Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 7 [ Chương 31 đến 35 ]
❮ sautiếp ❯Chương 31: Đồ vô sỉ! Vậy mà giả mạo đệ tử ngoại môn (2)
– Lâm sư huynh! Hảo kiếm hảo kiếm!
Hai tên đệ tử ngoại môn khẽ hô, trong mắt lập loè sùng bái thật sâu.
– Không nghĩ tới, Lâm Nhất Cường tu luyện Lạc Diệp Kiếm Thuật luyện đến loại cảnh giới này.
Nữ kiếm giả khẽ nhếch miệng, hai mắt trừng trừng biểu lộ kinh ngạc vạn phần. Chợt chuyển thành thương cảm:
– Tên đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái này, chỉ sợ kết cục nếu mà biết thì rất thê thảm.
– Lâm sư đệ đã nắm giữ tinh túy Lạc Diệp Kiếm Thuật.
Lý Hạ gật gật đầu, cười nói, ngữ khí mang theo vài phần thưởng thức, cũng cho rằng Sở Mộ xong đời. Bên trong Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Sát, hai mắt mất đi tác dụng, không cách nào né tránh chớ nói chi là đối kháng, cho dù là hắn cũng phải dùng tu vi kiếm khí càng mạnh hơn nữa hoặc là kiếm thuật càng mạnh hơn nữa mới có thể phá vỡ một chiêu này.
Sở Mộ, nhắm hai mắt lại. Hai lỗ tai khẽ run lên.
– Xem ra hắn đã bỏ đi phản kháng.
Nữ kiếm giả lộ ra một vòng trào phúng cười lạnh nói, mặt khác cũng cho rằng là như thế.
– Một kiếm Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát này, ta đã luyện đến đại thành, đạt được tinh túy. Trừ phi tu vi kiếm khí mạnh hơn ta hoặc sát chiêu kiếm thuật mạnh hơn. Nếu không, không có khả năng hoàn hảo không hao tổn gì dưới một chiêu này.
Lâm Nhất Cường chứng kiến Sở Mộ nhắm hai mắt lại, hắn đối với sát chiêu này của mình cũng tràn ngập tự tin. Trong mắt hắn, Sở Mộ chỉ là một tên đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, tu luyện một bộ kiếm thuật nhập môn, cao nữa là một bộ kiếm thuật cấp thấp.
Mà Lạc Diệp Kiếm Thuật, bên trong kiếm thuật cấp thấp uy lực lại là đứng đầu.
Âm vang! Chỉ nghe một tiếng tiếng thanh minh vang lên, du dương chói tai, kiếm quang tách ra, phảng phất có trăm ngàn cánh tay cầm trăm ngàn thanh kiếm hoặc đâm hoặc trảm hoặc bổ. Mỗi một kiếm đều xé nát một mảnh lá rụng.
– Không có khả năng!
Nữ kiếm giả thấp giọng hô, không thể tin vào mắt mình.
– Ta là đang nằm mơ sao? Làm sao có thể dùng loại phương pháp này phá vỡ Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát đại thành. Coi như là sư phó của ta cũng khó có thể làm được như vậy mà chỉ bằng vào kiếm thuật thuần túy để phá vỡ sát chiêu kiếm thuật cấp thấp.
Nội tâm Lý Hạ bị chấn động vượt qua nữ kiếm giả. Bởi vì với thiên phú và tạo nghệ kiếm thuật của hắn đều ở trên nữ kiếm giả rất xa. Cho nên qua đợt giao phong vừa rồi hắn lại càng thêm tinh tường. Cũng bởi vì hiểu rõ nên mới cảm thấy không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí có người có thể tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật tới loại cảnh giới quỷ thần khó lường như thế nào.
– Chết! Người này phải chết! Nếu không, một khi để cho hắn phát triển, đối với Thanh Lan kiếm phái chúng ta tuyệt đối là một uy hiếp cực lớn.
Hai mắt Lý Hạ có chút nheo lại, đáy mắt lưu chuyển một tia sát ý. Dĩ nhiên hắn có ý quyết giết Sở Mộ.
Về phần hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái đã hóa đá.
– Điều này không có khả năng ah……Không có khả năng…..
Thần sắc Lâm Nhất Cường sợ hãi, lắp bắp lắc đầu, liên tục lui về phía sau. Hắn không cách nào tiếp nhận loại kết quả này, tân tân khổ khổ luyện đến đại thành Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát. Một sát chiêu cường đại như vậy mà lại bị một đệ tử ngoại môn kiếm phái khác phá vỡ. Hơn nữa, hắn lại nhắm mắt phá vỡ.
– Không, ngươi tuyệt đối không phải đệ tử ngoại môn, ngươi là đệ tử nội môn, ngươi đồ vô sỉ kia, vậy mà giả mạo đệ tử ngoại môn….
Lâm Nhất Cường bị đả kích quá lớn, giống như mất tâm trí nổi cơn điên chỉ vào Sở Mộ rống to.
– Đệ tử Thanh Lan kiếm phái, quả nhiên bất phàm, tạo nghệ kiếm thuật của tên đệ tử nội môn này còn cao hơn Ngô Cường rất nhiều. Nếu như ta không đột phá đến cảnh giới kiếm thuật tông sư chỉ sợ phải thi triển Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Liễu Loạn mới có thể phá vỡ sát chiêu đối phương.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Kiếm thuật tông sư, đưa đến cho hắn tầm nhìn về kiếm thuật hoàn toàn mới, đối phương dùng sát chiêu cấp thấp, cho dù phân loạn nhưng đối với Sở Mộ lại không ảnh hưởng.
Lúc là kiếm thuật sư, kiếm thuật của Sở Mộ đã đại thành, thị kiếm thì nhập môn. Đến lúc trở thành kiếm thuật đại sư, Sở Mộ kiếm thuật viên mãn, thị kiếm tiểu thành, thính kiếm nhập môn. Còn sau khi đột phá đến kiếm thuật tông sư, Sở Mộ thị kiếm đại thành, thính kiếm tiểu thành, sờ kiếm chỉ là da lông, chưa nhập môn.
Về phần kiếm ý, chỉ là truyền thuyết!
– Động thủ, giết hắn!
Lý Hạ quát một tiếng liền rút kiếm, một kiếm vừa ra, kiếm khí mờ mịt tung hoành. Một đạo kiếm khí màu đỏ nhạt rời kiếm bắn về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh, không khí tựa hồ bị hỏa diễm thiêu đốt, độ ấm lên cao.
Nữ kiếm giả cũng rút kiếm lao ra, quát một tiếng, thi triển thân pháp, xuất hiện phía bên phải Sở Mộ, kiếm quang tựa như một đóa hoa tươi tách ra.
Khóe mắt Sở Mộ nhảy lên, ngay trong nháy mắt Lý Hạ rút kiếm hắn liền phát động Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu , nhanh chóng di chuyển. Kiếm khí màu đỏ nhạt trảm cắt tàn ảnh Sở Mộ lưu lại, trảm hướng dòng suối phía sau. Xuy!Xuy! Một loạt tiếng nổ vang lên, vô số khói trắng lượn lờ bay lên.
Kiếm khí phóng ra ngoài! Chính là tiêu chí của Kiếm Khí Cảnh bát đoạn.
– Kiếm khí hảo cường!
Khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn dòng suối bị chém khô, hơi nước màu trắng lượn lờ bay thẳng lên khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Sở Mộ quyết định toàn lực ra tay, chém giết đối phương, không khí quanh thân lưu động mãnh liệt, liên tục hội tụ mà đến. Hai ngón tay trái Sở Mộ khép lại, khẽ vuốt qua thân kiếm, thoáng chốc một tầng kiếm khí trong suốt bám vào thên kiếm, tản mát ra ánh sáng yếu ớt.
Một tiếng nổ vang bên tai, kiếm quang nữ kiếm giả mới đến gần Sở Mộ đã nổ tung.
Liếc xem qua có thể nhìn thấy hư thật, quỹ tích mỗi một kiếm liền hiện ra rõ ràng trong mắt Sở Mộ. Một kiếm đâm ra, kiếm quang giống như hồ quang điện nhanh chóng nhảy lên bay vọt qua, tránh đi kiếm của đối phương, đâm về phía cổ họng.
Kiếm của Sở Mộ, rất nhanh rất sắc bén, phương hướng đâm tới càng xảo trá khiến cho nữ kiếm giả biến sắc. Nàng không cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang bay tới mang theo sát cơ lăng lệ ác liệt. Một giây sau, nơi cổ họng nữ kiếm giả truyền ra đau đớn, máu như suối phun.
Bách luyện kiếm trên tay nữ kiếm giả rơi trên mặt đất, hai tay che cổ họng, máu tươi giàn dụa, ánh mắt gắt gao nhìn bóng lưng Sở Mộ. Ánh mắt nàng mờ dần, thân thể mất tự chủ ngã xuống đất.
– Sư muội!
Lâm Nhất Cường và Lý Hạ kinh hãi.
Lâm Nhất Cường lần nữa xuất kiếm, lại là một chiêu Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát, vô tận lạc diệp mang theo sát cơ rét lạnh, gió lớn thổi đến đều trực chỉ Sở Mộ. Một kiếm này, so với kiếm lúc này hắn xuất ra càng mạnh hơn, sát cơ càng rét lạnh. Lâm Nhất Cường ôm hận, toàn lực ra tay không hề lưu thủ. Nếu ngươi không chết thì ta chết!
Chương 32: Lại trảm Kiếm Khí Cảnh bát đoạn
Hai mắt Sở Mộ tinh mang lập loè, phảng phất bịt kín một kiếm quang, hai lỗ tai khẽ run lên, một kiếm kéo lê, kiếm quang hình cung xung phong liều chết xung phong liều chết, gió mát sinh gió mát khởi gió mát động. Thanh Phong Phất Diện vừa ra, một đạo sát cơ giấu kín trong đó chuyển hóa thành gió, chia ra làm tám Thanh Phong Liễu Loạn.
Nháy mắt, Sở Mộ đánh tan sát chiêu mà Lâm Nhất Cường toàn lực phát ra. Sát cơ lăng lệ ác liệt theo mũi kiếm chém giết, Sở Mộ vừa giao phong với Lâm Nhất Cường xong liền thẳng kiếm Lý Hạ.
Lý Hạ lại xuất ra một kiếm, kiếm khí màu đỏ nhạt lần nữa chém giết mà đến, khiến cho Sở Mộ cảm giác được một tia nóng rực và nguy hiểm, bước chân mất trật tự, thân lắc lư như cành liễu, khó khăn lắm mới tránh đi được kiếm khí phách trảm của Lý Hạ. Đồng thời Sở Mộ cũng xuất ra một đạo kiếm quang, phảng phất như cầu vồng đâm về phía Lý Hạ.
– Sát!
Lý Hạ quát một tiếng, trên thân kiếm lại bắn ra kiếm khí màu đỏ nhạt, ánh sáng màu đỏ lập lòe rung động chân không, bổ ra hơn mười đạo kiếm quang màu đỏ nhạt, hết thảy đều hướng về phía Sở Mộ. Mỗi một kiếm đều ẩn chứa sát cơ lăng lệ ác liệt, uy lực kinh người, đơn giản có thể chém giết Kiếm Khí Cảnh lục đoạn, thất đoạn.
Nhưng Sở Mộ, lại không phải Kiếm Khí Cảnh lục đoạn bình thường. Kiếm của hắn, có thể đơn giản chém giết Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
Không có né tránh, thuận thế kéo lê một kiếm, bóng kiếm phân hoá, hơn mười đạo bóng kiếm liên tục chém về phía kiếm quang đối phương, bóng kiếm kiếm quang va chạm, mũi kiếm giao phong, âm thanh kim thiết chói tai vang lên dày đặc. Hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái thần sắc sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau. Loại cấp độ chiến đấu này, không phải bọn hắn có thể nhúng tay.
– Giết hại đệ tử nội môn bổn phái, ta muốn lăng trì ngươi, lấy cái chết tạ tội.
Lý Hạ lần nữa xuất hiện, kiếm quang màu đỏ nhạt rậm rạp chằng chịt, phảng phất như mọc ra hơn mười cánh tay, huy động vài chục thanh kiếm sắc bén, kiếm kiếm chém về phía Sở Mộ. Trong nội tâm nổi lên một ngụm ác khí, thề phải chém giết Sở Mộ dưới kiếm.
– Các ngươi đối với ta sinh ra sát ý, vậy các ngươi cũng phải sớm tính đến loại kết quả như này.
Phản bác một câu, xem dưới thân kiếm quỹ tích rõ ràng. Sở Mộ một kiếm lại một kiếm chém giết cùng kiếm quang của Lý Hạ va chạm, đánh tan kiếm Lý Hạ chém tới, khiến cho Lý Hạ không ngừng lui bước. Nếu so sánh thì kiếm của Sở Mộ nhanh hơn, linh hoạt hơn.
Nhưng tu vi kiếm khí của Lý Hạ lại mạnh hơn Sở Mộ rất nhiều. Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm khí màu đỏ nhạt, uy lực cường đại, mỗi một kiếm va chạm, Sở Mộ đều phải dùng tá lực chi pháp mới có thể kháng trụ. Đây là hiệu quả mà cảnh giới kiếm thuật tông sư mang đến. Không khí chung quanh bởi vì kiếm của Lý Hạ nâng nhiệt độ lên cao khiến cho trong lúc Sở Mộ hô hấp, không khí nóng rực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể khiến Sở Mộ khó chịu.
Nếu như không phải có kiếm khí bám trên thân kiếm, chỉ sợ sau nhiều lần giao phong, kiếm của Sở Mộ cũng nóng lên, làm hắn khó mà cầm chặt được.
Sắc mặt Lý Hạ dữ tợn, huyệt thái dương nổi lên gân xanh. Một kiếm rồi lại một kiếm càng nhanh hơn, mãnh liệt hơn. Nhiệt độ trên thân kiếm phát ra ngày càng cao. Trước mắt Sở Mộ xuất hiện một bức tường màu đỏ.
Thần sắc Sở Mộ thong dong, một kiếm lại một kiếm phong bế Lý Hạ xuất kiếm, khiến cho mỗi một kiếm của Lý Hạ đều không thể chạm tới Sở Mộ. Nhưng do tu vi kiếm khí chênh lệch cực lớn để cho Sở Mộ cảm giác một tia áp lực.
– Tuy không biết ngươi dùng phương pháp gì, có thể để kiếm khí phụ nhận mà chỉ có Kiếm Khí Cảnh thất đoạn mới có thể làm được. Nhưng tu vi kiếm khí của ngươi chỉ có lục đoạn mà thôi. Ta cũng không tin, không giết được ngươi.
Kiếm kiếm không công mà lui, khiến cho sắc mặt Lý Hạ phát ra càng dữ tợn, càng thêm nổi giận. Đồng thời đối với kiếm thuật của Sở Mộ càng thêm kiêng kị.
Loại chiến đấu với kiếm giả có tu vi vượt qua hai tầng như thế này, xứng đáng với bốn chứ thiên tài kiếm thuật. Nếu đặt ở trong bổn phái, nhất định sẽ được trọng dụng. Nhưng đáng tiếc, thiên tài kiếm thuật này lại là người của kiếm phái khác, hơn lại lại cùng Thanh Lan kiếm phái có mâu thuẫn. Vô luận như thế nào, Lý Hạ cũng không muốn để cho đối phương phát triển.
– Diệu Dương Thăng Đằng!
Lý Hạ hét lên một tiếng, kiếm khí màu đỏ nhạt thoáng chốc trở nên chói mắt. Một kiếm khơi màu, kiếm khí màu đỏ nhạt mãnh liệt, phảng phất một vầng mặt trời đỏ bay lên, tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng, đốt cháy vạn vật khiến cho Sở Mộ cảm thấy chướng mắt, nhiệt độ cao đập vào mặt nóng rực khó nhịn.
Một kiếm này đã đạt tới đỉnh phong của kiếm thuật cấp thấp, tiệm cận kiếm thuật trung giai, so sánh với Thanh Phong Liễu Loạn, uy lực càng lớn hơn.
Trực giác Sở Mộ cho biết có nguy hiểm, vội vàng thi triển Toái Loạn Bộ, bước chân thác loạn, nhanh chóng lui về phía sau.
– Chết đi, Diệu Dương Phổ Chiếu!
Sắc mặt Lý Hạ đỏ bừng, khí huyết mãnh liệt, hai mắt nộ trừng, phảng phất như ác ma nhắm người thôn phệ. Hai tay cầm kiếm, hung hăng phách trảm xuống, một vầng mặt trời đỏ cuồn cuộn, tản mát ra nhiệt độ cao càng thêm đáng sợ. Không khí chung quanh hoàn toàn vặn vẹo, hơi nước bốc lên, phảng phất muốn hòa tan vạn vật.
Mặt trời đỏ nóng bỏng rời kiếm phóng ra, phóng tới Sở Mộ. Trên đường đi qua, thổ địa cháy đen, cây cối chung quanh nhanh chóng khô héo, Sở Mộ chỉ cảm thấy đến cả tóc cũng bị đốt trụi, làn da nóng bỏng khó nhịn.
Lui lui lui lui lui !truyện kiếm tu audio
Một kiếm này quá mạnh mẽ, đã vượt qua Thanh Phong Tuyệt Sát, Sở Mộ tự giác, coi như là tạo nghệ kiếm thuật của hắn đạt tới Tông Sư chi cảnh cũng không cách nào dùng Cơ Sở Kiếm Thuật phá vỡ một kiếm uy lực cường đại như vậy.
Thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu cùng Toái Loạn Bộ, Sở Mộ phát huy đến mức tận cùng, Sở Mộ phảng phất chính thức hóa thành một đoạn cành liễu giống như cuồng loạn nhảy múa, huyễn hóa ra trùng trùng điệp điệp tàn ảnh lượn lờ bốn phía, nhanh chóng né tránh, hướng bên cạnh cấp tốc chuyển dời, tránh đi một vòng mặt trời đỏ chướng mắt này.
Mặt trời đỏ nhiệt độ cao, cuồn cuộn trùng kích, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cổ nóng rực theo bả vai bên cạnh xông bắn, nửa người cơ hồ thiêu đốt.
Mặt trời đỏ xông vào trong khe nước, âm thanh xuy xuy không dứt bên tai, đại lượng hơi nước cuồn cuộn bốc lên trên không. Dòng suốt trực tiếp bị bốc hơi một đoạn dài.
Trong lòng Sở Mộ âm thầm kinh hãi, nhưng động tác trên tay không giảm chút nào. Một kiếm phách trảm, kiếm khí trên thân kiếm, lập tức hóa thành một đạo hồ quang trong suốt, kích xạ mà ra, chém giết về phía Lý Hạ, khiến cho Lý Hạ cả kinh, vội vàng né tránh.
Sở Mộ khẽ quát một tiếng, thanh phong sinh thanh phong khởi thanh phong động, sát cơ co lại như ẩn nấp bên trong, gió mát màu xanh nhạt thổi đến, cành lá khô héo theo gió phiêu tán, thổi cho tóc đen của Lý Hạ tung bay, khiến hắn kinh hãi không cách nào né tránh.
Chương 33: Thắng lợi trở về
Dưới tình huống bình thường, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát không bằng Diệu Dương Phổ Chiếu. Nhưng Sở Mộ lại dùng tới phong cảm ngộ huyền diệu, hơn nữa tốc độ nhanh hơn. Lý Hạ vừa mới né tránh kiếm khí của Sở Mộ lại bị Sở Mộ lập tức bắt lấy biến tốc, không cách nào tránh đi, chỉ có thể ngạnh kháng, bị Thanh Phong Tuyệt Sát chém trúng, bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi. Trên ngực và trên cánh tay, vết thương thấu tận xương.
– Điều này sao có thể?
Lý Hạ không tin nổi, thân thể đau đớn giống như đang nằm mơ. Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, đuổi theo Lý Hạ, Thanh Phong Phất Diện của Sở Mộ không thể né tránh không thể ngăn cản, chém giết mà ra, xẹt qua cổ Lý Hạ, máu phun như suối.
Đến chết, Lý Hạ cũng không tin mình lại chết trong tay một đệ tử ngoại môn kiếm phái mà mình xem thường.
– Không….đừng giết ta….
Một trong hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, ngồi trên mặt đất liên tục đạp chân lui về phía sau, nét mặt sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ, cực kỳ chật vật:
– Ngươi giết sư huynh Lý Hạ , sư phó trưởng lão Diệu Nhật của hắn nhất định sẽ truy ra, nếu như ngươi thả ta, ta sẽ lấy lí do sư huynh Lý Hạ bị hung thú giết chết nói cho trưởng lão Diệu Nhật.
Tên đệ tử ngoại môn khác, đã bị Sở Mộ chém chết từ trước, nằm trong vũng máu.
– Kiếm giả phải có phong mang, phải có ngạo cốt.
Thần sắc Sở Mộ đạm mạc, hai mắt lăng lệ ác liệt bức thẳng đối phương, bách luyện kiếm trực chỉ. Hắn đối với biểu hiện của đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái rất thất vọng, xem thường.
Đồng thời, hắn cũng không có nghĩ sẽ buông tha đối phương. Cái này chính là lưu lại hậu hoạn cho bản thân.
Mặc dù lúc này, có thể chém giết kiếm giả Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Nhưng, mỗi một vị trưởng lão kiếm phái đều là đại cao thủ siêu việt Kiếm Khí Cảnh. Cho dù tạo nghệ kiếm thuật của hắn có tinh thâm hơn nữa nhưng cách biệt thực lực ít nhất cũng phải trăm lần. Đối phương chỉ cần một kiếm là có thể diệt sát hắn.
Kiếm khí hội tụ bên ngoài, bám trên thân kiếm, Sở Mộ khẽ vung tay, kiếm khí bắn ra.
– Không… trưởng lão Diệu Nhật sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tên đệ tử ngoại môn rống lên một tiếng tuyệt vọng rồi bị kiếm khí cắt qua cổ, ngã xuống đất bỏ mình, nét mặt sợ hãi không cam lòng.
Đối với Sở Mộ, tiếp theo chính là thu hoạch. Hắn tìm kiếm trên thi thể năm người, được không ít thứ tốt. Bốn viên tụ khí hoàn, tám viên hồi khí hoàn, năm viên chì huyết hoàn. Ngoài ra, lại có một luyện khí hoàn tìm được ở trên người Lý Hạ. Sở Mộ còn tìm được một quyển sách cũ, trên bìa sách có ghi bốn chữ to màu vàng: Kiếm Khí Hộ Thể.
Sở Mộ lật sách xem qua liền biết rõ cái gì gọi là Kiếm Khí Hộ Thể.
– Không ngờ là một môn bí pháp…..
Kiếm khí bí quyết, kiếm thuật, kiếm kỹ, thân pháp, bộ pháp đều là những thứ không thể thiếu đối với kiếm giả. Mà bí pháp lại càng thưa thớt trân quý, thường thường có thể giúp cho kiếm giả tăng thực lực lên rất nhiều.
– Kiếm khí hộ thể, theo như quyển bí pháp này là dùng kiếm khí rèn luyện thân thể. Chỉ cần hiểu được một chút da lông thôi cũng có thể hình thành bên ngoài cơ thể một tầng kiếm khí hộ thể vô hình, có tác dụng bảo vệ.
Sở Mộ lẩm bẩm nói:
– Đáng tiếc, cái môn bí pháp này, chỉ có tàn thiên. Trong sách chỉ ghi lại tầng thứ nhất và tầng thứ hai, không biết có cấp bậc gì?
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Sở Mộ biết đây không phải là địa phương tu luyện.
Trừ những thứ đó ra, Sở Mộ cũng không tìm thấy những thứ khác. Dù sao ngân lượng hay những thứ lặt vặt khác đối với sinh hoạt của các đệ tử trong kiếm phái không có bao nhiêu tác dụng. Đi ra bên ngoài, tự nhiên sẽ không mang theo.
Sở Mộ lại mở bao vải mà hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái mang theo. Bên trong đều là tài liệu hung thú, hơn nữa còn là hung thú trung cấp.
– Răng nanh của hung nha bạo lang, giá trị cao hơn răng nanh của hung nha lang.
Hung nha bạo lang là biến dị trong hung nha lang, là hung thú trung cấp, tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
– Xương tay của thiết tí viên….. Chỉ huyết hoa….. Thổ long căn.
Thu hoạch của mấy tên đệ tử Thanh Lan kiếm phái này coi như tương đương phong phú, một khi mang về Thanh Lan kiếm phái, liền có thể hối đoái không ít điểm cống hiến, nhưng đáng tiếc, tất cả bây giờ là của Sở Mộ.
Nhưng Sở Mộ lại gặp phiền toái, đồ vậy của hắn bây giờ quá nhiều. Nếu như mang hết toàn bộ thì rất nặng, không thể nào mang theo lên núi. Sở Mộ đành phải vứt bỏ một ít, chỉ để lại linh dược và một ít tài liệu hung thủ đóng gói lại. Chỉ có thế cũng đã là một bao lớn, tối thiểu cũng phải bốn mươi, năm mươi cân.
– Hôm nay tu vi của ta đã là Kiếm Khí Cảnh lục đoạn sơ kỳ, có một viên Luyện Khí hoàn và bốn viên tụ khí hoàn, ít nhất có thể cho ta đạt tới lục đoạn hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, về sau sẽ vì đột phá thất đoạn mà chuẩn bị. Lần lịch lãm rèn luyện ở Bách Thú Cốc có thể chấm dứt.
Sở Mộ âm thầm nói ra, chợt liếc bách luyện kiếm trong tay:
– Trên thanh kiếm này có tiêu chí của Thanh Phong kiếm phái, mang về sẽ gặp rắc rối lớn, chỉ có thể vứt bỏ.
Bách luyện kiếm cứng cỏi và sắc bén, khiến cho hắn thoả mãn. Nhưng cân nhắc đến phiền toái sau khi phản hồi kiếm phái, Sở Mộ không thể không đem vứt bỏ.
– Ba thanh bách luyện kiếm của đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái cũng không tệ. Đáng tiếc, cũng không thể mang về. Nếu không, việc ba đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái chết, dưới sự tra xét của Thanh Lan kiếm phái có thể truy xét đến ta. Nhưng ta lại không thể tay không. Nếu không vạn nhất tao ngộ nguy hiểm, không có kiếm trong tay, thực lực của ta giảm bớt đi nhiều.
Nói xong, Sở Mộ cầm lấy một ba bội kiếm của đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, cũng là tinh cương kiếm, thân kiếm mũi kiếm bóng loáng sắc bén nguyên vẹn, phần che tay còn có tiêu chí Thanh Lan kiếm phái.
Sở Mộ cầm một thanh bách luyện kiếm lên xóa tiêu chí này đi, khiến cho người ngoài nhìn thấy giống như bị mài mòn, không phân biệt được.
– Đã đến lúc trở về.
Đeo bao vải trên lưng, tay trái cầm kiếm, đi nhanh về phía trước, chính là cửa vào Bách Thú Cốc mà lúc đầu Sở Mộ đi vào.
– Hôm nay thực lực của ta, có thể chém giết Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, mà thực lực Vương Phong, cũng là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Muốn giết hắn, chắc có lẽ không khó khăn.
– Chỉ là, hiện tại ta vẫn là đệ tử ngoại môn, mặc dù có mặc dù có quyền lợi khiêu chiến đệ tử nội môn, nhưng chỉ có thể phân ra thắng bại, không cách nào định sinh tử, xem ra chỉ có chờ sau khi ta đột phá Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, sẽ cùng Vương Phong tiến hành cuộc chiến sinh tử, chỉ sợ đến lúc đó không cần ta chủ động đưa ra khiêu chiến, Vương Phong liền không nhịn được nhảy ra. Tu vi đạt đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, thực lực của ta nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, muốn giết Vương Phong lại càng đơn giản.
Đi qua mấy tảng đá lớn bên cạnh. Đột nhiên, kình phong gào thét, một cỗ tanh hôi đập vào mặt. Chỉ thấy một đầu hung nha lang tập kích từ trên xuống, miệng mở lớn, bốn cái răng nang giống như mũi kiếm theo gió mà đến.
Chương 34: Ta chỉ cần một kiếm! Bại ngươi (1)
Sở Mộ cũng không thèm nhìn, hai ngón tay phải khép lại như kiếm, kiếm khí chung quanh hội tụ, ngón tay khẽ vung chém ra một đạo kiếm khí trong suốt bắn vào trong miệng hung nha lang. Hung nha lang kêu thảm một tiếng bay ngược trở lại đâm sầm vào một tảng đá lớn rơi xuống, phum ra mấy ngụm máu, hung tàn trong mắt biến mất chuyển thành sợ hãi. Hung nha lang vội vàng đứng dậy chạy thục mạng.
Sở Mộ cũng không có đuổi giết, chỉ là một thớt hung nha lang mà thôi. Đối với hắn lúc này muốn giết lúc nào cũng được.
……
– Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái thật sự để cho ta quá thất vọng, mấy trăm đệ tử ngoại môn, vậy mà tìm không ra một người có thể chiến với ta một trận. Ngay cả người gọi là Đệ Nhị Nhân đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể tiếp ba kiếm của ta mà thôi.
Sở Mộ vừa mang bao vải trở về kiếm phái. Lúc đi qua khu Bắc của đệ tử ngoại môn, đột nhiên nghe được một câu tràn ngập ngạo nghễ và khinh thường như vậy liền giật mình nhìn sang. Hắn thấy rất nhiều người đang tụ tập một chỗ liền hiếu kì đi qua.
Cả một đám người đang vây quanh một khoảnh đất trông chừng trăm mét vuông. Bên trong là một kiếm giả thiếu niên y phục màu nâu, tinh cương kiếm trong tay trực chỉ phía trước. Mà mũi kiếm chỉ về phía một kiếm giả trẻ tuổi y phục màu xám, niên kỉ so với đối phương còn lớn hơn một hai tuổi, hiện giờ đang nửa ngã xuống mặt đất, hai tay chèo chống. Tinh cương kiếm của hắn rơi ở bên cạnh, cổ họng lại bị đối phương dùng kiếm chỉ vào, không dám động chút nào. Nhưng trong mắt hắn có phẫn nộ cùng một tia sợ hãi.
– Nghe nói Thanh Phong kiếm phái các ngươi có người gọi là Lý Dương, là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn, gọi hắn xuất hiện đi.
Lúc này, một giọng nói khác vang lên, cũng tràn ngập ngạo nghễ cao cao tại thượng. Sở Mộ nhìn qua, là một kiếm giả trẻ tuổi mặc y phục màu nâu, tay trái cầm kiếm khoanh trước ngực, nét mặt ngạo khí nghiêm nghị.
– Hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái này quá kiêu ngạo!
– Vậy mà chạy đến Thanh Phong kiếm phái chúng ta giương oai!truyện đao tu audio
Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái nghị luận liên tục, ngữ khí cực kỳ bất mãn.
– Thế nhưng kiếm thuật của hắn rất mạnh. Ngay cả sư huynh Dương Dịch cũng không tiếp được một kiếm.
Thì ra kiếm giả bị đối phương chỉ kiếm vào cổ họng là Dương Dịch, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn trung kỳ. Bên trong đệ tử ngoại môn cũng có phần danh tiếng. Không nghĩ tới, lại bị đối phương dùng một kiếm đánh bay tinh cương kiếm, một kiếm kích ngã xuống đất, bị đối phương kề kiếm vào cổ họng. Ngay cả một kiếm cũng không kịp thi triển.
Mà trước Dương Dịch cũng có hơn mười đệ tử Kiếm Khí Cảnh lục đoạn tới giao thủ, tất cả đều thua dưới một kiếm.
– Chỉ có sư huynh Lý Dương mới có thể đả bại hắn.
– Tránh đường, tránh đường, Lý Dương đến. Đệ tử Thanh Lan kiếm phái, các ngươi không còn đắc ý được nữa.
Âm thanh này vừa vang lên, đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái liên tục kích động, tự giác nhượng xuất một con đường. Một kiếm giả trẻ tuổi y phục màu xám đi vào. Nhìn qua hắn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao lớn thẳng tắp như kiếm, trong mắt chứa tinh mang, bước đi tự nhiên vậy mà tản mát ra một cỗ khí thế lăng lệ ác liệt.
– Ngươi chính là Lý Dương? Nhìn qua thật có điểm bổn sự, hi vọng ngươi không để ta thất vọng, có thể tiếp nhiều hơn một kiếm, để cho ta tận hứng.
Đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái lộ ra kinh ngạc, chợt khẽ cười một tiếng, tinh cương kiếm trực chỉ Lý Dương, ngữ khí bức người.
– Như ngươi mong muốn!
Lý Dương mở miệng, thanh âm có chút hùng hậu, chậm rãi rút ra tinh cương kiếm, trực chỉ đối phương, khí thế lăng lệ ác liệt.
Một hồi đại, sắp diễn ra.
Mũi kiếm tương đối, lăng lệ ác liệt bức người, một trận gió lăng không thổi tới, xoáy lên cát bụi, gào thét tản ra nhưng không cách nào tới gần quanh thân Lý Dương cùng đệ tử Thanh Lan kiếm phái 2m.
– Hảo cường khí thế ah.
– Đây chính là thực lực bọn họ sao? Thật đáng sợ.
– Đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái rất lợi hại, sư huynh Lý Dương cũng không chút thua kém ah, đối mặt với bọn họ, ta ngay cả dũng khí xuất kiếm đều không có.
Dương Dịch lui qua một bên, thần sắc vô cùng phức tạp.
Trong số đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, Lý Dương hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, mà Dương Dịch thứ hai, nhưng Dương Dịch cũng không cam lòng, cố gắng khổ luyện, thề phải đả bại Lý Dương tranh giành đệ nhất.
Chỉ là, ba lượt khiêu chiến Lý Dương, ba lượt đều bị đánh bại, mỗi một lần, đều không thể đỡ quá mười kiếm.
Nghe nói Lý Dương ra ngoài lịch lãm rèn luyện, Dương Dịch cũng ra ngoài lịch lãm rèn luyện, lần này phản hồi nghe nói trong đệ tử ngoại môn xuất hiện một nhân vật tên là Sở Mộ, dễ dàng đánh bại Vương Lỗi, còn cùng thiên tài kiếm thuật danh xưng kiếm thuật cuồng nhân đệ tử nội môn Sư huynh Tiêu Thiên Phong giao phong mấy kiếm mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí có thể chính diện đối kháng sư huynh Vương Phong Kiếm Khí Cảnh bát đoạn.
Nhất là nghe nói xưng hô kiếm thuật đệ nhất Đệ tử ngoại môn, Dương Dịch sinh ra ý muốn được gặp mặt Sở Mộ một lần. Hắn muốn cho Sở Mộ biết rõ, hắn không có tư cách đảm đương danh xưng kiếm thuật đệ nhất Đệ tử ngoại môn.
Bởi vì, Dương Dịch đối với kiếm thuật của mình gần đây rất có tự tin, nhất là sau khi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tạo nghệ kiếm thuật tăng lên không ít, mà hiện tại Sở Mộ lại ra ngoài lịch lãm rèn luyện, hắn đành phải đứng ở khu Bắc chờ đợi.
Nghe nói Lý Dương trở lại, ý niệm đầu tiên trong đầu Dương Dịch là lần nữa khiêu chiến Lý Dương. Không nghĩ tới, vậy mà xuất hiện hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, khẩu xuất cuồng ngôn, bọn hắn đã chọn ngoại môn Thanh Thủy kiếm phái, hiện tại đến phiên Thanh Phong kiếm phái.
Sau khi hơn mười đệ tử ngoại môn Kiếm Khí Cảnh lục đoạn bị một kiếm đánh bại, Dương Dịch tựu ra tay, vốn cho là có thể đả bại đối phương, không nghĩ tới, lại bị đối phương ba kiếm đánh bại.
Hiện tại, vừa nhìn thấy Lý Dương cùng đối phương đối nghịch, cái loại khí tức lăng lệ ác liệt tán phát ra này, Dương Dịch đã biết rõ, hắn cùng với Lý Dương chênh lệch càng thêm rõ ràng.
– Hai người này, khí thế xác thực phi phàm.
Trong đám người, Sở Mộ âm thầm nói ra:
– Nếu bọn họ có bách luyện kiếm trong tay, có thể đối kháng Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
– Nhớ kỹ, ta gọi là Tô Hóa Long, miễn cho ngươi không biết thua trong tay ai.
Đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, ngạo nghễ nói.
– Tô Hóa Long, ta sẽ nhớ kỹ danh tự này. Bởi vì ngươi sẽ là đệ tử Thanh Lan kiếm phái đầu tiên thua dưới kiếm của ta.
Lý Dương không chút nào yếu thế, khí thế bức người nói.
– Rất tốt, hi vọng tiếp theo ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy.
Tô Hóa Long cười lạnh một tiếng, thủ đoạn run lên, một kiếm vãn hoa giết ra, kiếm quang lăng lệ ác liệt, Lý Dương khẽ quát một tiếng, cũng đâm ra một kiếm, song kiếm giao phong, thanh âm âm vang chói tai, Hỏa Tinh vẩy ra.
Chương 35: Ta chỉ cần một kiếm! Bại ngươi (2)
Song phương ngươi tới ta đi, kiếm quang phi động kiếm động kiếm ảnh lượn lờ, giăng khắp nơi, um tùm gió kiếm bắn ra. Xuy xuy xuy xuy! Âm thanh không ngừng vang lên, trên mặt đất, xuất hiện vô số dấu chân mất trật tự và từng đạo gió kiếm xẹt qua để lại dấu vết.
– Kiếm thật nhanh, ta hoàn toàn không nhìn kịp
– Thật đáng sợ, ta ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.
– Sư huynh Lý Dương lại trở nên càng thêm lợi hại.
– Tô Hóa Long cũng rất lợi hại, vậy mà có thể cùng sư huynh Lý Dương đánh tới trình độ này.
– Lý Dương này, ngược lại là có chút bổn sự, vậy mà có thể cùng Tô Hóa Long đối chiến nhiều kiếm như vậy còn chưa có biểu hiện thất bại.
Một tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác, hai mắt nheo lại, trong mắt lưu chuyển tinh quang, âm thầm suy nghĩ, có chút ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Tô Hóa Long bên trong đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái chính là đứng thứ nhất ah.
Âm vang một tiếng vang thật lớn, gió kiếm vỡ toang, gợi lên cát bụi cuồn cuộn trên mặt đất, hai đạo thân ảnh giao thoa tách ra, đứng vững, lại kiếm chỉ đối phương, xa xa tương đối.
– Xem ra ngươi xác thực xứng với danh hiêu đệ nhất đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, so đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn Thanh Thủy kiếm phái, lợi hại hơn hai phần.
Trong mắt Tô Hóa Long có một tia hưng phấn, ngữ khí lại trở nên chìm lạnh:
– Tuy nhiên, tiếp theo ta sẽ thi triển sát chiêu kiếm thuật. Ngươi chắc chắn phải thua.
Ngữ khí Tô Hóa Long, tràn ngập hoàn toàn tin tưởng, phảng phất có thể lây sang người khác.
– Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi, cũng vượt qua dự kiến của ta. Nhưng dừng ở đây thôi, khi ta thi triển kiếm thuật sát chiêu thì chính là thời điểm ngươi thua.
Ngôn ngữ Lý Dương sắc bén phản bác.
Song phương không nói thêm gì nữa, nhưng khí tức toàn thân càng thêm cô đọng. Một cơn gió lăng không bay lên, trùng kích hình thành vài luồng khí xoáy nho nhỏ.
– Ta như thế nào cảm giác….. Có chút lạnh…..
Mấy đệ tử ngoại môn chăm chú quần áo, run rẩy nói.
Những người khác không nói gì, trừng lớn hai mắt, đến nháy mắt cũng không thèm. Bởi vì bọn họ đều biết, tiếp theo Lý Dương cùng Tô Hóa Long muốn thi triển kiếm thuật sát chiêu, một màn đặc sắc chính thức xuất hiện.
– Ta luyện tập kiếm thuật, là kiếm thuật cấp thấp Lạc Diệp Kiếm Thuật.
Tô Hóa Long đột nhiên mở miệng lần nữa, thanh âm trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại kèm vẻ tiêu sát, không khi phảng phất tiến vào trời thu.
– Ta luyện tập kiếm thuật, là kiếm thuật cấp thấp Triêu Dương kiếm thuật.
Lý Dương cũng mở miệng, ngữ khí có một tia ấm áp phát ra.
– Chúng ta, một kiếm định thắng bại.
Tô Hóa Long và Lý Dương, cực kỳ ăn ý cùng mở miệng. Bỗng nhiên, gió lớn nổi lên.
Lý Dương cùng Tô Hóa Long xuất kiếm cùng lúc, một vòng mặt trời màu đỏ nhạt tản mát ra rặng mây đỏ yếu ớt. Mà mũi kiếm Lý Dương toát ra ánh sáng mặt trời từ phía chân trời, tản mát ra ôn hòa, xua tan hàn ý để cho người cảm thấy chói mắt nhưng lại ôn hòa.
– Chính là sát chiêu Triêu Dương kiếm thuật của sư huynh Lý Dương!
Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái kích động không thôi.
Mặt khác, Tô Hóa Long xuất kiếm từng mảnh lá rụng tung bay xoay tròn, thu ý tập kích khiến cho người xem cảm giác một tia lạnh lẽo, toàn thân không tụ chủ được run lên.
– Lạc Diệp Kiếm Thuật của Tô Hóa Long đã sớm luyện đến đại thành, cho dù là rất nhiều sư huynh Kiếm Khí Cảnh thất đoạn tạo nghệ bên trên Lạc Diệp Kiếm Thuật cũng không bằng Hóa Long.
Tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái đứng xem, âm thầm nói.
– Triêu Dương Đương Không!
Lý Dương hét lớn một tiếng, âm thanh như bôn lôi nổ vang, màu hồng ngày càng cuồn cuộn nghiền áp đi phía trước, phảng phất hướng mặt trời mọc bay về phía không trung, tán phát ra độ ấm nhanh chóng lên cao, có dấu hiệu chuyển biến thành Liệt Dương.
– Nóng quá ah.
– Sát chiêu chính thức xuất hiện.
Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái càng hưng phấn kích động.
– Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát!
Tô Hóa Long quát khẽ, kiếm quang khẽ động, lá rụng bồng bềnh phảng phất bị gió lớn thổi đến, gào thét lên toàn bộ xông về phía trước, từng mảnh từng mảnh mang theo sát cơ lăng lệ ác liệt, hỗn loạn rồi lại trực chỉ Lý Dương.
Cuối mùa thu hàn ý hàng lâm, chợt nóng chợt lạnh, khiến cho đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái vây xem liên tiếp lui về phía sau, mới cảm thấy dễ chịu một ít.
– So với đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái mà ta mới giết tinh ranh hơn một phần.
Chứng kiến Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát của đối phương, Sở Mộ âm thần nói.
Triêu Dương nóng bỏng, cùng Vô Biên Lạc Diệp trùng kích lẫn nhau. Dưới nhiệt độ của Triêu Dương, Lạc Diệp bị thiêu đốt hóa thành tro tàn. Mà dưới Vô Biên Lạc Diệp trùng kích, độ ấm Triêu Dương nhanh chóng giảm xuống, thể tích thu nhỏ lại.
Thần sắc Lý Dương cùng Tô Hóa Long nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt chấn động lại bộc lộ ra nội tâm khẩn trương của bọn hắn lúc này, thành bại chính là một kiếm này.
Cuối cùng, khi Vô Biên Lạc Diệp sắp tan hết, mà Triêu Dương cũng co lại đến còn móng tay rồi tan vỡ.
– Ngươi bại!
Hai chữ này trùng trùng điệp điệp gõ vào trong lòng Lý Dương, khiến cho thần sắc Lý Dương tái nhợt.
Tô Hóa Long khóe miệng treo lên một vòng vui vẻ, một mảnh Lạc Diệp cuối cùng theo mũi kiếm bay vụt về phía Lý Dương dừng ở vị trí cổ họng. Chỉ cần khẽ đẩy về phía trước, mũi kiếm sắc bén sẽ đâm xuyên cổ họng Lí Dương.
– Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, không có ai là đối thủ của ta. Lý Dương! Ngươi là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn cũng như vậy.
Tô Hóa Long thu kiếm vào vỏ, thần sắc càng cao ngạo hơn, ngạo khí bức người.
Sắc mặt Lý Dương tái nhợt, ánh mắt có chút ảm đạm, một câu cũng không có nói, chậm rãi thối lui. Hắn bại, vốn cho là sau khi lịch lãm rèn luyện trở về, tu vi đạt tới Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong, tạo nghệ kiếm thuật cao sâu hơn. Triêu Dương kiếm thuật đại thành, có thể đánh bại đối phương, không nghĩ tới vậy mà bại.
Bại tựu là bại, Lý Dương không có tìm bất kỳ cớ gì.
– Thanh Phong kiếm phái, cuối cùng là không bằng Thanh Lan kiếm phái chúng ta ah, Thanh Lan kiếm phái chúng ta mới có quyền sống ở trên núi Thanh Lan.
Một đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác, ngạo nghễ cười nói.
– Hôm nay, ta quét ngang ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, ngày sau ta muốn quét ngang nội môn Thanh Phong kiếm phái!
Tô Hóa Long miệng ra hào ngôn.
– Quá cuồng vọng, đệ tử ngoại môn chúng ta còn có một người.
Một đệ tử ngoại môn gấp gáp quát lên.
– Ah? Còn có ai?
Tô Hóa Long lộ ra khinh thường.
– Sở Mộ! Kiếm thuật đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn chúng ta. Nếu là hắn ra tay, ngươi khẳng định không là đối thủ.
Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái này, vừa rồi cũng là nóng vội, đột nhiên nhớ tới Sở Mộ, không có nghĩ nhiều liền rống lên tiếng, nhưng hiện tại kịp phản ứng, liền sắc mặt trắng bệch, bởi vì hắn biết rõ Sở Mộ chỉ có tu vi Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.
Tuy nhiên không biết vì sao có hơn mười ngày không thấy Sở Mộ, nhưng hơn mười ngày tu luyện, tu vi có thể gia tăng một ít không tệ, làm sao có thể cùng so sánh với Kiếm Khí Cảnh lục đoạn.