1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Đỉnh Luyện Thần Ma Audio Podcast
  4. Tập 4 [ Chương 16 đến 20 ]

Đỉnh Luyện Thần Ma Audio Podcast

Tập 4 [ Chương 16 đến 20 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16: Tham Lam

Tiêu Thành trố mắt, không tiếp nhận tờ giấy, mà ánh mắt tập trung vào chiếc nhẫn trên tay trái của Diệp Tử Phàm, trong lòng hò hét:”Nhẫn trữ vật, là nhẫn trữ vật a”.

Hắn Tiêu Thành là Võ Mạch cửu trọng võ giả, linh giác cư chi cường đại, vừa rồi Diệp Tử Phàm từ hư không xuất ra tờ giấy đến, tuy là rất nhanh nhưng không thể qua được linh giác cường đại của hắn.

Hắn tuy là quản sự của Linh Dược các, nhưng mà cũng không có tiền để mua một chiếc a.

“Đây là thảo dược luyện chế Trùng Mạch đan, bổn các đều có, người muốn hai mươi phần, tổng cộng sáu ngàn kim tệ, không có vấn đề gì chứ! “Thu lại phức tạp tâm tình, Tiêu Thành nhìn tờ giấy ghi bảy loại dược liệu, đại đa số đều là cấp thấp, chuyên dùng luyện chế Trùng Mạch Đan.

Đối với cái này, hắn cũng đã nhìn mãi quen mắt, có một số người nghĩ mình là thiên tài, muốn luyện chế đan dược, tuy nhiên đan dược là dễ dàng luyện chế đến sao.

Muốn trở thành luyện đan sư sao mà khó khăn, hắn lúc trước tấn thăng Võ Mạch thất trọng, trong cơ thể chân khí có thể sinh ra hỏa diễm.

Hắn cũng có tham vọng trở thành nhất phẩm đan sư.

Nhưng mà luyện đan suốt ba tháng tốn hao hết thân gia tài sản, một viên đan dược hắn cũng không thấy.

Kể từ đó, hắn đành phải thành thật tốn tiền mua đan dược tu luyện.

Hắn nhìn Diệp Tử Phàm chỉ có Võ Mạch tam trọng, muốn mua nhất nhất phẩm trung giai Trùng Mạch đan tu luyện còn có thể.

Muốn luyện đan, đó là đừng có nằm mộng, nhưng đây cũng không phải là hắn cần nhắc nhở, giống Diệp Tử Phàm chỉ có tam trọng Võ Mạch, ngay cả chân hỏa cũng chưa sinh. Muốn luyện đan đó là không thể.

Có lẽ hắn nhiều tiền không có chỗ hoa, tìm một ít thú vui cũng không tệ. Người mang trữ vật giới chỉ có ai là người thường chứ. Tiêu Thành trong lòng hơi toan vị nghĩ

“Không có việc gì, đây là sáu ngàn kim phiếu, mời ngài kiểm tra! ”

Diệp Tử Phàm ngoài mặt nói không có việc gì, nhưng mà trong lòng lại đem Linh Dược các mắng máu chó phun đầu.

Một phần thảo dược luyện chế Trùng Mạch đan, Linh Dược các mua vào của các gia tộc cũng chỉ có hai trăm kim tệ, nhưng mà bán ra đến ba trăm, hắn mua số lượng nhiều còn không có giảm giá, hắn thề lần sau tuyệt đối không bước vào Linh Dược các nữa bước.

“Vậy là tốt, người chờ một chút, ta sẽ đưa dược thảo đến!” Nói xong, hắn cũng không chờ Diệp Tử Phàm trả lời. Đi vào dược liệu khu lấy ra hai mươi phân dược thảo đưa ra, xem như hoàn thành giao dịch.

Diệp Tử Phàm vốn đối với Linh Dược các không có cãm mạo, cũng không muốn dừng lại, đảo mắt nhìn quanh chen chúc dòng người, lập tức rời khỏi Linh Dược các.

“Tiểu Ân!Người trông coi Linh Dược các giúp ta, ta ra ngoài có chút chuyện! ” Nhìn Diệp Tử Phàm thân ảnh khuất dần, Tiêu Thành đã hạ quyết định.

“Vâng! Tiêu quản sự! “Tiểu Ân tuy là mang chữ tiểu, nhưng hắn cũng không có nhỏ dại gì, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, Võ Mạch bát trọng thiên tu vi, là đệ tử ngoại môn của Dược Thần cốc, tại tông môn không ngốc nổi mới chuyển đến nơi đây.

Ngày thường, hắn làm phó thủ cho Tiêu Thành, lần này cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Thành dùng giọng nói như vậy.

“Chỉ mong người có thể giữ được tánh mạng a!” Tiểu Ân nhìn theo Tiêu quản sự đi theo hướng của Diệp Tử Phàm, trong lòng chỉ cầu cho hắn giữ được tánh mạng mà thôi.

Mỗi lần Tiêu quản sự ra ngoài sử lý chuyện riêng, hắn rất ít khi thấy người mà Tiêu quản sự quan tâm có thể xuất hiện lần nữa.

Tây Thành, một nơi thuộc về vắng vẻ khu phố.

“Xuất hiện đi? Người đã đi theo ta một canh giờ rồi! “Diệp Tử Phàm dừng lại bước chân, quay người lại phía sau nói.

“Bốp Bốp Bốp! ” từng tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Thành từ một con hẻm nhỏ bước ra.

“Đệ tử danh môn quả nhiên có khác, chỉ là võ mạch tam trọng có thể phát hiện ta, xem ra người cũng không đơn giản a?”thật ra, Tiêu Thành cũng rất là giật mình, hắn đã dùng Linh giác quan sát Diệp Tử Phàm hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác lạ,chân chính Võ Mạch tam trọng, lại không nghĩ đến hắn có thể phát hiện mình theo dõi.

“Tiêu quản sự trăm công ngàn việc, tại sao lại có nhã hứng theo dõi tại hạ vậy chứ! ” Diệp Tử Phàm biết rồi cố hỏi.

“Tiểu Tử, người ngay không nói tiếng lóng, ta nghĩ người là người thông minh, chỉ cần người giao ra trữ vật giới chỉ, ta có thể bỏ qua cho người! ” Tiêu Thành thu hồi nụ cười, tuy là không biết Diệp Tử Phàm làm như thế nào có thể nhận ra sự có mặt của mình.

Nhưng hắn rất tin tưởng, với Võ Mạch cửu trọng thiên của hắn, cho dù Diệp Tử Phàm giãy giụa cũng chỉ phí công.

Phải biết rằng từ tam trọng võ mạch đến cửu trọng võ mạch không phải chỉ cách nhau sáu cái tiểu cảnh giới đơn giản như vậy.

Đó là thiên địa chi gian chênh lệch a.

Võ mạch tam trọng chỉ có sáu trăm cân lực lượng, trong khi đó võ mạch cửu trọng có đến tám vạn bốn ngàn cân, cho dù chỉ là một lóng tay hắn cũng có thể nghiền chết Diệp Tử Phàm không biết bao nhiêu lần.

“Ý của người là nó a!”

Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Thật ra Diệp Tử Phàm cũng không có nhẫn trữ vật gì. Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn chính là Luyện Thần đỉnh biến hóa mà thành.

Mục đích của hắn cũng chỉ dẫn dụ ra một số người lòng tham mà thôi. Hắn tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết, không những cần cao cấp yêu thú mà nhân loại võ giả hắn cũng cần a.

“Đúng vậy! Chính là nó! ” Nhìn Diệp Tử Phàm tháo trên tay chiếc nhẫn ra,Tiêu Thành đã không ức chế được ánh mắt tham lam của mình.

“Tiêu quản sự! Nếu như ta giao nó cho ngài, ngài có thể thả ta rời đi hay không? “Diệp Tử Phàm âm thanh giống như có chút run rẩy cầm trên tay chiếc nhẫn hỏi.

“Đương nhiên! Bản tọa đến lần này chỉ là cầu tài, chỉ cần người có thể giao ra nhẫn trừ vật, la có thể cam đoan không làm khó người! “Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đôi tay của hắn đã tụ đầy chân khí, một khi Diệp Tử Phàm giao ra chiếc nhẫn, hắn sẽ lập tức ra tay diệt sát:”Tiểu Tử. Ta chỉ nói không làm khó người, nhưng mà không có nói là không có giết người a, người cũng thật quá ngây thơ, ta để người rời khỏi, người về tìm người đến đối phó ta sao. Ta cũng không có ngu như vậy! ”

“Được! Tiêu quản sự, ta giao chiếc nhẫn cho người! “Dường như nghe được lời bảo đảm của Tiêu Thành, hắn đã tin tưởng giống như, giọng nói cũng không còn run rẩy nữa.

“Vèo!”

Diệp Tử Phàm dùng lực ném chiếc nhẫn về phía trước, Tiêu Thành cũng đã đưa tay ra bắt lấy.

“Cái gì!!! ”

“Cho ta chặn!”

Tiêu Thành thanh âm cất cao,dường như không tin vào mắt của mình, chỉ thấy chiếc nhẫn nhỏ như hạt đào đến cách hắn chỉ có một mét bỗng nhiên biến lớn hơn gấp ba lần thân thể hắn, tuy nhiên, hắn dù sao cũng là uy tín lâu năm cửu trọng cường giả, lập tức điều động trong cơ thể chân khí cùng chi chống lại.

“Ầm ầm ầm! ”

“Phốc ”

Từng tiếng nổ lớn vang lên, Tiêu Thành đã bị đánh văng ra xa. Mang theo một đạo huyết tiễn rơi vào không trung.

“Oa!phốc! ”

“Tiểu Tử! Ta xem thường người, không ngờ người lại có được Đạo khí!” Tiêu Thành từ dưới đất đứng dậy, phun ra một ngụm máu tươi, gian nan nói.

Đạo khí, có thể biến lớn biến nhỏ, đã sơ bộ có được Linh trí, Đại Lục hiện nay cũng chỉ có tám vị có tám món Đạo khí mà thôi, đó là nhân tộc bát đại Pháp Thần cường giả.

Nhờ có những món Đạo khí này, nhân tộc bát Thần đã nhiều lần đánh lùi tứ giai thú Thần, bảo vệ nhân tộc mấy vạn năm không suy.

Không thể ngờ hôm nay mình lại gặp được một kiện, đó là phúc phận ba đời a.

“Đạo khí sao? Xem như là vậy đi!” Nhìn thấy Tiêu Thành trọng thương, hắn cũng không có quá nhiều giải thích, Luyện Thần đỉnh vô cùng thần bí, hắn là chủ nhân cũng không biết nó ở cấp bậc nào. Nhưng hắn biết Luyện Thần đỉnh xa xa cao hơn Đạo khí, chí ít Đạo khí khí Linh cũng không có cường đại như Là Đại Hắc.

“Ha ha, thật không ngờ ông trời lại cho ta gặp phải Đạo khí, lần này thật là không uổng chuyến đi! ”

“Chết đi! Phần Thiên Chử Hải!”

Nghe Diệp Tử Phàm nói đại đỉnh kia là Đạo khí, Tiêu Thành cười như điên nói.

Hắn biết mình đã bị thương nặng, vừa rồi một đỉnh kia va vào làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị lệch vị, phải nhanh chóng quay lại Linh Dược các trị liệu thương thế, nhưng hắn cũng không thể bỏ qua Đạo khí được.

Phải biết rằng, nếu như hắn có một kiện Đạo khí, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ nhảy lên làm nhân tộc thứ chín Thần, có thể ngồi cùng mâm với Bách Dược Pháp Thần bọn họ.

Không như bây giờ, hắn chỉ là người làm công, vì vậy cho dù có một chút nguy hiểm, hắn cũng tuyệt không bỏ qua.

“Oanh!”

Cùng Diệp Tử Phàm động thủ, thể nội của hắn đều động chân khí không vượt quá năm Thành, nhưng hắn tự tin với hơn bốn vạn cân lực lượng thi triển “Phần Thiên Chử Hải”.

Cho dù là một số Võ Mạch bát trọng cũng sẽ tan thành Mây khói, huống chi chỉ là một tam trọng sâu kiến.

Tiêu Thành môn võ kỹ này cũng không phải là của Dược Thần cốc, mà là hắn vô tình sát hại một tên Chân Truyền đệ tử của Phần Thiên môn được đến.

Tên Chân Truyền đệ tử của Phần Thiên môn này vì đến Long Uyên căn cứ, chống cự lại yêu thú nên mới bị thương, đi đến Linh Dược các mua đan Dược, vì vậy chịu độc thủ của hắn.

Chỉ thấy một tôn to hơn ba mét hỏa chưởng, trực tiếp xé rách hư không, hướng Diệp Tử Phàm phương hướng vỗ xuống.

“Rắc rắc rắc rắc.. Rắc!! ”

Mặt đất rạn nứt, to như thế khu vực chìm vào trong biển lửa.

“Ầm ầm! ”

Hỏa chưởng nổ tung, hóa thành vô tận hỏa diễm, hướng Diệp Tử Phàm bao phủ lại.

Diệp Tử Phàm vị trí khu vực đất đá lập tức nổ tung, hình thành một đoàn mây nấm, phóng lên tận trời. Cuồng bạo đem một mảnh khu vực không khí, triệt để bốc hơi, hỏa diễm tàn phá bao phủ.

Thượng phẩm võ kỹ, uy lực khủng bố như vậy.

“Ha ha..tiểu súc sinh… Được chết dưới thượng phẩm võ kỹ xem như là phúc phận của người…. Oa..phốc! ” Tiêu Thành cười to nói. Có lẽ đụng phải vết thương, hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi.

“Kiếp sau đầu thai nhớ rõ, cho dù tay cầm bảo vật nhưng không có thực lực. cũng đừng nên hoc người khác khoe khoang. Sẽ chết rất thãm..ha ha!”

Đối với hắc y nhân tên này, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh, vì vậy, không vì Đạo khí cũng vì xua tan nổi bất an trong lòng, hắn ra tay đó là một đòn mạnh nhất.

Chương 17: Luyện Đan

Ngay tại Tiêu thành đắc ý cười to, Diệp Tử Phàm vị trí khu vực. Có một âm thanh như Man Ngưu gào thét, một tôn bóng người trực tiếp phá vỡ từng đạo hỏa diễm khí lãng bình chướng, hiện thân mà ra.

Người này chính là Diệp Tử Phàm

Giờ khắc này, Diệp Tử Phàm ngoài hắc y đấu bồng bị hủy một vài chỗ ra, thân thể sáng bóng như ngọc, không hề chịu một chút hỏa diễm thương tổn.

“Cái này, cái này không có khả năng! ”

Tiêu Thành cuồng tiếu tức khắc ngừng lại, chiếm lấy hắn là vô tận khủng hoảng và không thể tin, không có người so với hắn còn rõ ràng một chiêu kia cường đại và khủng bố, một chưởng kia, hắn không có một tia giữ lại, toàn bộ chân khí còn sót lại trong cơ thể. Hơn bốn vạn cân lực lượng cộng với đại thành “Phần Thiên Chữ Hải” cho dù là một số cửu trọng cường giả cũng phải tránh xa.

Nhất là khi hắn nhìn thấy Diệp Tử Phàm từ trong hỏa diễm đi ra. Một gương mặt trẻ tuổi đến thái quá, hắn phỏng đoán cao nhất cũng chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.

Mười sáu, mười bảy tuổi có thể địch lại Võ Mạch cửu trọng thực lực, sao có thể.

Diệp Tử Phàm trong mắt hàn quang lóe lên, vừa rồi hắn muốn thể nghiệm Bá thể của chính mình nên cũng không có chống lại hỏa diễm kinh khủng, quả nhiên Bá thể không làm cho hắn thất vọng.

Một chưởng vừa rồi có thể uy hiếp được cửu trọng cường giả, nhưng đối với hắn lại vô dụng. Tuy nhiên y phục của hắn lại không chịu nổi hỏa diễm kia, nhiều nơi đã rách nát, thảm không nở nhìn.

Đối với Tiêu Thành tên ác nhân này, hắn tuyệt không có hảo cảm, nhân lúc hắn bệnh, muốn mạng của hắn.

Bảy ngàn hai trăm cân lực lượng, thêm vào gấp sáu lần chiến thể. Tức bốn vạn ba ngàn cân lực lượng bộc phát, uy lực kinh khủng, cho dù thời kỳ toàn thịnh của Tiêu Thành cũng không dám trực tiếp đón nhận, huống gì bây giờ hắn đã bị thương.

“AAA!!! ”

Một cổ cường đại lực lượng đánh vào thân thể, Tiêu Thành thật sâu hối hận, nếu như lúc trước bị đại đỉnh gây thương tích, hắn dứt khoát từ bỏ tham lam, lập tức thoát đi, có lẽ bây giờ không rơi xuống mức này ruộng đồng. Bây giờ hắn muốn đi đã là không kịp, mọi chuyện bất đắc dĩ dưới, hắn chỉ có thể vận dụng còn lại chân khí trong cơ thể đối kháng.

“Rắc rắc rắc rắc rắc!!! ”

Diệp Tử Phàm từng quyền nện tại Tiêu Thành bộ ngực, từng tiếng xương gãy phát ra âm thanh có thể nghe được, tiếp theo là tiếng Tiêu Thành thê lương kêu thảm, cả người lăng không bị đánh về phía sau.

“Các hạ……Người muốn, người muốn làm gì? “Diệp Tử Phàm đi đến cách Tiêu Thành ba bước là lúc, Tiêu Thành không còn chịu đựng được nữa kêu lên.

“Làm gì, người nghĩ ta muốn làm gì? “Diệp Tử Phàm nhe răng trắng bóc ra cười, nhưng nhìn nụ cười này, Tiêu Thành như trụy vào hầm băng.

“Các hạ, người đừng làm bậy,, ta chính là quản sự của Linh Dược các, hơn nữa phụ thân của ta chính là chấp sự tại Dược Thần cốc, tu vi đã là Siêu Phàm hậu kỳ, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng. ” Tiêu Thành gian nan chuyển động thân thể, run lẫy bẫy nói.

“Dược Thần cốc sao? Nếu như bọn họ không tìm đến ta thì thôi, nếu không ta cũng không ngại trên Thiên Hoang này thiếu đi một tứ tinh thế lực! ” Diệp Tử Phàm lãnh khốc nói. Bây giờ thực lực của hắn kém xa Dược Thần cốc, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, đừng nói là chỉ một cái Dược Thần cốc cho dù bát đại tứ tinh thế lực hợp lại hắn cũng không có sợ.

“Cái gì? Người…người là một kẻ điên!” Đúng vậy, Tiêu Thành nghỉ chỉ có kẻ điên mới nói ra những lời nói như vậy.

Cho dù tên tiểu Tử trước mắt này, thân mang Đạo khí, tuổi còn trẻ có thể địch lại cửu trọng võ giả lực lượng, tương lai thành tựu Pháp Thần cũng rất có khả năng.

Nhưng tiềm lực chung quy chỉ là tiềm lực a, nhân tộc nhân số ngàn ức, Siêu Phàm, Chân Huyền cũng không ở số ít, nhưng Pháp Thần cũng chỉ có tám vị mà thôi.

Cho Dù tương lai người thành Pháp Thần thì thế nào, Dược Thần cốc chính là quan hệ trải rộng Đại Lục, dường như bảy tám mươi phần trăm cường giả đều có liên hệ với dược Thần cốc, nguyên do chính là Bách Dược Pháp Thần không chỉ là Pháp Thần cảnh đơn giản mà còn là một vị tứ phẩm luyện đan sư.

Một vị duy nhất tứ phẩm Luyện đan sư trên Đại Lục.

Bây giờ một tên miệng còn hôi sữa tiểu bối nói ra muốn tiêu diệt Dược Thần cốc, không phải điên còn có thể là gì. Đáng thương cho ta bại với một kẻ điên.

“Chuyện này, người không cần biết, bây giờ ngoan ngoãn tiến vào Luyện Thần không gian đi.”Diệp Tử Phàm cũng không muốn cùng hắn nói nhảm.

Ấn động Pháp Quyết, Luyện Thần Đỉnh tuôn ra lực hút, cuốn Tiêu Thành vào trong.

“A! Kẻ điên, người sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận! ” Tiêu Thành phát ra tê tâm liệt phế tiếng kêu, nhưng mà vô dụng, Luyện Thần Đỉnh như hồng hoang cự thú, cắn nuốt hết thảy.

“Lần này thật là đại mùa thu hoạch, chỉ cần có tên Tiêu Thành này, khí đạo tu hành của ta chắc chắn sẽ tiến bộ thần tốc! “Diệp Tử Phàm hài lòng nở nụ cười. Đây chính là một tôn cửu trọng Võ Mạch a. Lần trước chỉ thôn phệ mấy tên một hai trọng cũng đã khiến cho hắn đạt đến tam trọng Võ Mạch.

Lần này chính là một tôn hàng thật giá thật cửu trọng Võ Mạch, tăng lên bao nhiêu hắn cũng không thể tưởng tượng.

Sát sinh khu, lão đại căn phòng.

Diệp Tử Phàm và Đại Hắc đứng tại Luyện Thần không gian. Tiêu Thành thì đã bị quăng vào một góc.

“Đại Hắc! Người thật có thể luyện đan?”Diệp Tử Phàm hết nhìn vào đống dược thảo, lại nhìn về Đại Hắc nghi ngờ hỏi.

“Chủ nhân! Ngài phải tin tưởng ta,chỉ là một cấp đan dược, không thể làm khó ta được! “Đại Hắc đối với Diệp Tử Phàm không tin hắn có chút bất mãn, nhưng vẫn là cung kính đáp.

Diệp Tử Phàm cười làm lành, nói:”Đại Hắc người luyện đan đương nhiên là ta yên tâm, ta chỉ sợ trong quá trình có gì sơ xuất mà thôi! ”

Đại Hắc có chút không nói gì:”Chủ nhân! Nếu không yên tâm, ngài có thể đứng xem mà!”

“Đương nhiên!đương nhiên rồi! “Thật ra Diệp Tử Phàm cũng là lo lắng, đây chính là sáu ngàn kim tệ a, là một nửa tài sản của hắn, cho dù tiền này là do hắn trấn lột Tôn Minh mà đến.

Hắn nghe nói luyện đan sư xác xuất thành đan rất thấp, một lò đan dược ít ra cũng phải hư hao mấy lò mới có thể thành công.

Hắn cũng biết như vậy, cho nên mới mua hai mươi phân dược liệu Đại Hắc chỉ cần thành một hai lò, hắn cũng cám ơn trời phật rồi.

Tựa như Trùng Mạch đan, là trong nhất phẩm trung giai đan dược khó luyện chế nhất, nhất phẩm thượng phẩm đan sư luyện chế mười lò, thế nhưng thành công cũng chỉ có ba lò mà thôi.

Chính vì nguyên nhân này mà trên thị trường một viên Trùng Mạch đan mới có giá lên đến ba ngàn kim. Dù rằng luyện chế Trùng Mạch đan dược liệu chỉ tiêu tốn không đến ba trăm kim tệ.

Dưới ánh mắt đăm đăm của Diệp Tử Phàm, Đại Hắc bắt đầu luyện đan. Chỉ thấy hắn vung tay lên, hai mươi phân dược liệu lập tức phân giải thành từng dược thủy, sau đó chuyển dần sang thể rắn, tiếp theo hóa thành bột. Lại tổ hợp với nhau.

Từng viên đan dược màu hồng bóng bẩy xuất hiện trước mặt hắn, trọn vẹn hai trăm bốn mươi viên đan dược, không thiếu một viên.

“Đại Hắc! Đây là luyện đan hay sao?” Diệp Tử Phàm nhìn từng viên no tròn đan dược xuất hiện trước mặt nhưng vẫn có chút không tin hỏi.

Đây đâu phải là luyện đan, so với xào rau còn dễ dàng a. Chỉ thấy Đại Hắc vung tay lên chưa quá một khắc, từng viên đan dược liền xuất hiện. Nếu luyện đan dễ dàng như vậy, trên Đại Lục đan sư cũng không có đáng giá gì.

“Chủ nhân! Đây là cảnh giới cao nhất của luyện đan thuật, lấy thiên địa vi lô, lấy pháp tắc làm hỏa diễm, dung luyện vạn vật. Cả vùng thiên địa này cũng chỉ có hai người đạt đến mà thôi! “Đại Hắc mười phần kiêu ngạo nói.

“Hai người, nói như vậy. Trừ người ra còn có một người nữa sao?” Diệp Tử Phàm kinh ngạc hỏi, Đại Hắc cách luyện đan, hắn nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Nếu như còn một người nữa, đó là nhân vật như thế nào.

“Chủ nhân! Vũ trụ này quá mức rộng lớn, thiên tài, quái vật đâu đâu cũng có! Chờ đến ngày ngài rời khỏi mảnh Đại Lục này, tự nhiên sẽ biết thôi.” Nhắc đến tầng thứ cao hơn, Đại Hắc thường rất ít nói đến, Diệp Tử Phàm cũng đã thành thói quen.

“Theo ta được biết, trên Đại Lục luyện đan sư, một phần đan dược thành đan cũng chỉ có chín viên mà thôi, nhưng mà ở đây, một phần chính là mười hai viên. Chuyện này là như thế nào! ” Không tiếp tục truy cứu vị đan sư kia nữa, Diệp Tử Phàm lại hỏi ra nghi vấn của mình.

“Chủ nhân!tại Thiên Hoang này, luyện đan sư không có được truyền thừa đầy đủ, cho nên không biết cách chắt lọc hết tinh hoa của thảo dược, thành ra một lò cũng chỉ có thành đan chín viên mà thôi! “Đại Hắc vẫn rất là kiên nhẫn giải thích.

“Thì ra là như thế! Đại Hắc! Người có thể luyện chế tam phẩm Nhập Huyền đan hay không? “Diệp Tử Phàm ánh mắt như đèn pha chiếu vào Đại Hắc hỏi.

Nhập Huyền đan, tam phẩm đan dược, Siêu Phàm hậu kỳ phục dụng có ba mươi phần trăm đột phá Chân Huyền. Trong hàng tam phẩm thuộc về đắc đỏ nhất.

“Chủ nhân! Hiện tại, ta luyện chế tối cao cũng chỉ là nhị phẩm thượng giai đan dược mà thôi! “Đại Hắc trả lời như một gáo nước lạnh đổ vào đầu, làm cho Diệp Tử Phàm từ trong mơ mộng đi ra.

“Không thể nào! Không phải người nói, người là một trong hai người có thuật luyện đan cao nhất thiên địa hay sao?” Diệp Tử Phàm không tin, hỏi lại.

Chỉ luyện được nhị phẩm đan dược mà cũng xưng mạnh nhất thiên địa. Hắn có phải hoài nghi thế giới bên ngoài quá kém hay không, phải biết rằng Thiên Hoang đại lục có tứ phẩm đan sư a.

Chương 18: Võ Mạch Lục Trọng

“Chủ nhân! Ta nói là hiện tại, cũng không phải nói là sau này a!” Đại Hắc có chút im lặng trả lời, làm ơn người nghe kỹ lại rồi hẳn nói.

“Không phải hiện tại, vậy thì là lúc nào? “Diệp Tử Phàm cũng đã tỉnh táo lại.

“Chỉ cần ngài đột phá Siêu Phàm cảnh, tam phẩm đan dược, ngài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.! ”

“Tại sao lại như vậy? ”

“Chủ nhân! Luyện Thần đỉnh năng lực là dựa vào thực lực của chủ nhân tăng lên mới có thể tăng lên! ” Đại Hắc trả lời, dừng lại một lúc hắn lại nói tiếp.

“Giống như bây giờ, chủ nhân ngài thực lực chỉ có Võ Mạch cảnh, thuộc về một cấp thực lực, Luyện Thần Đỉnh có thể luyện hóa cao nhất cũng chỉ là nhị cấp lực lượng. Cao hơn nữa không thể luyện hóa.”

“Nói như ngươi, bây giờ Luyện Thần đỉnh luyện hóa cao nhất cũng chỉ có nhị giai yêu thú hoặc là Siêu Phàm cảnh cường giả, cao hơn Luyện Thần đỉnh sẽ không làm gì được?”

Diệp Tử Phàm có chút hiểu ra, luyện Thần đỉnh chỉ luyện hóa cao hơn bản thân một đại cảnh giới thực lực, nếu muốn dựa vào nó để khống chế Chân Huyền cảnh là không có khả năng. Chí ít cũng phải chờ cho hắn tu vi đột phá Siêu Phàm cảnh mới có thể.

“Đúng vậy! Chủ nhân, với lại cũng chỉ có Siêu Phàm cảnh hoặc là nhị giai yêu thú không có sức phản kháng mới có thể bị Luyện Thần đỉnh thu vào!”Đại Hắc chỉ vào nằm một góc như chó chết Tiêu Thành nói tiếp:”Giống như là hắn vậy, bị chủ nhân ngài đánh không còn sức phản kháng ta mới có thể đưa hắn vào, hoặc là lần trước Hỏa Viêm hổ cũng là như vậy! ”

“Không có cách nào khác sao?”Lần này Diệp Tử Phàm là triệt để hiểu ra, trong lòng hắn muốn dựa vào Luyện Thần đỉnh, hư không hấp thu như bảo bối như Bình Hồ Lô trong Tây Du Ký đó là không có khả năng, thiệt thòi hắn còn nghĩ cầm Luyện Thần đỉnh có thể tùy ý hành sự tại Mạc La này, nếu như trêu chọc phải Chân Huyền lão tổ cũng không sợ.

Xem ra hắn suy nghĩ nhiều, Chân Huyền lão tổ chỉ một ngón tay cũng sẽ nghiền hắn thành tra, cơ hội chạy trốn cũng không có.

“Cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần Siêu Phàm, Chân Huyền tự nguyện vào trong đỉnh, ta có thể lật tay trấn áp, ở Luyện Thần đỉnh không gian này, ta chính là chúa tể, cho dù Pháp Thần vào cũng không làm gì được! “Đại Hắc rất kiêu ngạo nói, dường như nghĩ ra điều gì, hắn lại bổ sung một câu:”Chỉ trừ chủ nhân ngài ra!”

Diệp Tử Phàm không nói gì, Đại Hắc nói ra phương án cũng như không, Siêu Phàm cảnh không việc gì chui vào trong đỉnh làm gì chứ. Nếu có cũng chỉ là người ngu.

Thế nhưng tu luyện đến Siêu Phàm cảnh có ai là kẻ đần bao giờ, ngay cả yêu thú đột phá nhị giai về sau trí tuệ cũng đã không kém hơn nhân loại.

Muốn lừa gạt chúng nó…. Chính mình bị lừa không sai biệt lắm.

Xem ra ngoại vật cũng chỉ là ngoại vật, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. Hắn cũng không tiếp tục trò chuyện với Đại Hắc nữa mà là ngồi xuống xếp bằng, Vận chuyển Hỗn Độn Bá Thần Quyết thôn phệ đan dược tu luyện.

Sau một khắc..

Từng viên, từng viên no tròn hồng sắc như trứng bồ câu lớn nhỏ, tỏa ra nồng đậm đan hương bị Diệp Tử Phàm nuốt vào trong bụng, lập tức bị hắc động nuốt lấy, chuyển hóa thành tinh thuần năng lượng, tại Diệp Tử Phàm trong thể nội đệ tứ điều Võ Mạch xung kích lên, Diệp Tử Phàm nhắm

lại hai mắt, toàn tâm toàn ý trùng kích đệ tứ điều Võ Mạch.

Từng viên,từng viên đan dược bị tiêu hao, đến viêm thứ ba mươi sáu sau.

“Oanh”

Một tiếng nổ vang từ trong thân thể hắn truyền ra, bình chướng đệ tứ Mạch không chịu được nữa, ầm ầm sụp đổ.

“Võ Mạch tứ trọng cảnh giới, đột phá! ”

Diệp Tử Phàm thở ra một hơi, mở mắt tự nói.

Lần này hắn tốn hao hơn ba mươi sáu viên Trùng Mạch đan, cuối cùng cũng đã vào tứ trọng, hắn không nghĩ là mình lại tiêu han nhiều như vậy.

Người khác trùng kích Võ Mạch tứ trọng cũng chỉ tốn hao từ ba đến bốn viên Trùng Mạch đan mà thôi, hắn lại gấp chín đến mười lần, quả nhiên Hỗn Độn Bá Thần Quyết là một môn hao phí tài nguyên công pháp, chờ hắn đột phá cảnh giới cao hơn, không biết sẽ tốn hao bao nhiêu tài nguyên tu luyện.

“Chân khí! Tại sao trong Võ Mạch lại có chân khí. Không phải là chỉ đột phá Võ Mạch thất trọng về sau, nội khí trong cơ thể mới có thể chuyển hóa làm chân khí sao? Tại sao ta chỉ đột phá đệ tứ mạch liền đã chuyển hóa? ” Dùng linh giác, nội thị, hắn phát hiện bản thân trong cơ thể không còn là nội khí nữa, mà đã chuyển hóa thành chân khí, hắn kinh ngạc không khép miệng được, một hơi chất vấn đại hắc.

Chân khí a, đó là Võ Mạch thất trọng thiên mới có tiêu chí, chân khí ngoại phóng, hoa lá cỏ cây cũng có thể thành vũ khí, trong vòng trăm thước đã thương người vô hình.

Rất nhiều Võ giả như là Thiết Trụ,cả đời cũng chỉ mong muốn đột phá Thất trọng, có được chân khí mà thôi.

” Chủ nhân! Không cần phải ngạc nhiên, đây chính là Thần cấp công pháp cường đại, Chỉ cần ngài đột phá đến thất trọng Võ Mạch, trong cơ thể chân khí có thể chuyển hóa thành Linh Lực. Đến lúc đó, ngài có thể lăng không phi hành nha!”Dường như đã biết trước kết quả này, Đại Hắc cũng không có kinh ngạc, trong lời nói còn tỏ vẻ dụ dỗ.

“Có thể lăng không phi hành? ” Diệp Tử Phàm kinh ngạc hỏi.

Lăng không phi hành a, là nhân loại, ai lại không muốn. Nhưng mà đại đa số chỉ là ước mơ mơ mà thôi, muốn phi hành phải đột phá Siêu Phàm cảnh.

Thử hỏi, nhân loại dân số hơn ngàn ức, tu luyện giả hơn mười tỷ, có được bao nhiêu người có thể đột phá Siêu Phàm, thành tựu phi nhân.

Bây giờ nghe được Đại Hắc nói, chỉ cần đột phá đến thất trọng Võ Mạch là có thể bay lượn, hỏi sao hắn không kích động.

“Đúng vậy, chủ nhân, trên thực tế, chỉ cần trong cơ thể có được Linh lực là có thể lăng không hư độ. Tuy nhiên không ai tại Võ Mạch cảnh có thể có Linh lực, vì vậy mà không thể phi hành, nhưng chủ nhân ngài là ngoại lệ a!” Đại Hắc trả lời.

“Không sai, ta có được Thần cấp công pháp, cộng với lại Thần thể. Người khác không làm được, không có nghĩa là ta không làm được!” Sau đó, ánh mắt của hắn kiên định lên, vì có thể phi hành, liều mạng.

“Bây giờ ta đã đột phá đến Võ Mạch tứ trọng, Trùng Mạch đan đã không còn hiệu quả nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào ngươi rồi! ” Tìm một chiếc bình cất hơn một trăm viên Trùng Mạch đan vào, ánh mắt của hắn chuyển sang nằm như chó chết Tiêu Thành, thần sắc tràn đầy tham lam.

“Người,, người muốn làm gì? Người đừng có làm bậy, cha ta chính là Dược Thần cốc chấp sự.. ”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn. Tiêu Thành thanh âm không tự tin nói.

“Ngây thơ.! ”

Đáp lại hắn chỉ là một đại hắc động cuốn lấy. Cho dù cha hắn có là Bách Dược Pháp Thần, Diệp Tử Pham cũng sẽ không buông tha cho hắn, huống gì chỉ là một tên chấp sự.

“A!!Người chết không yên lành! ”

“Cha ta nhất định sẽ không buông tha cho người! ”

Nhìn thấy bản thân chân khí và tinh huyết không ngừng bị sói mòn, Tiêu Thành biết hắn sẽ không trốn qua một kiếp, bắt đầu nguyền rủa.

Diệp Tử Phàm không quan tâm đến hắn nguyền rủa, chỉ lo điều động năng lượng tiếp tục tu luyện.

Diệp Tử Phàm khí thế càng ngày càng mạnh.

Võ Mạch thứ tư đang lấy mắt thường tăng trưởng, mở rộng ba lần, mở rộng bốn lần… Mở rộng chín lần!

“Ầm ầm! ”

“Võ Mạch năm trọng, một lần….. Chín lần! ”

“Ầm ầm! ”

“Võ Mạch lục trọng…… Chín lần mở rộng! ”

Diệp Tử Phàm chấn kinh rồi, không ngờ chỉ một tên cửu trọng cường giả, lại có thể giúp hắn bước vào lục trọng, hơn nữa là lục trọng tối đỉnh.

Không quan tâm đã hóa thành tro Tiêu Thành, Diệp Tử Phàm đứng dậy hoạt động thân thể.

“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm! ”

Từng đạo khủng bố kình phong từ Diệp Tử Phàm thân thể bộc phát mà ra, bốn phia không gian chấn động, khí lưu tuôn ra,khu vực xung quanh Diệp Tử Phàm bị cuồng phong cắn xé, Tiêu Thành khô phấn cũng bay tung tóe.

“Tám vạn,sáu ngàn bốn trăm cân lực lượng, không tính tăng phúc sáu lần, cũng đã ngang hàng với cửu trọng Võ Mạch, nếu tăng phúc sẽ có được năm mươi một vạn tám ngàn cân lực lượng, Siêu Phàm không ra ta có thể đi ngang! ”

Diệp Tử Phàm cười ha ha. Chỉ trong vòng hơn nữa tháng, từ một trọng Võ Mạch liền vượt qua năm tiểu cảnh giới bước vào đệ lục trọng, chiến lực lại càng là vô địch trong Võ Mạch cảnh, nói ra ai sẽ tin, sẽ có người tin sao.

“Hơn năm mươi long chi lực, chỉ còn kém mới vào Siêu Phàm cảnh năm mươi long chi lực mà thôi! Xem ra, phải sớm ngày giải quyết ân oán tại Diệp phủ, sớm một chút rời khỏi nơi này! ”

Diệp Tử Phàm biết với tu vi của mình bây giờ ở lại Diệp gia sẽ rất khó tăng lên, chỉ có thể rời khỏi nơi này, mới có thể giúp mình tăng lên không gian. Nhưng mà trước khi đi, cũng phải giải quyết hết thảy ân oán rồi mới có thể đi.

Chương 19: Đến Mã Gia

Diệp Tử Phàm xuất hiện tại trong phòng thì trời đã tối, trong phòng tản ra một cổ nồng đậm máu tươi.

Nhìn từng vại thú huyết xuất hiện trước mặt, hắn rất hài lòng hiệu suất làm việc của Tào An.

Những yêu thú huyết dịch này tuy chỉ là lục, thất trọng yêu thú, đối với hắn bây giờ chỉ có thể tăng lên chút ít, nhưng được cái là số lượng nhiều, theo như hắn tính toán, muốn dựa vào những thú huyết này đột phá Bá Thần quyết nhất trọng viên mãn, ít ra cũng phải có thời gian một năm không thể.

Đối với tu luyện võ giả mà nói, một năm cũng không tính là dài, nhưng đối với hắn mà nói một năm lại quá dài lâu.

Nếu cũng đủ tài nguyên, trong vòng một năm hắn đã đột phá Siêu Phàm.

Cho nên hắn phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Cốc cốc Cốc ”

Đang lúc hắn chuẩn bị thôn phệ từng vại thú huyết để tu luyện, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Diệp lão đại, ta là tiểu An a,ta có thể vào được không? “Tào An âm thanh cung kính từ bên ngoài truyền đến.

Kể từ lần trước hắn vô tình nhìn thấy Tôn quản sự đi ra từ căn phòng này với vẻ mặt thãm đạm, hắn đã đối với Diệp Tử Phàm kinh sợ thật lâu.

Tôn quản sự là ai, đó là Võ Mạch tam trọng a. Còn có một người tỷ phu là Võ Mạch cửu trọng.

Nhân vật như vậy, đối với Tào An hắn như một ngọn núi cao, thế nhưng vẫn bại vào tay của Diệp Tử Phàm.

Sau lần đó, hắn còn cố tình nghe ngóng biết được Tôn quản sự chẳng những thua, mà cánh tay cũng bị gãy.

Vì chuyện này Tôn quản sự giận chó đánh mèo vào một tên tâm phúc. Tên tâm phúc này sau một lần say rượu mới lỡ miệng nói ra.

Kể từ đó, hắn đối với Diệp Tử Phàm kính như Thần minh.

Làm việc không có một tia chễm mảng.

Thậm chí bát trọng yêu thú huyết dịch hắn cũng không ngần ngại đưa đến.

Phải biết rằng, bát trọng yêu thú huyết dịch ở bên ngoài vẫn có thể bán được với một cái giá cao a.

Theo hắn suy đoán, Diệp Tử Phàm chí ít cũng có được Võ Mạch tứ trọng cảnh giới trở lên, vì một chút tiểu lợi mà làm cho Diệp Tử Phàm bất mãn đó là không đáng.

“Là Tào An a! Người vào đi!” Diệp Tử Phàm nói. Tuy hắn không biết Tào An tại sao đối với mình kính sợ như vậy, nhưng dù sao, đây cũng là chuyện tốt, hắn cũng sẽ không hỏi rỏ ràng.

“Diệp lão đại! Lần này trời đã tối còn làm phiền ngài, thật là xin lỗi! Nhưng mà ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo! ” Tào An đi vào, khom lưng lại nói, không hiểu sao, mỗi lần hắn thấy Diệp Tử Phàm là mỗi một lần cảm thấy áp lực.

Lần này cảm giác đó càng cường liệt hơn, hắn nghĩ có lẽ Diệp Tử Phàm lại có đột phá, vì vậy thái độ càng cung kính.

“Ngươi lần này đến là có chuyện gì? Thú huyết không phải lúc sáng đã đưa sao?” Diệp Tử Phàm nghi ngờ hỏi, thông thường thú huyết buổi sáng đưa đến.

Chiều tối tuy cũng có, nhưng mà rất ít, hắn sẽ không vào lúc này làm phiền mình mới đúng.

“Lão đại! Ngài không phải nói ta chú ý đến hành tung của Mã Nguyên sao?hôm nay ta đã có được tin tức! “Tào An cung kính trả lời.

“Người biết hắn hiện ở đâu hay sao! ” Diệp Tử Phàm cũng rất bình tĩnh, chỉ là một cái Mã Nguyên hắn cũng không để vào mắt.

Hắn dự định ít hôm nữa nếu không có được tin tức của Mã Nguyên và Diệp Tử Long xuất phủ, hắn sẽ trực tiếp đến Long Biên cư. Một mẽ hốt gọn hai người bọn họ.

Với thực lực của hắn bây giờ, nếu Diệp gia lão tổ không ra, không ai có thể làm gì hắn.

Nhưng bây giờ, Mã Nguyên lại xuất phủ, xem ra kế hoạch lại phải cải biến.

“Vâng! Lão đại, ngày mai chính là đại thọ bảy mươi của Mã Nguyên gia gia, hôm nay hắn đã rời khỏi Diệp phủ, hồi Mã gia để chúc mừng.

“Mã Nguyên gia gia ngày thọ sao? “Diệp Tử Phàm ngẫm một lát, vẫn không nhớ rõ người này, nên hỏi một câu.

“Đúng vậy! Diệp lão đại, Mã Nguyên gia gia tên là Mã Tùng Bách, chính là Mã gia một vị duy nhất cửu trọng Võ Mạch cảnh. Nhờ có Mã lão gia tử, Mã gia mới có ngày hôm nay! “Dường như cũng biết Diệp Tử Phàm không biết về những chuyện này, Tào An nói.

“Võ Mạch cửu trọng sao?” Nghe nhắc đến Võ Mạch cửu trọng, ánh mắt của hắn tỏa sáng, chỉ một tên Tiêu Thành, đã nhường hắn từ Võ Mạch tứ trọng đến lục trọng đỉnh, nếu như có vài tôn, đột phá thất trọng còn khó sao.

“Không sai! Mã Tùng Bách đã đột phá Võ Mạch cảnh mười năm, mấy năm trước hắn mua được một viên Siêu Phàm đan, muốn trùng kích Siêu Phàm, nhưng mà không có thành công! ” những chuyện này tại Mạc Thành ai cũng biết. Nhưng mà Diệp Tử Phàm lại không có biết. Vì vậy, Tào An đành phải giải thích cặn kẽ.

Hắn biết, Diệp Tử Phàm muốn tìm Mã Nguyên trả thù, nhưng mà hiện nay Mã Nguyên đang tại Mã gia, cho dù là gia chủ cũng không có khả năng tại Mã gia giết người, huống gì là Diệp Tử Phàm.

Phải biết Mã gia không chỉ có Mã Tùng Bách một cái cửu trọng Võ giả, mà còn bốn năm tên bát trọng Võ Mạch a, đội hình như vậy cũng chỉ Siêu Phàm cảnh cường giả mới có thể tiêu diệt. Diệp Tử Phàm muốn tại Mã gia giết Mã Nguyên, khả năng sao.

Nhưng đây cũng không phải là điều mà hắn lo lắng, hắn chỉ trung thực báo cáo là được rồi, còn lại không phải là điều mà hắn quan tâm.

“Tốt lắm! Tin tức của người đối với ta rất có tác dụng! Đây là thưởng cho ngươi, cầm lấy đi.” Diệp Tử Phàm rất cao hứng với tin tức mà Tào An mang lại. Đối với hắn mà nói, Mã gia đã là vật trong bàn tay, sẽ không có chuyện hắn bỏ qua khối thịt mỡ này.

“Đa tạ lão….. ” Tào An há miệng định nói tạ ơn, hắn cũng không hi vọng gì nhiều.

Thế nhưng khi nhìn trên tay đan dược, hắn không nói được lời cuối cùng.

“Diệp lão đại… Đây không phải là Trùng Mạch đan chứ?” Tào An có chút cà lăm hỏi.

Cũng không trách hắn được, Trùng Mạch đan là hắn mơ ước lâu nay. Chỉ tiếc là hắn không có ba ngàn kim tệ để mua sắm mà thôi.

Phải biết, tại Diệp phủ, bị sung đến Hỏa Kế phòng làm việc chính là những người không được trong gia tộc chào đón, hắn cũng là một thành viên trong số đó, vì tích góp tài nguyên,cũng là sinh sống hằng ngày, những người như hắn phải làm mọi công việc để sinh tồn.

Nếu không, Mạc Lạc vương quốc chết đói hàng năm danh sách sẽ có hắn một viên.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn kiến thức ngắn, Trùng Mạch đan, hắn cũng đã xem qua trong tộc rất nhiều tộc nhân phục dụng, mỗi lần như thế hắn cũng chỉ có ước ao ghen tị.

Bây giờ ở trước mắt của hắn xuất hiện một viên, hơn nữa còn thuộc về hắn, thử hỏi sao hắn không kích động.

“Không sai! Đây là thưởng cho ngươi. Thời gian qua người giúp ta không ít vội. Đây là người nên được! “Diệp Tử Phàm cũng rất là hiểu tâm trạng của hắn.

Chẳng phải trước đây tiền thân cũng là như vậy hay sao, hắn làm việc chăm chỉ cũng mong một ngày nào đó mình cũng mua được Trùng Mạch đan mà thôi.

Nhưng đáng tiếc, tiền hắn làm đã bị người khác cướp đoạt hết, kể cả khi không bị cướp mất, với một năm hơn mười kim tệ của hắn, làm mấy đời cũng không đủ tiền mua Trùng Mạch đan.

“Rầm! Diệp Lão đại, sau này cái mạng của Tiểu An này là của ngài, chỉ cần tiểu An có thể làm được. Tuyệt không chối từ! “Tào An quỳ xuống nói, lần trước hắn chỉ nói cho có lệ. Lần này là hắn thật lòng.

Chỉ cần có viên Trùng Mạch đan này, hắn sẽ đột phá đến Võ Mạch nhị trọng, tại trong Hỏa Kế phòng này cũng sẽ có một vị trí nhỏ. Diệp Tử Phàm cho hắn Trùng Mạch đan chẳng khác nào cho hắn ân tái tạo.

“Được rồi! Đứng lên đi! Chỉ cần người làm tốt, sau này Trùng Mạch đan ta sẽ lại ban thưởng,nếu không. Không chỉ không có Trùng Mạch đan, mạng của người cũng sẽ không có! “Diệp Tử Phàm phất tay, uy hiếp một câu.

Hắn biết để cho con ngựa chạy, phải cho nó ăn cỏ. Đạo lý này hắn vẫn hiểu.

“Đa tạ Diệp lão đại! “Tào An càng kinh sợ hơn, vừa rồi Diệp Tử Phàm cách hắn rất xa,chỉ phất tay một cái, hắn đang quỳ thì đã đứng lên, đây chính là chân khí ngoại phóng. Cách không ngự vật a.

Hẳn chỉ gặp trong gia tộc trưởng lão thi triển mà thôi.

Với lại, gia tộc trưởng lão cũng không giống như Diệp Tử Phàm vậy, phất tay nhẹ nhàng là có thể nâng hắn lên, phải biết hắn có hơn một trăm năm mươi cân thể trọng a.

Chẳng lẽ vị Diệp lão đại này thực lực đã hơn xa trong gia tộc trưởng lão, cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn đã lập tức bị dọa không nhẹ.

“Được rồi! Người lui ra đi!” Thấy mình lộ một tay, khiến cho Tào An khiếp sợ như vậy, hắn cũng rất là hài lòng, ân uy cùng thi, đây là ngự người chi đạo.

“Vâng! tiểu An cáo lui!” Tào An lui ra, trong lòng âm thầm thề nhất định sẽ hoàn thành mọi công việc mà Diệp Tử Phàm giao.

“Mã Nguyên! Cũng đã đến lúc thanh toán món nợ của chúng ta rồi! ” Chờ cho Tào An lui ra, hắn trong miệng nói nhỏ.

..

Mạc thành, Tây khu.

Đây chính là nơi Diệp gia quản hạt, nơi này tụ tập không ít gia tộc cư trú.

Tuy nhiên muốn ở nơi đây đứng vẫn căn cơ, phải hội tụ đủ hai điều kiện, thứ nhất là trong gia tộc phải có một vị cửu trọng Võ Mạch cường giả, thứ hai là phải thần phục với Diệp gia.

Tây thành khu hơn một trăm gia tộc tại đây. Không có gia tộc nào mà không có cửu trọng cường giả thủ hộ.

Cũng là không ai dám không thần phục với Diệp gia. Nếu có cũng sẽ bị vô tình hủy diệt.

Trừ khi gia tộc của người có người tấn thăng Siêu Phàm cảnh cường giả.

Nhưng mà có khả năng sao, không nói đến tài nguyên tu luyện. Chỉ là công pháp cũng đủ những gia tộc này uống một hồ.

Các gia tộc chỉ có thượng phẩm công pháp.

Tối cao cũng chỉ có đột phá chín điều Võ Mạch.

Muốn đột phá Siêu Phàm, thì công pháp tu luyện cũng là Linh cấp hạ phẩm trở lên.

Cũng có một số người không tin tà, nghĩ chỉ cần có Siêu Phàm đan là có thể đột phá Siêu Phàm.

Kết quả, nhiều khi tiền mất tật mang.

Mã gia, Mã Tùng Bách chính là một trong số đó. Hắn là một Võ Mạch cửu trọng cường giả

Vì có được Siêu Phàm đan, Mã gia đã phải bỏ ra quá nửa tài sản, còn phải đắc tội không ít thế lực mới có thể đấu giá được một viên Siêu Phàm đan từ Đa Bảo các.

Những tưởng có thể một bước lên trời, nào ngờ thất bại, đan điền chút nữa nổ tung.

Nếu thân gia không phong phú, bây giờ cũng đã chết rồi.

Lần đó tuy là may mắn giữ lại một mạng, nhưng mà đôi chân đã bại liệt, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn.

Cũng may Mã gia đã ôm đùi của Đại thiếu gia Diệp Tử Long, hàng năm cung cấp không ít tài nguyên tu luyện cho hắn, nên mới có thể kéo dài hơi tàn.

Diệp Tử Phàm ly khai Diệp gia, phi thường cẩn thận, mua một bộ đấu bồng màu đen, mặc trên người, hắn không muốn để cho bất cứ người nào nhận ra mình.

Diệp Tử Phàm tốc độ rất nhanh, chỉ sau một lát, đã đi qua mấy con phố.

Tại một tòa sang trọng biệt viện. Hắn dừng bước.

“Từ ngày hôm nay trở đi, Mạc thành sẽ không có Mã gia tồn tại! “Đứng trước tấm biển rồng bay phượng múa Mã gia, Diệp Tử Phàm lẩm nhẩm nói.

Cửa lớn, hai tên thị vệ tam trọng Võ Mạch mắt tỏa hung quan, quét nhìn tứ phía.

Bình dân đi đường, sôi nổi tránh xa

Mã gia, tuy ba năm trước vì Mã lão gia tử Trùng kích Siêu Phàm thất bại, tuy nhiên đối với người bình thường mà nói, Mã gia chính là cự vô phách bá tồn tại.

“Tên kia, tránh xa một chút, đây không phải là người nên đến địa phương.! ”

Hai tên thị vệ thấy Diệp Tử Phàm mặc màu đen đấu bồng, đi thẳng đến Mã gia không khỏi quát, bình thường cũng chỉ có những tên trộm gà bắt chó mới không dám dùng mặt thật thấy người.

Hai tên thị vệ này xem hoài cũng quen mắt, thật không ngờ hôm nay lại dám đánh Mã gia chủ ý.

Đúng là không biết chữ chết viết thế nào, nếu không phải trong phủ dặn dò mấy hôm nay là đại thọ của lão gia Tử, không được thấy huyết.

Bọn họ đã đưa tên trộm gà bắt chó này đánh chết từ lâu.

Đối với Võ giả bọn họ mà nói chỉ là mấy tên dân đen tính là gì chứ. Cho dù giết, không ai sẽ vì bọn họ ra mặt.

Đây chính là Võ giả đặc quyền.

“Hừ! Muốn chết! ”

Diệp Tử Phàm từ trong đấu bồng phát ra tiếng hừ lạnh. Ánh mắt hàn quang chợt lóe.

Đường đường Võ Mạch cảnh vô địch thủ, chỉ là mấy con kiến Võ Mạch tam trọng cũng dám quát lớn trong lòng hắn đã động sát cơ.

Cùng lúc đó hắn một bước bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai tên thị vệ.

“Ngươi!”

Một tên thị vệ trừng mắt, gắt gao xem giống như xem quỷ, nhìn về phía Diệp Tử Phàm.

Hắn nhìn thấy gì, cách xa nhau hơn mười mét, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.

Đây là người hay quỷ.

Nhưng mà không đợi hắn kêu lên, một cái thủ chưởng trắng nõn xuất hiện, rơi vào trên ngực của hắn.

“Ầm!”

Một tiếng trầm đục vang lên, tên thị vệ này đã bị đánh văng vào đại môn.

Hắn chỉ kịp hô một tiếng, sau đó nằm im bất động.

Ngay sau đó, Diệp Tử Phàm lại xuất thủ, tên thị vệ còn lại cũng không khá hơn tên trước là mấy, rơi vào đại môn, nếu không phải Diệp Tử Phàm cần người sống, bọn họ đã chết từ lâu.

“Muỗi tiểu cũng là thịt a!”

Hai người này tuy chỉ là tam trọng Võ Mạch, nhưng mà thôn phệ bọn họ có thể mở rộng một chút Võ Mạch a.

Tài nguyên không thể lãng phí, sẽ tao trời phạt.

“Luyện Thần đỉnh! Thu!”

Luyện Thần đỉnh xuất hiện, trong nháy mắt, hai tên thị vệ đã biến mất không thấy.

Chương 20: Diệt Mã Gia

Xử lý xong hai tên thị vệ, Diệp Tử Phàm một bước bước vào rộng rãi sân nhỏ.

Trong sân, xuất hiện hơn hai mươi tên Mã gia võ giả, tất cả đều là Võ Mạch nhị trọng thiên tu vi trở lên,cầm đầu đại hán chính là Võ Mạch tứ trọng, xem ra động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến bọn họ.

Ngày mai chính là Mã gia lão thái gia đại thọ. Lực lượng cảnh vệ của Mã gia cũng đã tăng cường đáng kể.

Nếu là ngày thường, những người này đã đến trông coi khu dược liệu của Mã gia.

Chỉ có những ngày quan trọng, bọn hắn mới phải điều về giữ gìn trật tự trong gia tộc.

Lúc này, thấy Diệp Tử Phàm đến, đại hán cầm đầu có Võ Mạch tứ trọng thiên tu vi đứng ra nói:

“Người là ai? Tại sao vô cớ xông vào Mã gia? Còn đã thương người của Mã gia? “Mã Anh có chút nhìn không thấu Diệp Tử Phàm tu vi, hắn hỏi.

Liên tiếp ba câu hỏi vang lên, thật ra ngày thường, Mã Anh cũng không muốn hỏi nhiều, trực tiếp động thủ là được.

Nhưng lần này lại khác, ngoài cửa thị vệ chính là người của tinh anh đường, đều có Võ Mạch tam trọng tu vi, nếu là hắn ra tay cũng có thể chế phục.

Tuy nhiên sẽ không có nhanh chóng như Diệp Tử Phàm vậy, đối phương thực lực không thua kém chính mình, thậm chí còn hơn. Mã Anh cũng phải cẩn thận đối đãi.

Hắn hỏi liên tiếp ba câu mục đích là dò xét Diệp Tử Phàm chi tiết, hai là kéo dài thời gian.

Chỉ cần một ít thời gian, trong tộc cao thủ sẽ đến, lúc đó có lẽ sẽ không cần đến hắn ra tay.

Tên trước mắt thần bí này cũng đã bị gia tộc bắt lấy.

Hắn có thể đi đến hôm nay không chỉ có vì thực lực của hắn mạnh, mà còn là vì hắn làm việc rất cẩn trọng, chuyện không có nắm chắc, hắn sẽ không có làm.

Nhưng mà những người theo hắn thì không có kiên nhẫn như hắn.

“Đội trưởng! Cần gì phải hỏi nhiều như thế chứ! Trực tiếp xông lên bắt hắn không phải được rồi sao?”

“Đúng vậy! Đội trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một tên trộm hay sao! ”

“Không sai! Tại Tây thành này, ngoài trừ Diệp gia ra, chúng ta Mã gia chưa hề có sợ qua ai!”

Nhìn những tên tiểu đệ này người một câu ta một câu, khinh thường tên hắc y nhân này. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không xem trọng Diệp Tử Phàm.

Mã Anh nội tâm muốn bóp chết bọn họ xúc động.

Một đám vô tri, không thấy ta cũng cẩn thận đối đãi hay sao? Nếu dễ dàng bắt như vậy ta còn cần các người nhắc sao.

Diệp Tử Phàm ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ tại xung quanh như giảm bớt.

Những tên Mã gia Võ giả không cấm giật mình.

Tu vi cao nhất Mã Anh cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn.

“Xoẹt! ”

Chỉ thấy Diệp Tử Phàm thân ảnh như quỷ mị, mắt thường cũng khó mà phát hiện ra, chỉ trong nháy mắt, đã đến Mã gia chúng Võ giả.

“Răng rắc! ”

Diệp Tử Phàm xuất thủ cực nhanh, chỉ thấy một loạt hơn mười tên Mã gia thị vệ bay ngược ra sau, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ, nghe mà kinh hồn.

Mấy tên Mã gia võ giả này, lúc rơi xuống đất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn ngay cả Diệp Tử Phàm xuất thủ như thế nào cũng không có thấy.

“Hảo ác tặc! ”

“Dám can đảm đánh lén, đã thương người của Mã gia chúng ta.”

“Không muốn sống nữa, các huynh đệ, cùng nhau xông lên, bắt tên ác tặc này! ”

Còn lại chúng võ giả vừa kinh, vừa giận, lập tức rút vũ khí xông lên, bọn họ cũng không thấy Diệp Tử Phàm xuất thủ, chỉ cho là Diệp Tử Phàm dùng ám khí đánh lén.

Bọn họ nhiều người như vậy, ám khí của hắn còn lại bao nhiêu chứ, với lại không phải còn lão đại Mã Anh của bọn họ sao.

Khác với bọn họ, Mã Anh chính là hàng thật giá thật tứ trọng thiên cao thủ a.

“Ngu dốt! ”

Bây giờ, Mã Anh cũng là bất đắc dĩ xông lên, vừa rồi Diệp Tử Phàm xuất thủ, hắn cũng không có nhìn thấy được.

Nhưng bằng vào Võ Mạch tứ trọng thiên của hắn, tuyệt đối làm không được, hắn cũng chỉ có đâm lao phải theo lao, không thể để bọn họ đi lên chịu chết được.

Tuy biết sẽ không phải là đối thủ của hắc y nhân này, nhưng cầm cự một lúc cũng không có vấn đề gì, chờ gia tộc cao thủ đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Diệp Tử Phàm phất tay, từng đạo kình lực chân khí xuất hiện:

“Rầm rầm rầm rầm rầm ”

Hơn mười tên Mã gia võ giả còn lại, kể cả Mã Anh đều bay xa hơn mười mét.

Từng tên rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội. Đao kiếm đứt gãy rơi khắp nơi.

“Phốc! Chân khí ngoại phóng, võ Mạch thất trọng cường giả! Người là võ Mạch thất trọng cường giả! ” Mã Anh tu vi cao nhất, rơi xuống cũng không có lập tức bất tỉnh nhân sự như những tên Mã gia võ giả khác, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh sợ nói.

Thật ra thì Diệp Tử Phàm cũng sợ bọn họ chết mất, nên cũng chỉ xuất chưa đến một phần trăm lực lượng, dù vậy không phải chỉ có tu tu vi ba bốn trọng Mã gia võ giả cũng không có chịu đựng nổi.

“Đây không phải là điều người nên biết! ”

Diệp Tử Phàm cũng không có nói nhảm, lập tức tế xuất Luyện Thần đỉnh, đưa bọn họ vào trong đó, sau đó cất bước tiến vào nội viện,

Mục tiêu chuyến đi này của hắn chính là Mã Nguyên và đám cao thủ thất trọng trở lên của Mã gia, đám người này chỉ là tặng kèm mà thôi.

Mã Nguyên

Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đã người dám thay người khác xuất đầu thì phải gánh lấy hậu quả.

Không những là ngươi, mà cả Mã gia cũng sẽ cùng người chôn cùng.

Hậu viện Mã gia.

Nơi đây một mảnh núi non thu nhỏ, có cầu có nước, vườn hoa khoe sắc, tuy vào ban đêm nhưng mà nơi đây lại sáng như ban ngày.

Đó cũng là do những khỏa dạ minh châu tại trên đỉnh hòn giả sơn phát ra ánh sáng.

Đây cũng là kiệt tác của Mã lão gia tử Mã Tùng Bách.

Hắn có một đam mê sưu tầm những viên dạ minh châu. Ở Mạc thành này, nơi nào xuất hiện dạ minh châu sẽ bị Mã gia dùng giá cao mua hết.

Chỉ vì những viên dạ minh châu này, Mã gia đã tốn không dưới mấy chục vạn kim tệ.

“Đến! Phụ thân, hài nhi chúc mừng phụ thân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”

“Đại ca! Người say rồi, phụ thân nhật thọ vào ngày mai, không phải là hôm nay! ”

“Lão nhị!Ta đương nhiên là biết, nhưng bây giờ ta chúc mừng thì có sao đâu chứ! ”

Lúc Diệp Tử Phàm tới cách hậu viện hơn trăm mét, hắn nghe được âm thanh từ một đình viện truyền tới.

Đưa mắt nhìn lại, hắn thấy tại mồ tòa đại đình giữa. Rất nhiều người đang ngồi chung quanh một chiếc bàn lớn.

Tại vị trí trung tâm là một người mặt đồ thọ tinh, hai mắt có thần, không cần đoán hắn cũng biết đây là mã gia tinh thần cột trụ Mã Tùng Bách

Đang cãi cọ chính là hai người con của hắn, Mã Hướng Lai cùng Mã Hướng Vũ.

Một người có tu vi Bát Trọng, một người có tu vi thất trọng.

“Đúng vậy! Nhị gia, lão gia tử chính là thủ hộ thần của chúng ta, chúc nhiều lần cũng đâu có sao chứ! ”

“Không sai! Mã gia chúng ta có lão gia tử dẫn dắt, chắc chắn sẽ ngàn năm thịnh vượng! ”

“Lão Bạch nói đúng, ai không biết Mã gia chúng ta lão gia tử chính là cửu trọng võ mạch cảnh kia chứ. Chỉ cần có lão gia tử tại Mã gia chúng ta sẽ trường tồn ngàn năm!”

Từng tiếng vỗ mông ngựa liên tục từ các vị trưởng lão vang lên, Diệp Tử Phàm còn trong thấy ở vị trí cuối cùng, Mã Nguyên cũng a dua vài câu.

Mã Tùng Bách cũng là rất vui vẻ, kể từ khi hắn trùng kích Siêu Phàm thất bại sau, hắn biết đời này của hắn đã phế đi. Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của hắn.

Kể từ khi trở thành phế nhân,hắn thật chịu không nổi, nhiều khi hắn muốn chết đi cho rồi.

Tuy nhiên hắn không thể chết được, trong gia tộc chỉ có mình hắn là cửu trọng cường giả, nếu hắn ra đi, Mã gia sẽ bị đá ra Tây Thành này. Thậm chí có nguy cơ diệt vong.

Vì vậy hắn không thể chết, ít nhất trong gia tộc không xuất hiện cửu trọng cường giả trước, hắn không thể chết được.

Cũng may hắn suy tính sâu xa, dùng rất nhiều quan hệ cuối cùng cũng leo lên Diệp đại thiếu gia thuyền lớn, chỉ cần Diệp Đại thiếu thành công kế thừa tộc trưởng chi vị, gia tộc của hắn sẽ không phải rời khỏi nơi đây nếu hắn có bất trắc:

“Tiểu Nguyên! Người nói Diệp đại thiếu đã đột phá đến Võ Mạch thất trọng, chuyện này là thật chứ? ”

Đè ép mọi âm thanh chúc mừng, Mã Tùng Bách liếc mắt nhìn đứa cháu này của mình.

So với đại ca Mã Chiến của hắn thì hắn kém xa.

Mã Chiến bây giờ đã gia nhập Huyền Tinh tông, mấy hôm trước cũng đã đột phá ngũ trọng, đang ở tại tông môn cũng cố cảnh giới.

Có lẽ ngày mai hắn sẽ không có mặt chúc thọ.

Mã Nguyên tuy là tu luyện không bằng hắn đại ca Mã Chiến, nhưng bù lại làm người cơ linh, rất được hắn tin tưởng. Vì vậy mới phái hắn đến bên. cạnh của Diệp Tử Long làm thị bộc.

Quả nhiên tên tiểu tử này không làm cho hắn thất vọng. Chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được Diệp đại thiếu tin tưởng.

Tuy là hàng năm Mã gia bỏ ra không dưới năm mươi vạn kim tệ, nhưng đều là đáng giá.

“Phải! Gia gia, hôm qua đại thiếu gia đã đột phá thất trọng, lúc cao hứng còn tặng cho ta hai viên Trùng Mạch đan, nhờ vậy ta mới có thể đột phá tam trọng Võ Mạch! “Mã Nguyên đứng dậy, cung kính hướng Mã Tùng Bách bẩm báo.

Tin tức này là hắn đầu tiên biết được, cũng là hết sức vui mừng, đây có lẽ là món quà đặc biệt nhất mà hắn tặng gia gia trong ngày mừng thọ.

“Tốt! Tốt! Tốt, nếu như đại thiếu gia đã đột phá thất trọng. Vị trí thiếu chủ sẽ vững như Thái Sơn, Mã gia chúng ta mới có thể trăm năm không suy.” Mã Tùng Bách nói ba tiếng tốt, có thể nói, nội tâm hắn đang kích động.

Lúc trước, hắn nghe nhị thiếu gia đột phá lục trọng hắn cũng lo lắng một thời gian, bây giờ đã tan thành mây khói.

Quả nhiên, hắn đã đặt cược đúng, thử nghĩ sao hắn không cao hứng cho được.

Phải biết rằng, mỗi lần gia chủ thay đổi chính là một lần Tây thành khu ngã bài, có rất nhiều gia tộc sẽ hủy diệt.

Cũng có rất nhiều gia tộc nhân cơ hội tiến lên.

Chỉ cần người mà người xem trọng bước lên vị trí gia chủ kia.

Diệp Hạo Thiên trước đây cũng vậy, mấy chục năm trước khi Diệp Hạo Thiên bước lên vị trí gia chủ, Tây thành cũng đã máu chảy thành sông.

Những gia tộc trước kia giúp đỡ nhị gia Diệp Hạo Vân trong vòng một đêm bị hủy. Không một người có kết quả tốt.

Mã gia hắn may mắn đứng tại Diệp Hạo Thiên một bên, mới có được như hôm nay.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !