Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 18 [ Chương 86 đến 90 ]
❮ sautiếp ❯Chương 86: Con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy
– Khẩu xuất cuồng ngôn.
Sở Thiên quát, hai tay cầm kiếm giơ lên. Một kiếm lực mạnh mẽ chém tới, khí thế kinh người, hình như muốn bổ cả ngọn núi lớn ra.
Trên mặt Vương Kỳ hiện lên một sự khinh thường. Hắn xuất kiếm như gió, kiếm ảnh vô số. Có thể thấy kiếm ảnh rõ ràng nhanh hơn dày đặc hơn so với vừa rồi.
Leng keng.
Tiếng kim loại va chạm liền vang lên. Từng kiếm từng kiếm chém về phía kiếm của Sở Thiên, đánh lệch kiếm của Sở Thiên. Tiếp đó, lại từng kiếm từng kiếm đâm về phía Sở Thiên.
Sở Thiên biến sắc, vội vàng vận dụng kiếm thức, thuận thế từ dưới đi lên đồng dạng vòng qua, ngăn cản kiếm của Vương Kỳ.
Một kiếm phản kích, thân ảnh Vương Kỳ như múa, xuất hiện mấy thân ảnh trùng lặp. Hơn mười kiếm ảnh từ ba phía trái, giữa, phải, toàn bộ đều tấn công về phía Sở Thiên.
Sở Thiên nhất thời luống cuống tay chân, liên tục vung kiếm chống đỡ, đã rơi vào thế bị động.
– Nhanh vung kiếm lên.
Trong đám người, Sở Hồng âm thầm sốt ruột hô lên:
– Quá chậm.
Tất cả mọi người đã nhìn ra, luận về kiếm thuật, Sở Thiên sẽ không kém hơn Vương Kỳ. Chí ít hai bên phải đấu hơn mấy trăm ngàn chiêu mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng sau khi Vương Kỳ thi triển ra bí pháp Tật Phong Kiếm Quyết, tốc độ xuất kiếm nhanh hơn, di chuyển như bình thường, đã cao hơn Sở Thiên không chỉ một bậc.
Chỉ ngắn ngủi mấy kiếm, Sở Thiên đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Cắn răng một cái, hai tay Sở Thiên cầm kiếm, từng kiếm chém ra, quét ngang, mở rộng phạm vi, dũng mãnh vô cùng, cuối cùng ép Vương Kỳ lui lại một chút.
– Tốt. Đánh bại hắn, Sở Thiên ca.
– Đánh bay hắn, để hắn biết sự lợi hại của con cháu Sở gia chúng ta.
Đám con cháu Sở gia đều nắm chặt nắm đấm, quát to lên.
Nhưng Sở Mộ cùng số ít người lại nhìn ra được, Sở Thiên bị thua chỉ là vấn đề thời gian.
– Đánh bại ta sao? Suy nghĩ kỳ lạ. Bại cho ta.
Vương Kỳ lạnh lùng cười, từng bước tiến về phía trước, Giống như thuận gió, tránh kiếm của Sở Thiên, xuất hiện ở bên cạnh người Sở Thiên. Kiếm quang tập kích xung quanh, kiếm ảnh ngang dọc, trực tiếp bao chùm lấy Sở Thiên.
– Thất bại.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Quả nhiên, chỉ thấy sau khi kiếm ảnh biến mất, kiếm của Vương Kỳ đã đặt ở trên cổ Sở Thiên. Sắc mặt Sở Thiên tới đổi lui, cuối cùng có chút cụt hứng, nói:
– Ngươi thắng.
Khóe miệng Vương Kỳ cong lên, lộ ra một nụ cười tự đắc. Hắn thu hồi kiếm, kéo ra mấy đóa kiếm hoa, dừng Tật Phong Kiếm Quyết, nhìn về phía đám con cháu Sở Mộ, nói:
– Còn có ai nguyện ý chỉ giáo? Con cháu Sở gia, sẽ không chỉ có một Sở Thiên chứ?
Đám con cháu Sở Mộ trong lòng thầm tức giận, lại không có người nào dám đứng ra. Tu vi của bọn họ quá thấp. Vừa rồi đã nhìn thấy rõ thực lực của Vương Kỳ, bọn họ hiểu rất rõ mình không phải là đối thủ. Cho nên, tuy rằng tức giận, bọn họ cũng không dám đi ra, tự rước lấy nhục.
– Vương Nhật Côn, hôm nay là đại thọ của gia phụ, các người ầm ĩ như vậy cũng đủ rồi chứ!
Sở Hành Không nhíu mày, nói.
– Ầm ĩ sao? Sở huynh nói lời này là không đúng. Đây chẳng qua là thiếu niên đồng lứa của hai nhà Sở Vương cùng luận bàn mà thôi. Đồng thời, Vương mỗ tới đưa lễ mừng thọ cho Sở lão gia tử. Lẽ nào Sở huynh cảm thấy phần lễ mừng thọ này không đủ phân lượng hay sao?
Vương Nhật Côn giả vờ không hiểu, nói.
– Ha ha ha ha… Hiền chất có lòng, đây là món quà mừng thọ đặc biệt nhất mà lão phu nhận được, lão phu thu nhận.
Đột nhiên, một tiếng cười già nua lại trung khí mười phần từ trong đại sảnh truyền đến. Mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một lão già cường tráng cao lớn vai dày rộng, bước tới.
Lão già này tóc nơi thái dương trắng bệch, mặt lộ hồng quang, khí huyết tràn đầy, long hành hổ bộ. Trên mặt có một loại uy nghiêm kinh người, giống như mãnh hổ xuống núi, uy thế lẫm liệt.
– Sở lão gia tử…
Rất nhiều người vội vàng hành kiếm lễ vãn bối, đặc biệt cung kính.
Lão gia chủ Sở gia… Sở Đương Hùng, năm đó uy phong vô cùng, không ai bì nổi, được gọi là mãnh hổ Sở gia. Bên trong Khai Dương Thành, cho dù là ai đều phải nhường hắn ba phần.
– Ra mắt lão gia tử.
Lâm Phi Hổ vội vàng làm kiếm lễ vãn bối. Vương Nhật Côn cho dù là tới khiêu khích, lúc nhìn thấy Sở Đương Hùng, trên mặt cũng hiện lên một phần mất tự nhiên, làm kiếm lễ vãn bối.
– Được, lão phu đặc biệt cảm ơn các vị đã đến đây.
Sở Đương Hùng nói xong, chợt nhìn về phía Vương Kỳ. Tinh quang nội liễm kia khiến Vương Kỳ biến sắc, toàn thân không được tự nhiên:
– Không tệ. Thật sự là nhân trung long phượng, Vương gia có người kế tục. Con cháu Sở gia chúng ta cũng không cần bị coi thường. Tất cả đều có thể ra tay xin chỉ dạy. Thắng bại là là chuyện thường của kiếm giả. Thua, không mất mặt.
Sở Mộ âm thầm ủng hộ. Sở lão gia tử này quả nhiên không tầm thường. Vừa ra trận, khí thế kinh người, trấn trụ toàn trường. Một câu nói ra, cũng hóa giải được nỗi xấu hổ bị đánh bại của Sở Thiên, bỏ đi nghi ngờ và sợ hãi trong lòng đám con cháu Sở gia.
– Ta tới.truyện tà tu audio
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên. Sở Hồng bước ra ngoài, liếc mắt nhìn Sở Thiên, lại nhìn về phía Vương Kỳ:
– Sở Hồng của Sở gia, kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ, ta tới để cho ngươi biết Sở gia ta không chỉ có một Sở Thiên.
Sở Hồng là nghĩ như vậy. Kiếm thuật của Vương Kỳ vừa nhìn cũng biết là lấy tốc độ làm chủ, đồng thời kiếm đi lệch. Sở Thiên lại là đường đường chính chính. Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
Kiếm thuật của bản thân Sở Hồng lại lấy kỳ và biến là chính. Nàng tin tưởng khi mình thi triển ra, có thể thắng được Vương Kỳ.
– Sở Hồng tỷ nỗ lực lên.
– Sở Hồng tỷ phát uy, đánh bại hắn, cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Sở Hồng ở trong Sở gia cũng rất có nhân khí. Bản thân nàng lại xinh đẹp. Thiên phú tốt, tu vi cao, kiếm thuật tinh tế.
– A, dáng vẻ không tệ. Chỉ là không biết kiếm thuật thế nào.
Vương Kỳ ngả ngớn nói, còn huýt sáo một cái, khiến Sở Hồng thầm giận. Đám con cháu Sở gia cũng đều tức giận.
Chợt Vương Kỳ lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, kình phong tập kích.
– Nếm thử Bách Hoa Kiếm Thuật của ta.
Sở Hồng khẽ kêu lên. Nàng bái nhập chính là kiếm phái trung phẩm Bách Hoa Kiếm Phái. Nàng vừa ra tay, mọi người dường như nhìn thấy được nhiều đóa hoa tươi xuất hiện.
– Có chút thú vị. Hi vọng nàng có thể đánh thêm với ta mấy chiêu.
Vương Kỳ ngạo nghễ nói, sau đó liền xuất kiếm. Kiếm nhanh hơn, góc độ càng xảo quyệt hơn. Một kiếm phá rơi một đóa hoa. Tiếp theo, hắn đâm về phía Sở Hồng.
– Kiếm thật nhanh!
Sở Hồng kinh hãi. Vừa rồi ở ngoài nhìn, nàng cảm thấy Sở Thiên phản ứng quá chậm, khiến cho nàng âm thầm sốt ruột, hận không thể một bước đá văng Sở Thiên ra, nàng thay thế vào. Nhưng thời điểm tự mình lĩnh hội, nàng mới biết được, kiếm của đối phương thực sự rất nhanh. Nhanh tới mức khiến mình khó có thể phản ứng kịp.
Sở Hồng cắn răng một cái, vội vàng vung Bách Luyện Kiếm lên. Rất nhiều đóa kiếm hoa phóng ra, giống như trăm hoa xuất hiện vậy.
Chương 87: Khẩu xuất cuồng ngôn! Mười chiêu tất bại
– Tất cả phá cho ta.
Vương Kỳ quát khẽ, kiếm di chuyển nhanh hơn. Một trận gió thổi đến, hóa thành từng đạo sắc bén. Kèm theo đói là tiếng thét thê lương. Từng đóa kiếm hoa bị đánh bại. Hai bên xuất kiếm, khiến người ta không kịp nhìn, vô cùng đặc sắc.
Hai kiếm không ngừng giao tiếp va chạm, phát ra vô số tia lửa chuyển động, bay lượn. Sau mấy kiếm, đột nhiên, Vương Kỳ một kiếm quét ngang, đánh bay kiếm của Sở Hồng ra, thuận thế vung kiếm lên. Thời điểm Sở Hồng vẫn chưa kịp có phản ứng, mũi kiếm đã đặt ở trên cổ trắng như bạch ngọc của Sở Hồng.
Sắc mặt Sở Hồng lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ vạn phần, không có cách nào tiếp nhận loại thất bại này.
Vương Kỳ rất tiêu sái kéo ra mấy đóa kiếm hoa, dừng Tật Phong Kiếm Quyết lại, mỉm cười, đảo mắt nhìn qua đám con cháu của Sở gia, nói:
– Có còn người nào đánh với ta một trận hay không? Không có sao? Nói thật, ta trước khi đến đây, trong lòng vô cùng chờ mong. Nhưng kết quả lại khiến cho ta rất thất vọng. Xem ra, con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Một một chữ, ầm ầm nổ vang. Sở Thiên Sở Hồng cùng đông đảo con cháu thiếu niên cùng tuổi tại Sở gia, sắc mặt đều đại biến, tức giận không thôi, lửa giận thiêu đốt. Các thiếu niên Sở gia lớn tuổi hơn cũng tức giận bất bình. Nếu không e ngại ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ sợ sẽ trực tiếp ra tay giáo huấn Vương Kỳ một phen.
Quá cuồng vọng!
Sắc mặt Sở Đương Hùng hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên hàn mang, nhìn về phía Vương Kỳ, nhất thời khiến Vương Kỳ cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng thẳng, sắc mặt đại biến, giống như bị núi lớn từ trên đè xuống. Tay hắn run lên, kiếm thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Vương Nhật Côn biến sắc, chợt lách người ngăn cản ánh mắt của Sở Đương Hùng, hít một hơi thật sâu nói:
– Lão gia tử, khuyển tử kiêu căng. Ta thay mặt hắn xin lỗi lão gia tử.
Thái độ của Vương Nhật Côn khiến người của Sở gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Nhật Côn, lại khiến người của Sở gia rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, giống như lửa cháy đổ thêm dầu vậy, càng thêm giận dữ.
– Chỉ là theo như lời khuyển tử nói, cũng không phải không có đạo lý. Lúc này, khuyển tử tới đây thật sự ôm kỳ vọng lớn lao, hy vọng có thể có người cùng tuổi cùng hắn bàn luận kiếm thuật. Nhưng kết quả này… thật sự…
Vương Nhật Côn nói, lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
– Nếu như Sở gia các người có người thiếu niên đồng lứa nào có thể đánh bại ta, ta nguyện ý thu hồi những lời ta vừa nói, đồng thời thừa nhận là Vương Kỳ ta kiêu ngạo cuồng vọng, ếch ngồi đáy giếng ánh mắt thiển cận. Sau này, khi nhìn thấy thiếu niên Sở gia các người, ta sẽ tự động nhường đường.
Giọng nói của Vương Kỳ lại vang lên lần nữa, tràn ngập cuồng ngạo, phong thái tự cao tự đại.
Đám con cháu Sở gia bị lửa giận hoàn toàn kích thích, hừng hực thiêu đốt.
– Thối lắm. Hắn cho rằng hắn là ai chứ?
– Hỗn đản, không ngờ lớn lối cuồng vọng như vậy.
– Cút ra ngoài, cút ra khỏi Sở gia. Chúng ta không chào đón ngươi.
Đủ loại âm thanh giống như thủy triều bắt đầu khởi động, đều nhằm về phía Vương Kỳ. Lời Vương Kỳ nói đã khiêu khích khiến nhiều người tức giận.
Xung quanh, đám gia tộc nhỏ, bang phái nhỏ vv đến đây chúc thọ, mỗi người đều im lặng, cái gì cũng không nói. Bên kia, bọn họ cũng đắc tội không nổi. Duy trì trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Đối mặt với lửa giận không ngừng phun trào của con cháu Sở gia, Vương Kỳ lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Trái lại, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
– Muốn ta cút ra ngoài sao? Có thể. Chỉ cần các ngươi có người có thể đánh bại ta, ta liền lập tức cút ra ngoài. Thế nào? Có người hay không? Không dám sao? Mỗi người chỉ biết tức giận? Lẽ nào con cháu Sở gia chỉ là một đám trẻ đần độn đùa giỡn với lưỡi kiếm thôi sao?
Những người không thuộc hai nhà đều âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ, Vương gia làm vậy không phải là dự định cùng Sở gia xé rách da mặt, hoàn toàn khai chiến chứ? Bằng không, Vương Kỳ nói thế nào cũng không thể lớn lối tổn hại thanh danh người khác như vậy.
Vào thời khắc Sở Đương Hùng, Sở Hành Không cũng hoàn toàn bị chọc giận, thậm chí còn không nhịn được, muốn ra tay, chợt một giọng nói bình thản vang lên.
– Nhớ rõ lời chính ngươi đã nói. Thất bại, lăn ra khỏi Sở gia. Nhớ kỹ, không phải là đi, mà là lăn.
Mọi người kinh ngạc, đồng thời, vội vàng nhìn sang.
Bất chợt, rất nhiều người đều khiếp sợ.
– Mộ Nhi, mau trở lại.
Lý Vân Lan vừa nhìn qua, thiếu chút nữa thì sợ tới hôn mê, vội vàng kêu lên.
– Mộ Nhi, không nên vọng động.
Sở Hành Vân cũng vội vàng kêu lên, vẻ mặt sốt ruột. Mặc dù bây giờ Sở Mộ hoàn toàn tiến bộ hơn nhiều so với trước đây, nhưng thấy kiếm thuật của Vương Kỳ, bọn họ theo bản năng cho rằng, Sở Mộ căn bản cũng không có thể là đối thủ của Vương Kỳ.
Nhìn Sở Thiên và Sở Hồng, hiện nay ở trong Sở gia, ngoại trừ Sở Hà thiếu niên đồng lứa kiệt xuất nhất ra, còn lại không phải là đối thủ của Vương Kỳ. Chỉ sợ phải là Sở Hà ra tay mới được. Nhưng bất đắc dĩ lúc này đây, Sở Hà đang ở trong kiếm phái bế quan, vẫn chưa trở về.
– A Mộ!
Sắc mặt Sở Thiên cũng biến đổi. Hắn cho rằng kiếm thuật của Sở Mộ miễn cưỡng tương đường với mình, nhưng tu vi lại chỉ có bát đoạn sơ kỳ, không thể nào là đối thủ của Vương Kỳ.
Sở Hồng cũng không ở đây, nàng tràn đầy tự tin lại bị Vương Kỳ mấy kiếm đánh bại, trong lòng tương phản quá lớn, đã sớm xấu hổ rời đi.
– Không ngờ là hắn. Lẽ nào hắn cho rằng ở kiếm phái hạ phẩm tu luyện mấy tháng, thì rất lợi hại sao?
– Phế vật này, không ngờ đi tới tự làm mình mất mặt xấu hổ.”
– Đây là muốn Sở gia chúng ta mất hết mặt mũi sao?
Một vài thiếu niên Sở gia đều chỉ trích Sở Mộ. Bọn họ từ rất lâu trước đây đã khinh thường Sở Mộ. Bởi vậy bây giờ khi nhìn thấy Sở Mộ đi ra ngoài, không phải là cổ vũ, ngược lại còn giễu cợt và xem thường.
– Câm miệng!
Đột nhiên, có một thanh niên quát lớn, sắc mặt có chút nghiêm nghị đảo mắt nhìn qua mọi người:
– Không quan tâm Sở Mộ là phế vật thế nào, nhưng hắn trước sau là người của Sở gia chúng ta, là con cháu trực hệ của Sở gia chúng ta. Hiện tại đối mặt với Vương Kỳ, mỗi người các ngươi chỉ biết nói, cũng không có người nào dám đứng ra. Các ngươi có tư cách gì mà nói hắn.
Lời của hắn nói ra, khiến không ít thiếu niên Sở gia cảm thấy không phục, nhưng không tìm được lời nào phản bác, chỉ có thể giận dữ nhìn Sở Mộ.
– Ngươi là ai?
Vương Kỳ cảm thấy hứng thú nhìn Sở Mộ, hỏi ngược lại.
– Sở gia, Sở Mộ.
Thần sắc Sở Mộ bình thản, nhìn về phía vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên gật đầu, để cho bọn họ không cần phải lo lắng. Hắn lại nhìn về phía Vương Kỳ:
– Cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ để khôi phục, tránh tới khi thất bại lại kiếm cớ.
Sau khi Sở Mộ vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chương 88: Sở Mộ uy vũ (1)
Những người có luyện qua quan khí thuậtm, nhìn ra tu vi của Sở Mộ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ, kém hơn Vương Kỳ một đoạn. Chênh lệch đặc biệt rõ ràng. Lời như vậy, nếu như đổi thành Vương Kỳ nói với Sở Mộ, mọi người sẽ cảm thấy rất bình thường. Nhưng từ trong miệng Sở Mộ nói ra, không thể không khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
– Tiểu gia hỏa này có chút thú vị.
Sở Đương Hùng cũng nhận ra Sở Mộ. Hắn có chút kinh ngạc trước sự biến hóa của người cháu này.
Sở Hành Không và Sở Hành Phong cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vì tu vi của Sở Mộ mà cảm thấy kinh ngạc.
– Không cần. Đánh bại hai người bọn họ, ta cũng không có tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Vương Kỳ mỉm cười, thầm nghĩ Sở Mộ thực sự không biết lượng sức:
– Ngươi chẳng qua là tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi. Ta rất tán thưởng dũng khí của ngươi. Cho nên, ta sẽ không để cho ngươi bị thất bại quá khó coi.
– Thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, trong vòng mười chiêu, ngươi tất bại.
Thần sắc Sở Mộ vẫn lạnh nhạt như cũ, không thay đổi chút nào. Giọng nói không nhanh không chậm, có vẻ hết sức bình tĩnh.
– Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?
– Sở Mộ này cũng quá cuồng vọng đi.
– Đúng vậy, quá tự đề cao mình.
– Phế vật này ra ngoài mất mặt xấu hổ cũng thì thôi. Còn tưởng rằng mình là khỉ diễn xiếc sao.
Người ngoài và đám con cháu Sở gia đứng ngoài xem, đều nhỏ giọng nói.
– Ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu biến hóa. Không nghĩ tới, thực lực tăng lên một ít, người lại biến thành cuồng vọng vô biên như vậy.
Sở Hành Phong lắc đầu, dùng giọng giễu cợt cười nói:
– Lão tam cũng thực sự khổ cực. Sinh ra một đứa con trai không ra gì như vậy.
Sở Hành Không nhướng mày, cảm thấy hết sức bất mãn vì sự cuồng vọng của Sở Mộ.
Sở Đương Hùng khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Lâm Phi Hổ và Vương Nhật Côn lắc đầu, một câu nói cũng không nói gì. Nhưng biểu tình của bọn họ trong nháy mắt cũng rất dễ khiến người ta nhìn ra, bọn họ đang xem thường và cười nhạo Sở Mộ vô tri.
Lâm Phi Hổ thậm chí còn nghĩ, Sở Mộ này không phải mấy tháng trước bởi vì nữ nhi của hắn, Lâm Lạc Thủy mà bị Vương Lân của Vương gia đánh một trận đó sao? Bây giờ nhìn hắn bị đánh đau như vậy, hình như cũng không có gì kỳ quái.
– Ha ha ha ha…truyện Ma Tu audio
Vương Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi ra. Hắn chỉ vào Sở Mộ:
– Ta cho rằng ta đã đủ điên cuồng. Không nghĩ tới, ngươi không ngờ còn điên cuồng hơn cả ta. Đáng tiếc, điên cuồng của ngươi, là điên cuồng vô tri. Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi ngu xuẩn tới mức nào, vô tri tới mức nào. Không cần thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, ngươi cũng không tiếp nổi ta mười chiêu.
– Ngươi sẽ hối hận vì những lời ngươi đã nói.
Sở Mộ không hề động đậy, thản nhiên nói. Thái độ và câu trả lời của hắn càng khiến người ta không nói được lời nào. Không nhìn được nữa, mỗi người đều âm thầm lắc đầu.
Sở gia quả nhiên là không người nối nghiệp sao?
Sở Mộ đã trở thành tiêu điểm.
Có thể biết trước, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Sở Mộ sẽ trở thành trọng tâm câu chuyện cho phần lớn dân chúng Khai Dương Thành trong lúc trà dư tửu hậu. Đương nhiên, là loại ví dụ phản diện, dùng để trêu chọc cười nhạo.
Cuồng vọng, kiêu căng, vô tri!
Đây là đánh giá của mọi người bây giờ đối với Sở Mộ. Không cần nói đến ai khác, chính là ngay cả vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên cũng đang nghĩ, Sở Mộ có phải đã nổi điên rồi hay không.
Đối với sự cười nhạo của người khác, Sở Mộ hoàn toàn không để ý tới. Hắn nhìn Vương Kỳ, nói:
– Xuất kiếm.
Vương Kỳ đã hòa hoãn lại, vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiện tay đâm ra một kiếm.
Một kiếm đâm ra, gió nổi lên, gào thét lao đến.
Tuy rằng thanh thế kinh người, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, Vương Kỳ căn bản cũng không có để Sở Mộ ở trong lòng, chỉ là tùy ý đánh ra một kiếm mà thôi.
Sở Mộ tất nhiên cũng nhìn ra được. Hắn tiện tay một kiếm vung ra. Nhất thời, những cao thủ hóa khí cảnh như Sở Đương Hùng, Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn, ánh mắt sáng lên, có phần khó có thể tin nổi.
Từ một kiếm này của Sở Mộ, bọn họ thấy một sự đặc biệt, một cảm giác trở lại nguyên trạng.
Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi. Hắn chỉ cảm thấy mình đâm ra một kiếm, bị phong tỏa, không chỗ hạ thủ, không thể không biến đổi. Nhưng ngay thời khắc biến đổi, lại cảm thấy trước mắt hiện lên một tia ánh sáng chói mắt. Ở cổ đã truyền đến một cảm giác lạnh như băng.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Rất nhiều người đều dụi dụi mắt, ra sức nhìn lại, biểu tình không thể tin nổi. Kiếm của Sở Mộ, không ngờ đặt ở trên cổ Vương Kỳ.
– Ta đang nằm mơ sao?
– Nhất định là tối hôm qua thức đêm xuất hiện ảo giác. Sau khi trở về nhất định phải ngủ nhiều hơn một chút.
– Ta đã nói rồi, thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, lấy ra toàn lực của ngươi.
Sở Mộ thu hồi kiếm, giọng nói lạnh lùng.
Sắc mặt Vương Kỳ lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, đổi tới đổi lui vô cùng đặc sắc. Hắn căn bản không có cách nào tiếp nhận được sự thực này. Cho dù vừa rồi, hắn không coi trọng Sở Mộ, không để Sở Mộ ở trong lòng. Nhưng theo suy nghĩ của hắn, Sở Mộ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
– Hừ, mới vừa rồi là do ta sơ suất. Tiếp theo, ta sẽ lấy ra thực lực chân chính, để ngươi biết, ngươi ở trước mặt ta, là yếu ớt tới mức nào.
Vương Kỳ khôi phục lại sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết ra. Kình phong tập kích tới, gào thét, khí thế kinh người.
– Tiểu gia hỏa này, thật đúng là…
Trên mặt Sở Đương Hùng hiện lên một vẻ tươi cười không thể phát giác. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đầy thâm thúy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Tiếp ta một kiếm.
Sau khi thi triển xong Tật Phong Kiếm Quyết, Vương Kỳ dự định lấy ra tất cả thực lực kiếm thuật, vô cùng tự tin đâm ra một kiếm. Nhất thời, trong tiếng gió rít gào, hơn mười đạo kiếm ảnh phía sau tiếp phía trước giống như đàn châu chấu bay tới, đâm về phía Sở Mộ, bao phủ hoàn toàn nửa người trên của Sở Mộ.
– Hắn tu luyện kiếm thuật cũng thuộc về kiếm thuật hệ phong, chưa lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong. Ở trước mặt ta thi triển kiếm thuật hệ phong, không khác múa rìa trước cửa Lỗ Ban.
Sở Mộ lại thầm nói với mình, tiện tay một kiếm vung chéo ra.
Sở Mộ xuất kiếm, bình thường không hề có chỗ nào thần kỳ. Bất kỳ kẻ nào cũng làm được.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Dưới một kiếm của Sở Mộ, hơn mười đạo kiếm ảnh của Vương Kỳ giống như bị gió to quét ngang sương mù vậy, nhanh chóng tiêu tan.
– Không thể như vậy được!
Vương Kỳ hét lên một tiếng, không có cách nào tiếp nhận được sự thực này.
– Đây là yêu thuật sao?
Có người nhỏ giọng thì thào nói.
– Đây là…
Thần sắc đám người Sở Hành Không, Lâm Phi Hổ, Vương Nhật Côn lộ vẻ xúc động.
Chương 89: Sở Mộ uy vũ (2)
Vương Kỳ lại xuất kiếm. Lúc này đây, tu vi kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ thể hiện ra, không giữ lại chút nào. Kiếm di chuyển nhanh hơn mạnh hơn. Kiếm ảnh càng thêm dày đặc hơn. Thân ảnh chia ra làm ba. Mỗi thân ảnh đều đâm ra hơn mười đạo kiếm ảnh, bao phủ lấy toàn thân Sở Mộ.
Sắc mặt Sở Thiên chợt biến đổi. Hắn chính là thua ở dưới một chiêu này của Vương Kỳ. Hắn đặc biệt cảm nhận được sâu sắc loại kiếm rậm rạp ùn ùn kéo đến này. Dường như hoàn toàn không có chỗ nào không có mặt nào mà không bị tập kích, dường như lợi dụng tất cả mọi chỗ để tập kích. Căn bản không có cách nào né tránh, không có cách nào đón đỡ.
Tim của mọi người đều bị nâng lên tới miệng, nín thở hai mắt trợn trừng. Vì bọn họ cũng đều biết, Sở Thiên chính là thua ở dưới một chiêu này. Sở Mộ có bước theo vết xe đổ của Sở Thiên hay không?
Trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Trên trăm đạo kiếm ảnh bao phủ toàn thân Sở Mộ, lại lần nữa giống như sương mù bị gió to quét sạch vậy, bị đẩy lui về phía sau, tiếp đó trở thành mờ nhạt, cuối cùng tiêu tan. Kiếm của Sở Mộ va chạm vào kiếm của Vương Kỳ, bốn mắt nhìn nhau.
Thần sắc Sở Mộ lãnh đạm. Trong mắt hắn có tinh quang lưu chuyển. Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cảnh tượng như vậy giống như một bức tranh in vào trong mắt của mọi người.
– Không thể như vậy được!
Vương Kỳ lại kêu len chói tai, giọng điệu tràn ngập sự sợ hãi. Đây là chuyện quỷ dị nhất hắn từng gặp qua. Hắn liên tiếp lui về phía sau, cho rằng mình đã gặp quỷ.
– Không có gì là không có khả năng.
Sở Mộ tiến phía trước từng bước một, một kiếm giống như gió mát thổi vào mặt, tập kích tới, vờn quanh. Kiếm của Vương Kỳ bị cuốn lấy, bay lên thật cao. Kiếm của Sở Mộ để ở trên cổ họng Vương Kỳ. Chỉ cần hắn hơi dùng sức đưa về phía trước, mũi kiếm bén nhọn sẽ đâm vào trong yết hầu Vương Kỳ, lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Leng keng.
Vài tiếng động vang lên. Kiếm của Vương Kỳ rơi ở trên mặt đất, nảy lên vài cái, văng lên vài tia lửa. Hai tay Vương Kỳ mất tự nhiên mở ra, đầu hơi ngẩng, ánh mắt kinh hoàng, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Hắn rất sợ Sở Mộ sẽ đâm kiếm về phía trước, lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
– Dừng tay.
Sắc mặt Vương Nhật Côn đại biến, vô cùng khó coi, quát. Trong nháy mắt, hắn bắn ra một đạo kiếm khí, đánh lệch kiếm của Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ cảm thấy thân kiếm chấn động mạnh, tuột ra khỏi tay. Ngón tay hắn khẽ búng vào chuôi kiếm. Bách Luyện Kiếm lộn vài vòng giữa không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hạ xuống, cắm thẳng vào trong vỏ kiếm. Cả động tác vô cùng tiêu sái, để lại ấn tượng sâu sắc cho những người đang đứng xem ở đó.
Nhất là các thiếu niên Sở gia càng không ngừng hâm mộ.
– Ngươi thua. Nhớ rõ lời ngươi đã nói qua, lăn ra khỏi Sở gia.
Sở Mộ nhìn Vương Kỳ, thản nhiên nói.
Sắc mặt Vương Kỳ nhất thời trở nên trắng bệch. Hắn vội vàng lui về phía sau Vương Nhật Côn, nhìn Vương Nhật Côn, vẻ mặt hoảng loạn hoang mang lo sợ.
– Tha được cho người thì nên tha. Lưu lại cho ta chút mặt mũi, sau này gặp lại cũng dễ ăn dễ nói.
Vương Nhật Côn trầm giọng nói. Nếu như Vương Kỳ thật sự lăn ra khỏi Sở gia, lần này Vương gia sẽ rất mất mặt.
– Vương huynh nói lời ấy là sai rồi. Lệnh lang miệng ra hào ngôn. các vị ở đây đều có thể làm chứng.
Sở Hành Không đã kịp phản ứng, cười ha hả. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái. Giống như ngày hè nắng chói chang uống một hớp nước ô mai ướp lạnh vậy. Thật quá thoải mái. Tâm tình rất tốt, ngay cả cách xưng hô hắn cũng thay đổi:
– Lẽ nào, Vương huynh muốn lệnh lang làm một tiểu nhân thất tín bội nghĩa?
– Vậy cũng không tốt. Con người, nếu đã nói ra phải giữ chữ tín.
Lâm Phi Hổ vỗ tay cười nói.
Sắc mặt Vương Nhật Côn đại biến. Sắc mặt Vương Kỳ lúc trắng lúc xanh, hai mắt vô thần.
– Lăn ra ngoài.
Trong lòng Sở Mộ rất sảng khoái. Chí ít, hắn là người của Sở gia. Sở gia bị khi dễ, Sở Mộ cũng cảm thấy rất khó chịu, cho nên mới ra tay.
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra khỏi Sở gia. Sở Mộ uy vũ!
– Lăn ra khỏi Sở gia. Sở Mộ uy vũ!
Cảm giác trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát làm cho lòng người dao động cực lớn, giống như lòng sông so với mặt biển vậy. Mỗi người đều vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn. Cảm giác này lan ra rất nhanh. Đám con cháu Sở gia đều quát to, thanh uy rung trời. Ngay cả một vài thanh niên không nhịn được kích động, trong lòng cũng thầm quát theo.
Âm thanh giống như sóng lớn ngập trời ùn ùn kéo đến, khiến sắc mặt Vương Nhật Côn kịch biến. Vương Kỳ lại vạn phần hoảng sợ, không nhịn được, thân thể co lại.
Đột nhiên, tất cả âm thanh đều yên lặng. Bởi vì Sở Đương Hùng đã giơ hai tay lên.
– Bất kỳ kẻ nào, làm bất cứ chuyện gì, cũng phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Sở Đương Hùng chậm rãi nói:
– Vương hiền chất, tiếp nhận đi. Không nên để ta phải nhiều lời. Nếu như các người cảm thấy ủy khuất, có thể tìm lão quỷ Vương gia kia tới gặp ta lý luận.
Trong lòng người của Sở gia kích động vô cùng, xúc động tuôn trào mãnh liệt. Những người khác cũng cảm thấy trong lòng vui sướng. Người của Vương gia luôn quen thói bá đạo. Không nghĩ tới, bọn họ cũng sẽ có ngày hôm nay.
– Phụ thân…
Vương Kỳ sợ hãi không dừng.
– Lời bản thân con đã nói ra, phải tự mình chịu trách nhiệm.
Vương Nhật Côn biết, chuyện Vương Kỳ lăn ra khỏi Sở gia trở thành kết cục đã định. Hắn nhắm hai mắt lại, đờ đẫn nói, trong lòng cũng căm hận đến mức tận cùng.
Vương Kỳ chậm rãi đảo mắt nhìn qua xung quanh, chỉ cảm thấy mọi người đều đang hoan hô đều đang cười nhạo hắn. Âm thanh càng lúc càng xa, giống như ở trong một giấc mộng. Đột nhiên, mắt hắn trở nên trắng dã, thân thể lảo đảo một cái, đã ngã sang một bên.
Không ngờ, sợ tới hôn mê!
Tháng này bắt đầu vào mùa đông, Khai Dương Thành phát sinh hai chuyện lớn, có liên quan mật thiết.
Thứ nhất: Lão gia chủ Sở gia đại thọ bảy mươi; Thứ hai: gia chủ Vương gia dẫn Vương nhị thiếu gia Vương Kỳ đi tới Sở gia, ý đồ khiến Sở gia ở trong ngày đại thọ mang tai mang tiếng. Thật không ngờ cuối cùng, là Vương nhị thiếu gia sau khi bị thua vì các loại nguyên nhân như sợ hoặc không cam lòng hoặc phẫn nộ mà hôn mê. Điều này nhất thời đã trở thành đề tài trọng đại của Khai Dương Thành. Vương gia cũng bởi vậy mà bị sỉ nhục.
Mà trực tiếp dẫn đến chuyện này, chính là do con trai người con thứ ba của mãnh hổ Sở gia Sở Đương Hùng, mấy tháng trước còn được người ta gọi là phế vật… Sở Mộ.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ và Vương Kỳ, trở thành người có danh tiếng vang dội nhất Khai Dương Thành. Đương nhiên, một người là danh tiếng tốt, một là danh tiếng xấu.
…
Trong một viện tại phủ đệ của Sở gia.
– Xem ta đây.
Một tiếng hô vang lên. Chỉ thấy một thiếu niên Sở gia, cầm kiếm trong tay ném lên thật cao. Kiếm chuyển động ở giữa không trung, hạ xuống, thiếu niên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, chuẩn bị tiếp nhận thanh kiếm hạ xuống.
Chương 90: Ngươi là kiêu ngạo của Sở gia
Động tác này chính là động tác ngày hôm qua Sở Mộ đã làm được, các con cháu Sở gia đều hâm mộ vô cùng. Vì vậy, mỗi người nhịn không được mà học tập. Bọn họ cảm thấy, nếu như mình học được cái động tác thu kiếm có thể nói là phong cách đến cực điểm này, gặp được cô nương mình yêu thích, có thể biểu hiện một chút. Nói không chừng sẽ nhận được trái tim của cô nương đó.
Những chuyện tương tự, ở các nơi trong phủ đệ Sở gia, tùy ý có thể thấy được. Thậm chí có một vài thanh niên Sở gia cũng trốn ở bên trong phòng len lén luyện tập.
Mà Sở Mộ, cũng một lần từ nhân bật tầm thường bị rất nhiều người của Sở gia khinh thường, trở thành nhân vật phong vân danh tiếng vô lượng vượt qua cả Sở Thiên và Sở Hồng. Chỉ có Sở Hà chưa từng trở về, mới có thể bằng được.
– Không có khả năng! Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Trong Hành Phong Viện, vẻ mặt Sở Hồng không thể tin tưởng nổi. Khi nàng nghe được tin Sở Mộ đánh bại Vương Kỳ, trực tiếp nhận định đây là một chuyện nực cười.
Nhưng khi nàng từ chỗ cha nàng Sở Hành Phong, cũng nhận được tin tức giống như vậy, Sở Hồng liền sợ ngây người. Sau đó, nàng chính là phủ nhận, không muốn tin tưởng.
Sở Mộ là ai?
Sở Mộ chính là một phế vật khiến cho nàng vẫn khinh thường. Ngay cả một vài con cháu chi thứ cũng không bằng.
Mà bây giờ, lại muốn nàng tin tưởng, Vương Kỳ mấy kiếm đánh bại nàng và Sở Thiên, trái lại bị Sở Mộ đánh bại, còn đánh bại một cách thần kỳ như vậy. Đây quả thực là ban đêm nói chuyện trên trời.
– Ta tuyệt đối không tin. Ta muốn đi tìm hắn. Ta muốn đích thân thử xem kiếm thuật của hắn.
Hành vi của Sở Hồng giống như phát điên, thì thào nói. Nàng cầm kiếm lên, nhanh chóng xông ra ngoài, dự định đi tìm Sở Mộ.
…
– Ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta!
Đây là câu nói đầu tiên của Sở Đương Hùng nói với Sở Mộ, khiến trong lòng Sở Mộ thoáng chấn động.
Sáng sớm hôm nay, Sở Đương Hùng triệu kiến Sở Mộ. Trong trí nhớ của Sở Mộ, Sở Đương Hùng gia gia này đối với mình vẫn tính là quan tâm, cũng thường xuyên cổ vũ cho mình. Lúc này, ở bên trong căn phòng của Sở Đương Hùng, chỉ có hai người Sở Đương Hùng và Sở Mộ ngồi đối mặt với nhau. Ở giữa có một bàn trà bằng gỗ đen bóng. Một người một bình trà, vẫn còn chưa động tới.
– Nói thật, ở trong mấy tôn tử của ta, ngươi là một người bình thường nhất, cũng là người không được coi trọng nhất.
Sở Đương Hùng đột nhiên thở dài một hơi, ánh mắt có chút phiền muộn nhìn Sở Mộ, nói:
– Thiên phú tu luyện của ngươi quá kém. Ban đầu, ta cảm thấy, ngươi không có cách nào đạt được thành tựu gì. Cho dù là ngươi bái nhập Thanh Phong Kiếm Phái, cũng khó mà đạt được thành tựu gì. Ở trong suy nghĩ của ta, Sở gia sau này vẫn cần người như Sở Hà Sở Thiên nâng lên. Ngươi, chỉ cần dựa theo ý của mình, sống vui vẻ khoái lạc như vậy là đủ rồi.
Sở Mộ yên lặng nghe, không trả lời.
– Ngày hôm nay, Sở Thiên và Sở Hồng đều bị thua. Sở Hà không về. Ta vốn cho rằng, ngày sinh của mình sẽ trôi qua chật vật như thế. Sở gia chúng ta lúc này đây cũng sẽ mất hết mặt mũi, danh tiếng quét ra rác.
Nói đến đây, hai mắt Sở Đương Hùng lóe ra tinh quang hung bạo, lộ ra sự kích động và niềm vui bất ngờ:
– Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta, ngươi xuất hiện giống như kỳ tích, lấy kiếm thuật quỷ thần khó lường đánh bại Vương Kỳ, trái lại khiến Vương gia ăn phải quả đắng của chính mình, mặt mũi mất hết danh tiếng quét ra rác. Nói ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta, không quá đáng.
– Vương gia chẳng qua là tự chuốc họa vào thân mà thôi.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Được, không kiêu không nóng nảy.
Sở Đương Hùng vui vẻ tán thưởng nói:
– Sở Đương Hùng ta năm đó được xưng là mãnh hổ Sở gia. Nhưng sau ta, tuy rằng Hành Không Hành Phong Hành Vân đều tính là không tệ, nhưng không có phong thái của ta lúc trước. Sở gia ta không có cách nào tiến thêm một bước, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được cục diện bây giờ. Sở Hà Sở Thiên những tiểu tử này cũng xem như rất tốt. Nhưng muốn để Sở gia ta tiến thêm một bước, lại vẫn chưa đủ. Ngươi, ngang trời xuất thế.
– Gia gia, ta đối với vị trí gia chủ, không có bất kỳ ý tưởng gì. Mục tiêu của ta là kiếm đạo.
Sở Mộ cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng.
– Ha ha, ta biết. Từ khi ngươi bắt đầu cho thấy phong thái của mình, ta đã biết, ngươi chí ở kiếm đạo.
Sở Đương Hùng cười ha ha nói. Bỗng nhiên, hắn đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, nói lần nữa:
– Ta không biết, ở trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi có thay đổi cực lớn như vậy. Ta chỉ nhận định, ngươi là người của Sở gia. Trên người ngươi chảy chính là máu của Sở gia. Ngươi là tôn tử của Sở Đương Hùng ta. Ngươi nắm giữ kiếm thuật quỷ thần khó lường, cho dù là Sở Đương Hùng ta luyện kiếm sáu mươi năm, cũng thấy mặc cảm. Ngươi nhất định sẽ giống như mây trên bầu trời, cao cao tại thượng, như gió kia, thổi vào biến đổi vương triều Đại Khôn, thậm chí thổi vào biến đổi cả Đông Kiếm Vực. Cho ngươi làm gia chủ, chỉ có thể là ràng buộc ngươi, ngăn cản bước chân ngươi truy đuổi kiếm đạo. Ta chỉ là hi vọng, sau khi ngươi cường đại, có thể che chở Sở gia, có thể dẫn dắt Sở gia, khiến Sở gia tiến thêm một bước. Như vậy là đủ rồi.
Sở Đương Hùng nói một hồi, trong lòng Sở Mộ liền sục sôi.
– Gia gia, ta hiện tại chỉ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi.
Sở Mộ cười khổ nói.
– Ha ha, chính ngươi cũng nói, bây giờ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ.
Sở Đương Hùng lơ đễnh mỉm cười, xoay người nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt sáng quắc:
– Ta biết, trong lòng ngươi cũng vô cùng kiên định với kiếm đạo. Một ngày kia, nhất định có thể không ngừng vượt qua người khác. Hơn nữa, nếu như ta không có nói sai, ngươi đã chạm đến Ý Cảnh Phong.
Câu nói sau cùng của Sở Đương Hùng, khiến sắc mặt Sở Mộ thoáng thay đổi, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.
Hắn thật không ngờ, gia gia này của mình lại còn nhận ra được Ý Cảnh Phong. Chẳng lẽ hắn cũng lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong?
Nhưng cái này không đúng. Dựa theo như lời Lăng Phong Chưởng Viện đã nói, kiếm giả Hóa Khí Cảnh lĩnh ngộ ý cảnh cũng không nhiều. Sở gia tuy rằng xưng là một trong ba gia tộc lớn Khai Dương Thành, nhưng ở bên trong toàn bộ vương triều Đại Khôn, trên thực tế nhỏ bé vô cùng. Ngay cả một viện của Thanh Phong Kiếm Phái cũng không bằng.
– Ta không có lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng Sở Mộ, Sở Đương Hùng cười khổ nói:
– Chỉ là, năm đó, lúc ta còn rất nhỏ, ta ở trên người gia gia đã biết được điều này. Nhưng khi đó, ta không hiểu. Mãi đến sau khi lớn lên, ta mới biết được. Ta cũng muốn lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, nhưng đáng tiếc, lại không đủ thiên phú. Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi đã thật sự đã lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong hay không?
– Đúng.
Sở Mộ vừa nghĩ một chút, liền gật đầu.
– Được… Được… Được… Ha ha ha ha ha…Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế