn nói:

– Nhớ kỹ, ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, lúc nên nhượng bộ thì cứ nhượng bộ, để tránh gây thù hằn quá nhiều.

– Mẫu thân, con đã biết, phụ thân, người cũng không nên lo lắng, lần này con ly khai Đại lục chỉ tối đa năm năm, đối với võ giả chúng ta mà nói, năm năm rất ngắn ngủi.

Tinh Cực cảnh cường giả có thể sống 200 tuổi, phụ mẫu Diệp Trần cùng Diệp gia để lại rất nhiều tài nguyên, trùng kích Linh Hải cảnh không phải là không có. Một khi trở thành đại năng Linh Hải cảnh, thì có 300 năm tuổi thọ, năm năm so với 300 năm, hoàn toàn chính xác là không đáng nhắc tới.

Mặt khác có đệ đệ muội muội ở nhà, Diệp Trần cũng có thể yên tâm ly khai.

– Tốt, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi.

Trên mặt Diệp Thiên Hào cùng Trầm Ngọc Thanh không hề khó chịu mà chỉ có tự hào, Diệp Trần là một truyền kỳ của Chân Linh Đại lục, bọn hắn với tư cách cha mẹ Diệp Trần, sớm đã cảm thấy mỹ mãn.

Lần nữa trở lại Lưu Vân Tông, Diệp Trần không khỏi cảm thán Lưu Vân Tông đã thay đổi rất nhiều, so với Lưu Vân Tông lúc trước, Lưu Vân Tông hiện tại quy mô lớn hơn không chỉ gấp mười lần, cao thủ trong tông càng là như mây, trước kia chỉ có một Tinh Cực cảnh cường giả, giờ đã phát triển đến hơn mười người, nhất là các đệ tử nòng cốt lúc trước đều là Tinh Cực cảnh cảnh giới, mà trong đó người nổi bật như La Hàn Sơn, Chu Mai cùng với đám người Trương Hạo Nhiên, đã đạt đến Linh Hải cảnh cảnh giới, hôm nay Lưu Vân Tông không dựa vào Diệp Trần, cũng là lục phẩm tông môn hết sức quan trọng trong Nam Trác Vực.

Đương nhiên, đây hết thảy đều là Diệp Trần mang đến, thiên tài phải có thiên phú, cũng phải có tài nguyên, trong hoàn cảnh tài nguyên sung túc thì thiên phú mới có thể phát huy được tác dụng vô cùng, dù sao không phải ai cũng có thể có thiên đại cơ duyên, một vài thiên tài vận khí không tốt, cũng bởi vì không có tài nguyên, việc tăng lên cảnh giới mới trở nên vô cùng chậm chạp.

Nhìn thấy Diệp Trần, những đại đệ tử của Diệp Trần đều vô cùng cảm khái, bọn hắn thành tựu mặc dù không bằng Diệp Trần, nhưng ở Nam Trác Vực, là cao thủ một mình đảm đương một phía, sớm đã vượt qua mộng tưởng trước kia của bọn hắn, bọn hắn làm sao không rõ, Lưu Vân Tông phát triển là vì Diệp Trần, lúc trước Diệp Trần đạt được vị trí đệ nhất Tiềm Long Bảng, liền mang đến cho Lưu Vân tông vận khí cực lớn.

– Diệp Trần, mọi sự cẩn thận.

Lưu Vân tông tông chủ La Hàn Sơn đã lấy Đại sư tỷ Chu Mai làm vợ, hai người đã có hài tử, là một nữ hài.

Bên cạnh, Chu Mai nhiều hơn một phần thành thục khí chất cười nói:

– Ngươi vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của Lưu Vân Tông, ta và Hàn Sơn thường xuyên nhớ lại thời điểm cùng là đệ tử.

Diệp Trần quả không giống người thường, Chu Mai nói không thầm mến Diệp Trần là không thể nào, trên thực tế, mười phần thiếu nữ Lưu Vân tông đều thầm mến Diệp Trần cả, nhưng các nàng chỉ có thể để ở trong lòng, bởi vì Diệp Trần cuối cùng cũng không cùng loại người với họ.

– Ha ha!

Diệp Trần cười cười, có đôi khi hắn cũng rất nhớ.

– Diệp Trần, bảo trọng.

Trương Hạo Nhiên trở nên trầm mặc vỗ vỗ bả vai Diệp Trần.

– Sẽ như vậy.

Diệp Trần nghiêng đầu nhìn kỹ tông môn, nhìn “Đệ tử” của hắn, mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng sau đó xoay người lướt đến Thanh Phong Sơn.

Thiên Nam quốc, một ngọn núi gần biển.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cầm tay nhau đứng trên đỉnh núi nhìn cảnh biển phía xa, mặt trời đỏ rực chậm rãi mọc lên, chiếu bóng lưng của hai người dài lênh khênh trên mặt đất, tà áo tung bay.

Nam Phương Thiển Hải không có phức tạp như đại lục và các thiển hải khác, ở đây chỉ có một liên minh Nam Phương Thiển Hải do vô số thế lực hình thành, đương nhiên cũng không phải nói những thế lực ở đây đoàn kết mà do uy hiếp từ các thế lực ở biển sâu quá lớn, bất đắc dĩ bọn họ mới phải đoàn kết lại để chống địch!

Lần trước đến Nam Phương Thiển Hải, Diệp Trần còn chưa đạt tới tu vi Linh Hải Cảnh nên mới bị đám người Ngạo gia đuổi giết tới. Lần này đến đây, Diệp Trần đã là Linh Hải Cảnh hậu kỳ, luận thực lực thì đã có thể so với Bán Bộ Vương Giả đỉnh phong. Nhưng khi hồi tưởng lại tràng cảnh chiến tranh ở cao nguyên hải để lần trước vẫn còn sợ hãi. Lần đó, không phải là cuộc chiến giữa một hai thế lực với nhau mà là cả liên minh Nam Phương Thiển Hải cùng với liên minh thế lực biển sâu chiến đấu. Lúc hắn tham dự thì chỉ mới là bắt đầu tràng chiến, song phương căn bản chưa tập trung nhiều.

– Chúng ta đi đâu?

Diệp Trần còn chưa nói với Mộ Dung Khuynh Thành về việc ở Nam Phương Thiển Hải này nên nàng còn chưa biết tới nơi này làm gì?

– Ta có chút giao tình với Thuỷ Viên động phủ nên trước hết đi tới đó đã.

Từ biệt vài năm, cũng không biết Tôn Tiểu Kim cùng với Vương Xà hôm nay thế nào rồi?

Trên hải dương mênh mông có một phi hành khôi lỗi mang theo hai đạo thân ảnh phá không bay đến.

– Phía dưới là Thuỷ Viên động phủ rồi!

Diệp Trần vừa muốn thu hồi phi hành khôi lỗi thì hai tròng mắt khẽ híp lại.

– Ăn một gậy của ta đi!

Bên dưới, nước biển bạo động, một cây thiết công màu bạc càng lúc càng dài ra, cuối cùng mang theo xu thế như lôi đình cuồng nộ, hoá thành một cây cột chống trời đánh tới Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành. Tuy thực lực hiện tại của Mộ Dung Khuynh Thành cũng đã đạt tới Bán Bộ Vương Giả nhưng đối mặt với một côn này nàng vẫn có cảm giác không thể tránh né được, trong tầm mắt của nàng lúc này ngoại trừ một côn này ra thì không còn thứ gì khác.

Chương 861: Kiểm tả thực lực Vương Xà (thượng)

– Là bằng hữu cũ của ta!

Diệp Trần khẽ cười một tiếng, đưa tay rút Lôi Kiếp Kiếm chém ra một kiếm, một kiếm vừa xuất, thiên địa bỗng trở nên hôn ám, làm cho kiếm quang càng thêm mỹ lệ.

“C- H- O- A- N- G….!”

Côn kiếm giao kích, Diệp Trần kinh nghi một tiếng, nhịn không được phải lui về sau mấy bước, lực xung kích cuồng mãnh đem nước biển trong phạm vi hươn trăm dặm xung quanh lột bỏ một tầng.

“Ầm! Ầm!…”

Một cột nước phóng thẳng lên trên cao, bên trong là một Hỗn thế viên hầu tay cầm một cây thiết côn màu bạc. Viên hầu chân tay đều rất dài, cơ bắp hết sức nổi bật, răng nanh cũng từ trong miệng duỗi thẳng ra cực kỳ bén nhọn, đôi đồng tử màu vàng kim khiến viên hầu càng thêm hung lệ.

– Tôn huynh, vừa gặp lại đã cho ta một phần đại lễ a!

Diệp Trần ngưng lại thế lui, cười nói.

Hỗn thế viên hầu này chính là Tôn Tiểu Kim, hôm nay Tôn Tiểu Kim toàn thân lông đen lúc trước đã biến thành màu ngân đen, thân hình hơi gầy hơn một chút nhưng lại khiến cho hắn càng thêm hung mãnh, tràn đầy bạo lực, cảm giác so với lúc trước mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần.

– Là viên hầu yêu thú?

Mộ Dung Khuynh Thành giật mình.

Diệp Trần giới thiệu hai người với nhau:

– Mộ Dung, đây là Tôn Tiểu Kim của Thuỷ Viên động phủ, lúc trước đã từng cứu ta một mạng. Tôn huynh, đây là nữ nhân của ta, tên là Mộ Dung Khuynh Thành.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Tôn Tiểu Kim liền đưa mắt đánh giá Diệp Trần từ trên xuống dưới, nói:

– Diệp huynh, ngươi là Linh Hải Cảnh hậu kỳ?

– Không sai!

Diệp Trần gật đầu.

Tôn Tiểu Kim nói:

– Ta đã là Bán Bộ Yêu Vương nhưng không ngờ một côn xuất kỳ bất ý của ta cũng chỉ có thể khiến ngươi lui lại vài bước!

Hải để cao nguyên, chiến tranh vẫn còn tiếp diễn chưa chấm đứt, Tôn Tiểu Kim đã kinh qua trăm ngàn trận đánh, cảnh giới cuồng tăng, một năm trước đã đột phá tới Bán Bộ Yêu Vương. Huyết mạch Xích Kim Hung Viên trong cơ thể cũng đã kích hoạt đại bộ phận nên mới biến bộ lông đen nhánh của hắn thành màu ngân đen, đồng tử cũng biến thành màu vàng, sức chiến đấu so với Bán Bộ Yêu Vương bình thường còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Diệp Trần vừa tới gần phạm vi của Thuỷ Viên động phủ thì Tôn Tiểu Kim đã biết nên hắn mới muốn thử xem thực lực của Diệp Trần thế nào, do đó mới có một màn vừa rồi.

Nhưng sự thật lại khiến hắn rất giật mình, hắn tiến bộ cực tốc, nhưng Diệp Trần cũng không hề kém hắn chút nào, Diệp Trần đối mặt với một côn xuất kỳ bất ý của hắn mà chỉ lui lại vài bước nhỏ, cũng không hề có dấu hiệu thở gấp.

– Xuất kỳ bất ý cũng không tính là gì, Bán Bộ Vương Giả có thể khiến cho ta phải lui về sau vài bước cũng không có mấy người đâu, Tôn huynh khiêm tốn rồi!

Diệp Trần cũng cảm thán với tiềm lực của Tôn Tiểu Kim, Yến Phượng Phượng tuy cũng có tư chất thượng phẩm đỉnh tiêm nhất, so với Tôn Tiểu Kim còn tốt hơn một chút, nhưng mà ở trong cảnh giới như nhau, chiếc lực của nàng chưa chắn có thể vượt qua được Tôn Tiểu Kim. Điều này không phải nói Yến Phượng Phượng không mạnh mà do thiên phú trời sinh của nàng là khống hoả vô cùng lợi hại, nhưng Tôn Tiểu Kim có huyết mạch Xích Kim Hung Viên lại hoàn toàn vì giết chóc mà sinh, hay có thể nói hắn trời sinh chính là đấu giả!

– Hôm nay ngươi là khách nên ta sẽ không tìm ngươi luận bàn, để vài ngày nữa chúng ta nhất định phải luận bàn một lần đó!

Nếu là người khác thì Tôn Tiểu Kim hắn căn bản khinh thường cùng đối phương luận bàn nhưng Diệp Trần thì khác. Gặp Diệp Trần, chiến ý của Tôn Tiểu Kim thập phần mãnh liệt, đối với hắn thì có thể thắng được Diệp Trần so với chiến thắng cả trăm tên Bán Bộ Vương Giả khác còn có ý nghĩa hơn nhiều.

– Ha ha ha…

Diệp Trần cười sảng khoái, hắn cũng rất thích sự thẳng tính này của Tôn Tiểu Kim.

Thuỷ Viên động phủ.

Tôn Thái cười ha hả nói:

– Diệp Trần, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!

Vừa rồi Tôn Tiểu Kim giao thủ một chiêu với Diệp Trần hắn đương nhiên cũng thấy là hai người ngang tay, nhưng mà điều đáng nói chính là tu vi song phương chênh lệch hẳn một cấp độ a!

– Tôn tiền bối quá khen.

Diệp Trần ôm quyền nói.

– Ngươi lần này tới Thuỷ Viên động phủ chắc cũng không phải chỉ thuần tuý là đến thăm chúng ta đó chứ?

Tôn Thái vừa phân phó người châm trà cho Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vừa hỏi.

Diệp Trần nói:

– Diệp mỗ đắc tội một ít Vương giả cho nên phải tạm thời rời khỏi đại lục một thời gian ra bên ngoài xông xáo. Lần này tới đây, đầu tiên là muốn vấn an tiền bối cùng Tôn huynh, hai là xem hai người Vương Xà với Vương Mị như thế nào rồi. Một hai ngày sau ta sẽ rời đi.

Tôn Thái gật đầu:

– Đi ra bên ngoài xông xáo cũng rất tốt, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, đời này ngươi có thể thăm dò được một hai phần mười cũng đã rất khó rồi!

Mấy người uống trà nói chuyện một lát thì Vương Xà và Vương Mị đã tới.

– Diệp đại ca!

– Chào Diệp đại ca!

Vương Xà và Vương Mị vừa mới vào đại sảnh thấy Diệp Trần thì trên mặt Vương Xà không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhanh chân bước tới trước.

Diệp Trần đứng lên, vỗ vỗ vai của Vương Xà, cười nói:

– Nhiều năm không gặp, hiện giờ ngươi cũng đã lớn rồi!

Lúc hắn rời đi lần trước thì Vương Xà vẫn còn là một thiếu niên.

– Diệp đại ca, ngươi tới là muốn mang bọn ta rời đi sao?

Trên mặt Vương Xà có chút chờ mong hỏi. Người trong Thuỷ Viên động phủ đối xử với hai người bọn họ không tệ nhưng mà ân huệ của Diệp Trần đối với hai người bọn hắn suốt đời không thể nào quên được, hắn vẫn luôn mong ước được cùng với Diệp Trần bước vào giang hồ.

Diệp Trần lắc đầu cười nói:

– Không được, sau này rồi tính!

Thâm hải quá nguy hiểm, nhiều người cùng đi cũng không phải là chuyện tốt.

– Vậy à!

Vẻ thất vọng trên mặt Vương Xà thoáng hiện lên rồi hắn chợt chú ý tới Mộ Dung Khuynh Thành đứng bên cạnh Diệp Trần, hỏi:

– Diệp đại ca, vị này là?

– Nàng là Mộ Dung Khuynh Thành, là nữ nhân của ta!

– Chào đại tẩu!

Vương Xà rất nhu thuận chào hỏi.

– Chào đệ!

Trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành không khỏi có chút ngượng ngùng mở lời chào.

– Nhiều năm không gặp, mà các ngươi đã đột phá lên Linh Hải Cảnh, để ta xem thử thực lực của các ngươi tiến bộ như thế nào?

Diệp Trần muốn thử xem thực lực của hai người Vương Xà như thế nào.

– Hảo!

Vương Xà lập tức hưng phấn gật đầu.

Trên một phải đất trống rộng rãi trong Thuỷ Viên động phủ, một đám Thuỷ Viên nhân vây thành một vòng bên ngoài, Tôn Thái và Tôn Tiểu Kim cũng ở trong đó.

Ở giữa khoảng đất, Diệp Trần đứng đối diện với Vương Xà và Vương Mị, nói:

– Hai người các ngươi cùng xuất thủ một lượt đi, ta chỉ dùng tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ cùng các ngươi đấu!

Chương 862: Kiểm tả thực lực Vương Xà (hạ)

Tu vi của hai người tăng lên quá nhanh, nhất là Vương Xà càng là phát sau vượt lên trước, hiện tại đã đạt tới Linh Hải Cảnh trung kỳ. Điều này tuy một phần cũng có nguyên nhân của huyết mạch kết tinh, những cường giả khác khó có thể so sánh được. Bất quá, cảnh giới tuy tăng nhanh nhưng thực lực chưa chắc theo kịp!

– Diệp đại ca, chúng ta chuẩn bị ra tay đó!

Vương Xà và Vương Mị đều biết thực lực của Diệp Trần rất đáng sợ, hai người bọn hắn có huyết mạch Cửu Đầu Xà, bình thường Linh Hải Cảnh hậu kỳ đại năng giả cũng không phải là đối thủ của hai người nhưng khi đối mặt với Diệp Trần thì hai người vẫn phải toàn lực ứng phó mới được.

Diệp Trần gật gật đầu.

– Hoả xà vũ!

– Phong mãng trừu sát!

Vương Xà tìm hiểu là Hoả chi áo nghĩa, phối hợp với huyết mạch Cửu Đầu Xà thì lực sát thương rất kinh người. Vương Mị thì tìm hiểu Phong chi áo nghĩa cùng với Vương Xà hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Trần lắc lắc đầu, một ngón tay lăng lệ điểm ra, hai con đại xà bằng chân nguyên lập tức bị cắt đôi.

– Đem bổn sự lớn nhất của hai người xuất ra đi, trình độ tìm hiểu áo nghĩa của hai người vẫn còn có chút thấp!

Mặc dù chỉ sử dụng tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ nhưng một ngón tay vừa rồi của Diệp Trần hoàn toàn có thể miễu sát cả hai người, mà điều này hắn không thể nào khiến hắn vừa lòng được.

– Hảo!

Hai người Vương Xà lập tức chăm chú, khí tức trên thân đại thịnh, cùng lúc đó, sau lưng hai người đều hiện lên hư ảnh đại xà, một cái là hư ảnh Bát Đầu Xà, một cái là Thất Đầu Xà. Bát Đầu Xà là của Vương Xà, Vương Mị thì hơi kém hơn một chút nhưng vẫn rất lợi hại.

“Rít rít rít rít….”

Hai cái hư ảnh đại xà bao bọc trong hoả diễm nóng rực của và cuồng phong sắc bén đồng thời công kích tới Diệp Trần.

“Đinh! Đinh! Đinh!…”

Diệp Trần điểm một chỉ bắn tới một đầu đại xà.

Đột nhiên, Bát Đầu Xà của Vương Xà lại hiện ra thêm một cái đầu nữa biến thành Cửu Đầu Xà. Chín cái đầu rắn dùng một quỹ tích huyền ảo tương hợp với nhau tấn công tới Diệp Trần. Một tích tắt này thời gian phảng phát như bất động, chín cái đầu rắn nà cũng không phải đơn giản chỉ là những con số.

– Hoàn mỹ bán yêu huyết mạch?

Diệp Trần kinh nghi một tiếng, hắn không ngờ Vương Xà có thể đem huyết mạch Cửu Đầu Xà tăng lên trình độ hoàn mỹ, đồng dạng với hoàn mỹ nhân ma huyết mạch của Mộ Dung Khuynh Thành!

– Phá!

Diệp Trần mạnh mẽ dùng một ngón tay đánh tan hư ảnh Cửu Đầu Xà.

– Diệp đại ca, chúng ta thắng không nổi a!

Vương Xà sau khi bị bức lui ra sau hơn mười bước liền mở miệng nói.

Diệp Trần nói:

– Xem như khôn tệ, bất quá hai người các ngươi quá chú trọng vào huyết mạch Cửu Đầu Xà nên về mặt lĩnh ngộ áo nghĩa vẫn còn quá thấp. Vương Xà, xem ra ngươi đã đạt tới trình độ hoàn mỹ Cửu Đầu Xà huyết mạch a!

– Diệp đại ca, ta đã luyện hoá ba khoả huyết mạch kết tinh nên mới có thể ổn dịnh được hoàn mỹ Cửu Đầu Xà huyết mạch!

Vương Xà và Vương Mị lúc đầu rất hăng hái, hai người đều cho răng có thể đuổi theo sau lưng của Diệp Trần, sẽ không thua kém Diệp Trần quá xa nhưng hiện tại xem ra bọn hắn nghĩ quá dễ dàng rồi. Diệp Trần đã tự hạn chế tu vi ở Linh Hải Cảnh sơ kỳ, lại dùng chỉ thay kiếm mà vẫn có thể dễ dàng đánh bại hai người. Điều này nói lên hai bên căn bản không cùng một cấp bậc, ít nhất cũng chênh lệch tới vài cấp a!

Sau khi khảo sát thực lực của hai người Vương Xà, Tôn Tiểu Kim cũng nhịn không được kích động. Diệp Trần cũng nhìn ra được tâm tình của hắn nên đề nghị ra bên ngoài Thuỷ Viên động phủ luận bàn với hắn một chút.

Đã đạt tới Bán Bộ Yêu Vương nên thực lực của Tôn Tiểu Kim rất mạnh, tuyệt đối có thực lực đỉnh tiêm trong Bán Bộ Yêu Vương. Khi cứng đối cứng thì Diệp Trần chỉ nhỉnh hơn hắn một chút, bất quá khi một chiều Tàn Nguyệt của Diệp Trần vừa ra thì Tôn Tiểu Kim lập tức bị đánh bay, thua nửa chiêu.

Ở lại Thuỷ Viên động phủ một ngày, giữa trưa ngày thứ hai, hai người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liền rời đi.

Trên không gian rộng lớn vô bờ của hải dương mênh mông, một cái phi hành khôi lỗi đang cấp tốc lướt đi.

– Vô Tận Hải không hổ là Vô Tận Hải, thật là hoang vắng, liên tục phi hành hơn mười ngày mà ngay cả một bóng người cũng không thấy!

Trên lưng phi hành khôi lỗi có một cái nhà gỗ nhỏ, đây là khôi lỗi ốc mà Diệp Trần lấy được từ trong di chỉ phân đường của Khôi Lỗi Môn. Khôi lỗi ốc cũng không lớn lắm, đặt lên lưng phi hành khôi lỗi cũng vừa, lúc này Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đang nằm trong phòng, vừa uống trà vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm với nhau.

Nhẹ nhàng cắn một ngụm hoả lê, Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Bất kể là nhân loại hay yêu thú, phần lớn đều sẽ tập trung lại với nhau, Vô Tận Hải lớn như vậy, thời gian dài không nhìn thấy ai cũng là chuyện bình thường.

Nhổ ra mấy cái hột trái cây trong miệng, Diệp Trần nói:

– May mắn là có nàng theo ta lưu lạc, nếu không thật là rất nhàm chán a!

Nếu chỉ một người một mình lưu lạc thì nếu không có việc gì đại đa số thời gian đều sẽ dùng cho tu luyện, nhưng nhiều khi tu luyện cũng rất nhàm chán a.

Nói xong, Diệp Trần ôm Mộ Dung Khuynh Thành, tay phải lần mò vào trong vạt áo của đối phương…

Hắc hắc!

Nhoáng cái đã bốn năm ngày trôi qua.

Hôm nay, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành rốt cuộc đã gặp được một người.

Diệp Trần từ trong khôi lỗi ốc đi ra đứng trên phi hành khôi lỗi nhìn về phía người kia đang ở xa xa bay tới.

Người này tu vi cũng không yếu, cũng là Linh Hải Cảnh hậu kỳ như Diệp Trần, tuổi ước chừng bốn mươi, trong ánh mắt đầy vẻ thận trọng và cảnh giác. Khi hắn đi tới cách vài dặm thì dừng lại không tiến thêm nữa.

– Tại hạ là Diệp Trần, không biết huynh đài là?

Diệp Trần mỉm cười nói.

– Tại hạ là Lưu Hải!

– Nguyên lai là Lưu huynh!

Diệp Trần ôm quyền chào.

Lưu Hải thấy Diệp Trần cũng không giống ác nhân nên cũng vội vàng hoàn lễ.

Diệp Trần nhìn về phía sau lưng Lưu Hải, hỏi:

– Lưu huynh trông dáng vẻ đang rất vội vàng, không biết có phải đang bị thứ gì đó truy đuổi không?

Lưu Hải cười khổ hỏi:

– Diệp huynh có lẽ là vừa mới tới nơi này?

– Đúng vậy!

Diệp Trần gật đầu xác nhận.

Trầm mặt một lát, Lưu Hải nói:

– Nơi này là một hung địa, ta khuyên ngươi mau chóng rời khỏi chỗ này đi!

– Hung địa?

Trên mặt Diệp Trần lộ vẻ kinh ngạc, hỏi:

– Lưu huynh, vì cái gì mà nơi này lại là hung địa, Diệp Trần rất hiếu kỳ!

– Ngươi có từng nghe nói về truyền thuyết Thôn Phệ Đảo chưa?

– Chưa từng!

Diệp Trần lắc đầu nói.

Chương 863: Truyền thuyết Thôn Phệ Đảo (thượng)

– Trong phạm vi trăm vạn dặm quanh đây tương truyền có một hòn đảo gọi là Thôn Phệ Đảo chuyên môn cắn nuốt những người đi vào, chưa từng có người có thể thoát ra. KHông biết có phải trùng hợp hay không, nhưng nơi này lại có rất nhiều bảo vật, rất nhiều người có vận khí tốt đã từng ở chỗ này thu được không ít bảo vật trân quý không cách nào đánh giá được giá trị. Không dối gạt Diệp huynh, ta tới đây cũng là vì muốn thử thời vận, nhưng khi nãy lại nghe được một ít âm thanh kỳ quái cho nên ta mới cuốn quýt chạy đi như vậy, khiến Diệp huynh chê cười rồi!

Lưu Hải chậm rãi giải thích.

“Thôn Phệ Đảo? Bảo vật rất nhiều sao?”

Diệp Trần thầm nói.

– Diệp huynh, nếu không có việc gì thì tại hạ xin đi trước!

Lưu Hải nói.

– Hảo, đa tạ Lưu huynh cung cấp thông tin.

– Cáo từ!

Sau khi ôm quyền với Diệp Trần, Lưu Hải liền hoá thành một đạo lưu quang, rất nhanh biến mất ở chân trời.

Xoay người đi vào trong khôi lỗi ốc, Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành:

– Không biết lời hắn nói là thật hay giả nhỉ?

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Có lẽ Thôn Phệ Đảo giống với Mê Vụ Cấm Khu!

– Ừm, loại địa phương này tốt nhất vẫn nên kính nhi viễn chi là được!

Không ai có ai nguyện ý đi vào địa phương hiểm địa không có đường ra cả. Diệp Trần lúc trước là bất đắc dĩ mới phải xông vào Mê Vụ Cấm Khu, nếu đổi lại là dưới tình huống khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Theo như lời của Lưu Hải thì phụ cân Thôn Phệ Đảo hấp dẫn rất nhiều người tới, cho nên ước chừng phi hành mười mấy vạn dặm thì Diệp Trần thấy một hòn đảo rất xanh tươi, trên đảo ngoài trừ đại lượng cây cối ra, còn có không ít kiến trúc, trông có vẻ rất phồn hoa.

– Chúng ta đi vào nhìn xem thế nào.

Diệp Trần khống chế phi hành khôi lỗi từ từ tiếp cận hòn đảo.

– Quả thật rất náo nhiệt!

Trên không trung hòn đảo, Diệp Trần có chút kinh ngạc nhìn xuống. Hòn đảo này cũng không phải là nơi cư trú tạm thời, ở trên đảo cũng có những thôn trấn, trong trấn có rất nhiều võ giả, tu vi thấp nhất đều là Tinh Cực Cảnh, ngẫu nhiên còn có thể thấy được một vài Bán Bộ Vương Giả thâm bất khả trắc.

– Diệp Trần, chúng ta xuống dưới đi!

Đã hơn nửa tháng liên tục phi hành nên Mộ Dung Khuynh Thành liền đề nghị đi xuống dưới xem.

– Được!

Thu hồi phi hành khôi lỗi, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành đáp xuống một con đường rộng lớn bên dưới. Trên con đường có rất nhiều người bày hàng bán:

– Cực phẩm Thuỷ linh thạch, đổi lấy ba trăm vạn khối Thượng phẩm linh thạch, người hữu ý đến xem…

– Mười khoả Cực phẩm Hoả Vân Thạch, đổi một trăm năm mươi vạn khối Thượng phẩm linh thạch, không muốn mua chớ quấy rầy.

Những khẩu hiệu của các quầy hàng này làm cho Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành không khỏi kinh ngạc.

– Thật kỳ quái!

Mộ Dung Khuynh Thành nhịn không được, lên tiếng nói.

– Đúng là rất kỳ quái, bọn họ không sợ bị người ta cướp sao?

Ở những nơi thế này, để lộ tài phú của bản thân là một hành động rất không sáng suốt, trừ khi là ngươi đối với thực lực của bản thân thập phần tự tin. Nhưng Diệp Trần nhìn tới nhìn lui cũng không thể nào thấy được mấy tên chủ quầy hàng này có thể bảo trụ được tài phú bản thân, bởi vì bọn họ tu vi cao nhất cũng chỉ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.

– Hắc hắc, hai vị mới tới nơi này?

Một trung niên bày hàng gần đó mở miệng hỏi.

– Đúng vậy, chúng ta vừa mới tới đảo này.

Diệp Trần trả lời.

– Hòn đảo này gọi là Thuỷ Tinh đảo, hai vị có lẽ còn không biết, Thuỷ Tinh đảo cũng không phải không có quy củ mà nó là một hòn đảo có quy củ thập phần nghiêm khắc. Khống chế Thuỷ Tinh đảo là Hắc Thuỷ liên minh, trong Hắc Thuỷ liên minh, Ngũ phẩm thế lực cũng có hơn hai mươi, Lục phẩm thế lực thì tới hàng trăm, nếu muốn ở chỗ này nháo sự thì sẽ gặp phải sự đuổi giết của các cao thủ Hắc Thuy liên minh.

Người trung niên giải thích.

– Thì ra là thế!

Diệp Trần gật gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, thầm nghĩ cho dù ở chỗ này rất an toàn nhưng cũng không cần phải quang minh chính đại bày biện các loại bảo vật ra như thế này.

Tựa hồ như nhìn thấy nghi hoặc của Diệp Trần, trung niên giải thích tiếp:

– Những chủ quầy ở đây sở dĩ vội vàng muốn đổi bảo vật của mình thành Thượng phẩm linh thạch như vậy là vì Hắc Thuỷ liên minh nắm giữ được phương pháp chế tạo thuỷ tinh chân nguyên, hơn nữa còn bán ra ngoài, chỉ cần ngươi có đủ linh thạch thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

– Thuỷ tinh chân nguyên? Bán ra ngoài?

Diệp Trần chấn động.

Thuỷ tinh chân nguyên cho dù là Bán Bộ Vương Giả cũng khó có thể chế tạo được, những Bán Bộ Vương Giả có thể chế tạo được có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có Sinh Tử Cảnh Vương Giả mới có thể chế tạo được, nhưng Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng không có khả năng đem toàn bộ thuỷ tinh chân nguyên của mình bán ra ngoài, bởi vì họ không thiếu linh thạch và nhân lực cũng có hạn. Nếu mỗi ngày đều chế tạo thuỷ tinh chân nguyên thì thời gian đâu mà tu luyện!

Thuỷ tinh chân nguyên tác dụng rất lớn, nếu dùng để tu luyện thì có thể nói là làm một ăn hai mươi, tại Chân Linh Đại lục, thuỷ tinh chân nguyên có thể nói là bảo vật có tiền cũng không mua được, không có bất cứ tông môn nào nguyện ý đem thuỷ chân nguyên ra bán cả.

– Thâm hải thật đúng là thiên kỳ bách quái!

Diệp Trần lắc đầu cười khổ.

Mộ Dung Khuynh Thành nói với người trung niên:

– Thật sự có thể dùng linh thạch mua thuỷ tinh chân nguyên sao? Bao nhiêu Thượng phẩm linh thạch một khối?

– Bởi vì thuỷ tinh chân nguyên quá trân quý cho nên tại Thuỷ Tinh đảo một vạn khối Thượng phẩm linh thạch mới đổi được một khối Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên, một trăm vạn Thượng phẩm linh thạch mới đổi được một viên Trung phẩm thuỷ tinh chân nguyên, về phần Thượng phẩm thuỷ tinh chân nguyên thì Hắc Thuỷ liên minh hiện tại không có.

Thuỷ tinh chân nguyên cũng chia phẩm giai, vừa bước vào Sinh Tử Cảnh tối đa chỉ có thể chế tạo Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên, tu vi đạt tới hơn ngàn năm mới có thể chế tạo được Trung phẩm thuỷ tinh chân nguyên.

– Không biết có thể đổi ở nơi nào?

Diệp Trần muốn nhanh đến xem thế nào.

Người trung niên chỉ về phía toà nhà hình tháp ở cuối đường, nói:

– Chỗ toà nhà hình tháp kia kìa, có thấy không? Bên trong có cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh quản lý, các ngươi đi vào sẽ có người tiếp đãi.

– Cám ơn đã nói cho chúng ta biết!

Hai người Diệp Trần liền cáo từ người trung niên rồi hướng chỗ toà nhà hình tháp đi đến.

Bên ngoài toà nhà hình tháp này không có hộ vệ nên hai người Diệp Trần trực tiếp đi vào trong.

Chương 864: Truyền thuyết Thôn Phệ Đảo (hạ)

– Các ngươi đến đổi thuỷ tinh chân nguyên?

Vừa mới vào trong, thì có một đại hán to khoẻ lên tiếng hỏi.

– Đúng vậy!

Diệp Trần thoáng đánh giá xung thì phát hiện ở lầu một có mấy người, nhưng ở lầu hai lại có không ít cao thủ khí tức khó dò hẳn là cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh.

– Vậy các người trước hết đến chỗ này đăng ký đã!

Đại hán xuất ra một khối tinh thể sáu cạnh như ngọc mà không phải ngọc, bề ngoài khối tinh thể phát ra một tầng hào quang. Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành quan sát một lát thì hai mắt không khỏi nhíu lại, hai người phát hiện ra hình ảnh của hai người đã bị thu vào bên trong khối tinh thể này, bên cạnh còn có ngày đi vào Thuỷ Tinh đảo.

– Hảo!

Thu hồi khối tinh thể, đại hán nói:

– Bởi vì các ngươi tới Thuỷ Tinh đảo chưa đủ một năm cho nên một tháng các ngươi chỉ có thể đổi được mười khối Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên mà thôi!

– Vừa rồi có người nói không phải có thể vô hạn đổi sao?

Diệp Trần hỏi.

– Người đó khẳng định là không nói rõ ràng cho các người, quy củ của chúng ta ở đây là như vậy, nhưng nếu các ngươi nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ của Hắc Thuỷ liên minh chúng ta thì chẳng những có thể huỷ bỏ kỳ hạn một năm mà khi đổi thuỷ tinh chân nguyên còn có thể giảm còn chín mươi phần trăm.

– Nhận nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?

– Mỗi đầu tháng, trên quảng trường Thuỷ Tinh đảo đều có bảng thông báo nhiệm vụ, đến khí đó các người có thể quyết định tiếp nhận nhiệm vụ trong đó.

– Như vậy thì trước hết cho chúng ta đổi hai mươi khối Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên!

Diệp Trần lấy ra hai mươi rương Thượng phẩm linh thạch để trên mặt đất.

– Số lượng vừa vặn!

Đại hán mở ra từng rương kiểm tra rồi gật gật đầu, sau đó từ trong trữ vật linh giới lấy ra hai mươi khối thuỷ tinh sáng bóng đưa cho Diệp Trần.

Rời khỏi toà nhà hình tháp, Diệp Trần nói:

– Không ngờ ở sâu trong thâm hải còn có một hòn đảo như thế này!

– Thế giới quá rộng lớn, cái gì cũng có thể có! Diệp Trần, chúng ta có nên ở đây một thời gian ngắn không?

Mộ Dung Khuynh Thành vuốt vuốt thuỷ tinh chân nguyên trong tay hỏi.

– Dù sao cũng không có chuyện gì, ở chỗ này một thời gian cũng được.

Diệp Trần nói rồi hai người đi tìm một tửu lâu ở lại.

Sau đó, Diệp Trần bắt đầu luyện hoá thuỷ tinh chân nguyên.

Thuỷ tinh chân nguyên là chân nguyên ngưng kết thành thể rắn, nhưng cũng không phải nói cứ áp súc chân nguyên của bản thân thành thuỷ tinh là được mà còn phải đem một ít thuộc tính bên trong chân nguyên xoá bỏ để nó biến thành thuỷ tinh cho người khác cũng có thể sử dụng được thì lúc đó nó mới chính thức là thuỷ tinh chân nguyên. Nói ví dụ, nếu như ngươi có chân nguyên Thổ thuộc tính thì khi trực tiếp áp súc thành thuỷ tinh cũng không phải là thuần tuý thuỷ tinh chân nguyên mà là Thổ thuỷ tinh chân nguyên, chẳng những độ ổn định thấp mà còn dễ dàng bị tan rã và cũng chỉ có thể để cho những tu luyện giả tu luyện Thổ thuộc tính có thể hấp thu, công dụng rất thấp.

Thuỷ tinh chân nguyên không hổ là thuỷ tinh chân nguyên, chỉ dùng năm khối, Diệp Trần đã đã đem tu vi từ Linh Hải Cảnh hậu kỳ tăng lên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Nếu đổi thành Thượng phẩm linh thạch thì tối thiểu cũng phải cần mấy tháng thời gian mới được!

– Từ Linh Hải Cảnh hậu kỳ tăng tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cần thuỷ tinh chân nguyên cũng không nhiều, hai mươi khối chỉ dùng năm khối.

Bởi vì Mộ Dung Khuynh Thành tu luyện là ma lực cho nên thuỷ tinh chân nguyên đối với nàng vô dụng, vì vậy hai mươi khối thuỷ tinh đều để cho Diệp Trần dùng.

Thu hồi thuỷ tinh chân nguyên còn thừa, Diệp Trần ngẫm lại một chút rồi lấy ra Thiên Yêu Hoả Linh Quả.

Hiện tại dùng Thiên Yêu Hoả Linh Quả thì thân thể Diệp Trần có thể tăng lên tứ giai, có được điều kiện tiên quyết tiến vào Bán Bộ Vương Giả, nếu không còn không biết tới lúc nào mới có thể trở thành Bán Bộ Vương Giả được.

Đương nhiên, làm vậy có chút đáng tiếc, dù sao Thiên Yêu Hoả Linh Quả cũng có thể giúp tứ giai linh thể tăng lên ngũ giai, từ tam giai tăng lên tứ giai có chút đại tài tiểu dụng. Nhưng mà thời gian không đợi người, Diệp Trần không thể đợi tới lúc thân thể đạt tới tứ giai mới dùng Thiên Yêu Hoả Linh Quả được.

– Đã ăn hoả lê nhiều ngày như vậy, cường độ linh thể của ta cũng có chút tăng trưởng, đại khái đã tiếp cận tam giai đỉnh phong, không biết sau khi luyện hoá Thiên Yêu Hoả Linh Quả có thể tăng tới trình độ nào đây?

Giơ Thiên Yêu Hoả Linh Quả quả trong tay lên, Diệp Trần tinh tế ngắm nhìn một lúc rồi đem bỏ vào miệng nhai mạnh hai cái.

Nóng!

Khi nuốt Thiên Yêu Hoả Linh Quả vào thì cảm giác đầu tiên chính là nóng, không phải nóng từ bên ngoài mà nóng từ trong ra, phảng phất như cơ thể bị nung cháy vậy.

– Nóng quá!

Diệp Trần vội vàng cởi bỏ toàn thân quần áo, trần truồng ngồi xếp bằng trên giường.

Đáng tiếc là làm như vậy vẫn không cảm thấy bớt nóng chút nào, từ bên ngoài nhìn lại thì có thể thấy được toàn thân thể cường tráng của Diệp Trần dâng lên một tầng sương mù bạch sắc, ẩn ẩn còn có một chút hồng sắc.

Hồng sắc càng lúc càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn thay thế bạch sắc khí hình thành một luồng hồng sắc khí lưu đem cái giường tạo thành từ một loại gỗ quý nào đó thành tro bụi một cách vô thanh vô tức.

– Không hổ là Thiên Yêu Hoả Linh Quả!

Diệp Trần sợ cả tửu quán bị đốt cháy hoá thành tro bụi nên không thể không lấy Tháp Thuẫn từ trong trữ vật linh giới ra rồi leo lên đó ngồi. Có Tháp Thuẫn cách nhiệt, trong phòng tuy nhiệt độ vẫn nóng như bếp lò nhưng hồng sắc khí lưu không cách Diệp Trần quá xa.

Một phút trôi qua!

Hai phút trôi qua!

Nửa canh giờ trôi qua!

Một canh giờ trôi qua!

Trong một canh giờ này, Diệp Trần cảm giác như bản thân liên tục bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt, từ cơ thịt, huyết dịch, kinh mạch đến cốt cách không có chỗ nào không bị nung. Có đôi khi toàn thân nóng rát, đau đớn khó chịu nổi, có đôi khi toàn thân cảm giác như có trăm ngàn con kiến điên cuồng cắn xé, đôi lúc toàn thân đột nhiên có rút không thể tự động điều khiển được, càng về sau, con mắt của Diệp Trần cũng trở thành một màu hoả hồng.

– Thật đúng là con mẹ nó đau mà!

Diệp Trần tự nhận bản thân không thiếu nghị lực nhưng giờ phút này hắn vẫn không chịu được rống to một tiếng.

Sau khi đau đớn qua đi, toàn thân không còn chỗ nào đau nhức nữa thì một cổ hàn khí cực kỳ sảng khoái tự nhiên bộc phát ra. Bởi vì tương phản quá lớn, khiến cho Diệp Trần nhịn không được ngân lên một tiếng thoải mái, toàn thân mười vạn tám ngàn lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.

Chương 865: Phương Đông Hạo,Mạnh Hiểu Linh

– Trước rèn luyện, sau đó lại tẩm bổ, thì ra là thế!

Vừa rồi, mỗi một tấc da thịt xương cốt máu huyết của Diệp Trần đều bị rèn luyện, một ít tạp chất khó thanh trừ đều bị nung khô sạch sẽ, sau đó năng lượng trong Thiên Yêu Hoả Linh Quả bắt đầu điều dưỡng cho toàn thân Diệp Trần khiến cho thân thể của hắn đạt tới một trình độ rất cao, một dạng như tiến hoá.

Nếu có người ở đây và đồng thời có năng lực thấu thị thì có thể thấy huyết nhục của Diệp Trần gần như trong suốt, huyết dịch phảng phất như hồng sắc thuỷ tinh, cốt cách khi kim loại tản ra bạch sắc, trông vô cùng rực rỡ.

– Tứ giai linh thể, thành!

Sau khi luồng hàn khí biến mất, hồng sắc trong mắt Diệp Trần cũng dần nội liễm.

Ngẩng đầu lên, Diệp Trần nắm chặt song quyền đấm mạnh tới trước, lực lượng cường đại khiến cho không gian đều chấn động, những đồ đạc trong phòng đổ ngã khắp nơi.

– Đã tiếp cận tứ giai đỉnh phong, vừa vặn tăng lên một giai!

Tứ giai linh thể là Vương giả linh thể, cường độ thân thể đạt tới mức này, không nói khoa trương chứ Diệp Trần không cần dựa vào hộ thệ chân nguyên thì Tinh Cực Cảnh cường giả toàn lực công kích cũng đừng hi vọng có thể tổn thương hắn một chút nào. Cho dù là Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng không cách nào làm cho Diệp Trần trọng thương, chỉ có Linh Hải Cảnh Tông Sư hoặc là Bán Bộ Vương Giả mới có thể ở dưới tình huống hắn không phòng ngự đưa hắn vào chỗ chết.

Linh thể là đại biểu cho cường độ thân thể, cùng với lực lượng không có bao nhiêu quan hệ, mặc dù không có quan hệ lớn thì cũng có chút quan hệ nào đó, Diệp Trần có thể phát giác được khí lực của bản thân thoáng cái đã từ khoảng bốn mươi vạn cân tăng lên tới bốn mươi năm vạn cân, tăng đúng năm vạn cân. Đừng xem thường năm vạn cân khí lực này, bởi vì khí lực càng lên cao càng khó tăng lên.

– Tứ giai linh thể đã thành, con đường tiến tới Bán Bộ Vương Giả đã không còn trở ngại!

Mặc vào quần áo tử tế, Diệp Trần đẩy cửa đi ra ngoài.

Thuỷ Tinh đảo có rất nhiều tửu quán, phong cách cũng không đồng nhất.

Trên lầu hai một tửu quán mang phong cách cổ xưa, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đang ngồi gần cửa sổ.

– Chân Linh Đại Luc, bất kỳ một tửu quán nào cũng đều có các cao thủ ăn cơm uống rượu thường xuyên a!

Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn xung quanh, có chút cảm thán nói.

Diệp Trần nói:

– Ngày mai đã là ngày đầu tháng, người đến Thuỷ Tinh đảo rõ ràng nhiều hơn!

– Ừm, không biết có nhiệm vụ gì đây?

Thuỷ tinh chân nguyên không ai ngại nhiều cả, Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong muốn đột phá tới Bán Bộ Vương Giả cần có đại lượng chân nguyên tích luỹ. Mà Bán Bộ Vương Giả cần tích luỹ chân nguyên càng nhiều hơn gấp mười lần, từ xưa đế nay sở dĩ không có bao nhiêu người có thể tấn cấp lên Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng bởi vì chân nguyên không đủ, kỳ thực những Sinh Tử Cảnh vừa tấn chức về mặt lĩnh ngộ áo nghĩa cũng không lợi hại hơn Bán Bộ Vương Giả bao nhiêu.

“Lộp cộp, lộp cộp…”

Từ cầu thang truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh một nam một nữ xuất hiện.

Nam tử nhìn rất trẻ, khoảng hai lăm hai sáu tuổi so với Diệp Trần cũng không lớn hơn bao nhiêu. Nữ tử thì rất xinh đẹp, mục quang hàm tình dụ hoặc, đôi mị nhãn của nàng phảng phất như có thể phóng điện, mỗi khi nàng quét mắt tới đâu, đều khiến cho người nơi đó tâm tình phập phồng không yên.

Khi ánh mắt nàng rơi trên người Diệp Trần thì không khỏi sáng ngời. Diệp Trần ở nơi này quả thật có chút như hạc giữa bầy gà. Thật ra Diệp Trần cũng không phải loại mỹ nam tử khiến cho ai cũng phải thán phục nhưng Diệp Trần lại có vẻ rất tuấn tú, nhất là khí chất trên người trầm ổn như nước mà hàm ẩn sự sắc lạnh, đối với nữ nhân đúng là mười phần sát thương a!

Nhưng khi mục quang của nữ tử này chiếu lên người Mộ Dung Khuynh Thành thì không khỏi hừ lạnh một tiếng. Mộ Dung Khuynh Thành đã lâu rồi không còn mang theo mạng che mặt cho nên chưa nói tới khí chất, chỉ nói riêng về tướng mạo đã có thể xem là trong ức vạn người mới có một. Khí thất thánh khiết cùng với dung mạo tuyệt mỹ khó có nữ tử nào có thể so sánh được.

Xuất phát từ tâm lý ghen tị của nữ nhân, nử tử kia đối với Mộ Dung Khuynh Thành sinh ra sự căm thù vi diệu.

– Không ngờ ở một nơi hoang tàn vắng vẻ thế này lại có được mỹ nữ như vậy!

Tên nam tử đi cùng nữ tử kia khi nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành thì không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài lần, cảm thấy Mộ Dung Khuynh Thành so với nữ tử bên cạnh hắn từ bất luận phương diện nào cũng chiếm thượng phong.

– Tại hạ Đông Phương Hạo, hai vị, có thể ngồi cùng không?

Thanh niên có vẻ vô cùng phong độ mỉm cười bước tới, nói.

Diệp Trần nâng chung trà lên, nói:

– Xin lỗi, chúng ta không có thói quen ngồi chung với người lạ!

– Ách!

Động Phương Hạo đưa mắt nhìn Mộ Dung Khuynh Thành dò hỏi.

Mộ Dung Khuynh Thành căn bản không có để ý tới hắn.

– Hạo ca, chúng ta ngồi ở đây đi!

Nữ tử xinh đẹp bên cạnh, thấy nam tử của mình có chút xấu hổ liền chỉ vào cái bàn bên cạnh, nói.

– Hảo!

Phương Đông Hạo thuận thế ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã mang hoa quả và nước trà lên cho hai người.

Sau khi uống một ngụm trà, Phương Đông Hạo cười nói:

– Hai vị cũng là đến Thuỷ Tinh đảo làm nhiệm vụ sao?

– Không nhất định!

Diệp Trần trả lời.

– Ngày mai là ngày đầu tháng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Thuỷ liên minh là có thể vô hạn đổi được thuỷ tinh chân nguyên, đối với chúng ta mà nói là mười phận dụ hoặc, ta bây giờ là cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, chân nguyên cần tích luỹ quá nhiều!

Nói qua nói lại, Phương Đông Hạo tận lực nói ra cảnh giới của bản thân.

Phương Đông Hạo năm nay mới ba mươi bốn tuổi, có thể ở độ tuổi này tiến nhập cảnh giới Bán Bộ Vương Giả tuyệt đối là thiên tài hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân hắn luôn kiêu ngạo.

– Bất quá các hạ cũng không tệ, mới bao nhiêu tuổi đã có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần có đủ cơ duyên thì bước vào Bán Bộ Vương Giả không thành vấn đề gì. Nếu như không ngại thì ngày mai chúng ta cùng nhận nhiệm vụ thế nào, nhiều người thì an toàn hơn?

Phương Đông Hạo mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ là khi gặp phải nguy hiểm, bằng vào tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong của ngươi thì có thể làm được gì chứ, ngươi chết không sao nhưng để liên luỵ một mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh mới gọi là đáng tiếc.

– Hai vị, ta gọi là Mạnh Hiểu Linh, Hạo ca nói đúng đó, nhiều người thì an toàn hơn, có Hạo ca ở đây thì Bán Bộ Vương Giả bình thường cũng không phải địch thủ!

Chương 866: Thực lực không tệ (thượng)

Mạnh Hiểu Linh tuy thấy Diệp Trần không tồi nhưng nàng cũng không phải hoa si, Phương Đông Hạo không chỉ có dáng người tuấn tú mà thực lực cũng xuất chúng. Trong đồng lứa ở phương viên mấy ngàn vạn dặm quanh đây chưa chắc có thể tìm được người thứ hai ưu tú như hắn. So với PHương Đông Hạo thì Diệp Trần vẫn kém hơn một chút, cho nên nàng đương nhiên là giúp đỡ Phương Đông Hạo nói chuyện.

– Ta sẽ xem xét đề nghị của các ngươi.

Diệp Trần đứng lên chuẩn bị thanh toán tiền.

Phương Đông Hạo cũng đứng lên, lễ phép nói:

– Còn không biết danh tự của hai vị, có thể cho ta biết không?

– Diệp Trần. Còn đây là nữ nhân của ta Mộ Dung Khuynh Thành.

Dứt lời, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cùng nhau đi xuống lầu.

Phương Đông Hạo mỉm cười nhìn hai người rời đi.

– Mộ Dung Khuynh Thành, khuynh thành khuynh quốc, quả thật người như tên, vì cái gì không để cho ta gặp được sớm hơn chứ?

Phương Đông Hạo lầm bầm.

– Sao? Ngươi động tâm à?

Mạnh Hiểu Linh thấy Phương Đông Hạo nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Khuynh Thành đến lúc khuất hẳn thì có chút ghen ghét nói.

– Ta và ngươi là thanh mai trúc mã, ngươi còn không biết cách làm người của ta sao? Ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ngươi, mà ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày trở thành Phong Đế Vương Giả đứng trên đầu chúng sinh!

Phương Đông Hạo ngạo nghễ nói.

– Ngươi nhất định có thể trở thành Phong Đế Vương Giả!

Mạnh Hiểu Linh bị mấy câu của Phương Đông Hạo làm cho xuân tâm nhộn nhạo. Không có nữ nhân nào không muốn nhìn thấy thời khác nam nhân của mình đứng trên đỉnh phong huy hoàng sử thi lưu danh. Tuy nói nàng có tâm lý độc chiếm nhưng nàng cũng minh bạch, loại nam nhân như Phương Đông Hạo mà chỉ bằng nàng thì không thể nào trói buộc đối phương được nên nàng cũng không ngại sẽ có thêm mấy tỷ muội.

– Nếu ngươi muốn có được nàng sợ là không dễ dàng!

Mạnh Hiểu Linh tiếp lời.

– Sao vậy? Ngươi không ghen à?

Phương Đông Hạo cười cười nhìn Mạnh Hiểu Linh hỏi.

– Ta ghen thì có thể ngăn cản được ngươi sao?

Lúc nói những lời này, Mạnh Hiểu Linh có chút tiếc thay cho Diệp Trần bởi vì nàng biết rõ Phương Đông Hạo là loại người không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Một đêm trôi qua rất nhanh. Sáng sớm ngày hôm sau, trên quảng trường của Thuỷ Tinh đảo đã tụ tập mấy ngàn người.

– Nhiệm vụ thứ nhất rất đơn giản, ta nhận được.

– Ta cũng nhận.

– Nhiệm vụ trông có vẻ đơn giản a! Mấy nhiệm vụ tiếp theo cũng vậy!

Mọi người phát hiện, những nhiệm vụ đầu tiên mặc dù không giống nhau nhưng độ khó rất thấp, cả đám không hiểu được Hắc Thuỷ liên minh đưa những nhiệm vụ đơn giản này ra làm gì, bọn họ chỉ cần phẩy tay một chút là xong, chẳng lẽ họ muốn dùng những nhiệm vụ này để hấp dẫn nhiều người tới?

Đương nhiên, mọi người chỉ suy đoán trong lòng mà thôi, đối với họ thì nhiệm vụ càng đơn giản càng tốt, làm xong nhiệm vụ này là có thể được đổi vô hạn thuỷ tinh chân nguyên.

Bên cạnh bảng danh sách nhiệm vụ có mấy cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh đang đứng, một người đầu mục trong đó cười lạnh, nói:

– Đừng tưởng rằng những nhiệm vụ này đơn giản. Đúng, bản thân nhiệm vụ thì nhìn như đơn giản nhưng các ngươi đừng quên đây là đâu!

Được vị đầu lĩnh này nhắc nhở, mọi người mới giật mình vỡ lẽ, nơi đây chính là khu vực có Thôn Phệ Đảo trong truyền thuyết a, nếu bị thôn phệ vào thì chỉ có đi mà không có về, đụng phải Thôn Phệ Đảo thì nhiệm vụ nhìn như đơn giản cũng trở thành vô cùng khó khăn!

– Mẹ nó, Thôn Phệ Đảo chỉ là truyền thuyết, nếu gặp phải chỉ có thể trách bản thân không may, nếu sợ hãi thì ta đã không đến đây!

– Đúng, ai sợ!

Những người đến đây, kẻ tài cao gan lớn cũng không ít cho nên căn bản không có mấy người tỏ ra sợ hãi.

– Chúng ta nhận nhiệm vụ nào đây?

Diệp Trần liếc nhìn danh sách nhiệm vụ rồi hỏi Mộ Dung Khuynh Thành.

Mộ Dung Khuynh Thành suy nghĩ một chút rồi nói:

– Cái thứ hai đi! Nhiệm vụ này muốn chúng ta đi tìm kiếm địa đồ thượng cổ di tích.

– Tốt, vậy lấy cái đó, tiền thù lao cũng không thấp!

Mỗi nhiệm vụ đều có thù lao tương ứng, đương nhiên, tiền thù lao của nhiệm vụ đầu tiên là thấp nhất, nhiệm vụ thứ hai thì phân ra ba cấp thù lao: Tinh Cực Cảnh cường giả một ngàn khối Thượng phẩm linh thạch, Linh Hải Cảnh đại năng giả hai vạn khối, Bán bộ Vương Giả mười vạn khối. Chuyện này nếu là ở địa phương khác thì có vẻ rất khó tin bởi vì tiền thù lao của một Linh Hải Cảnh Tông Sư bình thường ít nhất cũng đã là năm vạn khối Thượng phẩm linh thạch rồi.

Nhưng ở chỗ này, mọi người không phải vì tiền thù lao nhiệm vụ mà tới, nếu không có tiền thù lao thì thực sự cũng không sao nhưng Hắc Thuỷ liên minh đưa thêm tiền thù lao để kích thích thêm hứng thú cho mọi người.

Những thù lao này tất nhiên là phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì một khối cũng đừng mong.

– Các ngươi chọn nhiệm vụ thứ hai sao? Thật trùng hợp!

Cách đó không xa, Phương Đông Hạo nghe thấy đối thoại của hai người Diệp Trần thì lộ vẻ mỉm cười.

Kỳ thật hắn vẫn chưa có quyết định chọn nhiệm vụ nào mà cố ý chờ hai người Diệp Trần quyết định rồi chọn theo, bởi vì như vậy thì hắn mới có cơ hội đi chung với hai người.

– Đúng là trùng hợp!

Diệp Trần cười nhạt một tiếng rồi hỏi Mộ Dung Khuynh Thành:

– Muốn đổi cái khác không?

Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, nói:

– Không cần, chúng ta đổi thì bọn hắn cũng sẽ đổi theo thôi, vẽ vời chi cho thêm chuyện. Ta thật sự muốn nhìn xem bọn họ muốn chơi trò gì với chúng ta. Nếu phiền toái đã tìm tới cửa thì trốn tránh cũng không phải biện pháp.

– Chúng ta thật đúng là có duyên, đáng tiếc là nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, nếu không ta nhất định sẽ đãi hai người uống rượu!

Phương Đông Hạo cười nói.

– Ha ha, Hạo ca rất ít mời người khác uống rượu đó nha!

Mạnh Hiểu Linh bồi thêm một câu.

Nhưng vào lúc này, các cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh bên cạnh danh sách nhiệm vụ đã tách ra thành ba tổ. Thủ lĩnh tổ một hét lớn:

– Ai nhận nhiệm vụ thứ nhất, đến chỗ ta tập hợp.

– Ai nhận nhiệm vụ thứ hai, đến chỗ ta tập hợp.

– Còn có người dẫn đội sao?

Phương Đông Hạo nhíu nhíu mày, nói.

Tổng cộng có mười nhiệm vụ, bình quân chia ra thì mỗi nhiệm vụ có mấy trăm người nhân. Tổ của Diệp Trần ước chừng có hơn hai trăm người, trong đó Tinh Cực Cảnh cường giả có hơn một trăm.

– Các ngươi nghe cho kỹ, ta là người dẫn đội của các ngưoi, hết thảy đều phải nghe ta chỉ huy, nếu có ai không nghe theo lời chỉ huy của ta cố ý gây rối ta sẽ cho hắn lập tức rời khỏi đội, trong vòng một năm sẽ huỷ tư cách nhận nhiệm vụ của kẻ đó, Hắc Thuỷ liên minh không chào đón người như vậy.

Chương 867: Thực lực không tệ (hạ)

Thủ lĩnh của tổ thứ hai là một trung niên tóc xám, tu vi Bán bộ Vương Giả, bên cạnh hắn còn có hai người là Linh Hải Cảnh Tông Sư đỉnh phong, cũng xem là một đội hình cường đại. Chỉ sợ cũng chỉ có tổ chức lớn mạnh như Hắc Thuỷ liên minh mới có thể xuất ra nhiều Bán bộ Vương Giả và Linh Hải Cảnh Tông Sư như vậy.

– Yên tâm, các ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần các ngươi không bắt ta đi chịu chết là được!

Một tên trung niên bộ mặt đầy râu ria, bộ dáng hung ác đứng bên cạnh Diệp Trần cao giọng nói. Hắn cũng là một cường giả Bán bộ Vương Giả, trong tổ này hắn và Phương Đông Hạo có tu vi cao nhất.

– Tốt, ta tin tưởng các ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ!

Trung niên tóc xám gật gật đầu nói.

– Như vậy thì chúng ta lên đường thôi, thời gian không đợi người a!

Trung niên tóc xám cũng không nhiều lời thêm, trực tiếp cùng với hai gã Linh Hải Cảnh Tông Sư bên cạnh bay lên cao, hướng chỗ phương xa xa phóng đi.

– Đi!

Đám người Diệp Trần cũng lập tức theo phía sau.

Trên không trung hải dương cách Thuỷ Tinh đảo hơn năm mươi vạn dặm đang có hơn hai trăm người đang phiêu phù đứng đó, trung niên tóc xám nói:

– Vị trí của Cổ di tích kia có lẽ ở dưới dáy biển trong khu vực này, mọi người ngàn vạn lần đừng tụt lại phía sau, sâu bên dưới nguy hiểm không chỗ nào không có!

– Chỉ cần không gặp phải Hải Yêu Vương là được!

Trung niên bộ mặt hung ác nói.

Phương Đông Hạo khoanh tay trước ngực, tự tin nói:

– Diệp huynh, Mộ Dung cô nương, đợi lát nữa các ngươi theo ta thành một đội, ta sẽ bảo vệ cho các ngươi bình yên vô sự!

Mộ Dung Khuynh Thành nhàn nhạt nói:

– Chúng ta tự bảo vệ tốt chính mình!

– Ha ha, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a!

Trên đường đi, Phương Đông Hạo thường xuyên tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Trần, nhưng thật ra hắn chỉ lấy Diệp Trần làm cầu nối để nói chuyện với Mộ Dung Khuynh Thành, đáng tiếc là vẫn không có kết quả. Mộ Dung Khuynh Thành tuy nhìn khí chất cao quý đoan trang không giống loại người cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm, nhưng Phương Đông Hạo lại không thể nào tiếp cận được nàng.

Lúc này, trong lòng Phương Đông Hạo chỉ hận sao không có nguy hiểm gị thật lớn xuất hiện để hắn có thể hảo hảo mà biểu hiện một phen.

Diệp Trần thì thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải Phương Đông Hạo vẫn còn đúng mực thì hắn cũng không ngại cho đối phương biết đất cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!

– Xuống dưới!

Ba người trung niên tóc xám dẫn đầu chui vào trong mặt nước biển.

“Ùm ùm ùm… ùm ùm ùm….”

Chỉ một thoáng sau hơn hai trăm người đã dung nhập vào trong nước biển, trên không trung không còn một bóng người.

Thâm hải sở dĩ gọi là thâm hải bởi ở nơi này chẳng những vô cùng nguy hiểm mà còn có rất nhiều yêu vật thiên kỳ bách quái, quan trọng nhất là mực nước rất sâu. Ở đây độ sâu mười vạn mét, hai mươi vạn mét là bình thường, những Tinh Cực Cảnh cường giả bình thường cũng khó mà đi thăm dò xuống được, cho nên những người đi tới Thuỷ TInh đảo nhận nhiệm vụ tu vi ít nhất cũng phải là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ.

Ước hừng lặn xuống tầm mười mấy vạn mét, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện rất nhiều điểm sáng, những điểm sáng này đang hướng phía đám người Diệp Trần nhanh chóng lại gần.

Trung niên tóc xám hơi híp mắt lại, dùng chân nguyên phát âm ra:

– Mọi người cẩn thận, đây là Thâm Hải Độc Giác Điện Man Chỉnh!

Thâm hải Độc giác điện man chỉnh trong cơ thể ẩn chứa lôi điện lực cường đại, khi tạo thành quy mô thì thập phần đáng sợ, ở trong thâm hải rất thường gặp phải chúng.

– Công kích!

Không cần có người ra lệnh, mọi người đều chủ động phát động công kích, từng đạo kiếm khí, đao khí, quyền ảnh… bổ nhào vào bầy Độc giác điện man chỉnh.

Thanh âm “Ùng ùng…” liên tục vang lên không dứt. Bầy Độc giác điện mang chỉnh bị công kích thì càng nổi giận, lôi điện trên thân thể điên cuồng phóng ra đem phương viên hơn mười dặm nơi này biến thành một khu vực toàn lôi điện.

Sau một lát chiến đấu kịch liệt, Độc giác điện man chỉnh bị giết tới thất linh bát lạc.

“Ầm! Ầm!…”

Bất chợt, một con Độc giác điện man chỉnh cực lớn lay động cái đuôi, phi tốc lao tới, điện mang trên người nó đem nước biển xung quanh bốc hơi sạch sẽ biến thành một vùng chân không cực lớn trong lòng biển.

– Là Độc giác điện man chỉnh Vương!

Mọi người cả kinh.

Con Độc giác điện man chỉnh này chính là thủ lĩnh của bầy Độc giác điện man chỉnh đã đạt tới Bán bộ Yêu Vương. HÌnh thể chẳng những cực lớn mà yêu lực trùng thiên, lôi điện lực trên thân nó cực kỳ đáng sợ, những Bán bộ Vương Giả bình thường gặp phải nó chỉ có thể chạy trốn chứ không thể địch nổi.

Trong Bán bộ Yêu Vương ở thâm hải thì Độc giác điện man chỉnh Vương chính là một phương bá chủ, lôi điện lực của nó không ai dám xem thường!

Độc giác điện man chỉnh Vương vừa xuất hiện khiến cho mọi người cẩn thận hơn, trung niên tóc xám lúc này cũng không có lên tiếng mà hai tay ôm ngực nhìn về phía tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo.

Trừ trung niên tóc xám ra thì ở đây hai người này là hai người duy nhất có tu vi Bán bộ Vương Giả.

– Ta đến!

Phương Đông Hạo liếc mắt nhìn Mộ Dung Khuynh Thành một cái rồi đi tới trước.

– Hắc hắc!

Tên trung niên hung ác thấy có người thay hắn dọn dẹp thì trong miệng phát ra tiếng cười rất khó nghe.

Độc giác điện man chỉnh Vương cảm nhận được khí tức cường đại trên người Phương Đông Hạo thì đôi đồng tử của nó của thoáng co rút lại, ẩn chứa hung quang tàn bạo.

– Nếu ngươi là Bạch Cốt Sa Vương thì có lẽ ta còn kiêng kỵ một chút, nhưng ngươi chỉ là một con Độc Giác Điện Man Chỉnh Vương mà cũng dám đi ra ngăn trở ta!

Phương Đông Hạo giơ một tay lên, một cây thiết côn dài bốn năm thước lập tức xuất hiện. Cây thiết côn này là một kiện Cực phẩm bảo khí, nhìn có vể rất trầm trọng giống như dùng cả một ngọn trọng sơn luyện chế mà thành vậy.

“Ầm! Ầm!…”

Độc giác điện man chỉnh Vương bị Phương Đông Hạo chọc giận, lôi điện trong có thể nó điên cuồng tuôn ra oanh kích tới Phương Đông Hạo. Đối mặt với tràng diện đồ sộ thế này, không ít người sắc mặt tái nhợt, bọn họ tự nhận bản thân kho đối mặt với vô cùng lôi điện lực như vậy thì một nhịp hô hấp cũng không duy trì nổi!

– Chết!

Thân hình Phương Đông Hạo loé lên lướt tới trên lưng Độc giác điện man chỉnh Vương, trên đường gặp phải lôi điện lực đều bị cây thiết côn trong tay hắn đánh tan.

Tốc độ của Phương Đông Hạo cực nhanh lại bao hàm hư thực kết hợp khiến cho Độc giác điện man chỉnh Vương không thể nào tập trung được động tác của hắn nên nó chỉ có thể quay cuồng thân thể gia tăng phạm vi công kích của lôi điện lực.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