Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 422 [Chương 2108 đến Chương 2112]
❮ sautiếp ❯Chương 2108: Chém Niết Bàn trung giai (Hạ)
Đây là từ khi Sở Mộ vào Thâm Lam thế giới lần đầu tiên rút kiếm, lần đầu Thiên Trảm kiếm lộ phong mang trong Thâm Lam thế giới.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia mới ra lệnh hành động Sở Mộ đã giành tấn công trước, xuống tay trước là hơn.
Kiếm quang âm lạnh như tia chớp vụt qua không trung, khoảnh khắc còn chưa kịp cảm thấy tim đập nhanh, kiếm quang chói mắt xẹt qua không trung khiến người không chịu nổi che mắt, chợt có tiếng hét thảm thiết vang vọng không trung.
Chỉ một kiếm Sở Mộ đã hạ gục một Thiên Vệ Lý gia.
Cùng là tu vi Niết Bàn tam trọng thiên nhưng thực lực so với Sở Mộ thì cách biệt quá xa.
Sở Mộ bày ra thực lực khiến Thiên Vệ Lý gia và Tam Thống Lĩnh biến sắc mặt.
Tam Thống Lĩnh rống to:
– Ra tay hết sức!
Kiếm quang vung lên nổ thành vô số kiếm quang như mưa to, như thủy triều hùng dũng ập hướng Sở Mộ, đánh hắn thủng lỗ chỗ.
Bảy Thiên Vệ khác cũng rút kiếm thi triển kiếm pháp giết hướng Sở Mộ.
Sở Mộ phát hiện tu vi của đám người này đều là Niết Bàn cảnh, thấp nhất cũng cỡ Niết Bàn tam trọng thiên. Nhưng bọn họ thi triển kiếm pháp đẳng cấp cùng lắm là địa cấp trung giai, cao giai, hơn nữa tạo nghệ kiếm pháp không có gì đặc biệt, chẳng có điểm gì thu hút.
Trình độ kiếm pháp như vậy đặt trong bốn tinh vực lớn nhân tộc không đáng nhắc tới, còn không bằng Kiếm Giả Thần Ngưng cảnh.
Sở Mộ lắc người như bươm bướm vờn hoa dễ dàng tránh thoát kiếm pháp của đối phương, hắn không cố ý thi triển kiếm pháp uy lực lớn, chỉ dùng kiếm pháp cơ bản dung nhập lôi chi lực lượng quy tắc đâm một kiếm như sấm sét.
Trong tiếng sấm, kiếm quang khiến người kinh hoàng vụt qua, rực rỡ phi phàm. Lại có tiếng hét thảm thiết vang lên, thêm một Thiên Vệ bị kiếm của Sở Mộ xuyên thủng giữa trán hồn phi phách tán, xác gục ngã.
Tam Thống Lĩnh muốn nứt khóe mắt:
– Đáng chết!
Mỗi Thiên Vệ là chủ lực của Lý gia, không thể mất một người nào. Nhưng đã liên tục chết hai người, dù có giết Sở Mộ thì khi quay về cũng khó ăn nói.
Tam Thống Lĩnh hận Sở Mộ thấu xương.
Dốc hết sức ra tay, ánh sáng màu lam khuếch tán từ cơ thể phủ lên hơn một ngàn thước, bao trùm Sở Mộ. Hắn cảm giác các loại lực lượng quy tắc bị ức chế đôi chút.
Đây là thủy chi lực tràng.
Trong mấy người chỉ có Tam Thống Lĩnh nắm giữ thủy chi lực tràng.
Trong phút chốc một vòng đỏ khuếch tán từ người Sở Mộ, là hỏa chi lực tràng.
Hỏa chi lực tràng và thủy chi lực tràng va chạm, Sở Mộ nghiền nát thủy chi lực tràng của Tam Thống Lĩnh, bao trùm lên gã và các Thiên Vệ. Mọi người bị ức chế, thực lực bị suy yếu.
Tam Thống Lĩnh biến sắc mặt, vội vàng chỉ huy mọi người tản ra thi triển thuật pháp.
Tu luyện giả của Thâm Lam thế giới hầu như mỗi người đều tu luyện thuật pháp tương ứng.
Trong phút chốc sóng nước hiện ra, gầm rống ập đến, ánh lửa tràn ngập, cát bay đá chạy.
Từng chiêu thuật pháp uy lực lớn được thi triển, dời núi lấp biển đập nát hư không.
Bọn họ thi triển thuật pháp có uy lực mạnh mẽ hơn dùng kiếm pháp.
Nhưng trong hỏa chi lực tràng của Sở Mộ thì uy lực thuật pháp bị suy yếu mấy phần, hắn né tránh làm thuật pháp bị hụt.
Sở Mộ vận dụng kiếm pháp phản kích, đâm như sấm sét, chém như nứt đất, quét qua thiên quân. Mỗi kiếm chém ra chắc chắn mang đi một mạng sống, không lâu sau tám Thiên Vệ đều chết dưới kiếm của Sở Mộ.
Cùng là tu vi Niết Bàn tam trọng thiên nhưng tám Thiên Vệ tu luyện công pháp so với Thần Hoang kiếm quyết của Sở Mộ cách biệt tựa trời với đất, hoàn toàn không thể so snáh.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia.
Sở Mộ không dốc hết sức ra thì không thể diệt ngay tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên được.
Sở Mộ không dốc hết sức vì hắn cảm giác mình bị theo dõi, loại cảm giác này luôn tồn tại. Vì ứng đối nguy hiểm có thể xuất hiện buộc lòng Sở Mộ phải giữ lại thực lực, không để đối phương hiểu thấu mình.
Tuy không thể diệt ngay Tam Thống Lĩnh nhưng Sở Mộ vẫn chiếm ưu thế.
Kiếm quang như theo gió vượt sóng chém ra thuật pháp của Tam Thống Lĩnh, kiếm chém qua cực kỳ sắc bén, nhanh như gió, mãnh liệt như sét.
Tam Thống Lĩnh biến sắc mặt, gã không bao giờ ngờ bằng vào tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên của gã mà không bằng một tu luyện giả tu vi mới chỉ là Niết Bàn tam trọng thiên.
Tam Thống Lĩnh có chú ý đến đối phương luôn thi triển kiếm pháp chứ chưa sử dụng thuật pháp nào, kiếm pháp có uy lực cực kỳ mạnh mẽ hơn bọn họ gấp vô số lần.
Nếu là lúc trước Tam Thống Lĩnh còn định bắt sống Sở Mộ, ép hỏi kiếm pháp của đối phương nhưng bây giờ gã chỉ lo tìm cách giữ mạng, đây mới là vấn đề lớn.
Ở trong hỏa chi lực tràng làm lực lượng quy tắc bị ức chế, thực lực giảm mạnh, lực lượng và tốc độ không bằng Sở Mộ. Tam Thống Lĩnh khó khăn né tránh kiếm pháp, muốn đánh lại rất khó khăn.
Lại một kiếm, kiếm quang rạch phá chân trời, rực rỡ đọng lại trong mắt Tam Thống Lĩnh.
Một kiếm… chặt đầu.
Sở Mộ thu về hỏa chi lực tràng, hắn đáp xuống đất, tháo không gian giới chỉ của Tam Thống Lĩnh và tám Thiên Vệ xuống, đây là chiến lợi phẩm. Kiếm khí thì miễn đi, loại thường, không sánh bằng Thiên Trảm kiếm được, không lọt vào mắt.
Sở Mộ liên kết hỏa chi quy tắc trong thế giới tinh thần phát ra đoàn lửa rồi tách ra rơi xuống chín xác chết, đốt cháy. Lửa nhiệt độ cao rất nhanh đốt chín xác chết thành đống than.
Phi hạm hình thoi Tam Thống Lĩnh cưỡi đến biến thành vật vô chủ cũng thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ.
Sở Mộ chui vào phi hạm nhanh chóng quét một lần, phát hiện phi hạm này giống phi hạm nhân tộc sử dụng, có thể điều khiển. Sở Mộ khởi động phi hạm bay lên trời, vèo một tiếng bộc phát ra tốc độ kinh người lao nhanh tới trước.
Sở Mộ rời đi không lâu sau một bóng người xuất hiện, là lão nhân lúc trước. Lão nhân ánh mắt sâu thẳm nhìn đống than bên dưới, ánh mắt giật mình.
Tam trọng thiên mà giết ngũ trọng thiên như chơi, thiên tài tuyệt thế.
Lý gia.
Một người vội vã chạy vào, gấp gáp rống to:
– Thiếu chủ, việc lớn không tốt!
Lý Thu Phong đang chờ nghe tin tức của nhóm Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ, bực bội hỏi:
– Có chuyện gì mà hoảng hốt?
Người tới vội nói:
– Niệm châu của… của Tam Thống Lĩnh nát rồi!
Lý Thu Phong đứng bật dậy, biểu tình giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Tác dụng của niệm châu là xem sinh tử, ký thác một lũ tinh thần vào niệm châu, người còn sống thì niệm châu nguyên vẹn, người chết thì niệm châu vỡ nát.
Niệm châu của Tam Thống Lĩnh nát tức là gã chết rồi.
Lý Thu Phong hỏi dồn:
– Thiên Vệ khác thì sao?truyện tà tu audio
– Tám viên đó cũng nát.
Chương 2109: Trận chiến mở màn cao giai
Lý Thu Phong ngồi bệch xuống, ngây ngẩn. Vậy tức là tám Thiên Vệ và Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ mà gã phái ra ngoài hơn chín mươi phần trăm đã chết.
Bây giờ Lý Thu Phong suy nghĩ không phải làm sao đối thủ với Sở Mộ mà ăn nói như thế nào.
Thiên Vệ mặt ngoài là vệ đội mạnh nhất Lý gia, số người ít, tổng cộng khoảng trăm người do ba thống lĩnh chỉ huy. Mỗi Thiên Vệ đều cực kỳ quan trọng với Lý gia, dù sao bồi dưỡng một tu luyện giả Niết Bàn cảnh không dễ.
Bình thường Thiên Vệ sẽ không xuất động.
Lần này Lý Thu Phong vì ích kỷ, chỉ vì gai mắt Sở Mộ muốn cho hắn một bài học mà gây ra tình hình như vậy. Lý Thu Phong cứ nghĩ xuất động Thiên Vệ là mọi chuyện xong xuôi, gã không ngờ tám Thiên Vệ và hai thống lĩnh đều bị giết.
Mất một, hai Thiên Vệ thì bằng vào thân phận thiếu chủ có thể dằn xuống được, nhưng mất tám Thiên Vệ, một thống lĩnh thì dù là gia chủ cũng phải có giải thích cho gia tộc.
Biểu tình Lý Thu Phong độc ác đổ dồn sai lầm lên người Sở Mộ, hoàn toàn không ngẫm lại mình:
– Sở Mộ chết tiệt, nếu không phải tại ngươi…!
Lý Thu Phong cố gắng bình tĩnh lại, gã đứng dậy đi ra ngoài, gã phải tự nói ra trước khi các trưởng lão trong gia tộc phát hiện việc này, dĩ nhiên sẽ cố gắng bôi xấu Sở Mộ.
Lý Chấn Nguyên Lý gia chủ và các trưởng lão nghe Lý Thu Phong kể xong.
Lý Chấn Nguyên vung tay nghiêm nghị nói:
– Quay về chuẩn bị đi Hỏa Thần tông, chăm chỉ tu luyện.
Lý Thu Phong biến sắc mặt.
Lý gia và Hỏa Thần tông có chút liên lạc, hoặc từ ý nghĩa nào đó Lý gia phụ thuộc vào Hỏa Thần tông. So với Lý gia truyền thừa ngàn năm thì tông phái hơn ba ngàn năm Hỏa Thần tông càng cường đại hơn gấp mười lần.
Với năng lực của Lý gia cộng thêm thiên phú của Lý Thu Phong khi vào Hỏa Thần tông sẽ được chú trọng bồi dưỡng, nhưng thật ra là Lý Thu Phong không có duyên với địa vị gia chủ Lý gia.
So với người chỉ theo đuổi thực lực thì Lý Thu Phong thích thú với quyền lực hơn.
Đây là tại sao Lý Thu Phong luôn không chịu vào Hỏa Thần tông mà cứ ở lại Lý gia, vì gã muốn kế thừa địa vị gia chủ.
Nhưng bây giờ Lý Chấn Nguyên quyết định đưa Lý Thu Phong vào Hỏa Thần tông, tương đương nói gã không có duyên với Lý gia, điều này khiến gã càng oán hận Sở Mộ.
Lý Chấn Nguyên sắp xếp cho Lý Thu Phong xong mắt lóe tia sáng lạnh.
Một trưởng lão quát:
– Gia chủ, tên giặc Sở Mộ này dám khiêu khích uy nghiêm của Lý gia ta, tuyệt đối không thể tha cho!
Lý Chấn Nguyên dõng dạc nói:
– Tên giặc này giết tám Thiên Vệ Niết Bàn tam trọng thiên, Thống Lĩnh Niết Bàn ngũ trọng thiên thì thực lực không tầm thường. Hoặc không đụng vào, nếu làm phải một kích tất sát, không cho tên giặc này có cơ hội nào!
Ngũ trưởng lão đứng dậy, cười gằn:
– Ta đã nhiều năm không ra tay.
Mắt ngũ trưởng lão hấp háy tia sáng lạnh, đáy mắt lóe tia khát máu.
– Tốt, vậy thì từ ngũ trưởng lão ra tay bắt tên giặc này về chờ xử lý.
Lý Chấn Nguyên nói:
– Nếu tên giặc ngoan cường chống cự thì ngũ trưởng lão có thể giết tại chỗ, mang đầu về là được.
Ngũ trưởng lão cười ác:
– Biết rồi gia chủ.
Các trưởng lão khác cùng cười.
Tam trưởng lão nói:
– Lão ngũ ra tay thì chắc ăn rồi.
– Lần này lão ngũ ra tay cũng để chấn nhiếp mấy gia tộc khác.
Nguy hiểm mới lại đến gần Sở Mộ.
***
Phi hạm hình thoi bay rất nhanh, xé gió như sao băng vụt qua, bay nhanh ra ngoài khu vực Yến sơn. Với tốc độ của phi hạm và khoảng cách thì ngũ trưởng lão Lý gia không có nhiều phần trăm cơ hội đuổi kịp Sở Mộ.
Mấy canh giờ sau phi hạm bay ra khỏi phạm vi đất Lý gia, rời khỏi Yến sơn.
Lúc này Sở Mộ ở trong phi hạm giật bắn người, khí thế xuyên thấu phi hạm rơi vào người hắn, khiến tim hắn thít chặt.
Sở Mộ thầm nhủ:
– Rốt cuộc đến sao?
Sở Mộ ngừng phi hạm lại, đáp xuống, hắn lao ra ngoài, lực lượng thần niệm mạnh mẽ phóng ra như tia chớp quét tám hướng.
Một bóng người xuất hiện trong phạm vi lực lượng thần niệm, từ hơi thở khiến Sở Mộ biết đó là người tỏa định mình.
Vang tiếng hét to:
– Tiếp kiếm!
Chữ thứ nhất còn ở phía xa, chữ thứ hai đã đến gần. Một luồng kiếm quang sắc bén như tia chớp giây lát giết tới, cực kỳ hung hãn, mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, hung mãnh hơn kiếm của Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia.
Kiếm pháp một kiếm ám sát đến khiến Sở Mộ giật thót.
Sở Mộ cầm Thiên Trảm kiếm chém ra như có thể phá núi gãy non, sấm nổ ầm ầm.
Hai kiếm va chạm, lực lượng chấn động mạnh mẽ khuếch tán, sóng âm chói tai từng tầng khuếch tán. Người Sở Mộ run rẩy trừ đi lực phản chấn, hắn xoay người, Thiên Trảm kiếm như sao băng vụt qua bầu trời đâm ra, kiếm quang cực kỳ sắc bén. Sở Mộ lắc cổ tay, kiếm quang thoáng chốc như mưa to.
Người đến hét to:
– Kiếm pháp đẹp!
Kiếm vung lên, kiếm quang rợp bóng kín không kẽ hở, không giọt nước lọt vào được. Sau khi chặn lại kiếm quang của Sở Mộ lại quay một vòng chém kiếm ra, thế lớn lực nặng như muốn xẻ ngọn núi ra.
Thân kiếm rung nhẹ, Chấn Đại kình đánh bật kiếm chém tới, Sở Mộ mạnh mẽ chém ngược lại.
Từ hơi thở của kẻ đánh lén Sở Mộ biết đó là tu luyện giả tu vi ít nhất cỡ Niết Bàn thất trọng thiên, tạo nghệ kiếm pháp hơn xa Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia, tuy không thể so sánh với Sở Mộ nhưng điểm mạnh là tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Dù Sở Mộ có tu vi luyện thể cường đại cũng không chịu nổi, vì cách biệt tu vi quá lớn. Tam trọng thiên sơ kỳ và thất trọng thiên chênh lệch ít nhất bốn trọng thiên.
Đôi khi lực lượng chênh lệch tuyệt đối thì nhiều kỹ xảo mấy cũng chỉ là trò cười.
Trong chiến đấu Sở Mộ dần yếu thế, hắn dựa vào kiếm pháp tinh tế tuyệt luân chống đỡ, hắn đang suy nghĩ có nên thi triển kiếm vực không.
Chênh lệch tu vi cỡ bốn trọng thiên thì kiếm vực chưa chắc ức chế đối phương được, huống chi đánh một hồi Sở Mộ cảm giác hình như đối phương không có ác ý, tuy kiếm pháp sắc bén, công kích dồn dập không nương tình nhưng không có sát ý.
Sở Mộ dư sức cảm nhận được có sát ý hay không.
Điều này càng làm Sở Mộ không hiểu người này muốn gì.
Ban đầu Sở Mộ còn tưởng là người Lý gia, nghĩ có khi nào bị lộ thân phận nên gặp truy sát, giờ xem ra hình như không phải.
Đầu óc xoay chuyển nhanh, kiếm pháp của Sở Mộ liên miên không ngớt. Dù cách biệt lực lượng tuyệt đối khiến Sở Mộ bị yếu thế một chút nhưng hắn rất cứng cỏi ngoan cường, ngẫu nhiên phản kích một, hai lần cũng diệu đến đỉnh, như nét bút của thần buộc đối phương phải né tránh hoặc đón đỡ.
Chương 2110: Tranh chấp và coi thường (Thượng)
Càng chiến đấu càng cảm giác kiếm pháp của Sở Mộ tinh diệu.
Tạo nghệ kiếm pháp của đối phương cách biệt Sở Mộ quá lớn, lực lượng mạnh đến mấy cũng không thể hoàn toàn ức chế hắn.
Mặc kệ đối phương có sát ý hay không, xuống tay đánh hắn có mục đích gì thì Sở Mộ sẽ không khuất phục.
Sở Mộ thi triển kiếm pháp Thương Cổ, Thương Cổ kiếm khí mạnh mẽ bắn lên trời, khiến đối phương giật nảy mình. Chấn Địa kình bùng nổ, ánh sáng vàng trải rộng trường kiếm rung nhanh, hư không ngăn cản không được để lại từng dấu hằn kéo dài không tán.
Kiếm pháp Thương Cổ có Chấn Địa kình thì cực kỳ đáng sợ, đối phương hoảng hồn, đòn đánh trả bất ngờ khiến y luống cuống tay chân.
Không biết là cố ý che giấu hay kiếm pháp chỉ có bấy nhiêu mà kiếm pháp của đối phương vẫn cứ như vậy, Sở Mộ lấy lại thế yếu.
Một chiêu Phong Khởi Lôi Diệt, lại một chiêu Lôi Cực Phá Ngục đánh bay đối phương hơn mười thước, lôi quang tan biến.
Sở Mộ định chém thêm một kiếm thì đối phương quát to:
– Dừng tay!
Người này là một lão nhân, một lão nhân mặc áo đen, là người lúc trước luôn đi theo Sở Mộ.
Lão nhân cười sang sảng nói:
– Các hạ có kiếm pháp rất giỏi, ta mặc cảm không bằng.
Sở Mộ nhíu mày sau đó giãn ra, Thiên Trảm kiếm rũ xuống, hắn nhìn đối phương hờ hững nói:
– Có chuyện gì cứ nói đi.
Dường như lão nhân cố ý hạn chế tu vi của mình.
– Các hạ dám khiêu chiến uy nghiêm của Lý gia đã khiến ta xem trọng một phần, tu vi Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ giết tám tu luyện giả cùng tu vi, còn giết một cường địch Niết Bàn ngũ trọng thiên càng khiến ta nhìn với cặp mắt khác. Nên mới ra tay thăm dò các hạ một phen, xin đừng trách.
Lão nhân cười toe nói:
– Tuy tu vi của các hạ không cao nhưng kiếm pháp thì lại tinh tế tuyệt luân, có thể nói là tinh diệu vô song, đời ta hiếm thấy.
Sở Mộ phản ứng lạnh nhạt nói:
– Quá khen.
Kiếm pháp của Sở Mộ dù đặt trong bốn tinh vực lớn nhân tộc, trong cùng thế hệ không người sánh kịp, trong Thâm Lam thế giới không chỉ lo tu luyện kiếm thì càng khỏi phải nói.
Nhưng Sở Mộ sẽ không tự mãn, tuy kiếm pháp cao thâm khó dò nhưng tu vi không đủ, cộng thêm tu luyện giả trong Thâm Lam thế giới nắm giữ thuật pháp, uy năng dường như rất mạnh, không thể coi thường.
Sở Mộ tin tưởng lão nhân áo đen cười sáng sủa trước mắt mình cũng biết thuật pháp chẳng qua không dùng.
Lão nhân đổi đề tài:
– Nhưng Lý gia là thế gia ngàn năm, nội tình thâm sâu, bọn họ nhất định sẽ không tha cho các hạ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.
– Các hạ rất có khí phách!
Lão nhân khen:
– Ta tên Mục Thế Hoa, là phó chưởng tọa của Thừa Thiên học cung. Ta thấy kiếm pháp của các hạ tinh diệu vô song, muốn mời các hạ vào Thừa Thiên học cung của chúng ta đảm nhiệm chức giáo tập kiếm pháp, không biết ý của các hạ thế nào?
Sở Mộ hiểu ra, thì ra mục đích của lão nhân là đây:
– Giáo tập kiếm pháp…
Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển nhanh, thầm tính toán.
Lão nhân nói, chờ quyết định của Sở Mộ:
– Thừa Thiên học cung của ta không thua kém gì Lý gia, nếu các hạ trở thành giáo tập kiếm pháp của Thừa Thiên học cung thì Thừa Thiên học cung sẽ lo ân oán giữa các hạ và Lý gia.
Thương Lan hoàng triều có địa vực bao la, Yến sơn chỉ là một trong số đó, khu vực có Thừa Thiên học cung cũng nằm trong đó.
Thừa Thiên học cung mặt hướng sông Thương Lan, lưng dựa Hạ Khô sơn, dựa núi cạnh nước, địa linh nhân kiệt.
Thương Lan hoàng triều lấy hoàng thất là chính, vương hầu, quân tướng, thần binh là phụ. Còn có các tông môn, gia tộc, thế lực lớn nhỏ từ mặt nào đó đều dựa vào Thương Lan hoàng triều, đặt hoàng triều lên trên hết.
Thương Lan hoàng triều có chút tiếng tăm trong Thương Lan hoàng triều, không thua kém gì thế gia ngàn năm Lý gia, còn hơn một chút, hèn gì Mục Thế Hoa dám mở miệng bảo đảm miễn là Sở Mộ đồng ý làm giáo tập kiếm pháp của Thừa Thiên học cung thì học cung sẽ lo ân oán với Lý gia cho.
Tức là Thừa Thiên học cung rất có tự tin, chẳng sợ gì Lý gia, rất có thể còn đè đầu Lý gia.
Lý gia dù sao là thế gia truyền thừa ngàn năm, không giống bình thường, không dễ chọc vào. Mục Thế Hoa làm phó chưởng tọa của Thừa Thiên học cung mà vì một mình Sở Mộ đồng ý gây thù hằn với Thừa Thiên học cung đó là vì nhìn trúng tạo nghệ kiếm pháp của hắn.
Kiếm pháp tinh tế vô song, cao thâm khó dò. Mục Thế Hoa sống hơn trăm năm, làm phó chưởng tọa của Thừa Thiên học cung dĩ nhiên có kiến thức không tầm thường. Mục Thế Hoa đã nhiều lần thấy cao thủ kiếm pháp tự cho là mình siêu phàm, đúng là tinh diệu khiến người kinh thán nhưng so với Sở Mộ thì như con kiến và con voi, như đom đóm và trăng sáng.
Tu vi Niết Bàn tam trọng thiên chỉ bằng vào kiếm pháp đã đánh lại tu luyện giả Niết Bàn bát trọng thiên như lão, không cách nào hình dung.
Mục Thế Hoa làm phó chưởng tọa của Thừa Thiên học cung, ánh mắt rất sắc bén.
Một người chân thành mời, một người có nhu cầu thế là hợp ý nhau, Sở Mộ trở thành giáo tập kiếm pháp của Thừa Thiên học cung.
Ý nghĩ của Sở Mộ là lấy Thừa Thiên học cung làm điểm khởi đầu hòa nhập vào Thâm Lam thế giới. Hơn nữa Thừa Thiên học cung khác với tông phái, gia tộc, Sở Mộ làm giáo tập kiếm pháp lật xem rất nhiều điển tịch, hiểu biết thế giới này sâu hơn.
***
Sở Mộ theo Mục Thế Hoa đi Thừa Thiên học cung, dọc đường lão giới thiệu kỹ về lịch sử, tình hình hiện tại của học cung.
Người sáng lập Thừa Thiên học cung là một cường giả Thánh cấp, phong hào là Thừa Thiên Kiếm Thánh. Thừa Thiên học cung mới thành lập chẳng có danh tiếng gì, nhưng Thừa Thiên Kiếm Thánh cực khổ gầy dựng thì dần phát triển hơn, trải qua mấy trăm năm cuối cùng thành học cung rất có danh vọng trong Thương Lan hoàng triều.
Từ lúc Thừa Thiên học cung chính thức phát triển thì Thừa Thiên Kiếm Thánh đi ra ngoài du lịch, giao học cung cho hai vị phó chưởng tọa quản lý. Mỗi khi phó chưởng tọa đột phá tu vi Niết Bàn cảnh đến Vạn Cổ cảnh sẽ thoái ẩn.
Mục Thế Hoa là phó chưởng tọa đời thứ sáu, phó chưởng tọa tên là Lâm Viễn, cũng là đời thứ sáu nhưng đảm nhiệm sớm hơn Mục Thế Hoa mười năm.
Thừa Thiên học cung chủ yếu có hai phần là Bộ Thuật Pháp và Bộ Kiếm Pháp, còn có bộ nhỏ như Bộ Đan Dược, Bộ Chú kiếm vân vân.
Thuật pháp và kiếm pháp là đạo chiến đấu của nhân tộc Thâm Lam thế giới.
Bình thường tu luyện giả nhân tộc vừa tu thuật pháp cũng luyện kiếm pháp, nhưng có người lấy thuật pháp làm chính, có người chủ yếu tập kiếm pháp. Cũng có một số tu luyện giả chỉ chuyên một đường hoặc thuật pháp hoặc kiếm pháp.
Chương 2111: Tranh chấp và coi thường (Hạ)
Ví dụ Thừa Thiên Kiếm Thánh sáng lập Thừa Thiên học cung là tu luyện giả chuyên môn luyện kiếm pháp, có tạo nghệ độc đáo tinh thâm về kiếm pháp, sau khi thăng cấp Vạn Cổ cảnh thì được tôn hào Kiếm Thánh.
Nhưng tu luyện giả chuyên tinh kiếm pháp còn lấy được thành tựu thì quá ít, khiến tu luyện giả thường lấy thuật pháp làm chủ, kiếm pháp làm phụ.
Thừa Thiên học cung vốn vì Thừa Thiên Kiếm Thánh nên kiếm pháp làm chủ, thuật pháp làm phụ. Nhưng từ khi Thừa Thiên Kiếm Thánh không lo gì, đi ra ngoài du lịch mấy trăm năm chưa trở về, cộng thêm nhiều người tu luyện thuật pháp không ngừng hưng thịnh khiến đạo kiếm pháp dần yếu thế.
Thừa Thiên học cung bây giờ thì thuật pháp và kiếm pháp song song quan trọng, theo Mục Thế Hoa nói thì Lâm Viễn phó chưởng tọa chủ tu thuật pháp, phụ tu kiếm pháp. Mục Thế Hoa ngược lại chủ tu kiếm pháp, phụ tu thuật pháp.
Lời Mục Thế Hoa nói khiến Sở Mộ liên tưởng trình độ kiếm pháp của Thừa Thiên học cung chắc cỡ bình thường. Phó chưởng tọa chủ tu kiếm pháp mà tạo nghệ chỉ tàm tạm trong mắt Sở Mộ.
May mà mục đích của Sở Mộ không phải học tập kiếm pháp cao thâm gì, không vì nâng cao tạo nghệ kiếm pháp, hắn chỉ xem Thừa Thiên học cung là tấm ván cầu.
Thừa Thiên học cung có danh tiếng cao, nhiều học tử nghe tiếng tìm đến. Vì tránh cho chật ních người nên học cung có quy định đầu tiên muốn trở thành học tử cần có thiên phú nhất định, là thiên phú kiếm pháp hay thuật pháp đều được, tiếp theo muốn vào học phải nộp học phí.
Không có nguồn thu nhập thì học cung khó thể hoạt động bình thường.
Dù có nhiều hạn chế Thừa Thiên học cung vẫn có hàng vạn học tử, tu vi có cao có thấp. Tu vi thấp nhất cỡ Nguyên Cực cảnh, rồi đến Thần Ngưng cảnh, sau đó là Niết Bàn cảnh.
Theo đẳng cấp tu vi khác nhau học tử chia ba tầng, gọi là Huyền Cung học tử, Địa Cung học tử, Thiên Cung học tử đối ứng với Nguyên Cực cảnh, Thần Ngưng cảnh, Niết Bàn cảnh.
***
Mời một giáo tập kiếm pháp không phải việc nhỏ, Thừa Thiên học cung không là nơi một mình Mục Thế Hoa quyết định, lão cần nói chuyện với phó chưởng tọa khác. Đương nhiên đây chỉ là vấn đề mặt mũi, chào hỏi một tiếng là được.
Mục Thế Hoa giới thiệu Sở Mộ, nói mục đích xong Lâm Viễn nhướng mày, ngữ điệu khó chịu:
– Cái gì? Đảm nhiệm tổng giáo tập của Kiếm Pháp học cung?
Sở Mộ ngạc nhiên liếc qua Mục Thế Hoa, dọc đường đi lão mời hắn làm giáo tập kiếm pháp chứ không phải tổng giáo tập của học cung.
Tổng giáo tập và giáo tập cách nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác hoàn toàn, như trưởng quan và binh sĩ. Hơn nữa học cung tức là nguyên học cung chứ không phải một cung.
Mục Thế Hoa khẳng định nói:
– Đúng vậy, tạo nghệ kiếm pháp của Sở tiểu hữu cực kỳ tinh thâm, ta cũng cảm thấy không bằng
Lâm Viễn hoang mang, nhìn Sở Mộ chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn.
Bề ngoài Sở Mộ rất trẻ, không xem rõ tuổi cụ thể được nhưng chắc cỡ mấy chục tuổi, tu vi Niết Bàn tam trọng thiên cũng xem như nhân vật thiên tài.
Nhưng Lâm Viễn không chú trọng lời Mục Thế Hoa nói là tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ tinh thâm đến mức lão cảm thấy không bằng. Nên biết tạo nghệ kiếm pháp Mục Thế Hoa số một số hai trong Thừa Thiên học cung hiện thời, lão nói thứ hai thì không người dám nói hạng nhất.
Nếu Sở Mộ biết suy nghĩ của Lâm Viễn thì sẽ á khẩu. Sở Mộ đã thể nghiệm tạo nghệ kiếm pháp của Mục Thế Hoa rồi, đúng là khá nhưng chỉ vẻn vẹn có thế.
Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên mà tạo nghệ kiếm pháp như vậy nếu đặt ở bốn tinh vực lớn nhân tộc chỉ xem như trung bình, kém xa lắc với Sở Mộ, thậm chí còn chưa nắm giữ kiếm lực.
Nắm giữ kiếm lực và tu luyện tinh thâm khiến Sở Mộ càng hiểu rõ không lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực thì tạo nghệ kiếm pháp chỉ có hạn.
Nhưng bây giờ không phải lúc Sở Mộ nói chuyện, hắn đứng im để mặc Mục Thế Hoa giải thích.
Lâm Viễn nói chuyện với Mục Thế Hoa, không thèm nhìn Sở Mộ:
– Mục lão đệ, đệ tử Thiên cung có tu vi Niết Bàn cảnh, trong đó tạo nghệ kiếm pháp của vài người càng không giống bình thường. Tu vi của tiểu hữu này mới chỉ là Niết Bàn tam trọng thiên, đương nhiên được lão đệ tôn sùng thì chắc tạo nghệ kiếm pháp của hắn cũng không tầm thường. Hay để hắn đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp địa cung đi?
Câu này có ý coi nhẹ Sở Mộ, nhưng hắn không để bụng, miễn đối phương không trực tiếp khiêu khích hắn, xúc phạm tôn nghiêm ích lợi của hắn thì chút chuyện nhỏ này không đến mức chọc giận hắn, tâm tính của hắn không dễ dao động như thế.
Mục Thế Hoa nhấn mạnh:truyện ma
– Không, Lâm huynh, ta cho rằng Sở tiểu hữu nên đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp học cung, hắn có năng lực này.
Lâm Viễn ngắt lời Mục Thế Hoa, trực tiếp quyết định:
– Được rồi Mục lão đệ, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên để Sở tiểu hữu đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung, phụ trách kiếm pháp học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp, sau đó tính tiếp.
Về tư cách thì Lâm Viễn già hơn Mục Thế Hoa, về thực lực cũng mạnh hơn lão, nên cùng là phó chưởng tọa nhưng Lâm Viễn có tiếng nói nặng ký hơn Mục Thế Hoa. Thông thường Mục Thế Hoa sẽ không tranh cãi với Lâm Viễn, đã thói quen, nhưng lần này lão muốn cãi lại vì biết kiếm pháp của Sở Mộ là thế nào, lão đã tự mình thể nghiệm qua.
Sở Mộ mở miệng nói:
– Mục phó chưởng tọa, để ta đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung đi.
Tuy Sở Mộ không tức giận nhưng hắn lười vì chức vụ giáo tập hay tổng giáo tập mà tranh cãi mãi, Thừa Thiên học cung chỉ là một ván cầu.
Sở Mộ đã lên tiếng, Mục Thế Hoa hé môi nhưng cuối cùng không tranh cãi với Lâm Viễn.
Sau khi rời đi, trện đường đi Mục Thế Hoa xin lỗi:
– Sở tiểu hữu, thật sự xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.
Mục Thế Hoa hơi bực tức, Lâm Viễn thật sự không nể tình.
Sở Mộ mỉm cười nói:
– Mục phó chưởng tọa vốn hứa hẹn cho ta làm giáo tập kiếm pháp.
Sở Mộ biểu thị mình không để bụng:
– Nếu để cho ta đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung thì ta còn sợ mình không đủ năng lực.
Mục Thế Hoa trịnh trọng nói:
– Không, không để ngươi đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung Thừa Thiên học cung là tổn thất cho học cung.
– Sau này nói tiếp đi.
Sở Mộ không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này vì không cần thiết:
– Mục phó chưởng tọa, không biết ba bộ Địa Cung kiếm pháp mà ta phụ trách là thế nào?
Sở Mộ không muốn nói nữa, Mục Thế Hoa không dây dưa, giới thiệu cho hắn biết về Địa Cung Bộ Kiếm Pháp.
Thừa Thiên học cung đại khái chia hai đại bộ, ba địa cung.
Bộ Thuật Pháp, Bộ Kiếm Pháp đều có Huyền Cung, Địa Cung, Huyền Cung. Mỗi cung đều có phân bộ, dù sao có trên vạn học tử học cung, không thể tụ tập một chỗ cùng dạy kiếm pháp.
Chương 2112: Giáo tập mới đến
Huyền Cung học tử là đông nhất, cỡ sáu ngàn người. Địa Cung đệ tử xếp thứ hai, tầm ba ngàn người. Huyền Cung đệ tử khoảng một ngàn người.
Địa Cung chia mười bộ, mỗi bộ khoảng ba trăm học tử, do một giáo tập kiếm pháp dạy học. Giáo tập kiếm pháp ba bộ Địa Cung đời trước bận việc rời khỏi học cung, đang cần người thay thế.
Hôm nay là khóa kiếm pháp của ba bộ Địa Cung kiếm pháp.
Hai trăm chín mươi chín học tử Thần Ngưng cảnh lục tục vào ba bộ Địa Cung kiếm pháp.
Thừa Thiên học cung có nội tình hơn thế lực Lý gia thế gia ngàn năm nên địa vực rộng mênh mông, các bộ, các cung đều có sân riêng không quấy rầy nhau, phong cảnh xinh đẹp, nguyên khí đậm, môi trường tu luyện rất tốt.
Ba bộ Địa Cung kiếm pháp ở cạnh hồ nước xanh, đạo tràng dựng bằng gỗ, sàn cũng bằng gỗ. Vì phòng ngừa phá hoại nên bày các loại phong cấm bảo vệ đạo tràng không bị ngoại lực phá hư.
Diện tích đạo tràng rộng lớn đủ để cất chứa mấy ngàn người mà không chen lấn, mới chỉ chứa hai trăm chín mươi chín người thì không gian khá rộng.
Hai trăm chín mươi chín học tử tu vi Thần Ngưng cảnh xen lẫn nam và nữ ngồi xếp bằng quanh đạo tràng, đều quen thuộc nhau, ngồi tụm năm tụm ba trò chuyện.
Có tám chuyện thuật pháp mới nắm giữ, có nói nhảm vu vơ, chuyện gì cũng lôi ra nói được.
Chợt một thanh niên đứng dậy, giơ hai tay ra hiệu mọi người ngừng nói chuyện, lớn tiếng bảo:
– Các vị, ta mới thu được một tin tức, có muốn nghe không?
Một thanh niên ở gần đó la lên:
– Tưởng Vân, có gì thì nói mau đi đừng giấu!
– Nói đi!
– Yên lặng yên lặng!
Tưởng Vân xua tay khiến tiếng ồn ào tĩnh lại.
– Theo tin mới nhất ta nhận được thì ba bộ Địa Cung kiếm pháp chúng ta có giáo tập kiếm pháp mới đến!
Có người khinh thường nói:
– Xì, ta còn tưởng là tin gì mới. Giáo tập ba bộ Địa Cung kiếm pháp cũ rời đi, chúng ta thiếu một giáo tập kiếm pháp thì đương nhiên học cung sẽ thông báo tuyển dụng người mới.
Những người khác cũng lộ biểu tình thất vọng.
– Đừng nóng, ta còn chưa nói hết!
Bị mọi người xem thường, Tưởng Vân xua tay chậm rãi nói:
– Giáo tập kiếm pháp mới đến này không giống.
– Có gì không giống, ngươi nói đi.
– Nghe ta từ từ nói.
Tưởng Vân lộ vẻ đắc ý:
– Các ngươi cũng biết thúc thúc của ta là giáo tập của Bộ Kiếm Pháp Huyền Cung học cung, nên thúc thúc của ta cơ bản biết chuyện trong học cung. Giáo tập mới của chúng ta tên Sở Mộ, nghe nói tu vi là Niết Bàn tam trọng thiên, Mục phó chưởng tọa ở bên ngoài phát hiện còn đích thân mời về. Nghe nói Mục phó chưởng tọa có ý muốn Sở Mộ đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung.
Lời Tưởng Vân nói dẫn đến tiếng kinh kêu:
– Tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung!
Làm học tử của học cung, bọn họ biết rõ vị trí tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung là thế nào.
Nói đơn giản là Thừa Thiên học cung lấy chưởng tọa đứng đầu, nhưng chưởng tọa Thừa Thiên Kiếm Thánh đã mấy trăm năm chưa từng lộ mặt trong học cung, ngẫu nhiên có tin tức của y ở nơi khác.
Dưới chưởng tọa lấy hai phó chưởng tọa đứng đầu, trong bóng tối còn có các phó chưởng tọa đã thoái ẩn, ai nấy đều thăng cấp Vạn Cổ cảnh trở thành thánh giả, bình thường không xuất hiện, khi nào học cung gặp nguy hiểm mới đứng ra. Địa vị của những người này không dưới phó chưởng tọa, thậm chí cao hơn một bậc.
Dưới phó chưởng tọa có thể nói học cung lấy tổng giáo tập làm đầu.
Học cung chia Bộ Thuật Pháp và Bộ Kiếm Pháp, đương nhiên cũng có hai tổng giáo tập và phó tổng giáo tập.
Trong đó Bộ Thuật Pháp đã có tổng giáo tập Thuật Pháp học cung, vị trí tổng giáo tập của Bộ Kiếm Pháp thì trống nhiều năm.
Nói đến thì trước khi Mục Thế Hoa trở thành phó chưởng tọa liền đảm nhiệm chức tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung.
Quy định của Thừa Thiên Kiếm Thánh là cao tầng học cung không được kiêm mấy chức vụ. Sau khi Mục Thế Hoa trở thành phó chưởng tọa thì chức tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung bị trống, nhiều người muốn đảm nhiệm chức vị này nhưng tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung là quan trọng nhất, tạo nghệ kiếm pháp không đủ mà nhận chức chẳng những không có lợi còn mất mặt.
Nên biết Mục Thế Hoa là từ vị trí tổng giáo tập kiếm pháp vinh thăng phó chưởng tọa, Lâm Viễn cũng từ vị trí tổng giáo tập thuật pháp vinh thăng phó chưởng tọa. Nói ngắn gọn là đa số phó chưởng tọa của học cung là từ tổng giáo tập đi lên. Đảm nhiệm tổng giáo tập nghĩa là sau này sẽ trở thành phó chưởng tọa của học cung, điều này có sức hấp dẫn rất lớn với nhiều người,
Bộ Kiếm Pháp Huyền Cung có hai mươi giáo tập kiếm pháp, trong đó người tạo nghệ kiếm pháp cao nhất được gọi là đệ nhất giáo tập kiếm pháp. Địa Cung đã có mười giáo tập kiếm pháp, có một đệ nhất giáo tập kiếm pháp. Giáo tập kiếm pháp Huyền Cung cũng có mười người, có một đệ nhất giáo tập kiếm pháp.
Nếu ai trở thành tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung nghĩa là sẽ làm thống lĩnh của bốn mươi giáo tập kiếm pháp, ít nhất trên danh nghĩa là vậy.
Nói chung vị trí tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung là miếng thịt béo, ai đều muốn có nhưng trước mắt chưa có năng lực đó.
– Ta nghe nói đệ nhất giáo tập kiếm pháp của Huyền Cung Phương Sơn Hải nhiều lần xin vị trí tổng giáo tập mà bị bác bỏ, lần này Mục phó chưởng tọa mời người ngoài đến đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung, sau khi Phương Sơn Hải biết chẳng rõ có tức giận không?
– Trước tiên tạm không nói Phương Sơn Hải nghĩ gì, bây giờ ta rất tò mò là giáo tập kiếm pháp mới đến Sở Mộ có bản lĩnh gì mà khiến Mục phó chưởng tọa trực tiếp đề bạt làm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung. Không lẽ định bồi dưỡng người thừa kế?
– Ai biết?truyện Ma Tu audio
– Không chừng giáo tập kiếm pháp mới đến có tạo nghệ kiếm pháp rất tốt.
– Ta thấy chưa chắc. Thúc thúc của ta nói giáo tập mới đến trông rất trẻ, phỏng chừng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu.
Tưởng Vân nói:
– Tuổi tác như vậy dù chuyên môn tu kiếm thì tạo nghệ kiếm pháp không thể nào quá cao sâu, sao có thể đảm nhiệm chức tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung được.
– Nhiều lời vô ích, chờ lát nữa giáo tập kiếm pháp mới đến rồi thử một lần liền biết.
– Đúng vậy!
– Tiếc rằng Trần Ly vắng mặt, không thì hắn ra tay càng tốt.
– Kiếm pháp của Trần Ly cao thâm, giáo tập đời trước cũng thua hắn về mặt kiếm pháp nên khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo.
– Đúng rồi, Trần Ly rất yêu nghiệt, tu vi bằng chúng ta mà tạo nghệ kiếm pháp thì cao hơn rất nhiều, giáo tập kiếm pháp đời trước cũng không chỉ điểm được hắn, hèn gì hắn không đến, còn không bằng tự tu luyện.
Mọi người đều đồng ý lời này.
Sở Mộ không biết ý nghĩ của đám học tử, hắn rời khỏi chỗ ở nhàn nhã đến bên ngoài đạo tràng ba bộ Địa Cung kiếm pháp.