1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 42 [ Chương 206 đến 210 ]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 42 [ Chương 206 đến 210 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 206: Sư huynh khiếp sợ. Thanh Lan viện tự tìm đường chết (2)

Vương Đình Hạo dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn nói ra, tràn ngập tự hào. Đám người Lý Dật cũng mạnh mẽ gật đầu.

Ba người La Ngọc Phong hóa đá, vẻ mặt ngây ngốc, không chút nhúc nhích nào.

Thật lâu sau bọn họ mới gian nan nuốt nước bọt, đầu quay về phía Sở Mộ, gian nan mở miệng nói:

– Sở sư đệ… Chuyện này…

– Là thực.

Sở Mộ cũng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ba người La Ngọc Phong lại ngây ngốc thật lâu, rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Trong lúc nhất thời không nói nên lời, rốt cuộc là kích động hay là cảm khái, tóm lại trong lòng vô cùng phức tạp, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp, ánh mắt càng phức tạp vạn phần.

– Sở sư đệ… Tiểu sư đệ… Đệ che dấu thực sự quá sâu.a

Vẻ mặt Chu Tiến phức tạp, thở dài nói. Mà vẻ mặt Trịnh Tu Nhiên thì không được tự nhiên, ngẫm lại trước đó hắn còn muốn đấu kiếm với Sở Mộ, ngay cả La Ngọc Phong cũng không thể lạnh nhạt.

– Cũng không thể trách Sở sư đệ được. Tin tức như vậy nếu như lúc ấy truyền bá ra ngoài, Thanh Lan kiếm phái nhất định sẽ chó cùng dứt giậu.

Lý Dật mở miệng nói:

– Chỉ là bây giờ ở chỗ này chỉ có mấy sư huynh đệ chúng ta. Lại là bên trong nội viện kiếm viện, cũng không cần có nhiều kiêng kỵ như vậy.

– Tứ sư huynh nói đúng. Lần này chỉ sợ Tống Quang Đào kia thật không ngờ Sở sư đệ mà hắn muốn hung hăng chèn ép lại là một tảng đá tự nện vào chân hắn.

Vũ Văn Minh Hóa cười hắc hắc nói, vẻ mặt chờ mong.

Ánh mắt ba người La Ngọc Phong sáng ngời, liên tục vỗ tay cười nói:

– Đúng vậy. Nếu như Ngụy Hồng quả thực là do Sở sư đệ giết, như vậy Tống Quang Đào này trừ phi tăng tiến tới bán bộ Hóa khí, nếu không sẽ không phải là đối thủ của Sở sư đệ. Kể từ đó, hắn chẳng khác nào là tự tìm đường chết.

– Ta thấy Sở sư đệ dùng tu vi cửu đoạn đỉnh phong đã có thể chém giết Ngụy Hồng thập đoạn đỉnh phong, hiện tại Sở sư đệ đã có tu vi thập đoạn trung kỳ, coi như Tống Quang Đào tấn chức lên bán bộ Hóa khí, Sở sư đệ cũng sẽ không thua hắn ta.

Chu Tiến hăng hái nói ra. Trịnh Tu Nhiên rất đồng tình gật đầu.

– Tốt lắm, tin tức này bất luận kẻ nào đều không nên truyền đi. Tống Quang Đào đã tự mình tìm đường chết như vậy, vậy thì chờ ba ngày sau, Sở sư đệ sẽ hung hăng cho hắn một kích.

La Ngọc Phong hạ thấp thanh âm, dường như lo lắng tai vách mạch rừng:

– Hiện tại chúng ta sẽ thương nghị, thương lượng thật kỹ. Đấu kiếm ba ngày sau nên thế nào mới có thể tạo thành tổn thất lớn nhất đối với người Thanh Lan viện kia.

– Hắc hắc hắc. Chuyện này ta thích nhất.

Rất nhanh Nghiêm Minh và Vương Khuê liền đem tin tức buổi chiều ba ngày sau Sở Mộ Thanh Phong viện và Tống Quang Đào Thanh Lan viện quyết chiến trên đấu kiếm đài truyền ra ngoài. Hơn nữa tu vi của song phương đều được công bố ra. Ly Châu kiếm viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Thực tế, dưới tình huống có người cố ý lan tin. Rất nhanh người bốn mươi tám đình viện đều nghe được tin tức này.

Đối với chuyện này, không cùng một người sẽ có phản ứng khác nhau. Đều là đệ tử kiếm phái hạ phẩm, bộ dáng vô cùng hứng thú. Tuy rằng trong kiếm viện thi thoảng sẽ xuất hiện quyết chiến giữa các đệ tử đình viện bất đồng. Nhưng mà loại quyết chiến tu vi chênh lệch quá xa này vẫn rất ít nhìn thấy.

Về phần đệ tử kiếm phái trung phẩm thì vẻ mặt khinh thường, không chút để ý nào. Có vài người có vài phần hứng thú. Trong đó Sở Thiên và Sở Hồng trong Lưu Vân kiếm phái và Bách Hoa kiếm phái thì kinh ngạc, bộ dáng như có chút bận tâm. Không nói hai lời, trực tiếp khởi hành đi tới Thanh Phong viện.

Ngoài ra còn có mấy người trước đó có liên quan tới Sở Mộ, sau khi nghe nói xong lập tức có chút hả hê.

Về phần biểu hiện của tam đại kiếm phái thượng phẩm thì hứng thú rất ít. Thực lực kiếm phái thượng vượt qua kiếm phái hạ phẩm rất nhiều. Quyết chiến giữa Kiếm giả thập đoạn trung kỳ và thập đoạn đỉnh phong đã không thể nào tạo thành một chút hứng thú nào. Ngược lại, trong đình viện của thế tử Ly Châu kia lại có chút động tĩnh.

Sau khi thương lượng nên làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thất lớn nhất cho Thanh Lan viện. Cửa lớn của Thanh Phong viện lập tức treo tấm biển đóng cửa, miễn tiếp bất luận kẻ nào. Bởi vậy Sở Thiên và Sở Hồng đi tới cửa Thanh Phong viện cũng không thể đi vào trong được.

– Sở Thiên, ngươi nói người quyết chiến với Tống Quang Đào này sẽ không phải chính là Sở Mộ đó chứ?

Sở Hồng khẽ cau mày, có chút bận tâm nói với thân ảnh cao lớn trước mắt.

– Thanh Phong viện chính là địa bàn của Thanh Phong kiếm phái, a Mộ bái làm môn hạ của Thanh Phong kiếm phái, cho nên tuy rằng ta cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, nhưng mà rất có khả năng thực sự là nó.

Sở Thiên cười khổ một tiếng, nói. Đồng thời hắn cũng vô cùng kinh ngạc nhìn qua tấm biển bế viện, vô cùng bất đắc dĩ nói tiếp:

– Tới cũng không thể xông vào. Gõ cửa cũng không có ai để ý tới. Xem ra chỉ có thể đợi tới ba ngày sau mà thôi.

– Ta rất nghi hoặc, mấy tháng trước khi Sở Mộ trở về nhà cũng chỉ có tu vi bát đoạn sơ kỳ, trong nhà đột phá tới bát đoạn trung kỳ. Mà bây giờ Sở Mộ này theo như lời đám người kia nói đã có tu vi thập đoạn trung kỳ, trọn vẹn vượt qua hai đoạn a.

Trong mắt Sở Hồng hiện lên vẻ khó hiểu:

– Theo đạo lý, Thanh Phong kiếm phái chỉ là một kiếm phái hạ phẩm mà thôi, không có năng lực lớn như vậy. Xem hai người chúng ta, bởi vì có Sở Mộ chỉ điểm, kiếm thuật tăng lên, thực lực gia tăng, mới có thể trổ hết tài năng, cuối cùng đi vào kiếm viện bồi dưỡng. Nhưng mà trước mắt chúng ta cũng chỉ có tu vi thập đoạn sơ kỳ mà thôi.

– Tuy rằng ta cũng rất tò mò, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ có thể đợi ba ngày sau đó mà thôi.

Sở Thiên gật đầu nói, hai người kết bạn rời đi.

Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

Nhoáng một cái thời gian ba ngày trôi qua cực nhanh.

Hậu viện Thanh Phong viện có mấy đạo thân ảnh bay vọt, từng đạo kiếm quang bắn ra, kiếm ảnh lập lòe, kiếm khí tung hoành, lợi kiếm cắt qua không khí tạo thành từng tiếng vang sưu sưu. Thanh âm kiếm va chạm không ngừng vang lên, chấn động không khí, không khí nhao nhao bị nghiền nát.

Hai tay Sở Mộ cầm hai kiếm, bốn phía có bóng người không ngừng chuyển dời, kiếm quang liên tục tập kích tới. Giống như đám mây biến ảo không ngừng, giống như sấm sét bá đạo, giống như xé rách không trung, giống như là lửa cháy bừng bừng, giống như kình phong thổi tới.

Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo cùng với Chu Tiến và Trịnh Tu Nhiên đang liên thủ đối chiến với Sở Mộ. Bọn họ đều sử dụng kiếm thuật cơ bản và những chiêu thức kiếm thuật cơ bản. Không có sử dụng sát chiêu. Mà La Ngọc Phong và Tạ Xuân Lôi thì đứng ở bên cạnh nhìn qua, không có cách nào che dấu sự khiếp sợ trên mặt.

Chương 207: Giao phong vô hình (1)

Từ sau khi biết được Ngụy Hồng chết dưới thân kiếm Sở Mộ, lại trải qua một phen thương nghị, Trịnh Tu Nhiên lần nữa đưa ra ý kiến đấu kiếm với Sở Mộ. Nhưng mà lại ôm tâm tính thỉnh giáo. Tự nhiên hắn bị Sở Mộ đánh bại một cách dễ dàng. Mà Sở Mộ cũng đề nghị các vị sư huynh liên thủ, không thi triển sát chiêu đấu kiếm với hắn. Mượn cơ hội này hắn hoàn thiện và tăng trưởng song kiếm thuật.

Từ đại sư huynh La Ngọc Phong đến thất sư huynh Tạ Xuân lôi thống nhất liên thủ xuất kiếm, hơn nữa còn giúp nhau biến ảo, vây công một mình Sở Mộ, lại bị song kiếm của Sở Mộ ngăn lại. Hơn nữa còn phải kích, trong lúc đấu kiếm này, năng lực liên thủ đối địch của bảy người này càng cường hãn, phối hợp càng thêm nhuần nhuyễn. Mà song kiếm thuật của Sở Mộ vô cùng hữu ích với thực chiến, cũng khiến cho hắn ngày càng thành thạo. Khoảng cách tới tiểu thành ngày càng gần, giống như đã đụng tới tấm màng mỏng kia. Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là có thể nhìn thấy một phiến thiên địa hoàn toàn mới khác.

Song kiếm rung chuyển, trong lúc đánh qua đánh lại, vô số kiếm quang, kiếm ảnh tràn ngập thiên địa, bức lui đám đông. Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, khí tức kéo dài đều đều. Nhưng mà trên trán lại có mồ hôi đổ ra. Mọi người cũng nhao nhao thu kiếm vào vỏ, hô hấp thoáng cái dồn dập. So sánh với Sở Mộ lúc nào cũng dùng kiếm khí điều dưỡng thân thể, sức chịu đựng của bọn họ rõ ràng kém hơn nhiều.

– Ba ngày đã qua, đây là lúc tiến về đấu kiếm đài.

La Ngọc Phong cười nói, trên mặt có vẻ trầm tĩnh thần kỳ, trong mắt tràn ngập tin tưởng. Nếu như là lúc trước hắn còn có chút không yên lòng mà nói. Trải qua ba ngày tận mắt tự mình nhìn thấy, nhận thức, đối với việc Sở Mộ đánh bại Tống Quang Đào hắn đã có mười phần tin tưởng.

– Đi, để chúng ta cùng đi đấu kiếm đài nhìn xem người Thanh Lan viện sẽ tự mình khiêng đá đập chân thế nào.

Chu Tiến kích động nói.

Tám sư huynh đệ bọn họ lục tục rời khỏi Thanh Phong viện, đi về phía Đấu kiếm đài.

Nói là đấu kiếm đài còn không bằng nói là Đấu kiếm thất. Khi đám người Sở Mộ tới lập tức bị tất cả mọi thứ trước mắt làm cho chấn kinh. Nhất là Sở Mộ, hắn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì tòa đấu kiếm đài này được kiến tạo giống như là một sân vận động chuyên dụng trên địa cầu vậy. Ở giữa đấu kiếm đài rông chừng ba mươi thước, dài ba mươi thước, dưới sàn giống như dùng từng khối nham thạch màu xanh đậm được đánh bóng rồi lát vào. Vô cùng bóng loáng, giống như mặt kính.

Bốn phía đấu kiếm đài còn có từng tầng, từng tầng bậc thang kéo lên trên để cho người ta đứng đó quan sát, hoặc là kéo dài tới một thính phóng.

Có thể dễ dàng nhận ra nhân số mà thính phòng có thể dung nạp cũng có mấy ngàn người. Nhưng mà bên trong cũng chỉ có hơn trăm người, rất là thưa thớt, có lẽ căn cứ vào phân chia kiếm phái bất đồng mà chỗ này một đám, chỗ kia một đám.

– Nơi này thực là kinh người..

Đám người Lý Dật lần đầu tiên tới đây, nhìn qua nóc nhà giống như vòm trời kia, bên trên khảm nạm từng khỏa dạ minh châu tạo thành một vòng tròn. Tản mát ra quang mang mạnh mẽ mà không chói mắt. Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ, miệng há hốc lên, bộ dáng giống như hai lúa lên thành thị vậy.

Ba người La Ngọc Phong nhìn nhau cười cười, bọn họ khi lần đầu tiên tới đây cũng có vẻ mặt không sai biệt lắm như vậy. Cho dù hiện tại nhiều lần tiến vào vẫn có rung động như cũ. Khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ, lại phát hiện ra trong mắt Sở Mộ chỉ hiện lên vẻ khiếp sợ một chút rồi lại khôi phục bình tĩnh, khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.

– Đệ lên trước.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, phi thân nhảy lên, hóa thành một cơn cuồng phong đáp xuống đấu kiếm đài. Tay trái rút kiếm, lưng lại đeo một thanh kiếm, thân thể đứng thẳng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cả thế giới giống như biến mất trong mắt hắn.

Tiếp theo bên tai truyền đến đủ loại tiếng nghị luận.

– Xuất hiện rồi, hắn chính là Sở Mộ của Thanh Phong viện a. Quả nhiên chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ. Quả thực là có dũng khí, đáng khen nha.

– Thì ra là hắn.

Có người trước đó đã gặp qua Sở Mộ, lúc này nhận ra:

– Mới có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi, cũng dám quyết chiến với thập đoạn đỉnh phong. Không biết nên nói hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nối hắn ngu xuẩn đây.

– Hừ, ta xem là ngu xuẩn. Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào tu vi thập đoạn trung kỳ của hắn đã muốn đánh bại thập đoạn đỉnh phong hay sao? Chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, thiên phú bình thường, cho dù được bồi dưỡng cũng tuyệt đối không bằng kiếm phái trung phẩm chúng ta. Càng không cần phải nói tới kiếm phái thượng phẩm. Làm sao có thể có năng lực vượt cấp khiêu chiến cơ chứ?

– Sở Thiên, đúng là Sở Mộ rồi.

Vẻ mặt Sở Hồng lo lắng nói.

– Thực sự là Sở Mộ a.

Sở Thiên cau mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ, thoáng cái trầm tư.

– Chỉ là bằng vào cảm giác trước đó Sở Mộ cho ta, hắn không phải là người lỗ mãng, sẽ không đi làm chuyện mà hắn không nắm chắc.

– Lúc còn ở Sở gia, Sở Mộ dùng tu vi bát đoạn sơ kỳ đánh bại Vương Kỳ tu vi cửu đoạn sơ kỳ, quả thực rất kinh người. Nhưng mà đó là dưới tình huống không có thi triển sát chiêu kiếm thuật.

Sở Hồng tiếp tục nói, chỉ là vẫn còn lo lắng như trước:

– Tiến vào thập đoạn, rõ ràng khác với cửu đoạn và bát đoạn, ta rất lo lắng.

– Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ta tin tưởng Sở Mộ a.

Sở Thiên nói.

– Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Sở Hồng gật gật đầu nói:

– Đáng tiếc Sở Hà đại ca đang bế quan tu luyện, bằng không mời huynh ấy đi ra ngoài ngăn cản, có lẽ có thể tránh trận chiến này.

– Đúng vậy.

Sở Thiên gật đầu không có nói gì thêm.

– Sở Mộ, không ngờ tới phế vật nổi danh Khai Dương thành này cũng có thể tiến vào Ly Châu kiếm viện, thực sự đã vượt quá dự kiến của ta.

Ánh mắt Vương Lân nhìn về phía Sở Mộ, lập tức có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh nói.

– Tam đệ, nói là phế vật, nhưng mà phế vật này không thể khinh thường a. Tu vi hắn cũng đạt tới thập đoạn trung kỳ a.

Người nói chuyện là Vương Kỳ, nghĩ tới mấy tháng trước bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng, phần nhục nhã này Vương Kỳ cảm thấy nhỏ máu trong lòng, sắc mặt vô cùng âm trầm. Tuy rằng phẫn nộ không biến mất, nhưng mà Vương Kỳ cũng hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ quả thực vượt qua hắn. Càng khiến cho Vương Kỳ không có cách nào tiếp nhận đó chính là tu vi kiếm khí của Sở Mộ này vậy mà vượt qua hắn, đạt tới thập đoạn trung kỳ.

– Thực sự khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà chỉ là một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, coi như là tu vi đạt tới thập đoạn trung kỳ thì tính sao?

Vương Lân nở nụ cười khinh thường, lông mày nhíu lại:

– Nhị ca, huynh nên biết nội tình của kiếm phái hạ phẩm căn bản không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm. Càng đừng đề cập tới kiếm phái thượng phẩm chúng ta. Bọn chúng tu luyện kiếm khí quyết bình thường chỉ là Hoàng cấp trung phẩm. Mà thứ chúng ta tu luyện ít nhất là Hoàng cấp thượng phẩm. Trình độ tinh thuần và hùng hậu của kiếm khí rõ ràng đã có khác biệt. Mặt khác còn có kiếm thuật. Tuy rằng mấy tháng trước nhị ca không cẩn thận bị thua. Nhưng mà sau khi đi vào thập đoạn thì tất cả không còn giống nữa. Tin rằng nhị ca sau khi về kiếm phái cũng đã tu luyện được kiếm thuật mạnh mẽ hơn a.

Chương 208: Giao phong vô hình (2)

– Đúng vậy. Mấy tháng trước sau khi ta trở về kiếm phái, cố gắng lấy điểm cống hiến, đổi lấy một môn kiếm thuật cao giai nguyên vẹn. HÔm nay trên cơ bản đã có chút thành tựu.

Vương Kỳ tràn ngập tự tin nói:

– Uy lực của kiếm thuật cao giai vượt xa kiếm thuật trung giai. Cho dù chỉ là miễn cưỡng có chút thành tựu. Thế nhưng nếu như lại giao thủ với Sở Mộ, ta cũng có thể đánh bại hắn.

– Đúng vậy, nhị ca, trong tay đệ có một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm. Là đoạn thời gian trước đệ ra ngoài lịch lãm đạt được. Bản thân đệ không dùng được, huynh nhìn xem có muốn chuyển tu hay không.

Vương Lân dường như nghĩ tới thứ gì đó, chợt nói.

– Được.

Vương Kỳ nghe xong lập tức cười cười nói. Kiếm khí quyết hắn tu luyện chỉ là Hoàng cấp thượng phẩm mà thôi. Nếu như chuyển tu qua Hoàng cấp cực phẩm, như vậy trình độ hùng hậu và tinh thuần của kiếm khí lại một lần nữa tăng lên không ít.

– Trước tiên để cho gia hỏa đáng chết này bị Tống Quang Đào giáo huấn một chút. Đến lúc đó ta lại tìm cơ hội giáo huấn hắn một phen.

Ở một chỗ khác có một thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi:

– Phụ thân còn viết thư cho ta, bảo ta có cơ hội, xin lỗi Sở Mộ, sửa chữa quan hệ với hắn. Hiện tại xem ra hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Sở Mộ bất quá chỉ là một phế vật có chút kỳ ngộ đã tự cho mình là ngưu bức mà thôi.

Đủ loại tiếng nghị luận giống như xuất phát từ thiên ngoại truyền tới, càng ngày càng xa xôi, cả thế giới giống như yên lặng. Sở Mộ tiến vào một trạng thái kỳ diệu. Tất cả mọi thứ bốn phía giống như không có quan hệ với hắn. Giống như cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình hắn vậy.

– Tống Quang Đào sao còn chưa tới?

Thời gian đã qua nửa canh giờ, Vũ Văn Minh Hóa nhướng mày, lạnh lùng nói.

– Đây nhất định là âm mưu nhỏ của Tống Quang Đào, tới chậm một chút, kéo dài thời gian làm cho trong lòng Sở sư đệ nóng nảy, khó chịu.

Chu Tiến thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần khinh thường.

– Kỳ thực khi chúng ta đi vào đấu kiếm đài, giao phong cũng đã bắt đầu.

La Ngọc Phong gật đầu nhẹ giọng nói:

– Tiểu sư đệ cũng có thể hiểu rõ điểm này. Các đệ xem vẻ mặt của đệ ấy trước sau bình tĩnh như một, không có chút nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nào. Loại thủ đoạn nhỏ này của Tống Quang Đào nhất định không có hiệu quả.

Nhoáng một cái lại nửa thời thần trôi qua, hơn trăm người bắt đầu cảm thấy không còn kiên nhẫn.

– Đã qua một giờ, Tống Quang Đào này đang giở trò quỷ gì.

– Ta đã từng giao thủ qua với Tống Quang Đào, người này rất thích đùa giỡn một ít tâm cơ. Bất quá đùa giỡn tâm cơ đối với đệ tử kiếm phái hạ phẩm thập đoạn trung kỳ, Tống Quang Đào này vẫn giống như trước đây, không thể nào đặt lên được mặt bàn a.

– Tống Quang Đào này đang giở trò quỷ gì? Đến bây giờ còn chưa hiện thân ra sao?

Sở Hồng nhướng mày.

– Ta thấy mục đích của hắn là vì muốn khiến cho A Mộ phập phồng khó yên a.

Sở Thiên ngẫm lại rồi nói, chợt khóe miệng nở nụ cười lạnh:

– Bất quá chỉ là một đệ tử bỏ đi của kiếm phái hạ phẩm mà thôi. Nếu như A Mộ có bất kỳ tổn thương nào, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.

Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy không còn kiên nhẫn thì tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền tới.

– Ha ha ha… Ngươi chính là Sở Mộ? Không ngờ ngươi lại dám xuất hiện, thực sự vượt quá dự kiến của ta. Chỉ bằng vào phần gan dạ này của ngươi cũng đủ để nhận được sự kính nể của ta.

– Tống Quang Đào, đến bây giờ mới xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sợ a.

La Ngọc Phong cười lạnh nói.

– Ồ? Ta tưởng rằng là ai, thì ra là La Ngọc Phong, bại tướng dưới kiếm ta. Ngươi không trốn trong Thanh Phong viện khổ tu, chạy tới nơi này làm gì?

Tống Quang Đào lúc này giống như mới nhìn thấy đám người La Ngọc Phong, như bừng tỉnh, nói:

– Ồ… Ta biết rồi, tên trên đấu kiếm đài là người Thanh Phong viện các ngươi. Các ngươi tới nơi này cũng là điều nên làm. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn bị thua thế nào, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu a.

– Rốt cuộc là ai thua còn chưa biết được a.

La Ngọc Phong cười nhạt một tiếng, mà ngay cả đám người Chu Tiến cũng cười lạnh. Chuyện này khiến cho Tống Quang Đào âm thầm kinh ngạc. Dùng lý giải của hắn, trước đó nếu như hắn nói như vậy tối thiểu đối phương sẽ có hai ba người muốn nhảy dựng lên. Nhưng hiện tại hắn cố ý nói móc như vậy, đám người này vẫn có thể trấn định tự nhiên. Hơn nữa bộ dáng còn cười lạnh như vậy, không thể không khiến cho hắn hoài nghi.

– Hy vọng tới lúc đó các ngươi còn có thể cười được.

Tống Quang Đào đè xuống sự kinh nghi trong lòng, thản nhiên cười nói. Thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành lưu quang xuất hiện trên Đấu kiếm đài. Đứng đối diện với Sở Mộ chừng mười thước, chỉ là hai mắt Sở Mộ vẫn mấp máy như trước, giống như không biết đám người Tống Quang Đào tới vậy.

Ngụy Cương vẻ mặt lo lắng, vị trí Tứ sư huynh của hắn vừa bị thủ tiêu, vốn tức giận không thôi. Nhưng mà hắn lại rất muốn nhìn đám người kia giáo huấn tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái hung hăng càn quấy với hắn, cho nên hắn mới tới đây. Những đệ tử khác của Thanh Lan viện vẻ mặt cười lạnh. Ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào Sở Mộ trên đài, thấp giọng nghị luận.

Hai mắt Sở Mộ chậm rãi mở ra, không có tinh mang lợi hại bức người, không có tinh mang bắn ra bốn phía, chỉ là một mảnh thanh tịnh và bình tĩnh, giống như là hồ sâu không có gợn sóng vậy.

Trong tích tắc này, Tống Quang Đào đột nhiên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Cảm giác này chợt lóe lên, hắn cũng không có để ý.

– Xem ra âm mưu nhỏ của Tống Quang Đào không có thực hiện được a. Tâm tính của đệ tử hạ phẩm kiếm phái này cũng không tệ.

Trên thính phòng có người gật đầu, như cười như không nói.

– Quả thực đứng trên Đấu kiếm đài chờ hai thời thần mà không có nôn nóng bất an, còn có thể có ánh mắt thanh tịnh như vậy. Ta quả thực có chút coi trọng hắn.

– Hừ. Giả vờ giả vịt.

Vương Kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

– Đa tạ chư vị sư huynh có mặt. Sư đệ ta cảm thấy nở mày nở mặt a.

Tống Quang Đào đột nhiên hạ kiếm lễ bốn phía, cười ha hả nói:

– lần này ta quyết chiến với đệ tử Sở Mộ của Thanh Phong viện. Kính mong các vị sư huynh làm chứng.

– Tống Quang Đào này còn rất biết làm người.

– Có chút thông minh, tự cho là đúng.

– Sở Mộ đúng không? Nếu như chỉ là đấu kiếm. Phân ra thắng bại, cao thấp cũng không có bao nhiêu thú vị.

Tống Quang Đào lần nữa nhìn về phía Sở Mộ, khẽ cười nói. Trong mắt có tinh mang quỷ dị lưu chuyển. Đám người La Ngọc Phong ở phía dưới nghe vậy lập tức biết rõ, Tống Quang Đào này nhất định sẽ đưa ra âm mưu quỷ kế gì đó:

– Chúng ta sẽ tăng phần thưởng a, như vậy mới có chút thú vị.

– Nói.

Chương 209: Đánh cuộc. Phách lực của Sở Mộ

Sở Mộ lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Tống Quang Đào, đôi mắt thanh tịnh kia giống như có thể nhìn thấu tâm tư của Tống Quang Đào, làm cho hắn vô cùng không thoải mái, vẻ mặt không tự chủ được mà biến đổi, lại cố gắng nặn ra nụ cười:

– Tăng thưởng này phải có chút chú ý, cũng không thể đánh cuộc thứ vô dụng với chúng ta, ngươi thấy có đúng không? Theo ta thấy, thứ trước mắt thực dụng nhất với chúng ta chính là Tăng Khí hoàn. Chúng ta xuất ra mười khỏa Tăng khí hoàn cho người thắng cuộc. Như vậy mới có chút thú vị a.

– Mười khỏa Tăng Khí hoàn?

Sắc mặt rất nhiều người lập tức biến đổi.

Tăng Khí hoàn là cái gì? Đó chính là đan dược phù hợp với Kiếm giả thập đoạn sử dụng. Tăng cường tu vi kiếm khí. Trong kiếm viện, mỗi một đệ tử kiếm phái hạ phẩm, một năm chỉ có thể nhận được một khỏa Tăng khí hoàn, mà đệ tử kiếm phái Trung phẩm nửa năm có thể nhận được một khỏa Tăng Khí hoàn. Đệ tử kiếm phái thượng phẩm ba tháng có thể nhận được một khỏa đan dược này.

Mười khỏa Tăng khí hoàn, cho dù là một ít đệ tử kiếm phái thượng phẩm cũng khó có thể thoáng cái lấy ra được. Huống chi là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Chỉ là tất cả chuyện này đám người La Ngọc Phong dường như đã sớm dự liệu được. Chỉ là bọn họ không ngờ tới tất cả lại nhiều như vậy. Bọn họ tức thì biến sắc.

– Mười khỏa Tăng khí hoàn?

Sở Mộ lặp lại lần nữa, khẽ cau mày. Lúc trước bọn họ cũng đã thương lượng qua, nhưng mà bọn họ tổng cộng chỉ có tám người, lần này vừa mới nhận Tăng khí hoàn còn chưa có phục dụng, cũng chỉ có tám khỏa mà thôi.

– Sao nào? Không dám? Nếu như không dám thì nhận thua ngay tại chỗ, quỳ xuống khấu đầu ba cái, hô to đệ tử Thanh Phong viện đều là phế vật, ta sẽ đồng ý cho ngươi rời khỏi đây.

Tống Quang Đào cười âm hiểm, trong khóe mắt hiện lên vẻ dữ tợn, nói.

– Đúng vậy. Nếu không dám thì lập tức quỳ xuống dập đầu, sau đó cút ra ngoài.

Đệ tử Thanh Lan viện lập tức nhao nhao theo sau, ồn ào nói.

– Đáng chết.

Sở Thiên nắm chặt tay, đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ. Sở Hồng cũng thiếu chút nữa rút kiếm tại chỗ. Đám người VƯơng Kỳ, Lâm Lạc Thủy thì cười lạnh.

– Sở Mộ, nếu như Tăng Khí hoàn không đủ, ta còn có hai khỏa, trước tiên có thể cho ngươi mượn để sử dụng.

Vương Kỳ đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hữu hảo, vui vẻ, nhưng mà Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không có nhìn nữa, làm cho sắc mặt Vương Kỳ tái nhợt, hai tay nắm chặt, lửa giận tăng vọt.

– Nhị an, an tâm một chút, chớ vội.

Vương Lân lại thản nhiên cười nói, lửa giận của Vương Kỳ chậm rãi tiêu tán, lần nữa ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một cách hung ác.

– Tăng Khí hoàn ta chỉ có tám khỏa, hai hỏa còn lại sẽ lấy hai thanh ngụy kiếm khí của ta ra thế chấp.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

– Hai thanh ngụy kiếm khí thế chấp hai khỏa Tăng khí hoàn? Như vậy quả thực ta chiếm tiện nghi rồi. Chỉ là xem ra các ngươi đã sớm chuẩn bị rồi nha.

Tống Quang Đào hơi chút kinh ngạc, chợt cười lạnh nói, hai hàng lông mày nhíu lại:

– Nể mặt ngươi sảng khoái như vậy ta sẽ không để cho ngươi thua quá khó coi.

– Không nên gấp gáp, chỉ có mười khỏa Tăng khí hoàn, như vậy khó tránh khỏi quá không thú vị nha.

Sở Mộ lại cười nhạt một tiếng, làm cho trên mặt Tống Quang Đào hiện lên vẻ kinh ngạc. Những người khác sững sờ, thậm chí còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề. Chỉ là bọn họ tiếp tục nghe Sở Mộ nói:

– Thanh Phong viện chúng ta trừ hai thanh ngụy kiếm khí của ta ra còn có chín thanh Ngụy kiếm khí. Ta sẽ lấy ra toàn bộ làm tiền đặt cược. Ngươi thắng thì toàn bộ là của ngươi. Ngươi thua, tin rằng nhiều người chứng kiến như vậy có lẽ ngươi cũng không quịt nợ a.

– Tốt, có phách lực, ta thích.

– Tốt.

Sau khi Sở Mộ nói xong, hiện trường vốn yên lặng lập tức có tiếng rống to liên tiếp vang vọng.

– Đại sư huynh, đồng ý với hắn đi.

Đệ tử Thanh Lan viện dưới đài bị kích thích, nhao nhao hét lớn. Hơn nữa toàn bộ đều cởi ngụy kiếm khí sau lưng mình xuống, giơ lên cao.

– Có thể nhìn ra sư đệ ngươi đối với ngươi vô cùng có lòng tin. Nhưng mà bên chúng ta chỉ có chín thanh ngụy kiếm khí, cũng không có nhiều hơn.

Sở Mộ cười nhạt một tiếng rồi nói. Tống Quang Đào lại có chút chần chờ, tâm cơ của hắn có chút thông minh nhỏ. Sở Mộ làm như vậy lại càng khiến cho hắn kinh nghi bất định.

– Đúng rồi, trước đó vận khí tốt, gặp được kỳ ngộ cho nên ta có hai bản bí tịch.

Sở Mộ tiếp tục nói, lại móc ra hai quyển sách từ trong ngực:

– Một là kiếm khí quyết hỏa hệ Hoàng cấp thượng phẩm. MỘt là kiếm thuật cao giai Kim hệ nguyên vẹn. Cũng đem ra làm thứ đặt cược.

Sở Mộ nói lập tức khiến cho toàn thân rất nhiều người run rẩy, ngay cả loại đệ tử kiếm phái thượng phẩm như Vương Lân cũng không thể che dấu vẻ khiếp sợ trong mắt. Sở Thiên và Sở Hồng cũng nhìn nhau.

Vẻ mặt đám người La Ngọc Phong Thanh Phong viện kinh ngạc, hiển nhiên hai thứ này không nằm trong phạm vi thương nghị của bọn họ.

– Có dám hay không? Nếu như không dám thì nhận thua tại chỗ, quỳ xuống dập đầu ba cái, hô to câu đệ tử Thanh Lan viện đều là phế vật. Ta sẽ đồng ý cho ngươi rời khỏi đây.

Sở Mộ chậm rãi nói, đọc to từng chữ rõ ràng, lập tức khiến cho người ta kinh ngạc. Đây không phải là lời nói lúc trước của Tống Quang Đào hay sao? Vẻ mặt Tống Quang Đào lúc xanh lúc đó, đệ tử Thanh Lan viện tức thì như bị bóp cổ, không nói nên lời.

– Được, theo ý ngươi.

Vẻ mặt khó coi của Tống Quang Đào hiện tại không thể dùng từ ngữ nào để hình dung nữa. Hiện tại hắn đã đâm lao phải theo lao, không thể không đồng ý. Chợt ý nghĩ trong đầu chuyển đổi, nghĩ:

– Tiểu tử này nhất định đang phô trương thanh thế, muốn mượn cơ hội này khiến ta lùi bước. Chờ ta đánh bại hắn, những thứ kia toàn bộ đều trở thành vật của Thanh Lan viện chúng ta.

– Sở Thiên, có thể nhìn ra lệnh đệ rất có lòng tin, không bằng chúng ta cũng tới chơi đùa chút a.

Vương Kỳ đột nhiên nhìn về phía Sở Thiên, cao giọng nói:

– Nếu như là chơi đùa, phần thưởng cũng không cần lớn tới như vậy. Ta đặt hai khỏa Tăng khí hoàn.

– Hai khỏa Tăng khí hoàn sao đủ được, phải thêm một thanh Ngụy kiếm khí.

Sở Thiên cười lạnh nói.

– Được, ngưởi Sở gia quả thực đủ phách lực. Theo ý ngươi, lại thêm một thanh ngụy kiếm khí.

Vương Kỳ cười lạnh liên tục.

– Nhưng mà tới lúc đó cũng không nên ngay cả ngụy Kiếm khí cũng không thua nổi nha. Đối với đệ tử được kiếm viện bồi dưỡng thì đây là chuyện mất mặt xấu hổ tới cực điểm nha.

– Ngươi cũng thế.

Sở Thiên lạnh lùng đáp một câu.

Tiền đặt cược thêm vào lập tức đem trận quyết chiến còn chưa bắt đầu này đẩy lên đỉnh phong, làm cho mỗi một người quan sát đều tràn ngập chờ mong.

– Đệ tử Thanh Phong viện này tu vi không cao nhưng phách lực không nhỏ. nên quan sát một chút, nếu như có năng lực thì có thể mời chào một phen. Nhét vào dưới trướng thế tử.

Trên thính phòng có một gã Kiếm giả thấp giọng cười nói.

Chương 210: Cuộc chiến hai mươi ngụy kiếm khí

– Dưới trướng thế tử cũng không có phế vật. Rốt cuộc là phách lực lớn hay miệng lớn, còn phải nhìn xem kết quả quyết chiến thế nào.

Một gã Kiếm giả khác lạnh lùng cười, không đồng ý với ý kiến của người kia.

– Mỏi mắt mong chờ a.

Kiếm giả thứ ba lạnh nhạt cười nói, hai tay ôm kiếm trước ngực.

– Phế vật Sở gia này thực sự vượt qua dự kiến của ta, thậm chí còn có phách lực như vậy.

Lâm Lạc Thủy âm trầm nói, trong mắt có quang mag kỳ dị lập lòe.

– Hơn nữa trên người hắn còn có kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm, càng khiến ta cả kinh hơn là hắn còn có kiếm thật cao giai nguyên vẹn. Được rồi, nếu như lần này biểu hiện của hắn không tệ, ta cũng không cần phải chú ý hạ mình tiếp cận hắn.

Hơn một trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên đấu kiếm đìa. Cơ hồ ngừng thở, cả đấu kiếm đài yên tĩnh giống như ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được thanh âm.

– Mười kiếm.

Hai hàng lông mày Tống Quang Đào nhíu lại, trong mắt hiện lên một vòng tinh mang, chậm rãi rút kiếm, tiếng ma sát chói tai vang vọng, một đạo kiếm quang trắng như tuyết chậm rãi bắn ra, khí tức sắc bén lạnh lẽo theo rút kiếm dần dần cũng tràn ra, vờn ở quanh thân, trở nên hừng hực.

Bỗng nhiên, Tống Quang Đào giống như mũi tên bắn ra, Ngụy kiếm khí trong tay chém ra, kình phong rít gào, không khí bị xé rách, một đạo kiếm quang hình vòng cung nhàn nhạt chém về phía Sở Mộ. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, vừa xuất kiếm không có chút dạo đầu nào, quyết đoán mà tàn nhẫn. Kiếm khí kích động, kiếm quang chói mắt giống như sấm sét bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Mí mắt Sở Mộ khẽ nhấc lên, trong mắt phản chiếu ra thân ảnh của Tống Quang Đào, một đạo kiếm quang cũng đang theo đó mà bắn tới phía hắn. Tay phải nhanh như chớp nắm chặt chuôi kiếm, chỉ là hắn không có rút kiếm ra, thân thể vẫn không nhúc nhích mà chờ đợi kiếm quang của Tống Quang Đào bắn tới người.

– Hắn ta bị dọa cho ngốc rồi sao?

Rất nhiều người sững sờ.

– Kiếm của đại sư huynh quá nhanh, đệ tử Thanh Phong viện này căn bản không có cách nào tránh đi, ngươi nhìn hắn kìa, bị dọa cho ngây ngốc rồi.

Các đệ tử Thanh Phong viện nhao nhao nghị luận nói:

– Ta thấy đại sư huynh dùng một kiếm cũng đủ để đánh bại hắn.

Trái lại, đám người La Ngọc Phong lại vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dáng hưng phấn.

– Ta còn tưởng rằng mười kiếm, không ngờ chỉ một kiếm đã đủ rồi.

Tống Quang Đào âm thầm cười lạnh nói, kiếm khí mãnh liệt, kiếm nhanh chóng vô cùng chém tới, lợi hại vô cùng.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười vui vẻ nhà nhạt, đó là nụ cười khi nhìn thấy thắng lợi trong mắt.

Bỗng nhiên, Tống Quang Đào chỉ cảm thấy có một đạo kiếm quang màu xanh nhạt lóe lên tước mắt, nương theo một đám cương phong quất vào mặt. Kiếm quang trở nên sắc bén, nhanh chóng trở nên to lớn trong mắt hắn, sát cơ tập trung, làm cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng.

– Đáng chết.

Một tiếng quát khẽ vang vọng, sắc mặt Tống Quang Đào đại biến. Vội vàng biến ảo kiếm thức, kiếm quang phân hóa, kiếm ảnh trở nên rập rạp, chằng chịt, phô thiên cái địa mang theo từng đạo lôi đện nhảy lên, phát ra tiếng vang đùng đùng rất nhỏ. Ý đồ muốn ngăn cản một kiếm của Sở Mộ, hơn nữa còn muốn bao phủ toàn thân Sở Mộ.

Hai mắt Sở Mộ có quang mang kỳ dị lập lòe, dưới Thị kiếm đại thành, quỹ tích mỗi một kiếm của Tống Quang Đào đều hiện lên một cách rõ ràng trong mắt hắn. Tu vi thập đoạn trung kỳ, hơn nữa lại thêm năng lực kiếm thuật tông sư, cho dù là Ngụy Hồng sống lại Sở Mộ cũng có thể đơn giản chém giết hắn. Huống hồ tạo nghệ kiếm thuật của Tống Quang Đào dường như cũng không có vượt qua Ngụy Hồng a.

Thân thể nhoáng lên một cái, Sở Mộ giống như không hề có một chút sức nặng nào rời khỏi phạm vi kiếm ảnh của Tống Quang Đào, mà Tống Quang Đào lại mở miệng phát ra tiếng cười nhạt. Truy cùng diệt tận, từng kiếm đánh ra, không ngừng chém xuống. Từng kiếm từng kiếm giống như đoạt mệnh, vô cùng sắc bén, sắc bén bức người.

Không khí bị cắt phát ra tiếng sưu sưu chói tai. Làm cho da đầu người ta run lên, kiếm ảnh rập rạp, chằng chịt mang theo quang mang nhảy ngập trời giống như từng đạo tia chớp tinh tế ngang trời xuất thế, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, chấn động bốn phía, làm cho người ta hoa mắt.

– Hay.

– Đại sư huynh, kiếm thuật thật tốt.

– Thiểm Lôi kiếm thuật của đại sư huynh lại có tinh tiến, đánh bại đối phương vô cùng dễ dàng.

Các đệ tử Thanh Lan kiếm viện nhao nhao vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, còn đắc ý lườm các đệ tử Thanh Phong viện, vẻ mặt ngạo nghễ.

Đám người La Ngọc Phong vẻ mặt không chút biểu tình nào, không chút để ý tới vẻ mặt châm chọc của đối phương. Cho nên căn bản không có cách nào từ trên mặt bọn họ nhìn ra suy nghĩ.

– Đệ tử kiếm phái hạ phẩm này tu vi kiếm thuật coi như cũng tạm được.

Ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong trong trận doanh của thế tử Châu lệnh tùy ý lên tiếng bình luận.

– Đó là Thiểm Lôi kiếm thuật a, một môn kiếm thuật cao giai, nhưng mà bên trong kiếm thuật cao giai, chỉnh thể tương đối bình thường, nhìn đệ tử kiếm phái hạ phẩm này ra tay, miễn cưỡng tu luyện tới cảnh giới đại thành. Người như vây đối với thế tử mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng a.

Kiếm giả thứ hai lại lên tiếng nói.

– Người khiến ta cảm thấy hứng thú nhất chính là đệ tử kiếm phái tu vi thập đoạn trung kỳ kia, dùng tu vi như vậy quyết chiến mà còn dám đưa ra tiền đặt cược lớn như vậy. Quả nhiên là có phách lực kinh người.

Trên mặt Kiếm giả thứ ba hiện lên nụ cười như có như không:

– Nhìn tình huống bây giờ, mặc dù như bị áp chế, nhưng nhìn kỹ bộ pháp né tránh của hắn, nhìn qua như mất trật tự, nhưng mà kỳ thực lại ẩn chứa kết cấu nào đó, không có dễ dàng bị thua như vậy.

Sở Mộ thi thoảng phản kích một kiếm, vô cùng trùng hợp đánh gãy kiếm thức càng thêm sắc bén, lạnh lẽo của Tống Quang Đào, làm cho Tống Quang Đào không thể không tiếp tục xuất kiếm, làm cho kiếm thức của mình càng thêm liền mạch, kiếm nối liền kiếm, cố gắng trong vòng mười kiếm đánh bại Sở Mộ.

Sau mấy kiếm, Tống Quang Đào lập tức nhướng mày, đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng. Vì sao một một lần kiếm thức sắc bén tới cực điểm của hắn sắp sửa bộc phát thì lại luôn bị một kiếm của đối phương thoáng cái ngăn cản a.

Chuyện này quá trùng hợp.truyện kiếm tu audio

Nghĩ tới đây sắc mặt Tống Quang Đào hơi đổi, cưỡng ép đè nén suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong lòng. Kiếm khí mạnh mẽ vận chuyển toàn thân, từng tiếng nổ vang vọng từ trong kinh mạch truyền ra, không khí quanh thân chấn động theo. Kiếm thức hơi dừng lại, lần nữa khẽ động, hóa thành quang mang lập lòe, dùng tư thế càng thêm dày đặc bao phủ Sở Mộ.

Quang mang kỳ dị trong mắt Sở Mộ lập tức nội liễm, trở nên thâm thúy, tiện tay vung ra một kiếm. Kiếm ảnh ngập trời lập tức bị nghiền nát, tiêu tán.

– Điều này sau có thể?

Không chỉ có Tống Quang Đào mà ngay cả rất nhiều Kiếm giả chung quanh đều nhao nhao biến sắc, có người thậm chí không nhịn được mà đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)
https://audiosite.net
Đã fix rồi nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Link này sẽ không del giống như trước nữa đâu ạ :)
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P