Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 423 [Chương 2113 đến Chương 2117]
❮ prevnext ❯Chương 2113: Những ngày làm giáo tập (Thượng)
Hơi thở trong đạo tràng hỗn độn, phân biệt sơ thì Sở Mộ đoán được có bao nhiêu người ở bên trong, tổng cộng hai trăm chín mươi chín người. Lúc trước Mục Thế Hoa nói với Sở Mộ có ba trăm người, tức là có một người không đến.
Sở Mộ không để bụng, trách nhiệm của hắn là mỗi hai ngày bỏ ra bốn canh giờ dạy dỗ kiếm pháp cho ba bộ Địa Cung kiếm pháp. Sở Mộ không quan tâm có bao nhiêu học tử, vì mục đích thật sự của hắn không phải nghiêm túc cẩn trọng làm giáo tập cả đời.
Sở Mộ đi vào đạo tràng, mắt lướt qua gần ba trăm khuôn mặt trẻ tuổi, nam nữ khuôn mặt khác nhau, đều ưa nhìn.
Hai trăm chín mươi chín học tử nhìn Sở Mộ chằm chằm, nhiều ánh mắt nhìn mặt mình nhưng không hốt hoảng, nỗi lòng bình tĩnh, ung dung.
Chỉ là mấy trăm Kiếm Giả Thần Ngưng cảnh, dù có bộc phát khí thế gom lại cũng không thể lay động Sở Mộ một chút.
Sở Mộ bình tĩnh bước tới góc trống đạo tràng, nói thẳng:
– Chào các học tử, ta họ Sở tên Mộ, là giáo tập kiếm pháp mới của các người. Nếu không có gì thắc mắc thì chúng ta bắt đầu giáo tập kiếm pháp hôm nay.
Thái độ thẳng thắn trực tiếp khiến các học tử sửng sốt.
Có người truyền âm:
– Giáo tập kiếm pháp mới đến hình như rất có cá tính.
– Đúng là có cá tính, nhưng không biết tạo nghệ kiếm pháp thế nào.
Cùng là giáo tập kiếm pháp nhưng tạo nghệ kiếm pháp chia ra cao thấp, không thì đã chẳng có danh hiệu đệ nhất giáo tập.
Có nữ thanh niên Kiếm Giả đứng dậy nói:
– Giáo tập, ta có vấn đề!
Sở Mộ ngồi khoanh chân, bình tĩnh nói:
– Nói.
Sở Mộ định dùng Thừa Thiên học cung làm điểm khởi đầu, hắn không muốn ở đây lâu, nhưng giữ chức vụ thì phải cố hoàn thành trách nhiệm, hắn không định qua loa.
Nữ học tử hỏi:
– Xin hỏi năm nay giáo tập bao nhiêu tuổi?
Sở Mộ kinh ngạc, các học tử tràn đầy hứng thú.
Sở Mộ nói thẳng:
– Ta đến đây là để dạy kiếm pháp, chuyện không liên quan kiếm pháp thì đừng hỏi.
Câu trả lời làm các học tử tụt hứng.
Tưởng Vân đứng lên:
– Nếu giáo tập không muốn trả lời câu hỏi này vậy ta có một thắc mắc rất lớn hy vọng giáo tập có thể giải đáp.
Mọi người nhìn Tưởng Vân, hy vọng gã nêu câu hỏi sắc bén vào cho giáo tập hụt chân một phen:
– Giáo tập mới đến dạy kiếm pháp, chúng ta không biết tạo nghệ kiếm pháp của giáo tập thế nào, có tư cách dạy chúng ta tu luyện kiếm pháp không.
Công nhận Tưởng Vân hỏi rất trực tiếp, rất sắc bén, như thanh kiếm ra khỏi vỏ đâm thẳng vào Sở Mộ.
Mọi người mắt sáng rực, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Mộ chằm chằm, chờ xem hắn ứng đối thế nào.
Sở Mộ bình tĩnh nói:
– Sự thật hơn hùng biện.
Sở Mộ đứng dậy bước tới giữa đạo tràng, đối mặt Tưởng Vân:
– Ngươi thắc mắc kiếm pháp của ta thì cứ đi lên chiến với ta, ta sẽ cho ngươi biết.
Tưởng Vân đồng ý ngay:
– Được!
Tưởng Vân thầm hưng phấn, gã nghĩ nếu trình độ kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp mới bình thường thì gã sẽ đánh bại, cho học cung đổi người mới để đừng dạy hỏng đệ tử. Nếu Tưởng Vân bị đánh bại chứng minh tạo nghệ kiếm pháp của đối phương cao hơn gã.
Nếu chỉ miễn cưỡng đánh bại Tưởng Vân biểu thị đối phương không có tư cách dạy kiếm pháp cho bọn họ, nếu dễ dàng đánh bại gã tức là bọn họ gặp giáo tập có kiếm pháp cao siêu, là may mắn cho họ.
Tóm lại biết trình độ kiếm pháp của Sở Mộ không có chỗ xấu cho đám học tử, ngược lại có lợi.
Tưởng Vân bước ra đứng đối diện Sở Mộ, không khí trở nên căng thẳng.
Mắt Tưởng Vân lóe tia kích động:
– Giáo tập, ta không khách sáo.
Tưởng Vân rút kiếm ra, kiếm quang như thu thủy lạnh lẽo, kiếm ra khỏi vỏ ma sát thanh êm tai.
Kiếm quang rực rỡ phản chiếu đôi mắt Tưởng Vân, chiến ý như đóm lửa lan tràn đồng cỏ, cháy hừng hực.
Vèo!
Có tiếng xé gió, kiếm quang sắc bén như tia chớp rạch phá hư không đâm hướng Sở Mộ.
Các học tử trong đạo tràng kinh kêu:
– Nhanh quá!
– Tưởng Vân lại tiến bộ kiếm pháp rồi!
Bọn họ quen thuộc nhau, Tưởng Vân rất thích nổi bật, nên cả đám rất rành thực lực của gã. Không ngờ qua mấy ngày không trông thấy Tưởng Vân ra tay kiếm pháp tiến bộ một chút.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thúc thúc của giáo tập kiếm pháp Huyền Cung, được chỉ điểm kiếm pháp Tưởng Vân không tiến bộ mới lạ.
Người khác cảm thấy đây là một kiếm tinh tế nhưng chồng chất sơ hở trong mắt Sở Mộ.
Sở Mộ vươn hai ngón tay kẹp, kiếm quang sắc bén tạm dừng giữa không trung. Mọi người xoe tròn mắt, con ngươi co rút, biểu tình giật mình.
Tưởng Vân đâm nhát kiếm bị giáo tập mới đến kẹp bằng hai ngón tay. Tưởng Vân gồng sức muốn rút kiếm ra nhưng hai ngón tay của Sở Mộ như đúc bằng thép, không nhúc nhích chút nào, mặc cho Tưởng Vân gồng sức mặt đỏ rần cũng không thể lay động chút nào.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Kiếm pháp của ngươi quá yếu.
Sở Mộ thả lỏng ngón tay, Tưởng Vân đang gồng sức rút về, gã theo đà bay nhanh ra sau, ngã ngồi xuống đất. Mặt Tưởng Vân đỏ rần quê quá hoá giận.
Tưởng Vân phản bác:
– Giáo tập không rút kiếm!
Tưởng Vân nói cũng có lý, người kiếm pháp không cao minh miễn tu vi mạnh, ánh mắt sắc bén thì vẫn có thể dùng ngón tay kẹp kiếm của đối phương.
Sở Mộ mỉm cười nói:
– Vậy ngươi đỡ đi.
Ngón tay như kiếm đâm hướng Tưởng Vân.
Tưởng Vân đứng dậy cảm giác ngón tay của Sở Mộ biến thành thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang vô cùng, trên trời dưới đất không có chỗ trốn. Không thể đón đỡ, vì Tưởng Vân cảm thấy tư duy đã đông lại, hoàn toàn trống rỗng, không cách nào phản ứng lại.
Kiếm chỉ này đến quá nhanh, vô cùng huyền diệu, Tưởng Vân như người gỗ, ánh mắt thẫn thờ, đó là phản ứng của dốc hết tư duy ra mà không theo kịp.
Kiếm chỉ ngừng lại giữa trán Tưởng Vân, phong mang đáng sợ qua ngón tay đâm vào, làm Tưởng Vân rùng mình giật bắn người. Tưởng Vân cảm giác giữa trán đau nhói, não lạnh buốt như bị cây kim thép đông đá đâm vào.
Con ngươi Tưởng Vân run run, lòng sợ hãi.
Nếu bọn họ là kẻ thù thì lúc này Tưởng Vân đã chết, hồn phi phách tán.
Sở Mộ thu tay về, đôi mắt Tưởng Vân vẫn ngẩn ngơ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn Sở Mộ tăng phần kính sợ.
Học tử khác ít nhiều gì có chút tạo nghệ kiếm pháp, mắt sắc nhìn ra ngón tay của Sở Mộ bất phàm nhưng không cảm nhận sâu sắc như Tưởng Vân, nên trong mắt họ còn chứa khó hiểu.
– Ai còn có thắc mắc cứ đi lên thử một lần.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Nếu không có thì bắt đầu dạy kiếm pháp ngày hôm nay.
Tưởng Vân cung kính nói:
– Xin giáo tập chỉ giáo.
Tưởng Vân quay về chỗ của mình ngồi xuống, thái độ chân thành.
Chương 2114: Những ngày làm giáo tập (Hạ)
Trong ba trăm học tử trình độ kiếm pháp của Tưởng Vân xếp ba hàng đầu, chỉ thua Trần Ly. Biểu hiện của Tưởng Vân khiến mọi người rất kinh ngạc, càng khó hiểu, nhưng mọi người biết gã, tuy thích khoe mẽ nhưng bên trong có phần ngạo khí, thế là không ai đòi khiêu chiến Sở Mộ nữa.
Lần đầu tiên dạy kiếm pháp trong Thừa Thiên học cung của Sở Mộ bắt đầu từ khoảnh khắc này.
Sở Mộ hỏi:
– Ta hỏi các người một câu trước, tại sao luyện kiếm?
Có người trả lời ngay:
– Đương nhiên là tăng cao thực lực!
Còn những đáp án khác nhưng đại khái đều là vì thực lực, dù sao thế giới này cũng lấy cường giả làm vua, tài phú nhiều mấy không có lực lượng thì không giữ được.
Sở Mộ liên tục hỏi ba câu:
– Cái gì là kiếm? Kiếm là cái gì? Kiếm pháp là gì?
Hai trăm chín mươi chín học tử ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao mới bắt đầu dạy kiếm pháp đã hỏi họ mấy câu đó.
Các câu hỏi này có ích gì không?truyện Ma Tu audio
Bọn họ không hiểu, trước kia dạy kiếm pháp đều là diễn luyện kiếm pháp một phen rồi giải thích tỉ mỉ kỹ xảo trong đó. Các học tử sẽ đặt câu hỏi, lần lượt giải đáp, rồi cho các học tử lên luận bàn, chỉ điểm khiếm khuyết này nọ.
Chưa từng có người nào dạy kiếm pháp giống Sở Mộ.
Cách dạy mới mẻ độc đáo có lẽ sẽ khiến người thấy thích thú, nhưng Sở Mộ nêu câu hỏi làm mọi người không cảm thấy có tác dụng thực chất gì. Bọn họ hiểu biết về kiếm, về kiếm pháp rất nông cạn, đây là đặc tính của Thâm Lam thế giới, thuật pháp và kiếm pháp song tu, thuật pháp còn là chủ lưu.
Có người hỏi:
– Xin hỏi giáo tập mấy câu hỏi này có tác dụng gì không?
– Có tác dụng hay không thì tùy vào các người hiểu như thế nào.
Sở Mộ trả lời:
– Bây giờ từng người hỏi thắc mắc về kiếm pháp đi, ta sẽ từ từ giải đáp.
Sở Mộ không giải thích ý nghĩa ba câu hỏi khiến các học tử hơi bất mãn, nhưng thái độ của hắn kiên quyết không chịu nói. Không hiểu tức là không hiểu, có giải thích cũng vẫn không hiểu, chỉ uổng công.
Tưởng Vân trước tiên đặt câu hỏi về kiếm pháp, Sở Mộ giải đáp ngay, chỉ thẳng vào trọng điểm khiến gã cảm giác mở mang đầu óc, hiểu ra.
Hiệu quả dựng sào thấy bóng khiến các học tử phấn chấn tinh thần, đưa ra thắc mắc về kiếm pháp, Sở Mộ giải đáp hết.
Rất nhanh bốn canh giờ trôi qua, Sở Mộ toàn lo giải đáp thắc mắc kiếm pháp cho các học tử, còn những câu hỏi không liên quan kiếm pháp đều bị cho qua.
Bốn canh giờ khiến Sở Mộ để lại ấn tượng sâu sắc cho các học tử.
Ấn tượng đầu tiên là Sở Mộ rất mạnh mẽ, nói một không hai.
Ấn tượng thứ hai là rất bí ẩn, làm người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
Ấn tượng thứ ba là về đạo kiếm pháp rất cao thâm bác học. Những câu hỏi của bọn họ là cố ý làm khó nhưng Sở Mộ đều giải đáp, đa số có hiệu quả ngay lập tức, trong bốn canh giờ ngắn ngủi khiến người lĩnh ngộ một, hai phần hay thậm chí hơn phân nửa.
Ba ấn tượng đủ để Sở Mộ thành tiêu điểm bàn tán của các ba bộ Địa Cung kiếm pháp học tử.
– Nào, chúng ta so tài thử xem, ta cảm giác mình có chút lĩnh ngộ.
Thảo luận về Sở Mộ xong chuyển sang kiếm pháp, các học tử rút kiếm ra luận bàn.
Dạy bốn canh giờ xong Sở Mộ đi tới học cung Bộ Điển Tàng, đây là một trong những mục đích hắn đồng ý làm giáo tập kiếm pháp.
Trong sách ghi chép phát triển văn minh chủng tộc, ghi lại tiến trình và lịch sử phát triển văn minh. Trong sách có thể biết quá trình phát triển văn minh của một chủng tộc.
Cơ bản ba ngày dạy kiếm pháp một lần, thời gian còn lại tự do sắp xếp, rất là thoải mái.
Có thân phận giáo tập kiếm pháp nên Sở Mộ có thể tùy ý vào Bộ Điển Tàng lật xem điển tịch, nhưng trước mắt hắn chưa được lên tầng trên. Tầng trên cất chứa điển tịch là loại bí pháp rất quan trọng, không có tác dụng gì lớn với Sở Mộ, hắn chỉ cần tư liệu tỉ mỉ về Thâm Lam thế giới.
Quan trọng nhất là chỗ của Thế Giới Chi Linh.
Sở Mộ tìm được điển tịch liên quan rồi tới chỗ ghế ngồi, đọc sách.
Sở Mộ đọc xong vài cuốn điển tịch trở về chỗ ở, tu luyện.
Nơi ở cho giáo tập không tệ, nhà đơn, có phòng luyện kiếm vân vân, rất chu đáo.
Bây giờ tu luyện hằng ngày của Sở Mộ thêm một mục là tham ngộ lực lượng thời gian.
Trong các loại lực lượng thiên địa thì lực lượng thời gian đứng đầu, Sở Mộ nhiều lần muốn tham ngộ nó mà không thấy cửa, mãi khi tinh hạm Số Hiệu Ẩn Phong quá độ thời không đi vào thời không trùng động, cơ duyên tình cờ hắn mới tham ngộ ra lực lượng thời gian.
Nhưng khi đó quá độ thời không chấm dứt khiến lực lượng thời gian của Sở Mộ ngừng lại ở tầng áo nghĩa, cách quy tắc còn một lằn chỉ.
Bây giờ điều Sở Mộ cần làm là cố gắng lột xác thời gian áo nghĩa thành thời gian quy tắc, khi hắn nắm giữ thời gian lực lượng quy tắc thì có thể dùng cho việc chiến đấu.
Ngày từng ngày qua đi, Sở Mộ vào Thừa Thiên học cung làm ba bộ Địa Cung kiếm pháp giáo tập kiếm pháp đã nửa tháng. Nửa tháng nay Sở Mộ dạy kiếm pháp bốn lần, mỗi lần bốn canh giờ, trả lời các thắc mắc cho học tử, kêu họ rút kiếm luận bàn rồi chỉ điểm. Hoặc Sở Mộ tự mình ra tay đánh với các học tử, sắc bén chỉ ra khuyết điểm, sơ hở trong kiếm pháp của đối phương.
Qua bốn lần dạy, mỗi học tử đều phát hiện trình độ kiếm pháp của mình tăng tiến rõ rệt.
Hôm nay là lần dạy kiếm pháp thứ năm.
Sở Mộ phát hiện trong học tử có thêm một khuôn mặt xa lạ, một học tử khuôn mặt bình thường nhưng có khí chất độc đáo, mắt khép mở lấp lánh ánh sáng sắc bén như lưỡi kiếm.
Sở Mộ vừa xuất hiện liền bị học tử nhìn chằm chằm.
– Giáo tập, ta tên Trần Ly, nghe nói kiếm pháp của giáo tập cao thâm khó dò.
Trần Ly bước ra đến giữa đạo tràng, ánh mắt càng sắc bén hơn:
– Ta chỉ tin tưởng kiếm trong tay, xin giáo tập chỉ điểm một phen.
Trần Ly nói rồi rút kiếm ra, lưỡi kiếm lạnh lẽo lấp lóe tia sáng lạnh chạy dọc mũi kiếm, phong mang mãnh liệt.
Trần Ly tự báo thân phận khiến Sở Mộ biết ngay gã là ai, dù sao hắn là giáo tập ba bộ Địa Cung kiếm pháp, ít nhiều gì biết học tử. Theo Sở Mộ biết thì Trần Ly có tạo nghệ kiếm pháp không tầm thường, giáo tập kiếm pháp đời trước cũng kém hơn gã vài phần về kiếm pháp.
Tình hình này khiến Trần Ly hơi kiêu ngạo, cảm thấy giáo tập kiếm pháp hiện tại không có tư cách chỉ điểm cho gã. Trần Ly mấy lần nghe các học tử nhắc tới, cuối cùng gã nổi hứng lên xem thử một lần, định đấu kiếm pháp một trận với Sở Mộ.
Một luồng sáng lạnh, kiếm trong tay Trần Ly cực nhanh đâm hướng Sở Mộ.
Chương 2115: Đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung
Nhát kiếm này trực tiếp mà ngắn gọn, có mùi trở lại nguyên trạng, một chút bóng dáng chạm vào tinh túy kiếm pháp khiến đáy mắt Sở Mộ lóe tia kinh ngạc.
Ở đây một thời gian Sở Mộ biết đại khái trình độ kiếm pháp của các học tử. Trần Ly bày ra một kiếm này khiến Sở Mộ nhìn ra tạo nghệ kiếm pháp của gã cao hơn Tưởng Vân rất nhiều, đặt ở bốn tinh vực lớn nhân tộc trong người cùng thế hệ cũng rất khá, xếp vào thượng đẳng.
Điều này nói lên thiên phú kiếm pháp của Trần Ly hơn người một bậc.
Nhưng đẳng cấp này so với Sở Mộ thì cách biệt quá lớn.
Một kiếm đâm tới ở trong mắt học tử khác là nhanh như tia chớp, bọn họ biểu tình kinh sợ. Sở Mộ thì sắc mặt không thay đổi, mọi người chưa thấy rõ hắn ra tay thế nào, kiếm quang chuyển động, Trần Ly đứng ngây như phỗng, tay trống trơn, kiếm đã vào tay Sở Mộ, mũi kiếm gác trên cổ gã.
Trần Ly cũng không thấy rõ kiếm của mình bị cướp đi thế nào, bị gác trên cổ ra sao.
Ai nấy há hốc mồm to cỡ nắm tay.
Trình độ kiếm pháp của Trần Ly cao siêu, giáo tập kiếm pháp đời trước không đánh lại gã, không ngờ đối diện giáo tập kiếm pháp mới đến chẳng có chút sức chống cự. Đâm đường kiếm trình cộ cao nhất thế nhưng bị đối phương cướp đi kiếm, còn lấy kiếm của mình gác lên cổ mình, đây đúng là mỉa mai nhất trên đời.
Từ điều này nói lên giáo tập kiếm pháp mới đến tạo nghệ kiếm pháp kinh người biết bao.
Đám học tử phản ứng lại lòng nóng bỏng sôi trào máu nóng. Trình độ kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp lại vượt qua nhận định trong lòng bọn họ.
Kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp càng mạnh, càng cao thâm càng có lợi cho bọn họ.
Ngón tay Sở Mộ nhẹ nhúc nhích, kiếm bay lên rơi vào tay Trần Ly.
Trần Ly không quay về chỗ cũ mà dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Sở Mộ như muốn hòa tan hắn. Nếu Trần Ly là mỹ nữ, Sở Mộ bị nhìn như vậy sẽ thấy lâng lâng, nhưng gã là nam nhân.
Sở Mộ đành nói:
– Học tử Trần Ly, mời quay về chỗ cũ.
Trần Ly hành lễ với Sở Mộ rồi quay về chỗ cũ ngồi xếp bằng, mắt vẫn nóng cháy.
Sở Mộ nói:
– Hiện tại bắt đầu giáo tập kiếm pháp hôm nay.
Trần Ly khiêu chiến chỉ là nốt nhạc đệm, Sở Mộ không để bụng, nhưng thái độ của các học tử càng chân thành hơn, xem như việc tốt.
Sở Mộ bắt đầu giảng dạy nhát kiếm vừa rồi của Trần Ly, kỹ xảo ảo diệu, tinh túy trong đó bị hắn dùng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu nói cho các học tử nghe, cho bọn họ hiểu. Trần Ly nghe xong hiểu về đường kiếm của mình sâu hơn ba phần, mắt càng sáng rực.
Rất nhanh Sở Mộ dạy kiếm pháp hết bốn canh giờ, tức là lần dạy này kết thúc.
Cảm giác của mọi người là chưa đã ghiền, bọn họ chưa từng nghĩ tới tu luyện kiếm pháp khiến người vui vẻ như vậy.
Sự thật đúng là thế, nếu không học hiểu, không luyện được thì sẽ không có hứng thú. Nếu rất nhanh lĩnh ngộ, điểm sơ liền hiểu sẽ khiến người cảm thấy vui vẻ, tin tưởng tràn đầy.
Dạy kiếm pháp xong Trần Ly chạy theo Sở Mộ xin bái làm sư tu tập kiếm pháp, bị hắn từ chối. Mặc dù Trần Ly là hạt giống tốt nhưng Sở Mộ không tâm trạng.
Sở Mộ lại đi Bộ Điển Tàng đọc điển tịch liên quan, hiểu biết về Thâm Lam thế giới càng sâu.
Thâm Lam thế giới trừ nhân tộc ra có hai chủng tộc khác, một chủng tộc khổng lồ hơn nhân tộc, bọn họ cư ngụ ở biển cả mênh mông tên là Hải tộc.
Một chủng tộc khác số lượng ít hơn nhân tộc rất nhiều, nhưng dù là Hải tộc khổng lồ cũng không dám coi thường, tên gọi của chủng tộc đó là Thiên tộc.
Giới thiệu về Hải tộc nhiều hơn chút, giới thiệu về Thiên tộc ít ỏi phủ lớp sáng bí ẩn lên nó.
Sở Mộ không tìm hiểu sâu về Hải tộc, Thiên tộc, tạm thời chưa cần thiết. Sở Mộ chủ yếu muốn biết chỗ ở của Thế Giới Chi Linh, Hải tộc, Thiên tộc chỉ là nhân tiện tìm hiểu, ngoài ra còn có tư liệu liên quan thuật pháp.
Thuật pháp là tên gọi chung, đạo tu luyện chiến đấu khác với kiếm pháp.
Trong thiên địa có các loại lực lượng, số ảo gọi là ba ngàn.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, băng, lôi, vân, quang, ám, ảnh, huyết, tuyết, tinh thần, không gian, thời gian, vân vân. Tất cả tồn tại trong thiên địa, là một loại lực lượng thiên địa. Các cường giả Thâm Lam thế giới ban đầu tùy theo lực lượng thiên địa khác nhau sáng tạo ra cách ứng dụng khác nhau, trải qua thời gian dài lần mò phát triển, dần dần hình thành hệ thống hoàn thiện gọi chung là thuật pháp.
Thuật pháp là tùy theo lực lượng thiên địa khác nhau chia làm kim thuật, mộc thuật, thủy thuật, hỏa thuật, thổ thuật, phong thuật, lôi thuật các loại. Thuật pháp khác nhau cách bày ra cũng khác, uy năng khác.
Tu luyện thuật pháp cần học ấn pháp trước, ấn pháp cơ bản là điều kiện đầu tiên của tất cả thuật pháp, quen tay thậm chí tinh thông ấn pháp cơ bản rồi mới tu luyện nghiêng về riêng ấn pháp của thuật pháp khác nhau. Tùy theo lực lượng thiên địa bản thân nắm giữ lôi kéo lực lượng tương ứng trong thiên địa để hoàn thành mục đích thi triển ra thuật pháp.
Vì tò mò Sở Mộ còn đặc biệt lật xem điển tịch liên quan đến thuật pháp, hiểu biết thuật pháp nhiều hơn, càng kinh thán về đạo thuật pháp.
Đạo này không thua kém gì kiếm đạo.
Tìm chỗ Thế Giới Chi Linh là quan trọng hàng đầu, nhưng trừ Sở Mộ ra chắc chắn còn người khác, ví dụ dị tộc đi vào Thâm Lam thế giới. Trong quá trình tìm kiếm khó tránh khỏi có chiến đấu xung đột, cũng sẽ có va chạm với cường giả bản xứ Thâm Lam thế giới.
Sở Mộ cảm thấy rất cần hiểu biết thuật pháp, bởi vì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Biết thuật pháp thần kỳ, Sở Mộ muốn tu luyện nó một lần. Đây là tạp niệm, vừa sinh ra bị kiếm ý của Sở Mộ chém giết.
Sở Mộ là kiếm thuật sư, là Kiếm Giả, hắn theo đuổi kiếm đạo.
Kiếm đạo và thuật đạo là hai đạo hoàn toàn khác nhau. Kiếm đạo nằm ở kiếm ý, ở kiếm pháp, lực lượng thiên địa là loại phụ trợ. Thuật đạo lấy lực lượng thiên địa là chính, không liên quan gì đến kiếm pháp, kiếm ý.
Tinh lực một người có hạn, cộng thêm phương hướng của kiếm đạo và thuật đạo khác nhau. Trên đường kiếm đạo đã có nhiều tu luyện, chiếm rất nhiều thời gian của Sở Mộ, hắn không thể phân tâm vào thuật đạo.
Hơn nữa tu luyện một loại thuật không giúp nhiều cho thực lực của Sở Mộ tiến bộ, trừ phi tu luyện thuật hỗn hợp, tức là dung hợp thuật pháp khác nhau vào, ví dụ kim thuật và thủy thuật, hỏa thuật cùng thổ thuật, phong thuật với lôi thuật vân vân, thậm chí hỗn hợp ba loại thuật pháp.
Thuật pháp hỗn hợp có uy lực hơn xa thuật pháp đơn nhất, nhưng độ khó tu luyện cũng tăng cao.
Càng hiểu sâu về thuật pháp Sở Mộ càng cảm thấy tu luyện giả Thâm Lam thế giới đi vào lối rẽ, đó là cùng tu kiếm pháp và thuật pháp, cái này khác với cùng tu luyện khí, luyện thể.
Chương 2116: Tự chuốc nhục (Thượng)
Có lẽ ban đầu cùng tu quỷ dị, kiếm pháp khiến thực lực đánh xa hay gần đều mạnh, tính thực chiến rất cao nhưng không có lợi cho con đường tương lai, vì thời gian, tinh lực có hạn.
Đương nhiên không ai nói được về sau sẽ ra sao, một thế giới có văn minh của nó, có bước phát triển, quỹ tích của nó, không cho phép can thiệp. Cuối cùng tốt hay xấu thì không thể định luận, Sở Mộ không phải người Thâm Lam thế giới, hắn tuân theo đạo của mình.
Kiếm là đạo của hắn.
Trừ ba ngày dạy kiếm pháp một lần, Sở Mộ dùng thời gian vào việc tu luyện hằng ngày, lật xem điển tịch. Theo thời gian trôi qua, điển tịch tầng một của Bộ Điển Tàng dần bị Sở Mộ lật xem hết, tiếc rằng không thấy tin tức liên quan Thế Giới Chi Linh.
Vậy phải vào tầng trên hoặc rời khỏi Thừa Thiên học cung đi tìm chỗ khác.
Thời gian áo nghĩa cũng đang được tham ngộ tu luyện, kẹt ở mức sắp đột phá nhưng thiếu cơ hội. Không gian lực lượng quy tắc thì có Phá Hư bí điển rèn luyện, lực lượng ngũ hành có Ngũ Hành chân kinh rèn luyện. Sở Mộ chú trọng tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền thì trải qua hắn cố gắng đã đột phá nữa, đến đệ ngũ huyền.
Khi nào tới đệ thất huyền mới vào tầng hai Ngũ Linh bí tháp được, Sở Mộ đang cố gắng hướng mục tiêu này.
Trong khi Sở Mộ cố gắng nghiên cứu Thâm Lam thế giới thì danh tiếng của hắn dần lan truyền, ngọn nguồn là các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp.
Tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ cao thâm khó dò, học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp hiếm thấy trên đời. Tưởng Vân cho rằng trình độ kiếm pháp của Sở Mộ cao minh không dưới thúc thúc của gã, ở trình độ nhất định còn vượt trên, nên biết thúc thúc của gã là giáo tập kiếm pháp Huyền Cung.
Trình độ kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp Huyền Cung tuyệt đối hơn giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Sở Mộ là đặc biệt.
Các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp bàn tận khiến Sở Mộ dần nổi tiếng. Cộng thêm một số học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp khi luận bàn kiếm pháp với học tử Địa Cung Bộ Kiếm Pháp khác thì dùng kiếm pháp sắc bén, ngắn gọn hơn đánh bại đối phương, làm đối phương ngạc nhiên thế là càng biết nhiều về Sở Mộ.
Sau đó chuyện Mục Thế Hoa phó chưởng tọa mang Sở Mộ về, đề nghị khiến hắn đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung bị đào móc ra, lan truyền. Sở Mộ nổi tiếng như cồn, thành tiêu điểm.
Các lời bàn tán không ngừng truyền ra, cộng thêm Trần Ly chứng minh, thế là có người đặt danh hiệu đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung lên đầu Sở Mộ.
Trần Ly là danh nhân trong toàn Bộ Kiếm Pháp Địa Cung, vì gã đánh bại giáo tập kiếm pháp đời trước, tài tình, thiên phú khiến nhiều người khen không dứt.
Vương Việt Phong đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung đương nhiệm nghe tin này thì không vui, gã nhướng mày.
Làm đệ nhất nhân giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Vương Việt Phong có quyền uy rất lớn trong này, quyền uy đó không cho phép người khác khiêu khích, đặc biệt còn là giáo tập kiếm pháp mới đến.
Cho nên Vương Việt Phong phát tin tức hướng Sở Mộ, yêu cầu hắn đến gặp, lời ngầm là muốn xem hắn có bản lĩnh gì.
Có người truyền tin vào tai Sở Mộ:truyện đao tu audio
– Vương Việt Phong, đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung…
Sở Mộ lơ đẹp, không cần biết Vương Việt Phong có mục đích gì thì hắn chẳng muốn tiếp xúc với gã. Danh hiệu đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung thật nực cười trong mắt hắn.
Sở Mộ không quan tâm nhưng Vương Việt Phong chẳng chịu thôi.
Hôm nay là khóa dạy kiếm pháp của Sở Mộ.
Trong đạo tràng ba bộ Địa Cung kiếm pháp, ba trăm học tử đến đầy đủ, ngồi xếp bằng xung quanh chờ giáo tập của họ đến.
Khác với trước kia, bây giờ mỗi lần học kiếm pháp là bọn họ sẽ cảm thấy rất thú vị, có động lực, háo hức.
Khi Sở Mộ vào đạo tràng, ba trăm học tử nhìn chằm chằm vào mặt hắn, tràn đầy tôn kính.
Ba trăm thanh âm cùng kêu lên:
– Chào giáo tập!
Nếu giáo tập kiếm pháp khác trông thấy sẽ rất hâm mộ.
– Chào các vị.
Sở Mộ đáp lại:
– Buổi dạy kiếm pháp hôm nay vẫn như lúc trước, các vị học tử nêu câu hỏi, ta giải đáp.
Ba ngày một khóa kiếm pháp, mỗi lần đều có thu hoạch cho học tử, hoặc nhiều hoặc ít, qua hai, ba ngày lắng đọng đều có thắc mắc mới.
Người hỏi đầu tiên là Trần Ly, trong ba trăm học tử thì kiếm pháp của gã cao nhất, gã đặt câu hỏi mấy học tử khác nghe không hiểu.
Sở Mộ trả lời ngay bằng ngôn ngữ dễ hiểu nhất, khiến mọi người hiểu rõ, càng dễ lĩnh ngộ.
Dạy khoảng nửa khóa thì có khách không mời đến.
Một thanh âm vang lên đánh gãy Sở Mộ giảng dạy:
– Không tồi không tồi, Sở giáo tập hiểu biết kiếm pháp đúng là có điểm độc đáo.
Các học tử nhìn hướng khách không mời.
Có bốn người đến, một người dẫn đầu. Bốn người này đều là nam nhân trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Sở Mộ nhìn lướt qua, hỏi:
– Mấy vị là…?
Một nam nhân trung niên quát:
– Vị này là đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Sở giáo tập sao không đến hành lễ!
Sở Mộ phản ứng lại, thì ra người dẫn đầu là Vương Việt Phong đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung.
Sở Mộ không khách sáo nói:
– Bây giờ là lúc ta giảng bài, các ngươi ra ngoài đi.
Nhìn Vương Việt Phong là Sở Mộ biết ngay gã thuộc loại người gì, một kẻ ham thích quyền lực. Sở Mộ luôn không thích loại người này.
Trong lúc Sở Mộ làm việc càng ghét bị quấy rầy.
– Càn rỡ!
Nam nhân trung niên biểu tình tức giận quát:
– Nghe nói ngươi là giáo tập kiếm pháp mới tới, Vương giáo tập đặc biệt triệu ngươi đến muốn quan tâm ngươi một chút, không ngờ ngươi chẳng chút để ý!
Vương Việt Phong phất tay:
– Được rồi, có lẽ Sở giáo tập mới đến đây chưa quen, bận nhiều việc nên lỡ quên thôi.
Nam nhân trung niên không chịu thôi:
– Nghe chưa? Vương giáo tập thông cảm ngươi như vậy, còn tự mình đi đạo tràng gặp ngươi vậy mà ngươi không biết lễ độ, thật không hiểu loại người như ngươi sao trở thành giáo tập được.
Vương Việt Phong không vui nạt:
– Được rồi Dương giáo tập, nói quá lời rồi!
Sở Mộ nhìn thấu hai người này một đóng vai phản diện, một đóng vai chính diện. Hai người khác thì cười, nụ cười kỳ dị.
Các học tử nhận ra mục đích mấy người này tìm đến không tốt.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
– Giờ dạy kiếm pháp của ta còn hai canh giờ, vì các ngươi quấy nhiễu mà thời gian càng ít.
Đã biết đối phương không có ý tốt thì Sở Mộ sẽ không thân thiện làm gì:
– Các ngươi có mục đích gì nói ra ngay đi, nếu muốn chiến thì ta có thể thỏa mãn các ngươi, nếu như không có mục đích thì ra ngoài ngay bây giờ, đừng quấy rầy ta lên lớp.
Sở Mộ nói chuyện làm bốn giáo tập kiếm pháp biến sắc mặt. Ba trăm học tử giật mình nhìn Sở Mộ, lòng dâng lên cảm giác rất là hưng phấn.
Chương 2117: Tự chuốc nhục (Hạ)
Nam nhân trung niên lúc đầu nói chuyện chợt hét to:
– Làm giáo tập kiếm pháp mới đến mà ngươi không biết lễ độ là gì, ta muốn dạy ngươi bài học!
Nam nhân trung niên rút kiếm ra, kiếm quang như tia chớp rạch phá không trung, cực kỳ sắc bén chém vào Sở Mộ.
Các học tử hét rầm lên.
Sở Mộ không nhúc nhích, không thèm chớp mắt cái nào. Mãi khi kiếm quang như sấm sét chém xuống muốn xẻ đôi Sở Mộ ra thì hắn mới vươn hai ngón tay kẹp. Kiếm quang tan biến, lưỡi kiếm bị hai ngón tay Sở Mộ kẹp cứng ngắc không nhúc nhích.
Giáo tập trung niên cắn răng gồng sức nhưng không làm gì được, cảnh này giống lúc Tưởng Vân tấn công Sở Mộ.
Ba người Vương Việt Phong biến sắc mặt, trợn to mắt, biểu tình khó tin.
Kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp họ Dương không yếu, thế nhưng bị đối phương kẹp hai ngón tay, đã bùng nổ lực lượng vậy mà không thể nhúc nhích.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì ngón tay Sở Mộ rung nhẹ, lực lượng không thể chống cự truyền đến, hất bàn tay giáo tập trung niên họ Dương ra, cướp kiếm trong tay gã chém ngược lại. Giáo tập trung niên họ Dương không thể né tránh bị Sở Mộ dí kiếm vào cổ họng, mũi nhọn lạnh băng làm lỗ chân lông da cổ nở to, mặt gã tái mét, mắt chứa sợ hãi.
– Vương Việt Phong, có phải ngươi cho rằng mình là đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung thì ta phải hết sức cung kính với ngươi?
Sở Mộ dời kiếm chỉ hướng Vương Việt Phong, truyền phong mang kinh người ra, khí lạnh làm Vương Việt Phong dựng đứng lông tơ. Cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập toàn thân Vương Việt Phong, cơ bắp tê cứng, máu sắp đông lại.
– Ở trong mắt ta thì ngươi không xứng là đối thủ.
Sở Mộ bổ sung một câu làm Vương Việt Phong vừa kinh vừa giận:
– Nếu ngươi không tin thì cứ rút kiếm, ta bảo đảm không giết ngươi.
Vương Việt Phong rất muốn rút kiếm đâm thủng Sở Mộ, nhưng gã không dám, gã cảm nhận rõ áp lực hắn mang lại lớn cỡ nào, không thể nhúc nhích. Nỗi lòng Vương Việt Phong kinh hoàng, lửa giận bốc cháy.
Làm đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung lại bị giáo tập kiếm pháp Địa Cung mới đến chỉ kiếm vào, còn không dám chống cự, loại nhục nhã này khiến Vương Việt Phong gần phát điên. Mắt Vương Việt Phong đỏ ngầu, lửa giận có thể thiêu cháy Sở Mộ.
Các học tử rất vui vẻ, mắt tỏa sáng. Đây là giáo tập của họ, oách quá đi, rất bá khí!
Hai giáo tập khác thấy tình hình không ổn liền pha trò bảo:
– Xin Sở giáo tập buông kiếm xuống đi, chúng ta có ý tốt đến tham quan, đã quấy nhiễu Sở giáo tập giảng bài rất xin lỗi, chúng ta đi ngay đây.
– Cút đi.
Sở Mộ không chút khách sáo:
– Nếu có gì bất mãn ta đều nhận hết, nhưng hãy chuẩn bị sẽ chết đi!
Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng lạnh kinh người, sát ý đậm đặc như cực quang bắn vào mắt Vương Việt Phong. Người Vương Việt Phong run rẩy, con ngươi mở to hiện lên nỗi kinh hoàng. Vương Việt Phong như thấy núi thây biển máu, xác chìm nổi, địa ngục Tu La. Sát ý khủng bố khiến tinh thần Vương Việt Phong run rẩy.
Về trải đời thì Vương Việt Phong và Sở Mộ cách biệt như trời với đất, về chém giết đối thủ cường đại càng không thể so sánh.
Chấn nhiếp Vương Việt Phong xong Sở Mộ lắc cổ tay, kiếm bay lên cắm vào vỏ kiếm của giáo tập kiếm pháp họ Dương.
Bốn người không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, vội xoay người rời đi, tại đây bọn họ đã mất hết mặt mũi.
Bốn người Vương Việt Phong vừa đi ba trăm học tử muốn lật nóc:
– Giáo tập oách quá đi!
– Đặc biệt là câu ta bảo đảm không giết chết ngươi, không tả nổi luôn!
Sở Mộ không ngờ chỉ thuận miệng nói một câu đã làm các học tử kích động như vậy, họ còn học câu đó, thường hay sử dụng rồi truyền khắp Thừa Thiên học cung.
Sở Mộ át tiếng lao nhao của mọi người, cao giọng nói:
– Được rồi, không còn nhiều thời gian, tiếp tục học kiếm pháp!
Sở Mộ không quan tâm nhóm Vương Việt Phong, hắn biểu hiện mạnh mẽ như vậy vì không muốn chọc nhiều rắc rối. Vì nếu rắc rối tới cửa mà giải quyết âm thầm sẽ kéo theo nhiều rắc rối hơn, cứng rắn mới làm người ta chùn bước, mấy con tôm tép bớt nhảy nhót, chỉ cường giả mới khiến Sở Mộ hứng thú.
Sở Mộ tiếp tục dạy kiếm pháp. Bốn người Vương Việt Phong rời khỏi đạo tràng thì biểu tình tức giận. Vương Việt Phong trừ giận dữ ra đáy mắt có tia kinh hoàng, lúc đối diện sát ý của Sở Mộ thì gã cảm giác mình sắp chết, cảm giác linh hồn bị chìm đắm, bị nhấn chìm trong núi thây biển máu.
Vương Việt Phong không phải loại người dễ nhận thua, gã biết Sở Mộ là tồn tại đáng sợ không dễ chọc, nhưng không có nghĩa là gã sẽ không trả thù. Đặc biệt hôm nay Vương Việt Phong mất hết mặt mũi trước ba trăm học tử, điều này làm gã mất hết uy nghiêm của đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung.
Có thể tưởng tượng chuyện hôm nay chắc chắn sẽ bị đám học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp đồn ra ngoài, đả kích nặng đến uy danh của gã.
Nhưng trong một chốc Vương Việt Phong không nghĩ ra cách nào đối phó Sở Mộ.
Quả nhiên khóa dạy kiếm pháp của Sở Mộ kết thúc, các học tử rời đi bàn tán chuyện này, không lâu sau tin tức truyền khắp các bộ kiếm pháp Địa Cung. Mọi người biết, một truyền mười mười truyền trăm, càng lúc càng nhiều người biết chuyện này, càng nhiều người biết sự tồn tại của Sở Mộ.
Đám giáo tập Bộ Thuật Pháp cũng biết tin tức nhưng không quá để bụng, thực lực của giáo tập Bộ Thuật Pháp luôn cao hơn giáo tập Bộ Kiếm Pháp, nên bọn họ không quá xem trọng giáo tập Bộ Kiếm Pháp.truyện tà tu audio
Đệ nhất giáo tập kiếm pháp Huyền Cung Phương Sơn Hải nghe tin đó thì cau mày.
Làm đệ nhất giáo tập kiếm pháp Huyền Cung, Phương Sơn Hải biết Sở Mộ, biết Mục Thế Hoa phó chưởng tọa định mời hắn đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung, nhưng Lâm Viễn phó chưởng tọa bác bỏ. Vì vậy nên Phương Sơn Hải không kiếm chuyện với Sở Mộ, dù sao hắn chỉ làm giáo tập kiếm pháp Địa Cung, không có một chút uy hiếp với gã, nhưng bây giờ hình như hắn nhảy nhót hơi hoạt bát.
– Ngươi lại đây, ta bảo đảm không giết chết ngươi!
Khi Sở Mộ ra khỏi Bộ Điển Tàng định về chỗ ở của mình, dọc đường nghe câu đó thì ngây người. Quen tai ghê, hình như là hôm trước hắn thuận miệng nói.
Sở Mộ về chỗ ở, đầu tiên là luyện kiếm pháp một đợt, rồi tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, sau đó tu luyện công pháp Tinh Thần Kiếp, rồi tham ngộ lực lượng thời gian, sau cùng tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền.
Ngày càng nhiều người truyền bá, danh tiếng của Sở Mộ càng lúc càng vang dội.
***
Yến sơn, Lý gia.
Lý Chấn Nguyên Lý gia chủ trầm giọng hỏi:
– Vẫn không có tin tức sao?
– Gia chủ, tên giặc Sở Mộ sau khi rời khỏi địa giới Yến sơn thì không biết tung tích, nhưng nhân viên tình báo trong gia tộc vẫn đang tìm kiếm khắp nơi.