1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 396 : Ai dám tranh phong |>đến chương 400

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 396 : Ai dám tranh phong |>đến chương 400

❮ sau
tiếp ❯

Chương 396: Ai dám tranh phong (Hạ)

– Sở Mộ, thắng rồi.

Lương Hải Sơn trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt tràn ngập kích động nói với Sở Mộ, trong lòng đối với Sở Mộ càng thêm cảm kích. Hắn hiểu rõ, nếu như không có Sở Mộ chỉ điểm, hiện tại chỉ sợ ngay cả vòng đấu loại hắn cũng không qua được.

– Chúc mừng ngươi.

Sở Mộ khẽ cười nói, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Lương Hải Sơn hiện tại.

– Hừ, chỉ là thắng một trận, có gì mà kích động như vậy chứ?

Cách đó không xa có người hừ một tiếng nói.

Nhưng mà Sở Mộ và Lương Hải Sơn không để ý tới.

Những trận đấu tiếp theo trong vòng đầu tiên lại được tiến hành.

Mỗi mười trận sẽ đổi một trọng tài lên đài, những trọng tài khác thì quan sát người dự thi, đồng thời còn đánh giá thực lực bọn họ. Thuận tiện cho việc sắp xếp đổi thủ sau đó. Bộ dáng như vậy mới có vẻ càng thêm cẩn thận, nghiêm túc, sẽ không xảy ra sai lầm không đáng có.

Mà trọng tài chính kia thì ở phía sau, nhìn như không làm cái gì, nhưng mà dường như lúc nào cũng đang suy nghĩ.

– Trận thứ tám mươi vòng thứ nhất, Tiết Ngân nhị viện đấu với Sở Mộ cửu viện.

Thanh âm vang lên, người cửu viện đều nhìn qua bên này, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía Sở Mộ.

– Sở Mộ, rốt cuộc cũng tới phiên ngươi, ta tin rằng ngươi nhất định có thể đánh bại đối thủ.

Lương Hải Sơn nắm chặt hai tay, kích động nói, so với khi chính hắn lên đấu kiếm đài còn kích động hơn.

Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ lại bình tĩnh, chẳng lẽ hắn phải khẩn trương?

Không, hắn không có chút khẩn trương nào, đối với hắn mà nói, đây bất quá chỉ là một trận chiến trong vô số trận chiến trong tính mạng dài dằng dặc mà thôi, không cần phải quá xem trọng, chỉ cần bình tĩnh đối đãi là được.

– Hừ, nói không chừng thoáng cái đã bị người ta đánh bại.

– Thanh âm trước kia lần nữa vang lên, đó là Phó bang chủ Ngạo Kiếm bang Triệu Long KHôn, nhưng mà Sở Mộ lại không thèm chú ý, ngược lại Lương Hải Sơn thì quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.

– Sư đệ, ta xem trọng đệ.

Gia Cát Minh mỉm cười nói.

– Được.

Gật đầu, Sở Mộ đứng dậy, nhanh chóng chạy tới đấu kiếm đài.

– Ta có thể cảm giác được hắn rất bình tĩnh, loại người này dễ khiến cho người ta sợ hãi nhất.

Trên mặt Hoàng Bất Câu thủy chung treo một nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng nói.

– Có lẽ bất quá chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Chu Thiên Chiếu khinh thường nói.

Với tư cách là bang chủ Ngạo Kiếm bang hiện tại, Chu Thiên Chiếu tự nhiên sẽ không có chút hảo cảm nào với Sở Mộ, thậm chí còn đang suy nghĩ xem nên tìm cơ hội thế nào, hảo hảo giáo huấn Sở Mộ một phen, làm cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.

– Không, ta có thể cảm giác được trong lòng hắn thực sự bình tĩnh.

Hoàng Bất Câu không nhìn Chu Thiên Chiếu mà chỉ nhàn nhạt nói.

– Hừ.

Chu Thiên Chiếu hừ lạnh một tiếng nhìn Hoàng Bất Câu, không nói gì thêm, nhưng mà đôi mắt lạnh lùng lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Hàn Nhược Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nàng tự nhiên nhận ra đây là người trước đó nàng thuận tay cứu trong Huyết Yêu cảnh.

Liếc mắt đảo qua Khai Phong kiếm khí trên giá gỗ, những thanh kiếm khí trên giá gỗ lúc này còn đa dạng hơn, thậm chí mỗi thanh Khai Phong kiếm khí đều ghi rõ chi tiết, ghi rõ xem thanh kiếm khí này có trọng lượng bao nhiêu.

– Thực sự là nam nhân mặt lạnh kia a.

Hoàng Phủ Phi Yến vừa mới trở thành đệ tử nội phủ không lâu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

– Thực sự là đại ca.

Hoàng Phủ Cuồng kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng nói.

– Không ngờ là Sở Mộ, không ngờ hắn vừa mới tiến vào nội phủ chưa được bao lâu đã đi tới bước này.

Một ít gia hỏa vừa mới gia nhập nội phủ không lâu khiếp sợ nói.

– Hóa ra ngươi gọi là Sở Mộ, cửu viện…

Sắc mặt Tề Thiếu Phàm hiện lên nụ cười lạnh lẽo như băng.

– Là hắn.

Sở Hà, Từ Kiếm Phong cùng với những đệ tử Ly Châu kiếm viện liên tục thở dài.

Sở Mộ mân mê, nhấc một thanh Khai Phong kiếm khí thích hợp lên, đồng thời nhảy lên đấu kiếm đài.

Trong tích tắc Sở Mộ đã cảm giác được thân thể mình như một bị một cỗ lực lượng vô hình xẹt qua, ngay sau đó tiên thiên kiếm khí và ý cảnh, tinh thần trong người mình cũng yên lặng, không có cách nào nhúc nhích.

Tiết Ngân cũng chọn lựa một thanh Khai Phong kiếm khí rồi nhảy lên đài, đi tới trước mặt Sở Mộ.

– Trận đấu bắt đầu.

Trọng tài tuyên bố.

Khóe miệng Tiết Ngân hiện lên nụ cười vui vẻ, vẻ mặt dường như có chút kiêng căng, bởi vì thi đấu Kiếm thuật vi vương lần trước xếp hạng của hắn là một trăm tám mươi, trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật hắn đã trở nên cao siêu hơn, cho nên hắn có tư cách kiêu căng.

– Mời.

Phía đối diện, vẻ mặt Sở Mộ bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh hạ kiếm lễ.

MỘt kiếm mạnh mẽ của Tiết Ngân bổ tới, kình phong rít gào.

Sở Mộ sải bước, một kiếm xuất phát sau mà tới trước.

Tiết Ngân vội vàng biến ảo chiêu thức, sáu đạo kiếm quang thoáng cái đâm về phía Sở Mộ.

Nhưng mà hắn lại không biết loại kiếm quang này đối với Sở Mộ mà nói, căn bản không tạo thành bất kỳ trở ngại nào.

Chỉ là một kiếm, sáu đạo kiếm quang bị phá.

Sắc mặt Tiết Ngân hơi đổi, mười đạo kiếm quang hiện lên, lập tức hội tụ lại thành một đạo, kiếm quang chói mắt bắn thẳng tới, kiếm nhanh chóng, sắc bén, tiếng xé gió sắc bén vang vọng khiến cho da đầu mọi người run lên.

Sở Mộ đâm ra một kiếm, cũng có kiếm quang chói mắt, so với kiếm quang của Tiết Ngân còn chói mắt hươn, lập tức khiến cho hai mắt hắn giống như bị kim châu, kiếm đâm ra không có cách nào khống chế được mà dừng lại một lát.

Lập tức một kiếm của Tiết Ngân thất bại, Sở Mộ lại hiện ra ở bên cạnh hắn, kiếm gác lên trên cổ hắn.

– Sở Mộ thắng.truyện cõi âm

Trọng tài tuyên bố.

Thu kiếm, sau khi hạ kiếm lễ, Sở Mộ quay người đi xuống đấu kiếm đan điền và ý cảnh tinh thần lập tức bắt đầu sinh động.

Tiết Ngân cau mày, hắn không thể tưởng tượng được mình lại bị thua như vậy.

– Ta biết ngay Sở Mộ nhất định có thể chiến thắng a.

Lương Hải Sơn cười nói.

– Hừ, vận khí tốt mà thôi.

Chu Thiên Chiếu hừ lạnh nói.

– Sở Mộ này trọng tài trong tổ mười đánh giá hắn khá cao, xem ra đối thủ như Tiết Ngân còn chưa có cách nào buộc hắn phát huy ra toàn bộ thực lực.

Một trọng tài trong tổ trọng tài thấp giọng nói.

– Đúng vậy, ta đoán hắn có tư cách cạnh tranh top một trăm một chút, nhưng mà top một trăm gần đây đều bị một trăm người trên Đồng Kiếm bảng chiếm, cơ hội Sở Mộ tiến vào top một trăm không lớn.

– Ta đoán, cuối cùng có lẽ hắn có thể đạt được vị trí từ một trăm cho tới một trăm hai mươi.

– Sư đệ, chúc mừng, chúc mừng.

Gia Cát Minh cười nói với Sở Mộ đang trở lại chỗ ngồi.

Sở Mộ cũng cười cười, loại đối thủ cấp độ này ngay cả một phần ba thực lực hắn cũng không cần thi triển là có thể đánh bại dễ dàng, không có gì đáng chúc mừng.

Chương 397: Tề Thiếu Phàm khiêu khích (Thượng)

– Vòng thứ nhất, trận 100…

– Vòng thứ nhất, trận 101…

Học viên tham gia thi đấu tổng cộng 1000 người. Một đấu một là một trận. Vòng thứ nhất tổng cộng sẽ có 500 trận.

Tuy rằng thời gian mỗi trận chiến đấu đều không phải quá dài, tối đa cũng chính là thời gian một khắc đồng hồ, nhưng tiến hành được 101 trận đã là xế chiều.

Nhìn tình huống thế này, hôm nay không có cách nào tiến hành xong 500 trận.

– Vòng thứ nhất, trận 130: Tề Thiếu Phàm viện số 4 đấu với Uông Viễn viện số 7.

– Tề Thiếu Phàm…

Thần sắc Sở Mộ thoáng động. Hắn cảm thấy mình hình như đã từng nghe đến cái tên này ở nơi nào đó.

Bất chợt, khi hắn thấy một người từ viện số 4 chạy vội về phía đài đấu kiếm, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra chính là người ở Kiếm Khí Các đã ra tay muốn cướp đoạt Trảm Phong Kiếm của mình.

Mà Tề Thiếu Phàm chọn xong kiếm khí chưa khai phong lên đài đấu kiếm, lại không để ý đến Uông Viễn đối thủ của hắn, mà đưa mắt nhìn một cái về phía viện số 9, lướt qua đám đông, vượt qua hơn một nghìn mét, tập trung ở trên mặt Sở Mộ.

Tề Thiếu Phàm cười lạnh. Sau đó hắn mới quay đầu nhìn về phía đối thủ của hắn Uông Viễn, lộ ra một vẻ mong mỏi nói:

– Nhanh rút kiếm ra.

Uông Viễn đối diện với Tề Thiếu Phàm làm kiếm lễ, nhìn Tề Thiếu Phàm lại hoàn toàn không động đậy, trong lòng đang âm thầm khó chịu. Sau khi nghe được Tề Thiếu Phàm nói vậy, hắn biến sắc, có chút tức giận.

Một kiếm đâm ra.

Vút vút vút.

Kiếm ảnh phân hoá thành ba đường, thượng trung hạ nhanh chóng đâm đến.

– Chút tài mọn.

Ánh mắt Tề Thiếu Phàm lộ ra vẻ xem thường, khóe miệng cong lên nói Sau đó, hắn đâm ra một kiếm.

Thoáng chốc, có từng đạo kiếm quang xuất hiện.

Kiếm quang của Tề Thiếu Phàm cũng không giống với kiếm quang của các kiếm giả khác. Kiếm quang của kiếm giả khác đều là bao nhiêu đạo thì bấy nhiêu đạo cùng xuất hiện. Nhưng kiếm quang của Tề Thiếu Phàm lại xuất hiện trước một đạo, ngay sau đó xuất hiện đạo thứ hai, lại xuất hiện đạo thứ ba.

Từng đạo kiếm quang liên tục xuất hiện, tạo thành ảnh hưởng thị giác càng rõ ràng lúc càng rõ rệt.

Nhất là từng đạo kiếm quang của Tề Thiếu Phàm xuất hiện. Sau đó đạo xuất hiện trước tiên biến mất, rồi đạo thứ hai biến mất, nhưng những kiếm quang xuất hiện tiếp sau vẫn còn. Hình thành một quá trình liên tục không ngừng.

Kiếm của hắn ớ dưới các đạo kiếm quang không ngừng biến mất không ngừng xuất hiện yểm hộ, trở nên cao thâm khó dò, làm cho người khác không thể nào tiếp nhận nổi.

Ánh mắt Uông Viễn bị quấy nhiễu mãnh liệt. Hắn cố gắng nheo mắt lại, để ánh mắt càng tập trung hơn, giảm mức độ quấy nhiễu xuống. Nhưng trước mắt vẫn có từng kiếm quang biến mất xuất hiện, biến mất xuất hiện không ngừng lặp lại, khiến hắn hoa cả mắt. Hắn căn bản cũng không biết kiếm của Tề Thiếu Phàm rốt cuộc ở nơi nào.

Sau khi miễn cưỡng ngăn cản được mấy kiếm, Uông Viễn chỉ cảm thấy ngực của mình bị đâm mạnh một cái. Cho dù mũi kiếm của kiếm khí không khai phong là hình trứng, nhưng bị đâm một cái vẫn khiến hắn cảm thấy cảm thấy đau đớn. Toàn thân hắn lui về phía sau vài bước. Ngay sau đó, lại là một kiếm hung hăng chém ở trên ngực hắn. Hắn không khống chế được, đặt mông ngã ngồi, cảm thấy khó thở.

– Ngươi thua.

Bên tai truyền đến một giọng nói mang theo tiếng hừ lạnh đầy khinh thường. Uông Viễn nhẹ nhàng hít thở một chút, tay trái xoa xoa ngực liếc mắt nhìn Tề Thiếu Phàm. Hắn cũng không nói gì, xoay người đi xuống đài đấu kiếm.

– Tề Thiếu Phàm thắng.

Trọng tài tuyên bố, mặt không đổi sắc.

Tề Thiếu Phàm lại không đi xuống đài đấu kiếm, mà quay đầu nhìn về phía chỗ viện số 9. Ánh mắt hắn lại một lần nữa tập trung ở trên người Sở Mộ. Kiếm khí chưa khai phong lại chỉ thẳng vào Sở Mộ. Với bộ dạng của hắn như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra được, hắn đang nhằm vào một học viên khác trong viện số 9.

Nhưng bởi vì khoảng cách ngàn mét, thật sự không có cách nào phán đoán được chính xác.

– Gia hỏa kia đang gây hấn với ai vậy?

Lương Hải Sơn nhướng mày, khẽ lẩm bẩm.

Chư Cát Minh liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái. Nhìn thấy thần sắc Sở Mộ vẫn bình tĩnh, hắn không nói gì thêm.

Tề Thiếu Phàm rời khỏi đài đấu kiếm. Cuộc thi đấu kế tiếp bắt đầu.

Một trận lại một trận được tiến hành.

Cuối cùng, thời điểm tiến hành được 170 trận, màn đêm buông xuống. Cuộc tranh tài hôm nay đến đó được tuyên bố tạm dừng.

Những trận thi đấu tiếp sau sẽ được tạm gác lại tới ngày hôm sau. Các học viên rời đi một cách có trật tự. Mỗi người quay về Kiếm Lâu được viện phân cho mỗi người. Dọc đường đi, bọn họ cũng tránh không được bàn luận với nhau.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau bắt đầu. Các học viên lại lần nữa tập trung đông đủ ở sân đấu.

– Vòng thứ nhất, trận 171…

Tiếp tục ngày thi đấu thứ nhất, ngày thứ hai tiếp tục tiến hành.

– Vòng thứ nhất trận 182: Hồng Thiên Liệt viện số 5 đấu với Chư Cát Minh viện số 9.

Chư Cát Minh chậm rãi đứng lên, trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm. Thân hình hắn lắc một cái, giống như một tia chớp màu bạc nhanh chóng đi tới đài đấu kiếm.

– Thật sự có thể nhìn thấy được trình độ kiếm thuật của Gia Cát sư huynh rốt cuộc thế nào?

Sở Mộ thầm nghĩ, trong đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Hồng Thiên Liệt tất nhiên không phải là đối thủ của Chư Cát Minh. Đồng thời mỗi một kiếm dường như bị Chư Cát Minh khắc chế. Không tới mười kiếm, hắn đã thua ở dưới kiếm của Chư Cát Minh.

– Đối thủ quá yếu, không nhìn ra được trình độ bao nhiêu. Chỉ có điều, cũng sẽ không vượt qua trình độ của kiếm thuật đại sư.

Sở Mộ suy tư một hồi, âm thầm nói.

Sau Chư Cát Minh, nhưng học viên có tên trong danh sách 100 người đứng đầu đều được an bài lên đài đấu kiếm thi đấu. Trải qua ba năm tu luyện, bọn họ vốn có kiếm thuật hơn người, hiện tại lại trở nên càng tinh duệ hơn.

Vì vậy, đối thủ của bọn họ gặp bi ai. Mỗi người đều bị đánh bại. Tất cả lần lượt làm đá kê chân cho bọn họ giành thắng lợi.

Sự an bài này là do trọng tài môn cố ý. Bọn họ dự định để trận chiến đấu của những người này tiến hành ở gần cưới, dẫn phát từng trận đấu hấp dẫn.

Trong lúc đó, người có tên trong danh sách 10 người đứng đầu đã có ba người lên đài đấu kiếm. Sở Mộ cẩn thận nhìn bọn họ thi đấu. Hắn phát hiện đối thủ của bọn họ rất bi thương, đều một kiếm đã bị đánh bại.

Không có cách nào. Đối phương có uy danh hiển hách. Đối mặt với bọn họ, phần lớn học viên đều lo lắng vô cùng. Hơn nữa trình độ kiếm thuật thật sự không giống như bọn họ. Kết quả ngay cả trình độ của bản thân cũng không kịp phát huy, một kiếm đã bị đánh bại.

– Quả thực… Rất sắc bén…

Sở Mộ thầm nghĩ.

– Vòng thứ nhất, trận 275: Lôi Hạo viện số 9 đấu với 10 Địch Tam viện số.

– Cuối cùng đến phiên ta. Ngồi lâu xương cũng sắp thành rỉ sắt.

Lôi Hạo đứng dậy giãn gân cốt, phát ra từng tiếng rắc rắc giống như tiếng băng đạn. Hắn buông kiếm khí, bước chân bước ra.

Vèo.

Hắn đã hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng đi lên đài đấu kiếm.

Chương 398: Tề Thiếu Phàm khiêu khích (Hạ)

Tốc độ không hề dừng lại. Lúc lướt qua giá gỗ, hắn nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn lại. Hắn cầm lên một kiếm khí chưa khai phong, trực tiếp nhảy lên đài đấu kiếm.

Địch Tam, đối thủ của hắn cũng chọn xong kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm.

Hai bên sau khi làm kiếm lễ, một câu nói cũng không nói, trực tiếp khai chiến.

Kiếm của Lôi Hạo trước sau như một rất nhanh hung mãnh. Một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn thật giống như hóa thân làm mãnh thú hình người. Mỗi một kiếm đều dùng lực lượng và tốc độ thuyết minh.

Tốc độ xuất kiếm của Địch Tam cũng rất nhanh. Nhưng Lôi Hạo đều xem trọng về phương diện tốc độ cùng lực lượng, vậy trên phươgn diện khí thế lại thua kém không ít.

Năng lực thân thể của Lôi Hạo vô cùng đáng sợ. Hắn một khi triển khai công kích, mỗi một kiếm đều là kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và lực lượng. Mỗi một kiếm đều mang theo lực lượng cường đại bạo phát.

Ở dưới loại công kích dường như không biết đến mệt mỏi của Lôi Hạo, Địch Tam vốn xuất kiếm công kích dần dần chống đỡ hết nổi, đổi công làm thủ.

– Ta cũng không tin ngươi có thể còn duy trì loại công kích thế này. Chỉ cần ngươi vừa xuất hiện giảm sút, chính là thời điểm ta phản kích giành thắng lợi.

Địch Tam âm thầm nói.

Không chỉ có là hắn, những người khác cũng nhìn ra được, loại tấn công điên cuồng này của Lôi Hạo có ưu điểm cũng có chỗ thiếu hụt.

Duy nhất chỉ có Sở Mộ hiểu rõ ràng, năng lực thân thể của Lôi Hạo đặc biệt đáng sợ. Nếu trông cậy vào việc hắn xuất hiện suy kiệt, hình như không phải quá hiện thực. Tối thiểu trước khi Địch Tam xuất hiện tình trạng không có sức lực phòng thủ, Lôi Hạo chắc chắn sẽ không lực kiệt.

Tấn công giống như mưa rền gió dữ.

– Thương Nguyệt sư huynh, tên Lôi Hạo này thật sự có chút phong cách của sư huynh.

Một học sinh ở bên cạnh Hoàng Phủ Thương Nguyệt cười một cái nói.

– Nực cười. Hắn sao có thể so sánh được với Thương Nguyệt sư huynh.

Lúc này, một người khác ở bên cạnh nghe được liền phản bác:

– Phải biết rằng, Thương Nguyệt sư huynh lại là Kiếm Thuật Chi Vương của Kiếm Phủ, có tên trên bảng toàn khóa. Lần này cũng nhất định là như vậy.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt liếc mắt một cái, không tán thưởng cũng không có xem thường. Loại ánh mắt này, chính là cao cao tại thượng không thèm đếm xỉa. Bởi vì hắn có tư cách này.

– Gia hỏa này ăn cái gì lớn lên vậy? Vì sao đến giờ còn chưa có lực kiệt.

Địch Tam bắt đầu phòng thủ trở nên khó khăn. Bởi vì kiếm của Lôi Hạo rất hung mãnh. Mỗi lần chống đỡ một kiếm đều sẽ phải chịu chút chấn động. Ở dưới tình huống như vậy, bàn tay Địch Tam tê dại, cánh tay ê ẩm.

Cơ bắp trên cánh tay Lôi Hạo đang chuyển động. Từng lực lượng bạo phát ra. Một kiếm bỗng nhiên chém xuống.

Leng keng.

Địch Tam chỉ cảm thấy bàn tay chấn động. Lòng bàn tya hình như cũng bị xé rách. Kiếm trong tay không nắm chắc được tuột khỏi tay bay ra ngoài. Một hơi thở tiếp theo, một kình phong đáng sợ dường như muốn đánh vào mặt hắn liền gào thét lao đến. Vào thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, trên cổ có bị thứ gì đâm phải.

Loảng xoảng.

Khi tiếng động vang lên, kiếm của Địch Tam rơi xuống vị trí cách đó hơn mấy thước.

– Lôi Hạo thắng.

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh truyền vào trong tai của mỗi người.

– Kiếm thuật thật hung bạo mạnh mẽ, tràn ngập dã tính.

Vẻ tươi cươi không câu nệ trên mặt Hoàng Bất Câu thu liễm lại một ít, thản nhiên nói.

– Có chút phong cách của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Chỉ có điều so với Hoàng Phủ Thương Nguyệt, xem như gặp phải sư phụ.

Thang Thiếu Ba nhẹ giọng nói:

– Nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Tối thiểu đứng vị trí 150 sẽ không có khó khăn quá lớn.

Sau khi đánh bại đối thủ, Lôi Hạo quay về chỗ ngồi, toàn thân vẫn có chiến ý lẫm liệt. Ánh mắt hắn trực tiếp tập trung ở trên mặt Sở Mộ. Trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ chờ mong.

– Vòng thứ nhất trận 276…

– Vòng thứ nhất trận 277…

Rất nhanh, thời điểm màn đêm buông xuống ngày thi đấu thứ hai cũng tạm thời kết thúc. Xem ra, vòng thi đấu thứ nhất muốn kết thúc, còn cần một ngày nữa.

– Vòng thứ nhất trận 350: Triệu Long Khôn Viện số 9 đấu với Lưu Thải Hồng viện số 10.

Triệu Long Khôn lên đài đấu kiếm. Sau ba mươi kiếm, hắn đánh bại Lưu Thải Hồng, tiến lên một bậc. Triệu Long Khôn trên tổng bảng xếp hạng đứng thứ 142.

Mặc dù đã biết chuyện Sở Mộ đánh bại Chung Lập Dương, nhưng Chung Lập Dương không bằng Triệu Long Khôn hắn. Đây là sự thực.

Lúc quay về, Triệu Long Khôn đặc biệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Chỉ có điều, Sở Mộ lại không để ý tới hắn. Bởi vì Triệu Long Khôn đánh bại Lưu Thải Hồng thực lực tối thiểu chỉ phát huy ra tám phần mười. Trình độ kiếm thuật của hắn cơ bản đã bị Sở Mộ nhìn rõ ràng, không có chỗ nào đáng để khen ngợi.

– Vòng thứ nhất trận thứ 499…

– Vòng thứ nhất trận thứ 500…truyện ma

Cuối cùng, trải qua ba ngày, trận chung kết vòng thứ nhất của cuộc thi đấu Kiếm Thuật Vi Vương đã kết thúc. Ngày mai sẽ là ngày thứ tư, cũng chính là đợt thi đấu thứ hai của trận chung kết cuộc thi Kiếm Thuật Vi Vương, sẽ càng đặc sắc.

– Ngày mai bắt đầu. Sắp tiến hành cuộc tranh tài vòng thứ hai.

Sau khi dùng xong bữa tối, một đường quay về viện số 9, Lương Hải Sơn và Sở Mộ cùng Chư Cát Minh đi song song, có chút kích động nói:

– Cho dù tiếp theo bị thua, ta cũng thỏa mãn.

– Ai cũng có thể s bị thua. Nhưng không nên treo hai chữ bị thua ở trong lòng. Chỉ phải nhớ kỹ, đối xử như lúc bình thường, hoàn toàn thể hiện ra thực lực chân chính của ngươi là được rồi.

Sở Mộ thản nhiên nói.

– Nói rất đúng. Ta quá kích động.

Lương Hải Sơn cười nói, lại chuyển trọng tâm câu chuyện:

– Căn cứ vòng thi đấu thứ nhất, vòng thứ hai của cuộc tranh tài chắc là người thắng đấu với người thắng, người bị thua đấu với người bị thua của vòng thứ nhất. Không biết lần này trọng tài sẽ an bài như thế nào?

– Đó là chuyện của trọng tài.

Chư Cát Minh thuận miệng nói.

– Đúng, đó là chuyện của trọng tài, không mấy liên quan đến chúng ta. Dù sao các trọng tài sẽ an bài tốt, bảo đảm mỗi người dự thi đều có thể tham dự nhiều lần thi đấu. Cuối cùng xác định ra thứ hạng.

Lương Hải Sơn tiếp tục cười nói, đồng thời tràn ngập chờ mong:

– Tôi hy vọng có thể tiến vào danh sách 100 người đứng đầu. Như vậy có thể thu được phần thưởng phong phú. Phải biết rằng từ khi tiến vào nội phủ đến bây giờ đã hơn hai năm. Tôi vẫn đang dùng kiếm khí hạ phẩm.

Sau một thời gian ngắn, quay về Kiếm Lâu, Lương Hải Sơn và Sở Mộ Chư Cát Minh tách ra. Theo lời hắn nói, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối, nhưng hắn cũng muốn tận dụng. Bởi vì trong quá trình ba ngày tự mình tham dự và xem tranh tài, hắn có thu hoạch.

– Sư đệ, hẹn gặp lại trong trận thi đấu ngày mai.

Chư Cát Minh nói.

– Ừ.

Sở Mộ gật đầu, tiến vào bên trong Kiếm Lâu của mình.

Sau khi nghỉ ngơi ột chút, Sở Mộ bớt chút thời gian hồi tưởng lại thu hoạch rất nhỏ trong trận tranh tài ngày hôm nay.

Chương 399: Kiếm thuật vượt qua viên mãn! Ý cảnh biến dị

Khi cảnh giới kiếm thuật đạt đến trình tự như hắn, muốn nâng cao là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng cho dù là nâng cao rất nhỏ, đối với thực lực cũng có tăng lên không nhỏ.

Sở Mộ chỉ tốn thời gian nửa canh giờ để xem xét lại thu hoạch rất nhỏ trong ngày hôm nay, biến nó thành của mình. Sau đó, Sở Mộ liền mang theo Trảm Phong Kiếm và Điểm Kim Kiếm đi tới tầng một của Kiếm Lâu.

Trước tiên Sở Mộ sử dụng Trảm Phong Kiếm tu luyện Kinh Phong Kiếm Thuật. Sau nửa canh giờ. Sở Mộ đổi thành Điểm Kim Kiếm tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật.

Theo lý thuyết, Kim Phong Kiếm Thuật chỉ là kiếm thuật cao giai. Cho dù là ở trong kiếm thuật cao giai có thể đứng hàng đầu. Nhưng đối với Sở Mộ tu vi là Hóa Khí tiểu thành đã không theo kịp bước chân. Đối với các loại Đại Phong Kiếm Thuật xem như vứt bỏ.

Sở dĩ Sở Mộ tiếp tục tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật, hoàn toàn là bởi vì trước đây, thời điểm ở ngoại phủ, tiến vào Thánh Địa Tu Luyện Kim Kiếm Mộ tìm hiểu Kim Chi Ý Cảnh, dưới cơ duyên xảo hợp, Kim Phong Kiếm Thuật có dấu hiệu vượt qua viên mãn.

Các kiếm thuật cao giai khác, Sở Mộ đều tu luyện tới trình tự viên mãn. Nhưng bất kể tu luyện như thế nào cũng không xuất hiện dấu hiệu siêu thoát. Một chút cũng không có. Tại sao Kim Phong Kiếm Thuật lại xuất hiện loại dấu hiệu siêu thoát này? Sở Mộ cũng không hiểu.

Sau khi tiến vào nội phủ, nhất là sau nửa năm tu luyện Huyết Yêu Cảnh, Sở Mộ cảm giác được Kim Phong Kiếm Thuật còn cách siêu thoát không xa.

Hắn không biết sau khi vượt qua viên mãn, rốt cuộc sẽ là tình cảnh thế nào. Trực giác nói cho hắn biết, không có hại là được.

Nếu không có hại, Sở Mộ tất nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội khó có được này.

Hắn còn có một loại dự cảm, đêm nay, Kim Phong Kiếm Thuật nhất định sẽ siêu thoát.

Sở Mộ thi triển ra mười ba thức Kim Phong, từng thức một với uy lực cường lực.

Hiện tại tu vi kiếm khí của Sở Mộ là Hóa Khí tiểu thành. Bốn thành một Kim Chi Ý Cảnh, lại sử dụng Điểm Kim Kiếm là kiếm khí hạ phẩm. Với các loại phương diện kết hợp lại, uy lực Kim Phong Kiếm Thuật tăng lên vài lần.

Sở Mộ thi triển ra từng thức một. Thậm chí ngay cả sát chiêu cuối cùng Kim Phong Liệt Không, đã giống như biến thành chiêu thức bình thường, hạ bút thành văn.

Lấy tu vi trước mắt của Sở Mộ, thi triển ra Kim Phong Liệt Không, gần như có thể bất kỳ tiêu hao nào đáng nói tới.

Từng phong quang màu vàng giống như kim châm vậy từ trên Điểm Kim Kiếm đẩy vào trong không khí, xuất hiện ở cách đó hơn mười thước. Không khí giống như từng miếng bánh ga-tô bị mở ra, lưu lại một từng dấu vết màu vàng rõ nét, sau đó chậm rãi tiêu tan.

Trong lúc nhất thời, trong không khí tầng thứ nhất của Kiếm Lâu có từng đạo kim quang giống như kim châm xuất hiện rồi biến mất. Dấu vết màu vàng trải rộng đan xen vào nhau, giống như một lưới kiếm màu vàng.

Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm trong việc tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật. Các loại tinh diệu của Kim Phong Kiếm Thuật hoàn toàn hiện ra ở trong đầu, theo kiếm của Sở Mộ thể hiện ra từng cái một.

Thoáng chốc, toàn bộ tầng một của Kiếm Lâu tràn ngập vô số tia sáng màu vàng, chi chít dày đặc. Trong không khí ẩn chứa vô số phong quang vô tận cùng lợi hại, hình như muốn cắt qua tất cả.

Nếu có người đi vào đây, tuyệt đối sẽ khiếp sợ. Người thực lực chưa đủ sẽ trực tiếp bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Không biết từ khi nào, các loại tinh túy trong đầu Sở Mộ dường như nổ mạnh. Toàn thân Sở Mộ chợt dừng lại. Hắn cầm kiếm đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Quanh thân từng tia sáng màu vàng tiêu tan. Cuối cùng không gian ở tầng một khôi phục lại nguyên dạng.

Sở Mộ đứng yên, thật giống như trúng phải thuật định thân. Khí tức toàn thân lại trở nên không ổn định, chấn động không ngừng. Tất cả đều là khí tức phong quang. Kim Chi Ý Cảnh cũng lộ ra, từng tầng chấn động ảnh hưởng tới xung quanh.

Từ sâu trong đồng tử của hai mắt hắn bắn ra kim mang chói mắt. Kim quang nhanh chóng khuếch tán, nhuộm toàn bộ đồng tử thành màu vàng. Đồng thời màu vàng khuếch tán đến tròng trắng của mắt. Cuối cùng, hai mắt Sở Mộ biến thành một màu vàng thuần túy.

Sau khi tinh túy nổ mạnh lại tụ lại, trở nên khác thường. Chúng bị Sở Mộ lý giải từng cái một. Nhưng hắn chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.

Một lúc lâu sau, mãi đến khi đêm đã khuya, xung quanh vắng người. Tay Sở Mộ cầm kiếm khẽ động. Hình như thuật định thân đã mất đi hiệu lực, khôi phục lại năng lực hành động bình thường. Nhưng kim quang sáng chói trong mắt vẫn còn bắn ra mãnh liệt.

– Thì ra là thế.

Than khẽ một tiếng, sau đó Sở Mộ vung một kiếm lên. Một kiếm bình thường, nhưng dưới kiếm không khí lại trực tiếp bị xé ra. Nếu không phải thực lực của Sở Mộ không đủ, một kiếm tiện tay đánh ra như vậy vẫn có thể xé rách không gian.

Hơi thở tiếp theo, kim quang sáng chói trong hai mắt Sở Mộ chậm rãi biến mất. Sau khi kim quang hoàn toàn biến mất, ở chỗ sâu nhất trong đồng tử hình như có một tia ánh sáng màu vàng khác thường đang sinh ra. Nhưng tốc độ của nó rất chậm, vẫn không nhìn ra manh mối gì.

– Kim Phong Kiếm Thuật cuối cùng đã siêu thoát. Từ nay về sau, tinh túy của môn kiếm thuật này hoàn toàn bị ta nắm giữ. Cho dù là người sáng tạo ra môn kiếm thuật này, trên phương diện lý giải môn kiếm thuật này cũng có không cách nào so sánh được với ta.

Sở Mộ khẽ nói giống như đang lẩm bẩm:

– Từ nay về sau, ở chỗ này của ta không còn có Kim Phong Kiếm Thuật. Có chỉ là tất cả lý giải về bản chất môn kiếm thuật này. Bởi vậy, ta có thể chỉnh hợp tất cả môn kiếm thuật này, sáng tạo ra một kiếm mới.

Đút Điểm Kim Kiếm vào vỏ, Sở Mộ lững thững đi về phía lầu hai.

Lúc này, ở phương diện tinh thần của hắn, Kim Chi Ý Cảnh đang phát sinh biến hóa nào đó, hoặc nói là biến dị.

– Ta có thể cảm giác được, ở sâu trong Kim Chi Ý Cảnh hình như xuất hiện biến hóa đặc biệt kỳ lạ nào đó. Có thứ gì đó còn cường đại hơn cả Kim Chi Ý Cảnh, đang sinh ra.

– Không biết tới lúc nào mới có thể thật sự sinh ra? Không biết thứ sinh ra rốt cuộc là cái gì? So với Kim Chi Ý Cảnh lại cường đại hơn bao nhiêu?

Các loại nghi vấn hiện ra ở trong đầu Sở Mộ. Tất cả chậm rãi lắng đọng xuống, chờ đợi giải đáp.

Nghiên cứu một thời gian, Sở Mộ cũng không biết bên trong Kim Chi Ý Cảnh rốt cuộc sinh ra vật gì. Hắn chỉ có thể xác định đó là một loại ý cảnh. Tuy rằng trong vòng nửa năm, Sở Mộ đọc qua rất nhiều điển tịch, đối thế giới kiếm giả có hiểu biết càng sâu hơn, cũng biết ý cảnh có rất nhiều loại. Nhưng loại ý cảnh sinh ra ở bên trong Kim Chi Ý Cảnh còn chưa có bộc lộ tài năng, hắn không thể nào phán đoán được.

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, ngày hôm sau Sở Mộ tinh thần sáng láng, lại đi tới trận thi đấu, tham gia một vòng trận chung kết Kiếm Thuật Vi Vương mới.

– Sư đệ, sư đệ đã tới.

Chư Cát Minh còn đến sớm hơn cả Sở Mộ. Vừa nhìn thấy Sở Mộ đến, hắn liền lên tiếng chào.

Chương 400: Đánh bại Triệu Long Khôn (Thượng)

Hoàng Bất Câu cũng mang theo ý cười không câu nệ nhìn Sở Mộ gật đầu xem như là chào hỏi. Sở Mộ tất nhiên cũng đáp lại.

Chu Thiên Chiếu và Triệu Long Khôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mộ.

Người khác nhau, có thái độ khác nhau.

Sau một hồi mở đầu đơn giản u, trận chung kết Kiếm Thuật Vi Vương đợt thứ hai bắt đầu.

Từng trận thi đấu được tiến hành. Sở Mộ phát hiện, mỗi trận cơ bản đều là học viên giành thắng lợi đấu với học viên giành thắng lợi. Học viên bị thua đấu với học viên bị thua của vòng 1.

Nếu như ở vòng thứ nhất, học viên giành thắng lợi sẽ một đường đi lên, học viên bị thua muốn tranh thủ giành được thứ hạng cao hơn nhất định phải đánh bại đối thủ giành thắng lợi, mới có tư cách tiếp tục đi lên. Bằng không chỉ có thể một đường đi xuống.

Một nghìn người tham dự trận thi đấu, bất kể nói thế nào, đến cuối cùng thứ hạng thấp nhất khẳng định cũng thứ hạng 1000.

Đối với học viên khác mà nói, thứ hạng này đã tương đối không tệ. Nhưng đối với đương sự mà nói, nhất là khi bọn họ biết người nắm giữ vị trí tiến vào 100 sẽ được phần thưởng khiến người ta phát cuồng, càng chen tới vỡ đầu muốn chui vào vị trí 100 người đứng đầu.

– Đợt thứ hai, trận thứ 18: Sở Mộ viện số 9 đấu với Triệu Long Khôn viện số 9.

Theo trọng tài vừa lớn tiếng tuyên bố xong, Triệu Long Khôn có phần không kịp chờ đợi được đã đứng lên.

– Lên đài đấu kiếm, ta sẽ khiến cho ngươi biết, quá kiêu ngạo là không có kết quả gì tốt.

Triệu Long Khôn bước hai bước, đi tới trước mặt Sở Mộ, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lạnh lùng nói.

– Hi vọng ngươi có thể làm được.

Sở Mộ mỉm cười, thản nhiên đáp lại, sau đó chậm rãi đứng lên.

– Không ngờ là học viên trong cùng viện chiến đấu.

Các viện học viên khác nhỏ giọng bàn luận.

– Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Không quan tâm trọng tài đi an bài thế nào, cuối cùng học viên trong cùng viện đấu với nhau là chuyện không thể tránh khỏi. Hơn nữa các trọng tài an bài là căn cứ vào biểu hiện của người tham gia thi đấu tranh tài trên một vòng đưa ra điều chỉnh.

Ở trong những tiếng nghị luận này, Triệu Long Khôn thi triển thân pháp lên trước, giống như thời điểm thi đấu giữa hắn và Sở Mộ đã triển khai. Hắn nhanh như chớp dẫn đầu đi tới đài đấu kiếm, chọn kiếm khí thi đấu bình thường, nhảy lên đài đấu kiếm.

Sở Mộ chậm hơn hai bước, cũng chọn kiếm khí thi đấu bình thường nhảy lên đài đấu kiếm.

– Chúng ta đợi cơ hội này, đã rất lâu rồi. Lúc đầu ngươi khiến rất nhiều thành viên của bản bang bị thương. Lần này, ta sẽ thay bọn họ lấy lại công đạo, cho ngươi cũng nếm thử mùi vị bị thương.

Triệu Long Khôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong mắt có hàn quang lóe lên, lạnh lùng nói.

– Những lời này không cách nào khiến cho ta bị thương được.

Sở Mộ hờ hững đáp lại.

– Hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể cuồng vọng như thế.

Triệu Long Khôn xuất kiếm.

Căn cứ vào ý nghĩ muốn khiến cho Sở Mộ bị thương, kiếm của Triệu Long Khôn không chút lưu tình. Vừa rút ra, từng kiếm từng kiếm ép thẳng đến. Kiếm ảnh trùng điệp, lại có từng đạo kiếm quang quấn quanh, khiến người ta khó có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Kiếm ảnh cùng kiếm quang kết hợp, cũng coi như là một loại kỹ xảo nho nhỏ. Chỉ có điều loại kỹ xảo này nhằm vào kiếm giả bình thường còn có thể. Nhưng đối với Sở Mộ, lại có vẻ không ăn thua.

Chân thân kiếm khí của Triệu Long Khôn ẩn ở trong kiếm ảnh và kiếm quang. Một kiếm hung mãnh, kiếm quang chói mắt, giống như phá trúc đâm về phía ngực Sở Mộ, dự định công kích khiến Sở Mộ bị thương.

Chỉ là hắn không biết, Sở Mộ đã nhìn thấu trò xiếc của hắn.

Sở Mộ xuất kiếm, không chút do dự!

Sở Mộ vung kiếm chém ra. Kiếm quang chói mắt phóng ra. Dưới một kiếm, tất cả kiếm ảnh kiếm quang của Triệu Long Khôn đều bị nghiền nát.

Triệu Long Khôn biến sắc, vội vàng tránh sang một bên, đồng thời chuyển động cổ tay, đâm ra một kiếm chuyển thành chém, chém về phía vai Sở Mộ. Kiếm thế càng hung mãnh.

Lấy bất biến ứng vạn biến, Sở Mộ vẫn vung một kiếm chém ra. Hắn có phần chắc chắn, trước khi hắn bị kiếm của Triệu Long Khôn đánh trúng, kiếm của hắn sẽ đánh trúng Triệu Long Khôn trước.

Loại chắc chắn này là hai trăm phần trăm!

Hình như cũng hiểu rõ điểm này, Triệu Long Khôn không thể không mạnh mẽ thu hồi một kiếm này lại, nhanh chóng lui về phía sau.

Đột nhiên hắn lại nhảy lên trời cao, một kiếm đâm về phía Sở Mộ trán.

Nếu như kiếm của Sở Mộ vẫn tiếp tục chém ra, vậy một kiếm này của Triệu Long Khôn sẽ đâm trúng trán của Sở Mộ, Sở Mộ nhất định phải bị thương.

Một kiếm này biến hóa quá nhanh, lại đặc biệt đột nhiên. So với Chung Lập Dương trình độ càng cao hơn.

Không ít học viên đều kêu khẽ một tiếng, đứng phắt dậy. Cũng có không ít người biến sắc. Nếu đổi lại thành bọn họ đột nhiên đối mặt với một kiếm này, cho dù không có bị thua trận cũng sẽ trở tay không kịp.

– Nam mặt lạnh, ngươi sẽ ứng phó thế nào?

Hai tay Hoàng Phủ Phi Yến nắm chặt, có chút khẩn trương.

– Nếu như ngay cả loại kỹ xảo nhỏ cấp thấp như vậy ngươi cũng không có cách nào ứng đối được, vậy chẳng qua chỉ là một phế vật.

Tề Thiếu Phàm cũng âm thầm nghĩ tới.

Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh. Kiếm của Triệu Long Khôn đã đâm về phía trán của Sở Mộ, khoảng cách chỉ còn lại có một ngón tay.

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, trước sau vẫn bình tĩnh như một. Giống như hắn không biết kiếm của Triệu Long Khôn sắp đâm trúng trán của hắn vậy.

– Bị thương cho ta.truyện Kiếm Hiệp

Trên mặt Triệu Long Khôn lộ ra một sắc mặt vui mừng, đáy mắt lộ ra một tia ngoan độc. Tốc độ của một kiếm này nhanh hơn một phần. Hắn dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng Sở Mộ bị đâm thủng đầu, máu chảy đầm đìa.

Nhất thời, trước ngực có một cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền ra. Trước mắt hắn, Sở Mộ hình như nhanh chóng bay ngược trở lại. Một kiếm này của hắn đã không còn sức lực thất bại.

Một tiếng động vang lên. Triệu Long Khôn bay vút lên trời cao rơi xuống cách đó mấy thước, toàn thân ngã trên mặt đất. Hai tay, hai chân hướng lên trời có chút chật vật. Ngực vẫn đau đớn. Lúc hít thở còn cảm giác được có chút đau đớn, gương mặt vặn vẹo.

Sở Mộ thu kiếm đứng lại. Hắn liếc mắt nhìn Triệu Long Khôn, sau đó nhìn về phía trọng tài, chờ đợi tuyên bố.

– Phát sinh chuyện gì vậy?

– Triệu Long Khôn thế nào lại bay ra ngoài?

– Một kiếm kia của Sở Mộ hình như đột nhiên tăng nhanh, đánh trúng Triệu Long Khôn.

– Tốc độ kiếm thật nhanh.

Phó Xà liếm môi một cái, trong đáy mắt hiện lên một tia hứng thú. Ánh mắt kia giống như thoả mãn với con mồi mình coi trọng.

– Thật sự là một kiếm rất nhanh. Chỉ có điều còn chưa đủ nhanh.

Diệp Tiểu Khai thứ hạng 12 trên toàn khóa lấy danh hiệu là kiếm tốc độ, mỉm cười nói ra một câu hình như có phần mâu thuẫn.

Ba người đứng đầu là Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Vạn Bàn cùng với Khương Ngọc Hoàn thần sắc vẫn không đổi. Đối với bọn họ mà nói, loại tốc độ kiếm này còn chưa đủ nhìn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)
https://audiosite.net
Đã fix rồi nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Link này sẽ không del giống như trước nữa đâu ạ :)
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!