Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 421 [Chương 2103 đến Chương 2107]
❮ sautiếp ❯Chương 2103: Hỏa thuật
Sở Mộ không vội rời đi, hắn ở lại tầng một Ngũ Linh bí tháp tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền, cố gắng nâng cao hiểu biết, ứng dụng với lực lượng ngũ hành.
Thâm Lam thế giới, trăng sáng trưng, ánh sao rực rỡ, các vì sao treo trên cao nhấp nháy như vô số con mắt tò mò.
Vì sao đầy trời, trong trời đêm có một bóng người đứng trên mặt đất ngước nhìn trời sao mênh mông, ánh mắt xa xăm.
Thanh âm nhẹ nhàng chất chứa nghi hoặc vang lên:
– Vì sao của Thâm Lam thế giới đến từ đâu?
Sở Mộ chính mắt thấy Thâm Lam thế giới từ bên ngoài, đó là thế giới được ánh sáng lam thẳm bảo vệ, thế thì ngôi sao hắn đang nhìn là sao trong Thâm Lam thế giới? Hay ánh sáng hành tinh sự sống bên ngoài Thâm Lam thế giới?
Không biết, với năng lực lúc này của Sở Mộ chưa thể tìm tòi nghiên cứu được.
Lúc trước Sở Mộ qua đường hầm hư không vào Thâm Lam thế giới liền bị truy sát, không rảnh nhìn nhiều.
Sở Mộ dằn xuống lòng thắc mắc, hắn nhìn chăm chú ánh sao trên bầu trời, hít sâu trừ bỏ tạp niệm, vận chuyển công pháp Tinh Thần Kiếp đệ nhị trọng pháp môn tinh thần ngưng y.
Trong phút chốc mấy ngôi sao trên bầu trời rực rỡ hơn, ánh sáng lấn lướt vì sao khác, từng tia sáng nhanh chóng rơi xuống.
Ánh sao rơi trên người Sở Mộ, tản ra, từng vòng quấn quanh áo tinh thần trên người hắn, bị áo tinh thần hấp thu. Lực lượng ánh sao rèn luyện áo tinh thần không ngừng tăng hướng phẩm chất bảo y.
Pháp môn tinh thần ngưng y là ứng dụng pháp môn nhỏ kèm theo của công pháp Tinh Thần Kiếp, không có sức sát thương nhưng rất thực dụng, ít nhất có thể cô đọng ra áo tinh thần, thậm chí là bảo y tinh thần.
Áo tinh thần chỉ che thân, lực phòng hộ yếu, là cơ sở để tu luyện bảo y tinh thần. Độ mạnh yếu của bảo y tinh thần liên quan đến rèn luyện, càng rèn luyện thì càng mạnh.
Suốt đêm Sở Mộ hấp thu ánh sao rèn luyện áo tinh thần, không ngừng tăng tiến.
Đêm khuya mất đi, ban ngày đến, sao ẩn đi, Sở Mộ ngừng rèn luyện tinh thần ngưng y.
Qua một đêm rèn luyện áo tinh thần trên người Sở Mộ đã gần đến bảo y tinh thần, có chút lực phòng hộ nhưng muốn có độ cứng rắn thật sự thì cần rèn luyện nhiều hơn nữa, không thể xong trong một sớm một chiều.
Việc gấp bây giờ không phải bảo y tinh thần mà là hiểu biết về Thâm Lam thế giới.
Đây là thế giới chưa biết, cần tìm hiểu, hiểu biết sâu về nó mới hoàn thành nhiệm vụ đợt này.
Dù là chủng tộc gì khi vào Thâm Lam thế giới chỉ có một mục đích đó là mở ra phòng hộ của Thâm Lam thế giới cho cường giả tộc mình vào.
Chỉ có một cách mở phòng hộ là được Thâm Lam Thế Giới Chi Linh thừa nhận, chỉ cần bước đầu thừa nhận là được. Trước đó cần tìm chỗ của Thâm Lam Thế Giới Chi Linh.
Một thế giới sinh mệnh đều có Thế Giới Chi Linh, nhưng nơi Thế Giới Chi Linh ở rất bí ẩn.
Có thể nói các cường giả bản xứ của Thâm Lam thế giới chưa chắc biết chỗ Thế Giới Chi Linh.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ này không dễ chút nào, rất khó khăn. Sở Mộ không biết mất bao lâu, không biết mình có thể hoàn thành được không, những người khác có làm được không, đành cố gắng.
Tầng một Ngũ Linh bí tháp Ngũ Linh bí cảnh. Sở Mộ tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền đến bình cảnh, rồi dùng Ngũ Linh bí lệnh rời khỏi Ngũ Linh bí cảnh.
Về thuật Thất Huyền Sở Mộ chỉ luyện đến đệ tứ huyền, cách đệ thất huyền viên mãn còn chút chênh lệch. Nhưng chỉ riêng đệ tứ huyền đã khiến Sở Mộ hiểu biết, ứng dụng lực lượng ngũ hành đến trình độ trước kia không thể tưởng tượng, rèn luyện kiểm soát lực lượng ngũ hành đến tinh vi trung kỳ.
Sở Mộ dám chắc trong bốn tinh vực lớn nhân tộc ngoài Thâm Lam thế giới, các Kiếm Giả có ngũ hành lực lượng quy tắc ở tinh vi trung kỳ về mặt ứng dụng không người sánh bằng hắn.
Sở Mộ ứng dụng lực lượng ngũ hành cao hơn không gian lực lượng quy tắc, đây là thu hoạch to lớn.
Còn năm loại lực tràng ngũ hành xem như kèm theo. Năm loại lực tràng so với Phá Hư lực tràng vốn không cách nào so, trừ phi khiến năm loại lực tràng hợp nhất.
Tầng một Ngũ Linh bí tháp có truyền thừa thuật Thất Huyền, còn tầng hai thì sao?
Điều kiện vào tầng hai là tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền đến đệ thất huyền viên mãn, Sở Mộ tràn đầy mong chờ.
Sở Mộ xuất hiện ở chỗ này là một nơi vô cùng hẻo lánh, núi hoang rừng vắng, dao động nguyên khí trong thiên địa rất yếu ớt, có thể nói là một nơi rất khắc nghiệt, thâm sơn cùng cốc, sơn cùng thủy tận.
Nhưng thế thì sao, Sở Mộ chỉ quan tâm truyền thừa Ngũ Linh bí tháp chứ không phải bên ngoài bí cảnh, huống chi hắn rất nhanh sẽ rời khỏi đây.
Sở Mộ vừa đi vừa suy nghĩ nên bắt đầu từ chỗ nào để hòa nhập vào Thâm Lam thế giới, hiểu biết nó, thăm dò chỗ của lực lượng thế giới.
– Vệ Dương, ta khuyên ngươi hãy quay đầu kịp lúc, không thì chờ đợi ngươi là Lý gia truy sát không ngừng nghỉ, không chết không ngừng!
Lời nói uy hiếp nhưng nghe giọng thì miệng cọp gan thỏ.
Vệ Dương cười to bảo:
– Ha ha ha ha, Lý đại tiểu thư, không thể không nói tiểu thư vẫn đáng yêu như vậy. Đã đến mức này còn buông lời uy hiếp ta.
Sau đó mặt Vệ Dương dữ tợn mắt lóe tia sáng tàn nhẫn:
– Nàng nghĩ Vệ Dương ta đây bị hù lớn sao? Đừng nói là Lý gia, dù là thế lực mạnh hơn Lý gia gấp mười lần thì Vệ Dương ta đây không sợ! Vì miễn ta có được nàng là sẽ thay da đổi thịt, thực lực thiên phú tăng vọt, khi đó ta có thể bái vào tông môn cường đại, thành đệ tử quan trọng.
Lý Thu Nhiên phập phồng lo sợ nói:
– Vệ Dương, ngươi nghe ta nói đây. Lý gia của ta có chút quen biết với Hỏa Thần tông, có thể đề cử một ít danh ngạch trở thành đệ tử Hỏa Thần tông. Nếu ngươi thả ta thì ta bảo đảm sẽ không trả thù ngươi, còn cho ngươi một danh ngạch để ngươi trở thành đệ tử Hỏa Thần tông.
Bộ dạng tội nghiệp của Lý Thu Nhiên càng quyến rũ hơn, khiến tàn nhẫn trong mắt Vệ Dương đổi thành dục vọng chinh phục.
Vệ Dương nhe răng cười dâm:
– Đừng xem ta là con nít ba tuổi, nàng nhận mệnh đi. Lý đại tiểu thư, ta sẽ cho nàng rất sung sướng, bảo đảm nàng hưởng rồi sẽ không quên được, không chừng còn xin ta cho.
Vệ Dương từng bước đến gần Lý Thu Nhiên, gã đang rất hưởng thụ quá trình sói đói bắt thỏ trắng nhỏ, nhìn thỏ trắng run rẩy dưới uy thế của mình mà tràn đầy cảm giác thành tựu.
Mặt Lý Thu Nhiên tràn đầy đau buồn, nàng không ngờ cái người phiên phiên công tử mà mình tin tưởng sẽ đối xử với nàng như vậy.
Đầu tiên là đánh lén giết hộ vệ của nàng, còn định vấy bẩn nàng. May mắn hộ vệ khác liều mạng bảo vệ Lý Thu Nhiên trốn ra, cứ ngỡ thành công chạy trốn, miễn trở về Lý gia thì với lực lượng của Lý gia nghiền giết Vệ Dương như diệt con kiến.
Chương 2104: Nhà lớn khi khách (Thượng)
Tại đây núi hoang rừng vắng heo hút, bình thường không ai đến, dù có người tới thì hơn phân nửa thực lực không cao, dù sao hoàn cảnh tu luyện chỗ này rất khốc liệt.
Lành ít dữ nhiều, Lý Thu Nhiên nghĩ vậy biến sắc mặt. Nếu nàng bị Vệ Dương vấy bẩn thì Lý gia rất có thể gặp họa ngập đầu, người kia… sẽ không bỏ qua cho Lý gia.
Mặt Lý Thu Nhiên trắng bệch run lẩy bẩy, Vệ Dương tưởng nàng sợ gã nên càng đắc ý.
Vệ Dương cho rằng Lý Thu Nhiên đã là vật trong túi, ở nơi này sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng ngoài ý muốn xảy ra.
Một bóng người xuất hiện từ xa đi bộ tới. Lý Thu Nhiên như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, khuôn mặt tuấn tú của Vệ Dương tràn đầy dữ tợn.
Vệ Dương giơ tay trái lên, nắm ngón tay chuyển động nhanh vẽ trong hư không, môi mấp máy niệm cái gì, trong không khí xuất hiện dao động kịch liệt.
Lý Thu Nhiên biến sắc mặt hét hướng Sở Mộ:
– Cẩn thận hỏa thuật!
Sở Mộ rất bất ngờ, hắn đang vừa đi vừa nghĩ cách hòa nhập vào Thâm Lam thế giới ai ngờ gặp cảnh này, chưa kịp nói gì đã bị công kích.
Đối phương giơ tay trái năm ngón vẽ khiến hơi thở lực lượng hỏa dao động kịch liệt trong không khí. Mắt Sở Mộ sáng rực, lần đầu tiên hắn thấy tận mắt tu luyện giả của Thâm Lam thế giới ra tay. Lúc trước bị truy sát Sở Mộ chỉ lo chạy trốn, không rảnh chú ý.
Một ngọn lửa xuất hiện tụ thành mũi tên, Vệ Dương một tay chỉ hướng Sở Mộ.
Vèo!
Mũi tên lửa bay xé gió, không khí khét đen.
Vệ Dương cho rằng một kích kia đủ sức tiêu diệt đối phương, dù sao đối phương phát ra hơi thở không mạnh. Nếu là cường giả thì hơn phân nửa không đi bằng hai chân.
Hy vọng trong mắt Lý Thu Nhiên vụt tắt.
Sở Mộ nhìn mũi tên lửa bắn tới, thầm nghĩ:
– Dường như là ứng dụng hỏa thuật.
Mũi tên lửa đã bay tới nơi, gần trong gang tấc. Lúc nó sắp bắn trúng Sở Mộ thì hắn co tay búng, bụp một tiếng khí kình vô hình đánh nát mũi tên lửa thành hỏa hoa bắn tung tóe.
Cản này khiến Vệ Dương ngây người, không kịp phản ứng. Lý Thu Nhiên trông thấy hy vọng, mắt lại tỏa sáng.
Vệ Dương nhe răng cười nói:
– Dễ dàng phá thuật hỏa tiễn của ta, có chút môn đạo đây. Tiếc rằng nếu gặp ngươi ở nơi khác không chừng ta sẽ chơi đùa với ngươi một lúc, nhưng giờ thì đi chết đi!
Mắt Vệ Dương đỏ ngầu, tay phải cầm kiếm chém ra, kiếm quang lửa đỏ thiêu đốt tất cả như lửa lan tràn đánh hướng Sở Mộ.
Ngay sau đó ngăm ngón tay trái của Vệ Dương búng nhanh, không ngừng vẽ vời, từng dấu vết hiện ra trên đầu ngón tay, dao động lực lượng hỏa mãnh liệt xuất hiện. Quanh người Vệ Dương xuất hiện từng lũ hơi thở màu đỏ, không ngừng lan tràn bốn phía, tụ tập lại thành trường thương lửa trước mặt gã, tỏa ra uy thế mạnh hơn mũi tên lửa gấp mười lần, thương lửa xoay tròn.
Vệ Dương cười gằn:
– Chết dưới Toàn Thương hỏa của ta là vinh hạnh cho ngươi.
Tay trái Vệ Dương phất tay trước như đẩy cái gì, thương lửa bắn ra.
Hỏa Diễm kiếm khí như nước lũ xé gió bay tới, trường thương lửa xoay tròn theo sau đâm xuyên hỏa Diễm kiếm khí bắn hướng Sở Mộ.
Vệ Dương xuống tay độc ác. Nhìn Sở Mộ không nhúc nhích dường như sợ ngây người, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Lý Thu Nhiên hoàn toàn mất.
Khuôn mặt điển trai của Vệ Dương tràn đầy nanh ác, như thấy Sở Mộ bị Toàn Hỏa Thương của mình đâm thủng thành tro.
Hỏa Diễm kiếm khí như lũ ập hướng Sở Mộ, Toàn Hỏa Thương sắp đâm trúng hắn. Sở Mộ chợt vươn một ngón tay ra đâm đằng trước. Vệ Dương nghĩ mình bị ảo giác, gã như thấy một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang không cách nào hình dung.
Kiếm chỉ đâm hướng Toàn Hỏa Thương, va chạm với mũi thương. Toàn Hỏa Thương khựng lại, tan vỡ trước kiếm chỉ của Sở Mộ.
Hỏa Diễm kiếm khí như nước lũ rẽ qua hai bên người Sở Mộ như cố ý né tránh hắn. Vệ Dương trợn to mắt, biểu tình tràn đầy khó tin.
Một kích mạnh mẽ bị tan rã dễ dàng vậy sao?
Bị ảo giác?
Ngón tay Sở Mộ run nhẹ, một lũ Thần Hoang kiếm nguyên hóa thành kiếm khí bắn ra, Vệ Dương chỉ thoáng nhìn một vệt vàng rạch phá không trung rồi trước mắt tối đen như thiên địa đảo ngược.
Giữa trán Vệ Dương bị xuyên thủng, một vệt đỏ từ từ ứa ra, gã ngã ngửa ra sau, não bị kiếm khí nghiền nát hồn phi phách tán, chết tươi.
Lý Thu Nhiên bị đóng đinh tại chỗ, ngây ngẩn nhìn.
Biến đổi quá nhanh, phập phồng mấy lần khúc chiết, khiến nỗi lòng Lý Thu Nhiên bồi hồi giữa hy vọng và tuyệt vọng. Bây giờ thấy Vệ Dương bỗng chốc bị giết làm Lý Thu Nhiên ngây người.
Nhưng dù gì là tiểu thư một gia tộc, xuất thân bất phàm, nàng có chút kiến thức rộng, rất nhanh phản ứng lại.
Lý Thu Nhiên thướt tha cúi chào Sở Mộ:
– Đa tạ các hạ ra tay cứu.
Sở Mộ mỉm cười tùy ý nói:
– Chỉ tiện tay.
Mục đích của Sở Mộ không phải cứu Lý Thu Nhiên, chuyện này hoàn toàn bất ngờ. Nhưng hắn đã giết Vệ Dương cứu Lý Thu Nhiên là sự thật. Huống chi Sở Mộ thấy cảnh này thì có một ý nghĩ là lấy chuyện này làm điểm bắt đầu, hòa nhập vào thế giới này.
Vệ Dương chết, Lý Thu Nhiên thả lỏng nỗi lòng nhưng không dám ở đây lâu, nàng chỉ muốn quay về gia tộc. Nhưng thực lực của nàng không mạnh, Lý Thu Nhiên lo đường về có nguy hiểm thế là nảy ra một ý.
Lý Thu Nhiên nói:
– Ân nhân có ơn cứu mạng với ta, không biết lấy gì báo đáp. Hay là ân nhân cùng ta đi Lý gia, Lý gia nhất định sẽ báo đáp ân nhân.
Thế là một người muốn tìm người bảo vệ, một người định lấy việc này làm điểm khởi đầu hòa nhập Thâm Lam thế giới nên vui vẻ quyết định.
Thật ra Lý Thu Nhiên rất căng thẳng, nàng hơi sợ là người này sẽ giống Vệ Dương. Nhưng một mình nàng thực lực thì yếu, để quay về gia tộc sẽ gặp các loại nguy hiểm.
Sở Mộ không có ý đồ gì với Lý Thu Nhiên, hắn cũng chẳng cần Lý gia báo đáp.
Lời ăn tiếng nói của Sở Mộ không biểu hiện thân thiết cũng không cố ý xa lánh, thái độ này dần khiến Lý Thu Nhiên yên lòng.
Lý Thu Nhiên tò mò tại sao Sở Mộ xuất hiện ở nơi hẻo lánh đó, có thể diệt gọn Vệ Dương chứng minh hắn mạnh hơn gã nhiều, Vệ Dương có tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên.
Vậy tức là Sở Mộ có tu vi Niết Bàn cảnh, ở nơi như thế Thần Ngưng cảnh còn không tu luyện được chứ nói gì Niết Bàn cảnh.
Sở Mộ sẽ không nói mình từ bên ngoài vào, thuận miệng biên tạo cơ duyên tình cờ được chút kỳ ngộ, khi đi ra thì tới nơi này.
Lý Thu Nhiên nghe vậy cười nói:
– Sở đại ca phúc nguyên thâm sâu thật.
Mắt sáng răng trắng, bộ dạng như vậy hèn gì Vệ Dương nổi lòng háo sắc.
Chương 2106: Phế bỏ
Kế hoạch biến động vậy phải suy nghĩ kế hoạch mới, tìm điểm vào mới.
Sở Mộ rời khỏi Lý gia không lâu có mười mấy người lao ra khỏi Lý gia, mục tiêu rõ ràng, tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi.
Không lâu sau mười mấy người đuổi kịp Sở Mộ.
Sở Mộ đang suy nghĩ thì bị chặn đường, hắn liếc đối phương, lạnh lùng hỏi:
– Có chuyện gì?
Trong đám người chặn đường Sở Mộ người dẫn đầu mắt lóe tia sáng lạnh nhìn hắn chằm chằm, nói thẳng:
– Các hạ hãy theo chúng ta một chuyến.
Những người đi đường gần đó trông thấy cảnh này.
– Đó chẳng phải là người của Lý gia sao?
– Người bị bao vây là ai mà xui vậy, đi chọc vào Lý gia.
– Chọc vào Lý gia thì thảm rồi, không chết cũng lột da.
Sở Mộ nghe rõ ràng các tiếng thảo luận, nhìn ra được Lý gia rất nổi tiếng trong khu vực này.
Mười mấy người Lý gia lộ vẻ vênh váo.
– Không đi.
Mới đến nơi Sở Mộ không muốn chọc vào thị phi, đặc biệt khi đối phương là thế gia ngàn năm, nội tình thâm sâu, thực lực không tầm thường không thể coi thường. Nếu không mấy tu luyện giả Niết Bàn cảnh cấp thấp, Thần Ngưng cảnh chẳng đáng lọt vào mắt hắn.
Thủ lĩnh cười khẩy nói, bộ dáng không tha cho Sở Mộ:
– Cái này không thể theo ý ngươi, trộm báu vật của Lý gia chúng ta thì ngoan ngoãn quay về trả lại, chủ động xin lỗi, không chừng thiếu chủ của chúng ta sẽ khai ơn tha cho ngươi.
Sở Mộ nghe liền hiểu, hóa ra là Lý Thu Phong giở trò quỷ. Người này tính nhỏ nhen như lỗ kim, chỉ vì chút xíu chuyện nhỏ lúc trước mà muốn xử đẹp hắn, còn chụp mũ trộm báu vật, bôi xấu danh tiếng của hắn. Sở Mộ cười nhạt.
Sở Mộ lạnh lùng cười hỏi:
– Nếu ta không đi theo các ngươi trở về thì kết cuộc thế nào?
Thủ lĩnh cười khẩy nói:
– Đánh gãy tay chân nâng lại.
Mười mấy người rút kiếm, kiếm quang rực rỡ tỏa ra khí lạnh.
Mười mấy người nhìn Sở Mộ chằm chằm, ánh mắt cực kỳ sắc bén như muốn đâm thủng mấy lỗ trên người hắn, ai nấy mặt nanh ác.
Thủ lĩnh đội người Lý gia ra tối hậu thư:
– Cho ngươi lựa chọn cuối cùng, ngoan ngoãn theo chúng ta về hay để chúng ta đánh gãy tay chân mang về, chọn một trong hai đi!
Sở Mộ cười nhe hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh nắng, khiến người nổi da gà:
– Ta chọn cái thứ ba, để ta đánh gãy tay chân của các ngươi.
Mười mấy người đội Lý gia không hiểu ý nghĩa nụ cười kia, nên bọn họ tấn công.
Thủ lĩnh quát to:truyện ma
– Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đánh gãy tay chân!
Thủ lĩnh huơ kiếm chém luồng kiếm quang màu xanh, hơi thở lực lượng phong nồng đậm vèo một tiếng xé gió chém hướng Sở Mộ.
Kiếm quang màu xanh là tín hiệu, tín hiệu hành động. Những người khác rút kiếm chém hướng Sở Mộ.
Mười mấy người vây công, lao lên từ mỗi góc độ. Đám người đứng xa xem hoặc lộ vẻ thương tiếc hoặc hưng phấn cười, như thể Sở Mộ sắp bị thương nặng. Vì đám người công kích phong tỏa đường trốn của Sở Mộ, có người chém vào tứ chi của hắn, thật sự muốn đánh gãy tay chân hắn.
Nụ cười nhe răng phóng lớn trước mắt, gần trong gang tấc, dường như kết cục đã định trước.
Sở Mộ chỉ mỉm cười, không nói lời nào, thậm chí không rút kiếm ra, ngón tay như kiếm vạch trước mặt rồi đâm tới trước.
Trong phút chốc từng đợt kiếm quang tan nát trước kiếm chỉ của Sở Mộ, hắn đâm tới trước, màu vàng sắc bén lấp lóe trên đầu ngón tay xuyên qua hư không. Kiếm quang màu vàng xé gió xuyên thủng vai một tu luyện giả Niết Bàn cảnh.
Sở Mộ như đi dạo nhẹ nhàng tránh công kích của mười mấy người Lý gia, khiến tất cả công kích đều bị hụt. Sở Mộ chỉ dùng ngón tay thay kiếm đánh trả, một cái chỉ một kiếm chém, từng đường kiếm đánh trúng đối phương.
Đám người đứng xa xem trợn mắt há hốc mồm, ở trong mắt họ chỉ có một bóng người tùy ý, bộ pháp, thân pháp diệu đến đỉnh, như linh dương quải giác không dấu vết tìm kiếm.
Trong đám người xem có một lão nhân vốn chỉ tính xem náo nhiệt, giờ thì nheo mắt hấp háy tia sáng, biểu tình ngạc nhiên.
Lão nhân thầm kinh thán: Kỹ xảo chiến đấu rất tinh tế, mỗi lần đều vừa đúng, tinh diệu vô song.
Không lâu sau Sở Mộ ngừng lại, mười mấy người gục ngã xung quanh, hai tay hai chân bị kiếm chỉ xuyên qua, kinh mạch đứt vùng vẫy gào thét dưới đất, bộ dạng rất thê thảm. Đám người đứng xa xem rợn tóc gáy rét run.
Mười mấy người Lý gia muốn phế bỏ Sở Mộ ngược lại bị hắn phế, kết cục như vậy thật bất ngờ.
– Thảm rồi, lần này hắn hoàn toàn đắc tội Lý gia, chỉ có đường chết.
– Đúng rồi, thật là không biết trời cao đất rộng.
Trong ngàn dặm Yến sơn lấy Lý gia đứng đầu, những người đời đời sống tại đây biết điều đó, lòng kính sợ Lý gia.
Gia tộc Lý thị là thổ hoàng đế của Yến sơn.
Ngay sau đó Sở Mộ làm chuyện khiến bọn họ suýt rớt tròng mắt. Sở Mộ liên tục búng tay, chỉ phong mạnh mẽ xé gió bắn vào đan điền của đám người nằm dưới đất.
Trong phút chốc từng tiếng tru lên.
– Phế phế…!
– Tu vi của ta… Tu vi của ta…!
– Ngươi thật độc ác, phế tu vi của ta!
Tứ chi bị đâm thủng, kinh mạch đứt còn phục hồi được, nhưng tu vi bị phế trừ, đan điền bị ngoại lực mạnh mẽ đánh vào thì trừ phi có thiên tài dị bảo, nếu không đừng mơ khỏe lại.
Mười mấy người có địa vị bình thường trong Lý gia, sao Lý gia có thể lấy thiên tài dị bảo ra chữa cho họ. Huống chi Lý gia phải có thiên tài dị bảo mới được, dù là thế gia truyền thừa ngàn năm cũng không lấy ra nổi.
Nói ngắn gọn là mười mấy người này thật sự phế bỏ.
Không có tu vi, tứ chi bị phế, mười mấy người rất nhanh bị Lý gia bị vứt bỏ, nỗi lòng càng khủng hoảng.
Lão nhân gật gù:
– Kỹ xảo tinh tế, thủ đoạn tàn nhẫn, là hạt giống tốt.
– Trở lại nói cho Lý Thu Phong biết, lấy oán trả ơn không phải điều thế gia ngàn năm nên làm.
Sở Mộ nói với thủ lĩnh mười mấy người kia:
– Nhưng nếu Lý Thu Phong vẫn không chết tâm, có thủ đoạn gì cứ lấy ra, ta nhận hết, miễn là đừng hối hận.
Ngữ điệu Sở Mộ bình thản nhưng nội dung cực kỳ bá đạo gợi lên nhiều tưởng tượng, hình như khác với Lý gia lúc trước mọi người nói.
Nhiều người tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng nghĩ đến tác phong của Lý gia thì thầm sợ.
Sở Mộ phế mười mấy người của Lý gia rồi cất bước đi nhanh. Nơi đây dù gì là khu vực thuộc về Lý gia, nhanh chóng rời xa là hơn. Nếu Lý gia phái ra cường giả thì sẽ là rắc rối lớn.
Sở Mộ rời đi, đám người xem nhanh chóng tản ra. Lão nhân lẩn trong đám đông nhìn hướng Sở Mộ đi, suy tư một lúc rồi đi theo.
Chương 2107: Chém Niết Bàn trung giai (Thượng)
Mười mấy người Lý gia bị phế nằm dưới đất không gượng dậy được chứ đừng nói là quay về Lý gia báo cáo lên trên.
Nhưng nơi này dù gì là khu vực của Lý gia, cách Lý gia không quá xa. Người Lý gia đi ngang qua phát hiện mười mấy người kia, hỏi nhanh vài câu rồi đưa về gia tộc.
Vẻ mặt Lý Thu Phong tức giận đập nát cái bàn cứng rắn, mắt lấp lóe tia sáng lạnh, khí thế đáng sợ dâng lên khiến không khí xung quanh vặn vẹo.
Giọng Lý Thu Phong như gió bắc rét buốt thổi qua, khiến không khí phía trước đóng băng:
– Tốt lắm, có lá gan khiêu khích ta, khiêu khích Lý gia, vậy thì hãy chuẩn bị cho cái chết đi!
Làm thiếu chủ của Lý gia, Lý Thu Phong có quyền lớn rất lớn trong Lý gia nên có thể điều động một số cao thủ trong Lý gia. Đặc biệt uy nghiêm của Lý gia bị khiêu khích, trong khu vực của Lý gia có người phế bỏ tu vi người Lý gia, loại chuyện này dễ gợi lên lòng thù địch của người Lý gia.
Còn về chuyện này xảy ra như thế nào thì Lý Thu Phong tự biết nói chuyện, người Lý gia tin lời thiếu chủ nhà mình.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nói:
– Thiếu chủ, giao việc này giao cho ta đi, ta nhất định tự tay hái đầu tên giặc này về.
– Vậy xin làm phiền Tam Thống Lĩnh.
Lý Thu Phong dằn lòng sát ý xuống nhưng mắt lóe tia sáng lạnh lẽo:
– Nhưng Tam Thống Lĩnh nhớ bắt sống tên giặc này mang về Lý gia, ta muốn công khai xét xử hắn.
Tam Thống Lĩnh nhe răng cười nói, như thể Sở Mộ đã bị bắt vào tay:
– Thiếu chủ yên tâm.
Tam Thống Lĩnh dẫn theo một đám Thiên Vệ Lý gia thực lực cao sâu nhanh chóng rời khỏi Lý gia đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi. Lý Thu Phong nhìn bên ngoài Lý gia, chắp hai tay sau lưng, mặt lạnh băng.
Rất nhanh Lý Thu Nhiên biết chuyện, nàng tìm đến Lý Thu Phong.
Lý Thu Phong lạnh lùng cười:
– Tiểu muội giờ đã rõ chưa? Ta chỉ phái người đi mời hắn trở về nhưng hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn phế bỏ tu vi, tứ chi của họ, loại người này…
Lý Thu Nhiên lặng im, nói cho cùng nàng và Sở Mộ chỉ là bèo nước gặp nhau, nói sâu chút là ơn cứu mạng. Nhưng Lý Thu Nhiên không hiểu gì về Sở Mộ, hắn là loại người nào, có mục đích gì? Có ý đồ gì với Lý gia không? Chẳng biết.
Nhưng nói sao thì Lý Thu Nhiên là người của Lý gia, nàng tin tưởng vào người nhà của mình. Bây giờ người Lý gia bị phế bỏ tu vi khiến Lý Thu Nhiên hận lây Sở Mộ.
Tuy Sở Mộ không biết người Lý gia đã xuất động cường giả muốn bắt sống hắn nhưng cũng có lý cảm không may, nên hắn chạy rất nhanh, ngự không bay ra ngoài khu vực Yến sơn.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia, tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên mặt cười nhạt dẫn theo tám tu luyện giả Niết Bàn cảnh cấp thấp dưới trướng nhanh chóng rời khỏi Lý gia, cưỡi phi hạm với tốc độ siêu nhanh đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi.
Lý Thu Phong là thiếu chủ của Lý gia, nếu không ngoài ý muốn sẽ trở thành gia chủ, làm việc cho thiếu chủ để lại ấn tượng tốt không chừng sau này sẽ nhận được trọng dụng.
***
Bóng sáng xé gió chớp mắt vài trăm thước bay ra ngoài khu vực Yến sơn. Trong lúc bay nhanh Sở Mộ cực kỳ cảnh giác, hắn cứ cảm thấy mình bị theo dõi. Không biết nơi nào có đôi mắt luôn nhìn hắn chằm chằm, từ khi hắn phế bỏ mười mấy chó săn Lý gia thì cảm giác bị theo dõi liền xuất hiện.
Bản chất của Sở Mộ là kiếm thuật sư, kiếm thuật sư tu luyện trừ kiếm thuật còn có rèn luyện lục cảm, nhạy bén hơn Kiếm Giả nhiều. Sở Mộ tin tưởng trực giác của mình, cho đến nay trực giác nhạy bén chưa từng xảy ra sai lầm.
Mặc cho Sở Mộ tăng tốc cỡ nào thì cảm giác bị theo dõi luôn bám theo, như giòi trên xương chân làm sao cũng không thoát khỏi được.
Sở Mộ giả bộ không biết, chỉ lo bay thẳng đi, vì hắn hiểu nếu người theo dõi mình nếu có mục đích gì thì sớm muộn gì sẽ lộ mặt.
Sở Mộ bay rất nhanh nhưng tốc độ phi hạm mau hơn.
Rời khỏi Lý gia hơn ba trăm dặm thì phi hạm của Lý gia lao tới đụng thẳng vào Sở Mộ, như thiên thạch nhanh chóng mãnh liệt. Nếu bị đụng trúng ít nhất cũng gãy xương gân.
Tốc độ phi hạm rất nhanh, Sở Mộ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vội né sang bên cạnh. Phi hạm cực hiểm lướt qua bên cạnh Sở Mộ bay vút đi, gió rít gào thổi vạt áo hắn bay bay, tóc dài bay lên.
Một kích không trúng, phi hạm hình thoi khựng lại giữa không trung, ngay sau đó các bóng người nhanh chóng bay ra khỏi phi hạm, tản thành vòng vây bao vây Sở Mộ lại.
Có chín người, mỗi người phát ra dao động hơi thở Niết Bàn cảnh khiến Sở Mộ cảnh giác.
Nam nhân trung niên dẫn đầu chín người có ánh mắt sắc lạnh, toát ra hơi thở khiến Sở Mộ biết là dao động của Niết Bàn ngũ trọng thiên, cao hơn hắn hai trọng thiên, là kình địch. Tám người khác phát ra hơi thở dao động Niết Bàn tam trọng thiên, giống tu vi của hắn.
Sở Mộ lạnh lùng hỏi:
– Người Lý gia?
Tam Thống Lĩnh quát to:
– Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia đến bắt ngươi!
Bộ dạng Tam Thống Lĩnh uy phong lẫm lẫm như phụng lệnh Thiên Đế.
Tám Thiên Vệ mặt hung dữ, ánh mắt lạnh băng như muốn đâm thủng người Sở Mộ.
Lý gia là thế gia ngàn năm có nội tình thâm sâu, tổ kiến hai vệ đội bảo vệ an nguy cho Lý gia, cũng phụ trách chinh chiến với bên ngoài.
Mội đội tên là hộ vệ, từ tu luyện giả Thần Ngưng cảnh tổ thành, khá bình thường. Một đội thì đội viên toàn là tu luyện giả Niết Bàn cảnh, ít người nhưng mỗi người đều có tu vi Niết Bàn cảnh.
Chỉ có thế gia ngàn năm mới có đội ngũ hộ vệ do tu luyện giả Niết Bàn cảnh tổ thành.
Vì đối phó Sở Mộ mà xuất động Thiên Vệ đúng là lớn chuyện.
– Cho ngươi hai lựa chọn, một là đầu hàng, ngoan ngoãn theo chúng ta trở lại, nghe thiếu chủ xử lý.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nhe răng cười nói:
– Hai là để ta đánh gãy tay chân của ngươi rồi bắt về cho thiếu chủ xử lý, ngươi tự chọn đi.
Sở Mộ nghe vậy bật cười.
Một Thiên Vệ tức giận quát:
– Cười cái gì!?
– Ta cười Lý gia các ngươi truyền thừa ngàn năm có phải chỉ dựa vào hai lựa chọn không?
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Đám người lúc trước cũng cho ta hai lựa chọn, nhưng ta chọn cái thứ ba.
Một Thiên Vệ bản năng hỏi:
– Cái thứ ba gì?
Sở Mộ chỉ cười không đáp.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ sắc mặt âm trầm, mắt sắc lạnh nhìn Sở Mộ chằm chằm, mặt hung tợn nói:
– Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Sở Mộ xì cười.
Tam Thống Lĩnh vung tay, rút kiếm ra:truyện tà tu audio
– Nếu không chọn thì ta sẽ chọn thay ngươi!
Kiếm quang âm lạnh chói mắt, lộ rõ phong mang sắc bén.
Sở Mộ động.