1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 856: Làm quen |>đến chương 860

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 856: Làm quen |>đến chương 860

❮ sau
tiếp ❯

Chương 856: Làm quen

Thân Đồ Vô Địch liếc qua Sở Mộ lại nhìn sắc mặt của Long Thiên Sơn, hơi hiểu điều gì. Nhưng tâm tình Thân Đồ Vô Địch đang rất tốt, gã gật đầu đồng ý Long Thiên Sơn rời đi. Trong mắt Thân Đồ Vô Địch thì Long Thiên Sơn chỉ là một người không quan trọng.

– Long huynh, trước khi rời đi ta có một lời khuyên.

Thân Đồ Vô Địch lên tiếng:

– Sở huynh là bằng hữu tốt của Thân Đồ Vô Địch ta, có ân tình lớn với ta. Từ nay chuyện của Sở huynh là của Thân Đồ Vô Địch ta đây, hy vọng Long huynh đừng vì chút chuyện nhỏ không quan trọng mà làm lỡ chính mình.

Đám người không hiểu nhưng Long Thiên Sơn biết rõ Thân Đồ Vô Địch đang cảnh cáo gã không được tấn công Sở Mộ, không thì Thân Đồ Vô Địch sẽ không đứng nhìn.

Long Thiên Sơn trầm giọng nói, bước nhanh rời đi:

– Ta nhớ kỹ, nhưng Long Thiên Sơn ta đây tuy có chút năng lực lại chưa phải gia chủ, có vài việc ta không thể tự quyết định.

Long Thiên Sơn rời đi không ảnh hưởng tâm tình của đám người, vì Sở Mộ một kiếm đánh bại Dương Vô Địch khiến mọi người hào hứng hơn, ai nấy kính rượu hắn, hỏi cái này cái kia, đều muốn kết bạn với hắn.

Bọn họ không ngốc, thoạt trông Sở Mộ mới đột phá Nguyên Cực cảnh chưa được một năm nhưng hắn trẻ tuổi hơn họ nhiều, có kiếm thuật khiến người kinh dị càng làm bọn họ hiểu rằng Kiếm Giả như Sở Mộ miễn không chết yểu thì thành tựu tương lai chắc chắn cao hơn bọn họ.

Quen cường giả tương lai tất nhiên là chuyện đáng vui đáng mừng, đồ ngốc đắc tội hắn.

Bọn họ chợt nhớ tới Long Thiên Sơn rời đi, tuy không rõ xảy ra chuyện gì nhưng không ai ngốc, bọn họ có suy đoán của mình, thầm cười nhạo Long Thiên Sơn.

Sở Mộ không từ chối ý tốt của người khác nhưng cũng không cố ý hùa theo, hắn giữ tính cách của mình, tùy ý ứng đáp nhưng không đào sâu, đám người không dám làm gì hắn.

Nhiều người hỏi Sở Mộ về kiếm thuật, hắn trả lời đơn giản nhưng chọt thẳng điểm yếu làm người ta rất khâm phục.

Nhiều người đi lên luận bàn kiếm thuật, sau khi luận bàn lại hỏi Sở Mộ, hắn không tiếc chỉ điểm khiến bọn họ rất vui.

Qua hơn nửa ngày thì tạm dừng kiếm thuật, bắt đầu giao dịch. Giao dịch là một giai đoạn kèm theo trong đại hội luận kiếm, các Kiếm Giả tham gia đại hội luận kiếm lấy báu vật ra nhìn có ai cần không, hoặc dùng Linh Thạch mua lại, hoặc trao đổi.

Rất nhanh màn đêm buông xuống, đại hội luận kiếm hôm nay tới đây là chấm dứt. Đám người chắp tay từ biệt Thân Đồ Vô Địch, Sở Mộ. Nguyên tầng ba Kim Sa quán chỉ còn lại Sở Mộ, Thân Đồ Vô Địch và Dương Vô Địch quyết tâm theo đuôi hắn.

Thân Đồ Vô Địch thở dài, câu nói tràn đầy kính nể:

– Sở huynh tuổi còn trẻ mà kiếm thuật đã đáng sợ như vậy, thật là quỷ thần khó lường, không biết Sở huynh làm sao tu luyện được nữa.

Dương Vô Địch nhìn Sở Mộ chằm chằm, hắn mỉm cười nói:

– Bỏ ra chút thời gian, bỏ công nhiều chút là được.

Thân Đồ Vô Địch thở dài:

– Làm sao đơn giản như Sở huynh nói, điều này cũng cần thiên phú.

Dương Vô Địch rất đồng ý.

Luyện kiếm không phải trả giá thời gian, công sức là có thể luyện tốt, không thể thiếu thiên phú.

Không có thiên phú cũng không muốn cố gắng thì không thành công được gì. Không chút thiên phú mà cố gắng khắc khổ, mỗi tiến bộ một chút đều vô cùng khó khăn, cuối cùng thành tựu có hạn.

Tuy trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người, nhưng chênh lệch giữa có thiên phú và không là rất rõ ràng.

Người có thiên phú vừa chịu cần cù khắc khổ mới lên đỉnh cao, thành người có một không hai.

Sở Mộ, Dương Vô Địch, Thân Đồ Vô Địch đều hiểu đạo lý này.

Thân Đồ Vô Địch đứng dậy, hai tay cầm ly uống cạn:

– Sở huynh, lần này không nhờ huynh thì đại hội luận kiếm sẽ vì ta mà để lại vết nhơ, danh tiếng Thân Đồ gia cũng bị tổn hại. Tóm lại nếu không có Sở huynh ra tay thì hậu quả rất nghiêm trọng, xin kính huynh một ly!

Sở Mộ cảm nhận được Thân Đồ Vô Địch chân thành muốn kết bạn, hắn giơ ly uổng cạn.

Thân Đồ Vô Địch tự rót rượu, lại giơ hướng Dương Vô Địch:

– Và Dương huynh cùng tên với ta, tuy kiếm thuật của huynh không bằng Sở huynh nhưng cao hơn ta, khiến ta rất phục. Ta thua tâm phục khẩu phục dưới kiếm của huynh, ta xin kính một ly.

Dương Vô Địch nói chuyện ngắn gọn, giơ ly lên uống cạn một hơi:

– Khách sáo.

Thân Đồ Vô Địch nói:

– Thân Đồ Vô Địch ta may mắn được quen Sở huynh và Dương huynh, vì điều này xin kính hai vị thêm một ly!

May mắn đây là rượu trái cây, có mùi rượu nhưng độ cồn không cao nên uống nhiều cũng không say.

– Sở huynh, cho ta hỏi một câu, hy vọng huynh đừng thấy ta lỗ mãng.

Thân Đồ Vô Địch đặt ly rượu xuống:

– Không biết Sở huynh và Lý gia có quan hệ gì?

Sở Mộ ngẫm nghĩ, trả lời:

– Ta từng nhận ân huệ của một vị lão tổ Lý gia, nhận ủy thác trong phạm vi năng lực của mình giúp đỡ Lý gia đôi chút, để Lý gia yên ổn đứng vững, từ từ phát triển lớn mạnh.

– Ừm! Lý gia chỉ là gia tộc nhỏ, không đáng gì trong nguyên quận Kim Sa. Lần này xung đột với Long gia e rằng sẽ khiến Lý gia bị hủy diệt.

Thân Đồ Vô Địch sắp xếp ngôn từ:

– Không phải ta khinh thường Sở huynh mà vì Long gia là gia tộc thứ ba trong quận Kim Sa, nội tình thâm sâu hơn ngàn năm, cao thủ Nguyên Cực cảnh trong tộc ít nhất cỡ mười mấy người. Nghe đồn lão tổ Long gia có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn, cực kỳ mạnh, nhưng đã mấy chục năm chưa xuất hiện. Với thực lực của Sở huynh đối kháng nguyên Long gia là rất khó khăn, không sáng suốt. Nếu Sở huynh muốn thì Thân Đồ gia sẽ phát ra thông cáo che chở Lý gia, cũng điều giải mâu thuẫn giữa Sở huynh và Long gia, không biết ý của Sở huynh thế nào?

Sở Mộ nói:

– Nếu Long gia chịu bỏ qua thì ta không có ý kiến.

Sở Mộ thầm tính toán, hắn có rất nhiều phiền phức nên bớt được cái nào hay cái đó.

Thân Đồ Vô Địch làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, cộng thêm muốn làm quen với Sở Mộ nên tất nhiên làm việc ổn thỏa:

– Tốt, Sở huynh quả nhiên là người cầm được cũng buông được, người làm việc lớn phải có yếu tố này. Đêm nay ta trở lại sẽ nhắc chuyện đó với phụ thân của ta nhanh chóng xử lý.

Hai bên trò chuyện một lúc, tán dóc các tin đồn, kiến thức đủ chuyện trên đời. Có một số Sở Mộ chưa từng nghe nói, làm kiến thức của hắn rộng lớn hơn.

Đến đêm khuya Sở Mộ từ biệt Thân Đồ Vô Địch rời khỏi Kim Sa quán, Dương Vô Địch đi theo hắn.

Đến Lý gia, Sở Mộ thấy một bóng người đứng trước cửa, là Lý Thải Đồng. Hình như Lý Thải Đồng đứng chờ rất lâu, khi thấy Sở Mộ trở về thì rất vui.

Chương 857: Điều kiện của Long gia (Thượng)

Lý Thải Đồng reo lên:

– Sở đại nhân đã về!

Sở Mộ ra hiệu hướng Dương Vô Địch:

– Vị bằng hữu này gần đây cũng sẽ ở trong Biệt Sơn viện.

Lý Thải Đồng nói:

– Rõ!

Lý Thải Đồng biết người được Sở Mộ gọi là bằng hữu hơn phân nửa cũng là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, trông chưa đến ba mươi tuổi cũng là Kiếm Giả thiên tài, chắc hắn quen trong đại hội luận kiếm. Lý Thải Đồng không dám chậm trễ.

Quay về Biệt Sơn viện, Sở Mộ kêu Dương Vô Địch chọn đại căn phòng, trong viện có rất nhiều phòng, thêm vài người vào ở thêm cũng không thành vấn đề.

Một đêm yên ổn, trời mới hửng sáng, Sở Mộ ra khỏi phòng bỗng thấy một bóng người đang luyện kiếm.

Dương Vô Địch dậy còn sớm hơn Sở Mộ, gã luyện kiếm thuật cơ bản trong đình viện, từng kiếm một tốc độ không nhanh nhưng có ý vị riêng. Sở Mộ phát hiện Dương Vô Địch luyện một lúc sẽ ngừng lại như suy nghĩ cái gì rồi mới luyện tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, dường như có tiến bộ.

Sở Mộ nhìn một lúc, đi tới bên cạnh, rút kiếm tu luyện kiếm thuật cơ bản, đây là khóa bắt buộc mỗi ngày của hắn.

Sở Mộ vừa xuất hiện Dương Vô Địch liền phát hiện ra, thấy hắn tu luyện kiếm thuật cơ bản thì gã tới gần đâm thẳng một kiếm.

Mục đích của Dương Vô Địch rất đơn giản, đi theo Sở Mộ tùy thời tùy chỗ xin chỉ dạy kiếm thuật để bản thân tiến bộ.

Sở Mộ như không thấy nhát kiếm Dương Vô Địch đâm tới, hắn tiếp tục luyện kiếm, tiết tấu đều đều không chút thay đổi. Nhưng kiếm của Dương Vô Địch đâm hụt. Giây sau kiếm của Sở Mộ thuận thế chém ra làm Dương Vô Địch phải dời bước né tránh rồi đâm kiếm phản kích.

Chợt có hai bóng người đi vào Biệt Sơn viện, một người là Lý Thải Đồng, người kia là Lý Chấn nhi tử của Lý Minh Tân. Hai người thấy Sở Mộ và Dương Vô Địch dường như đang luận bàn kiếm thuật thế là mở to mắt đứng trước cửa nhìn.

Cơ hội như vậy không có nhiều, rất hiếm hoi nên hai người không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Sở Mộ, Dương Vô Địch, sợ bỏ qua cơ hội.

Trong mắt Lý Thải Đồng, Lý Chấn thì kiếm thuật cơ bản như sống lại dưới kiếm của Dương Vô Địch, mỗi đường kiếm tràn ngập ý vị độc đáo, khiến người chiêm nghiệm suy tư. Kiếm thuật của Sở Mộ thì bình thường không chút gì khác lạ.

Nhưng khi Dương Vô Địch đâm kiếm vào Sở Mộ thì luôn phải từ bỏ thế đi, hoặc phòng thủ hoặc né tránh. Sở Mộ dường như không quan tâm Dương Vô Địch, chỉ lo luyện kiếm của mình. Lý Thải Đồng, Lý Chấn không rõ ảo diệu, nhìn mà bức bối, ngực nặng nề như bị đá đè muốn hộc máu.

Giây sau hai thanh kiếm va chạm phát ra tiếng sắt thép trùng kích màng tai Lý Thải Đồng, Lý Chấn, làm hai người run rẩy, phun ra ngụm máu nén trong ngực, cả người thoải mái hơn nhiều.

Đại hội luận kiếm diễn ra ba ngày, Long Thiên Sơn rời đi hôm đầu tiên sau đó không xuất hiện trong ngày thứ hai, thứ ba. Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiệt tình của mọi người, vì Sở Mộ nên mọi người nghiên cứu, thảo luận rất là nhiệt liệt, khiến Thân Đồ Vô Địch hết sức vui vẻ.

Thân Đồ Vô Địch biết đại hội luận kiếm lần này thành công viên mãn, tốt hơn mỗi mùa trước. Tất cả vì có Sở Mộ, nếu không nhờ hắn thì đại hội luận kiếm đã bị dương mưu của Tất Lộ phá hoại, từ nay để lại vết nhơ, Thân Đồ Vô Địch sẽ thành trò cười, danh vọng của Thân Đồ gia cũng giảm mạnh.

Nói Sở Mộ là ân nhân của Thân Đồ Vô Địch cũng không khoa trương chút nào, gần với ơn cứu mạng.

Đại hội luận kiếm kết húc viên mãn, mọi người rời đi, chỉ còn lại Sở Mộ, Thân Đồ Vô Địch, Dương Vô Địch luôn theo đuôi.

Thân Đồ Vô Địch giơ ly rượu lên cười nói, uống cạn:

– Sở huynh, ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, tất cả có trong ly này!

Thân Đồ Vô Địch đặt ly rượu xuống, nhướng mày một lúc rồi nói:

– Thân Đồ gia ta đã tạo áp lực với Long gia, Long gia đồng ý không dùng bất cứ cách gì đối phó Lý gia. Nhưng Long gia nêu một điều kiện, nếu không đồng ý điều kiện này thì Long gia thà khai chiến với Thân Đồ gia ta, cá chết lưới rách.

Sở Mộ hỏi, vẻ mặt không hề bất ngờ:Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua

– Điều kiện gì?

– Người Long gia cho rằng Sở huynh giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh hại Long gia bị tổn thất nặng nề, không thể không tính ân oán này.

Thân Đồ Vô Địch hơi tức giận nói:

– Nên bọn họ đề nghị từ Long gia phái ra một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thực lực không đến đẳng cấp Kiếm Tôn chiến với Sở huynh, không bàn sống chết. Nếu Sở huynh thua thì chỉ có con đường chết, ân oán chấm dứt. Nếu Sở huynh thắng thì Long gia không ra tay với Sở huynh nữa, ân oán kết thúc từ đây.

Thân Đồ Vô Địch cười khẩy nói:

– Nhưng Sở huynh yên tâm, nếu Sở huynh không muốn thì Thân Đồ gia ta sẽ lại tạo áp lực với Long gia, khiến Long gia bỏ yêu cầu vô lý này.

Mắt Thân Đồ Vô Địch lóe tia sắc bén, điều kiện của Long gia làm gã thấy mất mặt.

– Cá chết lưới rách thì Long gia chỉ dám nói miệng, vốn không làm được.

Sở Mộ mỉm cười nói:

– Đa tạ ý tốt của Thân Đồ huynh, nhưng Long gia muốn tổn thất thêm một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thì ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của họ.

Miễn không phải Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn thì Sở Mộ không sợ, dù là Kiếm Giả Kiếm Tôn nhưng hắn có át chủ bài mạnh mẽ, đòn sát thủ đủ để hắn chém giết đa số Kiếm Giả Kiếm Tôn.

Sở Mộ không cho rằng gia tộc như Long gia có Kiếm Giả Kiếm Tôn đấu nổi với vũ khí bí mật của mình.

Thân Đồ Vô Địch vỗ tay, cao giọng nói:

– Tốt, ta tin tưởng Sở huynh có thể giết một Nguyên Cực cảnh của Long gia thì sẽ giết được người thứ hai, khiến Long gia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nếm mùi đau khổ.

Tuy Thân Đồ Vô Địch là đại thiếu gia của Thân Đồ gia, cũng là gia chủ đời tiếp theo nhưng chưa phải là gia chủ thật sự, có một số việc không thể làm theo ý mình.

Thân Đồ Vô Địch nói:

– Sở huynh đấu sinh tử với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia sẽ diễn ra ở rìa Phong Hỏa đại sa mạc vào ba ngày sau.

Sở Mộ nói:

– Ta sẽ đến đúng giờ.

Sở Mộ đứng dậy cùng Dương Vô Địch rời đi, Thân Đồ Vô Địch tiễn hai người. Thân Đồ Vô Địch ngồi một mình trong Kim Sa quán một lúc rồi đứng dậy, trở về Thân Đồ gia báo tin lên trên.

***

Trong Long gia, Long gia chủ đầy sát ý quát:

– Tốt lắm, Sở Mộ này quá ngông cuồng. Long Nhất, trận chiến này từ ngươi ra tay, chỉ cho phép thắng không được thua!

– Tuân lệnh!

Long Nhất là một lão nhân khoảng năm mươi mấy tuổi, thân hình cao to uy mãnh, có thế mãnh hổ, đôi mắt kia tràn ngập sát khí kinh người đủ hù chết người bình thường.

Chương 858: Điều kiện của Long gia (Hạ)

Tin tức truyền ra ngoài. Ba ngày sau Long Nhất của Long gia sẽ đấu sinh tử với Sở Mộ chỗ dựa của Lý gia ở ngoài bìa Phong Hỏa đại sa mạc. Trong phút chốc các Kiếm Giả toàn quận Kim Sa biết tin đều sôi trào.

Bọn họ đào móc các loại tin tức liên quan cuộc chiến này, dần hiểu xung đột giữa Sở Mộ và Long gia. Lý gia dính chút nổi bật, Thân Đồ gia phát ra thông cáo che chở Lý gia.

Thân Đồ gia là gia tộc số một quận Kim Sa, truyền thừa hơn hai ngàn năm, tuy không bằng thế gia nhưng cũng rất mạnh. Có Thân Đồ gia che chở thì ít nhất Lý gia có thể yên ổn cắm rễ phát triển trong quận Kim Sa, không phải lo bị gia tộc này kia chèn ép ăn hiếp.

Biệt Sơn viện của Lý gia, ba người ngồi trong lương đình. Một người là Sở Mộ, thứ hai là Dương Vô Địch, thứ ba là Lý gia chủ Lý Minh Tân.

Lý Minh Tân nói nhanh:

– Sở đại nhân, Long Nhất là cao thủ Nguyên Cực cảnh đại thành, nghe đồn kiếm ý của Long Nhất đã lĩnh ngộ đến sáu thành, lĩnh ngộ Thổ chi áo nghĩa sáu thành, thực lực cực mạnh, kiếm nguyên hùng hậu, am hiểu sử dụng trọng kiếm, là một trong ba cao thủ của Long gia.

Vẻ mặt Lý Minh Tân lo âu, vì Long Nhất khác với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành lúc trước bị Sở Mộ giết, thực lực mạnh hơn gấp vô số lần.

Sở Mộ bình tĩnh hỏi:

– Còn có tin tức gì?

– Còn nữa, bên ngoài đang đồn bậy là Sở đại nhân không biết lượng sức, vào Nguyên Cực cảnh chưa tới một năm mà dám đấu sinh tử với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh đã lâu như Long Nhất.

Lý Minh Tân do dự một chút cuối cùng vẫn nói:

– Nên bây giờ đang mở bàn cá cược, tỷ lệ tiền cược là mười chia một.

– Mười chia một, tức là cược ta thắng sẽ được Linh Thạch gấp mười lần? Rất tốt.

Sở Mộ gật gù hỏi:

– Ai mở bàn cược?

Lý Minh Tân chua xót nói:

– Là Phàn gia mở bàn cược.

Long gia hay Phàn gia đều là quái vật khổng lồ Lý gia không thể trêu vào.

Sở Mộ giật gù:

– Gia tộc thứ hai của quận Kim Sa sao, chắc tài lực rất dồi dào.

Sở Mộ cười nói với Dương Vô Địch:

– Dương huynh có muốn kiếm lời lớn không?

Mắt Dương Vô Địch sáng rực gật đầu ngay:

– Đương nhiên!

Sở Mộ lấy một không gian oản luân cực phẩm ra đưa cho Lý Minh Tân:

– Lý gia chủ, trong này có một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, ta ủy thác gia chủ cược ta thắng.

Hai tay Lý Minh Tân run rẩy cầm không gian oản luân, môi run run, biểu tình kinh sợ:

– Một… Một… Một trăm vạn…

Một trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm là tài phú siêu lớn đối với toàn Lý gia.

Dương Vô Địch móc một không gian oản luân thượng phẩm ra đưa cho Lý Minh Tân, lạnh nhạt nói:

– Ta cược mười vạn.

– Lý gia chủ, việc này nhờ vào gia chủ.

Sở Mộ cười nói:

– Đây là cơ hội siêu tốt, ta đề nghị Lý gia các người có bao nhiêu Linh Thạch hãy lấy ra cược hết đi, cược ta thắng, khi đó Lý gia các người sẽ nhận được Linh Thạch gấp mười lần. Nghĩ lại xem, gấp mười lần linh thạch là tài phú lớn cỡ nào cho Lý gia? Có thể khiến thực lực tổng thể của Lý gia tăng vọt trong thời gian ngắn.

Do dự trong lòng Lý Minh Tân bị một câu của Sở Mộ kích thích, gã cắn răng quyết định dù phải đập nồi bán sắt cũng lấy ra nhiều Linh Thạch đặt cược, cược Sở Mộ thắng.

Lý Minh Tân cười nói:

– Sở đại nhân, lần này Lý gia chúng ta hoàn toàn chết chìm hay lại nổi lên toàn nhờ vào trận chiến của Sở đại nhân.

Trong lòng Lý Minh Tân phức tạp đủ điều, khó miêu tả cảm giác này.

Sở Mộ chỉ cười cười chứ không nói gì, hắn đề nghị như thế chỉ vì nể mặt Lý Đạo Nguyên, Lý gia có chấp nhận hay không là chuyện của họ.

Nhận thì Lý gia chắc chắn kiếm một mớ lớn, không nhận thì cuối cùng sẽ chỉ thấy buồn bực.

Đây là tiền cược thật sự, thắng là kiếm khẵm, thua thì vốn không về, hoàn toàn rớt xuống đáy.

Có cược hay không phải xem ánh mắt, sự quyết đoán của một người, Lý Minh Tân có quyết đoán rất tốt.

Lý Minh Tân cất hai không gian oản luân, đứng dậy hành kiếm lễ, nói:

– Sở đại nhân, Dương đại nhân, ta đi Phàn gia đặt cược đây.

Sở Mộ gật đầu nói:

– Đi đi.

Lý Minh Tân lập tức quay đi.

***

Trong một biệt viện Thân Đồ gia, khi Thân Đồ Vô Địch biết tin Phàn gia mở bàn cược thì cười nói:

– Một chia mười, ta tin Sở huynh sẽ thắng nên ta cược mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, cược Sở huynh thắng.

Thật ra Thân Đồ gia không rõ thực lực thật sự của Sở Mộ nhưng gã trực giác hắn có thể thắng, chắc chắn.

Thân Đồ Vô Địch sai thuộc hạ đi đặt cược xong lẩm bẩm:

– Mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, nếu thắng là được một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, tương đương kiếm lời chín mươi vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, tốt, rất tốt.

Mắt Thân Đồ Vô Địch hấp háy tia sáng:

– Phải rồi, không biết khi Sở huynh biết tin này có cược không?

Nếu Thân Đồ Vô Địch biết Sở Mộ không chỉ cược còn đặt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm thì không biết gã sẽ kinh ngạc đến cỡ nào.

Thân Đồ gia là gia tộc số một quận Kim Sa, một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm không là gì. Nhưng đại thiếu gia Thân Đồ gia thì mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm đã quá nhiều đối với Thân Đồ Vô Địch, gã dốc hết của cải ra cũng không đến một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm.

Nếu Thân Đồ Vô Địch trở thành gia chủ Thân Đồ gia thì có thể tùy ý sử dụng đa số Linh Thạch thuộc về Thân Đồ gia, sẽ không để mắt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm.

Vì Phàn gia mở ván cược, tỷ lệ đền là một chia mười, cộng thêm so sánh thực lực giữa Sở Mộ và Long Nhất khiến đa số người đặt cược đều dồn Linh Thạch lên người Long Nhất. Tuy Long Nhất thắng thì bọn họ không lời Linh Thạch bao nhiêu nhưng tóm lại là có lời.

Người phụ trách bàn cược của Phàn gia nhìn danh sách cược, cười khẩy nói:

– Ngớ ngẩn, đi cược Sở Mộ thắng, thật là có mắt không tròng.

– Là người Lý gia, hình như tính đập nồi dìm thuyền, không thành công thì thành nhân.

Một người phụ trách khác cười nói:

– Long gia thì đặt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, xem ra cũng tính kiếm lời đôi chút.

– Ngươi nói xem nếu Sở Mộ thắng thì có phải là Long gia tiền mất tật mang không?

– Không thể nào! Long Nhất rất mạnh, trên cả ngươi và ta. Một Kiếm Giả bình thường mới vào Nguyên Cực cảnh chưa được một năm, thiên tài đến mấy cũng không thể đánh lại Long Nhất được.

Chớp mắt ba ngày trôi qua trong sự mong chờ của vô số người.

Khu vực quận Kim Sa và Phong Hỏa đại sa mạc liền nhau đã tụ tập vô số Kiếm Giả, có đến từ mỗi gia tộc, các thế lực, có Tán Kiếm Giả tự do. Đa số là dân cờ bạc cược Long Nhất thắng.

Chương 859: Song cục oanh giết (Thượng)

Làm gia tộc cường đại trong quận Kim Sa, Thân Đồ gia, Phàn gia, Long gia đều đến. Những gia tộc khác cũng lần lượt đến, tụ tập theo trận doanh khác nhau, phân biệt rõ ràng. Các Tán Kiếm Giả cũng tụ tập một chỗ.

Giữa bọn họ có một đất trống lớn do vô số cát vàng vẽ ra, cỡ mấy ngàn thước. Một thân hình cao lớn uy mãnh đứng trong đó, đám người nhìn thân hình nguy nga như đầu đội trời chân đạp đất, phong quang sắc bén phát tán.

– Đó là Long Nhất của Long gia? Khí thế mạnh quá.

– Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thành danh đã lâu quả nhiên không giống bình thường.

– Chết rồi, ta cược Sở Mộ thắng, lần này sẽ thua.

– Ha ha ha! Ai kêu ngươi ôm chút lòng may mắn tính liều xác suất một phần ngàn làm chi. Ta hay nhất, đi đường vững chắc, dù kiếm không nhiều nhưng thà lời không lỗ.

Đủ tiếng bàn tán không chút che giấu vang lên, có kinh thán, có buồn bực, có vui vẻ.

Đám Kiếm Giả cược Long Nhất thắng rất vui mừng, lòng kích động. Vì Long Nhất hiện ra chút khí thế khiến bọn họ vững niềm tin, rất là yên lòng, như thể Linh Thạch vào tay mình rồi.

Trong trận doanh Long gia, Long Nhị nhe răng cười nói:

– Lần này Long Nhất ra tay giết tiểu bối họ Sở, trên người hắn có chút Linh Thạch, báu vật, tất cả đều thuộc về Long gia chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn kiếm được trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm riêng nữa.

Một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia tràn đầy tự tin cười nói:

– Đúng vậy! Long Nhất là một trong ba cao thủ của Long gia chúng ta, thực lực chỉ dưới gia chủ, không thua gì Đại trưởng lão, rất mạnh. Huống chi Long Nhất còn chuẩn bị sung túc, chắc chắn sẽ thắng trận chiến này.

Thời gian chậm rãi trôi, lục tục có người đến nhưng mãi không thấy bóng dáng của Sở Mộ đâu.

– Sao chưa tới nữa? Chắc không phải là sợ không dám tới rồi đi?

– Phỏng chừng như vậy.

– Dù là thiên tài nhưng đột phá đến Nguyên Cực cảnh chưa tới một năm, các mặt cảm ngộ không theo kịp thì sao đánh lại Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm được. Ta thấy hơn phân nửa là hắn không dám tới, vì đến là sẽ bị giết, chôn xương trong cát vàng nơi đây.

Người Lý gia sốt ruột, không hiểu tại sao Sở đại nhân còn chưa đến.

Thời gian chậm rãi trôi, khi đó không nói cụ thể canh giờ nên đám người đành tiếp tục chờ.

Lý Thải Đồng từ Lý gia đến, nói với Lý Minh Tân:

– Dương đại nhân nói Sở đại nhân sẽ đến trước khi mặt trời lặn.

Giọng Lý Thải Đồng không nhỏ nên người khác cũng nghe thấy.

– Trước khi mặt trời lặn.

– Được rồi, vậy ta tiếp tục chờ, đợi đến khi mặt trời lặn.

– Nếu mặt trời lặn mà hắn vẫn không tới coi như là thua.

Mặt trời trên cao chậm rãi di chuyển chìm xuống sau núi, đã đến lúc mặt trời lặn. Rốt cuộc một bóng người đạp hoàng hôn bước nhanh tới.

– Là Sở Mộ!

– Đến rồi, rốt cuộc hắn đã tới!

Ngàn vạn người kích động nhìn chằm chằm như đang chờ đợi vương giả đến.

Người Long gia khinh thường nói:

– Hừ! Hắn tưởng mình là ai?

Trưởng lão thứ hai của Long gia cười khẩy nói:

– Ta không biết hắn là ai, nhưng ta biết rất nhanh hắn sẽ thành cái xác.

Sở Mộ đạp ánh tà dương, cái bóng sau lưng kéo dài trong nắng chiều, ánh sáng đỏ vòng quanh người hắn thành đường nét như thần quang, làm hắn trở nên thần thánh. Người nhìn lòng nghiêm nghị sinh ra khuynh hướng sùng bái.

Long Nhất xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ bước nhanh tới, mở miệng nói:

– Ta chờ ngươi đã lâu.

Thanh âm như mãnh hổ gầm rống, phong lôi cuồn cuộn, tràn ngập một chút dày nặng.

Sở Mộ cảm giác Long Nhất hợp thành một với đất cát vàng dưới chân, tiếng gầm xen lẫn cát vàng vô tận ập đến như muốn nhấn chìm hắn.

Sở Mộ mỉm cười nói, giọng điệu bình thản không nhanh không chậm nhưng chất chứa sắc bén cắt nát đại thế dày nặng của Long Nhất:

– Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ thêm bao lâu.

Chớp mắt Sở Mộ đã đến đối diện Long Nhất, cách nhau trăm thước xa xa nhìn nhau, người xung quanh ngừng xì xào, nín thở chờ đợi bắt đầu cuộc chiến sống chết.

Long Nhất nói, giọng điệu chất chứa đau thương và tức giận:

– Người ngươi giết là đệ đệ của ta!

Sở Mộ lạnh nhạt nói, câu nói ngông cuồng khiến người giật mình:

– Ta sẽ cho ngươi đi cùng hắn.

Long Nhất tức giận rút kiếm:Nguồn truyện audio

– Ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi trả giá cực đắt vì sự vô tri củ mình!

Kiếm của Long Nhất có màu nâu vàng, rộng cỡ bàn tay, rất dày, dài hơn kiếm bình thường một chút, thân kiếm không bằng phẳng, hơi gồ ghề như làm bằng nham thạch, trông hơi quái dị.

Long Nhất rút kiếm ra, khí thế toàn thân biến đổi, kiếm áp dày nặng giáng lâm mặt đất như hợp thành một với mặt đất cát vàng, cảm giác mênh mông bàng bạc khó phân rõ. Kiếm áp của Long Nhất chớp mắt tăng vọt như núi cao nặng nề rơi xuống người Sở Mộ, nghiền áp hắn, muốn đè ép thành thịt dẹp.

Kiếm áp siêu sắc bén nổ tung từ người Sở Mộ vọt thẳng lên trời, đánh bẹp kiếm áp dày nặng ập đến, cắt nó tan nát. Long Nhất lại thua trong khí thế giao phong.

Long Nhất nhếch mép:

– Có chút bản lĩnh, ta thích nhất là ngược giết thiên tài như ngươi.

Long Nhất giơ kiếm lên, cảm giác nguy hiểm lan tràn.

Kiếm chém xuống, tiếng gió rít gào, kiếm áp cường đại cuốn lấy cát vàng đầy trời hóa thành con rồng dài cuồn cuộn mang theo bá đạo không thể địch lại xông hướng Sở Mộ.

Kiếm của Long Nhất liên tục chém mười mấy lần, mười mấy con rồng dài cát vàng dán sát mặt đất lao hướng Sở Mộ, khí thế cực kỳ kinh người.

Mắt Sở Mộ phản chiếu mười mấy con rồng dài cát vàng dài hơn mười thước ầm ầm lao tới, áp khí đáng sợ làm hắn nghẹt thở.

Sở Mộ bước ra một bước, thân hình như quỷ mỵ chớp mắt xuyên qua hơn mười con rồng dài cát vàng, áp sát Long Nhất. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh dị như điện chém vào cổ Long Nhất.

Cổ Long Nhất đựng đứng lông tơ, lòng thầm kinh dị, lão biến sắc mặt, kiếm này làm lão ngửi được mùi chết chóc.

– Kiếm nhanh quá!

– Hắn đã rút kiếm như thế nào?

Nhiều Kiếm Giả giật nảy mình. Chỉ có đám Kiếm Giả đã thấy Sở Mộ rút kiếm trong đại hội luận kiếm mới biết tốc độ kiếm của hắn nhanh biết bao.

Mắt Dương Vô Địch hấp háy tia sáng bắn ra, mấy ngày qua gã thường so kiếm với Sở Mộ nhưng toàn thua, mỗi lần thời gian thua đều như nhau, không phải gã không tiến bộ mà vì hắn chưa ra hết sức.

Bây giờ đối diện Long Nhất cường đại có lẽ Sở Mộ sẽ lấy ra thực lực thật sự, cho Dương Vô Địch cảm nhận rõ ràng chênh lệch với hắn.

Kiếm của Sở Mộ nhanh nhưng phản ứng của Long Nhất cũng rất mau, gã vội thụt lùi, huơ kiếm cuốn lấy cát vàng xen lẫn kiếm nguyên vòng quanh người hình thành phòng hộ chặn lại kiếm của Sở Mộ và còn chém ra một kiếm phản kích.

Chương 860: Song cục oanh giết (Trung)

Thanh âm như sấm sét, có lực lượng vạn quân dày nặng, không khí đáng sợ bị kiếm áp súc hình thành lưỡi dao chân không chém vào Sở Mộ.

Lưỡi dao chân không bị áp súc cực độ thế này có uy lực vô cùng đáng sợ, dễ dàng chém nát bách luyện tinh cương. Sở Mộ xoay cổ tay, mũi kiếm điểm nhẹ lưỡi dao chân không, dùng xảo kình khiến lưỡi dao chân không chuyển hướng rẽ đường cong bắn hướng Long Nhất.

Nếu Long Nhất nhất quyết chém xuống nhát kiếm này thì sẽ bị lưỡi dao chân không chém trúng trước. Long Nhất bất đắc dĩ đành một kiếm chém nát lưỡi dao chân không, cùng lúc đó một vệt sáng phóng lớn trước mắt, là kiếm của Sở Mộ.

Cảm giác nguy hiểm lại sinh ra, Long Nhất buộc phải thụt lùi, vận dụng bộ pháp kỳ lạ, mỗi bước thụt lùi làm rung rinh mặt đất, từng cồn cát vàng nổi lên như sóng gợn từng tầng hùng dũng ập hướng Sở Mộ, cản trở hành động rất nhiều.

Khiến Long Nhất bất ngờ là Sở Mộ không truy kích, khiến lão kéo giãn khoảng cách.

Về tu vi thì Long Nhất có Nguyên Cực cảnh đại thành, lắng đọng nhiều năm nên kiếm nguyên cực kỳ thâm sâu. Tu vi của Sở Mộ mới chỉ là Nguyên Cực cảnh nhập môn.

Nhưng bàn về phẩm chất kiếm nguyên thì Thiên Hoang kiếm nguyên của Sở Mộ đủ sánh bằng Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành bình thường, so với Long Nhất không chênh lệch bao nhiêu.

Lượng kiếm nguyên chủ yếu quyết định Kiếm Giả rót ra kéo dài bao lâu, cũng có ảnh hưởng uy lực nhưng không rõ ràng phẩm chất như kiếm nguyên.

Về kiếm thuật thì chênh lệch giữa Long Nhất và Sở Mộ quá rõ ràng.

Khiến Long Nhất ban đầu định dùng kiếm thuật ngược sát Sở Mộ đã không thể thực hiện, lão buộc lòng kéo rộng khoảng cách.

– Kiếm thuật quá mạnh!

– Tạo nghệ kiếm thuật khiến người kinh dị.

– Kiếm thuật của Sở Mộ này quá mạnh!

Sau khi Long Nhất và Sở Mộ kéo khoảng cách ra mới có người thở phào kinh thán. Tuy chỉ đánh nhau một lần ngắn ngủi nhưng kỹ xảo dùng kiếm của hắn khiến người rung động.

Một trưởng lão Long gia hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm:

– Hừ! Kiếm thuật tốt thì có ích gì, trước thực lực tuyệt đối tất cả đều là hư vọng, chẳng qua là phí công giãy dụa.

Khí thế dày nặng lại bộc phát từ người Long Nhất tràn ngập bốn phía, làm không khí dính đặc, nặng nề hơn. Như thể mỗi hạt bụi trong không khí đều ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, nặng trịch, có màu nâu vàng tràn ngập. Phạm vi ngàn thước như hình thành một chốn tuyệt địa, Sở Mộ ở trong đó cảm nhận bị áp chế.

Sở Mộ không nhúc nhích, trông như hắn đã bị áp chế.

Long Nhất rít qua kẽ răng:

– Ha ha ha! Trước hậu thổ kiếm áp của ta thì tốc độ của ngươi sẽ giảm ba thành, phản ứng cũng giảm ba thành. Ta sẽ dùng kiếm kỹ từng chiêu công kích ngươi, giết chết ngươi để giải mối hận trong lòng ta!

Mắt Long Nhất bắn ra tia sáng âm u như dã thú, có chút hưng phấn.

Không khí trở nên nặng nề, Sở Mộ cảm nhận rõ ràng mỗi hạt bụi trong không khí như đá nặng ngàn cân đè lên người hắn, làm thân thể hắn nặng nề, bàn chân trầm xuống như sắp lún xuống cát.

Long Nhất quát to:

– Chết đi!

Thanh âm như núi cao làm trọng lượng hạt bụi trong không khí tăng thêm mấy phần. Long Nhất giơ trọng kiếm lên, không khí rít gào xoay quanh, hạt bụi tụ lại, trăm sông đổ về biển.

Từng hạt màu vàng dính vào trọng kiếm, hậu thổ kiếm nguyên trong người Long Nhất ầm ầm chảy ra tràn ngập trọng kiếm, hội tụ với hạt bụi khiến trọng lượng của trọng kiếm tăng vọt mấy vạn cân, cực nặng.

Mặt Long Nhất dữ tợn, trán nổi mấy sợi gân xanh, hai tay cầm kiếm phồng lên, lực lượng mạnh mẽ chuyển động trong thớ thịt, sức bật đáng sợ như núi lửa dung nham gần như dâng trào ra.

Nhìn như rất dài nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Long Nhất giơ trọng kiếm lên lại chém xuống, kiếm chém phá núi đứt non.

Cổ họng Long Nhất phát ra tiếng gầm gừ:

– Phá Sơn Trảm!

Tiếng rồng chấn động màng tai vô số người, ai nấy xoe tròn mắt.

Trọng kiếm như tăng vọt gấp trăm lần hóa thành kiếm quang to lớn màu vàng nâu, có thể chớp mắt xẻ đôi một ngọn núi, uy thế vô song, bá đạo tuyệt luân. Kiếm quang chưa đến mà Sở Mộ đã cảm giác áp lực khủng bố buông xuống nghiền áp thân thể hắn, trùng kích lặp đi lặp lại như muốn nghiền nát thân thể hắn ra.

Kiếm áp dày nặng bá đạo làm không khí bị bài trừ hình thành chân không Sở Mộ hít một hơi nhưng không cảm giác được không khí, cảm giác nặng nề nghẹt thở, khó chịu muốn hộc máu.

Các phong quang và sắc nhọn nội liễm giấu sâu trong trọng áp bá đạo, nếu bị đánh trúng sẽ thê thảm bị xé rách thành mấy mảnh rồi tan rã thành phấn.

Sở Mộ ở trong hạt bụi mạnh mẽ trọng áp, bàn chân lún xuống đất cát vàng. Đối diện Phá Sơn Trảm cực kỳ bá đạo của Long Nhất, kiếm áp siêu đáng sợ làm tóc Sở Mộ bay ra sau đầu, khiến người lo thay da đầu hắn có bị rách ra không. Sức gió mạnh mẽ làm gò má Sở Mộ lõm vào.

Người Long gia siết chặt nắm tay, mắt chất chứa hưng phấn nói:

– Chết đi!

Người Lý gia thì biểu tình lo lắng, cũng siết chặt nắm tay.

– Sắp thắng! Ha ha, Linh Thạch về túi ta rồi!

– Tuyệt đối dừng chết, dù có thua cũng nên giãy dụa mấy cái đi!

Bọn họ cho rằng kiếm của Long Nhất bá đạo tuyệt luân, lực lượng vô song, có thể tồi sơn gãy non, đủ để oanh giết Sở Mộ.

Sở Mộ không nhúc nhích, dường như trong kiếm áp của Long Nhất làm hắn không thể nhúc nhích chống cự, chỉ có thể chờ đợi cái chết buông xuống.

Khi mọi người nghĩ Sở Mộ chết chắc thì hắn rút kiếm ra.

Trảm Nguyệt!truyện Ma Tu audio

Tốc độ rút kiếm của Sở Mộ làm cao thủ như Long Nhất cũng không thấy rõ, chỉ nhìn một vệt kiếm quang mơ hồ, trăng khuyết ám kim dài mười thước phá không bắn ra.

Mọi người cảm giác tia sáng xung quanh đều biến mất, bị hắc ám cắn nuốt, chỉ còn lại trăng khuyết ám kim tỏa ánh sáng chói mắt từ từ dâng lên, xé rách hắc ám giáng lâm.

Như làm bằng kim loại ám kim, Kiếm Giả ánh mắt sắc bén hơn người thấy rõ trên trăng khuyết màu ám kim có nhiều hoa văn vẽ thành các đồ án hoàn chỉnh mà bí ẩn huyền ảo, có đầu có cuối rồi lại như không đầu không đuôi, hợp thành nguyên trăng khuyết ám kim. Mỗi hoa văn ẩn chứa mũi nhọn kinh người.

Đây là một chiêu kiếm kỹ hoàn mỹ!

Mỗi Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh gần như đều có kiếm kỹ tự sáng tạo, nhưng không phải tất cả Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đều có thể khiến kiếm kỹ tự sáng tạo đạt đến hoàn mỹ. Đa số Kiếm Giả sáng tạo ra kiếm kỹ bị khiếm khuyết.

Kiếm kỹ hoàn mỹ có lẽ không mạnh hơn kiếm kỹ khiếm khuyết bao nhiêu nhưng về các mặt tính ổn định, tính kiểm soát vân vân thì trên kiếm kỹ khiếm khuyết.

Kiếm kỹ có hoàn mỹ hay không phải xem hoa văn trên kiếm sau khi thi triển, những hoa văn đó là yếu tố cấu thành kiếm kỹ, tức là kiếm nguyên kiếm ý và áo nghĩa kết hợp hình thành hoa văn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé...^^!Đêm rồi mà có 10 bạn yêu cầu ..!Các nghe truyện thư giãn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé :)G9
https://audiosite.net
Đã fix mình sẽ cập nhật giọng khác theo yêu vào sáng ngày mai nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)