1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 866: Di dích Kiếm Thánh |>đến chương 870

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 866: Di dích Kiếm Thánh |>đến chương 870

❮ sau
tiếp ❯

Chương 866: Di dích Kiếm Thánh (Trung)

Ngữ điệu của Long gia âm lạnh khiến nhiệt độ căn phòng giảm mạnh.

Các trưởng lão giật mình kêu lên:

– Long Linh thống lĩnh cũng vào!?

Như Long Nhất, Long Nhị là kiếm vệ được Long gia bồi dưỡng từ nhỏ, Long Linh thống lĩnh là thống lĩnh kiếm vệ của Long gia, trước khi bế quan đã có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, hiện nay bế quan hai mươi niên thì thực lực mạnh mẽ đến trình độ nào đây?

– Tốt, có Long Linh thống lĩnh đi thì dễ dàng giết đồ khốn đó thôi!

***

Trong Biệt Sơn viện, lương đình.

Sở Mộ nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng đối diện mình, sắc mặt hắn bình tĩnh không dao động, lạnh lùng hỏi:

– Nàng tìm ta có chuyện gì?

Khuôn mặt Phàn Phong Hoa lạnh lùng, đôi mắt như làn nước nhìn mặt Sở Mộ như muốn xem thấu hắn:

– Đương nhiên là có việc rất quan trọng.

Sở Mộ nói thẳng:

– Nói đi.

Tuy Phàn Phong Hoa kinh ngạc vì tên này không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, không một chút cảm giác kinh diễm làm lòng nàng thấy hơi thất bại, nhưng thứ khiến nàng kiêu ngạo nhất không phải sắc đẹp mà là thiên phú kinh doanh, nên nàng chỉ hơi khó chịu.

– Ta có thể cho ngươi một cơ hội một bước lên trời.

Đáy mắt Sở Mộ lóe ý cười nghiền ngẫm, lòng đã đoán ra ý của Phàn Phong Hoa:

– Một bước lên trời?

Phàn Phong Hoa dõng dạc nói:

– Đúng vậy! Đối với Kiếm Giả thiên tài như ngươi là kỳ ngộ trăm năm hiếm có, thậm chí là cơ hội tuyệt vời cả đời cũng không gặp được. Nếu có thu hoạch tuyệt đối sẽ khiến thực lực của ngươi tăng vọt trong thời gian ngắn.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy tự tin, dáng vẻ sáng sủa.

Sở Mộ mỉm cười hỏi:

– Với điều kiện gì?

Phàn Phong Hoa tự nhiên nói:

– Tham gia vào Phàn gia của ta, ta thậm chí có thể gả cho ngươi.

Phàn Phong Hoa hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, dè dặt của nữ giới bình thường, như thể người đang nói chuyện không phải là nàng.

Sở Mộ nghe liền hiểu ngay, Phàn Phong Hoa xem hắn như ngựa giống, có điều đây là tự do của người khác, không liên quan đến hắn.

Nghe Phàn Phong Hoa nói khiến Sở Mộ hiểu rằng nàng giống như Thân Đồ gia cũng nhìn trúng thiên phú, tiềm lực của hắn. Cách làm của Phàn Phong Hoa triệt để hơn Thân Đồ gia, muốn kéo Sở Mộ hoàn toàn bước lên chiến thuyền Phàn gia, thành người của Phàn gia, cùng chung vinh nhục.

Sở Mộ từ chối Phàn Phong Hoa:

– Ta thích tự do tự tại hơn.

Phàn Phong Hoa không dây dưa, nàng đứng dậy, giọng điệu tự tin nói với Sở Mộ:

– Trước chiều mai nếu ngươi đổi ý có thể đến Phàn gia tìm ta, chỉ cần báo tên ta là được.

Phàn Phong Hoa nói xong xoay người rời đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cho Sở Mộ.

Trong phủ Tử Thiên có một tòa u cốc tên là Tam U cốc, là một trong các cấm địa của phủ Tử Thiên, cực kỳ nguy hiểm. Bình thường ít Kiếm Giả nào đến gần, dù tới cũng chỉ dám hoạt động vòng ngoài chứ không dám vào sâu.

Nhưng giờ phút này trong Tam U cốc tụ tập một đống người, đã có hàng trăm Kiếm Giả tụ lại đây, vẫn còn Kiếm Giả lục tục tìm đến vô cùng náo nhiệt.

Đang giữa trưa, một đám người từ xa đi vào Tam U cốc, là thành viên Thân Đồ gia tộc, tổng cộng mười người, Sở Mộ nằm trong đố đó.

Thân Đồ gia tộc trừ trưởng lão khách khanh Sở Mộ ra chín người khác đều là tộc nhân. Thân Đồ Vô Địch và tám cao thủ trong gia tộc, mỗi vị ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành, trong đó một vị Nguyên Cực cảnh viên mãn phát ra khí thế cực kỳ sắc bén khiến người giật mình.

Rất nhanh người Phàn gia, Long gia cũng đến, còn có ba gia tộc lớn của mấy quận khác trong phủ Tử Thiên. Có người chào hỏi nhau, có cười nhạt đầy ân oán.

Người Long gia nhìn Sở Mộ chằm chằm tràn đầy thù hận, như mũi nhọn đao kiếm chực chờ lăng trì hắn ngàn đao vạn quả. Đặc biệt ánh mắt của Long Thiên Sơn rất độc ác. Một nam nhân trung niên Sở Mộ thấy lạ mặt thì mặt không biểu tình, đôi mắt cứ nhìn hắn mãi làm hắn gai hết cả người, như từng giây từng phút bị lóc thịt, như bị rắn độc núp trong bóng tối theo dõi.

Sở Mộ ngạc nhiên phát hiện tu vi của người này là Nguyên Cực cảnh viên mãn.

Phụ thân của Thân Đồ Vô Địch tức Thân Đồ Cuồng Sa gia chủ Thân Đồ gia giật mình, khẽ nói:

– Long Linh của Long gia!

Thân Đồ Vô Địch hiểu ra:

– Thì ra là hắn.

Thân Đồ Vô Địch quay đầu nói với Sở Mộ:

– Sở huynh, người này tên Long Linh, là thống lĩnh kiếm vệ Long gia, một nhân vật vô pháp vô thiên. Hai mươi năm trước có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, thực lực cường đại, đã từng chém giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn. Bế quan hai mươi năm sau chắc tu vi của Long Linh đã lên đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, thực lực mạnh gấp mấy lần. Chỉ e Long Linh sẽ xuống tay với Sở huynh, nhưng chờ vào di tích Kiếm Thánh rồi Sở huynh và chúng ta cùng nhau hành động, cho hắn lá gan cũng không dám xuống tay.

Sở Mộ im lặng gật đầu, hắn tự biết dù có đi một mình gặp phải Long Linh thì hắn cũng sẽ không bị giết, ngược lại có thể giết chết đối phương.

Bên tai vang thanh âm lạnh lùng chất chứa tức giận:

– Thì ra ngươi đã đầu vào Thân Đồ gia!

Sở Mộ quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, là đại tiểu thư Phàn gia, Phàn Phong Hoa.

Phàn Phong Hoa cũng có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn nhưng dao động hơi thở không ổn định, hiển nhiên không phải tự đột phá mà Phàn gia sử dụng thủ đoạn nào đó nâng tu vi của nàng lên.

Đúng vậy, thiên phú của Phàn Phong Hoa rất tốt nhưng nàng không chú trọng tu luyện và tập trung vào việc kinh doanh, nên Phàn gia dùng tài nguyên đan dược nâng tu vi của nàng lên.

Phàn Phong Hoa cũng vào di tích Kiếm Thánh tìm cơ duyên, bởi vì nàng không đủ thực lực nên người Phàn gia đặc biệt sắp xếp cao thủ luôn bảo vệ nàng.

Phàn Phong Hoa mời Sở Mộ nhưng bị từ chối, bây giờ thấy hắn xuất hiện ở đây làm lòng nàng dâng lên tức giận, cảm giác như bị hắn nhục nhã.

Sở Mộ cười cười không đáp lời. Phàn Phong Hoa hừ lạnh quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.

Sở Mộ không để bụng.

Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời nóng cháy chậm rãi lặn hướng tây.

Một lão nhân cao giọng nói:truyện tiên hiệp audio

– Được rồi, người đã đến đông đủ thì bây giờ chuẩn bị vào di tích Kiếm Thánh đi.

Lão nhân đến từ Kinh gia, đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, là một trưởng lão của Kinh gia, có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn.

Không uổng là đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, có hai mươi người tới, trong đó năm người tu vi đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, mười người tu vi tới Nguyên Cực cảnh đại thành, năm người tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành.

Thân Đồ Vô Địch đang giới thiệu thành viên quan trọng, cao thủ của mỗi gia tộc cho Sở Mộ, để hắn nhận biết trực quan.

Chương 867: Di dích Kiếm Thánh (Hạ)

Trong tất cả người trẻ tuổi có mặt thì xuất sắc nhất là nhị thiếu gia của Kinh gia, Kinh Vô Mệnh, gã hai tay ôm kiếm trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

Thân Đồ Vô Địch thì thậm chí không vào hàng tốp mười thanh niên kiệt xuất, Long Thiên Sơn của Long gia càng khỏi phải nói, kém xa lắc.

Trưởng lão Kinh gia dứt lời, hai lão nhân khác bước ra từ hai thế gia, lấy ra thanh tiểu kiếm, bắt đầu rót kiếm nguyên vào.

Ba thanh tiểu kiếm bay lên trời, hóa thành ba luồng sáng bắn tới trước, tốc độ nhanh đến khó tin.

– Đuổi theo!

Đám Kiếm Giả lập tức bay theo ba luồng sáng.

Phủ Tử Thiên có tám quận, ba gia tộc lớn của mỗi quận mới có tư cách biết tin tức và cùng nắm giữ, tránh cho lộ tin ra ngoài. Lúc này hai mươi bốn gia tộc xuất sắc nhất phủ Tử Thiên nhanh chóng hành động, theo gia tộc khác nhau chia ra trận doanh khác tụ hợp lại với nhau.

Càng tiến lên trước vào sâu trong Tam U cốc thì tia sáng càng tối, bắt đầu ảnh hưởng tầm mắt các Kiếm Giả làm phạm vi rút nhỏ nhiều.

Các Kiếm Giả ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, tuy có một phần được thổi phồng lên thùng rỗng kêu to, thực lực thật sự thì không bằng Nguyên Cực cảnh chính thức nhưng vẫn có thực lực chỉ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh mới có.

Tia sáng nơi này mờ tối ảnh hưởng được thị lực của Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, Sở Mộ cảm giác trong không khí trôi nổi vật chất bí ẩn, khiến hắn cảnh giác cao độ.

Càng vào sâu không chỉ không gian tối tăm mà phạm vi cũng nhỏ dần, cảm giác bức bối lan tràn, hít thở nặng nhọc.

Thanh âm vang lên:

– Đã đến!

Mọi người dừng bước, ba luồng sáng bắn vào bóng tối mất hút. Đằng trước khuếch tán tia sáng tựa sóng nước.

Trưởng lão Kinh gia chỉ vào tia sáng âm u phía trước, nói:

– Nơi này là lối vào di tích Kiếm Thánh.

Trưởng lão Kinh gia nhìn bên Kinh Vô Mệnh, cung kính nói:

– Thiếu chủ, chúng ta có thể đi vào.

Kinh Vô Mệnh mở mắt ra, giọng nói trong veo như suối:

– Đi!

Kinh Vô Mệnh không thèm nhìn mọi người, trực tiếp bay thẳng vào trong. Người Kinh gia vào theo.

Lại một thế gia hành động:

– Chúng ta cũng đi!

– Đi!

Lần lượt có Kiếm Giả của các gia tộc đi vào tia sáng âm u như sóng gợn.

Giọng Long Thiên Sơn qua kiếm khí truyền vào lỗ tai Sở Mộ:

– Ngươi tốt nhất là luôn đi cùng người Thân Đồ gia, nếu đi lẻ sẽ là ngày chết của ngươi!

Sau đó Long Thiên Sơn và người Long gia đi vào di tích Kiếm Thánh, biến mất như bị hắc ám nuốt mất.

Thân Đồ Cuồng Sa nói:

– Chúng ta cũng đi vào.

Thân Đồ gia, bao gồm Sở Mộ có tổng cộng mười người lần lượt vào tia sáng sóng nước âm u.

Một trưởng lão kinh kêu:

– Có chuyện gì thế này?

Trưởng lão khác tràn ngập khủng hoảng hét lên:

– Kiếm nguyên… kiếm nguyên của ta đâu!?

Thân Đồ Cuồng Sa xoe tròn mắt:

– Kiếm nguyên… bị giam cầm.

Sở Mộ cũng phát hiện Thiên Hoang kiếm nguyên của mình biến mất, nội thị vẫn thấy Thiên Hoang kiếm nguyên nằm trong đan điền nhưng không cảm giác được nó, liên kết ý niệm và kiếm nguyên bị lực lượng bí ẩn cắt đứt.

– Kiếm ý… kiếm ý của ta cũng bị giam cầm.

– Không chỉ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa cũng bị luôn!

– Tức là kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa của chúng ta đều bị giam cầm.

Thân Đồ Cuồng Sa lấy lại bình tĩnh, phân tích:

– Chúng ta bị giam cầm, những người khác cũng vậy, chắc là quy tắc của đối phương. Thế thì tu vi, đẳng cấp lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều không có đất dùng võ tại đây, mọi người chỉ có thể dựa vào thân thể và kiếm thuật khổ luyện.

Thân Đồ Vô Địch nghe thế biểu tình kỳ dị nhìn Sở Mộ.

Thân Đồ Vô Địch thấy tận mắt kiếm thuật của Sở Mộ, còn đích thân lĩnh giáo kết quả bị một kiếm đánh bại. Thân Đồ Vô Địch biết đó chưa phải là kiếm thuật thật sự của Sở Mộ, vì Dương Vô Địch cũng bị hắn một kiếm đánh bại.

Cho đến bây giờ Thân Đồ Vô Địch chưa thấy ai thắng Sở Mộ về mặt kiếm thuật, có lẽ có nhưng sẽ không nhiều người, không chừng trong tất cả Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh chỉ có Sở Mộ chiếm ưu thế siêu lớn.

Sở Mộ vốn chỉ có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, kiếm ý dường như là năm thành mốt, lực lượng áo nghĩa chỉ lĩnh ngộ ba thành. Lứa tuổi như Sở Mộ được thành tích thế này đã là siêu thiên tài, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm như Long Nhất cũng không đánh lại hắn.

Nhưng thực lực của Long Linh trên Long Nhất, trên gấp vô số lần, Sở Mộ không thể nào đánh lại gã. Chuyến đi này có mười mấy hai mươi Kiếm Giả mạnh hơn Long Linh, có thể nói thực lực của Sở Mộ chỉ cỡ trung đẳng.

Nhưng hiện tại đám Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh bị giam cầm kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ tranh cao thấp về cơ thể và kiếm thuật, Sở Mộ nhảy vọt lên tầng lớp cao đẳng.

Thân Đồ Vô Địch cực kỳ hâm mộ, nhưng gã không biết thân thể của Sở Mộ không phải Nguyên Cực cảnh bình thường mà là Thiên Hoang kiếm thể. Độ mạnh của Thiên Hoang kiếm thể hơn cơ thể Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường gấp mười lần.

Tức là trong di tích Kiếm Thánh độ mạnh cơ thể là một ưu thế, tạo nghệ kiếm thuật cao thấp là ưu thế khác, Sở Mộ chiếm cả hai.

Sở Mộ cười thầm trong bụng:

– Chuyến này vui rồi. Long gia, ta thật muốn xen khi các ngươi gặp ta thì đối phó ta thế nào.

Chuyển biến này khiến Sở Mộ thấy rất thú vị, trong lòng vốn bức bối nhưng giờ thì nhẹ nhàng rất nhiều, tràn đầy tự tin.

Hết thảy đến từ kiếm thuật đáng sợ của Sở Mộ.

Thân Đồ Cuồng Sa nói:

– Sở trưởng lão đã quyết định hành động đơn độc thì ta không ngăn cản, nhưng nhớ cẩn thận.

Thân Đồ Vô Địch đấm nhẹ vai Sở Mộ, cười nói:

– Hy vọng Sở huynh có thu hoạch lớn.

Sở Mộ mỉm cười vẫy tay:

– Hẹn gặp lại.

Sở Mộ xoay người đi hướng khác.

Thân Đồ Vô Địch nhìn bóng lưng Sở Mộ tiêu sái rời đi, gã bỗng hơi hâm mộ. Một người một kiếm xông di tích Kiếm Thánh, khoái ý ân cừu thỏa thích biết bao, tiêu sái hết sức, tự do tự tại. Tiếc rằng Thân Đồ Vô Địch không có năng lực này

***

Kinh Vô Mệnh Kinh gia lạnh nhạt nói:

– Các ngươi đừng đi theo ta.

Kinh Vô Mệnh ôm kiếm rời khỏi đoàn người Kinh gia.

***truyện Linh Dị

Có tiếng cười to:

– Ha ha ha! Tốt quá, tại đây kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều bị giam cầm, có ai đánh lại ta!

Một thanh niên khiêng hai thanh trường kiếm bước ra từ bóng tối, khuôn mặt cuồng ngạo.

***

Quy tắc của di tích Kiếm Thánh khiến một số Kiếm Giả tự tin vào thân thể, kiếm thuật của mình đều tách khỏi đoàn người, hành động riêng lẻ.

Một người lang bạt thì thu hoạch được gì đều thuộc về mình, cũng gay cấn hơn.

Chương 868: Dễ dàng qua ải

Sở Mộ bước nhanh tới trước, hắn chỉ biết nơi này là di tích Kiếm Thánh nhưng chưa từng tưởng tượng nó là nơi như thế nào.

Đằng trước, hai bên trái phải một mảnh tối tăm, thị lực viên mãn thị kiếm của Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng mạnh, chỉ mơ hồ thấy mười thước trước mặt, nơi này như một hành lang.

Hành lang u ám, Sở Mộ không biết nó dẫn đến đâu, nhưng đã tới rồi thì không thể lùi bước được.

Bốn phía yên tĩnh không thanh âm chỉ có tiếng bước chân đầy nhịp điệu của hắn văng vẳng trong hành lang sâu thẳm tĩnh lặng.

Sở Mộ đang đi bỗng cảm giác hơi thở khác lạ, hắn dừng bước.

Đằng trước có một bóng người bước ra từ hư vô, xuất hiện trước mặt Sở Mộ. Đó là một Kiếm Giả, không thấy rõ đường nét mặt mũi, chỉ có khí thế sắc bén kinh người phát ra từ người đó khuếch tán bốn phía, xao động làm cho người ta sợ hãi.

Bóng người nói:

– Đánh bại ta thì ngươi có thể vào cửa thứ hai.

Giọng nói lạnh băng toát ra sắc bén kinh người, như thể bản thân người này là thanh kiếm.

Từ khi nào người đó cầm một thanh kiếm phản chiếu ánh sáng u ám, chớp mắt kiếm đã đâm Sở Mộ, kiếm quang trở nên chói mắt kèm theo tiếng sấm nổ đáng sợ, thanh thế sắc bén cực kỳ kinh người.

Một kiếm kèm theo khí thế thiên quân vạn mã lao nhanh đâm hướng Sở Mộ, hắn cảm giác kiếm áp đáng sợ tỏa định mình, đánh vào thân thể như muốn xé rách hắn ra thành mấy mảnh.

Trong kiếm này trộn lẫn sát ý đậm đặc, Sở Mộ biết đối phương ra kiếm chỉ với một mục đích là giết hắn, không có đường thứ hai.

Nếu vậy thì đành phản kích giết ngược lại đối phương.

Sở Mộ cảm giác kiếm này không có kiếm nguyên, không kiếm ý, càng không có áo nghĩa, chỉ đơn thuần cơ thể bùng nổ sức mạnh và kiếm thuật cao sâu.

Bàn về lực lượng cơ thể thì Sở Mộ không ngán, về kiếm thuật thì hắn càng không sợ.

Sở Mộ vung tay phải rút Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, một vệt kiếm quang như sấm sét với tốc độ càng nhanh, thanh thế càng lớn, ánh sáng càng chói mắt đâm ra.

Răng rắc!

Tiếng động như vỏ trứng vỡ, kiếm của đối phương ngừng lại dưới kiếm của Sở Mộ rồi vỡ nát. Kiếm của Sở Mộ thế như chẻ tre bàn xuyên qua cổ họng người đó, hắn đút kiếm vào vỏ.

Toàn quá trình nhanh kinh người, nếu có ai đứng bên cạnh nhìn sẽ ngỡ mình bị hoa mắt, vì bọn họ không nhìn rõ Sở Mộ rút kiếm thế nào, đặc biệt trong bóng tối thế này, như thể hắn chưa từng nhúc nhích.

Mấy chỗ khác, Kiếm Giả khác nhau gặp thử thách tương tự, đối diện địch thủ thực lực không yếu.

Kinh Vô Mệnh chỉ ra một kiếm đã giết đối phương. Thanh niên vác hai kiếm cũng không đơn giản, hai tay cầm kiếm chém xẻ đôi đối phương ra, bá đạo tuyệt luân.

Một số Kiếm Giả thể hiện kiếm thuật kinh người, sức sát thương cũng siêu khủng bố.

Tóm lại kiếm thuật của người thủ quan cửa thứ nhất không quá mạnh nên hầu hết đều qua, chỉ một số người vượt qua hơi cực nhọc.

***

Người thủ quan cửa thứ ba xuất hiện, vẫn lạnh lùng nói với Sở Mộ:

– Đánh bại ta, ngươi có thể vào cửa thứ ba.

Người thủ quan cho Sở Mộ cảm giác khác hẳn hai người trước, không có khí thế sắc bén kinh người, không có mũi nhọn khiếp người. Sở Mộ cảm giác rất bình thản, như một người bình thường.

Nhưng Sở Mộ biết loại người này hoặc là người bình thường thật sự, hoặc là giấu mũi nhọn, hiển nhiên người thủ quan thuộc vế thứ hai.

Kiếm Giả có mũi nhọn, về mặt lý luận thì Kiếm Giả càng mạnh mũi nhọn càng dữ dội. Cách nói này không sai. Những Kiếm Giả có mũi nhọn mạnh mẽ đến cực điểm thì rất khủng bố, nhưng có tồn tại càng kinh khủng hơn thuộc hàng giấu mũi nhọn.

Giấu mũi nhọn là một loại cảnh giới, như một thanh bảo kiếm giấu sâu trong vỏ kiếm, khi nào rút khỏi vỏ thì người ta mới biết phong quang tuyệt thế của nó.

Giấu mũi nhọn cao hơn phóng mũi nhọn ra ngoài một cảnh giới, chênh lệch thực lực gấp mấy lần.

Nhưng với Sở Mộ thì cảnh giới đó còn chưa đủ, cùng lắm ngang ngửa Thân Đồ Vô Địch.

Tức là miễn tạo nghệ kiếm thuật đến đẳng cấp như Thân Đồ Vô Địch thì có bảy mươi phần trăm khả năng qua cửa thứ ba, đi vào cái gọi là Thiên Long kiếm điện.

Người thủ quan cửa thứ ba ra kiếm, kiếm này không có thanh thế phong lôi ầm ầm, không có thiên quân vạn mã lao nhanh khiến người sợ hãi, càng không có khí thế sắc bén gần như lăng trì người. Chỉ có sâu thẳm u ám không tiếng động.

Kiếm như vậy càng nguy hiểm hơn, thuần giết chóc.

Tất cả mũi nhọn giấu trong mũi kiếm, tựa như tất cả lực lượng giấu trong mũi kiếm, một khi đánh trúng mục tiêu sẽ hoàn toàn bùng nổ, uy lực đó khủng bố tuyệt luân.

Đối diện một kiếm không tiếng động nhưng Sở Mộ vẫn lù lù bất động, một kiếm phản kích tới sau mà đến trước giết chết người thủ quan.

Kiếm quang gần trong gang tấc tán loạn kiếm hắn, thông qua.

***

– Đáng sợ quá, ta không có cả thời gian rút kiếm đã bị diệt trong tích tắc.

– Ta cũng vậy, người thủ quan cửa thứ ba thật khủng bố.

Ngoài di tích Kiếm Thánh lục tục xuất hiện các bóng người, là Kiếm Giả không thể vượt cửa thứ ba, bị giết nhưng bọn họ không chết thật.

– Chết tiệt, nếu có thể sử dụng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa thì ta nhất định có thể xông qua cửa thứ ba!

Câu hờn giận kiểu này chẳng ai thèm để ý.

– Đáng tiếc vào di tích Kiếm Thánh nhưng không đi vào Thiên Long kiếm điện, không được cái gì hết.

– Ta phỏng chừng cái gọi là Thiên Long kiếm điện mới thật sự là di tích của vị Kiếm Thánh này, ba cửa ải là thử thách.

Một Kiếm Giả cao lớn thô kệch gào to:

– Thử thách? Thử thách có ích gì? Đã chết rồi, để lại di tích chẳng phải cho hậu nhân được đến ích lợi sao?

– Ngu hết biết.

Kiếm Giả cười khẩy nói:

– Kiếm Thánh để lại di tích lại đặt ba cửa thử thách không chừng vì chọn lựa người thừa kế thích hợp, ích lợi trong đó tất nhiên dành cho người thừa kế.

***

Sở Mộ quét nhanh bốn phía:

– Đây là Thiên Long kiếm điện?

Sau khi đánh bại người thủ quan thứ ba, Sở Mộ đi lên mấy bước phát hiện mình xuyên qua đường hầm thời không đi tới cung điện này.

Cung điện cao trăm thước, trông cực kỳ to lớn trống trải, xung quanh có nhiều bức tranh, dường như không có giá trị gì nhưng tăng thêm khí thế bất phàm, càng khiến cung điện rộng lớn hơn.

Lúc này có hai bóng người cùng lúc hiện ra trong cung điện to lớn trống trải.

Sở Mộ nhanh chóng nhìn sang, thấy nhị thiếu gia Kinh Vô Mệnh của Kinh gia, Đồng Thiên Minh tử đệ của Đồng gia tức là Kiếm Giả thanh niên hai tay cầm trường kiếm, khuôn mặt cuồng ngạo.

Kinh Vô Mệnh, Đồng Thiên Minh liếc nhau rồi biểu tình kinh ngạc nhìn Sở Mộ.

Đồng Thiên Minh nhìn Sở Mộ, kinh ngạc hỏi:

– Ngươi… là người vào nơi này đầu tiên?

Chương 869: Thiên Long Kiếm Thánh (Thượng)

Kinh Vô Mệnh nhướng mày, giọng lạnh băng hỏi:

– Ngươi là ai?

Sở Mộ liếc bọn họ, không thèm trả lời mà đi tới vách tường đằng trước, quan sát kỹ những bức tranh dường như vô dụng, hắn muốn tìm đường ra.

Sở Mộ không trả lời, Đồng Thiên Minh và Kinh Vô Mệnh không gặng hỏi thêm. Hai người tự chọn một bức tường đi tới quan sát kỹ. Lúc này các bóng người xuất hiện trong cung điện.

Trong cung điện to lớn trống trải, các bóng người xuất hiện từ hư vô, không lâu sau đã có hơn trăm người.

Sở Mộ không tìm được huyền bí gì từ xung quanh, hắn quan sát Kiếm Giả trong cung điện, hơi ngạc nhiên.

Kiếm thuật của người thủ quan thứ ba rất cao minh, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường không đỡ nổi một kiếm, không ngờ có hơn trăm người qua ải. Sở Mộ phát hiện đa số Kiếm Giả đi vào đây khá lớn tuổi, tu vi ít nhất cỡ Nguyên Cực cảnh đại thành.

Kiếm thuật của họ trừ nhờ thiên phú ra còn bỏ qua nhiều thời gian, thực chiến lắng đọng, khác với thiên phú kiếm thuật không gì sánh bằng của Sở Mộ.

Bên Long gia, Long gia chủ và Long Linh thống lĩnh, Đại trưởng lão cùng nhìn Sở Mộ chằm chằm, ánh mắt cực kỳ sắc bén như kiếm quang muốn đâm thủng người Sở Mộ nhiều lỗ.

– Không ngờ hắn cũng qua được ba ải đầù!

– Sở huynh, ta biết ngay huynh nhất định sẽ bình yên.

Chín người bên Thân Đồ gia có năm người thông qua, Thân Đồ gia chủ, ba vị trưởng lão và Thân Đồ Vô Địch.

Thân Đồ gia chủ cười nói:

– Sở tiểu hữu quả nhiên lợi hại.

Cơ bản ba gia tộc lớn của tám quận phủ Tử Thiên đều có người qua ba ải đầu, hoặc nhiều hoặc ít.

– Nơi này chính là Thiên Long kiếm điện?

– Sao không có gì hết? Làm sao rời đi?

Nhiều Kiếm Giả thắc mắc, bỗng kiếm áp cường đại giáng xuống. Tựa như núi cao dày nặng vô lực, tràn ngập cảm giác lực lượng đáng sợ. Trước kiếm áp này tất cả Kiếm Giả không thể nhúc nhích, cảm giác toàn thân bị trói chặt.

Chính giữa đại điện trống trải xuất hiện một bóng người, là một nam nhân trung niên mặc long bào màu vàng.

Nam nhân mặc long bào vàng đứng lơ lửng, chắp hai tay sau lưng, thân hình cao lớn uy mãnh, hai vai rộng có thể gánh trời, đôi mắt như thiên địa, có trời trăng sao chuyển động, ẩn chứa vô số ảo diệu.

Uy vũ, bá đạo, không ai bì nổi!

Kiếm áp khổng lồ lấy người mặc long bào màu vàng làm trung tâm phô thiên cái địa trút ra như dòng lũ vô cùng tận gột rửa thân thể mọi người. Như thác trên trời đổ xuống, làm bọn họ không thể nhúc nhích.

Kinh hoàng tràn ngập trái tim, người căng cứng, máu gần như đóng băng, nhịp tim đập cũng ngừng, khó chịu, từ sâu trong linh hồn thấy khó chịu.

Uy áp, ức chế từ huyết mạch khiến bọn họ cảm giác mình thật nhỏ bé như con kiến đối diện cự long. Khác biệt từ đẳng cấp sinh mệnh bẩm sinh, như sinh mệnh cao đẳng đối diện sinh mệnh thấp kém, sự thần phục phát huy từ sâu trong cốt tủy, linh hồn khiến mọi người muốn quỳ lạy.

Mỗi người có mặt đều là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, tuy kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đã bị giam cầm nhưng tâm chí của bọn họ không tầm thường. Đối diện người mặc long bào màu vàng lơ lửng giữa không trung, bọn họ vất vả chống cự, dựa vào ý chí cường đại và tín niệm kiên định không lay chuyển để mình không quỳ.

Nam nhân mặc long bào màu vàng mở miệng nói:

– Một trăm lẻ bảy người, ít hơn ta tưởng.

Thanh âm vang dội giống như thiên long ngâm xướng, hùng hồn mênh mông, cảm giác lực lượng dày nặng mà bá đạo khiến tai mọi người ù đặc, đầu óc choáng váng. Nam nhân trung niên long bào vàng nhìn một vòng, Kiếm Giả nào ánh mắt giao nhau với y đều không kiềm được người run rẩy như mọi bí mật bị nhìn thấu.

– Ngô là Thiên Long Kiếm Thánh, một trăm lẻ bảy người các ngươi qua được ba cửa thử thách đi vào Thiên Long kiếm điện chứng minh các ngươi có chút thành tựu trên kiếm thuật. Thiên Long kiếm điện là cung điện bản thánh cư ngụ hồi còn sống, chia mấy trăm phân điện, trong mỗi phân điện có lẽ có chút báu vật.

Thiên Long Kiếm Thánh nói rõ vị trí trong Thiên Long kiếm điện, có mấy trăm phân điện, đều chứa báu vật. Các Kiếm Giả lòng máy động.

Thiên Long Kiếm Thánh đổi giọng làm người ta thất vọng:

– Nhưng báu vật để lại trong những phân điện này chắc không còn bao nhiêu.

Thiên Long Kiếm Thánh lại hỏi:

– Các ngươi có biết thứ quý nhất trong Thiên Long kiếm điện là gì không?

Đám Kiếm Giả ngơ ngác nhìn nam nhân tự xưng là Thiên Long Kiếm Thánh.

– Quý giá nhất là truyền thừa của bản thánh!

Thiên Long Kiếm Thánh dứt lời như hồng chung gióng lên, như sấm sét bên tai mọi người.

Truyền thừa!

Truyền thừa của Kiếm Thánh!

Tất cả kiếm khí, đan dược, công pháp so với truyền thừa của Kiếm Thánh thì khác biệt như đom đóm và trăng sáng. Có nhiều đan dược, kiếm khí, công pháp hơn nữa cũng không thể bảo đảm cho bọn họ trở thành Kiếm Thánh. Nhưng nếu được truyền thừa của một vị Kiếm Thánh thì có xác suất rất lớn trở thành một Kiếm Thánh.

Chênh lệch giữa Kiếm Thánh và dưới Kiếm Thánh tựa như bầu trời và mặt đất, không thể vượt qua.

Đây không chỉ là chênh lệch về địa vị còn có khác biệt tuyệt đối về thực lực.

Mỗi vị Kiếm Giả có mặt đều động lòng, Sở Mộ cũng thế.

Được truyền thừa Kiếm Thánh chưa chắc sẽ trở thành Kiếm Thánh, nhưng ít ra có tờ giấy thông hành đi Kiếm Thánh. Huống chi dù cuối cùng không thể thành tựu Kiếm Thánh nhưng ít nhất có thể thành cường giả trong Kiếm Vương, vượt trên Kiếm Vương bình thường.

Ai cưỡng lại nổi hấp dẫn như thế?

Trong phút chốc đám Kiếm Giả hít thở nặng nề.

– Truyền thừa của ngô chỉ có một người trong số các ngươi lấy được.

Thiên Long Kiếm Thánh tiếp tục bảo:

– Muốn được truyền thừa của ngô thì các ngươi phải đánh bại người khác, cuối cùng vượt qua thử thách của ngô mới được đến truyền thừa.

Đám Kiếm Giả quay ngoắt sang người khác, vì chỉ có một người được đến truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, vậy là trừ mình ra còn lại đều là đối thủ, kẻ địch cản trở mình lấy truyền thừa.

Thiên Long Kiếm Thánh cúi đầu nhìn xuống như xem con kiến thương sinh, thanh âm lạnh lùng, cao cao tại thượng:

– Tiếp theo khác với ba cửa thử thách đầu tiên, sẽ phải trả giá mạng sống. Các ngươi có một cơ hội chọn từ bỏ.

Không ai nói từ bỏ, ai đều muốn lấy truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh rồi một bước lên trời.

Ai cũng tràn đầy tự tin khi lấy được truyền thừa Kiếm Thánh thì dù thực lực của mình ban đầu bình thường cũng sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn, mạnh lên gấp chục lần, mấy chục lần. Những ngày tháng sau này mình sẽ nhanh chóng biến mạnh với tốc độ người ta khó thể tưởng tượng, hùng bá một phương.

Đối diện sức hấp dẫn đứng trên người khác thế này, chỉ bị nguy hiểm mạng sống có đáng gì?

Thiên Long Kiếm Thánh vung tay lên:

– Hiện tại người bỏ cuộc có thể rời khỏi đây.

Chương 870: Thiên Long Kiếm Thánh (Hạ)

Sau lưng mọi người xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, nhưng không ai nhúc nhích.

Thiên Long Kiếm Thánh nói:

– Các ngươi đều không muốn bỏ cuộc vậy đi vào từ nơi này, đi đến đâu, được đến cái gì là tùy vào chính các ngươi. Có thể được truyền thừa của bản thánh hay không phải xem cơ duyên, năng lực của các ngươi.

Thiên Long Kiếm Thánh mờ dần, thanh âm mơ hồ, đến cuối cùng như từ phía chân trời xa xôi truyền đến.

Ngay sau đó lại xuất hiện một cửa ánh sáng, ánh sáng vàng lấp lánh không biết đi thông tới đâu.

Đồng Thiên Minh cười to bảo:

– Truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh nhất định thuộc về ta!

Đồng Thiên Minh tay khiêng trường kiếm bước ra một bước xông hướng cửa ánh sáng vàng, chui vào trong mất hút.

Kinh Vô Mệnh cười nhạt cũng đi vào cánh cửa to màu vàng. Sau đó lần lượt từng Kiếm Giả tranh nhau lao vào cửa màu vàng.

May mà cửa vàng rất to cho bảy, tám Kiếm Giả vào cùng lúc nên không có vụ chen chúc đánh nhau.

Thân Đồ Vô Địch cười nói:

– Sở huynh, ta cũng vào đây, có thể được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh hay không phải xem cơ duyên của mỗi người.

Thân Đồ Vô Địch và đám người Thân Đồ gia chạy vào cửa vàng.

Rất nhanh, trong đại điện trống trải chỉ còn một mình Sở Mộ.

Sở Mộ truyền âm hỏi:

– Tiền bối nói người vừa rồi chỉ là một thể thần hồn?

– Đúng vậy, đó không phải Thiên Long Kiếm Thánh thật sự mà chỉ là một thể thần hồn.

Tu La Kiếm Vương lên tiếng:

– Nhưng dù chỉ là một thể thần hồn của Thiên Long Kiếm Thánh cũng mạnh hơn ta.

Sở Mộ không hề bất ngờ với câu nói của Tu La Kiếm Vương, thể thần hồn của Kiếm Thánh mạnh hơn Kiếm Vương, đây chẳng phải điều làm người ngạc nhiên.

Sở Mộ hỏi:

– Tiền bối có nghe nói về Thiên Long Kiếm Thánh chưa?

Sở Mộ không vội vàng vào cửa ánh sáng vàng tranh giành truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh.

Vì Sở Mộ tỉnh táo hơn người khác, hắn biết muốn lấy truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh không đơn giản vậy. Người thứ nhất vào cửa ánh sáng vàng chưa chắc sẽ được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, người đi vào cuối cùng chưa chắc không được đến truyền thừa. Tất cả đúng như thể thần hồn Thiên Long Kiếm Thánh nói, tùy vào cơ duyên, năng lực của bản thân.

Tu La Kiếm Vương nói:

– Ta có nghe nói, thời đại của Thiên Long Kiếm Thánh sớm hơn ta. Truyền thuyết Thiên Long Kiếm Thánh là Kiếm Thánh có huyết mạch chân long, nói chính xác hơn thì hắn không tính là nhân loại hoàn toàn.

Sở Mộ sửng sốt, hắn cứ ngỡ Thiên Long Kiếm Thánh chỉ là một danh hiệu. hóa ra còn có nội hàm.

– Trên Cổ Kiếm đại lục đã mất dấu chân long từ lâu, rồng bây giờ chỉ là ngụy long chứa một phần huyết mạch chân long. Thiên Long Kiếm Thánh có một chút huyết mạch chân long, có lực lượng mạnh mẽ vô cùng đáng sợ, uy áp đến từ sâu trong huyết mạch khiến thực lực của Thiên Long Kiếm Thánh siêu mạnh. Trong Kiếm Thánh thì Thiên Long Kiếm Thánh cũng thuộc hàng số một số hai.

Tu La Kiếm Vương bác học hiểu biết rất nhiều, lần lượt kể ra cho Sở Mộ:

– Khi ấy Thiên Long Kiếm Thánh là một trong những Kiếm Thánh siêu giàu, Thiên Long kiếm điện của hắn vốn là một loại báu vật.

– Thì ra là vậy.

Khuôn mặt Sở Mộ ngạc nhiên gật đầu nói:

– Theo ý tiền bối thì nơi này có báu vật khiến tiền bối có được thân thể không?

– Có lẽ có hoặc không, muốn đúc lại thân thể vô cùng khó khăn, cần báu vật cực kỳ quý giá hiếm hoi, thậm chí là tuyệt chủng.

Tu La Kiếm Vương nói:

– Ví dụ Hoàng Tuyền chi thủy, Thiên Thần chi sa, hoặc máu chân long, các loại đều được. Dùng báu vật khác nhau đúc lại thân thể sẽ cho cơ thể kèm theo năng lực khác nhau.

Lời nói của Tu La Kiếm Vương khiến Sở Mộ mở rộng tầm mắt.

Sở Mộ bước ra một bước tiến vào cửa ánh sáng màu vàng, giây sau cửa ánh sáng tự động biến mất.

Đằng trước là hành lang một cung điện, mỗi cách mười thước nóc khảm một viên minh quang châu khiến hành lang sáng như ban ngày.

Sở Mộ không cảm giác có gì nguy hiểm, hắn bước nhanh tới trước, chốc lát sau nghe có tiếng ầm ĩ.

Thân Đồ Cuồng Sa lạnh lùng nói:

– Xem ra hai nhà các ngươi quyết tâm đối đầu với Thân Đồ gia ta.

Năm người Thân Đồ gia rút kiếm chỉ phía trước, đằng đằng sát khí.

Long gia chủ sắc mặt âm trầm nói:

– Hừ! Từ lúc Thân Đồ gia các ngươi trợ giúp tên đáng chết ấy thì đã đi lên cục diện đối lập với hai nhà chúng ta!

Long Linh thống lĩnh và Đại trưởng lão đứng cạnh Long gia chủ, bọn họ nhìn người Thân Đồ gia chằm chằm, cảnh giác cao độ, sát khí vờn quanh.

Người phụ trách Phàn gia lần này không phải Phàn gia chủ mà là Đại trưởng lão:

– Thân Đồ gia đã rất mạnh rồi, mấy thứ này không là gì với các ngươi, nên miễn là Thân Đồ gia chịu rút lui thì Phàn gia chúng ta tuyệt đối không ra tay với các ngươi!

Có lẽ vì Phàn gia nhiều hơn Long gia hai danh ngạch nên Phàn gia có bốn người qua cửa thứ ba.truyện Kiếm Hiệp

Nơi này là một điện tạp vụ, bên trong chất đống Linh Thạch như ngọn núi nhỏ, chia hai đống. Có cái giá bên cạnh đựng một só bình ngọc đan dược, có một phần kiếm khí gác trên giá.

Những Linh Thạch có thượng phẩm, cực phẩm nhiều như ngọn núi nhỏ, không rõ con số cụ thể nhưng chắc chắn không ít. Cộng với đan dược, kiếm khí này nọ thì đúng là tài phú lớn.

Người Thân Đồ gia phát hiện điện tạp vụ này trước tiên, chưa kịp lấy đi thì người Long gia, Phàn gia cũng vào đây. Vì tranh giành Linh Thạch, đan dược, kiếm khí nên ba nhà đối đầu nhau.

Vì Thân Đồ gia là đệ nhất gia tộc quận Kim Sa, nội tình thâm sâu, thực lực cường đại nên Long gia, Phàn gia ngầm có lòng đối địch, bình thường bọn họ không lộ ra ngoài mặt.

Hiện nay có năm người Thân Đồ gia vào Thiên Long kiếm điện, Phàn gia có bốn người, Long gia ba người. Vè mặt lý luận thì Thân Đồ gia mạnh nhất, có khả năng được nhiều ích lợi hơn. Dù cuối cùng Thân Đồ gia không được truyền thừa của Kiếm Thánh thì cũng vì được đến ích lợi trong này mà tiến thêm một bước, lại kéo rộng khoảng cách với Phàn gia, Long gia.

Phàn gia, Long gia tuyệt đối không cho phép điều đó, nên hai nhà tạm bắt tay nhau cùng đối kháng Thân Đồ gia.

Nếu ở bên ngoài đương nhiên bọn họ không dám làm như thế, bởi vì Thân Đồ gia có nội tình thâm sâu, rất bí ẩn, hai nhà bắt tay cũng không đấu lại. Nhưng trong này giam cầm kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ dựa vào cơ thể và kiếm thuật, bảy người Phàn gia, Long gia hợp tác đấu với năm người Thân Đồ gia thì có phần thắng khá lớn.

Lúc trước Thiên Long Kiếm Thánh có nói rồi, vào Thiên Long kiếm điện khác với ba cửa thử thách đầu, có nguy hiểm mạng sống, tức là bị giết tại đây sẽ chết thật.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé...^^!Đêm rồi mà có 10 bạn yêu cầu ..!Các nghe truyện thư giãn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé :)G9
https://audiosite.net
Đã fix mình sẽ cập nhật giọng khác theo yêu vào sáng ngày mai nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)