1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 16 [Chương 123 đến 127]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 16 [Chương 123 đến 127]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 123: Kiếm kinh

Hắn đương nhiên không nói quá nhiều, những lời này vừa có cổ nhân giải thích, vừa có suy nghĩ của bản thân hắn, nói chung cái nào cũng được, nói cũng như không nói.

Viên Tuyết Mai rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, nàng mới hồi lại thần, vui mừng nói:

– Đa tạ! Ta cảm thấy kiếm ý trong lòng ta rõ ràng hơn rất nhiều, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì, ngươi yên tâm, những lời này ta tuyệt đối không nói ra ngoài.

Cho dù Diệp Trần không nhắc, nàng cũng không nói ra ngoài, là người thì ai cũng ích kỉ, bớt một người lĩnh ngộ kiếm ý, bản thân sẽ có cảm giác ưu việt.

Diệp Trần ngạc nhiên, dễ hiểu đến thế sao?

Hắn không biết Chân Linh đại lục võ học cường thịnh, rất nhiều thứ hư vô phiêu miểu, nghe cũng nghe không hiểu, so với chúng, những điều hắn nói đã rất dễ hiểu, chí ít đối với Viên Tuyết Mai mà nói, Diệp Trần trong mắt nàng đã là cao nhân.

– Ta cũng không thể học không công, đây là một quyển kiếm công, là ta ngẫu nhiên có được, mặc dù rất bình thường, không có giá trị gì, nhưng đối với kiếm khách mà nói ít nhiều có tác dụng dẫn đạo.

Viên Tuyết Mai lấy từ Linh Giới Trữ Vật ra một quyển thư tịch mỏng mỏng, cách không đưa cho Diệp Trần.

Diệp Trần tiếp nhận, trên bìa thư tịch viết hai chữ cổ lớn: Kiếm kinh.

– Được rồi, ta đi lĩnh ngộ đã.

Viên Tuyết Mai lập tức cáo từ, nàng sợ thời gian kéo dài, tia cảm ngộ kia sẽ biến mất.

Nhìn bóng dáng Viên Tuyết Mai rời đi, Diệp Trần thu hồi kiếm kinh, trở lại Lục Liễu Cư.

Sâu trong kiến trúc Phỉ Thúy cốc chủ, bên cạnh hồ nước hình trăng khuyết.

Viện tử trong này không giống những nơi khác, cao cao đại đại, khí thế khoáng đạt, toàn bộ dùng loại đá trân quý kiến tạo, chiếm địa cực rộng.

– Cơ sư muội, không vào ngồi sao!

Ngoài viện tử, nam đệ tử khí chất tôn quý giữ Cơ Tuyết Nhạn lại.

Cơ Tuyết Nhạn lắc lắc đầu,

– Không, Thạch sư huynh, muội xin đi trước một bước.

Nói xong, quay người rời đi.

Nam đệ tử được dọi là Thạch sư huynh sắc mặt khó coi, một quyền đánh thủng tường viện, mà không hề động dụng một tia chân khí.

– Thạch sư huynh, đệ là Thôi Thế Minh.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Nam đệ tử khí chất tôn quý quay người, nhíu mày nói:

– Ngươi đến có việc gì.

Người đến mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo có thể gọi là anh tuấn, là Thôi Thế Minh đã từng thảm bại dưới tay Diệp Trần, hắn cười khan một tiếng, có vẻ sợ hãi con người trước mặt, đối phương không phải đệ tử hạch tâm bình thường, mà là một trong tứ đại đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc, Thạch nhân Thạch Phá Thiên, thực lực không hề thua kém Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, chỉ thua mỗi đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, người đã bước vào cảnh Bão Nguyên Cảnh, ở Phỉ Thúy Cốc trên cơ bản là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

– Thạch sư huynh có phải có ý gì với Cơ Tuyết Nhạn không?

Thôi Thế Minh cười nói.

Thạch Phá Thiên sầm nét mặt,

– Không phải chuyện của ngươi thì đừng nên quản, nếu không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.

Thôi Thế Minh vội vàng nói:

– Thạch sư huynh hiểu lầm, đệ sao dám quản việc của huynh, cho mượn gan đệ cũng không dám!

– Vậy ngươi nói vậy là có ý gì?

– Thạch sư huynh biết người tên Diệp Trần không?

– Biết, không phải Đệ tử Lưu Vân Tông lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khiến giang hồ sôi sục trong suốt thời gian vừa rồi sao? Liên quan gì đến hắn.

Thôi Thế Minh thấp giọng nói:

– Thạch sư huynh còn không biết sao! Từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn chính là Diệp Trần.

– Là hắn!

Thạch Phá Thiên đúng là biết Cơ Tuyết Nhạn từng có hôn ước, nhưng sau đó lại hủy bỏ, chỉ có điều không biết là ai.

– Không sai, Diệp Trần chính là Đệ tử Lưu Vân Tông từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn, lúc đó hắn vẫn là tu luyện phế vật, căn bản không lọt vào mắt Cơ Tuyết Nhạn, hôm nay phế vật biến thành thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khó tránh Cơ Tuyết Nhạn không nổi tâm tư.

Nghe vậy, Thạch Phá Thiên nhớ lại một canh giờ trước, sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn đúng là có chút dị thường, có lẽ là nhìn thấy Diệp Trần đệ tử Lưu Vân Tông.

Nghĩ đến việc hai người hôn ước tại thân, Thạch Phá Thiên không khỏi đố kị xen lẫn phẫn nộ, người con gái hắn thích tuyệt đối không thể có bất cứ quan hệ gì với người khác, cho dù tầng quan hệ đó đã không còn tồn tại, hắn cũng rất không vui, Diệp Trần này phải dạy cho một bài học.

Dừng ánh mắt trên người Thôi Thế Minh, Thạch Phá Thiên hỏi:

– Ngươi có thù với Diệp Trần?

Thôi Thế Minh mặt hiện lên vẻ dữ tợn,

– Người này âm hiểm giảo hoạt, ngày đó âm mưu đánh bại đệ, làm đệ mắt mặt trước Diệp Huyên sư muội.

Hắn thích Diệp Huyên không phải mới một hai ngày, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đang rất tốt, từ sau khi bị Diệp Trần đánh bại, đối phương nhìn thấy hắn chỉ lạnh nhạt chào hỏi, khiến tự tôn của hắn bị đả kích nặng nề, chỉ muốn quay ngược thời gian, giết chết Diệp Trần.

Thạch Phá Thiên cười lạnh, đối phương rõ ràng không nói sự thật, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.

– Ngươi đi trước đi!

Thạch Phá Thiên hạ lệnh trục khách.

Thôi Thế Minh không hiểu nói:

– Thạch sư huynh, không lẽ cứ thế buông tha cho hắn.

– Tha cho hắn? Nằm mơ, trên yến tiệc ngày mai, các đại đệ tử tông môn sẽ biểu diễn luận bàn với nhau, đến lúc đó ta sẽ điểm danh khiêu chiến hắn, làm hắn mất mặt trước mặt mọi người, tốt nhất khiến hắn mất đi lý trí, như vậy, ta có thể danh chính ngôn thuật đánh hắn tàn phế.

Có thể nói, Thạch Phá Thiên lúc này đang muốn kích sát Diệp Trần, với thực lực của hắn, có thể làm được điều này, cái gọi là nửa bước kiếm ý trước thực lực tuyệt đối căn bản không đáng nhắc đến.

Thôi Thế Minh bị ngữ khí của Thạch Phá Thiên làm cho sợ hãi, nhớ lại những người từng đối nghịch với hắn, không chết thì cũng tàn phế, cả đời không thể tiếp tục tu luyện, trong lòng không khỏi sinh ra khoái ý, Diệp Trần ơi Diệp Trần, muốn trách thì trách ngươi quá huênh hoang, làm ta mất mặt trước Diệp Huyên sư muội, đợi sau khi ngươi trở thành phế nhân, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, hắc hắc. Thôi Thế Minh nhe răng cười.

Đợi Thôi Thế Minh rời đi, Thạch Phá Thiên lẩm bẩm:

– Cơ sư muội, ta sẽ cho muội biết, gỗ mục là gỗ mục, cho dù lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý trước mặt ta cũng là gỗ mục, hừ.

Đêm đến, quần tinh lấp lánh.

Trong các hồ nước lớn nhỏ của Phỉ Phúy Cốc đều có một mảnh trăng treo ngược, bên cạnh minh nguyệt là những đóa liên hoa vân cao cao tại thượng.

Trong Lục Liễu Cư.

Diệp Trần mở đèn thủy tinh trong phòng, lật giở kiếm kinh.

Kiếm kinh không phải bí tịch, chỉ là kiếm sĩ cổ đại ghi lại những cảm nhận và lý giải của mình đối với kiếm đạo, có những lý luận rất thô, có những lý luận lại vô cùng cao thâm, một chữ nửa câu có thể khiến người ta hồi tưởng mãi, còn có không giảng kiếm pháp mà giảng tâm thái, tâm thái nào khiến người ta tiến nhập trạng thái cao nhất, tâm thái nào khiến người ta có cơ hội đột phá gông cùm kiếm pháp, thậm chí cũng nói một chút đến kiếm ý, có điều tương đối huyền hư.

Chương 124: Phỉ Thúy công tử

– Sách hay!

Diệp Trần không kìm được tán thưởng một câu.

Cuốn kiếm kinh này mặc dù không thể trực tiếp nâng cao lực chiến đấu và kiếm pháp, nhưng có thể khiến một kiếm khách thêm nhiều lý luận và tri thức, tuyệt đối không được coi thường lý luận và tri thức, đối với võ giả mà nói, không có lý luận cũng có thể trở thành cao thủ, nhưng tuyệt đối không thể một đại tông sư, cái gọi là tông sư, tự thân phải có một kho tri thức cự đại, như vậy mới có đủ uyên thâm, sáng tạo ra đạo lộ và lý luận của riêng mình, sau đó kiên định đạo lộ và lý luận, tiến vào cảnh giới cao hơn.

Tâm thần trầm nhập vào trong nội dung kiếm kinh, Diệp Trần dần dần quên mất thời gian.

Ngoài viện tử, ánh trăng như nước, tinh quang lấp lánh.

Bỗng dừng.

Một trận cuồng phong từ phương xa ào đến, thổi mạnh lên mặt hồ.

Các trưởng lão đang nghỉ ngơi cũng mặt lộ nghi hoặc, khoảnh khắc vừa rồi, họ ngầm cảm thấy có phong mang chi ý lóe qua, chỉ là cẩn thận tìm kiếm lại không có gì, tựa hồ như ảo giác.

Từ Tĩnh đang khoanh chân tu luyện mở trừng mắt, vô thức nghĩ đến Diệp Trần, rồi lại nhắm chặt hai mắt, không để ý nữa.

Kiếm kinh chỉ có mười ba trang, mặc dù Diệp Trần xem rất kĩ, cân nhấc từng câu từng chữ, nhưng chưa đến nửa canh giờ đã xem xong toàn bộ.

– Ý!

Tỉnh lại trong nhập thần, Diệp Trần cảm thấy tâm cảnh thông minh rất nhiều.

Bàn tay nắm chặt chuôi Vân ẩn kiếm, Diệp Trần cảm thụ càng sâu hơn, một thứ gì đó mịt mờ đang từ đáy tim trào ra ngoài.

Là kiếm ý!

Suy nghĩ một lúc, Diệp Trần mới phát hiện nửa bước kiếm ý của mình càng ngưng thực hơn.

Đến cảnh giới này của hắn, đã tiến nhập bình cảnh kì, muốn đột phá không phải một hai ngày, phải qua một thời gian dài rèn luyện, mài dũa kiếm ý phong duệ, cho dù chỉ có một chút tiến bộ cũng sẽ cảm nhận rất rõ.

Nếu như nói trước kia là nửa bước kiếm ý thì bây giờ là tiến thêm một bước trên cơ sở nửa bước kiếm ý, cách kiếm ý chân chính chỉ còn một tấm rèm mỏng. Chỉ cần một gió nhẹ thổi qua, tấm rèm mỏng ấy sẽ bị xé rách, kiếm ý tinh túy hiển hiện trong lòng.

Thổ ra một ngụm trọc khí không hề tồn tại, Diệp Trần lẩm bẩm:

– Không ngờ một cuốn kiếm kinh bình thường lại có tác dụng như vậy, bớt được rất nhiều thời gian rèn luyện, bây giờ chỉ còn chờ ngày cảm ngộ, nắm bắt kiếm ý, cảm ơn nàng lắm! Viên Tuyết Mai.

Lúc này nếu như Viên Tuyết Mai biết Diệp Trần có được thu hoạch lớn từ quyển Kiếm kinh, nhất định sẽ phải trợn mắt há mồm, quyền Kiếm kinh này được nàng nghiên cứu trong một thời gian dài, căn bản không nhìn ra điểm đặc thù, cùng lắm khiến phong cách chiến đấu của nàng thực dụng hơn một chút mà thôi.

Đứng dậy, Diệp Trần mở toang cửa sổ ngắm ánh trăng.

Một lúc sau, đợi tâm tình bình phục, Diệp Trần mới đóng cửa sổ, bắt đầu vài chân khí tu luyện hằng ngày.

Một đêm bình an vô sự.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Tầng sương mỏng bao phủ trên mặt nước, trắng ngần thánh khiết.

Phỉ Thúy Cốc yên tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt, tiếng người cười nói ồn ào.

Một số đại thế lực đầu não hôm qua không đến kịp hôm này đều đã có mặt, tràng diện còn hoành tráng hơn cuộc thi xếp hạng Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông gấp mười lần, dù sao Phỉ Thúy công tử bước vào Độ Hư Cảnh cũng không phải việc một cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn cỏn con có thể so sánh, nếu không có gì bất ngờ, mười năm nữa, Phỉ Thúy công tử sẽ trở thành trụ cột chính của Phỉ Thúy Cốc, danh khí không hề thua kém ngũ đại tông môn tông chủ.

– Trên yến tiệc chúc mừng, đệ tử kiệt xuất của các đại tông môn chắc chắn sẽ phải lên sân khấu biểu diễn luận bàn, đến lúc đó vừa hay có thể quan sát các Thiên Phong Quốc đỉnh tiêm thiên tài chiến đấu.

– Đáng tiếc, các đại đệ tử đều không đến, nếu không sẽ rất rầm rộ.

– Đã là rất tốt rồi, như Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, Thạch nhân Thạch Phá Thiên gì đó thực lực trên cơ bản không hề thua kém Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, chỉ có Phỉ Thúy công tử, người đã bước vào Độ Hư Cảnh tu vi, năng lực áp quần hùng mà thôi, những người còn lại sàn sàn như nhau.

– Nói như vậy, cũng đúng, ngẫm lại đúng là kinh khủng, đại tông môn khác có một công tử thiên tài đã là không tệ, Phỉ Thúy Cốc trừ Phỉ Thúy công tử ra, Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, Thạch nhân Thạch Phá Thiên đều có thực lực cấp bậc này, cộng thêm mấy tháng gần đây còn mọc ra “Đạp tuyết vô ngân” Cơ Tuyết Nhạn nữa là ba người.

– Ừm, Phỉ Thúy Cốc ở phương diện tuyệt đỉnh thiên tài chưa bao giờ thiết hụt, Liễu Vô Tướng và Thạch Phá Thiên mặc dù được liệt vào nấc thang thứ hai thanh niên Thiên Phong Quốc, nhưng chúng nhân đều biết, họ tuyệt đối là những nhân vật đỉnh tiêm nhất trong nấc thang thứ hai, sắp đuổi kịp Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử của nấc thang thứ nhất.

Trên con đường xen giữa các hồ, những người mới đến nhao nhao nghị luận.

Lục Liễu Cư.

Tắm rửa xong xuôi, Diệp Trần đến chủ viện nơi Đại trưởng lão đang nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Đại trưởng lão Tứ trưởng lão từ trong đại sảnh bước ra, Đại trưởng lão nhìn khắp ba người, lên tiếng nói:

– Xuất phát thôi!

Trên đường.

Đại trưởng lão nhắc nhở Diệp Trần:

– Lúc biểu diễn luận bàn, không được hành động theo cảm tính, để người ta khích tướng, nên nhớ, ngươi đại diện cho cả Lưu Vân Tông chứ không phải cá nhân ngươi.

– Đệ tử biết.

Diệp Trần gật gật đầu.

La Hàn Sơn bên cạnh cười nói:

– Trừ phi có người cố ý nhằm vào ngươi, nếu không sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn có ta và Từ Tĩnh sư muội phía trước.

Bây giờ La Hàn Sơn đã không còn là La Hàn Sơn của nửa năm trước, lúc đó hắn vừa mới hồi phục cái danh thiên tài, chỉ muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, cho nên mới nhận lời Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng tam chưởng chi chiến, La Hàn Sơn hôm nay thái độ hòa nhã, khí chất trầm ổn, mang đến cho người ta cảm giác chắc chắc.

– Hàn Sơn, ta biết con nửa năm vừa rồi tiến bộ vượt bậc, nhưng cũng không nên coi thường Liêu Vô Tướng và Thạch Phá Thiên, hai người này không hề đơn giản.

Tứ trưởng lão xen vào một câu.

La Hàn Sơn nói:

– Tứ trưởng lão yên tâm, con tự có chừng mực.

Chủ kiến trúc quần Phỉ Thúy Cốc cách biệt với bên ngoài vằng con con sông, trên sông có ba cây cầu đá khí thế khoáng đạt, dài ba mươi ba trượng, rộng năm trượng, có thể dung nạp thập kị sóng vai mà không hề có vẻ chật chội.

Trên cầu người qua kẻ lại tấp nập, tất cả đều đang hướng đến chủ kiến trúc quần,

Qua cầu, tự có một Phỉ Thúy trưởng lão ngoại môn ra nghênh đón.

– Các vị, yến tiệc được tổ cử hành ở quảng trường Bảo Hoa, mời đi theo ta.

Đại trưởng lão gật gật đầu, đi theo đối phương.

Một lúc sau, quảng trưởng Bảo Hoa mà đối phương nói hiện ra trước mắt mọi người, chỉ thấy một quảng trương rộng mấy trăm trượng, thông thể trắng bóng ánh xanh, tỏa ra quang mang dìu dịu, tựa hồ như dùng Phỉ Thúy cự hình chế tạo mà thành, bảo quang hoa lệ, vô cùng tôn quý.

Trên quảng trường sớm đã xếp sẵn vị trí, có một phần ba số người đã an tọa, những người khác thì đang lũ lượt tiến vào.

– Mời sang bên này.

Phỉ Thúy trưởng lão ngoại môn dẫn mấy người đến vị trí thứ hai bên phải ghế thủ tọa tịch, vị trí thứ nhất là Nam La Tông, đối diện là Bắc Tuyết Sơn Trang và Tử Dương Tông, từ phương diện này có thể nhìn ra, Lưu Vân Tông đang xếp hạng cuối trong ngũ đại tông môn.

Đại trưởng lão lơ đễnh, gật đầu ngồi xuống.

Từ trưởng lão và bọn Diệp Trần lần lượt ngồi bên cạnh.

Nghiêng đầu, Diệp Trần nhìn thấy Viên Tuyết Mai, đối phương đang mỉm cười với hắn, nụ cười tươi tắn động nhân, lại nhìn sang phía đối diện, Âu Dương Minh thân hình cao lớn đầu tiên là quan sát La Hàn Sơn, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Trần, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt.

– Nhị sư huynh, La Hàn công tử La Hàn Sơn trước kia lợi hại vậy sao?

Thiếu niên xấu xí bên cạnh Âu Dương Minh hỏi.

Âu Dương Minh thản nhiên nói:

– Chuyện trước kia nhắc lại làm gì! Hắn bây giờ đâu còn thực lực công tử, Hàn Sơn công tử đã trở thành dĩ vãng rồi.

– Đệ thấy, Thiên Phong Quốc có lẽ phải xếp lại tứ đại công tử, bỏ đi Phỉ Thúy công tử không cùng tầng thứ, đá bay La Hàn công tử, tứ đại công tử còn hai suất nữa, đại sư huynh và nhị sư huynh có lẽ có thể thượng bảng, danh hiệu đệ đã nghĩ xong rồi, đại sư huynh tên Bôn lôi công tử, nhị sư huynh tên Thần thối công tử.

Thiếu niên xấu xí nịnh hót nói.

Âu Dương Minh sửng sốt, danh hiệu Thần thối công tử không tệ, đột nhiên, hắn sầm nét mặt, giả vờ quát tháo nói:

– Đừng nói linh tinh, danh hiệu công tử đâu tới lượt chúng ta.

Thiếu niên xấu xí quan sát nét mặt biết Âu Dương Minh không giận, nhất thời châm ngòi thổi gió, nói:

– Đệ nói thật, nhị sư huynh chỉ là thành danh muộn hơn một chút mà thôi, tứ đại công tử nhất định có phần huynh.

– Hàn Sơn công tử ta sẽ đánh bại hắn, hi vọng hắn đáng để ta ra tay.

Âu Dương Minh nheo nheo mắt.

Đối diện, Trong lòng Diệp Trần cười lạnh, hắn linh hồn lực cường hãn nên nghe rất rõ những gì đối phương nói. Âu Dương Minh và thiếu niên xấu xí trong mắt đúng là chẳng còn ai, đừng nói La Hàn công tử, Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì không dễ gì đối phó.

Khi vầng mặt trời rực rỡ nhô lên từ phía đằng Đông, trên quảng trường đã đầy ắp người, chỉ còn lại chủ nhân Phỉ Thúy Cốc là vẫn chưa xuất hiện.

Lại đợi thêm một lúc nữa, đại điện môn trên quảng trường đột nhiên hé mở, từ trong bước ra một nhóm người.

Nam tử dẫn đầu tuổi độ bốn mươi, tướng mạo anh tuấn, cằm để râu dài, trên người không hề có bá khí, mà là ôn văn nho nhã chi khí, tựa hồ như một bị nho sinh trung niên đọc nhiều sách vở, hào hoa phong nhã, mang lại cho người ta ấn tượng vô cùng tuyệt mỹ.

– Trang cốc chủ, đã lâu không gặp.

– Trang cốc chủ, chúc mừng,

Bên dưới, thủ lĩnh các đại thế lực đứng lên ôm quyền nói.

Trung niên nho nhã tươi cười, phất tay ra hiệu cho chúng nhân ngồi xuống, trên người tự có một loại khí thế tất khó hình dung, không phải Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Khánh Hiền còn là ai nữa.

Diệp Trần khẽ nhíu mày, không biết vì sao, nhìn đối phương, hắn lại nghĩ đến hình tượng nhân vật Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết kiếm hiệp.

Hai bên Trang Khánh Hiền có tám vị trưởng lão nội môn, một khí tức khoáng đạt, thâm bất khả trắc, không hề thua kém Đại trưởng lão, hai người đứng trên còn có phần hơn, phía sau là Phỉ Thúy Cốc tam đại đệ tử hạch tâm, là tướng mạo lạnh lùng Liễu Vô Tướng, khí chất tôn quý Thạch Phá Thiên, dung mạo tuyệt mỹ giống như không cốc u lan Cơ Tuyết Nhạn, còn có một nam đệ tử da dẻ trắng trẻo, ngũ quan còn tuấn tú hơn cả con gái, mắt ẩn hiện quang mang âm hiểm.

Phí Thúy Cốc chúng nhân vào chỗ, Trang Khánh Hiền cao giọng nói:

– Hôm nay là tiệc chúc mừng khuyển tử Trang Phỉ, đa tạ các vị nể mặt, vạn dặm xa xôi đến Phỉ Thúy Cốc, ta Trang Khánh Hiền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

– Trang cốc chủ nói gì vậy, ngài mời chúng ta đến đã là nể mặt chúng ta lắm rồi.

– Không sai, Phỉ Thúy Cốc là Thiên Phong Quốc đệ nhất tông môn, sao ta lại không đến.

– Tiệc mừng sắp bắt đầu, sao chưa thấy lệnh công tử hiện thân!

Trang Khánh Hiền cười cười, không khí hiện trường làm hắn rất hài lòng, đợi qua hôm nay, địa vị bá chủ của Phỉ Thúy Cốc sẽ càng thêm chắc chắn, áp đảo triệt để tứ đại tông môn còn lại.

– Các vị đợi cho một chút, khuyển tử sẽ đến ngay thôi.

Trang Khánh Hiền vừa dứt lời, một thân ảnh trẻ trung bước ra từ trong đại điện.

Tựa hồ có khí tràng vô hình ảnh hưởng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn.

Người đến mười tám mười chín tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt như hai vì sao trên trời, sáng lấp lánh, thân hình hắn thon dài, khoác trên mình một nộ y phục màu lực đại khí tôn quý, mỗi bước đi, đều tỏa ra ma lực vô hình, dẫm lên tim gan người khác.

Nhìn thấy đối phương, trong mắt Lâm Kì bạo phát chiến ý kinh nhân, nhưng rồi lại bình phục rất nhanh, Âu Dương Minh trong mắt ngoài chiến ý còn có dã tâm và sự đố kị, nắm tay siết chặt, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là Diệp Trần có thể cảm nhận rõ ràng cảm khái nhàn nhạt trên người đối phương.

Người đến thân phận không cần nói cũng biết.

Chính là Thiên Phong Quốc đệ nhất thanh niên cao thủ, Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ.

– Giỏi lắm Phỉ Thúy công tử, tu vi rõ ràng là Bão Nguyên Cảnh sơ kì cảnh giới, nhưng lại cho người ta áp lực của Độ Hư Cảnh trung kì, tiềm lực không thể hạn lượng.

Một gã thực lực khá cao của đại thế khác hít ngược một hơi lãnh khí.

– Vương bang chủ vẫn chưa nghe thấy sao, Phỉ Thúy công tử lúc bước vào Độ Hư Cảnh, từng bị một trung cấp quỷ vệ dưới tay Thi quỷ đạo nhân đánh lén, nhưng bị hắn một chưởng phản sát.

– Trung cấp quỷ vệ! Năm đó Cửu U Giáo vị diệt, Thi quỷ đạo nhân thân là một trong một trăm linh tám đại quỷ, quỷ vệ dưới tay đi đến đâu thắng đến đó, toàn bộ là tinh nhệ trong tinh nhuệ, trở thành trung cấp quỷ vệ, chí ít cũng là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong tu vi!

Tu vi càng đến hậu kì, càng khó giết người vượt cấp, ở võ giả đệ nhất đại cảnh giới Luyện Khí Cảnh, vượt mấy cấp giết người không phải chuyện gì khó, đến Ngưng Chân Cảnh, vượt một giai vị giết người cũng không khó, nhưng đến Bão Nguyên Cảnh, vượt giai vị giết người tương đối khó, huống hồ trở thành trung cấp quỷ vệ đều là tinh nhuệ, bản thân cũng có thể vượt giai vị giết người.

Chương 125: Biểu diễn luận bàn

Nghe vậy, ánh mắt chúng nhân nhìn Phỉ Thúy công tử không còn như trước nữa, trong số họ đại bộ phận là Bão Nguyên Cảnh trung kì tu vi, đạt đến hậu kì rất ít, cũng chính là nói, đại bộ phận người không dám chắc mình có thể chống lại Phỉ Thúy công tử.

Phỉ Thúy công tử nhìn khắp mọi người, trên đường, ánh mắt dừng lại một chút chỗ La Hàn công tử, rồi mới lên tiếng nói:

– Cảm tạ các vị đến tham gia tiệc chúc mừng, Trang Phỉ vô cùng vinh hạnh, để biểu thị thành ý của Phỉ Thúy Cốc, bữa tiệc hôm nay sẽ có rất nhiều biểu diễn đặc sắc, tin rằng có thể làm mọi người hài lòng.

Sau đó, lại nói thêm mấy câu khách sáo rồi Phỉ Thúy công tử lùi lại tuyến hai, nhường quyền nói chuyện cho Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Kháng Hiền.

Trang Khánh Hiền tiến lên trước, cao giọng nói:

– Không phí lời thêm nữa, tiệc chúc mừng xin được phép bắt đầu.

Nhất thời.

Bốn phía vang lên những tiếng nhạc khí, có đánh trống, có thổi sáo, có đánh đàn, lúc trầm lúc bổng, buông lỏng triệt để bầu không khí.

Một lúc sau, có thị nữ xinh đẹp mang điểm tâm và trà sáng đến cho mọi người.

Sau bữa trà, biểu diễn chính thức bắt đầu.

Màn biểu diễn đầu tiên gọi là thổi nến.

Lên sân khấu là một trung niên dáng người cường tráng, Ngưng Chân Cảnh sơ kì tu vi, hắn đặt trên mặt đất chừng mười ba cây nến theo hình chữ S, sau đó lùi lại mười bước, từ từ vận khí.

Chúng nhân lần đầu tiên được xem loại hình biểu diễn này, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Vù!

Trung niên dáng người cường tráng dùng miệng phun ra một luồng bạch khí, bạch khí như phi tiêu, dễ dàng thổi tắt mười một ngọn nến, sau đó vòng sang một bên, thổi tắt ngọn thứ hai và ngọn thứ ba.

Khi ngọn nên thứ mười ba tắt phụt, những tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

– Hay, đặc sắc.

– Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì làm đến bước này tương đối khó.

Thông thường, một ngụm khí tức thổi ra chỉ có đi thẳng, tuyệt đối không thể lượn vòng, Bão Nguyên Cảnh cường giả mặc dù có thể làm được, nhưng làm gì có Bão Nguyên Cảnh nào chịu lộ diện biểu diễn, huống hồ, biểu diễn vẫn là biểu diễn, cao thủ lên biểu diễn còn có ý nghĩa gì nữa.

Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ tay, đúng là rất đặc sắc, đối phương có lẽ tu luyện một môn công pháp kéo dài khí tức, trải qua thời gian dài huấn luyện. có thành tựu này không khó.

Màn biểu diễn tiếp theo là đấu tay đôi hấp dẫn, không ít người bị thu hút đến, còn có bộ phận người vừa xem biểu diễn vừa tròi chuyện, khát nước thì trên bàn có các loại hoa quả, nếu cần gì, cũng có thể trực tiếp nói với thị nữ xinh đẹp bên cạnh.

Không hay không biết, thời gian đã vào trưa.

Bữa trưa tương đối phong phú, bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trong núi, chỉ cần là loại thức ăn tìm được trong thành ở đây đều có, trong thành không có, ở đây cũng có, rượu là loại Bích hải tam bị thăng ba ngàn lạng bạc một bình, Thiên Phong Quốc đỉnh cấp danh tửu.

Nhấp một ngụm rượu, La Hàn Sơn nói:

– Qua bữa trưa chính sự mới bắt đầu.

– Không được sơ ý.

Đại trưởng lão chỉ nói bốn chữ.

Ba người gật gật đầu, Từ Tĩnh đột nhiên nói với Diệp Trần:

– Thạch Phá Thiên và đệ tử Phỉ Thúy Cốc kia nãy giờ cứ nhìn ngươi, cẩn thận chút.

Diệp Trần nói:

– Ta biết.

Từ lúc nãy hắn đã cảm thấy kì quái, hắn với Thạch Phá Thiên không thù không oán, tại sao trong mắt thỉnh thoảng lại phóng ta quang mang hung ác, mặc dù được hắn giấu rất kĩ, nhưng vẫn không qua nổi cảm tri của Diệp Trần, người còn lại có lẽ là Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc, chắc là chuyên môn đối phó với mình.

Bên cạnh, Tứ trưởng lão im lặng không nói gì, trong lòng kì thực lo lắng hơn ai hết.

La Hàn Sơn từng là một trong tứ đại công tử, bây giờ còn thực lực cấp bậc công tử nữa hay không vẫn chưa biết, đối phó với các tông môn nhị đệ tử đã đủ mệt, Từ Tĩnh nằm trong top đầu đệ tử hạch tâm, hắn cũng không rõ lắm, chỉ là nhìn tông môn người ta, không phải Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì thì là Thạch nhân Thạch Phá Thiên, tựa hồ đều là thực lực cấp bậc công tử.

Cũng may…

Lưu Vân Tông còn có một Diệp Trần, trước mắt nền móng mặc dù thấp nhưng chỉ cần thua không quá thảm, dựa vào thiên phú lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, cũng đủ cứu vãn danh dự.

Nghĩ đến đây, Tứ trưởng lão liếc nhìn Diệp Trần mong mỏi.

Một vầng hỏa nhật nhô lên cao, tỏa xuống vạn phiến kim quang lấp lánh.

Quảng trường Bảo Hoa.

Chúng nhân mặt đầy vẻ chờ mong, đợi những màn biểu diễn kể tiếp.

Trang Khánh Hiến hắng hắng giọng, cười nói:

– Tiếp theo là màn biểu diễn gì có lẽ các vị đều biết, không sai, chính là đệ tử của các đại tông môn và các đại thế lực biểu diễn luận bàn, chỉ là biểu diễn luận bàn mà thôi nên không được thi triển sát thủ, nếu ai dám vi phạm, Trang Khánh Hiền ta sẽ thay mặt sư môn dạy cho các ngươi một bài học. Ngoài ra, biểu diễn luận bàn cũng cần ngươi tình ta nguyện, đối thủ nếu như không ứng chiến, thì không được cưỡng ép, đương nhiên, ta hi vọng mọi người có thể hăng hái tham gia.

– Trang cố chủ, chúng ta chính là chờ đợi khoảnh khắc này, mau bắt đầu thôi!

– Trang cốc chủ, thời gian không đợi người, càng đặc sắc càng nên làm sớm!

Thấy một số người lộ thần tình gấp gáp, Trang Khánh Hiền cười cười:

– Được thôi! Luận bàn chính thức bắt đầu, các vị thanh niên tuấn kiệt ai nguyện lên đài đầu tiên.

Vị thiếu niên xấu xí bên Tử Dương Tông đứng dậy, bước ra không địa chắp chắp quyền,

– Tại hạ Tử Dương Tông đệ tử hạch tâm Trương Khánh, muốn khiêu chiến Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông Từ Tĩnh, Từ Tĩnh, có dám luận bàn với ta không.

Thiếu niên xấu xí Trương Khánh có biểu ca tên Triệu Quách, trong một lần làm nhiệm vụ, cùng Từ Tĩnh phát sinh xung đột, bị nàng đánh thành trọng thương, khiến những đệ tử Tử Dương Tông khác lòng đầy căm phẫn, dù sao từ trước đến giờ họ rất ít khi chịu thiệt, Triệu Quách thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, bị người ta đánh thành trọng thương là họ không thể chấp nhận, sau đó, chỉ cần có cư hội, đệ tử có thực lực của Tử Dương Tông đều muốn tìm Từ Tĩnh gây chuyện, ai ngờ đối phương không chỉ mạnh mẽ bình thường, trong đệ tử nội môn căn bản không có ai là đối thủ của nàng, tìm nàng gây chuyện trên cơ bản cũng là trọng thương mà về, mất hết thể diện.

Hôm nay có cơ hội, Trương Khánh muốn thay mặt Tử Dương Tông và biểu ca dạy cho Từ Tĩnh một bài học.

– Có gì không dám.

Từ Tĩnh toàn thân bạch y đứng dậy, chậm rãi bước lên.

Trang Khánh Hiền nói:

– Tốt, nhị vị cứ tự nhiên thi triển võ học, nhưng cũng phải biết khắc chế, không cần phân ra thắng bại.

Nói xong, hắn lùi lại một bước, ngồi lên một chiếc ghế rộng rãi sau lưng.

Chương 126: Tử Dương kiếm cương

Trung tâm quảng trường Bảo Hoa, Từ Tĩnh và Trương Khánh đứng cách nhau ba mươi bước.

– Mặc dù là luận bàn, nhưng ta sẽ không nương tay đâu, hi vọng nàng kiên trì lâu một chút.

Bề mặt Linh Giới Trữ Vật lấp lánh u quang, một thanh tử sắc đại kiếm xuất hiện trong tay Trương Khánh, thanh đại kiếm này dài hơn nửa người, thân kiếm dày rộng, nhìn có vẻ không nhẹ.

Từ Tĩnh hai tay trống trơn, không dùng vũ khí gì, lạnh nhạt nói:

– Đối phó ngươi, mười chiêu là đủ.

Trương Khánh đờ sắc mặt, âm trầm cười nói:

– Được, để ta xem nàng đánh bại ta thế nào bằng mười chiêu, đừng nên chỉ biết nói mồm.

– Trảm!

Lời vừa dứt, Trương Khánh hai tay cầm kiếm, giơ lên cao, những đường tử hồng sắc quang mang hội tụ nơi mũi kiếm, lập tức chém về phía Từ Tĩnh.

Xích! Xích! Xích!

Ba đường kiếm quang nóng bỏng bắn ra, hòa tan không khí.

Từ Tĩnh mặt không biểu tình, sau gáy ngưng tụ ra một vòng hỏa diễm quang hoàn, rạng rỡ sinh huy, có quang hoàn gia tăng, khí thế Từ Tĩnh bỗng nhiên tăng vọt, liên tiếp đánh ra ba quyền nghênh đón kiếm quang.

Bùm bùm!

Âm thanh như tiếng xát đậu vang lên, kiếm quang còn chưa tiếp cận Từ Tĩnh đã bị khí kình như thực chất đánh vỡ, sóng khí bồng bềnh.

– Bại cho ta!

Trương Khánh đương nhiên không hi vọng ba đường kiếm quang đó có thể đánh bại Từ Tĩnh, nếu như có thể đánh bại thật, thì còn ý nghĩa gì nữa, tranh thủ khoảnh khắc đối phương vừa đánh vỡ kiếm quang, hắn bước ra một bước, trực tiếp háo thành hư huyễn tàn ảnh, công kích đối phương từ một lộ tuyến khác.

Thân kiếm nặng nề xé rách không khí, phát ra những tiếng phá không u u u thê lương, không khó tưởng tượng, cho dù có chân khí hộ thân phòng ngự, cũng tuyệt đối không đỡ được một kiếm này.

Keng!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Tĩnh điều chỉnh tư thế, một quyền mang theo kim quang đánh trúng thân kiếm.

Đại kiếm trong tay suýt chút nữa bị chấn bay, Trương Khánh trong lòng khiếp sợ, trong tay mặc dù không phải hạ phẩm bảo kiếm, nhưng cũng là loại đỉnh tiêm trong bảo kiếm bình thường, phối hợp với chân khí bá đạo cường hãn trên người, vậy mà không bằng nắm đấm của đối phương.

– Cút!

Một quyền đánh văng đại kiếm, quanh người Từ Tĩnh bắn ra kim quang như thực chất, ấm ầm khuếch tán.

Phốc phốc phốc…

Thời khắc mấu chốt, trước người Trương Khánh ngưng tự ra sáu tấm chân khí chất tử hồng sắc, một tấm ở giữa và năm tấm xung quanh, bảo vệ nghiêm ngặt.

Nhưng hắn vẫn còn quá xem nhẹ kim quang trùng kích lực, cả người bạo thối không ngừng.

Diệp Trần cười nhạt, nói thật, hắn không hề lo lắng cho Từ Tĩnh, lúc này nàng đến sáu phần thực lực vẫn chưa thi triển, mà chỗ đáng sợ nhất của nàng là đem sáu phần thực lực phát huy đến hiệu quả tám phần, thậm chí chín phần.

Đương nhiên, Trương Khánh kia có lẽ vẫn chưa sử dụng toàn lực, chỉ là muốn đánh bại Từ Tĩnh rất khó.

– Trương Khánh làm cái quỷ gì vậy, còn không mau sử dụng toàn lực.

Bên Tử Dương Tông, Âu Dương Minh nhíu mày.

Mặt đất vô cùng rắn chắc của quảng trường Bảo Hoa bị dẫm ra mấy vết nứt, Trương Khánh hãm thân thể, trầm giọng nói:

– Nàng đủ tư cách để ta thi triển toàn lực.

Nói xong, bên ngoài cơ thể Trương Khánh bốc lên quang mang tử hồng sắc, quang mang như hỏa diễm bất diệt, càng cháy càng thịnh, cuối cùng thuận theo hai tay Trương Khánh, dung nhập vào trong đại kiếm, làm cho cả thanh đại kiếm hỏa diễm bừng bừng, cùng hỏa nhật trên trời tranh nhau phát sáng, vạn phần chói mắt.

– Tử Dương kiếm cương!

Trương Khánh một kiếm chém thẳng, tử hồng sắc quang mang hóa thành một thanh cự kiếm hư huyễn, dài hơn mười mét, lăng không chém về phía Từ Tĩnh.

Hư huyễn cự kiếm thực sự quá uy mãnh, hút sạch không khí phía trước, bạo thanh cường liệt làm cho không khí trên quảng trường chấn động như sóng nước.

– Một kiếm này uy lực không tệ, đối phương có lẽ sẽ phải chịu thua.

Bên Phỉ Thúy Cốc, Thạch Phá Thiên khí định thần nhàn ngồi ở đó, biểu tình trên mặt như cười như không.

La Hàn Sơn mặt hơi có vẻ lo lắng, Trương Khánh thực lực ít nhiều vượt ngoài tầm dự đoán của hắn, hơn nữa môn võ kĩ này cũng không đơn giản, chuyên môn dùng để đối phó với võ giả thích lấy cứng chọi cứng, không may là, Từ Tĩnh sư muội chính là loại hình võ giả đó.

– La sư huynh không cần lo lắng, Từ sư tỷ sẽ thắng, bây giờ đối với tỷ ấy mà nói, chỉ là món khai vị mà thôi.

Diệp Trần nói.

– Ồ! Hi vọng như vậy.

La Hàn Sơn không hiểu tại sao Diệp Trần lại tự tin về Từ Tĩnh như vậy, nhưng Từ Tĩnh sư muội có thể thắng đương nhiên tốt nhất.

– Bại đi!

Trương Khánh chân khí toàn thân hội tụ trong một kiếm này, thân kiếm hơi đỏ.

Khoảnh khắc kiếm cương trảm xuất, nhãn thần Từ Tĩnh trở nên vô cùng lanh lợi.

Một trận kim quang bạo phát, sau gáy nàng một lần nữa kết ra một vòng hỏa diễm quang hoa, lồng vòng quang hoàn kia vào trong.

La Hàn Sơn thì thầm nói:

– Tam thiên kim sát công đệ bát trọng!

Hai vòng hỏa diễm quang hoàn gia tăng, khí thế Từ Tĩnh một lần nữa nâng cao ba phần, kim quang nồng liệt hoàn toàn thực chất hóa, phóng lên cao.

Rắc!

Hai tay hợp thành hình chữ thập, hư huyễn cự kiếm bị Từ Tĩnh giữ lại, không thể động đậy, theo mãnh lực nhất chấn của nàng, cự kiếm nổ tung, làm cho Trương Khánh thổ huyết bay ngược ra sau.

– Ba chiêu, ngươi cũng chỉ trình độ này mà thôi!

Từ Tĩnh mặt không đỏ, khí không suyễn.

– Ngươi!

Trương Khánh từ trên đất bò dậy, nghe vậy một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Trang Khánh Hiền kinh ngạc liếc nhìn Từ Tĩnh, cao giọng nói:

– Được rồi, màn luận bàn đầu tiên kết thúc, còn ai lên đài nữa không.

Thạch Phá Thiên chăm chú nhìn Diệp Trần, chân khí truyền âm cho thiếu niên tuấn tú bên cạnh, nói:

– Trình Tuấn, ngươi thử tên Diệp Trần kia, nếu như không thể đối phó thì ta đành phải đích thân ra tay.

Vốn dĩ hắn định đích thân ra tay, nhưng suy đi tính lại, cảm thấy có chút không ổn, đối phương mới thành danh chưa lâu, vẫn chưa là danh chính ngôn thuận Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông, còn mình sớm đã là Phỉ Thúy Cốc một trong tứ đại đệ tử hạch tâm, cho dù đánh bại đối phương thì vẫn bị mọi người bàn ra tán vào, chi bằng cho Phỉ Thúy Cốc nội môn đệ nhất đệ tử Trình Tuấn lên trước, Trình Tuấn mặc dù vẫn không phải đệ tử hạch tâm, nhưng lực chiến đấu có thể xếp vào top 15 đệ tử hạch tâm, nếu không có gì bất ngờ, đánh bại Diệp Trần không quá khó khắn.

Trình Tuấn còn tuấn tú hơn nữ nhân trả lời:

– Thạch sư huynh, đối phương chỉ là lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý mà thôi, tu vi còn kém lắm, đâu cần huynh đích thân xuất mã, đệ có thể đánh bại hắn dễ dàng.

Thạch Phá Thiên gật gật đầu,

– Nhớ kĩ, ra tay mạnh một chút, đừng để hắn quá nhẹ nhàng.

– Yên tâm, đệ tu luyện là tiên thiên đại liệt kình, không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ sẽ khiến hắn nằm bẹp trên giường mười ngày nửa tháng, về phần đánh có chừng mực chỉ là những lời khách sáo, không lẽ phải bó tay bó chân, hòa khí tỷ võ với nhau thật, như vậy còn ý nghĩa gì nữa.

Chương 127: Trận chiến của hai đệ nhất đệ tử nội môn

Thạch Phá Thiên gật gật đầu, nhe răng cười nhìn về phía Diệp Trần, thầm nghĩ: Xem ra ta không cần đích thân ra tay, một Trình Tuấn đã đủ khiến ngươi nản lòng thoái chí rồi.

– Cốc chủ, ta muốn khiếu chiến Lưu Vân Tông Diệp Trần.

Trình Tuấn đứng dậy, tiến lên phía trước.

Trang Khánh Hiền ha ha cười,

– Được, người là Phỉ Thúy Cốc nội môn đệ nhất đệ tử, Diệp Trần là Lưu Vân Tông nội môn đệ nhất đệ tử, thân phận tương đương.

– Diệp Trần, có dám chiến không.

Trình Tuấn ném ánh mắt lên người Diệp Trần.

Nhất thời, mọi ánh mắt đầu tập trung lên người Diệp Trần.

Những đại thế lực đầu não đến Lưu Vân Tông xem cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn đều nhận ra hắn, những người không đi nhao nhao nghị luận.

– Hắn chính là Diệp Trần, tuổi còn nhỏ quá!

– Trẻ như vậy mà đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, thật không thể tưởng tượng nổi.

– Chỉ cần hắn lĩnh ngộ được kiếm ý chân chính, tiềm lực sẽ đuổi kịp Phỉ Thúy công tử, đáng tiếc trước mắt vẫn kém một chút.

– Ừm, người tên Trình Tuấn Phỉ Thúy Cốc nội môn đệ nhất đệ tử sóng chân khí cường kình, rõ ràng đạt đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, Trang Khánh Hiền yên tâm để hắn xuất chiến, thực lực khẳng định không đơn giản, nói không chừng đã có trình độ top trên đệ tử hạch tâm.

– Phỉ Thúy Cốc top trên đệ tử hạch tâm thực lực rất cao, Diệp Trần thua cũng không oan.

Đại bộ phần người đều không xem trọng Diệp Trần, nhưng lại đánh giá cao tiền cảnh của hắn, dù sao hắn vẫn là người đầu tiên lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý trong giới thanh niên, một ngày không xa, rất có hi vọng lĩnh ngộ kiếm ý chân chính.

Chậm rãi đứng dậy, Diệp Trần không nói gì phí lời mà trực tiếp lên đài.

– Có thể lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý rất không tệ, nhưng ngươi nên nhớ, thế giới này thực lực vi tôn, không ai quan tâm ngươi lĩnh ngộ cái gì.

Trình Tuấn thấy Diệp Trần dứt khoát đi lên, cười lạnh một tiếng, cằm hơi hếch lên, nhìn đối phương khinh thường.

Diệp Trần thản nhiên nói:

– Ngươi nói không sai, tất cả đều lấy thực lực vi tôn, ngươi miễn miễn cưỡng cưỡng có thể khiến ta toàn lực xuất thủ.

– Lớn tiếng quá, đừng tưởng ngươi là Lưu Vân Tông nội môn đệ nhất đệ tử là có thể ngang hàng với ta, với thực lực của ngươi, ở Phỉ Thúy Cốc ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường mà thôi.

Trình Tuấn không hề nể mặt Lưu Vân Tông Đại trưởng lão, ra sức hạ thấp trình độ Đệ tử Lưu Vân Tông.

Đại trưởng lão cố nén giận, Phỉ Thúy Cốc càng lúc càng huênh hoang, đến một đệ tử nội môn nhỏ bé cũng không coi Lưu Vân Tông ra gì, trước đây chỉ là nói lén sau lưng, bây giờ thì ngược lại, trực tiếp nói ngay trước mặt hắn, thật không ra thể thống gì.

– Hừ!

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm ẩn hàm Bão Nguyên Cảnh cấp bậc chân khí, dưới bốn dặm, chúng nhân đều cảm nhận được nộ ý của Đại trưởng lão.

Trang Khánh Hiền liếc nhìn Lưu Vân Tông đại trưởng lão, mắng Trình Tuấn:

– Tất cả tự có công luận, sao ngươi dám tự mình đánh giá.

Trình Tuấn mặc dù không cảm nhận được nộ ý của Trang Khánh Hiền, nhưng biết mọi việc không thể làm quá, nhất thời nhìn bốn phía ôm quyền:

– Trình Tuấn nghĩ sao nói vậy, để mọi người chê cười.

Nói xong, ánh mắt sắc bén, nói với Diệp Trần:

– Ta nói có đúng hay không, để kết quả chứng minh là được!

Ong!

U quang lóe lên trên Linh Giới Trữ Vật, Vân ẩn kiếm xuất hiện trên tay Diệp Trần, từ từ rút kiếm, chỉ về phía Trình Tuấn, Diệp Trần lạnh nhạt nói:

– Trong vòng năm chiêu không đánh bại ngươi, coi như ta thua.

Lời này nói ra, mọi người đều cảm thấy chấn động.

Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, trước khi đến hắn đã nói qua với Diệp Trần, không được hành động theo cảm tính, ở đây, hắn không còn là cá nhân nữa, mà là đại diện của cả Lưu Vân Tông, phải coi Lưu Vân Tông như đối tượng suy nghĩ đầu tiên, tại sao lên đến đây, lại quên hết tất cả, muốn đánh bại đối phương trong vòng năm chiêu, nói thì dễ, nếu như không thể thực hiện, mọi người chắc chắn sẽ coi thường hắn, cho rằng hắn thích nói mạnh miệng.

La Hàn Sơn không kìm được nói:

– Diệp sư đệ manh động!

– Chưa chắc.

Từ Tĩnh mỗi chữ như kim.

Tứ trưởng lão cười khổ,

– Không lẽ ngươi nghĩ là Diệp Trần có thể đánh bại đối phương trong vòng năm chiêu, nếu ta đoán không sai, Trình Tuấn này chí ít có trình độ Đệ tử Phỉ Thúy Cốc hạch tâm top trên, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chỉ xét trên phương diện khí tức, trong Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông, cũng có thể vào hạng sáu, hạng bảy.

Trừ một số đại thế lực đầu não, giới thanh niên cũng phải lắc lắc đầu, nghĩ Diệp Trần quá cuồng vọng, nhất là Thạch Phá Thiên, trong lòng cười lạnh, không nói còn đỡ, nói ra mà không làm được đúng là mất mặt, không ngờ tên Diệp Trần này còn ngu ngốc tự đại hơn hắn tưởng.

Âu Dương Minh cười khó chịu,

– Không biết sống chết.

Bên Nam La Tông, Viên Tuyết Mai sớm đã khó chịu với Trình Tuấn, nàng hi vọng Diệp Trần có thể đánh bại đối phương trong vòng năm chiêu, tuy rằng khả năng đó là không thể.

– Muốn chết!

Trình Tuấn toàn thân y phục không gió tự bay, từng đường thanh tử sắc quang hoa từ trên người hắn phát ra, bàn chân hơi động, mặt đất bị dẫm nứt, cả người lướt đi như một thanh đao, bàn tay thẳng đứng, lăng không cắt ra một chưởng.

Phốc xùy!

Không khí bị mở ra, thanh tử sắc quang nhận thấu chưởng mà ra, chém về phía Diệp Trần.

Diệp Trần không lùi không tiến, khí chất vốn đang lãnh đạm đột nhiên sắc bén, từng đợt kiếm thế hư vô mờ mịt dâng lên từ trong cơ thể, cả người như hóa thành một phiến mây, một thanh kiếm, đang tích lũy sức mạnh, bạo phát ra lực phá hoại kinh nhân.

– Chiêu thứ nhất!

Một kiếm đâm ra, Diệp Trần cả người trở nên hư huyễn, kiếm thế bất định, nhân ảnh bất định, như lưu vân trên trời, không bị thường thái ràng buộc.

Rắc!

Thanh tử sắc quang nhận xuyên qua hư ảnh Diệp Trần, để lại một vết nứt sâu hoắm trên mặt đất, trong khi kiếm của Diệp Trần đã đâm vào ngực Trình Tuấn.

– Đây là kiếm pháp gì?

Tình Tuấn giật mình, hắn không ngờ kiếm pháp và thân pháp Diệp Trần lại quỷ dị như vậy, rõ ràng đã đánh trúng đối phương, nhưng lại lệch mất một ly.

Mặt ánh lên vẻ xấu hổ, Trình Tuấn điên cuồng vận khởi chân khí.

– Tiên thiên tử tinh khí!

Thanh tử sắc quang mang hội tụ lại, ngưng thành một tấm bình phong thủy tinh tím trước mặt Trình Tuấn, bình phong trong suốt, bình diện phân bình, viền mép phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vững vàng bảo vệ thân thể Trình Tuấn, những bộ phận khác cũng có một tầng khí lưu tử tinh sắc che đậy.

Diệp Trần không làm bất cứ thay đổi gì, Vân ẩn kiếm lại đâm ra, trong kiếm thế ẩn hàm nửa bước kiếm ý đáng sợ, càng tăng ngưng tụ lực.

Xích!

Tử tinh sắc bình phong không hề mảy may ngăn cản.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)