Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 435 [Chương 2173 đến 2177]
❮ prevnext ❯Chương 2173: Diệt gọn thất trọng thiên
Có tiếng rống ra lệnh:
– Được, đi, nhớ kỹ cho ta, khi đó hãy bắt giữ chúng, ta muốn khiến hắn thành hai khúc!
Phi hạm Chim Ưng bùng nổ tốc độ lao nhanh đi xa.
Phi hạm Chim ưng dù gì là phi hạm cao hơn phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm một cấp bậc, tốc độ mau hơn rất nhiều. Sau khi nó bùng nổ tốc độ cao thì bỏ Số Hiệu Cự Kiếm lại sau lưng, bay nhanh hướng Hắc Ma Uyên.
Trong trạng thái người hạm hợp nhất Sở Mộ hiểu biết Số Hiệu Cự Kiếm quen thuộc như vợi thân thể của chính mình, dường như Số Hiệu Cự Kiếm là một thân thể khác của hắn. Sở Mộ có thể dễ dàng phát động Số Hiệu Cự Kiếm với tốc độ cao nhất, không cần quá trình khởi động ngắn ngủi, dễ dàng bùng nổ tốc độ vượt qua cực hạn.
Dù vậy Số Hiệu Cự Kiếm chỉ nhanh hơn trước một chút, chả thể so sánh với phi hạm cao cấp được.
Tuy không thể nổ nát phi hạm Chim Ưbng nhưng hiểu ra phi hạm và kiếm giống nhau cho Sở Mộ thu hoạch rất lớn. Sở Mộ chợt nảy ra ý tưởng nếu xem phi hạm như thanh kiếm trong tay được rồi thì phải chăng với vật khác cũng được?
Phát hiện này làm Sở Mộ giật nảy mình.
Bất giác Sở Mộ chạm vào cảnh giới kiếm pháp cao minh hơn trong lòng có kiếm. Nhưng hiện tại Sở Mộ mới chỉ đột phá kiếm pháp đến cảnh giới trong lòng có kiếm không lâu, chỉ vừa củng cố đẳng cấp nhập môn, cách cấp bậc cao hơn còn sự chênh lệch rất lớn. Nên cảnh giới kiếm pháp cao minh hơn trong lòng có kiếm thì bây giờ Sở Mộ còn chưa hiểu gì, trong trạng thái mơ hồ không rõ.
Nhưng điều này đã đặt nền móng tốt đẹp cho Sở Mộ sau này tăng cảnh giới kiếm pháp lên đỉnh trong lòng có kiếm rồi đột phá.
Trạng thái người và phi hạm hợp nhất sẽ tiêu hao chút lực lượng thần niệm, nhưng với lực lượng thần niệm khổng lồ của Sở Mộ và tốc độ phục hồi thì chút hao tổn đó không đáng gì.
Sở Mộ thoải mái cảm nhận loại cảm giác này, tự do hơn chim bay lượn trên trời, thỏa thích hơn cá bơi trong nước.
Biểu tình Sở Mộ bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như ánh sao. Tô Nguyệt Tịch chỉ liếc nhìn qua bỗng sững người, không hiểu sao tim nàng đập nhanh, đỏ mặt.
Tô Nguyệt Tịch vội dời tầm mắt đi, hít sâu bình ổn lại, da mặt trở lại màu bình thường.
Sở Mộ lo tập trung vào điều khiển phi hạm, loại cảm giác này rất sung sướng.
Sở Mộ đột phá cảm nhận sâu sắc hơn về hai cảnh giới người kiếm hợp nhất và trong lòng có kiếm.
Bạch Linh nói người kiếm hợp nhất chỉ là tầng ngoài, trong lòng có kiếm mới đi vào trong.
Đó là giải thích của Bạch Linh. Bây giờ cơ duyên tình cờ, Sở Mộ lĩnh ngộ người và phi hạm hợp nhất, hắn có suy nghĩ riêng về việc người kiếm hợp nhất và trong lòng có kiếm.
Người kiếm hợp nhất là ngừng lại ở tầng vật chất, tức là thực thể, một loại cấp bậc có thể chạm vào vì xem kiếm là cánh tay kéo dài, như có cáh tay mới mọc ra từ thân thể, nhìn thấy, chạm vào được.
Trong lòng có kiếm thăng hoa lên tầng tinh thần, không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể cảm ứng.
Từ không đến có là một loại thăng hoa.
Người khác hiểu thì chỉ là hiểu biết của người khác, đi theo người khác hiểu là bước lên con đường của người khác, sẽ có cuối, sau này muốn tăng tiến đã khó càng khó hơn. Nếu là hiểu biết của mình thì khác, vì đó là con đường thích hợp với mình nhất.
Sở Mộ đã bước lên con đường này, trong lúc hắn mơ hồ.
Nếu đám người trong phi hạm Chim Ưng biết bọn họ chẳng những không nổ nát phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm giết người ở bên trong được, còn thúc đẩy Sở Mộ hiểu ra chưa từng có thì không biết bọn họ có hối hận đến thắt ruột không?
Chớp mắt đã qua rất nhiều ngày, trong trạng thái người hạm hợp nhất Sở Mộ cảm giác dao động hơi thở âm lạnh tà dị truyền đến, đánh thức hắn thoát khỏi trạng thái kỳ diệu này.
Biểu tình Tô Nguyệt Tịch nghiêm túc, mắt đẹp lấp lánh sáng nhìn chằm chằm phía trước.
Đó là một mảnh hắc ám như sóng xô tràn ngập bầu trời, bàn cứ vạn cổ, bất hủ bất diệt.
Hắc Ma Uyên!
Khu vực hung hiểm số một số hai trong đại lục, nơi có Hắc Ma tộc ở, cấm địa vô cùng đáng sợ.
Càng đến gần càng cảm thấy mình nhỏ bé, khí thế tà dị hắc ám khổng lồ đủ khiến người tâm chí không kiên định sợ đứng tim, đứt dây thần kinh.
Số Hiệu Cự Kiếm đáp xuống, cửa hạm mở, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch lần lượt xuống Số Hiệu Cự Kiếm.
Trừ Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch ra còn có các phi hạm đáp xuống, vài người đi ra. Hoặc một người, hoặc hai, ba người hay đông hơn nữa.
Những người này đa số là Niết Bàn cảnh, nhưng ít nhất là Niết Bàn ngũ, lục trọng thiên. Nhiều người tu vi Niết Bàn cảnh cao giai, một số là Vạn Cổ cảnh.
Cho đến nay Thánh Giả tam tinh đấu giá được viên Thần Châu Thâm Lam trong hội đấu giá đi vào Hắc Ma Uyên đã mấy tháng. Nhiều cường giả Thánh cấp truy sát chạy vào Hắc Ma Uyên, không rõ tình hình ra sao, đám người lúc này muốn vào Hắc Ma Uyên để cầu may.
Nếu được Thần Châu Thâm Lam thì bán ra cũng được món tiền kếch sù, người chết vì tiền chim chết vì ăn là đạo lý từ xa xưa đến nay.
Dù từ lâu đã chứng minh Hắc Ma Uyên vô cùng hung hiểm, Hắc Ma tộc cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện bị giết còn đỡ, nếu bị bắt sống kết cuộc sẽ cực thảm. Nhưng sức hấp dẫn của Thần Châu Thâm Lam quá lớn.
Trước mắt là một mảnh hắc ám không thấy cuối, vắt ngang qua toàn bộ bầu trời, phủ lên vô số vạn dặm.
Trước hắc ám làm Sở Mộ cảm giác nặng nề,
Vô cùng đồ sộ.
Vài người run cầm cập:
– Quá đáng sợ.
– Không, ta không đi vào! Sợ quá, cảm giác sắp chết.
Một số người trước khi chưa đến Hắc Ma Uyên thì thề thốt, bây giờ đến rồi thì bị chấn nhiếp, sợ, hoảng loạn, lùi bước.
Sở Mộ liếc qua Tô Nguyệt Tịch, nói:
– Tô Nguyệt Tịch, đi thôi.
Tô Nguyệt Tịch không lên tiếng, nhấc chân đi.
Hắc Ma Uyên không có lối ra lối vào, vì đập vào mắt là hắc ám liên miên mấy vạn dặm có thể xem như lối vào.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch cất bước đi nhanh hướng Hắc Ma Uyên, ngày càng đến gần, sắp đi vào.
Một thanh âm the thé vang lên:Nguồn truyện audio
– Giết bọn chúng!
Giây sau sát khí kinh người hùng dũng ập đến, làm người Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch lạnh lẽo. Hai người nhanh chóng phản ứng lại, rút kiếm chém ra, kiếm quang xé gió.
– Có điều khiển phi hạm giỏi mấy cũng chỉ là Niết Bàn cảnh đê giai bình thường, các ngươi chết chắc rồi!
Nói chuyện là một nam nhân nhỏ gầy râu dê.
Sở Mộ biết ngay người này là kẻ lái chiếc phi hạm Chim Ưng, lòng hắn dâng lên tức giận.
Nam nhân nhỏ gầy râu dê tu vi Niết Bàn thất trọng thiên, hai người cùng gã lao lên tu vi Niết Bàn thất trọng thiên. Kẻ sai khiến bọn họ ra tay được gọi là thiếu chủ, mặc trường bào màu vàng hoa lệ, mặt trắng bệnh, tu vi Niết Bàn thất trọng thiên. Một lão nhân áo xám đứng cạnh thiếu chủ, toát ra hơi thở vượt qua Niết Bàn cảnh.
Chương 2174: Giết chóc vô biên (Thượng)
Thiếu chủ mặt trắng bệch nhìn thấy khuôn mặt Tô Nguyệt Tịch thì mắt sáng rực, lóe tia dâm tà vội the thé nói:
– Nam giết, nữ giữ lại, bản thiếu chủ muốn sủng hạnh nàng!
Dáng người và khuôn mặt, khí chất của Tô Nguyệt Tịch ở trong Thâm Lam thế giới cũng tính là đẹp tuyệt trần số một số hai trong này, đa số nam giới đều động lòng, huống chi vốn là kẻ háo sắc?
Sở Mộ nói với Tô Nguyệt Tịch:
– Nàng một người, ta hai người.
Sở Mộ không để ba Niết Bàn thất trọng thiên vào mắt.
Sở Mộ tin tưởng với thiên phú, thực lực của Tô Nguyệt Tịch thì một Niết Bàn thất trọng thiên bình thường không đánh lại nàng.
Tô Nguyệt Tịch không trả lời, nàng dùng hành động thực tế biểu thị, trong khoảnh khắc một vệt đen khuếch tán, lực tràng bao phủ Niết Bàn thất trọng thiên xông tới. Uy nhiếp Thiên Ma lực tràng khiến Niết Bàn thất trọng thiên biến sắc mặt, thực lực bị suy yếu nhiều.
Tô Nguyệt Tịch rút kiếm chẳng chút nương tình, kiếm quang hắc ám rạch phá không trung, màu giống của Hắc Ma Uyên mang theo sát khí cực kỳ sắc bén chém vào Niết Bàn thất trọng thiên.
Kiếm quang tựa tia chớp đen xé rách vạn vật.
Cùng lúc đó Sở Mộ cũng rút kiếm, hắn không thả ra lực tràng nhưng cảnh giới kiếm pháp cực kỳ cao minh, nhẹ nhàng chém hai kiếm mà như sát chiêu. Hai luồng kiếm quang màu bạc xé gió. Kiếm lực toát ra phong mang đáng sợ.
Vèo vèo!
Kiếm quang không thể né tránh xuyên qua giữa trán hai tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên, nghiền nát não, linh hồn tan vỡ.
Kiếm của Tô Nguyệt Tịch cũng giết Niết Bàn thất trọng thiên thứ ba.
Quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc ba Niết Bàn thất trọng thiên đã chết dưới kiếm của Tô Nguyệt Tịch.
Cường giả Thánh cấp Vạn Cổ cảnh bên cạnh thiếu chủ giờ mới phản ứng lại, ra tay:
– Đáng chết!
Khí thế đáng sợ cường đại ập đến, khiến Tô Nguyệt Tịch biến sắc mặt.
Cường giả Thánh cấp vốn không nên phản ứng chậm như vậy. Một vì nơi này là Hắc Ma Uyên, cường giả Thánh cấp cảm nhận áp lực khổng lồ. Hai vì ba Niết Bàn thất trọng thiên ra tay đối phó một Niết Bàn lục trọng thiên, một Niết Bàn ngũ trọng thiên chắc dễ như húp cháo, không cần lo. Vì hai điều này nên lão nhân áo xám không chú trọng, lo suy nghĩ chuyện sau khi vào Hắc Ma Uyên.
Mãi khi ba người chớp mắt bị giết lão nhân áo xám mới phản ứng lại, ra tay công kích.
Sở Mộ sớm tính được điều này, sau khi giết hai Niết Bàn thất trọng thiên thì hắn giơ cao Thiên Trảm kiếm, ánh sáng màu bạc mạnh mẽ rót vào, chuyển động, kiếm chém ra.
Vòng sáng ngũ sắc xoay nhanh chém hướng thiếu chủ kia, muốn một kiếm tuyệt sát.
Một kiếm này buộc lão nhân áo xám phải đánh tan vòng ánh sáng ngũ sắc trước, không thì thiếu chủ sẽ chết.
Sở Mộ kéo tay Tô Nguyệt Tịch bùng nổ tốc độ lao vào hắc ám của Hắc Ma Uyên:
– Đi!
Lão nhân áo xám đánh nát vòng ánh sáng ngũ sắc, nhìn thoáng qua Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch đã xông vào Hắc Ma Uyên, mất hút.
Thiếu chủ mặt trắng bệnh biểu tình cực kỳ khó xem, trong khoảnh khắc vừa rồi gã cảm nhận cái chết đến gần.
Thiếu chủ mặt dữ tợn gắt giọng:
– Giết, nam phải giết, nữ bắt lại, ta muốn hành hạ chết ả!
Lửa giận rực cháy, thiếu chủ lao vào Hắc Ma Uyên. Lão nhân áo xám vội chạy theo.
Âm lạnh, cuồng bạo, tà dị, cảm xúc mặt trái vô tận hùng dũng ập đến, không ngừng tuôn vào thân thể như muốn đông máu, đóng băng cơ thể, chảy vào thế giới tinh thần, vào sọ não. Chế tạo các loại âm u, dẫn phát tâm ma, nảy sinh tà ác.
Hắc Ma Uyên là một môi trường cực kỳ đặc biệt, cho đến nay chưa biết là nguyên nhân gì tạo thành. Đi vào Hắc Ma Uyên sẽ bị ảnh hưởng, bị hơi thở hắc ám hỗn loạn bao vây, bị hơi thở mặt trái không chỗ không ở trong Hắc Ma Uyên ảnh hưởng.
Người tâm chí không kiên định ở đây sẽ bị ảnh hưởng nặng, không thể chống đỡ lâu được, sẽ bị gợi lên âm u trong lòng, tâm ma nảy sinh rơi vào điên cuồng, cuối cùng chết tại đây.
Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch đều là người tâm chí kiên định không dễ bị ảnh hưởng, nhưng ở chỗ này lâu thì sẽ dần bị ăn mòn.
Lúc mới vào bị hơi thở Hắc Ma Uyên trùng kích, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch ngạc nhiên, khi phản ứng lại chợt nhận ra tay chạm vào nhau, hoặc nên nói Sở Mộ nắm tay Tô Nguyệt Tịch, cảm giác lạnh lẽo mềm mại.
Hai gò má Tô Nguyệt Tịch nóng ran, đây là lần đầu tiên nàng bị khác giới nắm tay, hơi ấm áp, nỗi lòng phức tạp khó tả.
Bản năng nhúc nhích, Sở Mộ thả lỏng tay ra.
Tropng hoàn cảnh này khiến hai người rất nhanh tỉnh táo lại, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Kiếm trong tay, người và kiếm có chút liên kết. Bóng tối từ bốn phía ập đến, các loại hơi thở mặt trái không ngừng bao bọc toàn thân, chui vào cơ thể nhưng bị kiếm nguyên, kiếm ý của hai người chém tan.
Không biết Thần Châu Thâm Lam ở đâu, hai người đành cầu may. Có lẽ khí vận của họ khổng lồ hơn tu luyện giả bình thường, không chừng sẽ cho bọn họ gặp gỡ thì sao?
Càng vào sâu trong Hắc Ma Uyên thì hơi thở hắc ám hỗn loạn càng rõ ràng, càng mãnh liệt hơn, gặp trùng kích càng mạnh.
Tâm chí của Sở Mộ vốn cực kỳ kiên định, đột phá cảnh giới kiếm pháp kéo lên một bậc. Kiếm ý cường đại đến đỉnh giai Thần cấp, đã là đỉnh cao, có tài đặc biệt khi đối kháng hơi thở mặt trái.
Tâm chí của Tô Nguyệt Tịch kém hơn Sở Mộ một chút, kiếm ý không bằng hắn, nhưng nàng có ưu thế mà hắn không có. Tô Nguyệt Tịch tinh thông hắc ám lực lượng quy tắc, thích ứng hắc ám cao hơn, sức đề kháng càng mạnh.
Trong Hắc Ma Uyên ảnh hưởng tầm nhìn, lực lượng thần niệm bị quấy nhiễu phát ra bị thu nhỏ phạm vi gấp mấy chục lần, lúc ngừng lúc nối không chính xác, chỉ khiến tiêu hao nhiều hơn.
Mắt Sở Mộ lấp lóe tia sáng, thị kiếm phát huy đến mức tận cùng mới miễn cưỡng thấy cảnh cách mấy trăm thước, xa hơn thì hơi mơ hồ. Đôi mắt Tô Nguyệt Tịch sâu thẳm u ám, dường như đang thi triển loại đồng thuật nào đó.
Giọng Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh mà lạnh lùng nói:
– Hình như chúng ta bị bao vây.
Đồng thuật hắc ám của Tô Nguyệt Tịch càng thích hợp sử dụng trong Hắc Ma Uyên. Tuy thị kiếm của Sở Mộ mạnh nhưng đó chỉ là bằng ánh mắt, bị hoàn cảnh ảnh hưởng giảm mạnh hiệu quả.
Tô Nguyệt Tịch dứt lời Sở Mộ cũng phát hiện bóng người ẩn núp trong bóng tối xung quanh đang nhanh chóng bao vây lại đây.
Hơi thở hung tàn cuồng bạo hỗn hợp trong hắc ám càng thêm hỗn loạn, xao động, như thủy triều cuồn cuộn ập đến. Tiếng gầm trầm đục như mãnh thú, tiếng cười quái dị từng cơn.
Giây sau có tiếng xé gió vang lên, các bóng người lao ra hắc ám với tốc độ siêu nhanh vượt qua vài trăm thước giết hướng Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.
Chương 2175: Giết chóc vô biên (Hạ)
Công kích mang theo tiếng xé gió, tiếng hú quỷ khóc sói tru khiến đầu người choáng váng, tinh thần dễ bị ảnh hưởng phân tán khiến thực lực giảm xuống.
Nhưng mắt Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch tỉnh táo không hề bị ảnh hưởng.
Hai người thật tự nhiên lưng tựa lưng, một trước một sau đối diện kẻ địch vây công lại.
Phát ra kim chi lực tràng, Sở Mộ thi triển Ngũ Hành Duệ Kim, một kiếm quang màu vàng mấy chục thước chém ra rạch há bóng đêm. Trong tiếng xèo xèo, thân hình vạm vỡ cao lớn bị kiếm quang vàng chém đứt, tiếng hét khàn khàn quái dị liên tiếp nhau.
Với khoảng cách gần Sở Mộ đã thấy ‘người’ bao vây đánh lén.
Đầu không có tóc, trán mọc một cái sừng, mắt lóe tia sáng đỏ đen nhạt, mặt dữ tợn hung ác xấu xí, thân thể cao lớn vạm vỡ, người cao hơn ba thước, cơ bắp cuồn cuộn như cục đá. Người chỉ mặc áo giáp màu đen đơn giản thô sơ, tay cầm lang nha bổng đen thô to, một gậy đập xuống làm người bể sọ thân thể nát vụn.
Thứ vẻ ngoài xấu xí hung dữ này chính là Hắc Ma tộc.
Có thể thấy mấy chục Hắc Ma tộc bị Sở Mộ giết chỉ là Hắc Ma tộc thấp kém, thực lực của chúng nó tương đương Nguyên Cực cảnh bên nhân loại. Nhưng Hắc Ma tộc nhân thích ứng với hoàn cảnh Hắc Ma Uyên, không bị ảnh hưởng gì, thân thể vạm vỡ, sức lực mạnh mẽ hơn xa tu luyện giả nhân tộc cùng đẳng cấp gấp mấy lần, một chọi một thường thì người Hắc Ma tộc sẽ thắng.
Chỉ có thiên tài thật sự trong nhân tộc mới có thể một chọi một giết Hắc Ma tộc nhân cùng đẳng cấp.
Nhưng Hắc Ma tộc nhân thấp kém dù mạnh hơn tu luyện giả Nguyên Cực cảnh nhân loại một chút cũng không đánh lại Sở Mộ, như con kiếm, chỉ một kiếm giết mấy chục người.
Tô Nguyệt Tịch chém kiếm ra, kiếm như tia chớp đen xé trời bay đi, như hòa hợp cùng bóng tối trong Hắc Ma Uyên. Một nhát kiếm giết mấy chục Hắc Ma tộc thấp kém.
Hắc Ma tộc có trí tuệ nhưng khá đơn giản, thú tính nhiều hơn lý tính. Hắc Ma tộc bị chọc giận, phát ra tiếng rống đáng sợ, hơi thở cuồng bạo dâng tràn.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch chợt nhận ra Hắc Ma tộc thấp kém bao vây họ lên đến mấy trăm, còn có mấy chục Hắc Ma tộc nhân trung đẳng.
Đẳng cấp Hắc Ma tộc trung đẳng tương đương với Thần Ngưng cảnh nhân loại, nhưng mạnh hơn Thần Ngưng cảnh bình thường rất nhiều. Thể hình Hắc Ma tộc trung đẳng không vạm vỡ như Hắc Ma tộc thấp kém, cao hai thước, sẽ không vượt qua hai thước rưỡi. Chúng nó có một sừng, nhưng mặt thì không nanh ác mấy, mặc áo giáp tốt hơn Hắc Ma tộc thấp kém chút, tay cầm đại đao màu đen hoặc lang nha bổng tinh trí hơn.
Dù là Hắc Ma tộc thấp kém hay trung đẳng đều không đáng gì với Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch.
Giết giết giết!
Thủ đoạn của hai người tàn nhẫn, kiếm chém không chút nương tình. Hắc Ma tộc cũng là dị tộc, nhân tộc chưa bao giờ nương tay khi giết dị tộc. Đặc biệt Kiếm Giả đến từ bốn tinh vực lớn nhân tộc Cổ Thần giới, ai nấy hận dị tộc thấu xương.
Không lâu sau mấy trăm Trường Thanh Đại Đế thấp kém, trung đẳng chết dưới kiếm của Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch.
Hắc Ma tộc chết phát ra tiếng rống thê lương tràn ngập oán hận,, sát ý và oán khí như ngòi nổ kích phát hơi thở mặt trái đặc biệt của Hắc Ma Uyên đậm hơn gấp mấy lần, không ngừng chui vào cơ thể Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch, lao vào thế giới tinh thần định quấy nhiễu ý chí và tinh thần, khiến hai người nảy sinh tâm ma biến điên cuồng.
Kiếm ý dâng trào tỏa sáng chói lòa xua tan hơi thở mặt trái xâm nhập vào thế giới tinh thần.
Một tiếng quát ngữ điệu quái dị nhưng rất hung ác như sấm sét nổ vang:
– Nhân tộc chết tiệt, dám tàn sát dũng sĩ của tộc ta, các ngươi đáng chết!
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch biểu tình trầm trọng:
– Hắc Ma tộc cao đẳng!
Hắc Ma tộc cao đẳng có trí tuệ cao hơn, biết tiếng nhân tộc, chúng có lực lượng đến đẳng cấp Niết Bàn cảnh, mạnh hơn nhân tộc Niết Bàn cảnh gấp mấy lần.
Giọng nói của Hắc Ma tộc nhân cao đẳng này ẩn chứa lực lượng đáng sợ, chứng minh Hắc Ma tộc cao đẳng lao nhanh tới có thực lực khủng khiếp. Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch cảm giác không chỉ có một Hắc Ma tộc cao đẳng mà là mười mấy tên. Mười mấy hơi thở khác cực kỳ cuồng bạo, khác với Hắc Ma tộc nhân nhưng rất gần, chắc là hắc ma thú.
Tốc độ siêu nhanh, khi giọng nói dứt thì mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng đã cưỡi mười mấy con hắc ma thú cao đẳng xuất hiện xung quanh, bao vây Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch lại.
Hơi thở cuồng bạo như sóng dữ xô bờ điên cuồng trùng kích.
Mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng thể hình chưa đến hai thước, có đầu trọc mọc một sừng, có trừ sừng ra còn mọc tóc dài màu đen. Đồng tử có màu đỏ đen cực kỳ quỷ dị, toát ra hơi hướm nanh ác, trong nanh ác lóe tia trí tuệ.
Hắc Ma tộc thú tính nhiều hơn lý tính, nhưng đẳng cấp càng cao thì trí tuệ càng cao, đôi khi sẽ kiềm chế được thú tính để lý tính chiếm ưu thế.
Có vũ lực cường đại không đáng sợ, vừa có vũ lực mạnh vừa có trí tuệ để kiểm soát vũ lực mới làm người ta tuyệt vhọng.
Hắc Ma tộc cao đẳng là tồn tại khiến người sợ hãi.
Dưới thân Hắc Ma tộc cao đẳng là mười mấy con hắc ma thú cao đẳng, mỗi con có sức mạnh Niết Bàn cảnh, bề ngoài như con hổ báo màu đen, to hơn gấu đen gấp đôi, toát ra dao động hơi thở kinh người.
Mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng mặc chiến giáp hoàn chỉnh tinh mỹ, cầm lang nha bổng dài mạnh mẽ hoặc đao to, trường thương vân vân. Có Hắc Ma tộc cao đẳng hai tay đeo bao tay đầy gai nhọn.
Sở Mộ cảm nhận đẳng cấp của mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng ít ra bằng Niết Bàn tứ trọng thiên, là cao đẳng tứ paảm. Có hai Hắc Ma tộc cao đẳng lợi hại nhất tương đương với Niết Bàn thất trọng thiên, là cao đẳng thất phẩm. Nhưng khí lực thì mạnh mẽ vô cùng, thực lực đáng sợ, thất phẩm đủ sánh ngang với tu luyện giả nhân tộc Niết Bàn bát trọng thiên.
Hắc ma thú dưới thân chúng ít nhất là lực lượng cao đẳng tứ phẩm, mạnh nhất thì đến cao đẳng lục phẩm.
Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch rơi vào nguy hiểm.
Hắc Ma tộc cao đẳng thất phẩm cười gằn:
– Nữ nhân nhân tộc đẹp quá, bắt về, ta muốn hưởng dụng nàng!
Bọn chúng biết nói tiếng nhân tộc nhưng ngữ điệu quái dị, nghe kỳ cục.
Hắc Ma tộc cao đẳng khác cười khùng khục:
– Đúng rồi, bắt sống về chúng ta luân lưu hưởng thụ!
– Nhân tộc nam giới này cũng bắt về hiến cho Ti Cơ đại nhân sẽ được khen!
Không chỉ có Tô Nguyệt Tịch thành mục tiêu bị bắt sống, Sở Mộ cũng là con mồi.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch rơi vào vòng vây, mười mấy Hắc Ma tộc nhân và hắc ma thú cao đẳng mạnh mẽ, tình huống của hai người rất nguy cấp.
Chương 2176: Lĩnh ngộ ý kiếm
Kẻ địch phát ra hơi thở cực kỳ cuồng bạo làm hơi thở mặt trái xung quanh càng đậm, hỗn loạn hơn.
Lúc này mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng cùng phát ra tiếng hú quái dị. Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch không nghe hiểu nhưng cảm giác hơi thở hắc ám từ bốn phía như bị lôi kéo tụ tập lại.
Từ lúc mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng xuất hiện đến bọn họ ra tay đối phó Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch chỉ vài giây ngắn ngủi.
Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch rất có ăn ý, xoay người rút kiếm.
Kim chi lực tràng phát ra bao trùm đằng trước chứ không ảnh hưởng đến Tô Nguyệt Tịch, Sở Mộ chém ra Ngũ Hành Duệ Kim Kiếm. Giây sau đổi sang thủy chi lực tràng, Bất Diệt kiếm thi triển ra Ngũ Hành Lưu Thủy Kiếm, nhiều lần luân phiên tương sinh.
Tô Nguyệt Tịch phát ra Hắc Ám lực tràng thi triển một môn tuyệt học bình thường, kiếm màu đen xé rách hư không như tia chớp mang theo sát khí đáng sợ oanh kích ra.
Hai người vừa ra tay đã dùng tuyệt học có uy lực mà không cần súc thế oanh kích, định đánh gãy chú ngữ quái dị của đối phương.
Sở Mộ vừa ra tay đã chém ra kiếm quang năm màu khác nhau, uy năng siêu đáng sợ.
Đột nhiên có mấy Hắc Ma tộc nhân từ bỏ ngâm xướng, ra tay đánh trả đối kháng với tuyệt học của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch. Lực lượng đáng sợ bùng nổ, mấy Hắc Ma tộc nhân bị đánh lui, khí huyết chấn động, bị thương.
Công nhận khí lực của Hắc Ma tộc nhân rất đáng sợ, không thua gì tu luyện giả luyện thể. Bị chấn động mà họ chỉ bị thương chứ không chết.
Lúc này những Hắc Ma tộc nhân đã ngâm xướng xong, trong âm điệu quái dị vô số hơi thở hắc ám hỗn loạn cuộn trào bao vây Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch lại khiến hai người trước mắt tối sầm, mọi phong cảnh biến mất.
Không thấy được, không thể nghe, cảm giác cũng mất hiệu lực, dường như ngũ giác bị cướp đi.
Sở Mộ phát huy thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm đến tột độ nhưng chỉ đem đến tác dụng yếu ớt. Bóng người mơ hồ, thanh âm loáng thoáng, cảm giác dao động yếu ớt.
Tô Nguyệt Tịch không khá hơn gì, tuy nàng tinh thông Hắc Ám lực lượng quy tắc nhưng thủ đoạn của mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng đã vượt qua cực hạn chịu đựng của hắc ám lực lượng quy tắc, ngũ giác bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nàng chỉ mơ hồ cảm giác được Sở Mộ sau lưng mình.
Sở Mộ khẽ kêu gọi:
– Tô Nguyệt Tịch!
Tô Nguyệt Tịch nhẹ giọng đáp lại:
– Ta ở!
– Nàng có cảm giác được không?
Tô Nguyệt Tịch trả lời đơn giản trực tiếp:
– Không thể.
Sở Mộ nói:
– Cẩn thận.
Tô Nguyệt Tịch cũng bảo:
– Cẩn thận.
Sở Mộ mơ hồ cảm giác có thứ gì đến gần, chém Thiên Trảm kiếm ra. Kiếm quang bạc sáng choang bị hắc ám cắn nuốt, Sở Mộ cảm giác kiếm rung rung va chạm với thứ gì cứng rắn.
Tô Nguyệt Tịch cũng bị công kích, nàng ứng đối dựa vào năng lực của mình.
Mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng định bắt giữ Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch nên không xuống tay quá ác, chỉ định đánh bị thương bắt sống về. Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch cố gắng phòng thủ.
Trong hoàn cảnh này rất có lợi với Hắc Ma tộc nhân, nhưng bất lợi với nhân tộc bọn họ.
Công kích nhiều lần, Sở Mộ bỗng nghe tiếng Tô Nguyệt Tịch khẽ rên, hiển nhiên đã bị thương.
Trong tình huống này Sở Mộ chỉ có thể gồng người hết sức ngăn cản, phát ra kiếm vực, không rảnh giúp đỡ Tô Nguyệt Tịch.
Mấy đòn công kích cùng chém tới, Sở Mộ miễn cưỡng ngăn cản mấy cái, một cái lọt qua. Cú đấm đánh vào vai, đau nhức thấu óc làm người Sở Mộ lảo đảo.
Ngũ giác đều bị áp chế, gần như bị cướp đi, cảm giác cũng bị ảnh hưởng lớn. Ngược lại Hắc Ma tộc nhân không chịu ảnh hưởng gì, nếu không phải mục đích của chúng là bắt giữ Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch thì hai người đã bị thương nặng, thậm chí bị giết chết.
Cảm giác bất lực quanh quẩn trong lòng hai người.
Cảm giác này khó chịu còn hơn đối mặt cường giả Thánh cấp.
Vì đối mặt cường giả Thánh cấp ít ra bọn họ có thể bùng nổ hết sức mạnh, dù không đánh lại thì ít nhất đánh một trận. Nhưng trong tình huống bây giờ thì thực lực không thể phát huy có hiệu quả, rất bức bối, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.
Khí thế kịch liệt dâng lên làm Sở Mộ giật nảy mình, vì đến từ Tô Nguyệt Tịch. Sở Mộ rất gần với Tô Nguyệt Tịch, lưng tựa lưng nên hắn cảm giác rõ ràng hơn.
Sở Mộ khẽ quát:
– Tô Nguyệt Tịch, nàng muốn làm gì!?
Sở Mộ nhớ lại lúc khiêu chiến so tài Tôn Tọa, Tô Nguyệt Tịch quyết đấu đến cuối cùng với hắn thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Không lẽ lần này nàng vì không bị bắt sống…
Tô Nguyệt Tịch không trả lời nhưng khí thế tăng vọt, có sự quyết tuyệt.
Giọng Sở Mộ tràn đầy cổ vũ:
– Tô Nguyệt Tịch, đừng bỏ cuộc!
Nếu lúc trước Tô Nguyệt Tịch làm như vậy thì Sở Mộ hơn phân nửa không xen vào, nhưng ở chung mấy tháng, hai người đã quen thuộc nhau, xem như bằng hữu, ít nhất hắn nghĩ vậy.
– Hãy tin ta!
Không biết là vì muốn tiếp tục cố gắng hay vì tin Sở Mộ mà dao động hơi thở trên người Tô Nguyệt Tịch yếu dần.
Trong lúc Sở Mộ nói chuyện hai người lại bị tấn công mấy lần, đều bị thương.
– Nhân tộc ngu xuẩn!
– Nhân tộc là đồ chơi tốt nhất!
Mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng tấn công, thường nói chuyện quấy nhiễu tinh thần hai người, giọng điệu quái dị mơ hồ khó nắm bắt.
Áp lực khổng lồ không ngừng trùng kích hai người, nếu là người khác đã tan vỡ trong tình hình này. Tô Nguyệt Tịch có quyết định đó không phải vì nàng đã đứt dây thần kinh, nàng cảm thấy không thể chống chọi thêm được nữa, không muốn liên lụy Sở Mộ nên định dùng chiêu ngọc đá đều nát.
Trước đó Đỗ Kiền trong Thính Phong lâu đã nói nếu nữ giới nhân tộc bị Hắc Ma tộc bắt sống thì kết cục cực kỳ thê thảm, bị làm bẩn đến chết. Với nữ giới nhân tộc thì điều này đáng sợ hơn chết gấp trăm lần, không phụ nữ nào chấp nhận được.
Áp lực lớn làm Sở Mộ gần như nghẹt thở, mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng lực lượng mạnh mẽ gây áp lực, áp lực sinh tồn, còn có áp lực ngăn cản Tô Nguyệt Tịch ngọc đá đều nát.
Áp lực càng lớn Sở Mộ càng bình tĩnh, áp lực lớn khiến hắn tiến vào trạng thái kỳ lạ.
Cảnh giới kiếm pháp cao minh trong lòng có kiếm lại phát huy tác dụng thần kỳ, tư duy, tinh khí thần, ý thức của Sở Mộ được tăng cao.
Kiếm thuật có ngũ cảnh, quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm đã đến trình độ đỉnh cao nhất viên mãn, có thể dung hợp lại và ứng dụng đem đến thần diệu khác. Hiện giờ ngũ cảnh gần như bị cướp đi, cảm giác bị ức chế gắt gao, áp lực lớn khiến Sở Mộ mơ hồ có cảm giác kỳ dị, như bốn loại sắp dung hợp đột phá hoàn toàn mới.
Thuận theo lòng mình mà làm, hơi thở của Sở Mộ lặng lẽ thay đổi.
Chương 2177: Thánh cấp cũng phải chết (Thượng)
Tiếng Tô Nguyệt Tịch bị thương trở nên xa xăm, nhiều đợt công kích trở nên mơ hồ, dù cơ thể Sở Mộ bị đánh trúng thì cảm giác đau nhạt nhòa không chân thật.
Cảm giác như linh hồn lìa xác, thế giới thay đổi.
Trong ngũ cảnh kiếm thuật thì Sở Mộ đã luyện cực độ bốn cảnh trước, nhưng không thể đột phá cảnh thứ năm, xa xôi không với tới được, chưa nghe nói có ai đột phá, không có đường đi, không biết nên làm sao. Đột phá cảnh giới kiếm pháp phải tự mình hiểu ra, bây giờ Sở Mộ trong hoàn cảnh đặc biệt, áp lực cực lớn khiến hắn càng bình tĩnh hơn. Tất cả lực lượng mặt tinh thần thống nhất cao độ trong thế giới tinh thần, kiếm ý khống chế tất cả siêu thoát thân hình, như linh hồn lìa xác.
Trong cảm giác kỳ lạ này đôi mắt của Sở Mộ không còn tia sáng, như đã mất tác dụng, lỗ tai không nghe được tiếng động, lỗ chân lông không cảm nhận được hơi thở lưu động. Nhưng Sở Mộ cảm giác rõ ràng mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng, mười mấy con hắc ma thú cao đẳng.
Kiếm thuật đệ ngũ cảnh: ý kiếm!
Tầng cao nhất trong ngũ cảnh kiếm thuật, tầng bí ẩn nhất, tầng mà từ khi kiếm thuật sư sinh ra tới nay chưa từng có người đạt đến, rốt cuộc bị Sở Mộ lĩnh ngộ và đạt được.
Cảm giác lĩnh ngộ kiếm ý rất tuyệt vời, ở trong trạng thái này thật tuyệt, không nghe thấy, không sờ được, không thấy được, nhưng tất cả đều tồn tại trong cảm giác độc đáo của mình, không có chỗ che giấu.
Mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng ở đâu, có hành động gì đều bị Sở Mộ nắm giữ.
Sở Mộ nói:
– Tô Nguyệt Tịch, bảo vệ mình cho tốt, ta sắp hành động.
Giọng Sở Mộ trở nên mơ hồ, không linh, như thần linh thầm thì.
Dứt lời Sở Mộ nhích người, không bị động phòng thủ như trước mà chủ động xuất kích, khiến các Hắc Ma tộc cao đẳng ngạc nhiên.
Hắc Ma tộc cao đẳng ngây người khoảnh khắc đó có kiếm quang lóe tia sáng bạc vụt qua bóng tối đến trước mắt, chúng không thể né tránh bị kiếm xuyên thủng đầu, giết!
Với ý kiếm sức chiến đấu của Sở Mộ mạnh mẽ chưa từng có.
Sở Mộ lướt qua trong bóng tối, một kiếm một giết. Hắc Ma tộc cao đẳng, hắc ma thú cao đẳng đều không thể ngăn cản nhát kiếm của Sở Mộ.
Trong trạng thái này Sở Mộ cảm giác rõ ràng từng hành động của Hắc Ma tộc, hắc ma thú. Khi chúng định công kích Sở Mộ cảm giác rõ ràng quỹ tích nên nhẹ nhàng né tránh, chém kiếm ra cũng cảm giác rõ quỹ tích né tránh của đối phương, càng dễ chém trúng hơn.
Kiếm vực bao phủ, lực lượng và tốc độ của Hắc Ma tộc, hắc ma thú bị ảnh hưởng, dù là Hắc Ma tộc cao đẳng thất phẩm cũng nuốt hận tắt thở dưới kiếm của Sở Mộ.
Giết giết giết giết giết!
Sở Mộ rất vui vẻ, ngược lại đám Hắc Ma tộc thì thảm, ai nấy thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
Khi Hắc Ma tộc nhân cuối cùng bị Sở Mộ giết, bóng tối bao trùm nhanh chóng tan biến, tầm mắt của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch trở lại bình thường.
Sở Mộ thoát khỏi trạng thái ý kiếm, hắn cảm giác nhiều chỗ trên người đau đớn. Nhìn lại bộ dạng Tô Nguyệt Tịch hơi chật vật, áo rách rưới bị nhiều vết thương.
Hắc Ma Uyên có hơi thở hắc ám đậm, hỗn loạn, các loại hơi thở mặt trái dễ ảnh hưởng tinh thần, còn có hắc ma thú và Hắc Ma tộc đáng sợ sinh sống. Đây là cấm địa.
Nhưng bây giờ cấm địa vì một viên Thần Châu Thâm Lam mà bị phá vỡ tĩnh lặng. Các Hắc Ma tộc nhận ra nhân tộc đến nên tập thể hành động, định bắt giữ nhân tộc.
Thoáng chốc trong Hắc Ma Uyên thần hồn nát thần tính, hiểm nguy bốn phía.
Trong áp lực sinh tử to lớn Sở Mộ đã bước ra bước cuối cùng trong ngũ cảnh kiếm thuật, thành công vượt qua bốn cảnh đầu lĩnh ngộ đệ ngũ cảnh ý kiếm.
Uy năng của đệ ngũ cảnh ý kiếm không làm Sở Mộ thất vọng, có thể nói là vui sướng bất ngờ.
Trong ý kiếm dù lục cảm bị cướp mát Sở Mộ vẫn cảm giác được bốn phía, tuy chỉ có thể bao trùm mấy chục thước nhưng đã đủ. Hành động nào của kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay Sở Mộ, mới có ý định công kích hắn liền biết quỹ tích của đối phương, mới định né tránh là hắn biết ngay hướng đi của đối phương.
Tuy chỉ phát hiện trước một giây, với cao thủ thì trong khoảnh khắc đủ quyết định nhiều việc.
Cục diện vốn cực kỳ tồi tệ nhưng vì ý kiếm mà xoay chuyển chiến cuộc.
Trường bào trên người Sở Mộ rách rưới, cơ thể bị thương nhanh chóng khép lại, niết bàn nhiều lần khiến sức sống ẩn chứa trong máu thịt Sở Mộ càng mạnh hơn, hiệu quả tự lành tăng nhiều. Cộng thêm căn nguyên mộc chi tướng ở chỗ trái tim trợ giúp, trong thời gian ngắn vết thương của Sở Mộ hoàn toàn biến mất.
Ngược lại Tô Nguyệt Tịch không may mắn như thế, nàng bị thương nặng hơn Sở Mộ, trường bào là bảo y nhưng đã rách rưới, da thịt trắng nõn lộ ra, có chỗ tím ngắt chảy máu.
Tô Nguyệt Tịch nhanh chóng lấy đan dược ra dùng, bóp nát một ít rắc lên vết thương tăng tốc độ khép lại.
Nhưng nhờ vào lực lượng đan dược tốc độ khép hơi chậm. Hắc Ma Uyên rất nguy hiểm, không lành vết thương sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực. Sở Mộ cách không chỉ vào Tô Nguyệt Tịch, một luồng sáng màu lục bắn ra từ đầu ngón tay hắn. Tô Nguyệt Tịch cảm nhận được, biểu tình giật mình nhưng không né tránh.
Ánh sáng lục vào người, Tô Nguyệt Tịch không kiềm được khẽ rên, cảm giác rất sảng khoái, mát lạnh chạy khắp người tập trung vào mỗi chỗ bị thương, vết thương nhanh chóng khép lại.
Đầu ngón tay Sở Mộ liên tục bắn ra ánh sáng xanh thành sợi tơ chui vào người Tô Nguyệt Tịch, trợ giúp hắn nhanh chóng khép laị vết thương.
Qua một đoạn thời gian, vết thương của Tô Nguyệt Tịch đã lành lặn như ban đầu. Nếu không phải trường bào rách rưới thì trông như Tô Nguyệt Tịch chưa từng bị thương.
Tô Nguyệt Tịch lạnh lùng nói:
– Ta muốn thay đồ.
Bảo y đã rách không thể phát huy tác dụng phòng ngự, không đẹp, nữ nhân không chấp nhận được thứ như vậy, phải thay đồ.
Sở Mộ xoay người, Tô Nguyệt Tịch lắc người biến bảo y rách thành áo tím, tinh trí xinh đẹp.
Mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng đều mang không gian giới chỉ, Sở Mộ muốn chia đều với Tô Nguyệt Tịch nhưng nàng không chịu, hắn đành nhận hết, lại giàu hơn.
Tiếp tục tiến lên, Tô Nguyệt Tịch nỗi lòng phức tạp nhìn bóng lưng Sở Mộ.
Sở Mộ càng mạnh hơn, hắn lại bỏ xa nàng.
Đại vực Hắc Ma Uyên rộng lớn, có nhiều hắc ma thú ở lại. Hắc Ma tộc đứng đầu, lần này nhiều nhân tộc đi vào, khắp nơi là chiến đấu dữ dội. Nhân tộc đấu với nhau, nhân tộc và hắc ma thú đánh nhau, nhân tộc và Hắc Ma tộc chiến đấu.
Lúc này trong bóng tối có một bóng người tỏa ánh sáng trắng lơ lửng cách mặt đất ba tấc.
Ánh sáng trắng tuy lập lòa nhưng kiên cường dẻo dai, không bị bóng tối ảnh hưởng chút nào ngược lại xua tan bóng tối cách ba thước.