Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 236: Bức bách (2) đến chương 240
❮ sautiếp ❯Chương 236: Bức bách (2)
Môi Sở Mộ khẽ run lên. Trong tai La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đồng thời vang lên câu nói này. Nhưng đám người Chu Hoành Vũ lại không nghe thấy.
La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên hơi ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, cả hai quả quyết lui về phía sau, thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.
Bọn họ cũng không phải là hạng người chậm chạp. Bọn họ hiểu rất rành mạch, đối mặt với Chu Hoành Vũ tứ kiệt Kiếm Viện, lưu lại ngược lại sẽ khiến Sở Mộ bó tay bó chân, còn không bằng nhân lúc trước khi đối phương lên tiếng lập tức rời đi, miễn đi Sở Mộ phải lo lắng.
La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên hành động như vậy, Chu Hoành Vũ cũng không liếc mắt nhìn, không để ý tới, Chu Hoành Vũ không nói gì, đám thủ hạ tất nhiên cũng sẽ im lặng.
Cục diện này nhất thời giống như chín con sói ác bao vây xung quanh một con sơn dương.
– Ta vừa lúc còn thiếu hai thanh đoản kiếm. Ngươi đem hai thanh đoản kiếm của các ngươi cho ta.
Đợi sau khi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đã rời xa, Sở Mộ lúc này mới mở miệng. Hắn không nhanh không chậm nói, khí độ phi phàm.
– Tu vi không cao, giọng điệu cũng không nhỏ.
Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp một cái, một tia tinh quang sắc bén bắn ra. Không khí dường như muốn đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.
– Thế tử, người này đặc biệt ngang bướng, lại còn kiêu căng. Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Chu Tử Minh lúc này phụ họa nói:
– Đúng rồi, nghe nói hắn và Sở Hà của Kinh Đào Kiếm Phái còn có chút quan hệ.
– Sở Hà là Sở Hà.
Chu Hoành Vũ lạnh lùng cười, nói:
– Bắt hắn lại cho ta.
Tuy rằng Sở Mộ cứng rắn kheién Chu Hoành Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng chỉ là một kiếm giả thập đoạn hậu kỳ, hắn còn chưa để vào trong mắt. Tự mình ra tay, có vẻ như tự hạ thấp bản thân.
– Sở Mộ, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể kiêu ngạo. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra đây. Bằng không, thấy máu cũng không dễ nhìn.
Chu Tử Minh cười lạnh nói sau đó chậm rãi rút kiếm ra, đi về phía Sở Mộ. Ngoài ra, mấy kiếm giả thập đoạn đỉnh phong khác cũng đã đi tới, hình thành vòng vây.
Sở Mộ không hề động đậy, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại. Lấy sức một mình mình đối đầu với nhiều người như vậy, đặc biệt là trong đó còn có một người Hóa Khí Cảnh đá lĩnh ngộ ý cảnh, hắn không có nắm chắc. Xem ra, chỉ có con đường đánh bất ngờ rồi thoát thân.
Năm kiếm giả thập đoạn đỉnh phong cũng rất lão luyện. Bọn họ từ bốn phương tám hướng bao vây lại, ngăn chặn con đường Sở Mộ có thể thoát đi. Nhưng bọn họ căn bản cũng không biết rõ về năng lực của Sở Mộ. Trong nháy mắt, Sở Mộ rút kiếm ra tay trước. Trực tiếp chính là Đại Phong Động Sơn Lâm.
Gió to thổi tới, kêu phần phật. Nhưng Sở Mộ lại không có sử dụng Phong Chi Ý Cảnh. Bởi vì chỉ thoáng vừa sử dụng, Chu Hoành Vũ hơn phân nửa sẽ nhìn ra được.
Sau sát chiêu, Sở Mộ đâm một kiếm về phía Chu Tử Minh. Tốc độ kiếm rất nhanh, giống như tia chớp lao tới. Trong không khí cũng phát ra tiếng xé gió bén nhọn. Sát khí cuồng bạo lạnh thấu xương cuộn trào mãnh liệt lao tới. Phong quang đáng sợ khiến Chu Tử Minh cảm thấy sởn tóc gáy. Sắc mặt hắn đại biến.
Hắn chỉ cảm thấy động tác của mình bị ảnh hưởng. Toàn thân bị sát khí cùng phong quang đáng sợ trùng kích tới, có cảm giác tê liệt, miễn cưỡng vận chuyển kiếm khí xuất kiếm. Không ngờ Sở Mộ chỉ làm ra một hư chiêu. Một kiếm không đánh lên Ngụy Kiếm Khí của Chu Tử Minh, hóa thành một làn gió mạnh, lưu lại một tia tàn ảnh, nhanh chóng rời xa.
– Thế tử…
Một người nửa bước Hóa Khí đứng bên cạnh cả kinh, vội vàng mở miệng.
– Không cần đuổi theo.
Chu Hoành Vũ nói, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ rời đi, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Giống như một trận gió thổi qua, mang theo khí lưu màu xanh nhạt quét tới bốn phương tám hướng. Một bóng người toả ra hồng quang bay vút qua, dừng lại ở trước một rừng cây.
Nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng người nào khác, cũng không có cảm nhận được khí tức gì, Sở Mộ thở ra một hơi. Hắn lại lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Dược lực tan ra sau đó tự động vận chuyển, bắt đầu khôi phục kiếm khí đã tiêu hao.
Có chút ngoài dự liệu của hắn, Chu Hoành Vũ không ngờ không đuổi theo. Chỉ có điều Sở Mộ cũng không có suy nghĩ sâu, xem Chu Hoành Vũ rốt cuộc có ý tưởng gì. Hắn đã không rõ ràng lắm, vậy không cần phải vắt óc suy nghĩ làm gì.
Bây giờ, điều Sở Mộ suy nghĩ chính là thanh đoản kiếm bên hông. Rốt cuộc hắn có nên thu nó vào trong vòng tay không gian hay không? Mặc dù không gian bên trong vòng tay không gian chỉ có khoảng một thước vuông, cũng đặt một vài thứ. Ngụy Kiếm Khí khó có thể bỏ vào. Nhưng thanh đoản kiếm dài ba mươi cm lại không có vấn đề.
Sau khi suy nghĩ tự hỏi mấy giây, Sở Mộ liền bỏ thanh đoản kiếm vào bên trong vòng tay không gian. Làm như vậy có lợi mà cũng có hại. Nhưng hiện nay mà nói, lợi nhiều hơn.
– Không biết Đại sư huynh và Tam sư huynh đi về phía nào?
Lại thầm nói với mình. Sở Mộ chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể cố gắng sống sót.
Dược lực Đại Hồi Khí Hoàn của hoàn toàn phát huy. Kiếm khí khôi phục không ít. Sở Mộ nhìn về phía trước, đi nhanh tới, bước vào bên trong rừng cây.
Cánh rừng cây này không giống với những rừng cây trước đó. Cây cối cao lớn hơn, lá cây dày đặc hơn. Cho nên ánh sáng trong rừng ảm đạm hơn so với bên ngoài rất nhiều. Có một cảm giác mát mẻ lan tỏa.
Thiếu đi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, Sở Mộ trở nên không có cố kỵ gì.
Đột nhiên, lỗ tai khẽ động.Sở Mộ nghe được phía trước có âm thanh truyền tới. Là tiếng người nói chuyện với nhau. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Tốc độ di chuyển của hắn chợt nhanh hơn. Phong Trung Du thi triển ra. Hắn lặng lẽ không một tiếng động đi về phía trước.
– Quách sư huynh, căn cứ vào kinh nghiệm tìm kiếm của sư huynh, vì sao đến bây giờ, chúng ta một thanh đoản kiếm cũng không có tìm được.
Vương Lân chau mày, giọng nói mang theo vài phần bất mãn, nói.
– Sư đệ, ta đã nói qua, tìm đoản kiếm còn cần có một ít vận khí.
Quách Thừa Cơ cũng nhíu mày đáp lại. Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có hai kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Tất cả đều là đệ tử của Thượng Huyền Kiếm Phái.
– Hừ, đoản kiếm không có tìm được, Sở Mộ cũng không có gặp phải.
Vương Lân cũng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, trong bụng đầy lửa tức giận đang thiêu đốt mà không có cách nào phát ra ngoài được.
– Sư đệ, yên tâm đi. Cho dù không có cách nào tìm được đoản kiếm, nhưng chờ sau khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chấm dứt, còn có thể có một cơ hội khiêu chiến. Khiêu chiến những người thu được đoản kiếm. Thắng cũng có thể nhận được một vị trí trong Bách Cường.
Quách Thừa Cơ nói:
– Lấy thực lực của chúng ta, tin tưởng đến lúc đó chọn một hai kẻ yếu kém khiêu chiến, không phải là chuyện gì khó khăn. Về phần Sở Mộ, có thể gặp được thì tự nhiên sẽ gặp được. Nếu không gặp được, chúng ta còn có cơ hội.
Chương 237: Trận chiến đầu tiên chấm dứt chấp niệm
– Các ngươi… không có cơ hội.
Một giọng nói truyền đến. Ngay sau đó chính là một bóng người giống như cơn gió thổi tới, xuất hiện ở trước mặt bốn người Vương Lân Quách Thừa Cơ.
– Sở Mộ, không ngờ là ngươi!
Vương Lân và Quách Thừa Cơ đều cả kinh, nhất thời thét to. Ngay sau đó, bọn họ lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
– Ta đang lo đi đâu để tìm được ngươi, bắt ngươi phải đền mạng. Thật không nghĩ tới ngươi không ngờ chủ động tìm tới cửa. Rất tốt, ta muốn chém đầu của ngươi xuống, an ủi cho hồn thiêng của nhị ca ta.
Lông mày Vương Lân dựng thẳng, trong mắt lóe lên sát khí kinh người, sắc bén vô cùng. Vẻ mặt hắn đầy hận ý. Hắn hận không thể lột da rút gân đập nát xương Sở Mộ. Một tay hắn cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút Ngụy Kiếm Khí ra. Sát khí kinh người theo đó ngưng tụ, chậm rãi lan tràn ra. Kiếm quang chói ngời.
Quách Thừa Cơ cũng rút kiếm ra. Hắn có tu vi nửa bước Hóa Khí, thực lực cường đại. Mũi kiếm chỉ về phía Sở Mộ. Kiếm quang bốn tấc giống như độc xà phun ra nuốt vào không ngừng. Có phong quang sắc bén kinh người đẩy vào hư không.
Hai người kiếm giả thập đoạn đỉnh phong khác nhanh chóng bước chân đi tới, tách ra hai bên, ngăn cản con đường phía sau và bên hông của Sở Mộ. Bọn họ cũng rút kiếm nhắm thẳng vào Sở Mộ. Kiếm quang ba tấc phun ra nuốt vào, phong quang sắc bén tập trung về phía Sở Mộ.
– Sở Mộ, ngươi đã từng nghĩ tới kết quả ngày hôm nay hay chưa?
Giọng nói Vương Lân càng thêm lạnh lùng. Trên mũi kiếm chỉ về phía Sở Mộ, có kiếm quang đáng sợ phun ra nuốt vào không ngừng. Phong quang này xuyên qua không khí đến.
– Ngươi trở thành chấp niệm đã lâu. Bây giờ là thời điểm nên chấm dứt.
Sở Mộ cũng thản nhiên nói. Hắn chậm rãi rút thanh giả Thanh Phong Kiếm ra.
Theo thanh kiếm rút ra, một tia sáng hoàn mỹ lóe lên. Quanh thân Sở Mộ, từ trong không trung cuồn cuộn nổi lên từng trận gió mát, thổi tới khiến mái tóc, quần áo của Sở Mộ đều tung bay. Toàn thân dường như muốn bay trên trời.
Đột nhiên, Vương Lân và Quách Thừa Cơ chỉ cảm thấy trước mắt có một tia màu xanh lóe lên. Có hai đạo sát khí sắc bén đến cực điểm chém đến. Bọn họ sởn tóc gáy, vội vàng ra tay, bổ ra hơn mười đường kiếm khí ngang dọc, bản thân lại bay nhanh về phía sau.
Ánh sáng màu xanh lóe lên. Thân hình Sở Mộ ở giữa không trung gập lại. Giả Thanh Phong Kiếm mang theo sát khí kinh người, trong nháy mắt xẹt qua yết hầu của hai kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Một kiếm này, không chỉ có đột ngột, hơn nữa còn cực nhanh. Hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được.
Hai đệ tử Thượng Huyền Kiếm Phái vốn có tiền đồ tốt, lại chết ở chỗ này, bị chết không minh bạch. Thực lực toàn thân căn bản cũng không có nhận được bất kỳ phát huy nào.
Đánh bất ngờ tấn công lúc kẻ khác không phòng bị kịp, Sở Mộ đã tiêu diệt được hai người. Hắn xoay người lại đánh ra một kiếm. Gió mát chợt nén lại, ngưng tụ ra thành phong nhận dài hai thước. Thanh Phong Tuyệt Sát xé nát hư không lao ra.
– Ngươi không ngờ giết chết đệ tử của bản phái.
Thần sắc Quách Thừa Cơ và Vương Lân đại biến, kịp phản ứng, thi triển thân pháp, tránh được Thanh Phong Tuyệt Sát. Bọn họ xuất kiếm đánh ra sát chiêu.
Quách Thừa Cơ luyện tập là kiếm thuật hệ phong. Một thức sát chiêu giống như Phong Long Quyển, phát ra những tiếng nổ ùng ùng. Đá vụn trên mặt đất hoàn toàn bị cuốn lên, bị kiếm khí cắn nát, có thể tăng thêm uy lực cho Phong Long Quyển.
Vương Lân luyện tập là kiếm thuật hệ thủy. Kiếm khí toàn thân phóng ra ngưng tụ lại, sát chiêu thi triển ra. Sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, giống như dòng nước lũ vỡ đê, phát ra âm thanh ầm ầm cực lớn, trùng kích giống như muốn nhấn chìm mọi thứ quanh thân.
Hai người hoàn toàn ra tay toàn lực, không để lại đường sống nào, muốn đẩy Sở Mộ vào chỗ chết.
Làm đệ tử Thượng Huyền Kiếm Phái, nội tình phi phàm, thiên phú lại không tầm thường, thực lực của Quách Thừa Cơ rõ ràng phải vượt qua La Ngọc Phong rất nhiều. Vương Lân thiên phú càng cao hơn. So với Quách Thừa Cơ cũng sẽ không thua kém. Hai người ra tay toàn lực, cho dù là nửa bước Hóa Khí cũng sẽ phải lập tức nuốt hận.
Nhưng Sở Mộ lại trực tiếp nhằm phía Phong Long Quyển của Quách Thừa Cơ, giống như tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết. Quách Thừa Cơ cùng Vương Lân thấy vậy, đều cảm thấy không hiểu. Tuy nhiên cả hai đều phát ra tiếng cười lạnh.
Dưới ba thành Phong Chi Ý Cảnh, Quách Thừa Cơ chỉ cảm thấy một kiếm trong tay dường như gặp phải lực cản vô hình nào đó. Hắn hơi dừng lại một chút. Phong Long Quyển với thanh thế lớn, uy lực lớn chỉ trong nháy mắt bị kìm hãm, mơ hồ có cảm giác sụp điỉ.
Sở Mộ trực tiếp xông vào bên trong Phong Long Quyển. Giả Thanh Phong Kiếm liên tục vung lên chém, trực tiếp chém nát Phong Long Quyển. Vô số gió to thổi tới. Tốc độ của Sở Mộ tăng mạnh. Một kiếm từ phía tây tới, hung hãn đâm về phía Quách Thừa Cơ.
Sắc mặt Quách Thừa Cơ đại biến, đặc biệt khiếp sợ. Đồng tử co lại kịch liệt. Trong mắt hắn chỉ tràn ngập một tia hàn quang sắc bén kinh người, lấy thế tuyệt sát tập kích đến, nhanh không thể tưởng tượng nổi, vượt qua cả tư duy. Trong lúc nhất thời Quách Thừa Cơ khó có thể làm ra phản ứng gì. Hắn chỉ theo bản năng bay ngược về phía sau.
Vương Lân cũng vô cùng kinh sợ. Thật không ngờ Sở Mộ đáng sợ như thế. Ngay cả sát chiêu của Quách sư huynh cũng không làm gì được hắn, trái lại bị đánh bại trở thành trợ lực. Hắn vội vàng chấn động, kiếm quang vừa chuyển. Sát chiêu duy trì liên tục không ngừng, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn, lại một lần nữa lao về phía Sở Mộ.
Trong nháy mắt, lực sát thương kiếm thuật hệ thủy của hắn có hạn, chú trọng chính là liên tục trùng kích không dừng. Vừa trúng chiêu, tổn thương ban đầu không phải quá lớn. Nhưng càng về sau, không ngừng bị trùng kích, tổn thương sẽ nhanh chóng mở rộng ra, cho đến khi chết. Đặc biệt đáng sợ.
Phía sau, dòng nước lũ cuồn cuộn không ngừng tuôn trào mãnh liệt lao đến. Không khí nén xuống, tốc độ của Sở Mộ không giảm mà lại càng tăng lên.
Vèo.
Hắn cắt phá trường không, lấy tốc độ đáng sợ đè ép, tập kích tới gần Quách Thừa Cơ.
Quách Thừa Cơ cũng kịp phản ứng. Trong lúc bay ngược lại, hắn vội vàng vung kiếm lên. Từng kiếm khí chém ra, rậm rạp giống như một cơn lốc. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Kiếm quang phun ra nuốt vào. Cổ tay Sở Mộ run lên. Giả Thanh Phong Kiếm phát ra kiếm quang đáng hoảng. Từng kiếm từng kiếm đánh nát kiếm khí. Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên. Không khí quanh thân chấn động, khí lưu hỗn loạn, khiến Sở Mộ lại nhân cơ hội, tốc độ tăng lên.
Mũi kiếm đã ép tới yết hầu Quách Thừa Cơ. Quách Thừa Cơ thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng khí tức sắc bén đang sợ từ trên mũi kiếm truyền tới. Trên cổ họng, lông dựng ngược, da gà nổi lên.
– Chết!
Sở Mộ quát khẽ một tiếng, giống như bùa chú đòi mạng. Ngoại kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, ngưng tụ thành hai đạo phong nhận từ hai bên trái và phải chém tới. Quách Thừa Cơ nhất thời kinh hãi, vội vàng vung kiếm chém nát hai đạo kiếm khí. Cùng lúc đó, tốc độ của Sở Mộ trong chớp mắt tăng mạnh. Kiếm quang phun ra nuốt vào, trực tiếp đâm vào bên trong yết hầu của Quách Thừa Cơ.
Chương 238: Cuộc chiến chấm dứt chấp niệm thứ hai (1)
Tiếp theo, thân hình Sở Mộ vừa chuyển, nhanh chóng lao sáng bên cạnh. Sau đó sát chiêu kiếm thuật hệ thủy cuồn cuộn cuộn trào mãnh liệt lao đến, thu lại không được, trực tiếp đánh vào trên thân thể Quách Thừa Cơ. Quách Thừa Cơ giống như bị hồng thủy trùng kích quét tới. Trong những tiếng ầm ầm vang vọng, hắn bị đập vào trên một thân cây. Hai mắt hắn nhanh chóng trở nên trắng dã. Ngụy Kiếm Khí tuột tay rơi xuống đất.
– Quách sư huynh!
Đồng tử Vương Lân phóng đại. Hắn không ngờ tới sẽ là loại kết cục này. Tiếp theo hắn liền cảm giác được phía sau truyền đến một sát khí đáng sợ, khiến hắn sởn tóc gáy, da đầu nổ tung.
Kiếm khí mạnh mẽ nghịch chuyển, hắn tránh sang một bên. Trong kinh mạch truyền ra cảm giác đau đớn bị xé nát. Nhưng sát khí phía sau giống như ruồi nhặng bám theo xuong, khóa chặt.
– Đừng hòng mơ tưởng giết được ta!
Vương Lân nảy sinh ý định ác độc. Hắn chợt xoay người, một lần nữa thi triển ra sát chiêu. Kiếm hóa dòng nước lũ, đánh nát một thân cây phía trước. Lại không có một bóng người. Đồng tử hắn co lại. Bên trong đan điền, một luồng kiếm khí Tiên Thiên muốn phát ra. Hắn vận chuyển ở trong kinh mạch, chuẩn bị thi triển ra, giết chết Sở Mộ bất kỳ lúc nào.
– Xuống làm bạn với Vương Kỳ đi.
Bên tai hắn chợt vang vọng một giọng nói khẽ đầy quỷ dị, giống như tiếng thì thầm của tử thần.
Không kịp làm ra phản ứng khác, kiếm khí Tiên Thiên cũng không kịp vận dụng, Vương Lân chỉ cảm thấy trên cổ của mình xuất hiện thêm một tia rét lạnh. Chỉ là một tia rất nhỏ. Trong tai dường như nghe được tiếng da thịt bị cắt, máu tươi bắn ra.
Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, thấy một tia màu đỏ tươi bay ra. Toàn thân cũng dần dần trở nên vô lực. Tay hắn đã cầm không được kiếm. Thanh kiếm rơi trên mặt đất phát ra một tiếng keng đầy xa xôi. Trời đất dường như quay cuồng. Hắn đã ngã sang một bên. Hai tay, hai chân hắn vẫn hơi co quắp, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bầu trời, dường như đang chất vấn.
Lau đi vết máu trên thanh kiếm, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ. Hắn cúi đầu nhìn thi thể Vương Lân, không nói được một lời. Hắn chỉ cảm thấy trong linh hồn mình, dường như có thứ gì thoáng cái tản đi mất. Có một loại lĩnh hội không có cách nào nói rõ ràng. Giống như là loại bỏ được thứ gì đó dơ bẩn, bắt đầu trở nên thông thấu hiểu rõ.
– Còn chưa đủ. Chấp niệm đầu tiên chấm dứt, còn có chấp niệm thứ hai…
Kiếm quang giống như nước chảy, dâng lên. Cát đá cuồn cuộn không ngừng.
Bóng người chớp động, lúc trái lúc phải, tránh kiếm quang như mặt nước, trở tay chém ra một kiếm. Kiếm khí ngang trời, nổ tung, phát ra một tiếng rên rỉ..
– Ta đã nói qua, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Giọng nói mang theo vài phần tà ác vang lên. Người thanh niên mắt tam giác hoàn toàn không che giấu dục vọng chiếm giữ mãnh liệt lộ ra trong mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào người phía trước, hưng phấn nói.
Lâm Lạc Thủy sợ đến sắc mặt trắng bệch, biểu tình sợ hãi, một tay thật che ở trước ngực. Mặc dù không có để lộ cảnh xuân, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy làm như vậy, sẽ an tâm hơn một chút. Một tay khác của nàng nắm thật chặt Ngụy Kiếm Khí, từng bước một chậm rãi lui về phía sau. Tròng mắt thoáng chuyển động, tìm kiếm cơ hội thoát thân. Trong lòng nàng lại không bối rối như biểu hiện ra bên ngoài.
– Ngươi không nên tới đây. Bằng không, ta sẽ giết ngươi.
Lâm Lạc Thủy một bên tìm kiếm cơ hội thoát thân, một bên sử dụng giọng nói kinh hãi khiếp sợ chói tai kêu lên. Nhưng ánh mắt của nàng lại không có nhiều biến hóa lớn.
– Giết ta? Chỉ dựa vào một kẻ tu vi thập đoạn hậu kỳ như nàng mà cũng muốn giết ta sao? Nực cười.
Người thanh niên mắt tam giác liên tục cười lạnh. Hắn có tu vi nửa bước Hóa Khí. Hơn nữa còn không phải là nửa bước Hóa Khí bình thường. Nếu như không phải coi trọng mỹ sắc của nữ tử này, hắn đã sớm một kiếm giết chết cho xong chuyện.
– Ngươi…
Ngươi tới nữa, ta tự sát…
Lâm Lạc Thủy thật ra có chút sốt ruột. Tay phải nàng thoáng động, Ngụy Kiếm Khí trực tiếp đặt ở trên cổ của mình.
– Đừng…
Ngàn vạn lần đừng tự sát.
Người thanh niên mắt tam giác cũng sốt ruột, vội vàng dừng bước. Mỹ nhân còn không có hưởng được, làm sao có thể chết? Hắn cũng không có loại người có sở thích chơi thi thể. Giọng nói của hắn trở nên mềm nhẹ:
– Tiểu mỹ nhân, ta cho nàng biết. Ta là đệ tử Kinh Đào Kiếm Phái, tu vi nửa bước Hóa Khí, tiền đồ vô lượng. Theo ta, bảo đảm nàng sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Lâm Lạc Thủy nghe vậy nhất thời ngẩn người ra. Đồng tử khẽ rung lên, dường như đang suy nghĩ điều gì, lại dường như có chút động tâm.
– Ta ở trong các đệ tử Kinh Đào Kiếm Phái vẫn có chút quyền phát biểu. Chỉ cần nàng thuận theo ta, đến lúc đó, không thiếu lợi ích cho nàng.
Thanh niên mắt tam giác có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lạc Thủy, đã biết nữ nhân này có chút động tâm, liền vội vàng nói.
– Trước khi ta đáp ứng ngươi, ngươi phải thay ta làm được một việc. Sau khi làm xong, ta mới có thể thật tâm thật ý theo ngươi. Bằng không, ta sẽ tự sát, khiến cho ngươi cái gì cũng không chiếm được.
Lâm Lạc Thủy nói với giọng đầy căm hận.
…
– Hắn chính là một trong hai người nàng muốn ta giết chết sao?
Thanh niên mắt tam giác chỉ vào một người phía trước, quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thủy, nói.
– Không sai. Hắn chính là một trong số đó.
Giọng nói của Lâm Lạc Thủy tràn ngập hận ý. Từ sau khi bị Vương Lân vứt bỏ, nàng đối Vương Lân tràn ngập oán hận. Nàng đã thề nhất định phải khiến cho Vương Lân trả một cái giá nặng nề. Sau đó nàng đi tìm Sở Mộ, lại bị Sở Mộ đối xử lạnh lùng. Nàng càng ghi hận trong lòng.
Nhưng không quan tâm Vương Lân hay Sở Mộ, thực lực đều mạnh mẽ hơn nàng. Nàng muốn muốn trả thù, dựa vào bản thân mình lại không có cách nào làm được. Nàng chỉ có thể mượn ngoại lực.
– Chỉ là một người thập đoạn hậu kỳ. Xem ta một kiếm giết chết hắn.
Thanh niên mắt tam giác cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần khinh thường nói. Sau đó hắn bước về phía Sở Mộ.
– Chấp niệm thứ hai, cũng nên chấm dứt.
Sở Mộ khẽ thở dài, ánh mắt thâm thúy. Thật sự không nhìn ra được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
– Ngươi ở đây đang thì thầm cái gì vậy? Muốn cầu xin tha thứ sao? Xin lỗi, ngươi cho dù quỳ xuống dập đầu ba mươi cái, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Thanh niên mắt tam giác mỉm cười, nói. Hắn chậm rãi rút kiếm ra, bước chân đột nhiên tăng nhanh, giống như một mũi tên rời cung bắn về phía Sở Mộ. Sát khí ép người, phong quang sắc bén vô cùng.
Người chưa đến, sát khí đã tới bên cạnh. Kiếm khí ngang trời chém đến.
Sở Mộ bước sang một bước. Kiếm khí đáng sợ từ bên cạnh bay vút qua, chém lên thân một cái cây, trực tiếp chặt đứt cái cây này.
Thân hình lắc lư lay động, thân pháp Phong Trung Du dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, được thi triển ra hoàn toàn không có ý giữ lại.
Người thanh niên mắt tam giác chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Sở Mộ bất chợt không thấy tung tích.
Chương 239: Cuộc chiến chấm dứt chấp niệm thứ hai (2)
Hắn có kinh nghiệm chém giết phong phú, phản ứng cực nhanh. Ngay lập tức hắn vung kiếm lên. Từng kiếm khí ngang trời bắn ra, bao trùm phạm vi hơn mười thước quanh thân. Vô số vết cắt vẽ ra từng vết tích trên mặt đất. Từng gốc cây bị chém đứt, ngã xuống. Cảnh tượng hỗn loạn, nhìn thấy mà giật mình.
Thân hình Sở Mộ lại quỷ dị xuất hiện ở cách đó hơn mười thước, tới gần Lâm Lạc Thủy. Lâm Lạc Thủy quát chói tai một tiếng, xuất kiếm. Một kiếm giống như nước chảy dâng lên, lao về phía Sở Mộ.
Mí mắt nhẹ nhàng vừa nhấc lên, đồng tử bắn ra sát khí ép người. Thân hình lắc lư, Lâm Lạc Thủy chỉ cảm thấy hoa mắt, mất đi mục tiêu. Sắc mặt nàng đại biến, vội vàng vung lên, chém một kiếm về phía sau. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, giống như nước dập dờn bồng bềnh, bảo vệ toàn thân.
Phong quang đáng sợ chém đến. Một tia ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt đến cực điểm, khiến đồng tử Lâm Lạc Thủy run lên. Hai mắt không chịu nổi, híp lại một cái. Ngay lập tức, nàng cảm giác toàn thân rét run. Sát khí sắc bén ép người rót vào toàn thân. Xương tủy cùng linh hồn, da thịt tê liệt. Toàn thân lạnh cứng.
Tiếp theo, kiếm quang dừng lại. Cảm giác đau đớn bị xé rách quét tới toàn thân. Trên mặt Lâm Lạc Thủy đầy vẻ kinh hãi. Trong mắt lộ vẻ thần sắc không thể tưởng tượng nổi. Nàng kinh ngạc nhìn Sở Mộ. Chỉ cảm thấy bóng dáng Sở Mộ càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Nàng theo bản năng đưa tay ra sờ bên hông. Cảm giác ấm áp. Khi đưa bàn tay tới trước mắt, mơ hồ thấy khắp bàn tay là một màu đỏ thắm chói mắt. Ý thức dần dần mất đi, rơi vào trong bóng tối.
– Chết… Chết rồi…truyện Ma Tu audio
Người thanh niên mắt tam giác hai mắt trợn trừng, thần sắc không thể tưởng tượng nổi, nhìn thi thể Lâm Lạc Thủy bị chém ngang lưng biến thành hai đoạn. Hắn thì thào lẩm bẩm một câu, gương mặt liên tục co quắp.
Một kiếm chém chết Lâm Lạc Thủy xong, Sở Mộ bỗng nhiên nhìn về phía thanh niên mắt tam giác. Anh mắt lợi hại giống như một kiếm xuyên thủng hư không. Sát khí ép người. Thanh niên mắt tam giác tim không tự chủ đập mạnh. Không ngờ trong nháy mắt hắn chợt cảm thấy hồi hộp.
– Chờ một chút.
Người thanh niên mắt tam giác đột nhiên quát lên:
– Kẻ muốn giết ngươi chính là nàng, mà không phải ta. Ta chẳng qua là được nàng ta thuê làm mà thôi. Hiện tại nàng chết rồi, chúng ta không thù không oán. Nhông nhất thiết phải tiếp tục đánh tiếp nữa
Nói xong, thanh niên mắt tam giác từng bước một lui về phía sau, nhanh chóng tăng thêm khoảng cách giữa hắn và Sở Mộ. Vừa rồi ra tay, hắn đã biết mình có chút khinh thường đối phương. Đối phương thực lực như vậy, tuyệt đối không phải là thập đoạn hậu kỳ bình thường. Thậm chí có thể sánh ngang với thập đoạn đỉnh phong. Lại nhìn thấy Sở Mộ sạch sẽ lưu loát một kiếm chém chết Lâm Lạc Thủy, trong lòng thầm so sánh, hắn cảm thấy cho dù cuối cùng mình có thể chém chết đối phương, nói không chừng cũng sẽ bị thương. Lại nói Lâm Lạc Thủy cũng đã chết, cho dù mình chém chết đối phương, cũng không có thu được lợi ích gì. Chính là được một mất mười.
Đồng tử Sở Mộ khẽ run lên, bước chân dừng lại. Thanh niên mắt tam giác vội vàng tăng tốc độ lui về phía sau nhanh hơn. Khi khoảng cách cũng đủ xa, hắn nhanh chóng xoay người thi triển thân pháp rời đi. Ở đó chỉ lưu lại một người đang đứng và một thi thể đã bị cắt thành hai đoạn.
Nhìn bóng lưng thanh niên mắt tam giác rời đi, Sở Mộ mặt không đổi sắc. Không phải hắn muốn buông tha cho thanh niên mắt tam giác này. Mà vừa rồi, sau khi chém chết Lâm Lạc Thủy, chấm dứt chấp niệm thứ hai, linh hồn của hắn không tự chủ được rung lên. Một loại biến hóa phát sinh, khiến hắn không thể không dừng bước lại.
Lúc này, có một trận gió to từ trong không trung thổi đến…
Tiếng vù vù vang vọng xung quanh. Từng đợt gió to từ trong hư vô sinh ra, giốn như che trời lấp đất từ phía xa thổi đến, giống như sóng lớn vô hình cuồn cuộn cuộn trào mãnh liệt đánh thẳng tới, thổi qua rừng cây. Cây cối lay động, lá cây lắc lư va chạm, phát ra những tiếng xào xạc. Từng chiếc lá rụng xuống, bay lượn xoay quanh.
Sở Mộ giống như bị người ta làm định thân pháp, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Chưng chỉ thấy hai mắt của hắn lại đặc biệt sáng ngời. Dường như đồng tử biến thành hai ngọn đèn hiệu nhỏ bắn ra ánh sáng kinh người.
Bên trong đồng tử, một tia ánh sáng màu xanh nhạt giống như khói mù lượn lờ, hoặc như dòng nước trong suốt chảy xuôi qua. Một tia hiểu ra đột nhiên xông lên đầu.
Từng đợt gió to từ phía xa thổi đến, thổi qua Sở Mộ, giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt. Từng làn gió vờn quanh ở bên cạnh Sở Mộ, lẩn quẩn, hình thành một tia ánh sáng màu xanh nhạt, giống như sợi tơ vờn quanh toàn thân hắn.
Mái tóc dài màu đen của Sở Mộ tung bay, góc áo trường sam kêu phần phật, giống như thần tiên muốn ngồi gió lướt đi.
Phía xa gió to thổi tới càng lúc càng mãnh liệt, phát ra những tiếng vù vù chấn động. Cây cối xung quanh lay động kịch liệt hơn. Những tiếng xào xạc không ngờ trở nên có chút chói tai. Toàn bộ đất trời dường như chỉ còn lại có một loại gió lớn thổi tới cùng với tiếng cành lá lắc lư.
Giờ phút này, Sở Mộ cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng nhất từ trước tới nay. Tất cả ý nghĩ thông thuận, trong suốt giống như thủy tinh, không có chút tỳ vết nào.
Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy vẫn luôn là chấp niệm của Sở Mộ lúc trước. Đó là chấp niệm nhất định phải hóa giải. Bằng không, cho dù linh hồn hoàn toàn dung hợp, trong đó cũng tồn tại một vết bẩn.
Mặc dù đến bây giờ, Sở Mộ còn chưa hiểu quá rõ ràng về sự huyền bí trong linh hồn. Nhưng hắn lại biết, linh hồn càng cường đại càng tinh thuần, vậy lợi ích lại càng lớn. Chí ít, ở trên phương diện tìm hiểu lĩnh ngộ có chỗ độc đáo.
Vương Lân chết, Lâm Lạc Thủy chết, đối với Sở Mộ mà nói, đây là phương pháp trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất để chấm dứt chấp niệm trong linh hồn.
Nhất thời, ở trong sự thông thấu hiểu rõ này, từ trong không trung có gió to thổi tới. Trong linh hồn Sở Mộ có sự thông thấu tinh thuần mà trước đó chưa từng có. Hắn chợt dâng từng đợt cảm ngộ. Đó lkà cảm ngộ về gió, cảm ngộ đối với gió.
Chỉ cần nơi nào có không khí tồn tại, sẽ có gió tồn tại.
Khí lưu trong không khí hình thành lưu chuyển. hình thành gió. Khí lưu lưu chuyển rất nhỏ thong thả, hình thành gió nhẹ. Khí lưu lưu chuyển trở nên nhanh hơn, hình thành gió to. Gió là không hình không sắc không vị, không nhìn thấy, sờ không tới, chỉ có thể dựa vào khí lưu lưu chuyển để cảm giác.
Chẳng qua là điều này là đối người bình thường. Đối với người lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, gió là tồn tại có hình có sắc, có thể nhìn thấy được, sờ được.
Phong Chi Ý Cảnh, chính là chỗ ảo diệu nào đó của gió, cần được tìm hiểu, hiểu rõ, nắm giữ.
Trong vòng một thành ý cảnh, chỉ là da lông của ý cảnh mà thôi. Chỉ cần tiếp xúc được ý cảnh, đối với mức độ tăng trưởng về uy lực kiếm thuật gần như có thể quên đi. Từ một thành đến ba thành, là ý cảnh nhập môn, đã có thể bước đầu tăng trưởng biên độ uy lực kiếm thuật, cũng có thể tăng trưởng biên độ thân pháp liên quan tới uy lực.
Chương 240: Hiểu rõ nghĩ thông thấu niệm! Ý cảnh tiểu thành
Phong Chi Ý Cảnh của Sở Mộ đã sớm ba thành. Đồng thời đạt tới ba thành đỉnh phong. Còn cách đột phá bốn thành chỉ kém một bước qua cửa.
Nhưng một bước qua cửa này giống như chênh lệch của một tầng lá mỏng vô hình, cũng là chênh lệch giữa nhập môn cùng tiểu thành. Đó là hai mức độ tuyệt đối khác nhau.
Những tiếng vù vù không ngừng vang lên bên tai. Sở Mộ chỉ cảm thấy mình dường như đang mình giữa một đại dương đầy gió. Xung quanh trên dưới đều là gió xanh. Từng đợt gió không ngừng thổi tới.
Những trận gió này thổi tới, bao quanh toàn thân hắn. Một hồi là từ phía đông thổi tới, một hồi là từ phía tây thổi tới, một hồi là từ phía bắc thổi tối, một hồi lại từ phía nam thổi tới. Từ trên xuống dưới xung quanh thân đều có.
Những tiếng ầm ầm giống như sóng triều cuồn cuộn không ngừng trào dâng mãnh liệt. Gió thổi tới đột nhiên liên tục tăng lên gấp mười lần, thổi qua khắp rừng cây. Tất cả cây cối đều điên cuồng lắc lư. Từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy từng cành cây hình thành sóng biển cuồn cuộn.
Trên bầu trời, mây trắng bắt đầu khởi động. Hình như trận gió lớn này bị ảnh hưởng, dần dần tăng lên, biến thành cuồng phong.
Gió to thổi qua Sở Mộ, càng thêm kịch liệt. Khí lưu màu xanh vờn quanh thân Sở Mộ, trở nên càng dày đặc càng nồng đậm hơn. Thân hình Sở Mộ khẽ run lên, dường như bị một bàn tay vô hình nâng lên. Bàn chân thoáng cái liền rời khỏi mặt đất, đi lên khoảng không trôi lơ lửng, thoáng cái lại cao hơn.
Nửa thước… Một thước… Một thước nửa… Hai thước…
Thân hình Sở Mộ cố định ở cách mặt đất ba thước. Từng khí lưu màu xanh vây quanh, hắn giống như đại tướng trong gió, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt đất, đồng tử bị màu xanh tràn ngập. Ngay cả tròng trắng của mắt hình như cũng bị một tầng màu xanh nhạt phong tỏa.
Tiện tay, Sở Mộ vung kiếm lên. Thoáng chốc, từng ánh sáng màu xanh hội tụ, hóa thành một phong nhận dài hai thước bắn ra, trực tiếp đem thổi xé qua trận gió lớn. Một kiếm này không phải là kiếm thuật cũng không phải kiếm kỹ gì cả. Chỉ thuần túy là Sở Mộ tùy tâm sở dục tiện tay vung kiếm. Bên trong không phải là kiếm khí cũng không phải là ngoại kiếm khí, mà là lực lượng gió hình thành ngưng tụ quanh thân.
Trong đầu Sở Mộ tràn ngập những hiểu biết về các loại ảo diệu của gió. Hắn thậm chí cảm thấy, mình dường như hóa thành một làn gió vậy.
Từng kiếm từng kiếm tiện tay vung lên. Từng ánh sáng màu xanh ngưng tụ ở trên mũi kiếm bắn ra. Từng phong nhận dài hai thước chém cắt hư không, xé rách cuồng phong. Nơi nào nó đi qua, lưu lại từng vệt màu xanh nhạt.
Phong nhận màu xanh sắc bén vô cùng, cắt qua cây cối giống như cắt đậu hủ vậy, hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Chỗ mặt cắt lại nhẵn mịn tới kinh người.
Phạm vi ảnh hưởng của trận gió lớn này dần dần mở rộng, đã lan tràn ra khắp rừng cây, lan tràn tới những chỗ khác trong sơn cốc Đại Ly. Trong lúc nhất thời, dường như khắp sơn cốc đều bị gió lớn thổi qua.
– Gió này…Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm
Tại một nơi trong sơn cốc Đại Ly, Sở Hà trên người tản ra một vòng ánh sáng màu đỏ chợt dừng bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hai mắt nheo lại. Quanh thân hình như có chấn động huyền diệu nào đó. Thần quang trong mắt nội liễm, tràn ngập suy nghĩ tìm tòi.
Ngay sau đó hắn giơ một tay lên, mở bàn tay ra, tùy ý cho gió lớn thổi qua, cẩn thận cảm nhận cảm xúc khi gió lớn thổi qua từng ngón tay.
Giống như hắn, ở một chỗ khác trong sơn cốc Đại Ly, Lý Hoài Ngọc của Tố Tâm Kiếm Phái và Từ Kiếm Phong của Thượng Huyền Kiếm Phái cùng với ba Chu Hoành Vũ người thế tử Châu Lệnh đều dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt suy nghĩ tìm tòi và có vài phần nghi ngờ.
Loại gió lớn đột nhiên thổi tới như vậy, trong đó hình như còn có chút đặc biệt. Nhưng bọn họ lại không có cách nào nói ra được rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào.
Nếu như phó viện chủ Lăng Thương Viêm ở đây, nhất định có thể cảm giác được, nguyên nhân trận gió to này thổi tới chính là bởi vì ý cảnh tiểu thành gây ra. Chỉ có điều nếu như vậy, việc Sở Mộ nắm giữ Phong Chi Ý Cảnh sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó Lăng Thương Viêm tuyệt đối sẽ biết Sở Mộ nắm giữ hai loại ý cảnh.
Đột nhiên, gió to dừng lại, biến mất trong vô hình, khiến đám bốn người Sở Hà đều sửng sốt, có chút kinh ngạc. Cảm giác một trận gió to này hình như không phải tầm thường. Đến đột nhiên, biến mất cũng biến mất đột nhiên như vậy. Giống như là có người ra lực khống chế.
Nhưng trên thực tế, gió to thổi tới và tiêu tan, ngược lại không phải là do có người tận lực khống chế. Tất cả đều bởi vì Sở Mộ chấm dứt chấp niệm, linh hồn trở nên hoàn toàn thuần túy, hiểu rõ nghĩ thông thấu niệm đưa tới. Loại này hiểu rõ về cảm ngộ gió thoáng cái phá tan tầng lá mỏng cuối cùng của ý cảnh nhập môn, đột phá tiến vào tiểu thành.
Gió lớn tiêu tan, rừng cây dần dần dừng lắc lư. Tiếng xào xạc chậm rãi yên tĩnh lại. Sở Mộ vẫn dừng ở trong không trung cách mặt đất ba thước. Quanh thân hắn vẫn còn từng luồng khí lưu màu xanh quấn lấy, nhanh chóng chuyển động.
Hai mắt hắn chậm rãi khép kín. Quanh thân, khí lưu màu xanh giống như tiến vào hư không. Từng đợt khí lưu biến mất. Thân hình Sở Mộ chậm rãi rơi xuống, đứng vững trên mặt đất. Hắn vẫn không nhúc nhích giống như một pho tượng.
Khí lưu chấn động dần dần yên lặng. Tất cả đều yên tĩnh lại. Gió lớn cuồng phong trước đó, giống như ảo giác.
Đột nhiên, hai mắt Sở Mộ mở ra. Một màu xanh chảy xuôi. Tinh quang phóng ra. Hắn tiện tay vung kiếm, chỉ thấy bên trên giả Thanh Phong Kiếm có một luồng ánh sáng màu xanh rất nhanh chảy xuôi qua, giống như một làn gió thổi về phía mũi kiếm. Những tiếng động rất nhỏ vang lên. Một phong nhận màu xanh nhạt dài hai thước chém ra, xuyên thẳng hư không lao đi.
Phong nhận chém qua một gốc cây kích thước to bằng lưng của người trưởng thành, hoàn toàn không chút trở ngại, cắt qua, biến mất ở phía xa. Gốc cây kia nghiêng ngả một hồi, sau đó ngã sang một bên. Mặt cắt bằng phẳng trơn nhẵn.
Sở Mộ chợt lách người qua. Không thấy hắn làm gì, trực tiếp giống như một làn gió xuất hiện chém đứt thân cây trước đó. Cẩn thận nhìn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, có thể cảm giác được phía trên lưu lại một tia chấn động của gió.
– Bốn thành Phong Chi Ý Cảnh, chính là ý cảnh tiểu thành.
Sở Mộ lẩm bẩm, dùng âm thanh mà chỉ có mình nghe được nói:
– Ba thành ý cảnh, là ý cảnh nhập môn. Bốn thành ý cảnh là tiểu thành. Tuy rằng chỉ là sự chênh lệch rất nhỏ, nhưng ảo diệu bên trong đã có sự chênh lệch cực lớn.
Chỉ cần xem uy lực của một kiếm kia, đủ để nói rõ được tất cả.
Thường ngày, thời điểm Phong Chi Ý Cảnh ba thành, Sở Mộ đem ba thành Phong Chi Ý Cảnh hoàn toàn dung nhập trong Thanh Phong Tuyệt Sát, mới có thể phóng ra một kiếm kia. Nhưng bây giờ khi Phong Chi Ý Cảnh đạt được bốn thành, cảm ngộ đối với ảo diệu của gió càng khắc sâu. Chỉ dựa vào cảm ngộ đối với gió, Sở Mộ có thể dễ dàng ở một chỗ không có gió cũng thi triển ra công kích Thanh Phong Tuyệt Sát sánh ngang với dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh.