1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 6 [ Chương 26 đến 30 ]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 6 [ Chương 26 đến 30 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 26: Phục dụng linh dược, tu vi lại tăng

Nóng, rất nóng, làn da Sở Mộ lập tức đỏ lên, một tia nóng hổi thoát ra từ lỗ chân lông, tạo ra sương mù lượn lờ xung quanh. Nước dịch tam dương quả chui vào trong cơ thể hóa thành một dòng nước lũ năng lượng, mang theo nóng rực giống như nham thạch nóng nhảy cuồn cuộn hung mãnh chảy vào trong cơ thể, hoành hành tàn sát bừa bãi.

Ý chí Sở Mộ tuyệt đối cứng cỏi. Cho dù hắn cảm giác được trong cơ thể mình đang bị thiêu đốt, ngày càng nóng, dường như muốn đốt hắn thành tro từ trong ra ngoài. Người bình thường nếu gặp phải trạng thái này, đã thần chí không rõ, không cách nào vận chuyển kiếm khí.

Sở Mộ có thể tỉnh táo, bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, toàn tâm toàn ý vận chuyển kiếm khí, phảng phất trong cái cơ thể kia, dòng nước lũ năng lượng nóng rực muốn hòa tan cốt cách nội tạng đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.

Bách thảo đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) có nói, nước dịch trái cây tam dương thảo có nhiệt độ rất cao. Muốn phục dụng phải phối hợp với một ít dược vật hạ nhiệt trước. Nếu không nội tạng có thể bị bỏng, kinh mạch bị tổn hại…..thậm chí có thể bỏng cả đại não, biến thành ngu ngốc.

Nhưn Sở Mộ lại không thèm để ý đến. Bởi vì ở trên địa cầu tu luyện kiếm thuật, hắn chịu đựng khó khăn trắc trở rất nhiều, rất nhiều. Chỉ là nhiệt độ cao một chút như bây giờ, không thể làm khó được hắn. Cho dù đổi một cỗ thân thể khác, nhưng linh hồn vẫn là của hắn. Hơn nữa, bởi vì dung hợp mà càng trở nên cường đại hơn.

Cho nên, ý chí của hắn hoàn toàn có thể thừa nhận được loại nhiệt độ này. Thậm chí là xem nhẹ.

Toàn tâm toàn ý khống chế kiếm khí, một tiểu chu thiên rồi lại một tiểu chu thiên trôi qua. Kiếm khí của Sở Mộ so với dòng nước lũ năng lượng lộ ra vẻ yếu ớt.

Nhưng kiếm khí của Sở Mộ lại cô đọng tinh túy, dù gặp dòng nước lũ năng lượng cũng không có bị đánh tan, ngược lại còn khiến cho nhiệt độ giảm xuống. Hơn nữa, theo quá trình vận chuyển kiếm khí, dòng nước lũ năng lượng từng bước bị hắn chuyển hóa thành kiếm khí, khiến cho kiếm khí nhanh chóng tăng trưởng.

Mà kinh mạch dưới sự trùng kích của dòng nước lũ năng lượng lại chịu rất ít tổn thương. Khi kiếm khí vận chuyển qua, năng lượng nóng rực dung nhập vào trong kinh mạch, không chỉ giúp cho kinh mạch bị thương khép lại, mà còn trở nên cứng cỏi.

Không bao lâu sau, Sở Mộ đã vận chuyển được mười ba tiểu chu thiên.

Cực hạn của Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn chính là mười tiểu chu thiên. Đột phá đến Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn cực hạn gia tăng đến mười ba tiểu chu thiên. Nhưng, hiện tại dòng nước lũ năng lượng còn không có bị hấp thu hoàn toàn.

Sở Mộ cảm thấy có thể tiếp tục vận chuyển.

Mười bốn tiểu chu thiên, kiếm khí lại có một tia tăng trưởng…. mười lăm tiểu chu thiên…. Kiếm khí lại tăng trường một tia ….

Mười sáu tiểu chu thiên, kinh mạch bắt đầu truyền ra cảm giác đau đớn tê liệt. Sở Mộ biết rõ, cực hạn của mình là mười lăm tiểu chu thiên, nếu như cưỡng ép vận chuyển xuống dưới, đối với kinh mạch tạo thành vết thương khó có thể chữa trị.

– Xem ra, chỉ có thể dừng lại tại đây. Dược lực còn lại chỉ có thể để tản mát.

Sở Mộ mở mắt ra, một tia mũi nhọn hiện lên, hắn hé miệng, chậm rãi thở ra một hơi. Một hơi này mang theo nóng rực như là một thanh kiếm xông mà ra.

Theo một hơi này, dược lực tam dương quả trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán.

– Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn hậu kỳ, cường độ kinh mạch có chỗ gia tăng, có thể vận chuyển nhiều hơn hai tiểu chu thiên. Hiệu quả một tam dương quả không ngờ cường hãn như vậy.

Sở Mộ ầm thầm líu lưỡi không thôi.

Năm viên tụ khí tuyệt đối không cách nào làm cho tu vi hắn đạt tới Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn hậu kỳ, cũng không cách nào tăng cường cường độ kinh mạch.

Mười ba tiểu chu thiên và mười lăm tiểu chu thiên đối với Sở Mộ mà nói vẫn có khác biệt, mười lăm tiểu chu thiên ý nghĩa hiệu suất tu luyện kiếm khí cùng tu vi tăng gấp ba.

…..

– Tạp chủng Sở Mộ này, cuối cùng là đến nơi nào.

Ngô Cường chém giết một đầu hung thú cấp thấp, máu tươi phun tung toé. Hắn khẽ lè lưỡi liếm máu trên thân kiếm, ánh mắt đằng đằng sát khí nói.

Hắn đi theo Vương Phong từ ngày Vương Phong cứu hắn một mạng. Chính vì thế, chứng kiến Vương Phong oán hận Sở Mộ, hắn cũng hận Sở Mộ. Thụ Vương Phong nhờ vả, tiến vào Bách Thú Cốc, đã mười ngày, chém giết không ít hung thú, nhưng không tìm được Sở Mộ khiến cho hắn có chút lo lắng, không kiên nhẫn.

– Tiểu tạp chủng đáng chết, nếu ta tìm thấy ngươi, ngươi nhất định phải chết.

Ánh mắt Ngô Cường âm u, ngữ khí trầm thấp, có loại khoái cảm biến thái:

– Ta sẽ đánh nát gân tay gân chân ngươi, lưu lại ba mươi hai đạo vết thương trên người của ngươi, cho ngươi tuyệt vọng kêu rên. Cuối cùng, mới giết chết ngươi, cắt lấy đầu lâu ngươi mang về cho Vương sư huynh, Vương sư huynh nhất định sẽ thật cao hứng.

– Tam dương thảo còn có thể mang về kiếm phái đổi lấy mười điểm cống hiến.

Nhổ tận gốc tam dương thảo, Sở Mộ bỏ vào hộp hương mộc cất kỹ, lại dùng đoản kiếm từ miệng vết thương hắc bối hùng lấy ra mật gấu, bỏ vào một hộp hương mộc khác.

Mật gấu có thể làm thuốc, mà hắc bối hùng là Hung thú trung cấp, dược hiệu rất tốt, cũng có thể hối đoái một ít điểm cống hiến.

– Đáng tiếc, một thân hắc bối hùng là bảo bối, nhưng ta chuẩn bị chưa đủ, chỉ có thể mang đi mật gấu, mặt khác….. Mặt khác

Sở Mộ âm thầm tiếc hận, cất hai cái hộp hương mộc vào trong bao phục rồi đeo lên lưng. Hắn quay người nhanh bước rời đi, chỉ để lại thi thể hắc bối hùng và thi thể bốn gã kiếm giả tán tu…

– Đứng lại!

Bỗng nhiên, một tiếng quát chói tai bên cạnh truyền đến, Sở Mộ quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một thân kiếm giả tuổi trẻ áo dài màu xanh vượt qua tảng đá lớn, bay vọt mà đến.

Kiếm giả tuổi trẻ này, đầu tóc như là gai nhím.

– Ngươi tên là gì?

Kiếm giả đầu nhím này vọt tới trước Sở Mộ vài mét. Ánh mắt âm trầm như diều hâu nhìn chằm chằm Sở Mộ, quát nói, ngữ khí vô cùng cứng rắn.

– Có việc gì ?

Sở Mộ chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu. Hắn nhìn ra được người này là đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái. Bởi vì kiểu dáng trang phục này chính là tiêu chí của đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái, trong tay hắn trên thân kiếm cũng có được tiêu chí Thanh Phong kiếm phái.

– Ngươi tựu chính Sở Mộ!

Ánh mắt Ngô Cường ngưng tụ, mỗi chữ mỗi câu dùng sức nói ra. Ngữ khí càng phát âm trầm, càng phát rét lạnh. Thậm chí, khóe mắt hắn lộ ra một vòng âm tàn, một vòng âm tàn cùng hưng phấn vì tìm được con mồi.

Ngô Cường nhớ rõ, Vương Phong đã từng nói qua với hắn tướng mạo của Sở Mộ. Người trước mặt này quả thực rất giống.

– Vương Phong phái ngươi tới?

Sở Mộ nhìn thẳng Ngô Cường nhàn nhạt nói ra.

– Vô liêm sỉ, cái này là thái độ ngươi đối với đồng môn sư huynh.

Ngô Cường đột nhiên quát, mở trừng hai mắt, một cổ mũi nhọn lăng lệ ác liệt lăng lệ ác liệt đập vào mặt, lấy thế đè người.

– Vương Phong sao lại phái một người hay nói nhảm như ngươi tới?

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, như giếng nước yên tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu, khí thế Ngô Cường lập tức tan rã.

Chương 27: Kiếm trảm! Kiếm Khí Cảnh thất đoạn

– Tiểu tạp chủng, ngươi ngược lại là rất thông minh, đáng tiếc dù thông minh cũng chỉ có một con đường chết.

Hai mắt Ngô Cường lại hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ, có một loại hưng phấn biến thái, chậm rãi lè lưỡi đảo qua, phảng phất liếm láp máu tươi Sở Mộ. Thanh âm của hắn cũng trở nên âm trầm tĩnh mịch:

– Ngươi khiến cho Vương sư huynh mất hứng, khổ sở, khó chịu, phẫn nộ. Nhưng ngươi đã không có cơ hội hối hận, ta sẽ đánh nát gân tay gân chân ngươi, tại trên người của ngươi mở ra ba mươi hai đạo vết thương, cuối cùng cắt đầu lâu ngươi mang về, giao cho Vương sư huynh. Nhất định Vương sư huynh sẽ thật cao hứng.

Thoại âm rơi xuống, Ngô Cường động, giống như là một đạo thiểm điện chạy nước rút mà đến, âm vang một tiếng, một vòng hào quang sáng như tuyết, tựa như cầu vồng quán nhật đánh tới, đâm về Sở Mộ, lại mang theo một tia âm lãnh.

Bỗng nhiên, kiếm quang sáng như tuyết nổ tung, hóa thành mười tám hàn mang, phảng phất mười tám chỉ Sát Nhân Phong, duỗi ra gai nhọn hoắt mang kịch độc, hung hăng bắn về phía Sở Mộ.

Sát Nhân Phong Sát! Sát chiêu kiếm thuật hạ giai Sát Nhân Phong kiếm thuật. Một thức này, bao phủ hai tay và thân hình Sở Mộ.

Hai mắt Sở Mộ có chút ngưng tụ, xem thấu hư thật, bước chân như loạn, thân như cành liễu nhoáng một cái, tránh đi một chiêu tuyệt sát, quỷ dị xuất hiện bên trái Ngô Cường, một kiếm trảm cắt, hào quang sáng như tuyết kéo thành hình cung, như là trăng tàn.

Ngô Cường hơi kinh hãi, không ngờ rằng Sở Mộ phản ứng nhanh chóng như thế. Chợt, bước chân giao thoa mất trật tự, thân thể vậy mà quỷ dị chuyển, mười tám chỉ Sát Nhân Phong như trước thẳng hướng Sở Mộ.

– Không ngờ cũng là Toái Loạn Bộ, hơn nữa đại thành!

Sở Mộ Âm thầm giật mình, cảm thấy không thể xem thường đệ tử nội môn.

Có thể trở thành đệ tử nội môn, nói rõ bọn hắn không chỉ có tu vi kiếm khí thất đoạn, tại phương diện khác, cũng sẽ không chỗ thua kém.

Bước chân Sở Mộ lần nữa mất trật tự, không thành bộ dáng, thân thể càng giống là bị thổi đến lắc lư điên cuồng, tả đột hữu thiểm, tránh đi sát chiêu Ngô Cường. Một kiếm như thiên mã hành không quỹ tích khó tìm, một kiếm như lưu tinh hướng cổ Ngô Cường.

Sắc mặt Ngô Cường đại biến. Một kiếm của Sở Mộ như là linh dương quải giác, hành vân lưu thủy lại không có dấu vết (tích) có thể tìm ra, hắn vội vàng thu kiếm, điều động kiếm khí trong cơ thể, nhanh chóng chém về phía Sở Mộ.

Tránh đi một kiếm của Sở Mộ, Ngô Cường thuận thế lần nữa chém giết, song phương liên tục biến ảo ba lượt, Ngô Cường cảm giác lần này mình vận kiếm đã vượt qua cực hạn mà trước đây hắn đã từng thi triển. Loại biến ảo kiếm thuật chỉ trong nháy mắt này, hơn nữa song kiếm chưa từng giao phong thế nhưng lại tạo nên tình cảnh nguy hiểm đến tánh mạng, khiến hắn rất khó chịu, cảm giác buồn bực. Hắn tin tưởng, đối phương càng khó chịu hơn hắn.

Không ngờ kiếm của Sở Mộ vậy mà thuận thế thay đổi, cơ hồ dán chặt lấy thân kiếm Ngô Cường, thậm chí Ngô Cường cảm giác mỗi kiếm mình chém ra dường như đã thoát khỏi khả năng khống chế của bản thân, dường như mỗi chiêu kiếm sau một hồi chuyển qua chuyển lại một vòng đều hướng đến cổ hắn.

Một cổ rét lạnh tự bàn chân bốc lên, thẳng vọt lên, lan tràn xương sống, nhảy vào sau ót, khiến cho toàn thân Ngô Cường không tự chủ được run lên. Một kích xuất ra phảng phất như một chậu nước đá đổ xuống đầu hắn.

Ngô Cường nhanh chóng thối lui, bước chân mất trật tự mà nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi một mét, nhưng Sở Mộ lại đuổi sát tới.

– Liều.

Ngô Cường nảy sinh ác độc, không để ý kiếm của Sở Mộ, đâm ra một kiếm về phía trước, hắn muốn dù chết cũng phải kéo Sở Mộ chôn cùng. Bước chân Sở Mộ dừng lại, thay đổi thủ đoạn, thân kiếm khẽ đảo nhẹ nhàng chạm vào kiếm của Ngô Cường. Một tiếng ầm vang, Sở Mộ nhẹ nhàng đẩy kiếm của Ngô Cường ra, lại một kiếm nữa, mục tiêu vẫn là cổ Ngô Cường.

Da đầu run lên, tóc gáy dựng đứng, Ngô Cường ngửi được hương vị huyết dịch, không phải người khác mà là của chính bản thân hắn.

– Điện bộ!

Gầm nhẹ một tiếng, kiếm khí cơ hồ phun ra từ bàn chân, Ngô Cường đảo người. Vèo một tiếng, thân hình hắn lui về phía sau ba mét, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ, khiến cho một kiếm này thất bại.

– Tạp chủng đáng chết. Kiếm thuật của hắn hoàn toàn vượt qua dự kiến của ta.

Sắc mặt Ngô Cường âm trầm, cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới giao phong vừa rồi, mình đã làm đến cực hạn nhưng Sở Mộ, tựa hồ còn thành thạo hơn. Ngô Cường hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật Sở Mộ phía trên hắn.

Bỗng nhiên, Ngô Cường tựa hồ nhớ tới lời đồn, Sở Mộ so kiếm cùng Tiêu Thiên Phong mà bất bại, hiện tại hắn cảm thấy đây không phải tin vịt, rất có thể là sự thực.

– Vương Phong sai ngươi tới giết ta, là sai lầm.

Sở Mộ chỉ kiếm thẳng về phía Ngô Cường, nhàn nhạt nói, ngữ khí sắc bén như kiếm. Nội tâm của hắn lại có chút kinh ngạc. Tạo nghệ kiếm thuật của tên đệ tử nội môn này so với Vương Lỗi đương nhiên mạnh hơn rất nhiều thế nhưng so với chính bản thân hắn lại có một khoảng cách không nhỏ.

– Vậy sao? Tạp chủng, ngươi tự cho là thông minh, nhưng lại không biết, kỳ thật, ta đã nhìn thấu cách nghĩ của ngươi.

Ngô Cường hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ. Đột nhiên hắn nhếch miệng cười cười:

– Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi xác thực rất cao, có lẽ đã theo kịp tên cuồng nhân kiếm thuật Tiêu Thiên Phong kia. Nhưng ngươi có một điểm trí mạng là tu vi của ngươi quá yếu, chỉ có Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn. Ta cho ngươi biết, trên thế giới này, kiếm thuật rất trọng yếu nhưng tu vi kiếm khí cũng trọng yếu không kém. Ngươi dùng là tinh cương kiếm của đệ tử ngoại môn, ta dùng là bách luyện kiếm của đệ tử nội môn. Kiếm của ngươi đã tổn hại, kiếm của ta vẫn hoàn hảo, có thể đơn giản chặt đứt kiếm của ngươi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngươi một mực không dám cùng kiếm của ta giao phong. Ngươi muốn chạy trốn sao? Không, ta cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đào tẩu, cho dù Toái Loạn Bộ và thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu của ngươi đại thành, cũng chỉ có thể cho ngươi sống lâu một điểm mà thôi, bởi vì tiếp theo ngươi sẽ chết. Chênh lệch giữa Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn cùng Kiếm Khí Cảnh thất đoạn rất lớn, không thể nào vượt qua.

Thân kiếm chấn động, chỉ thấy trên thân kiếm Ngô Cường bịt kín một hồ quang điện nhàn nhạt giống như kiếm khí. Kiếm trên người lưu động, một cổ khí thế cường đại sắc bén thẳng vọt lên, góc áo ống tay áo Ngô Cường rung động mãnh liệt.

Thủ đoạn Kiếm Khí Cảnh thất đoạn: kiếm khí phụ nhận!

Ngô Cường lần nữa xuất kiếm, một kiếm này, vang lên vô số thanh âm ông ông, phảng phất trong nháy mắt, bay ra rất nhiều Sát Nhân Phong, khoảng chừng ba mươi sáu chỉ, từng chích không có quy luật, toàn bộ phóng tới Sở Mộ.

Sát Nhân Phong: Loạn vũ!

Đều là sát chiêu kiếm thuật cấp thấp, nhưng uy lực Sát Nhân Phong loạn vũ gấp hai, thực tế trạng thái kiếm khí phụ nhận uy lực càng là tiếp cận sát chiêu kiếm thuật trung giai.

Phảng phất có vài chục chích Sát Nhân Phong xuất hiện khắp bốn phía, phát ra thanh âm ông ông khiến da đầu run lên vây quanh Sở Mộ, rất nhanh, theo bốn phương tám hướng, bay nhào đến.

Chương 28: Tông Sư chi ngộ! Nội ngoại kiếm khí

Một cơn gió màu xanh nhạt tự nhiên sinh ra, thổi trúng thân kiếm, song kiếm giao nhau không thể tránh né, kiếm Sở Mộ gãy.

– Tạp chủng, kiếm gãy, ngươi còn muốn giãy dụa sao?

Ngô Cường nhe răng cười nói.

Kiếm thuật Sở Mộ biến đổi, dưới thân kiếm sinh phong, tiếng vù vù vang lên, tám đạo sát cơ rét lạnh giao thoa trong gió mát.

Gió mát thổi đến, Ngô Cường lộ ra thần sắc hoảng sợ khi nhìn thấy tám đạo sát cơ rét lạnh giao thoa như muốn xoắn nát mọi thứ, tiếng kim thiết sắc nhọn vang lên, bắn ra vô số Hỏa Tinh cùng gợn sóng, hai đạo thân ảnh biến ảo vô số lần, vô số kiếm quang lượn lờ giao thoa.

Sở Mộ và Ngô Cường, biến ảo vị trí, quay người đối lập.

Sở Mộ cầm trong tay đoạn kiếm gãy, trên lưỡi kiếm, có một tia máu đỏ tươi chảy xuôi, mà trên mặt Ngô Cường, lại treo một nụ quỷ dị.

– Ngươi!….. Kiếm…… Đoạn…..truyện kiếm tu audio

Ngô Cường cười quỷ dị, đột nhiên biến sắc, thống khổ không thể tin:

– Vì cái gì…. Vì cái gì? Tu vi kiếm khí ta xa xa cao hơn ngươi….. Bách luyện kiếm so tinh cương kiếm tốt hơn…. Nhưng…. Ta lại phải chết….. Bị ngươi giết chết….

Nói xong, toàn thân Ngô Cường run lên.

PHỐC.

Cổ Ngô Cường xuất hiện một vết thương, máu tuôn ra như suối. Thân thể hắn như cây chuối bị chặt đổ, chậm rãi ngã xuống, nét mặt mang theo vẻ khó hiểu…..không cam lòng.

Đệ tử ngoại môn dùng tinh cương kiếm, đệ tử nội môn dùng bách luyện kiếm, đây là quy củ Thanh Phong kiếm phái sáng lập ra môn phái đến nay.

Bách luyện kiếm, còn có tên là bách luyện tinh cương kiếm. Trên thực tế, cũng không có chính thức làm được bách luyện, chỉ là mười luyện. Mặc dù như thế, tinh cương kiếm sau mười luyện, bất luận là cường độ, tính bền dẻo thậm chí trình độ sắc bén đều hơn tinh cương kiếm gấp bội.

Tinh cương kiếm của Sở Mộ, trải qua nhiều lần chiến đấu đã sớm mài mòn, bách luyện kiếm của Ngô Cường lại phụ rút kiếm khí, uy lực tăng gấp đôi, không thể tránh né giao phong chính diện, tinh cương kiếm của Sở Mộ bị chém đứt là điều trong dự liệu.

– Không hổ là bách luyện kiếm.

Vứt bỏ tinh cương kiếm, nắm bách luyện kiếm của Ngô Cường, để ngang trước mắt, hai mắt lợi hại, tại trên thân kiếm chậm rãi đảo qua. Trên thân kiếm có vô số đường vân giống như mây trôi, bóng loáng nguyên vẹn, không hề có nét đứt, mà mũi kiếm đã được mài mòn rất nhỏ không tạo thành ảnh hưởng với thân kiếm.

Sở Mộ đã luyện vọng kiếm thuật đến mức lô hỏa thuần thanh. Sau khi nhìn kĩ, ngón tay trên thân kiếm chậm rãi vuốt qua, liền đoán được chính xác chiều dài, độ rộng và sức nặng của thanh bách luyện kiếm.

– Nặng hơn tinh cương kiếm hai lần. Nhưng cảm giác càng thêm tiện tay.

Tiện tay đâm ra một kiếm, âm thanh vang lên như tiếng xé vải, kiếm quang chói mắt sáng như tuyết. Sở Mộ tiện tay run lên, nhiều đóa kiếm hoa lóng lánh trống rỗng xuất hiện. Khi Sở Mộ thu kiếm, từng đóa kiếm hoa chậm rãi tiêu tán.

– Kiếm là hung khí, bất luận dùng dạng ngôn ngữ gì để hình dung nó. Bất luận phân chia thành bộ dáng gì nữa, bất luận cho nó danh tự gì nữa, thủy chung không cách nào cải biến điểm này. Nhưng kiếm càng tốt lại càng là hung khí tốt. Có thanh bách luyện kiếm này, nếu như phải chiến một trận với Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, ta có thể chém giết đơn giản chứ không cần phải gắng sức như vừa rồi.

Ngữ khí Sở Mộ đằng đằng sát khí, ẩn chứa một tia sát cơ:

– Vương Phong, đợi ta đột phát đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, chính là tử kỳ của ngươi.

Sát cơ lập tức bành trướng, tràn ngập nội tâm. Sát khí từ trong đến ngoài dâng lên, bay thẳng đến chân trời, tóc dài bay lên, quần áo bồng bềnh, ống tay áo rung động mãnh liệt.

Không thể ức chế, cũng không cần ức chế, Sở Mộ xuất kiếm phảng phất có một hồi gió mát thổi đến, lăng lệ ác liệt sát cơ tràn ngập trong gió, tùy phong kiếm vũ, Thứ… Phách.. Trảm…..Liêu…Điểm….Băng…

Nhẹ nhàng mau lẹ không mất lực lượng, kết hợp cương nhu, ý vị sinh động, sát khí ngưng tụ trong đó, một kiếm Đông Lai một kiếm tây khứ, như lưu quang giống như phi Phượng, bước cùng thân hợp, thân cùng hình hợp, hình cùng thần hợp, thần cùng kiếm hợp, tinh khí thần ba hợp một, trong tay duy kiếm, trong mắt duy kiếm, trong nội tâm duy kiếm.

Kiếm! Kiếm! Kiếm!

Giờ khắc này, quên mất mặt khác, quên đi thế giới, chỉ có kiếm, vĩnh tồn trong nội tâm.

Sở Mộ luyện chính là Cơ Sở Kiếm Thuật, hắn đã tu luyện hai mươi năm, trở thành bản năng kiếm thuật cơ bản.

Kiếm quang chói mắt kích xạ quấn quanh đan vào nhau, vô số bóng kiếm tách ra rét lạnh lợi hại, bóng kiếm như bao trùm mạc thiên tịch địa (màn trời chiếu đất).

Không khí bị quấy, bị kéo, mãnh liệt, liên tục hướng Sở Mộ hội tụ, hướng kiếm trong tay hội tụ. Trong tích tắc này, Sở Mộ phảng phất phù hợp Thiên Địa, phương viên vài mét đều trong khống chế của hắn.

Bất tri bất giác, trên thân bách luyện kiếm, bịt kín một tầng kiếm khí trong suốt nhàn nhạt, như mặt nước chảy xuôi.

– Sát! Sát! Sát!

Khẽ quát một tiếng, toàn bộ sát cơ sát khí kèm theo một tia ý thức, theo một kiếm vung trảm mà ra, ở bên trong không khí phát ra tiếng rít lanh lảnh, chỉ thấy một đạo kiếm khí màu trắng nhàn nhạt gần như trong suốt, tựa như một đạo trăng tàn cuối kỳ, cuối tháng theo thân kiếm chém giết mà ra.

Hàn ý bao trùm, kiếm khí đằng đằng, sát cơ lượn lờ, một kiếm này, cũng không phải là Thanh Phong Tuyệt Sát, lại như là Thanh Phong Tuyệt Sát kích xạ mà ra. Trong nháy mắt, vạch phá Trường Không, đánh trúng tảng đá lớn cách đó không xa.

PHỐC

Một tiếng vang lên, đá vụn vẩy ra, kiếm khí sụp đổ lưu lại một đạo vết kiếm bao sâu dài nửa thước một tấc.

Kiếm tán ngưng bóng kiếm quang, lưng thẳng tắp như kiếm, trực chỉ thương khung, toàn thân khí tức cô đọng như kiếm, thẳng phá vân tiêu.

Tiếng rít vang lên, phảng phất vô số gió lớn, theo bốn phương tám hướng thổi đến, thổi tóc đen Sở Mộ cuồng loạn nhảy múa, thổi áo dài hắn tung bay.

– Kiếm là hung khí, kiếm thuật là giết chóc chi thuật, ta …đã hiểu rõ….

Một tia hiểu ra, hiện ra bên trong tâm Sở Mộ. Tâm thần bình tĩnh như nước, gợn sóng không sợ hãi, thanh tịnh thấy đáy, phản chiếu bên trong. Tựa hồ có một đạo bóng kiếm, có một cỗ kiếm khí ngạo nghễ tuyệt thế.

Bỗng nhiên, tiếng thét nổ vang, gió lớn thổi đến hóa thành từng đạo kiếm khí, uốn lượn như là Giao Long, gầm thét. Lấy Sở Mộ làm trung tâm, điên cuồng trùng kích như là phong long cuốn tập kích lấy Sở Mộ.

Câu thông Thiên Địa!

Trong tâm hiểu ra, càng ngày càng nhiều, bóng kiếm càng phát rõ ràng. Một kiếm tuyệt thế thanh minh, phảng phất đến từ thiên ngoại, phảng phất đến từ sâu trong linh hồn.

Kiếm khí trong đan điền, phảng phất như từ viễn cổ kêu gọi, xao động, lao ra đan điền, theo tiểu chu thiên trong kinh mạch không bị khống chế mà tự vận chuyển.

Do kiếm khí bên ngoài nhảy vào trong cơ thể, cùng kiếm khí trong đan điền tuôn ra xông tới. Kiếm khí bao trùm đan điền giống như hải nạp bách xuyên, giúp nhau quấn quanh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi không hề phân biệt, gia tốc vận chuyển.

Một tiểu chu thiên…hai tiểu chu thiên…mười tiểu chu thiên…mười lăm tiểu chu thiên….

Mười sáu tiểu chu thiên…tu vi kiếm khí lần nữa đột phá. Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn đỉnh phong!

Mười bảy tiểu chu thiên…kinh mạch ẩn ẩn đau nhức, lại bị một tầng kiếm khí bảo hộ bên ngoài. Mười tám tiểu chu thiên….một tiếng âm vang, phảng phất bôn lôi nổ vang. Hai cỗ kiếm khí đan vào quấn quanh lập tức chia lìa, một cỗ theo kinh mạch tiếp tục vận chuyển, một lần nữa dũng mãnh dung nhập vào trong đan điền. Một cỗ thì tán dật, lao ra bên ngoài cơ thể.

Phong long cuốn ba mét, bỗng nhiên tiêu tán, lộ ra thân hỉnh thẳng tắp như kiếm trực chỉ vòm trời.

Thật lâu sau, hết thảy trở về bình tĩnh, Sở Mộ chậm rãi mở hai mắt ra, một tia khí tức lợi hại bức người phảng phất như hai đạo kiếm khí kích xạ mà ra, xuyên thấu không khí.

– Kiếm thuật tông sư….Ta…Rốt cuộc đột phá kiếm thuật đại sư đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư….

Chương 29: Đệ tử Thanh Lan kiêu ngạo

Trong lúc nhất thời, Sở Mộ nói không lên lời, phảng phất như có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại không tìm thấy đối tượng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong cảm giác của hắn, không khí chảy qua bên người mang theo một tia linh tính giống như một con cá nhỏ linh hoạt loay hoay trên đầu ngón tay.

– Ta, có thể khống chế những kiếm khí này….

Sở Mộ khẽ lẩm bẩm một tiếng, không khí quanh thân chợt động, liên tục hội tụ quấn quanh đầu ngón tay, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái Sở Mộ tồn tại một thứ giống như kiếm, chậm rãi lướt qua thân bách luyện kiếm. Trên thân kiếm một tầng kiếm khí trong suốt phụ thể như là suối chảy, chậm rãi lưu động.

Kiếm khí phụ nhận!

Đây là tiêu chí của kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn. Nhưng hắn lại làm được, dựa vào cảnh giới kiếm thuật tông sư làm được.

Kiếm thuật tông sư, có thể điều động kiếm khí, kiếm khí từ đâu mà đến? Theo không khí quanh thân mà đến.

Trong mắt kiếm thuật tông sư, không khí có thể hô hấp ôn hòa, có thể hóa thành kiếm khí lăng lệ ác liệt trí mạng.

– Tu vi của ta cũng bởi vậy mà đột phá, Kiếm Khí Cảnh lục đoạn, có thể vận chuyển mười tám tiểu chu thiên.

Ánh mắt Sở Mộ thâm thúy, nhìn xem kiếm khí mịt mờ trên thân kiếm.

– Trong đan điền, kiếm khí của kiếm giả là nội kiếm khí. Trong không khí, kiếm khí của Tông sư là ngoại kiếm khí. Ta có nội ngoại kiếm khí, Kiếm Khí Cảnh thất đoạn mặc ta miệt thị.

Trong núi Thanh Lan, có Tam đại kiếm phái hạ phẩm: Thanh Lan kiếm phái, Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái.

Luận niên đại, Thanh Lan kiếm phái là lâu đời nhất mà Thanh Phong kiếm phái cùng Thanh Thủy kiếm phái chính là kẻ đến sau. Luận thực lực chỉnh thể, nội tình Thanh Lan kiếm phái càng thâm hậu, cũng cường đại hơn vài phần.

Bởi vậy, Thanh Lan kiếm phái gần đây tự nhận là đứng đầu núi Thanh Lan. Từ chưởng giáo đến trưởng lão, đệ tử đều tự nhận kiếm phái của mình cao hơn Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái một tầng.

Trong Bách Thú Cốc, mặt trời trên cao chiếu xuống, xuyên thấu qua cành thưa thớt chiếu xuống mặt đất, hình thành vô số hình cắt pha tạp.

Năm người, bốn nam một nữ, hành tẩu trong rừng cây, trong đó ba người y phục màu xanh da trời, hai người y phục màu nâu. Niên kỉ bọn hắn cũng không lớn, vẫn chưa tới hai mươi.

Đi ở đằng trước là nam kiếm giả mười tám tuổi, tóc búi thành quanh, anh tuấn tiêu sái, thân hình cao lớn. Một đôi mắt lập lòe tinh quang, lợi hại bức người. Tay trái hắn nắm lấy kiếm, ngón tay phải có chút uốn lượn. Hắn đương nhiên là quan trọng nhất trong năm người, bốn người khác thì phân biệt hai bên trái phải đi theo phía sau.

– Lúc này, nếu không phải tu vi kiếm thuật của Lý sư huynh cao thâm kinh người, sợ là chúng ta không những không làm gì được đầu thiết tí viên kia, thậm chí sẽ chết dưới tay thiết tí viên.

Nữ kiếm giả bên trái dịu dàng nói, ánh mắt ái mộ, ngữ khí tràn ngập sùng bái luôn hướng về nam kiếm giả cầm đầu.

Nữ kiếm giả này tư sắc không tệ, thân hình có vẻ đầy đặn, trước sau lồi lõm cùng thêm cách ăn mặc khiến cho nàng có một cỗ phong tình vũ mị, khiến cho nam kiếm giả cầm đầu không khỏi nở một nụ cười tự đắc vui vẻ.

– Đúng vậy, Lý sư huynh không hổ là đệ tử quan môn của trưởng lão Diệu Nhật, một tay Diệu Dương kiếm thuật được trưởng lão chân truyền cũng đã luyện đến đại thành. Hơn nữa hắn mới mười tám tuổi đã tu luyện đến Kiếm Khí Cảnh bát đoạn hậu kỳ, phần thiên phú này trong số đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái cũng là số một, số hai.

Nam kiếm giả phía bên phải vội vàng phụ họa cười nói:

– Nếu như là ở bên trong Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái, bằng một kiếm trong tay Lý sư huynh đủ để quét ngang chúng đệ tử nội môn.

– Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái sao có thể so sánh với Thanh Lan kiếm phái chúng ta được.

Nam kiếm giả cầm đầu Lý Hạ mở miệng nói, thanh âm có vẻ trầm thấp, ngữ khí càng có một tia ngạo nghễ:

– Có một ngày, ta sẽ đích thân đánh lên Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái, quét ngang tất cả đệ tử nội môn hai phái, để cho bọn họ biết rõ núi Thanh Lan là của Thanh Lan kiếm phái chúng ta. Hai kiếm phái bọn họ, không có tư cách sống ở chỗ này, phải cút khỏi núi Thanh Lan.

– Đến ngày đó, ta sẽ vì sư huynh nâng kiếm.

Nữ kiếm giả dịu dàng nói.

– Ta sẽ vì sư huynh phất cờ trợ uy.

Nam kiếm giả cười phụ họa nói.

Về phần hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái phía sau, từng người đeo một bao phục nặng nề. Trong đó toàn bộ là tài liệu hung thú. Bọn hắn có mặt ở đây chính là làm người hầu, không có tư cách nói chuyện, chỉ yên lặng nghe là được.

– Lần này, trừ giết được hung thú trung cấp thiết tí viên, còn có mấy loại tài liệu hung thú trung cấp khác, thu hoạch không tệ.

Lý Hạ âm thầm nói:

– Tuy nhiên, chủ yếu nhất là quyển sách Tàn Thiên bí pháp kiếm khí hộ thể. Tuy chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai, nhưng cũng đã có thể tính toàn là bí pháp trung giai. Đến lúc đó, tự mình sao chép một phần, lại cống hiến cho kiếm phái, có thể đạt được không ít điểm cống hiến, làm ít chuẩn bị để đột phá Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn.

– Lý sư huynh, phía trước có người.

Đột nhiên, nữ kiếm giả Thanh Lan nói ra.

– Áo dài màu xám….là trang phục đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái….

Khóe miệng Lý Hạ nở nụ cười lãnh ý, đi nhanh về phía trước.

– Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái… Vậy mà một mình một người ở chỗ này, thật là thú vị.

Nam kiếm giả cười lạnh một tiếng, vội vàng đuổi theo, mặt khác cũng mang theo một tia hưng phấn.

…..

Sau khi chém giết Ngô Cường, lại tràn ngập sát ý đối với Vương Phong. Dưới sát khí đằng đằng, lại đốn ngộ Tông Sư chi cảnh, Cơ Sở Kiếm Thuật tiếp tục đột phá, tấn thăng làm kiếm thuật tông sư. Hơn nữa dựa thế, tu vi kiếm khí đột phá đến lục đoạn.

Sở Mộ lại từ trên người Ngô Cường tìm được ba viên hồi khí hoàn và hai viên chì huyết hoàn cùng với một ít lương khô. Sau đó, hắn lại đi tìm dòng suối tiếp thêm nước uống.

Bỗng nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Nhìn lại, liền thấy năm người đang bước nhanh tới, trên mặt đều mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt càng giống như thợ săn nhìn con mồi.

– Y phục màu xanh da trời…..màu nâu….

Như có điều suy nghĩ, Sở Mộ hơi chút suy nghĩ liền biết rõ thân phận đối phương:

– Quả nhiên có chút phiền phức, vẫn không thể tránh né.

Ánh mắt Sở Mộ, vốn rơi trên người nam kiếm giả cầm đầu, ngưng mắt nhìn lướt qua nam nữ mặc y phục màu xanh da trời. Về phần hai kiếm giả mặc áo màu nâu làm tùy tùng đằng sau cũng không có quá mức quan trọng.

– Hẳn là một Kiếm Khí Cảnh bát đoạn và hai Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.

Sở Mộ từng đối mặt với kiếm giả tu vi bát đoạn và thất đoạn, thông qua một ít chấn động khí tức rất nhỏ liền phán đoán được.

– Gọi những người khác đến đây.

Lý Hạ đứng trước mặt Sở Mộ năm mét, giữa lông mày hiện lên một cỗ ngạo nghễ, cao cao tại thượng.

Chương 30: Đồ vô sỉ! Vậy mà giả mạo đệ tử ngoại môn (1)

– Nhanh đi gọi, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi phải làm như thế nào sao?

Nam kiếm giả thấy Sở Mộ thờ ơ thì nhướng mày, bước tới hai bước, khí thế bức người, nghiêm nghị quát.

– Vậy ngươi kêu to lên.

Sở Mộ khẽ cười một tiếng khiến cho đối phương biến sắc. Dưới cơn tức giận liền rút kiếm ra, kiếm quang lập lòe sáng như tuyết chỉ thẳng về phía Sở Mộ, hàm ý bức người.

– Chỉ là đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, vậy mà cũng dám nói như vậy với ta, thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi không được dạy đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái các ngươi trước mặt đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái cũng phải cúi thấp ba phần sao? Coi như là chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái đứng trước mặt chưởng giáo Thanh Lan kiếm phái cũng phải tránh lui ba phần.

Nam kiếm giả quát lên:

– Hôm nay, ta thay chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái, quản giáo tên đệ tử ngoại môn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như ngươi, miễn làm mất thể diện Thanh Phong kiếm phái.

Mặc dù đối với Thanh Phong kiếm phái không có bao nhiêu lòng trung thành, nhưng đối phương nói như vậy khiến Sở Mộ phản cảm. Một tia sát ý tràn ra ngoài, Sở Mộ không có chút nào ức chế, tùy ý khuếch tán một tia sát ý.

Đối với Kiếm thuật tông sư, kiếm là hung khí, kiếm thuật là giết chóc mà sinh, khiến cho Sở Mộ cảm ngộ đối với kiếm và kiếm thuật càng thêm khắc sâu. Sát ý, không chỉ không để cho hắn mất đi lý trí, còn có thể để cho hắn càng thêm lợi hại.

– Chỉ là một đệ tử ngoại môn, đối mặt với đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái chúng ta, lại vẫn có thể bảo trì loại tâm tính bình tĩnh này. Xem ra bên trong đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái cũng có phần danh tiếng.

Nữ kiếm giả đột nhiên cười nói, trên mặt lộ ra một loại hứng thú, tươi cười:

– Chẳng lẽ, ngươi chính là Lý Dương?

– Lý Dương……Nguồn truyện audio

Sở Mộ hơi chút suy nghĩ. Hắn vừa mới gia nhập Thanh Phong kiếm phái, tựa hồ có nghe nói qua, có danh xưng đệ nhất nhân Đệ tử ngoại môn đúng là Lý Dương. Không nghĩ tới danh khí còn không nhỏ, thậm chí ngay cả đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái cũng biết.

– Ngươi không cần trả lời, thông qua ánh mắt của ngươi, ta đã biết rõ đáp án, ngươi không phải Lý Dương.

Nữ kiếm giả nói tiếp, hứng thú trong mắt lại càng thêm nồng đậm:

– Không nghĩ tới, trừ Lý Dương, trong số đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái lại vẫn có người xuất sắc như ngươi. Tuy không bằng Thanh Lan kiếm phái chúng ta nhưng như vậy cũng không tệ. Đến đây đi, thoát ly Thanh Phong kiếm phái, bái nhập Thanh Lan kiếm phái chúng ta, ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt hơn khi ở Thanh Phong kiếm phái.

– Cái gọi là thiên tài của Thanh Phong kiếm phái, ở trong Thanh Lan kiếm phái chúng ta chỉ có thể coi là bình thường mà thôi.

Lý Hạ lại nói:

– Cắt đứt gân tay hắn, ném về Thanh Phong kiếm phái, khiến cho Thanh Phong kiếm phái biết rõ, kết cục khiêu khích Thanh Lan kiếm phái chúng ta.

– Vâng, sư huynh!

Nam kiếm giả vô cùng hưng phấn, nhe răng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, như là nhìn cá trên thớt.

– Tiểu tử, phối hợp một điểm, ngoan ngoãn giơ tay ra để cho ta đánh gãy tay ngươi.

Nam kiếm giả Thanh Lan kiếm phái nhe răng cười nói:

– Yên tâm, kiếm của ta rất nhanh rất chuẩn, sẽ không để cho ngươi cảm thấy đau. Nhưng nếu như ngươi phản kháng, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thống khổ….

– Xuất kiếm đi! Để cho ta xem kiếm thuật của đệ tử Thanh Lan kiếm phái như thế nào.

Thần sắc Sở Mộ đạm mạc, không sợ chút nào, nhìn thẳng đối phương, trong mắt một tia tinh mang lưu chuyển, ngữ khí ẩn ẩn có một tia chờ mong.

– Được lắm!

Nam kiếm giả giận dữ, cánh tay chấn động, kiếm quang lập loè, bóng kiếm nhảy lên bá bá bá đâm ra mấy kiếm, kiếm nào kiếm đấy ddeefu trực chỉ chỗ hiểm thân thể Sở Mộ, tốc độ tựa hồ không quá nhanh, lại có vẻ phiêu hốt, tựa như mây trôi lan tràn mà đến. Chính là thức đầu của Phi Vân kiếm thuật.

Mấy kiếm này, rơi vào trong mắt hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, bọn họ thấy được tinh túy Phi Vân Kiếm Thuật, khiến cho hai người thấy sợ hãi thán phục và mặc cảm. Hai người tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh như vậy thì không thể nào né tránh.

Mà Sở Mộ, thần sắc vẫn đạm mạc như trước, đáy mắt hiện lên một tia sát ý nhưng vẫn không xuất kiếm. Hắn chỉ bước ba bước mất trật tự tránh đi mấy kiếm công kích của nam kiếm giả, rồi lại một lần nữa đứng ở chỗ cũ.

– Hắn tránh được!

Hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái kinh ngạc, miệng mở lớn, khó mà tin được. Mà Lý Hạ và nữ kiếm giả cũng lộ ra sự kinh ngạc. Hiển nhiên là một đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, vậy mà có thể đơn giản tránh đi công kích của đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái, mặc dù chỉ là mấy thức kiếm thuật nhập môn.

– Chẳng lẽ là trung hợp?

Bọn họ không khỏi toát ra ý niệm này trong đầu.

– Ngươi đang bêu xấu Thanh Lan kiếm phái sao?

Sở Mộ nói ra một câu ôn hòa làm cho đối phương thẹn quá hóa giận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bị một đệ tử ngoại môn kiếm phái khác xem thường như vậy, quả thực so với việc trực tiếp bị tát càng thêm khó chịu:

– Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi kiến thức Lạc Diệp Kiếm Thuật của ta.

Vừa mới nói xong, kiếm quang ảnh động, một kiếm nhanh mà phiêu hốt, quỹ tích khó tìm như là thành từng mảnh lá rụng rơi xuống.

Ánh mắt Sở Mộ lóe lên tinh quang, lợi hại bức người, như là mũi kiếm. Một kiếm vừa rồi của đối phương, quỹ tích của nó không ngờ hiện ra trong mắt Sở Mộ, một kiếm tiếp theo sẽ đâm vào đâu, Sở Mộ biết rõ.

Toái Loạn Bộ thêm thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu , tiến thối tự nhiên bình tĩnh, linh hoạt xuyên thẳng qua, tránh đi một kiếm lại một kiếm của đối phương.

Sở Mộ đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư, tạo nghệ kiếm thuật càng thêm tinh thâm. Mặc dù tạo nghệ kiếm thuật của nam kiếm giả này không thấp hơn Ngô Cường, thậm chí còn mạnh hơn một phần, nhưng cũng không làm gì được Sở Mộ.

Chứng kiến kiếm của mình không làm gì được Sở Mộ, nam kiếm giả bắt đầu nóng vội, thi triển sát chiêu. Thoáng chốc, kiếm quang chớp động hóa thành từng mảnh lá cây, phảng phất rơi từ trên đại thụ xuống, rậm rạp chằng chịt che khuất thân ảnh của hắn.

– Tốt!

Hai tên đệ tử ngoại môn và nữ kiếm giả Thanh Lan kiếm phái, ánh mắt sáng ngời, không khỏi tán thưởng. Mà nét mặt Lý Hạ cũng hiện ra sự vui vẻ, gật gật đầu.

Giống như được cổ vũ, nét mặt nam kiếm giả hiện lên sự tự đắc, biến đổi kiếm chiêu càng thêm lăng lệ ác liệt.

– Đón thêm một chiêu Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát!

Bỗng nhiên, từng mảnh lá rụng xoay tròn, từng mảnh sát cơ cô đọng, rậm rạp chằng chịt, phảng phất bị gió lớn thổi đến, từng mảnh từng mảnh như là lưỡi đao mang theo lăng lệ ác liệt, hướng về phía Sở Mộ, mang theo sát khí khôn cùng vô tận, phảng phất trong tích tắc, tiết trời tiến vào cuối thu, khiến cho người ta rét lạnh.

Đập vào mắt là Vô Biên Lạc Diệp cuồn cuộn tập kích tới, không nhìn thấy thân ảnh đối phương, nhìn không thấy kiếm quang, không thấy kiếm, chỉ có vô tận lá rụng bay nhào đến, sát khí đập vào mặt, hàn ý đập vào thân.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo