Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 388 Chương 1938: Biểu hiện kiếm pháp
❮ sautiếp ❯Chương 1938: Biểu hiện kiếm pháp (Thượng)
Chuẩn bị lễ vật rất nhanh, Sở Mộ thu lễ vật vào không gian giới chỉ và khởi hành rời khỏi Chấn Thiên điện, hắn cưỡi tinh hạm loại nhỏ đi Huyền Quan Đảo.
Sở Mộ là người đi tới cửa cuối cùng.
– Thập đệ, ngươi cũng tới rồi
Đi vào thần tử điện, Phong Quá Hải lập tức nhìn thấy Sở Mộ và kêu lên.
– Thập đệ, ngồi.
Các thần tử khác chào hỏi.
– Ngươi chính là Thập đệ Sở Mộ sao, lần đầu gặp mặt, ta là Quan Lâm.
Nữ kiếm giả ngồi ở chủ vị cười nói với Sở Mộ.
– Ta là Sở Mộ, lần đầu gặp mặt, lễ vật nho nhỏ, hi vọng đại tỷ không nên ghét bỏ.
Sở Mộ cười nói, hắn chuẩn bị lấy lễ vật đưa cho Quan Lâm, cũng thừa cơ dò xét Quan Lâm.
Quan Lâm có màu da hơi đen lại thập phần sạch sẽ, cho người ta cảm giác cân đối khỏe mạnh, nàng ngồi đó nhưng Sở Mộ cũng có thể nhìn thấy thân hình cao gầy của nàng, tướng mạo Quan Lâm khác với người thường, có phong tình mỹ cảnh khác biệt, làm cho Sở Mộ suy nghĩ nàng giống con lai trên địa cầu.
Nói ngắn lại, Quan Lâm cho Sở Mộ ấn tượng là nữ kiếm giả đầy dã tính và tràn đầy sức sống, hơn nữa trấn định tự nhiên, khí chất phi phàm.
Sở Mộ dò xét Quan Lâm, Quan Lâm cũng cũng đánh giá Sở Mộ.
Nàng vừa xuất quan đã tìm hiểu tin tức, thần tử mới tới, thần tử thứ mười có kiếm ý và quy tắc chi lực thần cấp cao giai, hơn nữa còn nắm giữ không gian quy tắc cường dại, nguyên khí vân lúc Niết Bàn càng là đạt tới chín dặm chín, luận thiên phú và tiềm lực còn hơn cả mình.
Hiểu càng sâu, Quan Lâm lại càng hiếu kỳ, hắn phát thiếp mời gặp các thần tử khác, dù sao từ khi nàng bế quan tới bây giờ cũng được một thời gian ngắn, không có trao đổi với các thần tử khác, lúc này mọi người đều đột phá Niết Bàn Cảnh cho nên càng có chủ đề trao đổi…
Trước cửa là mười thần tử đang đứng, đây là lần đầu tiên bọn họ tụ tập ở đây bàn kiếm luận đạo.
Quan Lâm cũng chuẩn bị cho mọi người không ít mỹ thực và ruwouj ngon, vừa ăn vừa uống vừa bàn, mà Quan Lâm có tửu lượng thật tốt, cũng không có nhăn nhó như tiểu nữ nhi, nàng vô cùng hào sảng, hào phóng phóng khoáng và có phong phạm đại tỷ.
Mười vị thần tử, đệ nhất thần tử Quan Lâm là người Niết Bàn đầu tiên, khí tức trên người của nàng thâm thúy hơn chín thần tử khác, nàng có giải thích về Niết Bàn hơn xa mọi người, nhưng không cùng người Niết Bàn, không có cùng nhận thức, cho nên khi trao đổi về Niết Bàn lại có hiểu biết sâu hơn.
Tiếp thu ý kiến mọi người, hải nạp bách xuyên.
Trao đổi giải thích về Niết Bàn một lúc, cũng thỉnh thoảng có ai đó diễn luyện một bộ kiếm pháp, kiếm pháp cũng không phải kiếm chiêu gì đặc biệt, mà lý giải của mình với kiếm pháp, dùng kiếm trong tay diễn luyện ra, chiêu thức không cố định, thậm chí xem có chút nhàn tản.
Nếu lọt vào mắt của kiếm giả học nghệ không tinh, hoàn toàn chẳng xem hiểu gì cả, còn cảm thấy như hài tử vẽ xấu, không có kết cấu gì đáng nói, trong mắt của kiếm giả tạo nghệ cao minh lại có thể nhìn ra những kiếm pháp này trực chỉ kiếm đạo tinh túy.
Mỗi thần tử có lý giải về kiếm khác nhau, nắm giữ Kiếm Lực, lý giải kiếm pháp cũng hơn xa người khác.
Diễn luyện kiếm pháp cũng không có trình tự gì.
Quan Lâm uống cạn chén rượu liền đứng dậy, đây là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn nàng đứng lên, đùi ngọc thon dài thẳng tắp, thân theer cao gầy, thăn cao không kém gì các thần tử khác.
Trường bào trên người Quan Lâm cũng có đặc sắc, là một kiện bảo y nữ thức màu xám, nó tôn lên thân thể cao gầy cân đối của Quan Lâm một cách hoàn mỹ.
Bước chân bước ra, thân ảnh biến mất, Quan Lâm liền xuất hiện trước cửa điện, nơi đó có đủ không gian diễn luyện kiếm pháp.
Ngón tay thon dài vẫy một cái, trường kiếm ra khỏi vỏ lăng không bay vào trong tay của nàng.
Kiếm khí vào tay, khí tức trên người Quan Lâm biến hóa, nàng biến thành một thanh kiếm với tư thế hào hùng, tóc đen không gió mà bay, khí thế lạnh thấu xương.
Nàng chém một kiếm mang theo khí thế đại khai đại hợp, dường như có thể phá núi trảm nhạc, ngay cả thiên địa cũng muốn bị trảm dưới kiếm.
Trong lúc nhất thời các vị thần tử như đưa thân vào chiến trường, nhìn thấy núi thây biển máu.
Lúc đánh một kiếm cuối cùng lại tích thế từ lâu, tất cả đều bộc phát trong một kiếm này. Máu chảy thành sông, khói bay cuồn cuộn, lông tóc mọi người dựng đứng, Quan Lâm không khác gì một người đối mặt thiên quân vạn mã.
Mỗi chiêu mỗi kiếm của Quan Lâm không có chút thần kỳ nào, đại khai đại hợp trực lai trực vãng nhưng lại ẩn chứa lý giải và tinh nghĩa của Quan Lâm về kiếm đạo.
Cát vàng tung bay, chiến đấu thảm thiết…
Thu kiếm đứng đó, khí thế trảm phá tất cả biến thành hư ảo biến mất.
Bàn tay trắng vẫy nhẹ, kiếm khí bay lên, kiếm rơi vào vỏ, thanh ảnh lập loè, Quan Lâm quay về chỗ ngồi.
– Thiên quân vạn mã ah, khí thế mạnh mẻ, đại tỷ không hổ là đệ tử tướng môn.
Thác Bạt Trảm vỗ tay nói ra, Sở Mộ nghe xong mới biết Quan Lâm xuất thân từ thế gia tướng môn, bởi vậy mới có khí phách bực này.
Các thần tử liên tục phát biểu giải thích, cũng không phải nịnh nọt, mà là chân chính nói ra giải thích của bản thân.
– Thập đệ, hiện tại đến phiên ngươi.truyện cõi âm
Giải thích phát biểu xong, mọi người nhìn sang Sở Mộ, trong các thần tử chỉ có Sở Mộ là chưa diễn luyện.
Sở Mộ cười cười, hắn không làm bộ, thân thể xuất hiện trước cửa, trong tay cầm thánh kiếm thượng phẩm.
Diễn luyện kiếm pháp không cần vận dụng kiếm ý kiếm nguyên, thánh kiếm thượng phẩm là đủ.
Kiếm nơi tay, khí thế ngưng tụ, dường như thổi tới và mây mù tụ tập, có lôi quang trầm tĩnh, kiếm ra bình bình đạm đạm giống như đâm thấu hư không, vẽ một cái lại có thể đoạn giang hà, một gọt có thể gọt đứt núi cao, một điểm có thể nghiền nát sao trời, nhìn thấy giang hà nhật nguyệt trên thân, hắn như trụ cột chống trời, một khi sụp đổ, thiên địa nghiền nát càn quét vạn vật.
Hắn thu kiếm vào vỏ, tất cả những huyễn ảnh kia đều biến mất.
Thoải mái, phát huy vô cùng tinh tế, đây là cảo ngộ của Sở Mộ về kiếm pháp sau Niết Bàn.
Lý giải và nắm giữ giống nhau, trước Niết Bàn và sau Niết Bàn đều có khác nhau.
Kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng bất động lâm vào đốn ngộ, chín thần tử khác kinh hãi không thôi.
Trước cửa điện vô cùng im lặng, hoàn toàn không có chút hô hấp nào.
Sau một lát Sở Mộ thanh tỉnh, ánh mắt của hắn càng thanh tịnh, hắn lý giải kiếm pháp có tăng lên, hắn cảm giác Kiếm Lực của mình không bao lâu nữa sẽ đột phá tam cấp tăng lên tứ cấp.
Các thần tử khác tỉnh táo lại.
– Nhìn kiếm pháp của Thập đệ, về sau ta không bao giờ biểu diễn kiếm pháp của mình.
Chương 1939: Biểu hiện kiếm pháp (Hạ)
Lâm Nhất Minh thở dài, nói hơi khoa trương nhưng làm mấy thần tử khác cộng minh gật đầu.
Quan Lâm nhìn Sở Mộ thật sâu, ánh mắt còn mang theo sợ hãi thán phục.
– Đã sớm nghe nói thiên tư phong thái tuyệt thế của Thập đệ, không nghĩ tới kiếm pháp lại kinh diễm tuyệt luân như thế.
Quan Lâm tán thán.
Mọi người đều nói như vậy, Sở Mộ cũng không có từ chối khách khí, vừa rồi biểu diễn kiếm thuật, tạo nghệ của hắn sâu nhất.
– Sau khi xem kiếm pháp của Thập đệ, ta cảm thấy mình không cần phải biểu diễn nữa.
Mộ Dung Thừa Phong cười nói, mọi người cười vang, nói tới nói lui Mộ Dung Thừa Phong vẫn đứng lên, thân thể hắn hóa thành cơn gió bay ra ngoài cửa điện, hắn đưa tay rút kiếm.
KIếm quang màu xanh xuất hiện lưu một dấu vết trong không khí, trên mặt Mộ Dung Thừa Phong còn mỉm cười vui vẻ, hắn mang theo thần thái phong đạm vân khinh xuất kiếm.
Có gió thổi qua, dần dần mạnh hơn, thân thể Mộ Dung Thừa Phong giống như mất đi sức nặng, nhân kiếm hợp nhất, ý đến kiếm đến, kiếm đi nhẹ nhàng như gió, hắn thuyết minh ảo diệu của gió tới mức tinh tế thần diệu.
Mộ Dung Thừa Phong chuyên tâm tu hành lực lượng của gió, phong chi quy tắc của hắn đã sớm đạt tới cấp độ nhập vi, hơn nữa còn là nhập vi đỉnh phong, trong phương diện này còn hơn cả Sở Mộ, hắn vận dụng lực lượng của gió còn vượt qua Sở Mộ không ít.
Luận chỉnh thể thiên phú và tiềm lực, Sở Mộ hơn xa Mộ Dung Thừa Phong rất nhiều, nhưng Sở Mộ không phải vạn năng, hắn có một ít phương diện không bằng người khác, bởi vậy Sở Mộ chuyên tâm quan sát kiếm pháp của Mộ Dung Thừa Phong, từ đó hấp thu tinh túy của đối phương, cố gắng dung nhập vào trong kiếm pháp và tăng tạo nghệ bản thân lên cao hơn.
Mộ Dung Thừa Phong vận dụng lực lượng của gió có điểm độc đáo, Sở Mộ không bỏ qua, hắn quan sát cẩn thận và xác minh với bản thân.
Một Dung Thừa Phong diễn luyện tinh nghĩa kiếm pháp và lực lượng của gió nhẹ nhàng nhưng không mất sắc bén.
Không bao lâu sau, Mộ Dung đã thể hiện kiếm pháp của mình, mọi người đều có thu hoạch, lúc này đều giao luân bản thân, sau đó người cuối cùng đi lên biểu diễn.
Kiếm của Thác Bạt Trảm khác với kiếm khác, là mũi kiếm rộng như bàn tay, nhìn kiếm này rất nặng, kiếm giả khó có thể sử dụng.
Trọng kiếm vung trảm, thế đại lực chìm giống như núi cao áp xuống, một kiếm có thể nghiền nát núi cao, không khí ngưng lại, người khác có cảm giác hít thở không thông.
Thác Bạt Trảm cũng là luyện khí luyện thể song tu, hắn khác với Sở Mộ, Thác Bạt Trảm càng trọng điểm luyện thể, luyện khí chỉ là phụ trợ, dù như thế sức chiến đấu của hắn hơn xa người cùng đẳng cấp.
Có thể nói trong các thần tử, trừ Quan Lâm và Sở Mộ ra, Thác Bạt Trảm có thực lực mạnh nhất, hiện tại Sở Mộ cũng không thể đánh bại hắn, dù sao Thác Bạt Trảm trở thành thần tử một thời gian ngắn, trong hoàn cảnh tu luyện này, tích lũy của hắn hơn xa Sở Mộ
Kiếm pháp của Thác Bạt Trảm đại khai đại hợp tương tự Quan Lâm, kiếm pháp của Quan Lâm là kiếm pháp giết chóc trên chiến trường, mà kiếm pháp Thác Bạt Trảm là bá đạo và nghiền áp.
Vận dụng lực lượng của mình, Thác Bạt Trảm có chỗ độc đáo, điểm này Sở Mộ khó có thể sánh bằng, Sở Mộ càng quan sát chuyên chú, hắn muốn hấp thu tinh túy của đối phương.
Thác Bạt Trảm cũng thể hiện kiếm pháp của mình hoàn tất, thập phần đặc sắc nhưng mọi người có cảm giác chưa thỏa mãn, bởi vì bọn họ đã xem kiếm pháp của Sở Mộ.
– Sớm biết như thế nên để Thập đệ biểu diễn cuối cùng.
– Ta đề nghị, Thập đệ lại biểu hiện kiếm pháp một lần nữa.
Thác Bạt Trảm quát, lúc này mọi người lại hưởng ứng.
Đáp ứng yêu cầu của mọi người, Sở Mộ cũng không cự tuyệt, vừa rồi quan sát các thần tử khác cũng có thu hoạch, sau khi hấp thu, hắn biết kiếm pháp của mình có tăng lên.
Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm này làm đôi mắt mọi người sáng lên.
Sở Mộ dung nhập những gì quan sát được vào kiếm pháp của mình, sau một lát, hắn diễn luyện kiếm pháp có đặc sắc khác biệt.
– Ta phát hiện kiếm pháp của Thập đệ có tăng lên.
– Quá yêu nghiệt, chúng ta làm sao sống đây?
– Thập đệ, tranh thủ truyền thụ bí quyết, rốt cuộc ngươi luyện kiếm pháp thế nào?
Thật đúng muốn truyền thụ cũng không có gì để truyền thụ, lĩnh ngộ kiếm pháp là dựa vào ngộ tính của mỗi người, hoàn toàn không thể diễn đạt bằng lời.
– Thập đệ còn chưa luyện kiếm pháp Thiên cấp đấy, hắn mà tới Kiếm Pháp Điện tìm kiếm pháp Thiên cấp, đến lúc đó thực lực của ngươi có thể sánh ngang đại tỷ rồi.
Mười vị thần tử trao đổi với nhau suốt ba ngày ba đêm, từ kiếm pháp, quy tắc chi lực, kiếm ý tới việc tu luyện… Sau khi trao đổi tới cuối cùng lại đàm luận về quá trình lịch lãm rèn luyện.
Ba ngày ba đêm cũng bàn luận tận hứng, gia tăng kiến thức và bản thân có thu hoạch.
– Xem ra chúng ta nên tề tụ với nhau sau một thời gian ngắn, hảo hảo trao đổi một phen.
Lâm Nhất Minh nói.
– Không sai!
– Suy nghĩ của Ngũ ca không tệ.
– Lấy thời gian mười năm làm hạn định đi.
Quan Lâm nói.
Dùng thiên phú của bọn họ, thời gian mười năm có thể đạt được không ít phát triển, cho nên khi trao đổi càng có nội hàm.
Đương nhiên không phải nói mỗi mười năm một lần, thời gian khác không thể gặp được nhau, chẳng qua nói mười năm một lần là để mọi người trình diện không nên vắng họp, cũng xem như gặp nhau chính thức.
Quan Lâm đề nghị được mọi người tán thành, Sở Mộ cũng không phản đối.
Lần tụ hội kết thúc mỹ mãn, mọi người cáo từ Quan Lâm sau đó trở về nơi của mình, bọn họ bế quan tiêu hóa thu hoạch lần trao đổi này.
Một ngày sau, Sở Mộ xuất quan, hắn cảm giác kiếm pháp có tăng lên.
Rời khỏi Chấn Thiên điện, hắn đi tới Kiếm Pháp Điện trong Tổng Thần Điện.
Ý nghĩa tồn tại của Kiếm Pháp Điện là thu nhập kiếm pháp.
Từ kiếm pháp Hoàng cấp tâấp nhất đến kiếm pháp Thiên cấp cao nhất, cái gì cần có đều có, có thể nói kiếm pháp của Tổng Thần Điện chiếm cứ một phần ba kiếm pháp của bốn đại tinh vực của Nhân tộc.
Một phân ba này chỉ là công bố, một ít che dấu không tính, nhưng che dấu cũng không nhiều, cũng không để lộ ra ngoài.
Hơn nữa Tổng Thần Điện có cơ cấu nghiên cứu và hoàn thiện kiếm pháp, thành viên bên trong đều là kiếm giả có tạo nghệ và lĩnh ngộ độc đáo về kiếm pháp. Bọn họ duyệt kiếm pháp, tổng kết kinh nghiệm, kết hợp ngộ tính của mình và xâm nhập phân tích kiếm pháp, sáng tạo ra kiếm pháp mới, thời gian dài sẽ làm kiếm pháp cất chứa phong phú hơn.
Thiên hạ kiếm pháp xuất thần điện, những lời này không phải cuồng ngôn.
Chương 1940: Thương Cổ kiếm pháp
Tên là Kiếm Pháp Điện nhưng ba chữ trên cửa điện lại có hương vị phản phác quy chân, điện này chuyên thu nhận kiếm pháp cho nên gọi là Kiếm Pháp Điện, hoàn toàn danh xứng với thực.
– Thập thần tử điện hạ.
Sở Mộ đã đến, chấp sự Kiếm Pháp Điện hành lễ.
– Phiền toái chấp sự các hạ mở cửa điện.
Sở Mộ nói.
Cửa Kiếm Pháp Điện mở ra, Sở Mộ đi vào trong Kiếm Pháp Điện, hắn tiến vào tầng thứ nhất.
Trong tầng thứ nhất có đủ loại khí tức chấn động, kim mộc thủy hỏa thổ phong băng lôi… Cái gì cần điều có, hết sức phức tạp nhưng phân biệt rõ ràng.
Tầng này có kiếm pháp Hoàng cấp.
Sở Mộ không ngừng lại, hắn tiến vào tầng hai, tầng hai có kiếm pháp Huyền cấp. Sở Mộ cũng không dừng lại, hắn đi tới tầng ba.
Tầng ba là kiếm pháp Địa cấp.
Sở Mộ đi vào tầng thứ tư.
Vừa vào tầng thứ tư, hắn lập tức kinh ngạc.
Từ tầng một tới tầng ba, tuy hắn không quan sát cẩn thận nhưng cũng nhìn ra đại khái, nhưng tầng thứ tư lại là tiểu thế giới.
Khí tức cường đại bộc phát, bản thân như tiến vào biển cả kiếm pháp, ngay cả kiếm cương hộ thể trên người cũng không thể chèo chống.
Nơi này không có bảo ngọc chứa kiếm pháp, hắn nhìn thấy một gốc cây to lớn kinh thiên giống như cột chống trời, lại nhìn thấy một con Thương Long du tẩu trên bầu trời tiểu thế giới, còn nhìn thấy Hỏa Phượng bay múa.
Lam hải triều tịch, núi cao trấn địa, lôi hỏa đầy trời, cự sa rong chơi, ngư long bách biến, phong bạo bộc phát, thiên huyền cửu chuyển…
Dị tượng, đủ loại dị tượng đều xuất hiện trong tiểu thế giới.
Cẩn thận quan sát, Sở Mộ mới phát hiện những dị tượng này là do lực lượng ngưng tụ tạo thành, cũng không phải tính mạng chính thức.
Ví dụ như Thương Long trên bầu trời, trong đó lấy Thương Long kiếm khí làm chủ, dùng năm loại lực lượng thiên địa làm phụ, thông qua phương thức khác biệt ngưng tụ thành.
Mỗi một chủng dị tượng đều là một môn kiếm pháp Thiên cấp.
Sở Mộ cần căn cứ vào mười loại lực lượng thiên địa của mình chọn lựa ra một môn kiếm pháp Thiên cấp thích hợp với bản thân.
Nói là mười loại, kỳ thật tính toán chỉ có chín loại, bởi vì không gian quy tắc chi lực cực nhỏ tương dung với lực lượng khác, cho nên không dễ tìm.
Tu luyện kiếm pháp Thiên cấp cũng không dễ dàng, thứ nhất là thâm ảo, thứ hai lại ẩn chứa nhiều liên hệ giữa lực lượng thiên địa với nhau.
– Ta phải tìm kiếm pháp phù hợp với mình.
Sở Mộ nói thầm, cẩn thận quan sát vài chục dị tượng, đáng tiếc bên trong ẩn chứa lực lượng thiên địa mình không nắm giữ, Sở Mộ cũng không có khả năng vì tu luyện kiếm pháp mà lĩnh ngộ lực lượng thiên địa mới, đó là hành vi bỏ gốc lấy ngọn.
Dần dần xâm nhập, chậm rãi cảm thụ, chậm rãi tìm kiếm, thần niệm chi lực tiêu hao không còn thì khôi phục, khôi phục lại tìm kiếm.
Sau khi khôi phục lực lượng, Sở Mộ dùng trước khối khí hỗn độn, khí này quái dị, nó không ngừng chấn động, bên trong có lôi đình bộc phát, có đôi khi xuất hiện phong bạo.
Cẩn thận cảm thụ, Sở Mộ vui mừng.
Kiếm khí ẩn chứa trong khí thể này, còn ẩn chứa năm loại lực lượng thiên địa, theo thứ tự là phong lực lượng, lôi chi lực lượng, kim chi lực lượng, hỏa chi lực lượng và thổ lực lượng.
– Là nó!
Sở Mộ nói thầm, hắn cũng thổn thức khi tìm được.
Sau khi tiếp xúc với đám khí tức này, một luống sóng tin tức truyền vào trong đầu Sở Mộ.
Nửa canh giờ sau, tiếp nhận hoàn tất, Sở Mộ đạt được một môn kiếm pháp Thiên cấp, hắn cảm thấy đầu váng não trướng, ý nghĩ mơ hồ, hắn muốn quay người rời đi.
Thương Cổ kiếm pháp, kiếm pháp Thiên cấp trung giai, ẩn chứa năm loại lực lượng phong hỏa lôi kim thổ, Sở Mộ trở về bế quan tu luyện.
Cầm Bất Diệt Kiếm tu luyện chiêu thức Thương Cổ kiếm pháp.
Một kiếm một kiếm, người theo kiếm đi, khí thế hùng hồn, từ cổ chí kim vạn vật, tiếng xé gió xuy xuy vang lên, từng đạo kiếm khí thương cổ màu xám bộc phát, từ trong Bất Diệt Kiếm bắn ra ngoài, xuyên thủng hư không, chỉ còn lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
Mỗi một kiếm đều có khí tức cổ xưa, mỗi một kiếm đều lăng lệ ác liệt, mỗi một kiếm càng bá đạo tuyệt luân.
Thương cổ thương cổ, vạn năm không đổi, cổ xưa thâm thúy, tuyên cổ xa xưa, đây là kiếm pháp có nội tình cực sâu, không đủ ngộ tính sẽ không tu thể tu luyện kiếm pháp này.
Ngộ tính, Sở Mộ không thiếu, cho nên hắn có thể tìm hiểu, nhưng kiếm pháp Thiên cấp thâm ảo đâu dễ luyện như thế.
Lần lượt huy kiếm, lần lượt thi triển, quên ghi thời gian quên hết mọi thứ, hoàn toàn đắm chìm vào tu luyện, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt lại tu luyện, cứ nhiều lần như thế, chiêu thức Thương Cổ kiếm pháp càng ngày càng tinh diệu.
Thương cổ kiếm khí lăng lệ ác liệt, cường hoành khôn cùng, từng vết kiếm lưu trên thí kiếm thạch, trên thí kiếm thạch xuất hiện vết rách sâu ba thốn.
Tu luyện điên cuồng, thời gian trôi qua cực nhanh, nắm giữ càng phát tinh thâm.
Càng tu luyện tinh thâm, Sở Mộ càng nhận thức nội dung quan trọng của kiếm pháp này, Thương Cổ kiếm pháp chú trọng phong lôi chi lực, ba loại lực lượng khác chỉ là phụ trợ gia tăng uy lực cho phong lôi chi lực.
Trên thực tế đa số kiếm pháp là như thế, không có khả năng mỗi một chủng lực lượng đều chú trọng, có mạnh và có yếu mới có thể phát huy uy lực của kiếm pháp.
Trên thí kiếm thạch hình người có vô số vết cắt, đều là thương cổ kiếm khí của Thương Cổ kiếm pháp lưu lại.
– Phong Khởi Lôi Diệt!
Sở Mộ quát lớn, một thân khí thế biến hóa, gió lớn thổi bay, cát bay đá chạy.
Phong Khởi Lôi Điện là kiếm chiêu của Thương Cổ kiếm pháp, có thể nói là hai chiêu trong một, cũng là chiêu thứ nhất.
Nói đơn giản, trơớc tu luyện kiếm chiêu của Thương Cổ kiếm pháp đều là kiếm chiêu thông thường, hai chiêu cuối cùng mới là tinh thúy, cũng là kiếm chiêu cường đại nhất.
Phong Khởi Lôi Diệt có thể công kích, tác dụng chủ yếu không phải công kích, còn có phòng thủ, là một chiêu công thủ nhiều mặt, công kích cùng phòng thủ đối lập.
Thời gian trôi qua, khi tu vi kiếm giả càng ngày càng cao thâm, kiếm chiêu không còn trọng yếu nhiều, kiếm giả Niết Bàn Cảnh dễ dàng sống vạn năm, bọn họ có nhiều thời gian luyện kiếm.
Sau Phong Khởi Lôi Diệt, lôi quang trầm tĩnh, bỗng nhiên kiếm thế tăng vọt, Sở Mộ quát lớn, hắn chém ra một kiếm hỏa diễm hừng hực, đất cằn ngàn dặm, huyết nhuộm đại địa không khác gì luyện ngục, lôi quang trầm tĩnh hội tụ, kiếm hòa làm một thể với lôi và có thể chém nát tất cả
– Lôi Cực Phá Ngục!
Trong tinh không mênh mông, quần tinh chói mắt, vô số hào quang chiếu sáng vũ trụ.
Từng chiếc từng chiếc tinh hạm tiến lên trong tinh không vô tận, vô thanh vô tức giống như đá chìm vào đáy nước.
Chương 1941: Bạch Khung phó tông chủ khiếp sợ
Từng chiếc tinh hạm này là tinh hạm chuyên chở khách thuộc về gia tộc nào đó, Sở Mộ đang ở trên tinh hạm như vậy.
Sau khi luyện thành Thương Cổ kiếm pháp, Sở Mộ rời khỏi Tổng Thần Điện, hắn chuẩn bị quay về Ngũ Hành Kiếm Tông.
Tính toán ra, hắn rời khỏi Ngũ Hành Kiếm Tông nhiều năm, không biết tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông xuất quan hay chưa, nếu đã xuất quan, hắn dễ dàng mang ngũ sắc bảo ngọc của Hạ lão giao cho mình đưa cho tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông.
Với tư cách thần tử, Sở Mộ có thể tùy ý vận dụng tinh không chi môn của Tổng Thần Điện truyền tống tới bất cứ Kiếm Thần Điện nào trong Ma Kiếm tinh vực, sau đó lại từ tinh hệ truyền tống của phân điện Kiếm Thần Điện đi Dạ Minh tinh hệ.
Bơi vì cách Ngũ Phương Tinh tương đối xa, Sở Mộ tiến hành truyền tống hai lần phải xuất tiền túi của bản thân, tiêu hao không ít nguyên đan, khoảng cách Ngũ Phương Tinh rất gần, vì tiết kiệm nguyên đan, Sở Mộ dứt khoát cưỡi tinh hạm, trong nháy mắt tới và mười ngày tới cũng không có gì khác nhau.
Hắn không lãng phí thời gian hơn mười ngày này, hắn cũng tu hành kiếm pháp.
Trừ tu luyện ra, Sở Mộ còn dư vị con đường của bản thân.
Từ khi tiến vào Cổ Thần Giới tới bây giờ, hắn đi từng bước và tăng tu vi bản thân lên cao hơn, con đường phía trước vẫn dài dằng dặc.
Càng tiến lên, càng biết rõ con đường dài dằng dặc, càng leo càng biết núi cao, đây là con đường không có tận cùng, hắn vẫn kiên định đi từng bước về phía trước. Hắn cố gắng tiến lên không sợ gian nan, không sợ mưa gió, không sợ hãi, vượt mọi chông gai mới có thể đi tới bỉ ngạn.
Suy nghĩ một chút, đủ loại nhớ lại, Sở Mộ càng kiên định truy cầu kiếm đạo.
Hơn hai mươi ngày qua, tinh hạm đã đáp xuống Ngũ Phương Tinh, khoảng cách Ngũ Hành Kiếm Tông không xa, hắn hóa thành hào quang bay thẳng về hướng Ngũ Hành Kiếm Tông.
Có người kinh ngạc vì tốc độ của Sở Mộ quá nhanh, còn nhanh hơn kiếm giả Niết Bàn Cảnh khác.
…
Không bao lâu, Sở Mộ đi tới bên ngoài sơn môn Ngũ Hành Kiếm Tông, trực tiếp cầm thân phận kiếm lệnh của mình ra ngoài, đây là kiếm lệnh của đệ tử bí truyền nên địa vị cực cao.
– Sư huynh, chúng ta làm việc theo quy cũ, xin thứ lỗi.
Đệ tử ngoại tông canh giữ tông môn vội vàng cung kính trả thân phận kiếm lệnh cho Sở Mộ. Hơn nữa khom mình hành lễ, sợ Sở Mộ trách tội bọn họ.
Đúng là đã từng có chuyện này xảy ra, có chút đệ tử bí truyền tính tình không tốt, gặp loại tình huống này có thể ra tay đả thương ngươi.
– Không có việc gì.
Sở Mộ thu hồi thân phận kiếm lệnh, hắn không có dong dài với bọn họ.
Sau khi Sở Mộ tiến vào Ngũ Hành Kiếm Tông, hai đệ tử ngoại tông trông coi sơn môn thở ra.
– Tính tình vị sư huynh này thật tốt.
– Đúng thế, đối thành các sư huynh bí truyền khác, có thể không quát lớn chúng ta là không tệ rồi.
– Đừng nói, tránh bị nghe thấy thì không tốt.
– Vị sư huynh bí truyền này tên Sở Mộ, tại sao ta cảm thấy cái tên này nghe quen thế?
– Sở Mộ… Sở Mộ…
Trong đó một đệ tử giữ cửa lặp lại vài lần, đôi mắt sáng lên.
– Ta nhớ mấy năm trước Kiếm Thần Điện thông cáo thần tử thứ mười tên là Sở Mộ.
Một đệ tử giữ cửa khác giật mình nói:
– Tất nhiên là trùng tên trùng họ, nếu thật là người của chúng ta, tông môn sẽ trắng trợn tuyên dương ra ngoài rồi.
Nói vậy là có đạo lý, nếu như Ngũ Hành Kiếm Tông có đệ tử là thần tử, nhất định sẽ trắng trợn tuyên dương một phen, đây là cơ hội tốt tuyên truyền thanh danh của Ngũ Hành Kiếm Tông, đây là cơ hội tốt, bọn họ sẽ không bỏ qua, là danh lợi song thu.
Nhưng Ngũ Hành Kiếm Tông không có, cho nên nói Sở Mộ này không phải Sở Mộ kia.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, Sở Mộ thật là Sở Mộ, thần tử thứ mười Sở Mộ, chỉ có điều Ngũ Hành Kiếm Tông không biết.
Tiến vào Ngũ Hành Kiếm Tông, Sở Mộ ngự kiếm phi hành bay thẳng tới Chấn Thiên Phong.
Mấy năm qua đi, Chấn Thiên Phong vẫn không có bao nhiêu biến hóa.
– Tham kiến phong chủ.
Giang Bắc và đệ tử khác của Chấn Thiên Phong biết Sở Mộ trở về liền tới tham kiến.
– Miễn lễ, Giang Bắc lưu lại, các sư đệ khác làm việc của mình đi.
Sở Mộ nói.
Tu vi của Giang Bắc vẫn là Niết Bàn nhất trọng thiên.
Tu luyện càng về sau càng khó tăng lên, như Tạo Hóa Cảnh, muốn tăng một trọng thiên, dưới tình huống bình thường, cho dù là thiên tài cũng cần hai năm mới được, sau khi đột phá đến Niết Bàn Cảnh, tu vi tăng lên càng chậm, chậm hơn Tạo Hóa Cảnh gấp mấy lần.
Thiên phú Giang Bắc tương đối, có thể thành công Niết Bàn đã có thành phần đại khí vận bên trong, muốn đi xa trên con đường Niết Bàn Cảnh là chuyện khó khăn.
Nói không chừng hắn cả đời cũng không thể tiến vào Niết Bàn Cảnh trung giai, trừ phi có kỳ ngộ gì đó.
Nhưng Giang Bắc cũng thỏa mãn, cho dù cả đời dừng lại ở Niết Bàn nhất trọng thiên cũng không có gì.
Giang Bắc cũng phát hiện Sở Mộ biến hóa, tu vi đạt tới Niết Bàn Cảnh liền chấn động.
Mấy năm trước, Sở Mộ chỉ có tu vi Tạo Hóa tam tứ trọng thiên mà thôi, mấy năm với kiếm giả Tạo Hóa Cảnh mà nói không coi vào đâu, có thể tăng lên Tạo Hóa thất trọng thiên đã là chuyện nghịch thiên, Sở Mộ tốt rồi, thoáng cái đột phá Niết Bàn Cảnh, tu vi không thấp hơn hắn.
Nhưng Giang Bắc lại biết, luận thực lực hắn không bằng Sở Mộ, nếu chiến đấu, hắn phải chết không nghi ngờ.
Thật không biết hắn tu luyện thế nào, nói thầm một câu, Giang Bắc khiếp sợ còn có cao hứng, nghiêm khắc đã nói, hiện tại hắn là tùy tùng của Sở Mộ, Sở Mộ càng cường đại, với hắn mà nói chỉ có lợi mà không có hại.
Hắn mang sự vụ lớn nhỏ trong Chấn Thiên Phong mấy năm qua báo cáo với Sở Mộ, lại nói rõ đại sự trong Ngũ Hành Kiếm Tông một lần.
Sau khi Sở Mộ nghe xong cũng không tỏ vẻ ì, Giang Bắc lui xuống, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, mà Sở Mộ không có nghỉ ngơi, hắn rời khỏi Chấn Thiên Phong đi tới ngọn núi chính của kiếm tông, đi tìm phó tông chủ Bạch Khung.
Đó là nam nhân có tóc mai, năm đó cũng là hắn bảo mình gia nhập Kiếm Thần quân đoàn, trở thành một gã tân binh, cũng bởi vậy Sở Mộ mới có thể đạt được huy hiệu tân binh tốt nhất, trở thành thành viên của Tài Quyết quân, có kinh nghiệm hắn cũng trải qua những việc cả đời khó quên.
Về phần trở thành thần tử, Sở Mộ cảm thấy không quan hệ với Tài Quyết quân, nhưng nếu như không tiến vào Tài Quyết quân, cho dù thực lực tăng lên, có thể đi vào thí luyện giới hay không còn chưa biết được.
Nếu không thể tiến vào thí luyện giới, dĩ nhiên không xảy ra chuyện phía sau, khả năng hắn trở thành thần tử thứ mười là không có.
Chương 1942: Ngũ Hành Chân Kinh (Thượng)
Nói ngắn lại, Sở Mộ có được thành tựu hôm nay, hoặc nhiều hoặc ít là nhờ phó tông chủ Bạch Khung quyết định, bởi vậy Sở Mộ có lòng cảm kích và cảm kích Bạch Khung, đây cũng là nguyên nhân Sở Mộ vừa về Ngũ Hành Kiếm Tông liền rời khỏi Chấn Thiên Phong.
Dùng thân phận đệ tử bí truyền của Sở Mộ có thể gặp được phó tông chủ, sau khi thông áo tin tức, phó tông chủ Bạch Khung đi ra đón Sở Mộ vào.
Lần đầu nhìn Sở Mộ, phó tông chủ Bạch Khung rung động khó nói nên lời, hai mắt co rút, trên trán bắn ra hào quang ác liệt xuyên thủng hư không xé rách thiên địa, khí tức lăng lệ bộc phát giống như một thanh thiên kiếm vô hình.
Sở Mộ cảm giác mình sắp bị xé thành mảnh nhỏ, khí huyết cuồn cuộn, tinh thần chấn động.
May mắn phó tông chủ Bạch Khung thu liễm khí tức bản thân, nếu không có thể tạo thành tổn thương lên người Sở Mộ.
Phó tông chủ Bạch Khung thu liễm khí tức, Sở Mộ cũng thở ra một hơi, một Kiếm Thánh cường đại đột nhiên bộc phát khí tức, cho dù chỉ là một phần nhỏ cũng vô cùng cường đại, không phải hắn có tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên có thể đối kháng.
– Xem ra quyết định lúc trước là chính xác.
Phó tông chủ Bạch Khung cười nói.
Ý của của hắn là cho Sở Mộ đi làm lính là đúng, nếu không tu vi Sở Mộ cũng không tăng lên nhanh như thế.
– Mở thí luyện giới, ngươi có đi vào bên trong hay không?
Phó tông chủ Bạch Khung hỏi.
– Có!
Sở Mộ nói, điểm này cũng không cần giấu diếm.
– Có đạt được thứ tự tốt?
Phó tông chủ Bạch Khung lại hỏi.
– Có.truyện kiếm tu audio
Sở Mộ cũng trực tiếp trả lời, không chút do dự.
– Thần tử thứ mười là ngươi?
Phó tông chủ Bạch Khung hỏi câu thứ ba.
Sở Mộ im lặng.
Hắn muốn trả lời không phải, bởi vì cũng không muốn thân phận của mình bị truyền ra ngoài, như vậy mới có lợi, cũng có chỗ hỏng, nếu nói không phải sẽ vi phạm bản tâm.
Im lặng là không trả lời, phó tông chủ Bạch Khung cũng hiểu ý của hắn và cười cười, ánh mắt khiếp sợ không chút che dấu.
Cả đời hắn trải qua vô số mưa gió, trải qua thiên kì bách quái, đã từng nhiều lần cảm thấy kinh ngạc, hắn chưa từng có lần nào kinh ngạc như ngày hôm nay.
Ngũ Hành Kiếm Tông lại có đệ tử là thần tử, trước đó chưa từng có, là vinh quang chưa từng có, nhưng tâm niệm phó tông chủ Bạch Khung hơi thay đổi, hắn áp việc này vào đáy lòng, mặc dù công bố ra ngoài làm thanh danh Ngũ Hành Kiếm Tông tăng lớn, áp đảo Dạ Minh Kiếm Tông, cũng có thể danh lợi song thu.
Nhưng xem ý của Sở Mộ cũng không muốn công bố cho người ta biết, cho nên nếu công bố thân phận Sở Mộ sẽ làm hắn phản cảm.
Làm một thần tử phản cảm Ngũ Hành Kiếm Tông, đây không phải chuyện tốt.
Phó tông chủ Bạch Khung áp chế ý niệm trong đầu, hắn không đề cập tới việc này.
Tiếp theo, ngữ khí phó tông chủ Bạch Khung nói chuyện với Sở Mộ có chút biến hóa, là nói chuyện ngang hàng, địa vị thần tử rất cao, bản thân lại không có xung đột, có lẽ sau này còn phải dựa vào đối phương.
Sau khi nói chuyện một lúc, Sở Mộ cũng hỏi thăm tông chủ Kiếm Tông có xuất quan hay không.
Màu vàng, mũi nhọn lợi hại, màu xanh lá, sinh cơ bừng bừng, màu xanh da trời, nhu hòa không ngớt, màu đỏ, nóng rực dữ dằn, màu nâu, trầm ổn dày đặc.
Năm loại nhan sắc, năm loại lực lượng, năm loại khí tức xây thành tiểu không gian.
Sở Mộ ngồi xuống một góc trong tiểu không gian này, trước mặt hắn là một người khác, một người chưa từng gặp mặt nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt.
Tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông —— Lâm Ngũ Phương!
Đây là người có hình dáng to lớn, lưng hùm vai gấu, tướng mạo tục tằng, hắn là người có lực lượng cường đại và cũng tôn trọng lực lượng cường đại, nói trắng ra hắn là mãng phu hình người.
Nếu như địch nhân cho rằng như vậy thì thua chắc rồi.
Đôi mắt khép kín ẩn ẩn có hào quang phát ra, đây là hào quang của cơ trí.
Hắn chấp chưởng Ngũ Hành Kiếm Tông mấy trăm năm, nếu như Lâm Ngũ Phương thật sự là một mãng phu thì Ngũ Hành Kiếm Tông đã sớm bị tiêu diệt, làm sao có thể chiếm lấy cả Ngũ Phương Tinh này, với tư cách là một trong mười đại bá chủ của Dạ Minh tinh vực.
Trầm ổn giống như ngọn núi, tuyên cổ bất động.
Trong không gian nho nhỏ này, thân ảnh của hắn chính là trung tâm của vạn vật.
Sở Mộ nhìn Lâm Ngũ Phương, Lâm Ngũ Phương cũng đang đánh giá Sở Mộ, ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng vô cùng lợi hại, hắn muốn nhìn thấu Sở Mộ.
– Ngươi tìm bổn tông, có chuyện gì quan trọng?
Lâm Ngũ Phương mở miệng hỏi.
Sở Mộ là đệ tử bí truyền, hắn hơi có địa vị trong Ngũ Hành Kiếm Tông nhưng còn kém tông chủ quá nhiều, ngay cả các thánh tử cũng không phải nói muốn gặp là gặp, trừ phi có chuyện đặc biệt trọng đại, phó tông chủ không thể quyết định hoặc cần tông chủ tự mình triệu kiến.
Sở Mộ có thể gặp Lâm Ngũ Phương là vì Bạch Khung hết lòng, nói Sở Mộ có chuyện quan trọng cần gặp tông chủ.
Đương nhiên, Bạch Khung cũng không nói thân phận thần tử của Sở Mộ, nếu như nói ra Sở Mộ là thần tử, căn bản không cần lý do, Lâm Ngũ Phương sẽ tự mình tới bái phỏng.
Sở Mộ không nói gì, trực tiếp cầm ngũ sắc bảo ngọc trong không gian giới chỉ ra ngoài.
Ngũ Sắc Bảo Ngọc vốn đặt trong không gian tùy thân của hắn nhưng Sở Mộ không muốn để người khác biết rõ hắn có tiểu không gian, cho nên trên đường tới đây hắn cầm Ngũ Sắc Bảo Ngọc bỏ vào không gian giới chỉ.
Ánh mắt Lâm Ngũ Phương khó hiểu tiếp nhận Ngũ Sắc Bảo Ngọc.
– Đây là Hạ trưởng lão nhờ ta giao cho ngươi.
Sở Mộ nói, hắn mang chuyện ở Ác Long Tinh nói ra một lần.
– Hạ trưởng lão…
Lâm Ngũ Phương nắm giữ Ngũ Sắc Bảo Ngọc và im lặng, qua một lúc mới nói.
– Hạ trưởng lão vừa rời đi đã trên trăm năm, không nghĩ tới lại mất đi như vậy…
Ngữ khí cảm khái thổn thức.
Lại nhìn thấy Lâm Ngũ Phương búng ngón tay kích phát kim mộc thủy hỏa thổ chi lực bộc phát tạo thành ấn phù rơi vào Ngũ Sắc Bảo Ngọc. Ngũ Sắc Bảo Ngọc bắn ra hào quang năm màu sáng chói mắt rồi sau đó thu liễm, hào quang tạo thành khí tức chấn động.
Lâm Ngũ Phương ngưng mắt nhìn Ngũ Sắc Bảo Ngọc, Sở Mộ phát hiện thần sắc của hắn biến hóa rất nhỏ, có vui mừng, có bi thương, cuối cùng là mừng như điên nhưng lại biến mất nhanh chóng.
– Ngươi mang Ngũ Sắc Bảo Ngọc trở về là công lớn.
Lâm Ngũ Phương hít sâu một hơi, hắn thu Ngũ Sắc Bảo Ngọc sau đó nói với Sở Mộ:
– Ngươi nắm giữ ngũ hành chi lực?
Sở Mộ gật gật đầu.
– Ngươi phóng thích ngũ hành chi lực ra cho ta xem.
Lâm Ngũ Phương nói.
Lâm Ngũ Phương nói chuyện rất trực tiếp nhưng không có cảm giác ngang ngạnh, mà là như gió xuân, Sở Mộ cũng không kháng cự, hắn phóng thích ngũ hành chi lực ra ngoài.