1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 871: Diệt gọn Long Linh |>đến chương 875

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 871: Diệt gọn Long Linh |>đến chương 875

❮ sau
tiếp ❯

Chương 871: Diệt gọn Long Linh

Giết năm người Thân Đồ gia tại đây thì Thân Đồ gia sẽ không biết. Gia chủ và đại thiếu gia chết, Đại trưởng lão này nọ chôn cùng, Thân Đồ gia như rắn mất đầu sẽ rơi vào hỗn loạn, khi đó Phàn gia và Long gia chiến thắng trở về lại bắt tay nhau là có thể tan rã Thân Đồ gia, chia chác Thân Đồ gia để bổ sung bản thân lớn mạnh.

Tưởng tượng xem kết cục tuyệt vời biết mấy.

Người Thân Đồ gia cũng nghĩ đến điều này, nét mặt sa sầm, biểu tình cực kỳ khó xem.

Lần này rất nguy hiểm.

Thân Đồ Cuồng Sa nói nhỏ với Thân Đồ Vô Địch:

– Vô Địch, nếu đánh nhau hãy tìm cơ hội rời khỏi đây ngay, được đến truyền thừa Kiếm Thánh là tốt nhất, nếu không thể lấy được thì phải tìm cách rời đi, trở về Thân Đồ gia, hết sức chỉnh đốn chuẩn bị ứng đối nguy hiểm.

Vì kiếm nguyên bị giam cầm nên không thể kiếm khí truyền âm, cách một khoảng lớn thì người Phàn gia, Long gia không nghe lén được.

Khóe môi Long Linh Long gia cong lên, mắt lấp lóe tia thô bạo nói câu làm người Thân Đồ gia biến sắc mặt:

– Thân Đồ Cuồng Sa, đừng nằm mơ, ta sẽ không bỏ qua cho nhi tử của ngươi!

Nhìn sắc mặt người Thân Đồ gia, Long Linh đắc ý nói:

– Tuy ta không nghe thấy các ngươi đang nói gì nhưng bất hạnh là ta hiểu thần ngữ.

Long Linh nói làm năm người Thân Đồ gia lòng chùng xuống. Biết thần ngữ, tức là dù bọn họ nói gì, bị Long Linh thấy môi mấp máy là biết nội dung họ nói chuyện, không thể giữ bí mật tương đương với mất tiên cơ.

Bốn người Phàn gia và ba người Long gia hình thành vòng vây cơ hồ chặn lối vào phân điện, người phát ra sát khí cực kỳ mãnh liệt đè ép, hầu như khiến người Thân Đồ gia nghẹt thở.

Nếu đối phương đã hiểu thần ngữ thì Thân Đồ Vô Địch không cố ý nói nhỏ, đằng đằng sát khí quát to:

– Giết một người lời một!

Bây giờ chỉ có liều chết một phen ra đường sống, miễn có người lao ra chỗ này, tìm đường rời khỏi Thiên Long kiếm điện quay về Thân Đồ gia mới là quan trọng nhất.

Đã có quyết tâm đập nồi dìm thuyền nên năm người Thân Đồ gia bình tĩnh hơn, khí thế càng ngưng tụ, sát khí mãnh liệt làm bảy người Phàn gia, Long gia hơi e ngại.

Long gia chủ lạnh lùng cười:

– Các vị, chúng ta chiếm cứ ưu thế, cứ đánh từ từ giết hết năm người đó.

Đại trưởng lão Phàn gia cười nói:

– Đương nhiên!

Giương cung bạt kiếm, tình hình chiến đấu sắp bùng nổ, như sợi dây kéo căng đến cực hạn, đụng nhẹ là đứt ngay.

Sát khí đậm đặc va chạm, không khí xung quanh đặc quánh nghẹt thở. Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đầy nhịp điệu, tiết tấu đặc biệt phá vỡ không khí căng thẳng.

Long gia, Phàn gia biến sắc mặt, người Thân Đồ gia vui mừng.

– Có người khác đến!

Dù là ai miễn có người xuất hiện đều có thể phá vỡ cục diện hiện tại, là chuyện tốt cho Thân Đồ gia, nhưng là việc xấu với Phàn gia và Long gia.

Bóng người xuất hiện ở cửa phân điện, khuôn mặt rõ ràng đập vào mắt đám người.

Long gia chủ kêu lên:

– Là ngươi!

Sát khí dâng trào, Long gia chủ nói:

– Tốt lắm, đến rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi không ngờ ngươi tự mình tới cửa, giải quyết luôn ngươi và Thân Đồ gia!

Long Linh liếm môi trên, nhe răng cười nói:

– Gia chủ, giao hắn lại cho ta giải quyết đi.

Ánh mắt Long Linh đầy hung ác nhìn Sở Mộ như đang theo dõi con mồi.

Long gia chủ mặc dù rất muốn hành hạ Sở Mộ nhưng tại đây có quá nhiều sự biến đổi, nhanh chóng giết người tốt hơn:

– Cố gắng giết nhanh, chậm thì sinh biến.

Long Linh cười nanh tranh, từng bước đến gần Sở Mộ:

– Gia chủ yên tâm, ta có chừng mực.

Thân Đồ Vô Địch hét to:

– Sở huynh chạy mau lên!

Tuy kiếm thuật của Sở Mộ rất lợi hại nhưng Long Linh bế quan hai mươi năm, không ai biết kiếm thuật của gã bây giờ ra sao. Thân Đồ Vô Địch bản năng cảm thấy lần này nguy nan, gã hy vọng Sở Mộ chạy khỏi đây đưa tin Phàn gia, Long gia liên hợp đối phó Thân Đồ gia mang về nhà.

– Đi? Để ta xem ngươi đi tới đâu được!

Bước chân Long Linh tăng nhanh như bánh xe chạy, bước đi như bay lao vút tựa gió xông hướng Sở Mộ, đâm ra nhát kiếm. Kiếm quang như rắn độc từ trong bóng tối bắn ra, há mồm nhe răng nọc cắn phập vào cổ Sở Mộ.

Kiếm quang chưa đến mà sát khí sắc bén âm trầm đã làm người rợn tóc gáy.

Khi kiếm quang cách cổ Sở Mộ ba tấc thì Long Linh xoay cổ tay, kiếm quang thay đổi vạch một đường như vẩy mực phủ lên không gian xung quanh khiến hắn có cảm giác không thể né tránh. Trong kiếm quang như vẩy mực ẩn chứa từn đợt sắc bén như răng nọc rắn độc.

Sở Mộ cảm giác cổ ngứa, hơi nhói, như đã bị đâm thủng.

Trong tích tắc Sở Mộ đoán kiếm thuật của Long Linh cao sâu hơn người thủ quan rất nhiều.

Đám người xem Thân Đồ gia hay Phàn gia, Long gia đều cảm giác cổ mình lạnh lẽo.

Thân Đồ Vô Địch biến sắc mặt ra tiếng nhắc nhở:

– Sở huynh cẩn thận!

Long gia chủ cười to bảo:

– Long Linh thống lĩnh bế quan hai mươi năm, kiếm thuật cao sâu gấp mấy lần.

Người Phàn gia nhíu chặt mày.

Sở Mộ như không thể né tránh, ngây ngốc đứng yên chờ kiếm quang của Long Linh chém tới. Trong mắt mọi người chỉ thêm một giây là Sở Mộ sẽ bị kiếm quang của Long Linh xuyên thủng cổ giết chết tại chỗ.

Đám người bống cảm thấy hoa mắt, như có kiếm quang mơ hồ tựa ảo mộng vụt qua. Kiếm quang như vẩy mực tán loạn, kiếm như nanh độc ẩn trong kiếm quang khựng lại cách cổ Sở Mộ một tấc như đã hết đà, không thể tiến thêm li nào.

Long Linh trợn to suýt lồi tròng mắt, con ngươi tràn đầy khó tin, há to mồm muốn hét cái gì nhưng không thể phát ra chút thanh âm. Cổ họng của Long Linh có một vết thương đang chảy trào máu.

Rầm!

Long Linh té sấp đằng trước, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất gần cổ, mùi máu tràn ngập.

Người Long gia giật mình kêu lên, biểu tình cực kỳ khó xem:

– Long Linh thống lĩnh!

Người Phàn gia vẻ mặt ngơ ngác:

– Chết…

Thân Đồ Vô Địch thành khúc gỗ:

– Sở… Sở huynh…

Người Thân Đồ gia vẻ mặt ngạc nhiên, ngây ngốc.

Mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt dự đoán của bọn họ.

Họ cho rằng Sở Mộ sẽ chết dưới kiếm của Long Linh nhưng hắn sống. Long Linh không ai bì nổi thế mà chết, gục ngã trước mặt Sở Mộ.

Cảnh tượng mộng ảo biết bao, đám người không phản ứng lại, tư duy còn tạm dừng ở khoảnh khắc kiếm quang như vẩy mực của Long Linh sắp đâm trúng Sở Mộ.

Diệt gọn, một kiếm giết!

Sở Mộ dời mắt khỏi xác chết dưới đất ngước hướng người Long gia, Phàn gia, lạnh lùng hỏi:

– Còn ai muốn lên chịu chết?

Sở Mộ lạnh nhạt nói cùng với cái xác dưới chân hắn khiến người lòng rung động, cảm giác kinh dị.

Chương 872: Chém giết và thu hoạch (Thượng)

Không lẽ kiếm quang mơ hồ như ảo mộng vừa rồi bọn họ trông thấy là Sở Mộ đâm ra sao?

Khó tin, quá khó tin. Là kiếm thuật cao sâu thế nào mới làm được điều này?

– Các vị, chúng ta phải liên hợp lại giết hắn trước!

Long gia chủ quát to:

– Không thì tai họa ngầm vô cùng!

Bốn Kiếm Giả Phàn gia đầu óc nhạy bén hiểu ngay ý của Long gia chủ, Sở Mộ không chết thì người Thân Đồ gia rất có thể sẽ liên hợp với hắn, khi đó bọn họ có nguy hiểm.

Thân Đồ Cuồng Sa phản ứng rất nhanh, quát to:

– Ngăn họ lại!

Thân Đồ Cuồng Sa ra kiếm, kiếm quang như cuồng phong kéo cát vàng đầy trời ập đến.

Thân Đồ Vô Địch và các trưởng lão Thân Đồ gia rút kiếm, không cầu giết địch chỉ mong ngăn cản năm người đối phương, người thứ sáu để Sở Mộ đối phó, trong thời gian ngắn hắn sẽ giết chết được, như khi tiêu diệt Long Linh.

Long Linh bị Sở Mộ một kiếm diệt gọn khiến người Thân Đồ gia trông thấy hy vọng to lớn.

Nhưng người Thân Đồ gia chậm một bước, Long gia chủ, Đại trưởng lão Long gia, bốn người Phàn gia đã đâm kiếm vào Sở Mộ, khoảng cách gần gũi và dốc sức bùng nổ chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Sở Mộ.

Kiếm quang hoặc như nước chảy liên miên không dứt, hoặc như lửa cháy hừng hực, hoặc như gió rít sắc bén mà nhanh, hoặc như sấm sét cuồng bạo uy mãnh.

Sáu Kiếm Giả trung bình khoảng năm mươi mấy tuổi, thấm nhuần trong kiếm thuật mấy chục năm, tạo nghệ không thấp. Bọn họ dốc hết sức ra tay định một kiếm giết chết Sở Mộ, thi triển uy lực cực kỳ đáng sợ.

Sáu kiếm quang, sáu phong cách khác nhau nhưng sát khí đậm đặc tương tự nở rộ trong phân điện, mục tiêu là Sở Mộ.

Khoảnh khắc Sở Mộ cảm giác mình bị sáu hơi thở khác nhau tỏa định, hoặc liên miên hoặc nóng cháy hoặc bạo liệt hoặc sắc bén, đủ loại đều ẩn chứa sát khí kinh người.

Vẻ mặt Sở Mộ vẫn hờ hững, nhanh như tia chớp rút kiếm ra. Một luồng kiếm quang âm lãnh quét qua rồi đút kiếm vào vỏ.

Long gia chủ, Đại trưởng lão Long gia, bốn người Phàn gia cùng khựng lại, giữ tư thế ra kiếm bao vây Sở Mộ, nhưng kiếm không chém xuống. Biểu tình của họ khó tin, mắt tràn đầy kinh dị và hoảng sợ bản năng giơ tay sờ cổ họng, cảm giác hơi ướt, đưa ra trước mặt xem, vệt đỏ chói mắt làm bọn họ chóng mặt.

Đó là máu, máu của chính họ.

Sáu người khó khăn nhìn Sở Mộ, hình ảnh nhòe dần như họ đang bay đi, trở nên xa xôi, rồi người lảo đảo hoặc ngã về trước hoặc té ra sau.

Kiếm quang của năm người Thân Đồ Cuồng Sa lúc này mới ập đến, đã mất mục tiêu, kiếm quang chém hụt. Năm người vội thu kiếm về đứng ngây như phỗng, cảnh tượng trước mắt làm đầu óc họ ù đặc.

Một kiếm!

Chỉ vẻn vẹn một kiếm Sở Mộ đã diệt gọn sáu cao thủ Nguyên Cực cảnh của Long gia, Phàn gia, đang mơ sao?

Thân Đồ Vô Địch bản năng nhéo gò má, đau đớn khiến gã tỉnh táo lại mới hiểu rằng đó không phải ảo giác mà là chân thật, Sở Mộ thật sự một kiếm diệt gọn sáu cao thủ.

Thân Đồ Vô Địch hít sâu, lắc đầu nguầy nguậy như muốn xua tan cảm giác không chân thật này.

Thân Đồ Cuồng Sa cũng tỉnh táo lại, thầm thở phào, giọng nói đầy kiêng dè:

– Thật là… kiếm thuật đáng sợ.

Đại trưởng lão Thân Đồ gia cười khổ nói:

– May mắn Sở trưởng lão là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia chúng ta, không thì ta khó ngồi yên.

Các trưởng lão khác gật gù, tràn đầy kính sợ nhìn Sở Mộ:

– Đúng vậy!a href=”https://audiosite.net/truyen-audio/truyen-ma”>truyện ma

Bọn họ có xem cuộc chiến sống chết giữa Sở Mộ và Long Nhất, tự nhận là về thực lực tổng thể trừ gia chủ và Đại trưởng lão ra người còn lại không hơn Sở Mộ bao nhiêu. Nhưng về kiếm thuật thì Sở Mộ bỏ xa bọn họ mấy cái quận.

Có thể ra kiếm diệt gọn Long Linh, lại một kiếm giết sáu cao thủ Long gia, Phàn gia, còn trong tình huống bọn họ dốc hết sức chém kiếm. Tức là Sở Mộ vẫn dư sức tiêu diệt cả đám.

Cường giả luôn khiến người kính sợ.

Hiển nhiên về kiếm thuật thì Sở Mộ hoàn toàn xứng đáng là cường giả.

Thân Đồ Cuồng Sa nghiêm túc nói:

– Sở trưởng lão, nếu không nhờ trưởng lão xuất hiện kịp lúc e rằng năm người chúng ta khó giữ mạng sống.

Sở Mộ nói:

– Ta đã là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia thì nên làm việc trong khả năng của mình.

Thân Đồ Cuồng Sa vẫn cố nói:

– Tuy vậy nhưng Sở trưởng lão có ơn cứu mạng với chúng ta!

Thân Đồ Cuồng Sa có nguyên tắc của mình:

– Ân cứu mạng khó thể đền đáp, Sở trưởng lão giết bảy người này nên đồ vật của họ là chiến lợi phẩm của Sở trưởng lão. Linh Thạch, đan dược này nọ trong đây thì phân phối theo ý của Sở trưởng lão.

Vậy là quyền chủ động đặt vào tay Sở Mộ, dù hắn nêu ý chiếm hết Linh Thạch, đan dược thì người Thân Đồ gia cũng sẽ không phản đối, tất nhiên trong bụng sẽ bất mãn.

Sở Mộ nói thẳng:

– Chia đều.

Đám người Thân Đồ Cuồng Sa mỉm cười.

Theo ý họ nghĩ dù Sở Mộ đòi lấy hết báu vật thì họ sẽ không từ chối, vì đã nói trước rồi, nhưng trong lòng chắc chắn bực tức.

Một chút bất mãn giấu trong lòng để lâu sẽ tích lũy cuối cùng thành điểm mâu thuẫn.

Sở Mộ đề nghị chia đều khiến đám người Thân Đồ gia rất có hảo cảm với Sở trưởng lão này.

Thân Đồ Cuồng Sa cười nói:

– Nếu không có Sở trưởng lão thì chúng ta chẳng những không lấy được báu vật gì thậm chí chết tại đây, nên chia đều các Linh Thạch, đan dược này nọ đi.

Sở Mộ lười đẩy tới đẩy lui, nên biểu đạt thành ý thì hắn đã bày tỏ rồi:

– Có thể.

Trước khi phân phối phải chỉnh lý trước.

Sở Mộ lấy không gian oản luân cực phẩm trên bảy cái xác Long gia, Phàn gia xuống, tạm thời không xem xét mà cất hết vào không gian giới chỉ. Người Thân Đồ gia thì xem xét hai đống Linh Thạch như ngọn núi và đan dược, kiếm khí.

Chốc lát sau đã thống kê xong.

– Sở trưởng lão, có ba trăm hai mươi hai vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, một trăm tám mươi vạn khối Linh Thạch cực phẩm.

Một trưởng lão Thân Đồ gia rất giỏi tính toán mở miệng nói:

– Đan dược thuốc mười ba loại, đều có công hiệu khác nhau, nhiều nhất có mười hai bình, ít nhất chỉ có hai bình. Có ba mươi hai thanh kiếm khí vương phẩm.

Sở Mộ nói:

– Đưa ta một nửa Linh Thạch và đan dược.

Sở Mộ chậm rãi lướt qua ba mươi hai thanh kiếm khí vương phẩm, chỉ một cái:

– Ba thanh kiếm khí này thuộc về ta, những cái khác là của các người.

Kiếm khí vương phẩm có giá trị không thấp, ba mươi ba thanh thì Sở Mộ vốn sẽ được mười sáu hay mười bảy, nhưng lấy nhiều kiếm khí chỉ vô dụng với hắn. Sở Mộ lựa chọn ba thanh cao cấp nhất trong ba mươi ba thanh kiếm.

Chương 873: Chém giết và thu hoạch (Hạ)

Thân Đồ gia không nói gì thêm. Làm gia tộc lớn, bọn họ càng cần kiếm khí vương phẩm hơn, đặc biệt là kiếm khí Kiếm Thánh để lại. Có lẽ trong mắt Kiếm Thánh thì không tính là gì nhưng với bọn họ những kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất có giá trị phi phàm.

Chỉ chốc lát chia xong Linh Thạch, đan dược, kiếm khí. Sở Mộ có không gian giới chỉ, không gian bên trong rất lớn, bao nhiêu cũng chứa hết như không giới hạn. Năm người Thân Đồ gia rất ngạc nhiên.

Nhưng Sở Mộ thiên phú hơn người, kiếm thuật càng cao sâu khó dò khủng bố tuyệt luân, hắn có chút bí mật cũng rất bình thường. Bởi vậy người Thân Đồ gia tuy tò mò nhưng không định tìm tòi nghiên cứu.

Cuối cùng Sở Mộ được một trăm sáu mươi mốt vạn Linh Thạch thượng phẩm, chín mươi vạn Linh Thạch cực phẩm, mười ba loại đan dược. Vì số lượng mỗi loại đan dược khác nhau nên Sở Mộ chia được bộ sáu bình nhiều nhất, ít thì một bình, ba kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất.

Chín mươi vạn Linh Thạch cực phẩm tương đương với chín trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, tài lực của Sở Mộ tăng nhiều thêm. Mười ba loại đều không giống bình thường, Đại Hồi Nguyên đan có thể khiến Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh trong thời gian ngắn phục hồi kiếm nguyên. Hoàn Thương đan chữa nội thương cho Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, còn có Phục Thương đan chuyên trị ngoại thương, có Phản Mệnh đan cứu về khi chỉ còn một hơi thở, vân vân và vân vân.

Ngoài ra còn có đan dược đủ loại tác dụng khác tạm không liệt kê.

Chín thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất không thua gì Bát Diện Thiên Hoang kiếm một tay Sở Mộ đúc ra.

Vì tính đặc biệt của Thiên Hoang kiếm nguyên chỉ có Thiên Hoang kiếm mới chịu nổi, nếu rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào kiếm khí khác thì sẽ bị tổn hại, mức độ tổn thương liên quan đến phẩm chất kiếm khí và thời gian rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào, độ cứng của nó.

Sở Mộ đã có song kiếm thuật đại thành, có thể hai tay dùng kiếm khiến thực lực của hắn tăng vọt. Trước kia thi triển song kiếm thuật dùng kiếm khí nào cũng được, nhưng bây giờ có Thiên Hoang kiếm nguyên, chỉ Thiên Hoang kiếm mới thích hợp nhất.

Nên Sở Mộ chọn ba thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất vì chuẩn bị cho ngẫu nhiên thi triển song kiếm thuật, bình thường hắn sẽ không làm vậy, khi nào gặp cường địch mới dùng.

Ba thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất đủ hoán đổi.

– Chuyến đi Thiên Long kiếm điện lần này tràn ngập nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể bị giết.

Thân Đồ Cuồng Sa buông tiếng thở dài:

– Sở trưởng lão, trong này không thể dùng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa. Kiếm thuật của Sở trưởng lão vô song, nhưng cũng có người kiếm thuật mạnh hơn người Phàn gia, Long gia. Hay là chúng ta cùng hành động, giúp đỡ cho nhau? Truyền thừa Kiếm Thánh thì nếu có cơ duyên được đến là tốt nhất, nếu không thể lấy được thì Thân Đồ gia chúng ta cũng không dám cưỡng cầu.

Sự kiện lần này khiến Thân Đồ Cuồng Sa sâu sắc hiểu biết chuyến đi hơn, càng hiểu rõ khó khăn lấy được truyền thừa, nên gã đổi ý. Miễn kiếm nhiều Linh Thạch, đan dược, báu vật trong này là tốt rồi, chúng nó là thứ cần thiết để gia tộc phát triển lớn mạnh, có càng nhiều càng tốt.

– Được!

Sở Mộ ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý:

– Nhưng ta có thể tùy thời rời đi một mình.

Thân Đồ Cuồng Sa đồng ý ngay:

– Có thể.

Sở Mộ vốn chỉ là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia, hắn tự do.

Trong Thiên Long kiếm điện thứ quan trọng nhất là truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, trong mấy trăm phân điện tuy cũng có một số báu vật nhưng toàn là Linh Thạch, đan dược, kiếm khí tương ứng, một số linh dược năm tuổi từ mấy ngàn đến vạn năm, kim loại khoáng thạch quý giá vân vân.

Sở Mộ và năm người Thân Đồ gia cùng hành động, tìm đến một tòa phân điện. Có phân điện chưa ai đặt chân còn giữ lại vài thứ, Sở Mộ và người Thân Đồ gia chia nhau.

Có phân điện vì đã có người đến trước dọn sạch chỉ để lại cái vỏ rỗng.

Nhìn chung tuy chưa biết truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh ở đâu nhưng cho đến bây giờ người còn sống đều có thu hoạch lớn. Như Sở Mộ được hơn năm trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, hơn ba trăm vạn Linh Thạch cực phẩm, hơn bảy mươi vạn Linh Thạch vương phẩm.

Ngoài ra các loại đan dược, kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất cũng vào túi. Còn nhiều linh dược năm tuổi cao, kim loại khoáng thạch hiếm hoi vân vân, có một số dùng cho việc đúc kiếm khí vương phẩm, số khác để đúc kiếm khí cao cấp hơn.

May mà Sở Mộ có không gian giới chỉ trung cấp, không gian bên trong đủ lớn, muốn đựng bao nhiêu cũng được, đến nay vẫn chưa chứa đầy.

Năm người Thân Đồ gia mặt mày hớn hở, hơi buồn là bọn họ không mang theo nhiều không gian oản luân cực phẩm, giờ đã chứa đầy, có dư thêm mấy không gian oản luân cũng là được Sở Mộ tặng cho.

Đoàn người không ngừng tiến lên, không có chỉ dẫn nên không ai biết sẽ đi về đâu.

Lại qua một lúc, trừ tiếng bước chân của sáu người Sở Mộ ra còn có tiếng nói chuyện của người khác. Sáu người Sở Mộ lập tức cảnh giác.

Tại đây trừ người của gia tộc ra những người khác toàn là đối thủ hay thậm chí là kẻ thù.

Sáu người Sở Mộ quẹo qua ngã rẽ thấy mấy chục Kiếm Giả tụ tập trước cánh cửa khép kín. Cửa màu nâu đồng như đúc bằng đồng xanh to lớn dày nặng, mặt trên điêu khắc hai con giao long dữ tợn, đường nét nhô ra rõ ràng, sống động như thật như sắp bay ra từ cánh cửa đồng cổ to lớn để tàn phá thiên địa.

Tang thương mà cổ xưa, dữ tợn mà bá đạo, các loại khí thế phát ra chấn nhiếp mỗi vị Kiếm Giả có mặt, làm bọn họ biểu tình trầm trọng như gặp đại địch. Vì trên hai con giao long cửa đồng cổ như thật sự tùy thời bay ra công kích bọn họ.

Két két!

Có tiếng vang lớn, mắt hai con giao long điêu khắc trên cửa đồng cổ chợt sáng lên, cửa mở vào trong như bị đôi tay vô hình mạnh mẽ đẩy mở, nặng nề mà chậm chạp.

Khi cửa đồng cổ hoàn toàn mở rộng, mọi người cố gắng dòm vào trong nhưng chỉ thấy một mảnh tối đen.

Đồng Thiên Minh cười lớn bước nhanh vào:

– Không ai dám vào trước sao? Vậy thì để ta đi!

Đồng Thiên Minh đi vào cửa đồng cổ như bị bóng tối nuốt mất.

Những người khác nhìn nhau rồi mới chạy vào trong. Kinh Vô Mệnh là người vào cuối cùng.

Một Kiếm Giả nhìn bốn phía, rất là ngạc nhiên:

– Nơi này là đâu?

Kiếm Giả nói:

– Rất có thể là nơi Thiên Long Kiếm Thánh thường luyện kiếm.

Trong phân điện này không có Linh Thạch, kiếm khí hay những thứ khác mà chỉ có các khối kiếm bia ngay ngắt sắp hàng dưới đất chỉ thẳng lên trời, mỗi kiếm bia cao hai thước tỏa ra khí thế sắc bén âm trầm.

Kiếm bia màu nâu đồng không có tên, mặt trên chỉ có các vết rằn.

Chương 874: Dấu kiếm

Vết hằn có dài có ngắn, có sâu có cạn, có thô có mỏng. Thậm chí có vết hằn rất lạ, xiêu vẹo. Tóm lại có mấy trăm kiếm bia trong phân điện, mỗi kiếm bia có vết hằn khác nhau.

Điều giống nhau duy nhất là mỗi vết hằn tỏa ra lạnh lẽo sắc bén kinh người, còn mang theo uy nghiêm, đó là dấu vết kiếm rạch ra, dấu vết của kiếm.

Ầm!

Cánh cửa đồng cổ to lớn khép lại, mọi người bị nhốt trong phân điện, bọn họ không biết cách rời đi.

Một Kiếm Giả nói:

– Không chừng bí ẩn nằm trên những kiếm bia.

Kiếm Giả rút kiếm chém ra, kiếm phong cực kỳ sắc bén đánh vào kiếm bia nhưng kiếm bia lù lù bất động, kiếm phong tan nát.

Không thể sử dụng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, kiếm thuật và kiếm khí thì không thể làm sứt mẻ kiếm bia được.

Kiếm Giả chửi um lên:

– Chết tiệt!

Kiếm Giả liều mạng huơ kiếm, từng nhát kiếm chém vào kiếm bia, hỏa hoa tung tóe nhưng kiếm bia không sứt mẻ.

Kinh Vô Mệnh đến trước một kiếm bia, gã không rút kiếm mà chỉ yên lặng đứng nhìn chằm chằm dấu vết trên đó, người hơi lắc lư, thẫn thờ như pho tượng.

Người Kinh Vô Mệnh phát ra hơi thở khác lạ khuếch tán.

Kiếm Giả khác thấy cách làm của Kinh Vô Mệnh thì có người không cho là đúng, có người hiểu ra. Bọn họ đứng trước kiếm bia gần nhất, nhìn chằm chằm dấu kiếm trên kiếm bia.

Sở Mộ nhìn một vòng, quét qua mỗi khối kiếm bia sẽ ngừng lại một giây, nhìn kỹ dấu kiếm trên kiếm bia. Dấu kiếm khác nhau phát ra hơi thở có sự khác biệt nhỏ.

Trong lòng có điều lĩnh ngộ, Sở Mộ đến trước một khối kiếm bia, hơi nheo mắt nhìn dấu kiếm trên đó.

Dấu kiếm này trông hơi nhạt, không quá dài, nhìn nó có cảm giác mơ hồ như tùy thời biến mất.

Sở Mộ trừ bỏ tất cả tập niệm, tập trung nhìn, ý niệm tinh thần tụ tập lại. Sau ba giây, Sở Mộ cảm giác bốn phía phong cảnh biến mất, thế giới biến mất, kiếm bia nâu đồng trước mắt cũng nhòe đi, chỉ còn lại dấu kiếm mỏng manh như có như không là rõ ràng.

Dấu kiếm mỏng manh như được rót vào sinh mệnh, sinh ra ý chí, nó sống lại, vặn vẹo một chút rồi hóa thành kiếm quang như có như không bắn hướng Sở Mộ. Sở Mộ như thấy một Kiếm Giả vô hình cầm kiếm vô hình đâm kiếm tới gần, quỹ tích mảnh nhỏ gấp khúc, mơ hồ không ổn định.

Kiếm này xẹt qua không trung, như bèo không rễ, phớt lờ khoảng cách thời không, chớp mắt gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời, kiếm quang đến gần vạch hướng cổ Sở Mộ.

Lỗ chân lông trên da cổ nổi cục cục, cảm giác cực kỳ nguy hiểm xâm chiếm toàn thân Sở Mộ, hắn bản năng làm động tác né tránh. Kiếm quang mỏng xẹt qua cạnh cổ Sở Mộ, mũi nhọn âm lạnh làm mạch máu trong cổ Sở Mộ đông lại.

Khoảnh khắc kiếm quang mỏng manh như có như không bị lực lượng vô hình lôi kéo từ phía sau bay về, tựa như một Kiếm Giả tuyệt thế đang thi triển kiếm thuật tất sát.

Sở Mộ động ý niệm, hắn định rút kiếm đối kháng nhưng kinh ngạc phát hiện hắn không thể ra kiếm, như bị lực lượng giam cầm.

Chỉ có thể né tránh!

Chỉ có thể né tránh!

Dựa vào cảm giác cường đại Sở Mộ một lần nữa né thoát kiếm quang mỏng manh.

– Không thể đánh trả, cứ né mãi đến bao giờ?

– Không, điểm then chốt tuyệt đối không phải né tránh mà là cái khác.

– Có lẽ là… phá giải.

Suy nghĩ đi hướng chính xác, Sở Mộ càng quan sát cẩn thận kiếm quang mỏng manh như có như không, cố gắng xem rõ quỹ tích của nó, phân tích suy nghĩ ảo diệu trong đó.

Kiếm quang đến từ kiếm thuật, không phải kiếm thuật đặc biệt gì mà là kiếm thuật cơ bản.

Kiếm thuật cơ bản thoạt trông chỉ có mười mấy động tác nhưng khi tổ hợp lại thì có ngàn vạn loại biến đổi.

Biến đổi khác nhau có hiệu quả, uy lực khác biệt, nếu ứng dụng hợp lý thì sẽ trở thành tất sát khủng bố.

Sở Mộ vừa né tránh vừa phân tích tham ngộ, hắn chỉ có một suy nghĩ là hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không này.

Cảm giác như đang đánh nhau với Kiếm Giả lợi hại, nhưng Sở Mộ không thể rút kiếm.

Sở Mộ biết khi hắn hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không, hấp thu nó thành của mình sẽ khiến tạo nghệ kiếm thuật tiến thêm một bước, xuất hiện nhiều biến đổi hơn, uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Giống như Sở Mộ, Kiếm Giả khác cũng chìm đắm trong dấu kiếm trên kiếm bia, nhưng bọn họ tỉnh ngộ khá chậm, né tránh rất khó khăn.

Không lâu sau có Kiếm Giả hét thảm, người rung mạnh, sắc mặt tái nhợt, hai chân liên tục lùi mấy bước, khóe môi tràn máu.

Kiếm Giả thở hổn hển, biểu tình kinh hoàng bản năng sờ trái tim. May mắn bình an, nhát kiếm vừa rồi hình như chỉ là ảo giác.

Kiếm Giả mơ hồ cảm thấy mình đánh mất cơ hội quan trọng gì, gã biến sắc mặt.

Giây sau Kiếm Giả hung tợn liếc mắt qua rút kiếm chém vào Sở Mộ ở gần nhất.truyện Ma Tu audio

Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm trong dấu kiếm, cố gắng tham ngộ phá giải, không chút đề phòng, như tòa thành trống mặc cho nhát kiếm chém tới gần.

Giây sau kiếm hung mãnh sẽ chém trúng cổ Sở Mộ, chặt đứt đầu hắn.

Khi kiếm sắp đến gần cổ Sở Mộ thì kiếm bia trước mặt hắn, dấu kiếm mỏng manh như có như không bỗng hóa thành kiếm quang bắn hướng cổ Kiếm Giả tấn công Sở Mộ.

Kiếm chém tới chợt khựng lại, rũ xuống, cổ Kiếm Giả chậm rãi chảy dòng máu rồi ngã xuống đất.

Sở Mộ không biết mấy chuyện đó, trong khoảnh khắc hắn chợt hiểu ảo diệu của kiếm quang mỏng manh như có như không, nên hắn dễ dàng phá hủy một kiếm quang, phá giải một dấu kiếm.

Một mảnh ánh sáng vàng dâng lên từ lòng bàn chân Sở Mộ bao lấy toàn thân hắn, giây sau ánh sáng vàng rút về thành đốm sáng vàng nhỏ phát ra tiếng leng keng chui vào kiếm bia nâu đồng trước mặt, biến mất.

Dấu kiếm trên kiếm bia nâu đồng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Khi Sở Mộ hóa thành đốm sáng vàng biến mất thì mười giây sau Kinh Vô Mệnh cũng biến thành đốm sáng vàng bay vào kiếm bia nâu đồng. Ba giây sau, Đồng Thiên Minh cũng đi theo hóa thành đốm sáng vàng biến mất trong kiếm bia.

Một Kiếm Giả run rẩy, mặt tái nhợt nhìn quanh, nhìn người đứng gần đó, hét lên:

– Các ngươi cũng chết rồi?

Sau đó Kiếm Giả chợt nhận ra mình chưa chết.

– Ta cảm giác như bị giết.

– Đúng rồi, ta cũng cảm giác chính mình bị kiếm chém làm đôi, kiếm thuật thật đáng sợ.

Kiếm Giả nói xong người run rẩy, biểu tình hãi hùng.

Một Kiếm Giả nhìn chằm chằm Kiếm Giả đang hóa thành đốm sáng vàng, kinh kêu:

– Chuyện gì vậy? Sao hắn biến mất?

– Ta nghĩ ta hiểu rồi. Những dấu kiếm trên kiếm bia chắc là thử thách Thiên Long Kiếm Thánh để lại, chỉ có vượt qua thử thách mới có thể tiếp tục đi tiếp, không thì đành dừng bước ở dây.

Chương 875: Chín mươi chín thang lên trời

– Nói vậy là người hóa thành đốm sáng vàng biến mất là vượt qua thử thách, chúng ta là những người không qua được thử thách?

– Thì ra là vậy, xem ra chúng ta vô duyên với truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh rồi.

Trong giọng nói chất chứa không cam lòng và chán nản.

– Người qua được cửa thử thách này mới có mười mấy người, không biết cuối cùng ai sẽ được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh.

Đám người phát hiện trừ một cái xác dưới đất ra có mười mấy người biến mất, như nhóm Kinh Vô Mệnh, Đồng Thiên Minh.

Lặng im một lúc sau một Kiếm Giả mở miệng hỏi:

– Chúng ta làm sao rời khỏi đây được?

Bỗng một cánh cửa màu vàng hiện ra như đang nói với đám người bước qua là có thể rời đi.

***

Một đốm sáng vàng mỏng manh như vượt qua thời không lao đến, xuất hiện trong bóng tối, thoáng chốc ánh sáng rực rỡ.

Đốm sáng vàng rơi xuống nhanh chóng mở rộng, một bóng người xuất hiện trong đó, là Sở Mộ.

Có lẽ đây lại là một phân điện nhưng khác với phân điện lúc trước đi qua. Phân điện này không lớn, trông như căn phòng hơn một trăm thước vuông, phía trước có một bậc thang.

Cầu thang màu vang từng nấc kéo lên trời, tỏa sáng rực rỡ chói lòa.

Chốc lát sau các đốm sáng vàng lục tục xuất hiện trong hư vô, đáp xuống đất, mở rộng, các bóng người hiện hình.

Kinh Vô Mệnh liếc Sở Mộ, không nói một câu.

Đồng Thiên Minh quát vào mặt Sở Mộ:

– Lại là ngươi!

Sở Mộ chỉ lo chú ý cầu thang vàng trước mặt, không thèm quan tâm Đồng Thiên Minh.

Đám người cũng bị cầu thang màu vàng hấp dẫn.

Sắc vàng rực rỡ, rất là cao quý hoa lệ, có cảm giác uy nghiêm bá đạo. Trên bậc thang trên cùng mơ hồ thấy một pho tượng hình người màu vàng.

Dưới cùng có một kiếm bia màu vàng viết mấy chữ: Đăng Long thang.

Một Kiếm Giả lẩm bẩm:

– Chẳng lẽ lần này phải xông lên trên cùng?

Kiếm Giả cất bước lao hướng cầu thang vàng, bước lên nấc đầu tiên.

Những người khác không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng dáng đó. Có lẽ Kiếm Giả thứ nhất xông tới cạnh pho tượng màu vàng sẽ được lợi, nhưng ai biết?

Huống chi cầu thang vàng cho cảm giác cực kỳ không tầm thường, như có vô số ảo diệu ở trong đó.

Mười mấy Kiếm Giả đến đây đều còn khá trẻ, như Sở Mộ. Có người khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tóm lại bọn họ có một điểm chung là rất bất phàm.

Ít nhất bọn họ là người nổi bật trong mấy trăm Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh, không giống bình thường.

Kiếm Giả kia một bước giẫm lên nấc thang vàng đầu tiên, người run rẩy chùng xuống như bị áp lực nặng nề. Kiếm Giả quát khẽ, ưỡn thẳng người nhanh chóng bước ra bước thứ hai.

Liên tiếp bước ra ba bước rồi Kiếm Giả kiệt sức ngừng lại, toàn thân run nhè nhẹ, hai tay siết chặt. Kiếm Giả hét to, lại nhấc chân.

Đám người Sở Mộ thấy Kiếm Giả bước đi hơi chậm, khi đặt chân xuống rất chậm như bị vô số lực cản.

Kiếm Giả khó khăn đạp xuống, miễn cưỡng đi tới bậc thang thứ mười thì người run bần bật, khẽ rên, dường như bị vô số bàn tay vô hình đập trúng, gã lăn lông lốc xuống bậc thang màu vàng.

Kiếm Giả hộc máu, mặt trắng bệch cực kỳ chật vật, đã bị nội thương. Kiếm Giả khó nhọc gượng dậy, lấy đan dược chữa thương ra ném vào miệng, mặt nhăn nhó nhìn cầu thang vàng, đáy mắt chất chứa sợ hãi.

So với Kiếm Giả khác, chỉ có mình gã biết đã trải qua cái gì trên bậc thang.

Không ai cười nhạo Kiếm Giả đó, đám người Sở Mộ biểu tình nghiêm túc, con ngươi co rút nhìn chằm chằm cầu thang như muốn nhìn ra huyền diệu trong đó. Nhưng chỉ nhìn thì không thấy gì được.

Có người hỏi Kiếm Giả đã tự mình thể nghiệm:

– Phương huynh, cầu thang kia có ảo diệu gì?

Kiếm Giả biểu tình trầm trọng nói:

– Áp lực, áp lực không đâu không ở, từ bốn phương tám hướng đến ngăn cản ngươi nâng chân lên, cản bước chân ngươi đặt xuống, ngăn cản ngươi đi tới, thậm chí áp lực không ngừng đè ép muốn đẩy ngươi xuống bậc thang.

Nhớ đến áp lực đó làm mặt Kiếm Giả nhăn nhó.

Một Kiếm Giả cao to vạm vỡ hỏi lại:

– Áp lực? Chỉ có áp lực thôi sao?

Kiếm Giả họ Phương bị gắt hỏi nhướng mày cáu kỉnh trả lời:

– Ngươi không biết tự mình thể nghiệm sao?

Kiếm Giả cao to vạm vỡ hừ mũi, khinh thường phản bác lại:

– Áp lực bình thường thì có gì mà sợ!

Kiếm Giả đó nhấc chân bước nhanh tới cầu thang vàng, tuy miệng nói vậy nhưng gã rất chú trọng.

Kiếm Giả bước ra một bước đạp lên nấc thang đầu tiên, áp lực giáng xuống từ bốn phương tám hướng đè ép lại, gã biến sắc mặt sau đó cười lớn:

– Áp lực bình thường có gì mà sợ!

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!

Hai chân Kiếm Giả như bánh xe lăn lên trên trong áp lực mạnh mẽ, nháy mắt vượt qua sáu nấc thang, đứng trên nấc thang thứ tám thì tạm dừng, lần thứ hai nhấc lên nấc thang thứ chín.

Đi tới nấc thang thứ mười lăm người Kiếm Giả đổ mồ hôi như tắm thở hồng hộc, cơ thể run rẩy, cơ bắp rung rung cố gắng chống cự áp lực mạnh mẽ không chỗ không ở đè ép.

Ánh mắt Kiếm Giả long lên sòng sòng, lại nhấc chân cực kỳ khó khăn:

– Ta không tin!

Đạp lên bậc thang thứ hai mươi người Kiếm Giả run lẩy bẩy như bị sét đánh, không chịu nổi chật vật bước lùi, vì lùi quá nhanh cộng thêm áp lực lớn khiến Kiếm Giả lăn xuống như người đầu tiên, khi gượng dậy thì hộc ngụm máu, mặt ủ rũ.

Đám người Sở Mộ càng bất ngờ hơn.

Kiếm Giả thứ nhất chỉ đi đến bậc thang thứ mười, Kiếm Giả thứ hai lợi hại hơn chút khi đến nấc hai mươi, nhưng tính nguyên bậc thang thì đó chỉ là một đoạn ngắn.

Một Kiếm Giả trầm giọng nói:

– Chín mươi chín, tổng cộng có chín mươi chín nấc thang, tức là phải đi qua chín mươi chín nấc mới được.

Nhiều người lòng chùng xuống.

Đi hai mươi bậc thang đã khó vậy rồi cứ nói gì tới chín mươi chín cái?

Một Kiếm Giả biểu tình lạnh lùng cao ngạo nhếch môi:

– Có như vậy mới có tính khiêu chiến đúng không?

Kiếm Giả chậm rãi bước ra, đi lên nấc đầu tiên nhẹ nhàng như đi dạo.

Dường như không cảm nhận được áp lực gì, Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo không vội đi lên, vẫn giữ quy luật ban đầu đi ra từng bước, vững vàng tiến lên.

Rất nhanh Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo vượt qua nấc thang thứ hai mươi, vẫn đi lên. Nhưng đám người thấy rõ tốc độ của Kiếm Giả giảm xuống nhiều, biểu tình cực kỳ trầm trọng.

Đến nấc thứ hai mươi lăm Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo bỗng tăng tốc lao lên trên, chớp mắt vọt tới hai mươi tám nấc, một chân bước vào nấc thứ hai mươi chín thì như bị bàn tay vô hình vỗ mạnh bay ngược ra.

Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo rời khỏi bậc thang, cảm giác áp lực khủng bố biến mất, gã miễn cưỡng xoay người giữa không trung, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất. Kiếm Giả liên tục thụt lùi bảy, tám bước mới đứng vững, khẽ rên, máu chảy ra từ khóe môi, dường như bị nội thương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé...^^!Đêm rồi mà có 10 bạn yêu cầu ..!Các nghe truyện thư giãn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé :)G9
https://audiosite.net
Đã fix mình sẽ cập nhật giọng khác theo yêu vào sáng ngày mai nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)