Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 20 [ Chương 96 đến 100 ]
❮ sautiếp ❯Chương 96: Một bước giết một người! Hỏa lực toàn bộ khai hỏa (1)
Mặt khác, ở bên phía đại hán áo xanh còn có tám người đang đứng, chăm chú nhìn chằm chằm Sở Mộ, thần sắc không hề giống nhau.
Có người vẻ mặt lạnh như băng, sát khí sắc bén. Có người vẻ mặt nghiền ngẫm, bộ dạng giống như nhìn thấy con mồi. Lại có người ánh mắt hìn hắn như nhìn người chết. Còn có một người, tròng mắt đảo tới đảo lui, có vẻ hết sức gian trá.
– Các người có chuyện gì?
Sau khi Sở Mộ đảo mắt nhìn qua một vòng, ánh mắt rơi vào trên người đại hán áo xanh. Hắn có thể thấy được, đám người kia lấy đại hán áo xanh này là chủ. Tu vi của đại hán áo xanh này cũng là mạnh nhất, khiến hắn nhìn không thấu. Chắc hẳn đã vượt qua bát đoạn.
Đồng dạng nhìn không thấu còn có bảy người khác. Đó là những người đã cho Sở Mộ cảm giác không giống nhau.
Nhưng Sở Mộ không sợ hãi.
– Bản bang chủ là Đoạn Thanh Lang.
Đại hán áo xanh lạnh lùng nói:
– Sở Mộ, đệ tử nội môn mới tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, hại chết ba gã thành viên trọng yếu của Thanh Lang Bang ta. Ngươi phải cho bản bang chủ một lời giải thích.
Sở Mộ nghe vậy, nhất thời nhớ lại tình cảnh hai mươi mấy ngày trước, lúc mình mới vừa đi ra khỏi trấn Thanh Lan không lâu, có ba kiếm giả muốn giết mình. Người trung niên tướng mạo bình thường trong đó, gương mặt thoạt nhìn không phải gần như là bản sao của Đoạn Thanh Lang này hay sao?
– Người giết người sẽ bị người giết lại. Không có gì để giải thích.
Sở Mộ thản nhiên đáp lại.
– Được. Có can đảm. Bản bang chủ cho ngươi một cơ hội, lập tức nói ra người đứng ở sau lưng ngươi. Bằng không, bản bang chủ sẽ cho ngươi chịu hết ba trăm sáu mươi loại cực hình, hành hạ ngươi cho đến chết.
Đoạn Thanh Lang dùng giọng nói với nét mặt uy hiếp nói.
Sở Mộ vừa nghe, lập tức liền hiểu ra. Hóa ra đối phương cho rằng ba người kia chết, không phải là do mình giết, mà có khác người khác. Người khác này dĩ nhiên chính là người bảo vệ mình.
– Người là do ta giết. Nếu như ngươi có bản lĩnh, cũng có thể động thủ. Ta lại ở ngay đây.
Mặc dù đối phương người đông thế mạnh, đồng thời có tám người tu vi mà bản thân nhìn không thấu, nhưng Sở Mộ cũng không có cảm giác giống như khi đối mặt với trưởng lão kiếm phái. Điều này nói rõ kiếm khí tu vi của tám người bọn họ, đều chỉ ở Kiếm Khí Cảnh.
Hơn nữa, ngoại trừ đại hán áo xanh cho Sở Mộ cảm giác tương đối cao sâu ra, bảy người khác, Sở Mộ mơ hồ có thể đoán được, tu vi của bọn họ đều là trong bát đoạn. Cao hơn mình, như vậy chính là bát đoạn hậu kỳ và đỉnh phong.
Về phần ba mươi kiếm giả đang bao vây xung quanh mình, cũng chỉ là tu vi thất đoạn sơ kỳ và trung kỳ, giống như con kiến hôi.
– Được. Xem ra, ngươi thật sự muốn tìm chết.
Vẻ mặt Đoạn Thanh Lang thâm độc, sát khí càng thêm nồng đậm. Ba mươi tám người phát ra sát khí đằng đằng. Không khí xung quanh hình như cũng muốn ngưng đọng lại, khiến người ta hít thở không thông. Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Sát khí tràn ngập xung quanh, khiến người ta hít thở không thông.
Thần sắc Sở Mộ cũng có vài phần ngưng trọng. Hắn nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Lang, dư quang của khóe mắt lại quan sát tất cả động tĩnh xung quanh. Theo ngón tay phải thoáng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rút kiếm giết người.
Ánh mắt của những người này giống như sói ác, hung ác vô cùng. Bọn họ nhìn Sở Mộ giống như đang nhìn một con mồi.
Đoạn Thanh Lang lộ ra một nụ cười dữ tợn:
– Bắt hắn lại cho ta. Không quan tâm là bị thương hay tàn phế, chỉ cần còn lại một hơi thở là được.
– Bang chủ, để bốn người chúng ta tới là được.
Trong vòng ngoài, bốn kiếm giả trung niên đứng chung một chỗ, hình thể chiều cao không khác biệt nhau cho lắm, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng có chút tương tự, lên tiếng tự đề cử mình.
– Đi đi.
Đoạn Thanh Lang cười gằn nói.
Lúc này đám kiếm giả vây xung quanh Sở Mộ chủ động tránh ra. Bốn kiếm giả trung niên này chắc hẳn tu vi là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn hậu kỳ hoặc đỉnh phong. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ một vẻ tươi cười nghiền ngẫm. Bọn họ đi thành một đường, bước đi về phía Sở Mộ. Tay phải của mỗi người ấn ở trên chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra.
– Tiểu quỷ, ta khuyên ngươi vẫn nên giơ tay chịu trói, để tránh đến lúc đó, cụt tay gãy chân, cũng không dễ nhìn.
Một người trong đó cười hắc hắc, nói.
– Bớt nói những lời dư thừa đi.
Sở Mộ lạnh lùng nói, ngón tay chuyển động nhanh hơn.
– Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Lên. Cho hắn biết sự lợi hại của Thanh Lang Tứ Kiếm chúng ta. Để hắn hiểu rõ, sự chênh lệch giữa bát đoạn trung kỳ và bát đoạn hậu kỳ.
Leng keng.
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên. Bốn đạo kiếm quang lóe sáng trong lúc bất chợt đồng thời từ khắp nơi đông tây nam bắc đâm tới. Mỗi kiếm đều nhanh, sắc bén, phong quang lợi hại ép người.
Trên mặt đám người Đoạn Thanh Lang đều lộ ra một nụ cười lạnh. Theo bọn họ, Thanh Lang Tứ Kiếm ra tay, công kích bốn góc độ, có thể dễ dàng bắt được Sở Mộ.
Thoáng chốc, chỉ thấy một tia kiếm quang sáng lên, xé rách phía chân trời, khiến người ta cảm thấy chói mắt, không tự chủ được híp lại một cái. Đồng thời, bên tai vang lên một tiến kim loại va chạm chói tai, dường như từ trên trời xuyên qua thời không lao đến.
Khi kiếm quang yên lặng, lúc mọi người có thể mở hai mắt ra nhìn, lại phát hiện Sở Mộ vẫn duy trì tư thế cũ. Thanh kiếm vẫn ở trong vỏ.
Mà Thanh Lang Tứ Kiếm lại đứng ở bốn phía đông tây nam bắc xung quanh Sở Mộ. Thần sắc mỗi người đờ đẫn, cầm kiếm đâm ra, chỉ về phía Sở Mộ, lại dừng ở giữa không trung.
Tình hình này khiến người ta cảm thấy không hiểu. Không biết kiếm quang vừa rồi sáng tới mức chói mắt kia xuất hiện thế nào.
Sau đó đám người Đoạn Thanh Lang sắc mặt đại biến. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, trên cổ họng mỗi người trong nhóm Thanh Lang Tứ Kiếm đều có một vệt máu màu đỏ tươi xuất hiện, lan tràn. Máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
Ở trong nháy mắt đó, Sở Mộ lấy tốc độ rút kiếm cực kỳ cao, xuất kiếm, liên tiếp bốn kiếm xẹt qua yết hầu Thanh Lang Tứ Kiếm. Kiếm khí còn truyền vào trong đó, phá nát, giết chết.
– Giết!truyện huyền huyễn audio
Cho dù là kẻ ngu si cũng biết, thực lực của Sở Mộ không thể lấy tu vi ra để xác định được. Đoạn Thanh Lang càng thêm tin tưởng vào lời Mạt Dụng nói, Thanh Lang Tam Tuyệt là chết ở dưới kiếm của Sở Mộ.
Một tiếng quát chói tai vang lên. Đoạn Thanh Lang rút kiếm.
Nói thế nào, hắn cũng không thể để Sở Mộ sống sót. Bất kể là thù hận trước kia hay là thù hận hiện tại, giữa hắn cùng Sở Mộ, cũng chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.
Hai người khác vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, chính là Thanh Lang Song Sát, lập tức rút kiếm, phân ra hai phía trái và phải. Kiếm khí sắc bén ngang dọc, xông về phía Sở Mộ. Hai người bọn họ đều có tu vi cửu đoạn sơ kỳ.
– Người này là thiên tài. Thiên tài chân chính.
Quân sư Mạt Dụng đứng ở một bên, có chút sợ hãi. Hắn đã từng xem qua nhiều trận đấu. Kiếm giả có thể dễ dàng chém giết người có tu vi cao hơn barn thaan mình, đây chính là độc quyền của thiên tài.
Chương 97: Một bước giết một người! Hỏa lực toàn bộ khai hỏa (2)
Mạt Dụng người này tương đối nhát gan gian trá. Mặc dù có tu vi cửu đoạn trung kỳ, nhưng không có ra tay, trái lại chậm rãi lui về phía sau. Hắn tính toán, nếu có bất kỳ chuyện gì không ổn, sẽ lập tức rời đi. Hắn có bóng ma trong lòng, thấy loại thiên tài có thể vượt cấp đánh chết người như vậy, chung quy vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Ba mươi kiếm giả thất đoạn của Thanh Lang Bang đồng thời rút kiếm. Kiếm quang lóe lên, giống như những vì sao sáng chói. Sát khí tràn ngập, quét tới, khiến bụi cuốn lên.
– Thanh Lang tập kích bất ngờ!
Ba mươi kiếm giả thất đoạn xuất kiếm. Chỉ thấy ba mươi con sói xanh lao đến tập kích bất ngờ. Mỗi con hung ác vô cùng nhằm phía Sở Mộ, mở miệng cắn xé, như muốn xé Sở Mộ thành từng mảnh nhỏ.
– Thanh Phong Phất Diện!
– Thanh Phong Liễu Loạn!
Dưới ba thành Ý Cảnh Phong, uy lực của Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn tăng lớn, trực tiếp đạt được trình độ sát chiêu kiếm thuật trung giai.
Từng làn gió xanh thổi về phía bốn phương tám hướng, thổi về phía ba mươi con sói xanh hung ác, thổi đám cát bụi trên mặt đất cuộn lên, tầng tầng lớp lớp tràn ngập trong không gian, thổi tới mức khiến ba mươi kiếm giả hai mắt mơ hồ, không tự chủ được nhắm lại.
Từng sát khí sắc bén rét lạnh, sát ý lẫm liệt lao ra. Từng con Thanh Lang ở trong gió bị gió đẩy, bị cuốn chặt. Sát khí ngang dọc tàn sát bừa bãi vô biên. Trên cổ ba mươi kiếm giả thất đoạn đều xuất hiện một vết tích màu đỏ, có máu tươi tràn ra, bị chém giết.
Thanh Lang Song Sát và Đoạn Thanh Lang xông tới, vừa ra tay, chính là sát chiêu trung giai.
– Thanh Lang Tả Sát!
– Thanh Lang Hữu Sát!
– Thanh Lang Khiếu Nguyệt!
– Kinh Vân Sát!
Sở Mộ phản kích, Kinh Vân quét tới đột nhiên nổ tung, va chạm cùng ba chiêu sát chiêu của đối phương, nhưng chỉ trung hoà được Thanh Lang Tả Sát và Thanh Lang Hữu Sát. Thanh Lang Khiếu Nguyệt trực tiếp lao tới, sát khí vô cùng lạnh lẽo, sắc bén đến cực điểm. Giống như giữa đêm khuya có một con sói xanh ngẩng đầu nhìn trăng hú dài, bay vọt lên, lao thẳng tới, sát khí hẳn phải chết bao phủ toàn thân.
– Ngoại Kiếm Khí Trảm!
Sở Mộ phản ứng cực nhanh, ngoại kiếm khí trong phạm vi bốn thước chấn động ngưng tụ, từ hư không chém ra, lao về phía Thanh Lang Khiếu Nguyệt.
Sát chiêu của Thanh Lang Song Sát bị trung hoà, lập tức vung kiếm, chém ra hai đạo kiếm khí phóng về phía Sở Mộ.
Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, cảm nhận không khí lưu động, giống như tự nhiên né tránh.
– Kiếm khí ngang dọc!
Thanh Lang Song Sát lập tức nhanh chóng vung kiếm lên. Hai kiếm giao nhau. Từng đạo kiếm khí giống như được súng máy bắn ra, xuyên qua hư không, hoàn toàn bao phủ phạm vi mười thước xung quanh Sở Mộ.
Sắc mặt Sở Mộ thoáng thay đổi. Tuy rằng kiếm thuật của hắn cao minh hơn đối phương nhiều. Nhưng phóng kiếm khí ra ngoài, vẫn là va chạm tu vi chân chính. Cùng với trình độ kiếm thuật cao thấp không có liên quan quá lớn.
Sở Mộ toàn lực thi triển Phong Trung Du, hoàn toàn không có chút giữ lại nào. Sở Mộ giống như một làn gió to thổi sang bên cạnh, di chuyển trong nháy mắt né tránh kiếm khí ngang dọc. Kiếm khí đi qua nơi nào, mặt đất bị cắt, lưu lại vô số vết tích mất trật tự, rậm rạp tới mức nhìn thấy mà giật mình.
– Giết!
Trong nháy mắt Đoạn Thanh Lang nắm lấy thời cơ, vội vàng chém ra thập tự kiếm khí, xông về phía Sở Mộ.
Sở Mộ toàn lực thi triển Phong Trung Du, đang đứng để thở, miễn cưỡng né tránh, nhưng vẫn bị một đạo kiếm khí lướt sát qua bên người. Ốngng tay áo bị xé rách. Kiếm khí hộ thể phát huy tác dụng, ngăn cản kiếm khí cắt qua.
– Làm sao có thể không bị thương được?
Hai mắt Đoạn Thanh Lang trợn trừng, cảm thấy rất khó hiểu. Một kiếm của Sở Mộ chém ra kiếm khí, bắn về phía Đoạn Thanh Lang. Tiếp đó hắn xoay người lại, chấn động hai kiếm của Thanh Lang Song Sát. Kiếm quang vừa chuyển, sáng tới chói mắt. Hắn tiện tay rạch một cái, không để lại vết tích.
Hai mắt Thanh Lang Song Sát trợn trừng, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì bọn họ chỉ cảm thấy cổ họng của mình bị một phong quang cắt qua. Cảm giác lạnh như băng rót vào, khiến toàn bộ cổ họng đều lạnh lẽo một mảnh. Đầu óc bị sự lạnh giá trùng kích, cảm giác choáng váng. Máu tươi trực tiếp trào ra giàn giụa.
Một kiếm giết chết Thanh Lang Song Sát, Sở Mộ điểm nhẹ đầu ngón chân, bay vọt lên thật cao, dường như thuận gió mà lên. Một kiếm ném ra, kiếm khí quét tới giống như gió xuyên qua.
– Thanh Lang tập kích bất ngờ!
– Thanh Lang Khiếu Nguyệt!
Thần sắc Đoạn Thanh Lang đại biến, trong lòng kinh hãi vạn phần. Hắn liên tiếp thi triển ra hai thức sát chiêu. Trước sau có hai con sói xanh lao qua không trung, đánh về phía Sở Mộ.
– Thanh Phong Liễu Loạn!
– Kinh Vân Sát!
– Thanh Phong Tuyệt Sát!
Sở Mộ mạnh hơn. Từng trận gió dường như đến từ hư vô, thổi về phía mặt đất, thổi về phía Đoạn Thanh Lang, khiến hai mắt Đoạn Thanh Lang mơ hồ, mái tóc tung bay, góc áo theo gió vang lên những tiếng phần phật.
Dưới cơn gió thổi tới, hai con sói xnah trước sau phai mờ, giống như vết mực bị nước làm tan ra, cuối cùng biến mất ở trong không trung.
Phong nhận màu xanh nhạt dài hai thước, xé rách con gió, giống như xé rách hư không vậy lao về phía Đoạn Thanh Lang, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
Hai mắt Đoạn Thanh Lang mở to, trong mắt chỉ thấy một màu xanh nhạt, không ngừng phóng đại, hình như đã vượt qua phạm vi dung nạp của hai mắt, cũng vượt ra khỏi tốc độ phản ứng thần kinh của hắn.
Kiếm khí thành giáp!
Hắn miễn cưỡng điều động kiếm khí tập trung ở trên thân thể ngưng tụ thành hộ giáp.
Đột nhiên, Đoạn Thanh Lang chỉ cảm thấy lồng ngực của mình bị trúng một đòn nghiêm trọng. Lực lượng cực lớn. Đồng thời có tiếng răng rắc truyền vào hai lỗ tai. Cả người ở dưới một đòn nghiêm trọng, không có cách nào khống chế bay ngược ra. Đồng thời, Đoạn Thanh Lang vẫn cảm giác được lồng ngực của mình dường như bị xé ra, truyền ra từng đợt đau đớn. Hắn kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn ra.
Dưới ba thành Ý Cảnh Phong, Thanh Phong Tuyệt Sát mặc dù vẫn là sát chiêu trung giai, nhưng uy lực đã lớn hơn gấp ba so với ban đầu. Nó không chỉ phá vỡ kiếm khí hộ giáp của Đoạn Thanh Lang, còn muốn xé rách ngực.
Đoạn Thanh Lang bay ra hơn mười thước, nặng nề rơi xuống đất. Sở Mộ phi thân lên, mượn ngoại kiếm khí, một kiếm vút lên trời cao, chém xuống.
– Không… Không cần…
Đoạn Thanh Lang mới từ trong hôn mê tỉnh táo lại, liền thấy thanh kiếm bay vút lên trời cao rồi lao xuống, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, thê lương quát lên một tiếng.
Trả lời hắn chính là một kiếm khí giống như một vầng trăng tàn chém xuống.
Phụt.
Máu tươi bắn lên thật cao.
– Gia hỏa này thật ra rất thông minh. Đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau khi giết chết Đoạn Thanh Lang, Sở Mộ nhìn lại. Trừ mình ra, đã không còn người nào còn đứng thẳng nữa. Nhưng Sở Mộ lại nhớ, chắc hẳn còn có một người mới đúng.
Xem ra, hắn đã trốn.
Chương 98: Trở về kiếm phái! Xưa nay khác biệt (1)
– Kiếm Khí Cảnh hậu kỳ cũng có thể giết chết. Tuy rằng trong đó có vài phần vận khí ở bên trong, nhưng cũng chứng tỏ thực lực của ta lúc này đủ để chém giết cửu đoạn hậu kỳ. Xem ra cửu đoạn đỉnh phong tầm thường, ta cũng có thể chống lại một chút.
Sở Mộ lại thầm nói với mình, sau đó thu kiếm vào vỏ, đi về phía những thi thể kia.
Không bao lâu, Sở Mộ liền tìm được vài thứ trên người của Đoạn Thanh Lang và Thanh Lang Song Sát cùng với Thanh Lang Tứ Kiếm. Về phần trên người ba mươi kiếm giả thất đoạn, thật ra không có thứ gì có giá trị.
Ba lọ Tụ Khí Hoàn, mỗi lọ mười viên. Bốn lọ Hồi Khí Hoàn, mỗi lọ mười viên. Bốn lọ Chỉ Huyết Hoàn, mỗi lọ vẫn là mười viên. Ngoài ra, còn lại là một môn kiếm thuật và hai môn kiếm kỹ, Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với Thanh Lang Khiếu Nguyệt.
Trong đó, Thanh Lang Kiếm Thuật là một môn kiếm thuật cấp thấp, tìm được ở trên người Thanh Lang Tứ Kiếm. Trên người Thanh Lang Song Sát là một môn kiếm kỹ trung giai kỳ lạ, phân ra thành hai môn trái và phải. Bất kỳ một môn nào đều có uy lực kiếm kỹ cấp thấp. Khi hai môn trái và phải sát nhập liên thủ với nhau thi triển ra, uy lực sẽ đạt tới trung giai. Là do Thanh Lang Song Sát tu luyện.
Kiếm thuật của Thanh Lang Khiếu Nguyệt cũng là kiếm kỹ trung giai, chính là kiếm kỹ Đoạn Thanh Lang tu luyện.
Kiếm mà bọn họ sử dụng đều là cấp bậc Bách Luyện Kiếm. Sở Mộ đem buộc lại, chuẩn bị mang về Thanh Phong Kiếm Phái cống hiến ra. Ít nhiều gì, cũng có thể thu được một chút điểm cống hiến.
– Những gia hỏa này đến từ Thanh Lang Bang. Chỉ là không biết tổng bộ của Thanh Lang Bang ở nơi nào? Bằng không, thật ra có thể cướp đoạt một phen.
Sở Mộ âm thầm nói, cũng không có cảm thấy quá đáng tiếc. Có thể thu được là may mắn, không có thu được cũng không sao:
– Chỉ có điều, thật ra có thể tìm người hỏi thăm một chút.
Sở Mộ mang bảy thanh kiếm đã được buộc chặt lên lưng, trong người cất đầy đồ, bước đi về phía trấn Thanh Lan.
Lúc này, chính là ban ngày. Mặt trời chiếu khắp mặt đất mang đến cho đầu mùa đông mấy phần cảm giác ấm áp.
Khi Sở Mộ đi vào trấn Thanh Lan, gần như tất cả những người nhìn thấy hắn, sắc mặt đều biến đổi. Mỗi người đều đặc biệt chấn động và kinh hãi.
Chuyện xảy ra hai mươi mấy ngày trước, bọn họ cũng đã biết. Thanh Lang Tam Tuyệt đã chết.
Mà chuyện trước đó Đoạn Thanh Lang dẫn theo rất nhiều thủ hạ xuất động, chặn giết Sở Mộ, phần lớn người trong trấn Thanh Lan đều biết.
Vừa rồi, bọn họ còn nhìn thấy Mạt Dụng quân sư Thanh Lang Bang vội vội vàng vàng, thần sắc hốt hoảng chạy về trấn Thanh Lan. Bọn họ còn đang buồn bực không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng không bao lâu, lại thấy Mạt Dụng mang theo túi lớn vội vàng rời đi. Bây giờ nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện, lưng mang bảy thanh kiếm.
Nhất thời, mỗi người đều có suy đoán.
Bất chợt, ánh mắt mỗi người đều lộ ra chút sợ hãi. Thậm chí ngay cả chủ lực Thanh Lang Bang, một kẻ bá đạo ở trấn Thanh Lan cũng không làm gì được hắn. Xem ra ngược lại, hẳn đã bị hắn giết chết.
Sở Mộ cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng hắn không để ở trong lòng, mà trực tiếp đi về phía một người đeo kiếm, hỏi thăm vị trí tổng bộ của Thanh Lang Bang. Sau khi hỏi mấy người, không có người nào biết rõ ràng. Lại có người nói thấy Mạt Dụng quân sư Thanh Lang Bang mang theo túi đồ lớn vội vàng rời đi, Sở Mộ liền biết này Mạt Dụng đã đem theo vật có giá trị rời đi. Hiện tại đuổi theo cũng không đuổi kịp. Cho nên hắn liền buông tha.
Thanh Lang Bang, chẳng qua là một thanh kiếm trong tay người khác nhắm vào mình mà thôi. Người cầm kiếm, chính là Diệu Nhật trưởng lão của Thanh Lan Kiếm Phái.
Nếu không phải hiện tại tu vi chưa đủ, Sở Mộ chỉ sợ sẽ trực tiếp xông lên Thanh Lan Kiếm Phái, lập tức chém giết Diệu Nhật trưởng lão.
…
– Xem ra, Thanh Lang Bang xong đời rồi.
– Đúng vậy. Chắc hẳn ngay cả Đoạn Thanh Lang cũng đã bị giết chết.
– Thảo nào quân sư Mạt Dụng thần sắc hốt hoảng rời đi. Ôi, Thanh Lang Bang thực sự không may. Trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
Sở Mộ cũng không biết, tên tuổi hắn thoáng cái liền được truyền đi, dần dần nổi danh.
Chí ít, tất cả những người có thế lực trong toàn bộ trấn Thanh Lan đều nghĩ Sở Mộ chính là một trong những nhân vật không thể trêu chọc.
…
Đạp trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, Sở Mộ lên núi, đi tới Thanh Phong Kiếm Phái.
Ước chừng tìm gần hai canh giờ, Sở Mộ mới đi đến sơn môn của Thanh Phong Kiếm Phái.
Tại sơn môn Thanh Phong Kiếm Phái, có hai đệ tử thất đoạn đang trấn thủ. Vừa lúc, cả hai đều nhận ra được Sở Mộ. Nhìn thấy Sở Mộ, thần sắc bọn họ lập tức cung kính hướng về phía Sở Mộ làm kiếm lễ, hô to:
– Sở sư huynh.
Sở Mộ cũng làm một kiếm lễ đáp trả, sau đó đi vào sơn môn. Chỉ lưu lại một bóng lưng để hai đệ tử hâm mộ cùng bàn luận.
…
– Ha ha, quá tốt. Kiếm khí tu vi của ta cuối cùng đã đột phá.
Triệu Thiết Mộc cười to nói, giọng nói kích động vạn phần.
– Đi thôi. Chúng ta cùng đi Tạp Vụ Đường.
Vẻ mặt Vệ Tiền cũng kích động. Bởi vì, kiếm khí tu vi của hắn cũng thành công đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, có thể không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa.
Sau này, bọn họ có thể có rất nhiều thời gian cố gắng tu luyện, tranh thủ nâng cao tu vi nhanh hơn, tranh thủ sớm đột phá, trở thành đệ tử nội môn. Đó là một ước mơ của bọn họ.
– Đi thôi. Đi tới Tạp Vụ Đường.
Triệu Thiết Mộc nói, dáng vẻ vô cùng hăng hái.
– Không biết Sở Mộ hiện tại thế nào?
Đột nhiên, Vệ Tiền theo bản năng thốt ra một câu nói, khiến bước chân Triệu Thiết Mộc dừng lại, thần sắc sửng sốt. Bất chợt, hắn đang cao hứng lại trở nên buồn bã.
Lại nói tiếp, Sở Mộ nhập môn muộn hơn so với bọn họ mấy tháng, ở trong cùng một căn nhà gỗ. Nhưng không có nghĩ tới, Sở Mộ sau khi bị đánh hôn mê, tỉnh dậy, lại thay da đổi thịt, giống như đổi lại thành một người khác. Từ đó về sau hắn một đường đột nhiên tăng mạnh, là người đầu tiên đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.
Không bao lâu, Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền liền nghe được tin tức Sở Mộ trở thành đệ tử nội môn.
Nội môn, đó là nơi bọn họ thường mộng tưởng, nhưng lại cách bọn họ quá xa. Chuyện xảy ra ở nội môn, thỉnh thoảng chỉ có một vài tin tức tương đối trọng đại mới truyền tới trong tai đệ tử ngoại môn. Tất nhiên Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền cũng sẽ nghe được.
Về chuyện Sở Mộ đại triển phong thái ở ba viện nội môn, hùng bá Lăng Phong Viện, dùng kiếm chém Vương Phong, lại chiếm lấy đài đấu kiếm một tháng, đánh bại Tô Hóa Long từ Thanh Lan Kiếm Phái đến đây khiêu khích, bất luận là một việc nào, cũng làm cho mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.
Chỉ có điều, sau khi Sở Mộ lại đánh bại Tô Hóa Long cho đến bây giờ, đã hơn hai mươi mấy ngày, lại không có tin tức gì.
Chương 99: Trở về kiếm phái! Xưa nay khác biệt (2)
– Hắn à… Không biết. Đã lâu không có tin tức. Chỉ có điều, tin tưởng hắn nhất định sẽ không ngừng nâng cao, một đường hát vang tiến mạnh, trở thành thần long bay lượn trên cửu thiên.
Trong lòng Triệu Thiết Mộc đặc biệt cao hứng, nói. Đồng thời, hắn cũng có cảm giác mất mát. Mất mát vì chênh lệch giữa mình và Sở Mộ quá lớn.
– Được rồi, đi thôi. Hắn là thần long bay lượn ở trên chín tầng trời. Chúng ta đây cũng phải cố gắng mới phải.
Vệ Tiền vỗ nhẹ vào vai Triệu Thiết Mộc, vừa an ủi Triệu Thiết Mộc cũng là an ủi mình:
– Chí ít, chúng ta đã từng là bạn cùng phòng của Sở Mộ, đã ở cùng nhau gần một tháng. Sau này nói ra sẽ cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
– Ha ha, nói cũng phải.
Nét buồn bã trên mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái liền bị quét sạch.
Hai người vừa cười vừa nói, đi nhanh về phía Tạp Vụ Đường.
– Triệu huynh, Vệ huynh.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi. Hai người nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ giống như pho tượng. Trên mặt lại lộ ra vẻ kích động và không thể tin tưởng. Đôi môi hơi run rẩy, thốt ra lời:
– Sở… Sở Mộ… A không… Sở sư huynh.
– Gọi Sở Mộ là được rồi.
Trên mặt Sở Mộ lộ ra nụ cười chân thành, nói. Hai người kia đã từng là bạn cùng phòng với mình. Trong lúc mình ngã lòng, đối với mình cũng chiếu cố có thừa. Trong lòng Sở Mộ vẫn rất cảm kích.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền hoàn toàn không ngờ, dưới tình huống như vậy sẽ gặp được Sở Mộ, bởi vậy có chút lo lắng bất an. Dù sao Sở Mộ hiện tại và trước đây là hoàn toàn khác nhau.
– A, các người đều đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn rồi sao? Chúc mừng chúc mừng.
Sở Mộ cười nói.
– Đúng vậy, vừa mới đột phá đến tứ đoạn. Bởi vậy, còn đang muốn đi tới Tạp Vụ Đường.
Triệu Thiết Mộc cười nói, lại có phần câu nệ.
– Đúng vậy, không nghĩ tới, chúng ta vận khí tốt như vậy, không ngờ sẽ gặp được ngươi.
Vệ Tiền cũng cười nói.
Trên mặt Sở Mộ vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bã.
Triệu Thiết Mộc đã từng dũng cảm, Vệ Tiền đã từng xảo quyệt, vào lúc này đối mặt với hắn, lại trở nên mất tự nhiên, trở nên câu nệ, trở nên không giống với chính mình lúc bình thường.
Sở Mộ hiểu rất rõ tâm tính này của bọn họ. Hắn cũng biết, khi mình càng lúc càng lợi hại càng chạy càng xa, sẽ có một vài người đã từng là bằng hữu dần dần không theo kịp bước chân, rời khỏi đội ngũ. Cuối cùng, này một phần hữu tình biến thành sùng bái… Ngưỡng vọng… Thậm chí là kính nể…
Ban đầu Sở Mộ dự định cùng Triệu Thiết Mộc Vệ Tiền đi tới Tạp Vụ Đường thăm hỏi Nghiêm Khoan, trong lúc bất chợt hắn không còn tâm tư này nữa. Hắn đưa tay vào trong người, tìm kiếm, lấy ra hai bình sứ.
– Hai bình đan dược này, xem như là quà ta mừng cho các ngươi đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.
Sở Mộ nói xong, đem bình sứ đưa tới.
– Cái này… cái này quá quý trọng…
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều cảm thấy vui mừng và kính nể, không dám thu nhận.
– Nhận lấy, cất đi.
Sở Mộ nói:
– Đây là chút tấm lòng của ta.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhìn nhau, cuối cùng mỗi người tiếp nhận một lọ.
– Được rồi. Ta còn phải trở lại Lăng Phong Viện báo cáo. Hi vọng các người có thể mau chóng nâng cao tu vi, trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại nâng cốc chúc mừng.
Sở Mộ nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.
– Nhất định!
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền không trả lời, mà nắm chặt bình sứ trong tay, âm thầm hạ quyết tâm. Bọn họ cũng không biết, đan dược trong bình sứ này không phải là Dưỡng Khí Hoàn như bọn họ tưởng tượng, mà là Tụ Khí Hoàn có giá trị cao hơn nhiều. Đồng thời, còn là mười viên.
Sau khi rời khỏi, Sở Mộ cảm thấy trong lòng có chút không vui, cũng không có vội vàng quay về Lăng Phong Viện, mà theo bản năng đi tới một hồi. Bất tri bất giác, hắn liền đi tới bên ngoài vực sâu Tuyệt Bích.
– Lâu ngày không gặp.
Từ sau khi trở thành đệ tử nội môn, Sở Mộ cũng không có tới nơi đây. Lúc này đây, coi như là trở lại chốn cũ.
Cỏ xanh che phía ngoài cửa động đã trở nên khô vàng. Sở Mộ đẩy lớp cỏ khô vàng ra, khom lưng đi qua cửa động nho nhỏ, xông vào trong. Ngay lập tức, gió mang theo hơi lạnh từ trong núi phả vào mặt. Trước mắt hiện ra một biển mây màu trắng đang không ngừng thay đổi.
Xoay người đối mặt với vách núi, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng vết tích trên vách núi đá. Đó là những dấu vết kiếm khí trước đó khi mình luyện kiếm thuật lưu lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển ở trên từng vết kiếm.
Những vết kiếm, hoặc ngắn mờ, hoặc dài, khắc sâu, giăng kín khắp nơi, nhìn dường như mất trật tự.
Ngón tay xẹt qua từng vết kiếm. Phía trên đã sớm không còn lưu lại dao động của kiếm khí. Hai mắt Sở Mộ trở nên thâm thúy. Ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì.
Hắn xoay người, bước vài bước đi tới mép vực. Hình như chỉ cần bị lớn gió thổi qua, sẽ rơi xuống biển mây vậy. Nhưng Sở Mộ giống như một cây thương cùng vách đá dựng, sừng sững, không chút sứt mẻ.
Có gió, có ánh mặt trời, có biển mây cuồn cuộn. Trong lúc đó, mây trắng tản ra, hình thành một bức tranh lớn mênh mông lại mỹ lệ.
Đột nhiên, vẻ thâm thúy trong mắt Sở Mộ dần dần biến mất, trở nên sáng ngời. Chút lo lắng trong lòng dần dần tan ra, giống như giọt mực bị rơi vào trong nước vậy, trở thành nhạt đi, cuối cùng, tiêu tan ở vô hình.
– Mỗi người đều có con đường của riêng mình, có sự trưởng thành của riêng mình, có kỳ ngộ của riêng mình, có bắt đầu và quá trình và kết thúc của chính mình. Gặp nhau là duyên. Quen biết là duyên. Hiểu nhau là duyên. Nếu như có thể kết thành bạn tốt, cũng một đường đi tiếp, chung quy là một chuyện tốt.
Sở Mộ thì thào lẩm bẩm, trên mặt mỉm cười, lộ vẻ thoải mái:
– Nhưng mỗi người đều là chỉnh thể độc nhất vô nhị. Có người nhất định chỉ có thể tập tễnh mà đi. Có người nhất định thuận gió ngự kiếm. Kết thúc không giống nhau. Thật sự có thể kết giao thậm chí một đường làm bạn, cũng phải là người tâm tính có thể tương xứng.
Giữa trời đất bao la, biển mây mênh mông, Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên rõ ràng hơn. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cảm giác được thoải mái hơn.
Trước mắt, biển mây cuồn cuộn dường như đều rơi vào trong tầm mắt của Sở Mộ.
Tụ tan ly hợp… Cũng như cuốn vào thả ra… Mây sinh mây tụ… Tản mác mây diệt… Chung quy cần đi ở không định… Sinh diệt vô tướng…
Các loại hiểu ra, hiện lên giống như nước suối vậy, dâng lên trong lòng Sở Mộ. Nhất thời, Sở Mộ cảm thấy mình giống như đưa thân vào trong biển mây vô tận. Trong mắt quanh thân, đều có vô số liên tục mây trắng không dừng bay qua… cuộn lại… Quay về…
Đồng tử trong hai mắt Sở Mộ dường như đã biến thành màu trắng, giống như mây trắng chậm rãi bay.
Chương 100: Đi hay ở không xác định! Mây cuộn mây tan!
Trong nháy mắt, Sở Mộ dường như cũng hóa thân làm một đám mây trắng, dung nhập trong biển mây vô tận.
Bất tri bất giác lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh dần dần trở nên sâu sắc.
Sở Mộ không cảm giác được thời gian trôi qua, rong chơi ở trong biển mây vô tận, quên mất thời gian quên mất thế giới quên mất chính mình.
Bất tri bất giác, mặt trời chìm về phía tây. Ánh trời chiều màu đỏ như máu, soi sáng chân trời phía tây. Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh táo, trong mắt có tàn hồng. Hắn lúc này mới biết được, hóa ra chính mình ở chỗ này bất tri bất giác đã hết nửa ngày.
Hắn chậm rãi thở ra một làn khí trắng, giống như mây cuộn mây tan biến đổi tiêu tan. Sở Mộ mỉm cười.
Vân Chi Ý Cảnh, trong bất tri bất giác đã từ nửa thành, tăng lên tới một thành.
– Chỉ là nâng cao nửa thành mà thôi. Quả nhiên, độ khó lĩnh ngộ ý cảnh thứ hai phải tăng lên gấp đôi.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Nếu như Vân Chi Ý Cảnh là ý cảnh đầu tiên Sở Mộ lĩnh ngộ, như vậy vừa rồi, có lẽ có thể tăng lên tới một phần rưỡi.
Trong lòng đã thoải mái, lại không có gì ngăn cách, Sở Mộ không còn lưu luyến nữa, xoay người, nhanh chóng rời đi.
Như gió, đi ở vô ý, như mây, sinh diệt vô tướng… Phong khinh vân đạm…
Vung ống tay áo phất một cái, không mang theo mây triệt để rời đi…
Một đường thoải mái, toàn thân dường như muốn bay vút lên, Sở Mộ đi trước Nội Vụ Đường, dùng bảy thanh kiếm cấp bậc Bách Luyện Kiếm đổi lấy ba mươi lăm điểm cống hiến. Tiếp đó hắn chạy tới nội môn ba viện.
– Không biết Tiểu Vi có nấu cơm phần mình hay không?
Sở Mộ thầm nghĩ, chợt cười:
– Nàng cũng không biết hôm nay mình sẽ trở về. Nói vậy hẳn sẽ không nấu cơm phần mình. Đành chấp nhận lấy lương khô ăn tạm vậy.
Rất nhanh, Sở Mộ đã đến trước tấm bia đá của Lăng Phong Viện.
Khi nhìn về phía tấm bia đá, Sở Mộ lại không có cảm giác gì. Hắn không có cưỡng cầu, đi ngang qua tấm bia đá, nhanh chóng bước tới con đường nhỏ tiến vào trong Lăng Phong Viện.
Lúc này, phía đối diện có hai bóng người đi tới. Một người mặc áo màu xanh một người mặc màu trắng. Không ngờ là một nam đệ tử và một nữ đệ tử.
– Là bọn họ…
Ánh mắt Sở Mộ lợi hại, liếc mắt liền thấy rõ tướng mạo của hai người kia. Hắn khẽ cau mày.
Cùng lúc đó, hai đệ tử nội môn một nam một nữ kia cũng thấy Sở Mộ. Đầu tiên bọn họ sửng sốt, tiếp theo là biến sắc.
Nữ đệ tử lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, đi như bay tới, giống như thiếu nữ xa cách tình lang lâu ngày, nay thấy người trong lòng trở về, không kịp chờ đợi vậy.
Nam đệ tử biến sắc, trong mắt lóe lên một sự tức giận và lạnh lùng. Hắn vội vàng thi triển thân pháp, vèo một cái lướt qua nữ đệ tử, xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
– Ngươi cuối cùng cũng đã trở về.
Giọng nói của nam đệ tử hết sức đông cứng, mang theo một sự sự thù địch và mệnh lệnh, khiến Sở Mộ nghe được, trong lòng cảm thấy khó chịu.
– Chó tốt không cản đường.
Người này chính là Văn Nhân Vân đệ tử tinh anh của Chủ Điện lúc đầu ở trên đài đấu kiếm đã uy hiếp Sở Mộ. Đối với người này, Sở Mộ tất nhiên sẽ không khách khí.
– Ngươi…
Sắc mặt Văn Nhân Vân trầm xuống, đen tới mức dọa người. Một tay hắn nắm chuôi kiếm, trong mắt có sự sắc bén tinh nhuệ như kiếm.
– Văn Nhân sư huynh, sư huynh nhường một chút đi.
Nữ đệ tử, chính là La Ngọc Linh, người tự xưng kiếm thuật đệ nhất của Chủ Điện nhất mạch lại bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng. Chỉ nghe thấy tiếng nàng vang lên, Văn Nhân Vân hung tợn trừng mắt với Sở Mộ, nhưng vẫn buông chuôi kiếm ra, bước chân qua một bên.
La Ngọc Linh đi lên. Một mùi thơm thoảng vào mặt.
– Sở Mộ, ta muốn ngươi theo ta luyện kiếm.
La Ngọc Linh nhìn Sở Mộ, trong đáy mắt có chút ủy khuất, cũng có chút vui sướng, cũng có một sự đương nhiên.
Từ sau khi bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng, lại nghe được lời Sở Mộ nói, La Ngọc Linh giận dữ rời đi, đem ủy khuất nói cho phụ thân nàng biết.
Kết quả phụ thân nàng lại cười, gọi tới đệ tử nội môn Chủ Điện có mấy tu vi tương đương với nàng, ra lệnh bọn họ không được phép nương tay, lấy ra tất cả thực lực đánh với La Ngọc Linh một trận.
La Ngọc Linh mới phát hiện, mấy sư đệ này bình thường cũng không đỡ nổi mười kiếm của nàng. Hiện tại, mỗi người kiếm thuật cao minh, không ngờ tương đương với nàng. Lúc này, nàng mới hiểu ra, hóa ra trước đây tất cả bọn họ đều nhường nàng.
Cảm giác đầu tiên là tức giận, sau đó lại tỉnh táo ngẫm nghĩ. Cuối cùng La Ngọc Linh hiểu được, đây chẳng qua là các sư huynh sư đệ bảo vệ mình. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là điều nàng muốn.
Cho nên, La Ngọc Linh liền nghĩ đến Sở Mộ. Người này có can đảm trực tiếp mấy kiếm đánh bại nàng. Tiếp theo, những gì có liên quan đến Sở Mộ đều bị đào ra. Tất cả đều khiến La Ngọc Linh thán phục. Cũng bởi vậy nàng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ học tập kiếm thuật của Sở Mộ.
Nàng là ai? Nàng lại là con gái của chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái, thân phận tôn quý. Nàng cũng không có khả năng nói để Sở Mộ chỉ điểm kiếm thuật cho nàng. Vì vậy nàng đã nghĩ ra cách để Sở Mộ theo nàng luyện kiếm.
Ở trong suy nghĩ của La Ngọc Linh, nàng tự mình tới cửa thỉnh cầu Sở Mộ dạy nàng kiếm thuật, đó chính là vinh hạnh của Sở Mộ. Sở Mộ phải thiên ân vạn tạ vô cùng cảm kích mới đúng. Bởi vậy, nàng liền lên đường đến Lăng Phong Viện. Văn Nhân Vân cái đuôi này lập tức đuổi theo.
Không nghĩ tới, Sở Mộ không ngờ không có ở đó. Điều này làm cho La Ngọc Linh đang hào hứng, giống như bị hắt một bát nước lạnh. Một thời gian sau đó, La Ngọc Linh cách năm ba hôm lại tới Lăng Phong Viện tìm Sở Mộ. Nhưng đều tìm không được.
Cho nên, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, âm thầm tự nói với mình, Sở Mộ cũng không có gì đặc biệt hơn người. Người muốn cùng bản tiểu thư luyện kiếm thuật rất nhiều. Không thiếu một Sở Mộ.
Không nghĩ tới, lúc nàng muốn rời khỏi Lăng Phong Viện, lại nhìn thấy Sở Mộ từ phía đối diện đi tới.
– Không có hứng thú.
Sở Mộ nghe vậy, không chút nghĩ ngợi, lãnh đạm đáp lại một câu, sau đó vòng qua La Ngọc Linh bước đi.
– Đứng lại.
Văn Nhân Vân chợt lách người ngăn cản Sở Mộ, cả giận nói xong, muốn rút kiếm ra.
– Tránh ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Văn Nhân Vân, thần sắc lạnh lùng. Chẳng qua là tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ, Sở Mộ vẫn không để vào mắt.
Văn Nhân Vân cảm thấy mình cũng sắp không nhịn nổi, muốn rút kiếm.
– Văn Nhân sư huynh, dừng tay.
La Ngọc Linh xoay người quát, sau đó chợt nhìn Sở Mộ:
– Ta lập tức qua nói cho phụ thân ta biết, ra lệnh cho ngươi, sau đó chuyên theo ta luyện kiếm.
Sở Mộ không trả lời, gần như không để ý, đi về phía trước. Trong nháy mắt, khí thế của hắn khiến Văn Nhân Vân bất tri bất giác tránh đường.
Nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi, trong lòng La Ngọc Linh càng ủy khuất vạn phần, cố nén không rơi lệ. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt, âm thầm quyết định, nhất định phải bảo phụ thân hạ lệnh, để hắn cùng mình luyện kiếm. Bất kể là để trút giận hay là vì cái gì khác.