1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 41 [ Chương 201 đến 205 ]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 41 [ Chương 201 đến 205 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 201: Hội tụ. Tình thế kiếm viện (1)

Sở Mộ đi tới phía trước một bước, một thân khí tức sắc bén tới cực điểm, bức bách, chấn động ra, giống như xé rách hư không. Trong mắt có tinh mang đáng sợ bắn ra, làm cho đối phương không dám nhìn thẳng. Mà lời Sở Mộ nói càng sắc bén như kiếm, khiến cho trong lòng mọi người chấn động.

– Ngươi..

Đệ tử Thanh Lan kiếm phái này vô thức rụt cổ lại, Sở Mộ quá mức xuất sắc, sắc bén bức người làm cho hắn không tự chủ được phát lạnh. Hắn rất rõ ràng lời nói của Sở Mộ, đó là phân sinh tử chứ không phải là phân thắng bại. Mới mở miệng đã là phân sinh tử, đây quả thực là hành vi của một tên điên a.

– Hoặc là phân sinh tử, hoặc là lăn. Ngươi tự mình lựa chọn đi.

Thanh âm Sở Mộ như kiếm, sắc bén vô cùng, làm cho trong lòng đối phương giật mình, không tự giác được lui về phía sau một bước, lập tức đỏ mặt tía tai chỉ vào Sở Mộ:

– Ngươi… Ngươi… Ngươi chờ đó cho ta.

Nói xong đệ tử Thanh Lan kiếm phái này quay người bước đi, trong lòng tràn ngập hận ý đối với Sở Mộ, thề nhất định phải cho Sở Mộ đẹp mắt.

– Thanh Phong kiếm phái này dường như xuất hiện một đệ tử không tầm thường a.

– Ha ha, một người rất có phách lực.

– Hừ, tầm thường cái rắm gì chứ? Nhiều nhất bất quá chỉ là một tên điên cái gì cũng không hiểu mà thôi. Mới mở miệng đã là phân sinh tử, chỉ bằng vào tu vi thập đoạn trung kỳ của hắn? Hắn không nghĩ tới việc ở trong kiếm viện này, tu vi kiếm khí thập đoạn trung kỳ không phải là thứ gì cả.

Đợi tới khi Sở Mộ và Tạ Xuân Lôi rời đi, đủ loại tiếng nghị luận vang lên, có vài câu tán thưởng, có câu tràn ngập khinh thường.

– Sở sư huynh, Tiêu sư huynh đâu? Không phải cùng đi với sư huynh hay sao? Tại sao không có tới cùng nhau?

Ngữ khí của Tạ Xuân Lôi có chút hưng phấn, liên tiếp hỏi mấy câu hỏi.

– Trên đường đi xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta tới đây trước.

Sở Mộ khẽ cười nói, lại nhớ lại trên đường đi bị một Hóa Khí cảnh của Thanh Lan kiếm phái chặn giết, trong lòng hiện lên một đạo sát cơ lạnh lẽo, sát cơ lạnh lẽo đối với Thanh Lan kiếm phái.

– Vậy à? Ta và đại sư huynh năm ngày trước đã tới đây. Hiện tại đám người đại sư huynh có lẽ đều đang ở trong Thanh Phong viện. Sở sư huynh vừa tới, chư vị sư huynh nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

Tạ Xuân Lôi gật gật đầu, cao hứng bừng bừng cười nói, hắn cũng không có cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Sở Mộ.

– Sao ngươi lại xảy ra xung đột với đệ tử Thanh Lan kiếm phái?

Sở Mộ chợt lên tiếng, hỏi.

– Đệ tử Thanh Lan kiếm phái…

Nói tới đây, Tạ Xuân Lôi lập tức nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ:

– Từ vài ngày trước sau khi chúng ta đi tới kiếm viện. Đệ tử Thanh Lan kiếm phái thi thoảng xuất hiện bên ngoài Thanh Phong viện. Còn lần này ta ra ngoài một chút, định làm quen với một ít về kiếm viện, thế nhưng không ngờ đệ tử Ngụy Cương của Thanh Lan kiếm phái từ phía sau đột nhiên xông lên, dùng sức va chạm vào sườn ta, khiến cho ta thoáng chốc không chịu nổi. Mà hắn lại nói ta đụng vào hắn, muốn ta quỳ xuống xin lỗi. Còn muốn ta bồi thường Lăng Khí hoàn, đây hoàn toàn là muốn tìm ta gây phiền toái, nếu không phải Sở sư huynh kịp thời xuất hiện, chỉ sợ lần này sẽ phiền phức lớn.

– Được rồi.

Sở Mộ gật đầu, hắn tự biết, xem ra chỉ có hắn và Tiêu Thiên phong lọt vào trong phục kích của Hóa Khí cảnh Thanh Lan kiếm phái. Đây là do Thanh Lan kiếm phái không muốn để cho hai người bọn hắn trưởng thành, bọn chúng cảm thấy hai người bọn hắn là uy hiếp thực sự. Về phần đám người Lý Dật, cũng không có được Thanh Lan kiếm phái đặt vào trong mắt, loại khả năng này rất lớn. Nhưng mà đám người Lý Dật tới Ly Châu kiếm viện, đệ tử Thanh Lan kiếm phái lập tức có hành động, loại tình huống này không thể không khiến cho Sở Mộ hoài nghi, Thanh Lan kiếm phái đã sớm truyền tin tức tới nội viện kiếm viện.

– Mặc kệ suy đoán của ta là thật hay giả, nói tóm lại, giữa ta và Thanh Lan kiếm phái đã triệt để không thể nào vãn hồi. Ngày sau khi thực lực của ta đầy đủ, ta sẽ giết tới tận Thanh Lan kiếm phái, làm cho bọn chúng hối hận.

Sở Mộ âm thầm nói, đây giống như là một lời thề phát ra từ tận linh hồn.

– Sở sư huynh, phía trước chính là Thanh Phong viện của chúng ta.

Thanh âm kinh hỉ của Tạ Xuân Lôi làm Sở Mộ bừng tỉnh, đi tới phía trước nhìn lại. Trước mắt hắn là một tòa đình viện nhỏ. Bên trên có ghi ba chữ to: Thanh Phong viện.

Cửa Thanh Phong viện đột nhiên mở ra, có một đạo thân ảnh đi ra.

– Vương sư huynh.

Tạ Xuân Lôi vội vàng hô, người kia nhìn qua, ánh mắt chợt nhìn về phía Sở Mộ, vẻ kinh hỉ từ sâu trong khóe mắt khuếch tán ra tràn ngập cả khuôn mặt, người này thấp giọng hô:

– Sở sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới.

– Vương sư huynh.

Sở Mộ cười cười, hạ kiếm lễ với Vương Đình Hạo.

– Mau vào, đám người La sư huynh nếu như nhìn thấy sư đệ ngươi tới, nhất định sẽ cao hứng vô cùng.

Vương Đình Hạo cười to, tranh thủ mở rộng cửa ra, để cho Sở Mộ và Tạ Xuân Lôi tiến vào.

– ha ha ha, các vị sư huynh, các ngươi mau ra đây xem này.

Vừa đi vào trong Thanh Phong viện, thanh âm của Vương Đình Hạo đã truyền đi khắp nơi, giống như tiếng sấm sét nổ vang. Mà Sở Mộ thì liếc mắt đảo qua, dò xét một vòng, Thanh Phong viện này coi như là một tòa biệt viện đồng nhất, có tiền viện, còn có đại sảnh, còn có rất nhiều phòng. Chợt vẻ mặt Sở Mộ nao nao, bởi vì hắn lần nữa nhạy cảm phát giác được linh khí trong Thanh Phong viện này dường như còn nồng đậm hơn linh khí bên ngoài Thanh Phong viện một ít.

– Sư đệ, có chuyện gì mà ngươi cao hứng vậy?

Một đạo thanh âm từ trong một căn phòng truyền ra.

– Các người mau ra đây, nhìn xem ai tới này.

Vương Đình Hạo lần nữa lớn tiếng nói.

– Chẳng lẽ là Sở sư đệ?

Yên lặng một lát, một đạo thanh âm khác vang vọng, mang theo vài phần kinh hỉ. Chợt, từng tiếng xé gió vang lên, từng đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong tất cả các phòng bắn ra, bay vút tới, cuối cùng đáp xuống tiền viện.

– Sở sư đệ, thực sự là ngươi rồi. Rốt cuộc ngươi cũng tới, quá tốt rồi.

Trên mặt đám người Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa tràn ngập vẻ kinh hỉ, cao giọng hô, vui vẻ từ tận đáy lòng.

– Sở sư đệ, rốt cuộc ngươi cũng tới.

Vẻ mặt La Ngọc Phong cũng tràn ngập vui mừng, mà Chu Tiến thì đứng một bên cười ha hả. Ngoài ra còn có một người khác, Sở Mộ chưa từng gặp qua, vẻ mặt người này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong mắt có tinh mang lưu chuyển, dường như mang theo chút hiếu kỳ.

– Sở sư đệ, tu vi ngươi đạt tới thập đoạn trung kỳ rồi sao?Nguồn truyện audio

Chợt trên mặt La Ngọc Phong hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn rất rõ ràng tu vi của Sở Mộ mấy tháng trước mới đột phá tới thập đoạn sơ kỳ. Nếu như so với đám người Lý Dật còn muộn hơn một chút. Nhưng mà hiện tại đám người Lý Dật đều là thập đoạn sơ kỳ, khoảng cách tới trung kỳ còn một đoạn, nhưng mà Sở Mộ đã đột phá tới trung kỳ, tốc độ này liệu có phải quá nhanh hay không?

Chương 202: Hội tụ. Tình thế kiếm viện (2)

– Đúng vậy, vừa mới đột phá.

Sở Mộ gật đầu. Có Thanh Lan thánh quả làm thiên phú tu luyện của hắn tăng lên tới thất phẩm, lại có thể hấp thu linh thạch hạ phẩm tu luyện, còn có thượng nguyên kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm, đủ loại yếu tố kết hợp, tốc độ như vậy kỳ thực cũng không tính là gì.

– Hổ thẹn a. Người làm sư huynh như ta hiện tại cũng chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ, sư đệ ngươi đột phá tới thập đoạn sơ kỳ cũng chỉ mới được ba tháng. Vậy mà lại đột phá tới thập đoạn trung kỳ, ngươi như vậy người khác làm sao có thể ngẩng mặt lên được đây?

Chu Tiến thở dài, có chút cô đơn, chợt lại bị vẻ vui sướng thay thế, thanh âm cũng trở nên vui sướng:

– Nhưng mà đây cũng là phúc của bổn phái.

Mà người vẻ mặt lạnh lùng kia thì không nói một lời, một mực nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn xem thấu Sở Mộ vậy.

– Sư đệ, giới thiệu cho sư đệ một chút, đây là Tam sư huynh Trịnh Tu Nhiên. Tu vi thập đoạn hậu kỳ.

Lý Dật chỉ vào người vẻ mặt lạnh lùng kia giới thiệu với Sở Mộ.

– Tam sư huynh.

Sở Mộ hạ kiếm lễ.

– Sở sư đệ.

Trịnh Tu Nhiên đáp lại kiếm lễ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí cũng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng. Nhưng mà một tia hiếu kỳ thoáng cái lại hiện lên trong mắt hắn:

– Sở sư đệ, nghe nói sư đệ đánh bại Nhị sư huynh. Ta tỷ thí với sư đệ một chút được chứ?

Sở Mộ lập tức ngạc nhiên, Tam sư huynh này dường như quá mức trực tiếp, mà những người khác lại cười khổ.

– Tam sư đệ, đệ muốn khiêu chiến Sở sư đệ thì cũng đợi có thời gian đã nha. Sở sư đệ mới vừa mới tới nơi a.

La Ngọc Phong lắc đầu cười nói:

– Sở sư đệ vừa tới kiếm viện, đối với kiếm viện còn chưa hiểu rõ. Trước tiên phải nói rõ cho đệ ấy một phen, lại mời Sở sư đệ dùng cơm. Sau đó muốn tỷ thí thì cũng không muộn.

– Được.

Trịnh Tu Nhiên gật đầu nói.

Một đám người đi vào trong đại sảnh, đều ngồi xuống vị trí của mình.

– Sở sư đệ, trước tiên ta sẽ nói với đệ về tình huống của Thanh Phong viện, sau đó lại nói tình thế kiếm viện cho sư đệ nghe một chút.

La Ngọc Phong ngồi ở vị trí thủ tọa, mở miệng, khẽ cười nói:

– Trước mắt trong Thanh Phong nội viện chúng ta cơ hồ tất cả chúng ta là tám người. Đúng rồi, tính cả Tiêu Thiên phong sư đệ là chín người. Nhưng mà Tiêu Thiên phong sư đệ không phải kết bạn mà đi với Sở sư đệ sao? Sao còn chưa có tới.

Cả đám đều nhìn qua Sở Mộ, chờ đợi câu trả lời của Sở Mộ.

– Lúc chúng ta rời khỏi Thanh Lan sơn, gặp phải một cao thủ Hóa Khí cảnh chặn giết.

Sở Mộ nói, cũng không có nói ra nội dung cụ thể.

– Cái gì? Kiếm giả Hóa Khí cảnh chặn giết hai người các đệ sao?

Đám người La Ngọc Phong giật mình, vẻ mặt đại biến, kinh hãi vạn phần, thậm chí đứng ngồi không yên, khí tức toàn thân hỗn loạn.

– Không có việc gì, đoán chừng chỉ là Kiếm giả vừa mới tiến vào Hóa Khí cảnh, cho nên hai chúng ta thấy thời cơ không ổn tách ra. Dùng năng lực của Tiêu Thiên phong, chắc có lẽ không bị đuổi kịp.

Sở Mộ nói, hắn cũng không muốn tất cả ra, sợ sẽ làm xấu thêm mọi chuyện.

– Thì ra là thế, hy vọng Tiêu sư đệ vẫn bình yên vô sự.

La Ngọc Phong lần nữa ngồi xuống đất, vẻ mặt tràn ngập ngưng trọng. Lại thở ra một hơi, chợt nhìn về phía Sở Mộ:

– Sở sư đệ có thể đào thoát khỏi tay Kiếm giả Hóa Khí cảnh, cũng không giống như bình thường a.

– Sư huynh, trong Thanh Phong nội viện sao chỉ có mấy đệ tử chúng ta thôi vậy?

Sở Mộ mỉm cười nói sang chuyện khác.

– Mỗi một kiếm phái, thời gian tiến vào Ly Châu kiếm viện bồi dưỡng cũng chỉ có ba năm mà thôi. Trong ba năm không có cách nào tiến vào top một trăm thì phải rời khỏi kiếm viện trở về kiếm phái của mình.

Trong lòng La Ngọc Phong vẫn rung động mãnh liệt như cũ, nói chuyện cũng giống như vô thức:

– trước đó các tiền bối Thanh Phong kiếm phái chúng ta bồi dưỡng trong kiếm viện ba năm cũng không có duyên tiến vào top một trăm, cho nên đều trở về kiếm phái, trở thành chấp sự. Hơn nữa những đệ tử thập đoạn mới đột phá trong bổn phái thường ít, cho nên trước mắt cũng chỉ có mấy người chúng ta. Mặt khác còn hai quản sự chuyên phụ trách giặt giũ nấu cơm cho chúng ta. Lát nữa sẽ cho sư đệ ngươi gặp mặt chú.t

– Nhưng mà nếu như trong chúng ta có người có thể tiến vào top một trăm thì bổn phái sẽ được vương thất Đại Khôn ngợi khen, được ban thưởng các loại đan dược, linh dược.. Đối với việc bồi dưỡng đệ tử mới của bổn phái càng có trợ giúp. Đến lúc đó, đệ tử trong Thanh Phong viện này sẽ từ từ tăng lên nhiều.

La Ngọc Phong giải thishc:

– Trước mắt trong tám người chúng ta, ta là đại sư huynh, Chu Tiến là nhị sư huynh, Tu Nhiên là Tam sư huynh, Lý Dật là tứ sư huynh, Minh Hóa là ngũ sư huynh, Đình Hạo là lục sư huynh, về phần thứ bảy Tạ sư đệ vẫn luôn cho rằng Sở sư đệ mới là người có tư cách đảm nhiệm.

– Ta nhập môn trễ nhất coi như là tám đi.

– Sở sư huynh, cái này…

Tạ Xuân Lôi sốt ruột nói.

– Tạ sư đệ không cần sốt ruột. Sở sư đệ đã nói vậy ngươi sẽ là thất sư đệ, đây bất quá chỉ là trình tự giữa chúng ta mà thôi. Bình thường xưng hô cũng bỏ đi, không có ý nghĩa gì mấy.

La Ngọc Phong nói xong, Tạ Xuân Lôi ngồi xuống.

– Linh khí trong Ly Châu kiếm viện này nếu như so với bên ngoài còn nồng đậm hơn, mà linh khí trong Thanh Phong viện chúng ta so với bên ngoài kiếm viện nồng đậm hơn gấp đôi.

La Ngọc Phong tiếp tục nói:

– Tu luyện dưới hoàn cảnh này tốc độ tiến triển tự nhiên sẽ nhanh hơn so với bên ngoài một ít. Trong kiếm viện tổng cộng có bốn mươi tám đình viện nhỏ, vừa vặn đối ứng với bốn mươi bảy kiếm phái trong cảnh nội Ly Châu. Trong đó có ba đại kiếm phái thượng phẩm là Kinh Đào kiếm phái, Thượng Huyền kiếm phái, Tố Tâm kiếm phái. Còn có tám đại kiếm phái trung phẩm cùng với ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm. Nghe nói ba đại kiếm phái thượng phẩm kia, đình viện của bọn họ trình độ nồng đậm của linh khí gấp ba nơi khác. Mà địa phương nơi kiếm phái trung phẩm trú chân, linh khí gấp đôi. Ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm, nơi ở sẽ gấp đôi bên ngoài. Ngoài ra còn có một đình viện thuộc nhất mạch của châu lệnh, đặt song song với tam đại kiếm phái thượng phẩm.

Cái gọi là Châu Lệnh chính là quan viên cao nhất của một châu do vương thất bổ nhiệm, Châu lệnh nhất mạch nói rõ ra thì chính là nhi tử hoặc là nhi nữ cùng với một ít chi thứ trực hệ trẻ tuổi.

– Trước mắt trong nội viện kiếm viện có bốn đại cao thủ, được xưng là Kiếm viện tứ kiệt. Bọn họ theo thứ tự là Sở Hà tới từ Kinh Đào kiếm phái, Từ Kiếm Phong tới từ Thượng huyền kiếm phái. Hoài ngọc của Tố Tâm kiếm phái cùng với thế tử Chu Hồng Vũ của Châu Lệnh. Tuổi tác khoảng chừng hai mươi tuổi, toàn bộ đều có tu vi Hóa Khí cảnh nhập môn.

La Ngọc Phong lần nữa nói ra, những người khác đã nghe qua, duy chỉ có Sở Mộ là chưa từng nghe:

– Sở Hà của Kinh Đào kiếm phái này lại cùng họ với Sở sư đệ a.

Chương 203: Ta muốn bóp chết Sở Mộ (1)

Kế tiếp La Ngọc Phong lại giới thiệu rất nhiều công việc tương quan trong kiếm viện, một ít chuyện nhất định phải biết rõ.

Thanh Lan viện giống như Thanh Phong viện, thuộc về đình viện của ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm, nhưng mà khoảng cách từ đó cho tới Thanh Phong viện cũng khá xa.

– Tức chết ta. Đệ tử Thanh Phong kiếm phái này không ngờ lại kiêu ngạo như vậy.

Ngụy Cương vừa mới trở về Thanh Lan viện trực tiếp đi vào trong đại sảnh, đặt cái mông ngồi xuống. Bàn tay dùng lực vỗ vào cái bàn gỗ cứng rắn như cương thiết, vẻ mặt nổi giận đùng đùng, quát.

Vừa vặn, trong đại sảnh có hai người khác đang nhàn nhã uống trà, vừa nhìn thấy Ngụy Cương bừng bừng tức giận, hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, đều nhanh chóng thả chén trà trong tay xuống.

– Tứ sư huynh, người nào trong Thanh Phong kiếm phái không có mắt chọc vào huynh như vậy? Khiến cho huynh tức giận đùng đùng như vậy a?

Một người trong đó đứng lên cười nói.

– Đúng vậy. Tứ sư huynh, Thanh Phong kiếm phái chỉ là một kiếm phái không có thành tựu, có người nào đáng giá để cho huynh tức giận như vậy chứ?

Một người khác mặc dù không có đứng lên, nhưng mà cũng khẽ cười nói. Lúc nói tới bốn chữ Thanh Phong kiếm phái, trong thanh âm hiện lên vẻ khinh thường.

Phải biết rằng Thanh Lan kiếm phái bọn họ từng có một vị tiền bối sát nhập vào top một trăm kiếm viện. Do đó cả kiếm phái được vương thất ngợi khen, mà vinh hạnh đặc biệt như vậy Thanh Phong kiếm phái có lẽ chưa từng đạt được qua.

– Các ngươi nghe một chút, sau khi nghe xong các ngươi sẽ thấy có đáng tức giận hay không.

Nộ khí của Ngụy Cương bình phục một chút, bắt đầu nói rõ ra từng chi tiết, khi nói tới lúc Sở Mộ xuất hiện, nộ khí lần nữa dâng trào, lại dùng sức vỗ bàn nói:

– Tên tiểu tử ghê tởm kia chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi. mà không ngờ lại dám hung hăng càn quấy như vậy. Nếu không phải ta không muốn phát sinh nhiều chuyện, ta nào phải sợ hắn? Muốn lên kiếm đài phân sinh tử thì lên kiếm đài phân sinh tử, ai sợ ai chứ?

Hai người kia nhìn nhau, bọn họ đối với Ngụy Cương này đều có chút hiểu rõ, biết rõ hắn ta chỉ là một người mạnh miệng, lúc chiến đấu chính thức đều sợ hãi rụt rè, hắn có thể đạt được tên tuổi tứ sư huynh trong Thanh Lan kiếm phái bất quá là bởi vì đại ca Ngụy Hồng của hắn mà thôi.

Ngụy Hồng kia có tu vi thập đoạn đỉnh phong, kiếm thuật cũng không yếu, tăng thêm lại hiếu chiến. Trong cả kiếm viện cũng coi như có chút danh khí. Trong Thanh Lan viện càng là đại sư huynh. Ngụy Cương chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ, nếu không phải có Ngụy Hồng làm chỗ dựa, người này thực sự không tính là thứ gì.

– Tứ sư huynh, đệ tử Thanh Phong kiếm phái dám can đảm khiêu khích sư huynh có tên là gì?

Một người trong đó ánh mắt xoay chuyển, dường như nghĩ tới gì đó, mở miệng hỏi.

– Ta nào có biết hắn tên là gì chứ?

Ngụy Cương phẫn nộ nói tiếp:Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

– Tóm lại tuyệt đối không phải mấy người vừa mới tiến vào kiếm viện hôm trước. Nghe hắn nói chuyện với tên tàn phế kia, dường như là người vừa mới tới kiếm viện.

Nói xong, nộ khí trong lòng Ngụy Cương dần dần bình phục lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt giật mình nói:

– Đúng rồi, lúc ấy tên tàn phế kia gọi hắn là Sở sư huynh, nhưng cũng không có nói tên hắn ta là gì.

