1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 876: Chỉ có ta lên đỉnh |>đến chương 880

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 876: Chỉ có ta lên đỉnh |>đến chương 880

❮ sau
tiếp ❯

Chương 876: Chỉ có ta lên đỉnh (Thượng)

Có tổng cộng mười bốn Kiếm Giả đi vào đây, bây giờ có ba người đã bị thương, tuy có thể tiếp tục lên Đăng Long thang nhưng đã thất bại một lần, còn bị thương thì hy vọng leo lên không lớn.

Kiếm Giả hơn bốn mươi tuổi nói câu không đầu không đuôi:

– Chuyện sớm hay muộn, để ta đến đi.

Kiếm Giả xông ra ngài, thế như sấm sét, siêu nhanh siêu mãnh, dường như muốn dùng cách này kiếm nhiều động lực hơn.

Kiếm Giả lớn tuổi bước lên nấc đầu tiên, tốc độ hơi khựng lại nhưng với thế xông mạnh mẽ thì gã như tên rời dây cung không ngừng xông lên.

Chớp mắt Kiếm Giả trung niên vượt qua tám nấc thang, lên tới nấc thứ chín thì khựng người lại, hơi lảo đảo, chưa kịp đứng vững người đã ngã ra sau. Kiếm Giả trung niên vội lùi mấy bước đứng vững ở nấc thang thứ năm, điều chỉnh lại rồi bước tiếp, chịu đựng nhiều áp lực hơn nữa.

Cuối cùng Kiếm Giả khó khăn đi đến nấc thang thứ mười tám thì không còn sức tiến lên nữa, chật vật rút lui trong áp lực lớn.

Người thứ bốn bị loại!

Chín mươi chín nấc thang vàng như lạch trời chắn trước mắt mọi người, khiến bọn họ thấy áp lực từ tận đáy lòng.

Có một Kiếm Giả đi hướng nấc thang màu vàng.

Kiếm Giả này lợi hại hơn chút, nhưng chỉ kiên trì đến nấc thang thứ ba mươi tám thì hết sức để tiến lên, chật vật lăn xuống, bị nội thương và chút ngoại thương.

Đồng Thiên Minh nhếch môi cười nói với Kinh Vô Mệnh, kích tướng gã:

– Kinh Vô Mệnh, có muốn đi lên thử không?

Kinh Vô Mệnh nhìn chằm chằm chín mươi chín Đăng Long thang, như không nghe thấy lời của Đồng Thiên Minh.

Đồng Thiên Minh cười gằn, nhìn hướng Sở Mộ:

– Này, ta nói ngươi đó, muốn thử không? Nhìn xem có phải ngươi lại là người đầu tiên đi qua?

Sở Mộ cũng quăng cục lơ, Đồng Thiên Minh hừ lạnh, khiêng kiếm bước nhanh lên Đăng Long thang.

Đồng Thiên Minh quát lớn, cơ thể cao lớn uy mãnh bước lên chín mươi chín Đăng Long thang, một hơi lên đến nấc thứ mười ba. Đám Kiếm Giả đứng bên dưới hết sức rung động.

Đặc biệt bốn Kiếm Giả tự mình thể nghiệm sự lợi hại của Đăng Long thang càng hiểu rõ một hơi bước lên nấc thứ mười ba khó khăn kinh người cỡ nào.

Hơn nữa Đồng Thiên Minh đứng vững vàng trên nấc thứ mười ba, không lung lay chút nào. Đồng Thiên Minh chỉ tạm dừng một giây lại cất bước đi lên nấc thứ mười bốn.

Tuy không kinh người như một hơi vọt lên mười ba nấc thang nhưng Đồng Thiên Minh đi tới bậc thứ ba mươi ba mà vẫn không cảm nhận được áp lực lớn bao nhiêu, từng bước hết sức vững vàng.

Đồng Thiên Minh đứng ở bậc thứ ba mươi ba, tạm dừng ba giây rồi hít sâu, lại nhấc chân lên bậc ba mươi bốn.

Sở Mộ nhạy bén phát hiện Đồng Thiên Minh biến sắc mặt nhưng rất nhanh trở lại như thường.

Sở Mộ thầm nghĩ:

– Hay nấc thứ ba mươi bốn khác với trước?

Kinh Vô Mệnh cũng chú ý đến nét mặt thoáng qua của Đồng Thiên Minh.

Chân Đồng Thiên Minh đạp trên nấc thứ ba mươi bốn một cái rầm, nguyên cầu thang rung rinh.

Chân kia nâng lên đạp xuống, Đồng Thiên Minh đứng vững vàng trên bậc ba mươi bốn, gã hít sâu như đang dồn sức.

Mọi người nhìn Đồng Thiên Minh chăm chú, chờ xem gã hành động ra sao.

Mười giây sau, dường như Đồng Thiên Minh đã tích góp đủ lực lượng, chân phải chậm rãi nâng lên đạp mạnh xuống, rầm một tiếng như nổi trống. Đám người thấy hoa mắt, thân hình cao lớn của Đồng Thiên Minh vọt lên, chớp mắt lao lên bậc bốn mươi.

Đồng Thiên Minh đứng vững, người run nhè nhẹ, cơ bắp dưới trường bào phồng lên không ngừng nhấp nhô mạnh mẽ như máy bơm nước.

Sở Mộ nhìn chằm chằm Đồng Thiên Minh từng bước đi lên, thầm nghĩ:

– Chắc Đồng Thiên Minh tu luyện công pháp luyện thể, sức lực mạnh hơn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường, có lẽ không thua gì Thiên Hoang kiếm thể của ta.

Không lâu sau Đồng Thiên Minh đến sáu mươi sáu nấc thang, mọi cặp mắt chăm chú.

Khi Đồng Thiên Minh bước lên nấc sáu mươi bảy thì biến sắc mặt, người lảo đảo. Sở Mộ, Kinh Vô Mệnh thấy rõ, Kiếm Giả khác cũng nhìn rõ.

Lần này Đồng Thiên Minh mất hơn mười giây ổn định, gã không vội bước tiếp mà đứng yên ở nấc sáu mươi bảy như đang thích ứng.

Ba mươi giây sau, dường như Đồng Thiên Minh đã thích ứng lại, nhấc chân lên nấc sáu mươi tám, nhưng tốc độ không nhanh bằng lúc trước.

Khi vượt nấc thang bảy mươi hai thì Đồng Thiên Minh chậm nữa, thường nhấc một bước mất hai, ba mươi giây.

Trán Đồng Thiên Minh chảy mồ hôi dọc theo gò má.

Lên đến nấc tám mươi, người Đồng Thiên Minh run run, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng bị áp lực đáng sợ làm bốc hơi giọt nước. Mặt Đồng Thiên Minh tái nhợt, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Đồng Thiên Minh run run nâng chân phải lên, muốn bước lên nấc thang thứ tám mươi mốt nhưng như bị lực lượng vô hình ngăn cản không cách nào đạp xuống được.

Như đang đấu tranh với thiên địa, chân phải của Đồng Thiên Minh cố gắng muốn đặt xuống nhưng bị lực lượng vô hình ngăn cản, chân gã run bần bật.

Tiếng quát như sấm giữa trời nổ vang:

– Grào!

Chân phải Đồng Thiên Minh đạp xuống nấc thang tám mươi mốt, người không đứng vững, lung lay mạnh ngửa ra sau sắp té.

Vào phút gấp gáp Đồng Thiên Minh vội điều chỉnh thân hình, hai chân đạp xuống bậc thang lùi nhanh xuống đến nấc bảy mươi mới đứng vững được.

Đồng Thiên Minh tràn đầy không cam lòng nhìn bậc thang bên trên, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng gã xoay người bước nhanh xuống.

Rời khỏi Đăng Long thang thì áp lực trên người mất hết, Đồng Thiên Minh thở hắt ra.

Đồng Thiên Minh quét mắt qua, tạm dừng trên mặt Sở Mộ, Kinh Vô Mệnh.

Đồng Thiên Minh cười khẩy nói:

– Chắc chắn không ai trong các ngươi có thể bước lên nấc thang cuối cùng!

Tự mình thể nghiệm áp lực trên Đăng Long thang khiến Đồng Thiên Minh hiểu rõ khó khăn trong đó, Thiên Man thể như gã còn không chịu nổi, chỉ đi đến nấc thứ tám mươi mốt thì thất bại, còn lại mười tám bậc thang, gã không cho rằng có ai vượt qua số còn lại.

Mỗi lên một nấc thang sẽ phải chịu áp lực càng lớn.

Đồng Thiên Minh là một trong những Kiếm Giả lợi hại nhất được những người ở đây công nhận, ngang ngửa Kinh Vô Mệnh. Sở Mộ thì bọn họ không biết hắn, không rõ thực lực.

Đồng Thiên Minh còn thua, những người khác ủ rũ không chút hy vọng.

Kinh Vô Mệnh tiến lên trước, mọi người cùng nhìn gã.truyện tiên hiệp audio

Khác với Đồng Thiên Minh, bước chân Kinh Vô Mệnh không ngừng, mỗi bước khoảng cách giống nhau, một đường thẳng tắp, không hề súc thế mà đạp thẳng lên nấc đầu tiên.

Kinh Vô Mệnh như đang đi dạo, giữ tần suất bước chân giống nhau từng bước leo lên, đi đến nấc ba mươi ba rồi mà dường như gã không bị áp lực gì.

Khi đến nấc ba mươi bốn thì sắc mặt Kinh Vô Mệnh hơi thay đổi, dường như ngạc nhiên, chớp mắt trở lại bình thường, tiếp tục đi lên.

So với Đồng Thiên Minh súc thế bùng nổ rồi tạm dừng thì Kinh Vô Mệnh biểu hiện nhẹ nhàng hơn chút.

Chương 877: Chỉ có ta lên đỉnh (Hạ)

Nhưng bắt đầu từ nấc ba mươi bốn tốc độ của Kinh Vô Mệnh giảm xuống một bậc, người run run, nhìn ra được độ mạnh cơ thể của gã không bằng Đồng Thiên Minh.

Nhưng ý chí của Kinh Vô Mệnh kiên cường, dẻo dai hơn Đồng Thiên Minh, lên đến sáu mươi sáu bậc thang. Kinh Vô Mệnh bước lên nấc thứ sáu mươi bảy thì mặt trắng bệch, trán chảy mồ hôi, người run nhẹ, trông còn không bằng Đồng Thiên Minh.

Dù bây giờ Kinh Vô Mệnh có thất bại cũng không ai cảm thấy có gì khác lạ.

Khiến người ngạc nhiên là Kinh Vô Mệnh ở trạng thái như ngọn nến leo lắt trong gió tùy thời tắt vậy mà thật sự đi lên từng nấc thang, bước tới bậc tám mươi thì con ngươi gã co rút nhỏ xíu.

Tám mươi bậc thang là cực hạn của Kinh Vô Mệnh, nói chính xác hơn thì gã chưa bước lên nấc tám mươi mốt, giờ gã ngang bằng Đồng Thiên Minh.

Nếu Kinh Vô Mệnh bước lên nấc thứ tám mươi mốt và đứng thẳng là vượt qua Đồng Thiên Minh, điều này khiến Đồng Thiên Minh tự phụ mình cao hơn người sẽ không chấp nhận được.

Kinh Vô Mệnh lại nhấc chân lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người nín thở.

Cộp cộp cộp!

Bước chân Kinh Vô Mệnh chậm rãi mà vững chắc, Đồng Thiên Minh biểu tình cực kỳ khó xem.

Nấc thứ tám mươi bốn!

Mặt Đồng Thiên Minh đen như nhọ nồi.

Kinh Vô Mệnh không chỉ vượt qua Đồng Thiên Minh, còn bỏ xa gã.

Nấc thứ tám mươi lăm.

Người Kinh Vô Mệnh lảo đảo rồi lùi một bước, gã nhìn bóng dáng màu vàng trên cầu thang sau đó xoay người đi xuống.

Khác với Đồng Thiên Minh không cam lòng, Kinh Vô Mệnh biểu hiện tiêu sái hơn nhiều.

Sở Mộ gật gù thầm nghĩ:

– Cầm được, buông được.

Có lẽ thực lực của Đồng Thiên Minh hơn Kinh Vô Mệnh nhưng thành tựu tương lai thì chắc chắn Kinh Vô Mệnh trên cơ Đồng Thiên Minh.

Kinh Vô Mệnh đi xuống Đăng Long thang rồi đứng một bên, đứng yên như tượng.

Đồng Thiên Minh sắc mặt âm trầm, nhếch mép cười nhạt.

– Để ta thử xem.

Đám Kiếm Giả còn lại lục tục có người lên thử, kết quả tốt nhất là đi đến nấc thứ năm mươi liền thua.

Chỉ còn một mình Sở Mộ.

Mười mấy người cùng nhìn Sở Mộ, ánh mắt của Đồng Thiên Minh chất chứa khiêu khích.

Sở Mộ không quan tâm ánh mắt của người khác, qua quan sát trước đó thì lòng hắn dần có tính toán. Sở Mộ nhấc chân đi lên Đăng Long thang.

Bước chân không ngừng tới gần Đăng Long thang, Sở Mộ bước ra, hắn cảm nhận áp lực buông xuống.

Áp lực đến từ bốn phương tám hướng, không chỗ không ở cố gắng đè ép thân thể Sở Mộ, như muốn đè thành thịt nát.

Nhưng với cơ thể Sở Mộ thì áp lực này bé nhỏ không đáng kể.

Sở Mộ dễ dàng đi lên nấc thang thứ hai mươi, nhận áp lực càng lớn nhưng chưa đủ để ảnh hưởng hắn.

Trước bao cặp mắt nhìn Sở Mộ bước lên bậc ba mươi ba, hắn cảm nhận áp lực khổng lồ như có ngọn núi đè xuống. Thiên Hoang kiếm thể của Sở Mộ cũng chịu áp lực không nhỏ.

Sở Mộ bước ra đạp trên nấc ba mươi bốn, hắn đã hiểu vì sao sắc mặt Đồng Thiên Minh, Kinh Vô Mệnh khác lạ. Áp lực đè ép ngoài người không suy yếu cũng không tăng mạnh nhưng trong cơ thể sinh ra áp lực khác, nó tác động lên ngũ tạng lục phủ kinh mạch máu xương.

Nên biết trong cơ thể yếu ớt hơn bên ngoài, chịu áp lực khó chịu hơn nhiều.

Thiên Hoang kiếm thể của Sở Mộ là từ trong ra ngoài nên hắn chịu áp lực đột ngột không có gì không ổn.

Đi lên đi lên đi lên.

Áp lực bên ngoài không thay đổi nhưng áp lực trong người thì không ngừng tăng mạnh. Khi Sở Mộ lên đến nấc sáu mươi sáu thì áp lực trong cơ thể đã tăng mạnh ngang bằng áp lực bên ngoài, trong ngoài cộng lại khiến cơ thể tăng gấp đôi áp lực.

Sở Mộ thầm nghĩ:

– Nếu ta không đoán sai thì tiếp theo là áp lực về tinh thần.

Sở Mộ bước lên nấc thang sáu mươi bảy.

Quả nhiên áp lực trong và ngoài người không thay đổi nhưng tinh thần thì bị uy nhiếp giáng xuống, chỉ có thể dùng ý niệm tinh thần đối kháng uy áp này. Nếu không có đủ ý niệm tinh thần thì cần dựa vào sức mạnh ý chí cứng cỏi mạnh mẽ.

Linh hồn Sở Mộ cường đại khiến ý niệm tinh thần của hắn cũng cực mạnh, mạnh hơn Đồng Thiên Minh, Kinh Vô Mệnh gấp mấy lần, nên áp lực tinh thần không thể ảnh hưởng hắn chút nào.

Mười mấy Kiếm Giả bên dưới giật mình phát hiện tốc độ của Sở Mộ tăng lên. Bắt đầu từ nâng thang thứ sáu mươi bảy đến chín mươi chín dường như Sở Mộ chạy nhanh, chỉ ba giây đã vượt quan hai mươi ba bậc thang.

Quá rung động, đám Kiếm Giả không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn như đang trong mơ.

Đồng Thiên Minh không kiềm được kinh kêu:

– Không thể nào!

Có Kiếm Giả nói:

– Nhìn kìa, nấc thang thứ chín mươi mốt!

Con ngươi Kinh Vô Mệnh co rút.

Chỉ có Kinh Vô Mệnh, Đồng Thiên Minh bước qua bậc thang sáu mươi sáu nên bọn họ hiểu sau bậc thang thứ sáu mươi sau sẽ phải đối mặt áp lực gì.

Ngoài người, trong người, tinh thần, ba loại áp lực cùng tác động lên cơ thể, không có góc chết, bọn họ hiểu rõ nhất loại cảm nhận đó.

Mỗi khi lên một bậc thang là áp lực sẽ không ngừng tăng lên, giờ thấy Sở Mộ đặt chân lên bậc thang thứ chín mươi mốt làm lòng bọn họ như dậy sóng thần.

Khi đi đến bậc thang thứ chín mươi mốt thì uy áp xảy ra thay đổi, không chỉ càng thêm mạnh mẽ còn ẩn chứa dao động đặc biệt. Khoảnh khắc Sở Mộ cảm giác mình biến thành phàm nhân đối diện một con cự long.

Cự long gầm rống, thân thể khủng bố toát ra long uy khiến người sợ hãi nghiền áp hư không, trấn áp trên tinh thần Sở Mộ.

Long uy vốn là loại uy nhiếp cao cấp, cực kỳ mạnh mẽ, dù chỉ một chút xíu cũng đủ làm tinh thần Sở Mộ chịu áp lực gấp đôi, ức chế huyết mạch, linh hồn.

Linh hồn cường đại một lần nữa bày ra ưu điểm của nó. Sở Mộ chịu đựng uy áp cường đại cứng rắn đứng vững trên nấc thang thứ chín mươi mốt.

Nấc thang thứ chín mươi hai!

Nấc thang thứ chín mươi ba!

Sở Mộ đi lên từng nấc thang, hắn nhấc chân và đạp xuống cứ chậm dần.

Khi Sở Mộ lên đến nấc thang thứ chín mươi sáu thì mất mấy chục giây mới lại nhấc chân, khi đạp chân xuống càng lâu hơn nữa.

***

Nấc thang thứ chín mươi chín!

Người Sở Mộ lảo đảo khó khăn đứng vững trên bậc Đăng Long thang cuối cùng, ba tầng áp lực làm hắn có cảm giác sai lệch, như là thân thể sắp ngã ngửa.

Sở Mộ biết càng như vậy càng phải vững vàng, không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

– Ghê gớm quá!

– Bậc thang thứ chín mươi chín, lên thêm nữa là lên đỉnh rồi!

Đám Kiếm Giả đứng bên dưới bàn tán xôn xao, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, giật nảy mình, hút ngụm khí lạnh. Bọn họ đã tự mình nếm thử áp lực trên Đăng Long thang ra sao.

Chương 878: Quyết đấu với Kiếm Thánh

– Chết tiệt, sao có thể như vậy?

Đồng Thiên Minh siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ chằm chằm, không ngừng thầm rủa:

– Rớt xuống rớt xuống…

Đồng Thiên Minh không thể thành công thì không muốn thấy người khác hoàn thành.

Kinh Vô Mệnh nhìn Sở Mộ chằm chằm nhưng trong lòng thì nghĩ:

– Bước lên đi…

Mười mấy Kiếm Giả không chớp mắt cái nào, cực kỳ căng thẳng nhìn chăm chú. Thế giới tinh thần của Sở Mộ xuất hiện một ảo ảnh chân long rực rỡ sắc vàng bơi lượn gầm rống, làm mưa làm gió khống chế cửu thiên.

Long uy phô thiên cái địa như mưa to trút xuống làm thế giới tinh thần của Sở Mộ suýt tan vỡ.

– Chém!

Thể tinh thần của Sở Mộ ngưng tụ, tay cầm hình thức ban đầu kiếm phách chém ra.

Trong phút chốc kiếm quang tăng vọt như tia chớp xé trời giết hướng chân long.

Răng rắc!

Chân long bị đánh bay.

Sở Mộ cảm giác long uy mạnh mẽ đi xa, thể tinh thần gần như tán loạn, đầu đau như búa bổ.

Ý chí mạnh mẽ khiến Sở Mộ cố nén đau đớn, thừa dịp long uy tạm biến mất hắn nhấc chân bước lên, đạp xuống.

Một Kiếm Giả lắp bắp:

– Lên… lên rồi…

– Thật sự… lên…

Hai tay Đồng Thiên Minh siết chặt, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:

– Sao có thể như vậy… Sao có thể như vậy…

Trong lòng Đồng Thiên Minh không ngừng chất vấn, gầm rống:

– Dựa vào cái gì một vô danh tiểu tốt có thể lên đỉnh!

Kinh Vô Mệnh thở phào, có chút không cam lòng:

– Đã lên.

Mười mấy Kiếm Giả với mười mấy suy nghĩ khác nhau, điểm giống duy nhất là bọn họ rất rung động.

Khi Sở Mộ vượt qua chín mươi chín bậc thang đứng trên Đăng Long thang thì ba tầng áp lực biến mất hết, cơ thể hắn nhẹ nhàng sắp bay.

Năng lực thích ứng của Sở Mộ siêu mạnh, sau ba giây đã điều chỉnh lại, hoàn toàn thích ứng.

Chín mươi chín Đăng Long thang, bên trên là Đăng Long đài. Đăng Long đài rất lớn, bốn phía tối đen chỉ có trước mặt là một pho tượng màu vàng đứng sững, tượng của Thiên Long Kiếm Thánh. Pho tượng tỏa ánh sáng vàng yếu ớt, nó như là trung tâm cả thế giới.

Sở Mộ nhìn pho tượng màu vàng cảm giác như nó có sinh mệnh, tùy thời sẽ sống lại.

Cảm giác kỳ lạ này khiến Sở Mộ giữ cảnh giác cao độ, ai biết tiếp theo sẽ có thử thách gì.

Mười mấy Kiếm Giả dưới Đăng Long thang cảm giác cơ thể bị lực lượng vô hình bao bọc, chưa kịp phản ứng thì cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, chìm trong bóng tối, biến mất.

***truyện cõi âm

Sở Mộ thấy mười mấy Kiếm Giả biến mất, chín mươi chín Đăng Long thang từng bậc một tan biến, chỉ còn lại Đăng Long đài lơ lửng trong bóng tối.

Bốn phía không tiếng động, Sở Mộ thấy pho tượng vàng trước mặt dường như nhúc nhích một cái.

Một thanh âm vang lên:

– Bản thánh vốn cho rằng lần này vẫn như trước kia, ta sẽ phải chờ tiếp, không biết còn đợi bao lâu. Không ngờ ngươi có thể đi lên Đăng Long thang.

Là giọng của Thiên Long Kiếm Thánh, nhưng lúc này nghe hơi trầm thấp, có tiếng thở dài, ngữ điệu tràn đầy cảm khái, tang thương và cô đơn.

Sở Mộ không nói chuyện, hắn bình tĩnh đứng. Tượng vàng nhúc nhích bước ra một bước, ánh sáng vàng rút về, một nam nhân trung niên cao lớn vạm vỡ mặc long bào màu vàng xuất hiện, đôi mắt như ẩn chứa trời trăng sao, có huyền bí vô cùng.

Ánh mắt Thiên Long Kiếm Thánh nhìn Sở Mộ như nhìn thấu dòng sông năm tháng, Sở Mộ có cảm giác bị nhìn thấu tất cả bí ẩn.

– Thiên Hoang kiếm thể, không ngờ cách biệt nhiều năm lại được thấy Thiên Hoang kiếm thể.

Thiên Long Kiếm Thánh nói một câu làm tim Sở Mộ đập loạn, biến sắc mặt.

Sở Mộ không thể ngờ bị nhìn ra việc hắn tu luyện Thiên Hoang kiếm thể, đây là thứ mà Tu La Kiếm Vương không biết.

Thiên Long Kiếm Thánh chắp hai tay sau lưng, từ tốn nói:

– Thiên Hoang kiếm thể, từ trong ra ngoài, ngươi tu luyện đến đệ nhị trọng rồi phải không? Thân thể mạnh hơn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường gấp mười lần, phối hợp lực lượng linh hồn hơn xa người thường, hèn gì có thể vượt qua chín mươi chín Đăng Long thang đi lên Đăng Long đài.

Mỗi câu nói đều làm Sở Mộ giật nảy mình.

– Tiểu bối, thân thể và linh hồn của ngươi rất mạnh, kiếm thuật vượt trên Kiếm Giả bình thường. Dù là bản thánh hồi còn ở tuổi ngươi cũng kém xa ngươi.

Thiên Long Kiếm Thánh nói:

– Có người thừa kế như ngươi làm bản thánh hết sức vui mừng. Nhưng khi đã được truyền thừa của bản thánh thì huyết mạch của ngươi sẽ thay đổi, cơ thể cũng thay đổi.

– Thay đổi huyết mạch… thân thể.

Sở Mộ lặp lại một lần:

– Xin hỏi tiền bối nếu được truyền thừa của tiền bối thì huyết mạch và cơ thể của ta sẽ biến thành thế nào?

– Phong hào của bản thánh là Thiên Long vì bản thánh có một chút huyết mạch chân long. Nếu ngươi có được truyền thừa của bản thánh tất nhiên sẽ truyền thừa một chút huyết mạch chân long, vì thế cơ thể cũng biến thành thân thể chân long, có thể truyền thừa Chân Long kiếm đạo của bản thánh.

Thiên Long Kiếm Thánh chậm rãi nói:

– Chân long bá đạo, Thiên Hoang kiếm thể độc nhất vô nhị, hai thứ không thể cùng tồn tại nên ngươi chỉ có thể chọn một.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Như tiếng sét giữa trời xanh nổ trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.

Trải qua bao phen vất vả, đi vào di tích Kiếm Thánh, vượt qua chín mươi chín Đăng Long thang đi lên Đăng Long đài cứ ngỡ sẽ được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, ai ngờ bị báo cho biết cần chọn lựa giữa thể chân long và Thiên Hoang kiếm thể.

Trong phút chốc nỗi lòng Sở Mộ rối loạn.

Thiên Long Kiếm Thánh chỉ nhìn, chờ sự lựa chọn của Sở Mộ.

Nói thật thì Thiên Long Kiếm Thánh rất vừa lòng Sở Mộ, đây là người thừa kế hết sức ưu tú. Nhưng Sở Mộ có Thiên Hoang kiếm thể, ý nghĩa phi phàm, khiến Thiên Long Kiếm Thánh không thể bắt ép hắn nhận truyền thừa.

Mọi sự lựa chọn đặt trên người Sở Mộ.

Bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, vì ngay từ đầu Sở Mộ đã không ham gì truyền thừa của Kiếm Thánh, hắn đi vào đây chỉ vì rèn luyện.

Nghĩ thông điều này trong lòng Sở Mộ không còn khó chịu nữa.

Thiên Long Kiếm Thánh hỏi:

– Nghĩ kỹ rồi?

– Đã nghĩ.

Sở Mộ gật đầu nói:

– Ta chọn Thiên Hoang kiếm thể!

Thiên Hoang kiếm thể!

Đây là công pháp bí ẩn Sở Mộ có được trong Thiên Hoang địa cung, luôn theo hắn cho đến bây giờ. Sở Mộ cứ cảm thấy Thiên Hoang kiếm thể không đơn giản, đặc biệt lần này đối diện Thiên Long Kiếm Thánh, nghe nhắc đến Thiên Hoang kiếm thể làm hắn cảm thấy lai lịch của nó không tầm thường.

Huống chi nhận truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh trừ huyết mạch chân long ra còn được truyền thừa Chân Long kiếm đạo, vậy là tương đương chặn lại con đường tự sáng tạo kiếm đạo của Sở Mộ.

Chương 879: Lĩnh vực kiếm thuật (Thượng)

Vì nhiều lý do cộng thêm trực giác khiến Sở Mộ lựa chọn: Bỏ truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, chọn Thiên Hoang kiếm thể.

Chẳng lẽ không có truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh thì không thể lên tuyệt đỉnh sao?

Tất nhiên là không, trước kia Sở Mộ không được truyền thừa gì, hắn dựa vào năng lực của bản thân từng bước một đi đến bây giờ, đã giẫm nhiều Kiếm Giả được truyền thừa kiếm đạo tiểu thừa, đại thừa ở dướichân.

Sở Mộ vững tin dù hắn không được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh cũng có thể lên tuyệt đỉnh, thành tựu Kiếm Thánh, xông thẳng đến Kiếm Thần trong truyền thuyết.

Dường như Thiên Long Kiếm Thánh không quá bất ngờ, tiếc nuối lắc đầu thở dài:

– Xem ra bản thánh không có duyên với ngươi.

Tiếng thở dài tràn đầy phức tạp, làm Sở Mộ suýt muốn đổi ý.

– Đã nhiều năm từ khi bản thánh chết để lại thể thần hồn này vẫn chưa đấu kiếm với ai.

Thiên Long Kiếm Thánh đổi đề tài, khẽ thở dài:

– Tiểu bối, kiếm thuật của ngươi cực kỳ giỏi làm bản thánh ngứa tay. Rút kiếm đi, chiến với bản thánh một trận.

Sở Mộ ngạc nhiên.

Chiến với Thiên Long Kiếm Thánh?

Quyết đấu kiếm thuật với Kiếm Thánh!

Đây là điều mà Sở Mộ chưa từng tưởng tượng, nhưng Thiên Long Kiếm Thánh đã có hứng thú đó thì hắn cũng đồng ý ngay.

Kiếm Thánh!

Kiếm đạo thánh giả!

Có thể trở thành Kiếm Thánh thì tất nhiên ngâm mình trong kiếm thuật mấy trăm năm, ngàn năm hay thậm chí lâu hơn nữa, rốt cuộc đến cảnh giới gì? Sở Mộ rất mong chờ.

Một thanh kiếm màu vàng xuất hiện trong tay Thiên Long Kiếm Thánh, rộng hơn kiếm bình thường một chút, mặt trên điêu khắc chân long màu vàng sống động như thật, như tùy thời sống lại.

Sở Mộ rút Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra, thu vỏ kiếm vào không gian giới chỉ, biểu tình trầm trọng.

Một chút khí thế sắc bén vòng quanh người như làn gió mát lại như sấm sét, cực kỳ sắc bén cắt nát.

Thiên Long Kiếm Thánh quát:

– Tiếp kiếm!

Thanh âm phá vỡ bình lặng, kiếm đâm hướng Sở Mộ.

Ánh sáng vàng nội liễm, quỹ tích nhát kiếm này thấy rõ ràng nhưng Sở Mộ có cảm giác không né được, như thể mặc cho hắn trốn cỡ nào cũng không tránh thoát kiếm này được.

Từ nhát kiếm này Sở Mộ nhìn thấy vô số khả năng biến đổi, bên trong tràn ngập huyền diệu.

Chuyên gia vừa ra tay liền biết ngay!

Một kiếm nhìn như đơn giản của Thiên Long Kiếm Thánh thật ra trải qua nhiều phen mài giũa, tôi luyện ngàn vạn năm, tinh giản đến cực độ lại có ảo diệu vô cùng. Sở Mộ có thể chắc chắn khi nói rằng kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh là nhát kiếm mạnh nhất trừ của hắn ra trong số các dường kiếm hắn từng biết.

Kiếm này làm Sở Mộ cảm giác áp lực.

Đã không thể né tránh thì không cần né, rút kiếm phản kích.

Đại đạo chí giản, kiếm của Sở Mộ cũng đơn giản, trong mắt Thiên Long Kiếm Thánh là đâm ra song song với kiếm của y đâm hướng y.

Không nương tay, Kiếm Giả đấu kiếm chỉ cầu vui sướng đầm đìa, dù gặp sinh tử.

Thiên Long Kiếm Thánh phán đoán rõ ràng đường kiếm của Sở Mộ nhanh hơn y một phần ngàn giây, sẽ đâm trúng y.

Thiên Long Kiếm Thánh lắc cổ tay thay đổi kiếm chiêu giữa chừng chém vào cổ tay Sở Mộ, hắn cũng đổi kiếm chiêu trong tích tắc.

Trong khoảnh khắc hai bên liên tục thay đổi trăm kiếm chiêu, mỗi kiếm không nương tay.

Kỳ lạ là sau trăm kiếm chiêu mà kiếm của Sở Mộ và Thiên Long Kiếm Thánh chưa một lần chạm vào nhau.

Tay chân mình đều dùng hết, nhìn như đơn giản nhưng mỗi động tác trải qua rèn giũa nhiều lần đến trình độ tinh giản nhất, trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất. Vứt bỏ tất cả hoa lệ chỉ truy cầu căn nguyên bản chất nhất: Giết!

Đánh nhau không mang theo khói lửa nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều, chiêu nào cũng lấy mạng.

Đột nhiên Thiên Long Kiếm Thánh huơ kiếm đánh lừa rồi lui ra kéo khoảng cách với Sở Mộ, mắt lấp lánh sáng như muốn xuyên thấu hắn.

Trong giọng nói của Thiên Long Kiếm Thánh chất chứa ngạc nhiên, tán thán, và không thể tin khi nhìn thấy sự thật:

– Kiếm thuật của ngươi…!

Vì Thiên Long Kiếm Thánh nhìn ra tuổi của Sở Mộ không lớn, chưa đến ba mươi.

Chưa đến ba mươi tuổi mà có kiếm thuật như thế, thiên phú kiếm thuật thật là kinh thiên động địa khiếp quỷ thần.

– Nếu là ngày xưa, có lẽ ta không đánh lại ngươi về mặt kiếm thuật.

Lần đầu tiên Thiên Long Kiếm Thánh không tự xưng ‘bản thánh’ mà là ‘ta’, biểu thị trong lòng công nhận Sở Mộ.

– Nhưng mấy năm nay lúc rảnh ta hay nghiên cứu kiếm thuật, đã đột phá cực hạn đến độ cao hoàn toàn mới. Tiếp theo ta sẽ lấy ra thực lực thật sự.

Sở Mộ nghe xong không hề sợ hãi ngược lại lộ vẻ mong chờ.

Thiên Long Kiếm Thánh biểu hiện kiếm thuật khiến Sở Mộ cảm giác áp lực lớn, gần như bất lực, vậy mà còn chưa phải trình độ kiếm thuật thật sự của y.

Biểu tình Thiên Long Kiếm Thánh nghiêm túc nói:

– Ta gọi đẳng cấp này là… lĩnh vực!

Sở Mộ ngây người, thì thào lặp lại:

– Lĩnh vực… lĩnh vực kiếm thuật…

Sở Mộ cảm giác máu đang sôi trào.

Kiếm thuật của Sở Mộ đã đến cực hạn, mười thước cấm khu nếu đột phá tiếp sẽ là lĩnh vực kiếm thuật trong truyền thuyết.

Nhưng lĩnh vực và cấm khu kiếm thuật là hai đẳng cấp, lĩnh vực kiếm thuật ở trên cấm khu. Tuy cấm khu kiếm thuật sau khi đột phá thì là lĩnh vực kiếm thuật, nhưng cửa ải này từ xưa đến nay làm tức chết bao nhiêu Kiếm Giả.

Giới kiếm thuật sư trên Trái Đất chuyên về kiếm thuật trải qua mấy ngàn năm nhưng cường giả đột phá đến lĩnh vực kiếm thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay, không hơn mười người.

Tuổi như Sở Mộ mà tu luyện kiếm thuật đến đẳng cấp cấm khu mười thước đã là số một từ xưa đến nay.

Nhưng Sở Mộ không thỏa mãn, hắn còn muốn tiếp tục đột phá, đạt đến đẳng cấp lĩnh vực kiếm thuật, tiến hướng cảnh giới cao hơn nữa. Nhưng Sở Mộ không có chút manh mối về việc làm sao đột phá đến lĩnh vực kiếm thuật.

Hiện giờ Thiên Long Kiếm Thánh nói kiếm thuật của y đã đến đẳng cấp lĩnh vực, nếu đánh nhau với y, cảm nhận ảo diệu, uy lực trong đó không chừng sẽ cho Sở Mộ tìm đến cơ hội đột phá.

Đây là kỳ ngộ, dù không thể được đến truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh nhưng chỉ kỳ ngộ này đã hoàn toàn đáng giá.

Thiên Long Kiếm Thánh lại quát:

– Tiếp kiếm!truyện ma

Thiên Long Kiếm Thánh chém kiếm, đường kiếm tràn ngập lực lượng đáng sợ, rồng vàng trên thân kiếm như vật sống phát ra tiếng gầm khiếp hồn người, phá núi gãy non, khai thiên tích địa.

Nếu chỉ là lực lượng đủ mạnh, tốc độ siêu nhanh thì Sở Mộ không thèm để vào mắt, điều làm con ngươi hắn co rút là nhát kiếm Thiên Long Kiếm Thánh chém tới, xung quanh thân kiếm diễn sinh lực lượng kỳ lạ. Lực lượng này khó tả nhưng bắt đầu ảnh hưởng không gian bốn phía, làm không gian có sự thay đổi.

Chương 880: Lĩnh vực kiếm thuật (Hạ)

Sở Mộ phát hiện không thể né tránh kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh, vì không gian như bị phong tỏa, làm hắn giật mình hơn nữa là không thể phản kích.

Đấu kiếm là khi đối diện đối thủ tấn công hoặc né tránh hoặc đón đỡ hoặc phản kích. Lúc này không thể né, không thể phản kích, bây giờ chỉ còn đường đỡ, nhưng kiếm này cho Sở Mộ cảm giác muốn đỡ cũng không ngăn được.

Dù vậy vẫn phải chắn.

Sở Mộ vung kiếm, lần đầu tiên phát động Chấn Sơn Kình, Bát Diện Thiên Hoang kiếm chấn động với tần suất siêu cao chém vào kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh.

Hai kiếm va chạm, Sở Mộ cảm giác kiếm của mình bị lực lượng kỳ lạ lôi kéo bất giác trượt sang bên cạnh. Thân kiếm Chấn Sơn Kình bị lực lượng kỳ lạ làm tan rã.

Rút kiếm về, lại chém ra, một lần nữa thi triển Chấn Sơn Kình.

Thiên Long Kiếm Thánh lắc cổ tay, tốc độ chém kiếm càng nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn nữa.

Va chạm liên tiếp mấy lần, Chấn Sơn Kình liên tục bị đánh tan, không cách nào phát huy uy lực vốn có. Kiếm của Sở Mộ không cách nào chính xác chặn lại kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh, cảm giác như bôi dầu trơn trợt, lực lượng kỳ lạ khiến hắn chật vật đón đỡ.

Sở Mộ thầm nghĩ:

– Lĩnh vực kiếm thuật, lực lượng kỳ lạ xung quanh thân kiếm là lực lượng mà lĩnh vực kiếm thuật hình thành sao?

Lĩnh vực kiếm thuật của Thiên Long Kiếm Thánh không đủ hoàn thiện, Sở Mộ dùng mấy đường kiếm tan rã lực lượng lĩnh vực kiếm thuật buộc y thay đổi kiếm chiêu, một đường kiếm mang theo lực lượng lĩnh vực kiếm thuật từ mặt bên chém vào Sở Mộ.

Vẫn không thể né tránh, không thể phản kích, chỉ có thể lại ngăn cản.

Nhiều lần thi triển Chấn Sơn Kình, nhiều lần bị đánh tan, Sở Mộ đón đỡ rất khó khăn. Sở Mộ biết rõ tuy Chấn Sơn Kình nhiều lần bị đánh tan nhưng có phát huy một chút tác dụng, nếu không có Chấn Sơn Kình thì hắn đỡ một, hai đường kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh rồi sẽ thất bại.

Mỗi kiếm của Thiên Long Kiếm Thánh có thể nói là trở lại nguyên trạng, đại đạo chí giản, kiếm trong tay y chém chặt đâm tước có trật tự, nhìn như không gì khác lạ nhưng ẩn chứa đạo lý vô cùng.

– Cái gọi là lĩnh vực kiếm thuật là một loại hiểu biết kiếm thuật đến độ cao vượt mức, nắm giữ kiếm đến độ cao không ai với tới được, khống chế hoàn cảnh xung quanh gần như hoàn mỹ. Tất cả kết hợp lại khiến kiếm thuật có thể gây ra ảnh hưởng với hoàn cảnh xung quanh. Ảnh hưởng này có lợi với mình, hại cho người khác, thậm chí là tác dụng mặt trái, đây là lĩnh vực kiếm thuật!

Nhiều lần đánh nhau va chạm, dù Sở Mộ ngăn cản cực kỳ khó khăn, tùy thời sẽ thất bại nhưng lực lượng linh hồn cường đại quan sát chi tiết, ngộ tính như yêu nghiệt lần mò tham ngộ ảo diệu trong đó, các loại lĩnh ngộ dâng lên trong đầu Sở Mộ.

Trong kiếm thuật ngộ tính của Sở Mộ nói thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Đẳng cấp kiếm thuật của Sở Mộ đã đến cực hạn cấm khu kiếm thuật, chỉ vì tích lũy không đủ, thiếu cơ hội nên không thể tham ngộ ảo diệu lĩnh vực kiếm thuật.

Sở Mộ vốn tưởng với năng lực của mình muốn đột phá đẳng cấp này đến lĩnh vực kiếm thuật cần ít nhất ba năm mới được.

So đấu kiếm thuật với Thiên Long Kiếm Thánh khiến Sở Mộ tự mình cảm nhận lĩnh vực kiếm thuật, tiết kiệm ba năm thời gian.

Sở Mộ đã hiểu cấu thành kiếm thuật, suy nghĩ trở nên rộng mở, các loại hiểu ra quanh quẩn trong óc.

Phân tích, tham ngộ, hiểu thấu.

Lại một lần va chạm, mắt Sở Mộ sáng rực, có một luồng sáng xẹt qua linh hồn hắn.

Không đợi Thiên Long Kiếm Thánh ra kiếm, lần này kiếm của Sở Mộ đâm ra trước:

– Đỡ một kiếm của ta!

Thiên Long Kiếm Thánh biến sắc mặt, vì y cảm nhận được kiếm Sở Mộ đâm ra bình thường không có gì lạ nhưng phong tỏa không gian bốn phía, khiến y có cảm giác không thể né tránh, không thể phản kích. Xung quanh đường kiếm có lực lượng kỳ lạ quấn quanh như sợi tơ trải rộng không gian bốn phía, sinh ra chút ảnh hưởng.

Cổ họng Thiên Long Kiếm Thánh lăn lộn, biểu tình kinh hoàng:

– Lĩnh vực kiếm thuật!

Thiên Long Kiếm Thánh không bao giờ ngờ Sở Mộ so kiếm với hắn rồi đột phá.

Thiên Long Kiếm Thánh chém ra một kiếm, hai kiếm va chạm, lực lượng lĩnh vực kiếm thuật triệt tiêu nhau. Hai người cùng thụt lùi, từ xa nhìn nhau.

Thiên Long Kiếm Thánh nhìn Sở Mộ, tinh thần bỗng hoảng hốt, cảm giác mọi thứ không chân thật.

Lòng Thiên Long Kiếm Thánh nổi lên suy nghĩ:

– Nếu hắn sinh cùng thời với ta e rằng ánh sáng của hắn sẽ che lấp ta, che lấp tất cả Kiếm Giả, khiến mọi Kiếm Giả sống dưới bóng ma của hắn.

Thiên Long Kiếm Thánh cảm thấy vui mừng, và một chút tiếc nuối.

Sâu trong Thiên Long kiếm điện, trên Đăng Long đài, Thiên Long Kiếm Thánh trợn to mắt nhìn Sở Mộ như muốn xem hắn làm bằng cái gì mà khác xa Kiếm Giả quá.

Thiên Long Kiếm Thánh thầm thở dài:

– Đáng tiếc yêu nghiệt như vậy lại vô duyên với truyền thừa của ta.

Thiên Long Kiếm Thánh mở miệng hỏi:

– Tiểu bối, ngươi tên là gì?

Dù đối diện thể thần hồn Kiếm Thánh cổ xưa nhưng Sở Mộ không biểu hiện kích động gì mấy:

– Sở Mộ.

Nhưng vì nhờ lĩnh vực kiếm thuật của Thiên Long Kiếm Thánh giúp hắn tham ngộ ra ảo diệu, khiến cấm khu kiếm thuật của Sở Mộ đột phá cực hạn, một chân bước vào trong lĩnh vực kiếm thuật nên hắn rất tôn kính Thiên Long Kiếm Thánh.

– Sở Mộ, ta nhớ kỹ tên của ngươi.

Thiên Long Kiếm Thánh nghiêm túc nói:

– Thiên phú của ngươi cao, ta hiếm thấy trong đời, nhưng dường như ngươi không có truyền thừa kiếm đạo?

Sở Mộ đáp thẳng:

– Không có.

Thiên Long Kiếm Thánh trầm ngâm một chút, sau đó mắt bắn ra tia sáng hỏi:

– Không có truyền thừa kiếm đạo, là ngươi không thể hay… ngươi không muốn truyền thừa kiếm đạo?

Không đợi Sở Mộ trả lời Thiên Long Kiếm Thánh đã nói thêm:

– Chẳng lẽ ngươi muốn tự sáng tạo kiếm đạo?

Sở Mộ không quanh co lòng vòng, bằng phẳng thừa nhận:

– Đúng vậy!

Ánh mắt Thiên Long Kiếm Thánh sâu thẳm, ngữ điệu vô cùng cảm khái, rất có cảm xúc với kiếm đạo tự sáng tạo:

– Tự sáng tạo kiếm đạo sao… Con đường này không dễ đi, vô cùng khó khăn. Năm xưa Kiếm Giả thiên tài cùng thời với ta có mấy người chọn đường tự sáng tạo kiếm đạo, vất vả cực khổ cuối cùng chỉ có ta thành công bước ra một bước tự sáng tạo Chân Long kiếm đạo. Nhưng đó vì ta có một chút huyết mạch chân long, nếu không có huyết mạch chân long thì ta cũng giống bọn họ đã gục ngã trên con đường tự sáng tạo kiếm đạo.

Sở Mộ nghe vậy tim rớt cái bịch, lời nói của Thiên Long Kiếm Thánh khiến hắn càng sâu sắc hiểu đường đến kiếm đạo tự sáng tạo khó khăn gian khổ biết bao.

Nhưng điều đó không thể dao động tâm chí của Sở Mộ mà càng khiến hắn kiên định hơn, dù cuối cùng hắn cũng gục ngã trên con đường này thì vẫn không hối hận.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bạn đăng ký bình thường nhé ..!hệ thông sẽ gửi 2 link vào click vào xác nhận là đăng ký thành công..!
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé...^^!Đêm rồi mà có 10 bạn yêu cầu ..!Các nghe truyện thư giãn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé :)G9
https://audiosite.net
Đã fix mình sẽ cập nhật giọng khác theo yêu vào sáng ngày mai nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo