1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 173 [Chương 875(b) đến 883(a)]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 173 [Chương 875(b) đến 883(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 875(b): Hắc Sơn khu (hạ)

Đang tiếc, thực lực của Diệp Trần cùng với tu vi của hắn chênh lệch rất lớn, hắn là loại thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu dễ dàng, cho nên vừa mới bắt đầu thì kết quả đã định rồi.

Nhìn thấy mười mấy tên thủ hạ của mình bị đánh thổ huyết bay ngược lại, tên trung niên âm lãnh đã không bình tĩnh được nữa. Thân hình hắn loé lên, một trảo chụp xuống đỉnh đầu Diệp Trần. Trảo kình lăng lệ phảng phất muốn bóp nát đầu Diệp Trần!

“Xoẹt!”

Tốc độ ra chiêu của tên trung niên âm lãnh nhanh nhưng tốc độ của Diệp Trần còn nhanh hơn. Cánh tay hắn khẽ động, kiếm chỉ đã điểm lên cổ của tên trung niên âm lãnh, lục mang trên đầu ngón tay co duỗi bất định, chỉ cần tên trung niên âm lãnh kia tiến thêm một chút xíu nữa thì lập tức sẽ bị chỉ mang xuyên thủng cổ họng.

– Ngươi không chết là do quy tắc ở nơi này không cho phép, và ta cũng muốn ngươi đi nhắn tin cho ta!

Diệp Trần cười lạnh, nói.

Chương 876: Đánh bại Lang Vương (thượng)

Trán tên trung niên âm lãnh đầy mồ hôi lạnh, tốc độ xuất chiêu của Diệp Trần quá nhanh, hắn căn bản không thấy được đối phương ra tay thế nào. Thẳng đến khi cổ họng cảm giác có một tia hàn ý thì hắn mới phát giác ra đối phương đã ra tay rồi. Nếu không phải hắn kịp thời dừng lại thì chỉ sơ hiện giờ hắn đã là một cái xác không hồn rồi!

Đương nhiên, cho dù hắn muốn chết thì Diệp Trần cũng sẽ không để hắn trên trên tay mình, Diệp Trần còn chưa có ngu tới mức như vậy.

Thu hồi kiếm chỉ, Diệp Trần nói:

– Kêu Lang Vương tới đây nói chuyện với ta!

– Ngươi sẽ hối hận!

Tên trung niên âm lãnh cuống quýt lui lại hơn mười bước, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.

– Vậy thì phải xem Lang Vương có đủ bổn sự hay không!

Ngữ khí của Diệp Trần rất lạnh nhạt.

– Chúng ta đi!

Tên trung niên âm lãnh liền mang theo đám thủ hạ rời đi.

Động phủ của Lang Vương rất lớn, trong vòng ba trăm mét xung quanh không hề có bất luận động phủ nào khác. Trong đại sảnh động phủ, sắc mặt Lang Vương vô cùng âm trầm nhìn tên trung niên âm lãnh.

– Ngươi nói hắn chẳng những không giao Thuỷ tinh chân nguyên mà còn muốn gặp ta?

– Vâng, ngoài ra hắn còn đánh bị thương chúng ta!

Tên trung niên âm lãnh cúi đầu nói.

Trong mắt Lang Vương hung quang lập loè:

– Xem ta tên tuổi của Lang Vương ta vẫn chưa đủ hung ác, ngay cả Hắc Sơn khu cũng có người dám không phục ta!

– Dẫn ta tới đó, ta sẽ cho hắn biết hai chữ hối hận viết như thế nào!

Diện tích của Hắc Sơn khu không lớn bao nhiêu, nên chỉ tầm khoảng thời gian uống cạn chung trà thì Lang Vương đã mang theo một đám người bay tới. Khí tức hung ác của hắn làm cho không ít người kinh hồn táng đởm.

– Lang Vương đến, không biết hắn sẽ ứng phó thế nào?

– Thật không sáng suốt, Thôn Phệ Đảo số ba của chúng ta cũng chỉ có hơn hai mươi Bán bộ Vương Giả mà thôi, Lang Vương cho dù không xếp vào Top ba thì cũng là Top năm. Mà có một số thủ lĩnh hắc thế lực tu vi cũng chỉ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.

– Có lẽ tên kia là một thiên tài của thế lực lớn nào đó, đã quen cao cao tại thượng rồi cũng nên!

Đám người xung quanh nhao nhao nghị luận.

– Ngươi là ai? Xưng tên đi!

Phiêu phù giữa không trung, Lang Vương nhìn xuống Diệp Trần, trầm giọng quát.

– Diệp Trần! Chắc hẳn các hạ là Lang Vương!

Diệp Trần ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.

– Đã biết mà còn không chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ?

Diệp Trần lạnh lùng cười, nói:

– Chỉ bằng ngươi? Còn không đủ tư cách!

– Muốn chết!

Đám thủ hạ của Lang VƯơng lập tức giận dữ.

– Hảo, có đảm lượng, bất quá đảm lượng lớn bao nhiêu thì ta sẽ cho ngươi thê thảm bấy nhiêu. Quỳ Phong, thay ta thử xem hắn có bao nhiêu phân lượng!

Trong đôi mắt của Lang Vương loé lên hung quang, nói với một trung niên dáng dấp phiêu dật bên cạnh.

– Vâng!

Trung niên phiêu dật thân hình hơi biến hoá, lập tức một biến hai, hai biến bốn, bốn biến tám. Thoáng cái hắn đã huyễn hoá ra tám hư ảnh như thật như ảo vây quanh Diệp Trần.

– Phong áo nghĩa, còn có một chút Ảnh áo nghĩa!

Diệp Trần hơi chút kinh ngạc, trung niên phiêu dật kia tu vi cũng chỉ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như hắn nhưng nếu đã có thể được Lang Vương coi trọng thì tất nhiên phải có chỗ hơn người. Nhìn thân pháp của hắn thì xác thực là rất mạnh mẽ, khinh công thân pháp rất khó dung nhập với áo nghĩa nhưng hắn lại làm được.

– Ta đã từng đánh trọng thương một tên Bán bộ Vương Giả, hi vọng ngươi có thể kiên trì được chốc lát!

Quỳ Phong nhếch miệng cười tàn khốc.

– Có thể đánh trọng thương Bán bộ Vương Giả, bằng tu vi của ngươi coi như không tệ!

Diệp Trần sao có thể bị ngôn từ của đối phương hù doạ? Đừng nói đối phương có thể đánh trọng thương một tên Bán bộ Vương Giả, cho dù có đánh chết thì thế nào?

– Hữm? Là cuồng vọng tự đại hay là có chỗ dựa?

Quỳ Phong bị biểu lộ của Diệp Trần làm cho do dự, hắn có thể dùng tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong đánh trọng thương một tên Bán bộ Vương Giả thì thực lực đã vượt qua cao thủ cùng cấp. Phải biết rằng có thể trở thành Bán bộ Vương Giả thì không ai không có thiên tư hơn người, nhưng dối phương tựa hồ không chút kinh ngạc nào!

– Quỳ Phong, người còn do dự cái gì?

Lang Vương mất kiên nhẫn nói.

– Vâng!

Quỳ Phong hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lăng lệ.

– Long Quyển Sát!

“Vèo vèo vèo…”

Tám đạo thân ảnh của hắn đồng thời động, nhanh chóng chuyển động xung quanh Diệp Trần giống như một cái vòi rồng cực lớn muốn xé nát Diệp Trần.

“Véooo…”

Vòi rồng càng lúc càng mạnh, Quỳ Phong ra tay, vừa ra tay thì hàn tinh loạn thiểm khiến vòi rồng như biến thành vô số lưỡi đao đang xoay tròn.

Thân ở trong vòi rồng, biểu lộ của Diệp Trần vẫn rất tự nhiên, tay phải hắn điểm ra một kiếm chỉ.

“Choang!”

Hoả tính tán loạn bên trong, một đạo hàn quang bắn thẳng ra ngoài vòi rồng, rồi sau đó vòi rồng lập tức dừng lại.

– Cái gì? Quỳ Phong bại?

Khi vòi rồng dừng lai thì mọi người đều trợn mắt há mồm.

Hổ khẩu tay phải của Quỳ Phong đổ máu không thể cử động được. Mà Diệp Trần vẫn đứng nguyên chỗ cũ không hề di động, chỉ có kiếm chỉ của hắng đang điểm ngay mi tâm của Quỳ Phong, mơ hồ có thể thấy được kiếm khí sắc bén đang không ngừng co duỗi.

– Làm sao có thể?

Đừng nói người khác, mà ngay cả Quỳ Phong cũng không tin được. Hắn dùng tốc độ thật nhanh để di động rồi cả tám thân ảnh của hắn đồng loạt ra tay, vốn tưởng có thể một chiêu đánh bại Diệp Trần, nhưng không ngờ Diệp Trần vẫn có thể nhận ra được chân thân của hắn, hơn nữa chỉ dùng một ngón tay đánh bay đoản đao của hắn. Bất kể là nhãn lực, lực công kích, độ chính xác đều cao hơn hắn không chỉ vài lần!

– Một chiêu đánh bại Quỳ Phong, chẳng lẽ hắn tu luyện bí thuật gì đó?

Lang Vương cũng không cho rằng Quỳ Phong có thể đánh bại Diệp Trần, hắn chỉ muốn tìm một đối thủ để thử thực lực của Diệp Trần như thế nào thôi. Nhưng hắn không ngờ được Quỳ Phong bị đánh bại chỉ trong một chiêu, cái gì cũng không thể điều tra được.

Đương nhiên, đây cũng không đồng nghĩa với việc thực lực của Diệp Trần mạnh hơn Quỳ Phong. Cái này có thể nói là do kỹ xảo chiến đấu của Diệp Trần quá tốt, vượt trên Quỳ Phong. Bất quá, khi đối mặt với thực lực cường đại thì kỹ xảo gì cũng vô dụng! Kỹ xảo tốt có thể phá vỡ phòng ngự sao? Kỹ xảo tốt có thể tránh thoát được sát chiêu sao? Có thể, nhưng đó là ở trong tình huống thực lực không quá chênh lệch mà thôi.

– Lợi hại, bất quá sự may mắn của ngươi dừng ở đây thôi!

Lang Vương tiến tới, một quyền công kích Diệp Trần. Một quyền này phảng phất như thiên mã lưu tinh, lại giống như nham thạch nóng chảy khiến cho người ta như lâm vào ảo giác.

Chương 877: Đánh bại Lang Vương (hạ)

– Thực lưc của tên Lang Vương này cũng tương đương với Tần Liễu tiền bối!

Diệp Trần liếc mắt đã nhìn ra trong võ học của Lang Vương ẩn chứ Hoả và Thổ hai loại áo nghĩa. Đương nhiên, Hoả Thổ áo nghĩa kết hợp do mỗi người thi triển ra đều bất đồng.

“Phanh!”

Diệp Trần vẫn không rút kiếm, hắn điểm ra một kiếm chỉ, một khoải lôi cầu ngưng tụ lại phóng tới Lang Vương, bộc phát ra khí lưu nóng bỏng vô cùng cuồng bạo.

– Hả? Cản được!

Lang Vương không tin, quyền đầu giống như mưa sao chổi điên cuồng công kích Diệp Trần. Một quyền so với một quyền càng mãnh liệt hơn, hung ác hơn. Hắn không tin Diệp Trần có thể thừa nhận được trọng kích liên tiếp như vậy.

“Bành bành bành bành bành…”

Âm thanh khí kình va chạm liên tục vang lên, bùn đất trên đảo bị đánh bay một lớp, bất quá Diệp Trần vẫn không hề lui lai nửa bước.

– Đến phiên ta!

“Choang!”

Diệp Trần rút Lôi Kiếp Kiếm ra, kiếm quang loé lên rồi đâm thẳng tới.

– Quá nhanh, tránh không được!

Lang Vương thập phần kinh hãi, hắn phát hiện vô luận muốn tránh như thế nào cũng không thể thoát khỏi một kiếm này. Bởi vì một kiếm này nhanh đến không thể tưởng nổi.

Một kiếm này chính là Linh tê nhất kiếm của Diệp Trần. Linh tê nhất kiếm vừa ra thì không mấy Bán bộ Vương Giả có thể ngăn trở được.

– Cho dù không tránh được thì sao! Trước hết phá được hộ thể chân nguyên của ta rồi hãy nói!

Lang Vương thầm nói.

“Xoẹt!”

Linh tê nhất kiếm không chỉ nhanh mà lực công kích cũng phi thường đáng sợ. Gần như chỉ một sát na đã đâm thủng hộ thể chân nguyên của Lan Vương rồi tiếp tục đâm vào lồng ngực hắn.

“Phốc!”

Bán Cực phẩm bảo giáp của Lang Vương thoáng vặn vẹo, bản thân hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra sau.

– Lang Vương cũng bại?

– Tên này rốt cuộc là ai?

Đám người Hắc Sơn khu đã thấy không ít người tự tin nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị Lang Vương đánh bại, kết cục vô cùng bi thảm. Mà Diệp Trần xuất hiện phảng phất như mặt trời hé sáng sau màn mưa, phá vỡ tầng mây âm u toả sáng rực rỡ.

– Hắc Sơn khu muốn thay đổi rồi!

Không ít người thầm nghĩ trong lòng.

– Đem Trữ vật linh giới của bọn họ toàn bộ thu lại!

Diệp Trần cũng không phải người tốt lành gì, hắn cũng muốn rời khỏi đây cho nên làm sao có thể hạ thủ lưu tình với hắc thế lực nơi đây! Cho nên hắn bảo Mộ Dung Khuynh Thành đi lấy tất cả Trữ vật linh giới của đối phương về.

– Đừng quá phận!

Đám thủ hạ của Lang Vương quá sợ hãi nhưng vẫn cố gắng mạnh miệng.

Diệp Trần nói:

– Đừng ép ta hạ độc thủ, ở đây tuy không cho giết người nhưng không nói là không thể đánh tàn phế. Nếu ta chặt đứt cánh tay của các ngươi thì để xem các ngươi làm sao có thể chế tạo Thuỷ tinh chân nguyên? Cho nên, không nên ép ta!

Mộ Dung Khuynh Thành lấy Trữ vật linh giới của đám thủ hạ Lang Vương, còn riêng Lang Vương tất nhiên do Diệp Trần tự mình động thủ.

– Tiểu tử, nếu ngươi không muốn chết ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đánh chủ ý lên Thuỷ tinh chân nguyên. Loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh qua, trước kia cũng từng có người lợi hại hơn người xuất hiện, nhưng chỉ cần hắn đánh chủ ý lên Thuỷ tinh chân nguyên thì kết cục rất thảm!

Ngữ khí của Lang Vương lạnh băng nói.

– Ngươi đang doạ ta?

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt như đao.

Cảm giác được sát khí lạnh thấu xương của Diệp Trần, Lang Vương cũng không dám quá mức hung hăng, nói:

– Không phải ta hù doạ ngươi, chúng ta thu được Thuỷ tinh chân nguyên cũng chỉ giữ được một phần ba, đại bộ phận đều phải đưa lên trên, về phần đưa cho ai thì trong lòng ngươi cũng rõ!

Mỗi khu nộp lên tỉ lệ không giống nhau. Lang Vương ở đây cũng thuộc về nhân vật Top năm, số Thuỷ tinh chân nguyên thu được cũng dựa theo tỉ lệ tám hai mà chia. Hai thành quy về cho thế lực của hắn, còn tám thành còn lại đều đưa lên cho Hắc Thuỷ liên minh. Cả Hắc Sơn khu một tháng ước chừng có thể thu được khoảng từ hai ngàn bốn trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên. Hai thành ước chừng bốn trăm tám mươi viên, tính ra cũng không ít. Ở các khu yếu nhược khác tỉ lệ phân phối đều là một chính hoặc là nửa thành và chín thành rưỡi.

Tháng này, Lang Vương đã thu được không ít Thuỷ tinh chân nguyên, nếu như toàn bộ bị Diệp Trần lấy đi thì hắn không cách nào đào ra tám thành Thuỷ tinh chân nguyên nộp lên cho Hắc Thuỷ liên minh, đến lúc đó Hắc Thuỷ liên minh nhất định sẽ đi tìm Diệp Trần.

– Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nói chuyện với Hắc Thuỷ liên minh!

Diệp Trần làm sao có thể không biết được điều này!

Mặc dù biết Lang Vương là thủ lĩnh ở Hắc Sơn khu này thì Thuỷ tinh chân nguyên hẳn là không ít nhưng khi Diệp Trần tra xét Trữ vật linh giới của hắn vẫn không khỏi giật mình.

Thuỷ tinh chân nguyên chất đầy trong một cái rương nhỏ, ước chừng không ít hơn năm ngàn viên, phải biết rằng ở Thuỷ Tinh đảo, năm ngàn Hạ phẩm Thuỷ tinh chân nguyên tính ra cũng phải năm trăm triệu Thượng phẩm linh thạch!

Sắc mặt của Lang Vương vô cùng bối rối, trong cái rương đó tổng cộng có năm ngàn bốn trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên, mà chỉ có sáu trăm viên là vừa thu được, bốn ngàn tám trăm viên còn lại đều là tư sản của hắn tích luỹ trong nhiều năm.

Tại Thôn Phệ Đảo, Bán bộ Vương Giả mỗi tháng phải giao một trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên, mà một tháng Bán bộ Vương Giả ước chừng cũng chỉ có thể chế tạo được một trăm ba một trăm bốn mươi viên mà thôi. Lang Vương một tháng chế tạo được một trăm bốn mươi viên, trong đó có một trăm viên phải giao nộp, một tháng cũng chỉ lưu lại được khoảng bốn mươi viên thì đã có ba mươi viên phải giao cho Hắc Thuỷ liên minh, cho nên hắn cũng chỉ còn có mười viên. Do hắn là thủ lĩnh của hắc thế lực Hắc Sơn khu nên thu nhập thêm cũng không ít, trong hai thành thu được hàng tháng hắn cầm trong đó ba thành, một tháng cũng hơn một trăm viên.

Nói cách khác, bốn ngàn tám trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên này Lang Vương cần tích luỹ khoảng bốn năm mới có được, nếu hắn có dùng Thuỷ tinh chân nguyên tu luyện thì ít ít cũng phải năm sáu năm mới đủ.

– Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, ta để lại cho ngươi một trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên.

Lấy cái rương ra, Diệp Trần để lại đúng một trăm viên cho Lang Vương.

– Chỗ nàng có được bao nhiêu Thuỷ tinh chân nguyên?

Trên đường đi, Diệp Trần hỏi Mộ Dung Khuynh Thành.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Đại bộ phận đều nằm trong tay Lang Vương, cộng thêm một số bọn họ tự lưu lại thì cũng chí có tám trăm viên.

– Cũng không tệ, góp gió thành bão, góp cát thành tháp!

Diệp Trần rất hài lòng.

– Kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Hắc Thuỷ liên minh đoán chừng rất nhanh sẽ tìm tới chúng ta!

Chương 878: Vơ vét Thủy tinh chân nguyên

Diệp Trần nói:

– Nếu dựa vào chính mình thì ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm mới có cơ hội thoát ra ngoài. Ta và nàng cũng không thể chờ được thời gian dài như vậy, về phần đợi đến lúc trở thành Sinh Tử Cảnh Vương Giả thì quá hư vô, cho nên muốn làm chuyện phi thường thì phải đi trên con đường phi thường, những hắc thế lực này là lựa chọn không tệ!

– Ngươi định một mẻ hốt trọn?

– Vì cái gì không làm?

Diệp Trần cũng không phải loại người thích tuân theo quy củ, quỷ củ được tạo ra chính là để cho người ta tới phá a, nếu cảm thấy không cần thiết thì cứ trực tiếp bỏ qua.

– Trảo Ảnh Vương đang ở đâu?

Đi tới Hắc Nguyên khu bên cạnh Hắc Sơn khu, Diệp Trần bắt một tên Linh Hải Cảnh đại năng giả hỏi.

– Ở hướng kia, cách đây bảy tám trăm dặm!

Người này vừa bị Diệp Trần bắt được thì không cách nào nhúc nhích nên run rẩy nói.

– Đa tạ!

Diệp Trần buông đối phương ra.

Thũ lĩnh hắc thế lực ở Hắc Nguyên khu gọi là Trảo Ảnh Vương, căn cứ theo lời đồn thì thực lực yếu hơn Lang Vương không ít.

Vừa tiến vào khu vực của Trảo Ảnh Vương, Diệp Trần không nói lời nào, một quyền trực tiếp đánh ra.

“Oanh!”

Đất núi rung chuyển, khói bụi mù mịt.

– Tên nào muốn chết?

Một thân ảnh bay vút ra.

Nghênh đón hắn là một đoạ kiếm quang sắc bén, kiếm quang loé lên, thân ảnh Trảo Ảnh Vương bay ngược ra sau, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.

Ở đây xảy ra động tĩnh lớn như vậy, thủ hạ của Trảo Ảnh Vương không thể nào không biết, đáng tiếc bọn chúng còn chưa biết tình huống như thế nào đã cảm thấy hắc ảnh trùng điệp trước mặt rồi thay nhau bắn ngược ra sau. Trên đường bay ngược, bọn hắn mới thấy được người ra tay công kích bọn hắn là một tuyệt sắc mỹ nữ trên lưng có một cặp cánh màu đen.

– Hai người này là ai? Đúng là thần tượng của ta, một chiêu đã đánh cho Trảo Ảnh Vương u mê, một cái rắm cũng không dám phóng!

Đợi khi Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi rồi thì những người thấy một màn vừa rồi đều trợn mắt há mồm, trong nội tâm kính ngưỡng vạn phần.

– Bao nhiêu?

Diệp Trần theo thường lệ hỏi Mộ Dung Khuynh Thành thu được bao nhiêu Thuỷ tinh chân nguyên.

– Sáu trăm lẻ năm viên!

– Cũng tạm được, ở chỗ ta thu được ba ngàn tám trăm viên.

Thôn Phệ Đảo số ba có ba mươi khu, lấy Hắc Sơn khu làm trung tâm, các khu còn lại toàn bộ đều bị Diệp Trần càn quét một lần, chỉ còn mấy đại khu là chưa đi mà thôi.

Càn quét hơn hai mươi hắc khu, Diệp Trần vơ vét được Thuỷ tinh chân nguyên đã tới năm vạn, nếu như hắn chỉ có một mình thì đã có thể đem Thuỷ tinh chân nguyên giao cho Thánh Linh rồi rời khỏi đây, nhưng điều kiện tiên quyết là Thánh Linh không lừa gạt bọn hắn.

– Tổng cộng có năm vạn hai ngàn một trăm viên Thuỷ tinh chân nguyên.

Mộ Dung Khuynh Thành kiểm kê số lượng Thuỷ tinh chân nguyên thu thập được.

– Còn lại ba khu thì Hoàng Sa khu và Thiết Lĩnh khu không đáng lo, nhưng mà tên Bạo Viêm Vương ở Bích Thuỷ khu lại có chút khó giải quyết!

Có thể làm cho Diệp Trần nói khó giải quyết thì đã nói lên thực lực của người đó đã đạt tới trình độ đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả rồi.

– Ừm, nghe nói lúc Bạo Viêm Vương mới tới Thôn Phệ Đảo thì đã có thực lực đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả. Mà hắn đến đây cũng đã hơn mười năm, trong mười năm này không có khả năng không chút tiến bộ nào. Ngoài ra, hắn còn là một trong những thủ lĩnh hắc thế lực sớm nhất ở đây. Nếu không phải có Hắc Thuỷ liên minh áp chế thì chỉ sợ hắn sớm đã thống nhất cả cái đảo số ba này rôi.

– Khó giải quyết là khó giải quyết, bất quá vận khí có lẽ không kém như vậy!

Diệp Trần lo lắng là Bạo Viêm Vương từ trước đã là đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả, mặc dù ở đây không có tự do nhưng Thuỷ tinh chân nguyên lại rất nhiều, rất nhiều. Mà hắn còn là thủ lĩnh của hắc thế lực, chắc chắn Thuỷ tinh chân nguyên dùng để tu luyện sẽ không ít. Mà Diệp Trần tu vi tuy lúc tu vi đạt tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thực lực có chút tiến bộ nhưng khoảng cách tới đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả vẫn còn một chút chênh lệch.

– Đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả cũng không dễ dàng đạt được như vậy, thiên phú và ngộ tính cũng rất trọng yếu!

Mộ Dung Khuynh Thành không quá lo lắng.

Diệp Trần nghe vậy cũng thấy có lý:

– Trước hết cứ đem hai cái hắc khu kia giải quyết trước đã!

Trên đường bên ngoài Thiết Lĩnh khu.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đã hỏi thăm chỗ ở của Bạo Viêm Vương, hiện giờ hai người đang từ Thiết Lĩnh khu chạy tới đó. Diệp Trần cười nói:

– Đại khu đúng là đại khu, hai hắc thế lực ở đây lại có tới một vạn năm ngàn viên Thuỷ tinh chân nguyên. Không biết tên Bạo Viêm Vương này có bao nhiêu Thuỷ tinh chân nguyên đây?

– Ha ha, ta đúng là lần đầu tiên đi làm việc cướp đoạt như thế này.

– Mạnh được yếu thua, thay vì làm người tuân thủ quy tắc, còn không bằng làm người khống chế quy tắc, mặc dù chỉ là trong một phạm vi nhỏ!

Đừng nhìn Diệp Trần thường ngày rất ôn hoà, đối xử với mọi người rất lễ độ, để ở trong một thế giới hoà bình thì hắn chính là một phần từ tri thức lễ nghĩa đàng hoàng. Nhưng bản tính hắn là một người thích nắm thế chủ động, không thích gây chuyện nhưng cũng không sợ phiền phức. Thật chất con người bên trong của hắn chính là loại thiết huyết, đây cũng là lý do tại sao hắn có thể nhanh chóng thích ứng với thế giới này như vậy.

Mộ Dung Khuynh Thành cũng hiểu rõ Diệp Trần, từ lần đầu tiên nàng gặp Diệp Trần đã cảm thấy Diệp Trần có chỗ khác người, nhưng vẫn luôn không biết là khác ở điểm nào. Theo thời gian hai người gần gũi ngày càng nhiều thì nàng cũng dần dần phát hiện ra Diệp Trần là loại người có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào. Hắn giống như một ngọn cỏ giữ chốn đồng hoang, mặc dù không kiều diễm như hoa nhưng lại ương ngạnh hơn nhiều. Hắn tựa như một thanh bảo kiềm bình thường luôn nội liễm, đến thời cơ thích hợp là một kiếm phong hầu. Chỉ sợ có thả hắn tới một nơi có hoàn cảnh ác liệt hơn gấp mười gấp trăm lần hắn vẫn có thể sống tốt rồi sẽ phong sinh khởi thuỷ, không ai có thể che lấp được hào quang của hắn.

Ngôi sao không có chói mắt như mặt trời, nhưng khi ngươi đến trong vũ trụ sẽ phát hiện ra có những ngôi sao còn to lớn hơn mặt trời nhiều.

– Ai?

Bích Thuỷ khu là khu lớn nhất trên đảo số ba này, nhân số còn nhiều hơn Hắc Sơn khu mấy lần. Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành một đường lao thẳng tới đã khiến cho thủ hạ của Bạo Viêm Vương chú ý.

– Đến tìm Bạo Viêm Vương!

Tốc độ của của Mộ Dung Khuynh Thành bộc phát, hai cánh khẽ vỗ, thân hình giống như quỷ mị xuyên thẳng qua, đám thủ hạ của Bạo Viêm Vương lập tức thổ huyết bay ngược ra sau.

Chương 879: Bạo Viêm áo nghĩa (thượng)

– Xuống cho ta!

Một lam ảnh phóng lên, một ánh đao bổ về phía Mộ Dung Khuynh Thành.

Thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành không kém Bán bộ Vương Giả, nàng lật cổ tay một cái, một hắc sắc đao quang đánh ra.

“Choang!”

Khí kình cuốn lên khắp nơi, người tới chật vật lui về, hai chân lún sâu xuóng đất tạo thành một cái hố to.

– Cao thủ!

Người vừa công kích Mộ Dung Khuynh Thành là đại tướng số một bên người Bạo Viêm Vương. Hắn tới Thôn Phệ Đảo đã nhiều năm nên cũng đã tấn chức lên Bán bộ Vương Giả. Bởi vì nhân số ở Bích Thuỷ khu quá đống nên hắn đi theo Bạo Viêm VƯơng kiếm chén canh so với các thủ lĩnh ở khu khác còn nhiều hơn. Hơn nữa thực lực của Bạo Viêm Vương vô cùng mạnh mẽ nên Hắc Thuỷ liên minh cũng không muốn áp chế quá mạnh. Do đó hắn mới một mực ở lại Bích Thuỷ khu này mà không muốn đi làm thủ lĩnh ở những khu khác.

Hắn cho rằng dùng thực lực của hắn, đối phó với Mộ Dung Khuynh Thành không có vấn đề gì, nhưng không ngờ chỉ một chiêu đã rơi xuống hạ phong.

– Thiết Lục, ai tới gây sự?

Trong ngọn núi trước mặt Diệp Trần, ánh lửa lưu động, một thanh âm trầm ổn truyền tới, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.

– Lão đại, ngươi tốt nhất nên đi ra một chút!

Thiết Lục cảm giác bản thân hắn không thể nào chế trụ được hai người này.

“Oanh!”

Thiết Lục vừa dứt lời, ngọn núi kia khẽ rung lên, một đạo hoả quang từ đỉnh núi bắn ra, cơ hồ chỉ loé lên một cái đã tới bên cạnh Thiết Lục.

– Thật nhanh!

Tròng mắt Mộ Dung Khuynh Thành co lại, nàng có thể cảm giác được tốc độ của Bạo Viêm Vương không phải do chân nguyên cường đại mà là sự vận dụng áo nghĩa. Hắn có thể dùng một phần lực để bộc phát ra hai thậm chí ba phần lực.

– Các ngươi là ai?

Bạo Viêm Vương đánh giá Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, trên người hắn toả ra hoả quang lóng lánh.

– Danh tự có trọng yếu như vậy không?

Diệp Trần cũng đang đánh giá Bạo Viêm Vương. Cảnh giới của đối phương không hề nghi ngờ là Bán bộ Vương Giả, nhưng so với Lang VƯơng thì chân nguyên của Bạo Viêm Vương càng thêm hùng hậu ngưng thực, phảng phất như có có một ngọn núi lửa đang áp súc trong người hắn. Người chưa tới nhưng đã tạo ra một loại áp bách nặng nề, Diệp Trần đoán chừng lượng chân nguyên của Bạo Viêm Vương ít nhất cũng gấp ba lần Lang Vương, nhưng nếu nói về độ tinh thuần thì Diệp Trần lại hơn gấp mười lần.

– Tu vi cảnh giới của tên này đã tiếp cận Lôi Linh Vương rồi. Không biết thực lực thì như thế nào?

Tu vi là tu vi, nhưng nếu áo nghĩa lĩnh ngộ không đủ thì thực lực cách biệt rất lớn.

– Ta không cần biết các ngươi là ai, đã đi vào Bích Thuỷ khu của ta thì cũng đừng mong rời đi, hoặc là làm thủ hạ của ta hoặc là chết!

Mộ Dung Khuynh Thành có thể một chiêu đánh bại Thiết Lục thì thực lực chắc chắn rất mạnh. Diệp Trần mặc dù chưa động thủ nhưng với nhãn lực của Bạo Viêm Vương tự nhiên có thể nhìn ra sự uy hiếp từ Diệp Trần so với Mộ Dung Khuynh Thành chỉ hơn chứ không kém!

– Làm thủ hạ của ngươi? Phải nhìn xem ngươi có thực lực này không đã!

Mộ Dung Khuynh Thành nói.

Bạo Viêm Vương nói:

– Mấy hôm trước cũng có một cặp nam nữ trẻ tuổi tới khiêu chiến ta, nhưng hiện tại đang bị nhốt trong ngục của Bích Thuỷ khu. Tên thanh niên kia thực lực không tệ, tuổi còn nhỏ mà đã có chiến lực đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả, ngươi cho rằng thực lực của ngươi hơn hắn sao?

– Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?

Diệp Trần vừa nghe liền biết cặp nam nữ kia không ai khác ngoài Phương Đông Hạo và Mạnh Hiểu Linh. Thực lực của Phương Đông Hạo rất mạnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của Bạo Viêm Vương, nói vậy thì thực lực của Bạo Viêm Vương rất đáng sợ. Bất quá điều này vừa vặn phù hợp ý nguyện của Diệp Trần. Những tên Bán bộ Vương Giả lúc trước thực lực quá yếu, nên một phần ba thực lực của hắn cũng chưa thể thi triển ra.

– Xem ra ngươi rất tự tin!

Bạo Viêm Vương muốn thăm dò Diệp Trần nhưng thấy Diệp Trần vẫn bất động thanh sắc thì không khỏi chú ý hơn. Hắn không cho rằng với tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong của Diệp Trần có thể phát huy ra được chiến lực thượng đẳng.

– Lão đại, đừng chủ quan!

Trận đại chiến mấy ngày trước Thiết Lục hắn cũng chứng kiến. Hắn có thể nhìn ra để đối phó Phương Đông Hạo, Bạo Viêm Vương đã xuất ra chín thành thực lực, chiến thắng không hề nhẹ nhàng.

– Yên tâm!

Bạo Viêm Vương phất phất tay nói.

– Kiên nhẫn của ta có giới hạn, tên thanh niên khiêu chiến ta mấy ngày trước ta cũng cho bọn hắn một cơ hội, chỉ nhốt bọn chúng ba tháng. Nhưng các ngươi thì không có vân khí tốt như vậy đâu, nếu không ai cũng cho rằng Bạo Viêm Vương ta dễ tính mất!

Bạo Viêm Vương cũng có chút buồn bực, hắn mới đánh bại Phương Đông Hạo chưa được vài ngày thì lại thêm một tên khác tới. Chẳng lẽ tất cả đều cho rằng Bạo Viêm Vương hắn dễ khi dễ sao? Đương nhiên lúc này hắn vẫn chưa biết Diệp Trần đã càn quét sạch sẽ hai mươi chín khu vực khác, hiện tại chỉ còn một khu của hắn!

“Choang!”

Diệp Trần không hề nhiều lời, chậm rãi rút Lôi Kiếp Kiếm ra. Điện quang như tơ loé lên trên lưỡi kiếm, không khí vô thanh vô tức bị xé ra.

– Tiếp chiêu!

Diệp Trần giơ cao Lôi Kiếp Kiếm lên chém ra một kiếm.

Hoàng quang rung động xé rách trường không, không gian giữa hai người phảng phất như biến thành một cái hồ nước gợn sóng.

– Đúng là có thực lực để tự tin!

Bạo Viêm Vương cũng không dám lãnh đạm, trên tay hắn đột nhiên nhiều thêm một thanh thiết chuỳ mày đỏ sậm cực lớn. Thiết chuỳ toả ra hoả diễm lượng lờ, hào quang chói mắt, một chuỳ nhanh chóng đánh tới.

“Bành bành bành bành…”

Bích Thuỷ khu núi non trùng điệp không ít nhưng hai người vừa ra tay thì một mảng lớn núi lập tức sụp đổ giống như sơn băng địa liệt.

– Chẳng lẽ là Bạo Viêm áo nghĩa?

Lần đầu giao thủ, Diệp Trần đã phát hiện ra Hoả áo nghĩa của Bạo Viêm Vương rất khác với những người khác. Nếu nói đơn thuần Hoả áo nghĩa chỉ là cực kỳ nóng cháy thì Bạo Viêm áo nghĩa lại như lôi đình, bạo liệt điên cuồng!

Diệp Trần đoán đúng, Bạo Viêm Vương lĩnh ngộ đúng là Bạo Viêm áo nghĩa.

Bạo Viêm áo nghĩa kỳ thật cũng là Hoả áo nghĩa, chỉ là đã bỏ đi một phần nhu của Hoả áo nghĩa để tăng cường công kích, làm cho lực phá hoại càng tăng trên diện rộng. Đương nhiên, điều này cũng không đồng nghĩa là Bạo Viêm áo nghĩa tốt hơn Hoả áo nghĩa. Phải biết rằng vạn vật đều có đạo lý tồn tại của riêng mình. Một phần nhu trong Hoả áo nghĩa cũng không phải là vô dụng, nói cách khác, Hoả áo nghĩa cũng có phân âm dương, mà Bạo Viêm áo nghĩa là thiên về cương dương!

Chương 880: Bạo Viêm áo nghĩa (hạ)

– Hữm, Kim Thuỷ dung hợp áo nghĩa? Còn có loại Kiếm Ý này?

Bạo Viêm Vương cũng giật mình, công kích của Diệp Trần ẩn chứa Kim áo nghĩa cùng Thuỷ áo nghĩa, hai loại áo nghĩa dung hợp lại hỗ trợ lẫn nhau, liên tục tuần hoàn. Trình độ dung hợp đã thập phần cao, nhưng Kiếm Ý của Diệp Trần rõ ràng cường địa hơn, khiến cho Bạo VIêm Vương càng thêm cẩn thận.

– Hoả hải cửu trọng lãng!

Bạo Viêm Vương lĩnh ngộ được Bạo Viêm áo nghĩa nên khi chiến đấu đều luôn thích chủ công. Một chiêu ngăn trở công kích Diệp Trần vừa xong hắn liền nhanh chóng phát động phản kích. Hoả hồng thiết chuỳ của hắn liên tục chấn động chín lần trong hư không, cửu trọng bạo liệt hoả lãng trọng điệp cùng một chỗ đánh tới Diệp Trần.

“Ba! Ba! Ba!…”

Không gian liên tục vặn vẹo, uy lực của cửu trọng hoả lãng cường đại không thể tương được, cả phiến không gian phảng phất như sắp không chịu nổi!

– Lợi hại!

Diệp Trần sau khi chém ra một kiếm đã tiếp tục giơ Lôi Kiếp Kiếm lên, trên mũi kiếm, một đoàn hắc sám lôi cầu nhanh chóng hình thành, siêu tốc xoay tròn bành tướng lên. Ngay khi Bạo Viêm Vương phản kích thì thể tích của lôi cầu đã vượt qua khi xưa đạt tới đường kính vài chục mét. Hắc sắc lôi cầu khiến cho bầu trời cũng thất sắc, lúc này trong nó không khác gì một cái mặt trời màu đen, vô cùng khủng bố.

– Đi!

Diệp Trần chém ra một kiếm.

“Xoẹt!”

Hắc lôi cầu thật lớn bay vụt tới trước, đột phá hạn chế không gian như truy tinh cản nguyệt.

“Đông!”

Chỉ một thoáng qua, hắc lôi cầu đã va chạm với cửu trọng hoả lãng bộc phát ra thanh âm đinh tai nhức óc. Loại chấn động này so với sao băng va chạm với mặt đất cũng không hề kém hơn chút nào, từng vòng không gian gợn sóng lan ra bốn phương tám hướng.

– Thập tam trọng lãng!

Bạo Viêm Vương cường đại không phải giả mà là hàng thật giá thật. Hắn mạnh mẽ đột phá sóng xung kích bay vút tới Diệp Trần, thiết chuỳ trong tay liên tiếp vung lên đánh ra tầng tầng lớp lớp hoả hải, mượn xu thế của sóng lửa, tốc độ của hắn bạo tăng trùng kích tới Diệp Trần.

“Rầm rầm rầm…”

Diệp Trần không hể biến sắc, Lôi Kiếp Kiếm tuỳ ý vung lên, một vòng hoàng quang rung động bắn ra, chống đỡ trung kích của hoả hải.

Trong nháy mắt đó Diệp Trần đã chém ra mười ba kiếm, mười ba vòng rung động lấy hắn làm trung tâm lặng yên khuếch tán.

Bạo Viêm Vương bằng vào tốc độ kinh người vây quanh Diệp Trần mà đánh, trông không khác gì đoán tạo sư đang rèn khối kim loại thập phần cứng rắn vậy!

Đáng tiếc khối kim loại Diệp Trần này thật sự quá cứng rắn, không hề để cho Bạo Viêm Vương chút mặt mũi nào, mặc cho hắn đem ra bao nhiêu khí lực cũng không cách nào đánh trúng được, chỉ có thể lãng phí sức lực.

– Bạo Viêm chấn!

Rốt cuộc, Bạo Viêm Vương xuất ra sát chiêu ẩn giấu, một chuỳ đập xuống.

Một chuỳ này vừa ra, không gian phía trước cực độ vặn vẹo, hoả lãng phảng phất như sóng âm điên cuồng chấn động. Lúc trước Bạo Viêm Vương dựa vào một chuỳ này đã đuổi giết không biết bao nhiêu Bán bộ Vương Giả, cho dù là cường giả đồng cấp với hắn cũng không dám ngạnh kháng.

“Oanh!”

Hoả lãng xông tới, Diệp Trần bị đánh bay đi hơn mười dặm, trên người dính theo một đám hoả tinh.

– Hừ, dưới một chuỳ này của ta, ngươi hẳn đã thụ nội thương. Loại nội thương này trong thời gian ngăn không cách nào điều dưỡng tốt được!

Bạo Viêm Vương rất rõ ràng uy lực của Bạo Viêm chấn, hắn không cho rằng Diệp Trần có thể may mắn thoát khỏi, trừ khi đối phương đang mặc Nguỵ cực phẩm bảo giáp, nhưng mà Nguỵ cực phẩm bảo giáp cực kỳ hiếm thấy, không phải ai cũng có được.

Diệp Trần đúng thật là có Nguỵ cực phẩm bảo giáp, chính là kiện Thanh Đồng Giáp thu được của Thiết Thủ Vương, nhưng hắn không hề kích phát. Bạo Viêm chấn này của Bạo Viêm Vương lực phá hoại mặc dù vô cùng lớn nhưng chỉ bằng vào chút đó vẫn chưa đủ làm hắn bị thương. Có thể làm hắn phải lùi lại hơn mười dặm đã là rất không tồi rồi!

– Sát chiêu rất cường hãn!

Diệp Trần dừng lại, mỉm cười nói.

– Ngươi không bị thương?

Bạo Viêm Vương nhíu mày!

Diệp Trần lắc lắc cánh tay, tầng phòng ngự bằng long cốt bên ngoài da rút đi, cơ bắp có chút mỏi nhừ. Trong sát na vừa rồi hắn ngoại trừ không thi triển ra át chủ bài mạnh nhất thì đã toàn lực ứng phó. Mặc dù là như vậy nhưng Bạo Viêm chấn vẫn khiến cho nội tạng của hắn một chút chấn động nhỏ. Bất quá Diệp Trần có bất tử chi thân, chỉ trong sát na đã khỏi hẳn.

– Mạnh như vậy? Có thể tiếp được Bạo Viêm chấn của lão đại mà một chút tổn thương cũng không có?

Thiết Lục trợn mắt há mồm, thập phần giật mình.

Giật mình còn có đám người của Bích Thuỷ khu, bọn họ sinh hoạt ở đây đã không ít năm nhưng còn chưa từng thấy ai có thể đem Bạo Viêm Vương bức tới mức này!

– Bạo Viêm Chấn của ngươi ta đã kiến thức, hiện tại ngươi cũng nên kiến thức Tàn Nguyệt của ta đi!

Nếu như không phải muốn lý giải cấp độ thực lực của Bạo Viêm Vương và cảm thực chi tiết thực lực của bản thân thì Diệp Trần đã không dây dưa với đối phương tới lúc này.

Hiện tại đã nên chấm dứt!

– Đến đi!

Bạo Viêm Vương đã sẵn sàng đón nhận, hai mắt chăm chú nhìn Diệp Trần.

Nụ cười trên mặt Diệp Trần thu liễm lại, bàn tay không nhẹ không nặng nắm Lôi Kiếp Kiếm, một kiếm như hành vân lưu thuỷ chém ra, phảng phất như một dòng thuỷ ngân lưu động.

– Không ổn!

Hai con mắt Bạo Viêm Vương mở lớn ra, trong tầm mắt hắn, thiên địa đã triệt để biến mất chỉ còn lại một đạo loan nguyệt kiếm khí màu đen phá không mà đến. Hắc sắc kiếm khí càng lúc càng lớn, ngay cả ánh mắt của hắn cũng dung nạp vào trong, loại cảm giác này giống như bản thân rơi vào trong tinh không, trơ mắt nhìn một khoả tinh cầu lao đến mà hữu tâm vô lực.

“Oanh!”

Hắc sắc kiếm khí đảo loạn cảm giác về thời gian của Bạo Viêm Vương, hắn vừa mới đưa tay lên được một chút thì liền cảm giác được thân thể như bị sét đánh bay ngược ra sau, một ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài.

“Crắc!”

Một kiếm này chẳng những chém bay Bạo Viêm Vương mà còn đem cả cái sơn mạch phía sau hắn phân thành hai nửa, đất đá hai bên sơn mạch liên tục sụp đổ, thanh âm ầm ầm liên tục vang lên không dứt!

– Động phủ của ta!

Trên Thôn Phệ Đảo những nơi có thể tạo động phủ không nhiều lắm, ngươi không có khả năng tạo động phủ trên mặt đất được, cho nên các ngọn núi, sườn đất cao đều là những nơi được tuyển chọn làm động phủ. Bích Thuỷ khu là đệ nhất khu trên Thôn Phệ Đảo số ba nên sơn lĩnh nhiều nhất, động phủ cũng nhiều nhất. Lúc trước Diệp Trần và Bạo Viêm Vương đại chiến cũng đã phá huỷ không ít động phủ, hiện tại càng thảm hơn, gần một phần ba động phủ của Bích Thuỷ khu đều bị huỷ. May mắn là động tĩnh ở bên ngoài quá lớn nên tuyệt đại đa số mọi người đều đã rời khỏi động phủ của mình, nên mới không có thương vong.

Chương 881: Mười bảy vạn năm ngàn khối (thượng)

Nhìn toàn cảnh đổ nát trước mặt, mọi người khóc không ra nước mắt.

Đương nhiên, so với việc động phủ bị huỷ thì thực lực của Diệp Trần càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn cả trăm lần. Bạo Viêm Vương là ai? Chính là đệ nhất Bán bộ Vương Giả ở Thôn Phệ Đảo số ba này, ngay cả Hắc Thuỷ liên minh cũng không muốn áp chế hắn quá mạnh, còn cho hắn đặc quyền nhất định. Trong ba mươi khu ở đây, chỉ có Bích Thuỷ khu là có tỉ lệ phân phối Thuỷ tinh chân nguyên cao nhất là bảy ba là đủ để thể hiện thực lực của Bạo Viêm Vương rồi!

“Phốc!”

Uy lực của loan nguyệt kiếm khí quá lớn, nhưng tác dụng lại sâu, Bạo Viêm Vương cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều muốn phun ra ngoài, máu tươi không ngừng phún ra.

Cuối cùng, thẳng đến khi thân hình hắn liên tiếp đụng nát ba bốn ngọn ngúi thì mới dừng lại, nhưng chiến lực của hắn chỉ sợ mười phần không còn được một.

Một kiếm! Bạo Viêm Vương bại!

– Uy lực của Tàn Nguyệt có chút lớn a!

Tu vi đột phá tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Diệp Trần đúng là lần đầu tiên thi triển ra Tàn Nguyệt. Kết quả làm hắn rất hài lòng, cho dù là cường giả đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả như Bạo Viêm Vương cũng không chịu nổi một kích, nếu không phải Diệp Trần sợ Bạo Viêm Vương chết nên đã thu lại một phần lực thì chỉ sợ hiện tại Bạo Viêm Vương đã là một cái xác không hồn rồi.

Mặc dù vậy, uy lực của Tàn Nguyệt vẫn có chút vượt quá dự kiến của Diệp Trần.

Nhưng ngẫm lại hắn thấy cũng hợp lý.

Trong các áo nghĩa võ học của Diệp Trần thì Tàn Nguyệt là một chiêu huyền ảo nhất, trong đó ẩn chứa tám thành Kim áo nghĩa, sáu thành Thuỷ áo nghĩa, hai loại áo nghĩa kết hợp không phải là một cộng một đơn giản như vậy mà là gia tăng mấy lần. Cho dù ở trong các Cao cấp áo nghĩa võ học thì Tàn Nguyệt cũng có thể xếp vào những hạng trước.

– Lão đại bại!

Sắc mặt Thiết Lục tái nhợt. Thực lực của Diệp Trần mạnh đến không thể tưởng tượng nổi hắn không có cách nào tin được, hơn nữa thoạt nhìn tuổi của Diệp Trần còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi mà thôi, số tuổi thật chắc cũng không quá ba mươi a!

– Đi thu Thuỷ tinh chân nguyên đi!

Diệp Trần không hề do dự bảo Mộ Dung Khuynh Thành tập trung thủ hạ của Bạo Viêm Vương lại thu chiến lợi phẩm. Diệp Trần tin tưởng hắn dùng một kiếm đánh bại Bạo Viêm Vương đã đủ lực uy hiếp rồi, nếu thật sự có gia hoả nào không có mắt vậy thì khẳng định đầu tên đó toàn đất nung.

Bích Thuỷ khu không hổ là đệ nhất khu, thu hoạch so với những khu khác nhiều hơn mấy lần.

Thủ hạ của Bạo Viêm Vương tổng cộng cống hiến ba ngàn khối Thuỷ tinh chân nguyên, bản thân Bạo Viêm Vương cống hiến hai vạn khối, cộng lại là hai vạn ba ngàn khối. Thêm với sáu vạn bảy ngàn khối trước đó thì tổng số Thuỷ tinh chân nguyên hai người Diệp Trần thu được lúc này đã trên mười vạn khối, cũng đủ cho hai người rời khỏi đây rồi.

Đương nhiên hiện tại Diệp Trần còn chưa có ý định rời đi.

Thôn Phệ Đảo này là có thể ngộ chứ không thể cầu, một viên Thuỷ tinh chân nguyên ở Thuỷ Tinh đảo có giá mười vạn khối Thượng phẩm linh thạch, một con số kinh người, nếu là ở địa phương khác, thậm chí có thể đổi được hai mươi vạn khối Thượng phẩm linh thạch.

Cho nên Diệp Trần dự định ở lại đây vơ vét đủ Thuỷ tinh chân nguyên đã. Hắn chẳng những muốn chuẩn bị cho bản thân trở thành Bán bộ Vương Giả mà còn chuẩn bị cho khi đột phá Sinh Tử Cảnh.

Đáng tiếc là Thuỷ tinh chân nguyên đối với Mộ Dung Khuynh Thành vô dụng, nàng cần chính là thuỷ tinh ma lực, mà thuỷ tinh ma lực ở Chân Linh đại lục cực kỳ thưa thớt. Người tu luyện ma lực đến Thôn Phệ Đảo này ngoài trừ Mộ Dung Khuynh Thành ra thì không có ai khác nữa, cho nên đành phải nhìn vào Mộ Dung Khuynh Thành tự thân cố gắng rồi.

Vì suy nghĩ cho Mộ Dung Khuynh Thành nên Diệp Trần quyết định ở lại đây chơi thêm một thời gian nữa để cho Mộ Dung Khuynh Thành có thể chế tạo thêm một ít thuỷ tinh ma lực. Với năng lực của nàng thì một tháng có thể tạo ra hơn trăm khối, bốn tháng gần năm trăm khối. Với năm trăm khối thuỷ tinh ma lực cũng để cho nàng tu luyện tới Sinh Tử Cảnh rồi. Về phần sau Sinh Tử Cảnh thì sẽ có tính toán khác.

– Là hắn!

Phương Đông Hạo và Mạnh Hiểu Linh rời khỏi nhà giam lẫn trong đám người xung quanh. Thực tế thì nhà giam ở đây không thể giam được hai người nhưng hai người lại không dám rời đi. Một khi rời đi tất nhiên sẽ chọc giận Bạo Viêm Vương, cho nên hai người bất kể là tự nguyên hay bị ép đều phải ngoan ngoãn ở trong nhà giam ngây ngốc ba tháng. Lúc này một mảng lớn sơn lĩnh bị phá vỡ, hai người mới từ trong nhà giam đi ra. Khi biết Diệp Trần đánh bại Bạo Viêm Vương thì cảm xúc vô cùng phức tạp.

Từ lúc mới gặp Diệp Trần, hai người căn bản không để Diệp Trần vào trong mắt, nhưng theo thời gian trôi qua, Diệp Trần vô tình hay cố ý bộc lộ thực lực đều khiến cho hai người từng chút một tăng cao đánh giá với Diệp Trần. Thẳng đến khi Diệp Trần giết chết Đồ Lão Tam hai người rốt cuộc mới biết Diệp Trần không phải là một con dê, nếu ai chọc giân hắn thì sẽ gặp phải phản kích vô cùng tàn bạo. Bất quá lúc đó Phương Đông Hạo vẫn rất tự tin, tuy Diệp Trần giết chết Đồ Lão Tam nhưng hắn cũng không cho rằng thực lực của Diệp Trần mạnh hơn hắn cùng lắm chỉ sàn sàn với hắn mà thôi. Nhưng giờ khắc này, Diệp Trần đánh bại Bạo VIêm Vương đã gián tiếp chứng minh thực lực của hắn mạnh hơn Phương Đông Hạo nhiều.

– Đáng chết!

Phương Đông Hạo nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nói.

– Hạo ca, sau này chúng ta không nên tìm hắn phiền toái nữa!

Mạnh Hiểu Linh vô tình liếc thấy thần sắc bất hảo của Phương Đông Hạo thì vội vàng nói.

Phương Đông Hạo hung ác nói:

– Ngươi nói ta không bằng hắn?

– Không, ta không có ý đó, kỳ thật chúng ta với bọn họ không có đại thù gì!

Mạnh Hiểu Linh kỳ thật muốn nói là Phương Đông Hạo năm nay đã hơn ba mươi tuổi, nhưng Diệp Trần vẫn còn rất trẻ, bất kể là thiên phú hay ngộ tính thì Phương Đông Hạo đều kém xa Diệp Trần. Cho dù Phương Đông Hạo có thể tiếp tục tiến bộ, chẳng lẽ Diệp Trần không tiến? Nói không ngoa, Diệp Trần vẫn còn đang ở thời kỳ phát triển cao độ, mà Phương Đông Hạo đã dần ổn định phát triển, khả năng đột nhiên tăng mạnh vô cùng thấp.

– Hừ!

Phương Đông Hạo phất mạnh tay áo một cái, vẻ không cam hiện rõ trong mắt hắn.

Nhìn về hư không phía bắc, Diệp Trần tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, thở dài một hơi sau đó quay đầu nói với Mộ Dung Khuynh Thành:

– Đi Thôn Phệ Đảo số bốn!

Thôn Phệ Đảo số ba tổng cộng thu được mười vạn khối Thuỷ tinh chân nguyên, Thôn Phệ Đảo số bốn cho dù có chệnh lệch cũng sẽ không quá nhiều.

Chương 882: Mười bảy vạn năm ngàn khối (hạ)

Giờ phút này các hắc thế lực trên đảo số bốn còn chưa biết được bọn hắn đang sắp gặp phải một hồi tai nạn!

Trên hòn đảo số một của Thôn Phệ Đảo có một ngọn núi hùng vĩ đâm thẳng vào tầng mây, trên núi cung điện mọc lên san sát, vàng son lông lẫy, uy nghiêm vô cùng.

Trong cung điện trên đỉnh núi có tiếng nói chuyện truyền ra,

– Các ngươi nói các ngươi bị một nam một nữ cướp sạch?

Ngồi ở thủ toạ là một trung niên hùng trắc mặc hắc y tơ vàng. Hắn là người của Hắc Thuỷ liên minh trú đóng ở Thôn Phệ Đảo làm tổng quản gọi là Tư Mã tổng quản.

– Vâng, người trẻ tuổi kia rất mạnh, chúng ta ngay cả một kiếm của hắn cũng không tiếp được!

Phía dưới đang có hơn hai mươi người đang khom lưng mà đứng. Lang Vương đứng đầu tiên, tiếp theo là thủ lĩnh của hắc thế lực bài danh phía sau…

– Một kiếm cũng không tiếp được?

Hai mắt Tư Mã tổng quản híp lại, căn cứ theo lời của đám thủ lĩnh hắc thế lực này thì hắn đã có thể đoán được thực lực của Diệp Trần. Nếu hắn đoán không sai thì thực lực của Diệp Trần tuyệt đối là đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả, về phần là ở cấp độ nào thì tin tức còn chưa đủ để phán định.

“Vèo! Vèo!”

Lại có hai đạo nhân anh tiến vào cung điện.

– Cái gì? Là Hoàng Sa Vương và Thiết Lĩnh Vương!

Tất cả mọi người đều nhận ra ngươi tới chính là thủ lĩnh của Thiết Lĩnh khu và Hoàng Sa khu. Hai người này đều là nhân vật thuộc vào Top ba!

– Các ngươi cũng bị cướp sạch?

Tư Mã tổng quản nhíu mày.

Thiết Lĩnh Vương sắc mặt tái nhợt, tinh khí thần uể oải liếc mắt dò xét mọi cười rồi cười khổ nói:

– Đúng vậy, tên trẻ tuổi kia quá lợi hại!

– Nếu các ngươi đều đã bại thì có lẽ hắn sẽ tới Bích Thuỷ khu, chúng ta cứ chờ thêm một chút!

Tư Mã tổng quản bất động thanh sắc. Người mạnh nhất trên đảo số ba là Bạo Viêm Vương, nếu chờ một lúc lâu mà không thấy Bạo Viêm Vương đến thì nói rã Diệp Trần đã bại, nhưng nếu Bạo Viêm Vương tới thì sự việc không ổn rồi.

Ước chừng khoảng một chén trà nhỏ thời gian đi qua.

“Vèo!”

Một đạo nhân ảnh bay vút lên đỉnh núi rồi xuất hiện trong cung điện.

– Bạo Viêm Vương!

Mọi người thầm hít một ngụm lãnh khí, họn họ tự nhiên biết là Bạo Viêm Vương tất nhiên sẽ không tới đây để khoe khoang thành tích đánh bại Diệp Trần. Như vậy sự tình đã rất rõ ràng là Bạo Viêm Vương cũng bị đánh bại.

– Ngươi không cần nói gì cả!

Tư Mã tổng quản xem sắc mặt của Bạo Viêm Vương thì đã biết hắn bại, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, khí tức bạc ngược hỗn loạn.

Tư Mã tổng quản phất phất tay, nói:

– Các ngươi lui ra hết đi, chuyện tiếp theo sẽ do Hắc Thuỷ liên minh ta quản!

– Vâng

Đám người Lang Vương lập tức lui ra.

Bạo Viêm Vương có chút buồn bực, giờ hắn mới biết bị cướp sạch không chỉ có hắn mà toàn bộ các thế lực trên đảo số ba đều bị cướp sạch. Người trẻ tuổi kia quả thật là ăn gan hùm mật gấu mà, chẳng lẽ hắn không biết thế lực cường đại nhất trên Thôn Phệ Đảo không phải là các hắc thế lực mà là Hắc Thuỷ liên minh sao?

Diệp Trần lúc này còn không biết bởi vì hắn mà phát sinh một màn trong cung điện kia, mà cho dù có biết thì hắn cũng không thèm để ý. Từ lúc cướp sạch của Lang Vương thì hắn đã không có ý định muốn chung sống hoà bình với Hắc Thuỷ liên minh rồi, hai bên nhất định sẽ phân ra một trận sống mái.

Thôn Phệ Đảo số bốn, các thủ lĩnh hắc thế lực khóc không ra nước mắt. Ngay vừa rồi tất cả Thuỷ tinh chân nguyên của bọn hắn toàn bộ đều bị cướp sạch, đối phương coi như cũng còn tốt, lưu lại cho bọn họ số Thuỷ tinh chân nguyên phải giao nộp tháng này cho Thánh Linh, không đến mức để cho họ bị Thánh Linh trừng phạt. Nếu toàn bộ thân gia bị cướp sạch, cho dù là người tốt tính cũng sẽ chịu không nổi a!

– Đảo số bốn chênh lệch một chút so với đảo số ba, Bán bộ Vương Giả mạnh nhất ở đây cũng chỉ cỡ như Lang Vương!

Diệp Trần có chút thất vọng.

Sau khi cướp sạch toàn bộ đảo số bốn thì trong tay hắn đã có thêm bảy vạn năm ngàn khối Thuỷ tinh chân nguyên, cộng thêm số cướp được ở đảo số ba thì tổng số đã là mười bảy vạn năm ngàn khối. Nếu số Thuỷ tinh chân nguyên này lọt ra ngoại giới chắc chắn sẽ khiến mọi người điên cuồng, cho dù Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng sẽ động tâm âm thầm cướp đoạt a!

Đảo số bốn tuy thu được Thuỷ tinh chân nguyên không bằng đảo số ba nhưng có một tin tức tốt là ở đây có một tên thủ lĩnh hắc thế lực là hắc ám sinh vật, ma lực tu luyện tuy không thuần tuý nhưng thuỷ tinh ma lực tạo ra là hàng thật giá thật. Do đó, số thuỷ tinh ma lực của Mộ Dung Khuynh Thành thoáng cái đã nhiều hơn hai ngàn khối!

“Vút vút vút…”

Trên hắc hải mênh mông, một đoàn lưu quang cực lớn lưu tốc phi hành.

Khi Diệp Trần ở Thôn Phệ Đảo số 4 cướp Thuỷ tinh chân nguyên thì Hắc Thuỷ liên minh đã phái ra cao thủ bay tới chỗ này, bởi vì khoảng cách cũng không quá gần nên khi Diệp Trần đã càn quét toàn bộ đảo số bốn thì đám cao thủ Hắc Thuỷ liên minh mới tới nơi.

– Được lắm, hai người này căn bản không đem Hắc Thuỷ liên minh chúng ta để vào mắt!

Thấy địa hình bị phá hư bên dưới, một gã Bán bộ Vương Giả bên cạnh Tư Mã tổng quản hai mắt híp lại, trầm giọng nói.

Tư Mã tổng quản nói:

– Mấy chục năm quá, không phải không có người khiêu chiến quyền thống trị nơi đây của Hắc Thuỷ liên minh chúng ta nhưng không một ai có thể thành công!

– Tổng quản, bất thị mãnh long bất quá giang, hai người tuy biết rõ Thôn Phệ Đảo là do Hắc Thuỷ liên minh chúng ta thống trị mà còn dám làm như thế thì nói không chừng hai người này có vài phần bản lĩnh, không thể chủ quan!

Một lão giả khô gầy nhắc nhở Tư Mã tổng quản.

Tư Mã tổng quản gật gật đầu, nói:

– Ta biết, sư tử vồ thỏ cũng phải xuất toàn lực, đợi lát nữa các ngươi toàn lực ứng phó cho ta, không được lưu thủ!

– Vâng!

Đám cao thủ Hắc Thuỷ liên minh đồng thanh đáp lời.

Trên hắc hải khoảng nối giữa đảo số bốn và đảo số năm, Diệp Trần đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:

– Bọn họ đến rồi!

– Đám Hắc Thuỷ liên minh cũng xem trọng chúng ta a, phái tới toàn là Bán bộ Vương Giả.

Mộ Dung Khuynh Thành cũng chú ý tới những độn quang ở xa xa.

Diệp Trần nói:

– Đỉnh tiêm Tông Sư tới cũng không có tác dụng gì, chắc chắn Hắc Thuỷ liên minh cũng rõ điều này!

Có một số đỉnh tiêm Tông Sư thực lực cực mạnh có thể giết chết Bán bộ Vương Giả bình thường, chống lại được Bán bộ Vương Giả lợi hại nhưng đối với đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả thì không có chút tác dụng gì. Huống chi Diệp Trần còn có thể đánh bại Bạo Viêm Vương, rõ ràng cho thấy thực lực đã là cường giả số một số hai trong đỉnh tiêm Bán bộ Vương Giả!

Chương 883(a): Quét ngang! (Thượng)

Hơn mười đạo độn quang bay vút tới, đứng đối diện Diệp Trần cách vài dặm.

– Xưng tên đi!

Một gã Bán bộ Vương Giả quát lớn.

– Chắc hẳn chư vị là cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh, không biết tìm ta có chuyện gì?

Diệp Trần hỏi lại.

Tư Mã tổng quản cau mày:

– Thôn Phệ Đảo là do Hắc Thuỷ liên minh chúng ta thống trị, ngươi dám bỏ qua quy củ nơi này, cướp sạch Thuỷ tinh chân nguyên, ngươi nói xem chúng ta tìm ngươi làm gì?

– Các ngươi thống trị? Ta quả thật không biết a!

Diệp Trần giả bộ kinh ngạc, nói.

– Tiểu tử, bớt hung hăng đi, hiện tại thúc thủ chịu trói còn có thể lưu được một mạng!

Mấy tên Bán bộ Vương Giả tính tình nóng nảy không chịu được khẩu khí của Diệp Trần, cả giận quát.

Diệp Trần mỉm cười nói:

– Ta chỉ biết Thôn Phệ Đảo do Thánh Linh thống trị, các ngươi lừa gạt Thánh Linh để cho đám người ở đây làm lao công cho các ngươi. Mà những hắc thế lực kia chính là những con quỷ hút máu, hút sạch máu tươi của những người ở đây. Cho nên ta cướp sạch của bọn chúng là thay trời hành đạo!

– Tốt cho một câu thay trời hành đạo! Nhưng ngươi cũng phải hiểu đạo lý mạnh được yếu thua là một trong những pháp tắc vĩnh viễn không thể thay đổi được trong thiên đạo pháp tắc!

Tư Mã tổng quản mặt không chút biểu tình, nói.

– Đúng vậy, mạnh được yếu thua là đạo lý vĩnh hằng bất biến. Nơi nào có sinh mạng thì nơi đó sẽ có mâu thuẫn có tranh đấu. Mà ta cùng với các ngươi cũng không quan hệ tới việc ai đúng ai sai, chỉ có ai mạnh mà yếu mà thôi! Quy củ bất quá chỉ là một cái cớ, mạnh được yếu thua mới là vương đạo.

– Nói hay lắm, có rất ít người có thể thấu triệt được điều này!

Tư Mã tổng quản lắc lắc đầu:

– Bất quá ngươi rất ngu xuẩn, ngươi không nên khiêu chiến quyền uy của Hắc Thuỷ liên minh ta! Lên!

Tư Mã tổng quản vung tay lên, hơn mười tên Bán bộ Vương Giả sa lưng hắn lập tức phóng ra.

Người phát động công kích đầu tiên là một ác hán, hai tay của hắn giống như hai cánh quạt lớn, một chưởng bổ về phía Diệp Trần. Một chường này vừa ra mặt biển cũng bị lõm xuống hình thành một cái chưởng ấn cực lớn, khí kình bàng bạc toả ra.

Theo sát phía sau là lão giả khô gầy, hắn hít sâu một hơi, không khí xung quanh giống như bị hút sạch, mà bản thân hắn từ khô gầy đột nhiên trở nên mập mạp vô cùng, ngay cả gương mặt cũng núc ních không khác gì quả bóng da. Hắn quát lớn một tiếng, một quyền như lồi đình cuồng mãnh bổ ra khiến cho sóng biển dâng cao, vô cùng khủng bố.

Cùng lúc đó, hoả hình, ảo ảnh trọng điệp, hoàng quang kim khí, thương mang rét lạnh… giống như bão táp mưa sa tấn công tới, không cho Diệp Trần một chỗ nào có thể tránh né.

– Cút!

Diệp Trần rút Lôi Kiếp Kiếm ra, không lùi mà tiến lên nghênh đón. Hắn chém ra một chiêu Kim Chi Liên Y đánh bay tên trung niên ác hán khiến đối phương phun ra mấy ngụm máu lớn. Sau đó lại một kiếm cưc tốc đâm về phía lão giả từ khô gầy biến thành mập mạp kia, kiếm khí lăng lệ khiến cho cánh tay đối phương máu tươi đầm đìa. Tiếp đó, Diệp Trần lại cách không điểm một chỉ, đánh bại những đối thủ còn lại. Chiêu thức liên tiếp như vậy chỉ hoàn thành trong một thoáng thời gian. Ngay cả ảo ảnh trọng điệp cũng chỉ có thể lướt sát qua người Diệp Trần, không tạo thành chút tổn thương nào, hoàng kim đao khí cũng bị một ngón tay của hắn cắt đứt, uy lực đại giảm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 15 giờ trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 15 giờ trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 3 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 3 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi