Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 17 [Chương 128 đến 130]
❮ sautiếp ❯Chương 128: Cường cường quyết đấu
– Cái gì, tiên thiên tử tinh khí bị phá.
Thạch Phá Thiên bàn tay dùng lực, tách trà vừa bưng lên tay bị bóp vỡ, năng trà bắn tung tóe.
Cũng khó trách hắn kinh ngạc như vậy, tiên thiên tử tinh khí là một loại vận dụng chi pháp trong tiên thiên đại liệt kình, mà tiên thiên đại liệt kình là địa giấp sơ giai công pháp của Phỉ Thúy Cốc, không hề thua kém Thanh sát cương khí của Liễu Vô Tướng, luận lực phá hoại, thậm chí còn hơn một bậc, Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì bình thường, cho dù toàn lực công kích cũng chưa tắc phá được tiên thiên tử tinh khí, vậy mà bây giờ không thể đỡ được một kiếm của Diệp Trần.
Phỉ Thúy công tử thần sắc hơi động, uy lực của nửa bước kiếm ý khiến hắn có chút kinh ngạc.
– Cút đi!
Trình Tuấn hét lớn một tiếng, tiên thiên tử tinh khí quanh người dày thêm chút nữa, trì hoãn thế đi của mũi kiếm, tay phải mang theo kình đạo xé rách không khí, đập về phía đầu Diệp Trần.
Kình phong thổi tung tóc Diệp Trần, hắn cũng hét lớn.
– Độc bá nhất phương!
Ầm ầm!
Nguyên khí gần đó bị hút sạch, toàn bộ quán chú lên tay trái Diệp Trần, mang theo quyền thế bá đạo vô cùng, đối chọi với bàn tay Trình Tuấn.
Không có tiếng nổ truyền ra, cũng không có cảnh tượng gạch vỡ người bay, hắc quang và thanh tử sắc quang mang nuốt chửng lẫn nhau, ra sức kháng cự.
Một số thanh niên tuấn kiệt thực lực thấp hơn có chút không thích ứng, giống như biết rõ sẽ có sấm, nhưng chỉ nhìn thấy sét dọc ngang, mà không có tiếng sấm truyền ra, vừa quỷ dị vừa khiến người ta khó chịu.
Đúng lúc này, kinh lôi cuối cùng cũng bạo phát.
Hắc quang và thanh tử sắc quang mang băng tán, bắn ra bốn phương tám hướng.
– Khí kình mạnh quá.
Thủ lĩnh đại thế lực đều xuất thủ, tạo thành một bức tường khí thật dày trước khu vực mình ngồi, chặn đứng lực phá hoại của khí kình, nhất thời, tường khí trong suốt rung động, gợn sóng lăn tăn.
Thân thể hai người lập tức phân tách, Diệp Trần người trên không trung, một kiếm chém ra.
– Kinh vân vô cực!
Kiếm khí thô lớn bá đạo dị thường, đi đến đâu, không khí bị quét sạch đến đó, mang theo ý cảnh nghiền nát tất cả chém về phía Trình Tuấn.
– Đáng ghét!
Trình Tuấn phẫn nộ khôn kể, chân khí toàn thân hội tụ trên bàn tay phải, đánh trúng kiếm khí.
Bùm bùm!
Trên viền bàn tay, sóng chân khí bị phá sạch, Trình Tuấn thổ ra một ngụm nghịch huyết, bị kiếm khí tàn dư đả thương kinh mạch.
– Thật không thể tin nổi, hai người chỉ giao thủ ba chiêu, Trình Tuấn đã bị thương, không lẽ có thể giải quyết trong năm chiêu thật.
– Nửa bước kiếm ý còn đáng sợ so với tưởng tượng! May mà vẫn chưa phải kiếm ý chân chính, nếu không Trình Tuấn đã không đỡ được một kiếm vừa rồi.
– Nhưng vẫn còn hai chiêu, Trình Tuấn không phải không đỡ nổi chứ!
– Không đỡ nổi thì mất mặt, trước đó còn ra sức hạ thấp trình độ Đệ tử Lưu Vân Tông, bây giờ bị đánh bại trong năm chiêu, khác gì bị người ta cho một cái bạt tai!
Thấy Trình Tuấn bị thương, mọi người không khỏi chấn kinh.
– Diệp Trần, muốn đánh bại ta trong vòng năm chiêu, nằm mơ, ta sẽ khiến ngươi hối hận!
Trình Tuấn mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, hắn cường hành vận chuyển chân khí, nghiền nát kiếm khí xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó từng bước tiến về phía Diệp Trần, mỗi một bước đi, mặt đất đều lưu lại một phiến nứt nẻ, đến bước thứ bảy, tiên thiên tử tinh sắc hội tụ thành một thanh trắc đao hư huyễn, sắc bén vô cùng.
Khoảnh khắc này, Trình Tuấn đã vượt qua cực hạn của mình, đưa tiên thiên đại liệt kình lên đệ bát trọng đỉnh phong, chân khí ngưng tụ thành trắc đao hư huyễn.
– Nứt!
Trình Tuấn tay phải giơ cao, nặng nề chém thẳng về phía trước.
Hổn hển!
Thanh trắc đao hư huyễn theo thế tay Trình Tuấn phi trảm ra, dư ba cắt ra những nết nứt đáng sợ trên bề mặt quảng trường, không khí xung quanh như nước, nhấp nhô không ngừng, bị trắc đao huyễn ảnh xé ra, sau đó nát bấy, nổ thành loạn lưu.
– Tiên thiên đại liệt kình đệ bát trọng đỉnh phong, chắc chắn có thể đánh bại đối phương.
Thạch Phá Thiên chăm chú nhìn lên đài, hận không thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần thịt nát xương tan.
Âu Dương Minh cười âm hiểm, lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, Diệp Trần sớm muộn sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn, bây giờ bị giải quyết cũng là một việc tốt.
Từ Tĩnh và La Hàn Sơn mày hơi nhíu lại, đến bây giờ nàng đã không thể khẳng định Diệp Trần có thể đánh bại Trình Tuấn, dù sao việc Trình Tuấn đột phá quá bất ngờ, ai cũng không ngờ áp lực và sự xấu hổ lại giúp hắn có được đột phá.
So với hắn, vận khí của Diệp Trần thực sự quá kém.
Đối diện với một đòn đáng sợ, chân khí trong cơ thể Diệp Trần tự động bạo phát, sâu trong đan điền tựa hồ có một tầng bình phong vô hình bị phá vỡ, tộc độ vận hành chân khí đại tăng, thiên địa nguyên khí quán chú vào cơ thể theo hình cái phễu.
Lúc này, Diệp Trần giống như Trình Tuấn, cũng đột phá, chỉ khác là, tu vi của hắn đột phá đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì.
Cảm thấy chân khí cường hoành lưu chuyển trong cơ thể, Diệp Trần ngước mắt, ánh mắt sắc bén như thực chất, hóa thành kiếm khí hư huyễn phun ra, đâm vào mắt tất cả mọi người.
La Hàn Sơn kinh ngạc nói:
– Diệp sư đệ tấn thăng lên Ngưng Chân Cảnh hậu kì cảnh giới?
Trước đó một bước, Trình Tuấn đem tiên thiên đại liệt kình đột phá đến đệ bát trọng đỉnh phong, La Hàn Sơn đã rất kinh ngạc, cảm thất những chuyện như vậy rất hiếm gặp, không phải mỗi lần áp lực đều có thể khiến người ta tiến bộ, nếu không cả Chân Linh đại lục đều có thể làm được, ngày ngày có người tử đấu, chỉ có thể nói, áp lực mang đến cho người ta cơ hội đột phá mà thôi, thực sự không ngờ, Diệp Trần cũng theo hắn đột phá, hơn nữa là đột phá trên tu vi, trực tiếp từ Ngưng Chân Canh trung kì đỉnh phong đột phá lên Ngưng Chân Cảnh hậu kì, từ ba động nguyên khí nhàn nhạt có thể thấy, Ngưng Chân Cảnh hậu kì của hắn tựa hồ ngưng thực hơn người khác rất nhiều, không tồn tại hiện tượng chân khí hư phù.
Hét!
Một bước tiến lên, khí lưu sắc bén tứ tán khắp nơi, Diệp Trần cả người tựa hồ dung nhập vào trong mắt bão, kiếm khí kinh nhẫn phóng thẳng lên trời.
Hắn một tay cầm kiếm, một kiếm đơn giản chém thẳng xuống.
– Kiếm ta!
– Chuyện gì vậy? Kiếm của ta sao lại tự động xuất vỏ.
Rất nhiều Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc không ít người trong số họ hông đeo bảo kiếm, nhưng giờ khắc này, bảo kiếm không chịu khống chế, xuất vỏ bay ra, đi theo kiếm thế Diệp Trần, tấn công Trình Tuấn.
Mấy người thực lực tương đối cao minh kịp thời xuất thủ giữ kiếm, chỉ là dù họ đã thôi động chân khí, bảo kiếm vẫn run rẩy không thôi, nhất thời tay chân luống cuống.
– Hừ!
Một trưởng lão nội môn Phỉ Thúy Cốc hừ lạnh một tiếng, phất một cái, sợi dây liên kết giữa kiếm ý và rất nhiều bảo kiếm xung quanh lập tức bị chặt đứt.
Không còn bảo kiếm trợ giúp, thanh thế của kiếm khí khổng lồ mà Diệp Trần chém ra mặc dù không phải rất lừng lẫy, nhưng vẫn sắc bén vô cùng, từng đợt khí lãng màu trắng hình thành từ phía sau, tựa hồ như lưu vân chuyển hóa, thôi động kiếm khí độ.
Rắc!
Kiếm khí và trắc đao huyễn ảnh tiếp xúc trong nháy mắt, một giây sau, trắc đao huyễn ảnh bị cắt ra làm đôi, kiếm khi thu bớt một phần ba dư thế không hề biến mất, hung hắng đánh lên tử tinh khí hộ thể của Trình Tuấn.
Một tia máu tươi bắn ra, ngực Trình Tuấn thêm một vết kiếm sâu hoắm, sâu đến tận xương, đấy là kiếm khí còn chuyển hướng giữa đường, bay lên trời, nên vết thương trên ngực Trình Tuấn chỉ là bị kiếm khí dư ba cắt trúng, nếu không, đâu còn có thể sống sót.
Xuy!
Trình Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, trong ngụm máu này ẩn hàm từng tia kiếm khí, xuyên qua mặt đất, sắc mặt nhấy thời trắng bệch, cả người lảo đảo quỳ rạp xuống đất.
Đột nhiên, một đường nhân ảnh đáp xuống bên cạnh Trình Tuấn, đỡ lấy hắn.
Là Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn.
– Bốn chiêu đánh bại Trình Tuấn, một kiếm vừa rồi hình như đã chạm đến biên giới kiếm ý!
– Ừm, ta cũng cảm thấy một luồng phong mang chi ý quét qua tim, còn tưởng là ảo giác.
– Nghe nói kiếm ý vừa xuất, có thể chém đứt hư vô chi niệm tà bất xâm!
– Người này có tài có đức gì mà chạm đến được kiếm ý, ài!
Chúng nhân kinh ngạc có, cảm thán có, đương nhiên, nhiều hơn cả là đố kị, với độ tuổi của họ, tu vi muốn tiến bộ rất khó, chỉ có từ những phương diện khác tăng cường lực chiến đấu, không nghi ngờ gì, kiếm ý đao ý đều là mong ước thiết tha của tất cả mọi người, nếu như hai thứ hư vô này có thể mua được, họ dù táng gia bại sản cũng phải đi mua, không tiếc tất cả.
Bên Lưu Vân Tông, Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão sau một hồi lo bóng lo gió, mỉm cười vui sướng, Diệp Trần xuất sắc đã là sự thật mà ai cũng biết, lúc về nhất định phải bẩm báo với tông chủ.
La Hàn Sơn lắc lắc đầu nhìn sang phía Từ Tĩnh:
– Kinh tài kinh diễm, hôm nay, ta đã hiểu ý tứ câu này, có lẽ, hắn có thể đưa chúng ta ra khỏi Thiên Phong Quốc, cùng đám thanh niên yêu nghiệt trong Nam Trác Vực tranh phong.
Từ Tĩnh không đáp mà hỏi ngược lại:
– Huynh bây giờ cũng là thực lực công tử cấp chứ!
La Hàn Sơn không nói, quang mang lấp lánh trong mắt.
Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn đỡ Trình Tuấn giúp hắn giải trừ kiếm khí trên người, thấy hắn thương thế nghiêm trọng, quay sang nhìn Diệp Trần, quát:
– Luận bàn biểu diễn, hạ thủ hung ác như vậy, để ta dạy ngươi cách làm người.
Nói xong, một chưởng lăng không đánh về phía Diệp Trần.
Phanh!
Không gian lắc lư kịch liệt, khiến cho Diệp Trần phải liên tục lùi về phía sau.
Trước người hắn, Lưu Vân Tông Đại trưởng lão không biết xuất hiện từ lúc nào, một chưởng đánh tan chưởng phong đối phương, rít nói:
– Trình Việt, đừng có bắt nạt người quá đáng, Diệp Trần đã hạ thủ lưu tình, không lẽ ngươi tưởng Đệ tử Lưu Vân Tông có thể để mặc cho người chèn ép.
– Ngươi!
Phủ Thúy Cốc trưởng lão nội môn kia ánh mắt hung ác, Trình Tuấn là cháu ngoại của hắn, được hắn gửi gắm rất nhiều hi vọng, hôm nay không chỉ thảm bại mà còn bị thương không nhẹ, hắn chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, tựa hồ như sắp mất đi lý trí.
Trang Khánh Hiền chăm chú nhìn Diệp Trần, quát mắng Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn:
– Chưa thấy đủ mất mặt hay sao, còn không mau đưa Trình Tuấn về trị thương.
Đợi đối phương rời đi, Trang Khánh Hiền mới hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
– Chỉ là luận bàn biểu diễn, hi vọng mọi người khắc chế một chút, đừng nên ra tay quá mạnh.
Lúc nãy Diệp Trần đúng là hạ thủ lưu tình, hắn cũng không biết nói gì, nếu không sẽ để lại cho mọi người ấn tượng bất công, tổn hại uy danh.
Tiếp theo, luận bàn tiếp tục tiến hành, nhưng đều là thanh niên tuấn kiệt trong các đại thế lực khác dối quyết, đỉnh tiêm cao thủ thực sự đều cảm thấy vẫn chưa phải lúc.
Thạch Phá Thiên lúc này vô cùng không vui, hắn vừa liếc nhìn Cơ Tuyết Nhạn, thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm ngó sang Diệp Trần, căn bản không để ý đến mình, khiến hắn cảm thấy như bị bỏ qua, trước đây đối phương mặc dù không có cảm tình với hắn, nhưng chí ít duy trì tháu độ tôn trọng nhất định, quan hệ trong mắt hắn đã là không tệ, có hi vọng nhất định, chỉ là bây giờ, chút hi vọng mong manh đó đã biến mất.
– Diệp Trần, đừng tưởng thắng Trình Tuấn đã là lợi hại, thực lực công tử cấp không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng, qua mấy trận nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chênh lệch, thế nào là tuyệt vọng, ta sẽ phá diệt nửa bước kiếm ý của ngươi, sống không bằng chết.
Thạch Phá Thiên biểu tình thì vẫn như thường, nhưng trong lòng thì đang nổi sóng, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch, chính là hoàn toàn bóp nát niềm tin của Diệp Trần, một kiếm khách mất đi niềm tin kiếm ý rất có khả năng tan biến, huống hồ Diệp Trần vẫn chưa lĩnh ngộ kiếm ý chân chính.
Âm trầm liếc nhìn Diệp Trần, Thạch Phá Thiên nhãn thần tà ác không gì sánh được.
Trong Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc, Diệp Huyên không dám tin những gì đáng diễn ra trước mắt, lúc nãy nếu như không phải trưởng lão nội môn xuất thủ, kiếm của nàng cũng đã tự động xuất vỏ, dung nhập vào trong kiếm thế của Diệp Trần, nàng không thể lý giải, phế nhân trước kia sao lại đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt, hơn nữa hào quang này càng lúc càng thịnh, đã gần chạm đến đỉnh cao của giới thanh niên Thiên Phong Quốc.
– Diệp sư muội, hắn cũng chỉ huênh hoang một chút mà thôi, lần này Thạch sư huynh sẽ ra tay dạy dỗ hắn.
Bên cạnh, Thôi Thế Minh ra vẻ vô tình nói.
Diệp Huyên sững người:
– Có vẻ không dễ!
– Muội đánh giá Thạch sư huynh hơi thâp đấy, đừng nói Diệp Trần, cho dù Bắc Tuyết công tử, Đoan Mộc công tử đấu với Thạch sư huynh cũng chưa chắc chiếm được thượng phong. Huynh ấy đã là thực lực công tử cấp chân chính, chỉ thiếu mỗi cái danh công tử mà thôi.
Nói ra những lời này, trong lòng Thôi Thế Minh thập phần đắc ý, hắn biết, Thạch Phá Thiên không xuất thủ thì thôi, một khí đã xuất thủ sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá thật đắt, cái giá đó là gì thì hắn vẫn chưa biết, nhưng bản thân sau này cũng phải nỗ lực gấp đôi, Diệp Huyên sư muội thiên phú rất cao, bây giờ lực chiến đấu đã ngang bằng với hắn, rất có khả năng vượt qua hắn, khiến hắn cảm thấy có chút nguy cơ.
Chương 129: Cường cường quyết đấu
– Vu Nhạc ta muốn khiêu chiến Đệ tử Nam La Tông hạch tâm Nam Cung Vân.
Lại một màn luận bàn nữa kết thúc, bên Bắc Tuyết Sơn Trang, Bá đao Vu Nhạc đột nhiên bước ra, chỉ danh khiêu chiến Vũ hiệp Nam Cung Vân.
– Lá Bá đao Vu Nhạc, trước khi Lâm Kì trưởng thành, hắn được công nhận là cao thủ số hai trong giới thanh niên Bắc Tuyết Sơn Trang.
– Vu Nhạc đao pháp bá đạo vô biên, mặc dù bị Lâm Kì đuổi kịp, nhưng vẫn chưa chắc thắng được hắn.
– Nhưng, Vũ hiệp Nam Cung Vân cũng không tệ, nghe nói hắn có được Nam La Tông tông chủ chân truyền, tu luyện là “Thiên nhất thánh thủy quyết”.
– Thiên nhất thánh thủy quyết, đó không phải tiền kì công pháp của Nam La Tông tuyệt học Thần thủy quyết sao?
Chúng nhân nhao nhao nghị luận, trước đó màn luận bàn giữa Diệp Trần và Trình Tuấn mặc dù đặc sắc nhưng vẫn chưa phải thựa lực công tử cấp đối quyết, hôm nay cao thủ có thực lực công tử cấp, trừ Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, còn Thạch Phá Thiên và Liễu Vô Tướng của Phỉ Thúy Cốc, Thái Vũ Liên của Nam La Tông, Chu Mai của Lưu Vân Tông, Âu Dương Liệt của Tử Dương Tông, Lâm Kì của Bắc Tuyết sơn trang, những người khác chỉ có thể coi như thành phần dự khuyết, Bá đao Vu Nhạc và Vũ hiệp Nam Cung Vân chính là một trong số đó, đương nhiên, công nhận là công nhận, vẫn có chỗ không chính xác, nói không chừng người được nhận định có thực lực công tử cấp lại không lợi hại như vậy, còn dự khuyết công tử cấp lại có thực lực công tử cấp chân chính, nếu không đấu một trận, mọi người chỉ có thể căn cứ vào những manh mối để phỏng đoán.
Nam Cung Vân mỉm cười bước ra,
– Vu Nhạc, ta biết ngươi sẽ khiêu chiến ta, trận chiến nửa năm trước vẫn chưa kết thúc!
– Không sai, cuộc chiến giữa chúng ta phải phân ra thắng bại, bây giờ người giỏi rất nhiều, nếu không nỗ lực đột phá, đâu còn vị trí của chúng ta nữa.
Vu Nhạc thân cao không dưới hai mét, lưng hồ bụng lang, đứng một chỗ mà đao thế tràn ngập, cả người như biến thành một thanh đao, một thanh mãnh đao mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn chí mạng.
Nam Cung Vân nghiêm túc nói:
– Nếu đã như vậy thì xuất thủ đi! Ta cũng hi vọng có thể tìm kiếm đột phá trong áp lực.
– Phong ma nhất đao!
Vu Nhạc thế như mãnh hổ, một bước lao ra, trực tiếp bỏ qua cự ly vài chục bước, một đao mở toang không khí, mang theo hư huyễn đao ảnh chém về phía Nam Cung Vân.
Keng!
Nam Cung Vân vung tay, chân khí tung ra như sóng nước, lăng không hóa thành mấy chục đường kiếm quang trong suốt, nghênh đón đao ảnh.
Diệp Trần nhìn thấy thủ đoạn của Nam Cung Vân, tâm thần thoáng động,
– Công pháp cao minh quá, đem chân khí luyện thành nước, nhưng lại nặng hơn nước, tính chất như một loại nước nặng, một giọt cũng có vài trăm cân, từng ấy giọt khiến người ta rất khó đối phó.
La Hàn Sơn kiến thức rộng, đừng bên cạnh giải thích:
– Nam La Tông tông chủ lai lịch rất thần bí, không ai biết bà ta từ đâu đến, thần bí quật khởi, sau đó sáng lập một trong ngũ đại tông môn Nam La Tông, Nam La Tông đỉnh cấp tuyệt học tên là Thần thủy quyết, thập phần kì diệu, nghư nói tu luyện đến cực chí, một giọt chân khí có vạn cân trọng lượng, có thể điều khiển nước mưa, làm cho lượng mưa ở một khu vực nào đó đột nhiên tăng lên, Thiên nhất thánh thủy quyết này là công pháp tiền kì của Thần thủy quyết, có lẽ chỉ có một phần năm uy lực, nhưng cũng rất lợi hại.
Diệp Trần gật gật đầu, hắn trước đây đã từng nghe qua sự tích Nam La Tông tông chủ, đối phương mặc dù là một nữ lưu, hào tâm tráng trí không hề thua kém nam nhân, đưa Nam La Tông trở thành một trong ngũ đại tông môn, luận thực lực tổng hợp, thậm chí nhỉn hơn Lưu Vân Tông một bậc, đương nhiên, trước kia Lưu Vân Tông kì thực rất cường đại, chỉ là sao đó bị Tử Dương Tông mưu hại, cao thủ chết và bị thương rất nhiều, từ bát phẩm tông môn rơi xuống cửu phẩm tông môn, bây giờ vẫn đang nỗ lực hồi phục nguyên khí.
Đối diện với sóng nước chân khí nặng nề, Vu Nhạc không hề sợ hãi, trường dày nặng mãnh liệt chém xuống, đao quang cường kình làm cho bọt nước văng tung tóe.
– Khai sơn bát thức!
Đột nhiên, Vu Nhạc nhảy lên, chém ra một đao hết sức bình thường.
Xì xì!
Sóng nước chân khí của Nam Cung Vân nứt ra, lan tràn, một số chân khí hình giọt nước thậm chí rơi xuống mặt đất, tạo thành trăm ngàn lỗ thủng.
– Thủy mạc hợp nhất!
Lùi sau ba bước, Nam Cung Vân hai tay hợp thành hình chữ thập, đẩy về phía trước.
Rầm rầm!
Sóng nước chân khí còn lại dung hợp thành một quả bóng nước, va chạm với trường đao của Vu Nhạc, đầy lùi đối phương hơn mười bước.
– Được, Thiên nhất thánh thủy quyết quả nhiên danh bất hư truyền, tiếp nhận khai sơn đệ nhị thức của ta.
Một chân dẫm vỡ mặt đất, đao thế trên người Vu Nhạc cành thịnh, bá đạo dị thường, hắn lật bàn tay, một đao chém ngang ra.
Ô ô ô…
Đao quang thế đi như điện, trầm du thiên quân, cự ly hai mươi bước, một trảm là đến!
Nam Cung Vân không dám coi thường công kích lực đao quang, sóng nước chân khí quanh người tăng vọt mấy lần, cuồn cuộn mãnh liệt, như một dòng nước vắt ngang giữa đao quang và cơ thể hắn.
Ầm
Thủy hoa cho chân khí ngưng kết mà thành bắn lung tung khắp nơi, mỗi một giọt thủy châu lực phá hoại kinh nhân, hoàn toàn có thể giết chết một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì bình thường.
– Khai sơn đệ tam thức!
Vu Nhạc còn muốn động đao thứ ba.
– Vu Nhạc, không lẽ ngươi tưởng có thể áp chế được ta? Thủy lang thập ảnh sát.
Nam Cung Vân không đợi đối phương xuất đao, cánh tay bên phải vẽ một vòng tròn trước thân người, sóng nước chân khí mãnh liệt từ trong chui ra, hóa thành những con ác lang lao về phía Vu Nhạc.
Rắc!
Một con ác lang nhảy lên người Vu Nhạc, cắn khuyết một miếng trên chân khí hộ thể của hắn.
Vu Nhạc ha ha cười, thân thể hơi rung, con ác lang do chân khí ngưng tụ bị chấn bay, trường đao trong tay không một chút chậm trễ, một đao chém xuống đầu con ác lang.
– Thủy lang bách ảnh sát!
Một chiêu trước chỉ là hòa hoãn cho chiêu tiếp theo, mấy chục con ác lang to như những con bê con thi nhau lao đến, điên cuồng nhảy vào người Vu Nhạc, khí thế oanh liệt khiến một số thanh niên tuấn kiệt tu vi hơi thấp sắc mặt tái nhợt, trong lòng thầm hô, nếu như một chiêu này cho họ đối mặt, e rằng đến xương cũng không còn.
Vu Nhạc biểu tình vô cùng ngưng trọng, đối phương còn cường đại hơn hắn tưởng tượng, nhưng một kẻ thiên sinh cuồng phóng bá khí như hắn một chút cũng không tỏ ra sợ hãi, sau một tiếng rít gào, hợp thân xông lên.
– Khai sơn đệ tứ thức!
– Khai sơn đệ ngũ thức!
– Khai sơn đệ lục thức!
– Khai sơn đệ thất thức!
Liên tục chém ra bốn đao, chân khí ác lang thi nhau bạo tán, chỉ còn sót lại một hai con, nhưng cục diện đã không còn nguy hiểm như trước, khí thế trên người Nam Cung Vân càng thêm cường đại, một luồng sát khí đến từ tiền sử bạo trùng.
Ầm ầm!
Mặt đất gần đó lắc lư, sóng nước chân khí bên ngoài cơ thể Nam Cung Vân không ngừng bành trướng biến hình, tựa hồ sắp có một con tuyệt thế hung vật gì đó sắp xuất thế, nuốt chửng tất cả.
Không thể đợi thêm được nữa!
Vu Nhạc da đầu tê rần, trong lòng biết tiếp tục đợi thêm, chỉ bất lợi cho bản thân, tinh thần chân khí dâng trào, ngưng tụ trong hai cánh tay, Vu Nhạc hai tay giơ cao, đao thế mãnh liệt làm cho khí lưu hỗn loạn, hình thành một vòng xoáy cự đại.
– Khai sơn đệ bát thức!
Một đao chém ra, khí lưu quanh người Nam Cung Vân tách ra làm hai, tựa hồ hóa thành thực chất, có thể thấy một đao này lực áp bách cường đại thế nào.
Y phục trên người Nam Cung vân bay phần phật, hai tay xoay tròn.
– Hổ sa phá!
Ầm ầm!
Sóng nước chân khí cuối cùng cũng ngưng tụ thành công, hóa ra một con hổ sa đáng sợ dài hia mươi mét, hổ sa lắc đầu vẫy đuôi, không chỉ nuốt chửng đao quang mà đến Vu Nhạc cũng bị nó nuốt.
Âu Dương Minh hít ngược một hơi lãnh khí, sao Nam Cung Vân lại cường đại như vậy, ban đầu hai bên còn có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng bây giờ Nam Cung Vân rõ ràng áp đảo Vu Nhạc.
– Chân khí hóa hình, quả nhiên lợi hại.
Diệp Trần cũng lần đầu tiên xem chiến đấu cấp bậc này, quả nhiên không phải Ngưng Chân Cảnh hậu kì võ đỉnh phong võ giả bình thường có thể so sánh.
Ba!
Đuôi hổ sa đột nhiên nổ tung, một đường đao quang cực lạnh chém lên chân khí hộ thể của Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân sắc mặt tái mét, miệng rỉ máu tươi, thân thể lùi liền mười bước.
Lại nhìn sang phía Vu Nhạc.
Lúc này thất khiếu của hắn đều đang rỉ máu, một đòn nỗ lực cuối cùng cũng phá được hổ sa, yên lặng đứng im tại chỗ, bá khí lẫm liệt.
– Ngươi lợi hại hơn nửa năm trước nhiều lắm!
Nam Cung Vân chậm rãi nói.
Vu Nhạc nhếch miệng cười:
– Đáng tiếc vẫn bại bởi ngươi…
Lời chưa nói hết, Vu Nhạc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Nam Cung Van lắc lắc đầu,
– Ta cũng kiệt sức rồi, coi như hòa đi!
– Thua là thua, ngươi nghĩ Vu Nhạc ta là người thế nào, cố gắng nỗ lực nhé! Lần sau ta sẽ không bị ngươi đánh bại nữa đâu.
Xem ra, Vu Nhạc bị thương không nhẹ, lúc quay ngươi thân hình có chút lảo đảo.
Nam Cung Vân cười cười, quay trở về vị trí của mình.
– Đao ngươi chậm ba phần, nếu không có thể phá được chân khí hổ sa!
Đợi Vu Nhạc ngồi xuống, Lâm Kì bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói.
Vu Nhạc sững người, liếc nhìn Lâm Kì.
Bắc Tuyết Sơn Trang đại trưởng lão mặt lộ nụ cười, Vu Nhạc dù thua, nhưng chí ít cũng đánh bị thương Nam Cung Vân, không coi quá thảm, trong khi Lâm Kì, nhân vật lợi hại nhất của họ vẫn chưa xuất thủ.
Thạch Phá Thiên có chút ngạc nhiên với thực lực Nam Cung Vân, nhưng cũng không quá để tâm, lần luận bàn biểu diễn này, hắn chỉ muốn đánh bại hai người, một là La Hàn Sơn, La Hàn Sơn trước kia là một trong tứ đại công tử, chỉ cần đánh bại hắn, mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa danh xưng công tử, nếu không, không thể coi là danh chính ngôn thuận, chuyện này, hắn cảm thấy rất tự tin, chỉ thiếu mỗi hình thức mà thôi, đương nhiên, trước đó hắn phải giải quyết Diệp Trần, hủy diệt nửa bước kiếm ý của hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa đến lúc, nếu như mình vội vàng nhảy ra khiêu chiến, rất dễ khiến người khác nghĩ rằng hắn muốn thay Trình Tuấn báo thù, cố ý khiêu chiến Diệp Trần, như vậy, đối phương có thể tranh thủ cơ hội không ứng chiến, thậm chí có thể kiếm cớ trước đó tiêu hao quá nhiều, chưa kịp hồi phục, những người quan chiến đương nhiên sẽ đứng về phía hắn.
Hắn đã không xuất thủ thì thôi, một khi đã xuất thủ đối phương sẽ không có đường lùi.
Hừ!
– Cho ngươi huênh hoang thêm lúc nữa!
Thạch Phá Thiên nỗ lực áp chế cảm xúc trong lòng.
Luận bàn biểu diễn là nơi để các đại tông môn và đại thế lực đệ tử giao lưu, vừa khiến họ cảm thấy áp lực, vừa có có được lĩnh ngộ trong chiến đấu, cho dù bây giờ không thể đột phá thì cũng tăng cường nền tảng, chuẩn bị sau này đột phá.
Lúc này, có một đệ tử tông môn chỉ danh khiêu chiến Viên Tuyết Mai, chúng nhân nhìn qua, hắn khoác một bộ y phục màu vàng, tay áo có thêu hình một con hắc xà.
Là dấu hiệu của Thiên Phong Quốc một trong tứ đại cửu phẩm tông môn Hắc Xà Tông.
Thì ra người này là đại đệ tử Hắc Xà Tông, trong lòng biết đấu với đệ tử của những đại tông môn khác không có cửa thắng, chỉ có Viên Tuyết Mai không quá nổi danh, nhìn có vẻ rất dễ đối phó, nếu như có thể đánh bại nàng, sẽ rất phong quang, dù sao đánh bại một đại tông môn kiệt xuất đệ tử là việc rất nhiều người không làm được.
Viên Tuyết Mai cười cười, nàng sớm đã hi vọng có người khiêu chiến mình, bớt có người nghĩ nàng là quả hồng mọng, muốn bóp thế nào cũng được.
Một kiếm xuất, kiếm quang tinh mịn như gió như mưa, mềm mại vô lực quấn quanh chân khí hộ thể đối phương, liên miên bất tuyệt, lên lên xuống xuống.
Phốc phốc phốc phốc phốc….
Một kiếm nhìn có vẻ rất ôn hòa này lập tức phóng thích uy lực kinh nhân, chân khí hộ thể của Hắc Xà Tông đại đệ tử như một miếng đậu phụ, thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng.
Diệp Trần nhướng mày, Viên Tuyết Mai lần này thi triển có lẽ là Nam La Tông Tứ Quý kiếm pháp, xem ra sau khi tu vi đại tiến, Nam La Tông đã bắt đấu chú trọng bồi dưỡng nàng, phá lệ truyền thừa Tứ Quý kiếm pháp, chứ không còn là vũ chi Tứ Quý kiếm pháp trước kia nữa.
Mười chiêu tung ra, Hắc Xà Tông đại đệ tử đến gấu áo Viên Tuyế Mai cũng chưa chạm đến, bản thân thì chật vật vô cùng, không thể không tự mình nhận thua.
Đột nhiên.
Những tiếng nghị luận trên quảng trường Bảo Hoa đột nhiên im bặt, chúng nhân nhìn thấy Tử Dương Tông hạch tâm nhị đệ tử Âu Dương Minh bước lên đài.
– Là Âu Dương Minh, lại là cấp bậc thực lực chuẩn công tử.
– Hắn muốn khiêu chiến ai, không lẽ là Phỉ Thúy Cốc Liễu Vô Tướng, hay là Thạch Phá Thiên.
– Không thể nào, Tử Dương Tông mấy năm gần đây rất thân với Phỉ Thúy Cốc, đệ tử môn hạ cũng thường xuyên qua lại với nhau, không thể luận bàn với nhau được, ta nghĩ, hắn muốn khiêu chiến với La Hàn Sơn của Lưu Vân Tông, Hàn Sơn công tử.
– Ý, sao ta không nghĩ ra điều này nhỉ, La Hàn Sơn bây giờ thực lực mặc dù không còn cường thịnh, nhưng danh tiếng vẫn còn đó, không đánh bại hắn, xưng danh công tử người khác không thể lấy được.
Nghe những tiếng nghị luận xung quanh, Âu Dương Minh cười lạnh nhìn La Hàn Sơn,
– La Hàn Sơn, hôm nay hãy cống hiến xưng danh công tử của ngươi ra đi! Bá chiếm mãi bảo người khác tâm phục khẩu phục sao được.
La Hàn Sơn mặt không biểu tình bước lên, nói:
– Xưng danh công tử đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì, nhưng muốn lấy được, còn phải xem ngươi có thực lực không đã.
– Ha ha, ngươi nghĩ bây giờ vẫn là hai năm trước sao? Với thực lực của ngươi đã không xứng với xưng danh công tử rồi, để người có thực lực lên đi.
Âu Dương Minh khó chịu cười nói.
– Nếu ngươi tự tin vậy, vậy thì lấy đi, chỉ sợ sẽ xuất hiện hậu quả khiến ngươi không thể tiếp nhận.
La Hàn Sơn đứng cách Âu Dương Minh ba mươi bước, toàn thân lam y, tay không tấc sắt, nhìn thản nhiên vô cùng, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, tựa hồ như một tòa đại sơn đã kinh phong vũ, thong dong đối mặt tất cả.
Diệp Trần nói với Từ Tĩnh:
– Xem ra La Hàn Sơn ẩn tàng rất kĩ!
Từ Tĩnh nói:
– Ngươi nhìn ra được?
– Cảm thấy mà thôi, nhưng mặc dù không thích Âu Dương Minh, ta vẫn phải thừa nhận khí tức của hắn rất cường đại, e rằng đây sẽ là một trận khổ chiến.
Diệp Trần dùng linh hồn lực quét qua khí tức hai người, nhận thấy ý cảnh tuyệt nhiên tương phản, nếu như nói La Hàn Sơn là một tòa đại sơn yên tĩnh, một khối đá ngầm dưới lòng biển thì Âu Dương Minh là một ngọn núi lửa táo bạo, lúc nào cũng có thể phun xuất, đốt cháy tất cả.
– Có thể đỡ được một thoái này không lùi, coi như có tư cách khiến ta toàn lực ứng phó.
Âu Dương Minh thân hình phiêu phiêu nổi lên, cho người ta cảm giác rất nhẹ, chỉ là một thoái của hắn vừa đá ra, cảm giác ấy hoàn toàn biến mất, một thoái như hỏa sơn, như lôi đình, như hồng thủy cuồn cuộn, tâm sinh sợ hãi, lo sợ bất an.
– Một thoái mà thôi, ta tiếp!
Con ngươi La Hàn Sơn đột nhiên đổi màu, tử quang cường liệt phun ra, sau lưng hắn xuất hiện một đường tử khí cong cong, tựa hồ như muốn kéo thứ đáng sơn gì đó ra ngoài, hỗ trợ bản thân.
– Tử cấp công đệ cửu trọng Tử khí Đông lai!
Đại trưởng lão trợn tròn hai mắt, nhấn mạnh từng chữ.
Nghe vậy, Diệp Trần chợt nghĩ, Tử cực công là loại thần diệu nhất trong Lưu Vân Tông công pháp địa cấp sơ giai, đệ bát trọng là Tử mâu băng tâm, đệ cửu trọng là Tử khí Đông lai, đạt đến đệ cửu trọng, trong hư không sẽ có tử khí dẫn vào trong cơ thể, gia tăng lực chiến đấu, nghe nói đạt đến Tử cực công đệ cửu trọng đỉnh phong, sẽ dẫn ra một khối tử khí liên hoa, liên hoa hộ thể, phòng ngự lực bạo tăng mấy lần.
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Rõ ràng là một thoái, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác liên miên hung mãnh, nặng nề đánh về phía La Hàn Sơn, La Hàn Sơn vẫn án binh bất động, hai tay hướng về phía trước tìm kiếm, một lượng lớn nguyên khí dung nhập vào trong tử khí, hình thành một cái thớt lớn chặn đứng thoái kình như hỏa sơn.
Một khắc sau!
Tử quang và hồng quang chói mắt nổ tung, mắt người không thể nhìn thẳng, sau đó lại có tiếng sấm vang lên, làm cho không gian xung quanh phải lắc lư không dừng.
– Ngăn được, La Hàn Sơn ngăn được!
– Nhìn tình huống vừa rồi, La Hàn Sơn có lẽ đã đem Tử cực công luyện đến đệ cửu trọng, chẳng trách có tự tin chống lại Âu Dương Minh.
– La Hàn công tử của ngày xữa cũng bắt đầu uy, tuyệt không cho phép người khác cướp đi xưng danh công tử của hắn!
– Đúng, La Hàn Sơn nền móng dù sao cũng thâm hậu, cho dù nhất thời bị bỏ lại phía sau, khởi lực lại cũng kéo dài hơn so với người thường.
Đại bộ phận người mặc dù có chút giật mình, nhưng không phải quá ngạc nhiên, danh hiệu Hàn Sơn công tử còn đặt ở đó, có kém cũng chẳng kém đi đâu, huống hồ một thoái muốn đẩy lùi hắn, ít nhiếu có chút chủ quan khinh địch, chỉ là họ vẫn chưa biết Âu Dương Minh đã dùng mấy phần thực lực.
Liễu Vô Tướng, người từng cùng La Hàn Sơn đọ ba chưởng mỉm cười, nghĩ thầm: Ngày đó ta chỉ dùng tám phần thực lực, bây giờ ngươi đã có tư cách ngồi ngang hàng với ta.
Tử Dương Tông đại trưởng lão sắc mặt âm trầm, vốn tưởng Âu Dương Minh đánh bại La Hàn Sơn là chuyện chắc chắn, ai ngờ đối phương đột nhiên hồi phục phong thái vốn có, tu vi không thấy tăng lên quá nhiều nhưng Tử cực công đã luyện đến đệ cửu trọng, may mà vẫn chưa phải đệ cửu trọng đỉnh phong, nếu không tiếp dẫn được Tử khí liên hoa ra ngoài, bản thân sẽ lập tức vào thế bất bại, trừ phi thực lực chênh lệch quá lớn.
– Lưu Vân Tông bắt đầu quật khởi rồi!
Một trưởng lão Tử Dương Tông khác lo lắng nói.
Hừ lạnh một tiếng, Tử Dương Tông đại trưởng lão chân khí truyền âm nói:
– Chu Liệt Dương đã chuẩn bị kích sát người tên Diệp Trần, nhưng đối phương vận khí tốt, chạy thoát một lần, lần sau hắn sẽ không còn được may mắn như thế, thuận tiện bảo hắn giết luôn La Hàn Sơn, khiến Lưu Vân Tông cả đời cũng không thể trở mình, bị Tử Dương Tông chúng ta dẫm dưới chân.
– Không sai, Lưu Vân Tông chỉ cần ngóc dậy được khẳng định sẽ tính cả thù cũ lẫn nợ mới, cho nên nhất định phải trảm cùng giết tận.
Thanh âm hai người tụ thành một tuyến, không truyền ra ngoài, nhưng sát cơ sâm hàn vẫn bị Diệp Trần cảm ứng.
– Hai lão già này khẳng định không có hảo ý, không biết có phải đang muốn nhắm vào mình hay không.
Diệp Trần dừng ánh mắt lại chỗ võ đài, trong lòng thầm tính toán, hắn rất tin vào cảm ứng của mình, người khác chỉ cần lộ ra một tia sát cơ với hắn, hắn đều có thể nắm bắt được, nhưng Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì vông lực thâm hậu, tầng sát cơ đó cũng chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần thầm lắc lắc đầu, hắn bây giờ quá yếu, ở Thiên Phong Quốc thuộc về tầng dưới cùng, chỉ là đạt đến Bão Nguyên Cảnh mới có khả năng tự bảo vệ mình, nếu như đối phương bất chấp thân phận, ngầm kích sát hắn, thật đúng là không còn đường phản kháng.
Nghĩ đến đấy, không khỏi có chút thất thần.
Bão Nguyên Cảnh cường giả có thể tự do đi lại trong Thiên Phong Quốc, nhưng mang lên tầng thứ Nam Trác Vực thậm chí cả Chân Linh đại lục, thì chẳng là gì, trên Bão Nguyên Cảnh là Tinh Cực Cảnh, giơ tay nhấc chân đã có phá sơn chi lực, có thể dễ dàng hủy diệt một tông môn, mà trên Tinh Cực Cảnh còn có Linh Hải Cảnh, võ giả cảnh giới này được gọi là đại năng, sơ bộ sở hữu thực lực phá hoại địa hình, chân khí như đại hải, liên miên bất tuyệt, Sinh Tử Cảnh võ giả có thể phong vương xưng hoàng, như Hư Hoàng, Tà Vương, Huyền Hậu, Long Hoàng vân vân, họ mới là Chân Linh Đại Lục vương giả, tùy ý có thể hiệp sơn hải, đáng sợ nhất là, Sinh tử Cảnh võ giả có thể đạt đến nhân thể cực hạn, nghịch chuyển sinh tử, chỉ cần không có gì bất ngờ, nghe nói Sinh Tử Cảnh võ giả rất khó giết chết, họ đã có huyết nhục diễm sinh, thậm chí một giọt máu cũng có năng lực trùng sinh, cũng chính là nói, dù đánh họ đến chỉ còn một mẩu thịt, vẫn có thể phục nguyên, kích sát còn lại một giọt máu, vẫn đủ phục nguyên, rất khó tưởng tượng lại có cảnh giới đáng sợ đến vậy.
Chương 130: Trảm long thoái, Đại bi thiên vương quyền
Chỉ là cho dù là Sinh Tử Cảnh võ giả cũng phải cảm ngộ thiên đạo, họ muốn tấn thăng đến tầng thứ cao hơn, đạt đến cảnh giới Hư Vô Phiêu Miểu trong truyền thuyết, cảnh giới này trước mắt đối với Diệp Trần mà nói quá xa vời, căn bản không phải thứ hắn có thể chạm vào được, cường hành suy đoán cũng không suy đoán nổi.
Loại bỏ tạp niệm, Diệp Trần phát hiện tâm cảnh hình như nâng cao một chút, chân khí ổn định trong cơ thể dần trở nên hoạt bát.
– Không lẽ tâm khí cao, mới có thể phát triển?
Diệp Trần suy nghĩ.
Trên võ đài, Âu Dương Minh không tấn công nữa, thần tình không vui trước đó cũng trở nên cẩn trọng hơn, một thoái vừa rồi hình như là chín phần công kích lực của hắn, đối phương không những đỡ được mà còn không lùi một bước, phần thực lực này không thể xem nhẹ.
– Không tệ, có thể chặn được một thoái của ta!
Âu Dương Minh âm thầm tích góp sức mạnh, ngoài miệng nói.
La Hàn Sơn ánh mắt lạnh lẽo,
– Bây giờ đến phiên ta.
– Đại bi thiên vương quyền!
Không có bất cứ lời nào vô ích, La Hàn Sơn tiến lên trước một bước, toàn thân tử khí sôi trào, một quyền mang theo sức mạnh trấn áp đại địa đánh về phía Âu Dương Minh.
Ba ba ba ba ba…
Không khí bị đục thủng từng tầng, một bàn tay cự đại nắm chặt một tấm bia đá tử sắc hung mãnh trấn áp về phía Âu Dương Minh, trong nháy mắt, khí lưu quanh người bắt đầu bất động, ngưng cố, sau đó co lại.
– Là Đại bi thiên vương quyền, tông chủ cũng truyền môn võ kĩ này cho Hàn Sơn.
Từ trưởng lão mặt lộ hỉ sắc, thông thường, đệ tử hạch tâm chỉ có thể truyền thụ một môn võ học địa cấp sơ giai, trừ nghiêm ngặt khống chế tuyệt học lưu động, nguyên nhân chủ yếu là sợ đệ tử hạch tâm phân tâm, dù sao tu luyện một môn đã rất khó, đồng thời tu luyện hai môn rất không sáng suốt, đến cuối cùng mọi thứ cũng chỉ ở mức bình thường, không phương diện nào xuất sắc, chi bằng luyện trước một môn, đợi môn thứ nhất luyện đến đỉnh cấp rồi mới học tập những võ học khác.
La Hàn Sơn có thể học tập đến môn võ học địa cấp sơ giai thứ hai chứng tỏ tông chủ sớm đã biết La Hàn Sơn đem Tử cấp cực công luyện đến đệ cửu trọng, có tư cách luyện môn thứ hai, đương nhiên cũng không phải mỗi người đều như vậy, tông môn phải khảo nghiệm mức độ trung thành của người trước, một số đệ tử một dạ hai lòng cho dù thiên phú có cao, ngộ tính có mạnh tông môn cũng không truyền thụ tuyệt học cho ngươi, nhưng nếu như ngươi ở bên ngoài tìm được một môn võ học địa cấp sơ giai, tông môn sẽ mặc kệ ngươi, cùng lắm nhắc nhở ngươi võ học chú trọng về chất chứ không phải về lượng.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, có Đại bi thiên cương quyền tại thân, La Hàn Sơn trên cơ bản có thể chống lại đối thủ thực lực công tử cấp.
– Phá cho ta!
Âu Dương Minh một cước tung lên, thoái ảnh như hỏa sơn hóa thành một thanh cự đao chém lên bàn tay và thạch bài.
Keng!
Bàn tay dừng lại trong giây lát, thạch bài xuất hiện những vết nứt mơ hồ.
Nhưng vẫn trấn áp về phía Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh sắc mặt âm trầm, chân khí toàn thân không hề bảo lưu, quang hoa như diệu nhật vọt thẳng lên trời, tỏa ánh hào quang chói mắt.
Xoay người bay lên, Âu Dương Minh một thoái nặng nề bổ lên bàn tay chân khí và thạch bài.
– Trảm long thoái!
Rắc!
Đại bi thiên vương quyền bị phá, nhưng cũng ép Âu Dương Minh phải xuẩt toàn lực.
– Đao thoái hợp nhất!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trần hơi nhíu mày, đao pháp và thoái pháp của Âu Dương Minh lợi hại như nhau, hắn sớm đã biết, nhưng đối với võ giả mà nói, cái gì cũng lợi hại không phải chuyện tốt, phải xác định một môn võ học chủ tu, ví dụ trước đây Diệp Trần là quyền pháp và kiếm pháp đồng thời tu luyện, hơn nữa vẫn là quyền pháp lợi hại hơn, nhưng bây giờ kiếm pháp là chính, quyền pháp là phụ, chính phụ phải phân định rạch ròi.
Không ngờ Âu Dương Minh lại đi đường tắt, đem thoái pháp và đao pháp dung nhập làm một, từ đó về sau, đao pháp chính là thoái pháp, thoái pháp chính là đao pháp, tuy hai mà một, không biết đây là hắn tự dung hợp hay bởi vì môn võ học Trảm long thoái.
Một thoái phá vỡ Đại bi thiên vương quyền, Âu Dương Minh được thế, thân thể lóe lên, tung ra mấy chục đường thoái kình hung mãnh.
La Hàn Sơn không lùi không tiến, một lần nữa thi triển Đại bi thiên vương quyền, chống chọi lại thoái kình của đối phương, làm cho không khí như muốn nứt vỡ.
– La Hàn Sơn, bại đi!
Âu Dương Minh một bước dẫm vỡ mặt đất, cả người lao lên trời, lại một thoái đánh xuống.
Ngang!
Âm thanh thảm liệt như tiếng long ngâm vang lên!
Một thoái này trực tiếp huyễn hóa thành một thanh chiến đao đáng sợ, trên chiến đao có hình ảnh một con rồng thoắt ẩn thoắt hiện, miệng phát ra thanh âm bị hào, thanh niên tuấn kiệt công lực không đủ nghe thấy âm thanh này, nhất thời mắt hoa đầu váng, tức ngực buồn nôn, toàn thân lực khí tựa hồ bị hư thoát, Âu Dương Minh rất tự tin vào uy lực của Trảm long thoái, đao pháp và thoái pháp hắn tu luyện trước đây kì thực là một thể, chỉ có điều bị cường hành phân khai, như vậy mới có thể tu luyện nhanh hơn, chứ không phải như Diệp Trần nghĩ, tự mình lĩnh ngộ mà ra, dựa vào cảnh giới hiện tại của hắn, đâu có khả năng sáng tạo võ học, nếu như có thể sáng tạo võ học, hắn sỡm đã trở thành một đại tông sư, trừ bước vào Bão Nguyên Cảnh tầng thứ Phỉ Thúy công tử, Thiên Phong Quốc không còn ai là đối thủ của hắn, thậm chí một chiêu cũng không địch nổi.
– Tử khí Đông lai, Đại bi trấn áp!
Đường tử khí hình vòng cung sau lưng La Hàn Sơn càng thịnh, tựa hồ xuyên qua cả nhân ảnh hắn, phía sau còn có một tấm tử sắc thạch bài cao mười mét trấn áp không gian, trên thạch bài có vô số thi thể chiến sĩ từ dưới đất chui lên, phát ra những tiếng rống giận dữ, tựa hồ như muốn quay trở lại thế giới thực, quay trở lại với dĩ vãng huy hoàng, trấn động nhân tâm.
– Đây là thực lực cấp bậc gì, đáng sợ quá.
– Mười ta cũng không phải đối thủ của hai người họ, e rằng một chiêu có thể nghiền nát ta thành tro bụi, thi cốt không còn.
– Lợi hại quá, không sao tưởng tượng nổi, ta cứ tưởng mình cũng có thể tranh cao thấp với họ, bây giờ xem ra hoàn toàn là kẻ ngốc nói mơ.
Một số đại thế lực môn hạ thanh niên tuấn kiệt trợn mắt há mồm, họ không thể tưởng tượng Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi có thể thi triển ra uy lực cường đại như vậy, một số Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì bình thường cũng không lợi hại được như vậy! Cũng chính là nói, họ hoàn toàn có năng lực tranh tài cao thấp với Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, nói không chừng còn có thể trảm sát họ, vượt cấp giết người.