Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 8 [ Chương 36 đến 40 ]
❮ sautiếp ❯Chương 36: Ta chỉ cần một kiếm! Bại ngươi (3)
Mà loại thi đấu này, không đơn thuần là thi đấu kiếm thuật, còn thi đấu kiếm khí ah.
Huống chi kiến thức đến kiếm thuật của Tô Hóa Long, đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái cũng nhận ra kiếm thuật của Sở Mộ có thể đủ thắng quá đối phương.
Chỉ có điều vì mặt mũi, đệ tử ngoại môn này đành phải nói như vậy, dù sao hắn cảm thấy, Sở Mộ biến mất hơn mười ngày, đoán chừng hiện tại cũng không ở trong kiếm phái, đối phương muốn tìm cũng không thấy.
– Sở Mộ? Chưa nghe nói qua, vô danh tiểu tốt mà thôi. Tuy nhiên, coi như là hắn xuất hiện, ta cũng sẽ một kiếm đánh bại hắn, cho hắn biết, cái gì gọi là kiếm thuật.
Tô Hóa Long ngạo khí nghiêm nghị, không để Sở Mộ vào mắt.
– Vậy sao, ta ở ngay chỗ này. Xuất kiếm đi, để cho ta biết rõ cái gì gọi là kiếm thuật.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên, một đạo thân ảnh áo dài màu xám trong đám người đi ra, nhẹ nhàng đem bao vải lớn buông xuống, từng bước đi về phía Tô Hóa Long.
Vốn là Sở Mộ đối với đệ tử Thanh Lan kiếm phái không có hảo cảm gì, lúc này nghe được đối phương cuồng ngôn, hắn không chút do dự đi tới. Hắn là kiếm thuật tông sư, cũng có uy nghiêm của mình. Hắn là kiếm giả có phong mang của kiếm giả, không cần che dấu, không cần áp lực.
– Thật sự là Sở Mộ!
– Biến mất hơn mười ngày, hắn lại xuất hiện.
– Các ngươi xem, cái bao vải kia, giống như có rất nhiều thứ. Chẳng lẽ hắn đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện?
– Làm sao có thể, tu vi Sở Mộ mới Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, làm sao có thể đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện.
– Hi vọng hắn thua không quá khó nhìn.
Hiển nhiên, những đệ tử ngoại môn này, đối với Sở Mộ không ôm hi vọng gì.
– Hắn tựu là Sở Mộ!
Ánh mắt Lý Dương và Dương Dịch ngay ngắn hướng vào Sở Mộ. Trực giác bọn họ cho biết Sở Mộ không đơn giản, không hề giống như lời nói đơn giản của đám đệ tử ngoại môn.
– Ngươi chính là Sở Mộ?
Tô Hóa Long nhìn Sở Mộ, khẽ cười một tiếng, ngữ khí có chút khinh thị.
– Cho ngươi xuất kiếm trước.
– Rút kiếm ! Ta chỉ xuất một kiếm, ngươi sẽ thua!
Ngữ khí Sở Mộ thập phần đạm mạc, lại trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách), khiến cho người nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Tô Hóa Long và đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác vốn là sững sờ, tiếp theo cười lớn, thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Dương Dịch và Lý Dương phun lên một cơn tức giận, thần sắc càng thêm ảm đạm, tràn ngập thất vọng, đối với Sở Mộ thất vọng. Vốn là bọn hắn đối với Sở Mộ ôm lấy một điểm kỳ vọng, nhưng bây giờ nghe lời nói Sở Mộ, triệt để thất vọng.
Âm vang một tiếng, Tô Hóa Long rút kiếm, kiếm nơi tay, thần sắc biến đổi, ánh mắt lợi hại thẳng Sở Mộ.
– Ngươi rất thú vị, nhưng ta một khi xuất kiếm, sẽ không lưu thủ.
Âm thanh Tô Hóa Long lạnh lùng nói.
– Chú ý! Ta muốn xuất kiếm.
Sở Mộ rất hữu hảo nhắc nhở một câu, thoáng chốc rút kiếm, một vòng kiếm quang sáng như tuyết tách ra, đâm thẳng Tô Hóa Long, Tô Hóa Long vừa mới kịp phản ứng, vội vàng đâm ra một kiếm ngăn cản, nhưng kiếm quang nhanh chóng thu liễm, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, khiến cho một kiếm của Tô Hóa Long thất bại.
Sở Mộ quay người đi về hướng bao phục, Tô Hóa Long một kiếm đâm tới sau lưng Sở Mộ, khiến cho người kinh hãi, nhưng sau lưng Sở Mộ giống như có một con mắt, thân hình nhoáng một cái, khiến cho một kiếm của Tô Hóa Long thất bại. Đang muốn lần nữa xuất kiếm, Tô Hóa Long chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, thò tay vừa sờ đặt ở trước mắt xem xét, sững sờ, thần sắc sợ run.
Những người khác, kể cả đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác và Dương Dịch, Lý Dương …, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cổ họng Tô Hóa Long, thần sắc ngốc trệ không thể tin được. Bởi vì, trên cổ họng Tô Hóa Long, có một điểm màu đỏ tươi, đó là máu tươi……
Kiếm thuật sư, cũng chú ý tu thân dưỡng tính, tu là bản thân thể chất tâm linh kiếm thuật, dưỡng là tính cách tánh mạng, trong từ điển bọn hắn không có cái gọi là giả heo ăn thịt hổ, cũng không có cái gọi là ít xuất hiện.
Như thế nào là kiếm?
Thẳng tắp, sắc bén, cương nhu kết hợp, bất kể là một điểm nào, kiếm tựu là kiếm, sắc bén không thể thiếu, kiếm mất đi sự sắc nhọn chỉ là sắt vụn.
Kiếm thuật sư như kiếm, đồng dạng cũng có sắc bén, kiếm thuật sư tạo nghệ kiếm thuật càng cao thâm, phong mang càng lớn. Chỉ có điều, theo cảnh giới kiếm thuật tăng lên, phong mang sẽ từ ngoài ẩn vào trong, giống như bảo kiếm thu vào vỏ, phản phác quy chân. Nhưng không có nghĩa là mất đi sự sắc bén của mình.
Một khi đã bị khiêu khích, kiếm thuật sư không chút do dự lộ ra phong mang. Cho nên, trên địa cầu, người có kiến thức căn bản không muốn đắc tội kiếm thuật sư. Bởi vì khi kiếm thuật sư giận giữ sẽ rút kiếm giết người, máu tươi năm thước.
Đương nhiên, cũng không phải nói kiếm thuật sư là một đám mãng phu. Trên thực tế, bọn họ là một đám người trí giả, có kết tinh trí tuệ độc đáo riêng.
Đồng dạng, với tư cách là kiếm giả cũng muốn có phong mang mới có thể dũng mãnh tinh tiến. Mất đi phong mang tắc thì biến thành sắt vụn, không còn tư cách xưng là kiếm giả.
Một kiếm của Sở Mộ, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lưu lại một vệt máu tươi ở trên cổ họng Tô Hóa Long, chỉ là đâm rách phần da. Nhưng điều này nói rõ, chỉ cần Sở Mộ nguyện ý là có thể một kiếm giết chết Tô Hóa Long.
Chỉ là đối với Sở Mộ, Tô Hóa Long quá yếu, ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có. Nếu không phải Tô Hóa Long ăn nói cuồng ngôn chỉ vào mình, Sở Mộ cũng không có ra tay giáo huấn. Mặt khác, nếu giết chết Tô Hóa Long, Sở Mộ khó mà đảm bảo được rằng Thanh Lan kiếm phái sẽ không mượn cơ hội này mà gây sự. Đối với Sở Mộ, phiền toái như vậy có thể tránh thì nên tránh.
Sở Mộ cũng không biết, một kiếm của hắn khiến trong lòng mọi người xoáy lên một cơn bão như thế nào.
Tô Hóa Long thần hồn chán nản rời Thanh Phong kiếm phái mà đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái thì hưng phấn không thôi, kích động không thôi, lại không biết phát tiết như thế nào, chỉ là không ngừng cười, cười lớn, la lên, rút kiếm cuồng loạn nhảy múa, không có dấu hiệu tận hứng.
Dương Dịch và Lý Dương liếc nhau, cười khổ một tiếng.
Vốn bọn hắn còn đang suy nghĩ muốn cho Sở Mộ một chút giáo huấn, khiến cho hắn hiểu được đệ nhất kiếm thuật Đệ tử ngoại môn không phải là người nào cũng đều có thể đảm đương.
Nhưng hiện tại, chứng kiến kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thần khó lường, bọn hắn sởn hết cả gai ốc nghĩ mà sợ, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt càng thấy tái nhợt, này đâu chỉ là đệ nhất kiếm thuật Đệ tử ngoại môn, danh xưng đệ nhất Đệ tử ngoại môn đặt ở trên đầu Sở Mộ còn không sai biệt lắm. Hai người bọn họ bị đả kích, cảm giác nản lòng thoái chí, cảm thấy tân tân khổ khổ luyện kiếm nhiều năm, lại có gì dùng?
Bất kể thế nào, Sở Mộ biến mất hơn mười ngày, dùng tư thái siêu nhiên tuyệt đỉnh tuyên bố hắn trở về với đám đệ tử ngoại môn.
Chương 37: Đệ nhất ngoại môn! Hoàn toàn xứng đáng
– Đệ nhất! Chỉ có danh xưng đệ nhất đệ tử ngoại môn mới xứng với Sở Mộ.
– Đúng vậy, sư huynh Dương Dịch và sư huynh Lý Dương đều bị thua, nhưng Sở Mộ lại chỉ dùng một kiếm, đánh bại đối phương, khiến cho Tô Hóa Long hung hăng càn quấy như là lão tử đệ nhất thế mà không có cơ hội xuất kiếm, không phải đệ nhất, thì còn là gì.
– Im ngay, sư huynh Lý Dương mới là đệ nhất đệ tử ngoại môn, Tô Hóa Long chẳng qua là may mắn hơn sư huynh Lý Dương nửa chiêu mà thôi.
Lập tức có người ủng hộ Lý Dương biến sắc, phản bác nói.
– Đúng vậy, nếu để cho sư huynh Lý Dương và Tô Hóa Long đánh lại một lần, chiến thắng nhất định là sư huynh Lý Dương.
– Các ngươi để cho sư huynh Lý Dương tự nói.
Lời nói vừa ra, lập tức mọi người nhìn về phía Lý Dương, Lý Dương cười khổ một tiếng, nói:
– Kiếm thuật của Sở Mộ, xa xa trên ta. Một kiếm kia quá nhanh, cho dù ta chuẩn bị tốt cũng không thể nào ngăn cản được. Tu vi Sở Mộ cũng không phải Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, khả năng cũng đạt tới lục đoạn. Cho nên, xưng hô đệ nhất ngoại môn này, hắn hoàn toàn xứng đáng.
Đệ nhất ngoại môn! Hoàn toàn xứng đáng.
Ngay cả Lý Dương mấy năm gần đây một mực được cho là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn đều nói Sở Mộ hoàn toàn xứng đáng đệ nhất ngoại môn, những người khác rốt cuộc nói không nên lời, bọn hắn hồi tưởng lại một kiếm kia của Sở Mộ, kinh diễm đến cực điểm, quỷ thần khó lường, tự đáy lòng sùng bái.
Lưng đeo bao phục, Sở Mộ lần nữa đi vào nội vụ đường, vừa vặn gặp được Văn chấp sự.
– Ngươi… Ngươi…. Ngươi vậy mà đạt tới Kiếm Khí Cảnh lục đoạn…
Ngón tay Văn chấp sự thô đoản mập mạp chỉ vào Sở Mộ, lắp bắp, biểu lộ gặp quỷ rồi. Hắn rất có ấn tượng với Sở Mộ, hơn mười ngày trước, vẫn là Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn. Hiện tại, vậy mà đạt tới Kiếm Khí Cảnh lục đoạn, loại tốc độ tăng tu vi này bảo sao hắn không khiếp sợ.
– Ngươi những thứ này…. Chẳng lẽ là tài liệu hung thú….. Chẳng lẽ ngươi đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện?
Không để Sở Mộ trả lời, biểu lộ Văn chấp sự liên tục nói.
– May mắn đạt được tam dương quả, cho nên đột phá đến lục đoạn.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Vậy mà đạt được tam dương quả, ngươi vận khí…… Thật sự là … Thật sự là.
Văn chấp sự cười khổ nói:
– Ta dẫn ngươi đi hối đoái điểm cống hiến.
Người phụ trách Hối đoái điểm cống hiến đường khẩu họ Dương, Sở Mộ cần xưng hắn là Dương chấp sự. Dương chấp sự cùng Văn chấp sự khác biệt, đen sẫm gầy teo, ăn nói có ý tứ.
– Lão Dương, có thể hảo hảo kiểm kê ah, không thể sai nha.
Văn chấp sự cười tủm tỉm nói, trong lời nói đầy ý tứ.
Bọn hắn như bình thường, nhìn mặt mà nói chuyện hội cắt xén một ít, trung gian kiếm lời túi tiền riêng, nhưng cũng phải nhìn đối tượng. Văn chấp sự vừa nói như vậy, Dương chấp sự dĩ nhiên cho rằng Sở Mộ có lai lịch lớn, không thể đơn giản đắc tội.
Tuy nhiên, hắn và Văn chấp sự, chứng kiến Sở Mộ chỉ là Kiếm Khí Cảnh lục đoạn, liền cho rằng, bao lớn này ở bên trong khẳng định đều là vật phẩm cấp thấp. Ví dụ như một ít tài liệu hung thú cấp thấp ….
Sở Mộ buông bao lớn xuống, cởi ra, giao cho Dương chấp sự kiểm kê, Văn chấp sự cũng ở một bên hỗ trợ kiểm kê.
– Đây là cái gì? Răng Hung nha lang, không ngờ nhiều như vậy!
Văn chấp sự nắm lên vài cái răng nanh, hô lên đầy kinh ngạc.
– Mười cái răng nanh hung nha lang có thể hối đoái một điểm cống hiến, tính toán xem có bao nhiêu cái.
Dương chấp sự nói, đồng thời kiểm kê những vật khác.
– 100 cái, răng nanh hung nha lang vừa đúng 100 cái, là mười điểm cống hiến.
Văn chấp sự kiểm kê rất nhanh, thần sắc quái dị liếc nhìn Sở Mộ nói.
Hung nha lang là hung thú cấp thấp, thực lực mạnh hơn Kiếm Khí Cảnh lục đoạn một điểm, một con hung nha lang có bốn cái răng nanh. Nói cách khác, Sở Mộ giết chết hai mươi lăm đầu hung nha lang mới được. Số lượng này, đối với một gã Kiếm Khí Cảnh lục đoạn thậm chí khả năng lúc ấy hắn vẫn là kiếm giả ngũ đoạn cực kỳ khó khăn ah.
– Còn có răng nanh nữa? Ồ, đây là răng nanh hung nha bạo lang!
Dương chấp sự nhận ra, quá sợ hãi, cùng Văn chấp sự nhìn về phía Sở Mộ, thần sắc rung động, răng nanh hung nha bạo lang cùng hung nha lang chỉ kém một chữ nhưng thực lực đã có chênh lệch cực lớn, một con hung nha bạo lang có thể đơn giản giết chết mấy con hung nha lang.
– Tam dương thảo….
– Chỉ huyết hoa….
– Thổ Long căn…..
– Đây là cái gì?
– Không ngờ là xương tay thiết tí viên! Làm sao có thể, thiết tí viên tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Hơn nữa Kiếm Khí Cảnh bát đoạn căn bản cũng không phải là đối thủ.
Dương chấp sự lớn tiếng kinh hô.
Văn chấp sự nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt ngày càng quái dị, giống như đang nhìn quái vật.
– Những thứ này là ta nhặt được.
Sở Mộ khẽ cười nói.
– Nhặt…
Khóe miệng, khóe mắt Văn chấp sự và Dương chấp sự liên tục run rẩy, thầm mắng Sở Mộ lừa bố mày.
– Trải qua công tác thống kê, những vật này đủ khả năng hối đoái điểm cống hiến, tổng cộng là sáu mươi tám điểm cống hiến, thêm một vài thứ lặt vặt vào nữa là được bảy mươi điểm cống hiến. Sư đệ, xin đưa kiếm bài đệ tử của ngươi cho ta.
Dương chấp sự nói ra, nội tâm rung động như trước. Tuy nhiên, lại không quên kết giao Sở Mộ.
– Đa tạ chấp sự.
Sở Mộ lấy ra kiếm bài đệ tử đưa tới, cười nói.
Dương chấp sự tiếp nhận, chỉnh sửa điểm cống hiến rồi trả lại cho Sở Mộ. Sở Mộ cáo từ hai người.
Văn chấp sự và Dương chấp sự nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, lại liếc nhau, cười cười, trực giác, vị sư đệ này, chắc chắn danh chấn kiếm phái.
Thiên Địa như trước lờ mờ, ánh sáng mặt trời còn chưa xuất hiện, cảnh vật còn chìm trong bóng đêm khiến cho trong không khí cảm giác rét lạnh.
Một gian nhà gỗ, cửa khe khẽ mở ra, đi ra một đạo thân ảnh, bước chân nhẹ vô cùng, giống như là bay ra.
Tại Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện hơn mười ngày, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, đạt được tam dương quả làm cho tu vi kiếm khí đột phá đến lục đoạn, lại hiểu ra “Kiếm là hung khí, kiếm thuật là giết chóc chi thuật”, bởi vậy đột phá đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư, trải qua máu tươi tẩy lễ, Sở Mộ không chỉ có tạo nghệ kiếm thuật tăng nhiều, khí tức bản thân cũng sinh ra biến hóa rất nhỏ.
Hiện tại hắn giống như là đệ tử ngoại môn bình thường, không có chỗ thần kỳ gì. Nhưng lại là vì duyên cớ Phản Phác Quy Chân, nếu có ai cho rằng hắn là đệ tử ngoại môn bình thường, nhất định sẽ hối hận.
Vừa về tới bên trong kiếm phái, lợi dụng một kiếm kinh diễm ngang trời, đánh bại đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn Tô Hóa Long của Thanh Lan kiếm phái có thực lực phi phàm đang đến Thanh Phong kiếm phái hung hăng càn quấy cuồng vọng đánh bại toàn bộ đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, lưu lại vô số rung động. Sau đó lại đến Nội Vụ Đường, hối đoái điểm cống hiến, lại khiến cho Văn chấp sự và Dương chấp sự lưu lại rung động thật lớn.
Chương 38: Lục đoạn đỉnh phong! Thất đoạn còn xa sao?
Trở lại nhà gỗ, Sở Mộ đóng cửa không ra ngoài, bản thân đang tổng kết chuyến lịch lãm rèn luyện vừa qua. Cuối cùng mới rửa mặt, đi ngủ một giấc. Một thân mệt nhọc được xóa hết, phảng phất giống như rút đi bụi bặm, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sinh cơ.
Đồng hồ sinh học giúp cho hắn tỉnh dậy sớm, rửa mặt xong tinh thần vô cùng phấn chấn. Sở Mộ cầm lương khô và tinh cương kiếm….rời khỏi nhà gỗ, ý định đi về sườn đồi vách đá dựng đứng tiếp tục tu luyện.
Luyện kiếm như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối. Muốn kiếm thuật tiến lên, thành tựu phi phàm thì phải nắm chắc thời gian tu luyện, tích lũy từng li từng tí một, hậu tích bạc phát.
Mà lúc này, đa phần đệ tử ngoại môn vẫn còn đang ngủ say, cuộn mình trong chăn, chìm trong mộng đẹp. Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều mơ mình có thể giống như Sở Mộ, đại phát thần uy, một kiếm đông lai, giết được cường địch hoa rơi nước chảy té cứt té đái, nhịn không được nói mơ cười lớn.
Sườn đồi vách đá dựng đứng ở khu Bắc đệ tử ngoại môn, Sở Mộ nhanh chân hành tẩu, đại khái mất hơn một phút đồng hồ. Nhưng lúc này, hắn không có gấp chạy, ngược lại bước chân chậm chạp, vừa đi vừa nhìn cảnh sắc hai bên chung quanh.
Cho dù còn có chút lờ mờ, nhưng hai mắt Sở Mộ tinh mang lòe lòe, vẫn có thể nhìn rõ được cảnh sắc hai bên.
Đạt tới kiếm thuật tông sư, Sở Mộ chỉ cảm thấy những gì mình nhìn thấy so với lúc chưa đạt tới kiếm thuật tông sư hoàn toàn khác biệt. Nhưng đến tột cùng khác biệt ở đâu, Sở Mộ lại không thể nào nói lên lời. Hắn chỉ cảm thấy hết thẩy mọi sự vật tựa hồ đều có linh tính.
Tục ngũ nói, đọc sách vạn quyển, không bằng đi ngàn dặm đường.
Có đôi khi, đi đường cũng là một loại tu hành. Nhất là sau khi trải qua mưa gió, Sở Mộ có một phen tư vị khác, giống như là con đường nhân sinh, càng chạy càng đặc sắc.
Xuyên qua bụi cỏ, xuyên quan thông đạo nho nhỏ, lần nữa đi đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Cây tùng y nguyên sừng sững, phảng phất từ cổ chí kim không thay đổi.
Hơn mười ngày không đến, cây cỏ bên ngoài tựa hồ rậm rạp hơn một ít. Nhưng sườn đồi vẫn là sườn đồi, vách đá dựng đứng vẫn là vách đá dựng đứng, bên trên Sở Mộ từng lưu lại kiếm khí, y nguyên rõ ràng.
Trước mặt Vân Hải, lờ mờ bên trong Vân Hải vẫn còn ngủ say, vẫn không nhúc nhích, gợn sóng không dậy nổi.
Mang theo tí ti hàn ý quét qua, thổi đến trước mặt, thổi cho tóc Sở Mộ tung bay. Một tia cảm giác mát lạnh lan tràn tòa thân, càng thêm tinh thuần.
Giờ khắc này, Sở Mộ cái gì cũng không muốn, tựa như chỉ cần đứng như vậy, nhìn Vân Hải ngủ say. Nhìn được một lúc, hai mắt Sở Mộ bất tri bất giác nhắm lại, thế giới trước mắt liền biến mất. Nhưng làn gió thổi qua mang đến hàn ý, hai tai Sở Mộ khẽ động, dường như hắn cảm giác được gì đó.
Tựa hồ, có hình dáng mơ hồ xuất hiện ở trong cảm giác Sở Mộ, như là một đồ án không gian ba chiều xuất hiện trong óc hắn, lờ mờ một mảnh mơ hồ, loáng thoáng tựa hồ bộ dáng Vân Hải trước mặt.
Kiếm thuật tông sư, thính kiếm tiểu thành, sờ kiếm da lông, nhưng ở trong tích tắc này, thính kiếm tới gần đại thành, sờ kiếm nhập môn.
Bỗng nhiên, một tia nóng rực xuất hiện, mơ hồ đâm rách không khí. Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, cảnh tượng hết thảy như lưu quang biến mất. Hắn bừng tỉnh, hai mắt mở ra, đập vào mắt là một nửa mặt trời đỏ bay lên. Hướng mặt trời mọc, Vân Hải thức tỉnh.
Hít sâu một hơi, Sở Mộ xếp bằng ngồi xuống, lấy ra hai bình sứ. Một bình là tụ khí hoàn, một bình là luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn tản mát ra mùi thuốc đậm hơn tụ khí hoàn, màu sắc càng thêm tươi sáng rõ nét, Sở Mộ trực tiếp ném vào trong miệng, nhanh chóng hòa tan. Sau khi nuốt xuống, luyện khí hoàn hóa thành một cỗ năng lượng, tựa như nước lũ, giống như cọ rửa tứ chi bách hải.
Sở Mộ lập tức vận chuyển kiếm khí, dùng lộ tuyến Dưỡng Nguyên Kiếm Khí bí quyết, kiếm khí lưu chuyển, những nơi đi qua, liên tục hấp thu dược lực của luyện khí hoàn.
Luyện Khí hoàn thích hợp cho kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đến cửu đoạn phục dụng, dưới tình huống bình thường, kiếm giả phía dưới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn không dám phục dụng, bởi vì Luyện Khí hoàn ẩn chứa dược lực không phải kinh mạch bọn hắn có thể thừa nhận được.
Giống như là hiện tại, Sở Mộ cảm giác kinh mạch mình rất trướng, giống như muốn trướng phá, cũng may sau khi hấp thu tam dương quả, độ rộng cùng cường độ kinh mạch đều có chỗ tăng lên, miễn cưỡng có thể thừa nhận được.
Một tiểu chu thiên….. Hai tiểu chu thiên…. Ba tiểu chu thiên….
Mỗi lần vận chuyển một tiểu chu thiên, đều hấp thu một phần nhỏ dược lực, khiến cho kiếm khí càng lớn mạnh một tia, cảm giác kinh mạch bành trướng cũng sẽ giảm yếu một ít, sau mười lăm tiểu chu thiên dược lực Luyện Khí Hoàn bị hấp thu toàn bộ. Kiếm khí lại rõ ràng lớn mạnh hơn không ít, đạt tới lục đoạn hậu kỳ tới gần đỉnh phong.
– Còn có bốn viên tụ khí hoàn, có lẽ đủ cho ta đạt tới lục đoạn đỉnh phong. Đến lúc đó, là thời điểm đột phá thất đoạn.
Cầm lấy một bình sứ khác, đổ ra ba viên tụ khí hoàn, trực tiếp ném vào trong miệng, đan dược hóa thành dược lực cuồn cuộn.
Sau ba tiểu chu thiên, ba viên tụ khí hoàn đều bị hấp thu toàn bộ. Hôm nay đủ khả năng vận chuyển đạt tới mười tám tiểu chu thiên. Tu vi kiếm khí không ngoài ý muốn đạt tới lục đoạn đỉnh phong.
Thở ra một ngụm trọc khí, giống như kiếm bắn ra ngoài.
– Lục đoạn đỉnh phong, tiếp theo là có thể đột phá thất đoạn. Đến lúc đó có thể trở thành đệ tử nội môn rồi.
Thần sắc Sở Mộ lạnh nhạt, nhìn Vân Hải.
– Tuy nhiên, thất đoạn cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Muốn nước chảy thành sông có lẽ cần một ít cơ duyên. Ta vẫn nên tu luyện kiếm thuật trước đã.
Nói xong, Sở Mộ liền rút kiếm tu luyện kiếm thuật.
Chỉ một thời gian là tu luyện xong Cơ Sở Kiếm Thuật, Sở Mộ lại khởi luyện Phi Vân Kiếm Thuật, luyện qua mười lần Sở Mộ cảm thấy có chỗ khác biệt. Cảm giác dường như hắn hiểu sâu hơn một thứ gì đó. Tiếp đó là luyện đến Nhu Vân kiếm thuật, cuối cùng tu luyện Thanh Phong kiếm thuật.
Thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu và Toái Loạn Bộ, từ đầu đến cuối Sở Mộ đều tu luyện song song đồng thời với tu luyện kiếm thuật.
Sau khi tu luyện xong hết thảy, Sở Mộ lần nữa xếp bằng ngồi xuống, thử đột phá thất đoạn.
Mặt trời chiều ngả về tây, hào quang màu đỏ sậm nghiêng chiếu vào Vân Hải biến ảo, phủ thêm một tầng sa y hoàng hôn, Vân Hải thỏa thích diễn dịch cuồn cuộn một ngày, cũng sắp kết thúc, dần dần, giống như bão tố đi qua biển cả, quy về bình tĩnh.
Vài hào quang màu đỏ sậm mang theo tí ti độ ấm, kéo dài qua Trường Thiên Vân Hải, rơi vào thân thượng, áo dài màu xám trên người Sở Mộ bịt kín một tầng nhạt màu đỏ, tựa như ảo mộng.
Hai mắt nhắm, mặt bình tĩnh, phảng phất có một tầng hồng sa hơi mỏng, lưu quang chuyển động, thần thái bình tĩnh.
Chương 39: Bí pháp kiếm khí hộ thể
Một tiểu chu thiên rồi lại một tiểu chu thiên vận chuyển kiếm khí. Một đám kiếm khí, từ đan điền đi ra dưới sự khống chế của niệm men theo lộ tuyến bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí chậm rãi lưu động. Đi được một vòng rồi lại trở về đan điền, ở trong đan điền lưu chuyển hàm dưỡng vài lần rồi ra lao ra, tiếp tục vận chuyển.
Sau mười lăm tiểu chu thiên, kiếm khí lại một lần nữa quy nạp đan điền, ẩn ẩn lại tinh thuần hơn trước.
Bờ môi khẽ nhếch, một cỗ trọc khí như kiếm bắn ra ngoài, xuyên thấu hư không rồi tiêu tán.
Sở Mộ mở hai mắt ra, một tia tinh quang trong mắt léo lên.
– Dựa vào Luyện Khí Hoàn và Tụ Khí Hoàn, tăng lên tới lục đoạn đỉnh phong, nhưng mấy lần nếm thử đột phá thất đoạn, tuy nhiên cũng thất bại. Đây là bởi vì kiếm khí không đủ vững chắc. Có lẽ trước tiên ta cần phải củng cố vững chắc tu vi tại lục đoạn đỉnh phong rồi lại tìm kiếm cơ hội đột phá thất đoạn.
– Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, muốn làm đến kiếm khí phụ, do tiểu chu thiên chuyển thành Đại Chu thiên, đến lúc đó, tu vi kiếm khí sẽ tăng trưởng rõ ràng. Nhưng hiện tại, còn không có pháp môn tương ứng.
– Hết thảy, đều thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu được.
Chằm chằm nhìn Vân Hải trước mặt, nhìn Vân Hải bình tĩnh, Sở Mộ thu hồi suy nghĩ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách cũ kĩ hơi mỏng: Kiếm Khí Hộ Thể.
Lúc vừa mới đạt được, Sở Mộ chỉ đại khái nhìn qua một cách thô sơ giản lược, cũng không tỉ mỉ. Hiện tại, một lần nữa mở ra, nhìn kĩ, xem xét tỉ mỉ một cách rõ ràng. Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, lát sau Sở Mộ trợn mắt, lại một lần nữa xem lại. Lúc này, hắn càng xem càng thêm cẩn thận, hơn nữa cũng có chút lí giải.
Nửa canh giờ sau, Vân Hải cơ hồ hoàn toàn bình tĩnh. Trời chiều, mặt trời cũng đã xuống núi được một nửa, chiếu xạ ánh sáng màu tàn hồng giống như nhuốm máu.
Khép lại sách lụa, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn Vân Hải cơ hồ bình tĩnh, hơn nữa ảm đạm.
– Bắt đầu tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể.
Hai mắt nhắm lại, bài trừ tạp niệm, lần nữa điều động kiếm khí trong đan điền, vận chuyển.
Chợt, một đám kiếm khí phân hoá thành một tia, xuyên thấu qua kinh mạch, dùng phương thức đặc thù của bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, lan tràn đến cơ bắp, đè ép trong cơ thể.
Khóe mắt không tự giác run lên, toàn thân khẽ run lên, cơ bắp truyền ra cảm giác đau đớn tê liệt. Cái loại đau đớn này, giống như là rất nhiều đao nhọn trong cơ thể xoắn giết.
Đây là điều cần phải trải qua khi tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Sau khi phân hóa kiếm khí, xuyên thấy qua kinh mạch tiến vào trong cơ bắp, hướng mặt ngoài đè ép, tốc hành làn da, lại đem làn da tiến hành rèn luyện một cách đơn giản, bao trùm lên làn da, hình thành một tầng phòng hộ vô hình hơi mỏng.
Hắn đã sớm tưởng tượng đến, kiếm khí xuyên thấu cơ bắp sẽ rất đau đớn. Nhưng đau đớn hiện tại vượt qua những gì hắn nghĩ, ngay cả người có ý chí kiên cường như hắn đều cảm thấy khó chịu.
Chỉ một lát sau, toàn thân Sở Mộ mồ hôi ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm giác cơ bắp có chút run rẩy, phụ tải đạt đến cực hạn, không thể không tạm thời dừng việc tu luyện Kiếm Khí Hộ Thể.
– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, so với ta suy nghĩ càng khó tu luyện.
Nhíu mày trầm tư, Sở Mộ lại lấy sách lụa ra xem, nhắm mắt suy nghĩ:
– Dùng cường độ linh hồn và ý chí cả ta, tu luyện được tầng thứ nhất cũng không có bao nhiêu khó khăn. Nếu như đổi lại thành người khác, dưới loại đau đớn như thế này, hơn phân nửa là lâm vào hôn mê, căn bản không cách nào tu luyện.
– Không, hẳn là có phương pháp gì, có thể tu luyện tốt bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Bản bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể không chỉ có thiếu phần đằng sau, phía trước có lẽ cũng có chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu này có thể là nội dung nhập môn.
Hai mắt không khỏi tỏa sáng.
– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, sau khi luyện thành, sẽ ở tầng ngoài làn da hình thành phòng hộ vô hình, khiến cho lực phòng hộ bản thân tăng lên, đối với thực lực chỉnh thể, cũng có tăng lên rõ rệt, không thể buông tha.
– Đã có khả năng khuyết thiếu pháp môn nhập môn, vậy chỉ có thể tự mình tìm kiếm pháp môn.
– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể để kiếm khí xuyên thấu kinh mạch vào cơ bắp, cuối cùng chính là rèn luyện làn da, phân tán kiếm khí thành một hơi mỏng, bám vào làn da, hình thành phòng hộ vô hình. Tuy thiếu khuyết chính là pháp môn, nhưng ta có ngoại kiếm khí. Nếu như ta trực tiếp dùng ngoại kiếm khí rèn luyện làn da, bỏ qua trình tự nội kiếm khí xuyên thấu kinh mạch cơ bắp, không biết là có thể thực hiện hay không?
Lần nữa xem lại nội dung trong sách lụa, về trình tự dùng kiếm khí rèn luyện làn da, Sở Mộ càng thêm cẩn thận nghiên cứu, suy nghĩ những điều khả thi trong đó.
– Nội kiếm khí, chú trọng ở phá hư tính, mà ngoại kiếm khí còn có lực phá hoại nhất định ở bên ngoài, còn có thể cường kiện thân thể. Dựa theo lí luận, ngoại kiếm khí có lẽ thích hợp rèn luyện làn da hơn.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ không hề do dự, bắt đầu tập trung ý niệm. Hắn rõ ràng cảm nhận được, khí quanh thân trong phạm vi vài mét.
Những khí này, Sở Mộ rõ ràng cảm giác được sự lưu chuyển giống như phi kiếm.
Chợt, hắn bắt đầu khống chế những kiếm khí này, bám vào thân thể lên, bỏ qua áo dài màu xám trên người, chậm rãi lưu động, dựa theo quy luật đặc thù bên trên bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, lấy lưu động chấn động rèn luyện làn da.
Đại lục Cổ Kiếm, bí pháp có không ít, trong đó trên đại thể phân loại lại không nhiều, chủ động phụ trợ, bị động, cũng có thể phân thành công kích và phòng hộ cùng với tăng phúc hoặc là suy yếu vân…vân.
Nghiêm khắc mà nói, bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể là phòng hộ bị động, sau khi luyện thành, không cần tận lực thúc dục, tự nhiên sẽ có tác dụng. Bởi vì sau khi rèn luyện làn da, làn da sẽ thích ứng kiếm khí, khiến cho kiếm khí tự nhiên vây quanh ở bên ngoài. Một khi bị công kích, tự sẽ đưa đến tác dụng phòng hộ.
Sở Mộ hết sức chăm chú điều động ngoại kiếm khí rèn luyện làn da, tiến triển dị thường chậm chạp, bởi vì hắn hiện tại đủ khả năng điều động ngoại kiếm khí phạm vi chỉ có hai thước rưỡi, quá ít.
Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, một vòng hắc ám nhanh chóng từ phía chân trời lan tràn, nuốt hết tàn hồng còn lưu lại. Màn đêm buông xuống, tinh quang dần dần lập lòe, Vân Hải lại đi vào giấc ngủ say.
Mang theo hàn phong, theo sườn đồi quét đến, mang theo tiếng thét rát nhỏ, quỷ dị là gió thổi tới trước mặt Sở Mộ 2m, giống như bị một bức tường vô hình ngăn trở, xuất hiện sự trùng kích tách sang hai bên, tiếp tục thổi đi. Mà Sở Mộ ngay cả sợi tóc cũng không lay động.
Tinh quang đầy trời, một vòng trăng sáng, không biết từ lúc nào đã nhô lên cao. Ánh trăng vì Vân Hải mà đắp lên một lớp áo bạc. Lúc rơi xuống người Sở Mộ lại phát sinh uốn lượn quỷ dị, như là ánh sáng bắn vào đáy nước sinh ra chiết xạ
Sở Mộ vẫn còn đang tu luyện.
Một lát sau, ánh trăng đột nhiên di chuyển, cảm giác chiết xạ quỷ dị biến mất. Sở Mộ chậm rãi mở hai mắt, khóe miệng mỉm cười.
Chương 40: Ngộ ý cảnh kiếm kỹ thông Đại Chu thiên (1)
– Quả nhiên ngoại kiếm khí có thể tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Không chỉ có thể thực hiện, hơn nữa còn không cần đi thừa nhận đau đớn mà nội xuyên thấu xé rách cơ bắp mang đến.
– Hiện tại ta rèn luyện làn da đã nhập môn, lại trải qua ba bốn ngày rèn luyện là có thể tu luyện thành tầng thứ nhất bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Đến lúc đó, bên trên làn da sẽ tự nhiên hình thành một phòng hộ vô ảnh kiếm khí.
Mà lúc này, đêm đã khuya, đã đến lúc trở về nghỉ ngơi.
Sở Mộ đi sớm về trễ, vất vả cần cù hơn xa ong mật, đối với đệ tử ngoại môn đồn đãi về hắn, Sở Mộ hờ hững, thậm chí hắn cũng không biết, thanh danh của Sở Mộ đã truyền vào trong khu nội môn, để cho không ít đệ tử nội môn sinh ra ấn tượng đối với hắn.
Ngày thứ tư, như thường ngày, trời chưa sáng, Sở Mộ đã đên đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Vẫn như mọi ngày hắn sẽ tiến hành huấn luyện thị kiếm thính kiếm sờ kiếm, đến khi mặt trời lặn, lại tu luyện bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, không cầu đột phá, chỉ cầu củng cố, triệt để vững chắc Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong.
Mười tám tiểu chu thiên, vận chuyển hoàn tất, thả ra một hơi kiếm khí. Sở Mộ mở hai mắt.
– Trải qua bốn ngày tu luyện, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong hoàn toàn củng cố, họa ngầm do phục dụng đan dược để đột phá cũng được tiêu trừ. Tiếp theo có thể đột phá.
Nhìn chằm chằm vào Vân Hải đang chậm rãi biến ảo, Sở Mộ thấp giọng nói:
– Tuy nhiên, ta còn muốn tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Hôm nay, nhất định có thể luyện thành tầng thứ nhất.
Chợt ngoại kiếm khí điều động nhập vào thân, chậm rãi lưu động trên làn da, rèn luyện làn da.
Trải qua ba ngày tu luyện, ngoại kiếm khí lưu chuyển rèn luyện làn da đã trở nên thập phần đơn giản. Không biết qua bao lâu, Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân hơi khẽ chấn động, ngoại kiếm khí rèn luyện làn da dừng lại, không bị khống chế mà tản ra xung quanh, trên làn da, một tầng kiếm khí vô ảnh nhàn nhạt bám vào.
– Luyện thành tầng thứ nhất?
Sở Mộ mừng rỡ, rút kiếm, vung ống tay áo lên, nhìn kĩ, mơ hồ có thể cảm giác được trên da mình bám một tầng kiếm khí vô ảnh.
– Ha ha…. Kiếm Khí Hộ Thể tầng thứ nhất, có thể ngăn trở đại lực tinh cương kiếm trảm kích mà không phá.
Sở Mộ cười to vài tiếng:
– Bản tàn thiên Kiếm Khí Hộ Thể bí pháp chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Muốn luyện thành tầng thứ hai thì cần phải không ngừng trích dẫn kiếm khí tiếp tục rèn luyện, khiến cho kiếm khí bám trên da càng thêm dày đặc, càng thêm kiên cường dẻo dai, đạt đến mức độ biến chất.
Hôm nay, tu luyện xong Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, Kiếm Khí Hộ Thể, Sở Mộ bắt đầu tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cùng với Thanh Phong kiếm thuật, Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu .
Hôm nay tu luyện đặc biệt nhanh, sau khi tu luyện xong, mặt trời còn chưa xuống núi.
– Nghe nói mỗi một vị kiếm thuật tông sư, đều sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình, hiện tại ta cũng là kiếm thuật tông sư, nên sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình.
Trong khi nhìn Vân Hải dưới trời chiều biến ảo, ánh mắt Sở Mộ thâm thúy xa xăm, như có điều suy nghĩ.
Suy nghĩ giống như cưỡi ngựa xem hoa phân loạn, trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không nghĩ ra là sẽ sáng tạo dạng kiếm kĩ gì.
Sở Mộ không nóng nảy, theo hắn biết, mấy vị kiếm thuật tông sư trên địa cầu, ngắn thì 4-5 năm, lâu thì vài chục năm mới sáng tạo ra kiếm kĩ thuộc về mình. Muốn một sớm một chiều sáng tạo ra kiếm kĩ là điều rất khó.
Trời chiều càng đỏ lên tươi đẹp, Sở Mộ có cảm giác lúc xế chiều, phảng phất có một hỏa cầu vô cùng lớn thiêu đốt hỏa diễm đỏ tươi như máu, chiếu xạ ra hòa quang đỏ. Chân trời phía tây chiếu lên đỏ bừng như nhuốn máu, Vân Hải biến ảo cũng bị nhiễm một tầng hồng sắc, cực kỳ chói mắt.
Ngắm cảnh trời chiều một hồi, đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, Sở Mộ vẫn không có cảm giác nào liền chuyển dời ánh mắt, nhìn Vân Hải trở lại bình thường. Hắn chỉ cảm thấy, trong nội tâm phảng phát có gì đó, cũng trở lại bình thường.
Sở Mộ như biến thành một pho tượng, ngồi xếp bằng xuống đất, tinh cương kiếm đặt trên hai chân. Hai mắt không chớp động nhìn chằm chằm vào Vân Hải, thẳng đến khi Vân Hải hoàn toàn trở lại bình thường, phảng phất lâm vào ngủ say. Bởi vì trời chiều hoàn toàn hạ xuống, ánh sáng hồng sắc như nhuốm máu biến mất, một vòng hắc ám từ phía chân trời lan đến, tập kích bầu trời, màn đêm buông xuống.
Gió lớn quét đến, mang theo từng tia lãnh ý. Tóc và góc áo Sở Mộ tung bay, nhưng thân thể hắn y nguyên bất động. Hai mắt hắn vẫn mở, ẩn ẩn tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Vân Hải, không bị ảnh hưởng chút nào, đắm chìm trong một trạng thái đặc biệt.
Trời càng tối, gió càng lớn, thời tiết ban đêm lạnh hơn, đệ tử ngoại môn cũng đã chìm vào trong giấc ngủ say. Trên sường đồi vách đá dựng đứng, một đạo thân ảnh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, sừng sững bất động, giống như trường tồn từ cổ chí kim, đối mặt với Vân Hải đang ngủ say trong bóng tối. Hai mắt Sở Mộ lóe sáng, như hàn tinh sáng chói.
Đêm tối dài đằng đẵng, gió đêm thổi tới!
Bất tri bất giác, rét lạnh đêm tối qua đi, phía chân trời có chút ánh sáng lóe lên. Ánh sáng màu đỏ tràn ngập sinh cơ và tinh thần từ chân trời phía đông chậm rãi nhô lên làm cho Vân Hải đang ngủ say tỉnh lại, một lần nữa biến ảo.
Mặt trời mọc dần dần lên cao, chiếu sáng vạn vật. Mí mắt Sở Mộ run lên, trong đại não phảng phất có đồ vật gì đó đột nhiên nổ tung, một loại ý nghĩ hiểu thấu hết thảy như thác nước đổ.
Tâm vô tạp niệm, Sở Mộ nhảy dựng lên, rút kiếm, kiếm quang sáng như tuyết tựa như cầu vồng vạch phá phía chân trời, biến thành một đám mây trôi trắng noãn, phảng phất từ vô tận Vân Hải dẫn dắt mà đến, vờn quanh quanh thân.
Phi Vân Kiếm Thuật…. Nhu Vân Kiếm thuật …..
Một lần lại một lần, không có suy nghĩ không có tạp niệm, hết thảy tùy tâm mà động, tùy ý xuất kiếm.
Vân Sinh Vân Tụ….. Phi Vân Động….. Vân Tán Vân Diệt….. Nhu Vân tam chuyển……
Nhất thức thi triển ra, sát chiêu luân chuyển.
Vân Tán Vân Diệt….. Phi Vân Động….. Nhu Vân tam chuyển…. Vân Sinh Vân Tụ ……
Từng sợi mây trôi quấn quanh, nhiều đóa mây trắng tiêu tan, thân hình biến mất không thấy gì nữa, chỉ có mây trắng biến ảo.
Dưới sự dẫn dắt của một ý nghĩ, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật sinh ra phân giải dung hợp không thể tưởng tượng nổi, dần dần Phi Vân Kiếm Thuật không còn là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cũng không còn là Nhu Vân kiếm thuật.
Không biết luyện bao nhiêu lần, mặt trời đã nhô cao lên đến đỉnh, Sở Mộ thu kiếm, bỗng nhiên bất động, khí tức toàn thân khởi động, mây trôi quấn quanh, nhìn thẳng Vân Hải. Ở bên trong tối tăm, hắn chỉ cảm giác mình tựa hồ lĩnh ngộ được một ít huyền diệu về Vân, giống như Phong huyền diệu.
Lúc này, không biết từ chỗ nào lên, một cỗ cuồng phong đột nhiên thổi tới, thổi trúng một đám mây trắng làm tiêu tán. Cuồng phong qua di, mây trắng lại nhanh chóng tụ lại, một tia mây trôi tản ra cùng chuyển động quy tụ, quỹ tích của nó hoàn toàn hiển lộ trong mắt Sở Mộ.