Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 47 [ Chương 231 đến 235 ]
❮ sautiếp ❯Chương 231: Đại Ly sơn cốc. Đấu quyền
Ước chừng sau nửa canh giờ, phó viện chủ Lăng Thương Viêm và bốn vị trưởng lão dừng lại. Hơn bốn trăm đệ tử cũng thi nhau dừng lại theo. Trước mặt bọn họ là một cái sơn cốc. Bốn phía sơn cốc đều là vách núi đá dựng đứng, chỉ vẻn vẹn có một cửa vào và ra, còn dùng một khối đá cực lớn hình tròn chặn lại.
– Sơn cốc này gọi là Đại Ly sơn cốc, là chỗ kiếm viện chuyên dùng để làm chiến trường tranh đoạt top một trăm.
Phó viện chủ quay người nhìn về phía đám đệ tử đằng sau, hai tay chắp sau lưng, cao giọng nói:
– Sau khi bốn vị trưởng lão mở cửa cốc, các ngươi phải đi vào bên trong. Trong sơn cốc tổng cộng có một trăm thanh đoản kiếm. Những đoản kiếm này có khả năng là thứ các ngươi liếc nhìn cái là thấy, cũng có cái cần phải dụng tâm tìm kiếm. Một thanh đoản kiếm đại biểu cho một danh ngạch. Một trăm đoản kiếm chính là một trăm danh ngạch.
– Mặt khác.
Trên mặt Lăng Thương Viêm đột nhiên nở nụ cười kỳ quái:
– Vì thuận tiện cho các ngươi tìm kiếm. Trên mỗi một thanh đoản kiếm đều tản mát ra quang mang màu đỏ.
Nói xong, bốn vị trưởng lão vận chuyển kiếm khí toàn thân, thi nhau ra tay, bắn về phía trước bốn đạo kiếm khí đáng sợ tới cực điểm. Kiếm khí vừa ra, lập tức có cảm giác mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt hơn bốn trăm đệ tử đại biến, có cảm giác như đang ở trên một đại dương bao la đang cuồng bạo, dậy sóng, như muốn nhấn chìm bọn họ.
Bốn đạo kiếm khí như thực chất đánh vào trên tảng đá lớn kia, tiếng ầm ầm vang lên. Khối đá này xê dịch sang một bên, lộ ra cửa vào.
– Lũ nhóc con, đi vào đi. Một khi các ngươi nhìn thấy đạn tín hiệu nổ tung trên không sơn cốc thì tranh đoạt chiến chấm dứt. Phải tập hơn bên ngoài cửa sơn cốc.
Lăng THương Viêm cao giọng nói, liếc mắt đảo qua, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Sở Mộ, như cười như không làm cho Sở Mộ thêm vài phần cảnh giác.
Từ Kiếm Phong liếc mắt nhìn chung quanh, hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp xông vào trong sơn cốc. Đám người Sở Hà cũng không cam lòng rớt lại phía sau, trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó. Đám đệ tử khác cũng nhao nhao khởi hành, hóa thành mũi tên xông vào trong sơn cốc.
Sau khi người cuối cùng tiến vào sơn cốc, cự thạch nhấp nhô, xê dịch trở về vị trí cũ.
– Bốn bị trưởng lão, đi thôi.
Lăng Thương Viêm nhìn trong chốc lát, vung tay áo lên, thân thể giống như là một con chim, nhảy dựng lên, phóng về phía kiếm viện.
….
Đi vào sơn cốc, mọi người có người kết bạn mà đi, có người đi một mình. Định trước tiên vượt qua người khác tìm được đoản kiếm trước.
Khi Sở Mộ tiến vào, đám người Vương Lân đã sớm không thấy, tìm đoản kiếm cuối cùng cũng là chuyện quan trọng nhất. Nhất là dưới tình huống không biết đạn tín hiệu sẽ nổ lúc nào, cừu hận là thứ yếu, tìm đoản kiếm mới là chuyện quan trọng. Mọi chuyện sau đó lại giải quyết cũng không muộn.
– Tam sư đệ, tiểu sư đệ, ba chúng ta cùng đi một chỗ đi.
La Ngọc Phong nói, Sở Mộ và Trịnh Tu Nhiên đều gật đầu.
Trong sơn cốc có rất nhiều cây cối, có nơi địa hình bằng phẳng, có nơi địa hình dốc đứng, bất quá đối với Kiếm giả ít nhất đạt tới thập đoạn mà nói, cũng không có bao nhiêu trở ngại.
Chỉ là bởi vì phải tìm kiếm đoản kiếm, tốc độ của mọi người cũng không nhanh, hai mắt lợi hại bức người, tinh mang bắn ra bốn phía, cẩn thận đảo qua từng tấc đất chung quanh, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.
Sơn cốc này dường như không nhỏ, liếc nhìn không thấy tận cùng. Chỉ có cây cối mênh mông, từng đợt gió thổi qua làm cho cành lá lắc lư, lá cây rơi xuống, cỏ xanh quanh người cũng lắc lư bất định.
Xa xa có tiếng thú rống vang lên, mang theo vẻ phẫn nộ, lại chuyển thành rên rỉ, đột nhiên im bặt, điều này chứng minh đã có đệ tử kiếm viện gặp một ít hung thú, hơn nữa còn chiến đấu qua.
– Trong sơn cốc này trừ tìm đoản kiếm ra, có thể tìm được ít đồ vật như linh dược.
La Ngọc Phong nói.
– Ta nhớ tranh đoạt top một trăm năm trước có một người là đệ tử kiếm phái hạ phẩm tìm được một gốc linh dược vô cùng tốt. Sau khi phục dụng tu vi đột phá tới bán bộ Hóa khí, cuối cùng đạt được một thanh đoản kiếm, đạt được danh ngạch top một trăm.
Sở Mộ và Trịnh Tu Nhiên nao nao.
– Hơn nữa tìm được linh dược, coi như bản thân không dùng được cũng có thể giữ lại. Về sau nói không chừng còn có tác dụng gì đó.
– Đại sư huynh. Lần trước huynh đã tham dự, dùng kinh nghiệm của huynh, đoản kiếm bình thường sẽ ở nơi nào?
Trịnh Tu Nhiên hiếm khi nói một câu dài như vậy.
– Chuyện này thực khó mà nói được.
La Ngọc Phong trầm tư một lát:
– Cứ theo lời Phó viện chủ nói, vận khí tốt thì liếc mắt nhìn thấy đoản kiếm, có đôi khi tìm thế nào cũng không thấy. Đoản kiếm có khả năng ở trong tình huống không chú ý, có đôi khi sẽ ở trên tán cây, cũng có khả năng sẽ ở dưới đáy sông, còn có thể ở trong sào huyệt một ít hung thú, thậm chí là ở trong bụng cũng có thể. Nhưng mà mỗi một thanh đoản kiếm đều tản ra quang mang màu đỏ. Tuy rằng phạm vi quang mang chỉ có một thước, nhưng mà lại là tiêu chí tương đối dễ nhận ra.
– Ồ?
Trịnh Tu Nhiên gật đầu, Sở Mộ thì luôn nghe hai người nói, không có mở miệng nói gì. Nhưng mà vẫn chú ý động tĩnh bốn phía, hy vọng có thể tìm được đoản kiếm.
Có thể là vận khí không được tốt. Ba người tiến vào sơn cốc đã một hai canh giờ, lại không có phát hiện ra một thanh đoản kiếm nào. Linh dược cũng không có phát hiện. Chỉ có giết chết hai con mãnh thú.
Hình như hung thú bên trong sơn cốc đều là mãnh thú cao cấp. Đồng thời thực lực cường đại, sánh ngang kiếm giả thập đoạn. Nhưng đối mặt với ba người Sở Mộ, chúng không khác gì so với một con kiến hôi.
– Ha ha, ta tìm được đoản kiếm.
Trong lúc bất chợt, một tiếng kêu vui mừng khó nhịn được vang lên giống như sấm sét nổ vang. Thoáng cái rất nhiều ánh mắt bị thu hút. Ngay cả đám người Sở Mộ đều nhìn về chỗ âm thanh truyền tới.
Tiếp theo, ba người liếc mắt nhìn nhau.
La Ngọc Phong nhỏ giọng quát. Mặc dù nói đoản kiếm là do người khác tìm được, nhưng không có nghĩa là không thể cướp giật.
Ba người hóa thành ba đạo mũi tên rời cung, vèo một tiếng bắn đi. Cỏ vụn trên mặt đất theo gió tung bay.
Cùng lúc đó, có một bóng người giống như mũi tên vậy từ phía trước bắn nhanh đến. Ba người Sở Mộ híp mắt lại, nhìn thấy trên người hắn có một vòng ánh sáng màu đỏ.
– Đứng lại, đem đoản kiếm giao ra.
Theo sát phía sau, có một bóng người nhanh vô cùng, bay vút đến. Không khí xung quanh bị chấn động.
Có mấy người rút kiếm ra, chém ra từng kiếm khí chặt đứt không trung lao đến. Cỏ xanh trên mặt đất bị xé nát, vẽ ra một đường vết tích thật dài.
Người kia mang theo một thanh đoản kiếm đang chạy vội đi, thấy vậy vội vàng né tránh. Nhưng tốc độ của hắn lại thoáng giảm xuống. Ngay lập tức, hắn đã bị đuổi kịp. Mấy người kia liền bao vây xung quanh hắn.
– Các ngươi làm gì vậy? Thanh đoản kiếm này là do ta tìm được. Có bản lĩnh, các ngươi tự mình đi mà tìm.
Chương 232: Thanh đoản kiếm đầu tiên
Người kia tay phải nắm chặt một thanh đoản kiếm dài khoảng 30 cm, vẻ mặt phẫn nộ, mang theo vài phần không cam lòng quát lớn. Kiếm khí toàn thân hắn chấn động kịch liệt, bộ dạng như muốn liều mạng tới cùng.
– Là ngươi tìm được, không sai. Đáng tiếc, ngươi không có thực lực để bảo vệ cho thanh đoản kiếm. Tốt nhất đem đoản kiếm giao ra đây. Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của chúng ta vô tình.
Bảy người hình thành vòng vây. Một người cầm đầu cười lạnh nói. Tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí chỉ vào đối phương, vẻ mặt lạnh lùng.
Về phần ba người Sở Mộ đứng ở cách đó không xa, bị trực tiếp quên lãng.
Người cầm thanh đoản kiếm kia có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong. Bảy người bao vây xung quanh hắn, có sáu người là thập đoạn đỉnh phong, một người là thập đoạn hậu kỳ. Tu vi như thế, thảo nào lại không để ý tới đám người Sở Mộ bọn họ.
Dù sao nhìn sang, ba người Sở Mộ, một người nửa bước hóa khí, một người thập đoạn đỉnh phong, một người thập đoạn hậu kỳ. Bình thường nửa bước hóa khí tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải là đối thủ của mấy thập đoạn đỉnh phong liên thủ lại.
– Muốn thanh đoản kiếm hay là muốn mạng, ngươi tự lựa chọn đi. Ta đếm tới ba.
Vừa dứt lời, tiếng đếm thoáng cái đã vang lên:
– Một… Hai…
– Chờ một chút, ta đưa.
Tay phải của người cầm đoản kiếm dùng sức, gân xanh nổi lên. Chợt hắn buông ra, vẻ mặt lộ ra sự phẫn nộ, kèm với vài phần bất đắc dĩ nói.
– Như vậy mới đúng.
Người dẫn đầu đám người bao vây hắn lộ ra một ý cười, gật đầu nói. Tay trái kẻ này vươn ra:
– Ném thanh đoản kiếm đến đây đi.
– Được, vậy ngươi nhận lấy đi.
Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này nói, đồng tử cũng vừa chuyển động, trở tay ném thanh đoản kiếm về phía ba người Sở Mộ. Tốc độ của thanh đoản kiếm di chuyển cực nhanh, giống như là ám khí bay vụt đến. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bảy người kia, cũng ngoài dự đoán của ba người Sở Mộ.
– Vô liêm sỉ!
Kiếm giả dẫn đầu tức giận mắng một tiếng. Hắn vội vàng thi triển thân pháp lao ra, một tay muốn chụp lấy thanh đoản kiếm. Nhưng thanh đoản kiếm lại bắn về phía Trịnh Tu Nhiên.
Trong mắt Trịnh Tu Nhiên lóe lên tinh quang. Hắn đưa tay chộp một cái, trực tiếp nắm lấy thanh đoản kiếm đang tản ra ánh sáng màu đỏ ở trong tay.
– Đáng chết, lập tức đem đoản kiếm giao ra. Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình.
Sắc mặt người này trầm xuống, hai mắt có ánh sáng giống như ác lang vậy, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tu Nhiên, quát lên.
Sáu người khác cũng đều di chuyển, xuất hiện ở bên cạnh hắn. Bảy người xếp thành một hàng, đối mặt với ba người Sở Mộ, khí tức không ngừng đè ép lao đi.
Người kiếm giả tu vi thập đoạn đỉnh phong vừa ném thanh đoản kiếm đi khẽ cắn môi, mang theo vài phần không cam lòng, thi triển thân pháp nhanh chóng chạy vội.
– Nực cười. Thanh đoản kiếm này tự bay qua đây. Nó đã lọt vào trong tay chúng ta, làm gì có đạo lý lại giao ra.
La Ngọc Phong cười nhạt, nói.
– Xem ra, các ngươi dự định động thủ.
Kiếm giả dẫn đầu đối phương lạnh lùng nói. Thần sắc hắn vô cùng thâm trầm, đen giống như đáy nồi. Kiếm khí vận chuyển kinh mạch, khí tức quanh thân hắn cuộn trào mãnh liệt, phong quang ép người.
– Động thủ thì động thủ.
Trịnh Tu Nhiên đem thanh đoản kiếm cắm vào hông, tay phải cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói. Bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rút kiếm động thủ. Thanh đoản kiếm không khai phong, bởi vậy không cần phải lo lắng sẽ bị cắt phải.
– Đừng tưởng rằng các ngươi có một người là nửa bước hóa khí thì có thể kiêu ngạo. Chúng ta là người của Lệ Phong Kiếm Phái. Khuyên các ngươi đem đoản kiếm giao ra. Bằng không… Hừ hừ…
Kiếm giả dẫn đầu bảy người lại uy hiếp nói. Nếu như có thể dựa vào uy hiếp lấy được thanh đoản kiếm, không cần động thủ tất nhiên là tốt hơn.
– Lệ Phong Kiếm Phái!
Thần sắc La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên hơi ngẩn ra, đồng tử run rẩy lộ rõ có vài phần kiêng kỵ. Sau khi do dự, theo bản năng, hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía Sở Mộ.
– Tiếp được một kiếm của ta, thanh đoản kiếm thuộc về các ngươi. Không tiếp nổi, tự mình đi đi.
Sở Mộ nhìn bảy người, ánh mắt rơi vào trên người của kiếm giả dẫn đầu kia. Tuy rằng trong bảy người có sáu người là thập đoạn đỉnh phong, nhưng khí tức người này chấn động cường hãn nhất. So với Quách Thừa Cơ lúc đầu rõ ràng không kém hơn chút nào.
Bảy người Lệ Phong Kiếm Phái nhất thời nhìn nhau, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc. Thậm chí sử bọn họ còn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Sở Mộ.
– Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là tên Sở Mộ của Thanh Phong Viện kia. Ngươi cho rằng đánh bại Tống Quang Đào, thì rất xuất sắc sao. Ta cho ngươi biết, Tống Quang Đào ở trong mắt ta, cái gì cũng không phải.
Kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái bừng tỉnh, sau đó cười lạnh, trên mặt mang theo vài phần xem thường, nói.
– Lời của sư đệ ta nói, chính là quyết định của chúng ta.
La Ngọc Phong nói. Trịnh Tu Nhiên cũng gật đầu.
– Được. Đã như vậy, xuất kiếm đi. Để cho ta nhìn thử, thực lực thiên tài của ngươi ra sao.
Kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái hất đầu, cười lạnh nói. Tay hắn cầm kiếm chỉ về phía Sở Mộ, khí thế ép người. Trên mũi kiếm có một luồng kiếm quang phun ra nuốt vào không ngừng, có kiếm khí cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt chấn động xung quanh, giống như một cơn lốc sắp nổ tung, mang theo vài phần âm u lạnh lẽo.
Leng keng.
Một tiếng động chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy trước mắt có một tia ánh sáng màu vàng nhạt giống như kim châm chợt lóe lên, chưa vào trong hư không đã biến mất. Nhưng toàn thân bọn họ chợt thấy rét run. Dường như bị một phong quang mạnh đến cực hạn tập trung vào mình, muốn cắt ngang qua thân thể mình vậy. Phong quang này rót vào xương tủy linh hồn. Toàn thân bọn họ không tự chủ được run lên.
Toàn thân kiếm giả dẫn đầu bảy người Lệ Phong Kiếm Phái run lên, trái tim không tự chủ được đập thình thịch. Theo bản năng hắn có cảm giác sởn tóc gáy, sắc mặt nhất thời đại biến. Hắn chỉ tới kịp vận dụng kiếm khí cuộn trào mãnh liệt tạo thành tấm giáp chắn ở trước người. Đồng thời tay cầm thanh Ngụy Kiếm Khí dựng thẳng ở trước người. Hắn lập tức cảm giác được một ánh sáng màu vàng hình cung cường lực đồng thời phong quang vô cùng vô tận từ trong hư không bắn ra. Nó kích thướng nho nhỏ giống như một chiếc kim may vá, lại sáng chói. Ánh sáng màu vào lao đến, trực tiếp đánh vào phía trên Ngụy Kiếm Khí cùng kiếm khí hộ giáp.
Răng rắc một tiếng.
Ngụy Kiếm Khí run lên. Một lực lượng cực mạnh chấn động cả bàn tay, khiến hắn cảm thấy đau đớn. Ngụy Kiếm Khí tuột khỏi bàn tay, bay vụt sang một bên. Kiếm khí hộ giáp trước người hắn, trong nháy mắt bị chém nát. Một sự sắc bén đáng sợ cắt qua trên người. Toàn thân hắn liên tục rút lui lại phía sau bảy tám bước, đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Sắc mặt của hắn lúc xanh lúc đỏ lúc n trắng, xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố đem mình chôn vào. Hắn cũng không biết,, Sở Mộ đánh ra một kiếm này không chỉ không dung nhập Kim Chi Ý Cảnh, còn không có ra tay toàn lực. Bằng không hắn không phải chỉ đặt mông ngã ngồi, mà đã bị trực tiếp giết chết.
Chương 233: Chém giết liên tục (1)
– Sư huynh… Sư huynh không sao chứ…
Sáu người khác đều kinh hãi, vội vàng kêu lên.
– Đi.
Người này oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một hồi, sau đó nhìn về phía thanh đoản kiếm bên hông của Trịnh Tu Nhiên. Tiếp đó hắn oán hận nói, nhặt Ngụy Kiếm Khí lên, xoay người nhanh chóng rời đi. Sáu người khác nhìn nhau, lại nhìn đám người Sở Mộ. Sau đó, bọn họ có chút không cam lòng, nhưng vẫn rời đi thưo.
Phía xa, kiếm giả thập đoạn đỉnh phong ban đầu dự định để hai bên sống mái với nhau, tiếp đó nhặt một tiện nghi. Nhưng kết quả như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn lại không thể làm gì nữa, chỉ có thể oán hận rời đi.
– Sư đệ, thanh đoản kiếm giao cho sư đệ.
Trịnh Tu Nhiên rút thanh đoản kiếm ra, đưa cho Sở Mộ.
– Tiểu sư đệ, trong ba người chúng ta thực lực của sư đệ là mạnh nhất. Thanh đoản kiếm này đặt ở chỗ sư đệ, là bảo đảm nhất.
La Ngọc Phong cũng nói.
– Được.
Sở Mộ không có chối từ, tiếp nhận thanh đoản kiếm, cắm ở bên hông. Thật ra hắn có thể thu thanh đoản kiếm vào trong vòng tay không gian. Chỉ có điều, vòng tay không gian loại vật này, trừ bản thân mình ra, tốt nhất vẫn không nên để cho người khác biết được. Bởi vì liên quan tới thanh đoản kiếm, trên người Sở Mộ nhất thời xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ tràn ngập quanh thân…
Ánh sáng màu đỏ sáng chói. Cho dù chỉ có phạm vi một thước, nhưng vẫn khiến cho Sở Mộ giống như biến thành bóng đèn công suất thấp. Đối với các kiếm giả mà nói, tương đối dễ thấy được.
Ba bóng người bay nhanh ở sơn cốc, di chuyển trong rừng. Bọn họ đã chạy ra khỏi rừng cây, đi tới một mảnh đất trống trải. Trên mặt đất này có vô số đá cuội. Tất cả lớn nhỏ phủ kín. Cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy một dòng suối trong veo chảy qua, mang theo vài phần bóng thu tiêu điều.
– Chúng ta đi tới đó rửa ráy một chút đi.
La Ngọc Phong nói. Trước đó, bọn họ xông qua rừng cây, chém giết không ít mãnh thú. Trên người bọn họ bị máu bắn lên một chút.
– Được.
Sở Mộ gật đầu.
Ba người liền nhanh chóng bay vút về phía dòng suối cách đó không xa.
Dòng suối sâu chừng nửa thước, rộng ba thước. Nước ở đây có chút lạnh lẽo. Hai người La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên để thanh Ngụy Kiếm Khí sangmột bên, ngồi xổm bên dòng suối, lấy nước suối rửa sạch vết máu trên cánh tay và trên cổ. Về phần Sở Mộ, hắn căn bản cũng không bị máu bắn đến trên người, cho nên không cần rửa sạch.
Đột nhiên, đồng tử của hắn hơi co lại. Chỉ thấy trong dòng suối trong veo đang chảy xuôi đến, xuất hiện thêm một màu đỏ thắm, đang dần dần lan rộng ra. La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đồng thời cũng phát hiện ra. Nhất thời thần sắc bọn họ thoáng thay đổi, lui về phía sau hai bước. Tay bọn họ đã nắm chặt Ngụy Kiếm Khí, nhanh chóng nhìn qua nhìn lại xung quanh một vòng.
– Xem ra, bên kia có thương vong. Không biết là người hay là mãnh thú?
La Ngọc Phong nhỏ giọng nói.
Vừa nói dứt lời, vị trí trước tầm mắt chợt xuất hiện mấy bóng người. Những người đó đang nhanh chóng bay vọt về phía bên này. Tốc độ cực nhanh, mang theo từng tiếng xé gió.
– Có hồng quang!
Một tiếng quát lớn vang vọng trong không trung.
– Bọn họ có một thanh đoản kiếm!
Giọng nói này mang theo vài phần vui vẻ bất ngờ.
– Đuổi theo. Đừng để cho bọn họ chạy trốn.
Bất chợt, tốc độ của những người đó nhanh hơn. Hình như bọn họ không để ý tiêu hao của kiếm khí, bay vọt đến.
Vèo vèo vèo.
Bọn họ giống như những ngôi sao băng lao tới. Thoáng cái đã thấy bọn họ sắp tới gần.
– Sư đệ, chúng ta đi mau.truyện đao tu audio
Sắc mặt La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên chợt biến đổi. Số lượng người tới không ít. Nhiều hơn cả bọn họ. Đồng thời khí tức chấn động truyền tới cũng tương đối cường đại, khiến hai người bọn họ cảm thấy kiêng kỵ.
– Không cần.
Sở Mộ nhẹ giọng trả lời. Hắn đã sớm nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của những người này. Trong đáy mắt có một tia sát khí lưu chuyển.
La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên nghe hắn nói vậy, liền ngẩn người ra. Bước chân đang giơ lên lại hạ xuống. Ánh mắt bọn họ trở nên kiên định, đứng ở hai bên trái phải của Sở Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám người đang chạy như bay tới trước mặt. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ người tới là ai.
– Hóa ra là ba người các ngươi. Các ngươi vận khí không tệ. Chỉ có điều, Sở Mộ ngoan ngoãn đem đoản kiếm lưu lại, giao ra Ngụy Kiếm Khí của các ngươi, quỳ xuống dập đầu ba tiếng vang dội, chúng ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Bằng không. Đừng trách lưỡi kiếm của chúng ta vô tình.
Người tới chính là đám người Tống Quang Đào và Tống Tân Dương. Người vừa nói chính là Tống Quang Đào.
Lúc này đây, trong Thanh Lan Viện có bốn người tiến vào cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chính là Đại sư huynh Tống Quang Đào, Nhị sư huynh Lý Chí, Tam sư huynh Nghiêm Minh và Tứ sư huynh Vương Khuê. Bốn người bọn họ cùng Tống Tân Dương cùng với ba sư đệ đồng môn khác của Tống Tân Dương tạo thành một đội ngũ.
Cho dù là giữa sư huynh đệ đồng môn, cũng tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt. Những kẻ tính tình hợp nhau tất nhiên sẽ tập trung lại thành đội. Những kẻ không hợp tính nhau sẽ tách ra, hình thành một loại cạnh tranh, để tránh miễn cưỡng tập hợp thành đội, vừa tìm được đoản kiếm gì đó, sẽ lại nổi lên xung đột.
– Bại tướng dưới kiếm cũng không sợ gió to mà khua môi múa mép.
Sở Mộ thản nhiên nói. Vừa nghe, Tống Quang Đào liền biến sắc. Trong đáy mắt hắn lập tức trở nên thâm trầm. Hắn vô cùng tức giận.
– Sở Mộ, không cần phải nói nhiều. Ngoan ngoãn giao thanh đoản kiếm ra đây.
Tống Tân Dương lạnh lùng nói, mười phần phấn khích.
Phía bên bọn họ, hắn và Tống Quang Đào đều tiến vào nửa bước Hóa Khí. Lại thêm bản thân hắn nửa bước Hóa Khí còn lợi hại hơn cả Tống Quang Đào. Ngoài ra, còn có ba người tu vi thập đoạn đỉnh phong cùng với ba người tu vi thập đoạn hậu kỳ. Luận về thực lực chỉnh thể, rõ ràng là ở trên đối phương.
Cho dù là Sở Mộ lợi hại đến mấy, cũng không thể nào là đối thủ của hai nửa bước Hóa Khí liên thủ lại.
Vừa nghĩ như vậy, hắn hoàn toàn không chút sợ nào. Trong đầu còn có suy nghĩ giết chết cả ba người Sở Mộ.
– Không sai. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra, quỳ xuống dập đầu.
Tống Quang Đào âm trầm nói. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào ba người Sở Mộ, khí tức đè ép đến, phong quang ép người.
Trong nháy mắt, Sở Mộ đưa ra câu trả lời. Hắn rút kiếm nhanh như tia chớp.
Keng.
Một tiếng động vang lên, một tia sáng nhỏ màu vàng giống như kim châm cắt vào trong hư không, từ khoảng cách mười thước, lao về phía đám người Tống Tân Dương.
Một kiếm này… Quá nhanh… Quá hung dữ…
Tám người Tống Tân Dương Tống Quang Đào hoàn toàn không ngờ được, ở dưới tình huống có phần yếu thế như vậy, Sở Mộ sẽ hung hãn rút kiếm ra tay trước. Sắc mặt bọn họ đại biến. Tất cả đều thi triển thân pháp, bay nhanh về phía sau. Đồng thời kiếm khí cuộn trào mãnh liệt phóng ra, ngưng tụ ở trước người thành giáp.
Kim Phong Kiếm Thuật viên mãn, tu vi tăng lên tới thập đoạn hậu kỳ, Sở Mộ thi triển ra sát chiêu Kim Phong Liệt Không, rõ ràng đã không cần chuẩn bị gì. Vừa rút kiếm, hắn đã có thể thi triển.
Chương 234: Chém giết liên tục (2)
Hư không truyền ra phong quang lợi hại kinh người. Trong mười thước, ánh sáng màu vàng nhỏ kia chói mắt đặc biệt, hình giống như hồ quang chém qua. Vài tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên. Ba kiếm giả thập đoạn hậu kỳ phản ứng chậm một chút. Kiếm khí cũng không đủ hùng hậu. Bọn họ nhất thời bị chặn ngang, chém qua, cắt thành hai đoạn rơi xuống đất.
Chỗ vết cắt thẳng mịn. Cơ quan nội tạng, cơ bắp chuyển động co lại. Rất nhiều máu tươi bắn ra.
Ba kiếm giả thập đoạn đỉnh phong cũng đều bị thương. Trên cánh tay có vết thương. Máu tươi chảy ra đầm đìa, sắc mặt tái nhợt. Tu vi của Tống Quang Đào cùng Tống Tân Dương đều đạt được nửa bước Hóa Khí, phản ứng cực nhanh, kiếm khí hùng hậu. Bọn họ thật sự ngăn cản Kim Phong Liệt Không chém tới, bay nhanh rời khỏi phạm vi của sát chiêu.
Năm người nhìn thấy sáu đoạn thi thể nằm đó, nhìn nội tạng lẫn với máu loãng chảy xuôi trên đầy đất, gương mặt không ngừng co quắp, sắc mặt càng tái nhợt, không thấy chút huyết sắc nào. Trong mắt bọn họ đầy vẻ kinh hãi.
– Đáng chết, giết hắn!
Tống Quang Đào thét to. Âm thanh kia có thể so sánh được với tâm phúc bên cạnh hoàng đế.
Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, cuồng bạo vô cùng. Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, lay động xung quanh. Lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ. Năm người tản ra. Mỗi người đều thi triển ra kiếm thuật sát chiêu mạnh nhất của mình. Bọn họ đều muốn giết chết được Sở Mộ.
– Sư đệ, lên!
Sắc mặt La Ngọc Phong đại biến, quát khẽ.
Vèo.
Hắn đã vọt tới phía trái, rút kiếm. sát chiêu kiếm thuật thi triển ra. Dường như có một trận gió hung bạo điên cuồng thổi qua. Những viên đá cuội trên mặt đất cũng không ngừng lăn đi.
Trịnh Tu Nhiên lại lao về phía bên phải. Trong đó một kiếm chấn động, hóa thành một con mãng xà lửa cuồng bạo, mở miệng rộng, hung hăng cắn về phía đám người Tống Quang Đào.
Kiếm khí sắc bén đáng sợ bắn ra. Đất đá đều bị kiếm khí nghiền nát, hóa thành bột. Bụi cuộn lên tràn ngập xung quanh. Sát khí lạnh thấu xương làm cho người ta cảm thấy kinh hãi run sợ.
Năm đường sát khí tập trung lại, khiến cho Sở Mộ có cảm giác sởn tóc gáy. Hai người nửa bước Hóa Khí cùng ba người tu vi thập đoạn đỉnh phong toàn lực ra tay, đánh ra sát chiêu. Quá mạnh mẽ.
Thân hình Sở Mộ biến đổi, lắc qua lắc lại, giống như cây liễu trong gió vậy. Sau khi liên tục hơn mười lần, tìm được một kẽ hở, trong thoáng chốc, hắn thi triển ra thân pháp Tật Phong Lược Ảnh cao giai.
Vèo.
Một tiếng động vang lên, mang theo mấy đạo tàn ảnh, từ một bên bắn ra, trực tiếp rời khỏi sát chiêu.
Năm đại sát chiêu sắc bén vô cùng, hoặc từ các mặt tấn công tới hoặc bao vây trong phạm vi nhỏ. Nhất thời vô số đá cuội lại bị nghiền nát hóa thành bột, va chạm nhau, phát ra nổ chói tai, giống như có vạn con ngựa đang lao nhanh tới.
Vô số kiếm khí va chạm vào nhau, hóa thành cơn lốc cuồn cuộn lao ra, cuốn theo vô số đất đá còn hoàn chỉnh hoặc đã bị nghiền nát, giống như có máy khoan điện cực lớn chui vào bên trong dòng suối, để dòng suối trở nên đục ngầu. Vô số tia nước suối bắn lên cao.
Thân hình Sở Mộ xoay tròn ở giữa không trung. Hắn xoay người lại, đánh ra một kiếm Đại Phong Động Sơn Lâm. Trong kiếm đó có dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực trực tiếp tăng lên gấp ba.
Vù vù vù.
Chấn động phát ra giống như gió to biến thành gió bão. Tiếng rít gào không ngừng vang lên bên tai.
Uy thế này đã vượt xa so với Kim Phong Liệt Không Trong đó còn ẩn chứa sát khí nồng đậm kinh người, khiến da đầu tê dại toàn thân không tự chủ run rẩy.
Mặc dù Sở Mộ hạn chế phạm vi uy lực của một thức sát chiêu này, nhưng La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên vẫn vô cùng khiếp sợ. Đại Phong Kiếm Thuật, bọn họ cũng có tu luyện, đồng thời cùng tu luyện nửa năm. Nhưng so với Sở Mộ, lại chênh lệch quá nhiều. Ban đàu bọn họ cũng hiểu được giữa bọn họ có chênh lệch. Nhưng bây giờ vừa nhìn, bọn họ mới phát hiện, không phải chỉ chênh lệch mấy thành như bọn họ tưởng, mà là kém gấp mấy lần.
Tất cả kiếm khí của Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào đều bạo phát. Lần thứ hai bọn họ thi triển ra sát chiêu. Công kích vừa ra, va chạm vào nhau. Bọn họ mượn lực liên tiếp lui về phía sau, đồng thời thi triển thân pháp dự định lập tức trốn thoát đi.
Ba người kiếm giả kia tu vi thập đoạn đỉnh phong, lại ở dưới kiếm Đại Phong Động Sơn Lâm của Sở Mộ cùng với La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, trực tiếp bị chém giết.
– Muốn chạy trốn sao?
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, Tật Phong Lược Ảnh lại được thi triển, dung nhập với ba thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nhoáng cái, hắn liền vượt qua mấy chục thước, trực tiếp xuất hiện ở phía sau Tống Quang Đào cùng Tống Tân Dương.
Hai người chỉ cảm thấy phía sau có sát khí tập kích đến. Đồng tử kịch liệt run rẩy. Kiếm khí cuồn cuộn phát nổ, hội tụ ở phần lưng thành giáp, với ý đồ chống đỡ.
Thân hình Sở Mộ cũng di chuyển quỷ dị, giống như tinh linh trong gió. Chính là lần lượt thi triển Tật Phong Lược Ảnh cùng Phong Trung Du ra, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào. Thanh giả Thanh Phong Kiếm tiện tay chém ra.
Dưới ba thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ kiếm của Sở Mộ đã tăng mạnh. Trong chớp mắt, hắn đã vung lên chém ra hơn mười kiếm, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào chỉ theo bản năng giãy dụa, thân hình lay động né tránh.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy yết hầu truyền ra cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, sau đó lan tràn ra toàn thân. Thân thể nhanh chóng trở nên vô lực. Tiếp theo, bọn họ ngã sấp về phía trước. Trước mắt hình như có một tia màu đỏ thắm hiện lên. Tiếp đó, bọn họ dần dần chìm vào trong bóng tối, mất đi ý thức.
Luận về tu vi, bọn họ quả thực cao hơn Sở Mộ. Nhưng luận về kinh nghiệm chém giết sinh tử cùng các loại thủ đoạn, bọn họ còn xa mới bằng được Sở Mộ.
– Sư đệ, bọn họ… đều chết hết…
La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên chạy như bay đến, vẻ mặt khiếp sợ, lời nói đều đứt quãng. Bọn họ khiếp sợ trước thực lực khủng khiếp của Sở Mộ. Bọn họ cảm thấy bọn họ đã tận lực đánh giá cao thực lực của Sở Mộ. Thật không nghĩ tới ngay cả hai kiếm giả nửa bước Hóa Khí cũng bị Sở Mộ dễ dàng chém giết như vậy.
– Ừ.
Sở Mộ gật đầu, không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào. Chuyện này là đương nhiên. Hắn có cảnh giới kiếm thuật Tông Sư, còn có ba đại ý cảnh bên người, còn có kiếm thế nhập môn, các loại thủ đoạn. Tống Tân Dương và Tống Quang Đào chỉ là nửa bước Hóa Khí bình thường mà thôi. Nếu vậy mà hắn còn không giết được, hắn có thể cắt cổ tự sát.
– Mấy người Tống Quang Đào này chết đi, Thanh Lan Viện còn lại mấy kẻ đó, không đáng để lo.
La Ngọc Phong điều chỉnh xong tâm tình, cười lạnh một tiếng, nói. Thanh Phong Viện cùng Thanh Lan Viện từ trước đến nay đã không hợp nhau. Nhưng bình thường đều là Thanh Phong Viện ở thế yếu. Thật không nghĩ tới, lúc này đây bởi vì Sở Mộ, Thanh Lan Viện lại phải chịu áp lực.
Chương 235: Bức bách (1)
Trịnh Tu Nhiên cũng gật đầu. Sở Mộ thật ra không nói gì nữa. Chỉ có điều, ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển:
– Chuyện của Thanh Lan Kiếm Phái, đến đó, xem như dừng lại đi. Từ nay về sau chỉ chờ đến khi tu vi nâng cao, ít nhất phải đạt được Hóa Khí đại thành. Tiếp theo chuyện cần phải giải quyết, chính là Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy.
Tám người, tám thanh Ngụy Kiếm Khí, Tăng Khí Hoàn không có, bí tịch cũng không có. Chỉ có một chút Đại Hồi Khí Hoàn và Đại Chỉ Huyết Hoàn. Nói tóm lại, chính là tám người nghèo rớt mồng tơi.
Lúc này đây Sở Mộ cũng không mang theo nhiều Ngụy Kiếm Khí. Tám thanh Ngụy Kiếm Khí, trên lưng hắn đeo hai thanh. Còn lại sáu thanh chia đều cho La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên lưng.
Có lẽ đối với kiếm phái thượng phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí không tính là cái gì. Nhưng đối với kiếm phái hạ phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí lại có giá trị phi phàm.
Chỉ quan tâm có giết được không, không quan tâm tới chôn. Không để ý đến tám thi thể này, ba người lại đi tới.
Sơn cốc Đại Ly là do Ly Châu Kiếm Viện đặc biệt mở ra, làm sân của cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường. Phạm vi nơi này rất lớn. Hơn nữa có các loại địa hình như rừng cây sông suôi, còn có ao nhỏ đầm lầy v.v. Bên trong cũng nuôi thả rất nhiều mãnh thú.
Đám mãnh thú này trên cơ bản đều là mãnh thú cao cấp, thực lực hết sức cường hãn. Chúng tự nhiên sinh sôi nảy nở, dần dần tăng nhanh.
Sơn cốc này cũng bị các mãnh thú xem như ở lãnh địa sinh sống của chúng. Các kiếm giả tiến vào sơn cốc, tự nhiên sẽ bị các mãnh thú coi là người từ bên ngoài tới xâm lăng.
Giữa các kiếm giả cùng mãnh thú, chỉ cần vừa gặp nhau, bình thường sẽ bạo phát ra cuộc chiến sinh tử. Kết quả sau cùng, không phải mãnh thú bị giết chết, thì chính là kiếm giả bị giết chết trở thành thức ăn trong miệng của các mãnh thú.
– Giết!
Trịnh Tu Nhiên khẽ quát một tiếng, một kiếm giống như lưu hỏa. Tia lửa bắn ra, lao tới chém giết mãnh thú.
Xung quanh đó đã có bảy tám thi thể mãnh thú nằm rải rác. Tất cả bọn chúng đều chết ở dưới kiếm của Sở Mộ cùng La Ngọc Phong.
– Sư đệ, ta phải khôi phục kiếm khí một chút.
La Ngọc Phong nói, lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Lúc này hắn ngồi xếp bằng xuống. Trịnh Tu Nhiên cũng như vậy.
Bọn họ tiến vào sơn cốc đã hơn nửa ngày. Trải qua vài trận chiến đấu, kiếm khí bên trong đan điền cơ bản đã tiêu hao không còn. Nếu không khôi phục, nếu chẳng may lại gặp chiến đấu, thực lực toàn thân không lấy ra được bao nhiêu.
Tương đối mà nói, kiếm khí của Sở Mộ còn lại hơn phân nửa. Hắn cũng lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Chỉ có điều hắn không ngồi xếp bằng xuống, mà để dược lực Đại Hồi Khí Hoàn tan ra, tự nhiên khôi phục.
Mặc dù hắn có đan dược Khí Hoàn Đan tốt hơn, nhưng đây cũng là khôi phục kiếm khí Tiên Thiên. Hiện tại nếu dùng chính là dùng dao mổ trâu để mổ gà, thật sự không cần thiết.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Phía xa, lại xuất hiện một vài bóng người trùng điệp, đang nhanh chóng đi về phía bên này.
Sở Mộ khẽ cau mày, hắn tất nhiên biết, một khi bị người khác thấy được ánh sáng màu đỏ trên người mình, hơn phân nửa sẽ lại xuất hiện một chút phiền toái.
Bất chợt, trong mắt hắn lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy, trong những bóng người từ phía xa đang đến rất nhanh kia, lại có hai bóng người tản ra ánh sáng màu đỏ, giống như hắn.
– Hai thanh đoản kiếm..Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm
Sở Mộ lấy âm thanh mà chỉ có mình nghe được thầm nói một tiếng. Trong lòng hắn thoáng động, đồng tử hiện lên một tia tinh quang.
Bọn họ có ba người, cần ba thanh đoản kiếm. Hiện tại đã có một thanh, còn cần hai thanh đoản kiếm nữa. Sau đó, chỉ cần bảo vệ tốt được thanh đoản kiếm của mình, đợi đến khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường kết thúc là được.
Ngay sau đó, Sở Mộ khẽ cau mày. Bởi vì hắn đã nhận ra được thân phận của đám người kia.
Người của viện thế tử Châu Lệnh. Người dẫn đầu kia, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, không phải là Chu Hoành Vũ thế tử Châu Lệnh sao?
Sở Mộ nhất thời bắt đầu nảy sinh ý định thối lui. Chu Hoành Vũ này không chỉ có có tu vi Hóa Khí Cảnh, hơn nữa còn đã trải qua lĩnh ngộ, thực lực nhất định thập phần cường đại. Sở Mộ cũng không có nắm chắc mình có thể đánh bại hắn hay không? Cho dù là cuối cùng có thể đánh bại hắn, cũng nhất định phải dùng ra hết thủ đoạn, tiêu hao thời gian rất dài. Đi theo bên cạnh Chu Hoành Vũ, có ba người nửa bước Hóa Khí, còn có năm người thập đoạn đỉnh phong. Với tổ hợp như vậy, muốn giết chết La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên, thật sự quá đơn giản.
Chỉ có điều, La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đều còn chưa khôi phục kiếm khí xong. Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia lo lắng.
– Thế tử, hắn chính là Sở Mộ. Lúc trước chúng ta nhận mệnh lệnh của thế tử đi chiêu mộ hắn. Không ngờ người này kiêu căng, cự tuyệt lời chiêu mộ của thế tử.
Một người thập đoạn đỉnh phong trong đó lập tức nói. Hắn chính là Chu Tử Minh lúc trước đi chiêu mộ Sở Mộ. Hắn sau khi chiêu mộ thất bại, liền tìm mười mấy đệ tử kiếm phái khác đi khiêu khích. Thật không ngờ tất cả đều bị Sở Mộ đánh bại. Rơi vào đường cùng, lại không có hậu chiêu, hắn chỉ có thể không giải quyết được gì. Nhưng hắn vẫn không có buông tay. Hắn vẫn luôn suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào. Cuối cùng hôm nay đã để hắn tìm được cơ hội. Hắn vội vàng ở trước mặt thế tử nói lời khích bác.
Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn lướt qua Sở Mộ. Anh mắt kia dường như đang nói: Ta không làm gì được ngươi, thế tử còn không thể làm gì được ngươi sao?
Quả nhiên, ánh mắt Chu Hoành Vũ chậm rãi rơi vào trên mặt Sở Mộ. Chu Hoành Vũ là thế tử, ra đời trong miệng ngậm chìa khóa vàng, thân phận cao quý. Hơn nữa bản thân hắn có thiên phú tu luyện không tầm thường. Người khác đối với hắn luôn luôn thuận theo. Có người nào dám làm trái lại ý của hắn?
Đặc biệt còn là một người luận về thân phận, luận về thực lực đều còn xa mới bằng được hắn, lại càng không cần phải nói.
– Một thanh đoản kiếm. Vận khí không tệ. Bản thân đem đoản kiếm đưa qua, ta sẽ không cùng ngươi tính toán chuyện ngươi làm trái lại ý ta.
Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp lại một chút, ngạo khí lẫm liệt. Hắn không nhanh không chậm nói, có một sự ung dung cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của người khác. Riêng phần khí độ này, những kẻ hoàn khố có chút bản lĩnh khác cũng không thể so sánh được.
Sở Mộ hơi nhíu mày. Hắn đã biết, chuyện hôm nay khó có thể kết thúc. Chỉ có điều baảo hắn giao ra thanh đoản kiếm sao? Không có khả năng.
Lúc này, La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đã khôi phục kiếm khí, tỉnh táo lại. Vừa mở mắt ra, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nhận ra Chu Hoành Vũ, cả hai nhất thời cả kinh, đồng thời vô cùng kiêng kỵ.
– Sư đệ…
Đi tới bên cạnh Sở Mộ, hai người khẽ mở miệng.
– Hai vị sư huynh, hai người bây giờ lập tức rời khỏi nơi này.