Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 103 [Chương 456 đến 460(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 456: Kiếm khách đối chiến
– Không biết trong tam đại kiếm khách này, đến cùng ai là người cuối cùng đây?
Mọi người nhao nhao nghị luận, có phần cảm thấy hứng thú.
Nhấc đại kiếm màu đen lên, Hắc Kiếm Khách nhìn về Diệp Trần ở phía xa, đạm mạc nói:
– Ta không giống với những kiếm khách bình thường, kiếm vừa xuất vỏ thì phải thấy máu, nếu không thì tâm ý không thông, khó lòng thư sướng, ngươi tốt nhất là chuẩn bị tốt đi, miễn trách ta không có nhắc nhở ngươi.
Diệp Trần nhẹ nhàng cười cười
– Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên.
Âm điệu nói chuyện của Diệp Trần không cao, thần sắc cũng không lạnh lùng, nhưng mọi người rõ ràng cảm nhận được một cổ ý chí nghiêm nghi đập vào mặt.
– Tuy rằng thái độ rất hung hăng càn quấy, nhưng không thể không thừa nhận, người này không đơn giản.
– Đối mặt với Hắc Kiếm Khách đã tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý cũng dám đáp lời như thế, thật không biết thiên tính hắn là thế, hay là có nắm chắc nữa.
– Phải cần loại trình độ gì mới dám nói ra lời nắm chắc kiểu thế.
Không thể nghi ngờ, lời của Diệp Trần đã chọc giận Hắc Kiếm Khách, hắn sâm lãnh nói:
– Đến cùng là máu của ai, rất nhanh sẽ biết thôi, Sát Phá Lang!
Chân phải Hắc Kiếm Khách khẽ dời nửa bước, hai tay nắm chặc đại kiếm màu đen đột nhiên đánh xuống, kiếm quang thô bạo màu đen thế như chẻ tre, bí mật mang theo ác lang gào thét chém về phía Diệp Trần.
– PHÁ…!
Phi thân xoáy lên, Diệp Trần một kiếm chém vỡ kiếm quang màu đen, tay trái thò qua bên eo, hai sợi Thanh Liên kiếm khí xuy xuy bắn ra, khó lòng phòng bị.
– Chiêu này vô dụng với ta thôi.
Tay trái của Hắc Kiếm Khách cũng thò qua, ngón trỏ và ngón giữa phân biệt đè lên ngón cái, bắn ra hai đạo chỉ lực màu đen, chỉ lực như đao, lăng không cản Thanh Liên kiếm khí lại.
PHỐC! PHỐC!
Hắc Kiếm Khách vẫn còn xem thường Thanh Liên kiếm khí, chỉ công của hắn tuy rằng không kém, nhưng sao có thể vượt qua Thanh Liên kiếm khí cất chứa trong người Diệp Trần được, chỉ thấy chỉ lực màu đen có chút dừng lại, lập tức bị nghiền nát, tách ra thành hai sóng xung kích hình tròn, tốc độ khuếch tán của sóng xung kích rất nhanh nhưng vẫn không bì được với tốc độ bắn ra của Thanh Liên kiếm khí
Leng keng!
Dưới sự bất đắc dĩ, Hắc Kiếm Khác giơ đại kiếm màu đen lên, hai điểm hỏa tinh trước ngực nổ bung trong hư không
– Đây là kiếm khí gì, rõ ràng lại không thua kém kiếm khí do bảo kiếm chém ra chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút?
Hắc Kiếm Khách vốn tưởng rằng Diệp Trần tu luyện môn chỉ công gì đó, khiến cho lúc thúc phát ra chỉ lực cũng giống với kiếm khí, thực chất uy lực cũng không bằng kiếm khí. Nhưng giờ hắn phát hiện mình đã sai rồi, hai sợi kiếm khí này, uy lực còn vượt qua kiếm khí bình thường rất nhiều.
Hắc Kiếm Khách kinh ngạc, Diệp Trần cũng kinh ngạc, uy lực của Thanh Liên kiếm khí hắn rõ hơn ai hết, dưới tình huống bình thường, kiếm khí hắn dùng trung phẩm bảo kiếm thúc dục ra còn không bằng Thanh Liên kiếm khí, trừ phí là kiếm khí do tuyệt chiêu phát ra mới có thể lực áp Thanh Liên kiếm khí. Đối phương có thể dùng chỉ lực để suy yếu một nửa uy lực của kiếm khí, nhất định là chỉ pháp Địa cấp đỉnh giai, cũng chỉ có chỉ pháp Địa cấp đỉnh giai mới có thể làm được thế thôi.
“Thanh Liên kiếm khí của ta đã tiêu hao bốn đạo rồi, tiếp theo nếu không cần thiết thì không nên dùng nữa. ”
Thanh Liên kiếm khí là đòn sát thủ khi cận chiến, Diệp Trần không muốn để người khác biết rõ điểm mấu chốt của mình.
Thừa dịp Hắc Kiếm Khách vung kiếm đánh tan Thanh Liên kiếm khí, thân hình Diệp Trần đột nhiên hạ xuống, kiếm quang dài đến hơn 1000m tựa như thiên chi kiếm, dứt khoát chém xuống.
– Vỡ cho ta!
Nếu là kiếm khách bình thường thì nhất định sẽ lấy phòng làm chủ, toàn lực phòng thủ trọng kích của Diệp Trần, nhưng ở trong tự điển của Hắc Kiếm Khách không hề có khái niệm phòng ngự, hắn há miệng gào thét, tóc đen hung hăng dựng ngược lên, khí kình đen như mực vọt lên, nương theo đại kiếm màu đen trong tay hắn đón đánh kiếm quang.
Ầm ầm!
Hai kiếm giao kích tạo nên một quả cầu năng lượng màu đen, quả cầu năng lượng mới đầu mới chỉ chừng nửa ngón út, sau nháy mắt đã bành trướng đến chừng một mét rồi.
– Không tốt, các vị, toàn lực ngăn cách sóng năng lượng!
Lôi Chi Công Chúa nhướng mày, thanh âm dưới sự thúc dục của Chân Nguyên, lấy một tốc độ nhanh hơn tốc độ siêu âm khuếch tán ra ngoài. Mà đồng thời trong lúc nói chuyện, nàng hết sức vùng bàn tay nhỏ lên, một đạo Chân Nguyên bích chương sáng óng ánh long lanh lóe ra Lôi Đình được dựng lên, ngăn trở tất cả các đình đài ở phía sau, sau đó lại lan tràn ra hai phía, kết nối với những Chân Nguyên bích chướng do người khác dựng nên..
Sau khí tất cả Chân Nguyên bích chướng hợp thành một vòng, phong tỏa toàn bộ sân luận bàn của Chỉ Điểm Giang Sơn Đài vào trong, quả cầu năng lượng màu đen cuối cùng cũng bạo phát.
Bởi vì thanh âm bạo tạc quá lớn, tất cả mọi người ngược lại không nghe được tiếng nổ mạnh, chỉ thấy trước mắt một mảnh sáng ngời, Chân Nguyên bích chướng bị suy yếu từng chút một, ngay sau đó, sóng năng lượng không có chỗ phát tiếng phóng lên trời, hóa thành một cột sóng năng lượng đường kính hai mét phóng thẳng mây xanh, như muốn xé rách tất cả
Từ bên ngoài Lôi Đô thành mà xem, cột sáng năng lượng chọc trời kia rất khiến người khác chú ý, mọi người trong nội thành Lôi Đô thầm hít một hơi khí lạnh, không biết Vũ Đạo Trà Hội hai năm một lần đến cùng sôi động đến trình độ nào, thanh thế đáng sợ như thế hiển nhiên người thường không thể nào làm được.
“Long”
Cột sáng năng lượng nổ tùng, tiếng ầm ầm nổ vang truyền ra bốn phương tám hướng.
Chỉ là phía trên sân bãi đã không còn một bóng người, Diệp Trần và Hắc Kiếm Khách đều biến mất.
– Diệp Trần, tiếp ta một kiếm.
Trên bầu trời, thân ảnh Hắc Kiếm Khách hiện ra, hai tay hắn nắm chặt đại kiếm màu đen, giơ cao khỏi vai, chợt eo phát lực, truyền đến cơ bắp nơi hai tay, cuối cùng dùng một phương thức như bạo tác rót vào bàn tay.
Hổn hển!
Một vòng hắc sắc tàn nguyệt hiện ra, kiếm ba vô cùng đáng sợ xòe ra như hình quạt, lấy một tốc độ vượt quả cảm nhận của mọi người bắn ra.
Đối mặt với một kiếm kinh người này, tay trái Diệp Trần rút ra Lôi Trạch Kiếm, cũng không điều chỉnh phương thức cầm kiếm, trực tiếp xông lên phản công
Ngâm!
Một đạo kiếm quang lóng lánh như Lôi Đình lóng lại lần nữa thắp sáng không trung của Lôi Đô, dùng một tư thái bá khí tăng dần chém ngược xuống, đến mức, không khí trong hư không bị đánh nát bất, vết kiếm màu đen nhìn mà giật cả mình.
Thiên Lôi Thiết!
Dùng lực lượng lúc này thi triển ra Thiên Lôi Thiết, uy lực còn muốn hơn xa so với một trận chiến với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân lúc nãy, có thể là được phát ra theo quán tính, cũng có thể là cầm kiếm tay trái hoặc cầm ngược trường kiếm để đón đánh, sau khi chém ra một kiếm này, trong nội tâm Diệp Trần chợt có cảm ngộ, tựa hồ đã minh bạch thứ gì đó.
Chương 457: Nam Phương Vực Quần đệ nhất kiếm khách
Thiên Lôi Thiết, không gì không cắt, kể cả kiếm ba do năng lượng kiếm khí hóa thành
Một thanh âm vải bị xé vang lên, sát chiêu của Hắc Kiếm Khách chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại còn bị chiêu một chút cắn trả. Đương nhiên, lấy thực lực của hắn thì chút cắn trả ấy không là gì cả, chỉ là sự cường đại Diệp Trần khiến lòng hắn bắt đầu cảnh giác.
– Trận luận bàn này, thật khó phân định!
– Vốn tưởng rằng Hắc Kiếm Khách đã tìm hiểu được Sát Lục Kiếm Ý có thể áp chế Diệp Trần một chút, cho dù không thể áp chế cũng có thể ngang sức ngang tài, không rơi vào thế hạ phong, chỉ là hiện giờ xem ra, nhìn kiểu gì cũng giống trận chiến ban nãy giữa Diệp Trần và Xích Thủy Tiểu Chân Nhân cả.
– Chẳng lẽ Hắc Kiếm Khách cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần?
– Luận bàn còn chưa kết thúc, nói lời này còn quá sớm, nói không chừng Hắc Kiếm Khách còn sát chiêu phản chế gì nữa cũng nên.
Hơn mười chiêu qua đi, hai người chuyển chiến đấu từ trên trời xuống dưới mặt đất, kiếm khí đủ để xé rách núi cao công phạt lẫn nhau, tung hoành trên không của Lôi Đô.
Hắc Long Ba!
Kiếm chiêu mạnh nhất của Hắc Kiếm Khách tự nhiên là áo nghĩa võ học, bất quá bởi vì đủ nguyên nhân, nên hắn tìm hiểu áo nghĩa võ học Hắc Long Ba cũng không sâu lắm, chỉ không sai biệt chừng ba thành hỏa hầu, so ra còn kém Xích Thủy Tiểu Chân Nhân Vương Xích. Cho nên Hắc Long Ba này luận về uy lực thì không sai biệt lắm với thức cuối cùng của kiếm pháp hắn tu luyện. Nhưng áo nghĩa võ học chính là áo nghĩa võ học, dù là uy lực chưa đủ, trình độ tinh diệu cũng không phải những kiếm pháp bình thường có thể sánh được.
Đại kiếm màu đen bị quang yên màu đen bao trùm, Hắc Kiếm Khách đâm ra một kiếm, kiếm quang như du long, không có bất kỳ hình thái, không có bất kỳ quy luật, dù là người có thực lực tương đương Hắc Kiếm Khách cũng có mà tránh khỏi một kiếm này, thân thể tất nhiên sẽ bị kiếm quang xuyên thấu, nát bấy.
– Một kiếm thật đáng sợ, căn bản không thể nhìn thấu quỹ tích.
– Long là sinh vật truyền kỳ, nghe nói lúc Long bay lượn phía chân trời, xem được nhưng sờ không được, giống như nó tồn tại ở một phiến thời không khác vậy. Hắc Long Ba với tư cách là áo nghĩa võ học, đương nhiên sẽ không giống với những võ học bình thường, tùy tùy tiện tiện dùng chữ Long để tăng thêm khí phách, tất nhiên là được thêm vào sau khi đã suy tính kĩ lượng, Hắc Long Ba cho dù không có quan hệ gì với Hắc Long, cũng tất có quan hệ với Văn Long.
– Diệp Trần phải thua!
– Thua dưới một kiếm này, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Mọi người trên đài, không có ai coi trọng Diệp Trần cả, dù Diệp Trần đã bắt đầu chiếm cứ thượng phong vi diệu, vẫn một mực tiếp tục đến giờ, nhưng quyết đấu giữa kiếm khách với nhau, thắng bại chỉ trong nháy mắt, chiếm thượng phong thì sao, tràng diện đẹp mắt thì thế nào, một kiếm, đã có thể khiến cho cố gắng trước kia của ngươi không còn lại chút gì.
Rất tàn khốc, cũng rất chân thật.
Lúc này, ngay cả bọn người Thác Bạt khổ Lý Đạo Hiên cũng lo lắng vì Diệp Trần, Mạc Linh Phong lại càng không thể khống chế tâm tình của mình, bàn tay bóp vỡ lan can chỗ hắn ngồi.
Đối mặt với một kiếm không thể nhìn ra tung tích này, khóe miệng Diệp Trần lại toát ra một nụ cười thản nhiên, Thanh Mộc Kiếm chuyển sang đeo sau lưng, tay trái trong nháy mắt cầm ngược chuôi Lôi Trạch Kiếm cạnh éo, rút ra, chém ngược từ trên xuống, kiếm quang vòng lại, bao lấy kiếm quang quỉ dị của đối phương.
Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!
Vẫn là kiếm linh quang chợt lóe ban nãy, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đã hoàn thiện nó đến một trình độ nhất định.
– Cái gì!
Trên mặt Hắc Kiếm Khách lộ ra vẻ hoảng sợ, ngực lập tức đau xót, máu tươi vẩy ra nhuộm hồng cả ánh mắt mình, rất ấm, rất tê dại.
Thời gian phảng phất như ngừng trôi, không biết tại sao, trong đầu Hắc Kiếm Khách lại nhớ đến lời Diệp Trần từng nói qua trước trận chiến “Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên… ”
Hắc sắc kiếm quang không có dấu hiệu bắn ngược lại, Hắc Kiếm Khách bị kiếm của mình chém bay ra ngoài, cũng giống như tinh túy của môn áo nghĩa võ học Hắc Long Ba này, quỹ tích huyền ảo, đối thủ không thể ngăn cản được, bản thân mình cũng ngăn cản không được, không thể không nói đây quả thật là một chuyện buồn cười.
Máu tươi rơi vãi đầy trời, Hắc Kiếm Khách đâm vào Chân Nguyên bích chướng được mọi người bố trí lên, lấy phần lưng làm tâm điểm, một cổ sóng trùng kích hình tròn bộc phát ra.
Trong số những người đang xem cuộc chiến có không ít người đứng lên, người không đứng lên thì cũng có run rẩy rất nhỏ, mà bất kể là người đứng lên hay không, nguyên một đám đều kinh hãi không hiểu.
– Không thể tưởng nổi, rõ ràng lại chặt đứt áo nghĩa võ học của Hắc Kiếm Khách, lại còn phản kích trở về, việc này phải cần quyết tâm và kiếm thuật cỡ nào mới làm được đây!
– Lúc trước hắn nói “Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên”, ta còn tưởng rằng hắn chỉ thuận miệng thôi, không thể tưởng hắn lại thật sự làm được.
– Không thể phủ nhận, tu vi về kiếm đạo của hắn đã vượt trên Hắc Kiếm Khách rồi.
Nếu như nói những biểu lộ trong lúc kinh hãi của người khác hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một chút không rõ, không hiểu vậy thì biểu lộ của Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác lại hoàn toàn minh bạch được, lý giải được. Danh xưng của hắn là Đoạt Mệnh Kiếm Khách, danh như ý nghĩa, kiếm pháp của hắn thập phần tàn nhẫn vô tình, đi theo đúng là lộ tuyến xảo trá, quỹ tích của kiếm khiến người khác không thể nào thấy được, nhìn không thấu được, mà chờ đến khi ngươi thấy kiếm thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tuy rằng hắn không tìm hiểu thuộc tính kiếm ý, tại lực công kích đơn thuần thì không bì được với Hắc Kiếm Khách, nhưng kỹ xảo có thể đền bù phương diện. Bản thân hắn tổng cộng nắm giữ tam đại kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, toàn bộ đều được tu luyện tới cực hạn, ngoại trừ những thứ đó ra, hắn lại càng tìm hiểu một môn áo nghĩa kiếm kỹ cấp thấp đến bốn thành hỏa hầu, mà ba môn kiếm pháp và một chiêu kiếm kĩ này đều lấy Nhất Kích Tất Sát làm trung tâm, dù chống lại Hắc Kiếm Khách hắn cũng không sợ, theo hắn thì thắng bại cũng chỉ là năm năm, hoặc là cục diện bị kéo dài ra, bị Hắc Kiếm Khách đánh bại hoăc là trong thời gian ngắn một kiếm của mình đánh trọng thương đối phương, giành được thắng lợi, không có khả năng thứ ba xảy ra.
Vốn sau khi Diệp Trần luận bàn với Hắc Kiếm Khách xong, mặc kệ kết cục thế nào, Lãnh Trác đều muốn khiêu chiến một người trong đó, nhưng hiện giờ hắn đã không còn lòng muốn khiêu chiến Diệp Trần nữa rồi.
Kiếm pháp của người này là loại Lãnh Trác sợ gặp phải nhất, viễn mãn như ý không có bất kỳ sơ hở. Đương nhiên, kiếm khách không có sơ hở không có nghĩa là có thể đánh bại kiếm khách có sơ hở, nhưng không hề nghi ngờ, Lãnh Trác sợ nhất chính là kiếm khách không có sơ hở. Theo hắn thì Diệp Trần chính là loại kiếm khách không có sơ hở, dùng thực lực đồng dạng từ đầu đến đuôi chặn công kích cuồng bạo của Hắc Kiếm Khách lại, việc này hắn không thể nào làm được, một khi chống lại thì sợ là hắn còn không bằng Hắc Kiếm Khách ấy chứ.
Trên thực tế, sau khi Diệp Trần thi triển ra Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết, Lãnh Trác đã biết rõ, mình một chút cơ hội cũng không có, đừng nói chi đến Nhất Kích Tất Sát đối phương, phỏng chừng sẽ ngược lại ấy chứ.
Bàn tay nắm chặt được buông ra, thân thể Lãnh Trác thư giãn xuống, hắn đã bỏ đi ý định khiêu chiến Diệp Trần.
PHỐC!
Quỳ một chân xuống đất, Hắc Kiếm Khách phù một tiếng nhổ ra một miệng lớn máu tươi, sắc mặt vô cùng tái nhợt
– Ngươi rõ ràng lại phản kích Hắc Long Ba của ta trở về?
Sự khiếp sợ của hắn không phải là không có đạo lý, Diệp Trần có thể đánh tan Hắc Long Ba, nhưng dùng phản kích Hắc Long Ba để làm bị thương mình thì khiến hắn không thể nào tiếp nhận nổi.
Diệp Trần liếc nhìn Lôi Trạch Kiếm trong tay trái, nói:
– Linh quang nhất thời, còn phải cảm tạ ngươi đấy.
Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết chẳng qua chỉ là do hắn thuận tay phát ra, dù sao hắn tinh thông hai đại ý cảnh, một là lôi chi ý cảnh, cái kia là mộc chi ý cảnh, kiếm ý do hai đại ý cảnh thôi động cần phải có bảo kiếm tương ứng để phối hợp, mặc kệ tốc độ đổi kiếm của Diệp Trần nhanh đến thế nào, chắc chắn sẽ có lãng phí, cho nên linh quang lóe lên trong đầu, dùng tay trái cầm ngược Lôi Trạch Kiếm, thi triển ra Thiên Lôi Thiết.
Lôi là được đánh xuống từ trên bầu trời, được xưng là Thiên Lôi, Thiên Lôi đánh xuống rất nhanh, như là một bả tuyệt thế bảo kiếm sắc bén không chút trở ngại.
Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết tạo ra một con đường riêng mà từ, Thiên Lôi bổ ra từ dưới lên trên, xem như là Càn Khôn nghịch chuyển, Thiên không còn là Thiên, Địa không còn là Địa, chẳng những có thể chặt đứt công kích của đối phương, lại có thể phản ngược công kích của đối phương trở về nữa.
Lúc nói thì nhẹ nhõm, nhưng bắt đầu làm thì không nhẹ nhõm chút nào
Diệp Trần lần đầu thi triển ra Nghịch thức Thiên Lôi Thiết còn không phải là nghịch thức Thiên Lôi Thiết chân chính, bởi vì khi đó nghịch thức Thiên Lôi Thiết ngoại trừ lực lượng chặt đứt mạnh một chút ra, không có thêm công năng nào khác. Nhưng lần thứ hai thi triển ra, Diệp Trần đã cố ý khiến nó thành công, cái này là nhờ công lao linh hồn lực cường hãn của Diệp Trần. Dựa vào linh hồn bổn nguyên đáng sợ, trong thời gian ngắn hắn đã thúc đẩy Thiên Lôi Thiết ngược lại, vận dụng lực công kích mạnh nhất vào thời điểm xuất kiếm, lực công kích yếu nhất vào lúc nó vừa mới triển khai ra, vừa vặn trái ngược với cách vận dụng Thiên Lôi Thiết bình thường. Cho nên, bất kể là nghịch thức Thiên Lôi Thiết hay là Thiên Lôi Thiết, kỳ thật bản chất đều giống nhau, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nếu không Diệp Trần cũng không cách nào sáng tạo ra một môn kiếm chiêu lợi hại hơn cả Thiên Lôi Thiết.
Nghịch thức Thiên Lôi Thiết không phải chỉ là kiếm chiêu phản kích, mà cũng là kiếm chiêu tấn công, chỉ có điều kiếm chiêu phản kích thì quỷ dị khó lòng phòng bị hơn một chút..
Có thể nói, đã có nghịch thức Thiên Lôi Thiết, về mặt nào đó sẽ không khiến Diệp Trần lúng túng nữa.
Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, khiếm khuyết vẫn là vấn đề lớn nhất của hắn, người khác có tông môn cường đại ủng hộ, học tập xong một bộ kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai còn có thể học tiếp bộ thứ hai, học ngán kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai thì lại thay đổi khẩu vị, khiêu chiến áo nghĩa kiếm pháp độ khó cao hơn…
Hắn đến giờ cũng chỉ có một bộ Thanh Liên kiếm pháp, bộ kiếm pháp này quả thật vô cùng lợi hại, so với kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, cơ hồ đã là cực hạn của kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, không còn kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai nào mạnh hơn so với nó nữa. Cũng chính vì thế, việc tìm hiểu thức thứ chín mới vô cùng khó khăn, khó đến biến thái, Diệp Trần hoài nghi, thời điểm này, hắn đã có thể tìm hiểu một môn áo nghĩa kiếm chiêu cần thôi động lôi chi áo nghĩa đến ba thành hỏa hầu rồi.
Tuy rằng thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp một khi tìm hiểu thành công, uy lực sẽ không gì sánh được, nói không chừng sẽ vượt ngoài tưởng tượng của Diệp Trần nữa, chỉ là không thể vẫn là không thể, thức thứ chín một ngày còn không tìm hiểu thành công, thì một ngày không thể làm đòn sát thủ, không cách nào cải biến cục diện được.
Trừ bỏ Thanh Liên kiếm pháp, Thiên Lôi Thiết có thể nói là được Diệp Trần từng bước một sáng tạo ra, từ lần đầu sáng tạo vẫn sử dụng đến giờ, vô cùng thuận tay.
Mà ngoại trừ hai cái này, Diệp Trần không còn nắm giữ sát thủ giản kiếm đạo nào nữa.
Hiện giờ nhiều ra một chiêu Thiên Lôi Thiết không thể nghi ngừ đã hóa giải tình trạng khẩn cấp của Diệp Trần, dưới tình huống thực lực tương đương, tính trọng yếu của võ học thực lực quá lớn, liên quan đến cả sinh tử.
Nghe Diệp Trần nói linh quang nhất thời, còn muốn cảm tạ mình, Hắc Kiếm Khách suýt nữa đã lần nữa phun máu tiowi, nhưng cho dù không thế thì sắc mặt của hắn cũng vô cùng khó coi. Trong lúc đối phương chiến đấu với mình, còn có thời gian sáng tạo ra kiếm chiêu không thể nào tưởng tượng nổi, việc này với hắn chả khác nào ăn một cái tát cả.
Linh quang vừa hiện! Ai cũng có linh quang vừa hiện, nhưng không có nghĩa là linh quang vừa hiện có thể thay đổi hành động bản thận. Dù sao đây cũng không phải là võ giả Luyện Khí Cảnh đánh nhau, lúc linh quang vừa hiện, lại có thể một chiêu thay đổi cục diện. Phải biết rằng bọn họ đều là cường giả tuyệt đối cấp bậc Tinh Cực Cảnh, loại linh quang vừa hiện mà cần phải có thời gian mới có thể thay đổi hành động này căn bản là vô dụng, mà linh quang vừa hiện của Diệp Trần thiếu chút nữa đã đánh hắn tan tát, sự khác biệt thật sự quá lớn.
Cho nên, Hắc Kiếm Khách không quá tin tưởng đây là kiếm chiêu do Diệp Trần linh quang vừa hiện sáng tạo, nhất định đây là đòn sát thủ hắn che dấu.
Nghĩ đến đây, Hắc Kiếm Khách ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều, bị đòn sát thủ ẩn dấu đánh bại, hắn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, tuy rằng về mặt thể diện thì hơi khó coi một chút.
– Vũ Đạo Trà Hội lần sau, ta sẽ đánh với ngươi một trận nữa
Hắc Kiếm Khách hạ quyết tâm, lần này nhất định phải tìm hiểu Hắc Long Ba đến bốn thành hỏa hầu, trước kia nếu không phải hắn tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý tiêu hao quá nhiều thời gian thì hôm nay cũng không bị bại bởi Diệp Trần rồi. Bất quá hắn ngược lại không nghĩ tới, nếu không có Sát Lục Kiếm Ý thì hắn đấu với Diệp Trần kiểu gì.
Chương 458: Phi Thiên Ám Sát Trảm
Hắc sắc đại kiếm cắm trên mặt đất, Hắc Kiếm Khách đứng người lên, không nói một lời trở về chỗ ngồi của mình.
Lôi Chi Công Chúa nhìn chăm chú Hắc Kiếm Khách ly khai, chậm rãi thở ra một hơi, tuyên bố:
– Trận luận bàn này, Diệp Trần thắng!
Nghe vậy, mọi người ở phương hướng Nam Trác Vực liền có biểu lộ khác nhau.
Mạc Linh Phong là cuồng hỉ, không thể tưởng được vào một khắc cuối cùng, Diệp Trần lại gọn gàng đánh bại Hắc Kiếm Khách, một kiếm chiêu kia, thật sự quá kinh diễm rồi.
Tư Không Thánh thì cười lạnh một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Đệ Thất Dạ và Đệ Lục Dạ ở bên cạnh hắn nhìn nhau cười khổ, tự nhận không phải là đối thủ của Diệp Trần.
Biểu lộ của những người khác thì rất bình thường, đã sớm nhìn quen sự thâm tàng bất lộ của Diệp Trần rồi, nói không chừng đối phương còn lưu lại sát chiêu lợi hại hơn cũng nên.
Phương vị Kim Sa Vực, cô gái tóc tím xinh đẹp bên cạnh Cương Linh Tử quay đầu lại nói:
– Lãnh Trác, ngươi không đi khiêu chiến hắn sao?
Lãnh Trác mặc một bộ quần áo tro sắc, tướng mạo bình thường, hắn người cũng như tên, thập phần lãnh đạm, chuyện gì cũng không gây nổi sự chú ý của hắn, tựa hồ không để tất cả vào mắt. Sắc mặt hắn không đổi, không nóng không lạnh nói:
– Ta không bằng hắn!
– Có ý tứ!
Cô gái xinh đẹp tóc tím hơi kinh ngạc, nàng không phải là kiếm khách, đối với cuộc chiến kiếm khách ở tâng thứ cao thâm thế này cũng không thấu triệt lắm, nhưng lại là rõ Lãnh Trác. Kiếm pháp của người này có một phong cách riêng, am hiểu Nhất Kích Tất Sát, dù đối mặt với người mạnh hơn mình cũng không chút sợ hãi. Có ví dụ chứng minh hẳn hoi, trong vài năm gần đây, hắn đã giết không biết bao nhiêu kiếm khách có thực lực mạnh hơn mình, được giới giang hồ trong Kim Sa Vực xưng là Đoạt Mệnh Kiếm Khách.
Cô gái xinh đẹp tóc tím vốn tưởng rằng Lãnh Trác sẽ đi lên khiêu chiến Diệp Trần một phen, nào đoán được đối phương lại nói thẳng ra là không bằng Diệp Trần, cái không bằng này, nghe không giống như thực lực không bằng mà phương diện hắn am hiểu không bằng, nói cách khác, Lãnh Trác cho là mình ngay cả chút cơ hội cũng không có.
Chiến thắng Hắc Kiếm Khách, Diệp Trần cảm giác Chân Nguyên của bản thân đã tiêu hao không ít, ôm quyền nói
– Tại hạ đã chiến liền bốn tràng, Chân Nguyên tiêu hao không ít, đi xuống nghỉ ngơi một chút vậy.
Nói xong, hắn quay người đi về chỗ ngồi của mình
Nhìn qua bóng lưng Diệp Trần, không ít người lộ ra ánh mắt kính nể. Một người một kiếm, chiến liền bốn người, liên tiếp đánh bại bốn người, hơn nữa bốn người này cũng không phải là hạng vô danh, thành tựu lần này, một khi đạt được, không thể không nói là một hồi oanh động, Nam Trác Vực cũng vì hắn nên cấp bậc nhảy lên cấp hai, hơn nữa ở cấp bậc thứ hai nhất thời không thể nào ước lượng được.
Mặc kệ Vũ Đạo Trà Hội tiếp theo thế nào, danh xưng Nam Phương Vực Quần đệ nhất kiếm khách đã triệt để rơi vào trên người Diệp Trần, không bao nhiêu ngày nữa, sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Phương Vực Quần, khiến người trong thiên hạ đều biết, danh tiếng của hắn cũng lần đầu tiên vang vọng ở Nam Phương Vực Quần.
Đệ nhất kiếm khách!
Nam Phương Vực Quần!
Đây là vinh quang bực nào.
Trừ vinh quang đệ nhất kiếm khách này, tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Trần có thực lực xếp vào Top 10, Top 3 thì không có khả năng, thứ tư, thứ năm hoặc thứ sáu cũng có thể.
– Thật đúng là một khi thành danh thiên hạ đều biết a!
Mọi người sinh lòng cảm khái.
Kết cục của Diệp Trần khiến cho những trận luận bàn kế tiếp hơi chút bình thản, bất quá mọi người lại rất chờ mong, chờ mong trận luận bàn càng sôi động hơn nữa. Dù sao cũng có không ít nhân vật lợi hại còn chưa ra tay, nhất là Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử cùng với Cương Linh Tử.
Theo mọi người thấy, Lãnh Trác không dám khiêu chiến Diệp Trần hắn chỉ có hư danh thôi, không xứng với danh xưng Đoạt Mệnh Kiếm Khách này, cũng không xứng là một trong tam đại kiếm khách của Nam Phương Vực Quần Tam. Nhưng bọn hắn đã sai rồi, thực lực của Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của bọn hắn.
Liên tục bốn đối thủ, đều là những kiếm khách thập phần nổi danh, nhưng bọn hắn đều thảm bại trên tay Lãnh Trác.
Đối thủ đầu tiên là Lý Đạo Hiên, hắn chỉ tiếp được một kiếm, kiếm thứ hai dù thế nào cũng không xử ra được, bởi vì trên cổ hắn đã có kiếm của Lãnh Trác rồi.
Đối thủ thứ hai là Phượng Yên Nhu, cũng chỉ tiếp được một kiếm, không phải là vì Băng Tuyết Kiếm Vực không đủ mạnh, mà là ngay cả Băng Tuyết Kiếm Vực cũng không kịp thi triển ra. Kiếm của đối phương giống như là U Linh vậy, không đợi ngươi lấy lại tinh thần, đã đột phá phòng ngự của ngươi, nhanh đến đáng sợ, chuẩn đáng sợ.
Đối thủ thứ ba là U Hỏa Kiếm Khách bài danh thứ hai của Hỏa Chiểu Vực, thực lực vừa vặn hơn hai người trên, hắn tổng cộng chống đỡ được ba kiếm của Lãnh Trác. Kiếm thứ nhất bất phân thắng bại, kiếm thứ hai dễ dàng bị đánh bay trường kiếm, kiếm thứ ba bị đánh vỡ hộ thể Chân Nguyên, kiếm thứ tư ba vai bị trúng kiếm, thắng bại đến nhanh như vậy, đến nổi chúng nhân còn chưa kịp phản ứng gì nữa.
Mà đối thủ thứ tư không phải là ai khác, mà chính là Lăng Hàn Dạ bài danh hàng đầu của Phiêu Miểu Tuyết Vực, được người xưng là Phiêu Tuyết Kiếm Khách. Cho dù có danh xưng Phiêu Tuyết Kiếm Khách, nhưng thực lực của Lăng Hàn Dạ cũng chỉ tương đương với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân Vương Xích thôi, nhiều nhất là cao hơn một chút, cho nên, hắn vẫn thất bại, nhưng tốt xấu gì cũng liều mạng đỡ được bảy kiếm.
Đến tận đây, mọi người rốt cục minh bạch, không phải Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác không được, mà là Diệp Trần quá mạnh, cho dù có lên cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần.
– Đoạt mệnh khoái kiếm thật đáng sợ!
Mạc Linh Phong lẩm bẩm nói.
Diệp Trần nói:
– Nếu như nói kiếm của Hắc Kiếm Khách là truy cầu lực sát thương, thì kiếm của Lãnh Trác chính là truy cầu Nhất Kích Tất Sát, loại hình của cả hai khác nhau, nhưng về mặt nào đó thì còn Lãnh Trác còn muốn đáng sợ hơn.
– Ân!
Mạc Linh Phong gật gật đầu, hắn cũng không phải là người ngu dốt, Lãnh Trác thật giống như thích khách trong kiếm khách vậy, truy cầu hiệu suất, cho nên đối với người thực lực hơi thấp một chút thì càng không muốn đối mặt với Lãnh Trác.
Trong những trận luận bàn sau đó, Băng Linh, Mạc Ngôn, Cốc Du Vân cùng với Càn Vân lần lượt lên khiêu chiến những thanh niên tuấn kiệt của vực khác. Thực lực của Băng Linh so với Lý Đạo Hiên Nghiêm Xích Hỏa thì chênh lệch một chút, khiến cho không ít người kinh hô Nam Trác Vực biến thái. Đã có Diệp Trần Lý Đạo Hiên Nghiêm Xích Hỏa còn chưa đủ, lại toát ra một Băng Linh, có lẽ lấy đội hình trước mắt của Nam Trác Vực, so ra còn kém tam đại cường vực, luận thực lực bình quân, so các cũng kém năm đại vực uy tín lâu năm như Phiêu Miểu Tuyết Vực Vân Lan Vực… Phỏng chừng so với Hoành Lĩnh Vực thì mạnh hơn nhiều, nhưng phải rõ ràng một chút, Vũ Đạo Trà Hội lần trước, Nam Trác Vực chính là một chuyện chê cười, toàn trường mấy trăm người, chỉ có một mình Tư Không Thánh là người của Nam Trác Vực, chẳng ai ngờ rằng, cách xa hai năm, Nam Trác Vực đã có một biến hóa kinh người, cường nhân xuất hiện lớp lớp.
Băng Linh tỏa ra hào quang thuộc về nàng, Mạc Ngôn thì lâm vào trầm luân, ảm đạm thấy sắc. Đương nhiên, ở Nam Trác Vực, hắn như cũ vẫn là một thiên tài rất giỏi, hiếm có, nhưng đây là Nam Phương Vực Quần, không có thiên tài nhất, chỉ có càng thiên tài, thực lực hắn biểu hiện ra ngoài không khác gì với những thiên tài bình thường cả.
Về phần Cốc Du Vân và Càn Vân mặc dù không bộc phát ra năng lực quá lớn, nhưng so với số tuổi của bọn hắn và tiến bộ mấy năm nay, quả thực không thể bỏ qua được. Nhưng có một điều dám khẳng đính chính là, Vũ Đạo Trà Hội sau này, bọn hắn tất nhiên là lực lượng trung kiến của Nam Trác Vực.
– Chậc chậc, thật sự là mỹ nữ khí chất tuyệt hảo!
– Nam Trác Vực chẳng những chỉnh thể tính thoát thai hoán cốt, mỹ nữ xuất ra liền tục đều quá mức, chẳng lẽ ông trời bắt đầu chiếu cố Nam Trác Vực rồi sao, cho tất cả thiên địa tinh hoa đều hội tụ về nơi đó.
– Nàng gọi Mộ Dung Khuynh Thành sao! Quả thật là người cũng như tên.
Mộ Dung Khuynh Thành vừa lên tràng, vẻ mặt của đa số thanh niên tuấn kiệt đều rung động, một ít giai nhân tự xưng là mỹ nữ cũng âm thầm nếm vị chua.
Đối thủ của Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải là người tầm thường, chính là thanh niên cao thủ bài danh thứ ba ở Tuyết Thiết Vực.
Kết quả thật khiến người khác sợ hãi.
Đối phương căn bản không có bất cứ lực hoàn thủ nào cả, cuối cùng không thể không tự động nhận thua.
Đối thủ thứ hai càng mạnh hơn nữa, là thanh niên cao thủ bài danh thứ tư của Phù Quang Vực. Phù Quang Vực là vực của Thiên Thư công tử, được công nhận là một trong tam đại cường vực của Nam Phương Vực Quần. Bài danh thứ tư ở đó, nếu đặt ở Phiêu Miểu Tuyết Vực phỏng chứng chính là bài danh thứ hai nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mộ Dung Khuynh Thành.
– Sao có thể, Nam Trác Vực đến cùng có chuyện gì thế, lãnh diễm mỹ nữ Băng Linh trước đó đã đủ mạnh rồi, nhưng Mộ Dung Khuynh Thành này lại càng mạnh hơn nữa.
– Không nói trình độ bình quân, chỉ đơn thuần chiến lực trình độ cao nhất bài danh trong top 5, Nam Trác Vực tuyệt đối là đệ nhất vực sau tam đại cường vực, thật là đáng sợ.
Không biết từ khi nào, Nam Trác Vực đã trở thành tâm điểm nghị luận của mọi người, một mực chưa từng dừng lại.
– Hắc hắc, có ý tứ, nhịn không được ngứa tay rồi.
Phương trận Lôi Vực, Ân Thiếu giáo chủ Ân Tông Ly ngồi ở bên cạnh Ngự Thú công tử Mạc Tường đứng người lên, vẻ mặt cười tủm tỉm đi lên tràng.
– Cái gì, Ân Tông Ly muốn khiêu chiến Mộ Dung Khuynh Thành?
Ân Tông Ly ở Lôi Vực có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, Vũ Đạo Trà Hội lần trước, bài danh gần với Mạc Tường, là đệ tam của Lôi Vực, mà khi đó Mạc Tường cũng không so tài với hắn, nếu nói đúng ra thì, khả năng sàn sàn nhau là tốt nhất, xem như Mạc Tường tương đối mạnh hơn, cũng chỉ là mạnh hơn một chút thôi, hai người đều có được thực lực xếp vào top 10 ở Nam Phương Vực Quần.
– Ân Tông Ly, một đầu trong mười đầu Giả Long.
Bên kia, Thiên Thư công tử thấp giọng thì thầm.
Tuyệt thế mỹ nử tên U Tâm lắc đầu
– Hắn thất bại.
– A!
Thiên Thư công tử hơi kinh ngạc, nếu như lời này là do người khác nói ra, thì hắn sẽ âm thầm châm chước một phen, nhưng nói ra lời này lại chính là U Tâm, hắn không tin cũng phải tin, tuy rằng hắn biết tin tưởng mù quáng là không được tốt lắm.
Thực lực của U Tâm không bằng hắn, nhưng chỉ có hắn mới rõ, nhãn lực của U Tâm có thể nói là đáng sợ, đó là một loại lực quan sát rất thâm sâu.
Thân là thiếu giáo chủ Thiểm Linh Giáo, tằng tôn tử của Thiểm Linh Vương, thực lực của Ân Tông Ly không thể nghi ngờ là rất cường đại, mà thứ hắn dựa vào để thành danh chính là tốc độ, tốc độ lập lòe tựa như u linh, tốc độ của hắn một khi được triển khai ra, ngoại trừ ba người Lôi Chi Công Chúa thì bất luận kẻ nào cũng phải đau đầu cả.
XÍU… UU!!
XÍU… UU!!
XÍU… UU!!
Tia chớp ố vàng tung hoành, mọi người đã không nhìn thấy bản thể của Ân Tông Ly nữa.
– Ly Quang Trảm!
Rồi đột nhiên hắn xuất hiện ở sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành, Ân Tông Ly vung cánh tay lên, quang hồ hơi mỏng dài đến mấy trượng chém ra như tia chớp.
Cờ-rắc!
Quang hồ không hề đánh trúng Mộ Dung Khuynh Thành, vẻn vẹn chỉ va chạm với mặt Lôi Vân Thiết trên mặt đài tạo nên một đoàn hỏa hoa, mà Lôi Vân Thiết tựa hồ như được một tầng năng lượng bảo hộ qua nên không tổn hại mảy may.
Ân Tông Ly nhướng mày, trong một sát na ban nãy, Mộ Dung Khuynh Thành lăng không lướt ngang mấy bước, xem như là di hình hoán ảnh, so với thuấn gian di động còn nhanh hơn.
– Thiên Chuyển Bách Thứ!
Tốc độ tăng lên đến cực hạn, Ân Tông Ly mỗi một lần xoay người, đều phát động một lần công kích, trong nhất thời, đám người ở ngoài trông thấy đều là công kích của hắn, vạn phần quỷ dị.
– Thiên Xích!
Trong mắt lóe lên hắc quang, Mộ Dung Khuynh Thành đã tìm ra được tiết tấu của Ân Tông Ly, sớm vỗ ra một chưởng, hàm ẩn sức đẩy kinh người.
– Không tốt!
Thân ảnh Ân Tông Ly dừng lại một chút, cưỡng ép cải biến quỹ tích di động của mình.
PHỐC!
Sức đẩy vô hình vô Tướng, Ân Tông Ly không có việc gì, nhưng một gã thanh niên Tuyết Thiết Vực phía sau hắn một dặm thì xui xẻo rồi, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra Chỉ Điểm Giang Sơn Đài.
“Nàng rõ ràng có thể nhìn thấu thân pháp của ta? ”
Ân Tông Ly kinh nghi bất định.
Không phải chỉ có Ân Tông Ly kinh nghi, kể cả ba người Lôi Chi Công Chúa Thiên Thư công tử, tất cả mọi người thập phần kinh nghi, bởi vì bọn hắn ở bên ngoài cũng chỉ mơ hồ nhận ra quỹ tích của Ân Tông Ly, nếu đổi là bọn hắn thì tuyệt đối không cách nào sớm công kích đối phương được.
– Khó trách ngươi nói Ân Tông Ly thất bại!
Thiên Thư công tử tự nhận là mình nhìn thấy được quỹ tích một chút, nhưng không bằng Mộ Dung Khuynh Thành được, còn đối phương thì phỏng chừng tương đương với U Tâm, lực quan sát của hai người các nàng, tuyệt đối rất cường hãn, không người có thể sánh được.
“Ở thế giới dưới lòng đất cũng thế! ” Diệp Trần không chỉ một lần được thấy cảm giác lực của Mộ Dung Khuynh Thành, loại cảm giác lực kia của đối phương không thể là tinh thần lực được, mà là một loại lực lượng cấp độ càng sâu càng thần bí, một loại lực lượng người thường không thể tu luyện được.
Không ngừng bị nhìn thấu quỹ tích di động, Ân Tông Ly rốt cục không kiên nhẫn được nữa, hắn có thể xếp thứ ba ở Lôi Vực, tự nhân không hề thua kém Mạc Tường, cũng chính là vì có quan hệ với thân pháp, giờ thân pháp lại không có tác dụng gì cả, thực lực của hắn cũng giảm đi nhiều.
– Cho dù bị nhìn thấu thì sao, tiếp ta một chiêu.
Ân Tông Ly thi triển ra áo nghĩa võ học, toàn lực đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành.
– Phi Thiên Ám Sát Trảm!
Chương 459: Cự Tích hư ảnh
Với tư cách là đệ tử thiên tài của Phi Thiên Ma Tông, Mộ Dung Khuynh Thành không có khả năng không tu luyện áo nghĩa võ học, môn áo nghĩa võ học này của nàng đúng là Phi Thiên Ám Sát Trảm, một loại sát chiêu đáng sợ chuyên tấn công ám sát, phối hợp thêm với lực quan sát mạnh mẽ tuyệt đối của Mộ Dung Khuynh Thành, lập tức đã nhắm trúng nhược điểm của đối phương, bay lên trời, Nhất Kích Tất Sát.
PHỐC!
Nhất thời sơ hở bị đánh trung, Ân Tông Ly thổ huyết bay ngược về sau.
– Mạnh không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Ân Tông Ly cũng không phải là đối thủ, chẳng lẽ thực lực của nàng không dưới Diệp Trần sao.
– Một cái tiểu vực đã suy nhược lâu ngày thoáng cái lại xuất hiện hai cao thủ bài danh Top 10, đúng là điên rồi, cho dù là Tam đại cường vực cũng không hơn gì thế này.
Lôi Chi Công Chúa đối với kết quả này hơi kinh ngạc, nhưng nàng không hổ thiên tài cấp Chân Long của Nam Phương Vực Quần, bình tĩnh tỉnh táo tuyên bố:
– Mộ Dung Khuynh Thành thắng.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu, cuối cùng xoay người, không có ý tứ tiếp tục luận bàn nữa.
– Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành cũng thật là lợi hại.
Mạc Linh Phong nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trần, trông thấy trận chiến giữa Mộ Dung Khuynh Thành và Ân Tông Ly, hắn thật không biết hai người ai mạnh hơn nữa, tuy rằng thực lực Diệp Trần biểu hiện ra trước đó càng thêm kinh diễm.
Diệp Trần mỉm cười
– Ngươi chỉ cần biết rằng, nàng không đơn giản, cho tới giờ vẫn vậy.
Thác Bạt Khổ ý vị thâm trường nói:
– Diệp Trần, ngươi cũng phải cẩn thận vị trí của ngươi, không phải chỉ có Mộ Dung Khuynh Thành, Tư Không Thánh, ta cũng rất muốn đánh bại ngươi.
Diệp Trần đột nhiên nói:
– Đoạt thì cứ đoạt đi! Ta ở đây chờ các ngươi.
– Ha ha, không lộ ra một chút, ngươi sẽ không coi trọng ta, tới phiên ta lên.
Thác Bạt Khổ cảm nhận được khí phách trầm ổn nắm giữ tất cả của Diệp Trần, cười ha ha, sải bước đi lên tràng, thân hình hùng tráng tựa như được đúc bằng thép nguội.
Oanh!
Thế như chẻ tre, trầm ổn như núi, đây là ấn tượng Thác Bạt Khổ mang đến cho mọi người, đối thủ của hắn đều bị hắn đánh dễ như trở bàn tay, nguyên một đám thảm bại.
– Ta đã triệt để chết lặng, đây quả thật là Nam Trác Vực sao?
– Thực lực của hắn rõ ràng không hề thua kém Diệp Trần, một vực lại có ba người có thể cạnh tranh top 10 ở Nam Phương Vực Quần, đây là đội hình đáng sợ thế nào chứ.
Đánh giá Thác Bạt Khổ trên tràng, Thiên Thư công tử nói thầm:
– Hắn hẳn là một trong mười đầu Giả Long, cộng thêm Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, Nam Trác Vực đã có ba đầu Giả Long rồi, không thể coi thường được.
Hắn tuy rằng có thể thấy được trên không của Lôi Đô có mấy cổ Chân Long chi khí, mấy cổ Giả Long chi khí, nhưng mặt đối mặt thì vẫn cần bản thân đi phân biệt, giống như Thác Bạt Khổ vậy, lúc chưa lên sân khâu luận bàn, hắn tuyệt đối sẽ không liên hệ đối phương và Giả Long chi khí vào cùng một chỗ.
Trông thấy Thác Bạt Khổ đã từng không bằng mình, Nghiêm Xích Hỏa có cảm giác trong nháy mắt hít thở không thông, lẩm bẩm nói:
– Nguyên lai hắn đã đuổi kịp Diệp Trần rồi.
Diệp Trần là mục tiêu cho tất cả mọi người ở Nam Trác Vực đuổi theo, nhưng bây giờ, Thác Bạt Khổ và Mộ Dung Khuynh Thành đều đã phát huy ra thực lực không kém Diệp Trần khiến hắn cảm thấy một cổ áp lực vô cùng trầm trọng.
– Lôi Vực Mạc Tường, xin chỉ giáo!
Sự cường đại của Thác Bạt Khổ khiến cho Ngự Thú công tử Mạc Tường nổi lên chiến ý, theo hắn thấy thì, Nam Trác Vực đã tạo đủ danh tiếng, nên ra tay chèn ép rồi. Nhất là trước đó Mộ Dung Khuynh Thành đã biểu hiện ra thực lực đáng sợ, nếu hắn không triển lộ thoáng một chút, thì ngay cả hắn cũng sẽ có cảm giác xấu hổ đè nén. Dù sao lúc đuổi theo giữa đường, hắn đã từng nói với đối phương, ở Lôi Đô nếu gặp phải phiền toái thì cứ báo tên của hắn, hiện giờ những lời này nghe chói tai cỡ nào chứ.
Thân hình kéo ra một đạo ảo ảnh thật dài giữa không trung, Mạc Tường bay đến đối diện Thác Bạt Khổ, không ra tay, một cỗ khí tức nghiêm nghị liền bộc phát ra ngoài.
– Chính chủ đã đến.
Thác Bạt Khổ thu liễm biểu hiện nhàn nhã lại, Ngự Thú công tử Mạc Tường không phải là người khác, hắn là chuẩn thiên tài cấp Chân Long bài danh thứ hai tại Lôi Vực, bài danh top 5 ở Nam Phương Vực Quần, cái gọi là người tên cây có bóng, chỉ cái tên Ngự Thú công tử này thôi đã đủ đè chết người rồi chứ đừng nói đến thực lực đối phương còn chưa có biểu lộ qua, không ai biết hắn mạnh bao nhiêu cả.
Hai người đứng cách xa nhau trăm mét, lẳng lặng nhìn đối phương.
Hô!
Một trận gió thổi từ nam đến bắc hướng về phía Thác Bạt Khổ, mà Mạc Tường lại đưa lưng về phía gió.
Trong một sát na lúc nổi gió kia, Mạc Tường động, không ai có thể hình dung động tác của Mạc Tường nhẹ nhàng cỡ nào cả, loại nhẹ nhàng này đã không thuộc về trình độ của nhân loại nữa, mà là phi hành yêu thú. Chỉ thấy hai tay hắn căng ra, bay nhanh đến trước mặt Thác Bạt Khổ, đánh về phía hắn một công kích lăng lệ ác liệt nhất.
Thân thể thoáng nghiêng giữa không trng, đầu gối ở đùi phải đánh thẳng, công kích của Mạc Tường đã đơn giản, lại bá đạo.
Nhạn tập!
Đồng tử Thác Bạt Khổ đột nhiên co rút lại, giờ khắc này Mạc Tường trong mắt hắn không khác gì yêu thú cả, hơn nữa còn là một đầu yêu thú giàu linh tính, cú chống gối đơn giản này mang theo một đuôi lửa như lưu tinh màu xanh da trời! Trong điện quang hỏa thạch, hắn chỉ có thể hai tay giao nhau, ngạnh kháng!
Đông!
Một người toàn lực ra tay, một người bị động phòng thủ, đã chú định người chiếm thượng phong chính là Mạc Tường rồi, chỉ thấy hai chân Thác Bạt Khổ đạp mặt đài lùi nhanh lại, khí áp mạnh mẽ hình thành phía sau hắn.
– Thật mạnh!
Thác Bạt Khổ không thể không thừa nhận mình đã coi thường Mạc Tường, đối phương đã có thể xếp vào top 5 ở Nam Phương Vực Quần thì tuyệt đối không phải là hư danh, phải có chân tài thật lực mới được.
Một chiêu chiếm được thượng phong, thế công của Mạc Tường cũng không dừng lại, cả người mượn lực va chạm phóng lên trời, chân giờ lên cao đập xuống, mà cú đập từ trên cao này như là Cự Mãng trăm trượng toàn lực tấn công đánh về phía đối thủ, thối áp khủng bố khiến cho không khí như nổi sóng lỡn, xoay tròn về phía hai bên.
Mãng phốc!
Thác Bạt Khổ dù sao cũng không phải là cao thủ bình thường, dù bị mất tiên cơ cũng không mất tỉnh táo, đối mặt với cú bổ chân mạnh mẽ này, hắn lập tức trầm hồng, trong lúc nhanh chóng lui lại liên tục phát ra quyền đón đánh.
Man Hoang Thập Bát Quyền!
Oanh!
Lấy Thác Bạt Khổ làm trung tâm, từng đạo quyền ảnh tách ra ngoài, giống như hoa Thủy Tiên nở rộ vậy
– Gục xuống cho ta!
Mạc Tường khẽ quát một tiếng, thân hình cuốn một cái, bảy đạo hư ảnh hình người đã vọt ra, bảy đạo hư ảnh này tổ hợp cùng một chổ với bản thể, phát động về phía Thác Bạt Khổ những cú đá chân càng thêm cuồng bạo, càng thêm mãnh liệt, mỗi một kích đều mang theo ý cảnh thảm thiết, hơn mấy trăm ngàn kích rơi xuống, tựa như thiên quân vạn mã trùng kích sa trường vậy.
Cót kẹtzz!
Đầu gối uốn lượn, Thác Bạt Khổ thấp thêm vài phần, thanh âm xương cốt bị đè ép không ngừng vang lên, hắn hoài nghi nếu tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ bị ép xẹp lép mất.
Hai mắt bắn ra thần quang đầy dã tính, Thác Bạt Khổ gào thét một tiếng, sống lưng đẩy và đầu gối đứng lên, mà theo một sát na lúc hắn vùng lên kia, bốn phía phảng phất như có vô số quả boom không khí nổ tung, khí lưu loạn cuốn, ẩn ẩn hình Thành Long, lượn lờ không tiêu tan.
Long Hành Thiên Hạ!
Hô một tiếng, Thác Bạt Khổ đánh về phía không trung một khí kình hình rồng dị thường khủng bố, khí kình hình rồng ngửa mặt lên trời gào thét, đầu lâu cực lớn cơ hồ có thể nuốt cả Mạc Tường và không gian quanh thân hắn vào bụng, không khí mỏng manh bị cô đặc lại, tựa như chất lỏng vậy.
– Xuất ra thực lực cực hạn của ngươi đi, nếu không rất nhanh ngươi phải thua đây.
Hai tay Mạc Tường đột nhiên bộc phát ra khí lưu màu xanh da trời, khí lưu như lửa, hừng hực thiêu đốt, chỉ thấy hai tay hắn giao nhau giơ lên cao, đột nhiên đánh xuống!
– Hổ Phách Thập Tự Phách!
Ầm ầm!
Hồ quang giao nhau tựa như Thiên Đao, chém xuống một cái, khí kình hình rồng chia năm xẻ bảy, Thác Bạt Khổ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài.
– Quá mạnh mẽ, đây là thực lực của Ngự Thú công tử Mạc Tường sao?
– Không hổ là một trong ngũ đại thiên tài của Nam Phương Vực Quần, ngay cả Thác Bạt Khổ tương đương với Diệp Trần cũng không phải là đối thủ, xem ra Vũ Đạo Trà Hội lần này, địa vị của Mạc Tường vẫn không thay đổi rồi.
Mọi người khiếp sợ chiến lực của Mạc Tường, nhất là người của Lôi Vực, lần lượt ủng hộ, mặt mũi tràn đầy vinh quang, Mạc Tường mạnh, cũng đại biểu cho Lôi Vực bọn hắn mạnh, tuy rằng bọn hắn còn có một Lôi Chi Công Chúa còn cường đại hơn nữa..
– Tên này mạnh đến biến thái.
Lau máu tươi nơi khóe miệng, Thác Bạt Khổ ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng đãng phóng xuất ra chiến ý càng thêm rừng rực, tựa hồ vừa mới thức tỉnh.
– Có ý tứ!
Mạc Tường cảm nhận được sự biến hóa của Thác Bạt Khổ, thần kinh bắt đầu kéo căng
Vèo!
Thác Bạt Khổ khẽ cong đầu rối, bắn lên không trung, hai tay lần lượt đánh ra khí kình hình rồng, một trái một phải đánh về phía Mạc Tường.
– Ta nói rồi, cái này vô dụng với ta thôi, Hổ Phách Thập Tự Phách
Hồ quang giao nhau hiện lên, hai đạo khí kình hình rồng lập tức sụp đổ.
Nhưng sau một khắc.
Một màn kinh người phát sinh, sau lưng Thác Bạt Khổ lao ra một đạo Cự Tích hư ảnh rõ ràng, thân thể Cự Tích hư ảnh như thằn lằn, nhưng đầu lại là đầu rồng, dưới sự phụ trợ của Cự Tích hư ảnh, Thác Bạt Khổ giống như thiên thần, chụp một chưởng vào hư không.
Ngang!
Tiếng Long ngầm cao vút vang lên, phần cổ Cự Tích hư ảnh kéo dài ra, một ngụm cắn trúng Mạc Tường, đánh bay đối phương xuống mặt đất.
Miệng hộc máu tươi, Mạc Tường bị thương.
– Cái gì?
Mọi người rõ ràng không dự đoán được Thác Bạt Khổ lại phát sinh biến hóa như vậy, nguyên một đám há to mồm, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bên cạnh Mạc Linh Phong, trong mắt Diệp Trần hiện lên thần sắc kỳ quái “Cự Tích hư ảnh, Tam Đầu Xà hư ảnh, có lẽ có liên hệ gì chẳng. ”
Trong lúc người của Vương gia Bàn Xà đảo toàn lực chiến đấu, sau lưng sẽ ngưng tụ ra Tam Đầu Xà hư ảnh, thực lực càng mạnh, đầu xà càng nhiều, mà trên thân thể Vương Xà có hình xăm Ngũ Đầu Xà, cái đó đại biểu cho nồng độ huyết mạch dị thường cao, tiềm lực cũng dị thường mạnh.
“Có thể khẳng định chính là, Thác Bạt Khổ không có Vương giả huyết mạch, nhưng huyết mạch trên người hắn, tựa hồ so với Vương giả huyết mạch còn mạnh hơn. ”
Vương giả huyết mạch là thể hiện ở mặt tiềm lực, không có ảnh hưởng đối với thực lực trước mắt, mà huyết mạch của Thác Bạt Khổ lại có thể khiến cho thực lực tăng nhiều, đây là chỗ Vương giả huyết mạch so ra còn kém.
– Đây là thực lực chân chính của ngươi!
Nhổ ra một búng máu, khí lưu bên ngoài cơ thể Mạc Tường bắt đầu kịch liệt khởi đông… mà bởi vì tốc độ khởi động quá nhanh, thoạt nhìn cả người như bị đun trong nước sôi, khí lưu màu xanh da trờ tản ra từ trong ra ngoài tản ra vô cùng nồng đậm, khí lưu màu xanh da trời hừng hực thiêu đốt, vặn vẹo mơ hồ, khiến cho khí thế của Mạc Tường cuồng tăng.
Huyết chiến!
Hết sức căng thẳng.
– Đủ rồi, trận này tính là ngang tay.
Lôi Chi Công Chúa nhìn ra hai người đã đánh thật, nếu thật để bọn hắn đánh tiếp thì ắt có một người phải chết, mà đây chỉ là luận bàn thôi, không phải cuộc chiến sinh tử.
Tán đi Cự Tích hư ảnh sau lưng, Thác Bạt Khổ cười hắc hắc nói:
– Coi như ngươi may mắn, nếu không kế tiếp, ngay cả ta cũng không thể khống chế cục diện được rồi.
Mạc Tường cười lạnh nói:
– Cũng là vận may của ngươi, ngoại trừ Vũ Đạo Trà Hội lần trước đánh một trận cùng Thiên Thư công tử, ta chưa từng thể hiện ra thực lực mạnh nhất của mình.
– Cũng vậy.
Chiến ý của hai người vô cùng, hận không thể lại đánh một hồi.
Chứng kiến tràng diện tranh đấu của song phong, nhưng người đang xem cuộc chiến cảm thấy buồn cười. Từ lúc Vũ Đạo Trà Hội bắt đầu, đây là một trận đánh mạnh nhất, bất kể là Diệp Trần đấu với Hắc Kiếm Khách, hay Mộ Dung Khuynh Thành đấu với Ân Tông Ly so ra đều kém trận chiến này. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Thác Bạt Khổ và Mạc Tường đã là nhân vật mạnh nhất dưới tam đại thiên tài cấp Chân Long, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, top 6 tất có phần của bọn hắn.
Về phần Diệp Trần, tuy rằng kiếm thuật cường hãn, một chiêu Nghịch thức Thiên Lôi Thiết kia lại càng khiến con mắt của rất nhiều người kinh diễm, nhưng kinh diễm không có nghĩa là chiến lực, cả hai hoàn toàn là khái niệm bất đồng.
– Thật không thể tưởng được, người mạnh nhất Nam Trác Vực lại không phải là Diệp Trần, mà là Thác Bạt Khổ này.
Lăng Hàn Dạ lắc đầu cười khổ, hắn suy nghĩ, nếu mình đến Nam Trác Vực thì có thể xếp thứ mấy, phía trước có Thác Bạt Khổ, Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành, hắn tối đa chỉ được xếp thứ tư, điều kiện tiên quyết là đã bài trừ những người khác còn chưa xuất hiện, nếu Tư Không Thánh kia cũng dị thường lợi hại thì thì hắn cũng chỉ được xếp thứ năm. Ở Phiêu Miểu Tuyết Vực hắn là đệ nhất nhân, đến tiểu vực như Nam Trác Vực lại chỉ được xếp thứ tư thứ năm, thật là khôi hài.
Chương 460(a): Kiếm Hoàng chi lộ
Thanh Trúc cũng thở dài:
– Ta còn tưởng rằng ở Nam Trác Vực Diệp Trần là mạnh nhất đấy?
Phượng Yên Nhu không nói gì, trực giác nói cho nàng biết, Diệp Trần không đơn giản như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt, phản bác cũng không được gì. Huống chi Thác Bạt Khổ này quả thật là rất mạnh, mạnh không hợp thói thường, trong một sát na lúc Cự Tích hư ảnh lao ra kia, nàng giống như bị dẫn đến Man Hoang thế giới vậy.
– Thế nào, được chứ!
Trở lại chỗ ngồi của mình, Thác Bạt Khổ nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch trà trong đó, cười hắc hắc với Diệp Trần nói.
Diệp Trần gật gật đầu
– Sao ta bỗng phát hiện Nam Trác Vực chúng ta là nơi ngọa hổ tàng chứ, trước có Mộ Dung Khuynh Thành, sau có ngươi.
Còn một người hắn không nói ra, người nọ chính là Từ Tịnh.
Thác Bạt Khổ biết rõ đối phương đang nói gì, thần thần bí bí nói:
– Việc này không thể nói được.
Diệp Trần mỉm cười, không nói gì nữa.
Đình đài thứ ba ở phụ cận
Đệ Thất Dạ nói với Tư Không Thánh nói:
– Kế hoạch xảy ra biến hóa không thể cản nổi, Đệ Tứ Dạ, xem ra đối thủ lớn nhất của ngươi không phải Diệp Trần, mà là Thác Bạt Khổ.
Tư Không Thánh ngưng trọng nhìn thoáng qua Thác Bạt Khổ, thản nhiên nói:
– Từ từ sẽ đến.
Thác Bạt Khổ mới xuất hiện thật khiến hắn không kịp chuẩn bị, chính diện chống lại Thác Bạt Khổ, hắn không nắm chắc tất thắng chút nào cả, về phần ai mạnh ai yếu, còn phải đánh qua mới biết được, đứng ngoài xem không thể nào cảm nhận chi tiết được, nếu không việc chiến đấu còn ý nghĩa gì chứ.
Chân trời lóe lên một tia rạng đông.
Bất tri bất giác, một đêm đã qua đi.
Vũ Đạo Trà Hội nói là cử hành ba ngày, nhưng thật ra là cử hành ba ngày ba đêm, đối với cường giả Tinh Cực Cảnh mà nói, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ vẫn không ảnh hưởng gì cả, đợi đến khi tiến nhập Linh Hải Cảnh thì một tháng không ngủ không nghỉ cũng không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần và chiến lực, sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm phấn chấn thôi.
Sau một trận chiến giữa Thác Bạt Khổ và Mạc Tường, hào khí sôi động cũng chậm lại, mọi người cũng cần phải có thời gian để tiêu hóa những kinh nghiệm có được từ việc quan sát lúc trước, vừa uống trà, vừa thấp giọng nghị luận với nhau, xem ra quả giống với một trà hội chính thức vậy.
– Ân, mộc chi ý cảnh của người này cũng không tệ, ẩn chứa chút hương vị đâm.
– Ồ, trừu kích, cũng đúng, mộc chi ý cảnh có thể đại biểu rất nhiều thứ, ví dụ như đại thụ, ví dụ như gai gỗ, cũng có thể đại biểu dây leo, dây leo rất mềm mại, nhưng lúc trừu kích thì… lực sát thương cực lớn.
– Mộc trầm trọng, nhưng không giống với thổ, nó càng thêm chỉnh thể.
Người tham gia Vũ Đạo Trà Hội chừng bốn năm trăm, trong đó người tinh thông mộc chi ý cảnh có hơn bốn mươi, tuy rằng hơn bốn mươi người này đều tinh thông mộc chi ý cảnh, đều đã đạt đến cực hạn, nhưng mỗi người lại có chỗ khác nhau, không giống nhau chút nào.
Lúc bọn hắn luận bạn, Diệp Trần sẽ tỉnh táo quan sát mộc chi ý cảnh ẩn chứa trong võ học của bọn hắn, dần dần hoàn thiện mộc chi ý cảnh của mình, chuẩn bị để tìm hiểu thanh công thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp.