- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 241: Thanh đoản kiếm thứ hai đến chương 245
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 241: Thanh đoản kiếm thứ hai đến chương 245
❮ sautiếp ❯Chương 241: Thanh đoản kiếm thứ hai
Điều này có nghĩa là, không cần thiết phải hao tổn bất kỳ nội kiếm khí hoặc ngoại kiếm khí nào, Sở Mộ vẫn có thể thi triển ra công kích tương đương với kiếm kỹ trung giai cường đại. Nếu vừa dung nhập bốn thành Phong Chi Ý Cảnh vào sát chiêu kiếm thuật hoặc kiếm kỹ, vậy uy lực kia sẽ hết sức đáng sợ.
Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ giang bàn tay ra. Suy nghĩ vừa thoáng động, khí lưu quanh thân nhất thời cuộn trào mãnh liệt. Trên lòng bàn tay có một luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện, lưu chuyển, nhanh chóng trở thành một luồng khí xoáy màu xanh. Luống khí xoáy này ở trên lòng bàn tay nhanh chóng chuyển động, phát ra những tiếng vu vù rất nhỏ.
Ý nghĩ lại thoáng động, luồng khí xoáy màu xanh này nhất thời tách ra, biến thành hai luồng khí xoáy màu xanh nhỏ hơn. Tiếp theo chúng lại một lần nữa tách ra, biến thành bốn luồng khí xoáy màu xanh nhỏ hơn, theo thứ tự chỉnh tề.
Bàn tay Sở Mộ nắm chặt. Nhất thời, bốn luồng khí xoáy nhỏ màu xanh nổ tung, hóa thành từng luồng ánh sáng màu xanh bắn ra xung quanh, dường như dung nhập vào trong không khí, biến mất ở trong vô hình.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trong hai mắt hắn bắn ra ánh sáng vô cùng sắc bén, xuyên thẳng hư không. Hắn hoàn toàn tự tin. Giờ phút này, cho dù là cùng cao thủ như tứ kiệt Kiếm Viện giao chiến, hắn cũng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Vèo.
Một tiếng sắc bén khe khẽ vang lên. Có một bóng người màu xanh nhạt giống như cầu vồng cắt phá trường không, bay vút qua. Trong chớp mắt chỉ lưu lại một bóng lưng, nhanh chóng biến mất phía đằng xa. Trong không khí, lưu lại dấu vết mờ mờ đang chậm rãi tiêu tan.
Thân pháp Tật Phong Lược Ảnh được Sở Mộ thi triển đến mức tận cùng, phát huy ra tốc độ vượt qua giới hạn của nó.
Thân pháp Tật Phong Lược Ảnh vốn chính là thân pháp cao giai. Hơn nữa nó còn là hệ phong. Ở trên phương diện tốc độ, ngoại trừ hệ lôi cùng quang hệ ra, thân pháp hệ khác cũng không có cách nào so sánh được với nó. Hơn nữa Sở Mộ đột phá Phong Chi Ý Cảnh, đạt được bốn thành, toàn lực thi triển ra, dung nhập Tật Phong Lược Ảnh, có thể khiến tốc độ của Tật Phong Lược Ảnh tăng mạnh gấp mấy lần. Thậm chí tăng lên tới một độ cao khiến người ta ngưỡng vọng.
Đột nhiên, cái bóng người màu xanh nhạt dừng lại, giống như ngọn cây đứng thẳng trên mặt đất. Bởi vì thân hình dừng lại quá nhanh, theo quán tính có thể khiến một khí lưu mênh mông lao về phía trước, thổi tung cát đá trên mặt đất, khiến lá rụng xuống cũng bay tán loạn. Nơi khí lưu bắn tới còn truyền ra từng tiếng nổ mạnh, uy lực kinh người.
Phong Chi Ý Cảnh đạt được bốn thành, tất cả không khí quanh thân lưu động hình thành quỹ tích gió, còn hiện ra rõ ràng ở trong nhận biết của Sở Mộ, làm cho Sở Mộ cảm thấy mọi thứ vô cùng mới mẻ. Loại lĩnh hội này thật sự trước đó chưa từng có.
Vì vậy, ngoại trừ thử nghiệm về cường độ công kích ra, Sở Mộ còn muốn dung nhập bốn thành Phong Chi Ý Cảnh vào trong thân pháp Phong Trung Du cùng với thân pháp Tật Phong Lược Ảnh.
Phong Trung Du và Tật Phong Lược Ảnh đều là thân pháp hệ phong, nhưng lại có sự khác biệt rõ ràng. Trong đó có một thân pháp trung giai, một thân pháp cao giai. Đồng thời Phong Trung Du chú trọng hơn chính là sự linh hoạt, phát huy sự linh hoạt của gió đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, thích hợp vận dụng ở trong phạm vi nhỏ, nhưng không thích hợp để đi đường dài. Mà thân pháp Tật Phong Lược Ảnh lại chú trọng vào tốc độ gió, cố gắng hết sức phát huy tốc độ đến mức tận cùng. Tương đối mà nói, nó thích hợp để chạy đường dài hơn.
Sau khi thử nghiệm xong, Sở Mộ phát hiện ra một điều. Khi bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập vào thân pháp Phong Trung Du, đã khiến nó đạt đến tiêu chuẩn thân pháp cao giai. Đồng thời hắn cũng hiểu được, chỉ cần hắn an tâm bỏ ra một khoảng thời gian, một lần nữa đẩy mạnh luyện tập Phong Trung Du, tất nhiên có thể nâng cao Phong Trung Du lên làm thân pháp cao giai.
Mà bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập thân pháp Tật Phong Lược Ảnh, tốc độ kia nâng cao mấy lần, nhanh không thể tưởng tượng nổi, lấy hình dung nhanh như điện chớp cũng khó khăn.
– Tuy rằng tu vi vẫn là thập đoạn hậu kỳ, nhưng chỉnh thể thực lực rõ ràng đã nâng cao không ít. Hiện tại cho dù thi triển ra bản đơn giản hóa Phong Chi Tương, cũng sẽ không tiêu hao hết tất cả kiếm khí. Đồng thời bởi vì ý cảnh tiểu thành khiến uy lực lại nâng cao. Cho dù là cùng đám người Chu Hoành Vũ giao đấu, chắc hẳn cũng sẽ không rơi xuống hạ phong.
Mặc dù Chu Hoành Vũ và tứ kiệt Kiếm Viện đều là kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn, đồng thời đã lĩnh ngộ ý cảnh. Nhưng theo Sở Mộ suy đoán, ý cảnh của bọn họ tuyệt đối không có khả năng đạt được tiểu thành.
– Thanh đoản kiếm đầu tiên ở bên trong vòng tay không gian. Tiếp theo, tìm thanh đoản kiếm thứ hai và thanh đoản kiếm thứ ba là chủ yếu.
Sở Mộ âm thầm nói. Lấy thực lực của La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, ở trong cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường như vậy, cũng không chiếm được ưu thế gì. Cho nên, xác suất cướp giật được Ngụy Kiếm Khí rất thấp. Hơn nữa người vừa có đoản kiếm trong người, không có cách nào che giấu được hồng quang. Chỉ làm cho mình trêu chọc thêm càng nhiều phiền phức.
Hắn không phải là bảo mẫu. Nhưng đám người La Ngọc Phong đối với hắn cũng không tệ lắm. Tình nghĩa sư huynh đệ thâm hậu, cho nên thuận tiện làm một vài chuyện đủ khả năng, Sở Mộ cũng sẽ không từ chối.
Hai mắt hắn hơi nheo lại. Trong mắt có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chảy xuôi.
Sở Mộ nhìn ra xung quanh, cẩn thận tìm tòi. Hắn không phát hiện ra hồng quang. Hắn lại thi triển Tật Phong Lược Ảnh phóng về phía xa.
Trên mặt đất bằng phẳng, có một tảng đá cao hơn một thước, bị một đám người bao quanh.
Trên tảng đá kia đặt một thanh đoản kiếm, phóng ra một vòng ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng rực rỡ thu hút ánh mắt của mọi người, khiến tầm mắt của bọn họ hình như bị dính vào, không có cách nào lấy ra.
Xem tình hình, xung quanh tảng đá, không, chính xác mà nói chắc là xung quanh một thanh đoản kiếm trên tảng đá này, tổng cộng có người của ba kiếm phái khác nhau đều muốn lấy được thanh đoản kiếm này.
– Thanh đoản kiếm này là do Lưu Vân Kiếm Phái chúng ta phát hiện trước. Không tới phiên các ngươi nhúng chàm. Tất cả lui lại. Bằng không, kiếm của chúng ta lại không có mắt.
Đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái lạnh giọng quát, vẻ mặt cứng rắn.
– Người nhìn thấy đều có phần. Hơn nữa thanh đoản kiếm này còn chưa có bị các ngươi lấy được. Làm sao có thể nói là của Lưu Vân Kiếm Phái các người được. Ta nói đây là của Bách Hoa Kiếm Phái chúng ta. Các ngươi vẫn nhanh chóng lui lại, để tránh tổn thương hòa khí.
Một nữ đệ tử Bách Hoa Kiếm Phái cười duyên một tiếng, nói.
– Ta thấy các ngươi phải lui lại mới đúng. Thanh đoản kiếm này đã bị Lệ Phong Kiếm Phái chúng ta nhìn trúng.
Một nam kiếm giả vẻ mặt thâm trầm ngoan độc nói. Ánh mắt hắn lợi hại giống như kiếm phong, chậm rãi đảo qua trên mặt của các đệ tử của Lưu Vân Kiếm Phái cùng Bách Hoa Kiếm Phái.
– Xem ra các ngươi là dự định động thủ?
Chương 242: Sự hấp dẫn của năm thanh đoản kiếm (1)
Sắc mặt đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái trầm xuống. Hắn cầm chuôi kiếm, giọng điệu trở nên lạnh lùng. Khí tức quanh người nổi lên.
– Động thủ thì động thủ. Sau khi đã phân cao thấp, quyết định đoản kiếm thuộc sở hữu của người thắng.
Đệ tử của Lệ Phong Kiếm Phái hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, lạnh lùng nói.
– Nếu như vậy, Bách Hoa Kiếm Phái chúng ta rời khỏi đây là được.
Tròng mắt nữ đệ tử Bách Hoa Kiếm Phái xoay chuyển, đột nhiên cười duyên nói. Nàng trong lúc đó phất tay lên. Một đám người lui về phía sau hơn mười thước, thoạt nhìn hình như thật sự muốn rời khỏi cuộc tranh đoạt.
Đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái vốn đang trong tư thế giương cung bạt kiếm lại đột nhiên không động thủ, đồng thời nhìn về phía người của Bách Hoa Kiếm Phái. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự cảnh giác cùng một tia xem thường.
– Bách Hoa Kiếm Phái các người thật đúng là đánh bàn tính quá tốt. Chờ hai phe giao chiến chúng ta, các người sẽ nhân cơ hội cướp đi đoản kiếm. Nghĩ thật là hay.
Đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái hừ lạnh nói.
Đệ tử Lệ Phong Kiếm Phái mặc dù không có nói gì, nhưng thần sắc cùng ánh mắt của bọn họ đều cho thấy điểm này.
– Ha hả, các ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ không nhân cơ hội động thủ.
Bị nói rõ ra kế hoạch của mình, nữ đệ tử dẫn đầu Bách Hoa Kiếm Phái có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhưng tròng mắt chuyển động lại nói rõ trong lòng nàng hoàn toàn không có ý đó.
Ba phía lại lần nữa hình thành tình trạng giằng co. Ngay thời điểm bọn họ cảm thấy bộ dạng giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, chợt một bóng người màu xanh nhạt giống như một trận gió mạnh từ phía xa bay vút đến.
Vèo một tiếng. Bóng người kia thoáng cái đã tới gần. Trong lúc mọi người vừa chú ý tới, còn không có phản ứng, bóng người kia đã thoáng cái xẹt qua tảng đá, giống như theo gió thổi về phía xa.
Sau hai lần hít thở, đệ tử của ba đại kiếm phái trung phẩm mới phản ứng được.
– Đáng chết, người kia cướp đi đoản kiếm.
– Hỗn đản, cũng dám không để ý tới chúng ta, cướp đi thanh đoản kiếm.
– Đuổi theo. Đuổi theo cho ta. Bắt hắn lại. Ta phải cho hắn biết kết quả ngang nhiên cướp giật đoản kiếm là thế nào.
Từng tiếng gầm giận dữ vang lên. Đệ tử của Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái nổi trận lôi đình, liên tục gầm lên giận dữ. Mỗi người đều vận chuyển kiếm khí, thi triển thân pháp, nhanh chóng bay về phía trước, thề phải đuổi kịp bóng người vừa cướp đi thanh đoản kiếm này, bắt hắn lại hung hăng trừng phạt.
– Sư tỷ, chúng ta cũng đuổi theo thôi.
Một đệ tử Bách Hoa Kiếm Phái vội vàng nói:
– Bằng không chậm trễ, thanh đoản kiếm sẽ thuộc về người khác mất.
– Không cần. Thanh đoản kiếm này chúng ta từ bỏ.
Nữ kiếm giả dẫn đầu nói:
– Không cần phải hỏi vì sao. Thử ngẫm lại, lấy tốc độ của đối phương, chúng ta có đuổi kịp được sao?
Nhất thời, một đám người trầm mặc xuống. Hồi tưởng lại loại tốc độ này, nhanh như điện chớp, bọn họ căn bản là không có cách nào đuổi kịp. Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể buông tha. Nhưng ở trong lòng bọn họ lại âm thầm suy đoán, rốt cuộc là người nào vậy?
– Đáng chết…
– Rốt cuộc là ai, lại dám ở trước mặt hai đại kiếm phái trung phẩm chúng ta cướp đi thanh đoản kiếm vậy?
– Nếu để cho ta biết hắn là ai, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Một phen hùng hùng hổ hổ, bất đắc dĩ tốc độ không bằng người, bọn họ không chỉ không đuổi kịp, trái lại còn bị mất dấu. Đám người Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái sau khi nhìn nhau, đều hừ lạnh một tiếng, tách ra.
…
Giống như cơn gió nhanh chóng thổi qua, Sở Mộ chợt dừng lại, xuất hiện ở trên một thân cây khô. Góc áo hắn lay động. Trong tay hắn có một thanh đoản kiếm, tản ra một vòng hồng quang bắt mắt.
– Thanh đoản kiếm thứ hai tới tay. Còn cần một thanh nữa.
Nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm trong tay, khóe miệng Sở Mộ hơi cong lên, lộ ra một ý cười. Ý nghĩ thoáng động, hắn nhét thanh đoản kiếm vào trong lòng, thu vào bên trong vòng tay không gian. Hồng quang biến mất.
Không thấy Sở Mộ làm động tác gì, thân hình hắn chợt nhẹ bỗng giống như một mảnh lá rụng, từ trên cây khô thổi rơi về phía trước, hạ xuống đất cách đó hơn mười thước. Đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái lên mặt đất, giống như là một cơn gió lao về phía trước.
– A… a…
Có vài tiếng gầm rú khủng khiếp quái dị, giống như tiếng thiên lôi nổ vang cuồn cuộn chấn động khắp bốn phương tám hướng. Khắp bầu trời khắp mặt đất dường như lập tức lay động đảo ngược. Sở Mộ nhanh chóng chạy vội ra, trong nháy mắt thân hình đã dừng lại, có cảm giác điên đảo.
Cách đó không xa, cây cối lắc lư kịch liệt. Cành lá lắc lư va chạm phát ra những tiếng xào xạc. Từng chiếc lá rụng xoay quanh, rơi xuống đất, phủ kín mặt đất.
Tiếng rống này vang vọng suốt mười hơi thở mới dần dần giảm bớt xuống, cuối cùng biến mất. Nhưng trong thời gian mười hơi thở, phần lớn kiếm giả trong sơn cốc Đại Ly đều nghe được. Mỗi người đều nhìn về phía âm thanh truyền tới.
– Tiếng kêu kỳ quái như thế… Là mãnh thú gì vậy?
Sở Mộ khẽ cau mày, trong mắt đầy vẻ suy nghĩ tìm tòi. Bất chợt, hắn nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới:
– Nhất định là mãnh thú rất cường đại. Nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.
Thân hình hắn lóe lên, tốc độ nhanh hơn, giống như một cơn gió mạnh, bay vút ra.
…
Tại trung tâm của sơn cốc Đại Ly có một mảnh đầm lầy. Đầm lầy này có phạm vi ngàn mét vuông. Ở tại chính giữa đầm lầy lại mọc lên một gốc cây trụi lủi, không nửa cái lá cây.
Thân cây màu xám nâu, đột nhiên lộ ra khỏi đầm lầy tầm năm thước. Rất nhiều nhánh cây chĩa ra, thoạt nhìn hình thù kỳ quái. Nhưng thứ thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác lại không phải là vẻ bề ngoài của cái cây này, mà là mấy thứ tản ra ánh sáng màu đỏ ở trên cây này.
Từng bóng người từ phía xa lao đến. Gió lớn cuồn cuộn nổi lên từng đợt. Từng bóng người đều dừng lại ở trước đầm lầy này. Ánh mắt bọn họ nhất thời bị mấy thanh đoản kiếm trên cái cây khô ở chính giữa đầm lầy thu hút.
Bốn người Sở Hà, Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ dẫn theo người của mình căn bản trước sau đều đến đây. Từ bốn hướng khác nhau của đầm lầy, các đệ tử kiếm phái khác cũng đều chạy tới.
– Năm thanh đoản kiếm!
Một người kiếm giả trong đó mở trừng hai mắt, phát ra tiếng kêu kinh ngạc không thể kìm chế được. Hơi thở của những người khác nhất thời trở nên dồn dập.
Năm thanh đoản kiếm, đại biểu cho số lượng năm người. Cho dù là mình dùng rồi, bốn thanh còn lại có thể giao cho sư huynh đệ của bản phái, lập được công lao, nhận được phần thưởng của kiếm phái, cũng có thể cầm giao dịch với kiếm phái thu được lợi ích.
Sở Mộ cũng kịp thời chạy tới nơi này. Hắn dừng lại ở sát đầm lầy, nhìn xung quanh một lượt. Ánh mắt hắn tập trung ở năm thanh đoản kiếm trên cái cây khô chính giữa đầm lầy.
Chương 243: Sự hấp dẫn của năm thanh đoản kiếm (2)
Đầm lầy khắp nơi đều là cành khô, lá vàng. Thỉnh thoảng có nhiều chỗ còn có thể xuất hiện bọt khí phát ra những tiếng ục ục, sau đói phát nổ, truyền ra một mùi thối khó ngửi.
– Thanh đoản kiếm là của ta.
Một đệ tử của Thương Ưng Kiếm Phái kiếm phái trung phẩm, quát khẽ. Bất chợt, thân hình giang rộng, giống như một con chim ưng bay lên, lao vút về phía trước. Trong nháy mắt, hắn bắn ra hai mươi mấy thước. Đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng điểm ở trên một cành cây khô nhô lên khỏi mặt đầm lầy, mượn lực phi thân lên, nhanh chóng lao tiếp về cái cây khô ở chính giữa đầm lầy.
Vài lần mượn lực, thể hiện rõ kiếm giả này là cao thủ về thân pháp.
Mắt thấy hắn đã vượt qua một nửa lộ trình, rất nhanh là có thể đến chỗ cái cây khô lấy được đoản kiếm. Đột nhiên, một bóng đen từ dưới đầm lầy bỗng nhiên lao lên, giống như cá heo vọt ra khỏi mặt nước, hoặc như một mũi tên bắn ra. Nó còn mở cái miệng to như chậu máu, cắn về phía kiếm giả đang lao giữa không trung.
Trong nháy mắt quá nhanh, kiếm giả này lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Giữa không trung, hắn lại không có cách nào mượn lực, khó có thể làm ra phản ứng gì. Toàn thân hắn cứng đờ, thoáng cái liền bị cắn trúng, rơi vào trong đầm lầy.
Tõm tõm.
Có tiếng rơi vang lên. Hắn chìm vào trong đầm lầy, không thấy bóng dáng. Chỉ có những cảnh cây khô trên mặt đầm lầy hơi dập dờn dao động, nói rõ tất cả những gì vừa xảy ra cũng không phải là ảo giác.
– Sư huynh!
Các đệ tử của Thương Ưng Kiếm Phái đều sợ hãi rống lên, vẻ mặt đầy bi thương. Các đệ tử của kiếm phái đều đại biến, theo bản năng lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa mình cùng đầm lầy.
– Đó là vật gì vậy?
Một giọng hỏi thăm mang theo vài phần hồi hộp vang lên.
– Mãnh thú, một loại mãnh thú chưa từng thấy qua…
– Quá nhanh. Căn bản là không nhìn thấy rõ đó là mãnh thú gì.
Mỗi người trong sự kinh hãi, vội vàng lui về phía sau. Bọn họ sợ bị mãnh thú này tập kích. Nhưng đầm lầy lại là một mảnh tĩnh mịch không có động tĩnh gì. Hình như mãnh thú đáng sợ kia không có cách nào rời khỏi mặt đầm lầy vậy.
Hai mắt Sở Mộ nheo lại, đồng tử trong nháy mắt co lại. Đại thành xem kiếm khiến thị lực của hắn vượt xa so với người bình thường. Cho nên, hắn nhìn thấy rất rõ ràng cái bóng trong lúc bất chợt từ trong đầm lầy vọt ra. Đó là một con cá sấu. Một con cá sấu với hình thể chiều dài vượt quá năm thước. Hình dáng vô cùng cường tráng, đặc biệt hung mãnh. Cái miệng há ra đầy răng sắc nhọn, khiến người ta cảm thấy vạn phần hồi hộp.
Chủ yếu nhất là, toàn thân con cá sấu này đều là màu đen. Trong nháy mắt nó thả ra khí tức chấn động, tràn ngập sự đáng sợ và uy áp đến cực điểm. Tuyệt đối phải là con mãnh thú cao cấp nhất mà Sở Mộ trước đó từng gặp qua. Có chút khác biệt về kích thước. Cảm giác này giống như khác biệt giữa Kiếm Khí Cảnh cùng Hóa Khí Cảnh.
– Bên trong sơn cốc Đại Ly, lại có yêu thú…
Trong lòng đám bốn người Sở Hà đều chấn động, đồng tử co lại kịch liệt. Làm cao thủ Hóa Khí Cảnh, bọn họ không chỉ có tu vi cao hơn người khác, trên phương diện kiến thức cũng vượt qua được người khác. Cho nên, vừa liếc mắt bọn họ liền nhìn ra nội tình của bóng tối từ bên trong mặt đầm lầy lao ra kia.
Yêu thú, là tồn tại mạnh mẽ còn trên cả mãnh thú. Trên một phương diện ý nghĩa nào đó, có thể cho rằng yêu thú chính là thể mãnh thú cao cấp tiến hóa. Giống như sự khác biệt giữa Kiếm Khí Cảnh cùng Hóa Khí Cảnh.
Yêu thú nhỏ yếu nhất, chí ít cũng có thực lực Hóa Khí Cảnh nhập môn.
– Không biết thực lực con yêu thú kia thế nào?
Đám người Sở Hà âm thầm suy đoán. Trong nháy mắt quá nhanh, khiến bọn họ không có cách nào đưa ra được phán đoán chuẩn xác.
– Ta nhớ ra rồi. Yêu thú này dường như bị hạn chế ở trong phạm vi mặt đầm lầy không có cách nào rời đi.
Trong đáy mắt Chu Hoành Vũ hiện lên một tia bừng tỉnh. Hắn nhớ tới chuyện đã nghe được trước đây.
– Lẽ nào năm nay, cũng chỉ có 95 người có thể tiến vào Bách Cường thôi sao?
Không ít người đều thầm nghĩ.
– Ta cũng không tin, con hung thú này thật sự lợi hại như vậy.
Mắt thấy mặt đầm lầy không có động tĩnh gì, cuối cùng có người nhịn không được. Người thanh niên mắt tam giác đi về phía trước hai bước. Đột nhiên hắn nhìn về phía Sở Mộ, tròng mắt xoay chuyển, vẻ mặt lộ ra ý cười:
– Các hạ, chúng ta liên thủ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Sở Mộ cũng nhận ra đối phương, biết thực lực của thanh niên mắt tam giác này coi như không tệ.
Bốn thành Phong Chi Ý Cảnh khiến Sở Mộ tràn ngập lòng tin đối với mình. Cho dù là con cá sấu kia, quả nhiên là tồn tại cường đại vượt qua mãnh thú, Sở Mộ không có cách nào giết chết nó, cũng có lòng tin có thể thoát thân.
Chủ yếu nhất là, trên cái cây khô kia có năm thanh đoản kiếm. Tuy rằng không nhất định lấy hết toàn bộ năm thanh đoản kiếm, nhưng một thanh bao giờ cũng có thể.
– Được.
Suy nghĩ của Sở Mộ vừa chuyển, hắn trực tiếp đáp ứng.
– Tốt lắm, ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau thi triển thân pháp.
Thanh niên mắt tam giác cười nói:
– Một… Hai… Ba…
Tiếng nói vừa dứt, thanh niên mắt tam giác lập tức thi triển thân pháp. Thân hình hắn thoáng động, giống như một mũi tên, bắn ra thẳng tắp. Với tu vi nửa bước Hóa Khí, khiến hắn thoáng cái đã bay vụt ra xa hơn ba mươi thước, mau không thể tưởng tượng nổi.
Thân hình Sở Mộ đồng thời thoáng động, nhẹ bỗng giống như một ngọn gió thổi ra đi. Nhìn như không nhanh, cũng không có thể kém hơn so với thanh niên mắt tam giác.
Sở Mộ cùng thanh niên mắt tam giác cách nhau hai ba mươi thước, cùng nhau tiến lên, đi tới cái cây khô ở giữa mặt đầm lầy.
Tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người hai người bọn họ. Mắt mỗi người đều mở to, gần như ngừng thở. Chỉ có tiếng thân pháp phá không rất nhỏ vang lên.
Ánh mắt Sở Hà rơi vào trên người Sở Mộ. Hắn khẽ híp mắt lại một cái. Chu Hoành Vũ đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo cười mà như không cười. Từ Kiếm Phong cùng Lý Hoài Ngọc đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hiện lên một tia bừng tỉnh.
Chớp mắt, Sở Mộ cùng thanh niên mắt tam giác đã lướt qua hơn nửa mặt đầm lầy. Khoảng cách với cái cây khô càng lúc càng gần. Tim mọi người bị nâng lên, ngừng hít thở, nắm đấm nắm chặt. Bởi vì người lúc trước cũng bị tập kích ở khoảng vị trí này.
Toàn thân Sở Mộ đột nhiên rét run, có cảm giác rợn cả tóc gáy. Trong nháy mắt hắn bị một khí tức hung hãn khủng khiếp tập trung. Máu gần như dừng lưu chuyển. Lỗ chân lông nổ tung. Da đầu tê dại. Trên làn da truyền ra từng cảm giác tê liệt. Cơ bắp còn trở nên cứng đờ. Cảm giác nguy cơ tử vong giống như đang gõ lên tiếng chuông cảnh báo.
Kiếm thế!
Ý niệm chấn động, linh hồn run lên. Sở Mộ hoàn toàn không dám giữ lại. Trong nháy mắt, kiếm thế nhập môn đấu với với khí tức hung hãn đang tập trung vào bản thân, dường như giãy khỏi sự ràng buộc, nhận được cách giải thoát. Hắn thi triển thân pháp Phong Trung Du, toàn thân giống như tinh linh trong gióm xẹt qua một đường hình cung.
Chương 244: Muốn sao? Cầm đồ Để đổi (1)
Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn giống như mũi tên từ phía dưới bắn ra, mở cái miệng to như chậu máu hung hăng cắn một cái. Tiếng hàm răng va chạm khiến người ta cảm thấy hàm răng tê buốt, xương cốt tê dại.
Từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên, không che giấu được sự kinh hãi trong lòng. Nhưng bóng đen hung mãnh cắn phải khoảng không. Đầu ngón chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm ở trên miệng của con cá sấu vừa khép lại, kiếm khí bắn ra, Tật Phong Lược Ảnh thi triển. Vèo một tiếng, hắn giống như mũi tên nhọn bay đi.
Tõm.
Một tiếng động vang lên. Con cá sấu lại rơi vào trong đầm lầy, biến mất. Nhưng cảm giác nguy cơ lại không có biến mất. Loại cảm giác này, dường như bị người ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào, toàn thân không được tự nhiên.
Sở Mộ đã có thể khẳng định được, con cá sấu kia tuyệt đối không phải là mãnh thú. Bị khí tức kia tập trung, khiến toàn thân hắn cứng đờ. Cho dù là mãnh thú sánh ngang nửa bước Hóa Khí, tuyệt đối cũng không có cách nào làm được điều này.
Không phải là mãnh thú, lại lợi hại như vậy. Đó chính là yêu thú vượt qua mãnh thú.
Hai chữ yêu thú hiện ra trong đầu, trong lòng Sở Mộ thầm rùng mình, tốc độ lại nâng cao.
Mà bởi vì Sở Mộ gặp tập kích tốc độ rớt xuống, thanh niên mắt tam giác dẫn đầu vượt lên trước hơn mười thước, đã tới gần cái cây khô.
– Ha ha, năm thanh đoản kiếm đều là của ta.
Thanh niên mắt tam giác bắn ra ánh sáng vô cùng mừng rỡ. Tuy rằng hắn nói Sở Mộ cùng nhau hành động, nhưng đó chẳng qua là một sự cầu an, tuyệt đối không có ý sẽ phân chia thanh đoản kiếm.
Thịt béo gần tới tay, đến lúc đó, hắn vì Kinh Đào Kiếm Phái lập được công lao không nhỏ. Tuyệt đối có thể nhận được không ít phần thưởng. Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt thanh niên mắt tam giác lộ ra hồng quang, động lực mười phần.
– Sở sư huynh, tất cả năm thanh đoản kiếm này sẽ thuộc về Kinh Đào Kiếm Phái chúng ta.
Nữ kiếm giả nửa bước Hóa Khí đứng ở bên cạnh Sở Hà vui vẻ ra mặt.
– Lần này số lượng người của chúng ta tuyệt đối sẽ vượt qua các kiếm phái khác. Nhất định có thể nhận được càng nhiều phần thưởng của vương thất.
Một người tu vi nửa bước Hóa Khí khác cũng mừng rỡ.
Sở Hà không nói gì, thần sắc của hắn rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn cũng có ý tưởng tương tự.
Thanh niên mắt tam giác cuối cùng lướt qua mặt đầm lầy, rơi vào một đoạn nhánh cây trên thân cây khô. Thân hình lắc một cái, một tay chụp vào một thanh đoản kiếm gần đấy.
Thanh đoản kiếm sắp vào tay, đột nhiên quanh thân hắn có một trận gió thổi qua. Mắt hắn chợt hoa lên. Thanh đoản kiếm đã không thấy hình bóng. Hắn liền vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một bóng người giống như tinh linh trong gió đang phất phới, giống như không có trọng lượng bay xung quanh cái cây khô một vòng. Tất cả năm thanh đoản kiếm đều bị lấy đi.
– Cái gì!
Mọi người nhất thời ồ lên. Thật ngờ rằng, cuối cùng người lấy được năm thanh đoản kiếm, không phải là nửa bước Hóa Khí chạy tới trước, mà là thập đoạn hậu kỳ chạy tới sau.
– Các hạ, lòng ngươi không nên quá tham lam.
Sắc mặt của thanh niên mắt tam giác trầm xuống. Trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận. Tay phải đã cầm chuôi kiếm, vận sức chờ phát động.
Sở Mộ đứng ở trên một nhánh cao hơn của cái cây khô, từ trên cao nhìn xuống thanh niên mắt tam giác, thần sắc lạnh lùng. Năm thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, phóng ra năm vòng ánh sáng màu đỏ, khiến Sở Mộ nhìn qua giống như ngọn đèn lớn đặc biệt dễ thấy được.
– Ngươi có thể lưu lại một thanh đoản kiếm, cho bản thân ngươi. Bốn thanh đoản kiếm khác, tốt nhất vẫn là giao cho ta.
Thanh niên mắt tam giác chậm rãi rút kiếm ra, vừa chậm rãi nói. Lời nói đầy khí phách, tràn ngập nhuệ khí.
– Giao cho ngươi? Có thể. Ngươi lấy cái gì tới trao đổi?
Sở Mộ không nhanh không chậm nói.
– Ngươi nói cái gì?
Thanh niên mắt tam giác nghe được Sở Mộ nói, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo sắc mặt lại một lần nữa trầm xuống. Hắn có cảm giác mình đang bị đùa giỡn. Lúc này hắn càng phẫn nộ hơn, một kiếm chỉ thẳng vào Sở Mộ. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, tập trung vào Sở Mộ.
Nhưng Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn không để ý tới khí tức đang tập trung vào mình. Thân hình Sở Mộ lắc lư, hóa thành một trận gió mạnh, lưu lại một tia tàn ảnh, bắn ra ngoài.
– Đừng mơ tưởng trốn thoát được!
Thanh niên mắt tam giác tức giận quát một tiếng, chém ra mấy đạo kiếm khí. Tiếp theo, bản thân hắn bắn ra, đuổi theo.
Thân hình Sở Mộ ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, tránh mấy đạo kiếm khí. Sau đó, hắn nhanh chóng tìm điểm hạ xuống. Lúc này, hắn tập trung tinh thần cao độ, đề phòng con yêu thú cá sấu khủng khiếp kia lại tập kích.
Vừa điểm mũi chân xuống cành khô trên mặt đầm lầy, toàn thân hắn thoải mái bay lên một lần nữa. Cùng lúc đó, cảm giác bị khí tức hung hãn dữ dằn tập trung lại xuất hiện. Sở Mộ vội vàng rút kiếm ra, chém xuống một cái. Hơn mười đạo kiếm khí phá không bay vụt đi, chém xuống mặt đầm lầy, khiến mặt đầm lầy nổ tung. Thời khắc khí lưu bắt đầu khởi động, Sở Mộ nhân cơ hội, tăng tốc độ nhanh hơn.
Bóng đen lại một lần nữa bay ra. Thanh niên mắt tam giác vừa lúc chạy như bay đến, chớp mắt sẽ cùng bóng đen xông tới va chạm vào nhau. Sắc mặt hắn đại biến, kinh hãi vạn phần, vội vàng đâm ra một kiếm, điểm ở trên thân thể của con cá sấu. Ngụy Kiếm Khí sắc bén lại hoàn toàn không làm gì được làn da dày của con yêu thú cá sấu. Kiếm khí bạo phát. Người thanh niên mắt tam giác vội vàng mượn lực lao vọt lên khoảng không.
Một tiếng gào thét vang lên. Người thanh niên mắt tam giác qua khóe mắt thoáng nhìn bóng đen giống như trường tiên ném đến. Không khí bạo liệt phát ra những âm thanh ba ba. Hắn không kịp kinh hãi, nhất thời bị đánh trúng. Lập tức, hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân dường như bị đập nát. Một cảm giác đau đớn kịch liệt đáng sợ vạn phần không có cách nào hình dung lại quét tới toàn thân, rót vào xương tủy linh hồn. Trước mắt hắn biến thành màu đen. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Toàn thân đã không có cách nào khống chế được, rơi vào mặt đầm lầy.
Tõm. Một tiếng động vang lên. Thân thể của thanh niên mắt tam giác thoáng cái liền chìm vào bên trong đầm lầy, hai tay vô lực vung vẩy, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bên trong đầm lầy biến mất.
Mà Sở Mộ lại nhân cơ hội này nhảy lên vài lần, trở lại chỗ cũ. Trên người của hắn xuất hiện ánh sáng màu đỏ sậm, sáng long lanh chói mắt đến cực điểm. Thừa lúc Sở Mộ vừa rơi xuống đất, những thân hình xung quanh lắc lư, lập tức hình thành vòng vây, bao vây xung quanh Sở Mộ.
Thần sắc mỗi người đều không tốt. Trong hai mắt bọn họ bắn ra sự sắc bén cùng vài phần tham lam, tập trung vào năm thanh đoản kiếm đang được cắm bên hông của Sở Mộ. Bước chân bọn họ chậm rãi hoạt động tới gần, thắt chặt vòng vây.
Sở Mộ thản nhiên không khiếp sợ, mỉm cười. Thân hình hắn lắc một cái. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Còn có người cảm giác được một trận gió từ bên cạnh thổi qua. Khi tập trung nhìn lại, đã không còn thấy được bóng hình của Sở Mộ đâu nữa. Bên cạnh còn truyền đến một tiếng cười khẽ:
– Các ngươi cảm thấy, lấy bản lãnh của các ngươi có thể giữ ta lại được sao?
Chương 245: Muốn sao? Cầm đồ Để đổi (2)
Mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Sở Mộ đã xuất hiện ở bên ngoài vòng vây của bọn họ. Ánh sáng màu đỏ trên người vẫn chói mắt như vậy.
Lúc này, Sở Hà và tứ kiệt Kiếm Viện đều xông lên, cắt phá trường không, rơi xuống chỗ cách Sở Mộ không xa, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Bị bốn kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhìn chằm chằm vào, toàn thân Sở Mộ căng thẳng. Dường như không khí quanh thân cũng bị đè ép đông cứng lại.
– Thanh đoản kiếm này xem như là món quà tạ ơn đã giải vây lúc đầu.
Sở Mộ rút ra một thanh đoản kiếm, hóa thành hồng quang bắn về phía Sở Hà, đồng thời nói. Sở Hà nắm một thanh đoản kiếm trong tay, cũng không nói gì. Sở Mộ lại không có tiếp tục nhìn hắn, mà đảo mắt nhìn qua đám ba người Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ:
– Ta còn có bốn thanh đoản kiếm. Nếu như cứng rắn cướp, ta bảo đảm các ngươi một thanh cũng lấy không được. Chỉ có điều, giữa chúng ta không có thù hận gì. Tự ta lưu lại một thanh. Còn có ba thanh, các ngươi ai muốn, cầm đồ tới trao đổi.
– Ngươi thực sự ngoài dự đoán của ta.
Chu Hoành Vũ phong thái ngạo nghễ, chậm rãi nói:
– Chỉ có điều, thanh đoản kiếm ngươi nhận được trước đó đâu?
– Ngoan ngoãn đem thanh đoản kiếm giao ra. Bằng không, ngươi cứ chờ mà xem.
Chu Tử Minh mở miệng uy hiếp nói, cáo mượn oai hùm.
– Với người xa lạ không cần phải nói nhiều. Ba thanh đoản kiếm, giao dịch. Người nào trả giá cao, người đó được.
Sở Mộ trực tiếp nói, không để ý tới Chu Tử Minh vừa kêu gào.
– Có lòng tin là chuyện tốt. Nhưng phải phân chia đối tượng.
Từ Kiếm Phong mở miệng nói. Giọng điệu có cảm xúc sắc bén giống như kim loại, khiến người ta thấy áp lực tăng gấp bội.
– Xem ra các ngươi có thanh đoản kiếm, cũng không cần.
Sở Mộ mỉm cười.
– Ba thanh đoản kiếm thuộc về ta. Ta ra hai môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm.
Lý Hoài Ngọc lại đột nhiên nói.
– Một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, một thanh kiếm khí hạ phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn.
Sở Hà lại đột nhiên mở miệng nói, đưa ra cái giá còn tốt hơn so với Lý Hoài Ngọc.
– Độc chiếm không phải là thói quen tốt.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, hai mắt có chút hẹp dài mang theo hàn quang sắc bén lợi hại như kiếm phong, khiến người ta không dám nhìn thẳng:
– Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm. Sở Hà ngươi đã thu được thêm một thanh đoản kiếm, còn mở miệng. Không nhất thiết phải tham dự đâu.
Sở Hà không nói gì, chỉ có điều nhìn thần sắc hắn, ngược lại thật sự không có ý tham dự. Có thêm một thanh đoản kiếm thật sự sẽ khiến bản phái tăng thêm số người. Nhưng ít đi một người, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Bởi vì đối với kiếm phái thượng phẩm như bọn họ mà nói, trong cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường mỗi năm, tiến vào Bách Cường thật sự không ít. Số người hơn phân nửa đều thuộc về kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh.
Từ Kiếm Phong nói xong, cũng không quan tâm những người khác nói như thế nào, trực tiếp lấy từ trong người ra một quyển sách lụa, ném vụt về phía Sở Mộ, rơi vào trong tay Sở Mộ. Sở Mộ nhanh chóng mở ra xem vài cái. Sau khi xác nhận thật sự là một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, hắn liền rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Từ Kiếm Phong.
– Một môn kiếm thuật cao giai.
Giọng nói của Lý Hoài Ngọc có vài phần lạnh lùng. Nàng cũng lấy ra một quyển sách lụa ném vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ sau khi kiểm tra, lại rút ra một thanh đoản kiếm ném vụt về phía Lý Hoài Ngọc.
– Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm có, kiếm thuật cao giai cũng có. Ta đây ra năm viên Tăng Khí Hoàn là được.
Chu Hoành Vũ đột nhiên cười nói, thần sắc vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, khắc sâu vào lòng người:
– Nếu như ngươi nguyện ý nhường ra hai thanh đoản kiếm, ta cho ngươi mười hai viên Tăng Khí Hoàn.
– Năm viên Tăng Khí Hoàn cầm tới đây.
Sở Mộ nói.
Chu Hoành Vũ đưa tay trái ra. Bên cạnh có thủ hạ để một bình sứ vào trong tay hắn. Bàn tay hắn run lên, bình sứ bay vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ mở bình sứ, đổ ra nhìn. Sau khi xác nhận chính xác là năm viên Tăng Khí Hoàn không sai, hắn lại rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Chu Hoành Vũ.
Kể từ đó, ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh đều nhận được thanh đoản kiếm, số lượng lại ngang hàng. Chỉ có điều từ xưa tới giờ đều như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
– Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm thuật cao giai, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn. Đồ trên người ngươi thật ra rất nhiều. Nếu như ta còn đang ở Kiếm Khí Cảnh, nhất định sẽ không bỏ qua.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi rất nhanh.
Thần sắc Sở Mộ không đổi, nhưng đồng tử lại khẽ rung lên. Một tia sắc bén hiện lên. Lời Từ Kiếm Phong nói, thoáng cái khiến Sở Mộ trở thành cái đích cho mọi người để ý. Nhìn ánh mắt của các đệ thử kiếm phái xung quanh mà xem. Thật giống như sói đói vậy.
Sở Hà liếc mắt nhìn Sở Mộ, người đường đệ không không mấy quen thuộc này khiến hắn lần lượt thán phục. Hắn nhìn chung quanh một lượt, lại không nói gì, xoay người rời đi.
Lý Hoài Ngọc cũng liếc mắt nhìn Sở Mộ, hình như muốn tăng thêm ấn tượng, tiếp theo cũng rời đi. Chu Hoành Vũ thần sắc ngạo nghễ lộ ra một tia cười mà như không cười, nhìn Sở Mộ, nói:
– Ngươi là một nhân tài. Ta bắt đầu có chút thưởng thức ngươi. Hãy về dưới trướng của ta, từ nay về sau, nghe theo sự điều khiển của ta, không chỉ có không ai dám động tới ngươi, còn có thể thu được hoàn cảnh tu luyện và càng nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn.
– Không cần. Chẳng qua là một đám gà đất chó ngói mà thôi.
Sở Mộ thản nhiên nói. Nhất thời những kẻ có ý đồ xuống tay với hắn đều tức giận.
Thân hình lắc một cái, mắt mọi người chợt hoa lên một cái, Sở Mộ đã hóa thành một trận gió mạnh, nhanh chóng rời xa.
– Mau đuổi theo. Đừng để cho hắn chạy.
– Ta nhận ra rồi. Chính là gia hỏa kia đã cướp đi thanh đoản kiếm của chúng ta.
Một vài đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái ánh mắt sáng lên, nhất thời hét lớn.
Một đám người đều kêu la, thi triển thân pháp chạy gấp, đuổi theo Sở Mộ.
– Thế tử, lẽ nào buông tha hắn như thế?
Chu Tử Minh có chút cắn răng nghiến lợi sử dụng giọng nói không cam lòng nói. Hắn oán hận nhìn theo phương hướng Sở Mộ rời đi.
– Có một số việc, không nên hỏi thì không cần phải hỏi.
Chu Hoành Vũ thản nhiên nói, không quát lớn không tức giận, lại làm cho Chu Tử Minh co cổ lại, vội vàng tránh sang một bên, không dám nói cái gì nữa.
– Người này, chỉ luận về thân pháp, đã không tầm thường. Ngay cả ta cũng có cảm giác khó có thể so sánh. Thật sự là một nhân tài. Ta nhất định phải thu hắn vào dưới trướng, cho ta sử dụng.
Chu Hoành Vũ âm thầm nói. Hắn đã hạ quyết định.
Hắn lại không biết, quyết định và bàn tính của hắn đều sẽ thất bại.
..Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm