Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 426 [Chương 2128 đến 2132]
❮ prevnext ❯Chương 2128: Nhậm chức tổng giáo tập (Thượng)
Nhát kiếm này tuy không sử dụng kiếm nguyên, không dùng kiếm ý, lực lượng quy tắc nhưng ẩn chứa kiếm lực, còn là tinh túy kiếm pháp mà Nhâm Lập nắm giữ, cực kỳ tinh diệu sắc bén, nhanh đến tột độ.
Kiếm chém ra gây nhiều tiếng kinh kêu.
Mặt Sở Mộ không biểu tình, Thiên Trảm kiếm rung rung tốc độ siêu cao đâm ra, đến sau mà tới trước đâm vào mặt Nhâm Lập thẳng vào giữa trán. Nhâm Lập biến sắc mặt, gã cảm giác giữa trán đau nhức như bị đâm thủng.
Nhâm Lập vội thay đổi kiếm pháp, nhấc chân muốn né kiếm như luồng sáng. Sở Mộ lắc cổ tay, kiếm quang biến hình quạt phủ lên đằng trước, xẹt qua cổ Nhâm Lập, không nương tình chém giết.
Tạo nghệ kiếm pháp của Nhâm Lập rất mạnh, hơn Mục Thế Hoa nhiều, lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp cộng thêm kiếm lực đến lục cấp, cực mạnh. Nhưng Nhâm Lập gặp phải Sở Mộ là một yêu nghiệt tuyệt thế có thiên phú hơn gã, trừ tu vi ra các mặt khác hắn hơn gã nhiều.
Thi triển kiếm pháp, bày ra tinh túy, từng đường kiếm như sấm chớp ầm ầm lao đi, đột nhiên như núi lửa phun trào kinh thiên động địa, khoảnh khắc như bão tố quét qua bẻ gãy nghiền nát, giây sau như lũ lụt ngập trời đập tan, nhấn chìm tất cả.
Mỗi lần biến đổi khác nhau, lần nào cũng cực kỳ cuồng bạo, uy năng kinh người.
Mọi người chỉ trông thấy kiếm quang của Sở Mộ đôi khi như sấm sét, có khi như lửa cháy, có lúc như giông bão, khi thì tựa cơn lũ, có lúc như núi cao.
Mỗi một kiếm hình thái khác nhau mà lột tả tinh túy của kiếm pháp, khiến người nhìn cực kỳ giật mình, nhìn mê mẩn chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Nhâm Lập vừa kinh vừa giận, gã liều mạng thi triển kiếm pháp nhưng bị Sở Mộ hoàn toàn áp chế đành bị động phòng thủ, né tránh. Cảm giác bực tức này khiến Nhâm Lập đứt dây thần kinh.
Kiếm pháp của Sở Mộ thay đổi, như cuồng bạo như sấm sét lửa cháy đổi sang sinh sôi không dứt như cây cối, kiếm chém ra, kiếm quang màu bạc ẩn chứa kiếm lực sinh sôi vô tận không ngừng chém. Nhâm Lập không thể né tránh, rất khó khăn đón đỡ.
Khó khăn lắm mới chặn đường thế công sinh sôi không dứt của kiếm quang màu bạc, Nhâm Lập chưa kịp đánh trả thì kiếm quang bạc như nước chảy róc rách, tuy sức không mạnh nhưng mềm dẻo không ngớt, trói kiếm của gã không cách nào phản kích.
Sở Mộ công kích một lúc thì chợt nhớ năm tuyệt học ngũ hành bình thường, tách nội dung ra dung nhập vào kiếm pháp, quả nhiên khiến phong cách kiếm pháp đa biến hơn, biến đổi gắn kết với nhau tăng uy năng hơn nhiều.
Bất giác Nhâm Lập thành đối tượng luyện kiếm của Sở Mộ, tựa như bia sống.
Kiếm không gì sánh bằng, kiếm pháp trên tất cả, khiến vô số người giật mình đến chết lặng. Nhâm Lập nghiến răng muốn trẹo quai hàm.
Kiếm quang, kiếm quang đủ màu, kiếm quang các loại phong cách khiến Nhâm Lập không thể nào ứng đối.
Khi sắp thua Nhâm Lập bỗng bùng nổ, lực lượng cường đại của Niết Bàn lục trọng thiên đổ ập xuống như lũ tràn đê rót vào kiếm. Kiếm quang chói lòa, hơi thở cuồng bạo tứ tán, kiếm với tốc độ siêu nhanh chém vào Sở Mộ.
Kiếm quang rực rỡ như thiên thạch chín tầng trời, bùng nổ đột ngột làm mọi người giật nảy mình.
Nhát kiếm chém xuống, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ bộc phát ra.
Bùm!
Sở Mộ bị đánh bay, khí huyết chấn động, gân cốt tê dại.
Đã bộc phát ra tu vi và hết thảy thực lực thì Nhâm Lập không nương tình nữa, gã định giết Sở Mộ tại đây. Nhâm Lập lại chém nhát kiếm, kiếm quang nổ tung, tiếng gầm rú khủng bố làm màng tai mọi người tê dại,
Các phó chưởng tọa cũng bị như vậy vì tu vi của bọn họ đều là Niết Bàn cảnh.
Nhâm Lập vừa bùng nổ hết sức Sở Mộ liền có cảm ứng, hắn vội phát ra tu vi ngăn cản một kiếm đầu tiên, nhưng vì gấp gáp nên khí huyết bị chấn động. Nhâm Lập thi triển kiếm pháp thiên cấp giết tới thì Sở Mộ đã hoàn toàn điều chỉnh lại, chém ra nhát kiếm.
Thương Cổ kiếm khí bắn ra như xé rách không trung, kiếm nguyên đáng sợ khiến kiếm pháp Thương Cổ càng hơn xưa.
Niết Bàn đê giai, niết bàn thân thể, Niết Bàn trung giai, niết bàn đan điền.
Niết Bàn tứ trọng thiên, đan điền trải qua niết bàn một lần càng vững chắc và lực lượng bí ẩn. Lực lượng bí ẩn khiến Thần Hoang kiếm nguyên ngưng tụ hơn, uy năng mạnh ba phần, tốc độ kiếm nguyên phục hồi tăng nhiều.
Niết Bàn tứ trọng thiên chiến với Niết Bàn lục trọng thiên, chênh lệch tu vi hai đại trọng thiên theo lý thì Sở Mộ không đánh lại Nhâm Lập. Nhưng sự thật lại khác, Sở Mộ đối kháng với Nhâm Lập không hề yếu thế, vì hắn còn có tu vi luyện thể cũng rất mạnh.
Nhâm Lập biến sắc mặt, gã tuyệt đối không ngờ người mà gã khinh thường có thực lực mạnh mẽ đến nỗi đối kháng lại gã được.
Người Nhâm Lập run rẩy, lực tràng lửa đỏ chớp mắt khuếch tán bao phủ Sở Mộ, giây sau kiếm trong tay hóa thành lửa cháy hừng hực như thiên thạch vũ trụ mang theo uy lực khủng bố không địch lại nổi oanh kích, phá hủy tất cả.
Ánh sáng vàng phát tán từ người Sở Mộ, kim chi quy tắc dao động, phong mang kinh người, Thiên Trảm kiếm nhuộm thành màu vàng.
Kim chi lực tràng và hỏa chi lực tràng va chạm, chèn ép. Kiếm chém ra, kiếm quang vàng rực rạch phá không trung cực kỳ rực rỡ, làm mắt mọi người mù lòa, không cách nào nhìn thẳng, phong mang kinh thiên động địa.
Ngũ Hành Duệ Kim Kiếm!
Kiếm quang vàng đáng sợ chém ra xẻ đôi hỏa chi lực tràng của Nhâm Lập, giết hướng gã. Phong mang kinh người làm Nhâm Lập rợn tóc gáy, biến sắc mặt, lửa cháy như thiên thạch oanh kích ra nhưng bị kiếm quang vàng cắt đứt.
Vèo vèo vèo!
Ba kiếm Ngũ Hành Duệ Kim Kiếm, Sở Mộ dí kiếm tới trước, một lũ kiếm khí màu bạc mang theo hơi thở phá tan hư không đâm tới trước, bắn vào hỏa chi lực tràng của Nhâm Lập, giết hướng gã, là tuyệt học Xung Hư kiếm khí.
Nhâm Lập cũng là siêu thiên tài, gã nắm giữ nhiều thủ đoạn, lập tức phản ứng lại. Kiếm quang như mưa to đổ ập đến, tấn công không góc chết đánh nát Xung Hư kiếm khí.
Dường như biết mình không thể làm gì Sở Mộ, Nhâm Lập đánh nát Xung Hư kiếm khí xong lại thi triển một chiêu kiếm pháp sắc bén. Kiếm quang tựa lửa cháy lan đồng cỏ, Nhâm Lập vọt lên trời, người kiếm hợp nhất hóa thành kiếm quang bay nhanh đi.
Tốc độ siêu mau, cực kỳ đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sở Mộ giơ Thiên Trảm kiếm lên, ánh sáng bạc lấp lánh, Xung Hư kiếm khí phá không bắn ra siêu nhanh, bắn hướng Nhâm Lập cách xa mấy ngàn thước.
Mọi người nghe tiếng rên, Nhâm Lập đã bị đánh trúng, bị thương nhưng gã càng bộc phát tốc độ nhanh hơn nữa, thi triển bí pháp nào đó biến mất trước mắt mọi người.
Sở Mộ không đuổi theo, cũng khó bắt kịp. Nhâm Lập là siêu thiên tài, tu vi cao hơn hắn hai trọng thiên, còn bất chấp trả giá thi triển bí pháp tăng tốc độ.
Chương 2129: Nhậm chức tổng giáo tập (Hạ)
Sự thật đến đây thì tạm chấm dứt, Kình Thiên học cung chẳng những không nổi tiếng như mong muốn ngược lại đánh bóng giùm Thừa Thiên học cung.
Sở Mộ, giáo tập kiếm pháp Địa Cung Thừa Thiên học cung, tu vi thuật pháp, lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực, tạo nghệ kiếm pháp đến trình độ không thể suy đoán.
Tin này sẽ nhanh chóng truyền ra, Thừa Thiên học cung nhờ đó nổi tiếng lừng lẫy, sẽ có càng nhiều thiên tài nghe tiếng tìm đến.
Mắt Lâm Viễn tràn đầy buồn bực. Phương Sơn Hải, Vương Việt Phong thì sắc mặt âm trầm, nỗi lòng vô cùng phức tạp. Các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp hưng phấn, siêu kích động.
– Thiên tài tuyệt thế!
Phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung mắt sáng rực nhìn Sở Mộ:
– Tiểu hữu, ta là Từ Tĩnh Khải phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung, Thương Lan học cung của ta sáng lập cung đã ba ngàn năm, lịch sử lâu đời, nội tình thâm sâu, trực thuộc hoàng thất Thương Lan hoàng triều, tiền đồ cao xa. Thương Lan học cung chúng ta cầu hiền như khát, đang cần thiên tài tuyệt thế như tiểu hữu. Chúng ta chân thành mời tiểu hữu đến Thương Lan học cung đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử hoàng thất để tiểu hữu vào triều làm quan, một bước lên trời.
Thương Lan hoàng triều là một tay Thương Lan Thánh Hoàng mở ra, một hoàng tiều cường đại. Thương Lan hoàng triều tuy chú trọng cường giả làm vua nhưng người vào triều làm quan có địa vị khá cao, dù sao thế giới này có nhiều người là tu luyện giả, quan viên trong hoàng triều đa số thực lực cao cường.
Có thực lực cường đại lại được hoàng triều che chở, có tài nguyên cao hơn người, thế lực và núi dựa, vào triều làm quan, là điều nhiều người tha thiết ước mơ.
Từ Tĩnh Khải thẳng thắn đào góc tường, đám người Mục Thế Hoa không mắng được. Thương Lan học cung đúng là mạnh hơn Thừa Thiên học cung nhiều, có Thương Lan hoàng triều làm núi dựa. Hơn nữa với thiên phú của Sở Mộ rất có thể vào triều làm quan, lời Từ Tĩnh Khải nói đều là sự thật.
Mục Thế Hoa cảm thấy mình không có lý do ngăn cản Sở Mộ, đó là tiền đồ tặng cho hắn, dù có địa vị phó chưởng tọa Thừa Thiên học cung ở mức độ nào đó không bằng tổng giáo tập kiếm pháp của Thương Lan học cung.
Mỗi người đều nhìn Sở Mộ chằm chằm. Hai phó chưởng tọa Thương Lan học cung cười tủm tỉm nhìn Sở Mộ, biểu tình tin chắc hắn sẽ đồng ý.
Nó liên quan tiền đồ của mình, ai lại đi từ chối?
Nhưng Từ Tĩnh Khải không rõ lai lịch của Sở Mộ, nếu biết thì hơn phân nửa sẽ không mời hắn thậm chí còn đánh hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Đa tạ ý tốt của người, nhưng ta chưa muốn rời khỏi Thừa Thiên học cung, sau này có cơ hội tính tiếp đi.
Mọi người biểu tình kinh ngạc, từ chối! Trước hấp dẫn lớn như vậy mà từ chối!
Không tin nổi!
Mọi người xoe tròn mắt.
Từ Tĩnh Khải biến sắc mặt, tính quát mắng Sở Mộ:
– Ngươi…!
Từ Tĩnh Khải chợt nhớ đến cái gì, gã hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
– Tiểu hữu, cơ hội này không dễ, bỏ lỡ là mất.
Sở Mộ lười nói nữa:
– Ta đã quyết định.
Từ Tĩnh Khải đành nói:
– Cái này… được rồi, cửa Thương Lan học cung luôn mở rộng với tiểu hữu.
Đổi lại người khác từ chối sẽ làm Từ Tĩnh Khải bực tức, đó là không nể tình. Nhưng với Sở Mộ thì Từ Tĩnh Khải không dám lên mặt, một người tu vi Niết Bàn tứ trọng thiên sơ kỳ nắm giữ kiếm lực, còn đánh bại một cường địch tu vi Niết Bàn lục trọng thiên cũng nắm giữ kiếm lực, người như vậy khó nói thành tựu tương lai thế nào, tốt nhất là đừng đối địch.
Mang theo tiếc nuối, hội giao lưu học cung đến đây hoàn toàn kết thúc.
Trong khi mọi người định đi thì Lâm Viễn lên tiếng, cao giọng tuyên bố nhâm mệnh Sở Mộ làm tổng giáo tập kiếm pháp Thừa Thiên học cung.
Tính ra thì đây là điều người người đều muốn.
Sở Mộ cũng muốn lên tầng trên Bộ Điển Tàng, cái này cần có đủ thân phận, chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung đã đủ tư cách.
Tưởng Vân nói:truyện Linh Dị
– Giáo tập, có phải sau này người không dạy chúng ta nữa không?
Sở Mộ đáp:
– Ta vẫn sẽ dạy kiếm pháp cho các ngươi.
Thật ra chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung cơ bản không cần dạy học nữa, nhưng Sở Mộ không quan tâm, cách ba ngày dạy học một lần, dạy kiếm pháp bốn canh giờ. Nói là dạy người khác nhưng thật ra cũng là cách cho hắn nhớ lại tu luyện kiếm pháp, ít nhiều gì có lợi.
Nghe Sở Mộ nói đám người Tưởng Vân rất vui vẻ, Trần Ly tính cách lạnh nhạt cũng mỉm cười.
Người học cung khác rời đi, sau đó tin tức truyền ra.
Lần này hội học tử giao lưu học cung hoàn toàn là Sở Mộ nổi bật, nhưng chẳng ai thấy bất mãn ngược lại rất hưng phấn, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến hai thiên tài tuyệt thế nắm giữ kiếm lực đánh nhau, sự rung động không thể miêu tả.
Các học tử thiên tài còn định bỏ thuật pháp chuyên tu kiếm, có mấy thiên tài đầu óc xúc động thật sự làm như vậy.
Còn về thành tựu sau này thế nào thì phải xem tạo hoá của chính họ.
Tan cuộc, mọi người quay về hết. Sở Mộ và Mục Thế Hoa trò chuyện một lúc, đối đáp vài câu với Lâm Viễn sau đó đi Bộ Điển Tàng trong học cung, lên tầng trên.
Lâm Viễn rất bất đắc dĩ nhưng không phàn nàn gì được, gã còn nhớ như in lời đã nói trước mặt Sở Mộ. Trong tình huống lúc đó Lâm Viễn nói như vậy không có gì kỳ, nhưng bây giờ ngẫm lại lời đó có chút nhục nhã, đổi lại là gã không giận đã rất tốt, còn trông chờ gì người ta thân thiện với mình.
Đành chờ về sau từ từ sửa chữa quan hệ vậy, Lâm Viễn nhủ thầm, gã không biết rằng không có cơ hội đó.
Tất cả học tử ánh mắt hâm mộ bàn tán.
– Đặc sắc, rất là đặc sắc!
– Không ngờ giáo tập của chúng ta có tạo nghệ kiếm pháp cao sâu như thế, không cách nào tưởng tượng. Kiếm lực, giáo tập đã nắm giữ kiếm lực, sau này chắc chắn sẽ là một Kiếm Thánh, còn là Kiếm Thánh cường đại.
– Kiếm Thánh.
Tưởng Vân siết chặt nắm tay nói:
– Ta quyết định rồi, sau này phải dùng nhiều thời gian để tu luyện kiếm pháp hơn!
Thâm Lam thế giới tuy thuật pháp hưng thịnh hơn kiếm pháp, bình thường uy lực thuật pháp hơn kiếm pháp một chút, nhưng Kiếm Thánh đảo điên khái niệm đó. Thực lực của Kiếm Thánh rất mạnh, kiếm pháp của họ không thua kém gì thuật pháp.
Vì Kiếm Thánh nắm giữ kiếm lực, kiếm lực có thể tăng mạnh uy lực của kiếm pháp.
Thuật pháp thì không có thứ gọi là thuật lực.
Trần Ly quỳ trước Sở Mộ, dập đầu kiên quyết nói:
– Sở giáo tập, ta muốn bái người làm sư, xin người hãy thu nhận ta!
Đây là lần thứ mười Trần Ly xin được làm đệ tử của Sở Mộ, nhưng là lần đầu tiên gã quỳ trước hắn.
Chương 2130: Bí mật của thế giới
Sở Mộ không kịp ngăn cản Trần Ly đã dập đầu lạy ba cái, mỗi lần đều đập mạnh đầu xuống đất bùm bùm, khi gã gượng dậy trán đã ửng đỏ.
Tuy Trần Ly không phải tu luyện giả luyện thể nhưng thân thể sau nhiều lần thăng cấp đã mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, đập đầu có ngấn đỏ chứng minh gã đập rất mạnh.
Rất có lòng thành, rất chân thành.
Sở Mộ nhức đầu. Thiên phú luyện kiếm của Trần Ly đúng là khá nhưng chỉ có thể xem như thượng đẳng, cách thiên tài tuyệt thế còn một chút xíu. Nhưng Trần Ly vô cùng chân thành, nếu ở trong bốn tinh vực lớn nhân tộc thì Sở Mộ sẽ không do dự. Tuy nhiên đang ở Thâm Lam thế giới, Sở Mộ chỉ đến để chấp hành nhiệm vụ.
– Trần Ly, ngươi có chút thiên phú, rất có thành ý, nhưng ta vẫn không thể thu ngươi làm đồ đệ.
Sở Mộ ngẫm nghĩ, từ tốn nói:
– Nhưng ta có thể thu ngươi làm đệ tử ký danh trước.
Nghe Sở Mộ nói đầu tiên là Trần Ly lộ vẻ mặt thất vọng sau đó chuyển sang mừng như điên.
Đệ tử ký danh vẫn là đệ tử.
Trần Ly vội dập đầu ba cái:
– Sư phụ tại thượng, xin hãy nhận ba lạy của đệ tử!
Sở Mộ nói thật:
– Ta không có nhiều thời gian, nên trừ tiết học kiếm pháp ra bình thường sẽ không dạy dỗ gì cho ngươi.
Trần Ly không hề bất mãn:
– Ta biết, sư phụ chỉ cần chỉ điểm cho ta là được, ta sẽ cố gắng chăm chỉ học tập.
Sở Mộ nói:
– Ừm! Ngươi về trước đi, chăm chỉ tu luyện.
Trần Ly hy vọng Sở Mộ cho mình ý kiến:
– Vâng thưa sư phụ, nhưng trước khi trở lại ta nghĩ mình có nên bỏ thuật pháp chỉ tập trung luyện kiếm không?
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ra hiệu Trần Ly đi đi:
– Ta sẽ không đưa ra ý kiến gì, tất cả tùy theo lòng mình.
Trần Ly xoay người đi, mặt mang nét đăm chiêu:
– Tuân lệnh sư phụ!
Quan niệm thuật pháp đã cắm sâu vào lòng người, cũng là một trong chủ lưu phát triển của thế giới này, nó có điểm đặc biệt, về sau ra sao thì Sở Mộ không biết, nên không thể kết luận.
Huống chi Trần Ly chỉ là đệ tử ký danh.
Thu Trần Ly làm đệ tử ký danh không ảnh hưởng gì đến hằng ngày của Sở Mộ. Nên dạy kiếm pháp vẫn đi dạy, nên tu luyện thì vẫn luyện, nên đi Bộ Điển Tàng cũng đi.
Thân phận tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung khiến Sở Mộ trực tiếp trở thành cao tầng của Thừa Thiên học cung, Bộ Điển Tàng không hề bày phòng vệ với hắn, thoải mái lật xem.
Sách tầng trên không nhiều bằng tầng dưới nhưng quý giá hơn, có một ít bản đơn lẻ.
Nhưng Sở Mộ lật xem từng cái vẫn không tìm được tin tức gì về Thế Giới Chi Linh.
Có điều xem các sách vở điển tàng khiến Sở Mộ mở rộng tầm mắt, tăng lượng kiến thức, tri thức.
Vì còn phải tu luyện nên Sở Mộ không thể luôn ở lì trong Bộ Điển Tàng.
Qua hơn mười ngày, điển tịch tầng trên Bộ Điển Tàng chỉ còn vài quyển là Sở Mộ chưa xem.
Hơn mười ngày qua Sở Mộ giảng bài mấy lần, dạy riêng Trần Ly vài lần. Trần Ly có thiên phú rất tốt, ngộ tính không kém, mỗi lần Sở Mộ chỉ dẫn gã rất nhanh lĩnh ngộ, mất vài ngày hấp thu, lần sau sẽ tiến bộ một chút, khiến hắn rất vừa lòng.
Mười mấy ngày nay nhiều người chạy đến ba bộ Địa Cung kiếm pháp nghe ké, may mà đạo tràng đủ lớn nên Sở Mộ không đuổi đi. Danh tiếng của Sở Mộ tuyền khắp Thương Lan hoàng triều, rất nhiều người đến, có nghe tiếng xin vào Thừa Thiên học cung, trở thành học tử của họ, có người muốn khiêu chiến để lấy tiếng.
Gặp ai khiêu chiến Sở Mộ sẽ từ chối, phớt lờ đi.
Hôm nay Sở Mộ lại lên tầng trên Bộ Điển Tàng, còn lại ba quyển sách, hắn định đọc xong trong hôm nay, nếu vẫn không tìm được tin tức liên quan lực lượng thế giới thì hắn sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây.
Sở Mộ cầm quyển sách thứ nhất lên cẩn thận lật xem, chỉ nửa canh giờ đã đọc xong, nhớ hết nội dung.
Quyển thứ hai đọc qua.
Xem xong quyển thứ ba.
Sở Mộ lật từng tờ một, hắn chợt ngừng lại, mắt lóe tia sáng như nhớ ra cái gì, hắn giở lại mấy trang trước, xem kỹ.
Trang này tin tức không nhiều, Sở Mộ đọc đi đọc lại ba lần mới nắm bắt được một chút khác biệt.
Nội dung đại khái là bí mật lớn nhất của Thâm Lam thế giới nằm ở mười tám viên thần châu, gom đủ thần châu sẽ gỡ bỏ được bí mật của thế giới.
Sở Mộ nheo mắt đăm chiêu, thì thào:
– Mười tám viên thần châu… bí mật của thế giới…
Nội dung rất ít, chỉ nhắc sơ qua, lúc trước Sở Mộ có đọc một lần nhưng không suy nghĩ nhiều. Nhưng đọc một lúc óc Sở Mộ chợt lóe sáng, nên hắn vòng về đọc kỹ lại, phát hiện được một chút dấu vết.
Nhưng tin tức quá ít ỏi.
Mười tám viên thần châu và bí mật của thế giới, chỉ có thế, làm Sở Mộ hoang mang.
Sở Mộ không cách nào khẳng định mười tám viên thần châu, bí mật của thế giới có liên quan gì nhau không.
Nếu liên quan lực lượng thế giới thì đáng giá Sở Mộ nghiên cứu kỹ, nếu không phải thì không cần suy nghĩ nhiều.
Nhưng Sở Mộ không thể xác định chúng có dính dáng gì không, đây mới là trọng điểm.
Sở Mộ lại đọc một lần, giở trang ra từng tờ đọc chậm, cẩn thận hơn vừa rồi, hiểu từng chữ một, tốc độ chậm rất nhiều.
Cuối cùng Sở Mộ đọc hết nguyên điển tịch, nhớ kỹ nó. Trừ một trang đó ra không có tin tức gì liên quan mười tám viên thần châu, bí mật của thế giới. Sở Mộ khép sách lại, hắn không đi ngay mà ngồi trên ghế, nhắm mắt lại cẩn thận nhớ nội dung mỗi quyển sách đã đọc trong Bộ Điển Tàng.
Lượng đọc của Sở Mộ rất lớn, xem rất nhiều sách nên hơi khó khăn để cẩn thận nhớ kỹ lại.
Sở Mộ mất hơn nửa ngày mới nhớ lại hết, hắn xác định trừ một trang trong quyển sách kia ra không có tin tức nào khác liên quan mười tám viên thần châu, bí mật của thế giới, càng không có tin tức về lực lượng thế giới.
Sở Mộ thầm nghĩ:
– Xem ra phải lấy mười tám viên thần châu làm trọng điểm.
Xếp mười tám viên thần châu vào trọng điểm xong Sở Mộ rời khỏi Bộ Điển Tàng, trời đã vào đêm, hắn không về nhà mà đi tìm Mục Thế Hoa.
Mục Thế Hoa hoang mang:
– Mười tám viên thần châu?
Xem ngữ điệu, biểu tình của Mục Thế Hoa dường như không biết cái gì là mười tám viên thần châu.
Sở Mộ bình tĩnh mỉm cười nói:
– Lúc xem điển tịch trong Bộ Điển Tàng tình cờ thấy nên hơi tò mò.
Mục Thế Hoa gật đầu, không nghi ngờ gì.
Không hỏi được tin tức mình muốn biết, Sở Mộ đứng lên xin phép:
– Mục phó chưởng tọa, không có việc gì nữa ta xin cáo từ.
Mục Thế Hoa không để bụng việc này.
***
– Ta linh cảm lực lượng thời gian sẽ lột xác trong khoảng thời gian này, sẽ không quá lâu.
Sở Mộ thầm nghĩ:
– Chờ khi nào lực lượng thời gian thành công lột xác thành quy tắc rồi chào từ biệt Mục Thế Hoa vậy.
Chương 2131: Thỏa thích chiến đấu đi (Thượng)
Tu luyện, tiếp tục tu luyện, cách ba ngày dạy một khóa kiếm pháp, cách một, hai ngày Trần Ly sẽ đến một lần. Sở Mộ dùng thời gian rảnh trong lúc tu luyện chỉ điểm một chút, khiến tạo nghệ kiếm pháp của Trần Ly từ từ tăng lên, bỏ xa học tử khác.
Nhưng Trần Ly cách lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực còn xa lắc.
Muốn nắm giữ kiếm lực khi là Niết Bàn cảnh đê giai, thậm chí trung giai thì hầu như không có hy vọng.
Sở Mộ rút chút thời gian biên soạn tâm đắc luyện kiếm, hắn định chờ một lúc nữa rời khỏi Thừa Thiên học cung sẽ tặng cho Trần Ly, xem như có lời giải thích cho đệ tử ký danh của mình, về sau hắn sẽ không chỉ điểm cho gã được nữa.
***
Lý Thu Phong bị buộc rời khỏi Lý gia đi Hỏa Thần tông, bằng vào thiên phú, thực lực của gã và thế lực Lý gia kinh doanh trong Hỏa Thần tông, rất nhanh gã trở thành đệ tử hạch tâm của Hỏa Thần tông, có thân phận rất cao.
Nhưng Lý Thu Phong luôn mong mỏi vị trí gia chủ Lý gia, tuy gã biết sau khi trở thành đệ tử Hỏa Thần tông thì vị trí gia chủ Lý gia không dính gì đến gã nữa, nhưng vẫn cứ không cam lòng.
Lý Thu Phong biết gã mất quyền kế thừa vị trí gia chủ Lý gia, bị bắt vào Hỏa Thần tông làm đệ tử vì gã phạm sai lầm lớn. Lý do sai lầm lớn đó là tám Thiên Vệ, một thống lĩnh Thiên Vệ Lý gia bị Sở Mộ giết, làm Lý gia bị mất mác lớn.
Lý Thu Phong ghi hận Sở Mộ, gã thề nhất định trả thù, hung hăng trả thù, khiến hắn sống không bằng chết.
Bây giờ Lý Thu Phong bắt đầu trả thù Sở Mộ, gã mang theo mấy tu luyện giả cường đại thuộc thế lực Lý gia kinh doanh trong Hỏa Thần tông nhanh chóng rời đi, quay về Lý gia trước. Sau khi biết các chuyện đã xảy ra, Lý Thu Phong hận ngứa răng.
Một trưởng lão Lý gia gằn giọng hằn học:
– Hiện hắn ở trong Thừa Thiên học cung, đang rất nổi tiếng.
– Ỷ vào Thừa Thiên học cung chống lưng hoàn toàn không thèm để Lý gia chúng ta vào mắt, coi trời bằng vung!
– Phụ thân, các vị trưởng lão hãy yên tâm.
Mắt Lý Thu Phong lấp lóe tia sáng lạnh thề thốt:
– Lần này ta mang theo một số cao thủ trong tông môn, đều là cao thủ mạch Lý gia chúng ta, ai nấy tu vi cao thâm, thực lực cường đại. Có bọn họ ra tay thì tên giặc Sở Mộ chạy trời không khỏi nắng. Thừa Thiên học cung tuyệt đối không dám đắc tội Hỏa Thần tông để che chở Sở Mộ, không thì đó là đối địch với Hỏa Thần tông. Dù là Thừa Thiên Kiếm Thánh người sáng lập Thừa Thiên học cung cũng không chịu nổi kết cục đối đầu với Hỏa Thần tông.
Vì thế Lý Thu Phong mang theo mấy cao thủ rời khỏi Lý gia nhanh chóng đi hướng Thừa Thiên học cung, gã tràn đầy tự tin lần này sẽ bắt được Sở Mộ.
– Niết Bàn tứ trọng thiên mà đã nắm giữ kiếm lực, Sở Mộ này có thiên phú rất kinh người.
– Nghe nói hắn còn có thể ức chế một Niết Bàn lục trọng thiên, tu luyện giả Niết Bàn lục trọng thiên cũng lĩnh ngộ kiếm lực.
– Niết Bàn cảnh nắm giữ kiếm lực chứng minh thiên phú của hắn siêu cao, còn chiến đấu vượt hai trọng thiên chứng minh thiên phú chiến đấu của hắn kinh người. Nhưng trước lực lượng tuyệt đối thì tất cả chỉ là hư vọng.
Lý Thu Phong lạnh lùng cười:
– Ta tin tưởng với thực lực của các vị sư huynh thì không khó bắt giữ tên giặc Sở Mộ này.
– Ta cảm thấy để Hà sư huynh ra tay là đủ rồi.
– Đúng thế, Hà sư huynh là tu luyện giả Niết Bàn bát trọng thiên, nếu ra tay thì bắt giữ đối phương dễ như chơi.
***
Sở Mộ đang tu luyện chợt cảm giác tim đập nhanh như thể nguy hiểm ập đến.
Sở Mộ không biết bấm độn nên hắn không rõ dấu hiệu này là gì, chỉ biết một điều rằng sắp xảy ra chuyện gì không tốt cho hắn.
Sở Mộ ngẫm nghĩ, sai người tìm Trần Ly đến.
Sở Mộ đưa tâm đắc luyện kiếm cho Trần Ly, dặn dò:
– Đây là tâm đắc luyện kiếm ta đã viết, ngươi hãy cảm nhận nó cho kỹ.
Trần Ly sửng sốt ngập ngừng muốn nói nhìn Sở Mộ:
– Sư phụ…
– Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, hy vọng ngươi chăm chỉ tu luyện, trên đạo kiếm pháp có thành tựu.
Sở Mộ chậm rãi nói:
– Ngoài ra hãy nhớ kỹ rằng trừ chính ngươi ra đừng để ai biết ngươi là đệ tử ký danh của ta, về sau ngươi sẽ hiểu lý do.
Trong mắt Trần Ly tràn đầy khó hiểu:
– Sư phụ?
Sở Mộ nói:
– Đi đi, chăm chỉ tu luyện, sau này gặp lại ta sẽ kiểm tra ngươi, đừng khiến ta thất vọng.
Môi Trần Ly mấp máy, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ quỳ xuống dập mạnh đầu hướng Sở Mộ rồi đứng lên, thụt lùi sau đó quay đi.
Sở Mộ thầm nghĩ:
– Nguy hiểm đến gần, dù là ai muốn đối thủ với ta phải trả giá cực đắt!
Đáy mắt Sở Mộ lóe tia sáng lạnh, cầm Thiên Trảm kiếm, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm, lạnh lẽo âm trầm sắp nở rộ.
***
– Các ngươi có hai lựa chọn.
Lý Thu Phong ngồi trước mặt Mục Thế Hoa, Lâm Viễn, cười khẩy nói:
– Thứ nhất là giao Sở Mộ ra, thứ hai là đối địch với Hỏa Thần tông.
Lâm Viễn, Mục Thế Hoa hoàn toàn biến sắc mặt.
Hỏa Thần tông là vật khổng lồ với Thừa Thiên học cung, hai bên không cách nào so sánh. Dù là Thừa Thiên Kiếm Thánh cũng không muốn đối địch với Hỏa Thần tông.
Chọc vào Hỏa Thần tông thì Thừa Thiên học cung sắp bị hủy diệt.
Nhưng cái giá không chọc vào Hỏa Thần tông là giao Sở Mộ ra.
Một thiên tài tuyệt thế Niết Bàn tứ trọng thiên nắm giữ kiếm lực, Niết Bàn tứ trọng thiên mà đè đầu đánh tu luyện giả Niết Bàn lục trọng thiên nắm giữ kiếm lực, tương lai tươi sáng. Giao Sở Mộ ra, nếu hắn không chết nghĩa là họ đắc tội với hắn.
Đắc tội Hỏa Thần tông và đắc tội thiên tài tuyệt thế tương lai tươi sáng, chỉ được chọn một trong hai, không có con đường thứ ba.
So với Lâm Viễn thì Mục Thế Hoa suy nghĩ nhiều hơn.
Là Mục Thế Hoa mang Sở Mộ đến, lão hứa sẽ gánh Lý gia thay hắn, lão đã làm được. Sở Mộ bày ra thiên phú không gì sánh bằng, trở thành tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung, Thừa Thiên học cung sắp nổi lên.
Nhưng vì mấy đệ tử hạch tâm của Hỏa Thần tông đến mà sinh ra biến số lớn.
Mục Thế Hoa suy nghĩ ba điều, một là phát triển của Thừa Thiên học cung, hai là lời hứa của lão, ba là xem trọng tương lai của Sở Mộ. Nên bây giờ Mục Thế Hoa cực kỳ do dự.
Lý Thu Phong nhếch mép cười nhạt, thật ra gã có thể trực tiếp đi tìm Sở Mộ, nhưng gã muốn nhục nhã hắn trước khi bắt giữ.
Ỷ vào được Thừa Thiên học cung che chở chứ gì? Vậy thì để Thừa Thiên học cung tự mình đuổi hắn ra.
Lâm Viễn nói thẳng:
– Bắt đầu từ bây giờ Sở Mộ không còn là giáo tập của Thừa Thiên học cung, không liên quan đến Thừa Thiên học cung chúng ta.
Chương 2132: Thỏa thích chiến đấu đi (Hạ)
Làm quyết định này xong Lâm Viễn thấy sung sướng, vì hắn không thèm để ý tới gã, dù gã buông tư thái phó chưởng tọa cố gắng thân thiện vẫn bị hắn phớt lờ, làm gã hơi tức giận.
Mục Thế Hoa biến sắc mặt kêu lên:
– Lâm Viễn phó chưởng tọa…!
Lâm Viễn nghĩa chính ngôn từ nói:
– Mục phó chưởng tọa, ta làm vậy là vì học cung.
– Ta có một điều kiện.
Mục Thế Hoa nhìn Lý Thu Phong, lạnh lùng nói:
– Ta đi thông báo với Sở Mộ ngay, các ngươi phải chờ khi Sở Mộ rời khỏi Thừa Thiên học cung mới được ra tay.
Lý Thu Phong nói:
– Không thành vấn đề.
Mục Thế Hoa làm vậy một vì lo đánh nhau trong học cung gây phá hoại, thứ hai là hy vọng Sở Mộ có thể trốn trước.
Lý Thu Phong đồng ý vì gã tràn đầy tự tin.
Mục Thế Hoa nhanh chóng đi tìm Sở Mộ, nói hết vụ việc.
– Sở tiểu hữu, thật sự rất xin lỗi.
Mục Thế Hoa kể xong lại xin lỗi hắn:
– Thừa dịp lúc này Sở tiểu hữu mau rời khỏi đây đi, càng nhanh càng tốt.
– Mục phó chưởng tọa không cần thấy có lỗi, dù không có chuyện này thì ta cũng định chào từ biệt.
Sở Mộ nói:
– Vậy sau này có duyên gặp lại.
Sở Mộ nói xong lập tức rời khỏi chỗ ở, bay vọt lên trời hóa thành kiếm quang bay nhanh ra ngoài Thừa Thiên học cung.
Lâm Viễn là kẻ tiểu nhân, nếu có cơ hội Sở Mộ sẽ cho biết tay, tình hình hiện tại thì không thích hợp giải quyết ân oán. Mục Thế Hoa nói cho Sở Mộ biết đệ tử Hỏa Thần tông tìm đến có một người tu vi Niết Bàn cảnh bát trọng thiên, ba Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, một Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
Tu vi Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên không đáng lọt vào mắt Sở Mộ, nhưng ba Niết Bàn thất trọng thiên, một Niết Bàn cảnh bát trọng thiên thì đáng giá hắn thận trọng đối xử.
Mục Thế Hoa nhìn bóng dáng Sở Mộ rời xa, thở dài thườn thượt, đôi mắt buồn bã.
Biến cố hoàn toàn bất ngờ.
Sở Mộ hóa thành kiếm quang nhanh chóng rời khỏi Thừa Thiên học cung bay ra ngoài. Không ngờ đám người Lý Thu Phong đã lên đường đang đuổi theo.
Tu vi của Lý Thu Phong thấp nhất, tốc độ chậm nhất không thể so sánh với Sở Mộ, đành dặn dò bốn người khác:
– Mấy vị sư huynh, xin kính nhờ!
– Lý sư đệ yên tâm!Nguồn truyện audio
– Chúng ta nhất định sẽ bắt tên giặc này!
Bảo đảm với Lý Thu Phong xong bốn người tăng tốc độ nhanh chóng đuổi bắt Sở Mộ.
Sở Mộ thi triển Phi Thiên thuật ngự kiếm, tốc độ nhanh đến tột đỉnh tựa luồng sáng khoảnh khắc xẹt qua không trung bay vút đi, để lại một vệt sáng.
Niết Bàn bát trọng thiên Hà Tử Kiện nói:
– Hợp thuật, dốc hết sức đuổi theo!
Trong bốn người thì tu vi của Hà Tử Kiện cao nhất, làm người dẫn đầu.
Hà Tử Kiện dứt lời mười ngón tay của bốn người cùng nhúc nhích, ngón tay nhanh nhẹn vẽ ra ấn pháp khác nhau. Bốn luồng sáng màu khác nhau nở rộ, ánh sáng khuếch tán bao vây bốn người, một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên.
Ánh sáng hỗn hợp co duỗi hình thành con giao long màu xám, giao long to lớn, trong đầu, mình giấu bốn người. Hợp thuật khiến bọn họ nhanh gấp mấy lần, vèo một tiếng xé gió đuổi theo Sở Mộ ngày càng gần hơn.
Sở Mộ cảm nhận động tĩnh sau lưng, hắn rất ngạc nhiên, không ngờ thuật pháp còn có cách ứng dụng này. Đám người kia vốn đã rất nhanh bây giờ lại mau hơn gấp mấy lần, hơn cả Sở Mộ.
Xem tình hình này thì dường như không cách nào thoát khỏi những người đó, vậy thì chiến đi.
Tận tình chiến đấu đi.
Sở Mộ chợt khựng lại, Thiên Trảm kiếm nằm trong tay không chút nương tình, thi triển một chiêu Lôi Cực Phá Ngục.
Tiếng sấm ầm vang, lôi quang tĩnh lặng, bão tố dấy lên, đất khét lan tràn, sấm sét khủng bố diễn sinh trên bầu trời, tỏa định bốn người Hà Tử Kiện điên cuồng giáng xuống.
Đòn công kích của Sở Mộ quá đột ngột, sấm sét giáng xuống đánh nát giao long màu xám. Nhưng có giao long xám bảo vệ nên bốn người kia không bị tổn thương gì.
Hà Tử Kiện quát to:
– Bắt giữ!
Mười ngón nhanh chóng chuyển động, dao động hơi thở khủng bố hùng dũng quanh người gã, thanh thế to lớn ầm ầm như biển cả vô hình hiện ra.
Giây sau, sau lưng Hà Tử Kiện dâng lên triều tịch màu lam to lớn, phun ra hai xúc tu màu lam như vòi bạch tuộc quất nhanh hướng Sở Mộ, tính quấn lấy hắn.
Ba người khác rút kiếm ra, kiếm quang chém nhanh, sau đó tay trái thi triển ấn pháp, thuật pháp dâng lên đều đánh vào Sở Mộ.
Niết Bàn thất trọng thiên và tu luyện giả bát trọng thiên thi triển thuật pháp có uy năng cực kỳ mạnh mẽ, Sở Mộ phải thận trọng ứng đối, lòng có chút kích động, hưng phấn.
Kiếm ý tuôn ra, kiếm ý khủng bố không chút giữ lại làm hư không chấn động. Bốn người Hà Tử Kiện biến sắc mặt, bọn họ đều lĩnh ngộ kiếm ý nhưng so với kiếm ý của Sở Mộ thì như đom đóm và trăng sáng.
Trước kiếm ý thế này không biết sao bọn họ có cảm giác run rẩy.
Hà Tử Kiện nhanh chóng quyết định:
– Giết hắn!
Khi nhận ra Sở Mộ là kẻ địch khủng bố không thể bắt sống, bọn họ muốn giết hắn tại chỗ tránh cho sinh ra nhiều biến số.
Hai cây roi dài màu lam sẫm quất hướng Sở Mộ đột nhiên thẳng băng, bên trên lóe tia sáng, phong mang kinh người sắc bén như kiếm.
Đã quyết định giải quyết Sở Mộ thì bốn người không nương tay nữa, thi triển thuật pháp, kiếm pháp, uy lực kinh người.
Sở Mộ vận dụng một chiêu Phong Khởi Lôi Diệt, ngay sau đó phát ra kim chi lực tràng. Ánh sáng trên Thiên Trảm kiếm chói lòa, kiếm chém ra.
Ngũ Hành Duệ Kim Kiếm!
Phong mang chém đứt tất cả, không gì cản nổi giết hướng một tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên, có kim chi lực tràng tăng phúc khiến kiếm cực kỳ đáng sợ.
Bốn người vội phát ra lực tràng mà mình có.
Tiếc rằng lực tràng của họ không cách nào dung hợp, chỉ có thể làm theo ý mình.
Kiếm quang màu vàng khủng bố của Ngũ Hành Duệ Kim Kiếm dài mấy chục thước như cắt đứt bầu trời, khiến người hoảng hồn.
Kiếm ý hết sức gia cố, uy lực đường kiếm này đạt đến cực độ, một khi bị chém trúng dù là tu vi Niết Bàn thất trọng thiên cũng không chịu nổi sẽ chết ngay lập tức.
Mấy người khác cùng tấn công kiếm quang màu vàng, suy yếu uy lực của nó cứu tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên kia. Sở Mộ thầm than đáng tiếc, mới rồi đột ngột chém nhát kiếm nếu đánh trúng là giảm bớt một mối uy hiếp, hiện tại đối phương có phòng ngừa thì khó đem lại hiệu quả.
Bốn người hình thành một vòng vây bao vây Sở Mộ lại, ngăn cản hắn chạy trốn.
Thiên Trảm kiếm trong tay phải, tay trái cầm Bất Diệt kiếm, Sở Mộ muốn thi triển song kiếm thuật dốc hết sức chiến một trận.
Hà Tử Kiện tinh tu thuật pháp, không có tài năng gì trong đạo kiếm pháp. Một dòng nước màu lam vòng quanh người Hà Tử Kiện bảo vệ gã, lại có thủy chi lực tràng khiến năng lực phòng hộ càng mạnh hơn nữa.