– Họ Sở sao?

Hai người kia liếc nhìn nhau, dường như nhớ tới cái gì đó, một người trong đó mỉm cười, hạ kiếm lễ với Ngụy Cương, nói:

– Tứ sư huynh, họ Sở này nói không chừng quả thực vừa mới tới. căn bản không hiểu được nước kiếm viện sâu bao nhiêu. Cảm thấy dùng tu vi của hắn có thể hoành hành bá đạo. Loại người này nhất định không thể hung hăng càn quấy được bao lâu. Sư huynh cũng không cần vì loại người như vậy mà tức giận.

– Nói rất đúng, loại người này nhất định không hung hăng càn quấy được bao lâu. Rất nhanh hắn sẽ hiểu rõ. Một chút thực lực như vậy không được tính là gì.

Người khác phụ họa theo, cũng hạ kiếm lễ:

– Tứ sư huynh, chúng ta cũng muốn đi tu luyện, cáo từ sư huynh.

– Đi đi, đi đi.

Ngụy Cương vừa nghe bọn họ nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng. Tâm tình tức thì thoải mái hơn không ít, phất phất tay, nghênh ngang nói.

Sau khi hai người kia rời khỏi, cũng không có thực sự đi tu luyện mà nhanh chóng đi về phía một căn phòng khác.

Tiếng gõ cửa vang lên.

– Người nào?

Trong phòng truyền ra tiếng sẵng giọng.

– Nhị sư huynh, là chúng ta. Nghiêm Minh và Vương Khuê.

– Vào đi.

Thanh âm trở nên ôn hòa rất nhiều, hai người kia lúc này mới mở cửa đi vào.

– Hai người các ngươi không đi tu luyện còn tới tìm ta làm gì?

Tống Quang Đào từ trong phòng đi ra, hai tay chắp ra sau lưng, thân thể thẳng tắp, long hành hổ bộ, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

– Nhị sư huynh, là thế này…

Nghiêm Minh tranh thủ nói chuyện đã xảy ra với Ngụy Cương một lần:

– Ta nhớ Nhị sư huynh trước đó có nói tới, nội dung truyền tin của trưởng lão bổn phái có đề cập tới hai đệ tử của Thanh Phong kiếm phái gọi là Sở Mộ và Tiêu Thiên phong. Ta thấy gia hỏa mới xuất hiện họ Sở này không phải là Sở Mộ đó chứ?

– Sở Mộ…

Tống Quang Đào phất tay áo rồi ngồi xuống, như có điều suy nghĩ. Không lâu trước đó trong kiếm phái truyền tin tới, nội dung bên trong có đề cập tới đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái đại đa số đều gặp nạn trong Thanh Lan hư cảnh. Thậm chí ngay cả Ngụy Hồng cũng chết ở bên trong. Nội dung như vậy khiến cho Tống Quang Đào cũng giật mình kinh hãi vạn phần. Trong nội dung truyền tin còn đề cập tới đệ tử Thanh Phong kiếm phái lần này tới kiếm viện. Hơn nữa còn phân phó bọn họ nên cố gắng tạo ra các loại phiền toái cho đệ tử Thanh Phong kiếm phái, nhưng mà phải dưới tình huống không trái kỷ luật của kiếm viện. Cố gắng làm cho đệ tử Thanh Phong kiếm phái không có cách nào phát triển trong kiếm viện. Nếu như có thể danh chính ngôn thuận giết chết đám người này thì càng tốt.

– Ngụy Cương thực sự là một phế vật.

Tống Quang Đào nhướng mày, ngữ khí vô cùng bất mãn:

– về sau hủy bỏ tư cách Tứ sư huynh của hắn. Thực lực của hắn căn bản không có tư cách đảm nhiệm danh xưng như vậy.

Nghiêm Minh và Vương Khuê đều hưng phấn không thôi. Phải biết rằng hai người bọn họ đều có tu vi kiếm khí thập đoạn hậu kỳ, tuy rằng vừa mới tấn chức không lâu, nhưng mà tuyệt đối mạnh hơn phế vật Ngụy Cương kia:

– Thế nhưng mà Nhị sư huynh, nếu như Đại sư huynh trở về..

– Hừ. Ngụy Hồng kia không về được đâu. Về sau ta chính là Đại sư huynh của Thanh Lan viện. Lời ta nói chính là quy tắc.

Tống Quang Đào hừ lạnh một tiếng nói:

– Sau này Nghiêm Minh ngươi chính là Tam sư huynh, Vương Khuê ngươi chính là tứ sư huynh. Như vậy đi, ta sẽ triệu tập cơ hồ tất cả sư đệ bổn viện tập hợp ở đại sảnh để tuyên bố việc này.

– Đa tạ đại sư huynh.

Nghiêm Minh và Vương Khuê lập tức đại hỉ, vội vàng đứng lên, tất cung tất kính hạ kiếm lễ với Tống Quang Đào:

– Cung chúc đại sư huynh tu vi thăng tiến, quét ngang kiếm viện.

Chương 204: Ta muốn bóp chết Sở Mộ (2)

Mặc dù nói bài vị đại sư huynh này cũng không có lợi ích mang tính thực chất, nhưng mà được người khác xưng là đại sư huynh chung quy vẫn hơn làm tiểu đệ của người khác a.

– Nói cũng đúng, hôm nay tu vi ta tinh tiến. Cho dù là Ngụy Hồng trở về cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta.

Tống Quang Đào nở nụ cười lạnh, trong mắt có tinh quang lập lòe:

– Hai người các ngươi bây giờ đi tới Thanh Phong viện tìm hiểu cho rõ ràng. Nếu như người vừa mới tới thực sự là Sở Mộ mà nói, hạ chiến thư với hắn. Ba ngày sau, sẽ phân cao thấp trên kiếm đài. Ta muốn giáo huấn Sở Mộ này.

– Đại sư huynh, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu? Hai chúng ta tùy tiện một người nào cũng có thể giáo huấn Sở Mộ một chầu. Ly Châu kiếm viện cũng không phải là Thanh Phong kiếm phái a.

Nghiêm Minh lúc này cười lạnh nói, vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng thề thốt son sắt:

– Tu vi chỉ là thập đoạn trung kỳ mà dám coi mình là một đại nhân vật. Đến lúc đó ta sẽ hung hăng giáo huấn hắn một chầu. Cho hắn biết nước trong kiếm viện này rất sâu. Hắn nên ngoan ngoãn cụp đuôi thì hơn.

– Không. Ta muốn đích thân ra tay. Nếu như hắn thực sự là một thiên tài mà nói. Ta muốn đích thân bóp chết hắn.

Tống Quang Đào đột nhiên đứng lên, trong mắt có hàn mang kinh người lập lòe, còn có quang mang hưng phấn khác thường.

Nghiêm Minh và Vương Khuê liếc nhìn nhau, mới nhớ tới sở thích của Đại sư huynh này chính là bóp chết cái gọi là thiên tài. Năm đó khi người này vẫn còn trong Thanh Lan kiếm phái, loại chuyện giống thế này hắn đã làm không ít. Thậm chí ngay cả một ít thiên tài của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái cũng gặp nạn.

– Vâng. Đại sưu huynh, chúng ta nhất định sẽ làm việc này cho thỏa đáng.

Vương Khuê kích động nói, đang định cùng với Nghiêm Minh rời khỏi.

– Đợi một chút, mặc kệ Sở Mộ này tiếp nhận hay là cự tuyệt. Các ngươi đều phải đem tin tức ba ngày sau ta quyết đấu với Sở Mộ trên kiêm đài truyền ra ngoài.

Tống Quang Đào chắp hai tay ra sau lưng, bộ dáng siêu nhiên nói.

– Không hổ là đại sư huynh, nghĩ vô cùng chu đáo. Làm vậy, Sở Mộ này nếu như lên kiếm đài thì cũng bị đại sư huynh giáo huấn một phen. Từ nay về sau sẽ phải cụp đuôi làm người. Nếu như hắn không lên đấu kiếm đài mà nói, thanh danh nhất định sẽ thối mất. Kiếm viện này cũng không còn chỗ chứa hắn, hắn đành phải ngoan ngoãn xéo đi mà thôi.

Nghiêm Minh vỗ tay một cái, nịnh nọt. Nhanh chóng rời khỏi cùng với Vương Khuê.

Cửa lớn Thanh Phong viện mở ra, có hai đạo thân ảnh nhanh chóng bước ra. Đây chính là hai người Vũ Văn Minh Hóa và Sở Mộ.

Lúc này Vũ Văn Minh Hóa mang theo Sở Mộ tiến vào Nội Vụ đường của kiếm viện đăng ký nhập viện bồi dưỡng. Sau khi đăng ký còn có thể nhận được phúc lợi tương ứng, ví dụ như một thanh ngụy kiếm khí, còn có một khỏa Tăng khí hoàn.

Khi Sở Mộ từ trong miệng La Ngọc Phong biết rõ có phúc lợi như vậy cũng kinh ngạc. Giá trị của ngụy kiếm khí cũng không thấp a. Ngẫm lại ba đại kiếm phái như Thanh Phong kiếm phái, bất luận một thanh ngụy kiếm khí nào đều vô cùng được coi trọng. Thậm chí rất nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh cũng chỉ sử dụng ngụy kiếm khí mà thôi.

Ví dụ như thế lực lớn nhất Bạch Phong thành là Vương Xà bang, đây chính là thế lực cường đại Sở gia còn lâu mới có thể bì kịp được, cũng vì Ngụy kiếm khí mà huy động nhân mã. Kết quả khiến cho rất nhiều người chết dưới thân kiếm của Sở Mộ.

Không ngờ tới vừa vào kiếm viện bồi dưỡng đã có thể nhận được một thanh ngụy kiếm khí. Phúc lợi như vậy đã chứng minh thủ bút của kiếm viện ra sao. Cho dù hiện tại Sở Mộ đã có ba thanh Ngụy kiếm khí, nhưng mà nhiều thêm một thanh Ngụy kiếm khí, Sở Mộ cũng không cự tuyệt. Thứ này giá trị không thấp. Coi như hắn không dùng được, ngày sau trở về nhà cũng có thể giao cho gia tộc. Xem như xuất một phần lực làm cho gia tộc phục hưng a.

Về phần Tăng khí hoàn, đó là đan dược hạ phẩm thích hợp cho Kiếm giả thập đoạn sử dụng. Bên trong Thanh Phong kiếm phái không có, ngay cả Thanh Lan kiếm phái đoán chừng cũng không có. Chỉ là giá trị của Tăng khí hoàn này có lẽ cũng rất cao, cho nên chỉ có Kiếm giả vừa mới gia nhập kiếm viện để bồi dưỡng mới có thể nhận được một khỏa. Sau này cứ cách một năm có thể nhận được ba khỏa, cứ như vậy tròn ba năm.

Đương nhiên nếu như có thể sớm sát nhập hàng ngũ top một trăm, vậy thì hoàn toàn không còn giống trước đó nữa.

Tăng khí hoàn là đan dược gia tăng tu vi kiếm khí, cho dù Sở Mộ hiện tại có được không ít linh thạch, có thể hấp thu linh khí tinh thuần bên trong để tu luyện. Tốc độ kia nếu so với tu luyện dưới tình huống bình thường rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng nếu như phục dụng Tăng khí hoàn, cũng có thể rút ngắn không ít thời gian tu luyện.

Nội Vụ đường là do một vị trưởng lão kiếm viện chấp chưởng. Vị trưởng lão này vẻ mặt nghiêm túc, làm việc công bằng, sau khi Sở Mộ nộp ra kiếm chương nhập viện, trải qua kiểm tra thì vị trưởng lão này mới giao ra ba đồ vật cho Sở Mộ. Một thanh Ngụy kiếm khí, bên trên có màu lam nhạt, là một thanh ngụy kiếm khí thiên về Thủy hệ. Ngoài ra còn có một bình sứ nhỏ. Trong đó có một khỏa Tăng khí hoàn, cuối cùng là một khỏa kiếm lệnh nhỏ bằng bàn tay. Bên trong khi chép lai lịch, thân phận của chủ nhân.

– Sư đệ, nghe nói hiệu quả của Tăng khí hoàn không tệ. Bất quá ta còn chưa phục dụng. Ta định tự mình tu luyện tới gần trung kỳ, lại phục dụng Tăng khí hoàn, định một lần thừa thắng xông lên đột phá tới trung kỳ.

Vũ Văn Minh Hóa cười nói, một mặt cùng với Sở Mộ trở về Thanh Phong viện.

– Cũng được.

Sở Mộ gật đầu, hắn cũng suy nghĩ tới chuyện này. Tạm thời không phục dụng Tăng khí hoàn, trước tiên nên hấp thu linh khí tinh thuần trong linh thạch hạ phẩm tu luyện. Mau chóng đem tu vi kiếm khí tăng lên tới gần hậu kỳ, khi đó lại phục dụng nó, một lần đột phá tới hậu kỳ.

– Đứng lại.

Lúc Sở Mộ và Vũ Văn Minh Hóa định đi vào trong Thanh Phong viện thì sau lưn truyền tới một tiếng quát lạnh. Khi bọn họ nhìn lại thì thấy hai Kiếm giả hùng hổ bước tới.

– Hai người các ngươi là đệ tử Thanh Phong viện sao?

Nghiêm Minh cười lạnh hỏi.

– Mắc mớ gì tới ngươi?

Vũ Văn Minh Hóa nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại đối phương một câu.

– Đương nhiên có liên quan tới chúng ta. Thanh Phong viện các ngươi có phải vừa có thêm một đệ tử gọi là Sở Mộ đúng không?

Vương Khuê tiến lên phía trước một bước, vẻ mặt hung ác, ngữ khí lạnh lẽo. Đệ tử Thanh Phong viện hắn biết rõ người lợi hại nhất chính là La Ngọc Phong, tu vi thập đoạn đỉnh phong. Nhưng mà so với Tống Quang Đào thua kém không ít. Ngoài ra, người lợi hại thứ hai chính là Trịnh Tu Nhiên, tu vi thập đoạn hậu kỳ, thực lực chỉnh thể của Thanh Phong viện thua kém Thanh Lan viện không ít, cho nên bọn họ cũng không có đặt vào trong mắt.

– Có thì sao mà không thì sao?

Chương 205: Sư huynh khiếp sợ. Thanh Lan viện tự tìm đường chết (1)

Vũ Văn Minh Hóa nhìn Sở Mộ, lông mi lần nữa nhíu lại, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang. Hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy Sở Mộ lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói vậy.

– Đúng thì tự nhiên là tốt nhất. Nghe rõ đây, Đại sư huynh Thanh Lan viện chúng ta hạ chiến thư với Sở Mộ Thanh Phong viện các ngươi. Thời gian là ba ngày sau, trên đấu kiếm đài của kiếm viện phân cao thấp. Nếu như không dám tới thì cút ra khỏi kiếm viện, đừng có ở nơi này làm mất mặt xấu hổ làm gì.

Nghiêm Minh cũng bước ra một bước, cùng với Vương Khuê đứng song song với nhau. Khí tức toàn thân sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm, ngôn từ giống như lưỡi kiếm vô cùng sắc bén vang vọng.

– Lời chúng ta đã đưa tới, về phần các ngươi có muốn chuyển cáo cho Sở Mộ hay không đó là chuyện của các ngươi. Sở Mộ có tới hay không là chuyện của bọn hắn. Nhưng mà các ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu như tới lúc đó không tới mà nói, thì cũng không cần lăn lộn trong kiếm viện này. Cụp đuôi mà cút khỏi kiếm viện, vĩnh viễn không được bước vào đây một lần nữa.

Vương Khuê lần nữa nghiêm túc nói, ngữ khí tràn ngập uy hiếp, cũng không để cho Sở Mộ và Vũ Văn Minh Hóa có bất kỳ cơ hội phản bác nào, hắn và Nghiêm Minh nhanh chóng quay người, thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.

– Sư đệ, hai gia hỏa này quá đáng giận.

Vũ Văn Minh Hóa ngạc nhiên một thoáng, cả giận nói.

– Được rồi, chúng ta đi vào trước đi.

Đối với cơn giận dữ của Vũ Văn Minh Hóa, Sở Mộ lại bình tĩnh vô cùng. Hắn thoáng suy tư đã nhìn ra kế hoạch của đối phương. Đơn giản chính là lo lắng hắn không dám lên Đấu kiếm đài. Do đó mới tạo đủ loại áp lực bức bách hắn đi lên. Nghĩ tới đây Sở Mộ nở nụ cười lạnh lẽo:

– Ta đang suy nghĩ nên ra tay với các ngươi thế nào. Không ngờ các ngươi lại chủ động đưa tới cửa. Rất tốt, ba ngày sau, các ngươi sẽ biết rõ mình ngu xuẩn tới cỡ nào.

Hai người bước vào trong Thanh Phong viện, Vũ Văn Minh Hóa lúc này mới triệu tập các vị sư huynh đệ tới đại sảnh. Hơn nữa lại đem lời hai đệ tử Thanh Lan viện vừa mới nói ra thuật lại một lần.

– Đại sư huynh Thanh Lan viện…

La Ngọc Phong lẳng lặng nghe xong, lúc này mới hơi nhíu mày nói:

– Đại sư huynh Thanh Lan viện là Ngụy Hồng, nhưng mà Ngụy Hồng này trước đó đã rời khỏi kiếm viện. Trở lại Thanh Lan kiếm phái, lại ngụy trang trở thành đệ tử cửu đoạn tiến vào Thanh Lan hư cảnh, còn chưa đi ra. Xem ra người hiện tại gọi là Đại sư huynh kia có lẽ chính là Tống Quang Đào vốn bài danh thứ hai trước đó.

Đám người Sở Mộ nghe vậy sững sờ, không ngờ người chết dưới thân kiếm của Sở Mộ, Ngụy Hồng kia lại là đại sư huynh Thanh Lan viện.

– Đại sư huynh, Tống Quang Đào này thực lực thế nào?

Lý Dật trầm ngâm một lát rồi nói.

– Thực lực Tống Quang Đào không bằng Ngụy Hồng, cho nên mới hạ mình đứng ở thứ hai. Nhưng mà người này có đủ tâm cơ, có thiên phú khá tốt, hiện tại đã trở thành Đại sư huynh Thanh Lan viện, chắc hẳn thực lực lại có tiến triển. Không kém Ngụy Hồng trước đó.

La Ngọc Phong chậm rãi nói ra, vẻ mặt có chút ngưng trọng:

– Thực lực của Tống Quang Đào này còn hơn ta một bậc, hơn nữa thích ra tay với thiên tài, hung hăng đả kích, thậm chí là bóp chết. Trước đó lúc còn ở Thanh Lan sơn, bổn phái và Thanh Thủy kiếm phái có không ít đệ tử có thiên phú tốt đã bị hắn khiêu khích, chèn ép. Không ngờ lần này hắn lại có ý ra tay với Sở sư đệ.

– Tống Quang Đào này đáng chết.

Chu Tiến phẫn nộ nói:

– Nếu không phải tu vi ta không đủ, ta sẽ cùng lên đấu kiếm đài với hắn. Xem hắn hung hăng càn quấy thế nào.

Vẻ mặt Trịnh Tu Nhiên lạnh lùng ngồi trên ghế không nói một lời. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ hai mắt hắn thì sẽ trong mắt hắn có hàn mang lập lòe, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lửa giận.

So với ba bọn họ, đám người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo, Tạ Xuân Lôi, bốn người này bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Ngụy Hồng kia bị Sở Mộ giết chết. Mà lúc đó tu vi của Sở Mộ chỉ là cửu đoạn đỉnh phong. Hiện tại tu vi của Sở Mộ đã tăng lên tới thập đoạn trung kỳ. Hơn nữa kiếm thuật dường như còn có bước tiến không nhỏ.

Trước đó Tống Quang Đào không bằng Ngụy Hồng. Hiện tại coi như hắn có tăng tiên,s nhiều lắm cũng chỉ bằng tiêu chuẩn Ngụy Hồng. Cùng lắm là vượt qua một ít. Bọn họ tin tưởng, người này tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Mộ. Đối với Sở Mộ, bọn họ có tin tưởng mười phần.

– Sở sư đệ thiên phú ngươi còn cao hơn ta rất nhiều. Ngay cả Đại sư huynh cũng phải bội phục không thôi. Cho nên sư đệ có không gian phát triển rất lớn.

Chu Tiến nhìn qua Sở Mộ, trịnh trọng nói:

– Tống Quang Đào này đưa ra ý định đấu kiếm nhất định là không có ý tốt. Mục tiêu của hắn ta rất rõ ràng, nhất định là thừa dịp Sở sư đệ còn không có lớn lên hung hăng chèn ép Sở sư đệ. Làm cho Sở sư đệ từ nay về sau sẽ có bóng mờ, có trở ngại, không có cách nào lấy được thành tựu cao hơn. Loại tâm tư này không thể không nói là quá ngoan độc.

– Đúng vậy. Nhị sư đệ nói đúng. Dùng lý giải của ta về Tống Quang Đào này, loại chuyện này hắn hoàn toàn có thể làm ra được. Hơn nữa vừa lên Đấu kiếm đài, bên ngoài sẽ không có cách nào nhúng tay được, chỉ có thể chờ phân ra thắng bại trên đài. Tống Quang Đào nhất định sẽ tìm cách giả bộ, làm cho Sở sư đệ không có cách nào nhận thua.

La Ngọc Phong trầm ngâm nói, vẻ mặt ngưng trọng.

– Vậy… Sở sư đệ… Có muốn nói cho đám người Đại sư huynh hay không?

Vương Đình Hạo nhìn qua mọi người rồi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, có chút chần chờ hỏi.

– CHuyện gì?

Ba người La Ngọc Phong nghe vậy sững sờ, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn qua Vương Đình Hạo, lại nhìn Sở Mộ, trực giác nói cho bọn họ biết dường như có chuyện quan trọng bọn họ không biết.

Sở Mộ không nói gì mà chỉ hơi gật đầu. Loại chuyện này sớm muộn cũng bị biết rõ. Hiện tại biết rõ so với sau này biết rõ, mặc dù có điểm khác biệt, nhưng mà đều là sư huynh đệ đoàn kết, có quan hệ tốt, tất cả mọi thứ chỉ là râu ria.

– Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh. Chuyện là thế này. Kỳ thực Ngụy Hồng kia chết trong Thanh Lan hư cảnh.

Được Sở Mộ cho phép, Vương Đình Hạo lại nói tiếp. Ba người La Ngọc Phong gật đầu, việc này bọn họ đã biết rõ, hẳn trong chuyện này còn có nội tình gì đó hay sao? Nghĩ tới đây, hai mắt mấy người này sáng ngời. Vương Đình Hạo tiếp tục nói:

– Kỳ thực Ngụy Hồng kia chết dưới thân kiếm của Sở sư đệ.

– Cái gì?

Ba người La Ngọc Phong đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ, trong mắt tràn ngập vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.

– Đúng vậy, bốn người chúng đệ đều nhìn thấy. Sở sư đệ đấu sinh tử với Ngụy Hồng. Cuối cùng chém chết Ngụy Hồng dưới thân kiếm. Lúc ấy Sở sư đệ mới là cử đoạn đỉnh phong mà thôi. Hơn nữa sau khi chém giết Ngụy Hồng cũng không có bị thương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo