1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 19 [ Chương 91 đến 95 ]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 19 [ Chương 91 đến 95 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91: Bức tranh gió

Sở Đương Hùng thoải mái cười to, cười đến mức khóe mắt đều trào ra nước mắt. Cười lớn hồi lâu, hắn mới dần dần dừng lại:

– Sở gia ta thật sự có người kế nghiệp. Sở Mộ, ngươi đi theo ta. Ta dẫn ngươi đi tới mật thất của Sở gia chúng ta.

Mật thất của Sở gia!

Trong lòng Sở Mộ thầm run lên. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ có khái niệm này. Hắn chẳng bao giờ biết, Sở gia có mật thất.

Nhất thời, trong lòng Sở Mộ thoáng động, có cảm giác sẽ phát sinh ra chuyện lớn gì đó.

Xịch xịch xịch.

Tiếng bánh răng chuyển động vang lên. Ở trong sự khiếp sợ của Sở Mộ, giường lớn trong phòng Sở Đương Hùng chậm rãi dời đi, lộ ra sàn nhà. Tiếp theo, sàn nhà cũng chậm rãi tách ra, xuất hiện một cầu thang đi xuống.

– Mật thất của Sở gia chúng ta là gia chủ đời thứ nhất tiêu hao hết sức lực tạo dựng lên, đặc biệt bí mật. Các triều đại tới nay, chỉ có gia chủ Sở gia mới được biết.

Sở Đương Hùng thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Sở Mộ, cười đắc ý nói:

– Hiện tại, ngoại trừ ta và Hành Không ra, lại có thêm ngươi nữa.

Nói xong, Sở Đương Hùng lấy ra một viên minh châu phát sáng, một bước đi trước, tiến xuống cầu thang, Sở Mộ cũng đi theo xuống. Sàn nhà phía trên tự động khép kín. Giường cũng di chuyển lại chỗ cũ.

Ánh sáng từ viên minh châu phát ra rất sáng, chiếu rõ cảnh tượng mười thước xung quanh rõ như ban ngày, hiệu quả kinh người.

Theo cầu thang đi xuống, tiếng bước chân rất khẽ phá tan sự yên tĩnh ở đây. Đại khái đi xuống hai mươi bậc thang, cách mặt đất ước chừng năm thước, trước mắt có một cánh cửa bằng kim loại đen kịt rất nặng.

– Cơ quan ở chỗ này.

Sở Đương Hùng nói xong, vận dụng kiếm khí, đưa tay dùng sức ấn vào một cục gạch ở bên cạnh.

Nhất thời, viên gạch lõm xuống.

Xịch xịch.

Âm thanh lại vang lên lần nữa. Cánh cửa bằng kim loại màu đen chậm rãi trượt sang bên cạnh, xuất hiện một lối vào chừng hai thước.

Sở Đương Hùng và Sở Mộ lần lượt đi vào bên trong mật thất. Cánh cửa kim loại tự động khép kín.

Dưới sáng ánh của viên minh châu, Sở Mộ nhìn xung quanh một vòng. Mật thất này cũng không lớn, chừng năm mét vuông, có một giường, một cái bàn, một cái ghế, không hơn.

Sở Mộ phát hiện, ở trên bàn đặt một quyển sách gì đó.

– Có phát hiện ra bí mật của mật thất ở nơi nào hay không?

Sở Đương Hùng quay đầu nhìn về phía Sở Mộ, cười nói.

Sở Mộ không trực tiếp trả lời, mà lại cẩn thận nhìn qua một vòng. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào thứ trên bàn, nhưng không dám xác định.

– Thấy không, bức tranh cuộn tròn này.

Lúc này Sở Đương Hùng chỉ vào bức tranh được cuộn tròn trên bàn cách đó không xa. Hắn vừa đi qua, vừa nói:

– Bức tranh này là bức tranh gió, chính là thứ gia chủ đời thứ nhất của Sở gia chúng ta nhận được ở trong một huyễn cảnh, bên trong có ẩn chứa bí mật lớn. Gia chủ đời thứ nhất chính là từ trên bức tranh này đã lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong. Sau này, gia chủ mỗi đời Sở gia chúng ta đặc biệt là con em kiệt xuất, đều có tư cách tiến vào mật thất tìm hiểu bức tranh này. Nhưng người có thể từ đó lĩnh ngộ ra Ý Cảnh Phong đã ít lại càng ít.

Sở Mộ lại kinh ngạc không thôi.

Thật không ngờ được, thứ để lên bàn giống như một vật không có mấy giá trị, lại có thể là bảo bối kheiens cho người ta lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong.

Nếu để cho kiếm phái ngoài gia tộc của hắn biết Sở gia có loại bảo bối này, tuyệt đối sẽ nảy lòng tham lam. đến lúc đó, chính là ngày Sở gia bị diệt vong.

– Thật bất ngờ đúng không? Cho nên các triều đại tới nay, chỉ có gia chủ mới có thể biết về sự tồn tại của mật thất, mới có thể biết được bí mật này.

Sở Đương Hùng cũng biết tính nghiêm trọng trong đó:

– Hơn nữa, gia gia của ta, cũng chính là gia chủ Sở gia tốt nhất, thiên phú tuyệt đỉnh. Lần đầu tiên ngài nhìn bức tranh này, ngài đã từ trong bức tranh này lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong, còn cảm nhận được một chút thứ ngoài Ý Cảnh Phong. Chỉ có điều quá tối nghĩa khó hiểu, không có cách nào thật sự lĩnh ngộ được. Cho nên, hắn suy đoán, nếu như là người đã lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, lần đầu tiên nhìn bức tranh này, có lẽ sẽ có được thu hoạch không giống tầm thường.

– Chỉ có điều, mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội lĩnh ngộ. Lần thứ hai nhìn vào, sẽ thấy bức tranh giống một bức tranh bình thường, không có bất kỳ thu hoạch nào. Người của Sở gia chúng ta có thể lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, đều là lĩnh ngộ từ trong bức tranh gió.

Sở Đương Hùng tiếc hận than thở. Bất chợt, hai mắt hắn sáng lên:

– Nhưng ngươi lại khác. Ngươi còn chưa xem qua bức tranh gió, đã lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong. Nói không chừng, ngươi sẽ từ trong bức tranh gió, có được thu hoạch khác.

Sở Đương Hùng nói như vậy, khiến Sở Mộ cũng có một chút chờ mong.

– Được, những lời dư thừa ta sẽ không nói nữa. Thời gian lĩnh ngộ đều sẽ không quá dài. Nhiều lắm chính là nửa ngày mà thôi. Sau nửa ngày, ta lại đi vào.

Sở Đương Hùng nói xong, để minh châu phát sáng lại, xoay người rất nhanh đã tiến tới mở cánh cửa kim loại ra, rồi rời đi. Chỉ còn lại một mình Sở Mộ đứng ở bên trong mật thất.

– Bức tranh gió…

Sở Mộ nhỏ giọng nói, sau đó bước về phía chiếc bàn. Ánh mắt hắn rơi vào bức tranh để trên bàn.

Bức tranh được cuộn tròn, cần hắn mở ra.

Sở Mộ để Bách Luyện Kiếm qua một bên, hít một hơi thật sâu, điều tức một phen, khiến khí tức của mình đều đặn, tâm tình tĩnh lặng, tạp niệm hoàn toàn không có.

Chợt hắn đưa một tay chạm đến bức tranh cuộn tròn. Ngay lập tức, hắn có một cảm giác chấn động tới kỳ lạ, lan qua đầu ngón tay.

Ngón tay nhẹ nhàng thoáng động. Bức tranh cuộn tròn chậm rãi mở ra. Trước mắt Sở Mộ dường như có từng đợt gió mát thổi vào mặt. Bên tai, vang lên tiếng gió thổi vi vu khe khẽ. Toàn thân giống như là được gió mát vây quanh.

– Ở đây… Chẳng lẽ là gió biển?

Ttrước mắt Sở Mộ chỉ có gió mát không ngừng thổi tới. Gió từ bên trái thổi về phía bên phải, lại từ bên phải thổi về phía bên trái, vô cùng vô tận. Toàn thân hình như thật sự đang ở giữa gió biển.

Hắn cảm giác mình hình như nhẹ nhàng bắt đi, bay lên, được vô số cơn gió mát nâng lên không trung.

Dần dần, Sở Mộ chìm đắm ở trong đó, không thể tự kềm chế.

Gió mát dần dần tăng lên, càng lúc càng lớn, biến thành gió to gào thét. Gió to tăng lên, biến thành cuồng phong gầm lên giận dữ. Cuồng phong tăng lên, biến thành gió bão rít gào.

Gió nhẹ, gió mát, gió to, cuồng phong, gió bão…Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

Sức gió càng lúc càng lớn mạnh. Tình cảnh trước mắt Sở Mộ trở nên hỗn loạn, tràn ngập một màu xanh đậm. Toàn thân giống như tấm ván gỗ trôi lơ lửng ở giữa biển rộng, trong cơn gió bão, bị vô số sóng lớn cuồn cuộn không ngừng xối vào người, chìm ngập ở trong gió biển, bị lạc mất phương hướng.

Bất tri bất giác, Sở Mộ cảm thấy mình hình như đã biến thành một ngọn gió. Gió nhẹ, gió mát, gió to, cuồng phong, gió bão…

Huyền diệu của gió… cảm xúc của gió… lĩnh ngộ gió… một lúc một sâu hơn…

Sở Mộ cũng không biết từ lúc nào, chỉ cảm thấy gió lại một lần nữa biến hóa.

Chương 92: Phong Chi Tương! Ba phần Phong Ý Cảnh! Nửa bước Kiếm Thế! (1)

Trở nên sắc bén vô cùng. Bất kể là gió nhẹ hay gió mát, gió to, cuồng phong hay gió bão, hình như đều biến thành kiếm phong. Hình như trong gió biển có một thanh kiếm vung lên, chém ra. Lập tức có gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão kiếm quét tới lao ra, cắt ngang trời đất.

Gió đang tức giận gào thét, vang vọng trời đất.

Một kiếm này dường như phát ra về phía mình, khiến trong lòng Sở Mộ chấn động, có một cảm giác bị xé nát. Theo bản năng, hắn vận dụng kiếm khí, ngưng luyện khí thế của bản thân để đối đầu. Hắn có một cảm giác giống như mình đối đầu với trời đất vậy, bản thân quá nhỏ bé.

Nhưng phong mang cứng cỏi, tiến thẳng không lùi, không sợ hãi, vượt mọi chông gai, các loại tất cả lại lan tràn khắp toàn thân.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, dường như ngày đêm thay đổi bất ngờ, thời không chảy ngược, toàn thân Sở Mộ chấn động, tỉnh táo lại.

Màu xanh biến mất. Gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão biến mất. Tất cả giống như là một giấc mộng. Trong mắt Sở Mộ lộ ra mấy phần mờ mịt.

Ở trước mắt hắn, bức tranh gió đã hoàn toàn mở ra. Tất cả hiện tượng kỳ lạ đều biến mất. Trên bức tranh, có hình vẽ. Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm đang vung lên, chém ra. Dưới thanh kiếm có từng làn gió xanh đang cuốn về phía trước. Hình vẽ có vẻ đặc biệt đơn giản.

Rất khó có thể tưởng tượng nổi, bức tranh vẽ với các đường nét nhìn qua đơn giản, hoàn toàn không có gì tinh xảo, không ngờ lại là một vật chí bảo.

Nhưng Sở Mộ lại biết, cảm giác vừa rồi cũng không phải là giấc mơ. Trong bức tranh này ẩn chứa bí mật lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, hình như vẫn muốn nhìn được bí mật trong đó.

Két két két.

Tiếng bánh răng lại vang lên lần nữa. Cánh cửa lớn kim loại của mật thấtlại từ từ mở ra. Đi vào trong là một bóng người cao to uy mãnh.

Tiếng cửa mở ra quấy nhiêu Sở Mộ đang trầm tư nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, khiến hắn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại.

– Thế nào? Có lĩnh ngộ được cái gì hay không?

Sở Đương Hùng bước tới, hỏi, đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ chờ mong.

– Có.

Ở dưới ánh mắt mong chờ của Sở Đương Hùng, Sở Mộ khẽ gật đầu:

– Có thu hoạch.

– Là thu hoạch gì vậy?

Sở Đương Hùng chợt lách người, xuất hiện ở bên cạnh Sở Mộ, hai mắt càng sáng ngời. Ánh mắt kia khiến Sở Mộ cảm thấy da đầu tê dại.

– Là một chiêu kiếm kỹ.

Sở Mộ theo bản năng lui về phía sau một bước, nói.

– Kiếm kỹ?

Sở Đương Hùng nhướng mày, suy nghĩ một chút:

– Kiếm kỹ thế nào? Phẩm cấp rất cao sao?

– Chắc hẳn là như vậy đi. Kiếm kỹ siêu giai: Phong Chi Tương.

Sở Mộ nói:

– Chỉ là, ta vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, không có cách nào thi triển ra.

– Kiếm kỹ siêu giai!

Sở Đương Hùng kinh ngạc kêu lên một tiếng, trợn mắt há hốc mồm vô cùng kinh ngạc.

Thảo nào Sở Đương Hùng sẽ cảm thấy khiếp sợ. Sở gia là gia tộc nhỏ như vậy, thu thập, tàng trữ kiếm thuật cũng không nhiều. Trong đó, lấy kiếm thuật nhập môn và kiếm thuật cấp thấp là chính. Số ít là kiếm thuật trung giai.

Về phần kiếm thuật cao giai, Sở gia cũng chỉ có một môn mà thôi, còn không phải là bản trọn vẹn. Đối với loại cấp bậc gia tộc như Sở gia này, kiếm thuật cao giai khó cầu. Kiếm kỹ siêu giai chính là thứ chỉ nghe được từ lời bàn tán.

– Có thể viết ra hay không?

Sở Đương Hùng sau khi khiếp sợ, vẫn là mừng như điên. Hắn cố nén kích động trong lòng, âm thanh run rẩy hỏi Sở Mộ, vẻ mặt chờ mong.

– Sợ rằng không được. Trừ khi, chờ ta lĩnh ngộ nắm giữ đã.

Sở Mộ nói.

– Được.

Sở Đương Hùng gật đầu, khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:

– Chờ sau này, ngươi nắm giữ chiêu kiếm kỹ siêu giai này, hi vọng ngươi có thể viết ra, giao cho Sở gia.

– Yên tâm đi, gia gia.

Sở Mộ nghiêm mặt nói.

– Nếu ngươi đã xem qua bức tranh gió, từ đó nhận được một môn kiếm kỹ siêu giai, vậy bức tranh gió này đối với ngươi đã không có ích lợi gì nữa.

Sở Đương Hùng nói:

– Đi thôi.

Sở Mộ quay đầu lại, liếc mắt nhìn bức tranh gió. Hoàn toàn chính xác. Nhìn qua, chính là một bức tranh bình thường, không nhìn ra bất kỳ điều gì huyền ảo. Hắn không thể làm gì khác hơn là cuộn lại, theo Sở Đương Hùng rời khỏi mật thất.

– A Mộ, ngươi đi về trước đi. Ta hi vọng ngươi có thể trở nên cường đại hơn. Về phần chuyện của Vương gia, để ta tới xử lý.

Sở Đương Hùng nói.

– Được.

Sở Mộ gật đầu, rời khỏi viện của Sở Đương Hùng, đi về phía Hành Vân Viện.

Hắn hiểu rõ ý tứ của Sở Đương Hùng. Lúc này đây, gia chủ Vương gia Vương Nhật Côn dẫn theo Vương Kỳ tới cửa, nói là chúc thọ, kì thực là quấy rối, muốn khiến cho thanh danh của Sở gia quét rác. Có lẽ ở sau lưng vẫn có nguyên nhân gì đó đặc biệt cũng không chừng. Không ngờ Sở Mộ xuất hiện, không chỉ khiến cho tính toán của bọn họ thất bại, còn khiến cho bọn họ tự ăn quả đắng.

Lần này, Vương gia liền trở thành kẻ bị chê cười. Trong lòng Vương Nhật Côn Vương Kỳ nhất định vô cùng căm hận Sở Mộ. Nói không chừng sẽ lấy ra thủ đoạn ngầm đối phó với Sở Mộ. Không thể nghi ngờ là một phiền phức.

Sở Đương Hùng muốn đích thân xử lý chuyện này, sẽ miễn đi phiền toái này cho Sở Mộ, cũng thể hiện ra uy hiếp và tự tin của mãnh hổ Sở gia.

– Phong Chi Tương là kiếm kỹ siêu giai, uy lực hẳn phải đặc biệt cường đại. Chỉ là, hiện tại ta vừa lĩnh ngộ được một chút da lông, còn xa mới đủ. Hơn nữa, kiếm khí tu vi của ta, vẫn quá yếu. Căn bản là không có cách nào thi triển ra được kiếm kỹ siêu giai.

Sở Mộ vừa đi đường, vừa âm thầm suy nghĩ.

– Chỉ có điều, ngoại trừ kiếm kỹ siêu giai Phong Chi Tương ra, ở trên phương diện lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, cũng rõ ràng đã nâng cao, Ý Cảnh Phong đạt được ba thành, so với Lăng Phong Chưởng Viện cũng không sai biệt lắm. Chỉ là kiếm khí tu vi mới bát đoạn trung kỳ mà thôi. Trọng điểm hiện tại vẫn là nâng cao kiếm khí tu vi.

Quan sát bức tranh gió, không chỉ có để Sở Mộ nâng cao Ý Cảnh Phong lên một thành, đạt được hơn ba thành, đã không thua kém gì với Lăng Phong Chưởng Viện, lại thu được một môn kiếm kỹ siêu giai: Phong Chi Tương.

Trừ điều đó ra, tu vi kiếm khí của Sở Mộ, cũng mượn tiến bước này, từ bát đoạn sơ kỳ tăng lên tới bát đoạn trung kỳ. Điều này bình thường, cũng cần phải dùng tới ba bốn viên Luyện Khí Hoàn.

– Ngoài ra, kiếm thế vẫn khó có thể nhập môn, ngày hôm nay, lại một lần nhập môn.

Sở Mộ thì thào nói.

Kiếm thế, khác với ý cảnh, là một loại tiêu chí kiếm đạo nhập môn, cũng không phải mỗi một kiếm giả đều có thể lĩnh ngộ nắm giữ được. Thậm chí còn khó có thể lĩnh hội hơn so với ý cảnh.

Ở trên phương diện kiếm thế, Sở Mộ bỏ ra tương đối nhiều công sức, lúc ẩn lúc hiện chạm tới da lông. Không nghĩ tới ngày hôm nay, sau khi quan sát bức tranh gió, lại có thu hoạch rõ ràng.

– Chỉ có điều, ta cảm giác kiếm thế này lại không hoàn chỉnh. Xhắc hẳn là xem như là nửa bước kiếm thế.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Chương 93: Phong Chi Tương! Ba phần Phong Ý Cảnh! Nửa bước Kiếm Thế! (2)

Mất khoảng một khắc đồng hồ, Sở Mộ bảy rẽ, tám ngoặt, đi vào Hành Vân viện, liền nhìn thấy Sở Thiên đang luyện kiếm. Trên ghế đá trong góc bên cạnh có một người đang ngồi. Nhìn kỹ, không ngờ người đó là Sở Hồng.

– Nàng tới nơi này làm gì?

Sở Mộ hiện lên một nghi vấn, nhưng liền vứt bỏ vấn đề này.

– A Mộ, đệ đã trở về.

Sở Thiên đang luyện kiếm, khóe mắt thoáng nhìn thấy Sở Mộ, lập tức dừng lại, hô lên. Hắn bước về phía Sở Mộ, đồng thời, khóe mắt không ngừng liếc sáng bên, bĩu môi, ra hiệu cho Sở Mộ nhìn về phía Sở Hồng.

Sở Hồng, cũng thấy Sở Mộ, lập tức đứng lên, mặt không thay đổi hình dáng, nâng kiếm đi nhanh tới.

Sở Mộ nhìn Sở Thiên một chút, lại nhìn về phía Sở Hồng, có phần chẳng biết tại sao.

– Sở Mộ, ta muốn khiêu chiến với ngươi.

Sở Hồng đi tới, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Sở Mộ, quát lớn.

– Chính là như vậy.

Sở Thiên xua hai tay một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Lúc này Sở Mộ mới biết được, nhưng lại không hiểu, Sở Hồng tại sao phải tới khiêu chiến mình.

– Nàng không tin Vương Kỳ là bị đệ đơn giản đánh bại.

Sở Thiên giải thích:

– Cho nên…

– Không sai. Sở Mộ, ta tuyệt đối không tin, Vương Kỳ là bị ngươi đánh bại. Trừ khi, ngươi có thể dễ dàng đánh bại ta.

Sở Hồng lạnh lùng nói, bộ dạng Sở Mộ không đánh cùng nàng, tuyệt đối không bỏ qua thế.

– Nàng nguyện ý tin cũng tốt, không tin cũng được. Đây đều là chuyện của nàng.

Sở Mộ nói.

– Không được. Ngày hôm nay bất kể như thế nào, ngươi đều phải tiếp nhận sự khiêu chiến của ta.

Sở Hồng nói, quyết không bỏ qua. Nàng chính là một người quật cường, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

– A Mộ, ta nghĩ đệ vẫn nên ứng phó một chút thì tốt hơn.

Sở Thiên nói.

Làm đối thủ cũ của Sở Hồng, Sở Thiên đối với tính tình của Sở Hồng, thật ra rất hiểu. Hắn biết bị nàng quấn lên là một chuyện rất phiền phức.

– Đã như vậy, xuất kiếm.

Sở Mộ nhìn Sở Hồng, thản nhiên nói. Một khí thế đang ngưng tụ, nổi lên.

– Tiếp ta một kiếm.

Sở Hồng nhất thời có cảm giác bị xem nhẹ. Nàng tức giận quát một tiếng, một kiếm đâm tới. Kiếm quang sắc bén biến đổi, giống như một đóa hoa tươi phóng ra. Không ngờ là một thức lợi hại nhất trong các thức cơ bản của Bách Hoa Kiếm Thuật.

– Kiếm thế!

Sở Mộ khẽ quát một tiếng. Đột nhiên, trong thân thể của hắn hiện ra một khí thế cường hãn sắc bén, giống như núi cao ép xuống, lại giống như sóng thần cuồng bạo, có một loại phong quang dũng giả tiến thẳng không lùi, vượt mọi chông gai, không hề khiếp sợ

Sở Hồng chỉ cảm thấy, Sở Mộ trước mắt hình như trong nháy mắt đã trở nên cao lớn, có một phong quang sắc bén, dường như thanh kiếm hướng thẳng lên trời, nhắm thẳng vào trời cao, bàng bạc, mênh mông, vô cùng vô tận nghiền ép đến.

Tim nàng chợt đập nhanh, hụt hơi, không có cách nào hít thở. Toàn thân như nhũn ra. Sở Hồng chỉ cảm thấy mình bị áp chế, khó có thể nhúc nhích. Dưới bóng dáng Sở Mộ đang không ngừng phóng đại, nàng cảm giác được mình nhỏ bé và vô lực. Trong nháy mắt, tư duy đều dừng lại.

Sở Thiên đứng ở bên cạnh, trong đầu cũng trở nên trống rỗng, toàn thân vô lực, thiếu chút nữa ngã xuống xuống.

Giống như ảo giác vậy, Sở Mộ trong mắt Sở Hồng lại khôi phục nguyên dạng. Bất tri bất giác, kiếm trong tay Sở Hồng rơi trên mặt đất. Sắc mặt Sở Hồng trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, tóc ướt sũng, dán ở trên gương mặt. Trông nàng có vẻ có chút chật vật. Trong mắt nàng lại tràn ngập sự hồi hộp, lo sợ.

Ở trong nháy mắt kia, nàng không ngờ không có cách nào xuất kiếm, không cách nào khống chế mình xuất kiếm. Nếu như Sở Mộ muốn giết nàng, chỉ cần trong thời gian nháy mắt.

– Cái này… cái này… đây là cái gì vậy?

Sắc mặt Sở Thiên có chút trắng bệch, lắp ba lắp bắp hỏi. Dù sao không phải nhằm vào hắn, cũng có chút khoảng cách, bởi vậy hắn bị ảnh hưởng không mãnh liệt giống như Sở Hồng.

Sở Hồng liên tục hít sâu mấy lần, nhặt thanh kiếm lên, mắt cũng nhìn về phía Sở Mộ, đợi Sở Mộ trả lời.

– Kiếm thế.

Sở Mộ thản nhiên nói, sau đó thu hồi ánh mắt, rời đi. Nửa bước kiếm thế, hiệu quả cũng không tệ. Nhưng Sở Mộ cảm giác được, lực lượng linh hồn của mình rõ ràng đã tiêu hao một ít, có một cảm giác mệt mỏi quá độ.

– Kiếm thế…Nguồn truyện audio

Sở Thiên và Sở Hồng thì thào lặp lại một lần, có chút mờ mịt có chút không hiểu, nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi. Trong lúc nhất thời, bọn họ đứng ngây ra thành pho tượng.

Nếu như Sở Mộ biết, sau này sẽ gặp phiền toái, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi triển nửa bước kiếm thế để chấn áp Sở Hồng. Thậm chí, hắn sẽ không đi đánh bại Sở Hồng.

– Sở Mộ, ta muốn đi học tập kiếm thuật của ngươi.

Ánh mắt Sở Hồng vô cùng kiên định, một tư thế cho dù long trời lở đất cũng tuyệt đối sẽ không dao động. Sở Mộ đặc biệt đau đầu.

Sở Thiên ở bên cạnh, âm thầm cười trộm. Hắn nhìn Sở Mộ lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Đây cũng không phải là Sở Thiên có ác ý gì đối với Sở Mộ. Chỉ là bởi vì, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển quá lớn.

Ban đầu, Sở Mộ chính là một kẻ đáng thương sinh sống ở dưới hào quang của Sở Thiên. Tuy rằng chính hắn không mấy lưu ý, nhưng Sở Thiên cũng chưa từng cho rằng như thế. Mà lần này Sở Mộ trở về lại giống như thoát thai hoán cốt vậy, khiến mọi người kinh ngạc vạn phần.

Không nghĩ tới chính là, bởi vì Vương Kỳ xuất hiện, làm cho Sở Mộ cuối cùng ra tay, mới khiến cho đám người Sở Thiên biết, sự thay đổi của Sở Mộ trong mấy tháng qua là lớn tới mức nào. Có thể nói là long trời lở đất.

Vẫn cho rằng kiếm thuật của mình ở trên Sở Mộ, Sở Thiên cũng bị đả kích lớn. Sở Mộ lại là bộ dạng rất lạnh nhạt hờ hững. Dù muốn tìm hiểu bí mật khiến cho Sở Mộ thây đổi cực lớn như vậy, Sở Thiên cũng cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ.

Mà bây giờ, Sở Hồng xuất hiện. Từ mấy ngày hôm trước, sau khi bị Sở Mộ đánh bại, nàng buồn bã rời đi. Ngày hôm sau, tinh thần nàng lại chấn hưng đi tới Hành Vân Viện, trực tiếp tìm tới Sở Mộ. Điều đầu tiên nàng làm, chính là rất thành khẩn xin lỗi đối với Sở Mộ, tiếp theo muốn bái Sở Mộ làm sư phụ để học tập kiếm thuật.

Sở Mộ đương nhiên không có khả năng đáp ứng. Sở Hồng quật cường quấn lấy,, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nàng biến thành cái đuôi của Sở Mộ, suốt ngày đi theo sau lưng Sở Mộ.

Sở Mộ trở về phòng của mình đóng cửa lại. Sở Hồng dựa vào cửa, giống như một hộ vệ. Sở Mộ đi ăn cơm, nàng cũng đi theo. Vợ chồng Sở Hành Vân tất nhiên sẽ không để cho Sở Hồng bị đói, cũng sẽ mời nàng ở lại cùng ăn cơm.

Bất kể nói thế nào, Sở Hồng tốt xấu cũng là cháu gái ruột. Mặc dù nói Sở Hành Vân và Sở Hành Phong luôn luôn không mấy hợp nhau, nhưng bọn họ đều là người của Sở gia, còn là huynh đệ ruột, máu mủ tình thâm.

– Mộ Nhi, theo ta thấy, con chỉ điểm cho Tiểu Hồng một chút đi.

Chương 94: Thành tâm thành ý ở kiếm! Sở Mộ chỉ điểm

Sở Hành Vân suy nghĩ một chút, nói. Trong đầu hắn đã có cảm giác kỳ quái. Chỉ điểm, cách nói này luôn luôn là dùng cho thế hệ trước đối với vãn bối. Nhưng bây giờ, tuy rằng Sở Mộ ở trên bối phận không bằng Sở Hồng, kiếm thuật tu vi lại vượt quá xa, cũng có thể tính là tiền bối về kiếm thuật.

Sở Mộ không trả lời, hơi suy tư một chút. Sở Hồng lại lộ ra vẻ mặt mong chờ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hai mắt nàng sáng ngời, ánh mắt nóng rực, nhìn Sở Mộ chằm chằm.

Sở Thiên lại cúi đầu cười trộm. Đồng thời hắn đã nghĩ, nếu như Sở Mộ thật sự chỉ điểm cho Sở Hồng, mình không phải cũng có thể đứng ở một bên nhìn sao? Như vậy đối với mình khẳng định sẽ có lợi ích.

Động thủ? Không có khả năng. Nói như thế nào, Sở Hồng cũng là đường tỷ trên danh nghĩa của hắn, cùng mình cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào. Mặc dù nói trước đây, nàng đặc biệt khinh thường Sở Mộ, nhưng trong đó cũng có một phần nhân tố bởi vì bản thân Sở Mộ không tranh khí. Hơn nữa nàng đặc biệt thành khẩn nói lời xin lỗi. Tư thế nhún nhường khiến Sở Mộ cũng quên đi sự không vui trong lòng.

Còn nữa, chính là sự kiên trì của Sở Hồng, một sự nhiệt tình đối với kiếm thuật.

Cuối cùng một điểm chủ yếu nhất. Nếu như đối với kiếm thuật không đủ nhiệt tình, không có loại thành tâm thành ý đối với kiếm, cho dù thiên phú có tốt, cũng không cách nào tiến xa trên con đường kiếm thuật.

Trái lại, thành tâm thành ý đối với kiếm, cho dù là thiên phú bình thường, kiên trì, duy trì nhiệt tình trước sau như một, cuối cùng cũng có thể đạt được một chút thành tựu. Điểm này, ở trên địa cầu, giới kiếm thuật sư đã từng sớm có không ít ví dụ. Thậm chí, trong lịch sử của kiếm thuật sư có mấy Kiếm Thuật Tông Sư, thiên phú kiếm thuật thực sự bình thường, nhưng dựa vào lòng nhiệt tình với kiếm thuật, thành tâm thành ý với kiếm, tập trung tinh thần, thời gian và tinh lực nhiều hơn so với kiếm thuật sư khác, đi tu luyện, cuối cùng mới đạt được Tông Sư.

– Ăn xong chưa?

Sở Mộ dừng suy nghĩ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Hồng, thản nhiên hỏi.

– Xong rồi… Xong rồi.

Sở Hồng có vẻ rất khẩn trương. Mặc dù nàng quật cường bám lấy hắn, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lại có chút xấu hổ. Nói như thế nào, nàng cũng là một nữ hài tử.

– Đi thôi.

Sở Mộ đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

– Đi nơi nào?

Sở Hồng theo bản năng thốt ra. Ngay sau đó nàng liền có chút hối hận. Mấy ngày qua tuy rằng nàng vẫn theo sát Sở Mộ, gần như biến thành cái đuôi nhỏ, nhưng nàng cũng biết Sở Mộ là người không thích nói nhiều. Hắn luôn là bộ dạng phong khinh vân đạm. Chắc là không thích người khác hỏi nhiều.

– Luyện kiếm.

Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Mộ.

– Luyện kiếm…

Sở Hồng thì thào lặp lại một lần, sau đó liền ngây người.

– Đi thôi. Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Sở Thiên buông chén đũa, nhảy dựng lên. Hắn cầm Bách Luyện Kiếm đang đặt ở bên cạnh, đẩy Sở Hồng một cái, vội vội vàng vàng xông ra ngoài.

– Luyện kiếm!

Hai mắt Sở Hồng mở tở, lóe ra ánh sáng vô cùng mừng rỡ. Nàng cầm kiếm lên, vội vội vàng vàng xông ra ngoài. Nhưng khi đi tới cửa, nàng mới chợt nhớ tới điều gì, liền dừng bước chân lại, vội vàng xoay người hành lễ với vợ chồng Sở Hành Vân xong, lại xoay người vội vàng rời đi.

– Hài tử này…

Lý Vân Lan mỉm cười, nói.

– Luyện lại một lần kiếm thuật cơ sở.

Trên mảnh đất trông trong Hành Vân Viện, Sở Mộ nói với Sở Hồng.

Tuy rằng không rõ, nhưng Sở Hồng vẫn căn cứ vào lời Sở Mộ nói, luyện lại kiếm thuật cơ sở. Sở Thiên đứng ở một bên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này thật giống như mộng ảo. So với trước đây, quả nhiên là kém hơn rất nhiều.

Chỉ một lát sau, Sở Hồng luyện xong kiếm thuật cơ sở, có chút thấp thỏm nhìn Sở Mộ.

– Kiếm thuật cơ sở là kiếm thuật bắt buộc mà kiếm giả các triều đại đã tổng kết ra, không thể thiếu.

Sở Mộ không nhanh không chậm mở miệng nói:

– Lầu cao vạn trượng cũng phải từ mặt đất bằng phẳng mà lên. Không luyện kiếm thuật cơ sở, chẳng khác nào xây dựng nhà mà không làm tốt nền, không có cách nào xây cao được. Nếu không sẽ đổ nát. Đối với một kiếm giả chân chính mà nói, kiếm thuật cơ sở là kiếm thuật quán triệt suốt đời, phải luyện. Nhưng muốn luyện lại e rằng so với thuần thục, cần tùy tâm sở dục.

Sở Hồng vội vàng điều chỉnh tâm tính, tập trung tinh thần lắng nghe. Sở Thiên cũng vểnh tai nghe.

– Cơ sở kiếm thuật của nàng còn chưa đủ thành thạo, còn cần tăng cường.

Sở Mộ nói. Sắc mặt Sở Hồng thoáng đổi, có chút không phục. Vào thời khắc nàng đang muốn phản bác, nàng lại nghĩ đến mấy ngày trước, mình ở trước mặt Sở Mộ, ngay cả việc xuất kiếm cũng không cách nào khống chế được, nên cũng nói không nên lời.

– Ta không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm chỉ điểm kiếm thuật cho nàng. Nếu không phải nhìn thấy nàng nhiệt tình đối với kiếm thuật, ta sẽ không nói cho nàng những điều này. Có nghe hay không, là tùy ở nàng.

Sở Mộ nói:

– Ta cho nàng một đề nghị. Mỗi ngày, bớt ra nửa canh giờ tu luyện kiếm thuật cơ sở, sau đó, lại luyện kiếm thuật khác.

– Ngươi cũng tu luyện như thế sao?

Sở Hồng hỏi.

– Đúng vậy.

Sở Mộ gật đầu:

– Đem kiếm thuật mà nàng nắm giữ, cũng luyện lại một lần.

Sở Hồng lại xuất kiếm, tu luyện.

Vãn Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật nhập môn; Thập Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật cấp thấp; Bách Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật trung giai, Tam Môn Kiếm Thuật, tất cả đều liên quan tới hoa. Trong lúc nhất thời, Sở Mộ và Sở Thiên chỉ thấy đóa hoa nở rộ khắp bầu trời, sáng ngời giống như muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Sở Thiên nhìn hoa cả mắt. Nhất là Bách Hoa Kiếm thuật. Nhưng Sở Mộ xem kiếm, quỹ tích của mỗi một kiếm đều hiện ra rõ ràng. Nếu như Sở Mộ nguyện ý, hắn thậm chí có thể từ hồ lô vẽ bầu, xuất hiện lại Tam Môn Kiếm Thuật. Đương nhiên, không có khẩu quyết Tam Môn Kiếm Thuật, muốn thật sự nắm giữ, chỉ sợ cần một thời gian rất lâu mới thôi diễn ra được.

Sở Hồng luyện xong Tam Môn Kiếm Thuật sau, hơi thở có chút dồn dập, trên mặt hình như hiện lên một tia tự đắc, nàng đối Tam Môn Kiếm Thuật nắm giữ, dày công tu luyện, ngay cả một ít các sư tỷ đều cảm thấy không bằng….

– Không tệ.

Sở Mộ gật đầu, khiến trong lòng Sở Hồng thầm có chút vui vẻ. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến sắc mặt nàng biến đổi:

– Chỉ là hoa lệ có thừa, thực dụng chưa đủ.

– Nếu như ta không có nói sai, Tam Môn Kiếm Thuật này của nàng là một mạch hỗ trợ lẫn nhau, từng tầng tiến dần lên. Có phải tiếp sau đó, còn có Thiên Hoa Kiếm Thuật, Vạn Hoa Kiếm Thuật hay không?

Sở Mộ thuận miệng nói. Sở Hồng kinh ngạc. Bởi vì trong Bách Hoa Kiếm Phái chính xác có một bộ kiếm thuật, là Thiên Hoa Kiếm Thuật, là kiếm thuật cao giai. Về phần có Vạn Hoa Kiếm Thuật hay không, nàng cũng không biết.

– Tinh túy của ba bộ kiếm thuật này nằm ở chỗ, hoa nở hoa tàn sở chế tạo ra huyễn. Mục tiêu mê hoặc tầm mắt, khiến cho bọn họ không có cách nào phát hiện ra kiếm của nàng, lấy hai chữ kỳ và huyễn là chính.

Sở Mộ nói, khiến Sở Hồng vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt giống như gặp quỷ.

Chương 95: Trấn Thanh Lan! Phủ đầy sát cơ

Lúc đầu, sư tỷ dạy nàng Tam Môn Kiếm Thuật này cũng từng nói qua về tinh túy đặc trưng Tam Môn Kiếm Thuật. Chỉ có nắm giữ được tinh túy, mới xem như là nắm giữ Tam Môn Kiếm Thuật. Tinh túy chính là kỳ và huyễn.

– Nàng thật sự nắm giữ kỳ và huyễn, nhưng chỉ là hữu hình mà không có thần, miễn cưỡng tính là đại thành mà thôi. Còn cách viên mãn rất xa.

Sở Mộ nói, khiến Sở Hồng và Sở Thiên không còn lời nào để nói. Muốn một bộ kiếm thuật đạt tới đại thành, cũng không dễ dàng. Bình thường cần phải tốn thời gian dài để khổ luyện. Về phần viên mãn, lại càng khó hơn, gần như hoàn toàn không có cách nào đạt được.

– Ta cho nàng một đề nghị, mỗi ngày luyện kiếm thuật cơ sở nửa canh giờ, tiếp đó luyện kiếm thuật nhập môn. Tranh thủ khiến kiếm thuật nhập môn thật sự đại thành thậm chí viên mãn. Khi đó lại đi tu luyện kiếm thuật cấp thấp, sẽ tự nhiên hơn, càng thông thuận hơn. Khi kiếm thuật cấp thấp thật sự đại thành hoặc viên mãn, lại đi tu luyện kiếm thuật trung giai, lấy cách này mà suy ra.

Sở Mộ thản nhiên nói.

– Tam Môn Kiếm Thuật một mạch tương trợ lẫn nhau. Vãn Hoa Kiếm Thuật là cơ sở của Thập Hoa Kiếm Thuật. Thập Hoa Kiếm Thuật là cơ sở của Bách Hoa Kiếm Thuật…

Sở Hồng dường như có điều suy nghĩ, liên tục gật đầu.

– Cuối cùng, sẽ cho nàng một đề nghị. Kiếm thuật như kiếm cũng như người, phần lớn kiếm thuật lấy kỳ và huyễn làm chủ. Nàng thích hợp tu luyện kiếm thuật hệ thủy hoặc hệ mộc hơn. Có cơ hội, có thể thử một lần.

Sở Mộ nói xong, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào:

– Đây là ta chỉ điểm cho nàng. Nàng tạm thời tu luyện nửa tháng. Nửa tháng sau lại tới tìm ta.

Nói xong, Sở Mộ xoay người rời đi, lưu lại Sở Thiên và Sở Hồng dường như có điều suy nghĩ.

Trấn Thanh Lan giống như trước kia, người đến người đi long xà hỗn tạp.

Trong một sân viện rất bình thường, chợt có một bóng người mạnh mẽ bước nhanh vào.

– Bang chủ, chúng ta phát hiện ra hành tung của Sở Mộ còn cách trấn Thanh Lan có mười dặm.

Một bang chúng của Thanh Lang Bang hướng về phía Đoạn Thanh Lang chắp tay, nói.

– Được. Thông báo đi, tất cả xuất động. Ta muốn hắn có chắp cánh cũng không chạy thoát được.

Đoạn Thanh Lang nắm lấy thanh kiếm bên cạnh từ từ đứng lên, trên mặt hiện lên sát khí, quát lên.

– Vâng.

– Ngày hôm nay, chắc hẳn có thể trở lại trong kiếm phái.

Sở Mộ vừa chạy đi, vừa thầm nghĩ.

Lần này quay về Sở gia, vì chúc thọ cho gia gia Sở Đương Hùng, rất có thu hoạch.

Nhìn bức tranh gió có thu hoạch cực lớn. Ý Cảnh Phong đạt được ba thành. lĩnh ngộ nửa bước kiếm thế, còn thu được một môn kiếm kỹ siêu giai: truyền thừa Phong Chi Tương.

Sau này, mỗi ngày Sở Mộ chính là luyện kiếm khí một chút, luyện kiếm thuật một chút, nghiên cứu Phong Chi Tương và kiếm thế một chút, thường xuyên cùng Sở Thiên so chiêu đấu kiếm một chút, cùng song thân tâm sự. Mỗi ngày trôi qua đều hết sức thích ý nhàn nhã.

Bởi vì tự nhiên đánh bại Vương Kỳ, thái độ của đám con cháu thiếu niên Sở gia đối với Sở Mộ đã xoay một trăm tám mươi độ. Trước kia mỗi người nhìn thấy Sở Mộ hoặc là hờ hững, hoặc là xem thường, hoặc là châm chọc khiêu khích.

Nhưng bây giờ mỗi người đều đặc biệt sùng bái. Nhìn thấy Sở Mộ đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không dám nói thêm một câu, lại rất muốn cùng Sở Mộ kéo gần quan hệ, để Sở Mộ truyền thụ cho mình vài chiêu.

Sở Hồng quật cường, sau khi nhận được Sở Mộ chỉ điểm, dựa theo như lời Sở Mộ khổ luyện kiếm thuật nửa tháng, phát hiện trình độ kiếm thuật của mình, thật sự có một chút tiến bước. Sự phát hiện này khiến cho nàng đặc biệt bất ngờ.

Dựa theo lời Sở Mộ nói, nửa tháng sau Sở Hồng lại tìm tới Sở Mộ một chuyến. Sở Mộ nhìn thành quả tu luyện của nàng, lại chỉ điểm vài câu. Sở Hồng giống như nhặt được chí bảo, lại quay về tu luyện.

Về phần Sở Thiên và Hàn Thụy lại khác.

Sau khi Hàn Thụy thấy được kiếm thuật của Sở Mộ, lại cũng không muốn giao đấu cùng Sở Mộ. Nhưng Sở Thiên lại đặc biệt bền bỉ, lần lượt chủ động tìm Sở Mộ giao đấu, lần lượt bị Sở Mộ dùng một kiếm hai kiếm đánh bại, lại liên tiếp bại liên tiếp chiến đấu, từ đó tìm ra chỗ thiếu sót của bản thân. Đồng thời hắn cũng dựa theo sự chỉ điểm của Sở Mộ tiến hành tu luyện. Sau hai mươi ngày qua đi, trình độ kiếm thuật của hắn có sự nâng cao rõ rệt.

Chỉ là, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan.

Sở Thiên Sở Hồng đều phải quay về kiếm phái của từng người. Sở Mộ cũng hiểu được đã đến thời điểm phải rời đi. Hắn phải quay về Thanh Phong Kiếm Phái, mau chóng nâng cao tu vi lên tới bát đoạn đỉnh phong, lại đột phá đến cửu đoạn.

Bởi vì trải qua nửa tháng lĩnh ngộ đối với Phong Chi Tương, Sở Mộ cảm thấy chỉ có tu vi đạt được Hóa Khí Cảnh, mới có thể tu luyện thi triển ra kiếm kỹ siêu giai này. Nhưng nếu như tiến hành một chút thay đổi, tiến hành đơn giản hoá, lúc Kiếm Khí Cảnh cũng có thể thi triển ra.

Chỉ có điều, Phong Chi Tương sau khi bị Sở Mộ đơn giản hoá đi, vừa thi triển ra, vẫn c tiêu hao rất nhiều kiếm khí. Dựa vào kiếm khí tu vi của Sở Mộ hiện tại, còn chưa đủ để chống đỡ. Chắc hẳn, chỉ có lúc tu vi đột phá đến cửu đoạn, mới có thể miễn cưỡng thi triển ra.

Về phần kiếm thế cũng liên quan đến lực lượng linh hồn. Sử dụng kiếm thế, sẽ lộ rõ sự tiêu hao lực lượng linh hồn.

Điều khiến Sở Mộ cảm thấy nghi ngờ chính là, linh hồn của hắn trải qua dung hợp, sẽ phải mạnh hơn so với người bình thường lên gấp mấy lần mới đúng. Cuối cùng, Sở Mộ cho ra một kết luận, đây là bởi vì nguyên nhân mình lĩnh ngộ kiếm thế chưa đủ, không đủ hoàn chỉnh, chỉ là nửa bước kiếm thế, cho nên thi triển ra, mới có thể tiêu hao nhiều lực lượng linh hồn, cảm thấy tinh thần mệt mỏi.

– Lấy thực lực của ta bây giờ, muốn tiến vào cửu đoạn sơ kỳ, không có vấn đề. Cửu đoạn trung kỳ, cũng có thể. Cửu đoạn hậu kỳ, nếu xuất ra toàn lực, chắc hẳn cũng có thể làm được. Về phần cửu đoạn đỉnh phong, không có cách nào khẳng định.

Sở Mộ đưa ra một phán đoán đối với thực lực của mình lúc này.

Đột nhiên, Sở Mộ nhìn thấy phía trước có rất nhiều người. Thời điểm bản thân đến gần, hắn còn có thể cảm nhận được một sát khí từ trên người những người này.

Trong đó, một đại hán áo xanh đứng ở trên tảng đá, sát khí sắc bén nhất, phát ra dao động kiếm khí cũng mãnh liệt nhất.

– Bao vây lại.truyện huyền huyễn audio

Đại hán áo xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, phất tay quát.

– Vâng!

Âm thanh vang lên một cách động loạt, lời nói đầy khí phách. Mọi người xung quanh nhanh chóng xông tới, hình thành một vòng vây, bao vây Sở Mộ vào giữa.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào đại hán áo xanh kia, phát hiện gương mặt của hắn hình như có chút quen thuộc. Hình như mình đã từng nhìn thấy hắn ở nơi nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Tổng cộng có ba mươi người bao vây xung quanh Sở Mộ. Tất cả đều thống nhất mặc trang phục ngắn màu xanh, phía trên có thêu hình đầu sói dữ tợn. Trong mắt mỗi người lộ ra hung quang, vẻ mặt hung thần ác sát, một tay cầm chuôi kiếm, trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ ba phần, phong quang lóe lên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 3 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 3 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^